-
[center][IMG]http://i432.photobucket.com/albums/qq45/doanlinhphuong/Toiditimbong1949A.jpg[/IMG]
[COLOR="#008000"]Cũng đành
nước mắt chảy quanh
Tôi ôm siết
giấc mơ t́nh mà ru
À ơ…
chiếc lá tương tư
Vàng thu từ thuở
tôi khù khờ yêu
Biết rằng
đời sẽ hắt hiu
Nên bàn chân
cứ liêu xiêu lối về
Hết thời
cuồng dại si mê
Tôi đi t́m lại
câu thề đánh rơi
Cũng đành
giấu hạt lệ khô
Tôi đi t́m bóng của tôi
một thời
Về nơi
cuối đất-cùng trời
Mới hay bóng
đă chết rồi trong thơ
Từ ngày
em trả lại tôi
Những câu oán trách
đành thôi ngậm ngùi
Chỉ mong em
chọn đúng người
Chỉ mong em
chọn đúng người
để yêu
Linh Phương[/COLOR][/center]
-
[center][SIZE=5][FONT=Comic Sans MS][COLOR="#B22222"]Đọc Thơ Linh Phương
- Phạm Lưu Vũ -[/COLOR][/FONT][/SIZE]
[FONT=Century Gothic][B][SIZE=4][COLOR="#008000"]“Tha phương, lữ thứ, giang hồ...
Chết rồi c̣n muốn đội mồ... về quê.”
Tôi phải bật lên mấy câu như thế khi đọc xong hai bài thơ về kiếp giang hồ của anh Linh Phương. Bài thứ nhất có cái tên: “Giang hồ”, bài thứ hai có tên: “Ta về làm khách quê nhà”.
Cám ơn anh Nguyễn Ḥa ở Văn nghệ sông Cửu long đă gửi cho tôi hai bài thơ đó.
Nhà thơ Phạm Hữu Quang từng có câu thơ tuyệt tác về giang hồ:
“Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt / nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà”. Thi sĩ Trần Ninh Hồ cũng từng đọc cho tôi nghe câu thơ rất hay của Vũ Hữu Định :
“Giang hồ nào có ai phong ấn / mà cũng từ quan, trở lại quê”.
Nguyễn Bính xưa có một thời thơ rực rỡ nhất chính là thời giang hồ: “Chao ôi ba bốn tao ân ái / Đă đủ tan tành một kiếp trai / Tôi rờn rợn lắm giai nhân ạ / Đành phụ nhau thôi kẻo có ngày / Khăn gói gió đưa lên xứ lạ / Ai cười cho được lúc chia tay” -
(Giời mưa ở Huế)...
Ông như thế là đă “giang hồ” cả trong đời thực lẫn t́nh yêu (...ba bốn tao ân ái). Về sau, ông buộc phải trở thành một “công chức” thơ, biên chế chết dí ở một Ty văn hoá th́ con người thơ trong ông kể như đă chết. Có ai tin rằng thi sĩ lừng lẫy ấy từng phải viết như thế này không: “Thâm canh cải tiến bàn sôi nổi / Giống má phân gio tính kĩ càng / Sản xuất cho hăng là thắng Mĩ / Là xây miền Bắc giúp miền Nam”... - (Thật đáng cho hưởng bậc lương cán sự bốn, cán sự năm...)
Song dù thế nào, th́ hậu thế vẫn thông cảm, vẫn yêu và tha thứ cho Nguyễn Bính bởi trước khi phải chấm dứt kiếp giang hồ, chính ông đă tự làm lễ “bế mạc” cái đời thi sĩ của ḿnh: “Xếp lại chăn bông cùng áo dạ / mở toang bốn cửa cất then cài / Nắng lên mất thú ngồi bên lửa / chậu hết hoa rồi bạn với ai”.
Sau này có ai nghiên cứu về Nguyễn Bính, cho phép tôi được phát biểu một ư kiến, rằng thơ của Nguyễn Bính về sau c̣n nhiều, nhưng thơ của thi sĩ Nguyễn Bính th́ bài này là bài cuối cùng.
Sở dĩ tôi lan man như thế là v́ muốn nói rằng cái giang hồ sao mà nó gắn liền với thi sĩ đến thế, nhất là đối với những người như Nguyễn Bính.
Bởi giang hồ quên đi th́ thôi, chứ hễ nhớ ra là lập tức hóa thành tâm trạng. Bằng chứng là cái “Giang hồ” của tác giả Linh Phương sau đây. Bài thơ gồm bẩy khổ thơ theo kiểu tứ tuyệt liên hoàn.
Giọng “Thơ Mới”, niêm luật tuy có “phá”, song vẫn đầy chất “cổ điển”, lại có cả hơi hướng cảm khái như thể tráng ca:
“Giang hồ từ thuở ta thất thế
Chí lớn không thành - thà ẩn cư
Viễn xứ. Ờ ! Thôi th́ viễn xứ
Hết đời phiêu bạt chốn quê xa”
Thất thế” xin không bàn, bởi thời nào mà chả có ít nhất chín chục phần trăm kẻ thất thế. Tiếp theo, “Chí lớn không thành - thà ẩn cư” th́ đồng ư rồi. Có điều “ẩn cư” đáng lẽ phải t́m chỗ nào vắng vẻ, hoặc hang cùng ngơ hẻm, hoặc “vùng sâu vùng xa”... chứ?
Đằng này lại “ẩn cư” nơi giang hồ, nơi “viễn xứ”, để mà : “Hết đời phiêu bạt chốn quê xa” th́ quả là một điều ghê gớm đấy. Xưa có những bậc đại hiền, v́ ghét thói đời ô trọc, không muốn cho ai biết đến ḿnh nên đành ẩn thân giữa nơi... chợ búa.
Có khi làm người giữ cổng thành, có khi lẫn vào với đám mổ heo, đánh bạc... Tư tưởng “ẩn cư” của tác giả quả đă gặp gỡ tiền nhân ở chỗ ấy. Dù sao, tôi vẫn cứ muốn đọc câu cuối của khổ thơ này thành “Trọn đời phiêu bạt chốn xa quê” bởi “trọn đời” nghe hợp vận hơn, vả lại “xa quê” mới đúng là mỗi người chỉ có một quê...
Liên quan đến cái tâm trạng giang hồ gồm ba “nhân vật” chính: Mẹ, Cha và Em. Ba khổ thơ tiếp theo dạt dào những kí ức về họ:
“Mẹ xưa vốn quen mùi rơm rạ
Đốt đồng khô khói phủ che trời
Hoàng hôn mỏi mắt. Chiều châu thổ
Vẳng tiếng kêu đ̣ bên bến sông
Cha xưa cầm súng ra đánh trận
Bỏ xác trên rừng mấy mươi năm
Lần đi đưa tiễn - tay chưa nắm
Vạt áo che ngang mẹ khóc thầm
Em xưa kẹp tóc thề vội lớn
Cứ ngỡ t́nh xanh măi biếc xanh
Tương tư xếp lá đôi bờ mộng
Mơ bóng trăng khuya - tiếng nguyệt cầm”
Những câu thơ buồn và thương đến năo nề. Thế mà vẫn cứ phải trọn kiếp giang hồ, không về sống với Mẹ và Em được? Th́ ra cuộc đời sinh ra đă bắt phải như vậy. Khổ thơ viết về Em lăng mạn, hay như một bài thơ t́nh hoàn chỉnh. Tiếc rằng câu: “Đốt đồng khô khói phủ che trời” ở khổ thơ trên hơi cụ thể quá, vừa giảm chất thi sĩ, vừa làm hỏng nhịp điệu thơ. Tại sao lại cứ phải “đồng khô” cơ chứ? (đồng “lội” tôi vẫn thấy người ta đốt đấy). Dẫu biết rằng phải “khô” mới đốt được. Song khô quá nhiều khi lại ít khói, chưa chắc đă “che” được trời.
Giờ đến kí ức của chính kẻ giang hồ:
“Ta xưa thắp nến chờ đêm xuống
Đợi hồn thiêng khuất nẻo cha về
Mộ bia hiu quạnh. Ngày dâu bể
Phách lạc đâu c̣n chỗ nương thân”
Ta hiểu rằng chiến tranh chính là một trong những nguyên nhân làm nên cuộc giang hồ này. Người xưa th́ “Ai hay sông băi xương vô định / giấc mộng pḥng khuê thiếp vẫn chờ” - (Đường thi). C̣n ở đây là cảnh đứa con đợi hồn người Cha đă: “Bỏ xác trên rừng mấy mươi năm”.
Thật là một nỗi đau muôn đời: “Phách lạc đâu c̣n chỗ nương thân”. Nhưng ở câu trước đó, giá sửa chữ “bia” thành chữ “suông” (mộ suông...) th́ nỗi đau càng “đến nhẽ” hơn, bởi người Cha đă “bỏ xác trên rừng” th́ mộ có khi c̣n chẳng có, nói ǵ đến bia.
Vả lại “mộ bia” chỉ là tả cái bề ngoài. “Mộ suông” mới tả cả cái (vô định) bên trong. Nấm mộ trong câu thơ này chắc là đắp (tượng trưng) ở quê, chỉ là một nấm đất... suông đấy thôi.
Hai khổ thơ cuối đạt đến cực đỉnh của nỗi ḷng kẻ giang hồ:
“Giang hồ. Ta giang hồ trăm bận
Vẫn thấy ḷng đau rứt ruột đau
Thèm nghe tiếng dế thời thơ ấu
Ngắm cánh diều bay giữa vô cùng
Giang hồ. Ta giang hồ trăm bận
Thầm hẹn mai này quy cố hương
Ta về làm bạn cùng chim chóc
Lẫn với muỗi ṃng chín cửa sông”
Giang hồ th́ không thể nào “quen” được. Dẫu có “trăm bận” th́ bận nào cũng buồn, bận nào cũng đau, cũng nhớ, cũng thèm... Lại c̣n hẹn nữa chứ? Th́ cứ hẹn cho yên ủi đấy thôi.
Hẹn mà có bao giờ thực hiện được đâu. Đời làm ǵ có cho ta cơ hội. Hai câu kết của bài thơ: “Ta về làm bạn cùng chim chóc / Lẫn với muỗi ṃng chín cửa sông” rốt cuộc măi măi chỉ là ước mơ mà thôi. H́nh ảnh “...muỗi ṃng chín cửa sông” cục ḱ ấn tượng.
Tuy vậy, “giang hồ” khi đă hóa thơ th́ cũng không uổng kiếp người.
Bài thơ thứ hai: “Ta về làm khách quê nhà” chính là nỗi “nhân quả” của cái kiếp giang hồ, bởi giang hồ nên về quê mới hóa thành “khách”, đây là một kiểu “khách” thơ. Tôi chợt nhớ đến hai câu của nhà thơ Trần Ninh Hồ: “Xa quê lâu, hóa mất quê / hẹn thề lâu, hóa hẹn thề trong mơ” thực là hợp với tâm trạng của tác giả khi viết bài thơ này. Bài thơ như sau:
“Ta về làm khách ở quê
Của ngày thơ ấu. Bờ đê đi t́m
Tiếng con dế gáy. Từng đêm
Nằm nghe cây lúa giật ḿnh trổ bông
Ta về nh́n lại nhánh c̣ng
Sông Tiền - sông Hậu - long đong một thời
Phù sa ngầu đục - đắp bồi
Rạ rơm vàng lối - chào người năm xưa
Chuồn chuồn ớt ngủ giấc trưa
T́m trong hương cỏ bốn mùa đă xa
Ta về làm khách quê nhà
Tự dưng buồn bật khóc ̣a vậy thôi”
Một bài thơ lục bát, âm hưởng lục bát, nhịp điệu lục bát... Thế mà chen vào một câu cực ḱ sái vần: “Tiếng con dế gáy. Từng đêm / Nằm nghe cây lúa giật ḿnh trổ bông”. Nhưng chính câu sái vần này: “Nằm nghe cây lúa giật ḿnh trổ bông” lại là câu hay nhất. Hay nhất cho nên đành phải bỏ qua cả vần.
Kẻ giang hồ, xa quê... lúc quay về làm “khách” mới hay những con dế, con chuồn chuồn, những cây lúa, nhánh c̣ng, những ḍng sông (sông Tiền, sông Hậu)... đều đă hóa thành thân phận, chẳng khác ǵ thân phận kẻ giang hồ.
Đại Thi hào Nguyễn Du có câu: “Dột ḷng ḿnh mới nao nao ḷng người”. Ḷng ḿnh phải (buồn) đến mức “dột” rồi, th́ thơ viết ra (may lắm) mới “nao nao” ḷng người. Huống chi những cái buồn giả, buồn non, buồn chưa đến nhẽ th́ cùng lắm chỉ tạo ra những bài... văn có vần mà thôi.
Bài “Ta về làm khách quê nhà” giản dị, giản dị đến... nghiệp dư mà vẫn dào dạt nỗi thương ḿnh, thương quê hương, xứ sở.
Không nhắc đến kiếp người nào, chỉ có mỗi một nhân vật (ta), vậy mà vẫn tưởng như có bao thân phận, bao kiếp sống của bà con vùng sông Tiền, sông Hậu sắp hàng đâu đó. Nỗi buồn quả đă “lây” sang người đọc. Thơ thế là thành công, và đó chính là thi sĩ.
Bởi thi sĩ cho nên chẳng cầu ḱ. Nỗi buồn nay đă hóa thành thơ. Đúng như Paul Verlain đă viết: “Con sinh từ ḷng Mẹ / Hoa từ Đất nở ra / Nguồn - đẻ ra sông bể / Buồn - đẻ ra thi ca”.
11/2005
[/b]
[I]GIANG HỒ
Giang hồ từ thuở ta thất thế
Chí lớn không thành- thà ẩn cư
Viễn xứ. Ờ ! Thôi th́ viễn xứ
Hết đời phiêu bạt chốn quê xa
Mẹ xưa vốn quen mùi rơm rạ
Đốt đồng khô khói phủ che trời
Hoàng hôn mỏi mắt. Chiều châu thổ
Vẳng tiếng kêu đ̣ bên bến sông
Cha xưa cầm súng ra đánh trận
Bỏ xác trên rừng mấy mươi năm
Lần đi đưa tiễn- tay chưa nắm
Vạt áo che ngang mẹ khóc thầm
Em xưa kẹp tóc thề vội lớn
Cứ ngỡ t́nh xanh măi biếc xanh
Tương tư xếp lá đôi bờ mộng
Mơ bóng trăng khuya- tiếng nguyệt cầm
Ta xưa thắp nến chờ đêm xuống
Đợi hồn thiêng khuất nẻo cha về
Mộ bia hiu quạnh. Ngày dâu bể
Phách lạc đâu c̣n chỗ nương thân
Giang hồ. Ta giang hồ trăm bận
Vẫn thấy ḷng đau rứt ruột đau
Thèm nghe tiếng dế thời thơ ấu
Ngắm cánh diều bay giữa vô cùng
Giang hồ. Ta giang hồ trăm bận
Thầm hẹn mai này quy cố hương
Ta về làm bạn cùng chim chóc
Lẫn với muỗi ṃng chín cửa sông
TA VỀ LÀM KHÁCH QUÊ NHÀ
Ta về làm khách ở quê
Của ngày thơ ấu. Bờ đê đi t́m
Tiếng con dế gáy. Từng đêm
Nằm nghe cây lúa giật ḿnh trổ bông
Ta về nh́n lại nhánh c̣ng
Sông Tiền- sông Hậu- long đong một thời
Phù sa ngầu đục-đắp bồi
Rạ rơm vàng lối- chào người năm xưa
Chuồn chuồn ớt ngủ giấc trưa
T́m trong hương cỏ bốn mùa đă xa
Ta về làm khách quê nhà
Tự dưng buồn bật khóc ̣a vậy thôi
LINH PHƯƠNG[/I][/COLOR][/SIZE][/FONT][/center]
-
[center][IMG]http://i278.photobucket.com/albums/kk101/linhphuong1949/troitrang.jpg[/IMG]
[COLOR="#008000"]Đời như là gió
bay vèo
Trăm cay ngh́n đắng
đem theo làm người
Cánh buồm đỏ thắm
ước mơ
Ch́m sâu dưới đáy biển khơi
muôn trùng
Tôi về
trách móc ḍng sông
Nỗi đau chẳng thể
nào hơn nữa rồi
Mai này mắt nhắm
tay xuôi
Đừng chia buồn nhé !
Với lời tiếc thương
Đừng bao giờ
thắp nén hương
Để hồn thơ phải
tủi thân dưới mồ
Ngày tôi c̣n sống
hững hờ
T́nh yêu !
Em nỡ dập vùi
thế sao ?
Linh Phương
[/center][/COLOR]
-
[center][IMG]http://i278.photobucket.com/albums/kk101/linhphuong1949/muathu-1.jpg[/IMG]
[COLOR="#008000"]Em mùa thu tóc ngắn
Qua phố nắm tay người
Chân ngoan bước chầm chậm
Mộng đầy ắp giấc mơ
Mộng bay từ nỗi nhớ
Xuống vai em trắng ngần
Áo cúc cài bỏ ngơ
Mộng nương nhờ khuôn trăng
Em mùa thu tóc ngắn
Khăn quàng cổ thơm nồng
Thương đời anh lận đận
Lưu lạc mấy mươi năm
Sầu xa ngái ḍng sông
Theo em về bến đợi
Chút phấn thu rắc vội
Mùa ngâu lặng lẽ chờ
Giấu thu vàng vào mắt
Giấu lá chiều khô bay
Giấu t́nh nhau trong ngực
Sợ tháng ngày nhạt phai
Em mùa thu tóc ngắn
Qua phố nắm tay người
Con đường đi trăm bận
Em giờ buồn hay vui ?
Linh Phương
[/center][/COLOR]
-
[center][IMG]http://i432.photobucket.com/albums/qq45/doanlinhphuong/Maiphuongthuy1949.jpg[/IMG]
[COLOR="#008000"]Con cánh cam đi vào quá khứ
Tuổi thơ anh trốn biệt nơi nào
Mùa thu chuồn chuồn kim có đậu
Vạt cỏ quê nhà xa lắc lơ ?
Viễn xứ - bao năm trời thương nhớ
Đường thơm ngai ngái lá khô vàng
Vuông lớp anh về thăm mấy bận
T́m bóng người thả tóc thề xưa
Từ đó thu buồn hơn thế nữa
Ḷng anh man mác lúc thu sang
Áo em giờ cũng phai màu nắng
Nhạt mất màu môi thuở lấy chồng
Từ đó thu đi vào cơi mộng
T́nh như sương khói quyện trong hồn
Hắt hiu phố cũ ngày mây trắng
Che khuất đời nhau lúc bạc đầu
Linh Phương
[/center][/COLOR]
-
[center][IMG]http://i278.photobucket.com/albums/kk101/linhphuong1949/PhuongcuaHuong.jpg[/IMG]
[COLOR="#008000"]Em cứ như là cây hồng nhỏ
Mỗi một ngày nở một nụ thôi
Hương sẽ thơm lừng bay theo gió
Sắc sẽ tô môi thắm đỏ hoài
C̣n anh - chú dế mèn thích gáy
Sợ em buồn ngồi cắn móng tay
Sợ Sài G̣n thương em măi măi
Lúc tiễn đưa không hẹn buổi về
Th́ thôi ! Anh hóa que diêm nhé
Thắp sáng dùm em ngọn nến hồng
Mùng sinh nhật - có hoa - có bướm
Có niềm vui chật trái tim nồng
Bỗng dưng anh thích thành chiếc bánh
Em cắt chia hết thảy mọi người
Để bao con gái đều thương nhớ
Gă khù khờ giống hệt như anh
Linh Phương
[/COLOR][/center]
-
[B][center][COLOR="#B22222"]Linh Phương bị ép buộc nhận một bài thơ không phải của ḿnh !
[/COLOR][/B]
[COLOR="#008000"]
H́nh như tâm lư một số người khi nhờ cậy người khác không được b́nh thường. Nếu nhờ được th́ vui vẻ, cười xuề x̣a, không được đâm ra nổi nóng với người ḿnh nhờ cậy. Tôi là người bị người khác nhờ cậy , tôi từ chối v́ thấy chuyện này hết sức vô lư, và tôi bị nổi nóng. Xui thật.
Trưa nay, lúc gấn 12 giờ , tôi nhận được một cú điện thoại lạ,Tôi bắt máy, giọng nữ êm ái ḥi :
-Phài anh Linh Phương tác giả Kỷ Vật Cho Em không ạ ?”-“ Vâng ! Tôi đây “.”
Em ở Công Ty Đông Hải có chuyện nhờ anh. Anh có một bản nhạc, nhờ anh xác nhận tác giả c̣n sống để xin giấy phép trên Bộ hát bài này, v́ không biết bài này trước 75 hay sau “
.. Giọng nữ nói tên bài hát “ Xin em đừng khóc vu quy “của Linh Phương và Đinh Miên Vũ , tôi nói cô đọc cho tôi nghe vài câu đúng là của tôi không. Cô đọc cho tôi nghe 2 câu th́ tôi bảo bài này không phải của tôi.
Cô nói : Anh Tiến Luân khẳng định là của anh mà. Tôi trả lời không rồi cúp máy.
Khoảng nửa tiếng sau, tôi lại nhận được một cú điện thoại khác.Người này tự xưng là Tiến Luân. Nhất định nói tôi chính là Linh Phương , tác giả bài này.
Anh trấn an tôi nội dung bài hát chỉ đề cập đến t́nh yêu mà thôi , nhờ tôi xác nhận dùm nếu có ai điện tới hỏi về bài hát này. Tôi từ chối, v́ rằng không phải bài này của tôi, tôi không thể xác nhận được.Vài phút sau, một cú điện thoại nữa, lần này là giọng nữ đă nói chuyện với tôi lần đầu. Cô xin tôi email , để cô gửi nội dung bài hát cho tôi đọc. Tôi đồng ư.
Tưởng đă yên thân, nhưng khoảng 4 phút sau th́ lại một cuộc điện thoại gọi đến với ba số 6 cuối cùng. Chủ nhân của số điện thoại xưng là Quang Lê ( cách đậy mấy ngày tôi đọc báo Thanh Niên có đăng 3 chương tŕnh của các ca sĩ hải ngoại là Chế Linh, Nguyễn Hưng và Quang Lê.
Riêng chương tŕnh Quang Lê “Hát trên quê hương “( 15/10/2011) Tại Sài G̣n, Hà Nội và một số tỉnh khác ,với số tiền đầu tư theo chủ nhân lên tới 4 tỉ đồng-6 tỉ , được dàn dựng bởi một đạo diễn đến từ Hollywood ) năn nỉ nhờ tôi xác nhận dùm. Ca sĩ Quang Lê hát cho tôi nghe bài hát này, và nhất quyết bảo tôi là tác giả.
Bài này ca sĩ Thanh Tuyền hát lâu rồi,Quang Lê c̣n giữ band nhạc này.
Một lần nữa tôi nói bài này không phải của tôi, Quang Lê vẫn bảo chú chính là tác giả v́ band nhạc đề tên tôi đàng hoàng, và nhạc sĩ đă chết Đinh Miên Vũ nói là thơ Linh Phương ( cũng là bạn Quang Lê ),Lâu quá, chú già rồi... (Trời ! Chê tôi già ) nên bây giờ quên thôi .Cháu làm giấy cam kết với chú xảy ra chuyện ǵ cho chú, cháu hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Tôi trả lời dứt khoát, nếu là của tôi, tôi không nhớ chính xác th́ tôi cũng không nhận. Tôi chỉ nhận khi nào tôi nhớ rơ ràng . Lương tâm không cho phép tôi nhận vơ là của ḿnh.
Lúc này, ca sĩ Quang Lê có lẽ đă nổi nóng. Nên giọng không c̣n giữ b́nh tĩnh: “ Bài hát này cháu thích nhất, chú không nhận cháu phải rút ra không hát được.
Cháu tốn với chương tŕnh này biết bao nhiêu tiền rồi. Có chút vậy mà chú không dám nhận.
Th́ thôi “.“.Chữ “ th́ thôi “ sao nghe nặng ghê nơi
Tôi vẫn nhỏ nhẹ : “ Th́ thôi vậy” .
Ca sĩ Quang Lê cúp máy.Tôi hơi ngỡ ngàng.V́ sao lại nổi nóng với tôi ?
Mười hai giờ ,đó là lúc ăn cơm , nghỉ trưa ở Việt Nam nhà nào cũng thế.Có lẽ Quang Lê sống ở nước ngoài lâu hay sanh ra lớn lên từ nước ngoài mà không biết điều đó.
Thứ nữa., văn hóa người Việt Nam tối thiểu trên cửa miệng không quên câu “ cám ơn “ , “ xin lỗi “. Cám ơn dù không nhờ được người khác, xin lỗi khi ḿnh làm phiền người khác .
Đă không được như vậy, c̣n nổi nóng với người đáng tuổi cha, chú ḿnh.Chẳng lẽ ở nước ngoài rồi quên lễ nghĩa , văn hóa Việt Nam chăng ? Thiệt t́nh !
Linh Phương
[/center][/COLOR]
-
[center][IMG]http://i432.photobucket.com/albums/qq45/doanlinhphuong/Vapchan1949.jpg[/IMG]
[COLOR="#006400"]Đă đau
đau suốt một thời
Khi tay chưa níu
được người anh yêu
Giấc mơ
bỗng chết giữa chiều
Khói nhang ai đốt
bay theo gió về
Bao nhiêu thương nhớ
đam mê
Chỉ c̣n
trong bọt cà phê
sáng nào
Kiếp này
ta chẳng bên nhau
Đừng mong có được
kiếp sau mà chờ
Vấp chân ngă xuống
cuộc đời
Trời ơi !
Hạt lệ khô rồi từ lâu
Linh Phương[/COLOR][/center]
-
[center][IMG]http://i278.photobucket.com/albums/kk101/linhphuong1949/NuavaMot-LP-phuong49.jpg[/IMG]
[COLOR="#006400"]Muốn quên mà nhớ vô cùng
Cứ quay quắt trước muôn trùng nỗi đau
Chia tay ḷng hỏi đành sao ?
T́nh như là thoáng chiêm bao mơ hồ
Anh vô giác với câu thơ
Để môi héo úa nụ cười ăn năn
Chỉ xin em được một lần
Trái tim sám hối lỗi lầm v́ yêu
Băo giông ở tuổi xế chiều
Mấy mươi năm-sống-buồn nhiều hơn vui
Một mai nhắm mắt qua đời
Biết em c̣n có ngậm ngùi hay không ?
Linh Phương[/COLOR][/center]
-
[center][IMG]http://i432.photobucket.com/albums/qq45/doanlinhphuong/1-Nhanhhoadai49.jpg[/IMG]
[COLOR="#006400"]Một nhành hoa dại
tôi cầm
Hỏi thăm thành phố
Sài G̣n buồn chi ?
Trúc Đào
rụng lá ngày đi
Thương người mất trí
t́nh si lâu rồi
Khóc đời
bằng hạt lệ khô
Tôi lang thang
giữa đôi bờ thực hư
Mặc cho
thiên hạ mỉm cười
Trần gian lắm kẻ
bày tṛ giết nhau
Buồn buồn
xin nhắn vài câu
Người mất trí
chẳng biết đau nữa rồi
Cầm nhành hoa dại
tôi mơ
Ngày mai
ngày mốt
ngày tôi không c̣n
Thiên tài
chết chẳng chỗ chôn
Mấy em
xinh đẹp
khóc ṃn con ngươi
Linh Phương[/COLOR][/center]