Lụt băo làm hư hại mùa màng, gây ảnh hưởng lớn ở các vùng nông thôn lân cận, v́ vậy sự tiếp tế cho các đảng viên cũng gặp nhiều khó khăn, không đủ tiền để nuôi các đồng chí trong tù, không có tiền để giúp một số tahnh niên trong phong trào Duy Tân trốn ra nước ngoàivà cũng không có tiền để một số cán bộ nữ làm kinh tài.
Trong khi làm việc ơ hăng Sica, cha tôi đă xin vào đảng Phục Hưng, lúc bấy giờ do bác Pham Thành Tài cầm đầu.
Theo mẹ tôi kể lại th́ mấy chú mấy bác đảng viên lấy nhà cửa của cha tôi làm chỗ liên lạc. Mỗi tháng bác Phan Thành Tài (cha của ông Phan Bá Lân và Phan Thuyết, Phan Ḱnh, Phan Út) mang tiền từ Quảng Nam ra giao cho cha tôi (do tánh cha tôi liên khiết, cẩn thận, ngăn nắp kính đáo, nên đảng đề nghị cha tôi giữ tiền, tức là làm thủ quỹ cho đảng), sau đó có người đến lấy để lo công việc tiếp tế cho đồng đội.
Mẹ tôi nói, bác Thành Tài nhét tiền trong một cái ruột tượng dài mang quanh người, ăn mặc rách rưới, đầu đội nón lá, đi bộ từ Quảng Nam ra, di dọc theo đường rầy xe lửa, nguỵ trang như một người đi ăn xin ra tỉnh t́m việc làm.
Các bác các chú mỗi lần đền gặp cha tôi rất thương tôi, ăm bồng nâng niu và không khỏi lo lắng cho cha tôi, e rằng công việc khó qua mắt bọn Tây mật thám và tôi sẽ mất cha khi c̣n quá nhỏ.
Những chú c̣n trẻ chưa lập gia đ́nh, chưa có con th́ thương tôi như con. Các bác đă già như bác Tám Vận, bác Thành Tài th́ con cái đă lớn, xem cha tôi như em út và mỗi lần đến là nuông ch́êu tôi, cho quà bánh.
Thế rồi cuối năm Ất Măo, bác Thành Tài trong một chuyên đi liên lạc các nơi bị mật thám bắt. Bác nhất định không chịu khai và bị kê án tử h́nh.
Việc này làm một số đồng chí phải chốn chui trốn nhủi. Bác Tám Vận sai người bí mật bảo cha tôi phải cho mẹ tôi ăm tôi về quê nội (Hội Sơn, một làng ở cách Hội An hai giờ ḍ dọc) sống với ông bà nội tôi.
Một mặt khác, các bác khuyên cha tôi thu xếp nhà cửa gọn gàng đâu vào đó, như là nhà cửa một kẻ độc thân, bao nhiêu giấy tờ liên quan đến hội, danh sách các đồng chí đều đốt hết. Ban đêm ba tôi ôm sách đi học tiếng Pháp với tụi lính Tây trong đồn như cũ, như không có chuyện ǵ xảy ra.
Khi mẹ tôi ăm tôi về quê nội th́ cha tôi liền thủ tiêu hết tất cả giấy tờ quan trọng, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng.
Trong khi ấy bác Tám Vận và nhiểu bác khác bị bắt, bị tra tấn nhưng không ai khai cho cha tôi.
Tuy vậy, lính mật thám vẫn đến xét nhà cha tôi v́ biết cha tôi có quen với bác Thành Tài. Tụi nó lục lạo từ trên xuống dưới. Trần nhà, cỗng rănh, bất cứ chỗ nào chúng nghi ngờ là lục lạo, nhưng không thấy có ǵ đáng nghi cờ cả.
Tiền bạc th́ cha tôi chỉ có năm ba đồng, sổ sách th́ chỉ có tiền gởi về nhà cho ông bà nội tôi, cùng tên thuốc men mua ở tiệm thuốc tây v́ bà tôi bị suyễn. Tủ giường ngăn nắp, giấy ti72 đâu vào đấy, tụi nó đành kéo nhau về đành nói với cha tôi: “Thật là một thanh niên có thứ tự”.
Không có chứng cớ, họ không bắt cha tôi. Nhờ vậy một số các chú các bác làm ở các cơ quan nhà nước Pháp không bị bắt.
Những bác bị bắt đều bị đày ra Côn Đảo lănh án tù từ 10 đến 20 năm.
Tôi c̣n nhớ khi tôi học ở trường Đồng Khánh năm 1931, trong mùa hè niên học ấy bác Tám Vận được thả về có đến thăm cha mẹ tôi và khi thấy tôi đă lớn, bác mừng rỡ cười nói om ṣm, chỉ tôi và nói:
Cái con nhỏ này hồi tụi tao tụ tập tại nhà ba mày th́ mày mới có sáu, bảy tuổi. Nếu không v́ mày, không thương cha mày là con một và mày là đứa cháu nọi của ḍng họ Lê th́ tụi tao sau những trận tra tấn xé thịt nát da th́ đă khai ra cha mày rồi!
Thế là cha tôi khỏi bị tù đày nhưng điều này khiến cha tôi không khỏi áy náy trong ḷng và lúc nào cũng nghĩ là ḿnh mang cái t́nh che chở của bao nhiêu người đă huy sinh, kẻ bị án tử h́nh như bác Phan Thành Tài, bác Thái Phiên và c̣n bao nhiêu người bị dày ra Côn Đảo. Khi phong trào này êm dịu bớt, mẹ tôi mới đưa tôi về Đà Nẵng sống với cha tôi.
Sống trong một gia đ́nh như vậy làm sao tôi không chịu ảnh hưởng của các bậc cha chú và lẽ nhiên tôi lớn lên trong một bầu không khí có nhiều gương tốt đẹp, đáng noi theo.
Tiếc v́ tôi là con gái mà ở vào cái xă hội ấy,cái xă hội bị đô hộ, bao nhiêu lớp người đă huy sinh, bao nhiêu đảng phái bị tan ră, tôi cứ thường nghe các bậc cha chú than thở: “Các bác, các chú c̣n không làm được việc ǵ! Các cháu là con gái thôi th́ cứ ráng lo học hành, học công dung ngôn hạnh. Ngay như các bác, các chú và cả cha con phải t́m kế sanh nhai, phải đi làm công chứ cho Pháp. Các con của bác Phan Thành Tài c̣n phải để cho bọn Tây giúp đỡ đi học”.
Lúc ấy tôi nghĩ: Lớp người này làm không được th́ lớp người sau tiếp tục làm, miễn là tinh thần yêu nước, cái tinh thần bất khuất của Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Hai Bà Trưng, Bà Triệu, vẫn c̣n sỗng măi trong đầu óc người dân Việt.