SàiGòn và những đoạ đầy ... dân tộc !!!
Đă bao giờ anh gặp một sản phụ ở bảo sanh viện Từ Dũ hay Hùng Vương chưa ? Anh có biết một hài nhi ra đời chỉ được cấp tiêu chuẩn sữa hai bữa không? Nếu người mẹ chưa kip có sữa và không có tiền mua sữa, hài nhi khóc như thế nào ?
Đă bao giờ anh gặp một sản phụ mất sữa nuôi con ngồi ở pḥng Y tế phường xin mua sữa giá nhà nước chưa ? Người mẹ bị lột áo ra. Bàn tay thô bạo đại diện một nhà nước ‘‘quư trọng con người và bảo vệ phẩm cách con người triệt để’’ đă bóp vú người mẹ, nhay mạnh. Mạnh đến nỗi người mẹ nhăn nhó. Sữa không chảy. Người mẹ được cấp miếng giâư giới thiệu lên Y tế quận.
Quận lột áo, bóp vú người mẹ lần nữa rồi giới thiệu lên Y tế thành phố. Y tế thành phố cho người mẹ ăn đĩa cơm nếp. Một tiếng sau, vú người mẹ bị bóp, nhay kỹ hơn. Bấy giờ, người mẹ mới được hưởng ân huệ mua sữa nhà nước nuôi con khôn lớn để đóng góp lính cho nhà nước năm nó mười tám tuổi.
Đă bao giờ anh gặp những người đàn bà, những cô gái ngồi xếp hàng từ năm giờ sáng ở cạnh bệnh viện lao Hồng Bàng, gần trường Chu Văn An chưa ? Anh hiểu họ xếp hàng làm ǵ không? Họ bán máu. Bán máu để đong gạo chợ đen của chế độ.
Đă bao giờ. . . Làm sao anh biết được. Anh không biết th́ anh không thể rung đông thật. Anh không rung động thật th́ anh chiến đấu giả. Hạnh phúc thật có xây dựng bằng chiến đấu giả không nhỉ? Tôi tự hỏi và tôi cảm thâư xót xa.
Sự kết thúc của cuộc chiến hai mươi năm đă làm nhiều người lớn lên, đằm thắm, thiết tha nhưng cũng làm nhiều người bé đi, giả tạo, hời hợt. Nghĩ mà thương những người lính của chúng ta đă chết anh dũng ở chiến trường. Những con người bé nhỏ chưa để họ yên nghỉ dưới mộ. Kẻ thù đă quật mồ mả họ, san bằng nhiều nghiă trang của họ, bêu nhục và khử trừ vợ con họ.
Mải mê suy nghĩ, tôi quên ngủ. Kẻng năm giờ báo thức đă khua vang. Bên khu tập thể, sự ồn ào bắt đầu. Tù nhân gỡ màn, giũ chiếu và cười nói xôn xao. Tiếng hô hoán một hai ba bốn của bọn cai ngục tập thể dục ầm ỹ khắp trại. Một ngày mới của đề lao Gia Định khởi sự. Bầy chim sẻ léo nhéo trên những cành me. Các động cơ xe xích lô máy, xe lam nổ lớn quanh khu vực chợ Bà Chiểu, Lăng Ông, Ṭa Hành Chính Gia Định cũ.
Sinh hoạt đang diễn ra ngoài nhà tù lớn chắc cũng chẳng vui hơn trong nhà tù bé. Khi mầu cờ quen thuộc biến mất, dù thích hay không thích mầu cờ ấy tâm hồn mỗi người đều ủ ê và đều trở thành những kẻ xa lạ với mầu cờ mới. Và, tự nhiên, người ta thấy có linh hồn tổ quốc thật sự, có một sự thiêng liêng trong hai tiếng tổ quốc mà bây giờ người ta mới nhận ra. Cũng như tôi vừa mới nhận ra rằng, tù ngục chưa phải là điều bất hạnh. Tù ngục là văn phạm của đời sống. Chỉ có ngữ vựng mà thiếu văn phạm th́ không thể viết nổi những trang sách của đời ḿnh.
Sáu giờ, mụ cai ngục điểm số các phòng biệt giam. Mụ ghé mắt vào ô cửa gió quan sát. Thấy tôi c̣n sống, tôi chưa vượt ngục, chưa khoét tường âm mưu vượt ngục, mụ bỏ đi. Tôi vùng dậy, ra đứng sát cửa. Bên các pḥng tù tập thể, mọi người ngồi xếp hàng ngay ngắn đợi chờ điểm số. Tiết mục điểm số đầu ngày xong xuôi, thế giới tù lại giống một miếng chợ.
Cưả sắt khu B trổ một nửa hàn chấn song lớn, năm sáu người bám cửa nh́n sang phòng biệt giam của tôi ra dấu hỏi thăm, hỏi tên, hỏi tội và cười thông cảm. Chúng tôi biến thành những người câm hết. Cả dân tộc đă biến thành những người câm.
Bạn tù đánh một dấu hỏi. Tôi đưa ngón tay bóp c̣ súng tưởng tượng. Bạn tù biết tôi là phản động. Bạn tù đánh dấu hỏi tiếp. Tôi dơ một ngón tay. Bạn tù biết tôi bị bắt một tháng. Tôi đánh một dấu hỏi. Bạn tù đưa bàn tay hất hất. Tôi biết bạn tù vượt biên. Chúng tôi đă đàm thoại như các thiền sư. Chán tṛ chơi này, tôi đi đánh răng, rửa mặt.
Lôi cái bị cói ân t́nh ra xem từng món. Tôi sung sướng thấy hai bộ quần áo, mấy chiếc quân lót, một cái khăn mặt, một bàn chải và kem đánh răng, một cục xà pḥng thơm, mười đồng bạc. Những cô gái giang hồ đă thương xót tôi, đă tặng tôi nhiều thứ.
Còn tiếp ...
SàiGòn và những đoạ đầy ... dân tộc !!!
Những tia nắng đầu tiên nhảy múa trên mái tôn dâỹ tập thể báo trước một buổi trưa nướng người trong những cái hộp khu C. Người thanh niên chiều qua đă xuất hiện.
– Số 12 lấy nước sôi. Có ca cho chị đây. Chị tên ǵ ?
– Ngô Kim Lan. Sinh viên luật, phản động, bị bắt hơn một tháng.
– Hoài, sinh viên Vạn Hạnh. Chị cần ǵ nữa?
– Báo tin mọi người, hy vọng sẽ gặp bạn cùng tổ chức.
– Tôi sẽ cố gắng. Chị nhớ, bây giờ là 7 giờ. Cơm sẽ phát 10 giờ 30. Chị ăn đủ phần cơm chứ?
– Cám ơn. Đủ.
– Chào chị.
Tôi nhận ca nước sôi. Hoài gánh nước sang phòng biệt giam bên cạnh. Sinh viên Vạn Hạnh, kẻ thù của chế độ cũ, tù nhân của chế độ mới.
– Số 12 có quần áo phơi không ?
– Có.
– Chị cứ đưa từ từ. Em ở pḥng tập thể, trực phơi quần áo hôm nay. Chị cần ǵ không?
– Không, cám ơn.
– Em tên Thu, nữ sinh Gia Long, c̣n chị?
– Ngô Kim Lan, sinh viên Luật.
– Số 12 lẹ lên !
Tôi đẩy bộ quần áo ướt ra, mỉm cười thấy mụ̣ cai ngục đang ngó sang biệt giam của tôi. Tôi đang làm quen với sinh hoạt của đề lao Gia Định. 10 giờ, Hoài tới.
– Chưa liên lạc tin tức được. 1 giờ phát nước. 4 giờ phát cơm. Tụi nó đông quá. Chị lấy cơm đi.
Hoài ấn chặt khít ca cơm, vun có ngọn. Anh ta múc đầy thức ăn vào tô của tôi. Đói từ sáng sớm, tôi đă ăn hết: phần cơm. Chưa bao giờ tôi ăn nhiều thế. Chưa bao giờ tôi biết đói. Chưa bao giờ tôi hiểu vị ngọt bùi của cơm, dù là cơm tù gạo hẩm. Ăn xong, tôi rửa chén, tô và ngủ. Biệt giam đề lao Gia Định không hầm hơi như biệt giam An Ninh Nội Chính. So với pḥng tập thể 1C, nó là thiên đường. Gió lùa vào ô cửa gió, lùa vào kẽ hở dưới thềm. Tôi ngủ rất ngon.
1 giờ, Hoài tới phát nước sôi. Anh dặn tôi uống dè v́ nước sôi phát có hai lần.
– Chị đừng ngạc nhiên thấy tôi được làm công việc này. Tôi khoe và biết đóng kịch. Muốn sống, ta phải biết dấu móng vuốt. Và phải biết chờ đợi.
Tôi nh́n Hoài. Khuôn mặt anh khôi ngô, đôi mắt sáng rực. Chiến hữu của tôi, chiến hữu xứng đáng.
4 giờ, anh ta phát cơm cho tôi và dặn ḍ:
– Chị phải tập thể dục, phải chạy kẻo tê bại.
Tôi chợt nhớ ḿnh, đă quên điều cần thiết âư từ một tháng nay.
5 giờ, cô Thu mang quần áo phơi khô trả tôi.
– Bột dinh dưỡng sáu thứ đậu, chị pha với nước sôi uống buổi sáng.
Cô đă lén gói vào bộ quần áo của tôi gói bột và gói đường tán. Tôi ngó sang dẫy tập thể mỉm cười, gật đầu cảm ơn. 6 giờ chiều, mụ cai ngục điểm số lần chót. Một ngày tù chấm dứt ở biệt giam . Nhưng ở khu tập thể, khi kẻng báo ngủ 9 giờ đêm, phiên chợ tù mới chịu im lặng. Từ lúc năy, chỉ có hiu quạnh và buồn phiền.
Còn tiếp ...
Saigon thuở ấy ;... về đây nghe anh...
ngày 06- 03- ,017..... từ Nam Á gởi về Bắc Mỹ... Trước đây hơn một giờ nmq cũng đă gơ gởi vè nhưng lại bị cọp tha mất ...
khuya nay.. sau khi ngồi cà phê tiếp chuyện với người trong nước.. rồi lại được những người gặp gỡ mời về thăm quê hương... nmq đă gơ một bài dài kẻ chuyên lại cùng bạn đọc Vietland
Chưa buồn ngủ.. thao thúc.. lên thư mục Saigon th́ lại được biết bùng binh chợ Bến Thành cũng đang được nhà nước ưu ái.. đập bỏ...
.... Em có khi nào chợt nhớ mùa xuân..
.... nhớ lá me xanh và truyện t́nh hồng !.... NTM
Trong đầu của lăo hủ cũng vẫn c̣n văng vẳng tiếng mời..;
... về đây nghe anh..
........mặc áo the, đi guốc mộc ...
kẻ chuyện ḿnh bên nồi ngô khoai.. day dứt lắm... mà làm sao để vè trong t́nh quê .. trong t́nh người
một quá khứ.. dĩ văng cùng hài hoà với cảnh đồng nội của quê hương.. từ mái đ́nh đến luỹ tre xanh mà nay đă..
được nhà nước âu yếm tận dụng để làm cao ốc kế hoạch xây dựng tiên tiến đến hết cả ruộng cho nông nghiệp.. và cây đa cũng đă héo chết.. cái cổng làng c̣n đứng dó choán chỗ làm chi nữa.. thế là phá đi cho kế hoạch lọi ích...
Hết rồi... trăm năm bia đá thời ṃn... ./.