Các Điều Khoản Hợp Bang Lập Ra V́ Nhu Cầu Chiến Tranh
Mục đích của The Articles of Confederation (Các điều khoản Hợp bang ) là v́ nhu cầu để điều hành cuộc chiến dành độc lập từ Đế Quốc Anh. Tuy nhiên, trong bản này quyền lợi của người dân sẽ được những ǵ sau khi đánh đuổi được quân Anh không hề nhắc tới. V́ vậy đây không thể kể là một Hiếp Pháp v́ dân hay cho dân theo đúng danh từ hiến pháp của một nước dân chủ. Bởi vậy tiếng Việt mới gọi là Các điều khoản Hợp bang hay hiến pháp định chế. Hăy xem các điều khoản trong bản Các Điều Khoản Hợp Bang th́ sẽ rơ:
[COLOR="blue"][I][B]Bối cảnh[/B]
Sự cấp bách mang tính chính trị đối với các thuộc địa gia tăng sự hợp tác bắt đầu kể từ khi có các cuộc chiến tranh giữa người bản thổ Mỹ và Pháp trong nữa thập niên 1750. Sự khởi đầu của cuộc Chiến tranh Cách mạng Mỹ vào năm 1775 đă lôi kéo những thuộc địa khác nhau hợp tác trong nỗ lực ly khai khỏi Đế quốc Anh. Đệ nhị Quốc hội Lục địa bắt đầu vào năm 1775 đă hành động như bộ phận liên hiệp để điều hành cuộc chiến. [/I][/COLOR]
[COLOR="blue"][I]Các điều khoản Hợp bang (tiếng Anh: Articles of Confederation and Perpetual Union thông thường được gọi là Articles of Confederation) là hiến pháp định chế của liên hiệp gồm 13 tiểu quốc độc lập và có chủ quyền với cái tên chung là "United States of America."
[B]Tóm tắt những điều khoản[/B]
Mặc dù Các điều khoản Hợp bang và Hiến pháp Hoa Kỳ được nhiều người tương tự xây dựng nên nhưng hai tài liệu rất khác nhau. Các điều khoản Hợp bang gốc dài năm trang gồm có 13 điều khoản, một kết luận, và một phần dành cho chữ kư. Danh sách sau đây gồm có những tóm tắc ngắn gọn cho mỗi điều khoản trong 13 điều khoản.
1. Thiết lập tên của liên hiệp là "Hiệp chúng quốc Hoa Kỳ."
2. Khẳng định quyền của các tiểu bang trên quyền của chính phủ liên hiệp. Thí dụ "mỗi tiểu bang vẫn giữ chủ quyền, sự tự do và độc lập của ḿnh, và mọi quyền lực, phạm vi quyền hạn, và quyền lợi mà không thuộc quyền đặc biệt của chính phủ liên hiệp."
3. Thiết lập Hiệp chúng quốc Hoa Kỳ như một hiệp hội gồm các tiểu bang thống nhất". . . v́ lư do pḥng vệ chung, bảo toàn sự tự do và phúc lợi tổng thể và hỗ tương của nhau, gắn kết với nhau để giúp đỡ nhau, cùng nhau chống lại mọi lực lượng chia rẽ hay tấn công họ. . . ."
4. Xây dựng phong trào tự do–mọi người có thể đi lại tự do giữa các tiểu bang, trừ "người nghèo, giang hồ và những kẻ đào phạm." Tất cả mọi người đều được hưởng quyền lợi mà tiểu bang họ đi đến đă lập ra. Nếu ai gây ra tội ác tại một tiểu bang và bỏ trốn sang tiểu bang khác th́ người đó sẽ bị dẫn độ về và bị xử tội tại nơi tiểu bang mà họ gây án.
5. Dành cho mỗi tiểu bang một phiếu bầu tại Quốc hội Liên hiệp. Một tiểu bang có thể có một đoàn đại biểu từ 2 đến 7 thành viên. Các thành viên của quốc hội được bổ nhiệm bởi ngành lập pháp của tiểu bang; các cá nhân không thể phục vụ hơn 3 năm trong mỗi 6 năm.
6. Chỉ có chính phủ trung ương mới được phép tiến hành quan hệ ngoại giao và tuyên chiến. Không tiểu bang nào có thể lập hải quân, quân đội hiện dịch hoặc tiến hành chiến tranh mà không được phép của quốc hội (mặt dù dân quân của tiểu bang được khuyến khích).
7. Khi một quân đội được thành lập v́ lư do tự vệ chung th́ các đại tá và các cấp bậc quân sự khác dưới cấp đại tá sẽ do ngành lập pháp tiểu bang đề bạt.
8. Chi tiêu của Hiệp chúng quốc sẽ được trả bằng ngân quỹ do lập pháp các tiểu bang quyên góp và nguồn quỹ này được tính theo tỉ lệ của từng tiểu bang dựa trên giá trị bất động sản.
9. Ấn định quyền lực của chính phủ trung ương: tuyên chiến, ấn định về đo lường (gồm có tiền tệ), và quốc hội phục vụ như ṭa án sau cùng đối với những vụ tranh chấp giữa các tiểu bang.
10. Ấn định một Hội đồng Liên hiệp đóng vai tṛ như một chính phủ khi quốc hội không trong phiên họp.
11. Cần có 9 tiểu bang đồng thuận để chấp nhận một tiểu bang mới gia nhập vào liên hiệp; chấp thuận trước Canada nếu như Canada xin phép gia nhập.
12. Tái sát nhận rằng liên hiệp chấp nhận tiền nợ chiến tranh mà quốc hội chi dùng trước khi có Các điều khoản Hợp bang.
13. Tuyên bố rằng Những Điều khoản là vĩnh viễn, và chỉ có thể thay đổi khi được quốc hội chấp thuận và được tất cả các ngành lập pháp ở tất cả các tiểu bang phê chuẩn.[/I][/COLOR]
[URL="http://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A1c_%C4%91i%E1%BB%81u_kho%E1%BA%A3n_H%E1%BB%A3p_bang"]http://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A1c_%C4%91i%E1%BB%81u_kho%E1%BA%A3n_H%E1%BB%A3p_bang[/URL]
Hiến Pháp hiện tại của Hoa Kỳ cũng chưa hề có hiến chương tự do (The Bill of Rights) khi được các tiểu bang phê chuẩn năm 1789. Phải đợi tới khi 10 Tu Chính Án đầu tiên được chuẩn thuận (tháng 12 năm 1791) th́ quyền lợi căn bản của công dân Hoa Kỳ mới được Hiến Pháp bảo vệ.
Rơ ràng là Các Điều Khoản Hợp Bang lập ra v́ nhu cầu chiến tranh lúc đó chứ không phải v́ quyền lợi của người dân. Tôi từng nghe các giáo sư hay giảng sư ở các trường học tại Hoa Kỳ đă nói về sự kiện này rằng ông Washington sau khi đánh đuổi được quân Anh đă có thể tự lập lên làm Vua của Hợp Bang dựa trên những hào quang chiến thắng và sự ủng hộ của quân đội và dân chúng thời đó. Nhưng cái nghĩa cử cao đẹp nhất của ông là việc ông trao ấn soái lại cho chính quyền Hợp Bang rồi về quê sống như người dân b́nh thường. Nếu ông Washington cũng tự lập lên làm vua như các kẻ tham quyền cố vị khác th́ thế giới sẽ không như ngày nay. Do đó, tôi nhấn mạnh nhiều lần là yếu tố nhân sự quyết định sự thăng tiến của một dân tộc.