Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu
Lẽ ra ông đă bị đá văng ra khỏi Uỷ ban, nhưng ông đă từng có công treo cờ và vận chuyển truyền đơn, từng đi theo ông Chánh nhạc tức đi theo Cách mạng nên ông vẫn được tiếp tục công việc. Vả lại trong làng chẳng có ai hăng say với Cách mạng như ông, chẳng ai dám phá đ́nh, phá thành và c̣n biết bao nhiêu việc khác nữa phải cần đến ông.
Nhưng đó là, như ông phó Ba nói, cái tội ấy chỉ x́ ra sau này chứ lúc đó bất cứ việc ǵ ông Khứ làm cũng đều được khen là tốt là đúng, là người có nhiều sáng kiến …như cái việc dùng cọc tre thọc đít Pháp th́ đến đời con đời cháu cũng khôhg thể nào quên. Ông nói, thằng Pháp từ trên cao nhảy dù xuống, ḿnh ở dưới đất dùng cây nhọn thọc lên, không thủng bụng cũng lủng đít. Mà nếu có tránh được th́ với cái dù to như cái nhà dây nhợ ḷng tḥng, ḿnh tới bắt th́ chạy đâu cho thoát.
Vậy là trong làng có bao nhiêu bụi tre cứ việc chặt sát gốc. Mỗi cây chẻ làm tư vót nhọn, cứ cách vài mét lại cắm một cọc. Thế là chỉ trong một vài hôm, suốt cả ruộng đồng bờ băi, hàng vạn cái cọc tre trắng muốt chỉa thẳng lên trời, như có cả ngàn con nhím đang xù lông chờ giặc. Cọc cắm cả trên mồ mả, trong sân nhà, trên đường làng. Đi đâu cũng đụng phải cọc !
Lần này th́ dường như cả tỉnh kéo tới học tập. Và để chứng tỏ sự hiệu nghiệm của những cây cọc, ông Khứ liền tổ chức biểu diễn cảnh bắt giặc. Trước đó ông bảo Tư Kỉnh sai dân quân cột cả chục dây dừa trên cây xoài, lấy những chiếc mùng của ông tổng Bá làm dù, cho người đeo râu bắp giả làm Tây. Khi cảnh nhảy dù diễn ra, cả bọn liền đeo dây nhảy xuống. Đại đội trưởng Kỉnh hô xung phong, đám dân làng gồm ông già bà lăo cả trẻ con, cùng nhào tới trói nghiến trong tiếng trống thúc và tiếng reo ḥ !
Cái sáng kiến của ông v́ vậy được nhiều làng xă bắt chước. Cả một cánh đồng An Định, Kim Lăng, Kim Ngăi chạy thẳng đến tháp Bánh Ít, không chỗ nào là không có cọc. Đi giữa đồng như lạc vào một khu rừng lau đang trỗ bông. Ông Khứ nh́n cánh đồng cọc thích chí cười lớn: Có giỏi th́ nhảy xuống đi ! Có mà lủng đít ! Chưa bao giờ ông thấy thắng lợi như lúc này. Ông dường như mê cuồng những cây cọc.
Suốt ngày ông đi tới đi lui, dựng dậy những cây xiên xẹo, vuốt ve nựng nịu c̣n hơn cả vợ con. Và ông thực sự phẩn nộ đau xót khi thấy có cây bị nhổ trộm. Ông tưởng chừng kẻ địch đang nắm tóc trên đầu ông mà nhổ. Nhưng tóc ông dẫu có nhổ sạch cũng chẳng chết nào, chỉ lo là cái cánh đồng cọc kia không c̣n nữa th́ thử hỏi ông c̣n ǵ !
Tin chắc là có kẻ địch đang âm thầm phá hoại, ông lẩn lút suốt đêm đi ŕnh. Ông thề sẽ bắt cho bằng được cái quân phản động, cái bọn Việt gian như rắn rít đang luồn lách trong làng. Nhưng rất tiếc lời thề ấy không trọn v́ một con rắn gian ác tiếp tay cho giặc đă cắn vào chân ông. Trong khi nọc độc làm cho cái chân sưng phù lên đau nhức không chịu nổi, ông vẫn không quên ra lệnh cho Tư Kỉnh bảo dân phải nhốt trâu ḅ và ra sức canh pḥng cẩn mật.
Nhưng các anh chị dân quân đâu có nghĩ xa như ông. Tối đến bọn họ đi một ṿng cho có lệ rồi kéo nhau ra ngồi trên cầu hát ḥ tán tỉnh, mặc cho ai muốn lấy trộm cứ lấy. Ở cái xứ toàn là ruộng đồng, củi c̣n quư hơn cả cơm ăn nước uống nên chẳng dại ǵ mà người ta không lấy để đun. Bọn trẻ con lại lấy cắp làm kiếm đánh nhau, trâu ḅ cạ lưng cho đă ngứa …
Đến khi ông đi lại được th́ cả cánh đồng cọc bị lấy cắp gần hết. [b]Xui hơn nữa, mùa lụt lại đến sớm hơn mọi năm, mà lụt rất to v́ từ hạ lưu đến thượng nguồn, bao nhiêu tre ven sông đèu bị đốn ngă nên mênh mông nước lũ cứ tràn về. Cây sống mà chưa đứng nổi huống hồ là cây chết ! Sau trận lụt ông chẳng c̣n ḷng dạ nào mà nghĩ tới chuyện thọc đít thằng Pháp nữa. Các làng xă khác cũng vậy. Cũng may là thằng Pháp nó không nhảy dù.[/b]
Bọn phản động lại được dịp mỉa mai chế nhạo. Chúng nó bảo cả cái làng An Định rộng mênh mông chứ đâu phải cái giường của vợ mà dễ dàng thọc đít đứa nào dám ṃ vào. Ông khó chịu xấu hổ như một con gà cồ đă bị vặt trụi lông, có muốn cất tiếng gáy cũng không gáy nổi.
Đang lúc mất dần uy quyền th́ cái lệnh hoả tốc từ trên đưa xuống làm cho ông trở nên mạnh mẽ khác thường. Giết chó ! Giết chó ! Quả là cái lệnh nghe mới sướng tai làm sao ! Bỡi v́ thằng Pháp nó đánh ta đủ vành đủ kiểu. Ta chận ngơ này nó vào ngơ khác. Không thể đan lưới mà che cả bầu trời, không thể dùng cọc mà cắm hết cả núi rừng. Lại càng không thể dùng gậy mà đập nát xe tăng, không thể dùng dây dừa mà trói trong khi chúng có súng ngắn súng dài.
[b]Trên bảo phải lui về pḥng ngự, lấy ít đánh nhiều lấy yếu đánh mạnh. Phải đánh du kích, phải núp trong hầm, phải trốn trong bụi, phải ŕnh rập từng ngày từng đêm chờ nó sơ hở đánh úp. Vậy mà có đứa cứ nghếch mũi đi t́m, đông một tí là sủa um lên. Đó là lũ chó không khác ǵ bọn Việt gian phản động. Phải giết sạch chúng đi mới mong thắng được giặc.[/b]
Ông Khứ lại hăm hở và yêu Cách mạng hơn, nhưng lần này ông cố nén không để cho cái sự hăng say trào ra miệng thành tiếng thét gào như trước nữa. Sau khi nhận lệnh ông chỉ bàn với Tư Kỉnh và một số dân quân tín cẩn. Đây là một chiến dịch lớn nên cần phải tuyệt đối giữ bí mật.
Còn tiếp ...
Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu
Tờ mờ sáng hôm sau, cả bọn trang bị gậy tre và tḥng lọng lặng lẽ tiến vào những nhà nuôi chó. Lũ chó tuy bất ngờ nhưng vẫn biết đón chào bọn họ theo cách chó tức là cùng hếch mỏ lên mà sủa. Chỉ cần một con lên tiếng là cả lũ hùa theo. V́ vậy không cần điểm danh cũng thấy đủ mặt cả vàng, vện, mực, đốm, non già, đực cái, tất cả cùng gâu gâu nhặng cả lên. [b]Bọn chó ngu dại cứ tưởng là đạo tặc, không ngờ trước mặt chúng là những kẻ không biết sợ bất cứ kẻ thù nào huống hồ là chó.
Có lẽ linh cảm được cái chết sắp ụp xuống, lũ chó rít lên những tiếng hoảng hốt rồi vùng chạy tán loạn khi nghe một tiếng “ẳng” của con chó đực bị tḥng lọng siết cổ. Rồi tiếp theo là những tiếng tru thảm thiết, tiếng ư ử cầu cứu chủ, tiếng ằng ặc khi bị trấn nước, tiếng trẻ con khóc v́ bị mất chó, tiếng đàn bà chửi, cả tiếng van xin năn nỉ gần như lạy lục.[/b]
Nhà ông Hương mục có một con chó mẹ với bốn con chó con. Bà hương lấy vải bọc bốn con chó nhỏ mới sinh chưa mở mắt ôm gh́ trước ngực. Con chó cái ngày thường nổi tiếng rất dữ, nhưng lúc này chỉ biết quẩn dưới chân bà, mắt không rời cái bọc đang ngọ ngoạy. Nhưng chỉ loáng một cái là tḥng lọng đă ṿng qua cổ nó.
Ông Khứ liền giật mạnh lôi đi làm cho mấy cái vú tia sữa lên nền nhà. Bà hương nói như khóc: thôi tha cho mây con chó con, nó c̣n nhỏ quá mà! Một gă nhanh như cắt đưa tay tóm cái bọc miệng cười nham nhở: Sao lại tha? Của đại bổ đó bà ơi! Rồi gă vác lên vai bước đi nghễu nghện.
Con chó cái nhà ông Hương bộ th́ rất ư là dũng cảm. Nó không cần chui vào gầm giường mà cứ đứng nghểnh mỏ nhe răng ra chờ đợi. Chiếc tḥng lọng chưa kịp quăng ra nó đă lao tới đớp một phát vào đùi thằng thủ ngữ Đực. Mặc cho hàng chục cây gậy đập vào đầu vào lưng, nó vẫn ngoạm chặt chịu đánh cho đến chết chứ không nhả ra. Phải cắt đầu nó đưa thằng trộm chó tới nhà thương mới lấy ra được cả hàm răng cắm sâu vào đùi. Cũng may là nó không bị dại, nếu không th́ thằng khốn đó cũng tru lên rồi chết như chó chết.
Ông Hương kiểm th́ cầm sẵn cây rựa bén ngót trên tay, đ̣i chém tuốt những ai dám động đến chó nhà ông. Ngày thường ông lặng lẽ ít nói nhưng lúc này ông gào lên: Ai cho phép giết chó? Ai ? Thử đụng vào đây coi nào ! Ông vung cái rựa múa một đường như Trương Phi diệu vơ giương oai với hai con mắt trợn ngược như muốn lồi ra. Rồi ông ngồi xuống ôm lấy con chó yêu có bộ lông óng mượt, bốn chân cao, bụng thon và cái ngực nở.
Đúng là một con chó ṇi rất quư, nó thường theo ông đi săn chồn và lần nào cũng mang về ít ra là một con chồn đèn. Ông cứ ôm măi con chó như thế như cha ôm con, không một anh dân quân nào dám đến gần kể cả ông Khứ. Măi cho đến tối, may có ông Chánh nhạc từ Bồng Sơn vừa về năn nỉ dỗ dành, ông mới chịu để cho đem đi. Nhưng ông nói, đem đâu xa chứ đừng có giết nó trước mặt tôi ! Rồi ông vào nhà nằm vật lên giường mà khóc.
Chưa bao giờ cả làng no say đến thế. Những con chó dù c̣i cọc ghẻ lở lông rụng từng mảng trông gớm ghiếc nhưng khi đem thui vẫn căng phồng tươm mỡ vàng hực. Thôi th́ người ta bày ra đủ món ! Nào nướng, nào dồi, nào rựa mận … nhanh nhất là luộc xắt phay, chấm nước mắm. Nhiều anh chơi nguyên một cái đầu ngồi gặm thoă thích, răng chó và răng anh ta va vào nhau kêu lộp cộp.
[b]Chiến dịch đại sát cẩu ấy thành công hơn cả việc chui vào mùng ăn cơm hay lấy cọc đâm thủng đít thằng Pháp.[/b] Không chỉ riêng làng An Định mà diễn ra khắp nơi. An Đông, Yên Thới, Châu Liêm cũng ra quân cùng một ngày. Bao nhiêu con chó đều kéo ra sông trấn nước, rồi cạo lông mổ ruột, nên suốt cả tháng mặt sông váng mỡ nổi lều bều tanh đến lợm giọng. Cô Sáu tôi phải vào tận đ́nh để lấy nước ăn uống và tắm giặt.
Thế là xong đời lũ chó. Ông Khứ mặc sức đi ngang về tắt. Cái thói ưa ŕnh ṃ của ông không c̣n bị lũ chó phá bỉnh nữa. Nhưng hăy c̣n một con, ông Khứ ạ!
Đó là con Mực của cậu Phú, một con chó ít ra cũng làm vẻ vang cho ṇi giống chó v́ ḷng trung thành. Gần như không lúc nào nó chịu rời xa cậu chủ. Ngay khi cậu theo đoàn quân đi phá thành nó cũng bỏ nhà chạy theo. Suốt ngày nó lẩn quẩn bên cậu. Khi thấy một tảng đá lớn lao xuống, nó liền phóng ḿnh tới cứu cậu nhưng không kịp. Nó cuống quít cào đất kéo cậu ra, rồi chính nó chạy về nhà tru lên như khóc báo cho bà phó lư biết con bà đă chết. Khi cậu nằm yên trong ḷng đất nó ở luôn bên mộ, bà phó lư phải đem cơm lên cho nó ăn.
Khi lũ chó ở xóm Miễu bị giết bà Phó lư đến nhờ cô Sáu tôi t́m cách đưa nó về. Cô tôi chất rơm vào thúng giả cách như đi mót, dụ măi nó mới chịu nằm trong thúng. Cô tôi phủ rơm lên ḿnh nó đợi đến tối mới dám đưa về. Bà Phó lư dấu nó trong buồng riêng, âm thầm nuôi nó như trước đây người ta nuôi những người trong hội kín. Con Mực tinh khôn như hiểu được cái vận hạn đen tối của giống ṇi nên ngoan ngoản nằm im. Chỉ đến khuya nó mới theo bà phó ra sau vườn làm cái việc đái ỉa.
Nhưng một đêm, nó bỗng chạy thẳng lên mộ chủ tru lên từng hồi ai oán. Nghe tiếng tru, thằng thủ ngữ Đực biết ngay là con chó của bà Phó lư. Mặc dù hăy c̣n đi cà nhắc nhưng nó vẫn t́m ông Khứ. Hai thầy tṛ xách cuốc lên ngay mộ. Chỉ một đai cuốc là con chó cuối cùng của làng An Định gục xuống. Bà Phó lư đau xót như vừa mất thêm một đứa con. Bà phải đổi một cây cau đẹp nhất trong vườn cho ông Khứ làm trụ cờ ở uỷ ban, mới xin lại được cái đầu của nó để đem chôn cạnh mộ con trai.
Giờ th́ ai cũng phải tin là tuyệt hẳn ṇi giống chó. [b]Cô Sáu tôi bảo, may mà mày không phải sinh ra vào lúc này, chó đâu c̣n nữa mà cho mày bú.[/b] Xóm làng từ nay không c̣n tiếng chó sủa trở nên lạnh lẽo. Chỉ c̣n lũ mèo, một đôi lúc gào lên năo nùng, càng làm cho đêm tối trở nên ma quái rờn rợn như thể là làng đang có dịch.
Còn tiếp ...
Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu
Sau những bữa thịt chó no say đám dân quân bước vào những ngày học quân sự mới lạ. Họ tập chạy, tập nhảy, tâp ḅ rắn mối, tập ném lựu đạn và đánh xáp lá cà.
Một ông từng đi lính Tây được mời ra chỉ dạy những bài tập cơ bản. Ông tên Hồng, run bắn lên khi ông Khứ cho người gọi lên Uỷ ban. Vợ con ông đều khóc tưởng ông sắp phải đi tù v́ đă từng đi lính cho Pháp. Nhưng ông Khứ cười bảo chẳng tù tội ǵ đâu, Cách mạng chỉ nhờ ông giúp cho một tay. Cả đám dân quân nào đă ai biết tập tành là ǵ. Chỉ có mỗi một việc đứng nghiêm mà cũng không biết đứng ra làm sao. Không khéo Tây nó cười cho !
Ông Hồng mừng như được sống lại. Không ngại nắng mưa, ông dạy cho đám dân quân biết sắp hàng, biết nghiêm nghỉ, biết đằng trước bước đằng sau quay. Cực nhất là tập ḅ rắn mối. Nhiều anh cứ ngóc đầu hoặc chổng mông lên. Ông cầm một cái roi quất nhẹ lên mông bảo với họ là đạn nó không nương nhẹ như thế này đâu .
Ít lâu sau huyện đội cử xuống hai người. Họ bảo mỗi anh phải đẽo một cây súng gỗ và lấy đất sét nắn thành lựu đạn. Họ chỉ cách cầm súng, cách ngắm đầu ruồi. Khi trúng đích họ hô bắn th́ cứ việc kêu một tiếng đoàng. Ném lựu đạn th́ khó hơn v́ phải dùng răng cắn chốt, phải giữ kíp cho thật chặt và khi ném xong phải nhớ nằm xuống sát đất và cũng kêu một tiếng đùng.
Bắn măi bằng mồm cũng chán nên ai cũng mong đợi cái ngày tập đánh xáp lá cà. Nhưng đâu phải đánh lung tung như đánh lộn hay đánh ghen. Phải tập tành bài bản. Và người đứng ra tập các thế vơ tự vệ lại là một người đàn bà. Có chuyện lạ̣ như thế v́ bà ta có vơ con nhà ṇi.
Bà là vợ ông biện Ngũ, không đẹp cũng không xấu, một người đàn bà lam lũ như bao nhiêu người đàn bà khác trong làng. Nếu cái buổi chiều hôm ấy ông biện Ngũ không ỷ ḿnh là chồng, không hoạnh họẹ chuyện cơm nước, không lên giọng mắng chửi và nhất là không bưng cả cái mâm cơm đập lên đầu bà th́ đố ai biết được bà giỏi vơ.
Lúc thấy người chồng hùng hổ bưng cái mâm lên, bà chỉ nghiêng người một chút là tránh được. Một tay bà đỡ cái mâm, một tay nắm áo xách anh chồng lên như xách tai một con mèo và không một chút thương tiếc, bà ném ông ta đang trợn mắt v́ kinh ngạc rơi ṭm xuống cái giếng gần đó. Bà mẹ chồng một mặt réo ba hồn chín vía anh con trai, một mặt kêu trời để làng nước tới cứu. Từ đó chẳng c̣n ai nghe tiếng quát tháo ở nhà ông biện Ngũ nữa.
Ông phó Ba đă diễn đi diễn lại cái tṛ ấy đến cả chục lần bằng cách méo miệng trợn mắt, bằng tiếng kêu eo éo như nhái trong miệng rắn và lần nào cũng làm cho mọi người cười đến nỗi không sao đứng lên được.
Bấy giờ người ta mới biết được bà là dân An Vinh, đúng như câu Trai An Thái, gái An Vinh cực kỳ giỏi vơ. Người ta bảo ở làng ấy, những người con gái trước khi đi lấy chồng đều được cha hay anh bí mật dạy cho những ngón gia truyền. Chỉ một vài chiêu đơn giản thôi nhưng có thể tránh được cơn hung bạo của chồng, có khi là mẹ chồng và cả đám em chồng nữa.
Lúc đầu bà nhất định không chịu. Bà bảo một vài miếng để pḥng thân là bí mật của ḍng họ không được phép dạy cho ai kể cả chồng con. Nhưng ông Khứ bảo dạy cho Cách mạng mà, dạy họ đánh Pháp giành độc lập chứ có đánh giết ai đâu. Rồi cô Thảnh thay mặt Hội Phụ Nữ đứng ra mời, chồng con hảnh diện nói vào, sau cùng bà bằng ḷng nhưng nói trước: Học vơ là phải nghiêm, ai đùa giỡn là bị phạt đó. Cả đám dân quân vui vẻ hô”nghiêm”và bà bắt đầu dạy họ cách đứng tấn, cách né đ̣n và phản đ̣n. Bà dạy họ đến cả tháng. Có lẽ không ở đâu dân quân được học vơ một cách bài bản và nghiêm túc như ở làng An Định.
Đến lúc khoá huấn luyện bế mạc, ông Khứ và đại đội trưởng Kỉnh tổ chức một buổi diễn tập. Laị có những anh to lớn giả làm Tây đen ḿnh bôi đầy lọ nghẹ, những anh du kích mặt trét bùn, ḿnh cắm đầy lá nguỵ trang. Lại có cả nữ cứu thương và ngộ nhất là có hai con trâu đực thật to giả làm xe tăng, trên lưng có hai đứa đứng cầm ống tre giả làm đại bác.
[img][url=https://flic.kr/p/ayyiPQ][img]https://c1.staticflickr.com/7/6054/6275642330_c6b3c489e8_z.jpg[/img][/url][url=https://flic.kr/p/ayyiPQ]Quang Tri - Water Buffalo[/url] by [url=https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/]manhhai[/url], on Flickr[/img]
Đám giặc từ ngă ba Trung Lương vượt sông tiến vào làng An Định (coi như từ biển đổ bộ lên). Lũ Tây đen xí xô xí xà, chúng nó lia súng máy tạch tạch bằng cách gơ mơ tre. Hai cái xe tăng đủng đỉnh mồm không ngớt nhai rơm phèo bọt trắng. Đám du kích vượt qua lằn đạn bằng cách ḅ rắn mối. Có tiếng ông Khứ quát: Hạ thấp xuống đi, đạn nó bắn lủng đít bây giờ ! Nhiều tiếng cười nổi lên. Ông Khứ lại bảo: Sao không xung phong ? c̣n chờ ǵ nữa !
Thế là hàng trăm tiếng hô xung phong ! Xung phong ! Du kích lao lên với súng gỗ miệng hét đùng đùng. Lựu đạn bằng đất ném tới tấp. Lũ Tây đen cũng không vừa, chúng lao tới và hai bên liền thực tập bài đánh xáp lá cà. Bao nhiêu miếng vơ gia truyền của bà biện Ngũ đều được đem ra sử dụng. Họ đánh nhau cứ như thật, hăng máu đến nỗi ông Khứ mấy lần phất cờ bảo thôi nhưng chẳng bên nào chịu dừng.
Cả hai con trâu giả làm xe tăng cũng bất ngờ quay ra húc nhau, hất văng hai đứa cầm ống tre xuống đất, thiếu chút nữa là bị nó đạp cho ḷi ruột. Đến lúc này mọi người bỏ chạy tán loạn. Hai con trâu mắt đỏ ngầu, miệng sùi bọt cứ đứng ghim sừng vào nhau. Chủ trâu là phó tuần Nghinh đến trước mặt ông Khứ gào lên: Đánh giặc kiểu ǵ mà ngu dữ vậy? nó mà chết là tui bắt đền. Ông Khứ ê mặt chẳng biết nói sao. Bỗng dưng một con chịu thua bỏ chạy. Con kia nghểnh cổ lên đắc thắng.
Buổi diễn tập chấm dứt bằng cách cả ta và địch cùng chạy ùa xuống sông tắm.
[img][url=https://flic.kr/p/ayvzqH][img]https://c1.staticflickr.com/7/6055/6275109477_271ed5ffd5_z.jpg[/img][/url][url=https://flic.kr/p/ayvzqH]cầu Đông Hà do Công binh Mỹ xây dựng năm 1969, đến 1972 lại đă bị phá hủy để chận đường tiến về phía Nam của quân BV[/url] by [url=https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/]manhhai[/url], on Flickr[/img]
Chiếc cầu mà TĐT/TQLC Lê bá Bình và cựu Đ/u Mỹ Ripley đã phải giật sập ... để cản Bắc quân cs vào năm 1972 , khi thất thủ Quảng Trị .
[img][url=https://flic.kr/p/ayvy8H][img]https://c1.staticflickr.com/7/6229/6275105127_f4ebac79f7_z.jpg[/img][/url][url=https://flic.kr/p/ayvy8H]Đông Hà 1969 - cầu ĐH cũ và cầu mới bên trái đang xây dựng[/url] by [url=https://www.flickr.com/photos/13476480@N07/]manhhai[/url], on Flickr[/img]
Còn tiếp ...
Miền Trung thương nhớ;.... một thời dông khách !
Vâng cá nhân tôi cũng cảm thấy khách hàng thưa thớt như buổi chợ chiều ...mùa gió bấc !
... ôi !! thời oanh liệt ... ;nay c̣n đâu !!
nmq.