Hồi Tưởng Chiến Trường 1062 Thượng Đức
Trong tất cả các chuyện chiến trường liên quan đến ngọn đồi lịch sử này, không ai viết hay bằng tác giả của câu chuyện dưới đây. Tôi đọc rất nhiều về chiến trường Thượng Đức, nhưng phải nói đây là the best of the best, the cream of the crop. Par None!!!
Xin phép tác giả cho đăng lại tại đây. Hy vọng ông viết tiếp.
[quote]
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức - Phần 1
CSVSQ Phạm Bạch Dương
Hi Dơng...
Đọc tin của mày mà nghe ngậm ngùi...xa xa trong sương mù mờ ảo, có những cánh dù lẻ loi mờ nhạt....Nghe những đ/t (Đích Thân) Tường, Phúc và thằng Thắng đă ra đi mà ḷng buồn man mác phải không mày? Mày có thể cho biết thêm chi tiết và cụ thể hơn về 2 đ/t trên, trong khả năng và phạm vi cho phép được không?
Thằng Thắng th́ tao chưa hề gặp lại từ khi nó xếp chiến y, lấy dù bọc cái chân, cũng như tương lai của nó....Nó mất 1 gị, có lẽ v́ tao, chuyện như thế này:
Tiếng rè rè trong máy truyền tin PRC25 gọi:
- Biển cả đây Đại tây Dương gọi
- Đại tây dương đây Biển cả, nghe rơ, trả lời
- 09 muốn gặp 09 alpha
- 09 al pha tôi nghe...
- 09 al pha cho tăng cường ngay thằng quai chảo ĐELTA lên ngay trên đây cho tôi...
Al pha là đ/t Phúc, lúc đó c̣n là 1 bông, 09 là đ/t Tường cũng vừa lên 2 bông được vài tháng....Cuộc điện đàm ngắn gọn đă quyết đinh và phủ lên tao những cát bụi kinh hoàng, những mùi vi khét cháy của chiến trường, những dữ tợn và kinh hoàng của từng trái pháo đang từng đợt nổ bùng trên đỉnh đồi 1062 thuở đó...
Tao theo chân thằng hạ sĩ xuống tận chốt để dẫn tao lên đỉnh đồi, khoác balô, nạp băng đạn, rồi kéo sụp nón sắt xuống, tao dợm bước lao ra khỏi hầm trú ẩn.....
- Khoan, gượm chút đă.....tiếng đ/t Phúc như cây gậy thọc ngang vào bánh xe đang ngon trớn, tao quay người lại, xốc cái balô trên lưng.
- Có ǵ không anh PHÚC ?
Ánh mắt ngại ngùng, thuơng cảm của đàn anh quét trên mặt tao lúc bấy giờ, không bao giờ tao quên, nó như thuơng xót, như dặn ḍ, và cũng như an ủi thằng đàn em mới toanh, lao đầu vào cơi chết, trong tiếng đạn pháo đang điên cuồng chụp xuống.
Mặc dù, lúc đó 1062 vẫn c̣n đang mệt mỏi, khá b́nh lặng, 2 bên c̣n đang củng cố lại lực lượng, bổ xung thêm quân số, đào lại các chiến hào tang hoang, các hầm hố bị xụp, các giao thông hào được đào cho sâu thêm, các hàm Ếch được móc sâu vào ḷng đất, các hầm chữ A được chấn chỉnh bồi đắp thêm, để rồi vài ngày sau đó là bắt đầu một địa ngục kinh hoàng, một trận thư hùng dữ dội, điên cuồng trên đỉnh đồi, một bên là nhừng thiên thần được bơm thổi, ca tụng trong những lời văn, điệu nhạc ở chốn b́nh yên....đang rúc mính sâu trong ḷng đất để trấn thủ đỉnh cao chiến thuật, người ngợm thê lương, ướt sũng trong cơn mưa phùn rả rích, lê thê của miền Trung nghèo khổ....1 bên là sư đoàn 304, có lúc lại nghe xưng danh là sư đoàn đă từng tham dự Điện Biên Phủ 320, trong tầm hiểu biết nhỏ của 1 sĩ quan cầm đơn vị nhỏ nhất, tao chỉ cần biết là phải thọc súng lên, bắn từng 3 phát một, hay ḥ hét gào thét cho lính biết là ḿnh c̣n sống để c̣n tinh thần giữ vững vị trí chiến đấu....
Ngày đó trận phản công tái chiếm đỉnh đồi 1062 của Cộng quân đă mang tổn thất cho cả hai bên vô số nhân mạng, bên địch, tao không thể xác đinh được bao nhiêu, nhưng trong tầm mắt của 1 trung đội trưởng, ngay trước hầm của tao là 3 xác người không c̣n nguyên vẹn, quần đùi, xà cạp vắt vai, cái chân văng đi dâu mất, mắt đang trơn trừng, bên khoé miêng c̣n rỉ gịng máu tuôn trào uất hận cho cái chêt c̣n quá trẻ của người "SINH BẮC TỬ NAM" ... Bên ta, tao giờ đây là trung đội trưởng...không quân, v́ lính và hạ sĩ quan lớp th́ nằm đó trong lớp PONCHO quấn chặt chờ khiêng, đang hít thở huơng vị ḷng đất, trộn lẫn máu và đang được mẹ hiền ôm vào ḷng, ru nhỏ những điệp khúc quê huơng... Lớp th́ được băng bó cho lui về tuyến sau chờ trực thăng bốc ra khỏi chiến trường; điểm danh lại chỉ c̣n đúng 4 thằng, kể cả tao, cô quạnh, ướt sũng mồ hôi với 2 cây đại liên M60, 4 cây M79, vài bao cát lựu đạn... 8 cặp mắt trợn trừng, mệt mỏi canh chừng 1 vùng tuyến, giao thông hào rộng bao la, phải rải vũ khí, lựu đạn cách nhau chừng 10m, phải ôm súng, cứ 5 phút chạy qua vị trí mới để quan sát, để canh gác không ngưng, cứ thế tụi tao 4 thằng, phải trải qua thêm 1 đêm không ngủ nữa, phập phồng, căng thẳng dưới ánh sáng lập ḷe của hỏa châu được thắp sáng bởi pháo binh, xa tít dưới chân đồi Đại Lộc...Có ai tin, có ai ngờ ? Thiên thần trên giấy bút, bây giờ là những thằng áo quần loang lổ, rách nát, nhầy nhụa đất cát, śnh lầy, lem luốc như những con sâu, chui rúc vào ḷng đất ướt đẫm nước mưa, và máu của đồng đội...và trung đội cùa 1 binh chủng tổng trừ bị hào hùng, cấp số lư thuyết là 42 mạng, mà thực tế giờ đây đang nghênh chiến, đối diện với tử thần chiến tranh chỉ đơn thuần có....4 thằng mệt mỏi, quên cả ăn uống đă 2 ngày.
Chuyện đó, hồi sau tao sẽ kể tiếp, bây giờ, trở lại với đ/t PHÚC....
Anh nh́n tao, đôi mắt đăm chiêu, xa vắng và nghẹn ngào, có lẽ anh đang tự xót xa sẽ tới phiên anh được điều động vào 1 lúc nào đó, khi chiến trường sục sôi.
- Đi b́nh yên và cẩn thận, nhớ kỹ những lời chỉ dẫn tôi đă dặn
Chỉ có thế, tao chào kính anh 1 cái, rồi lao ḿnh theo thằng lính, sau 1 cái bắt tay thật chặt của anh .. T́nh đồng đội, t́nh chiến hữu lúc đó không có ǵ tả xiết khi tiễn biệt 1 thằng em, 1 thằng bạn đi vào cơi tử sinh, có khi chỉ gặp mặt khi đă yên giấc ngủ ngàn thu, chỉ bằng 1 ánh mắt, 1 nụ cười an ủi, hay 1 cái bắt tay, biết đâu đó là lần cuối cùng....Tao c̣n nhớ cái kỷ niệm này với anh suốt đời...
Lên tới được hầm chỉ huy đại đội, cũng phải cả 1 tiếng, v́ tụi tao phải lao qua 1 sườn dốc thẳng, đạn pháo địch x́ xụp rớt vào đó, cả 1 mảng đồi trơ đất, đá đỏ ḷm, chỉ c̣n lại những tảng đá nứt nẻ, không c̣n nguyên vẹn, sau tiếng nổ "xịt ....ùm" là nguyên 1 cột đất, khói phụt lên cao rồi sau đó là tiếng lạo xạo của mảnh đất đá rơi xuống trên nón sắt, trên người lả tả như những giọt mưa.
[/quote]