Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu
Toàn bộ tài sản của nó bị tịch biên. Nó bị quẳng ra ngoài Côn đảo như một tay cộng sản thứ thiệt.
Các ông già ở làng An Định thở dài bảo giàu sớm quá là không bền, xưa nay vẫn vậy ! Nghĩ đến cách ăn ở có trước có sau của nó các ông đều cảm thấy ngậm ngùi. Lúc này có muốn gửi cho nó một hộp sữa hay một gói thuốc cũng không cách ǵ gửi được. Cái tin nó bị bắt làm cho tôi bàng hoàng không ngủ được đến mấy đêm. Cứ y như hồi tôi thấy ông cử Vân nằm chết trần truồng trên đất lạnh.
[b] Một đằng th́ tán gia bại sản v́ tư thù ganh ghét. Một đằng th́ gục ngă v́ hận thù giai cấp. Cả hai đối nghịch nhau, nhưng lại giống nhau v́ cái mục đích triệt hạ con người.[/b]
Lúc này tôi thấy nhớ làm sao cái ngă ba Trung Lương. Cô cháu tôi đă sống những ngày thật êm đẹp. Chúng tôi đói nghèo, có bị khinh khi đôi chút, nhưng trời mây sông nước là của chúng tôi. Nhớ những tối đầy sao, những đêm trăng mát lạnh. Nhớ những lúc cô cháu xuôi thuyền trên sông. Nhớ bữa cơm cuối cùng ngồi ăn với cậu Khánh điên ở trên cầu. Tôi cũng không làm sao quên được cái chết oan ức của cô. Giờ này không biết cái mô đất bên cầu có c̣n không hay là đă bị nước lụt cuốn trôi.
Tôi cũng thấy nhớ chị Thảo, nhớ cái đêm mưa chị thiếp ngủ trong ḷng tôi, nhớ mùi thịt da thơm ấm của chị. Tôi thường đi rảo khắp thành phố để mong được gặp chị. Biết bao người con gái hao hao giống chị đă từng làm tôi nôn nao muốn khóc. Nhưng đến gần lại không phải là chị. Bây giờ chắc là chị đă đi lấy chồng và theo chồng ở một nơi nào đó rất xa.
Chiến tranh vẫn cứ tiếp diễn và leo thang ra tận ngoài Bắc. Cuộc hoà đàm Paris suốt một năm trời mà chỉ có thỏa thuận được một cái bàn h́nh bầu dục. Cộng sản lại pháo kích vào thành phố và cộng hoà vẫn nối tiếp những trận càn. Đám quân khuyển đi theo sục sạo đến thở không ra hơi.
Một ngày đầu tháng sáu, cuộc càn quét đi qua các làng An Định, Trung Lương. Mới có năm năm mà cái làng cũ đă không c̣n nh́n ra. Bao nhiêu nhà nếu không bị đốt th́ cũng ngă nghiêng xiêu vẹo. Cỏ cây lau lách mọc đầy như rừng. Cây cầu gỗ do ông tổng Bá bỏ tiền ra bắc đă bị sập. Căn lều của cô tôi dĩ nhiên là cũng không c̣n. Cánh đồng cây Sanh qua bao mùa lụt cát trải rộng đến tận bờ tường chùa Thiên An.
Người ta tin chẳng có hầm hố ǵ dưới những lớp cát ấy nên không dẫn chó qua sông. Tôi cũng không thể giao chó cho ai, nên đành đứng bên này nh́n qua. Cái mô đất chỗ cô tôi nằm hăy c̣n lại bên đầu cầu. Trong đám cỏ cây rậm rạp dường như có một cây khế đang ra bông. Chắc xương thịt của cô đă theo cây khế đó mà ngoi lên nh́n tôi.
Lục soát hết An Định, xuống An Dân rồi qua Trung Lương. Một ngày dài, chó và người đều mệt lả . Lúc này mà V.C tấn công chắc là bọn tôi tiêu đời. Đúng lúc ấy cái mũi của đại uư Giêm phát hiện trong bụi tre gai có hơi người. Nó giằng dây xích lao tới. Nhờ nó người ta lần ra được một ống thông hơi làm bằng gốc tre dấu rất khéo và t́m được miệng hầm nằm dưới một lớp lá tre khô. Người ta bảo lên khỏi hầm. Nhưng chẳng ai chịu lên và người ta thả xuống một trái lựu đạn cay. Thế là trong lớp khói cay xè đến ngộp thở, cả chục V.C lớp ngớp ḅ ra.
Thật không ngờ, cô Thảnh trắng bệch như con mụ nhân ngăi của thằng Hậu, mặt đầy nước mắt nước mũi vẫn cố hét lên: Đả đảo đế quốc Mỹ ! Và khi thấy tôi đang cố giữ không cho con chó Giêm muốn bứt dây để lao tới, cô phun vào mặt tôi một băi nước bọt, rít qua hai hàm răng : đồ chó đẻ !
Thật khác xa với lúc cô cầm tay tôi dắt đến trước mặt ông tổng Bá để chỉ cho ông ta thấy cái tội ác bằng xương bằng thịt do ông gây ra. Và cũng chính v́ cô đem tôi ra để làm nhục ông mà tụi thằng Mậu, thằng Tài đă đánh tôi một trận để trả thù. Nếu c̣n sống và nếu gặp cô ở đây chắc là nó không tha cái tai của cô !
Cùng với các đồng chí, cô bị đưa về tiểu khu, bị đưa qua an ninh quân đội để khai thác và sau cùng chắc chắn cô bị đưa ra Côn đảo. Ở đó cô sẽ gặp thằng Hậu đang đội cái mũ thân cộng. Chẳng lẽ hai người là đồng chí ?!
Dưới sức ép của nhiều phía, cuối cùng cái hiệp định Paris cũng được bốn bên kư kết. Mỹ và Đồng minh sẽ rút nửa triệu quân ra khỏi miền Nam. Mỹ rút. Bao nhiêu súng ống đạn dược, tàu bay tàu ḅ, Mỹ giao hết cho Miền Nam. Nhưng với những con chó th́ Mỹ đem về. Bọn lính quân khuyển chúng tôi, mười mấy đứa được đưa sang bộ binh.
Thôi nhé, vĩnh biệt đại uư Giêm ! Bái bai !
Tôi được đưa lên Pleiku. Thành phố nhỏ như một tổ chim. Không đường ngang phố dọc. Không nhà cửa nhiều tầng. Con phố chính không quá 100 mét. Chỉ có một vài hiệu buôn, một vài quán ăn và quán càphê. Nhưng ngoại ô là cả một vùng đất đỏ mênh mông với những con đường vàng rực hoa quỳ. Những buổi sớm sương trắng bềnh bồng và những cô gái Thượng xinh xẻo mang gùi trên lưng đi từng hàng dài.
Không bị pháo kích, không bị đặt ḿn. Chỉ có cái lạnh hiu hiu và bầu trời như xuống thấp hơn ở đồng bằng. Mặc dù chiến sự đang đến hồi ác liệt nhưng nơi đây thật thanh thoát và b́nh yên.
Đơn vị của tôi đóng cách thành phố hơn 5 cây số. Nếu không có những bao cát, những hàng rào dây kẽm gai và nhất là không phải leo lên cái tháp canh mỗi tuần vài bận th́ tôi đă tưởng ḿnh được đi chơi sau những ngày ngột ngạt ở trong bar thằng Hậu.
Còn tiếp ...
Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu
Trung đội tôi có một lao công đào binh. Anh ta tên Hiển, lớn hơn tôi vài tuổi. Anh sống lặng lẽ, ít nói, nên chẳng ai biết nhiều về anh. Chỉ biết anh đă đào ngũ đến lần thứ ba ! Tha măi không xong người ta đưa anh vào quân lao rồi đưa lên đây. Không cấp bậc, không súng, không lương. Anh phải làm những công việc nặng nhọc như tù khổ sai.
Rất may, trung uư trung đội trưởng không v́ thế mà hành hạ anh. Ông bảo chết nhiều quá, ai không sợ. Thỉnh thoảng ông có cho anh chút tiền tiêu vặt và chúng tôi thường san sẻ thuốc lá cho anh. Anh bị phạt một năm, chịu đựng được hơn năm tháng.
Bỗng một hôm điểm danh không có anh. Mọi người ai cũng nghĩ là anh lại trốn. Không ngờ anh treo cổ trong nhà tắm !
Cái chết của anh làm cho tôi ngẩn ngơ. Thà bị bắn gục ở ngoài mặt trận, chứ đút đầu vào tḥng lọng sao nó cay đắng quá. Đâu phải anh không muốn sống. Nhưng cái cuộc chiến tranh này nó kéo dài quá lâu. Nó cày nát biết bao phận người. Những người vô tội như cô Sáu tôi, cả những người không ai ưa như ông Khứ, thằng Mậu hay ngơ ngáo như thằng thủ ngữ Đực ….Tất cả ngă xuống và rồi sẽ ngă xuống cho đến bao giờ ?
Cái hiệp định Paris ồn ào kia chỉ làm lợi duy nhất cho những nhà buôn sơn. Khắp nơi người ta đua nhau vẽ cờ trên mái nhà, trên các bức tường mặt phố. Người ta chuẩn bị một cuộc giành dân lấn đất. Chỉ có vậy thôi. Đă ai nhường nhịn ai đâu. Cái bào thai hoà b́nh chắc cũng phải đẻ non thôi, làm sao mà sống được !
Ngoài cổng lúc ấy lao nhao có người đàn bà hỏi thăm ai đó. Ai cũng tưởng là vợ anh ta đến t́m. Sao mà anh ta linh thiêng đến thế ! Biết ăn nói làm sao với người đàn bà tội nghiệp này ! Tôi định đi ra gặp chị, nếu cần san sẻ một ít tiền dành dụm để giúp chị. Nhưng không phải là vợ anh ta. Tôi quay vào, bỗng nghe kêu giật ngược :
– Được ơi, phải em Được đó không ?
Tôi sững sờ quay lại. Th́ ra chị Thảo. Tôi cũng kêu lên :
– Dạ, chính em là Được đây.
Nếu không có nhiều người chắc là tôi đă chạy ra ôm chầm lấy chị.
– Thực không ngờ là em ở đây !
– Em cũng không ngờ là được gặp chị. Em trai của chị ở đơn vị nào ?
– Pháo binh, ở đâu dưới Pleiku.
Tôi xin phép trung úy đưa chị đi. Chúng tôi t́m đến đơn vị cậu ta th́ được biết pháo đội đă được điều đi nơi khác. Ngày mai chị mới đến chỗ của cậu em. Chị đành phải nghỉ lại ở Pleiku.
Tôi đưa chị loanh quanh đi dạo phố. Chị nói, con phố ǵ mà nhỏ quá. Cứ như đi dạo ở làng An Định. Chị hỏi thăm tôi cái làng quê bé xíu mà chị đă từng sống ở đó đến hơn chín năm. Cái cầu tre mỏng mảnh gần trường học mà chúng tôi thường run rẩy ḅ qua, cái lớp học đầy cóc nhái và rắn rít giữa những hàng tre. Và những con người đă từng cay nghiệt hành hạ nhau ở làng An Định. Những ông tổng Bá, ông Khứ, cô Thảnh … Khi biết những người một thời rất đáng sợ với trẻ con ấy, kẻ đă chết, người bị bắt … chị thở dài nói:
– Thật tội nghiệp ! Chẳng biết sao họ thù nhau đến thế ? Rồi họ được ǵ ? Cho đến giờ chị vẫn c̣n run khi nhớ lại tiếng nói the thé của cô Thảnh !
Con phố không đủ dài cho những hồi ức của chúng tôi. Đi măi cũng chán, chúng tôi ghé vào quán ăn uống qua loa, rồi đi t́m nhà nghỉ. Đó là một khách sạn nhỏ ở một con phố cũng nhỏ chỉ vừa đúng năm căn nhà. Chủ là một người đàn bà kiêm luôn bồi pḥng. Bà không hỏi nói ǵ chỉ lặng lẽ đưa cho tôi một ch́a khoá, chỉ tay lên gác. Tôi đưa hai ngón tay. Bà hơi nghi ngờ nhưng cũng đưa thêm một chiếc nữa.
Nhận pḥng xong chị đi tắm. Tôi ngồi hút thuốc ở ban công. Mới hơn 8 giơ tối mà phố xá đă im ĺm. Môt vài chiếc xe jeep chạy vụt qua. Đâu đây tiếng máy điện nổ ŕ rầm. Mới ngày nào mà đă hai mươi năm. Quả thực, nếu chị không kêu đúng tên th́ dù có gặp ở ngoài đường tôi cũng không thể nhận ra. Tôi không nói chị đẹp hơn hay già hơn, nhưng so với người con gái đă có lần ngủ quên trong ḷng tôi thật khác xa.
Ngày ấy chị như chị ruột tôi, c̣n bây giờ qua cái vẻ hồ đồ của người chủ khách sạn, tôi lúng túng hiểu ra rằng chúng tôi chỉ là hai người đàn ông và đàn bà.
Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu
Tôi định đi xuống phố một lát. Nhưng cửa pḥng chị sịch mở và chị tươi tắn đến bên cạnh tôi. Rất tự nhiên, chị đặt tay lên vai tôi, hơi ngửa mặt ra một chút để nh́n cho rơ. Chị nói :
– Em không khác trước là mấy. Em có biết tại sao chị nhận ra em không ?
– Dạ không.
– Tại v́ em quá bé và có một cặp mắt rất sáng.
– Như mắt chó !
– Đừng nói bậy. Để chị nghĩ coi. Mắt bồ câu th́ là mắt con gái. À, phải rồi, như mắt con chồn đèn ấy. Rất tinh khôn mà cũng rất buồn. Không thể nào quên được !
Hai chị em cùng cười. Thấy tôi cứ măi đốt thuốc, chị nói :
– Em hút thuốc hơi nhiều đấy !
– Dạ em cũng định bỏ mà chưa bỏ được. Đời lính buồn quá chị à.
– Ơ, chị quên chưa hỏi em. Vợ con ra sao rồi ?
– Em chưa có ǵ hết.
– Thật à ?
– Dạ thật.
– Thế cũng có một cô em nào nhớ tới em chứ ?
– Cũng không.
– Em dấu chị.
– Không, thật mà. Chỉ có một người em nhớ tới, luôn luôn nhớ tới nhưng ở rất xa.
– Ở đâu mà xa ?
– Ở trong chuyện ngày xưa.
– Thôi đừng đùa nữa !
Lẽ ra tôi cũng hỏi chuyện chồng con của chị nhưng không hỏi. Thực ra là không dám hỏi. Không hiểu tại sao tôi lại sợ. Có lẽ tại tôi không muốn cái h́nh ảnh năm xưa bỗng chốc nḥa đi khi biết về chồng con của chị. Nhưng nếu cứ đứng măi ở ban công, cứ hỏi nói vẩn vơ thế nào cũng có lúc chị tự nói ra, nên tôi khuyên chị đi ngủ sớm để sáng mai đủ sức đi xe. Chị nghe lời vào pḥng. Tôi chúc chị ngủ ngon, nhưng chị nói :
– Chắc chưa ngủ được đâu. Lạ pḥng chị hơi sợ. Vào nói chuyện chút nữa đă. Em c̣n phải kể cho chị nghe trong bao nhiêu năm qua em đă sống ra sao, phải vậy không ?
– Dạ.
Tôi vào pḥng chị. Cũng một căn pḥng nhỏ như pḥng tôi. Một chiếc giường nhỏ, một cái bàn, một cái ghế. Chúng tôi phải ngồi trên sàn, tựa lưng vào vách. Y như hồi nào chúng tôi ngồi co ro trong lớp v́ đi học quá sớm. Chỉ khác lúc này trời không mưa, đèn sáng và hai người đă trải qua những năm tháng giông băo của cuộc chiến tranh.
Chúng tôi lại nói tiếp về những ngày c̣n bé, về cái lớp học chập chờn ma quái trong đêm, những con đường trơn như thoa mỡ, những con đom đóm lập loè, những cọng cam thảo tẩm mật ong …. Đêm cao nguyên mát lạnh. Về khuya sương giăng trắng. Tiếng máy điện ŕ rầm nghe rơ hơn và xa xa vọng lại tiếng pháo 155 ly.
Có một lúc gần như hết chuyện để nói cho nhau nghe. Chúng tôi ngồi lặng ngắm những con thạch sùng đuổi nhau trên trần nhà. Chúng ḅ ngược mà vẫn nhanh nhẹn như những đứa trẻ chạy chơi trên đất. Thế rồi tôi mơ hồ nghe có tiếng gọi:
– Được à .
– Dạ.
Một bàn tay, đúng là bàn tay của chị chứ đâu phải ai khác nhưng rất lạ bất chợt nắm lấy tay tôi. Nếu bảo một cái cây bị gió thổi rạp cũng chưa chắc đă nhanh bằng. Phải nói là một trái chín đang rụng. Tôi ngă vào ḷng chị.
Phải như tôi ngủ thiếp đi như ngày trước chị ngủ thiếp trong ḷng tôi. Phải như một trái hoả châu rơi ngoài cửa sổ. Ừ, phải như vậy th́ mọi sự đă không xảy ra. Đằng này chúng tôi như hai thỏi nước đá trong một cái cốc. Chúng tôi đă tan ra và hoà trộn vào nhau.
… Cho đến khi bừng tỉnh và nhận ra đă làm cái điều không nên làm th́ trời đă sáng. Chị giục tôi nhanh chóng trả pḥng.
Chúng tôi ngồi uống càphê ở một quán cóc. Chị tránh không nh́n tôi. Tôi cũng không dám nh́n chị. Nhưng tôi vẫn thấy đôi mắt long lanh ấy, đôi môi nóng bỏng ấy, làn da tươi mát ấy …. Chị đă hào sảng ban cho , không một chút dè sẻn. Từ dưới đáy cuộc đời, tôi bỗng dưng được chị nâng lên và cả hai trong một phút giây đă cùng bay lượn trên đỉnh trời cao nguyên lồng lộng.
Uống càphê xong chị đón một chiếc xe ôm ra bến xe. Tôi rất muốn đưa chị đi nhưng chị bảo đừng. Chị nói thế nào về trại em cũng bị phạt. Chị bảo anh xe ôm siết ga lao nhanh. Tôi đứng trông theo, bâng khuâng măi không biết là mộng hay thực.
Còn tiếp ...
Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu
Về đến đơn vị, chúng tôi được lệnh hành quân ngay. Có tin quân miền Bắc tập trung một lực lượng lớn ở Ngă ba biên giới. B.52 không c̣n ném bom rải thảm nữa nên chẳng việc ǵ họ phải sợ. Tổng thống Mỹ Nixon phải rời Nhà Trắng v́ nghe lén. Tổng thống Ford đang nằn ń xin quốc hội chi thêm 700 triệu đô. Trong khi đó, tổng thống Thiệu thề không cho cộng sản về Sài G̣n ăn phở !
Dường như lịch sử đang lao vào một khúc quanh nghiệt ngă. Không biết bọn chúng tôi có phải rơi ṭm xuống vực ? !
Sau bao nhiêu đồn đoán, rốt cuộc quân miền Bắc tấn công Banmêthuột. Dưới con mắt của các nhà chiến lược th́ đây là một cuộc tấn công có phần mạo hiểm nếu không muốn nói là tự sát. Bởi v́ quân đoàn II từ Pleiku đánh thốc xuống, sư đoàn dù và thuỷ quân lục chiến từ Nha Trang đánh lên. Có là con voi chín ngà cũng không thoát khỏi ṿng vây.
Nhưng không hiểu sao người ta vẫn bảo cộng sản chỉ dương đông kích tây để đánh Pleiku ! Đến khi cái buôn làng giàu có nhất Tây nguyên bị đánh chiếm hoàn toàn th́ mọi quyết định đưa ra đều đă quá muộn !
Banmêthuột bây giờ giống như thiên linh cái đă bị điểm trúng huyệt. Chẳng những các quyết định đưa ra đă quá muộn mà c̣n quá sai , tưởng chừng như u mê lú lẫn. Thay v́ phải quyết giành lại cho bằng được dù phải ném vào đó cả sư đoàn như ở cổ thành Quảng Trị trong mùa hè đỏ lửa, th́ người ta lại quyết định di tản chiến thuật !
Nghĩa là tạm thời bỏ cao nguyên để lui về giữ vùng duyên hải. Năm sau bầu cử tổng thống Mỹ đánh chiếm lại cũng chưa muộn ! Thế là một cuộc di tản quân sự ồ ạt chưa từng có đă diễn ra !
Để tránh bị truy kích và phục kích, người ta không đi đường quốc lộ 19 xuống Quy Nhơn mà đi đường tỉnh lộ 7 xuống Tuy Ḥa. Người ta cho rằng như thế là đă đánh lừa được cộng sản.
Cả một quân đoàn với bao nhiêu xe pháo lính tráng vợ con, cùng cả vạn dân tứ xứ lên lập nghiệp ở cao nguyên, đùn đẩy chen chúc nhau trên tỉnh lộ có từ hồi Pháp thuộc, đă từ lâu không dùng đến đầy ổ gà ổ voi nhiều chỗ đứt đoạn.
Lúc đầu có công binh đi mở đường, thiết giáp đi đoạn hậu, trên cao trực thăng quần đảo. Nhưng khi ra khỏi thành phố chừng vài mươi cây số, bắt đầu xuyên qua rừng th́ bị đánh thọc sườn. B-40 lao thẳng vào xe. Rồi lựu đạn ném như văi cát. AK nổ cồng cộc từng tràng. Lửa và khói mù trời. Tiếng súng nổ. Tiêng thét gào. Tiếng rên xiết kêu la tuyệt vọng.
Một cảnh hoảng loạn chưa từng thấy. Dân hốt hoảng giẫm đạp lên nhau. Lính vứt súng đi t́m vợ con. Cả một quân đoàn thiện chiến giờ như một con rồng bị thương đang cố trườn ḿnh ra biển !
Trước đó, cuộc hành quân của chúng tôi chưa được mấy ngày đă được lệnh khẩn cấp phải quay về. Chúng tôi không kịp về trại mà phải xuống Pleiku để di tản ngay. Lúc đầu c̣n đi theo từng trung đội, sau mạnh ai nấy đi. Chẳng mấy chốc chúng tôi lọt giữa một rừng người hốt hoảng.
Người ta tranh nhau leo lên xe, chẳng cần biết là lính hay dân. Rồi người ta cướp xe, cán cả lên người bị thương mà đi. Phía trước có cầu bị sập. Phía sau không cần biết cứ đùn đẩy tới trước. Cả một đám người lúc nhúc loi nhoi, tới không được, lui cũng không. Pháo địch lại rót tới không thương tiếc ! Máu và thịt tung lên đỏ thắm như xác pháo.
Ḿnh đầy máu me, tôi bị hất tung lên cao rồi rơi xuống b́a rừng. Bị choáng một lúc. Khi tỉnh lại tôi nhận ra rằng, nếu cứ nhập vào cái đoàn người vừa đói khát vừa điên dại đó, trước sau ǵ tôi cũng bị xéo nát. Tôi t́m tới một gốc cây nghỉ mệt, mặc cho đoàn người xe pháo tuyệt vọng vẫn cứ ḅ qua.
Tôi chập chờn trong cái đêm kinh hoàng nhất của đời ḿnh. Hơn cả lúc cô Sáu tôi chết. Cái khủng khiếp không hẳn do đạn bom chết chóc mà là một nỗi tuyệt vọng to lớn làm cho cả đầu óc và chân tay tưởng chừng rũ liệt.
Sáng ra, đoàn người đă đi suốt đêm bỏ lại con đường đầy những súng ống giày mũ và những xác chết không c̣n nhận ra mặt người. Đau xót làm sao là hăy c̣n những đứa bé xao xác đi t́m cha mẹ. Tôi định gom chúng lại dẫn đi. Nhưng lúc ấy có nhiều toán du kích xuất hiện. Bọn họ đi thu nhặt súng. Tôi lại phải nằm xuống giả vờ chết.
Mặc cho những đứa bé giăy dụa khóc la, họ vẫn buộc chúng đi theo họ vào tận rừng sâu. Tôi cố nghĩ là họ không nỡ đem chúng đi bắn để khỏi phải gào lên !
Thật may là tôi không bị thương tích ǵ. Tôi nhặt một biđông t́m chút nước. Tôi uống một ngụm rồi cứ phía trước mà đi đại chẳng cần biết đây là nơi nào. Vượt qua những vũng máu, những xác xe tăng đang c̣n cháy dở, tôi đến gần một con suối.
Lúc ấy tôi nghe một tiếng rên. Tôi t́m tới, chắc là có người đang bị thương. Nhưng thật bất ngờ, đó là một người đàn bà với cái bụng to kềnh đang quằn quại v́ sắp sinh. Dĩ nhiên là tôi ngồi xuống bên cạnh, dù tôi không biết sẽ phải giúp đỡ chị ta bằng cách nào.
Tôi chưa dám hỏi nói ǵ với chị. Trông chị mệt lả. Mồ hôi chảy ướt cả tóc. Bên cạnh chị, một xác chết nằm sấp, chiếc mũ sắt che kín mặt anh ta. Tôi thấy đau nhói ngang ngực. Chắc chắn cái xác ấy là cha của đứa trẻ chưa biết sẽ được sinh ra bằng cách nào !
Còn tiếp ...
Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu
Dường như cảm nhận có người ngồi bên cạnh, mắt chị vẫn nhắm, nhưng miệng chị run rẩy thều thào: “Xin đừng bỏ đi! Hăy làm phước giúp tôi!”. Tôi vội lên tiếng để chị yên ḷng: Ờ, có tôi ở lại đây, chị đừng sợ. Chị mở choàng mắt, ngạc nhiên khi thấy tôi là một người đàn ông. Chị nói như khóc: Xin anh giúp giùm mẹ con tôi. Tôi gật đầu.
Liền sau đó, chị cong người lên v́ đau. Tôi vội ra sau đỡ lấy người chị. Chị cắn môi đến bật máu để nén tiếng kêu. Tôi chưa thấy một người đàn bà nào trở dạ trong cảnh đau thương tuyệt vọng như chị. Tôi rùng ḿnh nghĩ tới mẹ tôi. Cái đêm mà mẹ sinh tôi ra ở bờ sông chắc cũng trơ trọi, đớn đau và tuyệt vọng như thế này. Tôi thấy thương mẹ tôi quá. Bao nhiêu giận hờn, ấm ức, giận mẹ giận đời, như cục đá to suốt bao nhiêu năm chẹn ngang ngực, bỗng chốc tan ra như nước.
Bỗng chị qườ quạng nắm chặt tay tôi. Chặt đến nỗi tôi tưởng chừng chị sắp bóp nát nó ra. Hai gót chân chị cày trên đất để t́m chỗ tựa. Người chị như một cánh cung. Chị nín thở rồi bật ra một tiếng “ối”.
Chị ngă vật ra. Tôi cũng ngă theo.
Ơn trời, chị sinh được một cháu bé. Khi tôi đỡ đứa bé trên tay, một thằng cu, nó khóc thật lảnh lói. Tôi mừng đến chảy nước mắt. Cũng là tiếng khóc, nhưng không phải là tiếng khóc của những con người khốn khổ vừa đi qua, mà tiếng khóc mới, ấm và vui quá chừng. Không hiểu tiếng khóc đầu tiên của tôi có được như vậy không ?
Mẹ của cháu tuy mệt, nhưng nụ cười đă làm cho khuôn mặt chị trở lại b́nh thường, không c̣n méo mó nhăn nhúm nữa. Chị đỡ lấy con, nhờ tôi đi xuống suối lấy nước. Sau đó, chị chỉ cho tôi một số việc mà các bà mụ phải làm. Tuy lúng túng vụng về nhưng tôi đă làm những công việc kỳ lạ đó không một chút ngượng ngập xấu hổ.
Sau đó, để yên cho chị rủ rỉ nựng con, tôi lặng lẽ đem cái xác của người chồng đến một gốc cây gần đó. Tôi bẻ lá cây rừng phủ lên người anh, như tôi đă từng lót lá để chôn cô Sáu. Tôi khiêng đá chặn lên để thú rừng không moi xác anh. Tôi cũng dùng đá khắc tên họ anh lên cây để may ra sau này chị biết chỗ mà t́m.
Khi mọi việc xong xuôi, ngày cũng sắp tàn. Tôi đến gần chị và nhận ra khuôn mặt chị đầm đ́a nước mắt. Chị nh́n tôi, nói gân như nấc lên từng tiếng:
– Anh ǵ ơi! Mẹ con tôi biết lấy ǵ đền ơn anh !
– Trông chị hăy c̣n mệt lắm. Chị ngủ đi !
– Anh ấy là chồng tôi.
– Tôi cũng đoán vậy.
– Anh ấy bị trúng đạn.
– Anh chị về đâu ?
– Về Nha Trang. Chắc c̣n xa lắm phải không ?
– Tôi cũng không biết nữa, nhưng sẽ cố đưa chị về ít ra là tới Tuy Ḥa.
– Anh khổ với chúng tôi quá. Chắc là Trời Phật đưa anh tới giúp chúng tôi.
– Chị đừng nghĩ ngợi lung tung. Tôi với anh ấy cùng là lính mà.
Rất may là anh chị đă chuẩn bị cho đứa con đầu ḷng rất chu đáo. Những tă lót và quần áo của cháu bé vẫn c̣n sạch sẽ thơm tho. Anh là trung uư và chị là giáo viên tiểu học. Thật tiếc là anh không c̣n sống để được thấy đứa con xinh đẹp của ḿnh chào đời.
Còn tiếp ...
Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu
Đêm hôm đó, tôi đốt một đống lửa bên cạnh nấm mồ bằng lá của anh. Gần đó vợ con anh đang nằm ngủ. Xa xa vọng lại tiếng máy bay trinh sát và khu rừng đôi lúc sáng lên dưới ánh hoả châu buồn bă.
Sáng hôm sau chúng tôi lên đường. Một cuộc hành tŕnh vất vả mà có lẽ suốt đời chị không bao giờ quên được. Cuộc hành tŕnh giữa những xác chết đă bắt đầu hôi thối. Dù can đảm và chịu đưng đến mấy cũng có lúc chị phải bật khóc. Chân chị phồng rộp. Nhiều đoạn tôi phải ghé lưng cơng chị đi. Đứa bé trên lưng chị ngật ngừ v́ bị sốt.
Năm ngày sau, chúng tôi cũng ḅ được ra khỏi rừng và đến được những xóm làng nghèo nàn thưa thớt. Dù vậy, những người ở đây cũng đă giúp chúng tôi thoát chết.
Khi tôi đưa được chị đến Tuy Hoà th́ cờ MTGPMN đă tung bay ngạo nghễ. Tôi t́m cách đón xe cho chị về Nha Trang. Đứa bé đă biết hấp háy nh́n tôi khi tôi đặt một ngón tay lên trán bé để từ biệt. Chị không nói lên lời, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống mặt con. Tôi chúc chị lên đường b́nh yên. C̣n tôi, con đường trước mặt chắc chắn là không b́nh yên một chút nào.
Giữa những con phố đầy cờ nửa xanh nửa đỏ, mọi người mệt mỏi trở về sau khi đă cố sức chạy theo quân miền Nam mà không kịp. Hay đúng hơn là cũng không c̣n biết chạy đi đâu nữa. Lịch sử đang viết tiếp những ḍng dữ dội. Hết Phan Rang, Phan Thiết, đến Long Khánh, Biên Hoà rơi rụng như những đồng bạc vô hồn trong tay một con bạc tháu cáy. Sài G̣n bị bao vây bởi một số lớn những máy cày giả làm xe tăng. Tổng thống một ngày Dương văn Minh chỉ kịp ghi cái dấu chấm nhỏ vào lịch sử bằng cách tuyên bố đầu hàng vô điều kiện !
Dù sao th́ cũng đă hoà b́nh, tuy rằng con chim bồ câu một cánh th́ xanh, một cánh th́ đỏ. Từ đây các bà mẹ không phải đêm đêm ra thắp nhang giữa trời, cầu xin Trời Phật chở che cho con trai khỏi phải bị ḥn tên mũi đạn. Các chị vợ lính khỏi phải ngất xỉu v́ nhận giấy báo tử của chồng. Và lúa chín sẽ có người chờ gặt !
Trở về !
Hai tiếng nghe náo nức làm sao !
Trên đường về làng, nhộn nhịp những người hồi cư. Vẫn gồng vẫn gánh, vẫn tay xách nách mang, vẫn luộm thuộm rách rưới như ngày nào bỏ cả nhà cửa ruộng đồng mà đi. Sau bao nhiêu năm dấp dúi bên hông phố chợ, những con người của đồng ruộng cũng chẳng giàu có văn minh hơn chút nào. Đôi mắt ai cũng mờ đi ít nhiều. Giọng nói c̣n đục và buồn hơn. Biết sống làm sao đây khi ruộng đồng cỏ lác cao ngập đầu người. Những đồng lương ít ỏi của những đứa con đi lính xẻ chia đă không c̣n nữa. Trên đầu đứa nào cũng cao lêu nghêu một cái mũ nguỵ quân nguỵ quyền.
Tôi đă gặp các ông hương kiểm, hương bộ, các ông biện, ông … Với cây gậy trong tay các ông run rẩy đi theo con cháu. Chừng ấy năm chạy loạn, chừng ấy năm sống bụi sống bờ, các ông hăy c̣n liêu xiêu bước đi đă là may. Đem được cái nắm xương về với quê nhà th́ con chim hoà b́nh màu ǵ cũng được !
Đă tới làng rồi đây !
Tôi lội qua sông leo lên cái mô đất bên cầu. Giữa cây cỏ hoang vu, một cây khế đúng là đă mọc trên chỗ cô tôi nằm. Những bông khế đầu mùa tim tím đang lặng lẽ toả hương. Tôi cứ tưởng ḿnh sẽ phải khóc nức nở khi được quỳ trên mộ của cô. Nhưng thật lạ, tôi lại thấy ḷng ḿnh rất ấm áp. Như thể tôi đang gặp lại cô. Tôi nói thầm: Con đă về rồi, thưa Mẹ !
Trong lúc tôi đang loay hoay thắp nhang cho cô th́ có tiếng đạn lên ṇng và có tiếng quát :
– Mày là thằng Được chó đẻ phải không ?
Tôi nói :
– Đúng, Lê văn Được là tôi.
– Đi theo tao !
Tôi nói:
– Để tôi thắp cho cô tôi cây nhang đă !
Nhưng bọn họ túm nắm nhang vừa mới đốt ném vào bụi.
– Đi ngay ! Không nhang khói ǵ hết. Đồ chó đẻ mà cũng bày đặt nhang với khói !
Tôi bị dí súng vào lưng bắt phải đi đến trụ sở Uỷ ban quân quản lúc này đang che tạm trên nền nhà ông Chánh nhạc. Một người hơn 30 tuổi đầu đội mũ tai bèo, lưng đeo súng colt xô ghế đứng dậy hỏi tôi :
– Hừ, thằng chó đẻ mày có biết tao không ?
Tôi không trả lời. Thực ra tôi biết. Nó là thằng Khấu con ông Năm Qườn chăn vịt. Ngày trước ở làng người ta gọi đùa ông là thiếu tá v́ dưới cây sào của ông lúc nào cũng có cả mấy trăm con vịt đẻ. Bà vợ ông cũng đẻ nhiều như vịt, nhiều đến nỗi ông không nhớ hết tên con. Để khỏi nhầm, ông gọi kèm với một đặc điểm nào đó. Như Sủng lé, Mận c̣i, Khấu thẹo …
Một lần đuổi theo mấy con vịt lạc bầy, ông đă bị nước lụt cuốn trôi. Khấu thẹo thay cha nắm cây sào. Chẳng biết có phải v́ lư lịch chăn vịt mấy đời mà nay nó được chăn dắt dân làng An Định lúc này cũng đang lao nhao chẳng khác ǵ một bầy vịt đói.
Múa cây colt trong tay như một viên thiếu tá thực thụ, nó nói :
– Giải phóng đă từ lâu rồi sao mày c̣n ôm chân đế quốc ?
Tôi nói:
– Hôm nay mới mùng 10 tháng 5.
– Tao nói từ khi giải phóng B́nh Định kia !
– Nhưng nay cũng đâu đă hết hạn.
– Mày căi lư với tao hả. Nếu không gông cổ mày tới đây, đă chắc ǵ mày chịu tŕnh diện. Mày có biết cái tội của mày lớn đến chừng nào không ?
– Tôi trốn không được th́ phải đi lính vậy thôi. Tôi nào đă bắn chết ai đâu !
– Mày đem chó khui hầm bắt đồng chí Thảnh và nhiều đồng chí khác mà không bắn giết ai à ? Những đồng chí ấy đáng giá cả trăm cả ngàn người. Lại c̣n đồng chí Khứ nữa. Mày ác đến độ để lũ chó kéo xác cho lũ giặc xem.
– Ông ấy cố lết ra miệng cống uống quá nhiều nước nên chết. Tôi muốn cứu cũng không được.
– Vậy là mày nói đồng chí ấy ngu ?
– Không. Tôi nghe người ta nói bị thương mà uống nước nhiều là chết không kịp ngáp.
Thế là hắn quát:
– Tống cổ nó vào xà lim.
Thực ra đó là cái nhà tắm của cô Thảnh đă bỏ hoang từ khi có một thằng phải gió nằm trên mái nh́n trộm. Sau bao nhiêu năm dưới bom đạn chẳng hiểu sao nó vẫn c̣n ! Nó đầy cóc đầy nhái và trên tường đầy những h́nh vẽ tục tĩu. Tôi bị trói, một tay quặt ra sau lưng, một tay ṿng sau ót, hai chân không bị cùm nhưng cột vào một khúc cây nên chỉ có trời mới cứu được. Tôi cố chịu trận suốt đêm.
Còn tiếp ...