Xẻo thịt quê hương: Thác Bản Giốc
[SIZE=6][CENTER][B]SỰ THẬT VỀ THÁC BẢN GIỐC[/B][/CENTER][/SIZE]
Mai Thái Lĩnh -
Vào những tháng cuối năm 2011, “Thác Bản Giốc” bỗng nhiên lại trở thành đề tài hàng đầu của báo chí trong nước. Điều khiến cho các nhà báo cảm thấy bức xúc là t́nh trạng mất cân đối giữa hai bên: trong khi ngành du lịch Trung Quốc thu hút được gần một triệu du khách hàng năm nhờ vào thắng cảnh này th́ về phía Việt Nam, số lượng du khách đến thăm Thác Bản Giốc chỉ vào khoảng 30 ngàn. Nhiều lư do đă được nêu ra để lư giải: do cơ sở hạ tầng c̣n yếu kém, chưa được quan tâm đầu tư đúng mức, do “Hiệp định hợp tác khai thác tài nguyên du lịch thác Bản Giốc” chưa được kư kết, v.v… Thậm chí, trên báo Thanh Niên, các phóng viên c̣n biểu lộ ḷng yêu nước bằng cách phê phán các báo phương Tây (như trang mạng News.com.au của Úc hay tạp chí Life của Mỹ) đă “xâm hại nghiêm trọng chủ quyền lănh thổ Việt Nam” khi chú thích ảnh chụp Thác Bản Giốc là “Detian Falls, China” (Thác Đức Thiên, Trung Quốc).
[CENTER][CENTER][IMG]http://quechoablog.files.wordpress.com/2012/02/image0057.jpg[/IMG][/CENTER]
[/CENTER]
Vấn đề đặt ra là: tại sao trong khi chưa kư kết “hiệp định hợp tác”, phía Trung Quốc vẫn có thể tiến hành khai thác du lịch một cách có hiệu quả không cần đến sự hỗ trợ của phía Việt Nam? Ngược lại, tại sao phải cần đến một “hiệp định hợp tác” th́ Thác Bản Giốc của nước ta mới có thể “cất cánh”? Hơn thế nữa, tại sao Thác Bản Giốc lại trở thành Thác Đức Thiên, tại sao một thác nước trước đây được coi là của riêng Việt Nam nay lại trở thành “thác nước chung” của hai quốc gia? Trên báo chí hợp pháp (thường được gọi là báo chí “lề phải”), chưa thấy ai đặt ra những câu hỏi tương tự. Nhưng đó lại là những câu hỏi quan trọng cần được giải đáp nghiêm túc trước khi trả lời câu hỏi “ai mới thật sự là kẻ xâm hại nghiêm trọng chủ quyền lănh thổ Việt Nam?”.
[COLOR="#FF0000"][B]1. Thác Bản Giốc có ǵ lạ?[/B][/COLOR]
[CENTER][IMG]http://2.bp.blogspot.com/-xzpMwZnpusE/TzYXLFz0AzI/AAAAAAAAMyM/J3KS6sZ9z2Y/s1600/thacbangioc-map.jpg[/IMG]
Ảnh 1: Bản đồ huyện Thượng Lang – Cao Bằng thời Pháp thuộc.
Hai chữ Ban Gioc trên bản đồ là “làng” Bản Giốc ở gần thác nước.[/CENTER]
Thác Bản Giốc là một thắng cảnh nổi tiếng của nước ta ở vùng biên giới Việt – Trung. Vào thời nhà Nguyễn và thời Pháp thuộc, thác này nằm trong địa phận của huyện Thượng Lang, ngày nay thuộc huyện Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng. Trên các bản đồ của vùng này, vị trí của thác nước thường không được ghi rơ; hai chữ “Bản Giốc” được nh́n thấy trên bản đồ thật ra nhằm để chỉ một bản (làng) của người Tày ở gần thác nước chứ không nhằm chỉ vị trí của thác nước (ảnh 1).
Điều ǵ làm cho Thác Bản Giốc trở thành đặc sắc so với tất cả các thác nước trên toàn cơi Việt Nam? Trong cuốn Thiên nhiên Việt Nam (ấn bản năm 1977), nhà địa lư học Lê Bá Thảo đă miêu tả Thác Bản Giốc như sau: “Sông Quây Sơn ở phía bắc Thượng Lang sau khi chảy qua một vùng đá vôi rộng lớn đến Bản Giốc th́ đổ vào khu vực đá phiến tạo thành ba bậc thác nước chênh nhau đến 34 m. Vào mùa lũ (từ tháng 5 đến tháng 9), nước từ các hốc ngầm đá vôi ở thượng lưu tuôn đến đổ xuống các bậc tung bọt nước trắng xóa, làm đoạn thung lũng ở phía dưới thác mở ra rất rộng. Đứng trên băi cát ven sườn thung lũng, người ta có cảm tưởng bị vây quanh bởi những bức tường nước đồ sộ nhưng chúng không hề gây cho chúng ta cảm giác sợ hăi. Trái lại, phong cảnh lại cực kỳ đẹp đẽ và b́nh dị.” (2) “Ba bậc thác nước chênh nhau đến 34 m” chính là vẻ đẹp cốt lơi của Thác Bản Giốc, làm cho nó khác hẳn tất cả các thác nước khác ở nước ta.
[CENTER][IMG]http://1.bp.blogspot.com/-XJIpCNObxjA/TzYXuGPOImI/AAAAAAAAMyU/vN3IK2pbOyg/s1600/thacbangioc-44.jpg[/IMG][/CENTER]
Ảnh 2 : Toàn cảnh Thác Bản Giốc vào mùa nước cạn. Bờ nam (hữu ngạn) của sông Quây Sơn là lănh thổ của Việt Nam. Bờ bắc (tả ngạn) ngày nay thuộc lănh thổ của Trung Quốc.
Nếu nh́n một cách toàn diện, Thác Bản Giốc bao gồm hai phần. Phần thác chính ở phía bắc là “ba bậc thác nước chênh nhau đến 34m” như trên vừa nói - tạm gọi là “thác ba tầng”; phần thác phụ ở phía nam là “ba ḍng thác” đổ từ trên cao xuống tương tự những thác thường thấy trong khắp cả nước, không có ǵ đặc sắc. Vào mùa nước lớn, khi nước chảy tràn trề, người ta có thể nh́n thấy rơ ba ḍng thác làm nên thác phụ; nhưng đến mùa khô, nơi đây chỉ c̣n các ḍng nước teo tóp đổ vào một vũng nước hẹp. V́ thế có thể nói phần thác chính mới là “linh hồn” của Thác Bản Giốc. Những h́nh ảnh ngày xưa thường thấy trên các sách ảnh hay lịch treo tường thường là ảnh của phần thác chính. Do đó trước đây mỗi khi nghe nói đến Thác Bản Giốc, ít ai biết đến phần thác phụ. Điều đáng nói hơn cả là: vẻ đẹp của Thác Bản Giốc – dù là thác chính nói riêng hay toàn bộ hai phần của thác, chỉ thể hiện một cách trọn vẹn khi được nh́n ngắm từ chính diện hay từ phía “bờ bên kia”, tức là bờ phía bắc (tả ngạn sông Quây Sơn). Từ bờ Nam (hữu ngạn), chúng ta không thể nh́n thấy toàn cảnh của hai phần thác. Nếu chịu khó đi ra tận doi đất ven sông ở hạ lưu, chúng ta vẫn có thể nh́n thấy “thác ba tầng”, nhưng chỉ có thể nh́n nghiêng chứ không thể nh́n được chính diện (ảnh 3).
[CENTER][IMG]http://2.bp.blogspot.com/-z0rRbozoAg4/TzYcoOJFrGI/AAAAAAAAMyk/7m4zld01zm0/s1600/danlambao.jpg[/IMG][/CENTER]
Ảnh 3 : Ḍng chính của Thác Bản Giốc nh́n từ doi đất ở hữu ngạn thuộc lănh thổ Việt Nam
[CENTER][IMG]http://3.bp.blogspot.com/-7zhZip0hT4M/TzYdGNIw8YI/AAAAAAAAMys/sMbHKG_9yQY/s1600/danlambao.jpg[/IMG][/CENTER]
Ảnh 4 : H́nh ảnh thơ mộng chụp từ phía Trung Quốc
Một lợi thế khác của bờ bắc là du khách có thể trèo lên thượng nguồn, mua sắm ở chợ trời biên giới để rồi sau đó trở lại phía hạ lưu, không cần phải sang bờ phía nam.
Tóm lại, phía Trung Quốc có thể tự ḿnh khai thác du lịch ở thắng cảnh này. Ngược lại, nếu muốn khai thác du lịch có hiệu quả, lôi kéo được khách quốc tế, phía Việt Nam buộc phải nhờ vả ông bạn “16 chữ vàng”, mà đă nhờ vả th́ đương nhiên phải chấp nhận các điều kiện do phía bên kia đặt ra.
Việc Trung Quốc nắm được ưu thế trong kinh doanh du lịch ở khu vực Thác Bản Giốc không cần đến Việt Nam đă mặc nhiên bác bỏ luận điệu của các nhà ngoại giao khi cho rằng “trong việc phân chia, ta vẫn được phần nhiều hơn v́ được toàn bộ phần thác phụ cộng với một nửa phần thác chính”. Thật ra, cách lập luận này của ông Vũ Dũng (Thứ trưởng Bộ Ngoại giao) vào năm 2009 chỉ là một sản phẩm của thuật ngụy biện nhằm lừa dối dư luận. Nếu xem xét Thác Bản Giốc như một thắng cảnh đẹp, một tài nguyên thiên nhiên th́ vấn đề chính không phải là giữ được phần nhiều hơn (toàn bộ thác phụ cộng với một nửa của thác chính), bởi v́ phần bị mất đi (nửa thác chính) tuy ít hơn, nhưng cộng với toàn bộ bờ bên trái sông Quây Sơn lại chính là phần đẹp nhất, phần quan trọng nhất của thắng cảnh. Bài toán chủ quyền không chỉ đơn thuần là một bài toán cộng trừ như ông Vũ Dũng (và những người lănh đạo ở phía sau) đă “tính toán”. Đó là chưa kể đến giá trị của bờ bắc (tả ngạn) sông Quây Sơn xét về mặt quốc pḥng, giá trị mà không có bài toán số học nào có thể lấp liếm được, như chúng ta sẽ t́m hiểu ở phần sau.
theo [url]http://danlambaovn.blogspot.com/2012/02/su-that-ve-thac-ban-gioc.html[/url]
Còn tiếp...
VC không chỉ là bọn "Ăn hại đái nát" mà c̣n là "Bán bất cứ cái ǵ có thể bán được"
[SIZE=4][COLOR=#ff0000][B]VC không chỉ là bọn "Ăn hại đái nát" mà c̣n là "Bán bất cứ cái ǵ có thể bán được"[/B][/COLOR][/SIZE]
Người dân đă không c̣n ǵ hy vọng là chế độ VC có thể chận đứng tham nhũng thối nát và bóc lôt. Một câu rất an phận là " sau khi bán những ǵ các ông có thể bán, chỉ mong các ông làm ...". Than ôi, bọn [B]VC chỉ là bọn ăn hại đái nát[/B] th́ chúng biết làm cái ǵ . Chúng chỉ có thể làm 1 việc tốt nhất là đàn áp, bóc lột dân qua "thu hồi / cướp đất" và tiếp tục bán, từ rừng tới biển .. Cái ǵ đẹp như thác bản giốc, như người đẹp VN th́ là món hàng được ưu tiên chiếu cố thôi . Không thể mong chúng làm một việc ǵ đàng hoàng mà chỉ c̣n là PHẢI TẬN DIỆT CHÚNG . [B]Tận diệt bọn bán nước VC là cách duy nhất để chống Tầu Cộng .[/B]
Sự thật về thác Bản Giốc
Tiếp theo...
[CENTER][IMG]http://2.bp.blogspot.com/-ipycvIsya4U/TzYeSuLIAII/AAAAAAAAMy8/Jo9h_a2Dk_c/s1600/temp.jpg[/IMG]
Thác Bản Giốc: đường lên thượng nguồn từ bờ bắc.
[/CENTER]
[B]2. Tại sao phải chia một phần Thác Bản Giốc cho Trung Quốc? [/B]
Trong một cuộc trả lời phỏng vấn dành cho Thu Uyên (phóng viên của trang mạng VASC Orient) (3) vào đầu năm 2002, ông Lê Công Phụng (lúc đó là Thứ trưởng Bộ Ngoại giao) đă phát biểu như sau:
“[B]Ông LCP[/B]: Về thác Bản Giốc, th́ đây là điều rất phức tạp. Chúng tôi cũng rất lạ là trong sách sử của chúng ta và Trung Quốc từ năm 1960 đến nay, không ai nói thác Bản Giốc có phần là của Trung Quốc. Ngay Trung Quốc cũng không nói đấy là của Trung Quốc. C̣n đối với chúng ta, thác này đă đi vào sử sách, nhất là sách giáo khoa của học sinh, thành di tích, điểm du lịch được nhiều người ưa chuộng. Đây là điều mà chúng tôi rất khó hiểu, bởi lẽ trong công ước giữa nhà Thanh và Pháp, thác Bản Giốc chỉ thuộc về chúng ta có 1/3 thôi; và theo thực trạng cột mốc được cắm từ thời nhà Thanh, th́ chúng ta cũng chỉ được 1/3 thác.
[B]VASC Orient[/B]: Tức là cột mốc đang tồn tại đă được cắm từ thời Thanh?
[B]Ông LCP[/B]: Đúng vậy. Cột mốc đang tồn tại đă được cắm từ thời Thanh, xác định chỉ có chưa được một nửa thác Bản Giốc là ở bên phía ta. Theo quy định quốc tế, khi phân giới cắm mốc th́ thác được coi như một ḍng sông, một ḍng suối. Đă là sông suối th́ đường biên giới đi qua luồng chính, tức là chỗ tàu thuyền đi lại được. C̣n đối với sông suối nơi tàu thuyền không đi lại được, th́ đường biên giới phải đi theo rănh sâu nhất.
[B]VASC Orient[/B]: Chẳng nhẽ tất cả các khách du lịch, trong đó có những người có trách nhiệm, đi thăm thác Bản Giốc mà không phát hiện ra cột mốc nằm đó hay sao?
[B]Ông LCP[/B]: Cột mốc không nằm sát Bản Giốc. Khi chúng tôi khảo sát th́ mới thấy cột mốc nằm trên một cồn nhỏ ở giữa suối, cách đấy khoảng mấy trăm thước. V́ vậy nên cũng không mấy ai quan tâm đến cột mốc ở thác Bản Giốc.
Trước t́nh h́nh như vậy, chúng tôi nghĩ rằng trong đàm phán phải hợp lư, thỏa đáng phù hợp với mặt pháp lư. Chúng ta phải căn cứ vào những thỏa thuận pháp lư Thanh - Pháp, căn cứ vào biểu đồ, căn cứ vào cột mốc hiện có mà dân địa phương nói là cột mốc đó từ xưa đến nay chưa ai thay đổi cả. Cuối cùng, lănh đạo chúng ta cũng nhất trí trong tất cả các điều kiện ấy, không thể đ̣i hỏi thác Bản Giốc phải là của chúng ta hoàn toàn được. Lẽ ra theo thực tiễn th́ chúng ta chỉ được 1/3. Nhưng sau đàm phán, chúng ta và bạn đă thỏa thuận thác Bản Giốc được chia đôi, mỗi bên được 50%. Hiện nay cả 2 bên đang tiến hành khai thác du lịch phía bên ḿnh. Ở chỗ này, nếu nói chúng ta bán đất th́ hoàn toàn vô lư. Pháp lư lẫn thực tiễn đều không cho phép chúng ta giữ chủ quyền trên toàn bộ thác Bản Giốc.” (4)
Tóm lại, theo ông Lê Công Phụng, do phát hiện một cột mốc “nằm trên một cồn nhỏ ở giữa suối” cách Thác Bản Giốc “khoảng mấy trăm thước”, cho nên đoàn đàm phán của Việt Nam mới phải tính toán lại chủ quyền đối với Thác Bản Giốc.
[CENTER][IMG]http://2.bp.blogspot.com/-AR9v0xLdrTs/TzYgA-hGHlI/AAAAAAAAMzE/oDUd0_Xfv1I/s1600/temp.jpg[/IMG]
Ảnh 7: Bản đồ khu vực 186 C (vùng tranh chấp ở Cồn P̣ Thoong) [/CENTER]
Tấm bản đồ 186 C về khu vực tranh chấp cồn P̣ Thoong được công bố trên báo Diễn Đàn của Việt kiều tại Pháp vào năm 2002 (xem ảnh 7). Được giới thiệu là “tài liệu mật” ṛ rỉ từ Thường trực Bộ Chính trị ĐCSVN, tài liệu này nhằm giải thích lư do tranh chấp giữa hai bên. V́ “phát hiện” ra cột mốc 53 cho nên dựa theo “luật pháp quốc tế”, đường biên giới phải chạy ở phía nam cồn P̣ Thoong dựa vào trung tuyến của ḍng chảy chính và như thế, toàn bộ cồn P̣ Thoong phải thuộc về Trung Quốc; phía Việt Nam chỉ được 1 phần 3 của thác chính.
Theo giải thích chính thức đăng trên Tạp chí Cộng sản th́ sau nhiều lần đàm phán gay go, hai bên đă đạt thỏa thuận: “Đường biên giới đi từ mốc 53 (cũ) lên cồn P̣ Thoong rồi đến điểm giữa của mặt thác chính. Như vậy, toàn bộ thác phụ và 1/2 thác chính quy thuộc Việt Nam. Hai bên cũng thoả thuận sẽ bàn bạc việc hợp tác phát triển tiềm năng du lịch tại Thác Bản Giốc.” (5)
Nh́n vào tấm bản đồ do Bộ Ngoại giao Việt Nam công bố (ảnh 8), chúng ta thấy đường biên giới được vạch từ cột mốc số 835 (là cột mốc mới thay cho cột mốc 53 trước đây) đi qua cồn P̣ Thoong (trong ảnh ghi là cồn P̣ Đon) đến điểm giữa của thác chính (thác ba tầng) và sau đó đường biên giới chạy theo trung tuyến của ḍng sông Quây Sơn. Để giải quyết tranh chấp theo cách phân chia phức tạp đó, từ cột mốc 835 c̣n sinh ra thêm nhiều cột mốc phụ: cột mốc phụ 835/1 nằm sát bờ sông, cột mốc phụ 835/2 nằm trên cồn P̣ Thoong và hai cột mốc phụ ở hạ lưu: 836(1) nằm ở tả ngạn trên lănh thổ Trung Quốc và 836(2) nằm trên doi đất thuộc lănh thổ Việt Nam (giữa thác chính và thác phụ).
[CENTER][IMG]http://1.bp.blogspot.com/-oh8FyVJWmz0/TzYgtfZ1wvI/AAAAAAAAMzM/FPjkZ3yqyuY/s1600/temp.jpg[/IMG]
Ảnh 8: Sơ đồ Thác Bản Giốc và đường biên giới mới [/CENTER]
Nhưng tại sao cồn P̣ Thoong lại bị chia cắt theo công thức “1 phần 4 thuộc về Việt Nam, 3 phần 4 thuộc về Trung Quốc”? Ông Nguyễn Hồng Thao, Phó giáo sư Tiến sĩ, thành viên đoàn đàm phán, giải thích như sau: “Tại khu vực thác Bản Giốc, theo quy định của Hiệp ước 1999, luật pháp và thông lệ quốc tế, đường biên giới đi theo trung tuyến ḍng chảy phía Nam cồn P̣ Thoong, hai bên đă điều chỉnh đường biên giới đi qua cồn P̣ Thoong, qua dấu tích trạm thủy văn xây dựng những năm 1960, quy thuộc 1/4 cồn, 1/2 thác chính và toàn bộ thác cao cho Việt Nam” [6].
Điều đó có nghĩa là: đáng lẽ “theo quy định của Hiệp ước 1999, luật pháp và thông lệ quốc tế” th́ cồn P̣ Thoong (rộng khoảng 2,6 hec-ta) hoàn toàn thuộc về Trung Quốc, nhưng do “ta đă đấu tranh quyết liệt và bạn đă nhân nhượng”, cho nên hai bên mới điều chỉnh đường biên giới để Việt Nam c̣n sở hữu được 1 phần 4 cồn. Nhưng điều kỳ lạ là trên cồn P̣ Thong c̣n có “dấu tích Trạm thủy văn xây dựng vào những năm 1960”. Trạm thủy văn này do ai xây dựng; kẻ xây dựng đó là kẻ lấn chiếm hay là kẻ sở hữu cồn P̣ Thong? Không thấy ai giải thích rơ điều này.
[CENTER][IMG]http://1.bp.blogspot.com/-D5ggKqyFS6s/TzYhINCKStI/AAAAAAAAMzU/R7YzKr4PQMw/s1600/temp.jpg[/IMG]
Ảnh 9: Cách phân chia lại Thác Bản Giốc[/CENTER]
Có một chi tiết cho thấy cách tư duy và lập luận rất kỳ lạ của các nhà ngoại giao Việt Nam: phần thác chính (ba tầng) được gọi là “thác thấp”, phần thác phụ (ba ḍng) lại được gọi là “thác cao”. Độc giả có thể nh́n vào ảnh 9 để thấy giữa “thác cao” ở phía trái và “thác thấp” ở phía bên phải, bên nào cao hơn bên nào?
Còn tiếp...
Sự thật về Thác Bản Giốc - Tiếp theo...
3) Trong bài viết “Tấc đất tấc vàng” được công bố vào năm 2005 [11], ông Hàn Vĩnh Diệp – một đảng viên ĐCS, cán bộ hưu trí, người đă từng nhiều năm công tác ở vùng Cao Bằng trước năm 1975, kể lại:
“Năm 1965 chúng tôi được tham gia đoàn khảo sát thực tế để biên soạn sách giáo khoa - Tập đọc cấp I của Khu giáo dục Khu tự trị Việt Bắc. Hai khu giáo dục ngoài nhiệm vụ biên soạn sách giáo khoa vở ḷng - cấp I tiếng Thái, Mèo, Tày - Nùng; c̣n phải soạn cả sách giáo khoa Tập đọc tiếng Việt. Một trong những điểm khảo sát đợt ấy là Kênh Copáo và thác Bản Giốc thuộc huyện Trùng Khánh tỉnh Cao Bằng. Kênh Copáo lấy nguồn nước từ một đầm trũng bên kia biên giới Trung Quốc (huyện Tỉnh Tây, Quảng Tây) cho các cánh đồng phía Bắc huyện Trùng Khánh. (…) Đến thác Bản Giốc, chúng tôi sang cả bên bờ Bắc sông Quây Sơn, vào sâu hơn một cây số vẫn là làng bản dân ta”.
4) Trong bài báo đăng trên VietnamNet đă được trích dẫn, Tiến sĩ Nguyễn Hồng Thao – thành viên đoàn đàm phán, đă tiết lộ: trên cồn P̣ Thoong vẫn c̣n “dấu tích trạm thủy văn xây dựng những năm 1960”.
[CENTER][IMG]http://2.bp.blogspot.com/-6x1BJN0CA4U/TzYkZ5q8PlI/AAAAAAAAMz8/pXSplA_iNCw/s1600/temp.jpg[/IMG]
Ảnh 14: Cột mốc 53 cũ (bên trái) nằm cạnh cột mốc 835 mới (bên phải)[/CENTER]
Nếu xem lại “bị vong lục” (hay c̣n gọi là giác thư, memorandum) năm 1979 của Bộ Ngoại giao Việt Nam, chúng ta thấy có đoạn: “Tại khu vực mốc 53 (xă Đàm Thủy, huyện Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng) trên sông Quy Thuận có thác Bản Giốc, từ lâu là của Việt Nam và chính quyền Bắc Kinh cũng đă công nhận sự thật đó. Ngày 29 tháng 2 năm 1976, phía Trung Quốc đă huy động trên 2.000 người, kể cả lực lượng vũ trang lập thành hàng rào bố pḥng dày đặc bao quanh toàn bộ khu vực thác Bản Giốc thuộc lănh thổ Việt Nam, cho công nhân cấp tốc xây dựng một đập kiên cố bằng bê-tông cốt sắt ngang qua nhánh sông biên giới, làm việc đă rồi, xâm phạm lănh thổ Việt Nam trên sông và ở cồn P̣ Thoong và ngang nhiên nhận cồn này là của Trung Quốc” [12].
Như vậy, trạm thủy văn này rơ ràng là do phía Việt Nam xây dựng, bởi v́ trước năm 1976, cồn P̣ Thoong vẫn c̣n thuộc về lănh thổ Việt Nam và “chính quyền Bắc Kinh cũng đă công nhận sự thật đó”. Đây chính là một bằng chứng hùng hồn về chủ quyền của Việt Nam đối với cồn P̣ Thoong.
[CENTER][IMG]http://2.bp.blogspot.com/-_fExtWiXTqU/TzYk5p_Hi9I/AAAAAAAAM0E/qi-oMQR38sI/s1600/temp.jpg[/IMG]
Ảnh 15: Cột mốc phụ 835-1 nằm đối diện với cồn P̣ Thoong[/CENTER]
Việc Trung Quốc dùng vũ lực xâm chiếm cồn P̣ Thoong vào năm 1976 và phá hủy trạm thủy văn ở nơi đó không thể che lấp được sự thật: trước đó Việt Nam là chủ sở hữu của cồn này, và đương nhiên là chủ sở hữu của toàn bộ Thác Bản Giốc. Toàn bộ hồ sơ về việc thành lập và quá tŕnh hoạt động của trạm thủy văn chính là một bằng chứng về chủ quyền của Việt Nam. Điều này chứng tỏ cột mốc 53 nằm sai vị trí, và việc nó bị dời đến địa điểm hiện nay là do phía Trung Quốc thực hiện sau khi đă chiếm cồn P̣ Thoong.
Ngược lại, nếu khẳng định như ông Lê Công Phụng rằng cột mốc 53 đă tồn tại nơi đó (trước mặt cồn P̣ Thoong) từ khi kư hiệp định Pháp-Thanh th́ kẻ xâm chiếm cồn P̣ Thoong, vi phạm hiệp định Pháp-Thanh chính là chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng ḥa khi cho xây dựng trạm thủy văn vào thập niên 1960. Khi công bố điều này, không lẽ ông Lê Công Phụng muốn chuẩn bị cho t́nh huống Đảng cộng sản Việt Nam sẽ công khai xin lỗi Đảng cộng sản Trung Quốc về việc xâm chiếm cồn P̣ Thoong vào thập niên 1960?
Tóm lại, từ chỗ là một thác nước hoàn toàn thuộc chủ quyền của Việt Nam, sau hiệp ước 1999 một phần thác chính lại trở thành sở hữu của Trung Quốc. Từ chỗ toàn bộ bờ phía bắc tính từ phía trên thác cho đến tận chân thác đều là của Việt Nam, ngày nay toàn bộ bờ bắc – tính từ cột mốc 835 mới cho đến hạ lưu, lại nằm trong lănh thổ Trung Quốc. Sự thay đổi kỳ quặc này nhất định là có liên quan đến cái cột mốc số 53 gây bất ngờ nói trên.
Để hiểu rơ sự thật, chúng ta cần t́m hiểu cột mốc số 53, đúng hơn là vị trí của cột mốc 53. Phải chăng nó vẫn nằm ở vị trí đó từ khi có hiệp định Pháp-Thanh như các vị chức sắc Bộ Ngoại giao nước ta vẫn khăng khăng khẳng định? Hay nó là một thứ “cột mốc có chân” có thể di chuyển từ nơi này sang nơi khác theo thời gian?
Còn tiếp...
Sự thật về Thác Bản Giốc -
Origianlly posted by Vietxưa: [B][COLOR="#0000FF"]Nói tóm lại duới thời Pháp thuộc vậy mà diện tích nuớc VN c̣n nhiều cây số vuông hơn bây giờ ...[/[/COLOR]B]
Đây là một sự thật nhục nhã cho bọn việt cộng mà chúng nó phải chịu tội trước dân tộc và lịch sử VN hôm nay và mãi về sau - dù còn hay mất VN! -
Tiếp theo...
Ngoài ra, c̣n có một tờ bản đồ mang tên Trùng Khánh, số hiệu 6354-IV do Cục bản đồ thuộc Bộ Tổng tham mưu Quân đội Nhân dân Việt Nam in năm 1980, rất giống với tờ bản đồ nói trên. Tờ bản đồ này nằm trong Bộ sưu tập Bản đồ Việt Nam (Vietnam Archive Map Collection) do Đại học Kỹ Thuật Texas (Texas Tech University) sưu tầm và công bố [15]. Tờ bản đồ này được “in lần thứ hai” (1980) dựa theo bản đồ 1/50.000 in năm 1976 đă được “chỉnh lư bổ sung thực địa vào năm 1979”. Chúng ta có thể phỏng đoán tờ bản đồ này được biên soạn dựa vào bản đồ Trung Khanh Phu, sheet 6354-4 của quân đội Hoa Kỳ, v́ sau ngày 30-4-1975 quân đội miền Bắc đă tiếp quản toàn bộ kho bản đồ lưu trữ tại Nha Địa dư Quốc gia ở Đà Lạt.
Cần lưu ư là bản đồ này được in lần thứ nhất vào năm 1976 – cùng thời điểm với việc Trung Quốc tấn công cồn P̣ Thoong, có lẽ v́ thế trên bản đồ có ghi ḍng chữ “quốc giới chưa xác định (vẽ sơ lược)”. Để độc giả dễ theo dơi, tôi trích bản đồ Trùng Khánh 6543-IV và phóng lớn thành hai tấm: từ mốc 58 đến mốc 54 (ảnh 21) và từ mốc 54 đến mốc 53 (ảnh 22).
[CENTER][IMG]http://1.bp.blogspot.com/-pcegKDRprHE/TzYoH4vRqAI/AAAAAAAAM00/JjT-Y8OXCY0/s1600/temp.jpg[/IMG]
Ảnh 21: Trích bản đồ Trùng Khánh 6354-IV (QĐNDVN) - từ mốc 58 đến mốc 54 [/CENTER]
Dựa vào bản đồ, chúng ta có thể thấy rơ đường biên giới từ cột mốc 57 (M. 57) đến cột mốc 55 (M.55) đúng như Détrie mô tả: “Sau cửa Dốc-Khánh, đường biên giới được vạch trong ḷng dăy núi đá, để lại cho Bắc Kỳ các thung lũng hẹp ít quan trọng mở ra phía Lung-Piac (Lũng Phiắc). (Đường biên giới) chạy gần hai thung lũng rất khó thâm nhập là Lung-Deng (Lung Den) và Lung-Moi (Lung Noi); băng ngang qua các thung lũng này là những con đường dẫn đến Thin-Thang (T’ien-teng) qua ngơ Ai-Thin-Thap (mốc 56) và Lung-Moi (Lung Noi, mốc 55) đến tận vùng cắm mốc. Người dân của Lung-Deng (Lung Den) và Lung-Moi (Lung Noi) đóng thuế cho người Trung Hoa” [16].
[CENTER][IMG]http://4.bp.blogspot.com/-asQZ6IifR8k/TzYor1s3xZI/AAAAAAAAM08/BDL6CkwDYqc/s1600/temp.jpg[/IMG]
Ảnh 22: Trích bản đồ Trùng Khánh 6354-IV (QĐNDVN) - từ mốc 54 đến mốc 53 [/CENTER]
Détrie viết tiếp: “Tiếp đó, đường biên giới trở lại chân các núi đá trước mặt làng Ban-Mong (Bản Mom, mốc 54), chạy dọc theo chân của các núi đá ấy và dưới chân của đồn Pia-Mu của Trung Hoa, chạy dọc theo b́a của một khu rừng nhỏ và cắt con đường Hang-Dong-Quan (mốc 53) để đi đến ḍng sông – ḍng sông mà đường biên giới chạy xuôi theo cho đến tận Ly-Ban (Lư Vạn). Con đường đi từ mốc 53 dẫn đến Dốc-Khánh (mốc 57) đi ngang qua những ruộng lúa xinh đẹp sắp đến phải được giám sát thường xuyên. (…) Từ thác nước đẹp cao 50 m - nằm nhích một chút về phía hạ lưu của cột mốc 53, sông Qui-Xuân [17] chảy thu hẹp lại giữa những ngọn đồi cao”.
Nh́n vào bản đồ, chúng ta thấy rơ con đường đi từ mốc 53 ở phía đông-nam đến mốc 57 ở phía tây-bắc “đi ngang qua những ruộng lúa xinh đẹp”. Con đường này chạy dưới chân các dăy núi đá, men theo các thung lũng, có ư nghĩa quan trọng về mặt quốc pḥng; v́ thế Détrie cho rằng “sắp đến cần phải canh pḥng thường xuyên”. Chúng ta cũng có thể thấy rơ đường biên giới cắt ngang “con đường Hang-Dong-Quan” (le chemin de Hang-Dong-Quan) tại cột mốc số 53. Sau khi vượt qua biên giới ở mốc 53 gần Thác Bản Giốc, con đường Hang-Dong-Quan chạy men bờ sông (tả ngạn sông Quây Sơn), trên phần đất thuộc lănh thổ Trung Hoa. Vào thời kỳ đó (cuối thế kỷ 19) và có thể măi cho đến năm 1979 (là lúc phát hành tờ bản đồ Trùng Khánh 6354-IV của QĐNDVN), con đường đó chỉ là đường đất hoặc đường ṃn.
[CENTER][IMG]http://1.bp.blogspot.com/-pcMKjmvEFzk/TzYpIiUYyZI/AAAAAAAAM1E/Wz05RiWI4lA/s1600/temp.jpg[/IMG]
Ảnh 23: Dải đất dưới chân thác ở tả ngạn thuộc lănh thổ VN [/CENTER]
Có thể nói hai tờ bản đồ 6354-4 mang tên Trùng Khánh Phủ và Trùng Khánh hoàn toàn ăn khớp với những ǵ trung úy Détrie đă mô tả trong nhật kư. Cả hai tờ bản đồ này cũng cho thấy thác nước “nằm nhích một chút về phía hạ lưu của cột mốc 53”. Điều đó có nghĩa là cột mốc “nằm nhích một chút về phía thượng lưu của thác”, nhưng không nằm sát bờ sông. Từ cột mốc 53, đường biên giới chạy theo hướng tây bắc-đông nam dựa theo đường rănh giữa thác nước và ngọn đồi tiếp giáp, cắt một diện tích đất ở phía dưới chân thác cho phía Việt Nam trước khi nhập vào đường trung tuyến của ḍng sông (xem ảnh 23).
Như vậy, [B]toàn bộ thác Bản Giốc đều thuộc về Việt Nam, [/B]toàn bộ dải đất chạy dài từ dưới chân thác lên đến cột mốc 53, dọc theo chân dăy núi đá cho đến tận cột mốc 54 cũng thuộc phía Việt Nam. Điều này giúp chúng ta lư giải được tại sao toán lính người Việt dưới quyền chỉ huy của một người Pháp lại có thể đi tuần tra từ bên kia sông và quay trở về bờ bên này trong mùa nước cạn. Rơ ràng toán lính này đă tuần tra trên con đường ṃn ở phía tả ngạn mà Détrie đă nhắc đến, đi từ phía trên thác để xuống chân thác, lội sông trở về phía hữu ngạn của sông Quây Sơn (xem bưu ảnh số 832 của P. Dieulefils). Cũng nhờ đứng trên mảnh đất này, nhà nhiếp ảnh mới chụp được tấm ảnh về Thác Bản Giốc được đăng trong cuốn sách của nhà địa lư học Lê Bá Thảo (ấn bản năm 1977). [B]Ngày nay, chúng ta không thể đứng trên lănh thổ Việt Nam để chụp được một tấm ảnh tương tự, bởi v́ dải đất này đă bị cắt cho phía Trung Quốc. [/B]
[CENTER][IMG]http://1.bp.blogspot.com/-vu5VkO3DBVg/TzYpkQFUxvI/AAAAAAAAM1M/aZ0vPccljMI/s1600/temp.jpg[/IMG]
Ảnh 24: Thác Bản Giốc nh́n từ phía Việt Nam. Bờ bắc (tả ngạn) là những núi cao chót vót. [/CENTER]
Mặt khác, đường biên giới từ mốc 54 đến mốc 53 chạy dọc theo chân của dăy núi đá vôi. Với địa thế hiểm trở như ở vùng này (xem ảnh 24), cho dù phía Trung Quốc có thể đóng đồn ở trên núi cao (trong bản đồ của Hoa Kỳ ghi chữ fort, trong bản đồ của Việt Nam in chữ đồn), quân đội của họ cũng không thể xâm nhập vào các thung lũng bên dưới. Thế nhưng, t́nh h́nh hoàn toàn sẽ đổi khác nếu phía Trung Quốc đặt được một đầu cầu xuống vùng thung lũng bên dưới. Đầu cầu đó giúp họ có thể tấn công bất cứ điểm nào ở những thung lũng dọc sông Quây Sơn, với sự yểm trợ của pháo binh đặt trên những điểm cao. Điều đó giải thích được nguyên do tại sao phía Trung Quốc từ lâu đă có âm mưu chiếm cồn P̣ Thoong, một cồn có diện tích khoảng 2,6 hec-ta nằm ngay phía trên thác.
Còn tiếp...
Phần tiếp theo sẽ vạch rõ âm mưu của Tầu cộng va việt cộng chia chác Thác Bản Giốc:
[B][COLOR="#FF0000"]5. Trung Quốc xâm chiếm Thác Bản Giốc như thế nào?[/[/COLOR]B]