Page 23 of 31 FirstFirst ... 13192021222324252627 ... LastLast
Results 221 to 230 of 304

Thread: Chơi chữ, nói lái và những vần thơ bất hủ trong văn chương Việt Nam.

  1. #221
    Member
    Join Date
    30-08-2010
    Posts
    3,022

    Hàn Mặc Tử



    Bẽn lẽn
    Trăng nằm sóng soải trên cành liễu
    Đợi gió đông về để lả lơi.
    Hoa lá ngây t́nh không muốn động
    Ḷng em hồi hộp, chị Hằng ơi !
    Trong khóm vi vu rào rạt măi ...
    Tiếng ḷng ai nói ? Sao im đi ?
    Ô ḱa, bóng nguyệt trần truồng tắm,
    Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe...

    Vô t́nh để gió hôn trên má
    Bẽn lẽn làm sao, lúc nửa đêm.
    Em sợ lang quân em biết được,
    Nghi ngờ tới cái tiết trinh em.






    Buồn thu
    Ấp úng không ra được nửa lời
    T́nh thu bi thiết lắm thu ơi !
    Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt,
    Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi...
    Nằm gắng đă không thành mộng được.
    Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi.
    Ngàn trùng bóng liễu trông xanh ngắt,
    Cảnh sắp về đông mắt lệ vơi.



    Cô liêu

    Gió lùa ánh sáng vô trong băi,
    Trăng ngập đầy sông, chảy láng lai.
    Buồm trắng phất phơ như cuống lá,
    Ḷng tôi bát ngát rộng bằng hai.

    Tôi ngồi dưới bến đợi nường Mơ,
    Tiếng rú ban đêm rạn bóng mờ,
    Tiếng rú hồn tôi xô vỡ sóng,
    Rung tầng không khí, bạt vi lô.

    Ai đi lẳng lặng trên làn nước,
    Với lại ai ngồi khít cạnh tôi ?
    Mà sao ngậm cứng thơ đầy miệng ?
    Không nói không rằng nín cả hơi !
    Chao ôi ! ghê quá trong tư tưởng
    Một vũng cô liêu cũ vạn đời.



    Cuối thu

    Lụa trời ai dệt với ai căng,
    Ai thả chim bay đến Quảng-hàn,
    Và ai gánh máu đi trên tuyết,
    Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.
    Mây vẽ hằng hà sa số lệ,
    Là nguồn ly biệt giữa cô đơn.
    Sao không tô điểm nên sương khói,
    Trong cơi ḷng tôi buổi chập chờn.

    Đây băi cô liêu lạnh hững hờ,
    Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ.
    Cây ǵ mảnh khảnh run cầm cập,
    Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.

    Thu héo nấc thành những tiếng khô.
    Một v́ sao lạ mọc phương mô ?
    Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ ?
    Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ ?




    Đà Lạt trăng mờ

    Đây phút thiêng liêng đă khởi đầu:
    Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ !
    Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
    Như đón từ xa một ư thơ.
    Ai hăy làm thinh chớ nói nhiều,
    Để nghe dưới đáy nước hồ reo;
    Để nghe tơ liễu rung trong gió,
    Và để xem trời giải nghĩa yêu ...

    Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
    Cành lá in như đă lặng ch́m.
    Hư thực làm sao phân biệt được !
    Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.

    Cả trời say nhuộm một màu trăng,
    Và cả ḷng tôi chẳng nói rằng.
    Không một tiếng ǵ nghe động chạm.
    Dẫu là tiếng vỡ của sao băng...


    Đây thôn Vĩ-Giạ

    Sao anh không về chơi thôn Vĩ
    Nh́n nắng hàng cau nắng mới lên.
    Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
    Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
    Gió theo lối gió, mây đường mây,
    Ḍng nước buồn thiu, hoa bắp lay...
    Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,
    Có chở trăng về kịp tối nay ?

    Mơ khách đường xa, khách đường xa,
    Áo em trắng quá nh́n không ra ...
    Ở đây sương-khói mờ nhân-ảnh,
    Ai biết t́nh ai có đậm-đà ?







    Đêm không ngủ
    Non sông bốn mặt ngủ mơ màng,
    Thức chỉ ḿnh ta dạ chẳng an.
    Bóng nguyệt leo song sờ sẫm gối
    Gió thu lọt cửa cọ mài chăn.
    Khóc dùm thân thế hoa rơi lệ,
    Buồn giúp công danh dế dạo đàn.
    Chuỗi dậy nôm na vài điệu cũ
    Năm canh tâm sự vẫn chưa tàn...







    Em nhớ ḿnh xa
    Tặng Trần Thanh Địch

    Hôm nay có một nửa trăng thôi,
    Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi !
    Tôi nhớ ḿnh xa thương đứt ruột !
    Gió làm nên tội buổi chia phôi !



    Hồn là ai ?
    Hồn là ai ? Là ai ? Tôi chẳng biết,
    Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi.
    Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười,
    Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng...
    Tôi chết giả và no nê vô vạn,
    Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng.
    Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng,
    Hồn đă cấu, đă cào, nhai ngấu nghiến !
    Thịt da tôi sượng sần và tê điếng,
    Tôi đau v́ rùng rợn đến vô biên,
    Tôi d́m hồn xuống một vũng trăng êm,
    Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực.
    Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức,
    Rồi bay lên cho tới một hành tinh,
    Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn h́nh,
    Để gào thét một hơi cho rởn ốc,
    Cả thiên đàng, trần gian và địa ngục.
    Hồn là ai ? Là ai ? tôi không hay,
    Dẫn hồn đi ṛng ră một đêm nay,
    Hồn mệt lả mà tôi th́ chết giấc...



    Huyền Ảo
    Mới lớn lên trăng đă thẹn tḥ
    Thơm như t́nh ái của ni cô
    Gió say lướt mướt trong màu sáng
    Hoa với tôi đều cảm động sơ.
    Đang khi màu nhiệm phủ ban đêm
    Có thứ ǵ rơi giữa khoảng im.
    -- Rơi từ thượng tầng không khí xuống --
    Tiếng vang nhè nhẹ dội vào tim.

    Tôi với hồn hoa vẫn nín thinh
    Ngấm ngầm trao đổi những ân t́nh
    Để thêm ấm áp nguồn tơ tưởng
    Để bóng trời khuya bớt giật ḿnh.

    Từ đầu canh một đến canh tư,
    Tôi thấy trăng mơ biến hóa như
    Hương khói ở đâu ngoài xứ mộng
    Cứ là mỗi phút mỗi nên thơ.

    Ánh trăng mỏng quá không che nổi
    Những vẻ xanh xao của mặt hồ
    Những nét buồn buồn tơ liễu rủ;
    Những lời năn nỉ của hư vô.

    Không gian dầy đặc toàn trăng cả:
    Tôi cũng trăng mà nàng cũng trăng.
    Mỗi ảnh mỗi h́nh thêm phiếu diễu
    Nàng xa tôi quá ! nói nghe chăng ?








    Lang thang
    Tặng Hoàng Trọng Quy

    Lăng tử ơi ! Mi là tiên hành khất
    May không chết lạnh trước lầu mỹ nhân.
    Ta đi t́m mộng tầm xuân,
    Gặp vua nhà Nguyễn bay trên mây.
    Rượu nắng uống vào th́ say,
    Áo ta rách rưới trời không vá,
    Mà bốn mùa trăng mặc vải trăng.
    Không ai chết cả sao ḷng buồn như tang.
    Cho tôi mua trọn hàm răng,
    Hàm răng ngà ngọc, hàm răng đa t́nh.
    Một chắc ta lại với ḿnh,
    Có ai vô đó mà ḿnh hổ ngươi ?
    Lăng tử ơi ! Mi là tiên hành khất
    May không hộc máu chết rồi c̣n đâu.

    Trời hỡi ! Nhờ ai cho khỏi đói !
    Gió trăng có sẵn làm sao ăn ?
    Làm sao giết được người trong mộng
    Để trả thù duyên kiếp phụ phàng.









    Một miệng trăng

    Cả miệng ta trăng là trăng !
    Cả ḷng ta vô số gái hồng nhan;
    Ta nhả ra đây một nàng,
    Cho mây lặng lờ cho nước ngất ngây,
    Cho v́ sao rụng xuống mái rừng say.
    Gió thổi rào rào như lá đổ,
    Suối ǵ trong trắng vẫn đồng trinh.
    Bóng ai theo rơi bóng ḿnh,
    Bóng nàng yêu tinh,
    Dịp cười như tiếng vỡ pha lê...

    Thưa, tôi không dám say mê,
    Một mai tôi chết bên khe ngọc tuyền.
    Bây giờ tôi dại tôi điên,
    Chấp tay tôi lạy cả miền không gian.
    Hẹn tôi tảng sáng đi t́m mộng,
    Mộng c̣n lưởng vưởng bến xa mơ...

    Tiếng gà gáy rụng trăng đầu hạ,
    Tôi hoảng hồn lên, giận sững sờ !







    Mùa xuân chín
    Trong làn nắng ửng khói mơ tan.
    Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
    Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
    Trên giàn thiên lư - Bóng xuân sang.
    Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
    Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
    -- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
    Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.

    Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
    Hổn hển như lời của nước mây.
    Thầm th́ với ai ngồi dưới trúc,
    Nghe ra ư vị và thơ ngây.

    Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín,
    Ḷng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
    -- "Chị ấy, năm nay c̣n gánh thóc
    Dọc bờ sông trắng nắng chang chang ?"









    Rướm Máu
    Ta muốn hồn trào ra đầu ngọn bút;
    Mỗi lời thơ đều dính năo cân ta.
    Bao nét chữ quay cuồng như máu vọt,
    Như mê man chết điếng cả làn da.
    Cứ để ta ngất ngư trong vũng huyết,
    Trải niềm đau trên mảnh giấy mong manh;
    Đừng nắm lại nguồn thơ ta đang siết,
    Cả ḷng ta trong mớ chữ rung rinh.

    Ta đă ngậm hương trăng đầy lỗ miệng,
    Cho ngây người mê dại đến tâm can,
    Thét cḥm sao hoảng rơi vào đáy giếng,
    Mà muôn năm rướm máu trong không gian.








    Thánh Nữ Đồng Trinh Maria

    Như song lộc triều nguyên ơn phước cả,
    Dâng cao dâng thần nhạc sáng hơn trăng.
    Thơm tho bay cho đến cơi Thiên Đàng
    Huyền diệu biến thành muôn kinh trọng thệ
    Và Tổng lănh Thiên thần quỳ lạy Mẹ
    Tung hô câu đường hạ ngớp châu sa.
    Hương xông lên lời ca ngợi sum ḥa:
    Trí miêu duệ của muôn v́ rất thánh.
    Maria ! Linh hồn tôi ớn lạnh !
    Run như run thần tử thấy long nhan.
    Run như run hơi thở chạm tơ vàng...
    Nhưng ḷng vẫn thấm nhuần ơn tŕu mến.
    Lạy Bà là Đấng tinh truyền thanh vẹn
    Giàu nhân đức, giàu muôn hộc từ bi,
    Cho tôi dâng lời cảm tạ pḥ nguy
    Cơn lâm lụy vừa trải qua dưới thệ
    Tôi cảm động rưng rưng hai hàng lệ:
    Gịng thao thao bất tuyệt của nguồn thơ.
    Bút tôi reo như châu ngọc đền vua;
    Trí tôi hớp bao nhiêu là khí vị...
    Và trong miệng ngậm câu ca huyền bí,
    Và trong tay nắm một nạm hào quang...

    Tôi no rồi ơn vơ lộ ḥa chan
    Tấu lạy Bà, Bà rất nhiều phép lạ,
    Ngọc như ư vô tri c̣n biết cả
    Huống chi tôi là Thánh thể kết tinh.
    Tôi ưa nh́n Bắc Đẩu rạng b́nh minh,
    Chiếu cùng hết khắp ba ngàn thế giới...
    Sáng nhiều quá cho thanh âm vời vợi,
    Thơm dường bao cho miệng lưỡi khong khen.

    Hỡi Sứ Thần Thiên Chúa Gabriel,
    Khi người xuống truyền tin cho Thánh Nữ,
    Người có nghe xôn xao muôn tinh tú ?
    Người có nghe náo động cả muôn trời ?
    Người có nghe thơ mầu nhiệm ra đời
    Để ca tụng, -- bằng hoa hương sáng láng
    Bằng tràng hạt, bằng sao Mai chiếu rạng
    Một đêm xuân là rất đỗi anh linh ?

    Đây rồi ! Đây rồi ! Chuỗi ngọc vàng kinh.
    Thơ cầu nguyện là thơ quân tử ư,
    Trượng phu lời và tông đồ triết lư
    Là Nguồn Trăng yêu mến Nữ Đồng Trinh,
    Là Nguồn Đau chầu lụy Nữ Đồng Trinh...

    Cho tôi thắp hai hàng cây bạch lạp,
    Khói nghiêm trang sẽ dâng lên tràn ngập
    Cả Hàn Giang, cả màu sắc thiên không
    Lút trí khôn, và ám ảnh hương ḷng
    Cho sốt sắng, cho đê mê nguyện ước...

    Tấu lạy Bà, lạy Bà đầy ơn phước,
    Cho t́nh tôi nguyên vẹn tợ trăng rằm,
    Thơ trong trắng như một khối băng tâm
    Luôn luôn reo trong hồn, trong mạch máu;
    Cho vỡ lở cả muôn ngàn tinh đẩu,
    Cho đê mê âm nhạc và thanh hương,
    Chim hay tên ngọc, đá biết tuổi vàng,
    Ḷng vua chúa cũng như ḷng lê thự
    Sẽ ngây ngất bởi chưng thơ đầy ứ
    Nguồn thiêng liêng yêu chuộng MẸ SẦU BI.

    Phượng Tŕ! Phượng Tŕ! Phượng Tŕ! Phượng Tŕ!
    Thơ tôi bay suốt một đời chưa thấu,
    Hồn tôi bay đến bao giờ mới đậu
    Trên triều thiên ngời chói vạn hào quang ?









    T́nh Quê
    Trước sân anh thơ thẩn
    Đăm đăm trông nhạn về
    Mây chiều c̣n phiêu bạt
    Lang thang trên đồi quê
    Gió chiều quên ngừng lại
    Gịng nước quên trôi đi
    Ngàn lau không tiếng nói
    Ḷng anh dường đê mê
    Cách nhau ngàn vặn dặm
    Nhớ chi đến trăng thề
    Dầu ai không mong đợi
    Dầu ai không lắng nghe
    Tiếng buồn trong sương đục
    Tiếng hờn trong lũy tre
    Dưới trời thu man mác
    Bàng bạc khắp sơn khê
    Dầu ai trên bờ liễu
    Dầu ai dưới cành lê
    Với ngày xuân hờ hững
    Cố quên t́nh phu thê
    Trong khi nh́n mây nước
    Ḷng xuân cũng năo nề.




    Trường tương tư

    Hiểu ǵ không, ư nghĩa của trời thơ,
    Của hương hoa trong trăng lờn lợt bảy,
    Của lời câm muôn v́ sao áy náy,
    Hiểu ǵ không em hỡi ! hiểu ǵ không ?
    Anh ngâm nga để mở rộng cửa ḷng.
    Cho trăng xuân tràn trề say chơi vơi,
    Cho nắng hường vấn vương muôn ngàn sợi;
    - Cho em buồn trời đất ứa sương khuya,
    Để em buồn, để em nghiệm cho ra
    Cái ǵ kết lại mới thành tinh tú ?
    Và uyên ương bởi đâu không đoàn tụ ?
    Và t́nh yêu sao lại dở dang chi ?
    Và v́ đâu, gió gọi giật lời đi ?.
    - Lời đi qua một chiều trong kẽ lá,
    Một làn hương mới nửa lừng sa ngă,
    Anh mến rồi ư vị của làn mơ.
    Lệ Kiều ơi ! em c̣n giữ ư thơ,
    Trong đôi mắt mùa thu trong leo lẻo,
    Ở xa xôi lặng nh́n anh khô héo.
    Bên kia trời hăy chụp cả hồn anh.
    Hăy van lơn ở dưới chân Bàn Thành,
    Cho yêu ma muôn năm vùng trở dậy,
    Náo không gian cho lửa ḷng bùng cháy,
    Và để cho kinh động đến người tiên,
    Đang say sưa trong thế giới Hăo-Huyền
    Đang trửng giỡn ở bên sông Ngân biếc...

    Anh rơ trước sẽ có ngày cách biệt,
    Ngó như gần nhưng vẫn thiệt xa khơi !
    Lau mắt đi đừng cho lệ đầy vơi.
    Hăy mường tượng một người thơ đang sống
    Trong im ĺm lẻ loi trong dăy động.
    - Cũng h́nh như, em hỡi ! động Huyền Không
    Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy ḷng,
    Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa.
    Em cố nghĩ ra một chiều vàng úa,
    Lá trên cành héo hắt, gió ngừng ru:
    "Một mối t́nh nức nở giữa âm u,
    "Một hồn đau ră lần theo hương khói,
    "Một bài thơ cháy tan trong nắng dọi,
    "Một lời run hoi hóp giữa không trung,
    "Cả niềm yêu, ư nhớ, cả một vùng,
    "Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn".

    Đấy là tất cả người anh tiêu tán,
    Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ,
    Cùng t́nh em tha thiết như văn thơ,
    Ràng rịt măi cho đến ngày tận thế .



    Uống trăng
    Bóng Hằng trong chén ngả nghiêng
    Lả lơi tắm mát làm duyên gợi t́nh
    Gió lùa mặt nước rung rinh
    Ḷng ta khát miếng chung t́nh từ lâu
    Uống đi cho đỡ khô hầu
    Uống đi cho bớt cái sầu miên man
    Có ai nuốt ánh trăng vàng
    Có ai nuốt cả bóng nàng tiên nga.









    Last edited by Nguyen Hung Kiet; 18-08-2012 at 02:07 PM.

  2. #222
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Đường Vào T́nh Sử - thơ Đinh Hùng

    Thưa quí vị,
    Trong văn học cũng như các chuyện khác trên đời thường xẩy ra từng cặp
    hoặc hoặc ứng hợp nhau hoặc xung khắc, chống đối nhau để cùng nhau nổi danh.
    Bên cạnh Vũ Hoàng Chương thì có Đinh Hùng, và bên cạnh Xuân Diệu thì có Huy Cận.
    Hai cặp này đều là anh rể em vợ hay ngược lại. Chống nhau như Phan văn Trị với Tôn Thọ Tường
    và Phan Đình Phùng với Hoàng Cao Khải. Có KHổng Minh lại có Chu Du v.v.
    Bởi vậy chúng ta đã đăng một số bài thơ của thi sĩ Vũ Hoàng Chương, thì cũng xin mời quí vị thưởng thức thơ cuả thi sĩ Đinh Hùng, một thời làm chủ chương trình Tao Đàn trên đài SAigon mỗi tối thứ Ba và thứ Năm hàng tuần :



    Khi tóc mùa xuân buông dài trước cửa,
    Khi nắng chiêm bao khẽ chớp hàng mi,
    Khi những con thuyền chở mộng ra đi,
    Giấc mộng phiêu lưu như bầy hải điểu,
    Kỷ niệm trở về, nắm tay nhau hiền dịu,
    Ngón tay thơm vàng phấn bướm đa t́nh,
    Anh sẽ t́m em như t́m một hành tinh,
    Mặc trái đất sắp tan vào mộng ảo .

    Trên đường ta đi,
    Những đóa hoa nở mặt trời xích đạo,
    Những làn hương mang giông tố b́nh sa,
    Những sắc cầu vồng nghiêng cánh chim sa,
    Và dĩ văng ngủ trong hồ cẩm thạch
    Của đôi mắt sáng màu trăng mặc khách,
    Thời gian qua trên một nét mi dài .
    Núi mùa thu buồn gợn sóng đôi vai,
    Ḍng sông lạ trôi sâu vào tâm sự .

    Chúng ta đến nghe nỗi sầu tinh tú:
    Những ngôi sao buồn suốt một chu kỳ,
    Những đám tinh vân sắp sửa chia ly,
    Và sao rụng biếc đôi tay cầu nguyện.
    Ôi cặp mắt sáng trăng xưa ḥ hẹn,
    Có ngh́n năm quá khứ tiễn nhau đi .
    Anh vịn tay số kiếp dẫn em về,
    Nh́n lửa cháy những lâu đài mặt biển.

    Phơi phới thuyền ta vượt bến,
    Từ đêm hồng thủy ra đi .
    Ḷng ta dao cắt
    Chia đôi
    Biên thùy,
    Ḍng máu kinh hoàng chợt tỉnh cơn mê .

    Chúng ta đi vào lá hoa T́nh Sử,
    Hơi thở em ḥa sương khói đường thi .
    Anh đọc cho em những ḍng cổ tự
    Ai Cập và Cổ La Hy .
    Anh viết cho em bài thơ nho nhỏ
    Bài thơ xanh ánh mắt hẹn t́nh cờ .
    Có những chữ Hoa yểu điệu,
    Không phải đại danh từ .
    Nét uốn đơn sơ
    Lưng mềm óng ả
    Những chữ hoa không thêu phù hiệu,
    Những chữ hoa không biết phất cờ .
    Một bài thơ
    Có tiếng thở dài đôi hồn t́nh tự,
    Vần điệu d́u nhau đi trong giấc mơ,
    Sông núi trập trùng lượn theo nét chữ,
    Những chữ thương yêu,
    Những chữ đợi chờ,
    Đẹp như
    Dáng em e lệ chiều xưa .

    Anh sẽ t́m em, chiều nào tận thế
    Khi những sầu thương cất cánh xa bay .
    Khi những giận hờn, khi những mê say,
    Khi tất cả hiện nguyên h́nh ảo mộng :
    Giọt lệ hoa niên, cung đàn hoài vọng,
    Và những hương thơm t́nh ái trao duyên .
    Những không gian thăm thẳm mắt u huyền,
    Những vạt áo bỗng trở màu sông biển.
    Chúng ta đến, mùa xuân thay sắc diện,
    Chúng ta đi, mùa hạ vụt phai nḥa,
    Gương mặt mùa thu phút chốc phôi pha,
    Ta dừng gót, chợt mùa đông tàn phế .

    Em hát mong manh bài ca Tuổi Trẻ,
    Bướm bay đầy một âm giai .
    Khúc nhạc lang thang như hồn Do Thái,
    Đại dương cồn sóng gọi tên ai ?
    Vời vợi tiếng em lướt qua Hồng hải,
    Tiếng hát nhân ngư tuyệt vọng than dài .

    Chúng ta thở những hơi nồng nhiệt đới,
    Nghe mùa xuân nẩy lộc rợn trên vai .
    Có những giấc mơ lẻn vào quá khứ,
    Có những chiêm bao đi về tương lai .
    Anh gặp em anh từ thủa nào ?
    Mênh mang sóng mắt
    Ngờ biển dâu .
    Núi non nh́n ta vừa nghiêng đầu
    H́nh như hội ngộ
    Từ ngàn thâu .
    Ta tỉnh hay mơ ? Chiều nay trăng khép
    Hàng mi sầu
    Hay tà dương thu
    Mưa rơi mau ?

    Em ơi! Vệt nắng phù kiều uốn ḿnh ô thước,
    Ta, suốt đời ngư phủ,
    Thả con thuyền trên mái tóc em buồn lênh đênh.
    Ôi chao dĩ văng, Dĩ Văng thần linh !
    Một phút, một giây, nh́n ta ngàn kiếp !
    Thầm gọi cỏ hoa sang tự t́nh.
    Lời nói bâng khuâng, bàn tay duyên nghiệp.
    Anh nh́n em như chiêm ngưỡng một hành tinh.

    Đinh Hùng
    --------------------------------------------------------------------------------
    Last edited by Vân Nương; 18-08-2012 at 01:56 PM.

  3. #223
    Member
    Join Date
    30-08-2010
    Posts
    3,022

    Thơ Quang Dũng



    Nhà Thơ Quang Dũng 1921-1988
    Tên thật Bùi Đ́nh Diệm tốt nghiệp trường Sư Phạm Hà Nội từ trước năm 1945.






    Đôi Mắt Người Sơn Tây

    Em ở thành Sơn chạy giặc về
    Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
    Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt
    Chiều xanh không thấy bóng Ba V́
    Vừng trán em vương trời quê hương
    Mắt em d́u dịu buồn Tây Phương
    Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm
    Em đă bao ngày em nhớ thương ?

    Mẹ tôi, em có gặp đâu không ?
    Bao xác già nua ngập cánh đồng
    Tôi nhớ một thằng con bé dại
    Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông !

    Từ độ thu về hoang bóng giặc
    Điêu tàn ôi lại nối điêu tàn !
    Đất đá ong khô nhiều suối lệ
    Em đă bao ngày lệ chứa chan ?

    Đôi mắt người Sơn Tây
    U ẩn chiều lưu lạc
    Buồn viễn xứ khôn khuây
    Tôi gửi niềm nhớ thương
    Em mang giùm tôi nhé
    Ngày trở lại quê hương
    Khúc hoàn ca rớm lệ

    Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
    Về núi Sài Sơn ngắm lúa vàng
    Sông Đáy chậm nguồn quanh Phủ Quốc
    Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng

    Bao giờ tôi gặp em lần nữa
    Ngày ấy thanh b́nh chắc nở hoa
    Đă hết sắc mùa chinh chiến cũ
    C̣n có bao giờ em nhớ ta ?



    Đôi Bờ


    Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai ?
    Sông xa từng lớp lớp mưa dài
    Mắt kia em có sầu cô quạnh
    Khi chớm heo về một sớm mai ?
    Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự
    Bên này em có nhớ bên kia
    Giăng giăng mưa bụi quanh pḥng tuyến
    Hiu hắt chiều sông lạnh bến Tề

    Khói thuốc xanh ḍng khơi lối xưa
    Đêm đêm sông Đáy lạnh đôi bờ
    Thoáng hiện em về trong đáy cốc
    Nói cười như chuyện một đêm mơ

    Xa quá rồi em người mỗi ngả
    Bên này đất nước nhớ thương nhau
    Em đi áo mỏng buông hờn tủi
    Ḍng lệ thơ ngây có dạt dào ?

    1948


    Tây tiến



    Sông Mă xa rồi Tây tiến ơi !
    Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi
    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
    Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

    Anh bạn dăi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời !
    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

    Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi

    Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
    Ḱa em xiêm áo tự bao giờ
    Khèn lên man điệu nàng e ấp
    Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

    Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
    Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
    Có nhớ dáng người trên độc mộc
    Trôi ḍng nước lũ hoa đong đưa

    Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
    Quân xanh màu lá dữ oai hùm
    Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
    Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

    Rải rác biên cương mồ viễn xứ
    Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
    Áo bào thay chiếu, anh về đất
    Sông Mă gầm lên khúc độc hành

    Tây tiến người đi không hẹn ước
    Đường lên thăm thẳm một chia phôi
    Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
    Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.

    -- Phù Lưu Chanh, 1948






    Trắc Ẩn


    Chưa gặp sao đành thương nhớ nhau ?
    Đ̣i phen số mệnh cũng cơ cầu
    Người đi mang nửa hồn đơn lẻ
    Tôi về hoài vọng một đôi câu
    Khói thuốc chiều sông, hỡi dáng người !
    Phương nào đôi mắt ngó xa xôi
    Nào ai biết được niềm u ẩn
    Từng lắng nhiều trong những mảnh đời

    Tôi viết chiều nay, chiều tưởng vọng
    Làm thơ ḿnh lại tặng riêng ḿnh
    Sông trôi luống gợi ḍng vô hạn
    Biền biệt ngày xanh xa ngày xanh

    Thời đại bao lần khô nước mắt
    Hoa đèn riêng gửi chút tâm tư
    Ngắn dài đă học người thiên cổ
    Vạn đại sầu lên chẳng bến bờ

    Chiều ấy em về thương nhớ ai ?
    Tôi chắc đường đi đă rất dài
    Tim tím chiều hôm lên bóng núi
    Dọc đường mờ những cánh hoa phai\.

    Một chút linh hồn nhỏ
    Đi về chân núi xanh
    Màu tím chiều chầm chậm
    Hoàng hôn nghe một ḿnh
    Giáo đường chuông rời rạc
    Tan vỡ nhiều âm thanh

    Một chút linh hồn nhỏ
    Đi về chân núi xanh


    1949





    Cố Quận


    Trăng sáng sân vờn đôi bóng cau
    Ngồi đây mà gửi nhớ phương nào
    Gió mát long lanh vầng Bắc Đẩu
    Tiết hè ếch nhái rộn bờ ao .

    Ngồi đây năm năm miền ly hương
    Quê người đôi gót mỏi tha phương
    Có những chiều trăng tṛn đỉnh núi
    Nhà ai chày gạo giă đêm sương

    Tịch mịch sầu vơi bèo râm ran
    Chuối vườn khuya lọt ánh trăng tàn
    Người ơi quê cũ đèn hoe ngọn
    Tóc bạc trông chừng cổng héo hon.

    Ngơ trúc quanh quanh sâu bóng lá
    Trăng vàng rơi rắc nẻo nào xưa
    Ngơ cũ không mong người trở lại
    Mà mùi hoa mộc vẫn thơm đưa.

    Em ơi, Em ơi đêm dần vơi
    Trông về phương ấy ngóng trông người
    Trăng có soi qua đầu tóc bạc
    Nẻo chừng Cố Quận nhớ thương ời !

    Trăng sáng năm năm mùa lại mùa
    Hạ này vơi lại nhớ thu xưa
    Người đi người đi đường quạnh quạnh
    Ngày tháng thương vay kẻ đợi chờ .













    Last edited by Nguyen Hung Kiet; 18-08-2012 at 03:12 PM.

  4. #224
    Member
    Join Date
    15-08-2010
    Posts
    1,129

    Quang Dũng...


    ...
    Em đi áo mỏng buông hờn tủi
    Ḍng lệ thơ ngây có dạt dào?
    ...


    Ba bài thơ hay nhất của Quang Dũng là Tây Tiến, Đôi Mắt Người Sơn TâyĐôi Bờ.

    Trong CD ngâm thơ Tự T́nh Dưới Hoa, phát hành ở Paris hơn 20 năm trước có hai bài của Quang Dũng Đôi Mắt Người Sơn TâyĐôi Bờ:

    http://www.upload-mp3.com/files/351273_oqrfu/DDoiBo.mp3

    http://www.upload-mp3.com/files/3512...guoiSonTay.mp3

    Đoàn Chuẩn Từ Linh cũng phổ nhạc Đôi Mắt Người Sơn Tây... Chưa t́m được ai ngâm Tây Tiến:


    Người đi Tây Tiến chiều sương ấy
    Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi


    Gợi nhớ Chinh Phụ Ngâm:


    Cổ lai chinh chiến nhân
    Tính mệnh khinh như thảo


    Nhưng trong Quang Dũng, bùi ngùi nỗi thương tiếc chiến hữu của ḿnh....

    Rải rác biên cương mồ viễn xứ

    Khó có người thứ hai như Quang Dũng...

  5. #225
    Member
    Join Date
    30-08-2010
    Posts
    3,022

    Thơ Chế Lan Viên

    Cám Ơn Bạn Đaivietnguyen rất là nhiều , Quả thật Tôi rất yêu thích 3 bài thơ của Quang Dũng :Đôi Mắt Người Sơn Tây ,Tây Tiến , và Đôi Bờ, cám ơn Bạn đưa 2 Link , có lẽ Tôi và bạn cùng sở thích về Thơ Quang Dũng

    http://www.upload-mp3.com/files/351273_oqrfu/DDoiBo.mp3

    http://www.upload-mp3.com/files/3512...guoiSonTay.mp3

    Quote Originally Posted by daiviet_nguyen View Post

    ...
    Em đi áo mỏng buông hờn tủi
    Ḍng lệ thơ ngây có dạt dào?
    ...




    Người đi Tây Tiến chiều sương ấy
    Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi


    Gợi nhớ Chinh Phụ Ngâm:


    Cổ lai chinh chiến nhân
    Tính mệnh khinh như thảo


    Nhưng trong Quang Dũng, bùi ngùi nỗi thương tiếc chiến hữu của ḿnh....

    Rải rác biên cương mồ viễn xứ

    Khó có người thứ hai như Quang Dũng...

    Cái Sọ Người
    Này chiếc sọ người kia, mi hỡi !
    Dưới làn xương mỏng mảnh của đầu mi;
    Mi nhớ ǵ, tưởng ǵ trong đêm tối ?
    Mi trông mong ao ước những điều chi ?
    Mi nhớ đến cảnh pháp trường ghê rợn
    Sọ muôn người lần lượt đuổi nhau rơi ?
    Hay mi nhớ những đêm mờ rùng rợn
    Hồn mi bay trong đốm lửa ma trơi ?

    Có t́m chăng, những chiều không tiếng gió,
    Của người mi thi thể rữa tan rồi ?
    Có tưởng lại mảnh hồn mi đau khổ
    Đang lạc loài trong Cơi Chết xa xôi ?

    Hỡi chiếc sọ, ta vô cùng rồ dại
    Muốn giết ta trong sức mạnh tay ta !
    Để những giọt máu đào c̣n đọng lại
    Theo hồn ta, tuôn chảy những lời thơ.

    Ta muốn cắn mi ra từng mảnh nhỏ !
    Muốn điên cuồng nuốt cả khối xương khô !
    Để nếm lại cả một thời xưa cũ
    Cả một ḍng năm tháng đă trôi xa !


    Mồ Không


    Và xương khô, và sọ người, và thịt nát,
    Và hơi âm rờn rợn của yêu tinh
    Loài người đă mang đi qua mộ khác
    Để ḷng ta trống trải khí thiêng linh
    Thôi vắng bặt từ nay bao giâu phút
    Mà tiếng cười ghê rợn dậy vang mồ !
    Mà hơi khóc rung dài dây gió lướt,
    Mà lời than náo động cơi Hư Vô !

    Hồn ma ơi ! Hồn ma ơi ! có nhớ
    Nơi mi hằng chôn gửi hận Trần Gian ?
    Nơi đă khô của mi bao máu đỏ,
    Bao tủy nồng, nào trắng với xương tàn ?

    Mi có biết rồi đây trong những buổi
    Mà sao sa rung chuyển đáy mồ không,
    Mà nắng chếch huyệt sâu um cỏ dại
    Ta buồn thương, nhớ tiếc, với trông mong ?

    Hồn ma ơi ! Trong những đêm u tối
    Mi tung mây về chân trời ṿi vọi
    Hăy mau nghiêng cánh lại ở bên mồ
    Phủ ḷng ta say đắm chút hương mơ !
    lời của mồ không
    Ở đâu rồi người nhớ mong yêu tưởng
    Mà phách hồn vẫn ôm ấp trong tay ?
    Quá xa xôi phút giây chan chứa mộng !
    Vỡ tan rồi ! cốc rượu ứa hơi say !

    Nàng hỡi nàng ! trên tay ta là mộ trống
    Trong ḷng ta là huyệt bỏ, với trong hồn
    Mà mồ không lạnh lùng sương giá đọng,
    Toàn khổ đau, sầu năo với lo buồn !

    Hăy cho ta lúc vui trên tay khác
    Một chút Thương an ủi tấm ḷng đau
    Như hồn ma, trong khi về mộ khác,
    C̣n đôi hồi dừng cánh viếng mồ sâu.




    Những Sợi Tơ Ḷng

    Tôi không muốn đất trời xoay chuyển nữa
    Với tháng ngày biền biệt đuổi nhau trôi
    Xuân đừng về ! Hè đừng gieo ánh lửa !
    Thu thôi sang ! Đông thôi lại năo ḷng tôi !
    Quả đất chuyển đây ḷng tôi rung động
    Nỗi sầu tư nhuần thấm cơi Hư Vô !
    Tháng ngày qua, gạch Chàm đua nhau rụng
    Tháp Chàm đua nhau đổ dưới trăng mờ !

    Lửa hè đến ! Nỗi căm hờn vang dậy !
    Gió thu sang thấu lạnh cả hồn thơ !
    Chiều đông tàn, như mai xuân lộng lẫy
    Chỉ nói thêm sầu khổ với ưu tư !

    Tạo hóa hỡi ! Hăy trả tôi về Chiêm Quốc !
    Hăy đem tôi xa lánh cơi trần gian !
    Muôn cảnh đời chỉ làm tôi chướng mắt !
    Muôn vui tươi nhắc măi vẻ điêu tàn !

    Hăy cho tôi một tinh cầu giá lạnh,
    Một v́ sao trơ trọi cuối trời xa !
    Để nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh
    Những ưu phiền, đau khổ với buồn lo !


    Xuân

    Tôi có chờ đâu, có đợi đâu
    Đem chi xuân lại gợi thêm sầu ?
    Với tôi, tất cả như vô nghĩa
    Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau !
    Ai đâu trở lại mùa thu trước
    Nhặt lấy cho tôi những lá vàng ?
    Với của hoa tươi, muôn cánh ră,
    Về đây đem chắn nẻo xuân sang !

    Ai biết hồn tôi say mộng ảo
    YÙ thu góp lại cản t́nh xuân ?
    Có một người nghèo không biết tết
    Mang ĺ chiếc áo độ thu tàn !

    Có đứa trẻ thơ không biết khóc
    Vô t́nh bỗng nổi tiếng cười ran !

    Chao ôi ! mong nhớ ! Ôi mong nhớ !
    Một cánh chim thu lạc cuối ngàn.


    Chế Lan Viên
    Last edited by Nguyen Hung Kiet; 18-08-2012 at 03:04 PM.

  6. #226
    Member
    Join Date
    30-08-2010
    Posts
    3,022

    Thơ Hoàng Cầm

    Bên Kia Sông Đuống

    Em ơi! Buồn làm chi
    Anh đưa em về sông Đuống
    Ngày xưa cát trắng phẳng lỳ
    Sông Đuống trôi đi
    Một ḍng lấp lánh
    Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ

    Xanh xanh băi mía bờ dâu
    Ngô khoai biêng biếc
    Đứng bên này sông sao nhớ tiếc
    Sao xót xa như rụng bàn tay

    Bên kia sông Đuống
    Quê hương ta lúa nếp thơm đồng
    Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong
    Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp
    Quê hương ta từ ngày khủng khiếp
    Giặc kéo lên ngùn ngụt lửa hung tàn

    Ruộng ta khô
    Nhà ta cháy
    Chó ngộ một đàn
    Lưỡi dài lê sắc máu

    Kiệt cùng ngơ thẳm bờ hoang
    Mẹ con đàn lợn âm dương
    Chia ĺa đôi ngả
    Đám cưới chuột tưng bừng rộn ră
    Bây giờ tan tác về đâu ?

    Ai về bên kia sông Đuống
    Cho ta gửi tấm the đen
    Mấy trăm năm thấp thoáng
    mộng b́nh yên
    Những hội hè đ́nh đám
    Trên núi Thiên Thai
    Trong chùa Bút Tháp
    Giữa huyện Lang Tài
    Gửi về may áo cho ai
    Chuông chùa văng vẳng nay người ở đâu
    Những nàng môi cắn chỉ quết trầu
    Những cụ già phơ phơ tóc trắng
    Những em xột xoạt quần nâu
    Bây giờ đi đâu ? Về đâu ?

    Ai về bên kia sông Đuống
    Có nhớ từng khuôn mặt búp sen
    Những cô hàng xén răng đen
    Cười như mùa thu tỏa nắng
    Chợ Hồ, chợ Sủi người đua chen
    Băi Tràm chỉ người dăng tơ nghẽn lối
    Những nàng dệt sợi
    Đi bán lụa mầu
    Những người thợ nhuộm
    Đồng Tỉnh, Huê Cầu
    Bây giờ đi đâu ? Về đâu ?

    Bên kia sông Đuống
    Mẹ già nua c̣m cơi gánh hàng rong
    Dăm miếng cau khô
    Mấy lọ phẩm hồng
    Vài thếp giấy dầm hoen sương sớm
    Chợt lũ quỷ mắt xanh trừng trợn
    Khua giầy đinh đạp gẫy quán gầy teo
    X́ xồ cướp bóc
    Tan phiên chợ nghèo
    Lá đa lác đác trước lều
    Vài ba vết máu loang chiều mùa đông

    Chưa bán được một đồng
    Mẹ già lại quẩy gánh hàng rong
    Bước cao thấp trên bờ tre hun hút
    Có con c̣ trắng bay vùn vụt
    Lướt ngang ḍng sông Đuống về đâu ?
    Mẹ ta ḷng đói dạ sầu
    Đường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơ

    Bên kia sông Đuống
    Ta có đàn con thơ
    Ngày tranh nhau một bát cháo ngô
    Đêm líu díu chui gầm giường tránh đạn
    Lấy mẹt quây tṛn
    Tưởng làm tổ ấm
    Trong giấc thơ ngây tiếng súng dồn tựa sấm
    Ú ớ cơn mê
    Thon thót giật ḿnh
    Bóng giặc dày ṿ những nét môi xinh

    Đă có đất này chép tội
    Chúng ta không biết nguôi hờn

    Đêm buông xuống ḍng sông Đuống
    -- Con là ai ? -- Con ở đâu về ?

    Hé một cánh liếp
    -- Con vào đây bốn phía tường che
    Lửa đèn leo lét soi t́nh mẹ
    Khuôn mặt bừng lên như dựng giăng
    Ngậm ngùi tóc trắng đang thầm kể
    Những chuyện muôn đời không nói năng
    Đêm đi sâu quá ḷng sông Đuống
    Bộ đội bên sông đă trở về
    Con bắt đầu xuất kích
    Trại giặc bắt đầu run trong sương
    Dao loé giữa chợ
    Gậy lùa cuối thôn
    Lúa chín vàng hoe giặc mất hồn
    Ăn không ngon
    Ngủ không yên
    Đứng không vững
    Chúng mày phát điên
    Quay cuồng như xéo trên đống lửa
    Mà cánh đồng ta c̣n chan chứa
    Bao nhiêu nắng đẹp mùa xuân
    Gió đưa tiếng hát về gần
    Thợ cấy đánh giặc dân quân cày bừa
    Tiếng bà ru cháu buổi trưa
    Chang chang nắng hạ vơng đưa rầu rầu
    "À ơi... cha con chết trận từ lâu
    Con càng khôn lớn càng sâu mối thù"
    Tiếng em cắt cỏ hôm xưa
    Hiu hiu gió rét mịt mù mưa bay
    "Thân ta hoen ố v́ mày
    Hờn ta cùng với đất này dài lâu..."

    Em ơi! Đừng hát nữa! Ḷng anh đau
    Mẹ ơi! Đừng khóc nữa! Dạ con sầu
    Cánh đồng im phăng phắc
    Để con đi giết giặc
    Lấy máu nó rửa thù này
    Lấy súng nó cầm chắc tay
    Mỗi đêm một lần mở hội
    Trong ḷng con chim múa hoa cười
    V́ nắng sắp lên rồi
    Chân trời đă tỏ
    Sông Đuống cuồn cuộn trôi
    Để nó cuốn phăng ra bể
    Bao nhiêu đồn giặc tơi bời
    Bao nhiêu nước mắt
    Bao nhiêu mồ hôi
    Bao nhiêu bóng tối
    Bao nhiêu nỗi đời


    Bao giờ về bên kia sông Đuống
    Anh lại t́m em
    Em mặc yếm thắm
    Em thắt lụa hồng
    Em đi trảy hội non sông
    Cười mê ánh sáng muôn ḷng xuân xanh.

    4.1948



    Lá Diêu Bông
    Váy Đ́nh Bảng buông chùng cửa vơng
    Chị thẩn thơ đi t́m
    Đồng chiều
    Cuống rạ
    Chị bảo
    Đứa nào t́m được Lá Diêu bông
    Từ nay ta gọi là chồng


    Hai ngày Em t́m thấy Lá
    Chị chau mày
    Đâu phải Lá Diêu bông

    Mùa đông sau Em t́m thấy Lá
    Chị lắc đầu
    trông nắng văn bên sông

    Ngày cưới Chị
    Em t́m thấy Lá
    Chị cười xe chỉ ấm trôn kim

    Chị ba con
    Em t́m thấy Lá
    X̣e tay phủ mặt Chị không nh́n

    ***
    Từ thuở ấy
    Em cầm chiếc Lá
    đi đầu non cuối bể
    Gió quê vi vút gọi
    Diêu bông hời...
    ...ới Diêu bông...!















    Last edited by Nguyen Hung Kiet; 18-08-2012 at 04:01 PM.

  7. #227
    Member
    Join Date
    15-08-2010
    Posts
    1,129
    Thưa, bài Lính Râu Ria của Quang Dũng rất cảm động, cũng như nhiều bài khác hay nhưng tại v́ Đôi Mắt Người Sơn Tây, Tây TiếnĐôi Bờ chữ nghĩa huyền ảo, xuất thần... nên những tác phẩm khác bị lu mờ.

    Tại sao lại ...áo mỏng buông hờn tủi?

    Quote Originally Posted by Nguyen Hung Kiet View Post
    Cám Ơn Bạn Đaivietnguyen rất là nhiều , Quả thật Tôi rất yêu thích 3 bài thơ của Quang Dũng :Đôi Mắt Người Sơn Tây ,Tây Tiến , và Đôi Bờ, cám ơn Bạn đưa 2 Link , có lẽ Tôi và bạn cùng sở thích về Thơ Quang Dũng
    ...
    Ông không di cư vào Nam, sống với bọn cộng, ông dỡ sống dỡ chết, bị Tố Hữu ganh tỵ, nó đ́ te tua. Các tác phẩm của ông trong giai đoạn đó rất buồn tẻ.

    Anh trai của ông, Tướng Việt Nam Cộng Ḥa Bùi Đ́nh Đạm đă mất ở Hoa Kỳ. Ḍng tướng quốc, văn vơ song toàn.

  8. #228
    Member
    Join Date
    30-08-2010
    Posts
    3,022

    Nhớ Rừng : Bài Thơ Tuyệt Vời của Thế Lữ









    HỔ NHỚ RỪNG
    (Lời của Hổ trong chuồng sắt)

    THẾ LỮ - 1936

    Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt,
    Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
    Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
    Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm
    Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hăm
    Để làm tṛ lạ mắt, thứ đồ chơi.
    Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
    Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
    Ta sống măi trong t́nh thương nỗi nhớ,
    Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa.
    Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
    Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
    Với khi thét khúc trường ca dữ dội
    Ta bước chân lên, dơng dạc, đường hoàng,
    Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
    Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc.
    Trong hang tối, mắt thần khi đă quắc
    Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
    Ta biết ta chúa tể muôn của loài
    Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi.

    Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
    Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
    Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
    Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
    Đâu những b́nh minh cây xanh nắng gội
    Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
    Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
    Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt
    Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
    Than ôi! thời oanh liệt nay c̣n đâu?

    Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
    Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
    Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
    Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
    Giải nước đen giả suối, chẳng thông ḍng
    Len dưới nách những mô g̣ thấp kém;
    Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
    Cũng học đ̣i bắt chước vẻ hoang vu
    Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.

    Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
    Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị,
    Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
    Nơi ta không c̣n được thấy bao giờ!
    Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
    Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn
    Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
    Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!
    Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt,
    Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
    Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
    Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm
    Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hăm
    Để làm tṛ lạ mắt, thứ đồ chơi.
    Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
    Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.

    Ta sống măi trong t́nh thương nỗi nhớ,
    Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa.
    Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
    Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
    Với khi thét khúc trường ca dữ dội
    Ta bước chân lên, dơng dạc, đường hoàng,
    Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
    Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc.
    Trong hang tối, mắt thần khi đă quắc
    Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
    Ta biết ta chúa tể muôn của loài
    Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi.

    Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
    Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
    Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
    Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
    Đâu những b́nh minh cây xanh nắng gội
    Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
    Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
    Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt
    Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
    Than ôi! thời oanh liệt nay c̣n đâu?

    Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
    Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
    Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
    Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
    Giải nước đen giả suối, chẳng thông ḍng
    Len dưới nách những mô g̣ thấp kém;
    Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
    Cũng học đ̣i bắt chước vẻ hoang vu
    Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.

    Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
    Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị,
    Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
    Nơi ta không c̣n được thấy bao giờ!
    Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
    Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn
    Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
    Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!







    Last edited by Nguyen Hung Kiet; 18-08-2012 at 04:06 PM.

  9. #229
    Member
    Join Date
    07-11-2011
    Posts
    613
    Quote Originally Posted by Nguyen Hung Kiet View Post

    HỔ NHỚ RỪNG
    (Lời của Hổ trong chuồng sắt)

    THẾ LỮ - 1936

    Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt,
    Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
    Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
    Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm
    Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hăm
    Để làm tṛ lạ mắt, thứ đồ chơi.
    Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
    Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
    Ta sống măi trong t́nh thương nỗi nhớ,
    Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa.
    Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
    Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
    Với khi thét khúc trường ca dữ dội
    Ta bước chân lên, dơng dạc, đường hoàng,
    Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
    Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc.
    Trong hang tối, mắt thần khi đă quắc
    Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
    Ta biết ta chúa tể muôn của loài
    Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi.

    Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
    Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
    Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
    Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
    Đâu những b́nh minh cây xanh nắng gội
    Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
    Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
    Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt
    Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
    Than ôi! thời oanh liệt nay c̣n đâu?

    Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
    Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
    Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
    Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
    Giải nước đen giả suối, chẳng thông ḍng
    Len dưới nách những mô g̣ thấp kém;
    Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
    Cũng học đ̣i bắt chước vẻ hoang vu
    Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.

    Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
    Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị,
    Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
    Nơi ta không c̣n được thấy bao giờ!
    Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
    Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn
    Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
    Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!
    Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt,
    Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
    Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
    Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm
    Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hăm
    Để làm tṛ lạ mắt, thứ đồ chơi.
    Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
    Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.

    Ta sống măi trong t́nh thương nỗi nhớ,
    Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa.
    Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
    Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
    Với khi thét khúc trường ca dữ dội
    Ta bước chân lên, dơng dạc, đường hoàng,
    Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
    Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc.
    Trong hang tối, mắt thần khi đă quắc
    Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
    Ta biết ta chúa tể muôn của loài
    Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi.

    Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
    Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
    Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
    Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
    Đâu những b́nh minh cây xanh nắng gội
    Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
    Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
    Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt
    Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
    Than ôi! thời oanh liệt nay c̣n đâu?

    Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
    Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
    Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
    Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
    Giải nước đen giả suối, chẳng thông ḍng
    Len dưới nách những mô g̣ thấp kém;
    Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
    Cũng học đ̣i bắt chước vẻ hoang vu
    Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.

    Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
    Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị,
    Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
    Nơi ta không c̣n được thấy bao giờ!
    Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
    Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn
    Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
    Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!
    Bài này dành cho bọn CS để tôn vinh những người lính VNCH thời sau 75 thì phù hợp.

  10. #230
    Member
    Join Date
    02-05-2011
    Posts
    62

    .. đồng thanh tương ứng, đồng khí; tương cầu......

    Kính gởi đến ban Điều hành Vietland và toàn thể quí Bạn yêu thơ..

    Sau một thời gian, tất cả bạn đọc tham dự, đă tạo nên và gom góp biết bao nhiêu thơ, văn của Thi văn Việt Nam, trong suốt thế kỷ 19 sang đến thế kỷ 20.(1901 - 2012 )
    Bây giờ, sau một trăm (100) năm, thư liệu được phổ biến rộng răi nhờ có mạng lưới toàn cầu, và nmq có ư kiến đưa ra, đề nghị Vietland như sau ;
    Để ghi nhớ công phu sưu tầm, gom góp, Vietland hay như các nhà xuất bản, thành viên.. bạn đọc, cùng nhau vun xới, soạn thảo cho đúng tiêu chí Văn học và cho in thành sách, cho gom vô đĩa DVD.. đưa ra chợ Văn chương.Một tài liệu tham khảo
    Là một cuốn sách, giúp cho tuổi già một kỷ niệm của Thi phú., nâng niu trên tay...
    Một DVD để có thể, ngồi một ḿnh thư giăn, lắng nghe những vần thơ xa vắng của một thời, giúp cho tuổi già một kỷ niệm của Thi phú, nghe lại tiếng xưa của các nghệ sĩ tài danh.
    ; một trang web, đôi khi c̣n biến mất, đăng trên báo giấy, đôi khi xé bỏ, c̣n như một đĩa DVD, một cuốn sách văn hoc.. th́ lưu giữ, tồn tại lâu dài
    nhắm mắt ; cho tôi t́m lại... một thoáng hương xưa !!
    Thực tế, có thể đóng góp tài chánh cho việc duy tŕ Diễn đàn vững mạnh và có giá trị cao.
    Trân trọng kính chào ./. nmq

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Similar Threads

  1. Những Chữ Dùng Sai Trong Ngôn Ngữ CSVN
    By Phú Yên in forum Văn Hóa - Nghệ Thuật
    Replies: 5
    Last Post: 15-08-2012, 09:56 AM
  2. Replies: 5
    Last Post: 13-06-2012, 11:28 AM
  3. Phần 2: Những mảng tối trong 'Ngôi nhà Việt'
    By doisoente in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 01-03-2012, 05:29 AM
  4. Replies: 41
    Last Post: 11-08-2011, 08:48 PM
  5. Replies: 7
    Last Post: 18-03-2011, 07:49 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •