-
[QUOTE=Sinh sau 75;235324]Cháu vẫn không thể hiểu nổi là tại sao VC lại có thể dựa vào Phật Giáo, thâm nhập được vào Phật Giáo được nhưng lại không thể dựa vào Công Giáo được. [highlight]Cho đến tận bây giờ người Công Giáo ở VN vẫn ghét và chống đối CS c̣n các sư thầy, tăng ni phật tử nếu không im lặng, không màng ǵ đến việc nước th́ cũng lên tiếng bảo vệ chế độ.[/highlight] Có một lần cháu có dịp nói chuyện với một soeur th́ nghe souer trả lời là mấy ông CS rất sợ Công Giáo v́ các cha xứ là những người duy nhất ở VN ngoài các ông CS ra có thể hô hào và hiệu triệu người khác hành động v́ một mục đích chung nào đó nên họ chỉ muốn kiềm hăm lại chứ không muốn thoả hiệp.
Nghĩ cũng hơi buồn v́ bản thân cháu cũng là người theo Phật.[/QUOTE]
Về chuyện cháu thắc mắc câu " shocking" bà Nhu th́ đa số các chú các bác trong này trả lời cháu rồi đó.
Như chính miệng cháu đả nói:
"Cho đến tận bây giờ người Công Giáo ở VN vẫn ghét và chống đối CS"
Th́ cháu biết tai sao là VC lại có thể dựa vào Phật Giáo, thâm nhập được vào Phật Giáo được nhưng lại không thể dựa vào Công Giáo được rồi đó.
Cháu biết trong thủ đoạn chính trị muốn giựt sập một chế độ th́ phải làm sao khg ?
Cái này là sở trường của tụi Mỹ trong nghệ thuật giựt dây con rối và hạ bệ con rối đó.
Muốn hạ bệ một chế độ th́ Mỹ phải dùng qua nghệ thuật thọc bị thóc, đâm bị gạo . Thời đó "bị thóc & bị gạo" chính là Phật giáo một tôn giáo chiếm đa số trong VN gây ảnh hưởng rất mạnh . Mỹ biết lợi dụng con cờ này để hạ chế độ NDD, dể hiễu v́ Ông D bất đồng chính kiến với tụi Mỹ về cái vụ Mỹ muốn đổ quân vào miền Nam .
Chỉ cần có một chi tiết nhỏ "sai" nào đó với lực luợng báo chí cánh tả của Mỹ thời đó dư sức thổi phồng, thêm mấm thêm muối để cho có lư do "thuận lợi" Mỹ xúi dục một đám tướng lảnh VNCH thiếu kiến thức chính trị thời đó hùa theo thôi .
-
[QUOTE=Sinh sau 75;235307]Đó là tất cả những ǵ cháu muốn nói từ lúc mới vào đây cho đến bây giờ. Bọn cháu đâu có lỗi khi mà đến lúc trưởng thành lại được giao lại một đất nước đă bị phá đến mức điêu tàn, tan nát như vậy. Những ǵ bọn cháu đang muốn làm là đấu tranh để xây dựng lại một đất nước hoang tàn, đổ nát do cha anh ḿnh để lại. Những ǵ bọn cháu đang phải làm là gánh những món nợ chẳng phải do ḿnh vay mượn, sử dụng những thứ mục nát chẳng phải ḿnh làm ra. [highlight]Lỗi này do ai đây? Sao lại trách bọn cháu? [/highlight][/QUOTE]
Lỗi này dĩ nhiên do chế độ CSHN gây ra rồi .
[b]Khởi đầu ai ngu muội rước đoàn quân viển chính Pháp vào Hanoi năm 1946 ?
Ai ngu đần nghe lời Mao xúi dục đánh Pháp để có VN bị chia hai ? Trong khi sau đệ nhị thế chiến đa số các nước bị thực dân đều trả lại sự độc lập khg cần đổ máu, ngày nya mấy nước này lai la những nuớc cừ khôi tiến mạnh như Singapore, Ấn độ ,..vv họ nào có cái sử thuộc loại "huy hoàng kiểu ngu ngu đần đần" đánh thực dân đâu có cái sữ đất nước bị chia Hai đâu !
Rồi sau khi chế độ HN chấp nhận sự chia hai xứ Việt trong bàn hoà đàm Geneve-1954, ai ngu dốt chủ truơng một cuộc chiến "đánh Mỹ nhào ",dẫn đến cái ngày măi măi khg bao giờ hàn gắn được, nhưng thực chất là một cuộc chiến Huynh đệ tuong tàn mà ngày nay tui Chệt + lẩn tụi Hàn cộng c̣n khôn hơn chả thèm làm để "thống nhất" giang sơn Chệt & Hàn của chúng .
Bây giờ th́ cháu thấy thế nào đất nước VN? Th́ biết trách cội nguồn từ đâu rồi chứ ǵ ?[/b]
Người ta khg trách bọn cháu, chỉ trách bọn trẻ có thẻ đ̣an viên, thẻ đảng viên lận túi ḱa... đó chính là cái thứ như con ḅ bị sỏ mũi , con ngựa bị che mắt dẩn đi thôi ....
-
[QUOTE=Sinh sau 75;235323]Cháu biết chuyện đó mà. Mà vụ làm cháu ấn tượng nhất là vụ của mẹ bà Tạ Phong Tần tự thiêu để mong minh oan cho con gái. Nếu so sánh hai vụ tự thiêu. Cứ giả sử việc hoà thượng Thích Quảng Đức tự thiêu là có thật đi chứ không phải bị người ta thiêu sống th́ nếu đem ra phân tích về thái độ của người dân về hai chuyện này cũng có rất nhiều điều đáng bàn. [highlight]Nếu TQĐ đúng là tự thiêu th́ đó là do ông ta tự nguyện và ông ta cho đó là hy sinh v́ phật pháp và theo người ta nói lại th́ việc các hoà thượng tự thiêu trong đạo Phật cũng không phải là chưa có tiền lệ.[/highlight] Nếu quả là như vậy th́ việc ông ta tự thiêu cũng không thể gây ra nỗi uất ức bằng một người phụ nữ b́nh thường phải châm xăng tự đốt ḿnh v́ tuyệt vọng chứ cũng chẳng phải là hy sinh v́ nghĩa lớn ǵ cả. Vậy mà vụ tự thiêu của hoà thượng TQĐ lại gây ra làn sóng chống đối chính quyền thời đó c̣n vụ của mẹ bà Tạ Phong Tần th́ người dân họ vẫn cứ dửng dưng. Có nhiều người thậm chí c̣n không biết bà Tạ Phong Tần là ai cả. Cái đau là ở chỗ đó. V́ lư do ǵ mà người ta trở nên vô cảm như vậy?.[/QUOTE]
Cháu nói theo kiểu câu bôi Vàng là sai đó nha.
Phật pháp cấm sát sanh bao gồm tự sát chính ḿnh.
Khi một Hoà thuợng tự thiêu là đă phạm Phật pháp rồi , cho nên từ đây về sau cháu đừng bao giờ lư luận theo kiểu "và ông ta cho đó là hy sinh v́ phật pháp" .
Thà cháu nói [SIZE=5]TQD hy sinh v́ mục đích chính trị[/SIZE]
====> th́ chả có cha căn chú kiết nào dÁm bắt bẻ cháu cả.
Cháu có biết tại sao hai vụ tự thiêu (TQD va mẹ bà Tạ Phong Tần) khác nhau chổ nào khg ?
Thứ nhất mẹ bà Tạ Phong Tần khg có đại diện cho một tôn giáo nào hay nhóm thế lực nào .
Thứ nh́ mẹ bà Tạ Phong Tần khg có hậu thuẩn của thế lực nào đàng sau , trong khi đó trường hợp TQS có media cánh tẢ (gọi nôm na là phe phản chiến Mỹ thời đó) Mỹ hậu thuẩn , VC giựt dây đằng sau . ...vv
Cho nên sự tự thiêu của mẹ bà Tạ Phong Tần chả ai biết nhiều là thế đó .
[QUOTE]
C̣n việc cháu có hành động ǵ sửa sai hay không th́ nói thật với bác là cháu chỉ cố gắng sống đúng với lương tâm ḿnh là đă khó lắm rồi. Lúc ra trường cháu có đi làm cho cơ quan nhà nước một thời gian rồi sau đó chịu không nổi cái bộ máy quan liêu, tù túng, thượng đội hạ đạp, giữ quỹ đen quỹ đỏ, chơi nhiều hơn làm và phải làm nhiều việc trái với lương tâm ḿnh nên cháu bỏ ra ngoài làm cho công ty nước ngoài. Ở các công ty nước ngoài họ có cách làm việc hiệu quả và hợp lư hơn, biết trọng dụng nhân tài hơn. Chỉ có làm việc ở đó cháu mới sống được đúng với bản thân ḿnh thôi. Mà cháu không hiểu sao ở đây có người mỉa mai cháu là làm tôi mọi cho nước ngoài. Đúng là việc bỏ đi ra ngoài làm th́ cháu chẳng góp sức được ǵ để thay đổi cái bộ máy đó cả, nhưng ít ra th́ cái bộ máy đó cũng bớt đi được một thằng ăn ở không rồi ngồi hành dân. C̣n về chính trị, xă hội th́ thật ra mấy cuộc biểu t́nh gần đây cháu đều có mặt tham gia và rủ bạn bè tham gia. Chỉ có điều gan cháu chưa to tới cái mức gây sự, đụng độ với bọn an ninh để bị đánh rồi đưa về đồn thôi. Sự thật là với sức một ḿnh cháu và những người cháu quen biết th́ chưa đủ mạnh để làm thay đổi cả một xă hội. Cháu chỉ cố gắng gây ảnh hưởng xung quanh ḿnh càng nhiều chừng nào th́ càng tốt chừng đó thôi. Mà cái rơ nhất là cháu sẽ cố gắng dạy cho thế hệ sau ḿnh cách phân biệt đúng sai, phải trái, cách suy nghĩ độc lập chứ không để chúng trở thành những con cừu ai nói ǵ tin đó như cái thế hệ của cháu nữa.[/QUOTE]
Chuyện cháu làm việc cho Cty nước ngoài là chuyên b́nh thuờng thôi .
Thời đại Globalisation với WTO , bất cư nuớc nào cũng có Cty ngoại quốc trú ngụ th́ vấn đề làm việc cho Cty ngoai quốc là chuyện b́nh thường thôi.
-
Cộng sản và Tôi
[URL="http://danlambaovn.blogspot.com/2015/03/bai-thi-viet-cong-san-toi-cong-san-va.html"] NTB (Danlambao)[/URL] - Tôi có ư thức chống Cộng vào tuổi 13. Khi đó, những h́nh ảnh kinh hoàng, đệm theo điệu nhạc buồn thảm vào năm Mậu Thân 1968, được chiếu trên TV mỗi ngày. Tôi thấy những xác người, tay vẫn c̣n bị trói chặt trong nhiều hố hầm, có lẽ họ bị chôn sống, trong đó có cả phụ nữ và trẻ em. VC là thủ phạm của những hố chôn tập thể này. Và từ đó, tôi trở thành một người chống Cộng quyết liệt. Đến Mùa Hè Đỏ Lửa (tác phẩm của Phan Nhật Nam) và Đại Lộ Kinh Hoàng (toàn những xác dân bị VC pháo kích trên đường chạy về phía nam) của năm 1972, sang năm 1973, tôi quyết định t́nh nguyện vào quân đội, lúc đó đă 18 tuổi, và tôi đă đậu xong tú tài một.
Tôi không thể chấp nhận những việc làm vô cùng tội ác của những tên VC. Từ nhỏ, tôi đă được dạy, để hiểu thế nào là danh dự, trách nhiệm của một công dân đối với tổ quốc. Tôi cũng từng là một hướng đạo sinh Việt Nam, đội trưởng đội Hắc Mă của thiếu đoàn Tây Đô, thường đóng đô ở công viên Tao Đàn ở đường Hồng Thập Tự. Điều luật thứ 2 của hướng đạo đă luôn nhắc nhở tôi phải trung thành với tổ quốc Việt Nam. Có lẽ, những ǵ tôi được học ở hướng đạo, đă làm cho tôi trở thành một người gan dạ. Nếu tôi vào quân đội, tôi sẽ chọn tác chiến, tôi không thích làm lính ở văn pḥng. Nhưng rốt cuộc, quyết định đi lính của tôi đă bị ba tôi ngăn cản.
Ba tôi điềm đạm nói:
- Con lớn khôn rồi, ba không ngăn cản quyết định của con, nhưng theo ư ba, nếu con chọn binh nghiệp, con nên đi sĩ quan Đà Lạt, con sẽ có tương lai hơn là đi Thủ Đức, và cần phải đậu tú tài hai.
Nghe theo lời ba, tôi đă xin rút đơn t́nh nguyện. Trong khi đó, bạn tôi, Lê Thành Vân vẫn tiếp tục con đường Thủ Đức, sau này nó ra trường thiếu úy, về phép đi dáng dấp oai phong ghê, trong bộ đồ lính. Khi vượt biên, được qua Mỹ, tôi đă mất liên lạc với Vân, không biết bây giờ nó ra sao. Nếu đọc được bài này, xin hăy liên lạc với tôi.
Tôi đậu tú tài hai, rồi những đưa đẩy của thời cuộc, tôi sắp sửa vào quân đội th́ VC chiếm Sài G̣n vào tháng 4 năm 1975. Trong khoảnh khắc đó, tôi đă hoàn toàn thay đổi về tư tưởng chính trị. Tôi nghĩ, VC cũng là người Việt Nam, có thể trong chiến tranh, nó rất tàn ác, nhưng trong thời b́nh, có lẽ nó sẽ không ác đâu, và mọi người cùng góp tay xây dựng những đổ nát của chiến tranh, để đất nước được phát triển, dân sống ấm no, hạnh phúc.
Chỉ đôi ba tháng thôi, tất cả những suy nghĩ của tôi ch́ là giấc mơ. VC luôn dối gạt dân và rất tàn ác, dù là thời b́nh, không có chiến tranh. Chúng cho binh sĩ VNCH học tập một vài ngày rồi thả về, và kêu gọi sĩ quan ra tŕnh diện, mang theo cơm gạo trong 10 ngày. Thế rồi, có người bị giam cầm lên đến 17 năm tù. Nh́n qua Campuchia, tôi thấy Khmer Đỏ nhân đạo hơn VC nhiều lắm. Thà là xử bắn, gia đ́nh biết chết rồi, c̣n có thể hoạch định được tương lai phải làm ǵ. Ai cũng một lần chết, thà được bắn một viên đạn, c̣n hơn bị bỏ đói, bị hạ nhục, bị đối xử như một con thú dai dẳng hàng chục năm tù. Tuy không có thống kê, nhưng người ta ước lượng khoảng 200.000 tù cải tạo bị hành hạ đến chết. Cái khổ nhất là không bản án, gia đ́nh ly tán, cha xa con, vợ xa chồng. Vợ tù cải tạo thay chồng dạy dỗ con cái, c̣n chạy ngược chạy xuôi, vất vả thăm nuôi chồng. Đồ đạt trong nhà cứ tiếp tục bán dần. Thời đó, đói kém dữ lắm, đa số dân phải ăn bo bo, khoai, sắn... sống qua ngày. Dù đă xong 2 bằng tú tài, tôi phải c̣ng lưng đạp xe ba gác chở đồ cho thiên hạ, kiếm tiền rất là vất vả. Có lần bộ đội kêu tôi chở 4 bánh xe lớn, rồi chạy xe theo sau. Đến khi bị công an thồi tu huưt, tôi mới biết ḿnh chở đồ lậu và chủ đồ lậu đă biến mất. Nhưng cũng may, công an hỏi qua loa rồi thả về. Từ cuối năm 1976 đến 1977 tôi bán thuốc tây tại chợ trời Nguyễn Huệ. Tôi đă được đọc một toa thuốc ghi rơ "sợi dây đờn loại nhỏ nhất", dùng để cắt amidal ǵ đó, mới biết rơ đây là chuyện có thật. Ở đây, tôi từng chứng kiến băng đảng của nhóm xă hội đen. Cuối khu kios (nơi bán hàng nhỏ) có một đại ca tên Hùng, ăn bận vô cùng bảnh bao, đi xe mô tô láng bóng, cứ ngồi thoải mái uống cá phê mỗi sáng. Có một lần ông Hùng này bắt tên Trường Đen phải quỳ xuống xin lỗi một người khách. Thế là Trường Đen phải quỳ ngay lập tức. Mấy đứa nhỏ khoảng 13,14 tuổi mới ra nghề chôm chĩa, không biết sờ mó xe của đại ca Hùng, th́ có đứa khác cảnh cáo ngay: "Bộ mày muốn chết hả, xe của đại ca đó", thế là tên kia xanh mặt. Một ngày tôi phải chứng kiến trên 10 vụ cướp giựt tại đây, tôi rất ư bất măn, nhưng đành phải chịu vậy, v́ có quy luật dân bán thuốc tây và dân xă hội đen, chẳng ai đụng đến ai. Nếu ḿnh đụng đến chúng, chắc chắn ḿnh phải rời bỏ địa bàn, v́ chúng đông lắm. Công an VC đôi lần cũng bắt chúng, bắt xong vài tuần là thấy mặt nó trở lại, dân gọi là "bắt cóc bỏ dĩa". Riết rồi, công an và bọn xă hội đen quen mặt nhau. Tội cướp trộm, VC tạo lư do "v́ hoàn cảnh xă hội", nên không giam lâu. C̣n tội chính trị, hay chống đối, hay khác ư kiến với nhà cầm quyền, là bị đi tù mút chỉ cà tha. Nhiều người cho rằng công an và xă hội đen như "tay chân", hay "anh em", hay như "bóng với h́nh" chắc không sai đâu, v́ 2 bên cùng biết rơ nhau.
Nói là bán thuốc tây, nhưng thật sự thuốc tây không có trên người. mà để ở chỗ khác, gần đó. Khách đồng ư giá cả xong, mới đi lấy. Nhiều người có thuốc mang ra chợ bán th́ ḿnh mua lại. Xây dựng sự nghiệp cũng khá khá, th́ đùng một cái, chúng hốt hết thuốc của tôi, trở thành trắng tay, v́ bị người theo dơi chỉ chỗ dấu thuốc. Cũng vào thời điểm đó tôi kư tên theo chính sách Hồi Hương Lập Nghiệp, cùng gia đ́nh về Cà Mau. Riêng cá nhân tôi, vô cùng bất măn với những chính sách như "Thủy Lợi", "Thanh Niên Xung Phong", hay "Trúng Tuyển Nghĩa vụ Quân Sự", v́ được áp dụng vào độ tuổi của tôi. Ở xóm tôi, Cư Xá Phú Nhuận, ngày đầu tiên đi thủy lợi, đă đem về một xác chết của một thanh niên trẻ tên Tèo, nhà 26B. Tèo đi qua con sông nhỏ mà không biết bơi, nên bị chết đuối. Xác về tới xóm c̣n âm ấm, đứa em gái tên Hà khóc quá chừng luôn, làm tôi cũng mủi ḷng và rất bực tức, tại sao những người ra kế hoạch đào kênh, đào mương lại không lo cho sinh mạng của dân. Tụi VC đă biết mánh mung từ lúc đó. Ai không đi thủy lợi có thể đóng tiền hoặc nhờ người khác đi thế. Sau này, tôi biết những con kênh, con mương phải lấp đất lại, v́ gây nên lụt khắp nơi. Tôi hiểu ra rất rơ, VC đang chơi màn hành hạ dân VNCH. Tôi bị ép lên phường để kư tên đi Thanh Niên Xung Phong. Tôi nói thẳng vào những người trách nhiệm: "Nếu gọi Thanh Niên Bắt Buộc, tôi sẽ kư ngay lập tức", và ra về, không chịu kư tên. Đến tối, đứa em hàng xóm tên Mười chạy qua nhà tôi thông báo rằng: "Chiều mai chúng nó sẽ bắt anh và anh Cường đấy, v́ chống đối TNXP." Ba tôi biết chuyện không yên, nên bàn với tôi chuyện vượt biển: "Con nên t́nh nguyện kư tên đi Hồi Hương Lập Nghiệp ở Cà Mau, rồi gia đ́nh ḿnh sẽ vượt biển luôn". Sáng ra, tôi lên phường kư tên, c̣n Cường nghĩ rằng chúng chỉ dọa thôi, ai dè đến chiều chúng bắt thiệt, và dẫn đi đâu mất biệt luôn. Trong suốt nhiều năm, không ai c̣n biết tin tức ǵ của Cường nữa. Trong số bạn tôi, có đứa được "trúng tuyển" Nghĩa Vụ Quân Sự. Tổ cha cái quân VC láu cá chó này, tụi nó bắt lính đấy. Lúc đó, bọn tôi nghĩ chúng sẽ đem quân đi đánh Thái Lan. Ai dè, nó thi hành nghĩa vụ quốc tế (làm lính đánh thuê cho Liên Xô) để xâm lược Campuchia.
Nói thật, 20 năm tôi sống với VNCH, tôi đă quen phong cách tự do. Giờ cái ǵ cũng chánh sách, chủ trương, bắt buộc... làm sao tôi chịu nỗi. Tự dưng chúng, 5-7 đứa, vào nhà ḿnh, ép ḿnh phải mua báo Nhân Dân, hay Giải Phóng ǵ đó. Mỗi buổi sáng, c̣n sớm lắm, 6 hoặc 7 giờ ǵ đó, chúng ép mỗi gia đ́nh phải cử 1 người ra quét sân, coi như làm lao động tập thể. Đến tối, chúng ép mỗi gia đ́nh phải cử 1 người đi họp xóm. Không được nói chi chống chính quyền, chống HCM, và chống Đảng. Mỗi nhà đều bị ép buộc lấy ảnh HCM lộng kiếng, rồi phải treo cao hơn bàn thờ tổ tiên. Dân tôi phải xếp hàng từ sáng sớm để được mua từng con cá, miếng thịt, vài kư gạo... Tôi có thể nhịn đói, ăn ngày một bữa cơm thôi, cũng được, nhưng mất tự do, tôi không thể nào chịu đựng nổi. Tôi quyết định kháng chiến chống Cộng. Có nghĩa, t́m mọi cách để tham gia những tổ chức chống Cộng, phục quốc. Lúc đó tôi có quen một bạn gái, lời đau ḷng tôi nói với cô ta: "Đừng bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ lấy nhau, thành vợ thành chồng, v́ anh không muốn có con trong cái xă hội CS khốn nạn này." Chúng giáo dục con trẻ phải yêu HCM, phải bắn giết bao nhiêu thằng Mỹ ngụy trong những bài toán cộng, làm sao tôi có thể chấp nhận được một nền giáo dục nhồi sọ như thế này được. Tôi khẳng định, phải t́m mọi cách để chế độ này phải bị sụp đổ.
Về Cà Mau, ba tôi mua được chiếc ghe "vỏ lăi", dài 11 mét, bề ngang rộng nhất chỉ 1,6 mét, được gắn vào chiếc máy đuôi tôm cầm tay Yanma F7 màu đỏ. Hai cha con cùng dọ đường đi ở cửa Hộ Pḥng, Sông Đốc, Rạch Sỏi và ngụy trang đi bán khóm, bán chuối, bán mía. Học chữ khó, học lái ghe cũng dễ thôi, gạt cần lái chiều này, ghe đi chiều ngược lại, riết rồi quen. Gia đ́nh tôi khởi hành vào cuối tháng 11 năm 1977, thời biển động, đi ra bằng cửa Sông Đốc, bên phải là đồn công an với đèn điện sáng choang. Mới ra tới cửa biển thôi, ghe đă vô t́nh bị vướng vào lưới đáy (nơi có cọc đáy để, giăng lưới bắt cá). Mắt vẫn c̣n nh́n thấy đồn công an, nhưng trời tối đen như mực, công an chắc chắn không nh́n thấy. Tôi lấy dao ra cắt dây lưới, nước chảy xiết lắm, một hồi văng mất luôn bánh lái. May là tôi đă chuẩn bị một cái dự pḥng, thay thế ngay.
Kinh hoàng thật, mới ra tới cửa biển thôi, biển động, sóng cao khủng khiếp, nước biển mặn đă tràn đầy vào trong ghe, đánh văng cả nắp lu nước ngọt, nước mặn tràn vào ḥa lẫn nước ngọt, c̣n ghe đă bị ngập hơn phân nửa rồi, em tôi sợ chết:
- Ba ơi, thôi quay đầu trở lại, đi ba, sóng lớn quá.
Thuyền trưởng ba kiên quyết:
- Quay đầu cũng chết trong tay CS, thà chết ở biển, sướng hơn.
Thế rồi ba tôi bảo các chị em tôi phải cùng tát nước ra khỏi ghe, vừa ca hát, và quăng luôn lu nước đă bị nhiễm mặn. Tôi tắt máy, máng vào sườn ghe, thả trôi, và ra tát nước cùng. Sóng biển như thế, làm cái chân vịt hổng cẳng trên mặt biển, làm sao lái được. Xa xa tôi thấy dăi núi Ḥn Chuối, mờ mờ bóng quê hương. Thầm nghĩ, lần này ra đi, biết chừng nào trở lại. Sóng cao 3 đến 4 mét cứ ập vào, ghe như bị nhận ch́m dưới đáy biển rổi trồi lên thật cao. Đúng là "chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ", chẳng cần biết biển động hay không, cũng chẳng cần kinh nghiệm, cứ đi là đi. Đến lúc sáng, Ḥn Chuối đă biến mất, dù là ghe thả trôi, chắc nước cuốn đi nhanh lắm.
Quê hương mà ai không thương, không nhớ, không yêu mến, người đó chẳng phải là người. Người ta c̣n khẳng định, không ǵ đẹp bằng quê hương. Thế mà, tại sao tôi lại bỏ quê hương mà đi? Lỗi này của tôi hay lỗi của nhà cầm quyền? Nếu nhà cầm quyền tử tế, biết thương dân, chẳng có dân nào mà dại dột bỏ quê hương ra đi. Khốn nạn thật, có người bảo chúng tôi đi cầu thực, hay gọi là tỵ nạn kinh tế ǵ đó. Đối với tôi, tỵ nạn kinh tế chỉ là sự ngụy biện để ngăn cản làn sóng người vượt biển. Liên Hiệp Quốc đă ước lượng có trên 500 ngàn thuyền nhân chết ở biển Đông mà. Có ai chịu đánh đổi cả mạng sống của ḿnh v́ miếng ăn sao? Rồi một thời gian không nhà cửa, không biết ngôn ngữ của nước người.
Gia đ́nh tôi 12 người và một đứa em họ, tài sản mỗi người chỉ c̣n lại một bộ quần áo đang bận. Sau 5 ngày đêm, ghe bị ch́m giữa biển, tàu đánh cá Thái Lan đă cứu chúng tôi. Vào lúc tối trời, họ thả chúng tôi xuống một cảng nhỏ tại Songkhla. Sáng hôm đó, lại đúng ngày nghỉ lễ sinh nhật của vua Thái. Nhiều người Thái đi ngang đă nh́n chúng tôi một cách ngạc nhiên. Một số người tự dưng cho chúng tôi những đồng bạc cắc Thái. Ngôn ngữ bất đồng, không ai hiểu ai nói ǵ, làm nhiều người trong gia đ́nh tôi tủi thân, bật khóc. Một vài giờ sau, có cô Linda người Mỹ, biết tiếng Việt dẫn chúng tôi đến sở cảnh sát Thái, đến chiều mới vào trại tỵ nạn Songkhla.
Tôi không đồng ư với nhạc sĩ Phạm Duy sáng tác bài "Tôi Là Người Bị Quê Hương Ruồng Bỏ, Giống Ṇi Khinh" và ca sĩ Duy Quang đă từng ca trên đài VOA, mà tôi đă từng nghe qua. Quê hương chẳng ruồng bỏ, giống ṇi chẳng khinh ai cả, đúng hơn, tôi bị CS ruồng bỏ, CS khinh. Chúng nắm quyền, chúng có vũ khí và nhà tù, buộc tôi phải tạm thời rời xa nước, thế thôi. Tôi rất thích ai đó đă nói câu: "Bọn cầm quyền CS có thể đuổi tôi ra khỏi quê hương, như chúng không thể lấy quê hương ra khỏi tôi. " Và chắc chắn tôi phải về lại quê hương không bóng CS, tôi nghĩ không c̣n xa nữa đâu.
28/2/2015
-
[QUOTE=Sinh sau 75;235306]....
....
B) Đó là điều cháu đang làm ở đây đó chú ơi. Cháu đă nghe nhiều từ phía bên kia rồi, bây giờ cháu muốn nghe thêm những câu chuyện về phía các chú các bác nữa để cháu dùng kiến thức tổng quát của bản thân ḿnh mà tổng hợp, phân biệt đúng sai, đưa ra kết luận cho riêng ḿnh. C̣n việc cháu kể chuyện trong nước th́ thật ra cháu vẫn đang kể mà nhưng cháu không nhận lại được câu trả lời. Có những câu cháu hỏi thật ḷng v́ đó là những ǵ mà người trong nước bọn cháu được nghe tuyên truyền về cuộc chiến này, chẳng hạn như câu nói của bà Nhu về chuyện "nướng sư" nhân sự kiện nhà sư Thích Quảng Đức bị thiêu sống. Đó là câu được tuyên truyền trong nước để cho người ta tin vào sự ác độc và chua ngoa của người phụ nữ này. Cháu không hiểu về phía các chú, các bác th́ các chú các bác nghĩ ǵ về câu nói đó để mong được giải độc thông tin mà [B]vẫn không thấy các chú các bác trả lời mà lại c̣n lấy câu hỏi đó ra để chế giễu cháu.[/B]
..
....
..[/QUOTE]
Hỏng phải "chế giểu" cháu mà khi cháu đặt sự nghi vấn đó muốn đi t́m sư thật là đă biết cháu bị nhồi sọ đến độ phát sanh ghiền của cái web "giao điểm" rồi .
Chuyện cháu tin ai "ác độc và chua ngoa" đó là chuyện tŕnh độ kiến thức chính tri của cháu.
Thế cháu có tin chế độ Washington DC , và chế độ CSHN nó có "ác độc và chua ngoa" hơn bà Nhu hôn ?
-
[QUOTE=Sinh sau 75;235306]A) Xin thưa với chú là những bài học lịch sử bị bóp méo đó đă được dạy từ những năm lớp 6, lớp 7. [B]Lúc đó cháu c̣n là một đứa con nít th́ biết ǵ mà đưa ư kiến băi bỏ hay rút bộ môn lịch sử ra khỏi chương tŕnh giáo dục.[/B] Lúc Cháu c̣n không biết đó là sự giả dối nữa mà. C̣n sau này lúc lên cấp 3 cháu vẫn có ư thức được đó là sự sai trái đâu. Có ai nói cho cháu nghe đâu? Lúc đó làm ǵ có mạng Internet phổ biến như bây giờ. Rồi đến khi lên ĐH th́ như bác Ba Búa đă nói đó, cháu cố gắng học cho qua, học để rồi quên để kiếm cho được tấm bằng để mà nuôi thân chứ chẳng lẽ để thất học rồi ăn bám cha mẹ hoài coi sao được. [B]Lúc Gia đ́nh cháu đâu có đủ giàu có để cho cháu đi du học nước khác như người ta đâu.[/B] Như cháu đă nói lúc trước, lỗi này là lỗi ở những người lớn thế hệ các chú thấy người ta dạy con ḿnh những điều sai trái mà vẫn im lặng để chúng nó bị nhồi nhét vào đầu những thứ giả dối đó. Và cháu cũng đă nói lúc trước luôn là cháu cảm thấy rằng ḿnh đă làm hơn được thế hệ các chú các bác là không để những thông tin sai lệch đó vào đầu những đứa con của ḿnh mà.
....[/QUOTE]
Ư chú muốn nói là sau khi cháu giác ngộ ra nền giáo dục cua CSHN áp đặt giả dối lên tuổi trẻ Vn rồi. ..th́ ráng t́m cách góp ư hay làm cái ǵ đó cho bớt đi sự che dấu sự thật này .. Chớ lúc c̣n con nít ở mẩu giáo th́ làm cai ǵ đây! ngay c bị cha mẹ tuyên truyền nhồi sọ " đứa nào hỏng ăn lẹ b5 Ông Kẹ bắt đó nhen "
====> Cũng tin như đinh dóng cột thôi ...
Khg cần cháu di du học để thấy sự thật . Chỉ cần cháu mở mắt để ư thấy ra sự bất công của một chế độ Độc Đảng là đủ rồi .
-
[QUOTE=Sinh sau 75;235306]...
...Về giọng văn của cháu. Ba mẹ cháu ở trong nam nhưng gia đ́nh cháu là người bắc di cư năm 54 nên khi nói chuyện với người lớn trong nhà cháu vẫn giữ giọng bắc. Chỉ khi nào nói chuyện với những người cùng trang lứa cháu mới đổi sang giọng nam thôi. Nên nếu cháu có nói chuyện theo kiểu của người Bắc th́ thật ra đó là cách cháu thể hiện sự kính trọng với người lớn tuổi trong vô thức mà thôi. Đó là thói quen, là văn phong của cháu từ trước đến giờ rồi, nó là kết quả của sự tác động của môi trường xung quanh nơi cháu lớn lên, của những người bạn, những người cháu từng gặp, tiếp xúc, nói chuyện, nên chú nói cháu sửa cháu cũng chẳng biết cháu nên phải sửa chỗ nào và đă sai ở chỗ nào nữa.[/QUOTE]
Cháu nói :
"gia đ́nh cháu là người bắc di cư năm 54 nên khi nói chuyện với người lớn trong nhà cháu vẫn giữ giọng bắc."
====> Bộ cháu khg có cơ hội hỏi các bậc tiền bối của ḿnh nói lên sự thật :
Tại sao phải chạy trốn xa lánh tụi CSHN như thứ cùi hủi sao ?