Ngân hàng Nhà nước đă bơm ra khoảng 70.000 tỷ đồng qua cửa tái cấp vốn cho các ngân hàng thương mại.
[I]"...Đáng chú ư hơn khi tuần rồi một tổ chức đầu tư lớn cho hay, những thông tin "không chính thức" cho biết Ngân hàng Nhà nước đă bơm ra khoảng 70.000 tỷ đồng qua cửa tái cấp vốn cho các ngân hàng thương mại. Một sự trùng hợp là một tuần trước đó, một tổ chức đầu tư khác cũng nói rằng "chúng tôi nhận thấy Ngân hàng Nhà nước đang đẩy mạnh tái cấp vốn cho một số ngân hàng"..."[/I]
[url]http://vef.vn/2011-06-11-chinh-sach-tien-te-tu-that-chat-sang-dan-mo-rong-[/url]
LẠM PHÁT LẠM PHÁT LẠM PHÁT
[I]“Giá thịt lợn quá đắt, lên tới 140 ngh́n đồng/kg thịt nạc thăn, đến thịt ba chỉ giá cũng 120 ngh́n đồng. Nếu là dịp lễ tết th́ không nói làm ǵ, đằng này trời nóng “chảy mỡ”, vậy mà giá cứ lên vù vù…”[/I]
[url]http://cafef.vn/201106120830080CA39/thit-lon-phi-ma-vi-thuc-an-chan-nuoi-tang-gia.chn[/url]
Do CSVN tung tiền ra cứu ngân hàng, nay lạm phát đang tăng vọt mạnh mẽ.
Đừng nghe các con số CPI bị bóp nhỏ lại. Đó là con số láo khoét.
Giá hàng hoá đang tăng trên 10%/ tháng.
Chính bản thân Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) cũng nên được mang ra xét xử.
Thấy bài này hay, nên lược dịch các bạn đọc chơi
Nguồn: [url]http://www.independent.co.uk/opinion/commentators/johann-hari/johann-hari-its-not-just-dominique-strausskahn-the-imf-itself-should-be-on-trial-2292270.html[/url]
Phần 1:
Không chỉ Dominique Strauss-Kahn, chính bản thân Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) cũng nên được mang ra xét xử.
Đôi khi, cái khía cạnh tiết lộ nhiều chuyện nhất của nhữg lời lảm nhảm điếc tai từ các chương tŕnh tin tức 24 /7 lại là sự im lặng. Những sự kiện quan trọng nhất thường hay ẩn nấp bên dưới những tiếng ồn, không được nhắc tới, và không được thảo luận.
V́ vậy, chuyện ông Dominique Strauss-Kahn, người đứng đầu trước đây của Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF), đang phải ra ṭa v́ bị cáo buộc đă cưỡng hiếp một người hầu gái trong một căn pḥng khách sạn ở New York - đúng là tin tức lớn. Nhưng bạn hăy thử tưởng tượng một nhân vật nổi tiếng bị buộc tội, không phải v́ cưỡng hiếp một người hầu gái, mà là v́ đă để cô ấy chết đói, cùng với con cái, cha mẹ cô, và hàng ngàn người khác. Đó là những ǵ mà IMF đă làm cho những người vô tội trong quá khứ gần đây. Đó là những ǵ nó sẽ làm một lần nữa, trừ khi chúng ta thay đổi tổ chức đó đến nổi không ai c̣n nhận ra nó nữa. cả. Nhưng chuyện đó lại được giữ im lặng.
Để hiểu rơ câu chuyện này, bạn phải quay trở lại thời gian khi IMF mới ra đời. Năm 1944, các quốc gia sắp giành được chiến thắng trong Thế chiến thứ hai đă tập trung tại một khách sạn ở vùng nông thôn New Hampshire để phân chia chiến lợi phẩm. Ngoại trừ một vài trường hợp đáng kính, ví dụ như kinh tế gia vĩ đại người Anh John Maynard Keynes, các nhà đàm phán hồi đó đă quyết tâm làm một việc mà thôi. Họ muốn xây dựng một hệ thống tài chính toàn cầu mà theo đó, đảm bảo họ sẽ được chia chác phần lớn tiền bạc và tài nguyên của cả hành tinh. Họ thiết lập một loạt các tổ chức được thiết kế cho mục đích đó - và v́ vậy IMF ra đời.
Công việc chính thức của IMF nghe có vẻ đơn giản và hấp dẫn. Đúng ra nó có mặt là để đảm bảo các nước nghèo không rơi vào nợ nần, và nếu các nước đó có (rơi vào cảnh nợ nần), th́ IMF sẽ nâng đỡ chúng với các khoản vay và kỹ năng kinh tế. IMF được tŕnh hàng như là người bạn và người giám hộ tốt nhất của thế giới (các nước) nghèo. Tuy nhiên, ngoài những lời hùng biện, IMF được thiết kế để được thống trị bởi một số ít các nước giàu - và, cụ thể hơn, bởi các tài phiệt ngân hàng, và các nhà đầu cơ tài chính. Mọi đường đi nước bước của IMF đều v́ lợi ích của nhóm đó cả.
Hăy nh́n vào chuyện diễn ra trong thực tế. Vào những năm 1990, nước Malawi nhỏ bé ở đông nam Châu Phi đă phải đối mặt với các vấn đề kinh tế nghiêm trọng sau khi chịu phải một trong những đợt dịch bệnh HIV / AIDS tệ nhất trên thế giới và mới thoát khoải một chế độ độc tài khủng khiếp. Họ đă yêu cầu IMF giúp đỡ. Nếu IMF hành động theo đúng vai tṛ chính thức của nó, th́ lẽ ra nó đă cho vay mượn và hướng dẫn quốc gia này phát triển theo cùng một cách mà Anh và Mỹ và tất cả các nước đă thành công khác phát triển - bằng cách bảo vệ các kỹ nghệ non trẻ của ḿnh, trợ cấp cho nông dân, và đầu tư vào lănh vực giáo dục và sức khỏe của người dân.
Đó là những ǵ mà một tổ chức quan tâm đến những người b́nh thường - và có trách nhiệm với họ - sẽ làm. Tuy nhiên, IMF đă làm một chuyện thực sự khác biệt. Họ nói họ sẽ chỉ trợ giúp nếu Malawi đồng ư tái cơ cấu theo yêu cầu của IMF. Họ ra lệnh Malawi bán ra gần như tất cả những ǵ nhà nước sở hữu cho các công ty tư nhân và các nhà đầu cơ, và cắt giảm chi tiêu cho dân chúng. IMF yêu cầu chính phủ Malawi ngừng trợ giá phân bón, mặc dù phân bón là thứ duy nhất giúp cho nông dân - chiếm phần lớn dân số - có thể trồng bất cứ cái ǵ trên đất đai bạc màu của nước này. IMF đă nói với chính phủ Malawi ưu tiên đưa tiền cho các ngân hàng quốc tế hơn là đưa tiền cho người dân Malawi.
V́ vậy, vào năm 2001 khi IMF phát hiện ra chính phủ Malawi dự trữ một số lượng lớn ngũ cốc đề pḥng trường hợp mất mùa, IMF ra lệnh cho họ phải bán nó đi cho các công ty tư nhân ngay lập tức. Họ nói với Malawi phải sắp xếp các ưu tiên của cho đúng bằng cách sử dụng số tiền thu được để trả cho một khoản nợ từ một ngân hàng lớn, một món nợ mà trước đó, chính IMF đă nói với chính phủ Malawi nên mượn, với một lăi suất 56 phần trăm hàng năm. Tổng thống Malawi phản đối và cho rằng đây là nguy hiểm. Nhưng ông đă không có sự lựa chọn nào khác. Ngũ cốc đă được bán ra. Các ngân hàng đă được trả tiền.
Năm sau, mùa màng thất bát. Chính phủ Malawi hầu như không có ǵ trong tay để phân phát cho dân chúng. Dân chúng đang chết đói đă phải ăn đến vỏ cây, và bất kỳ con chuột nào bắt được. Đài BBC mô tả sự kiện đó như là một nạn đói tệ nhất từ trước đến giờ của Malawi. Những năm 1991-1192, đă có một vụ mất mùa tệ hơn nhưng không có nạn đói bởi v́ hồi đó chính phủ có dự trữ lương thực để phân phối. V́ vậy, lần này, ít nhất một ngàn người dân vô tội bị chết đói.
Vào thời gian cao điểm của nạn đói, IMF đă đ́nh chỉ một món viện trợ trị giá 47 triệu đô, v́ chính phủ đă "chậm" trong việc thực hiện những "cải cách thị trường" mà bản thân chúng đă dẫn đến cái tai họa đó. Nhóm ActionAid, một nhóm trợ giúp hàng đầu trên đất Malawi, đă tiến hành khám nghiệm hậu chẩn về nạn đói. Họ kết luận rằng IMF phải chịu trách nhiệm về cái tai họa đó.
Sau đó, trong đống đổ nát bị bỏ đói, Malawi đă làm một chuyện mà các nước nghèo theo lẽ chưa nên làm. Họ tống cổ IMF ra khỏi nước. Đột nhiên, được tự do trả lời cho người dân của họ chứ không phải là các tài phiệt ngân hàng nước ngoài, chính phủ Malawi bỏ ra ngoài tai tất cả các "tư vấn" của IMF. Họ tái lập trợ cấp cho phân bón, cùng với một loạt các dịch vụ khác cho thường dân. Chỉ trong thời hạn hai năm, đất nước này đă biến đổi, từ vị trí ăn mày, trở thành có nhiều dư thừa đến nỗi họ đă cung cấp nhiều viện trợ lương thực cho Uganda và Zimbabwe.
Nạn đói tại Malawi lẽ ra phải là một tiếng kêu cảnh báo từ xa cho bạn và tôi. Đặt lợi ích của người dân b́nh thường dưới lợi ích của các tài phiệt ngân hàng và các nhà đầu cơ gây ra nạn đói ở đó. Chỉ trong ṿng một vài năm, cách cư xử như vậy đă làm sụp đổ nền kinh tế toàn cầu của tất cả chúng ta.
Trong lịch sử của IMF, câu chuyện này không phải là một ngoại lệ: nó là quy luật. Tổ chức này thống trị các nước nghèo, hứa hẹn là nó có thuốc chữa lành - và sau đó đổ thuốc độc xuống cổ họng họ. Bất cứ khi nào tôi đi qua các vùng nghèo khó của thế giới, tôi đều thấy những vết sẹo từ "điều chỉnh cơ cấu " của IMF ở khắp mọi nơi, từ Peru tới Ethiopia. Có nhiều nơi đă bị sụp đổ cả nước sau khi được "giúp" bởi IMF - nổi tiếng nhất là Argentina và Thái Lan trong những năm 1990.
(c̣n tiếp)