Tin mới khá sốc đây:dự án đầu tiên tại VN đại hạ giá 35%
[url]http://cafef.vn/20111028112450711CA36/cu-soc-pvl-ha-35-gia-ban-can-ho-petrovietnam-landmark-chap-nhan-lo-70-ty.chn[/url]
Điều ǵ đó rồi sẽ phải đến.:cool:. Con cờ domino đầu tiên đă ngă.
Không biết họ c̣n biết rung động hay không, hay ḷng đă chai cứng theo chai acetone lạnh ngắc?
[QUOTE=HaManRoi;95458]Phần trên của ông tôi không cần b́nh luận v́ muốn sáng tỏ từng vấn đề th́ chắc phải cải đến sang năm.
Tôi chỉ muốn quote lại câu này để chứng tỏ ông là một người kém thực tế, hay chính xác hơn là ảo tưởng. Cái bằng BS 4 năm ra ông làm bao nhiêu tiền? Tôi cho bằng MBA luôn đó. Ông kéo về được bao nhiêu hàng năm? Thực tế đi. Đừng đóng vai trí thức dỏm. Trên thế giới này chỉ có hai người tôi biết không có bằng BS mà thành tỷ phú: Bill Gates & Steve Jobs. Ông có biết thêm ai nửa không? Bởi thế đừng làm bộ trí thức khi chê một nghề mà nhiều chú BS (Engineer đó nhe. Không phải loại BS thường) cày nguyên năm cũng không bằng. C̣n nói về kiến thức của mấy bài báo hay quyển sách đó huh? Please..man. Kiến thức chỉ quí khi được ÁP DỤNG trong cuộc sống. Bằng không chỉ để nói trên bàn rượu thui.
Ông vác mớ sách lộn đó đi kiếm ăn ở đâu? Ai mướn ông vô để nghe ông kể chuyện giang hồ của Jack London hay của Steinback? Kiến thức đó chỉ có thể đi hù mấy chú không biết Trời Đất ǵ, nhưng đó là kiến thức của dân chết đói. Ông cần kiến thức để đọc Steinback huh? Trả 10/hr, tụi English Major của mấy cái community collges nó kể cho ông nghe. Sống ở đời phải biết hai chữ THỰC TẾ. Đừng đi trên mây. Trời sanh ra mỗi người có một cái số. Thằng có số cởi mây về gió th́ mớ kiến thức đó sẽ giúp nó bay cao. Thằng không có số đừng thấy vậy mà bắt chước. Bay không được; đói rả ruột tất cả chỉ v́ cái danh hảo.[/QUOTE]
Đừng đem Jobs và Gates ra đây, v́ họ quá thông minh, ở nhà tự học cũng hết sạch chương tŕnh BA/BS, MBA.
Họ HỌC kinh khủng, học kinh hoàng, chỉ là không đến trường mà thôi.
Người có thể làm như vậy rất hiếm, và chắc chắn không có trong số bất cứ người VN nào.
Tuyệt đại đa số nhân loại phải cần đến trường mới học được, ít ra là tŕnh độ Bachelor.
Cái THÚ VỊ của việc học không thể bị đổi ra bằng tiền.
Nói ra việc này vô ích thôi.
Trong số người lớn, ai biết, th́ đă biết. Ai không biết, th́ suốt đời không biết.
-------
Tôi có cây đàn violon hơn 100 tuổi, tối nay về sẽ dạo bản Dạ khúc, Thais Meditation mà vợ tôi thích, và trong đại học từng làm rung động con tim biết bao cô du sinh viên HK, Hàn quốc, Nhật, bên Wellesley, Mount Holyoke.
Giá trị của những giây phút đó là bao nhiêu?
Cho dù là Bill Gates III, ông ta NGHÈO hơn tôi nhiều lắm. Ông ta không có những kỷ niệm trong đại học như tôi.
Thời đó, tôi làm quen với các cô du sinh viên từ Á châu qua, t́m họ trong domain Wellesley, Mount Holyoke, là 2 trường toàn nữ, qua irc (internet relay chat). Thời đó, 1993-94, chỉ có typing qua computer.
Tôi và vài bạn Mỹ hẹn các cô, theo đoàn, đi trượt tuyết, thuê cabin ở lại đêm.
-------
Trong đêm khuya thanh vắng, sau buổi đi trượt tuyết cười giỡn rất "đă", ăn uống rất ngon, bên bếp lửa bập bùng, chúng tôi kể cho nhau nghe về câu chuyện cuộc đời.
Các cô đa số là con nhà tài phiệt, do khi đó phải trả 50 ngàn đô/ chi phí hàng năm là con số khổng lồ bên HK, Hàn quốc, Đài loan. Có cô HK khóc kể cha cô vừa bị bắn chết, do tranh chấp sao đó, v.v...
Những khung cảnh đó, ngây thơ và thanh cao, các mối t́nh đại học trong sáng, không tính toán, sau này làm sao mà t́m lại?
Bill Gates có 60 tỉ USD, đâu có cần tới 59 tỉ, trong khi ông ta làm ǵ có các kỷ niệm đẹp như tôi. Nhắm mắt lại, ông ta không lẽ nghĩ đến các cuộc họp nảy lửa trong cty?
Tôi c̣n chưa kể đến, khi đó, tôi lấy đàn ra, dạo lên các tấu khúc trữ t́nh réo rắc trong đêm khuya, bản Serenade của Schubert mẹ tôi dạy, mà có cô sau này gần 20 năm gặp lại nói đó là các kỷ niệm đẹp NHẤT đời, mà cô sẽ giữ măi đến suốt đời.
Một số cô ngă vào ṿng tay tôi, hoặc nói đúng hơn là chúng tôi ngă vào nhau.
-------
Những việc đó, 1 tỉ đô la có mua được không, hay cùng lắm chỉ là mua xác thịt chứ chẳng 1 chút t́nh cảm nào.
Một ông VK về VN chơi gái nói "tụi bây ơi, tao 'làm' mà nó hát Lương sơn bá, Chúc anh đài tỉnh bơ". Thôi chết, thiếu điều c̣n hút thuốc, uống ngụm bia luôn cho xong.
Suốt 4 năm đại học, tôi từ Ithaca qua Boston, qua Yale, qua tận Paris, xuống Quartier Latin, lên Montpartnasse, leo đỉnh Notre Dame, đi xe lửa qua Đức chơi Oktoberfest.
Sau này học y khoa qua tận bên Úc trao đổi, lại thêm nhiều kỷ niệm bên băi biển Glenelg Nam Úc, Darling Harbour bên Sydney, khung cảnh tuyệt vời trên Brisbane, Gold Coast.
Mà đừng nói tôi giàu có ǵ vào lúc đó, tất cả chỉ là tiền scholarship, grants, mà thôi.
-------
Nh́n lại các anh thanh niên, các cô thiếu nữ ngày ngày giũa tuổi trẻ họ qua đi, tôi tiếc giùm cho họ.
Về già, họ chẳng có bao nhiêu kỷ niệm để nhớ, để thương.
Chiều chiều trời mưa, hay tuyết rơi, không biết họ c̣n biết rung động hay không, hay ḷng đă chai cứng theo chai acetone lạnh ngắc?