Món nợ đối với đồng bào, với người thân
Một lần đi cắt cỏ tranh về để lợp mái nhà tù ở Tây Ninh, lần đầu tiên sau ba năm cách biệt với đời sống dân sự tôi được nghe tiếng trẻ con ê a từ một lớp học vọng ra . Thật kỳ lạ cứ như Từ Thức về quê, cái cảm giác là đời sống và thế giới con người vẫn c̣n quanh tôi .
Cũng trong ngày đó gánh tranh đi qua 1 căn nhà mà trước kia thuộc vùng sôi đậu, tôi được 1 bà mẹ già trạc ngoài 40 dúi cho hơn nửa nải chuối cau . Bà vừa khoắc tay ra hiệu dấu vào bó tranh và bảo đi đi cho lẹ , thật cảm động .
Co' những lần đi vác tre từ Đồng Bang về, dọc đường được dân ném cho kẹo đậu phộng từ những chuyến xe hàng giữa vùng biên giới và Cà Tum .
Vào 1 ngày chuyển trại để về Hóc Môn, 6 , 7 bạn tù sắp chết được vẹm chuyển về cho gần gia đ́nh mà chữa trị, th́ 1 cô bé chừng 12, 13 tuổi vừa cắp nách đứa em, vừa nói vừa giơ 2 ngón tay làm h́nh chữ V như ngầm bảo "sẽ có ngày chiến thắng " . Thật năo nùng , v́ tháng 4 gẫy súng, dân vẫn c̣n mong đợi mà ḿnh th́ không làm được ǵ .
Ngày tôi trở về nhà ḿnh th́ hàng xóm đến thăm, hỏi han ân cần . Thật là lạ trước 30/4/75 gặp nhau chỉ chào hỏi qua loa, nhưng nay hoạn nạn th́ lại được lối xóm đến thặm Tôi vừa mừng vừa sợ , vừa ngẫm ra rằng ḷng người vẫn c̣n thương nhớ thể chế Cộng Hoà, dù tôi lúc đó chỉ là người lính trẻ thất trận. Những kỳ vọng và t́nh cảm của người miền Nam thật b́nh dị và chân thành, mà tôi cảm thấy rằng đó là 1 món nợ không thể trả được .