-
[QUOTE=Sig Sauer;236610]Câu chuyện nghe buồn và nghiệt ngã quá.
Nhím = Porcupine?
CKC? Chắc là tác giả muốn nói cây SKS thì phải? Săn nhím mà bắn AK bằng cách 3 phát một? Ông tác giả này nói chơi hay nói thật dzị? Đi săn, nhất là động vật nhỏ như nhím, mà bắn kiểu đó còn gì đâu mà săn? Đạn AK 47 mà bắn kiểu này chắc còn đâu chừng 1/2 con nhím nếu trúng. 22LR thôi ông ơi.
Yeah...đánh trận bắn vậy thì ok.[/QUOTE]
Porcupine là con nhím . Những chuyện xảy ra ỏ VN ,đem kể cho Mỹ nghe ... thì chẳng ai tin nổi ! Nhưng lại có thật tại VN ! CKC là súng trường bá đỏ , trông từa tựa như M14, lính Úc xài trong VN war . VC thường bắn sẻ bằng CKC .
Nhớ hồi ở Thất sơn , vác M16 bắn chim ven núi , trên đất cầy . Chim cũng cỡ chim sẻ , sparrow, cứ phát một , khỏi mất công mổ bỏ bộ đồ lòng . Vặt lông là xong. Xoài , me cũng vài viên là có ăn ... khỏi mất công leo hái .
Trong phim mới bắn auto , tác chiến , súng cá nhân ,chả dại mà để auto , hết đạn là hết sống . Dùng lựu đạn nhiều hơn . Che dấu vị trí của mình ..mà làm địch khiếp đảm . Nhất là đêm tối .
-
Sài G̣n thưở ấy
[QUOTE=Tran Truong;236595][QUOTE=Quảng Trị;236566]Traafn Trường,
Bác viết truyện hay kể chuyện thật . Tqlc ở mỹ tiểu bang nào cũng có đó.[/QUOTE
Gọi là chuyện th́ phải có thật để làm cốt , dựng giàn , sau đó mới châm mắm thêm muối cho người đọc bớt nhàm chán . Đây là chuyện của những người sống ở miền Nam trong thời lửa đạn trùm phủ quê hương ,gieo tang tóc cho miền Nam một thưở .... và giờ th́ tang tóc cả nước !!! Cám ơn cháu đă xem và đă hỏi .[/QUOTE]
Thưa Bác Trần Truong
Cám ơn Bác đă hồi âm. Theo như cách diễn giảng của Bác th́ đúng lắm. Nhưng thưa Bác là Bác đă đánh mất đi hết nửa giá trị bài viết hay mà Bác nói- gọi La chuyện th́ có thật đễ làm nồng cốt. Cốt chuyện chính là nhân vật Nam rồi sau là sĩ quan Tqlc. Cái sai Bác viết từ SQ/Tqlc nầy.V́ từ 1971 th́ Tqlc không c̣n đi hành quân miền Tây nửa như Bác viết ( Cà mau , Bến Tre , Chương Thiện ..... ).Đó là sai thứ nhất; sai thứ hai ở Thị Nghè th́ không có bệnh viện Lễ Hữu Sanh , mà chỉ có bệnh xá Cữu Long cho đến năm 1975. C̣n bệnh viện Lễ Hữu Sanh th́ ở Rừng Cấm -Thủ Đức. Cũng ở Thị nghè th́ chỉ co doanh trại Cữu Long cho Liên Đoàn TQLC rồi Lữ Đoàn TQLC. Thành lập Sư Đoàn th́ dời về đường Lễ Thánh Tôn gọi là Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn TQLC.Thưa Bác, ai nói đến đơn vị ḿnh đều rất hảnh diện nhưng phải cho trúng.
Cháu chỉ bổ khuyết cho Bác nếu chuyện hay nầy Bác muốn in sách, tuyển tập th́ xin Bác hiệu đính lại ( Tài liệu thật 100% có in trong Đặc San Sóng Thần hằng năm ) Bác cứ vào google , click tqlcvn. Vào mục Đặc San th́ Bác thông hết mọi việc , Bác muốn biết từ cấp chỉ Huy cho đến đặc tính từ đơn vị. Bác muốn Bác ở đơn vị nào tuỳ ư Bác.Thôi đễ Bác không ngờ vực kẽ đă xỉa vào câu chuyện của Bác. Tôi Đa về phục vụ Tqlc từ năm 1962 và xin Bác thận trọng viết cho chính xác một tí ti, đễ con cháu ḿnh đọc hiểu đuọc là- Sài G̣n thưở ấy .... Như thế nào. Kính chào
-
[QUOTE=Quảng Trị;236617][QUOTE=Tran Truong;236595]
Thưa Bác Trần Truong
Cám ơn Bác đă hồi âm. Theo như cách diễn giảng của Bác th́ đúng lắm. Nhưng thưa Bác là Bác đă đánh mất đi hết nửa giá trị bài viết hay mà Bác nói- gọi La chuyện th́ có thật đễ làm nồng cốt. Cốt chuyện chính là nhân vật Nam rồi sau là sĩ quan Tqlc. Cái sai Bác viết từ SQ/Tqlc nầy.V́ từ 1971 th́ Tqlc không c̣n đi hành quân miền Tây nửa như Bác viết ( Cà mau , Bến Tre , Chương Thiện ..... ).Đó là sai thứ nhất; sai thứ hai ở Thị Nghè th́ không có bệnh viện Lễ Hữu Sanh , mà chỉ có bệnh xá Cữu Long cho đến năm 1975. C̣n bệnh viện Lễ Hữu Sanh th́ ở Rừng Cấm -Thủ Đức. Cũng ở Thị nghè th́ chỉ co doanh trại Cữu Long cho Liên Đoàn TQLC rồi Lữ Đoàn TQLC. Thành lập Sư Đoàn th́ dời về đường Lễ Thánh Tôn gọi là Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn TQLC.Thưa Bác, ai nói đến đơn vị ḿnh đều rất hảnh diện nhưng phải cho trúng.
Cháu chỉ bổ khuyết cho Bác nếu chuyện hay nầy Bác muốn in sách, tuyển tập th́ xin Bác hiệu đính lại ( Tài liệu thật 100% có in trong Đặc San Sóng Thần hằng năm ) Bác cứ vào google , click tqlcvn. Vào mục Đặc San th́ Bác thông hết mọi việc , Bác muốn biết từ cấp chỉ Huy cho đến đặc tính từ đơn vị. Bác muốn Bác ở đơn vị nào tuỳ ư Bác.Thôi đễ Bác không ngờ vực kẽ đă xỉa vào câu chuyện của Bác. Tôi Đa về phục vụ Tqlc từ năm 1962 và xin Bác thận trọng viết cho chính xác một tí ti, đễ con cháu ḿnh đọc hiểu đuọc là- Sài G̣n thưở ấy .... Như thế nào. Kính chào[/QUOTE]
Cám ơn về những góp ý của bạn . Đây chỉ là câu chuyện với tên là CHIẾC ÁO BÀ BA IN HÌNH CHỮ HỈ . Nên có thể một vài chi tiết nhỏ về chiến trận không đúng với thời gian xảy ra . Nhưng sau khi vào web TQLC coi thì cũng không có gì là không đúng lắm .Chẳng hạn : Trích đoạn ; " Tiểu đoàn 7/TQLC được thành lập ngày 1/6/1969 tại Rừng Cấm, Thủ Đức. Sau đó TĐ di chuyển huấn luyện bổ túc đơn vị tại TTHL Quốc gia Vạn Kiếp, Bà Rịa trong ṿng 3 tháng. [b]Tiểu đoàn 7/TQLC sẵn sàng tham dự vào cuộc hành quân đầu tiên với Lực Lượng Đặc Nhiệm Thủy Bộ 211 nhằm thay thế cho Sư đoàn 9 Riverine, rút về nước, trong vùng Kiến Ḥa, Mỹ Tho, Chương Thiện.[/b] Vị Tiểu Đoàn Trưởng đầu tiên là Th/Tá Phạm Nhă và Th/Tá Trần Xuân Quang giữ chức TĐP. Các Đại Đội Trưởng gồm: Đ/U Trần Ba ĐĐ1, Tr/U Nguyễn Xuân Quang ĐĐ2, Tr/U Nguyễn Văn Sử ĐĐ3, Tr/U Nguyễn Văn Lộc ĐĐ4, và Tr/U Nguyễn Văn Ḥa ĐĐCH. Các vị Tiểu Đoàn Trưởng TĐ7 gồm: Tr/Tá Phạm Nhă (1969), Th/Tá Vơ Trí Huệ (1971), Th/Tá Nguyễn Văn Kim (1972) và Th/tá Phạm Cang (1974)."
" Bệnh xá TQLC cũng được nâng cấp. [b]Từ Bịnh xá Cửu Long đặt tại trại Cửu Long, Thị Nghè, được đổi thành Bệnh Viện Lê hửu Sanh từ ngày 1/10/1968 lúc thành lập Tiểu đoàn Quân Y TQLC và được dời về Rừng Cấm vào năm 1969. [/b] " Trích từ Web : [url]http://www.tqlcvn.org/chiensu/cs-tientrinh-thanhlap-tqlc.htm[/url]
Gọi là chuyện , thì ý mới là chính . Ở đây chuyện tình thời loạn của với vài mơ ước nhỏ nhoi .... nhưng vẫn không được như ý ... mới quan trọng , Mong bạn thông cảm .
-
[QUOTE=Tran Truong;236612]Ồ , SS lặn sâu wá hen . Trốn biệt cả tháng nay . Định hỏi mượn cây súng nào dư bắn chơi ... cho bõ ghét ...xả stress . Bầu cử không thấy , bạn trẻ , cũng không , VT cũng biến ... ! nay lại vào đây đọc chuyện xưa . Bí mật , nói ra mất hay... giống như đi coi phim dzậy mà. Còn hai posts nữa . Thân ái[/QUOTE]
Tôi trở lại "đơn vị" (đi cày lại) sau gần 2 tháng nằm "bịnh viện Đổ Vinh" (vacation & té trật chân) LOL rồi bác. Thỉnh thoảng cũng có ghé qua nhưng không thấy ǵ đáng nói. Thread bầu cử cũng chẳng c̣n ǵ nói nữa, để cho mấy thằng cu tí đệ tử của Sư Mẫu Clinton la hét bên đó đi. Thread Quốc Hạnh th́ ông Nhộng quậy nó như nồi cháo heo. Ông Hanh Trang th́ chạy ṿng ṿng chơi tṛ bịt mắt bắt dê với ông Nhộng nên cũng chả ǵ đáng nói. C̣n cái thread "nói chuyện với SS 75" th́ tôi có biết ǵ đâu mà nói. Lang thang sang đây kiếm chuyện đọc sướng hơn.
Bác cũng có tài viết văn đó chứ. Chuyện đọc rất hay. Cuộc t́nh của bác đó huh? Hihihhi...lăng mạn hén. Đọc phê thiệt đó nhe. Bác cũng có số với gái Tàu huh? Hồi đi học tôi cũng có số với gái Tàu ĐL hơn gái Việt. Gái Tàu gặp tôi th́ thân thiện liền. [B][I]"Ngộ Ái Nị; Nị Ái Ngại"[/I][/B] loạn lên cả. Gái Việt? Not so much....:)
[QUOTE=Tran Truong;236614]Porcupine là con nhím . Những chuyện xảy ra ỏ VN ,đem kể cho Mỹ nghe ... thì chẳng ai tin nổi ! Nhưng lại có thật tại VN ! CKC là súng trường bá đỏ , trông từa tựa như M14, lính Úc xài trong VN war . VC thường bắn sẻ bằng CKC .
Nhớ hồi ở Thất sơn , vác M16 bắn chim ven núi , trên đất cầy . Chim cũng cỡ chim sẻ , sparrow, cứ phát một , khỏi mất công mổ bỏ bộ đồ lòng . Vặt lông là xong. Xoài , me cũng vài viên là có ăn ... khỏi mất công leo hái .
[/quote]
Chắc có lẽ vậy. Chứ mà săn kiểu đó bên này gặp tụi PETA là chết với tụi nó. 1 shot; 1 kill thôi. Không trúng không bắn. Bắn mà maim con thú kiểu đó là tụi nó rút bằng luôn.
Bác nói súng trường bá đỏ th́ tôi hiểu. Cây đó gọi là SKS. H́nh như CKC là tiếng lóng th́ phải? Súng này của khối CS xài từ thế chiến thứ 2. VC dùng bắn sẽ th́ khỏi chê rồi. Súng khá nặng. Nếu cộng thêm đạn mà vác đi rừng th́ mau xuống cân lắm.
[quote]
Trong phim mới bắn auto , tác chiến , súng cá nhân ,chả dại mà để auto , hết đạn là hết sống . [B]Dùng lựu đạn nhiều hơn[/B] . Che dấu vị trí của mình ..mà làm địch khiếp đảm . Nhất là đêm tối .[/QUOTE]
Ok...Cái này tôi có nghe mấy ông bạn ND của ông Cậu nói. Đánh cận chiến mà xài lựu đạn là hết xẩy. Nhất là đánh ban đêm. Mỗi lần "giao banh" là 1 trái lựu đạn. Vậy mỗi lần hành quân bác vác theo bao nhiêu trái lựu đạn? H́nh như bác là BDQ phải không?
Nhanh nhanh lên đi bác...Nhớ viết làm sao cho nó lâm ly bi đát, các mác đau thương nhé. T́nh mà không có mấy cái đó không nhớ bác ui (LOL)
-
Tiếp theo
Tôi không t́m gặp lại Muội nữa. T́nh thơ dại của tôi đă tan theo vận nước. Bây giờ tôi chỉ là một sĩ quan ngụy, đi cải tạo về, mỗi tuần phải tŕnh diện công an phường một lần cho tới ngày xả chế.
Tôi ra khỏi một nhà tù nhỏ, để vào một nhà tù lớn hơn ! Tôi chỉ có chữ, mà chữ bây giờ chẳng ai mua. Chế độ này không cần chữ.
Lúc tôi lên tŕnh diện, lăo phó công an phường lẩm nhẩm đánh vần lịnh tha của tôi mà nước miếng tràn ra cả khóe miệng. Chế độ này cần lư lịch. Mà lư lịch tôi hạng 15, nghĩa là hạng bét, tận cùng đáy xă hội, th́ tôi làm được ǵ bây giờ?
Tôi không t́m gặp lại Muội không phải v́ tôi mặc cảm. Tôi không có ǵ phải mặc cảm cả. Tôi chỉ đi lính, đánh giặc, tôi thua, giặc bắt tôi ở tù. Thế thôi !
Tôi không t́m gặp lại Muội chỉ v́ tôi không muốn ḿnh trở thành gánh nặng cho Muội . Yêu người , có ai muốn trở thành gánh nặng cho người ḿnh yêu bao giờ đâu ?
Tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng cho em tôi . Thương em, có ai muốn trở thành gánh nặng cho em ḿnh thương bao giờ đâu?
Tôi đă sống sót suốt năm năm trời dưới chín tầng địa ngục. Tôi đă đói, đói đến mức phải ăn bất cứ cái ǵ động đậy : cóc, nhái, ễnh ương, bù tọt . Tôi phải sống sót để trở về, như đă hứa, với Muội .
Kẻ thù muốn tôi quỳ xuống, van xin. Tôi không quỳ xuống, van xin. Kẻ thù muốn tôi chết. Tôi không chết. Tôi đă trở về, dù thân tàn ma dại.
Em gái tôi đem chiếc nhẫn cưới của má để lại, đến vợ tên công an khu vực cầm , để tôi có chút vốn đi buôn lậu dầu dừa.
Ngày xưa nói đến buôn lậu là nói đến tiền tỉ, đến những vật phẩm đắt tiền, trốn thuế, chuyển hàng có xe quân cảnh hụ c̣i như vụ Long An. C̣n bây giờ chỉ mười lít dầu dừa, bỏ vào cặp táp, từ cầu Ba Lai qua phà Rạch Miễu về Mỹ Tho, kiếm lời đủ mua lít gạo .
Đế quốc Mỹ, tàu to, súng lớn, không đủ sức đưa nhân dân ta trở về thời kỳ đồ đá.
Nhà nước ta, đỉnh cao trí tuệ loài người, bằng ngăn sông, cấm chợ, rào đường, chặn ngơ dễ dàng đưa nhân dân ta trở lại thời kỳ đồ đá, thời kỳ hái, lượm, thời kỳ của nền kinh tế tự cung, tự cấp ; bởi buôn bán, dù năm mười lít gạo, mười, hai chục lít dầu dừa là không lao động, không sản xuất, là bóc lột, là chủ nghĩa tư bản xấu xa.
Tôi cắt tóc ngắn lên, cho gọn gàng, cho có vẻ thầy giáo . Phần th́ để né mấy tay du kích bên Cầu Bắc Tân Thạch, quê hương Đồng Khởi . Mấy tay du kích VC này có kiểu làm tiền rất láu cá, bằng cách làm nhục khách bộ hành qua phà, dùng súng, chận họ lại, bắt vào hớt tóc.
Tóc dài là tàn dư Mỹ Ngụy. Ngồi trước gương của ông thợ hớt tóc đầu đường, thấy tóc ḿnh đă điểm vài sợi bạc, dù tôi chưa đầy ba mươi tuổi.
Tôi mặc lại chiếc áo sơ mi trắng năm học đệ nhứt, đă ố vàng. Chiếc quần xanh được nhuộm đen. Mặc áo bỏ vô quần, mang giày với đôi vớ rách. Tôi xách chiếc cặp táp cũ nhưng không để đựng sách vở. Sách vở ích ǵ cho buổi ấy.
Chiếc cặp đựng cái can nhựa mười lít dầu dừa. Tôi nhập vai thầy giáo, dù ước mơ làm thầy giáo làng, có vợ bán hủ tiếu để tôi ăn trừ cơm những ngày mưa bán ế, đă chết tự lâu rồi, từ Mỹ Tho qua Bến Tre dạy học, canh giờ đến lớp hay tan học, ḥa vào đám học tṛ để vượt qua trạm Cầu Bắc .
Tôi đi buôn lậu dầu dừa được chừng sáu tháng th́ thằng bạn học cũ thời trung học cũng ở tù về, rủ tôi hùn tiền mua chiếc xích lô đạp. Nó chạy sáng, tôi chạy chiều hoặc ngược lại.
Thằng bạn tôi nói, cay đắng: “Thằng Mỹ quưnh quáng bỏ chạy, c̣n làm rớt lại cái tên Mỹ, Xô xích Le, xe xích lô ”.
Tôi th́ lại nói: “Mấy ông tai to, mặt lớn của tụi ḿnh th́ hô hào tử thủ, để có thời giờ tom góp vàng bạc, đô la rồi dông, c̣n làm rớt lại chức dân biểu . Xô xích Le, dân biểu. Dân biểu đâu, ḿnh chạy đó”
Một buổi chiều sau khi chở khách ra bến xe cổng thị xă, tôi thả xe không về chợ Ṿng Nhỏ th́ thấy một ông cắc chú đội chiếc nón mây đan, rộng vành, như Khương Đại Vệ trong phim kiếm hiệp tàu trước 75 .
Ông mặc chiếc quần tiều lỡ, quá gối, chiếc áo thung tay dài gần tới cùi chỏ, bỏ vô quần, gánh hai cái cần xé không, đi lủi thủi . Tướng đi ngờ ngợ, quen quen. Chú Phu rồi chứ chẳng ai !
-
Tiếp theo và hết
“Đi xích lô hông ? Chú ba !” Chú Phu nh́n lên, ngơ ngác, ngờ ngợ một lát, rồi nhận ra tôi. Tôi đă đổi thay nhiều quá .
“Chèn ơi! Vậy mà ngộ tưởng nị chết rồi ”
“Chết sao được! Sống nhăn răng ra đây nè ”
Tôi chở chú Phu về nhà. Cũng căn nhà lợp ngói âm dương ở đường Huyện Toại, nhưng có vẻ tiêu điều, u ám. Chiếc xe hủ tiếu xập kỷ ńn, năm xưa, ngày cũ, c̣n đậu trước hàng ba, xẹp bánh, bụi bám, nhện giăng.
“Nị ở chơi, ngộ nấu hủ tiếu cho nị ăn. Lâu quá ngộ cũng không có ăn hủ tiếu ”
“Vậy chứ chú thôi bán hủ tiếu rồi sao?””
“Thôi lâu rồi! Giờ ai cũng mạt, tiền đâu ăn hủ tiếu.””
“Th́ bán cho mấy ổng.”
“Ổng nào? À mấy ông cách mạng hả? Ờ mấy ổng đâu có thèm ăn hủ tiếu. Mấy ổng ăn vàng không hà.”
Chú Phu đem ra một tô hủ tiếu và một lít rượu. Tô hủ tiếu, chú Phu vừa mới nấu, cũng chịu cùng số phận tang thương theo vận nước, chỉ nước lèo, bánh và lèo tèo những lát thịt mỏng như tờ giấy quyến.
Tôi nhớ tô hủ tiếu Muội nấu cho tôi ăn trong những ngày mưa bán ế.
Tô hủ tiếu với bánh bột lọc làm bằng gạo G̣ Cát, trụng với nước thật sôi, dai mà không bở như hủ tiếu Sài G̣n, nước lèo nấu bằng xương heo, tôm khô, khô mực, cải bắc thảo, thêm vài tép mỡ, điểm vài cọng sà lách non xanh với mấy cọng hành luộc, một nhúm giá, vài lát ớt sừng trâu xắt mỏng, rắc chút tiêu, ăn với x́ dầu và dấm đỏ.
Tô hủ tiếu, người thương ḿnh nấu, ly cà phê sữa nhỏ, xây phé nại, do chính tay ḿnh pha, trong những ngày băo rớt, mưa dầm, bán ế giờ đă trở thành kỷ niệm.
Tôi không tiện hỏi thăm về Muội, dù rất muốn.
Tôi hỏi: “Chú bây giờ làm ǵ để sống?”
“Th́ nị thấy đó, ngộ đi mua ve chai, lông vịt về bỏ cho vựa. Nghề ve chai lông vịt mà, nghề móc bọc, móc bọc ny lon đem xuống sông rửa, rồi cân kư. Bây giờ khổ quá! Nhớ hồi xưa ḿnh vui quá !”
Lít rượu ngâm ô môi, cho có màu, chú, cháu cưa hai gần hết .
Chú Phu, chưn nam đá chưn chiêu, lảo đảo bước vào nhà trong, lấy ra cái bọc ny lon.
Chú nói: “Con Muội! Nó gởi cho nị. Con Muội! hu hu ! Nó chết rồi !”
“Muội ơi ! ”
“Ngộ biết nó thương nị. Lúc nị đi ở tù, nó nói nó chờ nị được tha về, nó sẽ đi bán hủ tiếu nuôi nị . Nhưng có được đâu ! Tụi nó đánh ăn tụi ḿnh rồi lại giành ăn, đánh lẫn nhau . Thiệt hết biết ! Hết Pol Pot, Bành Trướng Bắc Kinh, rồi Nạn Kiều .
Ngộ sợ tụi nó sẽ đuổi cha con ngộ về Trung Quốc. Tưởng thống chế bỏ ngộ chạy ra Taiwan. Mao xếnh xáng rượt ngộ chạy tuốt đến đây. Mỹ Tho đất lành chim đậu. Rồi sanh ra con Muội. Ngộ nói với con Muội : “Mỹ Tho bây giờ đất dữ rồi, thôi bay đi con!”
Muội ngần ngừ, có ư đợi nị về. Ngộ nói: “Nị làm quan, mà lại rằn ri nữa, tù biết đến lúc nào ra? Nếu không đi ; sợ không c̣n có dịp. Cái cột đèn c̣n muốn đi nữa mà ”
“Suốt cuộc đời bán hủ tiếu, ky cỏm được hai cây vàng, ngộ xuống năn nỉ mấy x́ thẩu dưới chợ Mỹ Tho cho con Muội một chổ ”
“Tàu nó ra cửa được ba ngày đêm th́ bơm nhớt bị hư, máy lột dên, trôi giạt. Ở hải phận quốc tế, tàu buôn qua lại nườm nượp mà không ai vớt. Ba tuần linh đinh trên biển, tuyệt vọng quá, mấy người đi trên tàu gom quần áo, giày dép lại, đốt. Cuối cùng có chiếc tàu buôn tội nghiệp dừng lại, thả thang dây xuống. Ba tuần trên biển, nị nghĩ coi, sức đâu nữa mà leo. Nó sút tay, rớt xuống biển. Chết ch́m. Hu hu ”
Chú Phu không c̣n nước mắt nữa để khóc, chú chỉ kêu hu hu, tiếng kêu của con thú bị một vết thương trí mạng, bị ví vào đường cùng, không lối thoát thân.
“Đêm trước khi đi, nó đưa cho ngộ cái này, nói nếu nị c̣n sống sót trở về, th́ đưa lại cho nị . Hu hu ! ”
Trong cái bọc ny lon, chú Phu đưa cho tôi, là chiếc áo bà ba h́nh chữ hỉ tôi may cho em ngày cũ .
Muội ơi ! Xác em giờ ở phương nào . Trôi vào đất Thái hay vào Nam Dương . Áo bà ba, Muội yêu, ḥa biển tím. T́nh c̣n đây trời đày ta mất nhau .
Tôi không c̣n khóc được nữa, nước mắt tôi đă cạn lâu rồi. Miệng tôi méo xệch như mếu, mắt chớp chớp, mặt nhăn nhúm, giựt giựt.
“Muội ơi ! Anh sẽ đem chiếc áo bà ba h́nh chữ hỉ của chúng ḿnh theo, ra biển ! ”
Đoàn xuân Thu
-
Giờ mới dám trả lời quí độc giả . Bạn Quảng Trị thông cảm nhá , tôi không là tác giả câu chuyện . Nên hoàn toàn không chịu trách nhiệm về tương lai cũng như hiện tại ...về những tác hại hay lợi ích , nếu có . Thấy hay , thích , thì đem về chia xẻ thôi , bạn ơi .
Bạn SS : Nhảy dù cố gắng . Nhảy dù chiến thắng !!! Binh chủng nào tôi cũng trân quí . Họ đều góp phần trong cuộc chiến vệ quốc . Định mệnh chua cay : Kẻ ác ,quỉ dữ đã thắng !
Tôi thích đọc chuyện về tiểu đoàn BĐQ ba đầu rằn và tiểu đoàn BĐQ 82 với những trận đánh để đời từ Pleime cho tới Xuân Lộc ! Thương tiếc cho cái chết của Tr/tá Lê Hồng ! Mong chân bạn bình phục hoàn toàn . Thân ái.