NGƯỜI CHỒNG MỘT ĐÊM! ( Tiếp theo )
[b]Rồi họ xuống tàu đi tập kết, mang theo những chiếc khăn do chúng tôi thêu làm kỷ niệm. C̣n họ để lại cho chúng tôi một thứ nhiều hơn chiếc lược nhôm hay lược gỗ được cắt gọt công phu, một thứ có thể họ không ngờ là cái bào thai trong bụng mỗi đứa.[/b]
Rất nhiều đám cưới được tổ chức chớp nhoáng. Không hai họ, không đón đưa, chỉ có thủ trưởng đứng ra tuyên bố hai người là vợ chồng. Thế là xong, như cha đạo thay mặt Chúa Trời. Dẫu không mang thai họ cũng đă là những thiếu phụ ṃn mỏi đợi chồng dù chỉ một đêm, nhưng có nghĩa vụ lo cho cách mạng ṛng ră suốt hai mươi năm sau đó.
[b]Tôi được mẹ cha hiểu ra cái tṛ mừng chiến thắng bằng cách cướp đi cái phần trinh trắng nhất của đời con gái họ, sau khi đă cướp lúa gạo ṿng vàng bảo là để cho cuộc kháng chiến thành công, nên đă nén cái đau cái nhục xuống đáy ḷng, cho tôi vào trốn ở Sài G̣n.[/b]
Từ một xứ nhà quê, lại là vùng Việt Minh, đến một thành phố giàu có đông đúc, tôi hết sức ngỡ ngàng. Nhưng rồi tôi cũng quen dần, người Sài G̣n xởi lởi, tốt bụng, có đủ chỗ cho tôi kiếm sống. Chỉ khổ là cái bụng mỗi ngày một to, lắm khi cũng phải lao đao v́ nó. Tuy vậy, đến ngày sinh, cũng có người sốt sắng đưa tôi vào sinh ở nhà thương thí.
Bao nhiêu cực nhục rồi cũng qua đi. Ơn Trời, tôi sinh được một cháu gái. Đó là kết quả của mối t́nh một đêm bên gốc dừa!
Ngồi ngắm con ngủ, tôi cố nhớ chút ǵ gợi lại h́nh bóng của người đă cùng tôi tạo ra nó, nhưng không tài nào nhớ nổi. Tôi chỉ nhớ cái mùi mồ hôi anh ta, nhớ tiếng thở hào hễn và nhiêu đó cũng đủ làm cho tôi cảm thấy xấu hổ, tủi thân. Chiếc lược mà anh ta tặng tôi trở thành một kỷ vật đắng cay. [b]Tôi không trách anh, cả tôi cũng không tự trách ḿnh, tôi chỉ trách ai đó đă lợi dụng t́nh yêu cho dù là xác thịt để đạt tới những mục đích sâu xa của họ.[/b]
Cùng một lứa với tôi, những cô gái tươi non khi ấy, sau này đă là những người nuôi giấu cán bộ, đào hầm vót chông, mua thuốc trụ sinh, chuyển vũ khí bằng cách khoét rỗng ruột bí bầu nhét đạn hay lựu đạn vào, khi bị bắt dù bị đánh đập tra khảo đến thừa sống thiếu chết vẫn không chịu khai …
Để đến khi ḥa b́nh, nhiều người cũ hoặc làm ngơ coi như không biết, hoặc có biết cũng chỉ lén lút mà gặp nhau một lần rồi thôi, v́ sau lưng họ c̣n có những người đàn bà xứ Bắc không dễ ǵ trả lại chồng. Th́ thôi đành vậy, vui chỉ một đêm mà buồn khổ suốt cả một đời !
Sau ngày 30 tháng tư, như bao người miền Nam, hai mẹ con tôi cố sống lây lất qua ngày, chạy chợ trên bán chợ dưới, bị quản lư thị trường rượt đuổi như chó săn chuột.
Một lần tôi bị bắt, bị tịch thu mấy bao gạo mua từ ga Biên Ḥa. Nếu tôi bỏ hết hàng họ mà “xéo đi” theo lệnh họ, th́ tôi đă không phải bị giam ở trụ sở phường. Đằng này tôi gào khóc, chửi rủa, cào xé mũ áo nên họ tống tôi vào như một mụ điên. Sau cùng, họ bảo tôi phải viết kiểm điểm thành khẩn nhận lỗi đă xúc phạm cán bộ, họ mới chịu thả ra.
Th́ viết! ( Còn tiếp )
------------------------
Người con gái Việt Nam , người phụ nữ VN , người mẹ VN .... sống thế đấy !!! Để rồi hôm nay , con của mẹ Việt Nam phải thốt , phải làm những gì ... có thể làm , vực lại đất nước . Mời anh chị cùng các bạn trẻ cùng nghe , xem với tôi :
[video=youtube;loe73pFCdcE]https://www.youtube.com/watch?v=loe73pFCdcE[/video]
NGƯỜI CHỒNG MỘT ĐÊM! ( Tiếp theo )
Nhưng cái nỗi đau mất của, cái đói đang chực chờ khiến cho tôi cứ ngồi măi mà chẳng viết được ḍng nào, ngoài mấy chữ: Tôi tên là…
Lúc ấy có một người mặc đồ bộ đội không biết cấp bậc ǵ đi ngang qua, thấy tôi ngồi bên bàn với tờ giấy ở trước mặt liền chồm tới xem thử. Bỗng người ấy hỏi, chị tên thật đó à? Tôi nói, chứ chẳng lẽ tôi viết tên giả. Lại hỏi, chị quê ở B́nh Định phải không?
Tôi nói, ông định tống tôi về ngoài đó chứ ǵ? Ừ, tôi là gái B́nh Định, theo chồng vào đây không được sao? Người ấy nói, đó không phải là việc của tôi. Giờ đă tối rồi chị về đi. Nhưng ngày mai chị nhớ đến đây gặp tôi. Có thể chúng tôi xét mà trả lại hàng cho chị. Nhớ nhé, chị phải tới không th́ hỏng cả đấy.
Thế là sáng hôm sau tôi lại tới dù hy vọng rất mong manh. Lại thấy ông ta đứng đợi lù lù ở trên thềm. Ông ta ra hiệu cho tôi vào pḥng. Dẫu sao nói chuyện với những người đứng tuổi như ông cũng dễ chịu hơn là với bọn lau nhau mới hùa theo cách mạng.
Ông ta chỉ ghế mời ngồi, nh́n tôi, rồi kéo từ hộc bàn ra một quyển sổ. Ông đặt lên bàn, lại nh́n tôi kèm theo một nụ cười khá tử tế. Ông lấy từ trong sổ ra một tấm h́nh ố vàng đẩy về phía tôi. Đó là tấm h́nh chụp một anh bộ đội và một cô gái đứng bên gốc dừa.
Trông thấy tấm h́nh, tôi xây xẩm mặt mày, toàn thân lạnh cóng. Tôi nhớ lại những đêm ở Bồng Sơn, nhớ cái phút giây điên cuồng dại dột. Và sau đó là thấp thỏm lo cha mắng mẹ chửi. Rồi kinh hoàng khi nghĩ tới lúc Tây tiếp thu, chúng sẽ thọc lưỡi lê vào bụng những người vợ Việt Minh mà lôi đứa nhỏ ra ngoài!
Tôi nghe ông ấy hỏi: chị có biết hai người trong tấm h́nh này không? Tôi bặm môi một lúc rồi nói: không biết. Chị không nhớ cái đêm liên hoan trong rừng dừa hồi đó sao? ông lại xoáy thêm vào nỗi đau của tôi.
Thế là bao nhiêu uất ức, bao nhiêu đắng cay, cô độc trong hơn hai mươi năm như một con sóng lớn sắp đập vào bờ, tôi muốn đứng dậy chồm qua bàn, nh́n sát vào mặt ông mà gào lên:
[b] nhớ chứ, nhớ ông đă làm ǵ tôi, đă hứa hẹn thề thốt rồi bỏ tôi mà đi đến hơn hai mươi năm, giờ về đây cướp mấy bao gạo của mẹ con tôi. Ông có biết tôi đă khổ như thế nào mới có được nó không? Ông biết tôi là ai sao không bảo lũ lâu la kia đem trả gạo lại cho tôi. Ít ra con ông cũng c̣n có được hột gạo mà ăn. Các ông vào đây cướp th́ có chứ quản lư thị trường cái nỗi ǵ.[/b] ( Còn tiếp )
---------------
Mời anh chị cùng các bạn trẻ cùng nghe chuyện nóng hổi .... chưa nguội :
[video=youtube;koU7S5zIDx4]https://www.youtube.com/watch?v=koU7S5zIDx4[/video]
NGƯỜI CHỒNG MỘT ĐÊM! ( Tiếp theo và hết )
Tôi tức nghẹn, nhưng vẫn cố giữ b́nh tĩnh nói với`giọng rắn rỏi chính tôi cũng không ngờ: nếu tôi đến đây chỉ để ông tra hỏi như thế này th́ tôi thấy không cần phải ở lại nữa!
_ Khoan đă. Ông cũng đứng lên nói: Giờ, chị có thể đem mấy bao gạo về!
Nhưng tôi trở nên cay nghiệt: Đó không phải là gạo của tôi, mà là của cướp giựt. Các ông cứ nhập kho rồi chia nhau!
Tôi ra khỏi trụ sở phường, người lảo đảo cứ như say. Tôi đi tới đi lui, đi hoài cho đến khi mệt lả mới nằm dài trên một ghế đá ở công viên. Tôi nghĩ đến ngày mai, đến con tôi. Đă có lúc tôi muốn chạy đến trụ sở phường gặp ông ta, bảo rằng tôi biết hai người trong tấm h́nh đó.
Tôi h́nh dung ra cảnh ông ôm choàng lấy tôi và cả hai cùng khóc. Ông sẽ bảo với mọi người trong cơ quan, đây là người vợ ông đă t́m lại được. C̣n tôi sẽ bảo với con, đây là cha của con. Và cuộc đời của chúng tôi sẽ khác.
Nhưng chút tự trọng của một người đàn bà níu chân tôi lại. Ông hẳn đă biết tôi là ai vậy mà cứ ṿng vo hỏi tới hỏi lui. Ngày ấy tôi đă mê muội đem dâng hết cả đời con gái cho ông. Giờ đây ông c̣n muốn tôi quỳ xuống nữa sao? Ông kiêu ngạo hay sợ đảng đến nỗi không dám nhận một con buôn làm vợ ?!
Tôi đứng lên, lủi thủi một ḿnh đi về nhà. Con gái tôi hỏi, không xin lại được sao mẹ? Tôi lắc đầu. Tôi nghe nó thở dài giống như tôi cách đây hơn hai mươi năm.
Từ đó tôi thôi chạy chợ, kiếm nghề khác để khỏi phải gặp ông. [b]Lúc đó tôi 39 tuổi, con gái tôi 21. Cũng đă đến tuổi lấy chồng. Cầu trời cho nó không lấy phải người chồng một đêm![/b]
Khuất Đẩu
11.11.2014
-----------------
Hôm nay lại được mời các anh các chị và bạn trẻ cùng nghe :
[video=youtube;U0fCcCsFNGI]https://www.youtube.com/watch?v=U0fCcCsFNGI[/video]
Những bi thương ,những ai oán .... của miền Trung !!!
[size=8][color=red]Những h́nh ảnh cuối cùng của Cổ Thành Quảng Trị[/color][/size]
[img]http://quangtri360.com/images/ditich_lichsu/thanh_co/Thanh_co_Quang_Tri_02.jpg[/img]
“Ái Tử”, “Mỹ Chánh”, “Thạch hăn”, giờ này dấu tích chỉ là cỏ dại....."Cổng Hậu" dấu vết cuối cùng của trận đánh đẫm máu, liên tục 81 ngày đêm !
"Cổ thành" vẫn c̣n đó, nhưng đă đổi tên gọi, có lẽ những hăi sợ, những dị đoan đă buộc chúng làm thế, v́ sau 43 năm, đến giờ chúng vẫn c̣n run sợ.....
Không thể không run sợ ! Chỉ trong 81 ngày đêm, đảng csVN đă xô đẩy trên 10 ngàn dân Việt vào chỗ chết . Sông Thạch Hăn có lúc đă ngẹt ḍng v́ đầy xác con dân Việt , được ngụy gọi là " giải phóng quân " ...
[img]http://3.bp.blogspot.com/-5rtmlz_0b2Q/TWCJKiMiYTI/AAAAAAAACLw/5Pdzr_Ckgi4/s640/QUANG+TRI+12.jpg[/img]
Lần đầu tiên sau gần 40 năm, danh sách của hơn 4.000 liệt sĩ trong trận chiến 81 ngày đêm năm 1972 đă được công bố trong độc bản Huyền thoại thành cổ Quảng Trị.
C̣n 6000 liệt sĩ nữa .. th́ ... mất xác,mất cả tuổi cả tên !!! nhưng cũng c̣n an ủi hơn là 40 ngàn " liệt sĩ " trên Cao bằng_Lạng sơn và 65 " liệt sĩ " Trường Sa !!! ...không ai nhắc nhở...khói hương !!!
[img]http://1.bp.blogspot.com/-K03qP9N33L4/TWCJGGjboWI/AAAAAAAACLI/x9IrvHroWTM/s640/QT+12.jpg[/img]
Nỗi ám ảnh,đắng hận .... khiến chúng phải làm mới lại hoàn toàn Cổ Thành, mong xóa đi dấu tích của hằng ngàn xác thân , chúng xúi đi "sinh Bắc tử Nam" đă bị vùi dập ,mất tích… tại chốn này ...1972 !!!
[img]http://2.bp.blogspot.com/-QVcoKnk1tiQ/TWCJDkcK3JI/AAAAAAAACK4/1WpSMRJwbwY/s640/QT+1.jpg[/img]
Ngày nay Cổ thành Quảng Trị hoàn toàn khác xưa, đă trở thành một nơi gọi là “đài kỷ niệm”, những đoạn đường ngập máu đă được nới rộng . Tráng ciment, làm bờ chặn, những cây to, những hàng phượng vĩ được trồng tự bao giờ, cho bóng mát, cố tạo một vẻ êm ả, thanh b́nh của một công viên ….
Nhưng dù nhẹ nhàng thế nào, dù cố gắng để những bước bước chân ,trong trưa vắng không xúc phạm đến những người quá cố, tôi vẫn cảm thấy rờn rợn như hàng ngàn oan hồn tử sĩ đâu đây đang kêu gào than khóc …
Một vài bó nhang mua vội, không thể nào đủ để chia đều .
Tôi ghi vội vào máy, “khung cữa hậu”, dấu tích duy nhất c̣n lại của trận chiến mùa hè đỏ lửa, 1972 nơi Cổ Thành Quảng Trị .
Khi bạn đọc những ḍng chữ này, có lẽ "Cổng Hậu Cổ Thành Quảng Trị" đă không c̣n nữa, có nghĩa là tất cả dấu tích thất bại đẫm máu của chúng không c̣n nữa, mặc t́nh chúng khoác lác ngợi ca !!