THÔNG BÁO TỔ CHỨC TƯỞNG NIỆM 40 NĂM QUỐC HẬN của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Bắc CA
Ph601
Thôngbáo
CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA BẮC CALIFORNIA
Email: [email]cdnvqgbca@gmail.com[/email] . Tel.# (408) 306-5393
PO. Box 54296 San Jose, CA. 95154
THÔNG BÁO TỔ CHỨC
TƯỞNG NIỆM 40 NĂM QUỐC HẬN
Kính thưa quư Đồng Hương.
Hàng năm, Ngày Quốc Hận 30 Tháng Tư đánh dấu một biến cố đau thương đă xảy đến cho toàn thể dân tộc Việt Nam, khởi đầu cho những tù ngục, đoạ đày, tang thương, chia cách.
Đă 40 năm qua, chế độ cộng sản độc tài, thối nát, lỗi thời, hèn với giặc ác với dân ngày càng gây thêm những di hại trên tất cả mọi phương diện cho Dân Tộc Việt Nam: từ văn hoá, xă hội, kinh tế, cho đến nền độc lập và sự vẹn toàn lănh thổ.
Tưởng Niệm 40 Năm Quốc Hận, Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Bắc California sẽ phối hơp với các Hội Đoàn, tổ chức một buổi lễ để vinh danh và tưởng niệm những anh linh đă hy sinh trong cuộc chiến hoặc đă bỏ ḿnh trên con đường t́m đến bến bờ tự do, để rút tỉa một bài học đau thương cho dân tộc, để nhắc nhở đến nguồn gốc của cộng đồng Việt Nam tỵ nạn cộng sản, và để giới trẻ có dịp t́m hiểu thêm lịch sử cận đại của dân tộc Việt Nam.
Lễ Tưởng Niệm 40 Năm Quốc Hận được tổ chức theo các chi tiết như sau:
*Thời gian: 10 giờ sáng ngày Thứ Bảy, 25 tháng 4 năm 2015.
*Điạ điểm: Tiền Đ́nh Quận Hạt Santa Clara
70 West Hedding Street San Jose, CA. 95110
Kính mời quư vị sắp xếp th́ giờ đến tham dự đông đủ.
Sự hiện diện của quư vị nói lên ḷng cảm thông sâu xa đến những mất mát đau thương của dân tộc qua 40 năm từ sau Ngày Quốc Hận, sự quan tâm của quư vị đến những sinh hoạt truyền thống của Cộng Đồng, khuyến khích giới trẻ t́m hiểu lịch sử để nối bước đấu tranh và c̣n là một khích lệ lớn lao cho Ban Tổ Chức.
San Jose ngày 10 tháng 3 năm 2015
TM. BĐD/CĐNVQG/BCA *
Chủ Tịch
Trương Thành Minh
Liên lạc:
-Ông Mai Khuyên: (408) 334-6101
-Ông Thomas Nguyễn: (408) 206-2605
-Ông Trương Thành Minh: (408) 306-5393
Bài viết tham khảo thêm, sau bài của tác giả Thiện Ư
Ph614
From: VINH HO <hotanvinh3072@gmail.com>
To:
Sent: Tuesday, 17 March 2015, 10:00
Subject: LỬA ĐĂ NỔI LÊN RỒI - BÀI SỐ 5
Xin quư bạn giúp phổ biến vào các Diễn Đàn dùm
Đa tạ
Vinh
LỬA ĐĂ NỔI LÊN RỒI
Bài số 5 – bài chót
LỜI MẸ
HỒ TẤN VINH
MỘT NHÂN VẬT LỊCH SỬ - MỘT PHỤ NỮ PHI THƯỜNG
Có thể nói không ngoa là rất hiếm có một đảng chính trị nào giống như ĐCSVN, coi khinh
mạng con người hết sức rẻ rúng. Xin các bạn cứ ngẫm mà xem! Đọc các chuyện kể của
những nhân vật đă từng ở trong ĐCS hay những người đă từng bị ĐCS đày đọa, rồi nh́n kỹ
vào thực tế, th́ thấy rằng, quả là ĐCSVN “giết người như ngóe”. Ai chống Đảng –
Đảng diệt! Ai chưa chống Đảng, mà Đảng nghĩ là người đó có thể có ngày sẽ chống Đảng
– Đảng cũng diệt! Những người có quan điểm khác với Đảng – nhất là người thuộc các đảng
yêu nước không cộng sản – th́ Đảng cho “đi ṃ tôm”, tức là bỏ rọ trôi sông. Ai bị Đảng
nghi, ngay cả đối với đảng viên của đảng – chẳng cần chứng cớ ǵ hết, chẳng cần điều tra
ǵ hết – Đảng “thịt”. Người nơi khác lơ ngơ đi lạc vào A-Tê-Ka (ATK, an toàn khu) của Đảng
– Đảng “thịt” ngay, để giữ bí mật của Đảng. Người cảm t́nh với Đảng từ nơi xa lần ṃ
t́m đến ATK của Đảng mà không có ai trong ATK chứng nhận – Đảng cũng “thịt”. Thậm chí,
trong kháng chiến, người dân có mang vật ǵ trong người, chẳng hạn, chiếc khăn lau mặt,
có ba màu: xanh, trắng, đỏ, Đảng nghi là gián điệp – Đảng “thủ tiêu”. Đă có biết bao nhiêu
mạng người đă bỏ xác v́ những lư do vớ vẩn như thế! Mà chỉ cần một cái hất đầu, một cái
nháy mắt, một ngón tay đưa lên… của cán bộ thôi, chứ không cần phải có bất kỳ giấy tờ,
quyết định, chữ kư lôi thôi ǵ cả - thế là một, hai hay nhiều mạng người “đi toong”! Chính
cái đầu óc “coi mạng người như ngóe” đó, mà Đảng nhất quyết bác bỏ “nhân tính”, chỉ
thừa nhận “giai cấp tính”, mà nghĩ cho cùng có khi đó lại là “thú tính”. Xin hăy nghĩ mà
xem: cái lối giết người bị quy là “địa chủ” trong cải cách ruộng đất (CCRĐ), như chôn sống,
hay chôn người đến cổ rồi cho trâu bừa qua nhiều lần cho đến chết, giam người ở chuồng
trâu rồi bỏ đói cho chết . . . (BÀN CHUYỆN RỜI BỎ ĐẢNG - Nguyễn Minh Cần - 6.2.2015)
Trong CCRĐ đảng đă giết như ngóe hơn 170 ngàn người. Tưởng đâu quên đi là phủi tay sạch.
Nhưng không. Có người đă chết rồi mà linh hồn c̣n sống đến hôm nay. Hôm nay tôi nhắc
đến bà Nguyễn Thị Năm tức là Bà c̣n ở đây với tôi.
Ỏ thành phố Thái Nguyên, xă Đồng Bẩm có một địa danh mà dân chúng gọi ‘đồi Nguyễn Thị
Năm’ người dân vẫn nhớ đến Bà.
Hơn nữa thế kỷ sau, một kư giả phát giác ra bài ‘Địa chủ ác ghê’ viết đăng trên báo Nhân Dân
để phát động phong trào GIẾT NGƯỜI CƯỚP CỦA mà bà Năm là người đàn bà được chọn để
giết đầu tiên.Té ra bài báo là của Hồ Chí Minh viết! Trần Đĩnh trong ĐÈN CÙ thuật lại Hồ Chí
Minh đă đă hóa trang che râu để không ai nhận ra đi dự khán đấu tố.
C̣n có người nhắc đến Bà nghĩa là Bà c̣n sống với họ.
Lúc c̣n sống Bà Năm đă bỏ ra tài sản để ủng hộ Kháng Chiến, gánh chịu nguy hiểm để che
dấu, nuôi nấng cán bộ cao cấp. Công lao ấy lại bị đền đáp bằng một cái đấu tố tức tưởi.
Sợ lắm, tội lắm, đừng có nói với ai, chết tớ. Khi du kích đến đưa bà ta đi, bà ta đă cảm thấy
có ǵ nên cứ lạy van: “các anh làm ǵ th́ bảo em trước để em c̣n tụng kinh.” Du kích quát :
” đưa đi chổ giam khác thôi, im!.” Bà ta vừa quay người th́ mấy loạt tiểu liên nổ ngay sát
lưng.
Ḿnh được đội phân công ra Chùa Hang mua áo quan, chỉ thị chỉ mua áo tồi nhất và không
được lộ là mua chôn địa chủ. Sợ như thế sẽ đề cao uy thế, uy lực địa chủ mà . . .
Mua áo quan được th́ không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên
miệng cổ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô:”chết c̣n ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông
nông dân không này?” Nghe xương kêu răng rắc . . . (ĐÈN CÙ - Trần Đỉnh - trang 83)
Bà có đứa con trai từng làm chính ủy trung đoàn. Anh Công đă được điều từ Vân Nam về và
ngồi cùng mẹ chịu đấu tố nhưng dường như không được phép dự buổi chôn cất mẹ. Sau này
anh chỉ là một người bạc nhược, sợ sệt, lú lẩn lúc chết.
Từ đầu chí cuối, Hồ Chí Minh đă tráo trở, tàn ác với Bà. Nhưng đảng CSVN không dè, thăm
cảnh mà Bà và gia đ́nh đă chịu đựng bây giờ lại là cái kính chiếu yêu lật tẩy cái mặt nạ
Hồ Chí Minh và cái đảng ác. Bà chưa hề có một lời nào chống cộng, một hành động nào phản
quốc nhưng những đau khổ mà Bà và gia đ́nh đă trải qua có đủ tánh giải ảo cho những ai
c̣n mê ngủ.
Như một ngọn hải đăng chiếu sáng cho tàu bè đi đêm biết những ghềnh đá hiễm nguy mà
tránh, những đau khổ của Bà Năm tự nó như một ngọn hải đăng tỏa sáng những tội ác của
cộng sản để mọi người cùng nh́n.
Linh hồn của Bà Năm hôm nay c̣n đây không phải để đ̣i nợ máu, đ̣i trả thù, đ̣i giải oan.
Bà như một người Mẹ già nhỏ nhẹ với từng đứa con - những đứa giờ này c̣n gọi ngọt sớt
‘Hồ Chủ Tịch’, c̣n sùng bái ‘Bộ đội Cụ Hồ’ c̣n phấn đấu làm ‘cháu ngoan của Bác’ - tỉnh dậy đi con. Sự thật không phải như con tưởng đâu. Nh́n thẳng vào mặt Mẹ đi, tỉnh dậy đi con.
Ngồi viết về Bà, tôi như cảm nhận có ǵ kỳ diệu. Một tấm ḷng yêu nước mênh mông trải rộng
ra cả hai cỏi âm dương. Trong cái quốc biến hôm nay, chưa từng có một người đàn bà nào
– lúc sống đă yêu nước nồng nàn mà khi mất đi rồi linh hồn vẫn c̣n đeo đuổi khuyên nhủ
các đứa con lạc đường hăy nh́n cái trải nghiệm của mẹ mà quây về.
Năm xưa, khởi đi từ những thủ đoạn giết người, bây giờ vẫn c̣n tàn bạo với những Tù Nhân
Lương Tâm, đảng Cộng Sản Việt Nam chưa tự thấy kinh tởm với chính ḿnh sao?
Thời dă man, một trang sử nhục nhă của giống ṇi.
TỈNH DẬY ĐI CON! Nơi nơi, lửa đă nổi lên rồi.
HỒ TẤN VINH
Melbourne
Ngày 17 tháng 3 năm 2015
Cá bài viết tham khảo cho Tổ Chức Tưởng Niệm 40 năm QUỐC HẬN
Ph608
Kính chuyển thư của ông Tường Phạm
m28149
To
[email]locxle@yahoo.com[/email] [email]jducnguyen@gmail.com[/email] [email]khanh2687@yahoo.com[/email] [email]ivanleee4@yahoo.com[/email] [email]vuhtruong@yahoo.com[/email] and 19 more...
Today at 7:53 AM
Rất nhiều hy vọng Bắc Cali sẽ chỉ có một ngày Tổ chức Quốc hận 30-4- People
TUONG PHAM
Mar 15 at 5:19 PM
Như quư vị đă biết, tại miền Nam Cali có hai ( 2 ) Ban Đại Diện Cộng Đồng . Và năm nay 2015, hai Ban Đại Diện Cộng Đồng trong phiên họp ngày 7-3-2015 đă đồng ư cùng đúng chung với nhau tổ chức một ngày Quốc Hận
Đó là một dấu hiệu đáng mừng cho sinh hoạt cộng đồng tại miền Nam Cali
Tại miên Bắc Cali cũng có hai Ban Đại Diện Cộng Đồng :
1-Ban Đại Diện Cộng Đồng Việt Nam Bắc Cali do ông Nguyễn Ngọc Tiên làm Chủ Tịch
2- Ban Đại Diện Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Bắc Cali do ông Trương Thành Minh làm Chủ Tịch
Cả hai Ban Đại Diện Cộng Đồng đều được lănh đạo bởi hai vị cựu Sĩ quan xuất thân từ Trường Vơ Bị Quốc Gia Đà Lạt . Ông Nguyễn Ngọc Tiên là Niên trưởng, ông Trương Thành Minh là đàn em. Chỉ khác nhau " chút xíu " ở hai cái tên . Một bên là "Việt Nam Bắc Cali, trụ sở ở trên đường William ( Dowtown San Jose ), bên kia là : Người Việt Quốc Gia Bắc Cali " trụ sở nằm trên đường Tully .
" Chàng ở Tương giang đầu, thiếp ở Tương giang vĩ, nhưng cùng uốc nước chung gịng nước sôngTương.
Qua lá thư của ông Trương Thành Minh gửi cho ông Nguyễn Ngọc Tiên dưới đây mời ông Nguyễn Ngọc Tiên tham dự buổi họp để thành lập một Ban Tổ chức chung cho buổi lễ tưởng niêm Quốc Hân 30-4-1975 tại San Jose, rất nhiều hy vọng năm nay tại San Jose sẽ có một buổi lễ tưởng niệm Quốc hận mà thôi.
Cũng xin nói thêm rằng, trong buổi lễ thượng kỳ đầu năm ( ngày mùng một Tết ) trước tiền đ́nh toà Thị chính San Jose do lực lượng Sĩ Quan Thủ Đức San Jose thực hiện, trong phần phát biểu , ông Trương Thành Minh đă nói lên ư nghĩa đoàn kết này. Đại ư ông tuyên bố : v́ mục tiêu tối thượng và trong niềm mong ước của đại đa số người Việt tị nạn CS ở miền Bắc Cali để tranh đấu cho quê hương sớm có Tư Do, Dân chủ, thoát ách độc tài Cộng sản, ông sẵn sàng ngồi xuống , sinh hoạt chung , tạo sự đoàn kết với tất cả mọi đoàn thể, hội đoàn trong vùng Bắc Cali
Để rộng đường dư luận, xin chuyển :
1- Thư mời của ông Trương Thành Minh
2- Bài viết của kư giả Thanh Phong đăng trên nhật báo Viễn Đông ( Nam Cali ) với tựa đề : Năm nay hai Cộng Đồng cùng tổ chức chung Ngày Quốc Hận 30 tháng Tư tại Nam Cali "
3- You tube dài khoảng 12 phút về buổi họp thành lập Ban Tổ Chức tưởng niệm Quốc hận của Ban Đại Diện Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Bắc Cali do phóng viên Nghê Lữ thực hiện .
Xin click vào link dưới đây để xem :
Xin kính chuyển đến quư vị video buổi họp.
Minh (Cộng Đồng)
[url]https://youtu.be/WHl1v8QIKYA[/url]
Attachments area
Preview YouTube video NetViet Hop chuan bi thanh lap BTC Ngay Quoc han 30 4 2015
Từ: m28149 <m28149@sbcglobal.net>
Ngày: 18:30:27 GMT-7 Ngày 11 tháng 03 năm 2015
Đến: Tien Nguyen <nnt9009@gmail.com>, Le Ng <nghelu50@yahoo.com>, Mai Khuyen <camrymai2000@yahoo.com>, Chu Tan <chutan_vietnam@yahoo.com>, Do Hung <dohung59@gmail.com>, Nguyen Xuan Nam Calitoday <nam@baocalitoday.com>, Nang Magazine <nangtheky21@gmail.com>, Doi Moi Magazine <doimoimagazine@yahoo.com>, Thien Huynh <huynhluongthien@gmail.com>
Chủ đề: Thư mời
Trả lời-Tới: m28149 <m28149@sbcglobal.net>
Kính thưa ộng Chủ Tịch Nguyễn Ngọc Tiên và quư vị quan tâm.
Trong niềm mong mơi được phối hợp tổ chức chung một Lễ Tưởng Niệm 40 Năm Quốc Hận theo nguyện vọng của các Hội Đoàn và quư Đồng Hương miền Bắc Cali., chúng tôi kính mời ông Chủ Tịch Nguyễn Ngọc Tiên đến với chúng tôi trong buổi họp theo thư mời đính kèm để thành lập một Ban Tổ Chức chung trong buổi Lễ Tưởng Niệm quan trọng này.
Nếu trường hợp vạn bất đắc dĩ phải tổ chức riêng, tôi sẽ đích thân đến tham dự Lễ Tưởng Niệm do ông Chủ Tịch Nguyễn Ngọc Tiên tổ chức để kết chặc t́nh giao hảo.
Trân Trọng.
Trương Thành Minh
(Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Bắc Cali.)
--
Năm nay hai Cộng Đồng cùng tổ chức chung Ngày Quốc Hận 30 tháng Tư
(VienDongDaily.Com - 09/03/2015)
Bài THANH PHONG
LITTLE SAIGON - Mong ước của đồng hương Nam California muốn chỉ có một Cộng Đồng duy nhất đang có thể thành h́nh, bằng việc đầu tiên, cả hai Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam Cali (CĐNVQG) và Cộng Đồng Việt Nam (CĐVN) Nam Cali cùng đứng chung tổ chức ngày Tưởng Niệm Quốc Hận 30-4-1975 – 30-4-2015 trong buổi họp từ 11 giờ trưa đến hơn 2 giờ chiều ngày thứ Bảy tại Thư Viện Việt Nam.
Sau khi cả hai Hội Đồng Đại Diện Cộng Đồng đều đứng chung với nhau trong lễ chào cờ tại Tượng Đài Đức Trần Hưng Đạo vào lúc 10 giờ sáng; chào cờ xong cả hai Hội Đồng Đại Diện Cộng Đồng về thẳng Thư Viện Việt Nam để tiến hành buổi họp chung.
Chủ tọa đoàn cuộc họp chung đầu tiên giữa hai CĐVN Nam Cali và CĐNVQG Nam Cali. (Thanh Phong/Viễn Đông)
Ngoài Hội Đồng Đại Diện hai Cộng Đồng, về phía Hội Đồng Liên Tôn có sự hiện diện của Hiền Tài Phạm Văn Khảm và giáo sư Nguyễn Thanh Giàu, cùng Giám Mục TL Trần Thanh Vân, LS. Lê Công Tâm, đại diện Giám Sát Viên Andrew Đỗ, cựu Đại Tá Lê Khắc Lư, ông Phan Thanh Châu, ông Lê Tự Hà, ông Vơ Trợ (Đại Việt QDĐ và VNQDĐ), ông Lê Quang Dật, ông Tôn Thất Nhuận (Phủ Tổng Thống), ông Trương Quang Sỹ, ông Lê Phước Lai và ông Phan Đa Văn (nhân sĩ), bà Kiều Mỹ Duyên (kư giả, thương gia), bà Mộng Lan (Đảng Cộng Ḥa Việt Mỹ), ông Cai Văn Trung (cựu Hội Trưởng BĐQ Nam Cali), ông bà Đốc sự Lê Ngọc Diệp, bà Vơ Thị Thu Vân, ông Hứa Trung Lập, ông Nguyễn Tấn Duy, ông Phát Bùi (Thụ Ủy hai Liên Danh ra tranh cử chức Chủ Tịch Hội Đồng Đại Diện CĐNVQG Nam Cali) cùng nhiều đồng hương và các cơ quan truyền thông.
Ông Nguyễn Mạnh Chí (Chủ Tịch Hội Đồng Giám Sát CĐNVQG) và ông Nguyễn Văn Ḥa (Chủ Tịch Hội Đồng Giám Sát CĐVN Nam Cali) điều hợp buổi họp. Hai vị trên mời Kỹ sư Ngăi Vinh và LS Nguyễn Xuân Nghĩa lên đồng chủ tọa. Kỹ sư Ngăi Vinh mời thêm các ông Nguyễn Kim B́nh, Phan Văn Chính, Lê Tự Hà. LS. Nguyễn Xuân Nghĩa mời thêm LS. Trần Sơn Hà và hai ông Lê Nguyễn Thiện Truyền và ông Hứa Trung Lập vào thành phần chủ tọa đoàn.
Trước khi thảo luận, LS Nghĩa mời GS Nguyễn Thanh Giàu đại diện Hội Đồng Liên Tôn chúc mừng đại hội. GS. Nguyễn Thanh Giàu thay mặt HĐLT chúc buổi họp thành công và cho biết, ông rất vui mừng sau mấy chục năm chờ đợi ngày này. Thay mặt HĐLT, ông hứa, nếu hai Cộng Đồng kết hợp thành một, HĐLT sẽ hỗ trợ hết ḿnh, sẽ vận động đồng hương ủng hội mọi sinh hoạt chung của Cộng Đồng.
Sau đó, cả hai vị Chủ Tịch đều nêu mục đích buổi họp, nhằm phối hợp tổ chức chung ngày Quốc Hận 30-4-2015. Cả hai Chủ Tịch đều cho rằng, việc hai Cộng Đồng đ̣an kết là cái gai trước mắt của bọn Việt cộng và tay sai nên rất có thể sẽ có những đánh phá từ bên ngoài và cả bên trong nội bộ hai Cộng Đồng.
Sau một số câu hỏi và đề nghị của đồng hương, trong đó, ông Cai Văn Trung, cựu chiến sĩ BĐQ nêu đề nghị trong ngày 30-4 nên treo cờ rũ v́ là ngày Quốc Hận, ngày đau thương của dân tộc. Ông Lê Quang Dật rất hân hoan có mặt trong buổi họp này và mong rằng buổi họp sẽ bầu ra một ban tổ chức có tính cách cân bằng.
Chủ tọa đoàn bước vào phần chính, bầu ra một Ban Tổ Chức chung, trước hết với Trưởng Ban Tổ Chức và sau đó đến các ban chuyên môn. GS Nguyễn Thanh Giàu, LS Lê Công Tâm, ông Phan Đa Văn, ông Trương Quang Sỹ, ông Phạm Ngọc Khôi, ông Hoàng Tấn Kỳ và ông Cai Văn Trung đề nghị hai vị Chủ Tịch hai Cộng Đồng là đồng Trưởng Ban Tổ Chức.
Có ư kiên nên cử hai Chủ Tịch Hội Đồng Giám Sát làm việc này, và một ư kiến cho rằng nên bầu ra một trưởng Ban Tổ Chức. Hai điều hợp viên lấy biểu quyết, có 56/ 59 người giơ tay đồng ư cử hai Chủ Tịch Ngăi Vinh và Nguyễn Xuân Nghĩa làm đồng Trưởng Ban Tổ Chức.
Hai vị Trưởng Ban Tổ Chức đă chấp nhận ư kiến của đồng hương và mỗi bên sẽ đề cử đồng đều nhân sự vào các ban chuyên môn, đồng thời sẽ c̣n nhiều buổi họp khác để tiến hành việc tổ chức cho thật qui mô, đánh dấu 40 năm ngày VNCH bị bọn Việt Cộng cưỡng chiếm.
LS Lê Công Tâm phát biểu, cho biết, GSV Andrew Đỗ cử ông đến tham dự và chuyển lời của GSV chúc mừng sự đoàn kết của hai cộng đồng. GSV Andrew Đỗ hứa sẽ giúp đỡ mọi phương tiện có được cho ban tổ chức ngày Quốc Hận năm nay.
Sau hơn ba tiếng đồng hồ thảo luận, buổi họp kết thúc hơn 2 giờ chiều ngày thứ Bảy, 7 tháng Ba, 2015.
Nguồn : Viễn Đông on line
Thư Mời họp thống nhất Tưởng Niệm 40 Năm Quốc Hận
m28149
To
me
Today at 11:23 AM
BAN TỔ CHỨC LỄ TƯỞNG NIỆM 40 NĂM QUỐC HẬN
THƯ MỜI HỌP
Kính thưa quư Tổ Chức, quư Hội Đoàn.
Kính thưa quư vị Thân Hào, Nhân Sĩ.
Kính thưa quư Đồng Hương
Kính thưa quư cơ quan Truyền Thông, Báo Chí.
-Chiếu theo biên bản buổi họp để thành lập Ban Tổ Chức Lễ Tưởng Niệm 40 Năm
Quốc Hận vào ngày 14 tháng 3 năm 2015.
-Thể theo đề nghị của Đại Diện các Tổ Chức/Hội Đoàn.
-Thể theo nguyện vọng của Đồng Hương vùng Bắc California.
Chúng tôi, Ban Tổ Chức Lễ Tưởng Niệm 40 Năm Quốc Hận – trong niềm mong mơi được
phối hợp để tổ chức thống nhất chung một Lễ Tưởng Niệm 40 Năm Quốc Hận
- kính mời quư vị Đại Diện các Tổ Chức, Hội Đoàn, quư Thân Hào Nhân Sĩ, quư Đồng Hương
quan tâm, đặc biệt là Ban Đại Diện Cộng Đồng Người Việt Bắc Cali. và Ban Đại Diện
Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Bắc Cali. đến tham dự một phiên họp mở rộng với Ban
Tổ Chức để chúng ta cùng góp ư, bàn thảo một kế hoạch phối hợp khả thi và thích nghi
trong hoàn cảnh hiện nay, nhằm thống nhất một Lễ Tưởng Niệm, theo nguyện vọng của
tập thể người Việt tị nạn cộng sản ở vùng Bắc California.
Buổi họp được tổ chức theo chi tiết như sau:
*Điạ điểm: Thư Viện Tully
880 Tully Road San Jose, CA. 95111
*Thời gian: 2 giờ 30 chiều ngày Chử Nhật, 22 tháng 3 năm 2015
Sự hiện diện của quư vị nói lên tinh thần xây dựng và hợp tác, thể hiện tinh thần phục vụ
Cộng Đồng và đồng thời nói lên tinh thần tôn trọng quyền lợi tối thượng của Quốc Gia,
Dân Tộc trong mục tiêu tranh đấu chung cho công lư, dân chủ, nhân quyền, sự vẹn toàn lănh
thổ và nền độc lập thật sự cho Tổ Quốc.
San Jose ngày 18 tháng 3 năm 2015
Trân trọng đồng kính mời
-Ô. Trương T. Minh: CĐNVQG/BCA
-Bác Sĩ Phạm Đ. Vượng: TTCS/VNCH/TBHK
-Ô. Mai Khuyên: Khu Hội CTNCT/BCA
-Ô Chu Tấn: Hội Nhân Sĩ DHTĐ/TB/HK
-Ô. Nguyễn T. Lương: Hội Vơ Bị Bắc Cali.
-Ô. Nguyễn Đ. Lê: Hội Đại Học CTCT/BCA
-Ô. Trần Song Nguyên: Hội BĐQ Bắc Cali.
-Ô. Triệu Hà: Hội ĐPQ/NQ Bắc Cali.
-Ô. Thomas Nguyễn: Liên Đoàn Cử Tri.
-Bà Trần T. A. Tuyết: Hội Phụ Nữ VN Hải ngoại.
-Ô. Nguyễn M. Huy: Đoàn TN/SV Cờ Vàng.
-Ô. Phạm Hữu Sơn: Cựu Chủ Tịch Cộng Đồng
-Sơn Loan: Biệt Đoàn Văn Nghệ Gio Linh
30/4: Hoà B́nh và Hoà Giải Dân Tộc
30 Tháng Tư:
Ḥa B́nh Và Ḥa Giải Dân Tộc
(Tạp Chí Xây Dựng – Năm thứ 32 – Số 808 – Phát hành ngày 4 tháng 4-2015)
Steven Dieu
From: 'V0 Ngo' via VN-SHARE-NEWS <vn-share-news@googlegroups.com>
To: "thaoluan9@yahoogroups.com" <thaoluan9@yahoogroups.com>; "PhungSuXaHoi@yahoogroups.com" <PhungSuXaHoi@yahoogroups.com>
Cc: "VN-News@yahoogroups.com" <VN-News@yahoogroups.com>; "VN-Politics@yahoogroups.com" <vn-politics@yahoogroups.com>; dd vn-share-news <vn-share-news@googlegroups.com>; "vn-online@googlegroups.com" <vn-online@googlegroups.com>; "vntrenvanneoduong@yahoo.fr" <vntrenvanneoduong@yahoo.fr>; Dang Hoang Son <tiengque@yahoogroups.com>; vi nguyen <vivasup6@yahoo.ca>; NAM VAN TRAN <nvt1950@gmail.com>
Sent: Sunday, April 5, 2015 8:46 AM
Subject: [VN-SHARE-NEWS] 30 Tháng Tư: Ḥa B́nh Và Ḥa Giải Dân Tộc
Một bài việt rất hay , phân tách rơ ràng sự gian manh xảo trá của CSVN , qua chiêu bài ḥa giải dân tộc trong nghị quyết 36 . Chỉ là một cái (trap) dể bẫy cho những ai
nhẹ dạ yếu ḷng rồi tin chúng . Những người chết đứng chết ngồi ở đảo Gạt Ma , chúng c̣n chẳng màng . Những người hy sinh chống trả Hán Tặc năm 1979 chúng
chẳng có lời nào tri ân hay mặc niệm . Việt Kiều ở Lào & Miên hàng khối chúng (CSVN ) có bao giờ nói hay nghĩ tới đâu . Tại sao chúng nói đến chúng ta , trong lúc
chúng ta là những người bỏ nước ra đi v́ chúng , tức là chúng ta là thuyền nhân và cũng là người Tỵ Nạn Cộng Sản . Tại sao chúng muốn chúng ta phải ḥa hợp với
chúng .
----- Forwarded Message -----
From: vi nguyen
Sent: Sunday, April 5, 2015 9:00 AM
Subject: Fw: [ 30 Tháng Tư: Ḥa B́nh Và Ḥa Giải Dân Tộc
Bai hay qua ..
30 Tháng Tư: Ḥa B́nh
30 Tháng Tư: Ḥa B́nh
30 Tháng Tư: Ḥa B́nh Và Ḥa Giải Dân Tộc (Tạp Chí Xây Dựng Năm thứ 32 Số 808 Phát hành ngày 4 tháng 4-2015)
View on xaydunghouston.com Preview by Yahoo
30 Tháng Tư:
Ḥa B́nh Và Ḥa Giải Dân Tộc
(Tạp Chí Xây Dựng – Năm thứ 32 – Số 808 – Phát hành ngày 4 tháng 4-2015)
Steven Dieu
“Ai nắm giữ quá khứ, sẽ làm chủ tương lai.
Ai thống trị hiện tại, sẽ bóp méo quá khứ.”
*****
LTS: Trong tuổi thiếu niên Steven Dieu vượt biển một ḿnh. Đến Hoa Kỳ, thân tự lập thân, gian khổ trăm bề tốt nghiệp Luật sư.
LS Steven Dieu hiện làm việc trong văn pḥng Biện Lư của Quận Harris County . Ông thường góp mặt trên đài truyền h́nh Việt ngữ trong các buổi hội thọai liên quan về các đề tài Chính trị hoặc Sinh họat trong Cộng Đồng NVQG Houston .
30 tháng 4 hàng năm, một ngày như mọi ngày. Nhưng với những người Việt tị nạn Cộng Sản, nó là một ngày lịch sử và gợi lên một tâm trạng khó quên. Tháng Tư về,
người Việt, trong và ngoài nước, nếu không vô cảm đều khó tránh việc ôn lại quá khứ và chia xẻ ưu tư về tương lai của đất nước và dân tộc Việt Nam .
Tôi thuộc mẫu người hay suy tư, nghĩ ngợi và viết trong thanh tịnh của màn đêm. Suốt hai đêm qua, ngồi một ḿnh uể oải trước máy computer. Tâm tư trầm lắng. Tối nay, ngoài trời lại vừa đổ mưa. Trong đêm khuya thanh vắng, tôi ngồi nghe tiếng mưa rơi rào rạt trên nóc nhà và chảy xuống từ máng xối. Ngả lưng vào ghế, đôi mắt
nh́n đăm đăm vào mặt đồng hồ trên tường, miên man trầm tưởng, tôi cảm thấy buồn rười rượi. Không hay đă gần hai giờ khuya rồi! Măi đeo đuổi một ư nghĩ: ngót bốn mươi năm xa vời vợi! Trong nửa đêm khuya, c̣n tôi th́ đang ở nửa khoảng của đời người. Hai đêm nay, trong bâng khuâng, tôi bắt đầu góp nhặt lại một chuỗi dĩ văng
nằm rời rạc và ngổn ngang trong kư ức, để đi t́m một điều ǵ đó mà chính tôi cũng không biết. Ngước mắt lên trần nhà, tâm hồn tôi trôi lang thang không mục đích, như con thuyền trôi dạt trên biển cả không bờ bến…
Tôi sinh ra và lớn lên trong thời chiến lẫn thời b́nh. Như một động cơ vô h́nh, chiến tranh và ḥa b́nh thúc đẩy tôi phải lớn lên một cách vội vă. Chiến tranh Việt Nam đă kết thúc được 40 năm, và những tàn tích của cuộc chiến cũng dần dần biến mất theo thời gian. Tuy nhiên, những kư ức đau thương của thời hậu chiến, cấu tạo bởi
xương máu, nước mắt và sinh mạng th́ không thể nào xoá bỏ được khỏi năo trạng của tôi cũng như hàng triệu người Việt tị nạn Cộng Sản.
Tôi bước chân lên đất Hoa Kỳ vào một mùa Đông giá lạnh rét buốt. Người tôi bỡ ngỡ, ḷng tôi xôn xao một niềm vui trong hoang mang vô định và một nỗi buồn khó tả. Sau nhiều ngày tháng trong trại tị nạn, trước mắt tôi bây giờ là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Lúc đó, tôi ngẫm nghĩ, không hiểu tại sao ḿnh c̣n sống b́nh yên được đến ngày hôm nay. Tôi tự nhủ với ḿnh là phải quên đi quá khứ, chú tâm học hành và xây dựng tương lai.
Những năm đầu trên xứ Mỹ, tôi không đi t́m dĩ văng, nhưng dĩ văng đau buồn vẫn cứ lẩn quẩn bên tôi, như bóng với h́nh. Khi màn đêm sụp xuống và ánh đèn vàng bật lên, “bóng” lại về với tôi. Tôi mới hiểu là không cách nào tách rời nó được. Vứt bỏ nó tức là vứt bỏ tôi! Bởi v́, tôi là nhân chứng, là thuyền nhân trên con tàu dĩ văng.
Nhiều đêm, kư ức tự nó xoay ḿnh, tôi trở thành cái “bóng”, và “bóng” lôi cuốn tôi vào cơn ác mộng.
Đời người tị nạn phần nhiều là buồn và khổ. Trên nỗi buồn tha hương lại chồng chất thêm nhiều kỷ niệm đau khổ trong cuộc sống trên xứ người. Một mùa đông lạnh
buốt đi qua, lại thêm nhiều mùa đông rét buốt tiếp đến. Ngày nọ rồi tới ngày kia, kư ức đau buồn dần dần cũng phai nhạt theo bụi thời gian. Tôi cứ nghĩ ḿnh đă quên dĩ văng từ lâu, nhưng rồi bất chợt, 30 tháng Tư về, quá khứ đau thương cũng đua nhau ùa về, như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Tim tôi quặn thắt lại. Cho dù sau 40
năm, thỉnh thoảng dĩ văng len lỏi vào giấc ngủ, trong yên lặng của màn đêm, khóe mắt tôi, bỗng dưng thoáng nồng cay. Đây không phải là giọt nước mắt của đau thương, lại càng không phải là nước mắt của hận thù.
Tại sao ta không bỏ nước ra đi trong thời chiến tranh, mà lại trốn chạy trong thời ḥa b́nh, thống nhất? Có người hỏi.
Tôi không phải là nạn nhân của chiến tranh. Tôi, cũng như hàng triệu người dân miền Nam , là nạn nhân của một chế độ độc tài. Là nạn nhân của những chính sách hà khắc, đầy hận thù, băng hoại đạo đức, và tàn nhẫn vô nhân đạo dưới ách thống trị của đảng Cộng Sản Việt Nam .
Như một cơn gió lốc, sự kết thúc bất ngờ của cuộc chiến, chẳng những không hàn gắn lại được vết thương “huynh đệ tương tàn”, mà c̣n tạo ra thêm những bi kịch đau
thương trong thời hậu chiến. Ḥa b́nh và thống nhất, trong bối cảnh miền Nam Việt Nam , c̣n tồi tệ hơn thời chiến tranh. 40 năm đă qua, những vết thương vẫn c̣n đó. Về phương diện tâm thần, dấu tích đau buồn của thời ḥa b́nh không chỉ ở một mà tới hai hay ba thế hệ. Trong ḥa b́nh và thống nhất, nhà cầm quyền Cộng sản
đă xoá đi sinh mạng của trên 1 triệu người, đưa đến thảm cảnh hàng triệu gia đ́nh ly tán, hàng trăm ngàn trẻ em mồ côi cha lẫn mẹ, và hàng trăm ngàn nạn nhân chôn xác giữa biển Đông.
Nạn nhân của biển Đông? Họ là những người mất nước, mất luôn cả tên tuổi và lư lịch. Thế giới đă đặt cho họ tên ‘Boat People’ (ThuyềnNhân)!
Nghĩa trang là nơi chúng ta chôn cất người ‘đă chết’, là “nơi an nghỉ” cuối cùng. Nhưng.., “Thuyền Nhân” Việt Nam đă biến Biển Đông thành nghĩa trang, một nghĩa trang “chôn sống” hàng trăm ngàn thuyền nhân vô tội, một nơi “an nghỉ” lớn nhất trên thế giới cho những Thuyền Nhân không đến được bờ đất tự do. Một sự kiện lịch sử cho cả thế giới, mà chế độ Cộng Sản Việt Nam tránh né, không nhận trách nhiệm.
Chúng ta đă đạt được ǵ? Dân tộc Việt Nam cho đến nay vẫn không có tự do và dân chủ! Giai cấp “tư bản” vẫn c̣n đó! Tư bản của chế độ Việt Nam Cộng Hoà được
thay thế bằng giai cấp “tư bản đỏ”, mà những “đại gia” chính là đảng viên quan tham già nua của Đảng Cộng sản! Người dân “bần cố nông” vẫn c̣n đó! Đất nước Việt Nam vẫn nghèo nàn, dân trí vẫn thấp kém. Người dân vẫn bị áp bức và bóc lột, tham nhũng lan tràn khắp nơi trong nước, tệ hại hơn gấp trăm lần so với chế độ Việt
Nam Cộng Hoà trước đây. Đất nước thống nhất, dân tộc Việt bị xiết chặt bởi cái “gọng kềm” của chế độ độc tài Cộng sản. Chế độ Cộng sản đă mất đi cái “chánh nghĩa” mà bọn chúng đă cố ngụy tạo khi xâm chiếm miền Nam .
Từ thập niên 2000, một xu hướng kêu gọi người Việt hải ngoại nên “khép lại quá khứ” và “ḥa hợp, ḥa giải dân tộc”. Trước đó, đă có một khẩu hiệu tương tự: “xoá bỏ
hận thù, hướng đến tương lai”. Tư tưởng nầy xuất sứ từ trong nước, trở thành một chánh sách của đảng Cộng sản và nhà nước Việt Nam , và năm 2004, trở thành Nghị Quyết 36.
Trong khi đảng Cộng sản kêu gọi “Việt kiều” hăy “xoá bỏ hận thù”, th́ chính họ lại bóp méo và phô trương quá khứ. Trong suốt 40 năm qua, nhà cầm quyền Cộng sản
thống trị với một “chánh sách nhồi sọ”. Họ bắt buộc người dân phải ăn mừng cuộc chiến thắng chống Mỹ cứu nước, tôn sùng bác Hồ vĩ đại, ca ngợi sự lănh đạo sáng
suốt của Đảng, liên tục không ngừng nghỉ: từ tiểu học đến đại học, trong những buổi tối “học tập chính trị” tại phường khóm, trong các buổi biểu diễn văn nghệ, trong
các cuộc triển lăm, trong nghệ thuật phim ảnh, và trong ngành truyền thông báo chí. Thậm chí, những bài hát ca tụng Hồ Chí Minh, vinh danh Đảng được hát đi hát lại mỗi ngày qua những cái loa phóng thanh đặt tại những góc đường, những vở kịch, những cuốn phim về lịch sử chống Mỹ cứu nước cũng được chiếu đi chiếu lại hàng tuần.
Vâng, chúng ta có thể khép lại quá khứ đau thương, nhưng không có nghĩa là quên nó đi. Nhớ đến quá khứ đau thương không phải để nuôi dưỡng hận thù, mà để tránh
lặp lại những sai lầm đă xảy ra, và cũng để nhận thức được nguồn gốc của ḿnh: “người Việt tị nạn Cộng Sản”. Nếu chúng ta quên đi quá khứ th́ chẳng khác ǵ quên đi sự hy sinh của những Quân, Dân, Cán, Chính và các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà, của cha mẹ, của người thân, và của anh em đồng đội. Quá khứ là một phần của cuộc
đời, là nền tảng tạo thành ngày hôm nay. Có quá khứ th́ mới có ngày hôm nay. Cho nên, dù dĩ văng đầy đau thương th́ cũng phải biết quư trọng nó, v́ đó là một phần trong cuộc sống của mỗi người mà không ai có thể chối bỏ và thay đổi được.
Chủ nghĩa Cộng sản đă sụp đổ trên 25 năm. Ngay cả tầng lớp đảng viên già nua, và đảng viên lănh đạo của Đảng Cộng sản Nhà nước Việt Nam cũng đă vứt bỏ lư tưởng Cộng sản từ lâu. Nhưng bề ngoài, họ phải bám vào nó, như bám vào một thây ma, để tồn tại, bảo vệ nó để biện minh cho quyền lực và sự thống trị của họ. Những hành động: chuyển tài sản, cho con cháu du học, đi trị bệnh, đầu tư ở những nước tự do đă cho chúng ta thấy rơ điều này.
Nh́n lại quá khứ, chúng ta ngẫm nghĩ đến tương lai. Có một kế hoạch hoặc đường lối nào sớm đem lại dân chủ và tự do cho đất nước và người dân Việt Nam ? Kế
hoạch? Tôi không có! Nhưng, tôi biết việc ǵ chúng ta không nên làm. Bởi v́, nếu làm sẽ có ảnh hưởng tai hại đến những người đang tranh đấu và hy sinh cho một xă hội Việt Nam tự do và dân chủ.
Tôi không thể chấp nhận ḥa hợp ḥa giải dân tộc một cách mù quáng. Một chánh sách dựa hoàn toàn trên nền tảng của sự ảo tưởng (mirage) và lừa bịp. Khuyến khích hoặc hô hào cho ḥa hợp ḥa giải dân tộc là điều mà chúng ta không nên làm.
Tôi chưa bao giờ có hận thù với đồng bào tôi, nên không đặt “ḥa giải, ḥa hợp” với đồng bào thành vấn đề. Nếu ai có hận thù, có nợ máu với dân tộc, th́ hoà giải với
dân tộc là điều cần phải làm. Tôi và đồng bào Việt Nam đều là nạn nhân của chế độ Cộng sản. Tôi may mắn không c̣n là nạn nhân của chế độ, và trở thành người “tị
nạn”. Ngày nào c̣n chế độ Cộng sản, ngày đó tôi vẫn c̣n “tị nạn”. Ngược lại, hàng chục triệu đồng bào Việt Nam vẫn c̣n là nạn nhân của chế độ.
Ḥa giải ở đây là hoà giải giữa nhà nước Cộng sản và dân tộc Việt Nam , không phải chỉ với người Việt hải ngoại. Hay nói rơ hơn là hoà giải giữa tập đoàn thống trị độc
tài Cộng sản với đồng bào bị trị, bị Cộng sản trả thù, đàn áp, bịt miệng, tù đày, giết hại, bóc lột, và cướp của.
Nếu nhà cầm quyền Công sản thật sự muốn ḥa giải với đồng bào, họ đă thực hiện từ ngày 30 tháng Tư năm 1975. Trong 4 thập niên qua, họ vẫn chưa ḥa giải với 90
triệu người Việt trong nước, th́ tại sao họ lại quan tâm muốn ḥa giải với 4 triệu người Việt hải ngoại, nếu không phải là để khai thác tài chánh và huy động “chất xám”
của “Việt kiều” trong công cuộc đóng góp cho Đảng và Nhà nước? Và tại sao có một số người Việt và nhiều đảng phái chính trị chống Cộng ở hải ngoại cũng hô hào ḥa hợp hoà giải, nếu không phải là mưu đồ hay mưu lợi kinh tài cho cá nhân hay đảng phái của họ?
Trên nguyên tắc, ai đă gây hận thù th́ nên hoà giải với nạn nhân của họ. Làm sao bắt nạn nhân đến xin ḥa giải với kẻ vẫn c̣n hành hạ ḿnh? Nếu nhà nước Cộng sản thật sự muốn ḥa giải hận thù với dân tộc, th́ họ chỉ cần hủy bỏ đảng Cộng sản, trả lại quyền tự do và nhân quyền cho đồng bào trong nước, trả tự do cho những người
tù nhân lương tâm, những người bất đồng chính kiến: nạn nhân của chế độ.
Như một gă vũ phu trong gia đ́nh. Nếu hắn ngưng, không đánh đập, bạo hành với người thân trong gia đ́nh, th́ hạnh phúc và t́nh yêu sẽ tự động mở rộng bàn tay đón tiếp họ. Những lời lẽ hứa hẹn, xin lỗi đầu môi cho qua thời gian sẽ không bao giờ hoà giải được bạo hành trong gia đ́nh. Ngược lại, càng hứa hẹn, càng xin lỗi giả dối,
th́ chỉ càng làm cho nạn nhân ngao ngán bản chất lừa bịp. Chỉ có những hành động cụ thể mới có thể chứng minh được thiện chí.
Đúng vậy, thiện chí là yếu tố căn bản nhất trong việc ḥa giải. Ḥa giải dân tộc không chỉ đơn thuần bằng lời nói và cách nói của nhà nước Cộng sản; họ phải thể hiện
tinh thần ḥa hợp hoà giải dân tộc qua hành động và sự thật tâm. Khi nhà nước Cộng sản thật sự hoà giải với đồng bào trong nước, quá khứ đau thương của người Việt hải ngoại sẽ tự động hóa giải theo. Người Việt trên toàn thế giới sẽ hoan nghênh đón mừng một Việt Nam mới, thật sự tự do và dân chủ.
Thiện chí? Trong 4 thập niên vừa qua, nhà nước Cộng sản có thể gác bỏ hận thù và tích cực hợp tác với Hoa Kỳ, với Trung Quốc, hai kẻ thù xâm lấn đất nước, nhưng họ không thể bắt tay với đồng bào Việt Nam? Họ có thể tích cực giúp Hoa Kỳ t́m kiếm xác và hài cốt của người lính Hoa Kỳ, tưởng niệm những người lính Trung Quốc đă
chết tại Việt Nam, nhưng họ đă làm ǵ cho những người lính Việt Nam đă nằm xuống, cho thương phế binh cả hai bên, cho những người đă chết trong những trại tù cải
tạo, và trên biển Đông? Chỉ riêng việc hoà giải với những người lính Việt Nam Cộng Hoà đă nằm xuống qua việc cho phép trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội miền Nam ở
Biên Ḥa, đi t́m kiếm và cải táng hài cốt những người đă chết trong các trại tù cải tạo, 40 năm vẫn c̣n nằm trong thực trạng “ù ĺ”.
Thiện chí? Không lâu sau khi kư Nghị Quyết 36-NQ/TW, ngày 26 tháng 3, 2004, kêu gọi sự đóng góp của “Việt kiều” ở hải ngoại trong “công cuộc đổi mới và chánh sách
đại đoàn kết toàn dân tộc của Đảng và Nhà nước”. Đảng và nhà nước vào tháng 6 năm 2005 đă dùng áp lực kinh tế và giao thương yêu cầu chính quyền Malaysia và
Indonesia đục bỏ hai tấm bia tưởng niệm những Thuyền Nhân đă bỏ mạng ngoài biển khơi (do người Việt hải ngoại dựng lên vào dịp 30-4-2005) tại Pulau Bidong và
Galang. Mặt trước của Đài Tưởng Niệm viết: “Để tưởng niệm hàng trăm ngàn người Việt bỏ mạng trên đường t́m tự do (1975-1996). Mặc dù họ đă chết v́ đói khát, bị
hăm hiếp, v́ kiệt sức hay bất kỳ lư do nào khác, chúng ta nguyện cầu họ măi măi được b́nh an. Sự hy sinh của họ sẽ không bao giờ bị lăng quên. Cộng đồng người Việt
hải ngoại, 2005”. Hai đài tưởng niệm tại Pulau Bidong và Galang đă bị đục bỏ. Tấm bia tưởng niệm những thuyền nhân vô tội cũng không được thực hiện.
Chúng ta có thể dễ dàng đánh giá nhân phẩm và thiện chí của Đảng và Nhà nước Cộng sản Việt Nam qua cách họ đối xử với những người đă nằm xuống.
Tại sao với quá khứ đầy đau thương vẫn c̣n đó, những lời hứa hẹn giả dối, mị dân cho qua thời gian và những chánh sách vô nhân đạo, cũng như sự tiếp tục đày đọa,
áp bức đồng bào vô tội của Đảng và nhà nước Cộng sản trong quá khứ và hiện tại, trên 60 năm dài, mà vẫn có người tin theo một cách mù quáng?
Gạt tôi một lần, thật xấu hổ cho anh; gạt tôi hai lần, tôi thật là xấu hổ! (Fool me once, shame on you; fool me twice, shame on me!)
Steven Dieu, 2015.
NGÀY 30 THÁNG 4 LÀ NGÀY QUỐC HẬN
[CHIENSITUDONEWS] BAO TRAM :Ngày 30 Tháng 4, 40 năm
Social
MY LOAN [email]tmyloan@gmail.Com[/email] [CHIENSITUDONEWS]
To Hoa Tu Do [email]CHIENSITUDONEWS@yahoogroups.com[/email] Apr 9 at 11:29 PM
Ngày 30 Tháng 4, 40 năm
Bảo Trâm
babui_giaiphongMN
Cách đây 40 năm, ngày 30 tháng 4 năm 1975, cộng sản từ miền Bắc nước Việt Nam tiến chiếm nước Việt Nam Công Ḥa ở miền Nam Việt Nam.
Nước Việt Nam, một nước độc lập, tự chủ từ hàng ngàn năm trước. Một đất nước đă trải qua biết bao cuộc chiến tranh để xây dựng đất nước, để giữ vững và mở rộng bờ cơi từ Bắc chí Nam, từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mâu. Suốt thời gian dài hàng mấy ngh́n năm đó, Dân tộc Việt Nam cũng từng bị xâm chiếm, từng bị nô lệ, từng vùng lên để lấy lại nước, cũng từng bị đánh bại, và bị xâm chiếm lâu dài hay tạm thời.
Đất nước Việt Nam chúng ta từng bị cai trị hà khắc của bọn giặc tàu ở phương Bắc. Dân Việt Nam chúng ta cũng từng lập nên những triều đại rực rỡ của phồn vinh và
hạnh phúc một thời. Có thời yếu nhuợc, có thời hùng mạnh để mở rộng đất nước về phía Nam. Vua quan và dân chúng Việt Nam cũng có người trung thực yêu nước, cũng có người phản bội tổ quốc.
Có lẽ đó là điều tự nhiên trên thế giới, là lẽ thường t́nh của một quốc gia nhỏ bé bên cạnh một nước lớn hơn nhiều, luôn nuôi tham vọng biến nước nhỏ thành quận huyện của họ
Nhưng có lẽ không thời đại nào nhiều gian tế, nhiều kẻ bán nước như thời đại công sản đang cai trị nước Việt Nam hiện tại, bọn cầm quyền nước Việt Nam hiện tại chỉ là
bọn mafia ăn cướp, chúng chẳng phài người Việt Nam, chúng chẳng phải là chính quyền của Việt Nam, chỉ là một bọn cướp quá may mắn, được hưởng một phần tài sản
trong âm mưu của các nước lớn.
Chuyện này th́ sử sách hiện tại đă ghi nhận nhiều, dù mới qua 40 năm, nhưng những trang sử đó đă thành h́nh để ghi dấu muôn đời ô nhục của những kẻ mang danh
làm chủ của một nước, nhưng chỉ nhắm cướp bóc của dân chúng và bán đất, bán biển cho giặc tàu.
Những chuyện đó tôi không bàn tới nữa, v́ có nhiều vị cao minh hơn đang lập kế sách cứu nước, v́ hầu như ai cũng biết chắc rằng bọn cộng sản Việt Nam đă cam kết sẽ dâng toàn nước Việt Nam cho bọn giặc tàu chỉ chừng năm năm nữa.
Tôi xin bàn về ngày 30 tháng tư năm 1975 cái ngày oan nghiệt cho toàn dân Việt Nam, cái ngày mà nhiều nước trên thế giới đă can dự vào, nhất là hầu như tất cả các
nước hùng mạnh trên thế giới đều có trách nhiệm chung, không ít th́ nhiều.
Ngày 30 tháng 4 là ngày mà tự thân dân gian Việt Nam đă gọi bằng một cái tên: Ngày Quốc Hận. Tên ngày Quốc Hận của người Việt Nam thành h́nh không do một dự
luật nào, cũng chẳng do một nước nào làm thành luật để đặt tên cho ngày đó. Nhưng đương nhiên từ thực tại, từ chứng tích của lịch sử, dân gian đă gọi đúng: Ngày Quốc Hận.
Cái tên quá đúng để ám chỉ dân tộc Việt Nam về ngày 30/4, đó là kết quả của một cuôc xâm lăng của cộng sản miền Bắc, cuộc xăm lăng không do người Việt Nam tạo ra, mà do bọn tàu ở phưong bắc, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam tạo ra. Sau lưng của bọn cướp khát máu công sản Việt Nam là bọn công sản tàu, công sản Nga
và toàn khối công sản đă khơi động một cuộc xâm lăng để đánh chiếm Việt Nam bằng nhiều cách. Đó là một cuộc chiến tranh xâm lăng đích thực, chứ không phải là nội
chiến, càng không phải là chiến tranh huynh đệ tương tàn, như một số tri thức thiên tả đạt tên.
Dân miền Nam Việt Nam không hề có thứ anh em bà con là công sản ở miền Bắc, chính quyền và dân chúng miền Nam Việt Nam không hề có ư định đem quân tiến
chiếm miền Bắc. Đất nước bị chia đôi ngoài ư muốn của dân chúng Việt Nam.
Dân chúng Việt Nam ở miền Bắc đă bị nô lệ bọn tàu và do đám thái thú gọi là công sản Bắc Việt cai trị từ lâu trước 1975 và bọn đó bắt buộc dân Việt Nam ở miền Bắc
đánh chiếm đất đai của dân Việt Nam ở miền Nam Việt Nam, hoàn toàn ngoài ư muốn của dân Việt Nam. Dân chúng miền Nam Việt Nam phải tự vệ v́ bị đánh chiếm,
chứ không hề có ư định gây chiến tranh.
Hiểu được như trên, chúng ta càng thấm thía với mấy chữ Ngày Quốc Hận do dân gian Việt Nam đặt ra.
Sau ngày 30/4/1975 hầu như toàn miền Nam đều bị phá hoại, bị cướp bóc từ một đám thổ phỉ không lồ từ miền Bắc. Ngày 30/4/75 là ngày đau thương, tang tóc, khôn
khổ cho dân chúng miền Nam Việt Nam và cả nước Việt Nam nói chung.
Và xin nhắc lại, ngày đó dân Việt Nam gọi là ngày Quốc Hận, cái tên gọi rất đúng với thực chất. Hàng ngàn năm xây dựng đất nước nước và giữ nước, chưa có ngày nào
trong lịch sử, dân tộc Việt Nam bị bức tử một cách nhục nhă như vậy, không có ngày nào đáng hận hơn ngày đó.
Và tiếng kêu Quốc hận đă có từ 40 năm và sẽ măi kéo dài cho tới khi con cháu chúng ta đủ sức lấy lại nước từ tay đám thổ phỉ cộng sàn đang cai trị nước Việt Nam.
Tuy nhiên chúng ta có thể bàn thử có một cái tên nào khác cho ngày 30 tháng tư năm 1975 hay không. Có thể có một tên nào khác ngoài ba chữ Ngày Quốc Hận 30
tháng 4 không?
Ư nghĩ đổi một cái tên khác, hay dùng một tên gọi chính thức khác cho ngày 30/4, chắc chắn không bao giờ có trong tâm tư người Việt Nam tỵ nạn cộng sản, người vượt biên cũng không hề nghĩ tới, người c̣n trong nước cũng chẳng nghĩ tới, ngoải thiểu số đảng viên đảng công sản.
Có lẽ chỉ duy nhất bọn mafia công sản là sợ ba chữ Ngày Quốc Hận, hay những chữ gợi h́nh liên quan, và điều đó chẳng đáng bàn.
Tôi xin chuyển qua bàn phiếm thử các nước khác, nếu muốn, họ sẽ gọi ngày 30/4 là ngày ǵ cho thích hợp.
Trước hết tôi bắt đầu bằng nước Thụy Đ́ển, có lẽ phải gọi là Ngày O Nhục, v́ Thụy Điển là một quốc gia tự đo, dân chủ, nhưng trước sau ủng hộ công sản Bắc Việt Nam,
thâm chí c̣n ủng hộ cái quái thai của công sản Bắc Việt Nam, được gọi là Mặt trận giải phóng miền Nam Việt Nam.
Năm 1973, Thụy Điển đă trân trọng trao giải thưởng Nobel Hoà B́nh cho hai tên đổ tể Lê Đức Thọ và Henry Kissinger. Cái giải thưởng họ cho là rất cao quư không những ở quốc gia Thụy Điễn mà c̣n khắp thế giới. Đến ngày 30/4/1975, nước Thụy Điển mới thấy rơ bàn tay đẫm máu của hai tên này, th́ chẳng phải họ đă tạo vết nhơ ô
nhục cho giải Nobel sao? Chẳng phải họ cảm thấy ô nhục khi chọn kẻ giết người hàng loạt để vinh danh là kẻ kiến tạo ḥa b́nh hay sao?
Vậy Ngày Ô Nhục đúng là ngày 30/4 của quốc gia Thụy Điển
Một nước khác là nước Pháp, tôi xin đặt là Ngày Vớt Vát. nước Pháp từng độ hộ Việt Nam gần 100, và bị hất chân sau chiến tranh thế giới lần thứ hai, v́ yếu thế, yếu thế v́ không can trường chiến đấu trong chiến tranh thế giới lần thứ hai, nhưng ngạo mạn sau khi quân Đồng Minh chiến thắng… Cuối tháng 4/1975, thấy rơ nước Mỹ hoàn toàn rút chân khỏi Việt Nam, nước Pháp lại mon mem t́m cách trở lại để mong, cũng khéo léo hợp tác với khối cộng sản, t́m một chổ nào đó trong tương lai Việt Nam, nhưng thất bại. Đó là thái độ vớt vát những thứ người Mỹ đă bỏ đi
Ngày Vớt Vát 30/4 dành cho nước Pháp, nếu họ muốn có một cái tên cho ngày đó.
Với những nước từng theo Mỹ đem quân đến miền Nam Việt Nam để cùng với Hoa Kỳ, chiến đấu chống cộng sản Bắc Việt, những nước được gọi là đồng minh của Hoa Kỳ, chúng tôi nghĩ rằng phải gọi ngày Tỉnh Mộng. Tỉnh mộng là v́ nhờ ngày đó mà họ hiểu rơ ḷng dạ của chính quyền Mỹ đối với đồng minh.
Với Nước Mỹ, ngày 30 tháng Tư là ngày gi? Thực sự rất có nhiều tên để đặt cho nuớc Mỹ, nếu những vị dân cử Mỹ muốn làm một cái dự luật như ở Canada. Ngày Tráo Trở, Ngày Trốn Chạy, Ngày Nhục Nhă, Ngày Lừa Đăo, Ngày Dối Trá, biết bao nhiên tên để gán cho…
Nhưng thực sự cái tên đúng nhất cho nước Mỹ là Tháng Tư Đen, cái tên vừa được Thượng Nghị Sĩ Tiểu Bang California Janet Nguyễn đệ tŕnh qua Nghị Quyết số 29. Dự luật được gọi là “Tháng Tưởng Niệm Tháng Tư Đen” (SCR-29 Black April Memorial Month.)
Tháng Tư năm 1975 đúng là tháng đen tối nhất của nưóc Mỹ, v́ là lần đầu tiên trong lịch sử nước Mỹ, những chiến sĩ tham gia chiến tranh ở nước ngoài trở về bị dân
chúng sĩ nhục thê thăm đến vậy. Những chiến sĩ ấy, đáng được tuyên dương là anh hùng, nhưng bị dân chúng Mỹ gọi là “Losers.” Chữ mắng nhiếc nặng nhất trong
những chữ mắng dành cho những kẻ không ra ǵ trong ngôn ngữ Mỹ.
Trong tháng đó, từ chính quyền đến dân chúng Mỹ, chỉ thấy một màu đen tối cho dân tộc họ, v́ bị thua trận nhục nhă, và trốn chạy cũng nhục nhă, vậy không gọi là
Tháng Tư Đen cho ngày 30/4 th́ có chữ ǵ khác hay hơn? Xin cảm ơn TNS tiểu bang California Janet Nguyễn.
Cuối cùng tôi xin nói về nước Canada, là nơi ầm ỉ nhất trong những ngày qua bởi cái luật quái gở S-219 của Thượng Nghị Sị người Canada gốc Việt Nam tŕnh lên Quốc
Hội Canada, xin gọi ngày 30/4 là Ngày Hành tŕnh Về Tự Do. Tôi không nói về cái tên này nữa, v́ đă có bài trước (Xin xem attachment đính kèm bài này)
Tôi chỉ xin thử, cũng đặt tên ngày 30 tháng Tư cho nước Canada nếu họ muốn, dù tôi biết là người dân Canada chẳng ai muốn.
Nước Canada cũng là một trong những nuớc tham gia với nước Mỹ giúp Việt Nam Công Ḥa chống lại khồi công sản ở Việt Nam, nhưng tới năm 1973 họ đă rút hết quân
theo cái hiệp ước bất lợi cho nước Việt Nam Công Ḥa, gọi là Hiệp ước Ḥa B́nh Paris. Ngày 30/4 nước Canada hoàn toàn không giúp đở chút ǵ để t́m cách tránh sư sụp đổ cùa nước Việt Nam Công Ḥa, ngày đó dân chúng Canada cũng chỉ bàng quang như hàng trăm nước khác trên thế giới chứng kiến nước Việt Nam Công Ḥa bị xóa tên khỏi bản đồ thế giới. Ngày dó dân chúng Cabada cũng chưa hề nghĩ rằng nên giúp dân chúng Việt Nam trốn chạy công sản…
V́ vậy nếu họ muốn, họ nên đặt tên là Ngày Thờ Ơ.
Chúng tôi cảm ơn tất cà các nuớc, kể cà những nước chúng tôi đă kể bên trên, sau ngày 30/4, chúng tôi xin nhấn mạnh SAU, chứ không phải ngày 30/4, thậm chí cũng
không phải tháng tư.
Sau tháng tư năm 1975 nhiều nước đă cứu vớt những người dân Việt Nam Công Ḥa trốn chạy để tránh họa công sản. Chúng tôi trân trọng biết ơn những nước đă cho
chúng tôi tỵ nạn tới bây giờ, đă giúp chúng tôi và con cháu chúng tôi có được cuộc sống ngày hôm nay. Chúng tôi tỏ ḷng biết ơn đó qua từng ngày, bằng cách ḥa nhập với từng nước chúng tôi đang ở, chăm chỉ đi làm, sống đúng luât, đóng thuế như người dân bản xứ. Chúng tôi biết dân chúng các nước chúng tôi đang ở đánh giá được
ḷng biết ơn này, và tôi cũng biết là dân chúng các nước này cũng chẳng bao giờ cần một cái tên cho ngày 30/4.
Và nếu, chúng ta muốn cảm ơn người dân các nước đă cưu mang chúng ta, chằc chắc chúng ta không chọn ngày 30/4 mà sẽ chọn một ngày khác, đặt một cái tên thích
hợp với từng quốc gia. Lẽ dỉ nhiên, không phải là cái tên bàn phiếm như tôi bàn bên trên, nhưng cũng không thể là cái tên mà ngựi Canada chẳng hiểu ǵ như cái tên
Journey To Freedom Day (Ngày Hành Tŕnh Đến Tự Do)
Cái tên Ngày Quốc Hận, Ngày 30/4 từ nay, trong lịch sử thế ǵới là ngày riêng tư của dân chúng Việt Nam Công Ḥa, của riêng dân tộc Việt Nam. Thế giới chẳng ai muốn đặt tên hay đổi tên cho ngày đó và nếu là người Việt Nam có lương tâm, càng không muốn gọi bằng chữ nào khác, mà chỉ nhớ và gọi đích danh:
Ngày 30 Tháng 4 là Ngày Quốc Hận
Bảo Trâm Minnesota
LUẬN VỀ THÁNG TƯ ĐEN, 40 NĂM NGÀY QUỐC HẬN:......
Phg31
People
MY LOAN [email]tmyloan@gmail.Com[/email] [CHIENSITUDONEWS]
To
Hoa Tu Do [email]CHIENSITUDONEWS@yahoogroups.com[/email]
Apr 18 at 11:23 PM
Luận về tháng 4 Đen, 40 năm ngày Quốc Hận:
40 Năm Phục Hồi Hậu Chiến
Việt Nam So Với Đức, Với Nhựt, Với Nam Hàn.
TS.Phan Văn Song
Đôi Lời Chia sẻ :
Tuần cuối cùng của Tháng Tư Đen, gia đ́nh chúng tôi, có truyền thống là toàn gia đ́nh ăn chay. Ăn chay là ăn toàn rau xanh, không thịt cá thế thôi, không màu mè
tương chao, đậu hủ, giả cầy, giả cá ǵ cả ! Ăn để nhớ cái đau thương của đời tỵ nạn. Ăn chay - nói theo phong tục Việt Nam - nghĩa là ăn qua loa, ăn để mà sống. Cơm
khoai, bánh ḿ, rau xanh xà-lách, trái cây,…tóm lại, végétarien. Gia đ́nh chúng tôi cố giữ phong tục một gia đ́nh Việt Nam ly hương để không quên quê hương nguồn
gốc. Truyền thống, phong tục, trong nhà chúng tôi cố giữ cái Đạo Việt, giữ cái Bàn thờ Tổ Tiên.
Đối với chúng tôi, Tôn giáo, Đức Tin phần tâm linh, là Đạo (con đường giữ người) cá nhơn. Truyền thống gia đ́nh, là văn hóa lễ nghĩa chung. Truyền thống đất nước là
nguồn gốc chung, là Đạo (Con đường xử thế) Việt. V́ lẽ ấy Bàn Thờ Tổ Tiên phải có. Bàn thờ Tổ Tiên để nhớ nguồn gốc, thờ phượng Cha mẹ, Tổ Tiên, Đất Nước.
Hằng năm hai lần, trong gia đ́nh chúng tôi, Bàn Thờ Tổ Tiên được thắp sáng. Lần đầu, từ ngày 15 tháng 12 dương lịch là ngày mất của Cha chúng tôi, từ nay là Ngày
Hiệp Kỵ ḍng họ Gia đ́nh, đến ngày mồng 10 tháng giêng âm lịch mới tắt.
Lần thứ hai là thắp sáng từ ngày 30 tháng ba là Ngày Huế thất thủ - quê quán gốc của ḍng họ Phan - đến ngày 30 tháng tư là Ngày Sài g̣n mất và đất nước tiêu tùng. Một năm hai lần, một lần Vọng Nhớ Tổ tiên, Nguồn gốc, Cha mẹ – Ơn Đất Nước, Ơn Tổ Tiên. Một lần Nhớ Ngày Tang Dân tộc Ơn Đất Nước Nghĩa Đồng Bào. Đó là Tứ Ơn : Đất Nước, Tổ Tiên, Đồng Bào và Trời Đất-Tôn Giáo.
Chúng tôi dạy con dạy cháu truyền thống Việt Nam, giữ Tứ Ơn : Trước nhứt Đất Nước Việt Nam, thứ đến Tổ Tiên Việt Nam, Đồng Bào Việt Nam, c̣n Ơn cuối cùng, Ơn
thứ tư là Ơn Tâm Linh-Tôn Giáo tùy cá nhơn con cháu, Phật Chúa đều quư cả v́ đó là Đạo, v́ đó là Con đường xử thế, con đường giữ ḿnh hằng ngày. Như vậy, Con người Việt gồm có Ba Ơn của Đạo Việt, và Đức Tin Tôn giáo cá nhơn để tu thân giữ ḿnh.
Chúng ta, người Việt tỵ nạn Cộng sản từ 40 năm nay, sống đất người, hội nhập ít nhiều đất người, ngày nay sanh sống rải rác khắp nơi trên thế giới, tùy phong, tùy tục, nhập giang tùy khúc, nhập gia tùy tục, sống sao cho hạp ḷng người, sống sao cho phải đạo ḿnh, đó thôi ! Có nơi có may mắn, tụ họp đông đủ được một cộng đồng, tạo lập được những nơi sanh hoạt giữ nề giữ nếp Việt, phong Việt, tục Việt, Việt văn, Việt hóa. Nhưng cũng có vài nơi xa xôi, vắng vẻ, nhưng nhờ đất lành chim đậu, vẫn dễ dàng để người Việt chúng ta sanh sống, sanh con đẻ cái.
Sanh hoạt hằng ngày có vẻ như người bản xứ nhưng về nhà vẫn cố giữ tục, giữ hồn người Việt. Hồn Người Việt là Tứ Ơn. Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ đă truyền dạy Giáo dân Phật Giáo Ḥa Hảo. Chúng tôi tuy Tôn giáo Tin Lành, đọc Thánh Kinh, giữ lời Chúa, nhưng rất ngưỡng mộ lời dạy Đức Thầy, lấy Tứ Ơn làm kim chỉ nam giữ Đạo Việt, giữ hồn người Việt. Lời Chúa là Tâm Linh giữ Đạo, giữ Đức. Tôn giáo là Đức Tin, là ḷng dạ cá nhơn, là lương tâm cá thể chỉ là một trong Tứ Ơn. Ba Ơn c̣n lại Ơn Tổ Tiên-Cha mẹ, Ơn Đất Nước- Quê hương, Ơn Đồng Bào ấy là linh hồn Việt.
Chúng tôi thường (ngưởng) ngưỡng mộ hai dân tộc và cách sống của họ : thứ nhứt là dân tộc Nhựt, ngày ra đường họ mặc âu phục làm việc, tổ chức làm việc rất Âu Mỹ. Tối về nhà, trong gia đ́nh họ là người Nhựt, kimono, ngủ sàn. Dù Đạo Phật hay Đạo Chúa, nhưng vẫn thờ vái, cúng bái, tin tưởng những Kami, tổ tiên truyền thống…Sanh hoạt văn minh Âu Tây, nhưng linh hồn văn hóa th́ vẫn Nhựt Bổn.
Dân tộc thứ hai là dân Do Thái. Đạo Do Thái, có từ ngàn xưa, Thờ Chúa, Đấng Yê-Hô-Vah, giữ Đạo theo lời Chúa, nhưng có những tục lệ nề nếp để nhớ Ơn Xưa. Ngày nay dù 70 năm đă qua, người Do Thái vẫn hằng năm tưởng niệm Shoah Holocaust về những người Do Thái Âu Châu từng bị Nazi Đức sát hại.
Việt Nam ta, ngày Quốc Hận 30 tháng 4, đồng nghĩa với Shoah Do thái, thế mà có người – tuy là cựu nạn nhơn - vẫn đ̣i bỏ lên bỏ xuống ! Thay tên, đổi họ, mắc cở, hổ
thẹn.
Ngày mai, chế độ độc tài Công sản đương quyền thế nào cũng phải bị thay thế phải nhường quyền cho một chế độ Dân Chủ Pháp Trị. Mong rằng :
Ngày Quốc Hận cũng phải được duy tŕ và trân trọng.
Ngày Tang, ngày Đau, ngày Buồn ấy, sẽ là ngày Tổng hợp cho những cái đau thương của đất nước. Ngày Hiệp Kỵ cho những nạn nhơn của những cái tang tóc đau buồn
đă qua : Cải cách Ruộng đất, Mậu Thân Huế, Hoàng Sa, Trường Sa, các nạn nhơn của những cuộc pháo kích bừa băi, những nạn nhơn đă bỏ ḿnh, nạn nhơn của những cuộc chạy nạn, trong nước : đại lộ kinh hoàng năm 72, đường 19 năm 75, nạn nhơn của cuộc vượt biên khổng lồ trên biển hay ở biên giới, nạn nhơn của những trại tập
trung sau ngày mất nước, hay nạn nhơn của cả cuộc chiến Việt Cộng-Tàu Cộng năm 1979… để Nhớ, để không Bao giờ Quên, không Bao giờ Lặp lại. Tưởng niệm Ngày
Quốc Hận 30 tháng Tư để hằng năm Xá Tội Vong Nhơn, Tha Tội Lẫn Nhau.
Những Gương Sáng Xứ Người, sau 40 Năm Ḥa B́nh:
Thử nh́n lại, tổng kê t́nh h́nh Việt Nam, kết quả xây dựng của 40 năm hậu chiến.
Để làm việc ấy, đầu tiên chúng ta thử nghiên cứu hai bài học với ba gương sáng :
Bài học thứ nhứt, trường hợp hai quốc gia bại trận sau Thế chiến 2. Cả hai, sau năm 1945 hoàn toàn kiệt quệ. Nhựt Bổn lănh hai quả bom nguyên tử tàn phá tan tành
hai thành phố Hiroshima và Nagasaki. Đức th́ cả nước đổ nát, Berlin thủ đô, Dresden, Hambourg, những thành phố hoàn toàn bị thiêu rụi.
Bài học thứ hai, trường hợp Nam Hàn, Đại Hàn Dân Quốc, một quốc gia có một quá tŕnh lịch sử tương tự Nam Việt Nam, Quốc gia Việt Nam Cộng Ḥa. Đất nước Triều
Tiên hay Hàn Quốc, cũng là một bán đảo, cũng h́nh chữ S, cũng bị chia hai, một bên chiếu theo vĩ tuyến 38, một bên th́ vĩ tuyến 17. Cũng hai miền Nam Bắc, cũng hai
chế độ hoàn toàn tương phản nhau. Hai Miền Bắc, Bắc Việt với Bắc Hàn, độc tài Cộng sản gia đ́nh Con Ông Cháu Cha Đảng Trị và Kinh tế chỉ huy. Đối lại, hai miền
Nam, Nam Hàn và Nam Việt, chế độ Cộng Ḥa Tự Do Dân Chủ Pháp Trị Hiến Định với nền kinh tế Tư Bản Chủ Nghĩa, thị trường Tự Do. Cả hai Nam Hàn và Nam Việt đều bị hai Miền Bắc Cộng sản xua quân cưởng chiếm, cả hai đều toàn dân nổi dậy tự vệ chiến đấu.
Nam Hàn may mắn hơn được cả Liên Hiệp Quốc kư Nghị Quyết ủng hộ. Nam Việt ta vô phước hơn, chỉ Huê kỳ và vài đồng minh chịu giúp đở mà thôi.
Nam Hàn có phước, Trung Cộng c̣n yếu ớt, chưa phải địch thủ của Huê Kỳ. Nam Việt ta vô phước, Trung Cộng đă được Huê Kỳ đi đêm tạo thế để chống Liên Sô, cho vào Liên Hiệp Quốc bằng cách hất cẳng Trung Hoa Tự Do Đài Loan ra. Nam Việt ta càng vô phước hơn, khi Huê kỳ đi đêm với Trung Cộng, trước để xé cặp bài trùng Liên Sô
Trung Cộng, sau để biệt lập Liên Sô hầu đem đến sự sụp đổ của Bức Tường Bá linh vào năm 1989, nhưng phản phé đồng minh Nam Việt trong chiến thuật be bờ, báo hại cả tới 3 triệu dân Nam Việt phải đành ly hương tỵ nạn. Nam Việt Nam làm con vật hy sanh trên bàn phé quốc tế.
Nhựt bị chiếm đóng bởi Quân đội Mỹ, mặc dù Nhựt Hoàng vẫn được duy tŕ. Nhục nhă thay ! Các samourai oai phong, hào hùng ngày nào, nay làm công làm thợ cho
ngoại nhơn, các thiếu phụ, nữ nhơn đài các Nhựt phải làm Geisha để khách Mỹ mua vui !
Đức t́nh trạng c̣n bi thảm hơn, bị xé làm bốn mảnh do bốn cường quốc phe thắng trận chiếm đóng. Ngay cả thủ đô Berlin, cũng bị chia làm bốn khu vực. Nhục nào cho bằng ! Hận nào cho bằng ! Ḍng giống Aryen, các hiệp sĩ Teutons, các anh hùng Walkyries hào hùng từ nay phải chăm chỉ phục vụ các thứ dân loại hạng hai, ḍng giống lai căng kém văn hóa !
Việt Nam năm 1975, trái lại, phe miền Bắc, phe Công sản quốc tế thắng phe Tự do Tư bản Chủ Nghĩa. Trên đất Việt, theo lư thuyết và nguyên tắc chánh trị không c̣n
bóng ngoại quốc, chỉ có người Việt cai quản người Việt.
Tại Âu Châu, ngay sau Thế chiến vừa chấm dứt, lập tức một bức màn sắt rủ xuống phủ kín phía Đông Âu, trùm kín các quốc gia do Liên Sô Cộng sản và Hồng quân giải
phóng với lư thuyết quản trị và cai trị kiểu (Công) Cộng sản độc tài, kinh tế chỉ huy tem phiếu Đảng trị. Phía Tây Âu trái lại vẫn tiếp tục giữ nền sanh hoạt Tư bản Tự do, tư nhơn tư hữu, kinh thương, công nghiệp tự do, tự do đi lại, tự do ngôn luận, hàng hóa thông thương dư giả, giá cả theo nhịp cung cầu. Về mặt chánh trị, chế độ dân
chủ hiến định pháp trị, bầu cử tự do mỗi người một lá phiếu, luật pháp phân minh, tam quyền phân lập…Nói tóm lại hoàn toàn dân chủ, công minh, rơ ràng, đa nguyên,
đa đảng, quyền công dân, quyền con người được tôn trọng.
Tại Á châu, Nhựt hoàn toàn bị quân đội Mỹ chiếm hẳn, Đại Hàn, phần đất Nhựt thuộc, bị chia làm hai theo vĩ tuyến 38. Phần Bắc do quân đội Liên Sô giải giới và chiếm
đóng. Phần Nam th́ nằm dưới chế độ do quân đội Mỹ quân quản. Chiến tranh lạnh ở Á Đông nhanh chóng thành Chiến tranh nóng. Quân Công sản Bắc Hàn cùng với
quân Trung (Công) Cộng âm mưu xâm lược miền Nam Đại Hàn. Ba năm (25/06/1950 – 27/07/1953) : Nam Hàn được Liên Hiệp Quốc ủng hộ, Mỹ và đồng minh đưa trên 1 triệu quân tham chiến. Phía Nam Hàn và đồng minh thiệt hại 400 ngàn người với riêng 57 ngàn người (chết) phe đồng ḿnh chết. Phe Công sản Liên Sô và Trung Cộng đưa vào cũng cả triệu quân nhưng thiệt hại nặng nề hơn v́ chiến thuật biển người thí quân của Trung Cộng, trên 800 ngàn quân Trung Cộng chết và bị thương. Phần dân chúng th́ đă có trên 2 triệu nạn nhơn của cả hai miền. Thủ đô Séoul Hán Thành hoàn toàn bị thiêu rụi.
40 năm sau :
40 năm sau, 1993, tuy không Thống Nhứt được nhưng Nam Hàn hay Đại Hàn Dân Quốc- DaeHan Minguh đă là một con Rồng lớn về Công nghệ.Với diện tích 99 ngàn cây số vuông, với 49 triệu dân, Nam Hàn là quốc gia phồn thịnh đứng hàng thứ 12 trên thế giới. (Tồng) Tổng số thu hoạch đầu người là 26 ngàn Mỹ kim (so sánh Việt Nam 2 ngàn Mỹ kim). Chúng ta ai ai cũng biết một vài thương hiệu nổi tiếng như Samsung, như Huyndai, … hai đại công nghiệp Đại Hàn : Tin học và Xe Hơi…Chưa kể ngành
đóng tàu của Đại Hàn, năm 2014, đứng hàng đầu quốc tế, Hyundai dẫn đầu về đóng tàu.
Gương sáng ấy đáng để Việt Nam suy nghĩ và học theo không ?
Cũng tại Á Châu, Nhựt Bổn ngày nay là một cường quốc kinh tế, đứng hàng thứ ba trên thế giới, sau Huê Kỳ và Trung Cộng. Nhựt Bổn, sau khi bị hai quả bom nguyên tử tàn phá hai thành phố lớn, phải đầu hàng đồng minh do Huê kỳ lănh đạo. Chỉ năm năm đầu khó khăn, quét dọn tổ chức, chấp nhận sự tủi nhục của quân quản ngoại
nhơn. Nhưng qua năm thứ sáu, từ năm 1950 đến 1960 trong ṿng 10 năm, nền kinh tế Nhựt vực dậy như một phép lạ. Chỉ 19 năm sau, năm 1964, Nhựt đă đủ sức để
tổ chức Thế Vận Hội Thể Thao quốc tế. Thành công ấy vỏn vẹn tất cả chỉ chưa đầy 20 năm ! Chưa đầy 20 năm, các hăng xưởng chẳng những đă phục hồi sản xuất, mà
c̣n biến thành những thương hiệu số một, số hai quốc tế, Fujitsu, Toyota, Mitsubishi, Honda, SeiKo, …sản xuất xe hơi, sản xuất máy móc, sản xuất tin học, máy chụp
h́nh, TV, radio, hoá học, Y tế, …Tuy nước Nhựt đất hẹp người đông, nhưng nông nghiệp được chánh phủ tài trợ để cố gắng độc lập lương thực (40% tự túc lương thực)… Nước Nhựt là Đảo, là Biển ! V́ vậy cần phải có tàu để đánh cá t́m lương thực ! Giàn tàu đánh cá Nhựt lớn nhứt thế giới. Lo lương thực nhưng cũng phải lo làm ăn ! Giàn
tàu thương nghiệp cũng đứng hàng thứ hai trên thế giới, chỉ sau Hy lạp thôi ! Muốn có tàu thuyền, muốn có ngành hành hải lớn, phải có xưởng đóng tàu ! Nhựt lúc ấy
đă đứng hàng đầu về ngành đóng tàu.
Tóm lại, 1945, nước Nhựt là một đống tro tàn, đất Nhựt bị quân đội Huê Kỳ chiếm đóng ! 40 năm sau, 1985, Nhựt là cường quốc kinh tế số một ở Á Châu, cường quốc
kinh tế số hai sau Huê Kỳ. Gương sáng cho Việt Nam !
Đức, trường hợp c̣n đặc biệt hơn nữa. Nếu Nam Hàn ngày nay vẫn chỉ là phân nửa của bán đảo Triều Tiên. Người dân Triều Tiên th́ vẫn c̣n bị chia cắt. Đức sau 45 năm chia cắt đă thống nhứt lại được và sau một thời gian hy sanh khó khăn gian khổ, đă chiếm lại vị thế số một cường quốc kinh tế Âu châu.
Đức, sau khi thất trận đă bị xé làm bốn mảnh : bốn quốc gia thắng trân chiếm đóng bốn vùng. Nhưng vừa sau khi thắng trận xong, căn nhà Đức chưa yên ổn, th́ nước
Đức lại bị chia làm hai. Chiến tranh lạnh Đông Tây. Chiến tranh lạnh giữa hai chế độ, hai ư thức hệ, hai phương pháp quản trị nước, hai quan niệm kinh tế khác nhau,
thậm chí tuy cùng ngôn ngữ, cùng gốc văn hóa, nhưng hai vùng Đông Đức - Tây Đức lại đă biến thành hai nền văn minh, hai văn hóa khác nhau với hai suy nghĩ khác
nhau. Chúng tôi nói dông dài về Đức để thông cảm và hiểu rơ cái khác biệt của những dân tộc bị lịch sử chia cắt và không cùng sống chung một nền tảng chế độ quản
trị và suy nghĩ.
Cũng như Việt Nam, cũng như Triều Tiên, Đức sau khi bị chia cắt, hai miền sống riếng biệt nhau, tạo ra hai nhơn tố con người khác nhau. Không chỉ riêng về quan niệm
quản trị kinh tế : bên tự do tạo con người phóng khoáng, sáng tạo, đầy nhơn bản tánh, biết đùm bọc, biết thương yêu nhau, biết tạo một xă hôi liên đới hổ tương nhau. Trái với phía dân chúng sống dưới chế độ cộng sản xă hội chủ nghĩa. Mặc dù chế độ Cộng sản được đặt tên là Cộng, mặc dù có tên gọi là Xă hội, như tất cả đều rất vị kỷ. Sống sanh hoạt tập thể, nhà tập thể, ăn tập thể, nhưng con người cứ phải co rúm trong cái vị kỷ sanh tồn của bản thân. Giành nhau sắp hàng, để lo mua miếng ăn,
miếng uống, tem phiếu, chia phần giành giựt. Càng cố gắng chia phần đồng đều, lại càng canh chừng, ḍm ngó, xem ai hơn ai. Ăn gian, mánh mung, nói láo, tố cáo,
ŕnh rập… chế độ cộng sản tạo ra những con người hoàn toàn ích kỷ v́ phải sống c̣n. Đó chỉ là nói về con người ! C̣n về phần cơ cấu tổ chức, v́ tất cả là của chung, con chung không ai khóc, nên nhà nước vẫn x́u x́u ển ển … Cả nước sống cho qua ngày. Ngày nay, bốn nước Cộng sản c̣n lại trên thế giới, Tàu Trung Cộng, tuy đệ nhứt thiên hạ thế giới về kinh tế, tuy đang xưng hùng, xưng bá ở Vùng-Á Đông, Biển Đông, nhưng dân chúng vẫn c̣n nghèo. Bắc Hàn th́ khỏi nói, là một anh chàng nguy hiểm, có sức mạnh nguyên tử, sức mạnh quân đội, có thể gây nguy hiểm cho toàn vùng và cả thế giới, nhưng dân chúng có những năm từng thiếu nguồn lương thực phải đi ăn xin, cứu đói. C̣n Cu Ba ! Cu Ba đang được Mỹ bỏ cấm vận, v́ kiệt quệ tài chánh. Dân Cu Ba, cũng như dân Việt Nam sống nhờ kiều hối của dân tỵ nạn Cu Ba gởi về bơm máu. Và cuối cùng là Việt Nam !
Xin trở về trường hợp nước Đức để lấy tấm gương sáng. Nước Đức thoạt đầu bị chia thành bốn vùng do bốn quân đội bốn quốc gia thắng trận chiếm đóng. Ba vùng, Pháp Anh Mỹ, cùng chế độ quản trị chánh trị kinh tế, nên sau hai năm hoàn toàn phối hợp thành một. Nhờ chương tŕnh Marshall, tên của vị Tướng Huê kỳ tạo một sức mạnh
kinh tế để tái kiến trúc Âu châu, chẳng những để phục hồi nước Đức và dân Đức mà c̣n giúp đở cả các quốc gia Âu châu từng bị tàn phá bởi chiến tranh. Sau Thế chiến 2, vai tṛ Huê kỳ ảnh hưởng mạnh đến những thành tựu về mặt sức mạnh kinh tế, chánh trị và quân đội của Tây Âu. Thế chiến vừa xong, Âu Châu lại bị chia thành hai
khối Đông Tây. Một bức Màn Sắt trừu tượng phủ khắp bầu trời các quốc gia Đông Âu, đại diện bởi Bức tường thực thể xây bằng gạch và giây kẻm gai cùng ḿn và vọng gát chạy dài trên cả ngàn cây số để chỉ chia rẻ người dân Đức. Ngay từ năm 1948, ba năm sau ḥa b́nh, dân chúng Đức đă phải sống trong chia rẻ.
Phía Tây, Tây Đức, thành lập một quốc gia Liên bang Đức, Tự do, Hiến Định, Pháp trị, Đa nguyên Đa Đảng. 40 năm sau, 1985, Tây Đức là cường quốc số một Âu Châu.
Thời điểm ấy, Huê Kỳ là số một về kinh tế, về quân sự. Và hai quốc gia bại trận Nhựt và Đức lại là số 2 và số 3 thế giới !
Quư vị chắc ai cũng biết tên các thương hiệu Đức và chắc ai cũng mê chọn những món hàng của Đức về phẩm chất : từ xe hơi, Mercedes, Audi, BMW, VW, đến hóa học
BASF, dược phẩm Bayer, đến cơ khí…Siemens, Krupp…máy bay với tập đoàn Airbus cùng với các quốc gia láng giềng là Pháp, Ư Tây Ba Nha…
Năm 1989, bức tường Bá linh sập, nước Đức thống nhứt. Tây Đức ôm gánh nặng phục hồi Đông Đức. Tất cả bao khó khăn, dân Tây Đức đều gánh chịu. Chỉ sau vài năm, ngày nay Đức phục hồi vị trí số một Âu Châu. Tổng Sản lượng ngày nay là 3,500 Tỷ Mỹ kim, đứng hàng thứ tư thế giới ;
Thử làm Bảng sắp hạng.
Năm 2013 : Tổng sản lượng
1/ USA 13, 340 tỷ Mỹ Kim, 2/ Trung Cộng 9, 300 Tỷ MK, 3/ Nhựt Bổn 5,000 Tỷ MK, 4/ Đức 3,500 Tỷ MK, 5/ Pháp 2,700 Tỷ MK, 6/ Vương Quốc Anh 2,400 Tỷ…
So sánh Việt Nam 57/ 170 Tỷ MK
Và Tổng sản lượng đầu người - thứ hạng thế giới
9/ USA 53 ngàn MK, 16/ Đức 45 ngàn MK, 24/ Nhựt 38,500 MK, 20/ Pháp 44 ngàn MK… 81/ Trung Cộng 7 ngàn MK và Việt Nam 1,900 MK đứng hàng thứ 134.
Tất cả có 184 quốc gia được sắp hạng.
Như vậy, năm 2013, Tàu đứng hàng thứ hai thế giới về Tồng Sản Lượng, đất nước giàu có nhưng dân Tàu vẫn nghèo với 7000 dollars b́nh quân mỗi người.
Thử chia cho 12 tháng, lượng tháng sản xuất khoảng 503 dollars tháng. Các bạn nghĩ thế nào ? Với con số ấy ? C̣n riêng về Việt Nam miễn bàn nếu lấy 1900 MK chia
làm 12 = 158 MK tháng. Mỗi đầu người Việt Nam b́nh quân tạo chưa đầy 160 MK cho đất nước.
Do đâu có sự cách biệt giữa Việt Nam với Đức, Nhựt Bổn, Đại Hàn như vậy ?
Con người ?
Tiềm năng, sức mạnh của một quốc gia chính là con người.
Người Việt Nam, gốc văn hoá khác chi Nhựt (Và) và Đại Hàn. Cùng Văn hóa gốc Hán, Tam giáo, Khổng, Lăo và Phật.
Cũng bị hoạn nạn. Nhựt tiêu tùng sau hai quả Bom nguyên tử, bị Mỹ quân quản. Nhục nào cho bằng !
Đại Hàn bị chia cắt, chiến tranh Quốc Cộng, gia đ́nh phân chia hai miền. Khổ đau nào cho bằng !
Họ là người Á đông như người Việt Nam ! Họ biết làm lụng cam khổ, họ biết nương tựa gia đ́nh, nương tựa xóm làng, láng giềng, bà con ! Nước Nhựt ngày nay là con
Rồng Kinh tế đệ nhứt Á Châu ! Nam Hàn ngày nay là Con Hổ Kinh tế một trong những con Hổ Kinh tế Á châu với Hong Kong, Đài Loan, Singapore ! Hăy nh́n xem và lấy đó làm gương, các con Hổ Kinh tế ấy lẫn cả Con Rồng Kinh tế vẫn là những quốc rất ít tài nguyên thiên nhiên. Toàn là đất hẹp người đông, chen chúc nhau mà sống. Tài nguyên của họ là CON NGƯỜI.
Cả nước Đức cũng vậy, Đức ở Âu Châu, Đức Thiên Chúa giáo, gốc Tin lành Cơ Đốc Luther, đông hơn Thiên Chúa La mă. Dân tộc Đức sở dĩ phát triển mạnh hơn các dân
tộc láng giềng là nhờ vào những đức tánh cần cù, chịu khó, và đặc biệt kỹ luật, biết vâng lời chấp hành kỹ luật lệnh trên.
Dân tộc Nhựt và dân tộc Đại Hàn cũng vậy. Nhẫn nại, kỹ luật, kỹ thuật, tổ chức, ngăn nắp, sạch sẽ.
C̣n người Việt Nam chúng ta th́ sao ? Người Việt Nam có đầy đủ đức tánh của một dân tộc nếu được đặt trong một môi trường tốt th́ sẽ phát triển tốt. Bằng chứng, chỉ
trong ṿng 40 năm có mặt ở Hải ngoại, các con em hậu duệ Việt Nam đă hội nhập dễ dàng vào xă hôi của quê hương thứ hai.
Chỉ cần hai thế hệ, con người Việt Nam đă biến thành những công dân tốt cho xứ sở thứ hai.
Thế th́ tại sao ở quê nhà, trong t́nh trạng đất nước hiện nay, người Việt Nam quốc nội đă không phục hồi lại được xứ sở ? Hỏi là trả lời. Phải chăng, người Việt Nam bị
những « rào cản » chận đứng mọi sáng kiến, mọi ư chí, mọi con đường để phát triển, xây dựng cá nhơn, xây dựng xóm làng, xây dựng xứ sở đất nước. Rào cản nào ?
Chế độ Chánh trị :
Với một chế độ chánh trị chỉ biết kềm kẹp, đàn áp con người. Một chế độ chánh trị chỉ biết dạy con người biến thành những con vật, chỉ biết tuân lệnh. Cầm quyền bằng nói láo, cầm quyền bằng hăm dọa, cầm quyền bằng bao tử, bằng tem phiếu, xin cho thử hỏi làm sao người dân Việt có thể phát triển nổi ?
Một đất nước mà ḷng tự hào được đo lường bởi sự hy sanh. Một đất nước mà tự hào đỉnh cao trí tuệ là do dám giết giặc. Một đất nước mà gương sáng là một câu chuyện (bịa) rằng một thằng bé tự tẩm xăng đốt. Không biết tôn trọng mạng sống của ḿnh là không biết quư trọng cái ơn của cha mẹ đă dày công dạy dổ nuôi nấng ḿnh thành người. Không biết trọng mạng sống của ḿnh, cả mạng sống của tha nhơn, sẳn sàng bắn vào đầu, đập vào óc người, sẳn sàng chôn sống 5000 thường dân vô tội ở Huế. Ai ra lệnh thảm sát 5000 thường dân Huế ? Không ai cả, chế độ dạy quân đội Việt Cộng giết người. Lúc hoang mang, hỗn quân hỗn quan, sợ quá giết người thôi là chuyện dỉ nhiên. Giết v́ sợ, giết v́ lo cho ngày mai, giết v́ mất hy vọng, sợ rằng, e rằng. Việt Cộng đâu có chánh sách chiêu hồi đăi ngộ, kêu cánh chim t́m về tổ ấm như chế độ Miền Nam Việt Nam, đă đăi ngộ người trở về.
40 năm cầm quyền ! Năm nay, những người bạn Pháp du lịch về Việt Nam vẫn c̣n thấy trẻ con ăn xin, bán vé số…Chúng tôi thường nói với bạn bè người ngoại quốc đi
du lịch Việt Nam : « Hăy đo lường nền văn minh Việt Nam phát triển bằng cách đứng vào lúc 11 giờ sáng ở chợ Sài g̣n, hay chợ B́nh Tây để xem trong một chu vi 10
thước vuông th́ sẽ đếm xem có bao nhiêu trẻ con có mặt và ăn xin hay bán vé số ! Ở Pháp giờ ấy không có con nít ngoài đường. Trẻ con đều phải đi học cả».
40 năm vẫn c̣n người buôn gánh bán bưng, vẫn c̣n cu li - cửu vạn vác vay, vác mướn, vẫn c̣n hàng quán ngồi xệp bên vỉa hè, vệ đường.
Các cán bộ Nhà nước Cộng sản khi xuất ngoại du lịch hay công tác có nh́n xem các đời sống các quốc gia như Đức như Nhựt không ? Có so sánh với nước ta không ? Có thẹn với ḷng không ? Có mắc cở với gia đ́nh, với con tim ḿnh, với bà con cô bác, rằng ḿnh đă đi lầm đường không ? Có bao nhiêu cán bộ biết ngồi khóc bên hè phố Sài g̣n như Dương Thu Hương ? Bao nhiêu cán bộ bỏ Đảng bỏ xứ, bỏ chức, bỏ phận, vứt lon, vứt lá, huy chương quân hàm để sống đời tỵ nạn trong một căn nhà nhỏ tại
một ngoại ô Paris như Bùi Tín ? Bao nhiêu ? Đếm chưa đầy bàn tay, ít quá ! Bao nhiêu ? Ít quá ! Là thảm trạng của Việt Nam. Không tiến được, không mở mắt được. Bịt miệng, bịt mắt, bịt tai, Cả nước Việt Nam ! Ba con khỉ bịt mắt, bịt tai bịt miệng để sống qua ngày ! Măi măi người Việt Nô Lệ.
Kết Luận :
40 năm, rồi sẽ 50 năm, rồi sao nữa ?
Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm nô lệ giặc Tây, 40 năm nô lệ giặc Cộng. Gia tài của mẹ một lũ khù khờ, bịt mắt, bịt miệng, bịt tai. Không Thấy, Khống Nghe, Không Nói !
Ngó gương người, 40 năm người Đức Nhựt dựng lại Nước.
Nh́n lại ta, 40 năm Đảng Việt Cộng chỉ biết trị dân và Bán Nước.
Chừng nào c̣n Đảng Việt Cộng, th́ người Việt vẫn c̣n nô lệ. Muốn phát triển, muốn có Tự do, có Độc lập, có Dân chủ phải Thoát Cộng.
Tất cả những vấn nạn hiện tại hay tương lai, như Hán Hóa, như mất hải đảo, mất Biển Đông đều do Đảng Công sản cầm quyền tạo thành.
Thoát Cộng sẽ giải quyết tất cả. Môt chế độ dựng lên bằng kiểu cướp chánh quyền, bằng tuyên truyền láo khoét, bằng giáo dục dỏm, bằng bằng cấp mua, bằng ngoại
giao xin cho, th́ phải dẹp bỏ. Dẹp bỏ xong cái chế độ ấy, người Việt Nam mới t́m thấy lại những sự thật.
40 năm quá dài ! Đủ rồi ! Mong rằng tất cả người dân Việt thấy được sự thật để mà vứt bỏ mầm nguy hại nầy !
Mong lắm !
Hồi nhơn Sơn, tháng Tư đen thứ 40.
Viết cho ngày Quốc Hận.
TS.Phan Văn Song.