-
[B]Quote Originally Posted by nightmare296 View Post
bố mấy cái thằng mất dạy mất gốc,bọn mày mới là cái lũ đần độn cái loại bọn mày mà về việt nam bố mày bắn chết từng thằng 1 con ah[/B]
Đây là kết quả của cái gọi là " trăm năm trồng người " của việt gian hồ chí minh và bọn bán nước cộng sản : những con người chỉ biết bắn và giết bất kỳ người nào mà họ không vừa ḷng , hoặc cướp sạch những ǵ mà họ thấy thích .
Các bạn đọc trong nước qua đây có thể thấy được bản chất thực sự của cộng sản .
Các bạn hăy tự hỏi xem suốt quăng đời c̣n lại của các bạn và thế hệ tương lai của con cháu các bạn có nên để cho cộng sản quyết định hay là do chính các bạn quyết định .
Hăy cùng nhau đứng lên đạp bỏ cộng sản để thay đổi vận mạng của ḿnh và của quê hương Việt Nam .
-
BỜ VẪN QUÁ XA
Trước hết Kimloan xin trân trọng tri ân quư Anh Chị đă post nick names của ḿnh lên phần "Post Thanks/Like" ngay bên dưới bài chủ này một cách rất đông đảo để ủng hộ quan điểm của Kimloan. Kimloan rất cảm kích và chân thành cảm ơn quư Anh Chị.
Có một cán bộ VC hỏi Kimloan (KL dùng một nick khác) trên diễn đàn Paltalk rằng: “Chiến tranh đă khép lại hơn 35 năm rồi mà sao người Việt hải ngoại vẫn c̣n nhiều ác cảm, thù hận, đối đầu với người Cộng Sản? Sao không ủng hộ Đảng để cùng nhau chống Trung Quốc?”
Kimloan trả lời:
Cái bứu ung thư nếu không bị cắt bỏ th́ trước sau ǵ bệnh nhân cũng phải chết. Giống như đảng csVN nếu không bị giải thể th́ trước sau ǵ nước Việt Nam cũng thành một tỉnh của Tàu.
Đây là một định luật, không thể sai sẩy vào đâu được cả.
Vậy lời kêu gọi xoá bỏ hận thù, hăy quay về hợp tác với VC đồng nghĩa với việc chữa bệnh ung thư bằng loại thuốc trị cảm cúm bán ngoài chợ !!!
Việc VC thả lỏng một cách rất hạn chế cho sinh viên biểu t́nh phản đối Tàu sáng 05 tháng 6 vừa qua tại SG và HN (sau đó bị giải tán vào lúc 11giờ45) chỉ là một hành động mở nắp an toàn cho nồi súp-de trong lúc áp suất hơi nước sôi bên trong lên quá cao, gần đến điểm cực đại, nhằm cho một ít hơi nước thoát ra, tránh trường hợp nồi hơi nước bị nổ tung. Đây là một mưu mô có tính toán rất kỹ của VC. Áp suất ở đây là ḷng dân căm phẫn đối với cái đảng bán nước buôn dân csVN.
Bài thơ sau đây là câu trả lời thấm thía hơn nữa cho câu hỏi trên đây.
[B]BỜ VẪN QUÁ XA[/B]
[B]Thơ: Phạm Đức Nh́[/B]
Tôi, người lính Lữ Đoàn 1 Nhảy Dù
năm 75, 29 tháng tư
khi đoàn tàu chở đơn vị tôi
chuẩn bị rời Vũng Tàu hướng ra Đông Hải
thương cha mẹ già, đàn em dại
tôi bước lên bờ
ở lại quê hương
nhưng cha mẹ già chưa được gặp
cũng chưa thấy mặt đàn em
các anh, những người chiến thắng
súng dí sau lưng
đẩy tôi vào trại tập trung
rồi bằng những lời dối trá
trái tim vô t́nh
tia nh́n thù hận
các anh cướp mất của tôi
những tháng năm đẹp nhất cuộc đời
tôi có người bạn
đói ḷng moi mấy củ khoai
các anh đập nát xương bàn tay
măi măi mang thương tật
một người khác
lâu ngày thèm thịt
chụp vội con nhái bên đường
bỏ vào mồm nuốt chửng
báng súng AK
các anh lao vào ngực, vào bụng
cho đến khi con nhái pḥi ra
con nhái lúc vào màu xanh
lúc ra thành màu đỏ
tôi trở về trên đôi nạng gỗ
nh́n nhà dột, cột lung lay
cha chết đọa đày
các em tứ tán
mẹ tuổi già, sức yếu
vẫn giăi nắng dầm sương
tôi cắn răng ĺa bỏ quê hương
t́m sự sống
trở về thăm quê mấy lần
trên đường từ Nam ra Bắc
tôi cũng đôi khi nếm được
chút dư vị của chiến tranh
tôi gặp cả thương binh
từ hai phía
kẻ chống nạng, người ngồi xe lăn
kẻ mất tay, người sẹo đầu, vẹo cổ
họ buồn tủi v́ phải sống đời nghèo khổ
nhưng không thấy ai lên tiếng oán hờn
với họ, giữa chiến trường
“ chuyện thường t́nh mũi tên ḥn đạn.”
ở Mỹ, tôi quen hai vợ chồng người Hoa
vợ cô giáo,, chồng luật sư
yêu nhau tha thiết
nhưng định mệnh trớ trêu, oan nghiệt
cô vợ bị hiếp dâm
ít lâu sau đẻ thằng con
đen như cột nhà cháy
anh chồng ôm mặt khóc như điên như dại
chạy ra khỏi pḥng sanh
vợ tay nắm chặt thành giường
ngất lịm
trở về nhà
cô vợ trẻ người Hoa
đă có thể cho đi đứa con khác màu da
để mỗi ngày người chồng
khỏi thấy vết thương ḷng
bị chà đi, xát lại
nhưng các bạn tôi
làm sao có thể chặt bỏ bàn tay của ḿnh?
làm sao có thể cắt bỏ lá phổi của ḿnh?
nên mỗi lúc trở trời,
đau đớn
lại nhớ đến các anh
không giống những thương binh
( mũi tên ḥn đạn vô t́nh )
các bạn tôi mang thương tật
bởi đôi tay độc ác
bởi trái tim độc ác
của các anh
sau chiến tranh
đối xử với những người ở bên kia chiến tuyến
nhưng cùng tiếng nói, màu da
biết bao nhiêu phương cách đưa ra
các anh chọn phương cách tàn độc nhất
các anh đă tự đào ḍng sông ngăn cách
nay lại ngồi chễm chệ trên bờ
í ới vẫy chúng tôi qua
tiếc rằng…… bờ vẫn… quá xa.
Viết xong tháng chạp năm Canh Dần (tháng 1 năm 2011)
Phạm Đức Nh́