Trận Đánh Cuối Cùng của Một Kẻ Sĩ
Rồi cũng cái đời sống đắng cay và khổ nhục ấy đă đánh văng Ba Sinh ra khỏi ngôi trường tiểu học thân thuộc mà chàng đă gắn bó ở đó từ bao năm nay. Từ một nhà giáo mẫu mực hiền ḥa, nhỏ nhẹ, Ba Sinh đă biến thành một con người dầm mưa dăi nắng suốt ngày ở ngoài đường phố! [b]Đạp xích lô, bán thuốc lá lẻ, bỏ mối bánh ngọt cho các tiệm ăn, vá ruột xe đạp ở các gốc cây đầu đường.[/b]
Cho đến một hôm, t́nh cờ Ba Sinh ghé ngang qua cửa hàng bán sách cũ ở một khu phố gần nhà. Căn nhà trước đây là một tiệm buôn đồ điện lạnh, chủ nhà chắc đă di tản từ ngày 30 tháng 4, nên bị tiếp thu và có một gia đ́nh khác tới cư ngụ. Mọi dấu vết cũ đă bị thay đổi, ngoại trừ cái biển hiệu treo ở trên cao th́ c̣n giữ nguyên vị trí cũ mặc dù nó cũng bị bôi xóa bằng vài nét chổi sơn nguệch ngoạc.
Bây giờ, cánh cửa sắt đă được kéo lại gần sát, chỉ vừa một lối đi. Mé bên ngoài hàng hiên được bầy biện thêm hai cái kệ gỗ lớn trên chất đầy những cuốn sách, mặt b́a quay ra ngoài để ai đi ngang qua đều nh́n thấy rơ.
Chỉ cần liếc thoáng qua, Ba Sinh cũng đă nhận ra ngay những cuốn sách của các tác giả quen thuộc. Chàng xà vào như một kẻ có máu mê đỏ đen vừa nh́n thấy quân bài.
Cả một dĩ văng êm đềm cũ như chợt hiện về quây quần, chen chúc nhau trên những kệ hàng chật chội. [b]Tên tuổi của các nhà văn xuất hiện cả ở đây, nhưng chính họ th́ đă mỗi người một ngả, kẻ đă ra đi, người bị cầm tù, một số khác lang thang vất vưởng ở các vỉa hè thành phố để làm những nghề không phải là nghề, y như hoàn cảnh của chàng hiện nay.[/b]
Ba Sinh nhấc lên tay một tác phẩm quen thuộc. Chàng chợt sững sờ khi nh́n thấy những dấu vết cũ. Chàng đổi nhanh qua những cuốn khác. Không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, cả một tủ sách của chàng, tưởng đă tiêu tan ra thành bột giấy, nào ngờ vẫn c̣n nguyên vẹn ở đây. Ba Sinh mừng rỡ tưởng đến ngất xỉu đi, cái cảm giác choáng ngợp y hệt như một người vừa t́m lại được người thân sau bao tháng ngày được tin kẻ đó đă mất.
Bây giờ th́ Ba Sinh mới chú ư đến người bán sách. Đó chỉ là một cô bé trạc tuổi mười lăm, nh́n cung cách ăn mặc, chàng đoán chắc cô ta thuộc thành phần gia đ́nh dưới chế độ cũ. Nhưng có điều khác hơn, gia đ́nh này phải là gia đ́nh “cách mạng”, bởi v́ nếu không, họ đă chẳng được điều vào cư ngụ trong một căn nhà đă bị tiếp thu, và nhất là lại khơi khơi bầy bán một tủ sách cũ toàn những sách được liệt kê là đồi trụy hay phản động.
Thật ra hiện tượng bầy bán sách cũ ngoài hè phố đă không hiếm xẩy ra ở Sài G̣n. Trên đường Bonard, dưới mắt các thanh niên mang băng đỏ và các cán bộ công an mặc đồng phục mầu ḷng tôm, dân chợ trời Sài G̣n vẫn bầy sách la liệt trên các lấm ny-lon nhỏ. Đủ loại sách chống phá cách mạng. Từ cuốn “Về R” của Kim Nhật cho đến cuốn “Nước đă đến chân”, bản dịch tác phẩm chống Cộng mănh liệt của Suzanne-Labin cũng vẫn c̣n bầy khơi khơi trước mắt mọi người qua lại.
Tất nhiên là bất hợp pháp. Nhưng nhiệm vụ kiểm tra các loại sản phẩm văn hóa bị cấm đoán là của các toán Thông tin Văn hóa phường. Phường nào kiểm tra trong phạm vi phường đó. Những cuốn sách có nội dung ghê gớm đó, sau những màn ruồng xét gắt gao, nếu có xuất hiện trở lại trên thị trường đen th́ c̣n ai có thể làm được điều đó ngoài chính những kẻ đă đi tịch thu!
Là nạn nhân của một cuộc ruồng xét dẫn tới sự mất mát toàn bộ tủ sách đă vun trồng từ bao nhiêu năm nay, đột nhiên nh́n lại những cuốn sách thân yêu, Ba Sinh ngạc nhiên thấy ḿnh chỉ có một nỗi vui mừng mà không hề thấy tiếc xót. Có lẽ chàng đă coi sự mất mát là lẽ đương nhiên trong toàn thể sự mất mát chung của mọi người.
Hơn thế nữa, chàng đă tưởng toàn bộ tủ sách đă tả tơi trong một xưởng làm bột giấy nào đó th́ trái lại, chúng vẫn c̣n được nguyên vẹn h́nh hài, được o bế, được bầy biện bởi một bàn tay chăm sóc gọn gàng, và hiển nhiên chúng vẫn được đóng nguyên vẹn vai tṛ cố hữu của ḿnh, đó là: [b]“Sách in ra là để được đọc”. Càng được nhiều người đọc, sách càng làm đúng chức năng của ḿnh.[/b]
Còn tiếp ...
Trận Đánh Cuối Cùng của Một Kẻ Sĩ
Từ những ư nghĩ đó, Ba Sinh không thấy giận, không thấy hiềm thù, mà chỉ nh́n cô bé bán hàng, mỉm miệng với cô ta một nụ cười thật tươi. Cô bé hỏi:
– Chú muốn mua sách ǵ?
Ba Sinh lắc đầu:
– Tất cả các sách này tôi đọc hết rồi. Tôi chỉ đứng xem lại thôi.
Câu trả lời của Ba Sinh làm một người đàn ông đứng cạnh đang lúi húi chọn sách, bỗng ngẩng đầu lên. Chàng nhận ngay ra ông ta là một cán bộ miền Bắc, do ở nước da, ở khuôn mặt, ở kiểu cắt tóc, ở bộ quần áo trên người và ở cả cái túi mang ngang hông đeo quàng qua vai bằng một sợi dây da nhỏ. Đột nhiên Ba Sinh cất lời trước:
– Mua mà đọc đi anh, toàn nhưng sách hay, mai mốt sẽ không bao giờ c̣n nữa.
Người cán bộ nh́n Ba Sinh một giây như thăm ḍ, đánh giá. Rồi như yên tâm về con người hăy c̣n đầy chất “Ngụy” của Ba Sinh, ông ta mỉm cười:
– Tôi mới vào Nam. Nhiều thứ sách quá, không biết đâu mà chọn cả.
Sinh hăng hái:
– Tôi chọn giùm cho. Tôi bảo đảm những cuốn này tôi đă đọc qua. Cuốn nào hay, cuốn nào dở tôi biết rất rơ.
Rồi Ba Sinh nhấc ra khỏi kệ một cuốn sách của Duyên Anh: Đây là cuốn Hoa Thiên Lư, toàn truyện ngắn t́nh cảm quê hương, gia đ́nh rất có giá trị. Trong cuốn sách này tôi thích nhất truyện “Con sáo của em tôi”. [b]Truyện “Con sáo của em tôi” đă được tuyển chọn giảng dạy trong các trường của toàn miền Nam. Văn điêu luyện. Trong sáng. Mẫu mực. T́nh cảm gia đ́nh, mẹ con, anh em cực kỳ cảm động. Một truyện tiêu biểu của một nhà văn tiêu biểu ở miền Nam.[/b]
Ba Sinh nói một thôi một hồi và quả nhiên có tác dụng mạnh mẽ đến sự chọn lựa của người cán bộ. Ông ta cầm cuốn sách lên ngắm nghía, mở từng trang, tần ngần rồi cuối cùng trả giá với cô bé bán sách. Lúc ông ta đi khỏi, nghiễm nhiên Ba Sinh trở thành người quen với cô hàng sách. Cô ta nói:
– Có chú đỡ quá. Hồi trước cháu cũng đọc sách, nhưng chỉ xem toàn loại sách Tuổi Hoa thôi. C̣n những loại này, có nhiều cán bộ hỏi cháu nội dung, cháu mù tịt.
Sinh hỏi:
– Cháu bán thế này, cán bộ thông tin văn hóa phường cũng để yên cho cháu hả?
Cô bé khẽ nheo một bên mắt rồi khẽ mỉm cười:
– Cán bộ phường là ai? Những sách này cũng một đường dây đó mà ra cả. Họ tịch thu mười th́ chỉ cho vào giấy vụn độ hai, ba thôi chú. Những sách quư thế này sức mấy mà đốt.
Cô bé như không cần giữ lời. Câu nói của cô lọt vào tai một anh cán bộ khác lúc đó cũng đang lúi húi giở từng trang trong bộ sách biên khảo của Nguyễn Hiến Lê. Anh ta khẽ ngừng tay ngẩng lên nh́n hai người. Ba Sinh nói:
– Sách học làm người của học giả Nguyễn Hiến Lê, rất nổi tiếng đấy.
Anh cán bộ trề môi:
[b]– Miền Bắc đă là người từ bao nhiêu năm nay rồi, đâu cần phải học làm người như dân trong chế độ cũ.[/b]
Ba Sinh thấy người giận sôi lên, chàng rất muốn chín bỏ làm mười, nhưng cũng không thể nào bỏ qua câu nói đó được. Chàng cười khẩy:
[b]– Người cũng năm bẩy loại người anh ơi … nói cho biết, học được thành người như chúng tôi cũng c̣n mệt lắm đó.[/b]
Anh cán bộ nh́n sững vào Ba Sinh. Đôi mắt của anh ta ngầu lên những tia giận dữ. Cô bé bán hàng thấy bầu không khí có vẻ gay go, vội vàng dàn ḥa:
– Chú không thấy thích loại sách đó th́ thôi. C̣n nhiều loại khác. Có bộ kiếm hiệp của Kim Dung đây này. Nhiều người hỏi mua lắm đó chú.
Anh cán bộ nhún vai:
– Đọc làm ǵ những thứ kiếm hiệp nhảm nhí. Cô có sách của Lệ Hằng không? Nghe nói Lệ Hằng đọc được.
[b]Chỉ một suưt nữa th́ Ba Sinh phá lên cười. Sự thích thú chợt đến làm chàng quên ngay cơn giận dữ vừa rồi.[/b]
Còn tiếp ...
Trận Đánh Cuối Cùng của Một Kẻ Sĩ
Chàng lựa ngay trên kệ sách độ ba, bốn tác phẩm của Lệ Hằng. Rồi chàng bắt đầu thao thao giới thiệu về nhà văn nữ này, như một đợt sóng mới ở miền Nam, mặc dù trong thâm tâm, một số sách của Lệ Hằng đối với chàng chỉ là những tác phầm làng nhàng. Cuối cùng th́ Ba Sinh cũng bán giùm cho cô bé được cuốn “Bản Tango cuối cùng”. Cho đến lúc đó Ba Sinh mới chợt phát hiện ra rằng ḿnh vừa bắn đi hai phát đạn văn hóa vào hàng ngũ bên kia một cách dễ dàng.
[b]Những cuốn sách sẽ được lén lút mang về miền Bắc. Chúng nó sẽ được chuyền tay từ người này sang người khác… chúng nó sẽ có cơ hội đóng trọn thiên chức của ḿnh. Sách hay phải có người đọc. Sách hay, nằm mốc trong một tủ sách là sách chết.[/b]
Những cuốn sách của Ba Sinh, sau một cơn tàn phá, không những chúng không chết mà lại c̣n hồi sinh một cách mạnh mẽ. Mỗi cuốn có một sứ mạng. Mỗi cuốn có một môi trường riêng. Ở trường học, ở nông trường, ở xí nghiệp, ở các công xưởng. Rơ ràng một mặt trận văn hóa đă h́nh thành với những viên đạn bất tử đang được bắn ra.
Dù nằm trong lao tù hay các trại cải tạo th́ Duyên Anh, Doăn Quốc Sỹ, Nguyễn Đ́nh Toàn, Thanh Tâm Tuyền, Phan Nhật Nam và hằng chục cây bút khác vẫn c̣n tiếp tục sứ mạng của ḿnh.
Cuộc chiến đấu tuy thầm lặng nhưng hữu hiệu hơn nhiều so với những trận đánh bằng xe tăng hay bom đạn trước đây. Những trận đánh mà mục tiêu là những trái tim, những tâm hồn. [b]Ba Sinh không phải là người cầm bút, nhưng chàng vẫn có thể tham dự trận đánh cuối cùng này bằng vốn liếng đọc sách của ḿnh.[/b]
Trong bầu không khí sinh hoạt ngột ngạt, đầy dẫy những nỗi tủi nhục, chán chường, bỗng Ba Sinh chợt t́m thấy ư nghĩa của một hành động, điều đó khiến cho chàng vui vẻ hẳn lên, như một cây khô vừa được tưới một gáo nước mát. Chàng bật lên cười thích thú và nh́n cô bé mỉm cười. Cô bé cũng đang tràn ngập niềm vui v́ vừa bán được hai cuốn sách với giá hời. Cô ta nói:
– Chú “thuyết tŕnh” hay quá. Chú có rảnh không? Thỉnh thoảng chú tới đây giúp cháu với nhé.
Ba Sinh trả lời:
– Chú sẽ tới, chú sẽ giúp cháu bán hết tất cả kệ sách này.
Cô bé reo lên:
– Cháu cám ơn chú rất nhiều.
Trong cái âm thanh trong trẻo của giọng nói cô bé mười lăm, Ba Sinh cũng t́m thấy một niềm vui cho chính ḿnh. [b]Chàng tự nhủ: “ Chính chú phải cám ơn cháu, v́ cháu đă cho chú cơ hội tham dự trận đánh cuối cùng, ngay trong ḷng đất của những kẻ vừa chiến thắng.”[/b]
NHẬT TIẾN
Dù nó gọi tôi bằng ông cố nội !
Vâng , dù chúng gọi bằng ông cố nội ... tôi vẫn là tôi . Bình chân như vại . Rung đùi đọc chuyện :
........
Đại diện CSVN phá lên cười:
- Ông khôi hài quá, thế mà lại “dạy ngoại luộc trứng”
Đại diện Mỹ vẫn từ tốn nói tiếp:
- CSVN kư công hàm Phạm văn Đồng là khôn liền ngay năm 1958 nhưng ai đó quyết định xé hiệp định Paris chiếm Miền Nam năm 1975 là ĐẠI NGU để Trung Quốc nó …. (xin lỗi tôi hay có tật nói láy)
[b]Chiếm Miền Nam là biến công hàm đó thành hiện thực và đối diện gần 1 tỉ đô la nợ Trung Quốc, là từ bỏ 4 đến 6 tỉ đô la bồi thường chiến tranh của Hoa Kỳ … Việt Nam bỏ cơ hội thành một nước Đức và nước Nhật sau thế chiến thứ hai.[/b]
Đại diện CSVN hết kiên nhẫn ngắt lời:
- Ông có khiếu kể chuyện cổ tích. Xin phép trở lại trọng tâm. Thế th́ có giải pháp nào cho chúng tôi trong bế tắc này không?
Đại diện Mỹ nh́n quanh rồi pha tṛ:
- Có t́nh báo Hoa Nam Cục ở đây không?
Rồi ông nói tiếp:
- Theo tôi th́ các ông phải tuân thủ công hàm Phạm văn Đồng v́ 1974 các ông đă tuân thủ th́ hôm nay phải tuân thủ để yên cho Trung Quốc đặt giàn khoan.
- Không c̣n cách nào hết sao?
- Chỉ c̣n cách mà tôi đă nói với các ông hôm đầu tiên.
- Cách ǵ ông nhắc lại đi.
- Một cách vô cùng giản dị, không cần viện trợ của Hoa Kỳ, chẳng cần ủng hộ của thế giới, mà lại đoàn kết, ḥa hợp ḥa giải với mọi thành phần người Việt trong và ngoài nước và quan trọng là vô hiệu hóa công hàm Phạm văn Đồng.
- Làm cách nào?
- Ngay ngày mai …
[b]Đổi lại tên nước thành Việt Nam Cộng Ḥa.
Lấy lại tên Sài G̣n và dời thủ đô về đó
Lấy CỜ VÀNG làm quốc kỳ[/b]
…
Có như thế th́ trước diễn đàn thế giới. [b]VNCH chỉ VẮNG MẶT … 42 năm chứ KHÔNG CHẾT. Công hàm Phạm văn Đồng chỉ là tờ “giấy lộn” v́ tên cướp có vô nhà nhưng chủ nhà về lại và đă đuổi cổ nó ra … [/b]Trời Việt lại … HỪNG ĐÔNG.
Đại diện CSVN vuốt mồ hôi lạnh trên trán:
- Chỉ đơn giản thế thôi sao?
Vịt Bắc Kinh trên bàn đă NGUỘI LẠNH, lớp mỡ trắng đă bắt đầu đóng viền quanh dĩa v́ không ai c̣n đoái hoài đến nó.
Đại diện Mỹ vỗ vai đại diện CSVN nói một câu tiếng Anh:
[b]- All roads lead to Rome (Đường nào cũng về La Mă)
Hăy trả cho Ceazar những ǵ của Ceazar.
Các ông chỉ có một ĐƯỜNG BINH … cầm bài chi lâu cho nó … ƯỚT.[/b]
[video]https://www.youtube-nocookie.com/embed/86i4d5hNLto?rel=0[/video]
(Theo St)