2) Nhóm bệnh thứ nh́ cũng rất quan trọng là những bệnh nhiễm trùng:
Khi bị đưa vào U Minh để cưỡng bách lao đông vào năm 1976, hai chân tôi nổi đầy những vết ghẻ lở. Vết thương này chưa lành th́ lại có các vết thương khác nổi lên. Cho đến nay những vết thẹo vẫn c̣n đầy nơi hai cẳng chân của tôi.
Cuối năm 1976, tôi được chỉ định làm y sỹ cho những người tù đồng bọn. Một đàn anh của tôi, cựu dân biểu của một tỉnh mà tôi quên mất tên, Kiến Phong th́ phải, hai mắt và da bỗng trở nên vàng khè, nước đái sậm đen như nước mắm. Tôi biết anh bị đau gan nặng mà đề nghị gửi đi bệnh viện cán bộ không cho nên cứ phải nh́n anh thoi thóp giữa đồng không mông quạnh của rừng núi Cà Mau. Không hiểu v́ sao mà anh ta không chết và bệnh đau gan cũng không gây nên một cơn dịch đau gan như tôi sợ. Có lẽ v́ đa số chúng tôi đă có được kháng thể trong người từ lâu rồi mà không hay, không biết.
Thầy Trần Vỹ kể lại trong sách đă nêu: Trong số những bệnh nhân có một cựu thiếu tá đă làm việc tại phủ Thủ Tướng. Anh ấy đă sốt nhiều ngày và bị đau ở ngực. Tôi đă áp tai vào lưng anh. Lúc bấy giờ tôi nghe rơ những dấu hiệu của chứng viêm phổi nhưng người ta nói không có ǵ trầm trọng và chích cho anh sinh tố B1. Tôi khuyên anh nên hỏi xin các bạn tù vài viên thuốc kháng sinh. Tôi không bao giờ biết được anh ta có t́m được kháng sinh hay không nhưng anh ta tiếp tục đi tới cái cḥi nhỏ « bệnh xá » và vài ngày sau anh ta qua đời.
Thật sanh mạng một người tù cải tạo rẻ như bèo.
Người chỉ huy cũ của tôi, cựu Trung Tá Y Sỹ chỉ huy trưởng Quân Y Viện Phan Thanh Giản Cần Thơ trong thời gian bị cải tạo ngoài bắc đă phải mổ gấp một trường hợp sưng ruột dư cấp tánh cho một bạn tù trong những điều kiện rất là trung cổ, khi nghe kể lại trong lần anh ghé Montréal thăm chúng tôi, tôi c̣n rợn tóc gáy, nổi da gà. Nghĩa là chẳng có dao mổ, có khử trùng ǵ cả. Biết làm sao hơn, không mổ th́ cầm chắc cái chết. Ông thầy của tôi mát tay nên đă cứu được bệnh nhân tuy anh khiêm nhường nói là: "Thằng ấy số nó chưa chết!".
C̣n tiếp...
Bookmarks