-
Cô Tigon học tiếng Tây từ hồi c̣n nhí cơ? Cô giáo Tây hay Anh vậy cô Tigon?
[QUOTE=Tigon;159844][B][COLOR="#FF0000"]Những Ngày Xưa Thân Ái[/COLOR] [/B]
H́nh lớp Tigon do một bạn đi du học Canada c̣n giữ được
[CENTER][IMG]http://i47.tinypic.com/25iq25j.jpg[/IMG][/CENTER]
Số bạn khuất núi cũng gần một chục : chết bệnh có , bỏ xác trên biển có , chết trong rừng sâu cũng có .
Mỗi lần họp mặt , cứ thấy thưa dần
Tigon[/QUOTE]
-
[QUOTE=TonNuJacqueline;159847]Cô Tigon học tiếng Tây từ hồi c̣n nhí cơ? Cô giáo Tây hay Anh vậy cô Tigon?[/QUOTE]
Bà giáo này người Anh . Người Anh dạy đàm thoại , nên qua Mỹ lúc ban đầu cứ nói theo giọng Anh . Nhờ bà bảo trợ rất tốt , cho con gái qua tập cho ḿnh nghe và nói , nên sau 1 ngày là có việc làm liền , không hề ăn một đồng trợ cấp của chính phủ Mỹ.
Sau này bảo lănh các em , ḿnh cũng giao hẹn qua tới là phải nhận làm bất cứ việc ǵ để mưu sinh , rồi từ từ học lại , theo đúng nghề sau. Các em ḿnh không hề ăn foodstamp, không hề ở Apartment , các cháu ḿnh tất cả đều đă thành tài
Hồi c̣n ở Hà Nội , Tigon học trường tư thục thuộc nhà thờ Hàm Long , nên phải học tiếng Tây từ mẫu giáo . Sau vào Saigon , đổi sinh ngữ chính thành Anh Văn cho hợp trào lưu , c̣n sinh ngữ phụ vẫn là Pháp văn .
Nh́n lại tấm h́nh cũ , luyến tiếc tuổi thơ qua mau , sau đó trưởng thành trong chiến tranh , không có tuổi trẻ như đám con cháu bây giờ
Tigon
-
Mượn đất " Saigon ..."
Dư luận trên mạng đang xôn xao về tin một chậu bông Sứ Thái Lan nở ra năm cánh h́nh cờ VNCH .
[B]Theo lời người chụp[/B] :
" [COLOR="#800080"]Ảnh do chính tôi (NTV) chụp lúc sau 11AM ngày 17-9-2012 tại nhà người bạn ở Houston, Texas bằng máy Canon 60D.
Ảnh thật 100% không chỉnh sửa.[/COLOR] "
(Thân hữu nào biết về kỹ thuật ảnh Digital có thể kiểm chứng đúng 100%)
[CENTER][IMG]http://i49.tinypic.com/b8tl7b.jpg[/IMG]
[IMG]http://i48.tinypic.com/24dj2qc.jpg[/IMG][/CENTER]
[url]http://saigonecho.com/main/[/url]
-
[QUOTE=Tigon;160579]Dư luận trên mạng đang xôn xao về tin một chậu bông Sứ Thái Lan nở ra năm cánh h́nh cờ VNCH .
[B]Theo lời người chụp[/B] :
" [COLOR="#800080"]Ảnh do chính tôi (NTV) chụp lúc sau 11AM ngày 17-9-2012 tại nhà người bạn ở Houston, Texas bằng máy Canon 60D.
Ảnh thật 100% không chỉnh sửa.[/COLOR] "
(Thân hữu nào biết về kỹ thuật ảnh Digital có thể kiểm chứng đúng 100%)
[CENTER][IMG]http://i49.tinypic.com/b8tl7b.jpg[/IMG]
[IMG]http://i48.tinypic.com/24dj2qc.jpg[/IMG][/CENTER]
[url]http://saigonecho.com/main/[/url][/QUOTE]
Hoa có h́nh cờ VNCH có lẻ thuộc họ Adenium mà người Việt gọi là sứ Thái Lan. Hoa Adenium khác với hoa h́nh cờ ở vài điểm chánh sau đây: hoa h́nh chuông (ống), có 5 cánh hoa nở quanh chuông, hoa nở không c̣n nụ ở giửa.
[CENTER][IMG]http://i50.tinypic.com/sqowue.jpg[/IMG]
[IMG]http://i46.tinypic.com/2nis28j.jpg[/IMG]
[IMG]http://i45.tinypic.com/zwo1.jpg[/IMG]
[IMG]http://i45.tinypic.com/2i6jj82.jpg[/IMG]
[IMG]http://i48.tinypic.com/351zdr4.jpg[/IMG][/CENTER]
H́nh hoa cờ c̣n 3 nụ, hôm nay chắc đă nở to. Nếu bạn [email]Nguyenvinh43@yahoo.com[/email] chụp thêm vài tấm h́nh và cho mọi người thưởng lăm th́ hay lắm.
Phải chăng đây là một điềm báo tin lành của Trời đất . Chúng Ta có quyền hy vọng và và cậy trông vào “ Thiên mệnh “.
[email]ChinhNghiaViet@yahoogroups.com[/email]
On Behalf Of haix bui
-
[B][COLOR="#FF0000"]Khu Dân Sinh, một thuở Sài G̣n[/COLOR][/B]
[B][SIZE=1]Nguyễn Đạt[/SIZE][/B]
[CENTER][IMG]http://i49.tinypic.com/11sm5bn.jpg[/IMG]
[B][SIZE=1]Lối vào khu Dân Sinh từ đường Yersin.[/SIZE] [/B][/CENTER]
Trước 30 tháng 4, 1975, Khu Dân Sinh là một địa chỉ mà hầu hết dân Sài G̣n đều quen thuộc, ghi nhớ và lui tới thường xuyên.
Đây là một trung tâm buôn bán, đặc biệt là đồ “lạc xon” và quần áo cũ; trung tâm vui chơi giải trí: rạp chiếu phim, quán bi-da, banh bàn, máy đánh bạc trẻ em,... các quán bar, quán ăn... và rạp chiếu phim thường trực, gọi là “cinéma permanent.”
Có thể xem Khu Dân Sinh là một Passages Eden b́nh dân của Sài G̣n.
Diện tích mặt bằng Khu Dân Sinh khá lớn rộng, 4 con đường bao quanh: Yersin-Nguyễn Công Trứ-Kư Con-Nguyễn Văn Sâm (bây giờ là đường Nguyễn Thái B́nh). Lối vào Khu Dân Sinh, mặt trước ở đường Yersin, mặt sau ở đường Nguyễn Công Trứ.
Sau 30 tháng 4, Khu Dân Sinh mang biển hiệu là Chợ Dân Sinh; sự thay đổi này thật đúng với hiện trạng của nó: Khu Dân Sinh bây giờ chỉ là một cái chợ buôn bán hàng hóa, không c̣n là Khu Dân Sinh với những sinh hoạt như thuở trước.
Khu Dân Sinh thuở trước in đậm trong kư ức một thời học tṛ ở Sài G̣n. Thuở ấy chúng tôi là học sinh trường trung học Chu Văn An, vẫn thường “cúp cua” để rủ các bạn thân học tại trường Nguyễn Văn Khuê, vào Khu Dân Sinh xem chiếu phim “cinéma permanent.”
Trường trung học tư thục Nguyễn Văn Khuê (sau đổi tên là trường Bồ Đề) chỉ cách Khu Dân Sinh chừng vài trăm mét. Cũng giống rạp chiếu phim Eden ở giữa những lối hành lang nên gọi là Passages Eden; rạp chiếu phim Dân Sinh cũng ở trung tâm của khu này.
Chúng tôi không bỏ sót một phim Mỹ nào. Rạp chiếu phim Dân Sinh thường chiếu phim cao bồi miền Viễn Tây Hoa Kỳ - phim Western, với những người hùng cưỡi ngựa phi nước đại, bắn súng bằng cả hai tay, và phim t́nh cảm Ấn Độ rất cảm động, làm người xem rơi nước mắt; thỉnh thoảng rạp có tŕnh diễn tuồng cải lương.
Bây giờ hồi tưởng, c̣n nhớ lại được cả cảm xúc hồi hộp khi xem phim cao bồi miền Viễn Tây Hoa Kỳ, trong rạp chiếu phim của Khu Dân Sinh, có máy lạnh mát rượi giữa Sài G̣n oi bức.
Người bạn của chúng tôi c̣n nhắc nhở: “Cậu có nhớ những lúc có pha đấu súng, người hùng rút súng nhanh như chớp, hạ gục đối phương rồi quay súng rất điệu nghệ; th́ bọn học tṛ - gần như hầu hết khán giả trong rạp lúc đó là học tṛ - chúng ḿnh đứng cả lên vỗ tay, những chiếc ghế gỗ bật lên rào rào, nghe thật phấn khích... Lại mỗi khi đang chiếu bị đứt phim, màn ảnh hiện lên hai chữ 'Cáo lỗi', hoặc để thay than cho máy chạy phim, màn ảnh hiện lên ḍng chữ 'Tạm nghỉ 5 phút để thay than', ḿnh nhớ măi chả thế nào quên được...”
Học tṛ trốn học hay ngày nghỉ, vào chơi ở Khu Dân Sinh, không xem chiếu phim th́ đá banh bàn; hoặc chơi đánh bạc trẻ em. Những cái máy đánh bạc trẻ em ấy, vừa nhả tiền keng cho người thắng điểm, vừa chớp tắt ánh đèn ngó thật linh động, vui mắt.
Thuở đó, chúng tôi được nghe nhiều người lớn tuổi nói: Thời ông Bảy Viễn tung hoành, chính tại Khu Dân Sinh này là một trong những ṣng bài bạc lớn nhất Sài G̣n-Chợ Lớn. Lên học bậc đại học rồi, chúng tôi cũng vẫn lui tới Khu Dân Sinh; thường là để mua quần áo cũ, bây giờ gọi là đồ si-đa. Với giá rất rẻ, chúng tôi có thể mua được những chiếc áo sơ-mi ca-rô đủ kiểu đủ màu của Mỹ-quốc-viện-trợ, rất đúng điệu học sinh cao bồi mặc áo sơ-mi ca-rô, như câu hát nhái theo nhạc điệu một bài ca thịnh hành đương thời.
Ngay cả lúc đă gia nhập quân đội, chúng tôi cũng thường vào Khu Dân Sinh mỗi khi có dịp. Ở đây, những quân nhân của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa thích vận quân phục đẹp, có thể mua những chiếc áo “treillis” bốn túi; những đôi botte-de-saut chính hiệu của quân đội Hoa Kỳ, gọi là giày MAP; và nón lưỡi trai nhà binh cũng chính hiệu Hoa Kỳ sản xuất.
Khu Dân Sinh bây giờ không thể gợi dậy những h́nh ảnh của Khu Dân Sinh thuở trước, chỉ là cái chợ như biển hiệu của nó, dù hiện nay trong Khu Dân Sinh cũng có sạp hàng bán đồ “lạc-xon”; tuy nhiên không có sạp hàng chuyên doanh đồ si đa nữa, v́ bây giờ thứ hàng này bày bán ở bất cứ chỗ nào, cả trong và ngoài thành phố.
[CENTER][IMG]http://i49.tinypic.com/2wc1p9u.jpg[/IMG]
[B][SIZE=1]Khu Dân Sinh nh́n từ đường Nguyễn Công Trứ, quận 1.[/SIZE] [/B][/CENTER]
Những sạp hàng ở mặt tiền chợ Dân Sinh, trên đường Yersin, đa số hàng hóa là các thiết bị hàn-cắt, đồ sắt, và các mặt hàng kim khí điện máy. Chúng tôi nhận thấy, chợ Dân Sinh là nơi tập trung các mặt hàng nói trên, kinh doanh theo chiều hướng của cả khu vực rộng lớn, nối dài trên các đường phố lân cận.
Bây giờ Khu Dân Sinh không c̣n là một đặc điểm của Sài G̣n; trở thành một trung tâm buôn bán như các trung tâm buôn bán khác, đă được lập nên vô số ở khắp nơi của thành phố. Lứa tuổi học tṛ hôm nay ở Sài G̣n không có được niềm vui từ những tṛ chơi giải trí như thuở trước.
Người bạn của chúng tôi c̣n giữ được vài tờ “Programme,” trong đó có tờ nền màu xanh chữ đen, in h́nh tài tử Henry Fonda với hai tay hai khẩu súng. Người bạn đă lưu giữ tờ chương tŕnh này khi xem chiếu phim Dũng Sĩ Với Đôi Súng Bá Vàng (L'homme aux colt d'or) tại rạp Dân Sinh trong Khu Dân Sinh, cách đây đă hơn nửa thế kỷ.
*
Nguyễn Đạt
[url]http://luutru.centerblog.net/25-Khu-Dan-Sinh--một-thuở-Sai-Gon-[/url]
-
[B][COLOR="#FF0000"]PHỞ SÀI G̉N XƯA VÀ NAY[/COLOR] [/B]
[CENTER][IMG]http://i47.tinypic.com/egbas1.jpg[/IMG][/CENTER]
[B][SIZE=1]Phan-Nghị[/SIZE][/B]
Cũng như thịt chó, phở là một đặc sản của miền Bắc. Người ta cho rằng nó chỉ mới xuất hiện ở Saigon vào những năm 1951-1952, cùng một thời gian với hai nhà hát ả đào, một ở xóm Monceau và một ở xóm Đại Đồng.
Cả hai thứ ấy đều rất xa lạ với người Saigon thuở đó. Kiếm được một quan viên biết cầm trống chầu không phải chuyện dễ. Cho nên họ chỉ cầm cự được một hai năm rồi dẹp tiệm, mặc dù họ đă biến nó thành một h́nh thức như ”kem sờ” ở Bờ Hồ (Hà nội) vào những năm 30 hoặc như ”bia ôm” của Saigon hôm nay. Và phở cũng chịu chung một số phận với nó. Người ta chỉ thích hủ tíu, hoành thánh, bánh xếp nước… Chỉ có độc một tiệm phở được gọi là ”Phở Tuyệc”, nằm trên đường Turc (nay thuộc khu vực Đồng Khởi) là kiên tŕ bám trụ.
Phải đợi tới sau năm 1954, phở mới thực sự thực hiện một bước nhảy vọt từ Bắc vào Nam. Phở khởi đầu sự bành trướng của nó vào giữa thập niên 50 tới giữa thập niên 60. Có cả một dăy phố phở nằm trên hai con đường Pasteur và Hiền Vương.
[B]THƠ PHỞ…[/B]
Những nhà hàng phở ngon của Saigon thuở ấy nhiều vô số. Nhưng được người ta chiếu cố nhất chỉ có bốn hoặc năm tiệm, trong đó có phở Trần Minh ở hẻm Casino. Trong cái ngơ cụt ấy, ê hề các hàng quà : phở, bún ốc, bún ốc sườn… Từ đầu ngơ, người ta đă chạm trán với khách ẩm thực, kẻ ra người vô tấp nập. Phở Minh ngon thiệt là ngon. Nó không giống như kẹo kéo “ăn một lại muốn ăn hai, ăn ba ăn bốn lại nài ăn năm”. Người ta chỉ có thể ăn một bát để cho nó tḥm thèm rồi mai lại ăn nữa !
Có một người nghiện phở của ông ta, và nghiện luôn cả truyện kiếm hiệp của Kim Dung. Đó là ông X, chủ một tiệm giày ở đường Lê Thánh Tôn. Ông vừa ăn phở vừa theo dơi cuộc t́nh của Triệu Minh – Vô Kỵ, hoặc của Doanh Doanh – Lệnh Hồ Xung trên mặt báo. Và t́nh bằng hữu giữa ông chủ tiệm giày với ông chủ tiệm phở đă thắm thiết hơn lên nhờ một bài thơ phở của ông chủ tiệm giày. Gọi là thơ phở v́ đọc lên nghe thấy… toàn mùi phở. Tuy nhiên nó được làm theo thể Đường thi, và chữ nghĩa đối nhau chan chát. Rất tiếc, người viết chỉ c̣n nhớ được có bốn câu :
[CENTER][COLOR="#800080"]Nổi tiếng gần xa khắp thị thành
Trần Minh phở Bắc đă lừng danh
Chủ đề : tái, chín, gầu, gân, sách
Gia vị : hành, tiêu, ớt, mắm, chanh…[/COLOR][/CENTER]
Sau đó, ”mông xừ” Trần Minh đă nhờ một người nhái những nét chữ rồng bay phượng múa của Vũ Hoàng Chương để viết bài thơ ấy và treo ở trong tiệm.
[B]… VÀ CÂU ĐỐI PHỞ[/B]
Saigon thuở ấy chỉ có một tiệm duy nhất ở đường Vơ Tánh, gần Ngă Sáu, có món tái sách tương gừng và phở tái sách : tiệm Y. Thịt tái mềm, sách ṛn nhai gau gáu, chấm với tương Cự Đà th́ tuyệt cú mèo. Người ta bèn đổ xô tới để thưởng thức một món ăn lạ miệng. Và tiệm Y phất lên như diều. Từ ngôi nhà lụp xụp, ông đă sửa sang lại cho khang trang và mua thêm một nhà khác để ở cho thoải mái. Phú quí sinh… máu văn nghệ, ông bắt đầu giao du thân mật với cánh nhà văn, nhà báo.
Sau cuộc đảo chính của Dương Văn Minh, trong làng báo có hiện tượng “trăm hoa đua nở”, hễ có tiền là có quyền làm chủ một tờ báo. Thế là ông chủ tiệm phở Y bèn ra báo. Từ tái, chín, nạm, gầu, sụn, nhảy sang địa hạt chữ nghĩa, ông hoàn toàn bỡ ngỡ. Cho nên báo của ông chỉ có thể đến với độc giả bằng con đường ve chai. Dĩ nhiên nó phải chết. Và ít lâu sau ông cũng chết theo nó. Người vợ góa trẻ đẹp kế tục ”sự nghiệp” của ông chồng quá cố. Tiệm Y phát đạt trở lại. Những người bạn văn nghệ của ông Y vẫn lui tới ăn phở như xưa, nhưng mục đích chính của họ là… ngấp nghé ngôi vị chủ tiệm. Sau mấy năm trời theo đuổi mà chẳng đi tới đâu, một người trong bọn họ, tức cảnh sinh t́nh, bèn mượn danh nghĩa bà quả phụ để ra một vế câu đối như có ư thách thức thiên hạ rằng :
[CENTER] [COLOR="#800080"]“Nếu ai đối được th́ em xin nguyện lấy làm chồng”
“Nạc, mỡ nữa làm chi, em nghĩ chín rồi không tái giá ”
[/COLOR] [/CENTER]
Câu đối sặc sụa mùi phở, nhưng hắc búa nhất là cụm từ ”tái giá”, nó vừa có nghĩa là ”đi bước nữa” lại vừa có nghĩa là ”phở tái giá”. Cũng như ”da trắng vỗ b́ bạch” của bà Điểm đố Trạng Quỳnh vậy. Hơn ba mươi năm trôi qua, câu đối ấy hiện nay vẫn chỉ có một vế.
C̣n tiếp...
-
[B]PHỞ GÀ TRỐNG THIẾN[/B]
[CENTER][IMG]http://i49.tinypic.com/311t9b9.jpg[/IMG][/CENTER]
Ngay cả Hà Nội – quê hương của phở – từ trước đến nay cũng chưa bao giờ có phở gà trống thiến, cho dù ở phố Huyền Trân Công Chúa, vào đầu những năm 50, đă có một hàng phở gà ngon nổi tiếng khắp Hà thành, đến nổi cụ Nguyễn Tuân khi theo đoàn quân về tiếp quản Thủ đô, ăn xong đă phải khen rằng ”tuyệt phở !”.
Người bán phở tên là Chí. Ông ta mới hồi cư, không có đủ tiền để mướn mặt bằng, phải làm phở gánh. Con đường mang tên vị công chúa nhà Trần bé bằng cái lỗ mũi, với cái vỉa hè rộng hơn một mét, khách ăn kẻ đứng, người ngồi, húp x́ xụp.
[IMG1]http://i46.tinypic.com/1yyir.jpg[/IMG1] Phở gà trống thiến xuất hiện ở Saigon vào những năm 60, ở phía chợ Vườn Chuối – tuy chưa được liệt vào loại tuyệt phở, nhưng cũng được khách ẩm thực đặc biệt chiếu cố. Phở ngon là một lẽ : thịt gà trống thiến thơm và mềm như gà mái tơ, nước phở trong hợp với khẩu vị của những người kén ăn, nhưng cũng c̣n một lẽ khác : người ta vừa ăn, vừa ngắm cái vẻ thướt tha yêu kiều của con gái ông chủ tiệm, thỉnh thoảng đi ra đi vô, mỉm cười với người này, gật đầu chào người kia, giơ tay ‘bông rua’ người nọ, tự nhiên như một cô đầm non.
Đó là nữ ca sĩ Y.V, một giọng ca lả lướt của các pḥng trà. Ban ngày, nàng giao thiệp với phao câu, đầu cánh, thịt đùi; ban đêm, ch́m đắm trong ánh đèn màu. Thế rồi, không kèn không trống, nàng tuyệt tích giang hồ. Người ta bảo rằng nàng đi Tây. Đi Tây thật chứ không phải Tây Ninh. Tiệm phở vắng khách dần và ít lâu sau th́ phải dẹp.
[B]PHỞ KHÔNG RAU KHÔNG GIÁ[/B]
Tiệm này nằm trên đường Công Lư- cách ngă tư Công Lư – Yên Đỗ (nay là ngă tư Nam Kỳ Khởi Nghĩa – Lư Chính Thắng) khoảng 100m – trong một cái hẻm rộng. Người ta gọi là phở Bà Dậu. Nó có những đặc điểm không giống bất cứ một tiệm phở nào : không rau, không giá và rất sạch, và nhất là không có cái mùi phở kinh niên. Thịt thái mỏng và bánh phở to bản thích hợp với cái gu của người Hà Nội. V́ ở sâu trong hẻm, nên thoạt đầu khách tới ăn uống rất lơ thơ tơ liễu buông mành, chỉ có dăm bảy mống. Sau đó, nhờ sự cổ động của người Hà Nội, người ta mới bắt đầu chiếu cố tới hương vị không rau không giá đó.
Trải qua hơn 30 năm, Phở Bà Dậu sau vẫn tồn tại và có phần phát đạt hơn xưa. Có thêm một món mới : tái bắp, thịt mềm và nhai sần sật như sụn. Giá cả cũng tăng, từ 10đ/ bát trong những năm 60 đến 10.000đ/ bát, năm 1996. Nhưng khách ăn vẫn nườm nượp.
C̣n tiếp...