Thuận Thiên Di Sử-Hồi 10 :Nhất Thi Khẳng Khái Anh Hùng Lệ, -Bách Chiến, Quan Hà Cố Quốc Tâm
Thuận Thiên Di Sử
Hồi 10
Nhất Thi Khẳng Khái Anh Hùng Lệ, -Bách Chiến, Quan Hà Cố Quốc Tâm
Nhất thi khẳng khái anh hùng lệ,
Bách chiến, quan hà cố quốc tâm.
(Câu đối ở đền thờ Đào Hiển-Hiệu, Quư-Minh, Phương-Dung).
Nghĩa là:
Một bài thơ khẳng khái, anh hùng rơi lệ.
Trăm trận đánh, ḷng luôn nghĩ đến cố quốc.
Khai-quốc vương đăi tiệc anh em Phạm Hào xong. Hai vị thượng khách được mời đến cư ngụ trong điện Nghinh-tân, là nơi hoàng đế dành tiếp sứ thần ngoại quốc. Thời bấy giờ ngoài sứ nhà Tống c̣n có sứ của Đại-lư, Chiêm-thành, Chân-lạp, Lăo-qua, Xiêm-la thường văng lai Thăng-long. Tất cả đều cư ngụ trong điện Nghinh-tân. C̣n Thanh-Mai, Tự-Mai, Tôn Đản là anh em kết nghĩa với Lư Long, đều ở trong phủ Khai-quốc vương.
V́ phải tiếp xúc với vơ lâm, anh hùng, nên Khai-Quốc vương mở phủ đệ ở trong Kinh-thành, chứ không ở trong Hoàng-thành như các thân vương khác. Sư huynh, sư muội gặp lại nhau, truyện tṛ như pháo rang.
Mỹ-Linh đă nếm qua hương vị t́nh yêu, nàng thông cảm với chú, biết chú với Thanh-Mai xa cách đă lâu, có nhiều truyện muốn nói với nhau. Nàng t́m cách đưa Tự-Mai, Tôn Đản rời vương phủ bằng cách sai người dem hai ông mănh hay ṭ ṃ này đi viếng thăm kinh đô thời Âu-lạc ở Cổ-loa, cách xa Kinh-thành hai giờ sức ngựa.
Sau đó nàng nói với đầu bếp luộc đôi con gà trống lớn, xôi một chơ xôi. Nàng sắm sửa hoa quả, nến, hương rồi nói với Thiệu-Thái:
- Chúng ta vắng mặt một thời gian. Bây giờ em phải phải yết kiến phụ vương cùng các thúc, bá. Vậy anh với chị Bảo-Ḥa nên đi với em. C̣n ông bà, ngày mai chúng ta theo chú hai vào yết kiến một thể.
Nghe đến yết kiến Khai-Thiên vương, Thiệu-Thái ngần ngại vô cùng. Chàng biết ông cậu này không thích vơ công, mà chỉ thích văn học. Ông với mạ mạ chàng thường xung đột nhau về nhiều vấn đề. Song ở phận cháu, hơn nữa tương lai c̣n là rể, chàng phải chiều ḷng Mỹ-Linh. Khi chàng chuẩn bị lên đường, Đỗ Lệ-Thanh bàn:
- Thế tử! Thế tử đừng quên rằng trong phủ Khai-Thiên vương có gian nhân ẩn thân. Hắn đă hại vương phi bằng Chu-sa độc chưởng. Để thế tử với quận chúa đi một ḿnh, tiểu tỳ không an tâm. Xin thế tử cho tiểu tỳ cùng theo đi. .....
Thuận Thiên Di Sử-Hồi 11 :Hậu Thế Tri Âm Như Dục Vấn -Đoạn Trường Tục Kư Thử Dư Âm --
Thuận Thiên Di Sử-
Hồi 11 :
Hậu Thế Tri Âm Như Dục Vấn -Đoạn Trường Tục Kư Thử Dư Âm --
Hậu thế tri âm như dục vấn
Đoạn trường tục kư thử dư âm
Dịch:
Tri âm ai đó ngàn sau
Đoạn trường xin hăy v́ nhau tỏ bày.
(Hà-thượng-Nhân) (1)
Vương lắc đầu:
- Con hiểu một mà không hiểu hai. Ta nay lâm thế cỡi cọp rồi. Bước xuống e mất mạng. Mạng ta mất đă đành, đến các con cũng khó an ṭan. Thời Lê, tấm gương c̣n đó. Khi em tranh dành được ngôi vua, việc đầu tiên họ nghĩ ngay đến trừ mầm mống nội loạn. Ta là con trưởng, tay cầm trọng binh, đă từng xông pha trận mạc, công lao cũng nhiều, uy tín không nhỏ. Bây giờ bất cứ người em nào lên làm vua, việc đầu tiên họ nghĩ tới trừ ta trước.
Mỹ-Linh chợt nhớ lại Bắc-sử, những ǵ chép trong Chiến-quốc sách, trong Hán-sử, trong Tấn-sử, Tùy-sử, Đường-sử sống dậy. Khi người ngoài tranh dành ngôi vua với nhau, kẻ thắng dành cho người bại đất sống. Như khi vua Vơ-vương đánh Trụ, vẫn phong cho con cháu vua Trụ một nước nhỏ để thờ cúng tổ tiên. Thế mà khi vua Hán Văn-đế lên ngôi vua, Triệu-vương Như-Ư bị giết thảm. Chỉ v́ trước đó Cao-tổ Lưu Bang định truyền ngôi cho vương. Đường Thái-tôn tranh ngôi vua, lập tức giết anh là Kiến-Thành, em là Nguyên-Kiệt.
Mỹ-Linh nghĩ đến Khai-quốc vương, nàng hỏi:
- Khai-quốc vương hiện nắm binh quyền trong tay. Không lẽ chú hai lại buông tay nh́n phụ vương bị hại sao?
Vương thở dài:
- Trong các anh em, chú hai là người duy nhất không hại ta, không tranh dành với ta. Nhưng giữa ta với chú hai có một hố ngăn cách. V́ mẫu hậu ta trước đây nghi ngờ chú hai, nên có nhiều lời dèm pha người. Rồi sau đó, phụ hoàng nghe lời xàm tấu của cung nữ, thái giám hầu hạ mẫu hậu ta nói rằng chú hai làm phản. Đang đêm phụ hoàng cùng ta đem quân đến Trường-yên, mới nảy ra việc chú hai bị hàm oan. Từ đấy hố chia rẽ càng lớn. Hai cung nữ, ba thái giám hầu mẫu hậu ta bị xử tử. Phụ hoàng c̣n trao trọng quyền cho chú hai v́ biết chú hai không thích làm vua. Hôm trước ta có ḍ ư chú hai về việc giúp ta. Chú hai nói thẳng ra rằng chú không giúp bất cứ ai trong anh em ta tranh dành ngôi vua. Người nào được phụ hoàng truyền ngôi, th́ chú hai giúp người đó.
Vương nh́n Bảo-Ḥa:
- Ta t́m hậu thuẫn ở mạ mạ cháu. Mạ mạ cháu với ta vốn bất ḥa từ nhỏ. Cho nên ta có nói cũng vô ích. Chỉ duy có công chúa An-Quốc là hứa giúp ta. Nhưng công chúa chỉ thích trồng hoa, tập vơ, c̣n truyện triều đ́nh không màng tới.
Bảo-Ḥa suy tính, rồi hỏi:
- Trong các cậu, hiện ai là người thường cạnh tranh với cậu hơn cả?
- Có hai người. Một là chú ta, tước phong Dực-Thánh vương. Em ta là Vũ-Đức vương. Sở dĩ chú ta cũng tranh dành, v́ phụ hoàng có lần muốn theo gương vua Tống Thái-tổ Triệu Khuông-Dẫn, nhường ngôi cho Tống Thái-tôn là Triệu Khuông-Nghĩa. Hai vị vương đều có vơ công cao, cầm trọng binh trong tay.
Bảo-Ḥa nhớ lại hành tung của Dực-Thánh vương với bọn Tống, mà nàng cùng Mỹ-Linh gặp trên đường từ Thiên-trường về Thăng-long. Nàng định đem ra nói với Khai-thiên vương. Nhưng nhớ lại hôm mới về Thăng-long, Khai-Quốc vương dặn mọi người không được tiết lộ vụ này. Theo vương, th́ cứ để vậy theo dơi, mới biết rơ âm mưu bọn Tống. C̣n tiết lộ ra, chúng sẽ mua chuộc các thân vương khác, e không biết đâu mà ṃ.
Nàng nói xa xôi:
- Thưa cậu, cháu nghĩ Dực-thánh vương không đủ tư cách làm vua Đại-việt. Cho dù người có được truyền ngôi, th́ vơ lâm sẽ nổi lên chống đối. Cậu cứ mặc cho vương tranh dành.
Khai-thiên vương biết Bảo-Ḥa không phải là người gặp đâu nói đó. Nàng đưa ra nhận xét về Dực-Thánh vương, chắc có những yếu tố quan trọng mà nàng không thể nói ra.
Khai-thiên vương thấy Bảo-Hoà có nhận xét chính xác. Ông gật đầu:
- Đành rằng thế. Nhưng Dực-thánh vương lại rất được ḷng mạ mạ cháu. Người đă hỏi cháu cho đứa cháu trai đích tôn. Dường như tên Hưng-Long th́ phải. Hưng-Long học văn, học vơ đều thành. Tính t́nh lại mẫn tiệp, được phụ hoàng rất mực sủng ái. Do vậy thanh thế phủ Dực-thánh càng cao.
Bảo-Hoà nhăn mặt:
- Thưa cậu, cháu xin nói thực. Dù mạ mạ đánh què, cháu cũng không lấy thằng Hưng-Long mặt trắng đâu. Cái thứ đó chẳng không làm lên bất cứ việc ǵ. Không biết y học vơ với ai?
- Y là đệ tử chân truyền của đại sư Nguyên-Hạnh chùa Sơn-tĩnh Cửu-chân. Hiện y thống lĩnh lực lượng thiếu niên Hồng-hương vùng Thăng-long và Thiên-trường, Trường-yên. Thế lực rất lớn.
Nghe đến Nguyên-Hạnh, Bảo-Hoà, Mỹ-Linh đưa mắt nh́n nhau. Nhưng hai người không dám tiết lộ những ǵ mắt thấy tai nghe ở Thanh-hoá, v́ Khai-quốc vương dặn giữ kín.
Khai-thiên vương ngừng lại một lát, tiếp:
- Chỉ lát nữa, phụ hoàng ta sẽ họp tất cả con cháu tại lầu Thúy-hoa. Ta linh cảm thấy việc này rất quan trọng. Cho nên ta cho con biết trước, hầu liệu mà đối đáp.
Ông nh́n Thiệu-Thái:
- C̣n cháu, cháu liệu mà trả lời với phụ hoàng ta. V́ các quan trấn Thanh-hóa đều thượng biểu rằng cháu với B́nh-dương có t́nh ư. Cháu đă được mạ mạ hỏi vợ cho. Vợ cháu là con động trưởng động Vật-ác tên Vi Huệ-Chân. Chỉ c̣n chờ ngày cưới. Cháu không thể làm như thế. Hơn nữa việc dựng vợ, gả chồng do cha mẹ. Không có phép cha mẹ, mà trai gái tằng tịu với nhau là trọng tội. Kể từ giờ này, ta cấm cháu với B́nh-dương gần nhau. Bằng trái mệnh ta chặt đầu cả hai. Ta đă quyết gả B́nh-dương cho em trai Đàm quư phi tên Đàm An-Ḥa.
Mỹ-Linh, Thiệu-Thái nghe vương nói, hai người như bị dội một thùng nước lạnh lên đầu giữa mùa đông. Cả hai nh́n nhau, mặt nhợt nhạt.
Bảo-Hoà hỏi lại vương:
- Thưa cậu! Cậu có biết rơ về Đàm An-Ḥa không? Lại nữa cái chết của mợ hai có liên quan tới anh em họ Đàm. Cậu không nên gả Mỹ-Linh cho y. Vả y là một đứa lêu lổng. Văn không thông, vơ không lực. Suốt ngày ăn chơi trên ghẹo lương gia phụ nữ, chỉ biết dựa hơi cha, anh, chị.
Khai-thiên vương cau mày:
- Đành rằng thế. Nhưng trong các thiếu niên ngang tuổi với Mỹ-Linh, không ai hơn An-Ḥa. Đàm Can hiện là tể thần số một của triều đ́nh. Năm con trai, th́ bốn làm tiết độ sứ, tuyên vũ sứ, an vũ sứ trọng trấn ở ngoài. Con gái làm quư phi. Ông ta đang giữ chức đô nguyên soái, thái phó, tổng trấn Thăng-long
Thuận Thiên Di Sử-Hồi 12 :Vạn Hoa Đại Việt
Thuận Thiên Di Sử-
Hồi 12 :
Vạn Hoa Đại Việt
Theo như tục lệ, các Thái tử, Công chúa dâng lễ vật lên Hoàng đế, cùng đưa lời chúc tụng. Đúng luật thời bấy giờ, th́ con trai lớn dâng trước rồi theo thứ tự đến các con trai nhỏ. Sau đó tới các con gái lớn. Nhưng Thuận-thiên hoàng đế xuất thân quan vơ. Thủa mới lập nghiệp, công chúa An-quốc vơ công cực cao, theo giúp ngài chinh chiến lập nhiều công. V́ vậy bà được chúc đầu tiên, riết rồi thành lệ cứ theo trật tự con lớn chúc trước. Con nhỏ chúc sau. Luật triều Lư định rằng dù thái tử, dù công chúa, nếu chưa thành gia thất, vẫn bị coi như chưa trưởng thành.
Thời cổ, các nước Á-châu gọi con trai của vua là Hoàng-tử. Trong các con, người nào được chỉ định làm trừ quân, tất sau này nói ngôi vua cha, được gọi bằng Thái-tử. Nhưng triều Lư có biệt lệ. Tất cả con trai Thuận-thiên đều được phong Thái-tử. Khi các thái-tử tuổi 13-14 được ban tước vương cho mở phủ đệ riêng, cùng cầm quân, thực tập phương sách cai trị, hầu sau này nếu lên nối ngôi cha không gặp bở ngỡ.
Lư Long Bồ là con thứ nh́ của Thuận-thiên hoàng đế, đến tuổi 13, thụ phong Khai-quốc vương, truyền mở phủ đệ riêng. Vua và Hoàng-hậu tuyển cho vương nhiều cơ thiếp xinh đẹp. Nhưng Vương chỉ giữ lại vài người làm tỳ nữ hầu hạ, chứ không dùng làm cơ thiếp. Vương dùng hết cả tâm tư dùng vào việc học văn, luyện vơ, cùng thu phục nhân tâm thiên hạ. Phụ hoàng và mẫu hậu cho rằng vương khó tính nên chưa có cô gái nào lọt vào mắt xanh.
Năm trước trong cuộc tuyển cung nữ, phụ hoàng đặc ân chọn Huệ Phương, Hà Thanh là hai thiếu nữ sắc nước hương trời, ôn nhu văn nhă cho Vương. Vương thu nhận hai nàng coi như một người bạn, rồi sau khi biết hai nàng có ẩn t́nh. Vương âm thầm trả hai nàng về với t́nh quân. Cho nên Vương trong cuộc dâng lễ vật, dù vương cầm quyền nghiêng nước, dù vương gần ba mươi tuổi, mà vẫn bị coi như nhỏ nhất, phải dâng lễ vật sau cùng.
Công chúa An-quốc dâng lễ vật đầu tiên. An-quốc pḥ mă Đào Cam Mộc tiến tới trước sập rồng định qú xuống hành đại lễ. Nhưng đức vua đă đứng dậy, hai tay đỡ pḥ mă công chúa, ngài bùi ngùi cảm động :
- Các con miễn lễ. Giang sơn này sỡ dĩ có ngày nay, một là do công của cô Hồng Châu, hai là do công của các con. Tiếc rằng cô Hồng Châu không c̣n tại thế. Hai con thích ngao du sơn thủy, đi lập Vạn-hoa sơn tranbg mà vẫn không quênquốc sự. Hôm Khai-quốc vương tấu về t́m được hai con, ta cùng các hoàng hậu mừng đến trẻ được mấy tuổi.
Công chúa An-quốc định tâu với phụ hoàng về việc cô mẫu, công chúa Hồng Châu c̣n tại thế. Nhưng bà nhớ đến chuyện Khai-quốc vương yêu cầu phải giữ kín, hầu giữ thể diện cho Thân Thiệu Anh, Thân Thừa Quư.
Đức vua rút thanh kiếm Thượng phương trao cho pḥ mă Đào Cam Mộc :
- Trước phủ Khai-quốc vương tổng trấn Thanh-hóa. Mới đây ta chuyển vùng Nam Đại-việt thống thuộc về phủ Khai-quốc vương kiêm nhiệm. Ta lại trao chức Thái-úy Phụ-quốc, quăn Khu-mật viện cho vương. Chỉ trong hai năm, mà Vương làm cho binh lực hùng mạnh. Toàn quốc không c̣n một vụ trộm cướp nào. Ta sợ Vương kiêm nhiệm nhiều việc quá, e khó chu toàn. Ta trao thanh gươm này cho con. Con được quyền thay ta thanh sát khắp đất nước. Gặp việc tùy nghi giải quyết.
Đào Cam Mộc kính cẩn tiếp kiếm.
Công chúa An-quốc vẫy tay, bẩy thị nữ quần áo xanh tiến vào. Mỗi người bưng một b́nh sứ trồng hoa. Tất cả đều là hoa lan. Hương thơm đặc bioet đưa khắp pḥng. Công chúa An-quốc tâu :
- Con kính cẩn dâng lên phụ hoàng bẩy thứ Đại-việt danh lan mà con trồng được.
Dực-thánh vương ngắm nh́n bẩy chậu lan hỏi :
- Ta tưởng chỉ có một vài loại lan, nào ngờ có bẩy loại sao ?
Công chúa An-quốc biết ông chú vốn xuất thân vơ nghiệp, chưa từng đọc sách nên giảng giải :
- Thưa thúc phụ, không phải vài hay bẩy, mà có không biết bao nhiêu mà kể. Thần nhi chỉ mới sưu tầm được hai ngh́n năm trăm loại khác nhau. Tạo hóa ưu ái dành riêng cho Đại-việt ta không biết bao nhiêu loại lan. Mỗi loai lan lại phân ra muôn h́nh, muôn mầu, muôn sắc, đẹp không bút nào tả xiết. V́ vậy tự cổ Lan Đại-Việt được các danh sĩ gọi là Vương-hậu, v́ nét đẹp, v́ hương thơm, và v́ tính chất trong sạch. Tùy theo nơi Lan mọc, thần nhi tạm phân Lan thành ba loại là Phong-lan, Địa-lan và Thạch-lan. Phong-lan là Lan mọc trên những thân cây, trên cao. Địa-lan là Lan mọc trên mặt đất. C̣n Thạch-lan là Lan mọc ở nhưng khe đá. Thần nhi chọn trong hai ngh́n năm trăm loại lan, lấy bẩy thứ lan có tên Thần-lan.
Vũ-đức vương cười :