Ông xoay người hướng về cầu thang. Hạm phó hô nghiêm. Tất cả nhân viên đưa tay chào.
Đợi hạm trưởng khuất hẳn, hạm phó cười cười với Túc:
- Anh hùng thấm mệt?
Túc tựa lưng vào thành đài, nhăn nhó:
- Đêm qua quần nhau tới sáng. Giờ gặp sóng gió thế này chắc...chết.
- Muốn hạm phó đi giúp ca này chăng?
Túc lắc đầu:
- Có sức chơi có sức chịu. Cám ơn hạm phó.
- Vậy th́ tôi sẽ giao phiên khi chiến hạm qua khỏi cù lao Chàm. Bây giờ th́ cứ đứng nhắm mắt...cho lại sức.
Nhưng Túc vẫn đăm đăm nh́n xuyên qua tấm kính chắn gió. Thỉnh thoảng anh loạng choạng, quơ tay lung tung để giữ thăng bằng khi con tàu nghiêng quá đà.
Tôi biết là tôi chưa làm thế được. Tôi c̣n cần bám vào một cái ǵ đó mới giữ được thăng bằng. Tiếng gió rít veo véo, tiếng rào rào của các mảng nước bắn tung, tiếng đ́ đùng của các đợt sóng ngầm chặt vào lườn. Thỉnh thoảng chiến hạm va phải cơn sóng mạnh, cả thân tàu run rẩy theo tiếng răn rắc vang lên.
Tất cả những âm thanh đó gợi tôi cái cảm giác bất an.
Suốt tháng trước, dù được đi ca chung với hạm phó, học hỏi được nhiều nhưng tôi vẫn chưa quen với những tiếng động lạ thường trên chiến hạm.
Tiếng của hạm phó lạc vào âm thanh hỗn độn:
- Thiếu úy Bằng xuống kiểm soát việc trực radar. Đừng để nhân viên thám xuất rời mắt khỏi màn ảnh. Mọi bất thường báo cáo ngay.
Tôi đáp nhận rơ rồi xiên xẹo lần ra đầu cầu thang dẫn xuống pḥng lái. Cầu thang như sâu hơn thường ngày. Tôi lần ḍ đặt chân lên từng bậc. Hai tay bám chặt thanh sắt an toàn.
Con tàu chầm chậm nghiêng hết về bên phải rồi vặn ḿnh nghiêng hết về bên trái. Tôi phải dồn toàn lực vào hai tay để bám víu mỗi khi con tàu nghiêng hết về một phía. Sự cộng hưởng tạo một sức ly tâm cực mạnh khiến tôi có thể bị bắn văng khỏi tàu. Xuống đến chân cầu thang, tôi thận trọng bước lần ḍ về cửa pḥng lái. Cửa là một tấm sắt dềnh dàng đóng kín khi sóng to gió lớn. Cần khóa đang ở thế thẳng đứng. Muốn mở, phải vặn cho nó nằm ngang.
Trời vẫn oi bức nhưng tôi cảm thấy lành lạnh, rợn người. Với mức độ cḥng chành thế này, không cẩn thận chọn đúng thời điểm, cánh cửa ngàn cân có thể bật tung vào người gây thương tích nặng. Và một khi cửa đă mở mà không bước vào kịp, nó sẽ bật vụt lại, chặt găy tay chân.
Một tay bám vào thanh an toàn, tay kia nắm cần chốt, tôi nín thở chờ đợi. Vừa khi con tàu trở về vị trí thăng bằng, tôi xoay phần tư ṿng, mở vụt cánh cửa, lách vô thật lẹ. Chân vừa rút vào th́ cánh cửa ập sầm lại. Tôi gài chốt mà... hú hồn. Pḥng lái lờ mờ. Tôi bước đến chiếc radar đặt gần vách trong. Anh thượng sĩ thám xuất đưa tay chào. Tôi gật đầu, thân mật:
- Các anh đều...êm cả chứ?
Anh cười:
- Cám ơn Thiếu Úy, tụi này cũng đỡ.
Tôi nh́n vào mặt kính h́nh vành tṛn. Từ điểm trung tâm, một vệt sáng quét chầm chậm tạo nên h́nh ảnh hải cảng vịnh Sơn Trà. Phần sáng rực là bờ và núi. Phần nhạt hơn là biển với vài ba đốm trắng nổi bậc.
Anh thám xuất cho biết các đóm sáng đó là những đối vật di động, có thể là thương thuyền. Anh báo cáo t́nh h́nh lên đài chỉ huy. Hạm phó ra lệnh theo dơi và báo cáo liên tục hướng và khoảng cách...
Ánh sáng khi lóe, khi ḷe làm mắt và đầu tôi căng nhức. Tôi bước lui, tựa lưng vào vách.
Qua lỗ châu mai, mũi tàu cất lên thật cao rồi gục xuống đánh sầm. Một mảng sóng lớn tràn qua mũi như muốn nhận ch́m chiến hạm. Nước tốc lên, túa ào ạt vào ḷng tàu và ập vào ô kính các lỗ châu mai.
Tôi nghĩ thầm, may mà tàu c̣n ở vận tốc chậm. Nếu máy tiến ở tốc độ đường trường th́ coi như là đời đi đứt.
( C̣n tiếp...)