Từ Saigon , qua cầu xa lộ , thăm Thủ Đức
[CENTER][IMG]http://i51.tinypic.com/2zguphi.jpg[/IMG]
Con đường chính của Thủ Đức . Nơi Tigon phải đi qua khi cắm trại Hè tại Trường Lasan Taberd của Cha Giám Đốc Ngô Đ́nh Hải.
[IMG]http://i56.tinypic.com/29dz23r.jpg[/IMG]
Ngày đó , Thủ Đức c̣n rợp bóng Cờ Vàng
[IMG]http://i52.tinypic.com/2iiwlxf.jpg[/IMG]
Trường Tiểu Học Thủ Đức , với cây Phượng Vỹ cổ thụ trước cửa ( Trời ơi , ông phó nḥm chụp làm sao mà chả thấy hoa phuọng của tui đâu hết vậy ? )
[IMG]http://i55.tinypic.com/29qgtjq.jpg[/IMG]
Hang đá Đức Mẹ của nhà thờ Thủ Đức. Tigon đă có dịp viếng nơi này vào khoảng năm 1960
[IMG]http://i53.tinypic.com/312xlpw.jpg[/IMG]
Nhà thờ chính của Giáo xứ Thủ Đức [/CENTER]
Cửa hàng , cửa tiệm ngày đó ...
[CENTER][IMG]http://i55.tinypic.com/209q91j.jpg[/IMG]
Tiệm Hớt Tóc [/CENTER]
( Tiếng Xưa ơi , trước cưả tiệm hớt tóc đang bày bán cái ǵ đó nhỉ ?)
[CENTER][IMG]http://i55.tinypic.com/20pcwpg.jpg[/IMG]
Tiệm chạp phô của Thím Xẩm ngoài đầu hẻm đây mà
[IMG]http://i54.tinypic.com/dlks1s.jpg[/IMG]
Quán cơm ( Ơ ḱa ! có hai anh lính chiến )
[IMG]http://i54.tinypic.com/2cru9g5.jpg[/IMG]
Tiệm sửa Radio
[IMG]http://i56.tinypic.com/1z1ej6d.jpg[/IMG]
Tiệm may[/CENTER]
Hồi kư ĐỜI THỦY THỦ, Sài G̣n 1969 : Đường Lên Hoàng Sa:
Tôi nh́n về hướng mũi tàu. Sa mù xám đục ngập phủ, ập xuống mặt nước như cố ngăn những lượn sóng ào ạt cuốn vào bờ.
Từng loạt gió hâm hấp, cuốn theo các hạt nước bắn lên từ các ngọn sóng ngă đổ, vùn vụt lướt qua chiến hạm. Gió va vào các bộ phận lộ thiên, phát ra những âm vang dị biệt, tạo thành một hợp âm lạ lùng đầy vẻ dọa dẫm.
Những vạt nước tóe lên từ bên hông tả hạm, bắn vào mặt vào mắt ran rát và cay xót. Chiến hạm lay lắc, từng khi hích mạnh vào cầu tàu, gây nên những cơn giật bất thường, ngầy ngật.
Ông hạm trưởng nghiêng người nh́n dọc theo hữu hạm, kiểm soát t́nh trạng sẵn sàng của nhân viên trong nhiệm sở rời cầu. Ông quay sang hạm phó nói bằng giọng điềm đạm như khuôn mặt của ông:
- Biển c̣n động mạnh quá!
Hạm phó nh́n ông mỉm cười. Tôi thấy những tia hy vọng lung linh từ nụ cười cầu tài đó.
Trong bữa cơm trưa vài tiếng trước đây, hạm phó đă đề nghị hoăn khởi hành đi Hoàng Sa thêm một vài ngày. Ông cho rằng việc hoán chuyển quân là việc không gấp gáp, tội ǵ phải oằn người v́ sóng gió.
Tôi biết cái lư do thầm kín mà ông không thể nêu ra. Sóng gió đối với ông là chuyện bỏ đi. Đêm qua, ông khoe với chúng tôi là mới quen được với một cô nữ sinh trường Sao Mai và ước ao phải chi cơn băo không tan vội...
Giọng cà tửng quen thuộc của hạm phó:
- Hoăn thêm một ngày nữa là phải quá, thưa hạm trưởng. Một ngày rỗi rănh, hạm trưởng sẽ làm thêm được vài bài thơ t́nh, hạm phó sẽ được hưởng thêm những giây phút êm đềm...
Tôi ngước nh́n hạm trưởng với hy vọng ông không đổi ư. Tôi th́ một ngày trôi qua nơi bến lạ là một ngày chồng chất nhớ nhung.
Nhớ người yêu th́ ít, nhớ phố xá Sài G̣n th́ nhiều. Lẽ ra giờ này tôi đă ngồi ở một quán kem nh́n ông đi qua bà đi lại. Lẽ ra tôi đă gặp lại người yêu...
- Phải khởi hành thôi, hạm phó. Ḿnh đă trễ một tuần rồi. Đại đội Địa Phương Quân ngoài Hoàng Sa đang mong ngóng được về gặp mặt vợ con.
Tôi chỉ mới mười ngày không gặp gia đ́nh mà đă ủ ê, huống hồ họ đă quá hạn sáu tháng....
Ông đổi giọng rắn rỏi, dứt khoát:
-Tháo hết dây, trừ dây số ba.
Tôi vui sướng nghe anh vô tuyến lặp lại mệnh lệnh vào điện thoại nội bộ.
Khi các dây đă kéo về tàu, nằm gọn vào ổ, hạm trưởng ban hành các lệnh cần thiết để tách con tàu đang bị sóng gió đẩy dính vào cầu.
Đúng vào lúc sợi dây duy nhất c̣n lại căng bần bật, bốc khói th́ mũi tàu từ từ tách khỏi cầu. Con tàu hục hặc, vùng vằng tiến lên.
Càng xa cầu, con tàu càng chao đảo. Tiếng gió rít đâu đó như tiếng sáo ở cung bậc cao, ḥa quyện với tiếng bầm bập từ tấm vải bố rộng lớn che kín ḷng tầu cùng tiếng phần phật từ lá quốc kỳ ở chóp trụ sắt bên trên đài chỉ huy.
Tôi ngẩn nh́n lá cờ vàng ba sọc đỏ mới tinh đang năng nổ phất phới tung bay và chợt thấy vui vui, hăng hái....
Con tàu bất ngờ chui vào một vùng mây mù xám xịt. Vô vàn mảng nhỏ xoắn xuưt rồi tan nhanh.
Người tôi nóng bừng, bứt rứt. Miệng tôi nhờn nhợn, khó chịu. Mồ hôi rịn ra ở ngực và lưng. Tôi biết là tôi đang muốn mửa. Cái khả năng chịu sóng của tôi qua mấy tháng thực tập hải nghiệp ở quân trường được ghi nhận là yếu.
Trong suốt thời gian đó biển ngày nào cũng động, nhưng dù động mạnh hay nhẹ, không ngày nào tôi không ói mửa. Có hôm mửa cả mật xanh mật vàng.
Tôi nhớ đă nghĩ đến chuyện đào ngũ, bỏ cuộc. Giờ đây, ư nghĩ đó lại trở về. Tôi đặt ống ḍm lên mắt, cố chú tâm quan sát. Phía trước mù mịt. Tôi chúc ống ḍm xuống mặt nước. Mặt nước đục ngầu, giận dữ, lồng lộn sủi bọt.
Hạm trưởng ra lệnh anh giám lộ kéo c̣i hải hành trong sương mù. Tiếng c̣i vang lên kéo dài, bị nuốt chửng vào không gian âm u rồi lại vang lên, kéo dài, đều đặn. Tôi cũng lắng nghe tiếng c̣i vọng đến từ đâu đó nhưng mọi phía vẫn chỉ là những âm thanh hỗn tạp, khó nghe...
Hạm trưởng bước lại bàn hải đồ mở quyển nhật kư hải hành. Ông đứng viết vài ḍng tiêu lệnh rồi bước sang ngồi lên chiếc ghế nệm bọc da duy nhất dành riêng cho ông. Người ông đong đưa, đôi mắt đăm đăm nh́n xuyên qua khung trời mù mịt.
Tôi đoán là ông đang ưu tư. Tôi nhớ một lời nói đùa khi học về hải hành trong sương mù. Nó không khác ǵ... hiệp sĩ mù nghe gió kiếm. Con tàu phải lắng nghe tiếng c̣i để tránh nhau. Khi “thấy” nhau th́ coi như quá muộn.
Hạm phó nói lớn:
- Pḥng radar báo cáo ba écho gần nhất
.
Tôi nghe lệnh truyền đi và tiếng đáp nhận. Một lúc sau là tiếng báo cáo hướng và khoảng cách.
Hạm phó loay hoay đo đạt, chấm tọa độ vị trí chiến hạm lên tấm hải đồ. Ông đề nghị hạm trưởng cho đổi đường. Được chấp thuận, hạm phó ra lệnh anh hạ sĩ quan vận chuyển đứng gần chiếc loa dẫn xuống pḥng lái:
- Bên phải năm.
Sau khi anh lặp lại lệnh, có tiếng vọng từ miệng loa:
-Tay lái năm bên phải.
Mũi tàu quay dần về phía hữu. Bất chợt con tàu chao đảo dữ dội. Tôi chụp lấy thành đài, bám chặt. Hạm phó buông thơng chiếc ống ḍm lủng lẳng trước ngực, phóng tới ôm chiếc la bàn điện đặt trên một trụ sắt giữa đài chỉ huy. Ông nh́n vào chiếc la bàn, giọng thật sắc:
- Lái thẳng.
Tiếng vọng:
-Lái thẳng, đường năm ba.
Hạm phó ra lệnh tăng tốc độ. Con tàu chúi mũi vào các ngọn sóng bạc đầu, hăm hở tiến lên. Nước bắn tóe vào đài chỉ huy từ mọi phía. Các bộ kaki màu nước biển lấm tấm những đốm xanh thẫm. Hạm trưởng rời khỏi ghế, bước lại bàn hải đồ nh́n vị trí được đánh dấu bằng ṿng tṛn có gạch chéo. Nó nằm trên con đường hải hành trù định. Hạm trưởng gật gù tỏ vẻ hài ḷng. Ông hỏi hạm phó:
- Ai là sĩ quan đương phiên?
- Thưa thiếu úy Túc.
- Ai kế?
- Thưa, Trung Úy Lâm.
Ông quay sang tôi:
- Thiếu Úy Bằng đi ca với Trung Úy Hào.
Ca của Trung Úy Hào bắt đầu tám giờ tối. Không đợi tôi đáp nhận, ông quay sang hạm phó:
- Hạm phó trách nhiệm chỉ huy từ giờ phút này cho đến khi tàu qua khỏi cù lao Chàm. Thiếu Úy Bằng có thể xuống nghỉ ngơi ...
Tôi hăng hái lên tiếng:
- Thưa hạm trưởng, tôi xin ở đây cho đến khi nhận phiên.
Ông gật gù:
- C̣n bốn tiếng nữa mới đến phiên. Mệt lắm đó. Tùy anh.
( C̣n tiếp ...)