Mưa Sài G̣n, Mưa Hà Nội, một tuyệt phẩm của Phạm Đ́nh Chương, giọng ca liêu trai, có một không hai trong lịch sử Việt Nam của cô Khánh Ly:
[video=youtube;JQQ-HJeLCss]https://www.youtube.com/watch?v=JQQ-HJeLCss[/video]
Printable View
Mưa Sài G̣n, Mưa Hà Nội, một tuyệt phẩm của Phạm Đ́nh Chương, giọng ca liêu trai, có một không hai trong lịch sử Việt Nam của cô Khánh Ly:
[video=youtube;JQQ-HJeLCss]https://www.youtube.com/watch?v=JQQ-HJeLCss[/video]
[CENTER][IMG]http://i63.tinypic.com/28ushub.jpg[/IMG][/CENTER]
Lễ Vu Lan mang một ư nghĩa lớn đó là ngày báo hiếu cha me, ngoài ra nó c̣n bao hàm ư nghĩa t́m về cội nguồn, là biết ơn và báo ơn. Với người Việt Nam tư duy hiền hậu và chất phác th́ tư tưởng ấy hoàn toàn phù hợp, bởi thế người ta vẫn hay có câu: "Uống nước nhớ nguồn", "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" là v́ vậy.
[CENTER][B]Lễ Vu Lan 2016 rơi vào ngày thứ 4, 17/8/2016 dương lịch (15/7 âm lịch).[/B][/CENTER]
.. ngày 16 tháng 8 - 2016 tức là ngày 14 tháng Bẩy Âm lịch..
Kính thưa quí bạn đọc.. anh lăo nmq đi công việc xa.. trời mưa buồn , ngày mai là rằm tháng Bẩy, tháng của Cô Hồn, B.Thạch xin phép gơ thay anh lăo nmq. Gởi lên Diễn đàn bài; Văn tế Thập loại chúng sinh.. bài văn tế này được Thi hào Nguyễn Du sáng tác ra sau nhưng cơn bạo loạn Trịnh/ Nguyễn phân tranh.. làm cho dân ta lầm than.. ai oán vô cùng trước cảnh nồi da xáo thịt.. Nay BT xin phép được gơ lên mạng..;
Văn tế Thập loại Chúng sinh.............. thi hào Nguyễn Du
Tiết tháng Bảy mưa dầm sùi sụt
Toát hơi may, lạnh buốt xương khô ..
Năo người thay buổi chiều Thu..
Ngàn lau nhuốm bạc.. lá ngô rụng vàng
Đường Bạch dương , bóng chiều man mác
Dịp đường lê, lác đác mưa sa
Ḷng nào .. ḷng chẳng thiết tha..
Cơi dương c̣n thế.. nữa là cơi âm..!
Trong trường dạ, tối tăm trời đất,
có khôn thiêng, phảng phất u minh,
Thương thay thập loại chúng sinh..!
Hồng đơn phách chiếc... lênh đênh quê người.
Hương lửa đă..; không nơi nương tựa !
Hồng mồ côi, lần lữa bấy niên.!
C̣n chi ai khá.. ai hèn
C̣n chi mà nói ai hèn.. ai ngu...!!
Tiết đầu Thu, lập Đàn Giải thoát
Nước tĩnh đàn.. sái hạt dương chi,
Muôn nhờ Đức Phật từ bi...
Giải oan cứu khổ.. độ về Tây phương
Cũng có kẻ tính đường kiêu hănh..
Chí những lăm... cất gánh non sông...!
Nói chi những buổi tranh hùng...
Tưởng khi thế khuất vận cùng... mà đau !!
Bỗng phút đâu.. mưa sa ngói lở..
Khôn đem ḿnh.. làm đứa thất phu..
Giàu sang.. càng nặng oán thù.
Máu tươi lai láng.. xương khô rụng rời !!
Đoàn vô tư.. lạc loài nheo nhóc..!
Quỷ không đầu ; đúng khóc đêm mưa..
Cho hay thành bại là cơ,
Mà cô hồn biết bao giờ cho tan..!
Cũng có kẻ màn lan trướng huệ
Những cậy ḿnh ; cung quế Hằng Nga..
Một phen thay đổi sơn hà..
Mảnh thân chiếc lá... biết là về đâu..?
Trên làu cao.. dưới gịng nước chảy
Phận đă đành.. trâm găy ḅnh rơi..!
Khi sao đông đúc.. vui cười..!
Mà khi nhắm mắt.. không người nhặt xương ..!
Đau đớn nhẽ..; không hương.. không khói..!
Hồn ngẩn ngơ.. gịng suối rừng sim..
Thương thay chân yếu tay mềm..
Càng năm càng héo.. một đêm một dài..
Ḱa những kẻ.. mũ cao áo rộng..
Ngọn bút son.. thác sống ở tay..
Kinh luân găm một túi đầy !
Đă đêm Quản Cát lại ngày Y Chu..
Thịnh măn lắm.. oán thù càng lắm..
Trăm loài ma.. mồ năm chung quanh
Ngàn vàng không đổi được ḿnh
Lầu ca Viện hát tan tành.. c̣n đâu..?
Kẻ thân thích; vắng sau.. vắng trước..
Biết lấy ai..; bats nước ném nhang .?
Cô hồn thất thểu dọc.. ngang..
Nặng oan khiên lẽ... t́m đường hoa sinh ??
Ḱa những kẻ bài binh bố trận..,
Đổi ḿnh vào..; cướp ấn Nguyên nhung,
Gió mưa.. sấm sét đùng đùng
Phơi thây trăm họ ; nên công một người..
Khi thất thế tên bay đạn lạc ,
Băi sa trường ;.. thịt nát máu rơi..
Mênh mông.. góc bể chân trời,,
Nắm xương vô chủ :.. biết rơi phương nào..?
Trời thăm thẳm,.. mưa gào gió thét
Khí âm huyền.. mờ mịt trước sau..
Ngàn mây, nội cỏ rầu rầu.,
Nào đâu điếu tế.. nào dâu chưng thường,?
Cũng có kẻ tính đường trí phú..
Ḿnh làm ḿnh.. nhịn ngủ kém ăn ,
Ruột rà .. không kẻ chí thân,
Dẫu làm nên.. để dành phần cho ai ?
Khi nằm xuống.. không người nhấn nhủ !
Của phù vân.. dẫu có như không..!
Sống thời ; tiền chảy.. bạc ṛng
Thác không đem đươc ;.. một đồng nào đi.!
Khóc ma mướn... thương ǵ hàng xóm..?
Ḥm gỗ đa..bó đóm.. đưa đêm
Ngẩn ngơ.. trong quăng đồng chiêm..
Nén hương giọt nước..; biét t́m vào dâu ?
Cũng có kẻ, rắp cầu chưa quí
Dẫn ḿnh vào thành thị lân la
Mấy thu.. ĺa cửa.. ĺa nhà..
Văn chương đă chắc đâu mà chí thân
Dọc hàng quán.. gặp tuàn mưa nắng
vợ con nào mưa nắng khem kiêng..!
Vội vàng.. ḥm sấp chôn nghiêng
anh em thiên hạ.. láng gièng người dưng !
Bóng phần tử xa chừng hương khúc
Băi tha ma.. kẻ dọc.. ngụi ngang
Cô hồn nhờ gởi tha phương
Gió trăng hiu hắt.. lửa hương lạnh lùng..
Cũng có kẻ vào sông ra bể..
Cánh buồm mây chạy xế gió đông,
Gặp cơn giông tố, giữa gịng..
Đem thân chôn rấp vào ḷng ḱnh nghê !
Cũng có kẻ đi về buôn bán
Đ̣n gánh tre.. chín rận hai vai !
Gặp cơn mưa nắng giữa trời
Hồng đường, phách sá.. lạc loài nơi nao ?
Cũng có kẻ mắc vào khoá lính.,
Bỏ cửa nhà.. gồng ganhs việc quan..
Nước khe, căom vắt gian nan
Dăi dầu ngh́n dặm.. lầm than một đời !
Buổi chiến trận,.. mạng người như rác..!
Phận đă đành đạn lạc... gươm rơi
Lập loè ngọn lửa ma trơi..
Tiếng oan văng vẳng.. tối trời càng thương !
Cũng có kẻ lỡ làng một kiếp,
Liều tuổi xanh; buôn nguyệt ..bán hoa..
Ngẩn ngơ .. khi trở vè già
Ai chồng con tá ;.. biết là cậy ai..?
Sống đă chịu ; một đời phiền năo..!
Thác lại chờ ;.. húp cháo lá đa..!
Đau đớn thay ;.. phận đàn bà..!
Kiếp sinh ra thế..; biết là tại đâu ?
Cũng có kẻ nằm cầu.. gối đất,
Dối tháng ngày.. hành khất ngược xuôi..
Thương thay;.. cũng một kiếp người
Sống nhờ hàng xứ.. chết vùi đường quan..!
Cũng có kẻ mắc oan.. tù rạc
Gửi ḿnh vào ; chiếu rách.. một manh
Nắm xương.. chôn lấp góc thành
Kiếp nào ?? cởi dược aon t́nh ấy đi ?
Ḱa những kẻ .; tiểu nhi tấm bé..
Lỗi giờ sinh..; ĺa mẹ.. ĺa cha
Lấy ai.. bồng bế xót xa..
U.. ơ.. tiếng khóc.. thiết tha nỗi ḷng !
Ḱa những kẻ.. ch́m sông lạc suối..
Cũng có người.. sẩy cối sa cây !
Có người leo giếng đứt dây..
Người trôi nước lũ.. lẻ lây lửa thành..
Người th́ mắc sơn tinh.. thuỷ quái..
người th́ sa nănh sói ngà voi..
Có người hay đẻ không nuôi..
có người sa sẩy,.. có người khốn thương..
Gặp phải lúc.. đi đường lỡ bước,
Cầu naij Hà.. kẻ trước người sau..
Mooix người.. mỗi nghiệp ; khác nhau
Hồn siêu, phách lạc ;.. biết đâu bây giờ.!
Hoặc là ẩn ngang ḅ dọc bụi !
Hoặc là nương ngọn suối chân mây.,
Hoặc là điếm cỏ ... bóng cây.,
Hoặc là quán nọ ... cầu này bơ vơ..!
Hoặc là nương.. thần từ Phật tự
Hoặc là nhờ đầu chợ cuôi sông
Hoặc là ; trong quăng đồng không..
Hoặc nơi g̣ dống hoặc vùng lau tre..
Sống đă chịu một bề thảm thiết
Ruột héo khô da rét căm căm..
Dăi dầu trong mấy mươi năm..
Thở than dưới đát.. ăn nằm trên sương
Nghe gà gáy... t́m đường lánh ẩn..
Tắt mặt trời.. lẩn thẩn t́m ra
Lôi thôi.. bồng trẻ.. dắt già..
Có khôn thiêng nhẽ;.. lại mà nghe kinh
Nhờ phép Phật;.. siêu sinh tịnh độ
Phóng hào quang, cứu khổ độ u..
Rắp hoà; tứ hải.. quần chu
Năo phiền trút sạch;..oán thù rửa không...
Nhờ Đức Phật thần thông quảng đại..
Chuyển Pháp luân, tam giới.. thập phương
Nhơn Nhơn Tiêu Diện đại vương
Linh kỳ một lá ;.. dẫn đường chúng sinh
Nhờ phép Phật,, uy linh, dũng mănh
Trong giấc me..; khua tỉnh chiêm bao..
Mười loài là những loài nào ?
Gái, Trai, Già.. Trẻ ;..đều vào nghe kinh
Kiếp phù sinh ; .. như h́nh như ảnh
Có chữ rằng ;.." vạn cảnh.. giai không ! "
Ai ơi.. lấy Phật làm ḷng
Tự nhiên siêu thoát ;.. khỏi trong luân hồi...
Đàn chẩn tế, vâng lời Phật đạo..
Của có khi ;.. bát cháo.. nén nhang...
Gọi là ; manh áo.. thoi vàng,
Giúp cho làm của.. ăn đường.. thăng thiên..
Ai đến đây, dưới trên, ngồi lại
Của làm duyên , chớ ngại bao nhiêu..
Phép thiêng, biến ít thành nhiều ..
Trên nhờ Tôn giả chia đều chúng sinh
Phật hữu t́nh;.. từ bi, tế độ
Chớ ngài rằng ;.. có .. có.. , không.. không..
Nam mô.. chư Phật,..Pháp,..Tăng
Độ cho nhất thiết; siêu thăng.. thượng đài../. Nguyễn Du
Mùa Báo Hiếu Giáp Thân 2016...
Bích Thạch biên chép.
[CENTER][B][COLOR="#FF0000"]Me và Tôi[/COLOR][/B]
[IMG]http://i66.tinypic.com/ncbhpv.jpg[/IMG][/CENTER]
Đúng là định mệnh an bài , và cũng là một trong những lư do tôi căm thù giặc Cộng :
* Năm Mẹ 30 tuôỉ ( 1954 ) , Mẹ đưa tôi về Hà Đông từ giă Bà Ngoại ( về quê thu luá gạo) để theo Chồng vào Nam , v́ Cộng Sản đang tiếp thu Hà Nôị .
Mẹ nói với Bà Ngoaị , Ba bảo không thể sống với Cộng Sản , nên muốn gia đ́nh di cư vào Nam . Mẹ an uỉ Bà Ngoaị là chỉ 2 năm thôi , tổng tuyển cử xong rố sẽ trở laị Hà Nôị
* Năm tôi vưà đúng 30 tuôỉ ( 1975 ) , tôi cũng từ giă Mẹ để theo chồng xuống Tàu di tản khỏi VN , v́ Cộng Quân đang tiến chiếm Saigon .
Ai gây nên thảm cảnh gia đ́nh ly tan , chia cách ?
[color=green][size=5]Chống cộng không gì bằng chống văn hoá của chúng . Chống tầng lớp TRÍ THỨC BƯNG BÔ do chúng tạo nặn . Đây là chuyện vô đề , đặt sao cũng được . Có thể là THIÊN ĐƯỜNG và ĐỊA NGỤC .
Chuyện mang đầy tính lịch sử một thời . Tác giả không rõ , nhưng đích thực là người yêu nước ... chả biết còn hay mất , trôi dạt phương nào ???? [/size][/color]
Em sinh ra trong một gia đ́nh trí thức có danh có giá ở Hà Nội . Họ Lê , nhà em người th́ dịch sách, người th́ soạn từ điển, người làm giáo sư sinh ngữ hoặc nghiên cứu Hán học. Bố em là giáo sư tiếng Anh từ thời Pháp thuộc. Ông giỏi tiếng Pháp như tiếng mẹ đẻ, tu nghiệp thêm tiếng Anh ở Luân Đôn, về nước mở một trường tư thục . Các giáo viên đều là bạn học cũ có hoàn cảnh gia đ́nh nghèo túng hay đang thất nghiệp. Ông vừa làm hiệu trưởng vừa nhận phụ trách môn tiếng Anh. Thực ra ông mở trường học cho vui và giúp đỡ bạn bè, học sinh nghèo.
Hồi ấy, nhiều người viết hay dịch sách chỉ cần cầu cạnh bố em một chữ kư "đă hiệu đính” là ông có đủ tiền mua một chiếc ô tô loại sang. Xong không phải với ai ông cũng nhận lời.
Mẹ em có một cửa hàng bán thuốc bắc to nhất phố Lăn Ông, cung cấp cho các tỉnh ở Bắc và Trung Kỳ. Tiền, vàng của mẹ em đủ tậu hàng chục ngôi nhà ở Hà Nội. Em học tiếng Anh, tiếng Pháp từ hồi c̣n bé tí.
Nếu cuộc đời không có những bước ngoặt cay đắng th́ vào thời mở cửa như lúc này, với vốn liếng tiếng Anh, tiếng Pháp và gia tài được chia của bố mẹ, xoàng ra em cũng là chủ một khách sạn lớn... Chuyện bắt đầu từ điều bất hạnh của bố em. Một tai họa vừa phi lư lại vừa khủng khiếp.
Trong trường của bố em có một lăo chuyên quét rác và đánh trống. Quê hắn ở vùng Thiên Thai, bên kia sông Đuống. Năm Ất Dậu, khi cách mạng nổi lên, hắn là thằng mơ làng hùa theo đám đông đi phá kho thóc ở Phủ Hồ. Sau đó, hắn được bầu làm xă đội trưởng dân quân. Người Pháp quay trở lại lùng bắt cán bộ Việt Minh, hắn sợ chết không dám lên chiến khu ,mà trốn ra Hà Nội lang thang xin việc.
Bố em gặp hắn ở chợ phố Hàng Chiếu đói rách, ghẻ lở. Ông thương t́nh cho hắn về làm chân gác cổng, quét rác và đánh trống. Hắn được ở trong trường, được cấp lương và c̣n được bố em dạy cho biết đọc, biết viết. Tuy nhiên, do lối sống bê tha, dung tục, hắn thường bị bố em đe nạt, nghiêm khắc nhắc nhở, dọa nếu không sửa sẽ đuổi việc. Nhiều lần người ta phát hiện hắn dám chứa chấp bọn gái điếm , đưa giai vào hành nghề trong trường học để lấy vài chục đồng Bảo Đại. Bố em nghe chuyện quá tức giận, cho hắn mấy cái bạt tai. Ai ngờ chính mấy cái tát đó sau này trở thành tai họa khủng khiếp cho ông và gia đ́nh.
Trước ngày Thủ đô giải phóng, họ hàng, bè bạn khuyên bố em di cư vào Nam, nhưng bố em dứt khoát không nghe.
Để ép buộc bố em phải di cư, ông bà nội lấy cớ không thể xa cháu đích tôn đă đưa anh trai em vào Saigon. Dẫu thế, bố em khi ấy vốn sục sôi nhiệt huyết cách mạng , kiên quyết không theo chân người Pháp vào Nam , ở lại đón chờ Chính phủ kháng chiến. Em khi ấy mới tṛn một tuổi.
Hàng ngày ông cùng học sinh đi tập hát những bài ca cách mạng, may cờ và biểu ngữ đón chào những người con anh dũng của Thủ đô từ chiến khu trở về, trong đó có cả bạn bè và học tṛ cũ của ông. Ngày đầu tiếp quản, gă đánh trống của trường lăng xăng khắp chốn cùng nơi , ḥ hét, hô khẩu hiệu. Hắn t́nh cờ gặp người cùng làng làm đại đội trưởng, đóng quân ở gần trường học, bèn lân la làm thân và t́m cách chạy chọt, nhờ ông ta xác nhận đă từng là đảng viên, làm xă đội trưởng dân quân từ năm 1946.
Lập tức hắn trở thành nhân vật quan trọng của trường học và các khu phố lân cận. Người ta cho hắn đi học lớp bổ túc lư luận ba tháng, sau đó trở về làm hiệu trưởng của chính trường do bố em lập, nay đă thành trường quốc lập.
Việc làm đầu tiên khi nhận chức của hắn là thay toàn bộ ban giám hiệu cũ của trường. Hắn ngồi ghế chủ tọa, hút thuốc lào ṣng sọc bằng điếu cày, xoa tay tuyên bố: "Tiếng Anh, tiếng Pháp là những thứ tiếng thực dân đế quốc. Học sinh bây giờ chỉ học tiếng Nga, tiếng Trung. Giáo viên tiếng Anh của trường không cần nữa nên phải chuyển sang làm đánh trống, gác cổng "
Mọi người nh́n bố em ái ngại, nhưng ông chỉ cười buồn, sẵn sàng nhận nhiệm vụ mới phân công của cách mạng.
Từ hôm đó, bố em âm thầm an phận với chùm ch́a khóa và chiếc dùi trống, không một tiếng phàn nàn. Khi Nhà nước tiến hành cải tạo công thương nghiệp, mẹ em bị quy là thành phần tư sản. Gia đ́nh em có người di cư vào Nam và ngôi nhà phố Lăn Ông do ông bà nội đứng tên nên bị coi là nhà vắng chủ, đi theo địch, phải tịch thu làm trụ sở y tế khu phố. Người ta phân cho bố mẹ em một gian gác ở phố Hàng Thùng. Nơi đây suốt ngày chát chúa tiếng g̣ hàn. Bố em không chịu được tiếng ồn, đau đầu vật vă không thể làm việc, đọc sách được.
Tay hiệu trưởng giả bộ đạo đức, đồng ư cho gia đ́nh em chuyển vào ở trong trường, ngay tại gian nhà gần khu vệ sinh mà khi xưa hắn từng ở để tiện việc quét dọn.
Cả ba nhân mạng trông vào đồng lương gác cổng của bố em và ít tiền, vàng mẹ em cất giấu được, lâu dần cũng cạn. Đă thế, tay hiệu trưởng luôn t́m cách soi mói, làm nhục bố em trước mặt mọi người. Hắn công khai tuyên bố phải để cho loại người chuyên ăn trên ngồi chốc như bố mẹ em cải tạo lao động "cho biết thế nào là lễ độ”. Thỉnh thoảng, hắn ghé qua nhà em nhăn mặt, nhăn mũi, phê b́nh người trí thức sao ăn ở mất vệ sinh làm gương xấu cho học tṛ.
Thật tức cười! Một thằng vô học, áo quần xộc xệch, tay cầm tăm xỉa răng tanh tách, tay khác găi bụng sồn sột lại cao ngạo lên lớp nhà trí thức có tên tuổi như bố em về cách ăn nếp ở, về tính mô phạm nhà giáo!
Bố em chỉ cười mát, báo cáo xin tiếp thu ư kiến phê b́nh của ông hiệu trưởng. Con người bố em là thế, luôn ung dung tự tại, nhẫn nhịn để chờ thời, hy vọng có ngày người ta nhận ra sai lầm, thay đổi chính sách với người trí thức, đưa xă hội tiến lên.
Thấy vậy hắn càng cay cú t́m cách trù dập ông cụ... Thấm thoắt mười năm qua đi. Bố mẹ em quen dần với cảnh sống đạm bạc. Ông xin dịch thêm tài liệu cho một cơ quan nghiên cứu lấy tiền uống cà phê và hút thuốc Bông Lúa, loại thuốc rẻ tiền nhất lúc bấy giờ. Mẹ em khi tiền, vàng giấu được đă hết, muốn nuôi em ăn học chỉ c̣n nước liều, muối mặt ra cửa chợ Bắc Qua, Đồng Xuân buôn bán trao tay các loại tem phiếu và hàng nhu yếu phẩm. Hồi đó mẹ em bị liệt vào hàng "con phe” tức thành phần bất hảo.
Nghề này khá phức tạp, vốn dĩ hiền lành nên mẹ em hay bị chèn ép. Em thỉnh thoảng phải ra chợ giúp mẹ nên sớm trở thành con bé đanh đá chua ngoa, nhất là những lúc em bênh vực mẹ, chửi nhau với người khác. Điều này bố em cấm kỵ, nhưng v́ thương mẹ nên em vẫn lén lút làm.
Dần dần, vừa đi học em vừa là người buôn bán chính của gia đ́nh.V́ học ca chiều, sáng em dậy từ năm giờ cắp rổ ra chợ... Quầy thịt cá, đậu phụ, nước mắm nào cũng có vài ḥn gạch của em dấm chỗ. Em len lỏi giữa đám người xếp hàng rồng rắn, xô đẩy, chen lấn, chửi bới họ để mua thực phẩm.
Sau mỗi lần mua thuê như vậy, em được từ hai đến ba hào. Tính ra mỗi buổi sáng, lúc chợ Đồng Xuân khi chợ Hàng Bè, em cũng kiếm được từ đồng rưỡi đến hai đồng, hơn cả tiền dịch sách một đêm của bố. Đó là chưa kể có người không dùng đến phiếu đậu phụ hay phiếu nước mắm, em có thể xin hoặc mua rẻ để rồi lại mua hàng giá cung cấp, bán hàng giá cao ăn chênh lệch.
Nếu gặp mấy ông bà thợ móc cống có phiếu thịt loại cân rưỡi đem bán để mua quần áo sách vở cho con, thậm chí để đánh bạc th́ hôm đó em trúng to. Mấy bà bạn nghề của mẹ không ngớt khen em lanh lợi, xông xáo. Nghe họ khen con ḿnh, bà chỉ cười buồn, u uất.
Chỉ sau này có con gái, em mới hiểu được hết nụ cười buồn ấy. Bà đâu muốn em lam lũ nhếch nhác suốt ngày ngoài chợ... Bà đâu muốn con ḿnh đi học mà quần áo, đầu tóc sặc mùi nước mắm. Và trên hết, bà không muốn con ḿnh như kẻ hạ lưu. Bà thầm ao ước em hàng ngày mặc quần áo đẹp, tung tăng cắp sách tới trường.
Người ta nói đang xây dựng một xă hội công bằng, nhưng hơn ai hết, tuổi thơ của em thấm thía sự bất công. Mặc dù vậy, em vẫn học xuất sắc nhất nh́ lớp. Có lẽ đó là do di truyền của bố em. Riêng về tiếng Anh, tiếng Pháp th́ cả trường không có ai học nên em không có đối thủ. Em có thể nói và viết khá chuẩn những câu tiếng Anh, tiếng Pháp thông thường trong giao tiếp, ngay từ lúc c̣n học cấp một. Ác thay, v́ thế mà người ta lại vu cho bố em ngấm ngầm cho con gái học tiếng của bọn đế quốc để chờ thời cơ liếm gót địch, chống lại cách mạng!...
...Em dậy th́ vào loại sớm. Mười ba tuổi em đổi khác từng ngày, càng dậy th́ càng đẹp. Ngực nở. Tóc dày, óng mượt, mặc dù có vương mùi cá thịt hay nước mắm. Môi đỏ không cần son phấn. Khách đến nhà nức nở khen tay em thừa hưởng của mẹ, ngón nào ngón ấy thon dài như búp tay Phật. Thoạt nh́n ít ai nghĩ em mới đang ở tuổi mười ba, chớm sang tuổi mười bốn. Giữa lúc đó mẹ em qua đời sau một ca đẻ khó.
Mấy năm kiêng cữ, hai ông bà thèm có một đứa con trai. Ai ngờ lần ấy mẹ em không qua được số mệnh đă an bài, bà và con trai cùng chết trong bệnh viện. Bố em thương vợ, suốt ngày ngồi ở góc nhà biếng ăn quên ngủ. Bà mất được mấy ngày th́ ông cũng ốm liệt giường. Em có ngờ đâu giữa những ngày tang tóc, ông giời lại bắt em phải dồn dập hứng chịu bao nỗi bất hạnh và tủi nhục, tưởng không c̣n thiết sống, thà chết theo mẹ c̣n hơn...
Gă hiệu trưởng từ lâu vẫn sống độc thân. Thời ấy người Hà Nội ta tuy đời sống khốn khó nhưng vẫn c̣n giữ được nhiều nét thanh lịch, làm sao có thể chấp nhận một thằng hạ lưu như lăo ấy cơ chứ. Không người đàn bà nào đến gần hoặc bắt chuyện với hắn. Các cô giáo trong trường hễ thấy hắn lại gần là t́m cớ bỏ đi nơi khác. Trong trường chỉ có hắn sống ở một pḥng to trên gác hai và gia đ́nh em chui rúc trong gian nhà hôi hám tầng dưới.
Hắn nhiều lần hướng cặp mắt thèm thuồng về phía em. Thậm chí hắn c̣n ŕnh lúc em đi vệ sinh hay đi tắm vào buổi đêm, vờ vịt ra mở nhầm cửa để nḥm ngó. Lợi dụng lúc bố em ốm nặng, hắn lấy tư cách lănh đạo xuống lân la hỏi thăm sức khỏe ông cụ, giả nhân giả nghĩa ái ngại cho em sớm phải vất vả. Một hôm, trời vừa sẩm tối, hắn ṃ đến nhà, lại giường bố em sờ trán ông rồi kêu lên: "Sao đầu ông cụ lại nóng thế này? Có lẽ nguy mất !... Cháu chạy nhanh lên pḥng chú lấy lọ thuốc hạ sốt xuống đây ”
Em khi ấy c̣n non dại ngây thơ, chỉ biết thương bố, nào có đề pḥng ǵ, hốt hoảng chạy lên gác vào buồng của hắn. Vừa đẩy cửa bước vào em chỉ kịp thấy bóng đàn ông lao theo, đè nghiến ḿnh xuống nền nhà. Em điên cuồng cào cấu, giăy đạp, nhưng không chống cự nổi . Hắn xé nát hết quần áo của em, phả hơi thở nồng nặc mùi rượu và mùi tỏi lên mặt em, mắt hắn trắng dă và dữ tợn. Hắn chiếm đoạt em với tất cả sức lực trâu điên, bằng sự cuồng dâm thô bạo . Em đau đớn và kiệt sức mê man không biết giời đất ǵ nữa . Hắn c̣n không chịu buông tha, trói tay em vào thành giường, nhét giẻ vào mồm, tiếp tục dày ṿ em suốt đêm. Khi tỉnh dậy, em thấy ḿnh trần truồng nằm trên giường. Bên cạnh em là thằng già bằng tuổi bố ḿnh, ngáy như ḅ rống, nước răi sùi ra hai bên mép. Em đă trở thành đàn bà giữa tuổi mười bốn c̣n non một tháng, vào chính ngày "tuần tứ cửu” của người mẹ xấu số.
Em gào lên cắn cấu, chửi rủa thằng khốn nạn đă phá đời con gái của ḿnh. Hắn c̣n trơ cái mặt thớt nhe răng cười và bảo sẽ cưới em làm vợ...
Em đời nào chịu làm vợ một thằng đê tiện, hèn hạ như hắn! Mấy hôm sau, đợi lúc em hồi sức ra chợ kiếm sống, hắn ngồi bên giường bệnh kể hết chuyện xảy ra với bố em, vờ sụt sùi ân hận và yêu cầu được cưới em làm vợ, sau khi đă tự tay lục hồ sơ của trường, tảy xóa giấy khai sinh và học bạ của em chữa tuổi thành 18.
Ông cụ quá uất ức, bột phát đau tim chết ngay trên giường, không kịp trăn trối với em nửa lời .Trong ṿng hai tháng trời, em mất cả cha lẫn mẹ, tấm thân bị dày ṿ ô nhục. Đưa người cha ra nghĩa địa, em thề sẽ trả thù tên hiệu trưởng đê tiện ấy... ( chắc hắn là ông hay bố của Sầm đức Xương ) .
... Nghề phe phẩy của em ngoài chợ va chạm với đủ loại người. Em thường xuyên căi lộn, thậm chí phải đánh nhau với kẻ khác bất kể đàn ông hay đàn bà.
Sức vóc em mảnh mai không dễ ǵ thắng cuộc. Vũ khí duy nhất của em là sự chua ngoa, đanh đá đến bặm trợn, liều lĩnh. Cùng nghề phe phảy của em ở chợ Hàng Bè có Sếnh Tàu . Nó hơn em một tuổi, nhưng rất to con. Bố Sếnh Tàu là người Sơn Đông - Trung Quốc rất giỏi vơ thuật.
Trước khi lưu lạc sang VN, ông đă từng đi khắp miền Giang Nam - Trung Quốc làm nghề măi vơ, bán thuốc cao kiếm sống. Sếnh Tàu được bố dạy vơ từ năm lên bảy. Là con gái, một ḿnh nó có thể xơi tái năm người đàn ông lực lưỡng. Nếu vào thế đứng ở góc tường hay gốc cây cổ thụ, tay cầm một dây thắt lưng da, mười thằng đàn ông cầm gậy, cầm dao cũng không dám tới gần . Thằng nào liều lĩnh xông vào không rách môi cũng què cẳng . Em mê nhất là cú đá "phi thiên cước” của Sếnh Tàu.
Chính mắt em đă chứng kiến nó tung người lên đá trúng giữa mặt thằng hàng xóm bất hiếu đang chửi đánh mẹ, nă tiền đi đánh bạc. Tên hàng xóm mặt mày thâm tím, sưng vù như bị ong đốt hàng tháng trời vẫn chưa khỏi.
Sếnh Tàu rất thân với em. Hai đứa như hai chị em ruột chia sẻ ngọt bùi.Trong làm ăn nó có vơ, em có mẹo, hai đứa thành một cặp bài trùng lư tưởng. Từ hôm biết em bỏ học, bố mẹ chết hết, thân bị làm nhục, nó cứ lồng lên sùng sục, đ̣i đi đánh thằng hiệu trưởng một trận nên thân giữa buổi chào cờ thứ hai đông đủ học sinh. Em cố can Sếnh Tàu . Em muốn đợi đến sau giỗ đầu bố mẹ, học xong vơ thuật sẽ tự ḿnh hỏi tội thằng chó đẻ ...
Và từ hôm đó, em mang đồ đạc, quần áo đến ăn ngủ tại nhà Sếnh Tàu ở ngơ Phất Lộc để chuyên tâm học vơ. Hàng tháng em chỉ ghé qua nhà vào ngày rằm, mồng một thắp hương cho hai cụ ...
Ḷng khao khát được trả thù khiến em say mê học vơ, luyện tập khí công bền bỉ đêm ngày. Bố con Sếnh Tàu không hề e ngại, hết ḷng truyền cho em những miếng vơ bí truyền . Sau một năm em đă thành đạt. Em thuần thục ngón đá "phi thiên cước” không thua ǵ Sếnh Tàu .
Gót và mắt cá chân em được luyện tới mức dùi sắt nung đỏ có thể gí vào cháy xèo xèo, mặt vẫn tỉnh bơ hút thuốc . Trực diện với đối phương, mũi chân em như lưỡi ŕu thép của tiều phu đốn củi , có thể phạt bay quai hàm của kẻ địch . Những khi em đảo một ṿng nện gót chân vào gáy của đối phương th́ chẳng khác ǵ búa tạ mười cân giáng xuống , kẻ dính đ̣n không găy cổ th́ cũng mang tật suốt đời .
Bước nhảy của em gọn nhẹ và biến hóa khôn lường. Sau lần tỷ thí, kiểm tra công lực và vơ thuật với bố con Sếnh Tàu , em thầm nhủ ḷng đă đến ngày trả thù thằng mơ làng , quân chó đểu mạo danh trí thức.
Đêm ấy là hạ tuần tháng tám âm lịch . Trời tối trăng và oi bức . Em chủ động đón đường lăo hiệu trưởng , giả bộ ngoan ngoăn tuân theo số phận , thuận t́nh làm vợ hắn, rủ hắn đạp xe đèo em lên băi mía ở bờ sông làng Chèm , ngoại ô thành phố . Khi em và hắn vào sâu trong băi mía um tùm , em bấm đèn pin, cởi hết quần áo, bảo hắn quỳ xuống, úp mặt lên cái của ḿnh thè lưỡi liếm . Bây giờ xem phim con heo, thiên hạ mới coi đó là tṛ khoái lạc, chứ thật sự lúc đó em cho đó là tṛ hạ nhục khủng khiếp nhất nên chỉ thấy hả hê v́ được trả thù .
Ở nhà quê, các bà chửi nhau thường hay rủa đối phương liếm nọ, mút kia mà . Hắn tưởng bở, toan làm nốt cái động tác cuối cùng của giống đực . Bấy giờ em mới thúc mạnh đầu gối vào mặt hắn , chống nạnh cười khanh khách, tay lăm lăm cầm con dao nhọn sắc, gầm lên: " Đủ rồi thằng đĩ đực ! Thằng mơ làng đê tiện ! Bà gọi mày đến đây để hỏi tội , để trả món nợ ngh́n đời chứ đâu phải cho mày đú đởn hả con ! Bà sẽ cắt cái của nợ của mày về làm gỏi ”
Hắn lắp bắp van lạy em như tế sao, mặt xám ngoét . Em điên tiết, nhảy lên đá một cú như trời giáng giữa mặt, làm hắn rống lên như bị chọc tiết rồi đổ vật xuống đất . Bao nhiêu căm thù dồn nén khiến em lồng lên dữ dằn như cọp mất mồi , đấm đá túi bụi lên mặt hắn . Chỉ một lúc sau người hắn mềm như sợi bún, mặt méo mó biến dạng đến thảm hại, hơi thở thoi thóp . Em đă có chủ định bêu xấu thằng lưu manh mạo danh trí thức .
Bao nhiêu quần áo của hắn, em đặt lên bè chuối, thả xuống sông Hồng cho nước cuốn đi, không quên cài thêm mảnh giấy vào cúc áo, thông báo địa chỉ, chức vụ, tên tuổi, tội trạng của hắn . C̣n thân thể bầm dập, trần như nhộng của hắn, em trói nghiến lại, lật ngửa, đội lên đầu hắn cái si líp của ḿnh , cổ quàng vào chiếc coóc sê và viết lên mặt hắn bằng mực Tàu mấy chữ "sự trả thù của đàn bà ”
Chiếc xe đạp của hắn thời đó là của quư hiếm, em lấy đá ghè nát ... Sau chuyện đó hắn phải rời trường cũ , lánh về quê làm hiệu trưởng một trường cấp hai .
Thế là bỗng nhiên hắn thành tấm gương sáng, t́nh nguyện đem ánh sáng văn hóa của đảng tới vùng nông thôn hẻo lánh . [b]Cuộc đời sao cứ như tấn tṛ hề cười ra nước mắt ! Em làm nhục hắn đến mức ấy, ngỡ hắn phải nhục đến đâm đầu xuống sông mà chết th́ hắn lại được tâng bốc lên thành nhà giáo gương mẫu...[/b]
Vào khoảng năm 69, chiến tranh bước vào giai đoạn ác liệt . Hàng viện trợ nhu yếu phẩm từ Trung Quốc, Liên Xô, Đông Âu đổ vào VN nhiều vô kể .
Nghề phe chúng em được dịp phất to . Em và Sếnh Tàu vàng đeo đầy người, tiền "cụ” mượt mười đồng , đếm hàng nón.
Ngoài việc phe tem phiếu, em và Sếnh Tàu c̣n chung nhau mở hai ḷ nước mắm "đểu” ở phố Bờ Sông (phố Trần Nhật Duật) để bán cho khách nhà quê các tỉnh Nam Định, Thái B́nh, Hà Tây, Hà Bắc.
Chúng em mua nước mắm thối của mậu dịch sắp đổ đi nên không mất tem phiếu . Về xưởng chúng em dùng than hoạt tính để lọc và khử mùi . Cứ một lít chúng em pha thêm ba lít nước lá chuối khô và cho ít muối, ḿ chính Trung Quốc. Hàng bán đắt như tôm tươi.
Có ngày xuất tới năm sáu chục can hai mươi lít . Giữa lúc ấy em gặp Tâm, một sinh viên Đại học Tổng hợp Hà Nội .
Một buổi trưa hè nắng như đổ lửa . Chiếc xe đạp Phượng Hoàng xích hộp màu cánh trả , là mốt thời thượng lúc đó của em bị bẹp lốp.
T́m măi mới gặp chỗ vá xe, lại vớ phải anh thợ lóng nga lóng ngóng như thợ vụng mất kim. Chiếc săm mới tinh của em cứ tháo ra lắp vào mấy bận vẫn x́ hơi, lần sau c̣n tệ hơn lần trước v́ bị kẹp.
Em điên tiết chửi té tát cho anh chàng một trận đủ những lời tục tĩu của con phe ngoài chợ...
Bỗng em nghe ai đó hỏi anh chàng chữa xe đạp: "Tâm ơi ! Hôm nay không lên lớp à ? Ngày mai khoa văn có buổi nói chuyện về phương Tây - văn học và con người của giáo sư Đỗ . Nếu đi nhớ gọi ḿnh cùng đi nhé!”
Em ớ người phát hiện ra cái anh chàng chữa xe nửa mùa kia là sinh viên . Vừa giận lại vừa thương , em ném cho anh ta mấy tờ bạc loại mười đồng rồi dắt xe đi t́m thợ khác vá .
Một tuần sau không hiểu v́ sao em cứ vẩn vơ đạp xe, lượn đi lượn lại ở góc phố Lư Thường Kiệt, đoạn vắng vẻ nhất, gần Thư viện khoa học . T́m măi mới thấy anh ta ngồi dưới gốc cây xà cừ chúi đầu đọc sách.
Từ hôm đó chúng em thân nhau Bố mẹ anh mất sớm, Tâm phải vừa học vừa làm thêm để nuôi các em . Tâm hơn em vài tuổi nhưng trẻ trai, giỏi giang, em c̣n đ̣i hỏi ǵ hơn nữa .Thời đó trai gái yêu nhau không c̣n đâu tốt hơn là dắt nhau vào công viên Thống Nhất .
Em nhớ măi băi cây vắng vẻ ở góc công viên, giáp đường Đại Cồ Việt . Chính tại nơi ấy em đă trao thân cho Tâm. Tâm đă cho em cơ hội khám phá cái tuyệt vời thẳm sâu trong cơ thể đàn bà của ḿnh mà em đă tưởng bị thằng mơ làng đánh cắp vĩnh viễn .
Em đón nhận cái cảm giác thần tiên đầu đời với tất cả niềm hân hoan, khát khao dâng hiến . Chúng em về sống với nhau chẳng cần cưới xin ǵ. Tâm nói như thế mới lăng mạn, khác thường và thật sự yêu nhau .
Em chỉ cần có anh ấy là đủ, chẳng thiết nghĩ đến điều ǵ khác . Những ngày đầu thật là hạnh phúc. Hàng ngày chàng lên giảng đường Đại học, nàng ra chợ hay xuống xưởng nước mắm .
V́ Tâm học năm cuối cùng, đang làm đề án tốt nghiệp nên không phải lên khu sơ tán . Tối về cơm nước xong, chúng em đèo nhau đi xem phim, nghe ca nhạc hay kịch nói .
Xem xong ghé vào quán Bà Tàu ở đường Lương Văn Can ăn bát sủi cảo, chàng uống thêm một chén rượu.
Lũ bạn ngoài chợ phát ghen với hạnh phúc của em. Hiền lành như Sếnh Tàu cũng phải buột miệng thèm được như em và Tâm dù chỉ một tối .
Lũ em của Tâm cũng được em chăm sóc hết ḷng. Đứa nào cũng lột xác rất nhanh. Chúng khá ngoan, học giỏi và kính nể chị dâu. Khi Tâm bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp cũng là lúc em có mang đứa con gái đầu ḷng, Ái Vinh .
Em vung tiền chạy chọt các cửa để Tâm được nhận công tác tại một viện nghiên cứu nghệ thuật ở Hà Nội .
Nhưng đàn ông các anh chỉ có thể thủy chung với đàn bà chúng em lúc c̣n hàn vi . Một khi đă thành đạt, vinh hiển th́ trăm vụ bạc t́nh có tới chín mươi vụ do đàn ông .
Với tài học rộng biết nhiều, dẻo mồm, lại thêm sẵn tiền do em kiếm được dùng vào việc quà cáp, biếu xén các sếp nên Tâm nhanh chóng được đề bạt trưởng pḥng, được đi dự nhiều hội nghị quốc tế ở nước ngoài.
Thỉnh thoảng các tỉnh đánh xe con về mời Tâm đi nói chuyện . Anh ta bắt đầu cảm thấy ngượng với bạn bè ở cơ quan v́ có cô vợ phe phẩy và buôn nước mắm thối.
Mỗi lần anh ta lấy khăn mùi xoa bưng mồm, khịt khịt mũi v́ vợ mới ở chợ về chưa kịp tắm là em thấy điên cả người .
Trước kia anh ta hồ hởi đón em ở chợ, xăng xái giúp em thu dọn can, túi xách lỉnh cà lỉnh kỉnh . Vậy mà bây giờ anh ta tránh cả việc đạp xe qua chợ...
Mỗi lần có việc phải đi qua chợ, anh cố t́nh mua đường đi ṿng . Đời thật chó má !
Anh ta sống bằng tiền buôn nước mắm đểu của em, nhưng lại ghê mùi nước mắm .
Anh ta thăng quan tiến chức bằng đồng tiền của một con phe, nhưng lại khinh bỉ, bảo đó là nghề vô văn hóa, thất đức .
Con phe như em c̣n có thể giúp cho Nhà nước khỏi phải hàng năm đổ đi hàng chục tấn nước mắm thối ra sông Tô Lịch , bà con nông dân lại có nước mắm ăn .
Anh ta đă làm ǵ cho xă hội ngoài việc đến cơ quan tán gẫu, ra hội nghị nói phét?
T́nh vợ chồng cứ phai nhạt dần . Nhiều đêm em nằm khóc một ḿnh, chờ chồng đi họp mà ḷng thừa biết anh ta đi với bạn gái cùng cơ quan .
Vào đúng lúc em đem con Ái Vinh đi bệnh viện v́ viêm phổi cấp tính, ông chồng quư hóa , ông bố trí thức ấy đă cuỗm sạch số vàng trong tủ, chạy theo một mụ đàn bà chửa với thằng khác, nhưng là em ruột ông sếp của anh ta .
Chỉ một tháng sau em được tin đám cưới của Tâm với con đàn bà đó được tổ chức linh đ́nh ở cơ quan , bạn bè khuyên em đến phá, nhưng em cay đắng nhận ra ḿnh với Tâm chưa hề đăng kư kết hôn .
Hắn đă chủ định lừa đảo, lợi dụng em để học hết đại học và tiến thân . Hắn không hề yêu em . Đă vậy em c̣n cố đấm ăn xôi làm ǵ ?
Một năm sau, cái số lận đận đường t́nh của em vẫn chưa hết nợ...