Một thời ngây dại ! ( Tiếp theo )
Dạo ấy, mùa thu oan nghiệt năm Mậu thân đang rà lưỡi hái của Tử thần trên đầu chúng tôi từng giây, từng phút, từng ngày. Mỗi chiều, - hoàng hôn tro xám nơi phương trời phía Tây, mịt mù khói súng và bụi - mỗi chiều chúng tôi lại kéo xác đồng đội rời khỏi vùng đất lầy máu thit, máu thịt tươi tanh ói của ban ngày, máu thịt thối nồng nặc c̣n lại từ hai, ba hôm trước và máu thịt lưu cữu đă qua bảy đêm sương, bốc lên một mùi thối khẳm, - mùi thối độc địa không thứ văn chương nào tả nổi.
Trong ánh chiều chạng vạng, từng bầy dơi liệng một bên trời và đàn quạ bay bên trời kia buông tiếng kêu đỏ ḷm thịt sống.
Chúng tôi, đứa nào đứa nấy nhễ nhại mồ hôi, nhễ nhại máu, vác trên lưng cả súng lẫn tử thi. Có tử thi nguyên vẹn, có tử thi cụt đầu hoặc chân tay, gan ruột xổ ḷng tḥng.
Máu đồng đội quyện với mồ hôi muối xót thấm khắp người, trí óc mê mụ đi v́ mệt mỏi, v́ tuyệt vọng, chúng tôi dồn toàn lực vào cuộc rút chạy không phải v́ ước vọng bảo toàn đời sống mà v́ ư muốn điên cuồng tham dự vào cuộc chém giết sắp tới ngày mai. Chúng tôi phải sống để hai mươi bốn giờ nữa, hoặc bốn mươi tám giờ nữa, hoặc bảy mươi hai giờ nữa, những ṇng súng của chúng tôi sẽ khạc lửa vào kẻ thù.
Trước luồng đạn ấy sẽ có những xác thịt đổ xuống, sẽ có những ṿi máu phun lên, sẽ có từng bụm óc trắng phọt ra... sẽ phải có tất cả cái cảnh tượng ngoạn mục ấy.
Mỗi người kiếm một gốc cây, chúng tôi đặt xác đồng đội và vũ khí sang một bên rồi, kẻ nằm vật ra cỏ, người ngồi dựa gốc cây thở.
Không ai nh́n rơ mặt ai v́ trời tối, nhưng tất cả đều ngấm đầy độc tố cay đắng, tủi hổ và thù hận. Tôi rờ rẫm lên mái đầu bết máu bụi của tử thi Hoàng, cậu lính trẻ nhất đơn vị. Đó là người trong trắng nhất trong đám chúng tôi .
Chúng tôi, đám tàn quân, những kẻ mang nặng nỗi tủi hổ và cay đắng sau một ngày bị tàn sát khốc liệt, lúc ấy bùng lên khát vọng trả thù. Cái đói, sự mệt nhọc, nỗi đau đớn tan biến. Cần ăng-ten của người lính trở nên tinh tường. Mắt sọc qua những lằn sáng mờ nhạt để đinh vị mục tiêu, mũi đánh hơi để nhận biết con mồi di chuyển... Chúng tôi đă bắn như để tẩy rửa nỗi đớn đau và cơn tuyệt vọng của ḿnh.
Lặng dần, lặng dần những tiếng kêu, những làn đạn bắn trả. Sau rốt, im lặng hoàn toàn. Nghe rơ tiếng kêu lạc của chim đêm. Một tiếng rên bật lên sau hồi yên tĩnh. Tiếp theo một phát đạn gằn. Rồi giọng của Hùng vang lên rành rọt:
- Được chưa con? Bố mày gia ân cho đấy nhé...
Lại im ả. Bóng Hùng lướt sát bên tôi. Giọng gă ném vào không gian tối om, rời rạc như từng viên đá rơi xuống khe núi:
- Thằng nào c̣n sống, biết điều th́ đứng lên.
Hùng cười gằn, ngừng một chút rồi thong thả nói tiếp:
- Không xó xỉnh nào thoát được mắt Tôn Hành Giả đâu, bố cho các con biết...
Tôi nghe tiếng tiểu liên Hùng đập vào đùi. Tôi bảo:
- Đồng chí Hùng, không được bắn tù binh. Giải cả về cứ .
Nói xong, tôi thấy một bóng đen từ sau lưng tôi ḷ ḍ đi lên, run rẩy:
- Con... con xin...
Hùng nói:
- Lại đây, mày có hai thằng bạn sau lưng tao đây rồi.
Lúc ấy tôi mới biết Hùng đă bắt được hai tù binh khác. Trung đội rủi ro của bọn ngụy bị xóa sổ. Hùng dẫn ba tù binh. Chúng tôi lần ṃ t́m lại xác đồng đội của ḿnh, tiếp tục đi nốt quăng đường cuối. Chợt tôi sực nhớ, gọi hỏi:
- Đồng chí Hùng, lúc năy đồng chí cơng ai?
- Không cơng ai cả. Tôi vác súng hộ đồng chí Thêm.
Sau này, tôi biết Hùng không chịu làm công tác thương binh hay tử sĩ. Có lần, gă cười hềnh hệch "Đ̣m bao nhiêu thằng cũng không ngán. Nhưng cơng mấy đứa cụt đứa què với xác chết, tao chả chơi."
Đêm hôm đó, chúng tôi ṃ mẫm đi như những bóng ma. Cơn say máu chiến đă qua, cái đói, mỏi mệt thấm vào từng thớ thịt. Xác cậu bé Hoàng đă cứng, lại mất một bên chân nên tôi luôn bị cḥng chành. Các chiến sĩ của tôi cũng mệt.
- Cố lên, sắp tới rồi... các cậu....
Thỉnh thoảng tôi lại lên tiếng động viên anh em, biết điều đó vô ích v́ chính tôi cũng hoa mắt lên từng chặp và lưng gần như sụm xuống.
Rồi chúng tôi đi qua vực Khan. Con vực dài, sâu hút. Những lay động âm u trong đêm khe khẽ vọng lên. Có lẽ chỉ nửa giờ nữa là tới cứ. Chợt nghe tiếng Hùng quát:
- Nhanh lên.
- Dạ... thưa ông... con đau....
- Đứng lên. Tao cho mày một phút.
- Dạ ạ ạ...
- Rộp.
Một tiếng động khô khan. Tôi chưa kịp hiểu chuyện ǵ th́ núi rừng rung lên bởi tiếng thét man rợ của kẻ xấu số.
Một cây thịt đổ xuống vực Khan, dội lại tiếng đá lăn giữa hẻm núi. Hai tên tù binh c̣n lại rú lên như mất trí. Chúng đă chúng kiến cái chết của đồng bọn. Chúng bỏ chạy.
- Rộp....
Lại một tiếng động khô khan, đanh gọn.
Sau đó hai phát đạn.
Hai cái xác rơi tiếp xuống vực. Các hồi âm đuổi nhau, vọng theo....
Lúc đó, tôi đă tới sát mặt Hùng. Chúng tôi cùng nghe rơ hơi thở của nhau. Hơi thở gă đều đặn, b́nh thản. Hơi thở của tôi, hổn hển v́ mệt và sợ hăi. Đáng lẽ tôi phải cao giọng trách mắng, cảnh cáo Hùng trước mặt mọi người: Luật nhân đạo với tù binh, quy ước của chiến tranh, nhân phẩm và danh dự của chiến sĩ... Nhưng lưỡi tôi như cứng lại trong hàm ếch.
Tôi đồng lơa?!... V́ cái chết của cậu bé Hoàng, v́ nỗi đau sót của kẻ tuyệt vọng, v́ tính chất quá khủng khiếp của tội ác?... Có lẽ v́ tất cả... Hoặc, có lẽ chẳng v́ điều ǵ hết.
Một thời ngây dại ! ( Tiếp theo và hết )
Kha im lặng. Tôi hỏi gặng:
- Cậu làm như thế để được cái ǵ?
Kha ngẩng lên, nh́n vào mắt tôi:
- Nhưng không làm như thế em cũng chẳng được ǵ.
- Cậu nhầm rồi! Cậu đă phá hoại tài sản của nhân dân. Tất cả những ǵ chúng ta đổi xương máu để có đều thuộc về nhân dân.
Kha cười:
- Làm ǵ có nhân dân?
Cái vẻ nhếch mép chán chường của nó... Cái ánh mắt chán chường trên gương mặt tái xanh... Thằng lỏi khốn kiếp, vốn được tôi o bế, giờ coi tôi như một gă khờ đáng thương hại. Tôi cố nén cơn giận, mỉm cười:
- Cứ nói đi... Ngày hôm nay cậu đă tàn phá bao nhiêu thứ?
- Tụi em bắn tan ba công-ten-nơ đựng thứ đài to có mặt kính. Nghe thủy tinh nổ như mưa rào khoái cả tai. Rồi xơi đến mấy chiếc tủ lạnh trong bếp ban chỉ huy cứ điểm.
C̣n buổi tối th́...
- Đủ rồi!
Tôi ngắt lời:
- Các cậu đă phá hủy một số thuốc đủ tiêm cho hàng vạn bệnh nhân. C̣n thứ đài to có mặt kính là máy truyền h́nh, có thể chiếu cho hàng ngàn người...
- Vâng...
Kha ngắt lời tôi:
- Nhưng số người được xem chiếu h́nh không phải là nhân dân... Nhân dân, trong đó có bố mẹ anh, bố mẹ em, có đám lính tráng này... đừng ḥng xơ múi...
Tôi bảo:
- Tại sao cậu dám nói thế? Kha đặt tay lên vai tôi:
- Anh Quân, đừng to tiếng... Năm em mười bảy tuổi, ở thị trấn, người ta quyên tiền xây dựng nghĩa trang cho các liệt sĩ hồi kháng Pháp. T́nh cờ, lúc nộp tiền, em ở nhà. Trong số tiền mẹ em nộp cho chính quyền có một tờ bạc có lỗ thủng bằng hột vừng đúng giữa h́nh bông lúa.
Năm hôm sau, một đứa bạn gái học cùng lớp rủ em lên tỉnh chơi. Nó kém em vài tháng, được nước da trắng hồng nhưng mắt lác và rụt cổ. Nó mê em như điếu đổ. Trong chuyến đi ấy con bé tiêu tiền như ném rác. Cửa hàng nào nó cũng sà vào, mua toàn đồ xa xỉ, không cần trả giá.
Số tiền nó tiêu một ngày gấp sáu lần số lương tháng của bố nó, ông chủ tịch thị trấn. Và trong số tiền hôm ấy, em nh́n thấy tờ giấy bạc có lỗ thủng bằng hột vừng đúng giữa h́nh bông lúa, đó rơ ràng là tiền của mẹ em!
Tôi lặng im, Kha cũng lặng im. Chúng tôi nghe gió lang thang qua phi trường, nghe tiếng nổ lép bép của đám cháy nào đó chưa lụi hết. Lát sau, tôi nói:
- Cậu làm tôi choáng cả đầu!
Kha đáp:
- Em nghĩ nhiều... Em cũng nghe chán vạn điều thiên hạ nói. Nhưng mà, nhân dân lúc có thật, lúc như bóng ma: Nếu cần lúa, nhân dân là con ḅ kéo cày. Lúc có chiến tranh, con ḅ ấy mặc áo giáp và cầm súng.
Rồi, khi mọi sự đă qua, vào những ngày lễ lạc, hội hè... người ta tôn xưng nhân dân như hú vọng các hồn ma, tưởng thưởng cho khói thơm và tro tiền, c̣n phần xôi thịt th́ kẻ khác hưởng...
Tôi choáng váng thật sự, như bị đè dưới đáy nước, giống hệt cảm giác hồi năm tuổi bị thằng anh họ điên khùng d́m dưới sông.
Rồi Kha nói:
- Anh đưa em ra ṭa án binh cũng được... Nhưng mà em đă trót biết sự thật... em đă trót nghĩ như thế...
Nó cúi đầu, mái tóc đen lánh đổ xuống... "Thằng khốn kiếp... Nó làm ḿnh tái tê..."
Tôi nhớ đôi bàn tay xanh lét của nó hơ trên lửa dạo ở trong hang Ḅ cạp. Tôi nhớ miếng thịt chim ưng núi vừa dai vừa khét nó chia cho tôi ở bên kia đường. Tôi nhớ thân h́nh mảnh dẻ của nó, trần truồng lông nhông chạy bên bờ suối, lúc nó bị sốt rét ác tính hành. Tôi nhớ... Bỗng dưng, toàn thân tôi run bần bật.
Tôi quát:
- Đồ khỉ... Lẽ ra cậu phải lănh một viên đạn ở ṭa án binh... Về ngủ... Từ ngày mai, bỏ tṛ phá hoại ấy đi...
Kha đứng lên, lẳng lặng ra khỏi pḥng.
HÀ THÀNH THANH LỊCH ( Tỉếp theo )
Người xưa nói, “cùng một giống quưt, trồng ở Giang Nam th́ ngọt, trồng ở Giang Bắc th́ chua”. Như vậy, môi trường đă đóng góp không nhỏ vào việc h́nh thành phẩm chất của cây trái.
[img]http://a9.vietbao.vn/images/vn999/170/2013/09/20130922-hh-phuong-nguyen-hoa-thieu-nu-ha-noi-xua-20.jpg[/img]
Phương Nguyễn hóa thành thiếu nữ Hà Nội xưa , toát lên vẻ đẹp quyến rũ, thanh tao
Con người cũng vậy. Bản chất con người cũng thay đổi theo hoàn cảnh và môi trường sống. Sau khi đất nước bị chia đôi năm 1954, miền Bắc được giao cho CS, th́ từ cảnh quan, tới con người Hà nội, đều mau chóng …. bị phá sản. Nếp sống lễ giáo, gia phong của người Hà nội, bị CS lên án là “phong kiến”, “tiểu tư sản”, và hô hào từ bỏ, để học theo “nếp sống mới”.
[img]http://dangcongsan.vn/DATA/Upload/News/2013/10/Ha-noi-thap-ky-80--9.jpg[/img]
Hà Nội những năm 1980 dưới ống kính của một người Anh : Xếp hàng mua rau, củ, quả... tại một cửa hàng hợp tác xă mậu dịch.
“Nếp sống mới” khai thác sức lao đông của con người. Nông trường và công trường được thành lập để mọi người tham gia lao động tập thể. Tà áo dài duyên dáng, thướt tha, được thay thế bằng quần đen, áo ngắn, vừa gọn gàng, vừa đỡ tốn vải. Có lao động mới được nhà nước bán cho 15 kí gạo mỗi tháng, đuợc mua nhu yếu phẩm theo giá quy định, và được phân phối 3 mét vải may quần áo mỗi năm.
[img]http://dangcongsan.vn/DATA/Upload/News/2013/10/Ha-noi-thap-ky-80.jpg[/img]
Hà Nội 1980 : Cuộc sống tất bật tại phố Cầu Gỗ - Nguyễn Hữu Huân.
Văn chương, thi phú, và âm nhạc bị kết tôi là văn hóa nô dịch, văn chương tiểu tư sản, ủy mị, ru ngủ con người, nên bị cấm lưu hành và tŕnh diễn. Vụ án “Nhân Văn Giai Phẩm” năm 1957, đă tận diệt các nhà trí thức, và các văn nghệ sĩ đ̣i hỏi quyền được tự do sáng tác.
Nhà nước nắm quyền chỉ đạo văn hóa, xử dụng cho mục đích tuyên truyền và khích động đấu tranh. Bằng chính sách văn nghệ chỉ huy, CS đă bóp nghẹt tự do ngôn luận, và tước đi cái khả năng sáng tạo của người làm văn nghệ. Tôn giáo cũng bị bài xích, v́ cho là thuốc phiện, làm mê muội trí óc.
Tiếp thu Hà nội, CS chào mừng dân chúng bằng “Tuần Lễ Vàng”, kêu gọi mọi người đóng góp vàng và các quư kim, để nhà nước có tiền kiến thiết đất nước. Ban đầu, là tự nguyện, nhưng sau khi “ tuần lễ vàng” kết thúc, cán bộ ngầm tiếp xúc với những gia đ́nh khá giả, rỉ tai hăm dọa và bắt buộc họ đóng góp theo mức ấn định của nhà nước.
[img]http://k14.vcmedia.vn/A3YmnWqkHeph7OwGyu6TwbX57tgTw/Image/2012/10/121009kphn19b-2aee0.jpg[/img]
[b] “Tuần lễ vàng” là h́nh thức cướp của, và bần cùng hóa nhân dân, giống như những đợt đánh tư sản tại miền Nam, năm 75, sau khi CS cưỡng chiếm.[/b]
Ngay khi vừa ổn định, chính quyền CS đă có kế hoạch dồn những người Hà nội ra các vùng phụ cận thành phố, để lấy chỗ cho những người có công với cách mạng, từ các vùng nông thôn Hà Đông, Nam Định, và Ninh B́nh vào nhập cư. Những người Hà nội c̣n sót lại, như cá nằm trên thớt, cố uốn ḿnh để thích nghi theo nếp sống của những người mới nhập cư, mong được yên thân.
Để củng cố thể chế, nhà nước đă đặt tai mắt khắp mọi nơi, mọi chỗ, ngấm ngầm chỉ định những người láng giềng, bạn bè, thân tộc, nḥm ngó, theo dơi lẫn nhau, để báo cáo cho chính quyền.[b] Ngay cả các học sinh, cũng được cán bộ chỉ dẫn về nhà nghe lén những lời tṛ chuyện trong gia đ́nh, để rồi báo cáo lại với thầy cô, tạo ra một bầu không khí ngột ngạt, bất an, nghi kỵ lẫn nhau trong gia đ́nh và xă hội. [/b]
( Còn tiếp )
HÀ THÀNH THANH LỊCH ( Tỉếp theo )
Đợt cải cách ruộng đất trời long đất lở, vào những năm 54-56, [b]đảng CS đă phá vỡ cái kỷ cương và lễ giáo của một xă hội đặt nặng đạo đức và nền tảng gia đ́nh, của người dân miền Bắc. Để đạt chỉ tiêu, cán bộ đă bắt buộc, thúc đẩy, hăm dọa, để con cháu đứng lên đấu tố ông bà, cha mẹ, học tṛ tố khổ thầy, những tay chân thân tín kể tội chủ bằng những câu chuyện bịa đặt, các lời lẽ hỗn hào, thô lỗ, thậm chí “mày tao chi tớ”, “thằng này, con kia” bất kể tới tuổi tác và tôn ty trật tự, ngay trước mặt đám đông.[/b]
Nhà nước giữ độc quyền quyết định và phân phối những nhu cầu sống căn bản của người dân như gạo, đường, muối, vải…. Trong thời kỳ kinh tế bao cấp, người dân triền miên sống trong t́nh trạng thiếu thốn, và trở nên thèm thuồng đủ thứ. Con người dần “biến chất”, trở thành ích kỷ, hẹp ḥi, và ty tiện.
[b] Đi chơi xa, phải xách theo khẩu phần gạo của ḿnh, nếu không, chỉ được ngồi nói chuyện xuông, nh́n gia đ́nh chủ nhà ăn cơm, v́ mỗi người chỉ có đủ khẩu phần gạo cho ḿnh. “Bần cùng sinh đạo tặc”, xă hội nảy sinh ra nhiều tệ trang như tham nhũng, móc ngoặc, cắt xén, phe phẩy. Người ta sẵn sàng bán rẻ bạn bè, thân tộc, v́ những quyền lợi vật chất nhỏ nhen. Con người mất hết nhân phẩm.[/b]
Trong các sinh hoạt công cộng, những buổi học tập chính trị, diễn giả đă không ngần ngại dùng những từ ngữ … thiếu văn hóa “thằng này, con nọ”, “mày, tao, chi, tớ”. để khích động ḷng căm thù của người nghe. Thậm chí, đến những câu vè, câu thơ, công cụ tuyên truyền, cũng mang đầy tính chất bạo lực đến… rợn người:
“ Bún xào thịt giặc mới ngon.
“Cơm chan máu địch cho con no ḷng…”
hoặc :
Giết! Giết nữa, bàn tay không phút nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho Đảng bền lâu, cùng rập bước chung ḷng
Thờ Mao Chủ tịch, thờ Stalin bất diệt“ (1)
[b]Được trưởng thành trong một môi trường … vô văn hóa, thiếu nhân bản, và tràn ngập hận thù như vậy, người dân dễ dàng trở nên hiếu động, hung hăng, sẵn sàng đỏ mặt, xăn tay áo gây gổ, mở miệng ra là chửi thề, dùng các danh từ thô lỗ “đéo…” “đếch…” để mở đầu câu chuyện.
Xă hội cũng xuất hiện những hàng quán loại “cơm mắng, cháo chửi”, chẳng giống ai. Ở đây, khách hàng không phải là thượng đế, mà bị đối xử tàn tệ hơn cả … con ở. [/b]
Nhiều người đă lập lại ngôn từ của bà chủ quán: “ Này ! không chờ được th́ .. xéo đi, lấy chỗ cho người khác, đừng có đứng đó mà lải nhải …”, hoặc là “Mắt để ở trên trán hay sao mà xớn xác, không chịu nh́n. Nước mắm để ở góc bàn kia ḱa…”
Điều ngạc nhiên, là mỗi lần nghe chửi mắng, th́ thực khách trong quán đă không tức giận, mà lại c̣n nháy mắt với nhau, và … rú lên cười. Người ta bảo, sở dĩ quán đông khách là v́ các món ăn vừa rẻ, vừa ngon. [b]Hóa ra, chỉ v́ tham ăn, tục uống mà người Hà Nội bây giờ mất hết cả tư cách.[/b]
Ăn uống ở Hà nội, thực khách xả rác vô tư. Những xương xẩu, giấy chùi tay, đàm răi khạc nhổ đều dùng sàn nhà, ngay dưới chân. Cười nói, đùa rỡn quang quác như ở chỗ không người. Ra đường, muốn đi tiểu th́ quay đi quay lại, thấy vắng người là vạch quần …xả xú bắp.
Về cảnh quang, Hà nội ngày nay, không c̣n là một thành phố hiền ḥa và sạch sẽ như nửa thế kỷ trước. Cho dù, Hà nội đă có những ṭa cao ốc chọc trời, những sân golf trưởng giả, những khách sạn nguy nga, nhưng sự phát triển của Hà nội, là sự phát triển không đồng đều, và thiếu kế hoạch.
Khu giàu sang sát ngay bên khu nghèo khó, giống như một cái áo cũ mang nhiều miếng vá khác nhau. Hệ thống thoát nước không được phát triển song hành, nên sau mỗi trận mưa lớn, là thành phố ngập lụt, gây trở ngại giao thông.
Cảnh sống tập thể của 5, 7 gia đ́nh trong một căn nhà, đă thường xuyên xảy ra xung đột, xô xát, gấu ó lẫn nhau. V́ cảnh “cha chung không ai khóc”, nên không ai quan tâm tới việc tu bổ hoặc bảo tŕ nhà cửa. Vôi tường tróc lở, mái ngói rêu phong, cửa nẻo xộc xệch, quần áo phơi kín ban công.
Ngoài phố xá, thương buôn ngồi la liệt chật kín vỉa hè, xả rác vô tội vạ, bất chấp khách bộ hành. Trên trời, đường dây điện chằng chịt như bát quái trận đồ. Dưới ḷng đường, xe cộ quá tải, bụi bậm mờ mịt, khói xe đầy trời, tạo nên nạn ô nhiễm môi trường. ( Còn tiếp )
---------------------------
Đọc đến đây xin mời các anh chị , các bạn trẻ cùng tôi coi đoạn youtube này :
[video=youtube;onD1lVLQj0k]https://www.youtube.com/watch?v=onD1lVLQj0k[/video]