Thuận Thiên Di Sử :Hồi 3 Xuân Đài Di Sự
Thuận Thiên Di Sử
Hồi 3
Xuân Đài Di Sự
Thuyền đă ghé bờ. Tự-An đứng dậy nói với Đỗ Lệ-Thanh:
- Đỗ phu nhân. Tôi hứa sẽ chủ tŕ công đạo vụ tên Nguyên-Hạnh hại phu nhân. Tuy nhiên tôi sợ ḿnh chưa ra tay, phái Tiêu-sơn đă thanh lư môn hộ. Y giam cầm hai vị Bố-Đại và Sùng-Phạm, cùng làm ô uế cửa Phật, tội đâu có nhỏ? Vả lại y không c̣n là tội nhân của phu nhân và của phái Tiêu-sơn. Mà c̣n của triều đ́nh. Vịệc trừ khử y thực không khó. Chúng ta đây có Thiệu-Thái dư sức thắng y. Dù sao tôi cũng đă hứa với phu nhân. Tôi sẽ chủ tŕ công đạo vụ này.
Đỗ Lệ-Thanh qú mọp xuống:
- Đa ta đại hiệp.
Tự-An nh́n bước đi của con gái, ông chau mày:
- Con Thanh này lại được sư bá Huệ-Sinh dạy Thiền-công rồi phải không ? Gớm thực ! Chắc lại ỏn thót lèo nhèo nịnh hót sư bá chứ không sai đâu. Con gái ǵ mà xấu thế !
Thanh-Mai chù mỏ ra:
- Bố. Sao bố biết?
- Hừ. Con gái do bố "ị" ra, nào bế, nào tắm, nào cho ăn, nào dạy văn, dạy vơ, mà làm ǵ bố không biết, họa chăng bố mù. Tiếc thay hồi mẹ bị nạn, sư bá Huệ-Sinh chưa đắc đạo.
Đỗ Lệ-Thanh cũng bùi ngùi:
- Thức thiền công đại-sư Huệ-Sinh dạy Thanh cô nương do ông mới phát minh ra gần đây phải không ?
Mỹ-Linh nh́n Thanh-Mai:
- Sư tỷ. Em có thấy sư phụ dạy chị hồi nào đâu ?
Thanh-Mai thuật lại vụ trên đường đi Sơn-tĩnh, Huệ-Sinh với nàng ngừng lại trong rừng. Chính lúc đó ông dạy Thiền-công cho nàng.
Mỹ-Linh hỏi Trần Tự-An:
- Thưa sư bá, thức Thiền-công sư phụ dạy chị Thanh, do người t́m ra sao ?
- Đúng thế. Cháu nên nhớ rằng nội công phái Đông-a nhà ta phát xuất từ Thiền-công phái Tiêu-sơn. Mà Thiền-công Tiêu-sơn đo ngài Tỳ-ni Đa-lưu-chi đem từ Tây-Trúc sang vốn thuộc Vô nhân tướng công cùng nguồn gốc với Thiền-công Thiếu-lâm do Đạt-ma tổ-sư truyền lại. Tổ của phái Đông-a nhà ta là Tự-Viễn công học thiền công Vô-nhân tướng công. Nhân thấy Vô nhân tướng công dùng công lực làm mất đi cái sức ác độc của đối thủ. Người nghĩ như vậy khí hiền quá, nên biến đổi đi thành nội công mới. Khi phát chiêu chống đối thủ, một phần hóa giải ḱnh lực. Một phần dùng nội lực ḿnh đánh đối thủ.
Đỗ Lệ-Thanh tỏ vẻ hiểu biết hơn:
- Vô nhân tướng công nhà Phật do Đạt-Ma tổ sư truyền cho Thiếu-lâm lấy yếu chỉ từ kinh Kim-cương. Trong khi Thiền-công do ngài Tỳ-ni Đa-lưu-chi truyền lại cho phái Tiêu-sơn lấy yếu chỉ trong kinh Lăng-ǵa và Tượng-đầu. V́ vậy chưởng phong phái Thiếu-lâm hiền ḥa hơn. Ngược lại chưởng phong phái Tiêu-sơn bao hàm sát thủ cực mạnh. Rồi tổ sư phái Đông-a lại biến đổi đi lần nữa. Cho nên trong các chiêu thức bao hàm phong, lôi, thủy, hỏa khủng khiếp. Nhưng c̣n thức Thiền-công của đại sư Huệ-Sinh t́m ra có ǵ khác biệt, mà chỉ nh́n tướng đi,đại hiệp biết Thanh đă học thức đó ?
Tự-An gật đầu:
- Nội công phái Đông-a có phần khó luyện tập nhất. Người tập phải làm sao thăng bằng được thủy và hỏa, phong và lôi, vân và vũ, nhật và nguyệt, mộc và thổ. Những điều ấy đệ tử cần vượt qua. Thanh nhi dung ḥa được hết. Cho nên vơ công cũng vào loại khá. Chỉ c̣n có thủy và hỏa. Thường muốn dung hoà thủy hoả phải đợi đến tuổi bốn mươi mới đủ công lực. Hoặc nếu như người đắc đạo, thoát khỏi cái ṿng sắc tướng, bấy giờ cơ thể trở thành cái chân không lớn. Thủy hay hỏa hết xung đột nhau. Tự nhiên đơn điền như cái hồ trống, các luồng nội tức thi nhau đổ vào. Công lực sẽ cao vô cùng. Ngay độc chưởng Chu-sa có nhập cơ thể, cũng tự động bị hóa giải.
Thiệu-Thái nhảy phắt lên:
- À th́ ra thế. V́ vậy khi Mỹ-Linh bị Nguyên-Hạnh đánh trúng Chu-sa chưởng, sư thúc Bố Đại ḥa thượng dạy thở hít mấy thức mà hóa giải được. Sư phụ cũng nói Chu-sa độc chưởng không hại được người. Bây giờ cháu mới biết nguyên ủy như vậy.
Tự-An gật đầu:
- Cho nên ta mới tiếc. Nếu như Huệ-Sinh đắc đạo trước khi mẹ Thanh-Mai bị nạn, ta đă cầu ông dạy cho thuật điều ḥa thủy hỏa mà khỏi chết.
Đỗ Lệ-Thanh hỏi:
- Khi bị trúng độc. Phu nhân chưa dung ḥa được thủy hoả ư ?
Tự-An lắc đầu:
- Phu nhân ta xuất thân phái Tản-viên. Chưa từng luyện tập nội công phái Đông-a. Vả lại hiện trong phái Đông-a chỉ có Thiên-trường ngũ kiệt là dung hoà được thủy hoả, đơn điền trống rỗng. Nếu trúng Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng ắt vô sự. Bây giờ thêm Thanh nhi. Nào Đỗ phu nhân. Phu nhân thử phát một chiêu Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng vào Thanh-Mai xem nào.
Đỗ Lệ-Thanh hít hơi phát một chưởng. Trong chưởng có mùi tanh hôi khủng khiếp. Thanh-Mai vận công đỡ. Bộp một tiếng, Đỗ-lệ-Thanh lảo đảo lui lại.
Tự-An hỏi:
- Phu nhân thấy sao?
- Tiểu tỳ thấy trong lực đạo của Thanh cô nương trải ra rất rộng. Độc chất bị hoá giải mất. Một phần chân lực phản công vào người tiểu tỳ cực kỳ mănh liệt. Tiểu tỳ nghĩ, đại hiệp là đại tôn sư vơ nghệ. Đại hiệp nghiên cứu, chế ra một thức vơ công khắc chế Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng thực hay biết mấy?
Bảo-Ḥa cũng góp ư:
- Hiện Nhật-Hồ lăo nhân đă qua đời. Nhưng dư đảng Hồng-thiết giáo c̣n ẩn tàng khắp nơi. Sư bá chế ra được thứ vơ công này, hầu tru diệt bọn ma vương Hồng-thiết tuyệt chủng, đất Việt mới yên.
Lời nói của Đỗ Lệ-Thanh, Bảo-Ḥa làm Tự-An tỉnh ngộ. Ông nghĩ thầm:
- Ừ nhỉ, nội công phái Đông-a chia làm hai. Một phần hoá giải ḱnh lực đối phương. Một phần tấn công ngược lại. Nếu như ta làm sao để phần hoá giải ḱnh lực, không cho chất độc nhập vào người ḿnh. Phần tấn công ngược lại đẩy chất độc về cơ thể đối phương, như vậy khi đứa nào hại người bản phái, cũng như tự chui đầu vào tḥng lọng thắt cổ.
Ông tính toán thầm:
- Tay có sáu kinh. Gồm ba kinh âm hoá giải chất độc. Ba kinh dương đẩy chất độc về người chúng. Phải rồi ba kinh để chống lại ba kinh dương của chúng. C̣n ba kinh dương, đẩy chất độc vào ba kinh dương chúng.
Nghĩ đến đâu ông bảo Lệ-Thanh:
- Phu nhân nhè nhẹ đẩy ra một chưởng vào tay ta xem nào.
Lệ-Thanh vâng lời đưa bàn tay đẩy ra. Tự-An cũng đưa bàn tay đỡ. Ông vận khí ra Thủ thái âm phế kinh chống lại lực đạo của Thủ dương minh đại trường kinh Lệ-Thanh, rất dễ dàng. Ông vận khí ra thủ thiếu âm tâm kinh, chống lại Thủ thái dương tiểu trường kinh của Lệ-Thanh. Không khó khăn. Ông vận khí ra Thủ khuyết âm tâm bào kinh, chống lại Thủ thiếu đương tam tiêu kinh của Lê-Thanh, cũng không có ǵ trở ngại.
Ông nói lớn:
- Phu nhân đẩy độc chưởng vào người ta đi.
Lệ-Thanh hít hơi dồn chân khí, đẩy độc chất ra cả sáu kinh tay. Tự-An cho ba kinh âm chống. Ông vận khí vào kinh Thủ thái dương tiểu trường, rồi đẩy mạnh. Lập tức Lệ-Thanh kêu lên tiếng ái, mụ nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn.
Thiệu-Thái hỏi:
- Cái ǵ vậy?
- Kinh tâm của tiểu tỳ như bị mũi kim đâm vào, rồi chạy thẳng tới tim.
Nói đến đây mụ run run cực kỳ khó chịu. Mụ nói với Thiệu-Thái:
- Thế tử để ngón tay cái vào huyệt Thần-môn của tiểu tỳ, hoá giải chất độc cho tiểu tỳ.
Thiệu-Thái làm theo. Chỉ một lát, bao nhiêu đau đớn biến mất.
Tự-An chắp tay:
- Xin lỗi Đỗ phu nhân. Ta hơi quá tay.
Đỗ-lệ-Thanh reo lên:
- Mừng đại hiệp đă thành công. Nếu vừa rồi đại hiệp thẳng tay, e tiểu tỳ mất mạng rồi. Dù tiểu tỳ không chết ngay, th́ độc chất chạy vào tim cũng nguy vô cùng.
Tự-An cùng Đỗ Lệ-Thanh tiếp tục bàn luận, nghiên cứu, chiết chiêu. Ông vận khí ra Thủ đương minh đại trường kinh, đẩy chất độc trên Thủ thái âm phế kinh về người mụ. Tiếp theo ông vận khí ra Thủ thiếu dương tam tiêu kinh, đẩy chất độc về Thủ khuyết âm tâm bào kinh của mụ. Công việc hoàn tất dễ dàng.
Tự-An với Đỗ Lệ-Thanh luyện suốt một buổi mới thông thạo. Ông nói:
- Bây giờ nếu phu nhân gặp Nguyện-Hạnh, đấu với y. Phu nhân có thể đẩy chất độc vào người y được. Ta khỏi cần chủ tŕ công đạo nữa.
Bảo-Ḥa quan sát Tự-An, Đỗ Lệ-Thanh, ngẫm nghĩ một lát rồi thở dài:
- Đại sư Huệ-Sinh đúng là đại Bồ-tát đắc đạo. Ngài biết rơ hành trạng Nguyên-Hạnh. Biết Nguyên-Hạnh học Chu-sa chưởng, mà ngài lờ đi. Ngài chỉ dạy sư tỷ Thanh-Mai thức thần công đó, hầu lỡ khi trúng độc sẽ vô sự mà thôi. Chứ ngài không có ư dậy chị Thanh-Mai đánh ngược lại y.
Tự-An tiếp:
- Sau này Bảo-Ḥa luyện công theo học thuyết âm, dương. Mỹ-Linh luyện tập Vô-ngă tướng công nhà Phật. Căn bản nội công Mỹ-Linh thuộc nội công âm nhu của Long-biên, v́ vậy Thiền-công Vô-ngă tướng hợp với nội công Long-biên, làm cho nội công Long-biên mạnh vô song. Căn bản nội công Bảo-Ḥa thuộc Tây-vu, Tản-viên, vốn thuộc dương cương. Khi luyện công theo âm dương của ngài Đào Kỳ, th́ nội công dương cương thành mạnh vô song, nhưng trong người có nhiều luồng chân khí hỗn tạp, trong khi tâm lại chưa hoàn toàn gác bỏ Lục-căn.
Ông ngừng lại một lát, rồi tiếp:
- Vô ngă tướng thần công thuộc loại thần công tối cao nhà Phật. Nó tổng hợp của Vô nhân tướng của Thiếu-lâm, Tiêu-sơn. Vô chúng sinh tướng của Tây-tạng, Vô thọ giả tướng của Tây-hạ và Đại-lư. Cái lăo Mốc ở đền thờ bà Thánh-Thiên đó, luyện Vô thọ giả tướng của nhà Phật đó. Thần công Vô-nhân tướng khác với các thần công kia ở điểm nó không hóa giải ḱnh lực đối thủ, mà thu hết ḱnh lực đối thủ vào làm ḱnh lực ḿnh. Cho nên Mỹ-Linh đấu với Trung-sơn tam kiệt, Đinh Toàn một lúc sau, bao nhiêu công lực của chúng bị hút hết. V́ vậy công lực Mỹ-Linh mới mạnh đến chỗ không tưởng được.
Cái thắc mắc tự nhiên sau trận đấu trong đêm với Đinh Ṭan, Tung-sơn tam kiệt, công lực Mỹ-Linh trở thành mạnh vô cùng trước đây đă được Bố Đại ḥa thượng giảng qua. Mỹ-Linh, Thiệu-Thái hiểu một cách mơ hồ. Hôm nay hai người mới hiểu tường tận.
Mỹ-Linh vốn ḷng dạ hiền hậu. Nàng hỏi:
- Thưa sư bá, ḿnh hút hết công lực của người, như vậy có ác quá không ? Từ nay cháu không dám xử dụng nữa.
Tự-An quàng tay lên vai Mỹ-Linh:
- Con gái nhân từ qúa. Thực xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ. Nếu trong nước có một ông vua, một bà ḥang nhân từ như con thực phúc đức mấy cho Đại-Việt. Bác mà là ông nội cháu, bác nhường ngôi cho cháu, chứ không nhường ngôi cho bố cháu. Như vậy trong nước ta lại có một vua bà nữa...Con đừng sợ xử dụng Vô-ngă tướng thần công hút công lực người là ác độc. Con nhớ thần công này vốn xuất phát từ đức Thích-ca Mâu-ni, sau truyền cho Bồ-tát Ma-ha Ca-Diếp th́ làm ǵ có truyện ác độc? Đây ta thử phát chiêu như Thiền-công nhà Phật cho cháu xem. Nói rồi ông phát nhẹ một chiêu đánh vào vai Mỹ-Linh.
Mỹ-Linh chợt hiểu ra:
- Con hiểu rồi. Để con nói xem có đúng không nghe. Lỡ có sai, xin sư bá đạy dỗ cho. Các loại Thiền-công đều phát xuất từ nhà Phật. Cho nên căn bản nhân từ, chỉ hóa giải những ǵ người ta đánh ḿnh.
- Đúng, không sai.
- Thiền-công Vô nhân tướng truyền cho Thiếu-lâm ở trong trường hợp này. Nghĩa là người ta đánh ḿnh, ḿnh đỡ.
- Đúng nữa. Để ta xuất chiêu theo Tiêu-sơn chưởng cho cháu biết.
Ông lại phát một chiêu nữa đánh vào Mỹ-Linh. Nàng chuyển tay đỡ. Tần ngần một lúc rồi nói:
- Thiền công Vô nhân tướng truyền cho Tiêu-sơn không hoàn toàn theo Kinh Kim-cương mà theo Lăng-già, Tịnh-đầu, nên trong cái hóa giải có phần sát thủ. Người ta đánh, ḿnh đỡ. Trong cái đỡ có phần phản kích.
- Đúng hoàn toàn. Cháu thử đánh ta một chiêu xem.
Mỹ-Linh phát nhẹ một chiêu đánh vào thượng tiêu Tự-An. Ông bật tay đỡ. Nàng à một tiếng:
- Thiền-công Tiêu-sơn truyền sang phái Đông-a, tổ Trần Tự-Viễn biến đổi đi, dùng cái sức người đánh ḿnh, quay trở lại đánh người, lại thêm vào lực giải ma chướng của kinh Thủ-lăng-nghiêm bao gồm phong lôi, thủy hỏa, vân vũ, nhật nguyệt, thổ mộc. Cho nên sát thủ kinh người, rất khó hóa giải.
Thuận Thiên Di Sử Hồi 4 : Bố Cái Đại Vương -
Thuận Thiên Di Sử
Hồi 4
Bố Cái Đại Vương -
Ăn xong Lư Long đọc tiếp khẩu quyết luyện Vô-ngă-tướng thiền-công cho Tự-Mai, rồi hai anh em ngồi luyện. Chàng nói:
- Sư phụ anh thường nói, nhà Phật có bốn loại Thiền-công. Bốn loại này thu góp trong kinh Kim-cương, Lăng-già, Tượng-đầu. Bốn loại mang tên như sau:
Vô-ngă-tướng.
Vô-nhân-tướng.
Vô-chúng-sinh-tướng.
Vô-thọ-giả-tướng.
Người nhấn mạnh:
- Trong bốn loại, th́ Vô-ngă-tướng đứng đầu, tối cao, tối lợi hại của Thiền-công nhà Phật, nhưng đă thất truyền. Theo truyền thuyết khi Bồ-tát Tăng-gỉa Nan-đà đến Lĩnh-nam truyền cho ba bà Trần Năng, Phật-Nguyệt và Trần-thị Phương-Chi. Từ khi ba vị tuẫn quốc, chúng nhân ai cũng cho rằng loại Thiền-công này thực sự không có, chỉ là huyền hoặc. Không ngờ anh em ta có duyên gặp được. Nào chúng ta thử luyện xem sao !
Chàng nhẩm những câu quyết, thấy gần giống với Thiền-công Tiêu-sơn của chàng. C̣n Tự-Mai, nó nghe Lư Long đọc khẩu quyết, đến phân nửa giống nội công Đông-a. Hai anh em yên lặng luyện. Lạ lùng thay, không có ǵ khó khăn cả. Nó nghiệm thấy rằng sau mỗi lần luyện, chân khí trong người không chạy nhộn nhạo khắp cơ thể như trước đây nữa. Tất cả tự động quy liễm về đơn điền.
Cứ như thế ba anh em bắt cá, bắt gà nướng ăn, rồi luyện vơ. Thỉnh thoảng Lư Long nhận được thư do chim ưng đem vào. Chàng lại cầm bút viết lệnh cho nó đem ra. Ngồi ở trong động Xuân-Đài mà chàng biết hết những biến chuyển bên ng̣ai. Những mưu kế chàng thiết lập đều đem giảng giải cho hai người em kết nghĩa nghe.
Cho đến một hôm Lư Long, Tự-Mai đă luyện xong hết Vô-ngă tướng thiền-công. Chàng nói:
- Xưa công chúa Yên-lăng luyện nội công dương cương phái Tản-Viên, sau đó luyện vận khí bằng kinh mạch, cuối cùng luyện Vô-ngă-tướng thiền công. Bây giờ anh em ḿnh đi ngược lại con đường ngài đă đi. Anh với Mai đă luyện Vô-nhân tướng công. Lúc vào hang, chúng ta luyện vận khí bằng kinh mạch, rồi mới luyện Vô-ngă tướng thiền công. Bây giờ luyện sang nội công dương cương phái Tản-viên.
Chàng đọc tâm pháp nội công Tản-viên. Ba anh em cùng luyện. Luyện suốt một buổi, ngừng lại bắt cá ăn. Lư Long muốn ba anh em cùng trao đổi kinh nghiệm. Chàng hỏi Tự-Mai:
- Em thấy thế nào?
- Trước đây, em luyện nội công phái Đông-a, thấy nội tức sinh ra khắp người, căng phồng lên. Khi ngừng phải thu công. Chân khí về đơn điền tụ lại. Lúc luyện phương pháp dẫn khí bằng kinh mạch. Chân khí theo kinh mạch vận hành trơn tuột, rơ ràng, thông thương. Sau luyện Vô-ngă-tướng thiền công, chân khí biến đi hoàn toàn. Khắp người giống như một cái hồ trống rỗng, nhưng khi phát chiêu, chân khí bùng dậy mănh liệt. Bây giờ luyện nội công dương cương Tản-Viên, em thấy chân khí nảy sinh cực mạnh. Nhưng chân khí vừa sinh ra, lại bị chân khí Vô-ngă tướng chuyển theo kinh mạch, tự động về đơn điền, không phải thu công.
Tôn Đản phát biểu:
- Em luyện nội công dương cương Cửu-chân, nội lực sinh ra rất mạnh. Em phải thu liễm chân khí về đơn điền. Lúc luyện vận khí bằng kinh mạch, khí tự động luân lưu, cuối cùng lại về đơn điền. Bây giờ em luyện nội công Tản-Viên, nội tức sinh ra mau hơn. Giữa dương cương của Cửu-chân, Tản-viên dường như không hoà hợp được làm một.
Lư Long thấy hai sư đệ có nhận xét tinh vi, chàng phát biểu:
- Anh thấy diễn tiến giống như Tự-Mai. Bây giờ chúng ta cùng luyện Phục-ngưu thần chưởng xem sao. Nào, hăy bắt đầu bằng phần tổng quyết.
Ba anh em luyện. Khoảng nhai dập miếng trầu, Lư Long thấy chân khí chạy nhộn nhạo rất khó chịu. Chàng kiên nhẫn vận kinh khí một lần nữa, hiện tượng cũ lại xuất hiện.
Chàng ngừng luyện, quay lại nh́n hai sư đệ. Cả hai cũng ngơ ngơ ngác ngác không hơn. Tự-Mai nhăn mặt:
- Em thấy dường như có chỗ không ổn. Trong phần chép Phục-ngưu với Lĩnh-Nam chỉ, có nhiều thuật ngữ hơi trái với nguyên tắc vận hành kinh mạch. Vậy có thể công chúa Yên-Lăng cố t́nh chép như thế. Chúng ta không có thuật ngữ, luyện nữa chỉ thêm nguy hại mà thôi.
Lư Long gật đầu đồng ư. Chàng là người biết tự chế, không dám cưỡng bách luyện. Điểm lại, ba anh em ở trong động Xuân-đài trải sáu tháng. Chàng bảo hai em cùng học thuộc ḷng khẩu quyết Phục-ngưu thần chưởng, Lĩnh-nam chỉ rồi chuẩn bị ra ngoài động.
Tự-Mai đề nghị:
- Hang này rộng quá, chúng ta mới chỉ xem xét chỗ có ánh sáng chiếu vào, rồi cùng nhau luyện vơ. Bây giờ chúng ta phải xem xét kỹ, biết đâu c̣n t́m ra được di tích ǵ nữa chăng ?
Lư Long tự chửi thầm ḿnh tuy kinh nghiệm mà vẫn c̣n thiếu tinh tế hơn đứa trẻ này.
Chàng bảo Tự-Mai:
- Em với Đản ra ngoài chặt mấy cây nứa khô, đem vào đây làm đuốc. Chúng ta cần lật từng viên đá, từng hốc nhỏ, trước khi rời khỏi hang.
Đản với Tự-Mai đă mang vào mười bó nứa khô. Nhưng khi lặn xuống nước vào hang, nứa bị ướt. Phải chờ một ngày, nứa mới khô. Tự-Mai đốt đuốc lên, ba anh em bắt đầu từ bậc thứ nhất của hang, kể từ biển đi lên.
Lư Long bàn:
- Anh em chúng ta vào đây, thấy bia đá của công chúa Yên-lăng Trần Năng, bị những bí quyết vơ công làm say mê, cặm cụi luyện tập, không c̣n chú ư ǵ đến xung quanh nữa. Điều căn bản, chúng ta phải t́m xem, trước công chúa Yên-lăng có ai vào đây chưa? Sau khi khắc bí quyết vơ công vào vách đá, công chúa Yên-lăng cùng pḥ mă Hùng Bảo chết ở trong này hay chết ở chỗ khác? Sau công chúa Yên-lăng những ai đă vào đây? Lệ-Hải bà vương có thực học vơ ở trong này hay học ở chỗ khác ?
Ba người soi đuốc từ ngưỡng cửa hang đi lên. Không thấy ǵ. Tiếp tục lục lọi, họ t́m ra một ngách nhỏ, chặn bởi viên đá lớn. Lư Long vận sức đẩy, tảng đá chỉ hơi nhúc nhích. Tự-Mai, Tôn Đản cùng hết sức đẩy với chàng, viên đá xê dịch đi, lộ ra một ngách khác, có ánh sáng rọi vào.
Ba anh em hoan hô một tiếng, rồi chuồn sang. Bên kia chỉ là một hang nhỏ, có lỗ thông từ đỉnh núi xuống. H́nh ảnh đầu tiên đập vào mắt họ là bốn bộ xương. Hai bộ trong tư thế ngồi. Một bộ trong tư thế nằm ngửa và một bộ trong tư thế nằm sấp. Cạnh bốn bộ đều có thanh đoản đao.
Thuận Thiên Di Sử Hồi 5 :Môn Phái Đông -A-
Thuận Thiên Di Sử
Hồi 5
Môn Phái Đông -A-
Nghe Tự-Mai kể truyện, Thanh-Mai bàn:
- Khắp vùng này ai cũng than thở cho bà Phượng-Ánh, hồng nhan, bạc phận.
Tự-Mai muốn thử mấy bà chị. Nó hỏi:
- Nếu các chị là bà Phượng-Ánh, các chị sẽ xử sự ra sao?
Mỹ-Linh đáp ngay:
- Vợ chồng có hai vấn đề. Một là duyên, hai là nợ. Duyên-nợ không phải kiếp này, mà do muôn vàn kiếp trước đưa đến. Khi nghiệp diễn ra, ḿnh tránh né, chống đỡ, khó mà thành. Mà tránh kiếp này, kiếp sau nó lại đến. Chi bằng chịu vậy.
Tự-Mai biết bà chị ḿnh thâm nhiễm Phật pháp. Nó hỏi thêm:
- Không lẽ bà Phượng-Ánh xinh đẹp, đoan trang, mà suốt đời cứ phải chịu cái ách của tên khùng khùng, điên điên, ngu ngu, dại dại măi sao? Sống bên cạnh một tên kinh tởm như vậy không thành điên, cũng thành khùng!
- Bởi vậy chị mới cho rằng đó là nghiệp quả.
Bảo-Hoà sống ở Bắc-biên, nơi cho phụ nữ nhiều quyền, lại không bị ràng buộc về Nho-giáo. Nghe Tự-Mai hỏi, mắt phượng chiếu ra sáng long lanh. Nàng nói:
- Truyện vợ chồng, hay truyện đời cũng thế. Con dun đạp măi, cái đầu phải quằn. Ḿnh càng nín nhịn, họ càng làm tới. V́ vậy ḿnh phải tỏ ra ḿnh không ngu. Dường như Nho-giáo có nói « Hiền quá thành ngu ». Xét cho cùng, bà Phượng-Ánh có nhan sắc, có học. Lại có tài kinh bang tế thế. Ngay trượng phu cũng hiếm người sánh bằng. V́ sinh ra trong gia đ́nh giầu có, danh tiếng, bà phải cắn răng giữ ǵn nề nếp. Tên Toàn có kim cương trong tay, tưởng đâu là cứt, ném đi.
Nàng đập tay xuống bàn:
- Thà nó vợ lớn, vợ nhỏ c̣n tha được. Đây nó đi tôn con dâm nữ, con ma đầu Anh-Trần làm sư mẫu. Mà cái con Anh-Trần giỏi giang cho cam. Nó chẳng có bản lĩnh ǵ. So với bà Phượng-Ánh, kém xa một trời một vực. Như vậy tên Qúi-Toàn điên khùng. Tại sao phải đem cuộc đời như ngọc, như ngà cho tên điên ấy? Ném nó vào chuồng hôi cho rồi. Chị như bà Phượng-Ánh, tŕnh làng, xin bỏ tên Toàn. Thiếu ǵ đấng tài hoa đến cầu hôn. Ta lập lại cuộc đời.
Tự-Mai, Tôn Đản nghe Bảo-Hoà nói, hai đứa cười khoan khoái. Tôn Đản hỏi Thanh-Mai:
- Chị Mai! C̣n chị?
Thanh-Mai đưa tay làm hiệu như thanh kiếm:
- Chị cho con mụ Anh-Trần một kiếm, vứt xác ra đồng cho quạ rỉa, diều tha. C̣n tên Qúi-Toàn ư? Dù sao nó cũng từng làm chồng ḿnh. Ḿnh không thể, không nên giết nó. Chị tŕnh làng, rồi đuổi nó khỏi nhà. Như vậy là yên thân.
Cả bọn bàn đến nhà sư trẻ.
Nghe nói đến nhà sư trẻ, Thanh-Mai tần ngần, thử điểm lại xem, trong môn phái Đông-a có thiếu niên nào giống nhà sư không. Nhưng trí óc nàng không sao t́m ra được. Nàng đoán ṃ:
- Em nghĩ xem có thể nhà sư đó chính là Lê Thiếu-Mai, con gái của Hồng-Sơn đại phu không?
Tự-Mai lắc đầu:
- Không phải! Phàm thiếu nữ phải có hương thơm bốc ra. Đây nhà sư có mùi khét khét của đàn ông. Vả nếu chị Thiếu-Mai, đời nào chị ấy dám ôm em như thế?
Mỹ-Linh hỏi:
- Thế hai em có xem trộm cuộc hội Vu-sơn đêm đó không?
Tự-Mai cười:
- Đố chị biết, bọn em có dự không đấy?
- Đố với hỏi! Chắc chắn có. Đản kể cho chị nghe đi. Hai em phá chúng ra sao?
Tôn Đản thuật:
- Vào lúc trăng lên, chúng em lần lại nhà mụ Anh-Trần. Hai đứa leo lên mái nhà ḍm xuống. Căn nhà chia làm ba gian. Gian bên Đông do tên Qúi-Toàn tiếp khách. Gian bên Tây do mụ Anh-Trần tiếp khách. Gian giữa làm nơi hành lạc nên tối om. Mụ Anh-Trần son phấn khắp người, cười nói toe toét, chạy ra, chạy vô mồi chài tiếp khách. Khách của mụ toàn đàn ông. Già có, trẻ có. C̣n khách của tên Qúi-Toàn lại toàn đàn bà. Mụ nào cũng trên sáu mươi cả. Mặt mũi trông gớm ghiếc. Lễ nghi tiếp khách của bọn Hồng-thiết giáo thực kỳ lạ.
Thuật đến đây, nó nh́n Tự-Mai. Hai đứa ôm nhau lắc đầu cười lăn, cười lộn. Cười hết, Tự-Mai thuật:
- Ngay cửa mỗi pḥng ra vào, có ba tượng, do mụ Anh-Trần đắp. Đó là tượng Mă Mặc, Lệ Anh và Nhật-Hồ lăo nhân. Mấy mụ già khú đế đại vương tới, đồng cúi đầu lạy ba tượng năm lạy. Rồi tên Qúi-Toàn hướng dẫn vào ghế ngồi. Trước khi một mụ ngồi, tên Qúi-Toàn quỳ gối, tay tốc váy mụ lên, rồi chui đầu vào trong. Không biết y làm ǵ, chỉ thấy đầu lắc lư hoài, mà mặt mấy mụ đưỡn ra. Lát sau mụ mới ngồi xuống.
Tôn Đản tiếp:
- Phía gian bên Tây. Mụ Anh-Trần kiểm điểm, thấy đủ ba mươi người. Mụ chạy sang gian bên Đông hỏi tên Qúi-Toàn: Đủ chưa. Thưa sư mẫu đủ rồi. Mụ trở về gian bên Tây. Vừa lúc đó bà Phượng-Ánh đẩy cửa bước vào.
Thanh-Mai kinh ngạc:
- Chắc bà đi t́m chồng. Anh-Trần thấy bà, mụ có run sợ không?
- Chị thử đoán xem.
- Ôi! Phường mèo mả gà đồng, thấy người chính chuyên như bà ắt sợ run người lên.
- Chị lầm rồi! Khi bọn Anh-Trần theo Hồng-thiết giáo, mụ coi truyện hành dâm tập thể thuộc hành vi đạo lư, giống như chúng ta ăn chay niệm Phật vậy. Mụ thấy bà Phượng-Ánh, vội le te chạy ra, miệng nói: Phượng-Ánh đấy à! Trời ơi em trẻ quá, em đẹp quá. Em vào đây. Rồi mụ nắm tay d́u bà ngồi xuống ghế. Bà nh́n thấy trong pḥng đầy đàn ông, toàn loại du thủ, du thực, đầu trộm đuôi cướp, phát rùng ḿnh. Bà hỏi Tôi muốn t́m chồng tôi. Mụ Anh-Trần léo nhéo :Trời ơi! Em trẻ quá. Thằng chồng em nó già quá rồi. Để chị kiếm cho em người t́nh. Mụ chỉ vào lăo già đầu gáo không chút tóc nào, tuổi có lẽ trên bẩy mươi : Đây! Ông này khéo lắm cơ! Em mà làm t́nh nhân của ông, th́ sướng vô cùng. Bà Phượng-Ánh vung tay tát vào mặt mụ Anh-Trần một cái, mắt phượng dựng ngược, mà mắng: Phường mèo mả gà đồng, mửa ra toàn lời dơ bẩn. Ta nhỏ hơn chồng tám tuổi. Đó là lẽ thường, có ǵ đáng so trẻ với già? Mi bảo chồng ta già, rồi dẫn dụ ta vào đường bất nghĩa với tên gần bẩy mươi ư? Dứt lời bà ôm mặt khóc, rảo bước đi ra.
Mỹ-Linh ṭ ṃ:
- Bà Phượng-Ánh đi ra rồi, mụ Anh-Trần nói ǵ với đám đàn ông?
- Tên Qúi-Toàn từ pḥng bên kia chạy
sang hỏi tại sao có tiếng ồn ào như vậy? Đám đàn ông thi nhau nói :Mụ ác phụ vợ của mi mới đến. Thế rồi bọn đầu trộm đuôi cướp xúm vào nói xấu bà. Chúng bịa ra đủ truyện nào là bà ta ngủ với trai, nào là bà ta ăn cướp, chứ buôn bán ǵ mà mau giầu thế. Vậy mà tên Qúi-Toàn lắng nghe có vẻ khoan khoái lắm.
Tôn Đản tiếp lời Tự-Mai:
- Đến đó, có ba tiếng trống, đèn tắt hết. Trong mỗi pḥng chỉ c̣n những nén nhang trên bàn thờ Mă Mặc, Lệ Anh, Nhật-Hồ chiếu ra. Bọn đàn ông, đàn bà quờ quạng sang căn buồng giữa. Mỗi tên đàn ông, túm một mụ đàn bà. Trong bóng tối không biết chúng làm những ǵ. C̣n mụ Anh-Trần, mụ ra khỏi nhà cùng với một tên du thủ du thực đuổi theo bà Phượng-Ánh.
Thanh-Mai, Bảo-Hoà, Mỹ-Linh cùng bật kêu kêu:
- Ủa! Mụ đuổi theo, chắc chắn có truyện không hay cho bà.
Tôn Đản gật đầu:
- Đúng thế. Bọn em theo sát nút. Đến cuối thôn, chúng đuổi kịp. Tên du thủ du thực chặn trước mặt bà. Miệng nói :Con mụ kia, đứng lại. Bà Phượng-Ánh tỏ ra không sợ hăi. Bà hất hàm hỏi : Tên Đặng Đức-Cường kia! Vợ mi bị mụ Anh-Trần mối lái, bỏ mi, bỏ con mi theo tên Quang. Mi c̣n theo liếm gót mụ ư? Mi định làm ǵ ta đây?. Tên Đặng Đức-Cần trợn mắt cá quả lên : Mi đánh sư mẫu của tao. Tao muốn mi phải quỳ xuống tạ lỗi. Bà Phượng-Ánh nhổ băi nước miếng vào mặt mụ Anh-Trần đến bộp một tiếng, gạt tên Đặng Đức-Cần ra bên cạnh, rồi đi.
Tên Đức-Cần nhảy tới túm tóc, c̣n mụ Anh-Trần dơ tay tát bà Phượng-Ánh. Song mụ vừa vung tay lên, chỉ thấy hoa mắt một cái, cả mụ lẫn tên Đức-Cần, mỗi người bị hai cái tát, ngă lăn ra đường.
Thanh-Mai bẹo tai Tôn Đản:
- Bịa! Bà Phượng-Ánh đâu biết vơ công, mà đánh bọn chúng?
Tôn Đản nheo mắt trêu Thanh-Mai:
- Chị nóng tính quá. Chưa chi đă bẹo tai người ta. Ỷ làm chị, rồi bắt nạt trẻ con. Em không kể nữa.
Thanh-Mai xoa tai cho Tôn Đản:
- Thôi, Đản ngoan ngoăn hiền lành như khỉ đột. Đản dịu dàng như con hùm xám. Đản thơm tho như con quạ đen. Đản kể tiếp cho chị nghe đi.
Tôn Đản ph́ cười:
- Người ra tay đánh mụ Anh-Trần, cùng tên Đức-Cần là nhà sư trẻ ở trấn Thanh-hoá. Hai đứa thấy nhà sư, hồn vía lên mây. Chúng quỳ gối lạy ông như tế sao :Nam-mô đại Bồ-tát. Xin Đại Bồ-tát tha cho hai cái mạng kiến ruồi này. Nhà sư chỉ bà Phượng-Ánh nói :Ta muốn từ nay, mỗi lần hai đứa bay gặp bà này, phải cúi đầu hành lễ, cùng tránh đường cho bà đi. Nếu trái lệnh, ta sẽ khoét mắt, cắt lưỡi bọn mi. Hai đưa run lập cập, quỳ gối thề. Nhà sư bắt hai đứa lạy bà Phượng-Ánh đủ một trăm lậy, rồi mới tha cho đi. Bà Phượng-Ánh hành lễ với nhà sư : Sư phụ! Đây là lần thứ chín sư phụ giúp đỡ đệ tử. Đệ tử muôn vàn thọ ơn. Nói rồi bà xá nhà sư ba lần, nước mắt chảy dài, âm thầm đi về cuối thôn.
Tôn Đản tiếp:
- Bọn em nhảy ra hành lễ với nhà sư. Anh Đản thỉnh pháp danh. Nhà sư im lặng. Th́nh ĺnh ông ôm lấy Tự-Mai. Ôm một lúc, ông cất tiếng khàn khàn nói : Ta yêu cầu hai chú một việc. Không đợi bọn em đồng ư hay không; ông tiếp : Hai chú sắp về Thiên-trường. Hai chú sẽ gặp Bảo-Hoà. Hai chú nhắn với nàng dùm ta rằng...
Đến đó Tôn Đản im bặt. Thanh-Mai, Bảo-Hoà bật lên tiếng kêu lớn:
- Th́ ra nhà sư ấy.
Thanh-Mai trầm tư suy nghĩ. C̣n Bảo-Hoà th́ gương mặt hiện ra nét nhu ḿ, khi đỏ khi trắng. H́nh ảnh nhà sư trẻ lên Bắc-biên giúp anh em nàng trị Địch Thanh. Ông bầy tỏ cảm t́nh với nàng. Rồi tại trấn Thanh-hoá, khi nàng bị Dư Tĩnh tấn công. Ông cứu nàng. Trong khi nàng với Thanh-Mai, Mỹ-Linh bị giam trong hầm đá. ông xông thuốc mê bọn Triệu Thành, rồi chép hết di thư. Sau đó ông dùng châm cứu trị bênh cho nàng. Rồi cũng chính ông hiện đến với nàng khi nàng bị Hồng-Sơn đại phu giam ở Vạn-thảo sơn trang. Nàng biết đây chỉ là thiếu niên danh gia đệ tử, vơ công cực cao đeo đuổi nàng. Có điều ông ẩn trong lớp áo Như-Lai mà thôi.
Tôn Đản tiếp:
- Vị tiểu sư phụ nói : Dù ở phương trời nào, ta cũng theo nàng như bóng trăng. Rồi nhà sư tung ḿnh biến vào đêm tối.
Bảo-Hoà bỏ ra khỏi pḥng. Biết nàng đang rung động mănh liệt v́ t́nh yêu. Thanh-Mai để cho Bảo-Hoà tự do. Nàng hỏi:
- Rồi sao nữa?
Tôn Đản tiếp:
- Bọn em trở lại nhà mụ Anh-Trần. Bây giờ đèn nến bật lên sáng trưng. Cả bọn đàn ông, đàn bà đều ngồi im lặng nghe mụ Anh-Trần thuyết pháp. Mụ nói về đàn ông giao hoan với lợn, với dê cái. Đàn bà giao hoan với chó.
Thanh-Mai nhăn mặt:
- Bịa nào.
Thiệu-Thái ngồi im từ đầu đến cuối. Bây giờ chàng mới thêm vào:
- Có! Trong Hồng-thiết giáo thường diễn tṛ này. Tôi đă nghe Đỗ phu nhân kể. Chúng giao hoan cả với trâu, ngựa nữa.
Sau khi nghe kể truyện, Thanh-Mai vẫy Tự-Mai ra góc vườn hỏi:
- Bây giờ em có cách nào để bố cho chị em ḿnh đi Thăng-long không?
Tự-Mai biết rơ mối nhu t́nh của chị với Lư Long. Suốt mấy tháng ở trong động Xuân-đài, Lư Long luôn mơ màng tưởng nhớ đến Thanh-Mai. Nó đoán Thanh-Mai muốn về Thăng-long gặp chàng. Tính t́nh trẻ con nổi dậy, nó giả tảng:
- Xa bố lâu ngày quá. Em phải ở cạnh bố để Thần hôn định tỉnh. Chị cũng vậy. Mẹ mất rồi, bố chỉ có mấy đứa chúng ḿnh, mà chúng ḿnh xa bố, làm bố buồn. Em không đi. Em không muốn xa bố nữa. Ḿnh đi Thăng-long làm ǵ ?
Thanh-Mai thấy em đem đạo lư ra cản, nàng thở dài, trong ḷng tự cân nhắc:
- Ừ, bố thương yêu chị em nàng không bút nào tả xiết. Nào nuôi nấng, nào dạy dỗ cực khổ trăm chiều. Nàng xa bố bấy lâu, bây giờ đâu dám mở miệng xin đi xa ? Nàng thử so sánh t́nh yêu giữa bố với chàng. Với bố, nàng vừa kính, vừa yêu, t́nh nghĩa thực thâm sâu. Với Lư Long, t́nh yêu thực mănh liệt, như sóng vỗ, như lửa dậy.
Tuy vậy nàng tự biện luận:
- Anh cả bảo em về Thiên-trường rồi đi Thăng-long. Bây giờ em lại không muốn đi, bỏ mặc anh cả đối phó với bọn Tống sao ?
Tự-Mai méo miệng:
- Ừa! Được, thế em với Đản đi, c̣n chị ở nhà phụng dưỡng bố.
Thanh-Mai thấy từ xưa đến giờ, cậu em không một lần trái ư chị. Nay đột nhiên dở quẻ, nàng gắt lên:
- Cái thằng này. Liệu hồn !
- A! Đừng có làm tàng. Em phải năn nỉ chị, hay chị phải năn nỉ em nào? Đă vậy em nói hết mọi truyện với bố, chị đừng ḥng ra khỏi nhà một bước.
Thanh-Mai biết thằng em đă đọc được ruột gan ḿnh. Nàng nói sẽ:
- Thôi chị năn nỉ em.
- Không đủ. Năn nỉ nữa đi. Phải năn nỉ nhiều nhiều mới đă.
Thanh-Mai muốn nổi lôi đ́nh. Song nàng tự biết ḿnh đang ở thế yếu. Nếu cứ dùng quyền làm chị, không chừng thằng em lư lắc này c̣n bắt nàng phải chiều nó theo nhiều điều kiện khó khăn cũng nên. Nàng xuống giọng:
- Thôi chị năn nỉ Tự đấy! Mau ngoan. Từ nay muốn ǵ chị cũng chiều. Không bao giờ trái ư.
- Bây giờ em hỏi câu nào chị phải nói thực. Bằng không, em mách bố hết. Anh cả với chị đă có ǵ chưa?
- Có ǵ, nghĩa là?
- Ước hẹn với nhau chẳng hạn.
__________________