nghe chuyện Hà nội; thế rồi c̣n Huế, Đông Ba,.. Ngự B́nh...
Gởi đến quí Bạn.. vừa đọc được trên trang này có t/v nhắc đến quê hương miền Trung, vùng đất cày lên sỏi đá, thế nhưng cũng t́nh tự da diết. Cái thân thương và cái " nguưt mắt/ liếc nh́n", tuy nh́n " xéo.." mà lại rất ư t́nh tự.. đặc cách của mấy cô nữ sinh tóc thề e ấp trong chiếc nón bài thơ... h́nh ảnh đẹp này đă làm xao xuyến biết bao chàng trai... khi đứng bên cầu Trường tiền ngắm "trộm" mấy cô nữ sinh Đồng Khánh đi học... rồi cầu Bạch hổ bến đ̣ Gia hội...
Về phần ẩm thực... " ăn cơm âm phủ.. ngủ đ̣ sông Hương".. đă thành câu nhớ cho khách đường xa.. rồi bún ḅ chợ Đông Ba, bánh xèo Thượng Tứ..rồi mắm tôm bạc đỏ au.. và chè đá bào làm dịu mát ḷng người dưới cơn nắng hè chói chan... chút nữa th́ quên;.. món chè thịt quay..
...khi màn đêm buông xuống.. trên gịng Hương tiếng hát ḥ vọng từ con đ̣..chậm buồn ai oán.. c̣n nữa... c̣n nhiều nữa.. quí Bạn miền Trung.. quí Bạn Huế ơi... xin hăy bước vô;.. "vườn tao ngộ của hương xưa thầm gọi...". Dọc theo quốc lộ 1 từ Bắc vào Nam.. nào Thanh hoá với Hàm Rồng.. tới Quảng tri/Đông hà.. những người con gái đất Quảng thật nơn nà, với giọng nói e thẹn dễ gây niềm nhớ.. đến Huế.. qua Hải Vân tới Đà Nẵng.. băi biển Thanh B́nh, Mỹ khê.. rồi thăm Ngũ hành sơn, rẽ tay mặt thăm Hội An.. hai chục cây số về đến Chu lai.. quẹo tay mặt đến Quảng Ngăi.. có kẹo gương, kẹo mạch nha.. có của hàng sách báo của hai chị em cô Mậu.. đi về hướng Tây có rừng quế thiên nhiên, có quế Trà Bồng, tiếp tục đi .. đến Tam quan, Bồng sơn.. những rặng dừa trải dài theo bờ biển.. tiếng gió dưa lá ru tiếng gọi th́ thầm của quê hương bên cạnh tiếng ŕ rầm sóng vỗ.. Tuy Hoà, Chóp chài.. có củ sắn(củ đậu) ngọt lịm ... Qua cầu Đà Rằng.. sân bay Tuy Hoà nam, qua eo lên đèo nh́n xuống Tuy Phong... một bên đèo cao, một bên biển sâu... chảy xuống Ninh hoà, bên trái lên Đồng Đế.. tay mặt qua đèo Em Drak lên Buồn muôn thuở...
Ninh hoà đổ xuống nam, qua đèo Rù ŕ.. hoặc chạy theo đường ṿng đai hay vô thành phố.. qua xóm bóng rồi Nha Trang.. rồi ḥn Tre.. Không quân, Hải quân.. Hải học viện.. đi tiếp qua Suối Dầu.. suối nước nóng đến Cam Ranh.. rồi Phan rang.. quẹo tay mạt để lên Đà lạt, c̣n xuôi hướng Nam đến Phan thiết.... Ôi biết bao nhiêu dịa danh lưu dấu chân của những chiến binh oai hùng, vang bóng... c̣n nưa.. c̣n Cao nguyên anh hùng bất khuất....
Bắc Trung Nam... chúng ta, con dân Việt.. chúng ta có quê hương ngàn năm... bây giờ.. tuy xa.. nhưng gần nhờ có Internet.
Hăy cùng nhau ôn lại những kỷ niệm xa xưa.. cùng nhau gởi gắm.. dù là trong kư ức của một thời. Mong lắm !! ./. nmq
NB ; nmq cố gắng gơ nhiều tuần này, v́ tuần sau lại phải vô bv. Cảm phiền. nmq
Kính chúc Bác Quốc vạn sự bình An
Sự cố gắng của bác Quốc thật tuyệt vời.
Kính chúc bác vạn sự bình an.
Tiện đây Vân xin kể tiếp truyện
[CENTER][COLOR="#0000CD"]CÔ HÀNG NƯỚC CHƠ ĐỒNG XUÂN tức
Hàng Nước Cô Dần của Thạch Lam[/COLOR][/CENTER]
Cô Dần là một thiếu nữ hãy còn trẻ, cứ nghe tên cô thì đủ biết (cái lối đặt tên của cổ nhân ta nghĩ cũng thẳng thắn và thực thà mang cái tuổi trong tên mình, không cần giấu giếm). Tuy vậy cô là một thiếu nữ đảm đang. Một mình cô trông nom cái cửa hàng nước ở trước chợ Đông Xuân, bên cạnh bà cô bán hàng xôi, và cũng như bà, cô bán hàng từ chín giờ tối, suốt đêm cho tới sáng.
Cửa hàng của cô cũng rất đơn sơ : một vài miếng trầu, một vài phong thuốc lào, một bao thuốc lá bán lẻ, vài cái bát uống nước, như cái bát uống nước ở tất cả các hàng nước Việt Nam, đặt úp xuống mặt chõng. Nhưng hàng cô Dần có một chút đặc biệt hơn: cô không bán nước vối hay nước chè tươi. Cô bán nước chè, tôi cũng không biết chè mạn hay chè hột, chỉ biết là một thứ chè cũng dễ uống. Và có lẽ bán cho người ở đất "văn minh", nên cô bán nước chè uống sôi, dù trời rét hay trời nóng, mùa đông hay mùa hạ. Ấm chè bọc cái áo gai rất cẩn thận, dựng bên một cái hỏa lò than cũng hồng, mang một ấm nước bao giờ cũng reo sôi.
Ai uống nước đường thì có cốc thủy tinh, một xu một cốc. Cô múc vào cốc một thìa đường, tuy đường đắt mà xem ra cô cũng múc nới tay lắm. Nghiêng bình chè rót đầy cốc, vừa đưa lên cho khách với cái nhìn của đôi mắt nhỏ, lanh lẹ, hai con ngươi đen bóng loáng, như hai con mắt của một con vật non nào.
Ăn cơm, uống rượu xong mà được một cốc nước chè được rất nóng thì ai chả thích. Nên hàng cô Dần đông khách lắm, có khi cô trở tay bán không kịp. Kẻ đứng, người ngồi xúm vòng quanh, nhưng ngồi xổm mà thôi, vì hàng nước ấy lại còn có cái đặc biệt khác nữa là không có ghế ngồi. Những bác phu xe đặt nón, lần túi lấy một điếu thuốc lào, vài thầy đội xếp uống chè từng ngụm nhỏ trên xe đạp gác ở hè với vài khác hàng áo ngắn, còn trẻ tuổi, hay điểm thêm vào vị nước một vài câu bông đùa nhè nhẹ đối với cô hàng. Thỉnh thỏang, một bác phu già, rụt rè thầm khẽ bên tai cô hàng nước, hoặc trả tạm một vài xu ở món nợ còn lại, hoặc nằn nì xin chịu nữa. Cô hàng díu đôi lông mày nhỏ lại một chút, nhưng cô dễ tính, rồi cũng bắng lòng.
Một hàng nước đắt hàng vì các thức quà bán đã đành, nhưng đôi khi cũng đắt khách vì cả cô hàng. Cô hàng nước Việt Nam dù ở dưới bóng đa, bên ruộng lúa, hay ở dưới mái hiên của đường phố, ở đâu cũng vậy, miệng cười tươi của cô hàng là dây liên lạc khắp cả mọi người. Cô hàng nước Việt Nam, từ xưa đến nay đã chiếm một địa vị quan hệ trong lịch sử, và trong văn chương: đã có nhiều tiểu thuyết bắt đầu ở một hàng nước và kết cục cũng ở đấy.
Ồ, nhưng mà chúng ta hãy trở lại cô hàng nước của ba mươi sáu phố phường. Cô nhũn nhặc lắm: cô mặc cái áo tứ thân nâu cũ, giản dị và đảm đang như các cô gái Việt Nam. Trong mấy ngày Tết, người ta mới thấy cô khoác cái áo mới hơn một chút, vấn vành khăn tròn trặn và chặt chẽ hơn. Và dưới mái tóc đen, lúc đó mới lấp lánh mặt đá của đôi bông hoa vàng, bà cụ đánh cho cô năm vàng còn rẻ, làm cái vốn riêng, chắc thế.
Cô không đẹp, chỉ xinh thôi. Và tính cô, cũng như tuổi cô, còn trẻ con lắm. Thấy khách hàng nói một câu bông đùa, cô đã tưởng người đó chòng ghẹo mình, díu đôi lông mày lại, và ngoe nguẩy cái nhìn. Khách trông thấy chỉ cười. Nhưng cô cũng không giận ai lâu: chỉ một lát cô lại vui tính ngay.
Một hai năm nữa, lớn lên đi lấy chồng, ai là người thay cô trông nom ngôi hàng nước của "Hà Nội là động tiên sa"? Cô bé em cô, hẳn vậy, sẽ ngồi bán hàng thay chị, lại que diêm, điếu thuốc, miếng trầu, để kéo dài mãi mãi cái phong vi bình dânvà mộc mạc của các cô hàng nước cùng với các cô hàng xén kĩu kịt đi chợ Đông, chợ Đoài, là cái tinh hoa thuần túy Việt Nam từ xửa xưa.
_____Hết_____