Du hành trên tuyến tàu xưa G̣ Vấp-Sài G̣n
Tiếp theo...
Truóc khi tới quận lỵ G̣ Vấp, có ga xóm Thơm (tên địa phương, nhưng cũng gọi là tên ga G̣ Vấp). Ga G̣ Vấp là một ga nối v́ từ ga này đi ra các tỉnh miền Trung, Nha Trang, đi Lái Thiêu, Thủ Dầu Một, dĩ nhiên đi ra Sài G̣n (ngừng tại ga xe lửa Mỹ (Mỹ Tho, cũng gọi là ga Sài G̣n, bây giờ là công viên 23/9 gần chợ Bến Thành)-rồi từ ga Saigon đi Chợ Lớn B́nh Tây hay đi Mỹ Tho.
Tuyến đường G̣ Vấp Saigon được đưa vào xử dụng ngày 7/9/1897, lúc đầu chạy bằng nưóc sau bằng điện, từ năm 1913.
Cũng từ sau 1913 các tuyến đường khác được xây dựng từ G̣ Vấp đi Hóc Môn, G̣ Vấp đi Lái Thiêu-Thủ Dầu Một. Từ chợ B́nh Tây Chợ Lớn đi Phú Nhuận-Dakao-Tân Định
[CENTER][IMG]http://maivantran.files.wordpress.com/2011/09/ga-go-vap.jpg[/IMG][/CENTER]
[CENTER] Ga Xóm Thơm (G̣ Vấp Xưa, đầu thế kỷ 20)
[IMG]http://maivantran.files.wordpress.com/2011/09/cho-govap.jpg[/IMG]
Chợ G̣ Vấp cuối thập niên 1950[/CENTER]
Tuyến xe đi từ G̣ Vấp ra Sài G̣n qua Ga Đông Nh́, lúc rạp Đông Nh́ (cùng chủ với Đại Đồng Nguyễn văn Học và Đai Đồng Cao Thắng, Bàn Cờ, cũng là chủ rạp Đại Đồng Hà Nội di cư vào Nam, có tài liệu cho biết Đại Đồng Hà Nội là rạp chiếu bóng đầu tiên của người Việt Nam cho người Việt Nam )
Rạp Đông Nh́ là rạp b́nh dân, chiếu toàn phim cũ nhưng mới hơn Lạc Xuân, có đặc điểm hát thường trực, lúc nào mua vé vào xem và xem bao lâu cũng được.
Rời Ga Đông Nh́ th́ đến ga Xóm Gà , ga này có mái che và xây bằng gạch nằm trước tiệm tạp hóa chú Xi . Chú Xi , gia đ́nh ngườ́ Tàu sang Việt Nam đă lâu nên con cái chú ăn mặc theo kiếu Việt Nam và các con nói tiếng Nam rành rọt, tiệm chú Xi bán tạp hóa nên cái ǵ cũng có kể cả nước màu (nước đường nấu lên cho có màu nâu đen dùng để kho thịt hay cá,xin đọc bài viết về Xóm Gà trong Blog [url]http://maivantran.wordpress.com[/url])
Sau khi bỏ khách xuống th́ xe điện chạy đến ga B́nh Ḥa, ga này nằm đối diện với cây xăng B́nh Ḥa hiện tại vẩn c̣n, mỗi lần xe lửa chạy là có cây chắn ngang hạ xuống chận lưu thông trên đường Nguyễn Văn Học, xe điện tiếp tục chạy qua khu chợ Ngă Tư B́nh Ḥa, dọc theo đường làng 15-đường Lê quang Định ra Bà Chiếu.
Trước 1960, nơi đây vẫn c̣n dấu vết ga B́nh ḥa trên tuyến đường G̣ Vấp-chợ Bến Thành
Chợ B́nh Ḥa tuy nhỏ nay vẫn c̣n, nhưng mang lại cho Nguyên biết bao kỷ niệm. Bà Nguyên có một chỗ bán trầu cau, rất nổi tiếng trong chợ, chỗ bà là chỗ duy nhất, mằc dù thỉnh thoảng vẫn có cạnh tranh, người ta gọi bà là “bà Mười bán trầu cau” bà là người rộng lượng và biết cách ch́ều đăi khách hàng, người buôn bán với bà rất trung thành với bà, có chuyện, bà nghỉ th́ họ vào tận nhà để mua. Bà quê Hóc Môn, sản phẩm “mười tám thôn vườn trầu” nên bà có móc nối mua cau, trầu tươi từ Hóc Môn Bà Điểm, mua thuốc lá từ G̣ Vấp và cau khô từ những tiệm đại lư ở Chợ Lớn đem vể nhà sàng lọc, sắp xếp rồi đem ra chợ. Nguyên thỉnh thoảng đến thăm bà ngoài chợ, bà hay đưa cho Nguyên đem đồ ăn về nhà và mua bánh trái gần đó cho Nguyên ăn, nhất là những món ăn đặc biệt chỉ có bán hôm đó. Có lần chiếc xe đạp của Nguyên đậu gần bà mà cũng bị mất cắp-chiếc xe đạp với “ghi đông” cao đầu tiên của Nguyên!
Lúc chợ tan, những người bạn hàng bán không hết đồ gạ bán cho bà, trái cây đủ loại, cá cua, rau cải, có khi họ đem tới nhà để đổi trầu cau! Nhà Nguyên v́ thế cũng ăn thêm món cua luộc hẩu như 2, 3 lần một tuần.
Bà Nguyên hay nuông chiều cháu trai đầu ḷng, nên nếu Nguyên bị ba má rầy la th́ bà can ngăn, nhưng Nguyên cũng sợ bà v́ bà đánh đau lắm.
Bà Nguyên cả đời hy sinh, trong hoàn cảnh luân lư đạo đức khắc nghiệt ngày xưa, bà ở một ḿnh không tái giá mà chẳng có bồ bịch ǵ từ năm 21-22 tuổi cho đến lúc mất đi được 88 tuổi . Niềm an ủi của bà là ba Nguyên và cô Côi-cô có tên Côi v́ khi ông Nội Nguyên chết th́ cô c̣n nằm trong bụng mẹ, cô Côi người có đầu óc phóng khoáng, mạo hiểm rồi cũng sang ở luôn bên Pháp năm 1954. Bà mất trong hoàn cảnh cơ cực của gia đ́nh sau cuộc đổi đời 75 không thấy lại Nguyên cũng như cô Nguyên. Một nén hương ḷng và sự khâm phục vô bờ của một người cháu ở phương xa
Còn tiếp
Trích từ : [url]http://maivantran.com[/url]
Xe ngựa và súng ngựa trời ...
[QUOTE=Le Thi;140150]Tôi nhớ lúc ấy , tôi đi chợ từ nhà , ở đường Trần Hưng Đạo , ra chợ Bến Thành hay Chợ Củ đều bằng xe thổ mộ , tôi thích nhất là ngồi phía sau xe , ...[/QUOTE]
Cai' xe ngựa này ngồi sợ muốn chết, ngồi trên manh chiếu, mà nó cứ tuột ra ngoài, thiếu điều muốn bám lấy mấy cái quang gánh đeo tọn ten phía đằng sau . Ngặt cái là, mấy cái gánh đó dơ lắm, v́ mùi cá mú, tui lại lết lên ngồi kế ông "tài". Được ngồi kế ông tài th́ đỡ sợ té hơn, trong lúc chờ thêm khách, con ngựa nó cứ dậm chân xuống đường kêu lóc cóc . Tuy thoải mái là được tḥng chưn theo thế ngồi bệt trên sàn xe, nhưng con ngựa có cái mùi ḱ cục lắm . Nó lại c̣n quơ cái đuôi qua lại đuổi ruồi hay sao đó, những sợi lông đuôi quật cả vô mặt thằng nhỏ là tui, thiệt bực ḿnh .
Ông tài nhịp nhịp cái roi trên lưng nó, hậm hoẹ cái ǵ, không biết nó hiểu không, nhưng hồi nhỏ tôi cứ thán phục sao ông ấy "nói được cả tiếng ngựa" . Con ngựa th́ h́nh như muốn kéo tới, mà ông tài th́ cứ nhịp roi chờ bạn hàng, có lẽ bực ḿnh, con ngựa làm tồ tồ một băi, tui phải ngồi thụt lui lại để tránh nó pháo kích . Ngay lúc đó ong tài "tặc" "tặc" trong miệng ra lệnh cho nó "đề pa" . Con ngựa gầy c̣m này cũng chỉ rạm bước vài bước, rồi ngưng lại, v́ ông tài lại buông lỏng cái dây cương chờ khach . Trước mặt tôi cái roi ngựa coi thật lạ lùng và đáng nể, v́ nếu thày giáo tôi mà có cái roi này th́ tụi tôi đâu dám trốn học đi coi triển lăm chống cộng ở toà đô chánh .
Toà đô chánh đắp sa-bàn trận B́nh Giả, tui theo bạn vô coi, thấy triển lăm mấy cây súng "ngựa trời" tịch thu được của VC. Nó coi y chang cây điếu cầy của ba tui, chỉ khác là nó bằng sắt hay nhôm ǵ đó, khác với cái ống điếu cầy th́ bằng ống tre . Coi nó thiệt là thô sơ, cái xe ngựa và cây súng ngựa trời này cứ ám ảnh tui . V́ đầu óc con nít, tui sợ bị bịnh phong đ̣n gánh v́ phân ngựa, c̣n súng ngựa trời th́ VC có thể bắn sảng vô khu bắc ḱ dư cư mà tôi đang ở . Không biết sao xe ngựa bị biến mất dần, tui khoái vô cùng . Súng ngựa trời cũng không thấy triển lăm nữa, mà thay vào đó là các khẩu súng coi gồ ghề hơn, to lớn và máy móc hơn mà quân đội Cộng Hoà tịch thu được của VC, th́ tôi cũng vừa đặt chân vào trường trung học . Xe thổ mộ, xe ngựa đó chẳng c̣n với thời gian .