Tôi nhớ ngày c̣n nhỏ ở Hà Nội tôi sợ nhất là mỗi buổi sáng có người đi đổ thùng, lấy cái thùng phân dưới gầm của nhà cầu . Ghê lắm, h́nh như họ gánh cái "thùng sắt tây". Tôi không nhớ rơ, nhưng nó nhiểu nhảo ra đường đi là cái mà ḿnh nhớ nhất .
Gần đây đọc bài " Lấy chồng phố cổ " th́ sự "cảm nhận" của tôi thật sâu xa .
Giời ạ, Kinh Bắc, rồi ĐÔng Đô, rồi Thăng Long , rồi Hà Nội, anh Quốc với anh Cộng anh nào cũng làm thơ với nhạc vung vít về Hà Thành mà chẳng anh nào bàn về cái chốn "đi tiêu" vĩ đại của ḿnh ở nơi văn vật đó . Đợi đến khi đi cải tạo mới rặn ra nơi "giải thoát" nỗi buồn nhựơc tiểu mà gọi nó là "LĂNG BÁC"
Bookmarks