Người con gái Duy Xuyên -- Hương Thủy
Tôi sinh ra và lớn lên trên giải đất nghèo miền Trung. Thành ngữ dân gian gọi là nơi “chó ăn đá, gà ăn sỏi ”, hiện thực hơn người ta thường nói đây là miền“ nắng cháy da, mưa thúi đất”, báo chí th́ dùng biệt danh “Vùng hỏa tuyến”. Trong nhạc của ca sĩ Duy Khánh - người đồng hương - có câu than thở “Quê hương em nghèo lắm ai ơi ! Mùa Đông thiếu áo, hè thời thiếu ăn…”. Đó chính là Quảng Trị.
Ấy thế mà nào tôi có được coi là dân thị xă. Làng của tôi thuộc một vùng quê nằm ngoài ŕa, dọc theo Quốc lộ I. Làng có cái tên rất hay : Long Hưng nhưng dân chúng quanh năm chúi đầu trên những thửa ruộng cằn khô, không biết lúc nào mới được là “Rồng vươn lên” như tên gọi ? Làng nghèo đến mức tên người cũng ít khi thêm được cái chữ lót như một nhà văn từng nhận xét.
Làng nổi tiếng v́ thổ ngữ đặc biệt. Hể chúng tôi thốt ra câu nào là đă nghe nhận xét : “ A, dân Long Hưng.”
Dân Long Hưng chỉ có một niềm tự hào là giỏi Toán. Dù nghèo nhưng hầu hết nam sinh của làng đều thi đậu vào ngôi trường trung học công lập danh giá của thị xă : Trường Nguyễn Hoàng.
Các giáo sư phần đông là người Huế, hàng tuần đi xe taxi ra dạy. Họ thường khen chúng tôi về sự thông minh. Đặc biệt là trong mục “Toán chạy”; đây là loại toán hầu như chỉ dành cho học sinh giỏi. Mạ tôi thường lấy gương của một người làng là Bác sĩ Văn Tần để răn dạy hai anh em chúng tôi cố gắng học hành.
Mặc cảm con nhà nghèo khiến tôi ít khi tṛ chuyện với ai, đặc biệt với các bạn nữ trong lớp. Mỗi lần tôi nói câu ǵ, tụi bạn hay trêu “Cóc mở miệng”. Điều đó càng làm tôi câm lặng hơn. Con trai mười bảy, mười tám thường đỏm dáng. Đi học đă biết vuốt tóc láng mượt bằng nước lạnh, miệng ngậm điếu thuốc Ruby Queen, viết thư tỏ t́nh với bạn gái. Riêng tôi “nhà quê” trong chiếc áo ngă màu cháo ḷng, quần xanh bạc phếch…
Lên đệ nhị cấp, chúng tôi bắt đầu lo lắng với lệnh Tổng động viên vừa ban bố. Phải cố mà thi đậu. “Rớt Tú tài anh đi trung sĩ ”. Chiến tranh đă bao phủ cả quê hương. Đêm đêm nghe tiếng đại bác rền vang, máy bay quân sự bay về phía Gio Linh, Cam Lộ rợp trời, nhà nhà chuẩn bị những cái hầm trú ẩn bằng bao cát quân đội. Thỉnh thoảng đă có nhà trúng đạn pháo kích của Việt Cộng, tiếng khóc than vang trời dậy đất.
[img][url=https://flic.kr/p/PTwD6C][img]https://c3.staticflickr.com/6/5480/31431887546_9805dea461_c.jpg[/img][/url][url=https://flic.kr/p/PTwD6C]Ṭa Hành Chánh QUẢNG TRỊ 1972[/url] by [url=https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/]manhhai[/url], on Flickr[/img]
Tôi may mắn đậu Tú tài hai không phải vào Thủ Đức “thức đủ năm canh” như các bạn nam cùng lớp. Nhưng tôi “out” khi cố chen chân vào Đại học sư phạm Huế. Đành phải ghi danh học MPC ở Đại Học Khoa học. Đi dạy kèm gặp bà chủ ác nghiệt, tôi lên giảng đường bữa đói bữa no. Ngày về làng xin tiền mua sách, tôi ứa nước mắt nh́n mạ lần ṃ chiếc kim băng mở túi áo lôi ra những đồng bạc lẻ.
Sau bao đêm trằn trọc, tôi dặn ḍ thằng em lớp 11 cố học cho mạ yên tâm rồi quyết định thi vào khóa 28 Trường Vơ Bị Quốc Gia Việt Nam vào năm 1971 theo lời khuyên của anh Hoàng Tấn, K25, người Quảng Trị. Nguyên văn lời anh: “ Tất cả có chính phủ lo. Ra trường, ngoài bằng tốt nghiệp (Vơ) c̣n có thêm bằng Cử Nhân Khoa Học Ứng Dụng (Văn) . Học 4 năm với chương tŕnh đại học lại được xem như văn vơ song toàn. Đó cũng là một lựa chọn tốt cho người trai thời loạn muốn thỏa chí tang bồng…”
[video=youtube;IcHLdHBExqs]https://www.youtube.com/watch?v=IcHLdHBExqs[/video]
Cuối tháng 12 năm 1971 tôi nhập trường. Người Pháp tôn vinh Đà Lạt là Deuxieme Paris; có bản nhạc ca ngợi “Ai lên xứ hoa đào”; văn chương hết lời tán dương những cô gái má đỏ môi hồng. Nhưng qua mùa Tân Khóa Sinh, khi đă khoác lên ḿnh bộ quân phục kaki vàng với cầu vai alfa đỏ, được ra phố cuối tuần tôi cũng chẳng biết đi đâu ngoài mấy ṿng loanh quanh ở khu Ḥa B́nh, hay chui vào cine' Ngọc Lan hoặc Ngọc Hiệp rồi xuống mấy chục bậc cầu thang leo xe Dodge về lại trường.
Thôi, những lần sau đành ở lại pḥng, làm bạn với mấy thằng cù lần, lôi Anh văn ra học v́ thuộc loại “dốt” ngoại ngữ và nhận biệt danh là nhóm “ Lờ quờ ”. Thằng Thế Hân có biệt danh “Hân gà” v́ thấy gái là mặt đỏ au và lúng túng như gà mắc tóc. Thằng Kim Long, lai Miên, gốc Trà Vinh, luôn được đại đội phó “ưu ái ” cho đi gác Đài Tử Sĩ nhưng cứ cười tươi…
[img][url=https://flic.kr/p/NEtM5d][img]https://c1.staticflickr.com/6/5528/30627857824_b58d74eda0_c.jpg[/img][/url][url=https://flic.kr/p/NEtM5d]Đông Hà City - Quảng Trị 1968-72[/url] by [url=https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/]manhhai[/url], on Flickr[/img]
Chuyện buồn ... dài ... cho miền Trung
Hết chết vì xả lũ , lụt .... nay lại chết vì công an đánh ! Trời hành ? hay người hành đây ???
[img]http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/police-brutality-n-common-pp-death-cl-01042017145005.html/e0a01bb7-fe4c-4c0a-8044-d6120b3b2340-400.jpg/image[/img]
Cơ quan pháp y tỉnh B́nh Định kết luận anh Phạm Đăng Toàn chết do chạy quá sức.
Cụ thể, kết quả khám nghiệm tử thi được công bố cho báo giới xác định anh Toàn tử vong do chạy quá sức dẫn đến thiếu oxy cung cấp cho phổi, phổi không cung cấp được oxy cho năo dẫn đến phù phổi, phù năo, hoàn toàn không có dấu vết của tác động ngoại lực.
Kết quả khám nghiệm tử thi trước đó cũng cho thấy phổi và năo bị phù. Có một số vết xây xước trên trán và g̣ má được xác định là do ngă xuống nền xi măng. Khám nghiệm không phát hiện tổn thương xương khớp.
Ăn nói sao với clip này bi giờ ? Bấm vào đây để xem video công an đánh chết người ở B́nh Định:
[video=youtube;dcs-11bZdcs]http://www.youtube.com/watch?v=dcs-11bZdcs[/video]
[video=youtube;l9LvI-6FGjQ]http://www.youtube.com/watch?v=l9LvI-6FGjQ[/video]
[url]https://www.facebook.com/RFAVietnam/videos/10154959168459571/[/url]
Người con gái Duy Xuyên -- Hương Thủy ( Tiếp theo )
Cả bọn không bao giờ có vinh dự được gọi tên ra Hội quán Huỳnh Kim Quang gặp người thân chứ đừng nói chi đến chuyện gặp Đào !
Trời không thương nhà nghèo, Quảng Trị trở thành chiến địa ác liệt vào “mùa Hè đỏ lửa” năm 1972. Mạ tôi và đứa em may mắn vượt qua Đại Lộ Kinh Hoàng vào ở trại tạm cư Ḥa Khánh- Đà Nẵng, hằng tháng ăn gạo trợ cấp.Thôi thế là tôi không bao giờ c̣n được trở về căn nhà tranh với bao nhiêu kỷ niệm buồn vui thời thơ ấu.
[img][url=https://flic.kr/p/ayvC2z][img]https://c4.staticflickr.com/7/6052/6275118227_9f2b6ed216_z.jpg[/img][/url][url=https://flic.kr/p/ayvC2z]Downtown Dong Ha Vietnam in 1969[/url] by [url=https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/]manhhai[/url], on Flickr[/img]
Làng tôi, Ngă Ba Long Hưng -được nhắc nhiều lần trong cuốn Mùa Hè đỏ lửa của nhà văn quân đội Phan Nhật Nam- đă tan nát, điêu tàn ! Mặc cảm chồng chất mặc cảm, tôi co ḿnh trong vỏ ốc, tháng tháng dành dụm chút tiền lương cấp trung sĩ ít ỏi, gởi về phụ mạ nuôi em.
[img][url=https://flic.kr/p/ayyj79][img]https://c5.staticflickr.com/7/6045/6275643276_7c1283bbcf_z.jpg[/img][/url][url=https://flic.kr/p/ayyj79]Quang Tri City 1969 - Nga tu Quang Trung - Tran Hung Dao[/url] by [url=https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/]manhhai[/url], on Flickr[/img]
Tháng 11 năm 72, khóa 27 và 28 trường Vơ Bị nhận lệnh đi công tác Chiến tranh chính trị miền Trung. Tôi được phân công về Huế. Thành phố thơ mộng hiền ḥa bên ḍng sông Hương như sôi động hẳn lên bởi h́nh ảnh hào hùng của các chàng trai cằm gập vuông góc, đi đứng oai phong. Anh chàng Ngọc cùng đại đội vỗ vai tôi “Gái Huế dễ thương thật ! Mày có bạn nhiều giới thiệu cho tao một em”. Tôi cười méo xệch “Kiếm đâu ra !”.
Ấy thế mà tuần sau đă thấy Ngọc ngồi với một nàng trong quán chè Sầu, miệng mồm như tép nhảy. Thằng Thanh, tóc hớt ba phân lộ ra mấy cái sẹo to tổ bố cũng quen một em Đồng Khánh hẳn hoi. Chỉ có tôi lủi thủi ngồi cắt dán mấy cái khẩu hiệu với thằng Tập. Thằng này đă có người yêu ở Củ Chi và tự hứa tuyệt đối chung t́nh.
[img][url=https://flic.kr/p/dTGv5L][img]https://c1.staticflickr.com/9/8368/8461324824_efa50cddb0_c.jpg[/img][/url][url=https://flic.kr/p/dTGv5L]Dalat 1971 - South Vietnam Military Academy - Trường Vơ Bị QG Việt Nam tại Đà Lạt[/url] by [url=https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/]manhhai[/url], on Flickr[/img]
Thật sự tuổi thanh niên ai chẳng rung động trước những bóng hồng. Thời học lớp 12, tim tôi đă từng hồi hộp với một cô bạn cùng lớp. Em có mái tóc xơa ngang vai, hiền ḥa và học giỏi. Nhưng nhà em kín cổng thâm nghiêm và tôi chưa một lần hé môi. Tôi biết em đang học ĐHSP Huế khoa Vạn Vật nhưng cũng không dám t́m gặp. Liệu em c̣n nhớ tôi, thằng cù lần hôm nay đă mang quân phục nhưng vẫn măi cù lần.
Vậy là trong khi các bạn vi vu cuối tuần với các nàng ở chè Cồn Hến, bánh bèo Tây Thượng, cà phê Góp Gió… tôi ôm cây đàn guitar bị đứt dây ngồi nghêu ngao “Sao em không đến chiều nay Thứ Bảy ?”. Niên trưởng Hưng, K 27 ṭ ṃ nh́n tôi “ Hiệp có b́nh thường không ? ”. Dù sao tôi cũng không phải rơi vào t́nh trạng gởi thư xin tiền nhà như mấy thằng bạn. Mạ tôi nghèo kiếm đâu ra tiền !!!
[img][url=https://flic.kr/p/cz5BZ9][img]https://c7.staticflickr.com/8/7119/7594270318_b80fe48397_c.jpg[/img][/url][url=https://flic.kr/p/cz5BZ9]VMA Cadets work in heavy labs with air foils at Dalat. 3 Dec 1971[/url] by [url=https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/]manhhai[/url], on Flickr[/img]
Về Trường ba tuần, chúng tôi lại được lệnh đi tiếp đợt 2. Hiệp định Paris vừa kư kết, phải tăng cường công tác CTCT. Lần này đại đội tôi được phân công về Quảng Nam - Đà Nẵng. Mấy thằng bạn có Đào ở Huế méo mặt tưởng đâu phen này được “tái nạm” em yêu. Máy bay C 130 hạ cánh xuống phi trường Ḥa Khánh, tôi có cơ hội vào Trại tạm cư thăm mạ, nhét cho thằng em ít tiền và mấy lời khuyên, rồi lên xe GMC vào Quảng Nam.
Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu trưởng Quảng Nam là Đại tá Lê Trí Tín. Ông xuất thân từ quân trường Đà Lạt, và trước đây, ông cũng từng ở trong khối Quân sự vụ của Trường Vơ Bị nên quan tâm rất chu đáo đến các khóa đàn em. Chúng tôi được cung cấp ưu tiên lương thực, thực phẩm rồi chia ra từng toán nhỏ về các Chi khu. Có toán lên tuốt luốt vùng đồi núi Thường Đức, Quế Sơn; gần gần th́ Đức Dục, Điện Bàn, Đại Lộc; đẻ bọc điều th́ ở ngay thị xă Hội An …
[img][url=https://flic.kr/p/cxLk3L][img]https://c5.staticflickr.com/9/8283/7579384828_8b5c2d63a8_c.jpg[/img][/url][url=https://flic.kr/p/cxLk3L]SV Sĩ quan Đà Lạt đi đều bước đến lớp học[/url] by [url=https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/]manhhai[/url], on Flickr[/img]
Riêng nhóm tôi về Duy Xuyên. Duy Xuyên là một vùng đất cách Đà Nẵng khoảng 45 km phía Tây Nam, nằm dọc theo bờ Nam con sông Thu Bồn thơ mộng, con sông đi vào thơ ca của người xứ Quảng. Tôi chưa một lần đến đây nhưng đă thuộc mấy câu thơ của Tường Linh thời trung học :
Tôi nghĩ về một ḍng sông.
Ḍng sông quê hương có đôi bờ đất mật.
Có những tên làng tôi yêu mến nhất.
Có triền xanh, gành xám, băi vàng.
Những hàng cừ xe gió nước reo vang.
Những thác xiết, nhọc nhằn thuyền lên ngược.
Nguồn hai ngă, ḷng sông chung nguồn nước.
Khúc cạn khúc sâu, phía lở phía bồi.
Sông Thu Bồn thương nhớ của ta ơi !
(Ḍng nhớ thương chảy măi qua hồn)
Người con gái Duy Xuyên -- Hương Thủy ( Tiếp theo )
Chiều Chủ Nhật, tôi từ Chi khu ra cái quán nhỏ ở góc chợ thuê mấy cuốn truyện chưởng của Kim Dung về đọc cho qua ngày đoạn tháng. Cô chủ tên Dung, nghe đâu cũng là “hoa có chủ” của một anh K27. Đang lúi húi t́m thứ tự mấy cuốn Thiên Long Bát Bộ, bỗng nghe một giọng nữ phát ra từ cửa quán :
- Chị Dung, t́m cho em cuốn “Áo tiểu thư” của Duyên Anh. Răng chị…
Câu nói ngắt ngang nửa chừng khi cô gái nhận ra có bóng người trai lạ đứng trong góc. Tôi nh́n ra. Đó chính là cô gái có cái nốt ruồi trên chân mày ngày qua…
Sau này, khi quen nhau, Hạnh vẫn hay nói đó là duyên kỳ ngộ. Em bảo nhà em không ai thích lính. Cũng đúng thôi, nhà thơ Hữu Loan đă viết “Lấy chồng chiến binh, mấy người đi trở lại” cơ mà. Tôi trêu “Ghét của nào trời trao của ấy!”. Em cúi mặt buồn buồn.
[img]http://i960.photobucket.com/albums/ae89/redsaigon300/Hinh%20xua/DaLat/thuyta11.jpg[/img]
[img]https://lh3.googleusercontent.com/gQaMaDKRR6FkCnnjViFmAfQ4U7nUsLYRbg1-6S8lvjHgfo-v6RTEDnxBNJ2W9P5TQSVpmfrIZW0sn5WKvZlvjzHCzOuzExYg_aofAc6gAXRw68ZeR6zdlWT6wd-pR82bQX3RlTMazuzFLxTct7m4gYBCHLh7lUuUJchxYHiPTpWuXqksSoozk8zEy4FL5xOyTTZHnYQGPwambSdXbWxzVJ1tPklVwwy_8XhuDt1xgIEngG5k9N5ctvrPOcr9XAkq2xfPtHLUyTx28CArTXsmy69bhIQ-bTaISzqYumj5472KMp-WDibLlvWENfn3WWvbpGLePXEeV1ojNiEGhsyH47A7xV-_b3NqT77RhMJIlTLQQGp7qQq2F-RvkjLgasoOBi872mwVlEhi1r5iqF2X0xz0i2aHulq3UCnubsiH_PRL8PYTaqXxXGZEz9qmJcO0uHubS5mvFbKmTLgqLUBWCQ3DOKB79nWq8BfydBtGXqERVQpmdTP7TkGOmOj0rHMiUj4Rkh2kxJvfMGKu0rPfo-FG4pQ4uNfiGRDtv8nRwqBY9szvC-43RcsNSU3rHPN1vcGYT0CC2n-e10xrH3UvdmF160p-B0nDEmvt4L1AwYDwpeKaVw=w680-h540-no[/img]
Hạnh là con gái duy nhất của gia đ́nh.Tên em đơn giản là Trần thị Hạnh. Em kể Ba chết từ lúc mới sinh, mẹ ở vậy nuôi em khôn lớn. Em vừa tốt nghiệp lớp cán sự y tế ngoài Đà Nẵng, về quê thăm mẹ trong lúc chờ bổ nhiệm. Tôi thở phào. Em ra trường sớm mấy tháng, có khi lũ bạn công tác đợt 1 đă dzớt mất rồi.
Tôi trở lại thăm má Hạnh mấy lần theo lời anh chàng Sanh cố vấn “attack at home” nhưng lần nào cũng gặp một nét mặt lạnh lùng. Má Hạnh tránh tiếp xúc hoặc chỉ trả lời nhát gừng những câu hỏi chân t́nh của tôi. Nh́n bà, tôi liên tưởng đến nhân vật nữ Anh Cô căm thù đàn ông v́ bị Đoàn Nam Đế phụ t́nh trong cuốn Anh hùng xạ điêu của Kim Dung.
Có lần tôi c̣n thấy mắt Hạnh hoe hoe đỏ như vừa mới khóc xong. Chúng tôi đành biến quán cho thuê truyện của cô Dung thành nơi ḥ hẹn. Giai đoạn đầu chẳng biết nói chuyện chi, cứ đem mấy cuốn truyện ra mà tán về các nhân vật hoặc chuyện nắng mưa … Ấy thế mà vắng nhau một ngày đă thấy nhơ nhớ …
Nhưng có lẽ t́nh yêu làm cho người ta thông minh ra. Nghe bạn bè, một chiều Thứ Bảy tôi bạo gan rủ nàng đi chơi nhà thờ Trà Kiệu. Mượn chiếc Honda Dame của cô Dung, tôi chở Hạnh lên đường.
Nhà thờ núi Trà Kiệu nằm trên ngọn đồi Bửu Châu cao khoảng 60 mét thuộc xă Xuyên Kiệu. Đó là một ngôi nhà thờ cổ được trùng tu từ thế kỷ XIX. Đứng ở tháp chuông, chúng tôi nh́n xuống và ngợp trong màu xanh biêng biếc của cây lá dọc theo hai bờ của ḍng sông Thu Bồn thơ mộng. Hàng me tây cổ thụ che rợp mát khu vực nhà thờ và gần đó là một ngôi trường Tiểu học do các nữ tu đảm trách.
Những chiếc áo choàng đen trong bóng chiều tạo nên một vẻ đẹp nao ḷng. Hạnh cúi đầu kính cẩn khi đi qua những bức tượng tái hiện mười hai chặng đường Thánh giá của Chúa Giê Su. Nàng chỉ cái giếng nước mà người xứ đạo phong là giếng nước Thánh. Ai chân t́nh cầu nguyện khi uống sẽ toại nguyện với ước vọng của ḿnh. Hai đứa cùng ngậm ngụm nước mát. Hạnh nhắm hai mắt lại giây lâu. Tôi hỏi em cầu nguyện điều chi ? Em thầm th́ “Bí mật !”.
Chúng tôi ngồi nghỉ mệt bên một triền bắp ven sông. Hạnh nói với tôi cách đây khoảng 25 km là Thánh địa Mỹ Sơn, Vương quốc của triều đại Champa cũ. Tiếc rằng chúng tôi không đến được v́ lư do mất an ninh. Ánh nắng chiều trải trên ḍng sông Thu, gió mơn man như quạt hầu. Ḍm kỹ cái nốt ruồi của em coi thật ngộ. Nó hồng hồng và nổi như một hạt đậu cuối chân mày. Em đỏ mặt xấu hổ khi thấy tôi cứ ḍm chằm chằm vô mặt.
Tôi kể cho em nghe về làng quê của ḿnh, về tuổi nhỏ chăn trâu cắt cỏ, về góc vườn mỗi khi giận mạ thường ra ngồi gục mặt rồi ngủ thiếp lúc nào không hay … Hạnh chủ động cầm tay tôi bóp chặt.Tôi nghe rơ hơi thở dồn dập của em. Và thằng con trai 22 tuổi lần đầu tiên biết thế nào là câu hát của Phạm Duy phổ thơ Nguyễn Tất Nhiên “Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt…”
Chúng tôi đă…thật sự yêu nhau từ giây phút đó. Có Hạnh tôi bớt cù lần hơn. Nhóm “Lờ quờ” mất cái đầu tàu. Hai thằng bạn bắt tôi bao một chầu Ḿ Quảng ở Ngă ba Nam Phước trước khi từ giă nhóm. Chuyện nhỏ đối với một gă trẻ tuổi đang say hương vị t́nh yêu !
[img]https://lh3.googleusercontent.com/loxhTnjeFYqJWu0Y6QnTWX9c6w04cmUZjcvzImhQnCoyqFl2ChN0pjEyhSKiaet5Qc3Y_hRaOSlkRfJ23RaUr_cgylYpAtEd9RYKBvFZmmsVHsFJcQIK2t50DwYwQjNP7d0mx3X_hzFkUfv9YC_e0Rih1n7ZfzcxRO2TFz96gVo0_Aq1MpyJF0ybvl0Rph06jmyaz0CX4wg7ZYDSbuEwK0lAaMlauiJVNYoXI_0NJAfq860cHUcaPmCy0VNXTrfx8qgGxWB7XKY-AG5XtAbRci9Sf8u63TZbEDMXv5eZNadjKew4sO78Z_gGyQgTEoFJ3-WdRvs6hIGZ_2VwSFvqaUUQc8txurD0L6IU2UIyuxLfh9wqUU56Yf4wbJ_hi7PGATO_8VKlOA8ZkjcxkSdQhg8HwJsIr0FYR2V65UNi-5gN9Jqzw4W-zijMQ5Y7EdFHmtvqOr1GmKlHXhSdKi_ydOOrBmGvUWGtFL-J26uODBssVVeEJXQW_eO-hfQmoROE53mohKLo7XXPNAPxl6U6as_umpa-_Q3I7XYMSe18HfvDlmkOXMyLOytvZYIiK9Rc2v-GT9xIxN8dmgjRd808MXn-GhdnbzvWKkXwQpHZNB_Roe2E6A=w680-h526-no[/img]
Người con gái Duy Xuyên -- Hương Thủy ( Tiếp theo )
Chúng tôi đă có những ngày thật thú vị. Hạnh đưa tôi đi Hội An thăm lại ngôi trường Trần Quư Cáp thời nàng học trung học. Hai đứa lên Chùa Cầu nh́n tượng con chó và con khỉ, lang thang trên con đường nhỏ dọc sông Hoài ngắm những ngôi nhà lợp ngói âm dương. Tôi biết thêm món ăn độc đáo xứ Hội như cao lầu, bánh tráng đập Cẩm Nam, chén chè “ chí mà phù” của ông Tàu già trên phố Nguyễn Thái Học.
Có một điều làm tôi cảm động, dù hơi ngượng, là thỉnh thoảng khi trả tiền, cô chủ quán bảo “cô bạn anh trả trước rồi”.
Mỗi lần như thế, Hạnh bảo - Để mặc em, cho nó vui.
Nhưng có lẽ Hạnh thích nhất là khi tôi tặng nàng tập thơ “Thuở làm thơ yêu em” của Trần Dạ Từ . Đến bây giờ tôi vẫn c̣n nhớ rơ cái màu cà phê sữa của cuốn sách. Những câu thơ tài hoa như dành riêng cho chúng tôi trong bài thơ Nụ hôn đầu :
“ Lần đầu ta ghé môi hôn.
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang.
Vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng.
Ngh́n cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông …”
Tôi ghi ḍng chữ trên đầu trang : “Để em đọc khi nhớ anh”. Hạnh bảo :
- Đây sẽ là cuốn sách gối đầu giường của em. Măi măi.
Khi yêu Hạnh, thật sự tôi đă nghĩ đến một mái ấm gia đ́nh. Lăng nhăng không phải là bản chất của thằng tôi cù lần. Chúng tôi c̣n hơn hai năm để nuôi dưỡng t́nh yêu. Nhưng thật khó khăn khi tiếp cận với má nàng để bà hiểu tôi là người tử tế. Suy nghĩ lâu lắm, Hạnh cắn môi bảo tôi :
- Thứ Bảy này ḿnh lên nhờ bà Ngoại. Ngoại thương em lắm. Mà anh mặc đồ civil nhen.
Bà ngoại Hạnh ở G̣ Nổi thuộc quận Điện Bàn. Bà trên 70 nhưng c̣n khỏe mạnh, giọng nói sang sảng. Trên bàn thờ có h́nh một ông mặc phẩm phục triều đ́nh trông rất quắc thước. Hạnh bảo tôi đó là ông Cố, một trong Ngũ phụng tề phi của xứ Quảng Nam, niềm hănh diện của ḍng họ ngoại. Bà đón tiếp cô cháu gái thật vồ vập : - Cha mày. Mấy lâu đi mô mất mặt không thấy thăm bà ?
Niềm vui của bà lan qua cả bạn của cháu. Bà sai đứa cháu nhỏ múc nước lấy khăn cho tôi rửa mặt, leo dừa hái trái “hai đứa”uống, ra vườn thử xem có trái mít nào trở tiếng th́ chặt xuống cho “tụi nó” ăn … Đúng là một bà ngoại xứ Quảng nồng hậu mà chơn chất.
Bửa cơm trưa thật ngon miệng với thịt luộc chấm mắm cái, rau cải nấu canh cá rô thêm chút gừng.Tôi nằm trên bộ ngựa bằng gơ thiu thiu ngủ, hai bà cháu ŕ rầm to nhỏ ở pḥng trong.
Chúng tôi ra về khi chiều đà nhạt nắng. Cái nh́n của bà cụ đối với tôi chăm chú hơn nhưng không c̣n vẻ ồn ào như ban sáng. Hạnh phụng phịu hờn dỗi và không chịu mang trái mít về làm quà như dự định.Trên đường nàng im lặng nép sát người vào lưng tôi. Một linh cảm bất an trong ḷng. Gia đ́nh nàng chê tôi điểm nào ???
*** *
*
Mười ngày liền tôi không gặp được Hạnh. Nhờ vả cô Dung hai lần nhưng không ăn thua, má nàng giữ rịt trong nhà. Lại nghe bạn bè xôn xao đợt công tác có thể sắp kết thúc nhường cho K 29, ḷng tôi như lửa đốt. Có đêm tôi liều mạng mượn chiếc Honda phóng về Xuyên Châu. Ngang nhà nàng cửa đóng kín mít, ánh đèn nhỏ hắt ra leo lét. Kim Long ngăn tôi : “Coi chừng có bữa anh Hai ăn súng của bọn du kích. Xứ này coi thế nhưng không hiền đâu !”
[img]https://lh3.googleusercontent.com/-V1JB5mmIVlc/V2nDdFfz7qI/AAAAAAAA0EE/pp6Fzd28Kw8_Xdfx4f1QHenPpDMczCh1QCCo/s640/G6hDOtu%2B-%2BImgur.gif[/img]
Chiều thứ ba, đang ngồi đánh domino với đồng đội th́ anh chàng Thu đi về bảo tôi : - Tao thấy má vợ của mày ngồi xe ôm đi đâu về hướng Điện Bàn.
Cơ hội trời cho, tôi vất mấy con bài cho Kim Long rồi vẫy xe đi Xuyên Châu … Nhà vắng ngắt nhưng cửa vẫn mở. Tiếng nước xối trong pḥng tắm dưới nhà ngang. Để cho Hạnh khỏi ngượng ngùng, tôi không lên tiếng.Tôi nh́n kỹ mấy bức h́nh trên vách. H́nh bà má hồi c̣n trẻ bế Hạnh trong ḷng; h́nh Hạnh ôm con búp bê thời nhỏ; h́nh nàng trong chiếc áo blue trắng đang thực tập ở bệnh viện, cái nốt ruồi có món tóc mai che ngang …
Phía bên kia là chiếc giường nhỏ có cái áo gối màu hồng thêu những bông hoa li ti, trên gối c̣n vương vài sợi tóc dài. Chắc Hạnh vừa nằm ngủ trưa xong .Tôi ngồi xuống cạnh giường, tự dưng có cái ư nghĩ thật lăng mạn là nhặt một vài sợi tóc của nàng làm của riêng . Dưới gối cồm cộm một cuốn sách.Tôi lật lên. Đúng là tập thơ của Trần Dạ Từ. Tôi nhớ câu nói của Hạnh hôm nào “Đây sẽ là cuốn sách gối đầu giường của em”, ḷng xao xuyến một thứ t́nh cảm ngọt dịu.
Tôi lật vài trang sách, một tờ giấy nhỏ gấp tư kẹp ngay bài thơ “Mối t́nh đầu”. Quả thực là tôi không nghi ngờ ǵ về t́nh cảm của Hạnh nhưng tôi vẫn ṭ ṃ giở ra. Nét chữ cứng cáp, chân phương có mấy ḍng : “Hạnh, Ba đă nghe bà ngoại nói chuyện. Con hăy chấm dứt ngay mối quan hệ không lành mạnh đó. Có cơ hội chúng ta sẽ trao đổi thêm.Trước mắt, chuẩn bị cho Ba ít thuốc kháng sinh. Sẽ có giao liên về lấy trong tuần tới.”
Tôi choáng người . Ba Hạnh chưa chết như nàng đă nói với tôi ? Thứ ngôn ngữ này rơ ràng là loại ngôn ngữ của phía “bên kia”. Có lẽ nào ba nàng là cán bộ Cộng Sản hoạt động nằm vùng ? Có tiếng động dưới nhà ngang .Tôi đặt cuốn sách dưới gối trở lại ngồi ở bàn giữa, cố gắng giữ nét mặt thật b́nh tĩnh.