Tưởng nhớ và ngưỡng mộ tinh thần Hồ Ngọc Cẩn.
[B]Vào đúng hôm 14 tháng 8, ngày cách đây 36 năm, CSVN khi tiến chiếm được miền Nam đă xử bắn Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn tại sân vận động Cần Thơ, khi ấy ông đang giữ chức tỉnh trưởng kiêm tiểu khu trưởng Chương Thiện.[/B]
[CENTER][IMG]http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/articlefiles/135641-CCB-081511-TuongNiem-1-400.jpg[/IMG][/CENTER]
Bị quân cộng sản tràn ngập vào tỉnh đường, Cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn đă cương quyết không đầu hàng và nhất quyết không bàn giao cho cộng sản. Thái độ chống đối vô cùng oanh liệt của Cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn trước quân cộng sản xâm lăng đă dẫn đến cuộc hành quyết vị anh hùng của QLVNCH vào ngày 14 tháng 8 năm 1975.
Nhắc lại chuyện này nhân ngày giỗ thứ 36, phu nhân cố đại tá có mặt trong đại hội của Quân Trường Đồng Đế Nha Trang vào chiều tối hôm Chủ Nhật, 14 tháng 8, tại nhà hàng Diamond, Nam California, bà cho biết: “Ngày 12 tháng 8 tôi đă xuống Cần Thơ t́m xem nhà tôi bị bọn nó giam giữ ở đâu nhưng không nơi nào cho biết được tin tức ǵ. Mệt mỏi trong vô vọng tôi xuống Vĩnh Long tiếp tục t́m kiếm th́ được tin nhà tôi đă bị bọn chúng xử bắn tại sân vận động Cần Thơ.
Cũng nghe nói là bọn chúng kêu là nhà tôi cực kỳ phản động, cực kỳ ngoan cố. Tôi và các cháu khi đó c̣n nhỏ được nghe dân chúng Cần Thơ kể lại dù đang trong đau khổ tuyệt cùng nhưng đă rất kiêu hănh về chồng và cha của ḿnh. Nay anh em đồng khóa đồng trường Đồng Đế hàng năm vẫn nhắc nhở đến cái chết của nhà tôi cùng tinh thần của anh ấy, mẹ con chúng tôi thấy thật ấm ḷng.”
[CENTER][IMG]http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/articlefiles/135641-CCB-081511-TuongNiem-2-400.jpg[/IMG]
[COLOR="#708090"][FONT="Times New Roman"]Phu nhân Cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn tham dự Đại Hội Quân Trường Đồng Đế
Nha Trang trong ngày Giỗ Cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, 14 tháng 8.[/COLOR][/FONT][/CENTER]
Cũng vào ngày này, lúc sáng tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ trong thành phố Westminster, anh em cựu quân nhân Sư Đoàn 21 Bộ Binh, nơi Cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn từng là một cấp chỉ huy cao cấp trong đơn vị, đă phối hợp với một số đơn vị khác tổ chức Lễ Tưởng Niệm và Ngưỡng Vọng vị anh hùng trong QLVNCH mà anh em đă có dịp được chiến đấu dưới quyền của ông.
Nhắc đến cái chết oai hùng của Cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn cũng như những sư tuẫn tiết của Cố Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Phạm Văn Phú, Cố Đại Tá Trần Văn Hai, Cố Trung Tá Nguyễn Văn Long và biết bao nhiêu quân cán chính VNCH thuộc nhiều cấp chức lớn nhỏ đă hy sinh tuẫn tiết khi giặc Cộng đă lấn chiếm được miền Nam và sau đó trong các trại tù cải tạo, người cựu quân nhân QLVNCH lại sục sôi ư chí chiến đấu cho dù hầu hết nay đă quá tuổi “tri thiên mệnh.” Niềm sục sôi ấy nay đang un đúc cho lớp trẻ hậu duệ, un đúc vào các cuộc tranh đấu ở trong nước để đất nước sớm có được tự do dân chủ, nhân quyền thực sự, điều mà những người lính VNCH trước đây đă coi là lư tưởng của tuổi trẻ trong thế hệ của ḿnh.
[COLOR="blue"][B]Báo Người Việt [/B][/COLOR]
Một ḍng tâm hồn xin được gửi đến anh cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn
Hai chục tuổi xuân chưa vẹn h́nh
Chí Vàng đă gửi Thiếu Quân Sinh
Hồn như vút lượn trong màu lính
Chẳng đợi bao lâu đă thỏa t́nh
Mười bốn năm trường Khiêm Dũng định
Vào sinh ra tử Bắc Nam chinh
Tận trung báo quốc người quân chính
Chí động cao xanh đến chuyển ḿnh
Vinh Danh Chiến Sĩ QLVNCH
[CENTER][IMG]http://upload.wikimedia.org/wikipedia/vi/6/6d/QuanlucVNCH.jpg[/IMG]
[IMG]http://tinyurl.com/m5x4jf[/IMG][/CENTER]
C̣n Những Anh Hùng Vô Danh Nữa
[QUOTE=nguoibatcao;70109][CENTER][B][SIZE="5"][COLOR="red"]Vài Nét Về Một Anh Hùng: Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[I][SIZE="2"][COLOR="blue"]Tác giả: Yên Tử Cư Sĩ - Trích đặc san KBC 25 do Tú Quỳnh xuất bản[/COLOR][/SIZE][/I]
[I][COLOR="red"]Lời nói cuối cùng trước khi bị xử bắn của cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn:[/COLOR] [COLOR="blue"]"Nếu tôi thắng trong cuộc chiến, tôi sẽ không kết án các anh như các anh kết án tôi. Tôi cũng không làm nhục các anh như các anh làm nhục tôi. Tôi cũng không hỏi các anh câu mà các anh hỏi tôi. Tôi chiến đấu cho tự do của người dân. Tôi có công mà không có tội. Không ai có quyền kết tội tôi. Lịch sử sẽ phê phán đoán các anh là giặc đỏ hay tôi là ngụy. Các anh muốn giết tôi, cứ giết đi. Xin đừng bịt mắt. Đả đảo cộng sản. Việt Nam muôn năm".[/COLOR][/I]
[I]Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn sinh ngày 24 tháng 3 năm 1938 tại Cần Thơ. Thân phụ ông là một hạ sĩ quan trong quân đội QGVN. Thuở nhỏ ông rất khỏe mạnh, không hề bị bệnh tật ǵ. Đến năm 10 tuổi ông bị bệnh quai bị, cả hai bên. Tính t́nh hiền hậu, giản dị, trầm tư, ít nói. Khi ông bắt đầu đi học (1945), th́ chiến tranh Pháp-Việt bùng nổ, nên sự học bị gián đoạn. Măi đến năm 1947 ông mới đi học lại. Ông học không lấy ǵ làm giỏi cho lắm, thường th́ chỉ đứng trung b́nh trong lớp. Năm 1951, phụ thân nộp đơn xin cho ông nhập học trường Thiếu Sinh Quân (TSQ).[/I]
[CENTER][IMG]http://i38.servimg.com/u/f38/15/48/13/84/10040910.png[/IMG][/CENTER]
[I]Thời điểm này, trên toàn lănh thổ Việt Nam có 7 trường TSQ, phân phối như sau:
[COLOR="darkred"] - Trường TSQ đệ nhất quân khu, ở Gia Định.
- Trường TSQ đệ nhị quân khu, ở Huế.
- Trường TSQ đệ tam quân khu, ở Hà Nội.
- Trường TSQ Móng cáy dành cho sắc dân Nùng.
- Trường TSQ đệ tứ quân khu, ở Ban Mê Thuộc.
- Trường TSQ Đà Lạt của quân đội Pháp.
- Trường TSQ Đông Dương của quân đội Pháp ở Vũng Tầu.[/COLOR][/I]
[CENTER][IMG]http://i38.servimg.com/u/f38/15/48/13/84/10040911.png[/IMG][/CENTER]
[I]Hồ Ngọc Cẩn được thu nhận vào lớp nh́ trường TSQ đệ nhất quân khu niên khóa 1951 - 1952. Trường này dạy theo chương tŕnh Pháp. Ông đỗ tiểu học năm 1952. Cuối năm 1952, trường TSQ đệ nhất quân khu di chuyển từ Gia Định về Mỹ Tho.
Khi hiệp định Genève kư ngày 20-7-1954, th́ ngày 19-8-1954, trường TSQ đệ tam quân khu di chuyển từ Hà Nội vào, sát nhập với trường TSQ đệ nhất quân khu ở Mỹ Tho. Niên học 1954 - 1955, trường TSQ đệ nhất quân khu bắt đầu dạy chương tŕnh Việt và chỉ mở tới lớp đệ ngũ. Hồ Ngọc Cẩn học lớp đệ Lục A, giáo sư dậy Việt văn là ông Nguyễn Hữu Hùng (1), từ Bắc di cư vào. Thực là một điều lạ, là giữa một số bạn học chương tŕnh Việt từ Bắc vào, mà Hồ Ngọc Cẩn lại tỏ ra xuất sắc về môn Việt Văn. Trong năm học, có 9 kỳ luận văn, th́ bài của Cẩn được tuyển chọn là bài xuất sắc, đọc cho cả lớp nghe 7 kỳ. Nhưng bài của Cẩn chỉ đứng thứ nh́ trong lớp mà thôi. Năm này Cẩn bắt đầu làm thơ. Thơ của Cẩn không có hùng khí, đa số những bài thơ này cực kỳ lăng mạn.
Hết năm học, Cẩn đă 17 tuổi. Theo học quy của trường TSQ, th́ khi một học sinh 17 tuổi, mà chưa học hết đệ Ngũ, sẽ được gửi đi học chuyên môn. C̣n như 17 tuổi, mà học hết lớp đệ Ngũ, lại tỏ ra xuất sắc th́ được giử lại học đệ Tứ, rồi... cho học lên cao nữa. Niên khóa 1955 - 1956, Hồ Ngọc Cẩn được gửi lên học tại Liên Trường Vơ Khoa Thủ Đức, về vũ khí. Sau ba tháng, Cẩn đậu chứng chỉ chuyên môn về vũ khí bậc nhất với hạng ưu. Sáu tháng sau đó, Cẩn lại đậu chứng chỉ bậc nh́, và bắt đầu đăng vào quân đội với cấp bậc binh Nh́.
Quy chế dành cho TSQ Việt Nam thời ấy là quy chế dành cho các TSQ Pháp trong thời b́nh. Một học sinh ra trường, th́ 3 tháng đầu với cấp bậc binh Nh́, 3 tháng sau với cấp bậc Hạ sĩ, và 3 tháng sau nữa thăng Trung sĩ. Chín tháng sau Cẩn là Trung sĩ huấn luyện viên về vũ khí.
Chiến tranh taị miền Nam Việt Nam tái phát vào năm 1960 tại một vài vùng. Sang năm 1962 th́ lan rộng. Để giải quyết nhu cầu thiếu sĩ quan, Bộ Quốc pḥng cho mở các khóa Sĩ quan đặc biệt. Được nhập học trường này, tất cả các Hạ sĩ quan có trên 5 năm công vụ, có bằng Trung học Đệ nhất cấp. Với sự nâng đỡ đặc biệt của Đại tướng Lê Văn Tỵ Tổng Tham Mưu Trưởng, nguyên là một cựu TSQ, các Hạ sĩ quan xuất thân từ trường TSQ, không cần hội đủ tŕnh độ học vấn, cũng như thâm niên công vụ, đều được nhập học.
Nào ai ngờ sự nâng đỡ đặc biệt này đă cung cấp cho đất nước Việt Nam không biết bao nhiêu sĩ quan gương mẫu và anh hùng trên chiến trường.[/I]
[CENTER][IMG]http://i38.servimg.com/u/f38/15/48/13/84/10040912.png[/IMG][/CENTER]
[I]Hồ Ngọc Cẩn tôt nghiệp khóa 2 (?) Sĩ quan đặc biệt với cấp bậc Chuẩn Úy. Dường như có một mật lệnh của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm hay Đại Tướng Lê Văn Tỵ, các tân Chuẩn Úy, xuất thân từ các trường TSQ, đều được đưa về phục vụ tại các binh chủng: Dù, TQLC, BĐQ, Quân Báo, An Ninh Quân Đội và Lực Lượng Đặc Biệt.
Sau khi ra trường, Hồ Ngọc Cẩn theo một khóa huấn luyện BĐQ, rồi thuyên chuyển về phục vụ tại khu 42 chiến thuật, với chức vụ khiêm tốn là Trung đội trưởng. Lănh thổ khu này gồm các tỉnh Cần Thơ (Phong Dinh), Chương Thiện, Sóc Trăng (Ba Xuyên), Bạc Liêu, Cà Mau (An Xuyên). Về sau, v́ t́nh h́nh chiến tranh thay đổi, quân cộng sản từ du kích chiến chuyển sang đánh cấp tiểu đoàn và trung đoàn, các đại đội BĐQ cũng phải kết hợp thành tiểu đoàn. Các đại đội BĐQ của khu 42 chiến thuật kết thành hai tiểu đoàn. Tiểu đoàn mang số 42, đơn vị mà Cẩn phục vụ, được tặng mỹ danh là tiểu đoàn Cọp Ba Đầu Rằn. Tiểu đoàn mang số 44 được tặng mỹ danh là Cọp Xám U Minh Hạ.
Tôi đă gặp Hồ Ngọc Cẩn bao giờ? Ở đâu? Tại đâu? Câu chuyện như thế này:
Năm 1968, khi đọc trong Đại Nam Chính Biên Liệt Truyện, Đại Nam Nhất Thống Chí viết về "Ngụy Tây Sơn", có rất nhiều nghi vấn trong những trận đánh giữa vua Quang Trung, với vua Gia Long tại rừng U minh, tôi nảy ra ư xuống tận cùng của đất nước này t́m hiểu thêm. Bấy giờ đang xảy ra vụ biến động miền Trung [COLOR="darkred"]"các thầy mang bàn thờ xuống đường"[/COLOR], chiến cuộc tại miền Tây cực kỳ sôi động, mẹ tôi, bà má má (vú nuôi) cực lực phản đối, v́ đi như vậy dễ tiêu diêu miền cực lạc lắm. Nhưng bố tôi, sau khi tính số tử vi của tôi, cụ lại khuyên tôi nên đi. Cụ nói [COLOR="blue"]"Con đi lần này sẽ có nhiều bạn tốt, hơn nữa có dịp biết về vùng đồng lầy Cà Mau"[/COLOR]. Tôi nhất quyết đi, bà má má tôi khóc khốn khổ, nhung cũng không cản được cái tính phiêu lưu và mê sưu tầm của tôi.
Nhưng làm thế nào để có thể được vào tât cả những làng, những xă mà không gặp trở ngại? Làm sao có phương tiện di chuyển? Chỉ một cú điện thoại, ông bố tôi đă kiếm cho tôi caí giấy giới thiệu của tuần báo trung lập lớn nhất ở Paris. Bà má má kiếm cho tôi giấy giới thiệu của tờ nhật báo Hoa Văn tại Hương cảng. Thế là tôi bỗng trở thành kư giả bất đắc dĩ. Tôi đến Bộ Tư Lệnh MACV xin giúp phương tiện làm phóng sự chiến trường ở vùng 4 chiến thuật. Tôi chỉ mong t́m hiểu lịch sử, chứ nào có chủ tâm làm kư giả!
Nhưng sau chuyến đi ấy, quá xúc động v́ cuộc chiến tranh thê thảm, tôi đă viết rất nhiều bài kư sự chiến trường, đăng trên một số báo ngoại quốc. Khởi đầu, uất hận trước cái chết của một cô bạn gái tên Đặng Thị Tuyết, mới hai mươi tuổi, làm nữ cán bộ Xây Dựng Nông Thôn tại kinh Tắc Vân, Cà Mau, tôi viết bài [COLOR="darkred"]"Giang Biên Hoa Lạc"[/COLOR] gây xúc động cho độc giả Hương Cảng và giới Hoa kiều tại VN. Sau đó tôi dịch bài sang tiếng Việt với tên là [COLOR="darkred"]"Hoa rơi bên bờ kinh Tắc Vân"[/COLOR]. Tôi gửi bài này dự thi giải kư sự chiến trường của Cục Tâm Lư Chiến năm 1967. Bài của tôi được giải nh́. Giải nhất về Trang Châu cũng là bài kư sự của Y sĩ tiền tuyến. Một trong các giám khảo nói với tôi [COLOR="blue"]"Về nội dung, bài của cháu với Trang Châu cùng nói lên niềm mơ ước của tuổi trẻ quên ḿnh cho quê hương. Nhưng bài của Trang Châu trung thực, c̣n bài của cháu ướt át quá, dù rằng đó là sự thực".[/COLOR]
Sau đây, tôi xin trích nguyên văn một đoạn tôi viết về Hồ Ngọc Cẩn, trong bài [B][SIZE="4"][COLOR="red"]"Ngũ Hỗ U Minh Thượng"[/COLOR][/SIZE][/B], kể chuyện năm tiểu đoàn trưởng nổi danh can đảm, có máu văn nghệ, nhất là phong lưu tiêu sái, tại chiến trường cực Nam năm 1966. Ngũ Hổ Là:
[COLOR="blue"] - Đại Úy Hồ Ngọc Cẩn, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 1/33.
- Thiếu Tá Lưu Trọng Kiệt, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 42 BĐQ.
- Thiếu Tá Nguyễn Văn Huy, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 44 BĐQ.
- Thiếu Tá Lê Văn Hưng, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 2/31.
- Đại Úy Vương Văn Trổ, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 3/33 (2).[/COLOR][/I]
[CENTER][IMG]http://i38.servimg.com/u/f38/15/48/13/84/10040910.jpg[/IMG][/CENTER]
[I]Ngày 19 tháng 4 năm 1966, tôi tới phi trường Vĩnh Lợi bằng phi cơ Caribu của quân đội Hoa Kỳ. Người đón tôi là Thiếu tá Raider của cố vấn đoàn 42. Tại bản doanh của cố vấn đoàn 42, Đại tá Cố vấn trưởng Hathaway không biết ǵ về chủ đích chuyến đi của tôi. Ông chỉ căn cứ vào giới giới thiệu do hai chủ báo cấp, mà đoán rằng tôi là tên thầy thuốc trẻ, thích phiêu lưu, nên đi làm kư giả. Ông cho tôi biết t́nh h́nh địch rất chi tiết. Về t́nh h́nh quân đội VN tại năm tỉnh tận cùng của đất nước, ông nói:
[COLOR="blue"]"Khu 42 chiến thuật, do Sư đoàn 21, thuộc Quân đoàn 4 trấn nhậm. Sư đoàn có 3 Trung đoàn mang số 31, 32, 33. Trung đoàn 31 đóng tại Chương Thiện. Trung đoàn 32 đóng tại Cà Mâu. Trung đoàn 33 đóng tại Ba Xuyên. Ngoài ra c̣n có 2 tiểu đoàn BĐQ mang số 42 đóng tại Bạc Liêu, tiểu đoàn 44 đóng tại Ba Xuyên".[/COLOR]
Ông ca tụng quân đội Việt Nam như sau:
[COLOR="blue"]"Lương bổng cho người lính VN chỉ gọi là tạm đủ ăn. Doanh trại không có, trang bị thiếu thốn. Nhưng họ chiến đấu như đoàn sư tử. Tuy vậy vẫn có những điều đáng phàn nàn. Ông là thầy thuốc cầm bút, xin ông lướt qua những cái đó... "[/COLOR]
Bốn hôm sau, có cuộc hành quân cấp sư đoàn. Tôi được gửi theo tiểu đoàn 42 BĐQ. Tiểu đoàn trưởng là Thiếu tá Lưu Trọng Kiệt, Tiểu đoàn phó là Trung úy Hồ Ngọc Cẩn. Cái tréo cẳng ngỗng là đối với Cố vấn Mỹ th́ tôi là kư giả. C̣n Kiệt với Cẩn lại tưởng tôi là bác sĩ t́nh nguyện ra mặt trận. Tiểu đoàn được đặt làm trừ bị tại phi trường Vĩnh Lợi từ 7 giờ sáng, chuẩn bị nhẩy trực thăng vận. Nếu khi nhẩy, th́ tiểu đoàn sẽ nhẩy làm hai cánh. Cánh thứ nhất gồm đại đội 1, 2 do Hồ Ngọc Cẩn chỉ huy. Cánh thứ nh́ gồm đại đội 3 và đại đội chỉ huy, do Thiếu tá Lưu Trọng Kiệt chỉ huy. Tôi với Kiệt, Cẩn ngang tuổi nhau. Tôi có máu giang hồ của người tập vơ, coi trời bằng vung, nên chúng tôi thân cận nhau dễ dàng. Đại úy Cố vấn tiểu đoàn muốn tôi nhẩy theo bộ chỉ huy. Ông hỏi tôi:
[COLOR="blue"] -Lần đầu tiên ra trận ông có sợ không?[/COLOR]
Tôi trả lời như những nhân vật lịch sử Việt Nam:
[COLOR="blue"] -Tráng sĩ khi ra trận, không chết th́ cũng bị thương. Nếu sợ chết th́ đừng ra trận.[/COLOR]
Cẩn hỏi tôi đă học quân sự chưa? Tôi đáp:
[COLOR="blue"]-Kiến thức quân sự của tôi chỉ bằng phó binh nh́ thôi. Nhưng cũng biết ḅ, biết núp, biết nhảy, biết bắn. Đánh nhau bằng súng th́ tôi dở ẹc, nhưng đánh cận chiến th́ tôi có hạng, v́ tôi là ông thầy dạy vơ.[/COLOR][/I]
[CENTER][IMG]http://i38.servimg.com/u/f38/15/48/13/84/10040912.jpg[/IMG][/CENTER]
Thông dịch viên dịch cho binh sĩ nghe. Họ khen tôi:
[COLOR="blue"] -Ông bác sĩ này ngon thực![/COLOR]
Tôi hỏi Kiệt:
[COLOR="blue"]-Trong hai cánh, th́ cánh nào có hy vọng đánh nhau nhiều hơn?[/COLOR]
Kiệt chỉ Cẩn:
[COLOR="blue"] -Cứ nhảy theo thằng này, th́ sẽ toại nguyện. Tha hồ hành nghề.[/COLOR]
Tiểu đoàn cũng có sĩ quan trợ y. Anh biệt phái cho tôi một y tá cấp Trung sĩ, với đầy đủ thuốc cấp cưú. Trên lưng tôi chỉ có bộ đồ giải phẩu dă chiến. Khoảng 10 giờ th́ có lệnh:
[COLOR="darkred"] Một đơn vị ĐPQ chạm địch tại Vĩnh Châu. Địch là tiểu đoàn cơ động Sóc Trăng. Tiểu đoàn phải nhảy trực thăng vận đánh vào hông địch. Địa điểm nhảy là một khu đồng lầy.[/COLOR]
Sau khi Kiệt họp các sĩ quan tóm lược vắn tắt nhiệm vụ, t́nh h́nh trong 10 phút. Cẩn dẫn tôi ra phi đạo. Hai đại đội đă lên trực thăng tự bao giờ. Chúng tôi cùng leo lên một trực thăng. Hai mươi lăm chiếc trực thăng cùng cất cánh. Trực thăng bay khoảng bẩy phút, th́ Cẩn chỉ vào khu làng mạc trước mặt:
[COLOR="blue"] -Kià, chỗ chúng ḿnh đáp ḱa.[/COLOR]
Trực thăng hạ cánh. Thoáng một cái hơn hai trăm người từ trực thăng lao ra. Một cảnh tượng, mà không bao giờ tôi quên: [COLOR="darkred"]Những người lính dàn ra thành một hàng ngang. Họ núp vào những bờ ruộng, mô đất, tay thủ súng, mắt đăm đăm nh́n về phía trước. Đó là một làng, lưa thưa mấy ngôi nhà tranh, ẩn hiện dưới những cây dừa xanh tươi. Mặc dù súng trong làng bắn ra, nhưng những người lính ấy vẫn chưa bắn trả. Tôi đưa mắt nh́n một lượt, các sĩ quan người th́ nằm, người th́ qùy, cũng có người đứng.[/COLOR]
Từ lúc nhảy xuống, Cẩn không hề nằm, quỳ mà đứng quan sát trận ḿnh, trận địch. Một là điếc không sợ súng, hai là tin vào số tử vi của ḿnh thọ, tôi cũng đứng.
Hơn mười phút sau, cánh quân thứ nh́ đă nhảy xuống trận địa. Trận vừa dàn xong, th́ sĩ quan đề lô xin pháo binh nă vào những chỗ có ổ "moọc chê", trung liên, đại liên trong làng. Một lệnh ban ra, hơn bốn trăm con cọp dàn hàng ngang, vừa bắn vừa xung phong vào làng. Trong khi súng trong làng bắn ra, đạn cầy các ụ đất, trúng vào ruộng nước, nước bắn tung tóe.[/QUOTE]
Rất hân hạnh được biết BS Trần Đại Sỹ qua chủ đề này. Từ lâu, "Trần Đại Sỹ" luôn luôn là thần tượng của tôi về y học, khoa học huyền bí, các phương pháp chữa bệnh không dùng thuốc (Tây) và âm dương ngủ hành. Không ngờ một kẽ hậu sinh đời thứ 27 của Nhà Nguyễn lại là một dũng sĩ không kém ǵ vị anh hùng dân tộc vừa được tưởng niệm ở đây.
C̣n một vị anh hùng dân tộc nữa đă bị lăng quên: Trung Tá Huỳnh Tuư Viên, cựu quận trưởng kiêm chi khu trưởng Quận Năm Căn, Cà Mau (Tỉnh An Xuyên). Tôi biết vị anh hùng này v́ chúng tôi ở tù cải tạo CSVN cùng một toán và cùng một pḥng giam ở Cà Mau sau 30/4/1975. Lúc đó, anh Viên 33 tuổi (lớn hơn tôi hơn 10 tuổi). Pḥng giam của tôi chứa toàn là tham sự, phó đốc sự và đốc sự hành chánh (các trưởng ty, phó ty, phó tỉnh trưởng hành chánh, giám đốc ngân hàng), ngoại trừ anh Viên và tôi. Tôi bị liệt vào loại "đầu sỏ" c̣n anh Viên là quận trưởng (một chức vụ hành chánh) nên bị dồn vào chung một pḥng giam với dân hành chánh. Khoảng 6/1975, anh Viên bị bọn VC đưa về Quận Năm Căn và bị xử bắn sau đó. Khi tôi ra khỏi tù (nhờ mẹ tôi đút lót vàng cho tên phó ty công an VC có tục danh là Ba Lát Gừng), th́ được biết là anh Viên bị VC xem là "tên có quá nhiều nợ máu với nhân dân," v́ anh, cùng với cha (linh mục Công Giáo) Hoá, đă giết rất nhiều VC ở quận Năm Căn, nên đă bị hành huyết.
Cùng bị hành h́nh ở Cà Mau vào lúc đó c̣n có Trung Tá Lê Phó (Trưởng Ty CSQG), Thiếu Tá Hứa (không nhớ họ) và ông Nguyễn Quốc Thắng (hồi chánh viên) bị kết tội hoạt động cho CIA. Rất tiếc là tôi không biết số phận của cha Hoá ra sao. Tôi c̣n một người bạn tù nữa là Thiếu Tá Nguyễn An (Liên Đoàn Trưởng Địa Phương Quân Cà Mau) đă bị đưa ra Bắc cũng không rơ thân phận ra sao. Có một lần tôi và TT Nguyễn An đi ra hồ lấy nước cùng một lúc th́ anh An bảo với tôi: "Moi khai là moi chỉ bắn chết có 33 con trâu thôi nhé," ngụ ư rằng, nếu VC hỏi tôi về anh, th́ tôi cứ khai như vậy cho ăn khớp.
Riêng cái địa danh mà BS Sỹ gọi là kinh Tắc Vân th́ không phải như vậy. Thực ra, "Tắc Vân" là một thị trấn (quận lỵ) thuộc Quận Quản Long, nằm trên bờ (sông) Kinh Xáng Bạc Liêu, cách tỉnh lỵ Cà Mau 12km về hướng đông bắc. Dưới thời I Cộng Hoà, bà Nhu chở than đước từ Năm Căn và Sông Ông Đốc về Sài G̣n theo con kinh này. Tôi sinh trưởng và lớn lên ở đây nên tôi biết rơ về cái địa danh này. Khi hai ông vua mà BS Sỹ đề cập ở trên đánh nhau ở Cà Mau, th́ một trong hai ông (Gia Long?) trú ngụ ở nhà bà nội của tôi. Hiện tại, nhà ông cậu (em trai của bà nội) tôi vẫn c̣n giữ những thứ như cái ấn, cờ, chén dĩa cẩn vàng và đủa ăn làm bằng ngà voi của vị vua nọ.
Ít ḍng đóng góp... Mai này, xin ban tổ chức tượng đài ở Orange County đừng quên tên của những vị anh hùng bất khuất nêu trên trong những lễ tưởng niệm trong tương lai.
Thân kính
Hạ Nhân