SàiGòn và những đoạ đầy ... dân tộc !!!
Người ta cho chúng tôi ăn uống theo quy chế kỷ luật, nghĩa là một tháng chín kí lô gạo với thức ăn rau muống nấu canh muối. Chúng tôi thường nói chuyện nửa đêm. Lúc ấy, tám cửa ngục nặng hàng tấn đă đóng chặt, khóa kỹ, không một điệp viên tài ba nào trốn nổi dù là Hubert hay James Bond. Và, lúc ấy, dầu tù nhân biết tù nhân khác chết rũ, có khan cổ họng báo cáo cán bộ th́ tiếng hô hoán cũng chỉ ch́m vào sự hiu quạnh hăi hùng của địa ngục Chí Ḥa bao la, năm ṿng đai công an vơ trang bảo vệ.
Khi đă quen với bóng tối và thán khí, tôi tham dự vào các cuộc «tù đàm» trong đêm đen. Và tôi biết tôi cùng chung số phận giam nhốt với linh mục Nguyễn văn Nghị, Ali Hùng người nhái, Nguyễn Việt Hưng, thủ lănh Phục Quốc vân vân … Đối diện biệt giam của tôi là Chung, tên cướp phi thường, kẻ dám vào Ngân Hàng thành phố hốt bạc, đă chống trả công an, đă phóng xe hơi như bay trên đường Hàm Nghi, đă bị bắt trong chiếc xe đang chạy và lật ngửa.
Tôi đă gặp mặt Chung tại biệt giam C2 đề lao Gia Định. Nó bị siết chặt đùi bằng giây điện nhỏ. Sau ba tháng giam giữ để thẩm vấn, người ta đưa nó ra ṭa. Giây điện lằn vào thịt đùi nó, sâu cả đốt ngón tay cùng nút thắt. Người ta phải cắt phần giây bên ngoài. Cuộc đời nó bị đánh dấu bởi hai ṿng giây điện lún trong da thịt. Nó đă bị kết án tử h́nh.
Mạng sống của nó c̣n chờ đợi sự ân xá của Chủ Tịch Nhà Nước. Nó sắp ra ṭa lần chót. Hai tuần lễ, khi tôi nhận ra , nó ở cạnh biệt giam tôi bên đề lao Gia Định, Chung đi hầu ṭa phiên chung thẩm. Buổi chiều, về pḥng, nó hân hoan báo tin vui.
– Được tha chết hả, Chung ? Tôi hỏi.
– Em xin được ve dầu cù là lớn, chị ạ ! Nó đáp. Chúng vẫn muốn giết em. Lần này dứt khoát em bị chết rồi. Em cầu nguyện chúng nó bắn em đêm nay.
– Dầu cù là giúp ǵ, Chung ?
– Em hít hà cho đỡ hôi hám. Chị chịu đựng giỏi thật. Chị đúng là nữ hoàng biệt giam. Nếu em không bị tử h́nh, em sẽ cố gắng chịu đựng. Sự sống là ước mơ, chị nhỉ ? C̣n được ước mơ, ta c̣n ham sống và ta chịu đựng hết. Em đă tàn tạ ước mơ nên mỗi phút em sống là mỗi bản án tử h́nh. Em bị xử tử hàng triệu lần.
Chúng lên án tử h́nh mà không thèm bắn bỏ luôn. Chúng nó thích thấy em dẫy dụa trước cái chết, thích xử tử em cả triệu lần. Em không sợ chết mà sợ sống trong biệt giam FG. Em lại sợ cả tự tử, chị ạ ! Chị nhớ giùm em nhé, kẻ không sợ chết nhưng rất sợ sống ở biệt giam FG khám Chí Ḥa.
Đâu chỉ riêng Chung sợ sống. Tất cả tử tù của cộng sản đều sợ sống. Linh mục Nguyễn Văn Nghị bị kết án tử h́nh, bị đày đọa ở biệt giam FG đến mù ḷa mà vẫn chưa được chết. Một lần đi tắm, tôi gặp Ali Hùng người nhái chỉ c̣n là bộ xương cách tri phơi nắng, tay c̣ng xích vào chấn song sắt dưới hành lang khu tập thể. Những kẻ không sợ chết, những kẻ chọc trời khuấy nước, những kẻ đă có án tử h́nh, đều sợ sống trong biệt giam FG. Tại sao người ta cứ bắt người muốn chết phải sống ?
Một cái ǵ đó cơ hồ điềm báo trước sự chết, sự giải thoát vĩnh cửu của Chung. Nửa đêm cuối năm, nó gọi tôi dậy đứng nghe nó nói chuyện:
– Chị Lan ơi, chị nghĩ ǵ về thằng tướng cướp ?
– Tôi không nghĩ ǵ cả.
– Thật chứ, chị ?
– Tôi không thích phán xét những người cùng cảnh ngộ.
– Cám ơn chị. Em mong ngày nào đó, chị trở về đời sống, sẽ nhắc tới em, thằng tướng cướp chuyên đánh cướp ngân hàng mà mẹ nó vẫn bán thuốc lá ở vỉa hè. Thế thôi, chị nhé !
– Tại sao vậy ?
– V́ nó cướp tiền của kẻ cướp tiền của dân, nó cướp lại và phát cho dân.
– Tôi sẽ nhớ. Tôi phải nhớ.
– Có kẻ thích rắc truyền đơn, có kẻ lại thích cướp tiền. Em sợ sống quá rồi. Chắc chắn, em nên can đảm một tí.
Tôi không biết an ủi Chung ra sao. Làm sao an ủi được một người sắp chết ? Nó gọi tôi dậy chỉ để nghe có thế. Rồi nó đánh thức linh mục Nghị.
– Cha ơi, con vừa nằm mơ thấy được đem ra băi bắn. Xin cha rửa tội giúp con. Con chưa rửa tội để lên Thiên Đàng, nay con rửa tội để xuống Địa Ngục. Con một đời lương thiện, thưa cha.
– Mai hăy tính.
– Ngay bây giờ đi cha. Cha phiên phiến giùm. Cha sẽ không c̣n được rửa tội cho ai, ngoài con.
Linh mục Nghị chiều ư Chung. Ngài đọc tiếng La Tinh, nhân danh Chúa, ban cho Chung những bí tích trước giờ lâm chung. Bây giờ, chỉ cần một que diêm ai bật lên, mọi người sẽ tưởng đó là ánh sáng của thiên thần. Rất tiếc, đêm biệt giam FG tối ṃ như ngày biệt giam FG. Và Chúa khó ḷng vô đây v́ những năm ṿng đai công an vơ trang bảo vệ và tám cửa ngục vĩ đại kín mít, khóa chặt.
Nhưng tử tù Chung tin Chúa đă đến, Chúa đang ban bí tích cho nó từ một phòng biệt giam cuối dẫy. Mười giờ sáng hôm sau, bọn trật tự rọi đèn pin vào nơi nhốt Chung, dục nó dậy lấy cơm. Không nghe tiếng Chung trả lời. Ngọn đèn rọi dưới chân cửa sắt. Tôi nh́n qua ô gió thấy hai ḍng máu đen đặc. Bọn trật tự bỏ chạy. Lát sau, cai ngục kéo nhau lên. Cửa biệt giam mở tung. Người ta lôi xác Chung ra.
SàiGòn và những đoạ đầy ... dân tộc !!!
– Nó đập ve dầu cù là, dùng miểng ve cắt hai mạch máu ! Ai cho nó ve dầu ?
Cai ngục la lối một lát rồi sai trật tự khiêng xác Chung xuống dưới. Tôi hiểu, Chung đă «can đảm một tí». Nói can đảm một tí hay nói hết can đảm chờ chết th́ cũng vậy. Chung đă dối cha Nghị. Tôi ứa nước mắt thương xót nó. Giọt nước mắt cho Chung, cho con người không sợ chết, chỉ sợ sống lây lất ở biệt giam FG.
Biệt giam FG nhốt Chung không hề quét rửa, tẩy uế. Vài hôm sau, người ta tống một phần tử nguy hiểm mới vô. Sinh hoạt b́nh thường, sinh hoạt trong bóng tối. Nghĩ đến cái chết của Chung, nơi biệt giam thấm máu nó , xuống nền phân khô đă thấm máu nhiều người. Trước khi chết, Chung cho tôi một bài học: Sự sống là ước mơ, c̣n được ước mơ ta c̣n ham sống và ta chịu đựng hết nỗi thống khổ đ̣i đoạn.
Hôm nào, chị Nga dặn tôi: bằng cách nào cũng phải sống, bằng giá nào cũng phải sống để viết diễn văn. Chúng tôi c̣n nợ cô giáo triết học Trần Thu Nhi «Bài diễn văn đọc trước Quốc Hội Mỹ», bài diễn văn sẽ dài bằng một đời tù ngục của chúng tôi. Bài diễn văn khởi sự bên xô cứt, dang dở giữa cái chết tay chân vẫn đeo c̣ng là một trong ước mơ của tôi.
Nó sẽ được tiếp nối ở biệt giam khu FG khám Chí Ḥa và, có thể, sẽ kết thúc ở đề lao hay tập trung thứ 10.756 ! Đừng ngạc nhiên về con số này, riêng thành phố mang tên Người giải phóng nô lệ Hồ Chí Minh đă trên 100T. Đề lao Gia Định bí số T20, Chí Ḥa T30, Tế Bần T50. Mẫu tự Việt Nam có 23 chữ, đều bị đem đặt tên các trại tập trung.
T chưa đủ, thêm TH. Riêng Z là chữ lạ đă có 30. Rồi Z30A đến Z30Y ! Tôi sợ con số 10.754 hăy c̣n quá khiêm tốn. Bởi v́, ở thành phố Hồ Chí Minh, người ta c̣n nhốt tù trong các bin đinh Đại Nam, Đại Lợi …
Và nếu ngang qua ngôi biệt thự vắng vẻ nào, thấy cái biển nền đỏ chữ vàng «Không có ǵ quư hơn độc lập, tự do», hăy nghĩ ngay đó là một cái nhà tù. Chẳng hạn biệt thự số 4 đường Phan Đang Lưu, quận B́nh Thạnh.
Nghĩ tới bài diễn văn, tôi lại nhớ chị Nga. Lúc này chị ở đâu? Trong một cái biệt giam tương tự biệt giam của tôi hay c̣n ghê gớm hơn, thảm năo hơn ? Giá mà được c̣ng chung với chị hết một đời tù ngục, tôi sẽ thấy cái biệt giam tồi tệ này sẽ chỉ giống cái miếng sân đời , làm phong phú sự hồi tưởng mai sau. Biệt giam FG, tôi không thể quên nó. Với tay lên, tôi đụng cái trần đúc xi măng cốt sắt. Quơ tay bên phải đụng tường, bên trái đụng tường.
Nó là cái quan tài nhốt người c̣n sống. Nó là vết ô nhục của loài người. Nó tối tăm, cô quạnh hơn cả địa ngục của Diêm Vương, của Satan. Nó nhốt sắt thép, sắt thép hoen rỉ, hao ṃn. Nhưng nó đă nhốt con người. Con người trở về thời đại ở hang đá. Con người ṃ mẫm, ăn, uống, ngủ, ỉa, đái trong cái quan tài kín mít. Bọn trật tự mang cơm cho chúng tôi ăn phải soi đèn nhận lối. Chúng tôi nuốt cơm, nuốt bóng tối. Người ta đă kiểm soát được khí trời, ở đây.
Tự hào biết bao nhiêu, chúng tôi vẫn sống. Tôi vẫn sống. Tướng cướp tử tù Chung đă để lại một di chúc ngắn cho tôi: Sự sống là ước mơ. Tôi vẫn sống v́ tôi vẫn ước mơ. Ước mơ trong thống khổ. Ước mơ bên cạnh xô cứt. Ước mơ với c̣ng tọng teng.
Mỗi tuần một lần, tôi được xuống sân tù tắm gội và đổ phân, rửa xô. Tôi có dịp nh́n cái ḷ bát quái Chí Ḥa, cái ḷ giết dần giết ṃn mười ngàn người khốn nạn. Hăy kể con người, không kể tội trạng. Thời đại của chúng ta ai cũng có tội và chẳng một ai được phép tự cho ḿnh phân biệt tội trạng. Mỗi lần từ bóng tối ra ánh sáng, mắt tôi hoa lên muốn ngất xỉu.
Lên và xuống hàng trăm bậc thang, chân tôi ră rời. Tôi đă cố gắng phấn đấu bằng sức khỏe mỏng manh của ḿnh để khỏi ngă gục. Nói cho đúng, tôi đă phấn đấu bằng ước mơ định nghĩa làm người, trước hết, t́m hiểu tại sao con người và ước mơ của nó có thể tồn tại trong biệt giam FG và, những biệt giam tương tự.
Tháng 5 năm 1978, sau 240 ngày sống ṃn mỏi trong chiếc quan tài bê tông cốt sắt, ăn một cái Tết lổn nhổn vài miếng thịt mỡ, người ta lại đưa tôi về đề lao Gia Định, biệt giam C1. Tám tháng xa cách, C1 thay đổi nhiều. Khách hàng cũ của các pḥng tập thể đă bị đẩy hết tới các trại cải tạo. Khách hàng mới của những biệt giam C1, bây giờ, là quư vị Đại đức, Thượng tọa chùa Ấn Quang.
Láng giềng của tôi, một bên là Thượng tọa Thích Quảng Độ, một bên là tiến sĩ Hoàng Mạnh Hùng. Tất cả đều xa lạ đối với tôi. Họ không hề biết nữ hoàng biệt giam Ngô Kim Lan. Họ nh́n tôi xót xa giùm thân con gái phải vào phòng biệt giam . Trở về Gia Định, được thấy ánh sáng mặt trời, thấy loài người dù loài người trong cũi _ tôi hiểu tôi không thể chết dễ dàng.
Nhưng mắt tôi đă lờ mờ và sức khỏe sa sút thậm tệ. Cởi quần áo lúc tắm gội, tôi bỗng tội nghiệp cái h́nh hài tôi. Thêm ba tháng nữa thôi, nếu c̣n ở biệt giam FG, chắc chắn, tôi sẽ chết thảm. Nhưng tôi lại thèm ở thêm ba tháng nữa, để xem sức chịu đựng của tôi tới mức nào.
Còn tiếp ...
SàiGòn và những đoạ đầy ... dân tộc !!!
Người ta chưa tha tôi. Nhiều tháng ngày bị lăng quên, người ta gọi tôi đi tự khai từ đầu. Người ta muốn truy cái nguồn mà các tổ chức tuôn ra mỗi ngày một đông. Đến nỗi, nhà tù thành phố chặt cứng, hết chỗ giam giữ. Cái đau nhất của tôi là bị kết tội làm tay sai cho đế quốc Mỹ ! Tự khai của tôi như tôi đă tự khai, chỉ dài thêm chứ không khác đi. Tôi có dịp viết 240 ngày trong quan tài. Người ta thản nhiên hỏi tôi cảm thấy ra sao !
Tôi cảm thấy h́nh phạt của thù hận và sự chịu đựng h́nh phạt ấy … Rốt cuộc, tôi nói, sự chịu đựng sẽ chiến thắng h́nh phạt. Kết quả của sự phát biểu cảm tưởng rất chân thành của tôi là tôi không được viết thư về gia đ́nh báo tin tôi c̣n sống và bị c̣ng chân lưu lạc khắp các biệt giam C1, C2, B và A.
Hăy h́nh tưởng một người con gái mảnh mai, chân xích tay c̣ng, lang thang qua các biệt giam của các nhà tù danh tiếng của thành phố Hồ Chí Minh 1390 ngày đêm đói khát, ră rượi thể xác, mệt nhoài tâm hồn ! Hăy h́nh tưởng 52 đêm của ba người con gái c̣ng dính chùm trong phòng biệt giam hôi hám ! Hăy h́nh tưởng 240 ngày đêm, người con gái mảnh mai nằm trong cái quan tài biệt giam FG khám Chí Ḥa !
Lịch sử tù đày của tôi sang những trang mới. Tôi hy vọng sẽ sống lâu, sẽ viết dùm chị Nga «Bài diễn văn đọc trước Quốc Hội Mỹ» nếu chị Nga chết sớm, chết mà tay chân c̣n dính c̣ng như chị Nhi. Bài diễn văn mơ ước ấy, chị Nhi kính mến, chỉ thế hệ chúng ta mới có quyền soạn thảo, có quyền đọc, có quyền phán xét, có quyền chê trách.
– Cô thấy thế nào ? Người công an chấp pháp hỏi tôi.
– Tôi thấy b́nh thường. Tôi đáp.
– Cô không hiểu ư tôi. Ư của tôi muốn biết cô đă nghĩ ǵ khi bị nhốt biệt giam.
– Biệt giam nào ? Các ông có đủ các thứ biệt giam mà.
– Biệt giam khu FG Chí Ḥa.
– Tôi đă ghi rơ trong Tự Khai.
– Tôi đă đọc. Cô hăy hiểu rằng, tôi từ Hà Nội vào đây để làm việc với cô bằng tinh thần mới, hoàn toàn mới. Tôi đề nghị thế này: Cô tạm quên tôi là công an, tôi tạm quên cô là tù nhân chính trị, chúng ta nói chuyện như bè bạn.
– Tuỳ ư ông.
– Trước hết, tôi xin cảm phục các cô, dù các cô chống đối chúng tôi, các cô xứng đáng là kẻ thù của chúng tôi. Chúng tôi hết sức lo ngại tinh thần chiến đấu ngoan cường của các cô, các cậu, chúng tôi sẽ thua. Tôi đă gặp bọn lănh đạo cũ ở các trại cải tạo. Chúng tôi đánh giá bọn nó rất thấp. Trung ương Đảng ngạc nhiên vô cùng khi thấy các cô, các cậu chống cộng sản chân tay không. Các cô, các cậu, trong tự khai, không hề xin khoan hồng, không hề nhận tội lỗi, không mong đợi ngày về. C̣n th́ cúi đầu chịu tội hết. Các cô, các cậu, có mất quyền lợi cũ đâu mà chống chúng tôi ?
– Ông từ Bắc vô Nam có mang theo tàu bay không ?
– Tôi đi tàu bay.
– Mang theo tàu bay cơ.
– Chúng tôi có Mig 19, Mig 23.
– Có cả tàu bay giấy nữa !
– Cô đừng nghĩ chúng tôi thỏa măn tự ái của cô để khai thác. Tôi đi thu thập tài liệu viết lịch sử Đảng.
– Vậy tốt. Tôi sẵn sàng giúp ông.
– Cảm ơn cô.
– Muốn biết tôi đă nghĩ ǵ ṛng ră 240 ngày đêm ở biệt giam FG Chí Ḥa, ông nên vào đây ở một ngày thôi, ở như một tội nhân nguy hiểm, ông sẽ có cảm giác và cảm tưởng rất hiện thực xă hội chủ nghĩa.
– Tôi chỉ muốn cảm tưởng của riêng cô.
– Cảm tưởng của tôi là ghê tởm.
– Cô không sợ hăi.
– Sợ hăi ǵ.
– Sự ghê tởm.
– Tôi ghê tởm và tôi thương hại. Các ông chưa được làm người. Chỉ những kẻ chưa được làm người mới dám đối xử với con người như vậy.
Còn tiếp ...
SàiGòn và những đoạ đầy ... dân tộc !!!
– Cô được làm người rồi ?
– Phải, làm người từ sự biết chịu đựng h́nh phạt của kẻ chưa được làm người.
– Ai dạy cô tư tưởng ấy ?
– Nỗi khổ.
– Chúng tôi chỉ cần cô biết sợ hăi. Và cô sẽ phải biết sợ hăi, chừng đó, chúng tôi thả cô về.
– Các ông muốn dùng tôi làm vật thí nghiệm ?
– Gần như thế.
– Tôi hiểu.
– Bọn ngụy nhân, ngụy quyền và phản động vớ vẩn, chúng tôi không thèm quan tâm. Chúng tôi sợ các cô, các cậu. Chúng tôi sợ tuổi trẻ Sài G̣n. Một thắc mắc thuộc phạm vi tâm lư đấy. Người ta chống cộng sản hoặc để nắm quyền bính hoặc để phục hồi quyền bính cũ, tài sản cũ, sự nghiệp cũ. Tuổi trẻ Sài G̣n chống cộng sản để được cái ǵ nhỉ ? Ngày xưa, tuổi trẻ Sài G̣n chống ngụy quyền, chống Mỹ; bây giờ, họ chống cộng sản, tại sao ?
– Bất kể một chế độ nào bất nhân, tàn ác, bóc lột và không làm cho dân tộc tôi hạnh phúc thật sự, tuổi trẻ đều chống. Chế độ của các ông cũng bất nhân, tàn ác, bóc lột và không thể làm cho dân tộc tôi hạnh phúc, tuổi trẻ tiếp tục chống đối. [b]Tuổi trẻ hoàn toàn vô tư trong sự chống đối. Chúng tôi không chống cộng sản. Bất hạnh thay cái chế độ bất nhân, tàn ác, bóc lột của các ông lại là chế độ cộng sản nên các ông và thiên hạ cứ ngộ nhận chúng tôi chống cộng sản. Nếu chế độ của các ông có tự do, dân chủ thực sự và dân chúng hạnh phúc, ấm no, sẽ chẳng c̣n ai chống đối, dù chế độ ấy là cộng sản.[/b]
– Chúng tôi không có tự do, dân chủ à ?
– Hăy nh́n tôi, hăy h́nh tưởng 1390 ngày đêm cùm xích trong các phòng biệt giam, ông sẽ có câu trả lời.
– Cô cần phải biết sợ hăi. Tuổi trẻ cần phải biết sợ hăi.
– Tuỳ ư các ông.
– Đói khát và sợ hăi sẽ làm cô đầu hàng. Rồi cô sẽ trở thành một công dân ngoan ngoăn.
– Tôi biếu ông chi tiết này để ghi Đảng sử : Trong cực kỳ đau khổ và gần kề cái chết, có những người tuổi trẻ sợ sống hơn sợ chết. Lại có những người thèm ước mơ v́ ước mơ là sự sống bền bỉ, vĩnh cửu. Và họ bảo vệ sự sống bằng ước mơ.
– Ước mơ sẽ chết luôn.
– Ông đừng kiêu ngạo, con người chết, ước mơ vẫn c̣n. Bởi v́ ước mơ là ư nghĩa cao cả, vô tận của đời sống. Lưỡi lê có thể đâm thủng trái tim con người, lưỡi lê bất lực với ước mơ. Và h́nh phạt của chủ nghĩa của ông cũng bất lực luôn.
– Để xem.
Sau lần «mạn đàm» với sử gia của Đảng, người ta chở tôi tới bệnh viện Chợ Rẫy. Bác sĩ trưởng khoa thần kinh là ông bác sĩ của chế độ cũ. Sau một năm học tập cải tạo, người ta xử dụng khá đông bác sĩ Sài G̣n . Đến lượt tôi khám bệnh theo chỉ thị. Đích thân bác sĩ trưởng khoa khám bệnh cho tôi. Tôi biết trước c̣n một nhà tù ghê gớm hơn biệt giam FG Chí Ḥa mà tôi sắp được ở. Hai người công an dẫn giải mặc quần áo dân ngồi ngoài. Pḥng của trưởng khoa có ḿnh tôi và bác sĩ. Ông ta hỏi tôi:
– Cô bị thần kinh lâu chưa?
– Thần kinh là bị ǵ ? Tôi giả vờ.
– Là điên điên khùng khùng do mất ngủ lâu ngày, do suy nghĩ mỏi mệt, do lo lắng đủ thứ, do sự khủng hoảng nào đó. Ông giải thích.
– Thế tôi bị từ 30-4-1975. Tôi bị sau 1390 ngày đêm trong các biệt giam , nhà tù. Như thế có phải là điên khùng không ?
– Thời kỳ bắt đầu đấy.
– Xin lỗi ông, tôi chỉ bắt đầu điên khi gặp ông. Tên ông là ǵ nhỉ ?
– Bác sĩ Vũ Duy Tiếp.
Còn tiếp ...
SàiGòn và những đoạ đầy ... dân tộc !!!
– Ngụy hả?
– Cải tạo rồi.
– Vẫn ngụy giờ thêm phỉ. Tên ông tôi sẽ nhớ để sau này đặt tên cho cái cầu tiêu công cộng. Mỗi thằng bác sĩ ngụy ở cái khoa thần kinh này là một thùng rác. Bây giờ, khỏi khám, khỏi hỏi, chứng nhận đi, tôi Ngô Kim Lan, phản động, điên nặng.
– Cô mạ lỵ cán bộ nhà nước.
– Ghi thêm, tôi chửi rủa ông. Người điên có chứng chỉ chửi cả Hồ Chủ Tịch !
– Cô điên thật rồi.
– Tôi không chối cải. Nhưng nếu ông quả quyết những người xin xuất ngoại bị điên th́ ông bớt khốn nạn một tí.
– Tôi phải chứng nhận cô điên, thần kinh tâm liệt …
– Ông không muốn cũng không dám. Đồ hèn, chứng nhận lẹ đi. Nếu ông đủ can đảm vào tù mới bảo tôi hoàn toàn b́nh thường. Bác sĩ ngụy khốn kiếp, tôi điên nặng, có ngày tôi sẽ gặp ông.
– Cô thông cảm. Chỉ thị của công an thành phố.
– Đàn em tôi sẽ viếng nhà ông. Một trái lựu đạn chắc vừa đủ.
Tôi dọa ông bác sĩ. Ông ta tái mặt, phân trần. Tôi cười:
– Tôi không biết giết người đâu, bác sĩ ạ ! Để lương tâm ông giết ông và những lời thề của ông trước linh hồn Hippocrate dày ṿ ông. Tôi xin ông một điều: Sau khi chứng nhận tôi điên, ông nên giải nghệ thầy thuốc.
Ông bác sĩ buồn bă:
– Tôi đông con cái quá.
Cuối cùng, tôi được mời ra khỏi pḥng bác sĩ trưởng khoa. Tôi thừa đoán những việc sắp xảy tới. Công an dẫn tôi về đề lao Gia Định và tôi lại nằm trong biệt giam. Chẳng ai gọi tôi đi làm việc. Chẳng ai cho tôi biết kết quả sau lần khám bệnh thần kinh và giải thích tại sao tôi phải đến Chợ Rẫy. Người ta bắt tôi sợ hăi dần dần. Người ta muốn tôi suy luận và thầm sợ hăi từ từ.
Cộng sản thật khó hiểu. Chỉ cần thủ tiêu tôi là xong, họ không thủ tiêu. Họ mất công đầy đọa và bắt tôi sợ hăi. Họ thích thí nghiệm sự chịu đựng của tuổi trẻ. Tṛ chơi thí nghiệm của họ rất hăi hùng. Cứ đem con người ra thí nghiệm. Con người vô tích sự. Con vật sản xuất tốt hơn. Hai mươi ngày sau, tôi gặp lại sử gia của Đảng, người bôn-xê-vích đeo kính trắng, tóc hoa râm, đôi môi tím tái.
– Chúng tôi luôn luôn nghĩ đến cô. Sợ cô ở biệt giam lâu đâm ra mất b́nh thường, chúng tôi đưa cô đi khám bệnh thần kinh.
– Cảm ơn các ông.
– Kết quả đáng ngại.
– Tôi biết rồi. Các ông chỉ thị cho ông bác sĩ ngụy chứng nhận tôi điên nặng. Các ông mất công quá. Muốn đẩy tôi vào nhà thương điên, các ông cứ việc đẩy. Bày đặt thủ tục rườm rà.
– Chúng tôi làm sáng tỏ chính nghĩa cộng sản.
– Các ông mượn tay ngụy hại tôi.
– Giúp cô đấy. Tôi đă nói ǵ về nhà thương điên đâu. Làm ǵ có chuyện nhà thương điên. Nếu có, chỉ có vấn đề chữa bệnh thần kinh căng thẳng của cô. Tôi đă nghiên cứu lư lịch gia đ́nh cô. Một lư lịch hoàn toàn trong sạch. Thế mà riêng cô, cô thù nghịch chúng tôi.
– Tôi không thù các ông.
– Cô chống chúng tôi. Tại sao ?
– V́ các ông tàn ác, các ông không đem lại hạnh phúc cho dân tộc.
– Ai sẽ đem lại hạnh phúc cho dân tộc ? Bọn ngụy lưu vong hay các cô ?
– Chúng tôi.
– Dễ quá, tại sao cô không cộng tác với chúng tôi ?
[b]– Thế hệ cha, anh tôi đă cộng tác với các ông rồi, đă bị thủ tiêu hết rồi. Mèo không thể sống chung với chuột.[/b]
– Lịch sử đă khác xưa.
– Nhưng lịch sử cộng sản không thay đổi.
– Cô định chống chúng tôi tới ngày nào ?
[b]– Ngày các ông tạo được hạnh phúc cho đồng bào chúng ta. Chừng nào dân Việt Nam không bị ăn rặt đầu tôm, vỏ tôm, tôi hết chống đối. Ḿnh mẩy con tôm các ông đem đi đâu ? Tại sao lănh đạo ở nhà lớn, đi xe hơi, ăn uống đầy đủ chất bổ béo mà người bộ đội chỉ đi bộ, đeo rau muống quanh lưng, lương tháng vừa trả một đĩa cơm vỉa hè.[/b]
Cá nhân ông có nhà riêng chưa ? Có Honda chưa ? Có radio chưa ? Có vân vân chưa ? Tại sao quư vị Uỷ viên Bộ chính trị chiếm ngự các biệt thự sang trọng, c̣n đào cả hầm, xây bê tông cốt sắt tránh bom và ông, ông phải nhảy xuống tăng sê tập thể ? Tôi chống đối v́ cả ông nữa, ông ráng hiểu. C̣n hành hạ tôi, ông cứ hành hạ. Nhưng hăy nhớ rằng tôi không bao giờ muốn giết ông.
– Cô nói chuyện lảm nhảm rồi.
Còn tiếp ...
SàiGòn và những đoạ đầy ... dân tộc !!!
Sử gia bảo cai ngục dẫn tôi về phòng biệt giam. Sáng hôm sau, trên xe du lịch 404, tôi ngồi giữa ghế sau, hai bên là hai công an nữ; ghế trước, tài xế và sử gia. Người ta đưa tôi đến nhà thương điên Chợ Quán. Tôi tưởng người ta sẽ gửi tôi ở đây như một bệnh nhân mất trí nhưng người ta đă chưa làm thế vội mà chỉ dắt tôi đi thăm cái thế giới người điên. Hoặc là tôi may mắn, hoặc là tôi không may mắn, những người điên ở khu vực dành riêng cho họ, thản nhiên nh́n chúng tôi. Họ chả điên tí nào. Ngay cả những người bị nhốt trong pḥng cũng hiền ḥa, dễ thương.
Đến pḥng cuối dăy, sử gia bảo tôi nh́n kỹ xem có gặp ai quen không. Tôi đứng sát cánh cửa chấn song sắt to, tṛn nh́n vào. Bỗng tôi hoa mắt muốn khụyu ngă trên hành lang. Tôi phải bám hai tay vào song sắt. Chị Nga, cô giáo văn chương Hoàng Thị Nga, tác giả «Bài diễn văn đọc trước Quốc Hội Mỹ» dang dở đang ở trong pḥng này. Chị giống hệt một «con điên» chính cống. Bộ quần áo nhà thương màu cháo ḷng làm tăng thêm vẻ khờ dại trên khuôn mặt chị. Tóc chị rối bù và đă lốm đốm bạc. Đôi mắt chị trũng sâu, tay chị gầy g̣, nhăn nheo.
– Chị Nga ! Tôi gọi.
Chị nh́n tôi. Chị cười. Rồi chị chỉ tay:
– Cút đi !
Tôi ngỡ ngàng. Nước mắt tôi ứa ra.
– Chị không nhận ra em à ?
– Mày là ai ? Jane Fonda hay Bertrand Russell, Elizabeth Hopkins hay Henry Ford?
– Lan nè, chị Nga !
– Lan huệ sầu ai lan huệ khóc.
Những người trong pḥng vỗ tay. Chị Nga gật gù, khoái chí.
– Em hăy can đảm sống, cố sống, bằng cách nào cũng phải sống, bằng giá nào cũng phải sống em nhé !
Chị ngừng lại, chạy vụt ra cửa, nắm lấy tay tôi, cắn một miếng. Tôi giật tay và lùi lại vài bước. Chị xỉa nói :
– Cút đi, cút đi …
Rồi chị vung tay, đọc diễn văn :
– Thưa quư vị …
Người ta bảo tôi rời pḥng của chị Nga. Rồi tôi được trở về đề lao Gia Định, biệt giam C1. Lạ chưa, tù nhân đi tham quan người điên. Tôi không c̣n bị c̣ng chân nữa. Người ta bỏ mặc tôi lây lất trong biệt giam. Tôi bằng ḷng thế. Để suy nghĩ về chị Nga. Tôi nhớ 52 ngày c̣ng chung với chị, chị đă kể cho tôi nghe những mẩu chuyện liên quan tới Jane Fonda, Elizabeth Hopkins.
Tôi c̣n nhớ, như mới nghe hôm qua, giọng chị vừa phẩn nộ, vừa bùi ngùi: «Sau ngày 30-4-1975, đài BBC mở mục Diễn đàn cho những người đă từng ở Việt Nam, biết về Việt Nam phát biểu quan điểm của họ. Tôi có nghe, mỗi tuần một lần. Trừ giáo sư Honey và một kư giả nào đó, rất tiếc, tôi quên tên, viết về thiếu tá Bừng đáp máy bay L-19 chở vợ con xuống sân hàng không mẫu hạm đă làm tôi xúc động. C̣n th́ rặt một lũ tiểu nhân chơi tṛ đánh người ngă ngựa.
[img]https://kpbs.media.clients.ellingtoncms.com/img/photos/2010/04/01/Bird-Dog-Pilot_r175x200.jpg?b5bb8115feea9bebdb61a6e391d0fc3b346ab708[/img][img]http://www.buyoutfootage.com/images/titles/pd/docs/dc_314/jpegs/035.jpg[/img]
Ḿnh thua trận, đau đớn chết đi được, chúng nó c̣n chửi rủa thêm, ca ngợi kẻ thù của ḿnh. Con nhăi Elizabeth Hopkins, hai mươi bốn tuổi, hiểu cái ǵ! Vậy mà nó dám dở giọng hỗn láo, nó bảo Sài G̣n cho Hà Nội chút ít vật chất nhưng Hà Nội cho Sài G̣n phẩm cách con người. Đấy, Hà Nội cho Sài G̣n phẩm cách làm người bằng cách c̣ng dính chùm Sài G̣n đi ỉa, đi đái, ăn uống dính chùm luôn.
Cần bắt con nhăi Hopkins xấc xược, ngu dốt đó, c̣ng nó lại, nhốt nó cạnh xô cứt để nó nh́n rơ phẩm cách Hà Nội cho Sài G̣n. Ngày nào, trong ước mơ của tôi, tôi sẽ gặp con nhăi Elizabeth Hopkins nói chuyện về phẩm cách của cộng sản. Chị Nga nhắc lại những lời đă dặn tôi trước giờ chúng tôi chia tay. Bài diễn văn. Cái c̣ng. Sự can đảm. Cuộc sống. Tôi không tin chị Nga đă điên. Không, chị Nga chưa điên. Chị Nga c̣n tỉnh táo. Chị Nga giả vờ điên.
Người ta đẩy chị Nga vào Chợ Quán hồi nào ? Chắc chắn, thời gian chị bị nhốt ở trại điên cũng lâu bằng thời gian tôi ở biệt giam FG Chí Ḥa. Người ta muốn tôi nh́n chị Nga để tôi sợ hăi. Phản ứng đă ngược lại. Tôi muốn gần gũi chị Nga để san sẽ nỗi đau khổ chị đang phải chịu đựng một ḿnh. Trại điên, tầng thứ mấy của địa ngục nhỉ ? Địa ngục hết tầng rồi. Vậy th́ trại điên là cái đáy thứ hai dưới tầng thứ chín.
Trại tập trung có ǵ ghê gớm đâu, so với nhà thương điên nó chỉ là mụn ghẻ. Phải, trại tập trung chỉ là mụn ghẻ dù ở Sibérie, ở Sơn La, Lào Kay, Cao Bằng hay Hàm Tân, Xuyên Mộc … Một năm ở trại tập trung bằng một tuần ở khu FG, bằng một giờ ở biệt giam FG Chí Ḥa, bằng một phút ở nhà thương điên. Xem chừng người ta hơi ồn ào về những trại tập trung.
Còn tiếp ...