Quyển Nhật Kư Của Tắc-Kè _ Topa
23/2/1980
Sáng hôm nay Sáu Giàu vui vẻ và miệng th́ cười toe toét. Hắn cố tỏ ra quư mến tôi khi ṿng tay ra sau lưng tôi để kéo ghế mời tôi ngồi, mặc dù tôi đang đứng bên chiếc ghế và đứng cạnh hắn. Thông thường tôi ăn sáng với các bạn trong nhóm, nhưng, sáng nay tôi muốn ăn với Sáu Giàu.
Tôi kêu hai tô hủ tiếu v́ trong thực đơn ghi: Đặc biệt hủ tiếu Sing Sing. Hủ tiếu đặc biệt thật v́ tôi thấy nhiều miếng gan, cật, tôm tươi và … rất ngon. Chúng tôi uống café sữa đá. Tôi muốn ngồi lâu với Sáu Giàu v́ tôi cần phải thẩm định cho chắc chắn xem Sáu Giàu có thật sự làm được như những ǵ hắn đă nói không. Qua cái nh́n của tôi, Sáu Giàu muốn tôi tin là hắn làm được việc.
Nếu có Sáu Giàu giúp th́ công việc đưa người từ Saigon ra xă Phước Ḥa Bà Rịa sẽ không c̣n là vấn đề làm nhức cái đầu nữa. Cái chốt canh ở Long Thành bọn công an luôn đổi người và khám rất gắt gao nên khi đoàn xe tới th́ có khi không phải “người của ḿnh.” Việc đưa một đoàn xe bốn năm chiếc qua khỏi cái chốt đó là cả một vấn đề.
Nhưng, chuyện tôi muốn biết Sáu Giàu có làm được thật sự như hắn nói không, lại là chuyện khác. Tôi đi thẳng vào vấn đề khi hai tô hủ tiếu vừa đem ra:
- “Anh Sáu, tôi cần anh giúp tôi một việc rất quan trọng. Nếu anh giúp không được th́ cứ thành thật với nhau v́ chuyện này tôi nghĩ cũng khó lắm. Tôi không giấu anh là tôi đang ở trong một tổ chức vượt biển. Chuyện tổ chức th́ không phải người nào tôi cũng tin tưởng và cho biết.
Nếu anh làm được việc tôi sẽ không tiếc tiền bạc với anh miễn là phải thành thật với tôi trong bất cứ mọi vấn đề chứ không phải chỉ thuần là công việc. Một người công an khu vực chỗ tôi cư ngụ nghi tôi nhưng chưa có bằng chứng nên chưa bắt tôi. Hắn thù ghét tôi ra mặt nên muốn t́m cách hăm hại tôi. Tôi muốn nhờ anh làm sao cho tên này văng khỏi phường 7 là tôi yên tâm lắm.”
Tôi nghĩ khi nói ra như vậy Sáu Giàu sẽ khó trả lời tôi ngay, được hay không. Nhưng, thật bất ngờ khi tôi nghe Sáu Giàu nói cách quả quyết:
- “Anh cho tôi tên của “thằng” đó đi. Tôi bảo đảm với anh chỉ trong hai tuần là nó sẽ đi khỏi thành phố này chứ không phải đi khỏi phường như anh muốn đâu.”
Tôi nói tên của hắn là Lịch c̣n họ th́ tôi không biết. Thái độ của tôi làm như không tin tưởng lắm v́ tôi cứ nh́n ngay mặt Sáu Giàu nửa như muốn hỏi nửa như không. Thấy tôi có vẻ hoài nghi, Sáu Giàu buông đũa rồi đưa cả hai bàn tay lên cao x̣e ra và nói cách chắc nịch:
- “Anh tin tôi đi. Tôi nói tên này phải đi là nó phải đi.”
Tôi chồm người về phía trước để vỗ nhè nhẹ lên vai của Sáu Giàu như tôi đă tin tưởng hắn rồi. Trước tiên chỉ cần Sáu Giàu làm việc này xem sao đă. Những việc khác từ từ rồi sẽ cho biết sau. Tôi hẹn Sáu Giàu chiều gặp lại ở một nhà hàng trong Chợ Lớn, rồi chia tay.
Trong bữa ăn tối tôi có mời thêm mấy tên công an xă Phước Ḥa cùng đến ăn. Mấy tên công an này thường lên Saigon gặp chúng tôi để kiếm ăn và kiếm nhậu. Cho hai bên đụng mặt nhau là rất cần và rất hay. Sáu Giàu cho biết đă hẹn gặp người mà Sáu Giàu cần gặp vào ngày mai nên sẽ không đi Bà Rịa được.
26/2/1980
Buổi sáng Sáu Giàu ghé qua nhà Mẹ Hai nhắn gặp tôi gấp khoảng mười giờ “tại chỗ cũ” tức quán café Sing Sing. Hai ngày qua Sáu Giàu và tôi cũng có gặp nhau. Trước tiên Sáu Giàu “bật mí” cho tôi biết là tên phỉ Lịch “uống máu chó” trong vài ngày nữa sẽ nhận công tác tận bên Campuchia. Việc thứ nh́ là, Sáu Giàu sẽ nhận công việc cầm hải bàn và dẫn đầu đoàn xe đưa người từ Saigon ra xă Phước Ḥa. “Tôi chỉ cần biết trước một ngày th́ sẽ không có vấn đề ǵ với cái chốt ở Long Thành cả.” Sáu Giàu đă nói chắc chắn như vậy nên chúng tôi đối xử với anh như người tin tưởng trong nhóm.
Tôi đến quán trước năm phút. Nhưng Sáu Giàu đến quán trễ mười phút v́, “tự nhiên cái xe nó dở chứng.” – “Chuyện nhỏ.” Tôi nói vậy chứ trong ḷng không vui v́ lo sợ công việc có trục trặc. Chuyện làm cho tôi không vui trôi qua mau khi Sáu Giàu cho tôi một món quà quư, rất quư. “Tôi nghĩ phải làm cho anh tấm thẻ này th́ không có chuyện rắc rối nào xảy đến với anh nữa.” Sáu Giàu lấy từ trong túi áo ra đưa cho tôi một tấm thẻ không bọc nhựa: “ Thẻ Chứng Nhận: Phạm Công Tắc-Kè tự Ba Hùng, là đặc t́nh Quân báo Quận 3 thuộc Quân khu 7.”
Sáu Giàu quả là tên Việt cộng không nổ sảng mà là người đă hứa th́ làm được việc. Những ngày Lịch “uống máu chó” sắp lên đường qua công tác bên Campuchia, hắn không dám nh́n ngay tôi khi giáp mặt nhau tại quán café bà Ba Ḥa. Vừa thấy tôi từ xa là hắn cúi mặt nh́n xuống đất.
Tôi vui … quá xá là vui! Không vui sao được khi một tên cộng phỉ gian ác lại sợ một thằng dân “Ngụy” tầm thường là tôi. Trước mặt Lịch “uống máu chó” tôi oang oang tuyên bố: “Ai muốn đi vượt biển th́ đến gặp tôi.”
Tôi không ngờ v́ câu nói vô ư thức và ngông cuồng trong một lúc vui đắc thắng mà tôi phải trả giá đắt sau này. Mà, người bị đầu tiên là Mẹ Hai.
Còn tiếp ...
Quyển Nhật Kư Của Tắc-Kè _ Topa
Ngày 23/4/1980 tôi đưa hai người con của Mẹ Hai đi vượt biển và thành công chỉ sau một tuần hai người được thả ra khỏi trại tù cải tạo.
……………
……………
……………
……………
16/2/1991.
Tôi có mặt tại Saigon trưa ngày 16/2/1991, sau mười một năm rời khỏi Việt Nam. Tôi về khi được tin của một người khá thân tín cho biết, Mẹ Hai nhập viện khẩn cấp. Khi tôi đến bệnh viện B́nh Dân cũng ngày 16/2/1991, lúc đó đă hơn bốn giờ chiều. Một nhân viên phụ trách hồ sơ bệnh nhân của bệnh viện đă tận t́nh giúp tôi sau khi tôi “bồi dưỡng” hậu hỷ, đă cho biết, Mẹ Hai tôi, bà Vũ Thị Sửu mất ngày 13/2/1991.
Nghĩa là Mẹ Hai đă mất được ba ngày rồi. V́ Mẹ không c̣n thân nhân ở Việt Nam nên bà con lối xóm đă lo hỏa táng cho Mẹ. Tôi hoàn toàn không thắc mắc v́ sao hai người con của Mẹ không về. Chắc chắn các anh phải có lư do chính đáng. Tôi nghĩ hai anh buồn tôi nhiều lắm nên, mặc dù tôi có liên lạc nhiều lần nhưng hai anh không hồi âm.
Chẳng qua là, khi tôi đi rồi Mẹ Hai bị khám nhà và bị giữ trên quận một thời gian. Tôi ân hận v́ đă làm cho Mẹ buồn và khổ. Tôi đă khóc, khóc thật nhiều trước mặt mấy người nhân viên trong bệnh viện. Ḷng tôi quá đau đớn ê chề. Tôi đă phạm một lỗi lầm to lớn khi để cho người ơn của ḿnh phải bị đau khổ. Mẹ giận tôi nên không hồi âm những lá thư của tôi gởi về, hay Mẹ sợ ?
Việc Mẹ không hồi âm thư cho tôi như đă phủ lên đời tôi một màu đen bi thảm không bao giờ tẩy sạch được. Nơi quê hương thứ hai tôi luôn nhớ đến Mẹ. Nhớ để mà hối hận để mà tự trách sao ḿnh lại làm liên lụy đến người từng cứu ḿnh từ vũng bùn hôi hám lên và cho ḿnh tắm rửa sạch sẽ để trở thành con người đúng nghĩa là con người.
“Cố gắng Tắc nhé. Đừng bao giờ làm cho bà đây phải phiền ḷng Tắc nhé.” Lời của Cha Hai hôm nào là những mũi tên ghim sâu vào tim mỗi khi tôi hồi tưởng lại những ngày sống êm đềm bên Mẹ Hai.
Vĩnh biệt Mẹ. Xin Mẹ thứ lỗi cho con. Đứa con ngu dại đă làm cho Mẹ phải phiền ḷng.
Tôi đi như người bệnh v́ những bước chân quá nặng nề … ra tới cổng bệnh viện th́ lúc đó đă năm giờ bốn mươi phút. Nh́n qua bên kia đường tôi thấy một người thanh niên đội nón lưỡi trai màu đen ngồi trên chiếc xe Honda hai bánh và hai chân th́ chống xuống đường; đang nh́n qua bệnh viện. Vừa nh́n thấy tôi anh thanh niên vội vàng quay nh́n hướng khác.
Hành động như vậy th́ tỏ ra c̣n yếu kém về nghiệp vụ theo dơi lắm. Người thanh niên này tôi đă nh́n thấy khi tôi ra khỏi khách sạn để đến đây. Muốn kiểm tra cho chắc chắn xem ḿnh có bị theo dơi không, tôi đi tản bộ dọc theo đường Phan Thanh Giản (Điện Biên Phủ) để ra đường Lê Văn Duyệt (Cách Mạng Tháng Tám) chứ không đón xe.
Đang đi đột nhiên tôi quẹo vào một con hẻm. Hẻm này rộng mà tôi th́ quá rành nên biết, nếu cứ đi thẳng th́ sẽ ra đến khu chợ Vườn Chuối. Tôi đứng quay mặt nh́n vào bức tường làm như thể đang đứng tiểu. Và, ngay lúc đó chiếc xe Honda hai bánh có người thanh niên đội nón lưỡi trai màu đen lao vụt qua làm cho tôi gần nín thở. Tôi sợ đến run cả người. Như vậy là tôi đă và đang bị theo dơi thật. Cảm giác run cả người lần này cũng giống y như hôm tôi quyết định ở lại chiếc ghe lớn để ra đi.
Lúc đó có hai tên công an xă Phước Ḥa thuộc tỉnh Bà Rịa cùng có mặt trên ghe gọi là để kiểm phiếu của khách. Nhưng, đồng thời cũng là để ngăn không cho tôi đi. Hai tên công an xă không ngờ hôm đó tôi có giữ trong ḿnh cây súng K54, và tôi lấy cây súng ra cầm trong tay. Cây súng là của Sáu Giàu mà tôi hỏi mượn với mục đích nhưng không nhờ anh chỉ tôi cách sử dụng. Hai tên công an cố thuyết phục tôi ở lại làm vài chuyến nữa, nhưng tôi nhất quyết ra đi … trước khi quá trễ. Tôi cũng dụ hai tên này đi theo nhưng hai đứa đă nhảy xuống nước , bơi vào bờ.
Tên thanh niên lái chiếc Honda thấy đă lỡ trớn nên đành phải chạy thẳng. Tôi quay trở ra đường Phan Thanh Giản với những bước chân đi thật vội vă và liền đón xe ôm về lại khách sạn. Tôi ở khách sạn mini Hoa Cẩm Chướng trong Gia Định. Tôi được mấy người bạn giới thiệu khách sạn này. Khách sạn có ba tầng, mỗi tầng có hai pḥng ngủ. Một pḥng lớn phía trước một pḥng nhỏ phía sau. Tôi ở tầng cao nhất và ở pḥng lớn v́ có sân rộng mà đứng ở đây tôi có thể nh́n xuống đường và cũng nh́n thấy chợ Bà Chiểu.
Ông bà chủ là người tử tế nhưng làm ăn không thành công v́ địa điểm khách sạn không thuận lợi. Những người như ông bà chủ này v́ cần có khách nên nếu tôi chịu ở xa Saigon th́ những ngày ở đây sẽ giống như đang sống với gia đ́nh. Khi về đến khách sạn th́ trời cũng đă tối nên tôi nhờ bà chủ khách sạn mua cho tôi tô ḿ nước thay cho bữa ăn tối. Bia và nước ngọt th́ đă có sẵn trong tủ lạnh đặt trong pḥng ngủ. Ông bà chủ muốn mời tôi ăn cơm nhưng tôi nói đang mệt và tôi thích ăn ḿ v́ lâu rồi tôi chưa được thưởng thức lại hương vị ḿ Ba Tàu mà chỉ ở Saigon này mới có và ngon.
“Thật sự th́ đă có điều không b́nh thường đến với ḿnh rồi.” Trong đầu tôi cứ vang lên câu đó. Tôi cần phải b́nh tĩnh, cần phải sáng suốt. Nếu tôi không thể kiểm soát được tâm thức của chính ḿnh th́ sẽ dễ bị rối loạn. Tôi lại nghĩ đến khẩu súng K54 và tên thanh niên với cái nón lưỡi trai màu đen. Suy nghĩ mệt nên tôi nằm ngửa trên giường ngắm căn pḥng tôi đang ở.
Căn pḥng rộng răi được sơn hai màu vàng lợt và vàng thẫm. Máy lạnh là loại cũ nhưng chạy đều đặn nên nhiệt độ trong pḥng luôn mát lạnh. Trên trần được trang trí cái đèn có sợi dây xích tḥng xuống khoảng nửa thước và có bốn nhánh chỉa lên trần mà mỗi nhánh có gắn cái bóng đèn tỏa ánh sáng vàng lợt rất dịu mắt. Cách pḥng tắm nửa thước cũng có một cây đèn nhỏ gắn lên tường. Trên chíếc bàn nhỏ bằng cây màu nâu sẫm ở đầu giường có cây đèn ngủ mà tôi chưa sử dụng qua. Tôi quyết định sẽ rời Việt nam trong một hai ngày nữa, nếu đổi được vé máy bay.
Còn tiếp ...
Quyển Nhật Kư Của Tắc-Kè _ Topa
18/2/1991.
Cả ngày hôm qua tôi ở luôn trong pḥng không một phút trườn mặt ra ngoài. Ông bà chủ khách sạn nấu ăn cho tôi thay v́ tôi sẽ đi ăn ở tiệm cơm b́nh dân gần đó mà ông bà đă giới thiệu khi tôi mới đến mướn pḥng. Hai ông bà cũng ngạc nhiên khi nghe tôi nhờ đi đổi vé máy bay để trở về sớm hơn, mặc dù khi mới đến tôi nói sẽ đi Đalat ít ngày. Thời gian này người Việt sinh sống ở nước ngoài về đây và muốn đến Đalat - chỉ Đalat thôi - th́ phải xin giấy phép đi đường. Ông chủ đă cho tôi biết như vậy.
Tôi hiểu rằng, từ giờ trở đi tôi phải hết sức cẩn thận. Tôi linh cảm là ḿnh sẽ gặp nguy hiểm. Tôi quả quyết chỉ tại tôi lấy cây súng K54 khi bỏ đi vượt biển nên mới xảy ra cớ sự này. Từ hơn mười năm qua thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ đến Sáu Giàu và cây súng mà tôi đă bỏ lại dưới biển Vũng Tàu khi chiếc ghe bị mắc cạn. Tôi nghĩ Sáu Giàu không bị trắc trở khi mất cây súng v́ phe cánh của anh có uy thế thật sự.
[b]Nhưng tại sao … Bọn phỉ có thể sẽ bắt tôi để tôi phải ḷi tiền ra chứ không thể dễ dàng đi ra khỏi nước Việt Nam được. Bọn phỉ đang đói meo đói mốc sau bao nhiêu năm bị cấm vận, bây giờ thấy người Việt trở về th́ như thấy cả kho tiền nên sẽ t́m đủ mọi cách để moi. Làm ǵ có luật pháp với bọn phỉ bao giờ.[/b]
Tôi không muốn chê sự nghèo nàn của đất nước mà tôi từng được sinh ra và sống những tháng ngày tuyệt đẹp. Nhưng, quả thật là hơn mười lăm năm chiếm đóng miền Nam, bọn phỉ đă chẳng làm được ǵ cho đất nước và con người ngoài những tàn phá và tàn phá. Đă tàn phá đất nước đến nghèo mạt, họ c̣n tàn phá luôn cả con người.
Những người thanh niên trai tráng tôi gặp trên đường đa số là những con người có bề ngoài thật bệ rạc. Quần áo th́ luộm thuộm , dơ dáy. Người ǵ mà nhỏ thó và ốm tong ốm teo như con mắm. Thanh niên ǵ mà không có một chút hào khí nào cả khi đi , khi đứng.
Những người phụ nữ phải bương bả ngoài đường để kiếm sống th́ đa số cũng ốm nhách ốm nhom nh́n thật xấu xí dù họ c̣n rất trẻ. Ngoài đường th́ toàn xe đạp với các loại xe không động cơ. Họa hoằn lắm tôi mới thấy chiếc xe du lịch thật cũ kỹ chạy trên đường.
Một thứ mà ai khi đến thành phố này đều phải chú ư đến, đó là các tấm biểu ngữ bằng vải hay bằng thiếc được trương lên ở khắp mọi nơi khắp mọi ngă tư đường với những hàng chữ thật lớn, được trang trí hai màu, vàng và đỏ … có thể nh́n thấy rơ từ xa với những lời rỗng tuếch viết ca tụng cái đảng cộng sản khốn nạn cùng những điều cấm và những bổn phận người dân phải làm.
[b]Nếu không v́ ân nghĩa với người mẹ đă hết ḷng giúp tôi trong cơn hoạn nạn năm xưa th́ không bao giờ tôi muốn đặt chân trở lại mảnh đất này. T́nh cảm gia đ́nh rất thiêng liêng và gắn bó của người Việt miền Nam thật sâu đậm và cao quư nên đă bị bọn phỉ lợi dụng tối đa.[/b]
Đang đứng ngoài hành lang nh́n về phía chợ Bà Chiểu nơi có cái khám đường nổi tiếng của Pháp xây, tôi giựt thót tim khi nh́n thấy một người chạy xe Honda cũng đội nón lưỡi trai màu đen đang quẹo vào khách sạn. Trái tim tôi đập mạnh như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Chẳng lẽ thằng an ninh đội nón lưỡi trai màu đen ngày hôm kia theo được tôi về đến đây nên bây giờ nó đến bắt tôi chăng?
Lo sợ quá nên tôi bị ngu mà không hay. Tờ khai ở pḥng xuất nhập cảnh tôi đă ghi địa chỉ khách sạn mini Hoa Cẩm Chướng … th́ tên an ninh đội nón lưỡi trai màu đen cần ǵ phải theo xem tôi ở đâu. Nó theo là để xem tôi đi gặp những người nào và ở những nơi nào. Sự lo nghĩ của tôi được chấm dứt khi có tiếng gơ cửa rồi tiếng nói của ông chủ khách sạn vang lên: “ Anh ơi. Anh có thư.” - Tôi có thư? Quá đỗi ngạc nhiên nên tôi bước thật nhanh đến cửa. Ông chủ khách sạn tươi cười trao cho tôi cái thư mời … của pḥng xuất nhập cảnh ở đường Nguyễn Du. Nội dung là mời tôi sáng thứ năm ngày 21/2/1991 đem passport lên cho họ kiểm tra lại. Tôi thở ra một hơi thật dài như trút được cả gánh nặng lo âu.
21/2/1991.
Đích thân viên Đại úy Trưởng pḥng xuất nhập cảnh tiếp tôi. Hắn c̣n trẻ , tôi đoán chừng chưa qua tuổi ba mươi. Hai con mắt của hắn cứ nh́n láo liên khi hỏi passport của tôi đâu. Ngay khi tôi đưa passport ra th́ vừa đúng lúc một tên công an từ ngoài đi vào. Tên này tự giới thiệu là người của Pḥng An Ninh Điều Tra thành phố đến nhận passport của tôi, đồng thời mời tôi về số 3C đường Tôn Đức Thắng (Bến Bạch Đằng cũ) v́, “có một vài vấn đề liên quan đến anh cần làm rơ.” Tôi vẫn đinh ninh chuyện cây súng K54 là nguyên nhân chính mà bên an ninh “cần làm rơ”.
Còn tiếp ...
Quyển Nhật Kư Của Tắc-Kè _ Topa
Trong căn pḥng nhỏ được soi sáng bởi ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ. Tên công an đến Pḥng xuất nhập cảnh gặp tôi, cũng là người sẽ “làm việc” với tôi. Hắn là Thiếu úy tên Mai Quốc Anh. Hắn lịch sự mời tôi ngồi và mời tôi điếu thuốc … không thơm. “Cám ơn anh, tôi có thuốc đây.” Tôi lấy gói thuốc ba số 5 ra khỏi túi áo và mời lại hắn.
Hắn đón điếu thuốc và đặt lên môi. Một tên công an khác đi vào pḥng và chào tôi rồi tự giới thiệu tên là Phạm Cang nhưng không nói cấp bậc. Phạm Cang mở đầu buổi “làm việc”:
- “Chúng tôi mời anh về đây là v́, khi anh tổ chức vượt biển anh đă lấy tiền vàng của nhiều người nhưng anh không đưa người ta đi. Nay anh trở về người ta làm đơn thưa anh …”
Tôi vẫn nghĩ đến cây súng K54 nên nói:
- “Tôi nghĩ … các anh muốn nói chuyện với tôi về chuyện khác. Khi tôi ra đi tôi đă giải quyết mọi công việc với khách và không một ai bị thiệt hại để hôm nay họ phải làm đơn thưa tôi.”
Phạm Cang tuy không cho biết cấp bậc, nhưng tôi nghĩ hắn là cấp chỉ huy của Mai Quốc Anh. Phạm Cang nói tiếp trong khi Mai Quốc Anh vẫn ngồi lặng thinh hút thuốc liên tục. Khói thuốc ba số 5 hôm nay tôi không thấy ngon , không thấy thơm mà đắng và hôi quá. Khói thuốc làm cho cổ họng tôi khô rát và đắng nghét. Mặc dù đắng và bị khô cổ nhưng tôi vẫn hút.
Tôi hút để che giấu nỗi sợ hăi.
- “Chúng tôi có đơn thưa nên chúng tôi mới mời anh về đây, chứ biết bao nhiêu người trước kia cũng tổ chức mà khi về đây chúng tôi có làm như vậy với họ đâu.”
– “Anh có thể cho tôi biết tên người thưa tôi được không?”
- “Dĩ nhiên chúng tôi sẽ nói cho anh biết tên người thưa anh. Người thưa anh là bà Nguyễn Thị Xuyến. Ngoài ra chúng tôi cũng có lệnh truy nă toàn quốc đối với anh khi anh bỏ đi.”
Nói rồi Phạm Cang mím môi lại và gật gật cái đầu tỏ vẻ đắc ư lắm.
Th́ ra nỗi lo lắng về cây súng K54 là không phải, mà là bà Xuyến đứng đơn thưa tôi. Tôi suy nghĩ thật nhanh để ráp nối lại các dữ kiện đă xảy ra là tôi đă hiểu nguyên nhân v́ sao bà Xuyến lại làm vậy …
Một hôm tôi trở về nhà lúc đó cũng gần mười hai giờ đêm, bà Xuyến vẫn đang ngồi chờ ở quán café bà Ba Ḥa để gặp tôi. Bà Xuyến là chị của tên chuyên biên số đề trong xóm đă giới thiệu Sáu Giàu cho tôi hôm nào để bán cái máy ghe nhỏ. Bà Xuyến nói muốn đưa khách cho tôi nên muốn biết điều kiện của tôi ra sao.
“Mỗi người khách của chị tôi sẽ lấy hai cây rưỡi vàng. Chị Xuyến muốn lấy của khách bao nhiêu tôi không cần biết. Tôi sẽ đưa khách ra tới hải phận quốc tế an toàn. Nếu v́ lư do nào đó mà khách chưa đi được qua khỏi hải phận quốc tế th́ sẽ được đi lần kế tiếp … cho đến khi đi được th́ thôi mà không phải trả thêm tiền.”
Lần đầu bà Xuyến đưa cho tôi hai người khách. Lần sau tăng lên năm người. Từ đó và những lần kế tiếp bà Xuyến đều có khách cho tôi. Cứ trước chuyến đi khoảng một tuần tôi nhận những người khách cuối cùng là của bà Xuyến.
Người vợ của tên chuyên biên số đề, tức là em dâu của bà Xuyến, vốn là người bán cá ở chợ Vườn Chuối, lại là người đă viết thư qua cho tôi nhưng không kể rơ chi tiết mà chỉ nói đại khái: “Anh đối tốt với gia đ́nh chị Xuyến, vậy mà chị ấy lại làm cho nhiều người oán hận anh.”
Trong nhiều năm qua tôi cứ thắc mắc tại sao lại có nhiều người oán hận tôi ? Tôi đâu có tiếp xúc trực tiếp với ai đâu? Chuyến tôi đi, dù không báo cho ai biết, ngoại trừ Mẹ Hai, nhưng số khách của bà Xuyến tôi đă giải quyết xong hoàn toàn rồi. Nghĩ vậy nhưng tôi lại không nghi ngờ ǵ bà Xuyến. Khi tôi quyết định về thăm Mẹ Hai, tôi c̣n thông báo trước cho gia đ́nh bà Xuyến biết ngày tôi về và tôi sẽ ghé lại nhà bà để giải quyết những ǵ c̣n vướng mắc.
Bây giờ tôi được biết chính bà Xuyến đứng đơn thưa tôi th́, tôi đoán: Khi tôi đă đi rồi nhưng bà Xuyến vẫn tiếp tục nhận tiền, vàng, của khách. Nhận đến bao lâu th́ tôi không rơ … Cho đến một ngày nào đó bà Xuyến hô lên với khách là tôi đă bỏ đi và lấy hết vàng đem theo rồi. Sau đó có bao nhiêu người khách đă “can đảm” thưa bà Xuyến ?
Lúc đó bà Xuyến chỉ cần hoàn lại nửa cây vàng là tiền hoa hồng của mỗi người khách, phần hai cây rưởi vàng bà hưởng trọn, và, đóng tiền phạt là được tha về. Bà được tha về v́ công an cũng nghĩ bà Xuyến đă bị tôi gạt nên liền phát lệnh truy nă toàn quốc đối với tôi. Tôi ra đi ngày 16/10/1980, vậy th́, chỉ cần biết bà Xuyến bị bắt ngày nào và năm nào, cũng như lệnh truy nă tôi phát đi từ ngày nào và năm nào, th́ sẽ rơ bà Xuyến lấy tiền của khách đến bao lâu.
Những người không đi được cũng nghĩ tôi gạt bà Xuyến nên mọi oán hận đều đổ dồn cho tôi; theo như trong thư của vợ người biên số đề gởi qua cho tôi; mà nay tôi mới hiểu ra.
Bà Xuyến được tôi báo tin sẽ trở về và sẽ đến nhà bà để nói chuyện nên bà sợ sẽ có người nh́n thấy tôi th́ mọi sự việc sẽ bị phanh phui chăng? Có lẽ bà đă nghĩ như vậy thật nên bà đă đi trước một bước là gặp những người c̣n kẹt lại và xúi họ kư tên vào đơn cho bà đại diện họ thưa tôi hầu chứng minh sự vô tội của bà.
Tôi đă tường tŕnh như trên và đồng thời kư tên trong biên bản lời khai. [b]Hai tên phỉ Phạm Cang và Mai Quốc Anh lộ vẻ “hồ hởi phấn khởi” khi cầm tờ biên bản lời khai này. Tôi hiểu ngay v́ sao hai tên phỉ lại vui mừng quá như vậy .[/b]
Còn tiếp ...
Quyển Nhật Kư Của Tắc-Kè _ Topa
Phạm Cang cầm tờ biên bản lời khai đứng lên và đi ra khỏi pḥng. Một lúc sau một tên phỉ công an khác đi vào và được giới thiệu là, Đại úy Phan Anh Minh Phó Thủ trưởng pḥng An ninh điều tra công an thành phố. Phan Anh Minh vào pḥng nh́n mặt tôi như cho biết rồi đi ra ngay. (Từ mấy năm qua và cho đến năm nay là 2016, Phan Anh Minh hiện là Thiếu tướng Phó Giám đốc công an thành phố Sàig̣n bị tạm thời đổi tên H.C.Minh.)
Một lúc lâu sau, Phạm Cang trở lại pḥng và đưa hai tờ giấy cho Mai Quốc Anh đọc. Đó là hai tờ “Lệnh bắt khẩn cấp” và “Quyết Định Khởi Tố Bị Can” do Trung tá Nguyễn Hải Phận Thủ trưởng pḥng an ninh điều tra kư khởi tố tôi về tội: “Móc nối người khác trốn đi nước ngoài , đă thu tiền vàng, quy định tại điều 88 bộ luật h́nh sự và, căn cứ điều 103 bộ luật tố tụng ...”
Tôi nghĩ như vậy là đă bị bắt giam nhưng vẫn cố nói cứng với hai tên phỉ công an may ra có chuyển hướng được ǵ không:
- “Kể từ giờ tôi sẽ tuyệt thực. Tôi phản đối nhà nước đă dụ tôi về đây để bắt tôi về những việc làm trước kia mà tôi nghĩ đó là việc làm b́nh thường.”
Phạm Cang mỉm cười vẻ giễu cợt:
- “Anh tổ chức và lấy tiền vàng của người ta mà anh nói là b́nh thường à?”
- “Rất b́nh thường, v́ khi đó chính ông Mười Tốt là Trưởng công an Bà Rịa cùng Trưởng công an xă Phước Ḥa là Sáu Sạn, tức là nhà nước đă bán bến băi cho tôi và tôi đă trả bằng vàng. Những chuyến ra đi là công khai và có công an kiểm soát. Trước đó cũng chính nhà nước tổ chức cho người Hoa ra đi để lấy tiền vàng … th́ đó không là việc làm b́nh thường sao?”
Phạm Cang nghiêm nét mặt:
- “Nhà nước làm là có chính sách. C̣n anh làm là … phạm luật.”
– “Đó là anh nói chứ tôi vẫn nghĩ là chuyện b́nh thường. Nhà nước không cho người thu tiền bến băi công khai , th́ làm sao tôi dám làm chuyện đó.”
Phạm Cang không nói nữa mà nh́n vào tờ quyết định khởi tố như đang chăm chú đọc. Tôi nhận thấy ngay , tên Phạm Cang đang bị bối rối nên giả bộ nh́n chăm chăm vào tờ quyết định khỏi tố chứ những ǵ viết trong đó hắn đă biết như thế nào rồi. Chắc chắn từ nay bọn này sẽ tránh không c̣n nói đến việc tổ chức vượt biên với tôi nữa. Tôi biết chắc bọn này đang muốn tôi ḷi tiền ra chứ khởi tố tôi th́ ăn cái giải ǵ khi mà tôi quả quyết việc tôi đă làm là công an, tức nhà nước đồng ư.
Không thể im lặng lâu, Phạm Cang từ tốn nói với tôi bằng lời lẽ rất nhẹ nhàng nhưng đă chuyển sang đề tài khác là kể công:
- “Lănh đạo đă chiếu cố cho anh nên không đưa anh về chỗ ở để khám xét v́ c̣n muốn anh có dịp quay lại Việt Nam. Thôi, anh cứ ở tạm đây ít lâu để lănh đạo giải quyết những người thưa kiện anh cho yên, rồi anh về. Bây giờ mà anh về th́ chúng tôi nghĩ những người đó sẽ giết anh mất. Họ đang tức giận anh lắm.”
Lại cũng những câu nói buộc người trong thế kẹt phải chấp nhận. Ngày trước bọn phỉ này cũng nói với những sĩ quan miền Nam bị tập trung cải tạo: [b]“Nhân dân đang thù oán các anh nên chúng tôi phải giữ các anh ở đây. Khi nào các anh học tập tốt và nhân dân không c̣n thù oán các anh nữa th́ … các anh về thôi.”[/b] Biết bọn phỉ ăn nói đểu cáng nhưng đành phải chịu chứ không thể làm ǵ khác hơn được. Tôi nhất quyết phải t́m cách ra khỏi đây thật sớm.
Mặt trời đă lên cao trên đỉnh đầu. Tôi đang đi bên cạnh Mai Quốc Anh đến pḥng giam. Căn buồng giam trước đó không biết giam tối đa bao nhiêu người, nhưng bây giờ chỉ có một ḿnh tôi. Pḥng giam bề ngang rộng ba thước và bề sâu bốn thước rưỡi. Từ ngoài cửa nh́n vào sẽ thấy một bục xi măng cao khoảng nửa thước xây thoai thoải dùng làm chỗ cho tù nằm ngủ. Bên phải ngay cửa ra vào là cái toilet cùng hồ nước nhỏ mà bên trên hồ có cái ṿi nước; trên thành hồ có một cái thùng nhỏ bằng nhựa rất dơ dùng để múc nước tắm và dội cầu. Chung quanh pḥng là tường xi măng nên không có cửa sổ mà chỉ có cửa ra vào là có ô cửa nhỏ với hàng song sắt.
Mai Quốc Anh nói như ra điều lănh đạo của hắn đă ra ơn cho tôi:
- “Lănh đạo ưu tiên cho anh một ḿnh một pḥng v́ anh là Việt kiều. Chung đụng với mấy người khác anh sẽ bực ḿnh lắm. Anh cũng hiểu là tôi và lănh đạo chỉ muốn giúp anh thôi chứ nếu chuyện này mà làm cho to ra th́ … phiền phức và c̣n lâu lắm anh mới về được.”
Thấy tôi không nói mà chỉ nhin khắp pḥng giam như quan sát, Mai Quốc Anh bồi thêm:
- “Anh cũng nên bồi dưỡng cho lănh đạo và tôi hai … ba cây v́ chúng tôi đối với anh như trong t́nh anh em vậy. Khi nào anh được về th́ anh đem ba cây đến cho tôi. Tôi sẽ cho anh biết địa điểm sau. Chiều nay sẽ là lần đầu ḿnh làm việc với nhau.”
– “Tôi đâu có mang vàng về mà đưa vàng cho anh.”
– “Th́ … tính ra tiền cũng được vậy. Một lượng vàng bây giờ là … ba triệu ba trăm ngàn.”
– “Anh nói lănh đạo là ai?”
- ‘Là Đại úy Phan Anh Minh, người mà anh đă gặp lúc năy đấy. Thôi anh nghỉ … cho khỏe nhé.”
Cánh cửa pḥng giam được đóng lại sau lưng tôi. Tôi chính thức bị giam như tên tội phạm h́nh sự. Tôi vẫn đứng quay lưng lại cánh cửa và nh́n căn pḥng giam mà đau đớn trong ḷng quá. [b]Ư nghĩ vượt biển lại vừa hiện ra trong đầu tôi. Nếu tôi được ra khỏi nơi này mà passport vẫn bị giữ th́ tôi sẽ kiếm cách vượt biển qua Hồng Kông. Nhưng, trước mắt là tôi phải làm sao ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt chứ không th́ bọn này sẽ “rỉa” tôi đến không c̣n cái quần lành lặn để mặc mà về bên kia. [/b]
Tôi nghĩ Mai Quốc Anh muốn kiếm tiền cho Phan Anh Minh v́ nội vụ có ba người, mà Phan Anh Minh th́ không thể lên tiếng xin tôi. Tôi phỏng đoán là Mai Quốc Anh sẽ chi cho Minh một cây c̣n hắn hưởng hai cây. Hắn muốn qua mặt lănh đạo nên lúc đầu nói hai rồi tăng lên ba khi thấy tôi không có phản ứng. Chắc chắn rồi sẽ đến lượt Phạm Cang cũng hỏi xin tôi một cây. Dù sao th́ việc đầu tiên là phải t́m cách ra khỏi chỗ này rồi mới tính tiếp được.
[b] Bây giờ bọn cộng phỉ đang cần Mỹ bỏ cấm vận, và cần những người Việt đă bỏ nước ra đi và đang thành công trong các công việc khác nhau sẽ trở về để chúng được tiếng là đă ḥa giải và hoà hợp được với những người từng chống chúng. Nếu tôi kiên tŕ tuyệt thực một thời gian th́ tôi sẽ thắng. Nhịn đói khoảng một hay hai tuần th́ không có vấn đề ǵ cả.[/b]
Tôi vẫn đứng như trời trồng nh́n căn pḥng giam. Bỗng, ngay khi đó chuyện năm xưa vụt hiện ra trong đầu tôi. Phải rồi. Tôi đă thoát không đi nghĩa vụ quân sự và thanh niên xung phong là nhờ ḿnh đóng kịch giỏi. Tại sao ḿnh không làm theo bài bản cũ chứ? [b]Đó là vở kịch hay và hoàn hảo mà không phải ai cũng nhập vai được. Phải làm mọi cách th́ ḿnh sẽ không phải bị nằm trong cái chỗ dơ dáy này lâu. Bác sĩ Việt cộng là những người ngu dốt. Hơn nữa trong bao nhiêu năm qua nhà nước này bị thế giới cấm vận th́ … học của Liên Xô và các nước công sản … có cũng như không[/b].
Nghĩ thế là tôi liền thực hành. Tôi cởi giầy rồi leo lên bục xi măng nằm khi nghe tiếng chân người đang đi đến. Tôi nghĩ Mai Quốc Anh trở lại v́ chuyện ǵ đó. Nhưng không phải. Tiếng chân là của người đàn bà mang cơm trưa cho tôi.
Còn tiếp ...
Quyển Nhật Kư Của Tắc-Kè _ Topa
Có tiếng lách cách mở cửa pḥng giam. Một khuôn mặt xuất hiện ở ô cửa nhỏ của cánh cửa pḥng giam đang nh́n vào bên trong. V́ không c̣n đồng hồ nên tôi không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng phải vào khoảng hai ba giờ chiều. Tôi vẫn nằm nh́n người vừa mở cửa. Có lẽ hắn là cán bộ trông coi pḥng giam. Hắn đứng bên ngoài cửa nh́n tôi và tôi nh́n hắn nhưng không ai lên tiếng. Hắn nh́n xuống cái khay đựng phần cơm trưa vẫn c̣n nguyên vẹn mà tôi đă đặt ngay cửa ra vào. Phần cơm tù năm 1991 có lẽ khá hơn xưa. Một tô cơm trắng - loại lớn hơn cái chén ăn cơm thông thường - Một tô canh và một dĩa đồ xào. Tôi không biết trong tô canh và dĩa đồ xào có thịt cá ǵ không v́ tôi không muốn nh́n vào trong đó.
- “Anh chuẩn bị đi làm việc ngay bây giờ.” Tên công an lên tiếng.
- “Tôi không thể đi được v́ tôi đang bị đau.”
– “Anh bị đau ǵ?”
– “Tôi muốn gặp bác sĩ.”
Tên công an thấy tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn, hắn liền đóng cửa lại cái rầm và bỏ đi sau khi không quên khóa cửa lại. Mười phút sau th́ Mai Quốc Anh cùng viên công an vừa rồi đến.
- “Anh bị đau ǵ vậy? Cố gắng đi ra làm việc với tôi rồi … sẽ giải quyết sớm cho anh về.” Mai Quốc Anh đến gần bên tôi và nói như vậy.
– “Tôi không thể bước đi được v́ căn bệnh cũ lại tái phát rồi.”
– “Bệnh cũ là bệnh ǵ?”
– “Tôi bị từ lúc … sắp đi nghĩa vụ quân sự nhưng rồi được miễn. Tôi cần thuốc giảm đau nhức gấp.”
Mai Quốc Anh đứng tần ngần nh́n ngay tôi xem tôi đang đóng kịch hay là đau thật. Thấy mặt tôi nhăn nhó ra vẻ đau đớn nên hắn quay lưng đi. Cửa pḥng giam được khóa lại v́ tôi nghe tiếng lách cách của ch́a khóa từ phía ngoài.
Nằm nh́n lên trần nhà mà ḷng buồn vô hạn. Đang vui sướng tự do ở bên kia th́ lại đút đầu về , để rồi chui vào đây nằm. Công việc đang bề bộn th́ phải bỏ về đây v́ sợ không gặp mặt người ơn lần cuối.
Vậy mà cũng có gặp được đâu. Ngày mai là thứ sáu, là ngày làm việc cuối tuần rồi … Tôi không ngờ ḿnh lại bị ở tù. Bây giờ tôi mới để ư đến mùi hôi của nước tiểu cộng với thứ mùi hôi ǵ mà tôi không biết chính xác là mùi ǵ. Bốn bức tường chung quanh đă bị tróc vôi nhiều. Chung quanh bức tường có rất nhiều những ḍng chữ được khắc nguệch ngoạc bởi những người đă đến đây , ghi lại những tội trạng và ngày bị bắt.
Tôi ngồi lên t́m xem có người nào là “Việt kiều” đă ở đây chưa. Có lẽ tôi là người đầu tiên v́ không t́m thấy ḍng chữ mà tôi muốn thấy. Tôi cũng muốn viết lên tường mấy chữ nhưng tôi lại nằm xuống. Pḥng giam chỉ có ḿnh tôi nên cảm thấy thoải mái và nghĩ ḿnh cũng sẽ qua được những ngày ở đây.
Bữa cơm chiều cũng có hai món, món canh và món xào, cùng một tô cơm. Người đàn bà có lẽ cũng nghe nói tôi bị đau nhức nên bà nói với vẻ mặt có chút thiện cảm:
- “Anh cố gắng ăn một chút chứ nhịn th́ … đói sao chịu được. Nếu anh muốn ăn cháo th́ cho tôi biết ngày mai tôi sẽ nấu cháo cho anh.”
- “Cám ơn chị, tôi không đói nên không cần ăn cơm hay ăn cháo ǵ cả. Tôi đang bị đau quá. Tôi cần thuốc đau nhức.”
Người đàn bà nh́n khay cơm đang đặt trên bục xi măng vẻ lưỡng lự như muốn đem đi nhưng rồi lại thôi. Cánh cửa được đóng lại như cũ.
Đèn điện vừa lên. Tôi đoán bây giờ là khoảng năm sáu giờ chiều. Tôi buồn quá. Buồn đến phát khóc được. Phải chi lúc này có ly café th́ … Tôi đang thèm café chứ không thèm ăn.
Thuốc lá nếu có th́ hút không th́ thôi chứ tôi không ghiền. Gói thuốc ba số 5 của tôi hồi sáng mấy tên phỉ bu lại hút nên giờ không c̣n. Nhớ lại những ngày cuối tuần trước đây bên quê hương thứ hai luôn vui chơi cùng bạn bè đến thâu đêm suốt sáng … mà buồn cho hiện tại. Nếu ở ngoài th́ giờ này tôi cũng đi ăn , đi uống café hay đến những chỗ vui khác. Tôi không biết thành phố này có vũ trường không v́ tôi chưa kịp đi đâu hết th́ đă vào đây rồi.
Lần đầu tiên ở tù mà lại tù về tội lường gạt th́ nhục quá. Trong tờ quyết định khỏi tố bị can, khởi tố tôi tội,”Móc nối người khác trốn đi nước ngoài thu tiền vàng …” Tức là tội lường gạt nên mới bị người ta thưa. Tôi suy nghĩ lại thật kỹ th́, trong những người khách của bà Xuyến, chắc chắn một trăm phần trăm tôi không tiếp xúc với ai cả. Một lẽ giản dị chỉ v́ họ là những người sống gần khu nhà Mẹ Hai nên tôi không muốn họ đến nhà. Tôi cũng kiểm lại ḿnh thật kỹ xem có nhận tiền, vàng, của người nào rồi bỏ sót lại không.
Nghĩ thật kỹ tôi biết ḿnh hoàn toàn không quên một người nào cả. Tôi cảm thấy lương tâm ḿnh rất thanh thản. Chẳng qua người ta tham nên mới làm đơn thưa tôi, chứ nào tôi có tránh mặt đâu.
V́ đang cố nhớ lại những người khách, nên, tôi cũng vừa nhớ đến ba gia đ́nh khách đi vượt biển đă gạt tôi. Người đầu tiên là anh Trung úy Không quân của Việt Nam Cộng Ḥa. Anh là bạn của người con trai lớn tên Khoa của Mẹ Hai. Khi anh Khoa đi thoát anh viết thư về cho tôi: “ Tắc cố gắng giúp cho bạn tôi ….” Sau đó tôi t́m đến nhà anh Không quân này. Nhà anh tọa lạc ngay góc đường Nguyễn Hoàng với đường ǵ mà tôi quên tên rồi. Nhà anh đối diện với cửa chính của hăng thuốc lá Melia Bastos.
Hôm tôi đến nhà gặp anh và có gặp luôn vợ anh. Sau khi nói chuyện, anh nh́n chị như ra dấu và chị đứng lên đi ra nhà sau. Một lúc sau chị cầm ba (3) lượng vàng đưa cho tôi và nói: “Tụi tôi tin anh hoàn toàn nên đưa hết cho anh một lần. Chứ những tổ chức khác th́ tụi tôi không bao giờ tin ngay.” Tôi nhận ba lượng vàng có chữ kư của chị và ra về.
Còn tiếp ...