Kể Chuyện Hà Nội năm Xưa .( Tiếp theo )
C̣n một chuyện mà không biết các bạn sinh trưởng ở Hà Nội c̣n nhớ không , thời gian trước 1954 , 2 bên tường sân mỗi nhà đều bị đập một lỗ đủ cho một người chui qua . Khu nhà ở khu phố trong nội thành Hà Nội được xây gần như theo một kiểu : Nhà xây cao hơn vỉa hè ( v́ Hà Nội bị lụt thường xuyên ) . Từ sân trước , bước lên 2 bậc xi măng mới tới cửa nhà , qua các pḥng khách , ngủ , th́ tới sân và sau cùng là nhà bếp . Các nhà xây sát nhau , sát vách , nên tường sân được xây cao bằng gạch , chung với nhà bên cạnh .
Trở lại cái lỗ hổng ở tường sân , nghe các Cụ kể lại là thời chiến tranh 1946 , Việt Minh bắt đập lỗ để họ có thể len lỏi trong thành phố , từ nhà này sang nhà kia , mà không bị Thực Dân Pháp phát giác . Bây giờ các Cụ qua đời cả rồi , không hỏi lại ai được cho chắc chắn .
Ở Hà Nội , con cái nhà gọi Cha Mẹ là Cậu - Mợ . Một số trí thức , theo kiểu Tây , gọi Cha là Ba ( mon papa ) và Mẹ là Me ( ma mere ). Một số dân từ tỉnh vào th́ gọi Cha Mẹ là Thày -Mẹ . Đây chỉ là nói chung thôi , c̣n nhiều khi họ gọi theo thói quen trong gia tộc .
Đàn bà ở Hà Nội ngày đó ít ai đi làm sở , ngoại trừ dân buôn bán .
Mẹ tôi là bạn học cùng lớp với Cha tôi , nhưng bà ở nhà lo nội trợ ( cho tới suốt cuộc đời , không phải bon chen , vật lộn với cuộc sống như mấy chị em tôi ).
Mỗi buổi sáng , nh́n thấy đám trẻ con hàng xóm đi học : con trai , con gái mặc sơ mi xanh thật nhạt , con trai mặc quần soọc màu xanh đậm -
con gái mặc áo đầm xếp li màu xanh đậm , tôi chỉ muốn mau mau lớn , để được đi học như họ .
Tuổi bé thơ qua đi trong t́nh thương yêu của ông bà , cha mẹ , có biết ǵ đâu về chiến tranh . Sau này lớn lên , nghe Cha Mẹ kể lại , năm 1946 , Hà Nội hay bị máy bay thả bom ,đại gia đ́nh tôi phải tạm rời Hà Nội , về tạm trú tại làng Phùng Khoang , tỉnh Hà Đông . rất gần Hà Nội . Nơi đó có Nhà Tổ bên ngoại , và ruộng vườn tổ tiên để lại .
( c̣n tiếp ...)
Tigon
Làng Phùng Khoang , Cách Hà Nội Khoảng 10 Cây Số
Hồi đó , Tigon và Mẹ thường đi xe ca ( xe đ̣ ) về thăm ngoại , và để " khuân " về Hà Nội những ǵ có thể lấy được . Cũng có khi bao thuê xe xích lô đạp , họ đưa về Phùng Khoang , rồi chờ đưa ḿnh trở lại Hà Nội .
C̣n nhớ một năm về kiếm trái cây ăn Tết . Ngoại đưa một cái thúng nhỏ , bảo ra mấy gốc na ( măng cầu dai ) , xem trái nào nứt mắt th́ hái . Con bé thấy trái nào trái nấy ngon ơi là ngon , nên hái tuốt luốt , quên cả lời Ngoại dặn . làm một rổ đầy mới thôi . May là ngoại thương nên không ăn đ̣n , nhưng bị Mẹ mắng cho một trận , không kịp vuốt mặt ( Mẹ nói : con gái con đứa ǵ mà vô tích sự )..
Đố Thím 7 , đầu làng Phùng Khoang có cái ǵ đặc biệt , và chung quanh sân Nhà Thờ Phùng Khoang trồng nhiều cây ăn trái ǵ ?
Tigon
Làng Phùng Khoang , Cách Hà Nội Khoảng 10 Cây Số
Trong khi chờ Thím 7 CM trở lại , Tigon nói chuyện tiếp về làng Phùng Khoang .
V́ không xa Hà Nội lắm , nên như Thím7CM kể , có thể đi xe đạp hay xe điện về Phùng Khoang. Bà và Mẹ Tigon th́ lại thích thuê bao xích lô đạp .
Vừa ra khỏi ngoại ô Hà Nội , người ta đă ngửi thấy mùi thơm của lúa chín , nếu là vào vụ mùa . Từ trên xe ca nh́n xuống , những ngọn lúa chín nặng chĩu , quằn xuống như không chịu nổi sức nặng của hạt tṛn to . Lấy thử một hạt , cho vào miệng cắn , sẽ cảm được vị ngọt của hạt lúa non , dịu như giọt sữa mẹ .
Khi cơn gió thổi đến , những cây lúa đong đưa , ẻo lả như những nàng tiên đang múa điệu nghê thường , làm rung động ḷng người yêu hương đồng - gió nội .
Từ xa xa , trông thấy luỹ tre xanh là biết đă đến khu vực làng Phùng Khoang . Ở Việt nam , làng nào mà chả bao bọc bởi luỹ tre xanh , những bờ tre c̣n được dùng như một ranh giới giữa làng này và làng kia .
Vừa bước xuống xe ca ở ngay lối vào làng , cảnh vật đă khác hẳn với Hà Nội 36 phố phường ...
( Thôi, phần này để Thím7CM kể , v́ h́nh như Thím7CM rành hơn )
Tigon