ÔN CHUYỆN CŨ - NÓI CHUYỆN MỚI
[CENTER][B][SIZE=5][COLOR="#800080"] ÔN CHUYỆN CŨ - NÓI CHUYỆN MỚI[/COLOR][/SIZE][/B]
[IMG]http://i46.tinypic.com/2n9mkv9.jpg[/IMG][/CENTER]
38 năm sau ngày CS chiếm miền Nam, nh́n lại chuyện đời, chúng ta vẫn thấy y như thời trước 1975
. Cũng có những tên, buồng phổi th́ hít thở không khí tự do mà trái tim th́ là trái tim Việt Cộng, ăn hạt cơm của VNCH mà nghĩ tới bịch gạo mua ở cửa hàng lương thực của Xă Hội Chủ Nghĩa.
Truớc 1975, trong giới văn nghệ, chúng ta nào thấy, nào biết được những tên như Kim Cương, Túy Hoa, Phạm Thế Mỹ, Nguyễn Hữu Thiết, Bắc Sơn, Phạm Trọng, Sơn Nam, Út Trà Ôn, Hữu Phước, Hà Huy Hà… là những kẻ nằm trong ḷng quốc gia mà phá hại quốc gia đâu? Sau 1975, chúng ta mới bật ngữa khi nh́n thấy sự thật. Những nghệ sĩ này, trước đây, không hiểu tại sao chẳng bao giờ có một hành động nào gọi là củng cố, bảo vệ cho nền Cộng Ḥa, để rồi sau 1975, khi trắng đen đă rơ ràng, chúng ta mới thấu hiểu. À ra là vậy, chúng là nghệ sĩ nằm vùng.
Quư vị có nghe, có xem một vở kịch nào của tác giả Hoàng Dũng (biệt danh thứ hai của Kim Cương) do ban kịch Kim Cương tŕnh diễn trên đài Phát thanh hay các sân khấu Đại nhạc hội mà có nội dung nói lên tội ác của CS hay đề cao quân lực VNCH chưa? Hay quư vị chỉ được xem toàn những câu chuyện ông bà Hội đồng hà hiếp người ăn, người ở, ông Cai Tổng ức bách dân lành, ông điền chủ đối xử tệ bạc với tá điền… chứ chưa bao giờ xem một vở kịch thích hợp với t́nh h́nh hiện tại của đất nước trong thời chinh chiến. C̣n tệ hơn nữa, Kim Cương - dù vị hôn phu lúc đó của bà ta là một Trung úy trong Quân lực VNCH –lại là nhân t́nh của một ông Tá, th́ thử hỏi chúng ta không mất nước một phần v́ mỹ nhân kế sao được? Ngoài ra, bà kịch sĩ này c̣n có ảnh hưởng không nhỏ đối với đồng nghiệp gần gũi của bà như Thẩm Thúy Hằng (Chúng ta thấy h́nh TTH cầm cờ Giải phóng miền Nam để chào đón đám quân rừng rú này vào Saigon), Túy Hoa, Túy Phượng, Anh Lân v.v… Cũng cần nói thêm rằng người chồng đầu đời của Thẩm Thúy Hằng cũng là một Trung Úy VNCH.
[CENTER][IMG]http://i47.tinypic.com/2eahxtv.jpg[/IMG][/CENTER]
Trước 1975, mọi người b́nh thường như chúng ta đều tưởng rằng Kim Cương là một nữ kịch sĩ tài ba, lắm nước mắt… thế thôi, chứ nào ngờ sau 1975, chỉ mới một tuần sau ngày VC vô Saigon là tôi gặp KC - nghệ sĩ ưu tú của VC - lái xe trên đường Tự Do.
Thấy tôi, KC ra dấu cho tôi dừng xe đạp lại, và qua cửa xe, hỏi tôi không đi họp sao?
Tôi hỏi lại: - Họp ǵ? KC trả lời: Đi họp văn nghệ sĩ.
Tôi nói “vậy hả” rồi cám ơn KC và tiếp tục đạp xe đi luôn về phía bến Bạch Đằng, không dám nh́n ngoái lại.
[CENTER][IMG]http://i45.tinypic.com/2encnx5.jpg[/IMG][/CENTER]
Về Phạm Thế Mỹ cũng vậy, có ai biết PTM là nhạc sĩ nằm vùng như thế nào không? Bảo đảm rằng rất ít người biết, nhưng thử nh́n lại những sáng tác của ông ta đi, bây giờ quư vị mới tự hỏi sao chúng ta, người quốc gia, ngây thơ quá vậy?
“…Thời gian qua mau, anh t́m tôi nơi đâu
Tôi về nơi xóm nhỏ, con đ̣ nay đă già
Nghe tin anh gục ngă
Dừng chân quán năm xưa
Uống nước dừa hay nước mắt quê hương…”
Ôi nghe thật là thương tâm, nhưng đó là thâm ư của người CS, để dối gạt người quốc gia, để chúng ta cứ lầm tưởng đó là những người lính quốc gia chứ không phải những tên bộ đội vượt Trường Sơn, vào đánh chiếm miền Nam, và trên đường, ngang qua thôn xóm, dừng chân ghé một quán nhỏ bên đường nào đó uống một trái dừa xiêm, ăn một củ khoai lang luộc của cô thôn nữ hay của bà mẹ nuôi mời.
C̣n nữa:
“…Hót đi chim, hót đi chim, hót cho mặt trời hồng quê ta
Hót đi chim, hót đi chim, hót cho đời nhọc nhằn trôi xa.”
Thưa quư vị “mặt trời hồng” quê ta là ǵ vậy, CS có tài mập mờ để qua mắt Bộ Thông Tin, và tưởng có thể dối gạt hết mọi người.
Những nhạc sĩ CS trá h́nh này cũng kêu gọi ḥa b́nh, kêu réo “Ḥa b́nh ơi, ḥa b́nh hỡi” tối ngày, và đả phá chiến tranh không ngừng, nhưng không nói kẻ gây ra chiến tranh là ai. Họ giống những tên CS đă lộ nguyên h́nh (Trịnh Công Sơn, Tôn Thất Lập, Miên Đức Thắng…) suốt ngày ngồi kêu réo ḥa b́nh, nhưng chỉ kêu gọi một chiều, không kêu gọi kẻ xâm lăng ngừng tay. Ai gây ra chiến tranh, chúng không xác định, không bao giờ nhắc tới. Ai là kẻ cướp, ai là nạn nhân, họ biết rơ chứ, nhưng họ cứ đứng trơ ra đó mà kêu gọi ḥa b́nh suôn, ḥa b́nh một chiều.
[CENTER][IMG]http://i50.tinypic.com/2yvs2de.jpg[/IMG]
Thảm sát Mậu Thân 1968[/CENTER]
C̣n tiếp...
ôn chuyện cũ-nói chuyện mới
Một bài viết quá đúng!
Ngày trước 75, tôi cũng rất ngạc nhiên v́ những phim như "Người t́nh không chân dung", lại được bộ thông tin cho tŕnh chiếu. Vậy chứ pḥng Một Tổng tham mưu làm ǵ mà không biết người lính (có quân số) tử trận ở đâu mà người vợ phải đi khắp nơi t́m như vậy. Những bài hát 'Tấm thẻ bài'..., những câu hát '...Anh trở về đại tướng cụt chân...,..Ngày mai đi nhận xác chồng..., Đất nước chung một màu cờ..., Dù Nam Bắc, tôi vẫn mong nước Việt thanh b́nh...' Than thở như thế, nhưng không nói lên tội ác của VC, chỉ oán than chiến tranh. VC chỉ cầu mong có thể để tuyên truyền...Nói chung một số không nhỏ nghệ sĩ đă tiếp tay cho VC xâm chiếm miền Nam. Nhờ ánh đèn màu sân khấu, trông nghệ sĩ xinh đẹp thế, 'biểu diễn' cảm động thế, nhưng đừng quên họ là 'những kịch sĩ', chỉ đóng kịch mà thôi. Hát ḥ, đóng kịch để kiếm tiền...Tấm ḷng họ nhiều khi c̣n thua người bán hàng rong, chẳng ngạc nhiên khi người xưa khinh rẽ. Một số ít nghệ sĩ có tư cách, c̣n phần lớn chỉ là 'phường giá áo túi cơm'.