TỔNG THỐNG NGUYỄN PHÚ TRỌNG. SAO LẠI KHÔNG.
**** Đại hội đảng XII, Với sự đạo diễn và hộ trơ tài chánh Trọng Lú đă thành công mĩ măn trong sự nghiệp đuổi 3X về vườn; mở ra một bước ngoặt lịch sử trong sự nghiệp bán nước chi tàu cũng như con đường quan lộ của cái tuổi cổ lai hi chó chết.
Khăn gói qua tàu học hỏi các thủ đoạn (thanh trừng) đả hổ thịt ruồi của cẩu tập: Thấy nó ăn ngon bốc kít nhét bị. Nhưng cái với cái chức TBT hữu danh vô thực, các đường kiếm của hắn coi như bị chắn.
*** Hắn đang t́m mọi cách để giành/đoạt cái quyền lực tuyệt đối đó là Tổng thống (vừa TBT kiêm luông chủ tịch nước) ***
[video=youtube_share;lf-m6t2lIDs]https://youtu.be/lf-m6t2lIDs[/video]
‘Nhất thể hóa’: Tổng Bí thư Trọng muốn trở thành… tổng thống?
Liên tiếp trong hai tháng 8 và 9 năm 2016, những người bên đảng tung ra hàng loạt nước cờ vừa lộ vừa ch́m, nhưng bước đi nào cũng có thể là cú đệm cho một chuỗi nước cờ quyết liệt sau đó nhằm hạ đo ván đối thủ.
Từ Quyết định 244 đến Thông báo 13
Cùng thời gian với chiến dịch “đánh từ dưới lên” mà “ví dụ đầu tiên là Trịnh Xuân Thanh” trên hai mặt trận tỉnh Hậu Giang và Bộ Công thương, ngày 17/8, Trưởng ban Tổ chức Trung ương Phạm Minh Chính đă kư ban hành Thông báo số 13-TB/TW thông báo Kết luận của Ban Bí thư về việc xác định tuổi của đảng viên, trong đó nội dung đáng chú ư nhất là “Kể từ ngày 18/8/2016, không xem xét điều chỉnh tuổi của đảng viên mà thống nhất xác định tuổi của đảng viên theo tuổi khai trong hồ sơ Lư lịch đảng viên (hồ sơ gốc) khi được kết nạp vào Đảng. Đây là căn cứ, cơ sở để các cấp ủy, tổ chức đảng có thẩm quyền xem xét khi quy hoạch, bổ nhiệm, giới thiệu cán bộ ứng cử; bố trí, sử dụng và thực hiện chế độ, chính sách đối với cán bộ là đảng viên”.
Một chi tiết đáng chú ư khác là ông Phạm Minh Chính dù là Ủy viên Bộ Chính trị và Bí thư Trung ương Đảng, nhưng khi kư thông báo trên chỉ được mô tả “thay mặt Ban Bí thư”.
Thông báo số 13 trên hầu như không làm cho tuyệt đại đa số nhân dân đầu tắt mặt tối lo kế sinh nhai phải quan tâm, nhưng lại được một số chuyên gia về các vấn đề nội bộ đảng rất chú ư.
Có một nét ǵ đấy mang tính liên tưởng và c̣n có thể c̣n thâm sâu “thuyết âm mưu” giữa Thông báo số 13 nói trên với một văn bản mà vào thời gian khoảng nửa năm trước khi Đại hội XII diễn ra đă khiến Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng “không nhúc nhích vào đâu được” và do đó đă bị đo ván quá đau đớn: Quyết định số 244-QĐ/TW ngày 9/6/2014 của Ban Chấp hành Trung ương về việc ban hành Quy chế bầu cử trong Đảng. Theo đó, đảng viên Nguyễn Tấn Dũng không được phép tự ứng cử hoặc nhận đề cử chức vụ tổng bí thư đảng nếu không được Bộ Chính trị đồng ư.
C̣n bây giờ, dường như bắt đầu hừng hực không khí cho một cuộc chạy đua mới vào chức vụ tổng bí thư đảng, nếu ông Nguyễn Phú Trọng giữ đúng lời hứa trước Đại hội XII là sẽ chỉ “ở thêm” nửa nhiệm kỳ tổng bí thư.
Sau hai lần liên tiếp bầu bán và tuyên thệ trung thành đối với các chức danh chủ tịch nước, thủ tướng chính phủ, chủ tịch quốc hội vào các tháng Ba và Bảy năm 2016, những ứng cử viên cho chức tổng bí thư đảng - theo xầm x́ của dư luận ngoài lề - bắt đầu dần lộ diện: Đinh Thế Huynh - Thường trực Ban bí thư, Trần Đại Quang - Chủ tịch nước, Nguyễn Xuân Phúc - Thủ tướng, và có thể cả Đinh La Thăng - Bí thư thành ủy TP HCM.
Và tất nhiên, không loại trừ Nguyễn Phú Trọng, nếu quả ông Trọng đang nuôi dưỡng “nguyện vọng cống hiến” không chỉ suốt nhiệm kỳ 12 mà c̣n “ngồi thêm một nhiệm kỳ tổng bí thư” nếu c̣n Đại hội XIII.
Một số dư luận đang nêu câu hỏi là nếu Thông báo số 13 vào tháng 8/2016 về “tuổi đảng viên” là một nước cờ chính trị cao tay ấn tương tự Quyết định 244 vào tháng 6/2014 về “tự ứng cử”, bản thông báo này sẽ nhằm “chặn” ai?
‘Nhất thể hóa’ v́ cạn tiền?
Đi đôi với Thông báo 13 là một chủ trương đang thành h́nh và có lẽ toát lộ nhiều thâm ư của những người bên đảng: “nhất thể hóa”.
Tháng 9/2016, ông Nhị Lê, Phó Tổng Biên tập Tạp chí Cộng sản, đă có bài trả lời phỏng vấn khá dài cho trang VietTimes với nhan đề “Nhất thể hóa chức danh, nhất nguyên chế tổ chức bộ máy là bước đi tất yếu”.
Nội dung quan trọng nhất trong bài trả lời trên có lẽ là:
“Giải thể các bộ máy chồng chéo, sáp nhập các bộ máy dù của Đảng hay của Nhà nước làm chung một việc theo hướng thống nhất và đa năng, giảm mạnh số các đầu mối bộ máy và tổ chức, bảo đảm sự chuyên nghiệp và liên thông- nhất nguyên chế. Nói cách khác, từ nhất thể hóa chức danh tới nhất nguyên chế về tổ chức bộ máy là bước đi tất yếu. Chẳng hạn, một vài cơ quan có nhiều chức năng, nhiệm vụ giống nhau, nên chăng tính toán nhất nguyên hóa tối thiểu ở 3 cấp: Trung ương; tỉnh, thành phố; quận, huyện, thị, theo phương châm: đa năng hóa bộ máy hay bộ máy đa năng.
Các thành viên của hệ thống chính trị thuộc Mặt trận Tổ quốc làm công tác dân vận (Công đoàn, Đoàn Thanh niên, Hội Phụ nữ, Hội Cựu chiến binh...) có thể thuộc khối đa năng này. Chẳng hạn, văn pḥng cấp ủy trùng lắp rất nhiều loại công việc với văn pḥng chính quyền, hội đồng nhân dân, trước mắt có thể sáp nhập các văn pḥng làm một, theo phương châm: một văn pḥng phục vụ hai (ba) bộ máy”.
Như vậy, ư tưởng “nhất thể hóa”, hay cụ thể hơn là sáp nhập một số ban đảng với cơ quan chính quyền được phác ư tưởng từ hơn hai mươi năm trước, bắt đầu được thực hiện.
Nhị Lê lại là một trong những nhân vật phát ngôn chính yếu của Tổng Bí thư Trọng. Vào thời gian gần Đại hội XII, ông Nhị Lê cũng đă từng trả lời phỏng vấn về vấn đề “nhất thể hóa”. Xét về “dây”, ông Nhị Lê hiển nhiên là người của Nguyễn Phú Trọng từ khi ông Trọng c̣n là tổng biên tập Tạp chí Cộng sản.
Nhưng tại sao chỉ đến giờ này đảng mới muốn “nhất thể hóa”?
Lư do bề mặt là “tinh gọn bộ máy”. Một nguyên do sâu xa là hội chứng cạn tiền.
Những minh họa hùng hồn về hội chứng trên, phát ra vào năm 2015, là Ủy ban nhân dân thành phố Cà Mau thâm hụt ngân sách trầm trọng, nợ khoảng 300 tỷ đồng và nhiều khoản nợ không biết lấy tiền ở đâu ra mà chi trả. Nhưng nghiêm trọng nhất là cơ quan này không c̣n đủ tiền để trả lương cho công nhân viên chức. Trong khi đó và là “láng giềng” của Cà Mau, không chỉ thâm lạm về tài chính, Thành ủy Bạc Liêu c̣n bị bệnh viện đ̣i tiền và phát sinh đủ thứ hổ lốn.
Hội chứng “chúa chổm” của các cơ quan đảng đang lộ rơ, bắt đầu từ cấp địa phương và giờ đây lan tới khối trung ương. Với khối địa phương, “nạn nhân” đầu tiên là một số tỉnh thành nhỏ và dễ bị cắt ngân sách chi cho khối đảng lẫn chính quyền.
Sau “biến cố” ngân sách trung ương xuất hiện dấu hiệu cạn kiệt tại kỳ họp Quốc hội cuối năm 2015, không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, 2016 là năm mà hầu bao khối đảng lẫn chính quyền bị thắt chặt nặng nề. Những địa phương có thói quen vung tay quá trán cùng nạn nhũng nhiễu tràn lan như Cà Mau sẽ trở thành nơi “vỡ hụi” đầu tiên. Tiếp sau đó có thể là một số tỉnh thành lớn hơn, kể cả TP HCM. Và cuối cùng, đơn vị được bao cấp ngân sách hoàn toàn và có ưu thế nhất về chính sách ưu ái là các cơ quan đảng ở trung ương cũng sẽ không thoát khỏi số phận bị cắt giảm chi tiêu.
Hàng năm, các cơ quan đảng chi tiêu đến vài ngàn tỷ đồng từ tiền đóng thuế của dân. Nhưng với xu hướng “nhất thể hóa” không thể tránh khỏi để tiết kiệm tiền, sẽ có bao nhiêu trong số hàng triệu công chức, viên chức “một ḷng theo đảng” phải “ra đường”?
Tuy nhiên, cạn tiền có phải là nguyên do mấu chốt để đảng mưu tính phương cách “nhất thể hóa”?
Tổng Bí thư Trọng muốn trở thành… tổng thống?
Trước xu hướng về “nhất thể hóa” dường như đang được lập tŕnh một cách “chậm mà chắc”, có quan điểm cho rằng thực trạng “khó khăn ngân sách” sẽ tác động không nhỏ đến chính trị và “đoàn kết nội bộ”. Xu hướng phân ră của khối đảng cũng v́ thế sẽ được đẩy nhanh hơn, mà ngay trước mắt là việc thực hiện phương án “nhất thể hóa cơ quan đảng và cơ quan chính quyền” như một cách co hẹp quyền lực bên đảng.
Ở một chiều kích khá trái ngược, một quan điểm khác lại cho rằng đảng cầm quyền ở Việt Nam đang muốn tập quyền theo “mô h́nh Tập Cận B́nh”. Những chỉ dấu về xu hướng này đă dần lộ ra, mà chủ yếu là dư luận nội bộ chê trách ông Nguyễn Phú Trọng đă “quên” lời hứa trước Đại hội XII là sẽ chỉ “ngồi” từ 1 đến 2 năm, sau đó nhường ghế cho người khác, và một số biểu hiện gần đây cho thấy Tổng Bí thư Trọng đang muốn vun vén quyền lực vào tay ḿnh càng nhiều càng tốt, chẳng hạn ông đă là Bí thư Quân ủy trung ương nhưng vẫn “tự cơ cấu” vào Đảng ủy Công an trung ương như một cách “thống lĩnh các lực lượng vũ trang”.
Trong khi đó vào tháng 7/2016, với một động tác chưa có tiền lệ, ông Trương Minh Tuấn, người vừa được bổ nhiệm chức vụ bộ trưởng Thông tin và Truyền thông, được Bộ Chính trị điều động kiêm chức vụ Phó trưởng ban Tuyên giáo trung ương. Như vậy, ông Tuấn cùng một lúc vừa làm việc bên chính quyền, lại vừa là “người của đảng”.
Sang tháng 8/2016, ông Cao Đức Phát, người vừa thôi chức bộ trưởng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn nhưng vẫn được bầu vào Ban chấp hành trung ương khóa 12, được bổ nhiệm là Phó trưởng ban Kinh tế trung ương.
Mô h́nh “nhất thể hóa” đang bắt đầu ứng nghiệm theo cách mà trưởng ban Tổ chức trung ương hiện thời là Phạm Minh Chính đă từng thí điểm khi ông là Bí thư Quảng Ninh.
Nếu giả thiết về mô h́nh “nhất thể hóa” là nhằm tăng cường xu hướng tập quyền cho đảng là không sai, người ta sẽ chứng kiến quyền lực của các cơ quan đảng không những không bị co hẹp mà c̣n mạnh hơn trong thời gian tới. Nhưng sẽ có một khác biệt rất cơ bản là nếu trước đây đảng chỉ “lănh đạo đường lối” th́ trong thời gian tới, hàng loạt nhân sự của đảng sẽ được cho kiêm chức bên chính quyền trung ương và cả chính quyền địa phương, lấy đó làm cơ sở để “người của đảng” kiêm việc điều hành chính quyền, và từ đó sẽ xuất hiện một cơ chế “chính ủy trong chính quyền”.
Nếu đà “nhất thể hóa” là thuận lợi, bên đảng và do đó tổng bí thư sẽ “nắm” hết. Mô h́nh “đảng quản lư” thay cho “đảng lănh đạo” sẽ ứng với hai chức danh chính là tổng bí thư và thủ tướng mà không cần đến chủ tịch nước.
C̣n nếu “nhất thể hóa” thuận lợi hơn nữa, chức danh tổng bí thư có thể được “cho” kiêm chủ tịch nước như cách Tập Cận B́nh ở Trung Quốc đang làm. Khi đó và về thực chất, nhân vật chủ tịch nước kiêm tổng bí thư ở Việt Nam có thể chỉ một bước là nhảy sang mô h́nh cộng ḥa phương Tây, nghĩa là trở thành tổng thống.
Đó cũng có thể là cách để ông Nguyễn Phú Trọng trở thành một “hành pháp Obama” như ở Hoa Kỳ, sẽ điều hành một nước Việt hỗn loạn ở độ tuổi gần tám chục mà chẳng cần đến vai tṛ của bất cứ thủ tướng nào.
* Blog của nhà báo Phạm Chí Dũng là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ư của Đài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
Anh Thăng vào Bộ Chính Trị.
Anh Thăng lúc đại hội 12, chỉ mong trụ được làm uỷ viên trung ương đă là may. V́ phe anh Trọng lúc đó được Trung Cộng bơm tiền khá mạnh để uư lạo các lá phiếu. Đồng thời phe anh Trọng c̣n cam kết với các lá phiếu khi anh phe anh ấy thắng cuộc, th́ Trung Cộng sẽ giúp đỡ không để cho Việt Nam bị vỡ nợ hay bất ổn chính trị.
Các lá phiếu đều là những nhân sự tương lai hứa hẹn, nếu như thể chế Việt Nam vẫn như này, cho nên vừa cầm tiền vừa bỏ phiếu để giữ cái tương lai của ḿnh ai mà chả thích.
Anh Thăng c̣n tuổi, theo lệ th́ anh chỉ có lên hay nguyên chứ không có xuống. Nếu muốn hạ anh th́ phải có lư do. Nhưng lúc đại hội phe anh Trọng phải dồn sức tiễn anh Ba Dũng về, và giữ anh Trọng lại ngôi cao. V́ thế đành tạm để anh Thăng đấy.
Anh Thăng thấy trước t́nh h́nh nguy, dự đại hội về ăn không ngon, ngủ không yên. Anh biết chỉ có con đường vào Bộ Chinh Trị th́ mới có tấm vé bảo toàn cho ḿnh. Bởi đảng CSVN không có tiền lệ xử Uỷ viên Bộ Chính Trị.
Trong một giây phút bất ngờ ư tưởng của anh bật ra ( gọi thế cho văn vẻ ) anh nghĩ đến những ngày c̣n làm dầu khí, dung phụng bao tiền cho quân anh Quang, Tô Lâm. Thế là anh cho người mang tiền đến những lănh đạo công an chủ chốt để xin được lá phiếu vào BCT. Nói th́ cũng nhờ nơi khác nữa, nhưng không có lá phiếu của các chiến hữu công an lúc đó anh Thăng chắc không có mặt trong BCT như bây giờ.
Khi bỏ phiếu cho các uỷ viên Bộ Chính Trị, anh Thăng vào tốp 16.
Vừa đủ 16 uỷ viên Bộ Chính Trị, anh Vơ Văn Thưởng xếp hạng thứ 17, nếu cứ lấy 16 người th́ anh Thưởng rớt.
Mà éo le anh Thưởng đúng như tên bố anh đặt, anh là phần thưởng của cánh Tư Sang, Nguyễn Công Khế và một nhà báo lẫy lừng chống tham nhũng đang đánh anh Thăng bây giờ. Anh Thưởng mà ra ŕa th́ cánh Sang, Khế , Sin...mất lộc, v́ dự tính anh Thưởng lên sẽ nắm bí thư thành uỷ HCM, trước đó đă sắp anh Thưởng phó bí thư để chiếm cái ghế này.
Nếu mà anh Thưởng nắm được TPHCM, th́ đời các anh Sang, Khế, Sin ...lên hương. Anh Sin sẽ là bố già của báo chí cách mạng miền Nam, chính thức trở lại con đường quan lộ thênh thang. Các anh Sang, Khế th́ ung dung dưỡng già hưởng thành quả cài cấy, vu trồng.
Hội Trọng, Sang, Phúc, Chính...lúc đó bèn nghĩ cách đưa anh Thưởng vào, không th́ bọn miền Nam do Tư Sang không có ăn nó phản th́ nguy. Các anh ấy bèn bày ra lần này thêm 3 uỷ viên BCT nữa.
Tại sao là 3. V́ nếu lấy 17 th́ thêm mỗi anh Thưởng dơ quá, phải thêm 2 suất nữa để che cái vụ kéo anh Thưởng vào. Thế là 2 suất sau được ăn theo là bà Mai cả một ông nữa.
V́ anh Thưởng vé vớt, nên không thể bố trí anh làm bí thư nơi quan trọng như TPHCM ngay được. Phe anh Trọng tạm thời đưa anh vào chức vụ trưởng ban tuyên giáo, mặc kệ việc anh chả biết ǵ về chuyện này. Nhưng không sao, anh Thưởng ngồi đó, việc đâu đă có anh Huynh và anh Chính hỗ trợ.
Mọi việc ghế ghiếc trước mắt tạm xong,anh Trọng nhận được sư cam kết từ Trung Quốc sẽ bảo vệ chế độ cộng sản Việt Nam đến cùng, kể cả bằng vũ trang hay kinh tế. Được sự đỡ đầu như thế th́ chả lo ǵ vỡ b́nh, anh Trọng thẳng tay thanh toán anh Thăng.
Anh Thăng thân anh Ba Dũng, lại chiếm chỗ anh Thưởng.
Oánh anh Thăng, phe Trọng một mũi tên bắn trúng mấy mục tiêu.
Mục tiêu thứ nhất là xa Mỹ.
Mục tiêu thứ hai là được ḷng Tàu
Mục tiêu thứ ba là hạ được tàn dư của Ba Dũng
Mục tiêu thứ tư là trả lại phần thưởng cho phe anh Tư Sang và các đệ tử Khế, Sin.
Mục tiêu thứ năm là để cho quần chúng nhân dân hả dạ và tin yêu đảng.
C̣n ti tỉ mục tiêu, chẳng hạn c̣n lo xa anh Thăng kỳ sau lỡ có ǵ lại vào tứ trụ th́ gay. Nên anh Trọng tổng tấn công ngay lúc này là được cả thiên thời, địa lợi, nhân hoà.
Mở màn anh Trọng đánh anh Thanh kiểu như ngày xưa khai trận, đánh một thành nhỏ , chém một viên tướng nhỏ để tế cờ, ghi công dầu lấy nhuệ khí. Chính thế việc đánh anh Thanh phải nặng về tŕnh diễn kéo dài để báo chí bơm thổi.
Anh Thăng an ủi anh Thanh là không có ǵ đâu, đánh đấm vớ vẩn mà. Chịu chút đi, rồi qua.
Các anh khác như anh Chính tổ chức, anh Phúc thủ tướng cũng an ủi anh Thanh là giơ cao đánh khẽ thôi, đừng lo lắng.
Nhưng anh Thanh con nhà cộng sản ṇi, anh thích kiếm tiền và hiểu rơ cộng . Chính v́ thế dù ṇi gộc cộng sản nhưng anh Thanh măi đến năm gần 40 tuổi mới vào đảng.
Anh Thanh vốn thích ăn chơi, từ nhỏ trong một gia đ́nh cộng sản anh thấm hiểu cộng sản giết nhau thế nào. Nên anh chần chừ, thoái thác cho đến khi thấy bố anh sắp về hưu. Anh không vào đảng th́ không kiếm chác được ǵ, không kiếm chác th́ không có tiền ăn chơi.
Đến khi xảy ra cơ sự, vốn thấu hiểu chuyện nội bộ thanh toán nhau. Cho nên, mặc dù được các anh trên hứa hẹn này nọ. Anh Thanh đếch tin, anh làm một cú mà ít quan chức nào như anh làm. Anh té luôn ra ngoài, vất mẹ cái thẻ đảng vào mặt Trọng lú. Kiểu ngon th́ bố mày vào, có ǵ th́ bố mày té. Sang Trung Mỹ sống cuộc đời an lành tắm biển Caribe và hút x́ gà Cuba nhấp nháp tequila.
Nếu ḿnh biêts trước phóng viên Việt Nam sẽ hỏi đại sứ Đức tại Hà Nội, ḿnh đă gửi mẹ nó ảnh chi tiết anh Thanh ở đâu. Để ông phó đại sứ Đức chửi vào mặt bọn Việt Nam là Thanh nó ở Đức đéo đâu mà chúng mày hỏi tao.
Nhưng chuyện anh Thanh th́ tạm gác ở đây. Để tiếp chuyện anh Thăng.
Anh Thăng nếu muốn yên bây giờ, xin làm phó mặt trận tổ quốc thay cho chị Mai. Nhường cái ghế bí thư TPHCM lại cho anh Thưởng. Mọi việc sẽ yên, chả ai truy tố UVBCT cả.
Đá thêm tí về tại sao anh Sin quyết liệt táng anh Thăng đến thế. Cái này dây dưa từ thời anh Sang dinh vụ Năm Cam bị kỷ luật, anh Hoàng Linh đi tù, anh Huy Đức lúc đó c̣n lon ton nên không đáng bị tù nhưng cũng mất lộc lá ngon. Anh Sin làm báo mà có đến mấy căn nhà mua toàn giá ưu đăi. Giờ nếu anh Thăng đi, anh Thưởng về. Anh Sin không cần nhận tiền dơ bẩn để làm bồi bút như mọi người nghĩ đâu. Người trượng phu như anh ấy không ăn tiền lèm nhèm thế. Anh chỉ cần mua nhà giá ưu đăi, chả ai bắt bẻ ǵ được cả. Chỉ là vô t́nh anh ấy gắp thăm trúng suất ưu tiên khuyến mại mua nhà, chả liên quan ǵ đến tiền bạc nhuận bút cho ai cả. Đấy là về lộc, c̣n về thù th́ rơ là anh Tư Liêm chơi anh Sang vụ Năm Cam. Anh Sin phải thù anh Tư Liêm là lẽ đương nhiên. Và giờ nhiệm vụ anh Sin là anh Thăng.
Làng báo chuyên môn người ta hiểu rơ anh Sin, không phải những người làm báo chân chính, ngay cả những người làm báo không chân chính họ cũng khinh anh Sin như mẻ. Không tin, các bạn cứ quen ai làm báo mảng nôi chính, xă hội lâu năm, hỏi họ về anh Sin xem họ thái độ thế nào.
Mấy năm trước anh Tư Sâu tức Sang nham hiểm diễn tṛ lấy ḷng trí thức và đổi mới, thông thoáng. Chúng ta thấy anh Sin cũng diễn theo nhịp nhàng, một anh Sin thâp thoáng dân chủ, cởi mở. Nhưng từ đại hội 12 anh Tư Sang muốn đánh Ba Dũng trả thù riêng, anh Sin cũng vậy.
Giờ anh Tư Sang Sâu ca ngợi tổng bí thư Trọng, kêu chống tham nhũng, trong sạch chế độ. Anh Sin tắp lự cũng giọng y như thế, thậm chí anh c̣n ca ngợi Trọng Lú sẽ là Pắc Chung Hy đầy cứng rắn và trong sạch. Đúng là lừa bịp, Pắc Chung Hy ở Nam Hàn chứ đâu ở Việt Nam. Ví thế phải ví anh Trọng như Kim Chính Nhất của Bắc Hàn mới tương thích hơn.
Nhưng mà việc anh của anh Sin là dọn đường dư luận, lấy ḷng quần chúng để diệt anh Thăng tham nhũng. Đổi lại sau này anh Thưởng làm bí thư phe anh Sin sẽ được những ǵ như đă nói trên.
Anh Trọng Lú có là người tử tế như anh Sin và Sang Sâu ca ngợi không.?
Không hề, anh Trọng là một thằng rất đều. Anh háo danh và muốn ḿnh là cha già dân tộc thứ hai. Cha già thứ nhất đă được Trung Quốc bơm lên thành thánh, th́ bây giờ anh Trọng cũng muốn bám Trung Quốc để thành thần.
Anh Trọng dùng bọn Sin mở đường công kích một uỷ viên BCT. Đấy là điều mà chưa ai trước anh làm. Anh Trọng dành uy tín cá nhân cho ḿnh chứ anh cũng chả cần uy tín mẹ ǵ cho Đảng. Nên anh Sin ca ngơi anh và chửi uỷ viên BCT khác vô tư, anh Trọng c̣n cấp thêm cả tài liệu cho mà chửi.
Thứ hai anh Trọng xử lư anh Thăng, nhưng anh vẫn dùng cả một đống bọn đă nhận tiền để bỏ phiếu cho Thăng vào Bộ Chính Trị. Thử hỏi như thế có phải anh Trọng chả quan tâm mẹ ǵ đến chuyện đảng trong sạch, mà anh chỉ quan tâm chuyện làm sao anh là tối thượng th́ đúng hơn.
Thứ ba anh Trọng đánh tham nhũng, anh dựa vào Tàu, cho anh Phúc bán hết những ǵ chiến lược kinh tế cho Tàu. Từ khi anh là tối thượng , chuyện biển Đông ngày càng vắng bóng đi trên báo chí. Tự do ngôn luận bị xiết chặt, báo chí bị trừng phạt liên miên v́ đưa tin không đúng ư anh. Hôm qua tờ Lao Động bị đóng mục Tin Khó Tin, tờ Người Đưa Tin bị tấn công v́ đưa tin về dân kiện Formosa, tờ Một Thế Giới bị đe doạ cho đ́nh bản. Báo chí đưa tin như thế th́ anh cấm, anh triệt. C̣n đệ tử O sin của anh thênh thang chửi rủa đối thủ của anh th́ lại được tha hồ.
Nhưng mà anh Trọng tính vẫn đúng. Với tầm dân trí Việt Nam, anh chỉ cần vẽ được ra một tên tham nhũng phá hoại đất nước như anh Thăng . Rồi anh diệt trừ một cách khó khăn nhưng đầy vẻ vang. Dân chúng sẽ được thoả măn và hân hoan.
C̣n chuyện khác mấy ai nghĩ được đến. Mà có nghĩ th́ cũng chả thấy ǵ phải buồn. Đất nước này có thêm dăm bảy cha già dân tộc nữa cũng không sao nữa là thêm có anh Trọng. Đất nước này không có tự do ngôn luận, báo chí cũng không sao. V́ đến mấy chục năm nay cũng thế có chết ai. Đất nước này có làm chư hầu của Tầu , mất biển đảo cũng không sao. V́ bao nhiêu năm nay việc nó đương nhiên là thế rồi.
Anh Thăng vào được BCT, coi như mua được thẻ miễn truy tố. Măc dù Trọng Lú làm ra vẻ như muốn giết anh, nhưng thực ra là hô thế để cốt anh Thăng biết đường rút lui làm chân ǵ đó ngồi chơi xơi nước. Anh Trọng không mạnh được như anh Tập mà hốt được cả UVBCT.
Nhưng nếu anh Thăng có bị sao, cũng chả thương ǵ. Cái bọn dầu khí bấy lâu nay tung hoành thiên hạ, từ thằng oắt con cũng khệnh khạng nghênh ngang nhà xe, quán bar, du hư, toàn tiền từ tài nguyên đất nước tiêu vô tội vạ. Anh và các bạn anh chết mẹ nó đi để thiên hạ được vui ḷng chốc lát. Giúp nhân dân quên đi những ngày tháng sắp tới đất nước rơi hoàn toàn vào tay giặc Tàu truyền kiếp bằng những biện pháp mềm như học tiếng Trung và làm việc trong những doanh nghiệp Trung Hoa.
NẾU PHẢI ĐỐI ĐẦU VỚI HAI ĐIẾM THÚI CÙNG MỘT LÚC.
Now is the time to invest in the future of America's military.
Rachel ZissimosJustin T. Johnson
September 29, 2016
TweetShareShare
Printer-friendly version
Today’s Marine Corps is down only one battalion from 9/11 levels, which falls far short of the Index’s recommended thirty-six battalions. Moreover, Marine aviation has a readiness crisis, with as little as 30 percent of some types of aircraft ready to fly and repairs being made with parts from museums. The rate of serious Marine aviation accidents has soared, likely due to training and maintenance shortages.
Across the board, the U.S. military has grown smaller, older and less ready. But those in uniform are expected to continue fighting terrorists while preparing for the rising threats posed by great powers and rogue regimes. The combination of growing threats and a weaker military leaves the United States in a dangerous position.
To turn things around, Congress and the next president will need to immediately begin working together to rebuild the U.S. military. Emphasis should be placed on three achieving three goals. The first is to restore combat readiness by increasing the investment in training and maintenance. The second is to beef up force structure, so our forces will have the ability to handle two conflicts simultaneously (today they can barely handle one). The third is to invest in modernization, so that the military will be prepared for the future.
Achieving all three goals will require money. For fiscal year 2017, the base budget for national defense budget should be at least $600 billion. Overseas contingency operations should be funded fully and separately.
Rachel Zissimos is a research assistant in The Heritage Foundation’s Center for National Defense. Justin T. Johnson is the center’s senior policy analyst for defense budgeting.
Image: U.S. Marine Corps infantry squad leaders defend their position during the Advanced Infantry Course aboard Kahuku Training Area. Flickr/U.S. Department of Defense