Page 34 of 304 FirstFirst ... 243031323334353637384484134 ... LastLast
Results 331 to 340 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #331
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 12

    Tú Vân vào một trạm điện thoại công cộng bấm nhanh số máy của Khoa . Bên kia đầu dây là giọng cô gái lạ :

    - Alô !

    Tú Vân nhỏ nhẹ :

    - Chị làm ơn cho gặp anh Khoa.

    - Khoa trợ lư hay kế toán ?

    - Dạ , trợ lư Khoa cao đấy.

    - Chị chờ một chút.

    Tú Vân cầm máy đứng chờ , cô thấy hồi hộp kỳ lạ . Không biết Khoa sẽ có thái độ ra sao khi biết là cô ? Rồi cô nghe đầu dây bên kia có tiếng anh . Giọng cô run run :

    - Anh Khoa , em đây . Tú Vân đây !

    - Tú Vân hả ? Có chuyện ǵ không ?

    - Không có ǵ . Lâu không gặp nên chỉ tiện đường ghé thăm . Em đang ở trạm điện thoại gần công ty , anh xuống ngay nhé . Em muốn mời anh đi uống cà phê chơi.

    - Cũng được ! Chờ một chút tôi xuống ngay.

    Tú Vân đặt ống nghe xuống máy . Tay chân vẫn lạnh ngắt v́ hồi hộp . Thật kỳ lạ ! Cô không hiểu sao ḿnh lại xúc động đến vậy . Ư nghĩ lát nữa sẽ gặp Khoa làm tim cô rạo rực khó tả . Cô rời pḥng kính đi bộ lên lề đường cố trấn tỉnh ḿnh.

    Một lát sau Khoa xuất hiện . Từ xa Tú Vân đă thấy anh đi tới . Cô đứng yên , say mê nh́n Khoa . Nh́n từng đường nét trên mặt anh . Cô nhận ra ḿnh yêu Khoa một cách điên cuồng tuyệt vọng.

    Anh đứng trước mặt Tú Vân , hơi mỉm cười :

    - Khoẻ chứ Vân ?

    - Em Khoẻ !

    - Ḿnh lại quán café' đàng kia đi.

    Khoa không đi xe . Tú Vân biết anh chỉ tiếp cô một lát thôi . Nhưng đối với cô bây giờ , bao nhiêu đó cũng đủ rồi . Cô lặng lẽ đi bên Khoa vào quán . Anh kéo ghế cho cô , rồi quay qua người chạy bàn :

    - Cho tôi một sữa đậu và một café'.

    Tú Vân chớp chớp mắt , cô cảm động đến nghẹn giọng :

    - Anh vẫn c̣n nhớ đến sở thích của em ?

    Khoa không trả lời vội , anh bật lửa châm điếu thuốc , rồi nói thong thả :

    - Cái đó thường lập lại đến nổi tôi xem như thói quen rồi.

    Tú Vân nói dịu dàng :

    - Lúc này anh khoẻ không ?

    - B́nh thường ! C̣n Vân ? Dạo n`y ra sao ?

    - Em vẩn vậy . Không có ǵ thay đổi.

    - Cô xin làm ở đâu không ?

    Cô cười buồn :

    - Em vẫn ở nhà . Vả lại em có chuyên môn ǵ đâu mà đi làm.

    Cô cố nói vui vẻ :

    - Em hay đi ngang đây lắm .Nhiều lúc muốn ghé thăm anh nhưng không dám . Không biết anh có tiếp không.

    Khoa nói tần giọng :

    - Thỉnh thoảng gặp nhau uống lu café' , nói chuyện phiếm có ǵ mà không được . Dù không là ǵ th́ cũng c̣n giữ lại t́nh bạn . Đúng không Vân ?

    Đa6y cũng là câu mà Trọng Đan đă nói với cô . Lúc ấy Tú Vân cứ nghĩ nó khó mà thực hiện không ngờ bây giờ chính Khoa nói ra . Dễ dàng đến mức cô không dám tin . Cô lập lại một cách máy móc :

    - Vâng , em cũng nghĩ như vậy . Dù không đến với nhau được th́ ḿnh vẫn giữ lại chút t́nh bạn.

    - Vậy th́ hay quá ! Thỉnh thoảng cô hảy đến chới với Đan Thụy . Chị em nối lại t́nh cảm chắc Đan Thụy vui lắm.

    Tim Tú Vân như ngừng đập . Chua xót và phẩn nộ . Cái cách Khoa nói về Đan Thụy làm cô thấy đau . Sao nó âu yếm quá , nâng niu quá . Cô chịu không nổi :

    Tú Vân cố mỉm cười :

    - Có lẽ lúc nào đó em sẽ ghé chơi . Bây giờ th́ chưa . Lúc này Đan Thụy khoẻ không anh ?

    - Cổ vui vẻ hạnh phúc lắm.

    - Chuyện lúc trước cổ có bỏ qua cho em được không ?

    Khoa khoát tay :

    - Tính Đan Thụy rộng lượng lắm . Cổ không nhớ ǵ đâu.

    - Có lẽ vậy !

    Tú Vân nói khẽ . Thật là nhắc tới Đan Thụy cô vẫn c̣n tức bầm gan . Nhưng cô vẫn mềm mỏng gần như quy lụy Khoa , t́nh cảm đó không hề có chút gỉa vờ hay đóng kịch . Trong cô bây giờ không c̣n sự kiêu hảnh nữa , chỉ c̣n khao khát chinh phục . Cô chỉ hành động theo bản năng t́nh cảm riêng ḿnh mà thôi.

    Giọng cô nhẹ nhàng , đầy t́nh cảm :

    - Có lẽ lúc trước tính em khó chịu quá , nên kết thúc thật đáng tiếc . Sau này em mới nhận ra . Dù sao em cũng phải tự ḿnh thay đổi . Không là ǵ th́ ḿnh vẫn là bạn . Nghĩ vậy nên hôm naay em đến thăm anh đó.

    Khoa gật đầu như bằng ḷng :

    - Như vậy tôi không mong ǵ hơn . Thật ra lâu nay tôi vẫn áy náy . Làm Vân buồn quả thật tôi không muốn chút nào.

    - Có ǵ đâu anh . Dù sao em cũng có cơ hội làm lại từ đầu mà.

    Cô nh́n đồng hồ :

    - Trưa rồi , em về nha . Hôm nào rảnh em ghé anh . Cho em gởi lời thăm Đan Thụy.

    Khoa đứng dậy mỉm cười :

    - Tôi sẽ nhắn lại như vậy.

    - Em về nha.

    - Chào.

    Đợi Tú Vân đi rồi , Khoa thong thả trở về công ty . Thái độ của cô hôm nay là anh rất ngạc nhiên . Thậm chí không tin nổi . Anh cứ nghĩ Tú Vân sẽ thù ghét anh đến chết . Vậy mà cô đă tha thứ . Đă thay đổi hoàn toàn , đến nổi anh không nhận ra một Tú Vân đanh đá kênh kiệu trước đây . Nếu làm ǵ đó để chuộc lại lỗi của anh đối với cô th́ anh sẽ không từ chối.

    Buổi trưa về bên Đan Thụy , Khoa định kể lại cuộc gặp gỡ với Tú Vân . Nhưng cuối cùng lại thôi . Anh không muốn Đan Thụy nghĩ vẩn vơ . Lần đó Trọng Thụy gặp cô anh đă bực ḿnh nổi nóng . Bây giờ Tú Vân t́m anh , lấy ǵ bảo đảm Đan Thụy sẽ không buồn . Anh rất sợ cô có ư nghĩ u ám . Chỉ cần nét buồn thoáng trên mặt cô là anh đă xốn xang lắm rồi ( thương vợ ghê hả )

    Khoa không muốn Đan Thụy của anh chịu đựng bất cứ chuyện không vui nào . Anh đă cố gắng hết sức làm cho cô sung sướng , th́ không lư do ǵ anh để Tú Vân ám ảnh cuộc sống của cô.

    - Anh nghĩ ǵ vậy ?

    Đan Thụy nh́n nét mặt trầm ngâm của Khoa . Cô ra6't nhạy bén với những thay đổi của anh . Chỉ có điều không biết anh đang nghĩ ǵ . Khoa hiểu điêu đó lắm . Khó mà qua nổi mắt cô , nhưng để nói thật làm cô mất vui th́ anh không nỡ . Khoa quay qua ôm choàng người cô :

    - Anh nghĩ về chuyện tụi ḿnh . Dĩ nhiên có Trọng Đan trong đó.

    - Nhưng anh đă nói vậy rồi , em nghĩ anh Đan không t́m em đâu . Con người dù kém tự trọng đến đâu cũng c̣n lại chút sĩ diện chứ . Nhất là các anh là người trí thức.

    Khoa chồm lên nh́n tận mắt cô :

    - C̣n em . Em là người thất học à ?

    Đan Thụy cười nhẹ :

    - Thực tế là như vậy rồi.

    Cả hai quên bẳng chuyện Trọng Đan , mà ư nghĩ lại xoay quanh chuyện Đan Thụy . Khoa khẽ cau mày suy nghĩ :

    - Em có hối hận là để anh trói buột sớm quá không ?

    - Không , hoàn toàn không . Nhưng em có ước mơ riêng của em . Em tiếc là không thực hiện được thôi.

    - Thụy này . Anh nhận thấy em c̣n những suy nghĩ sâu kín nào đó . Cái đó anh không hiểu được . Bây giờ em nói đi.

    Đan Thụy khẽ thở dài :

    - Em nghĩ anh không thích nghe những chuyện đó đâu . Thậm chí sẽ buồn cho nên em nghĩ đến một ngày nào đó em sẽ quên ư thích của ḿnh.

    - Không được . Em phải nói . Thậm chí anh buồn cũng mặc . Anh muốn hai đứa ḿnh thực sự hiểu nhau , không nên giấu giếm nhau cái ǵ hết . Nói đi cưng.

    Đan Thụy hơi khép mắt , phân vân . Cuối cùng cô nép vào ngực anh th́ thầm :

    - Em nhớ lúc nhỏ c̣n đi học . Mất ngày cuối năm nh́n bạn bè làm hồ sơ thi dại học mà em cứ khóc thầm một ḿnh . Em tin rằng em dủ khả năng vào đại học bằng chính sức học của ḿnh . Nhưng ngay cả tiền mua hồ sơ cũng không có . Có lần chị Vân bảo tốt nghiệp xong em phải ở nhà nấu cơm . Cho d́ Ba nghĩ . Thế là em đành bỏ ước mộng đó.

    - Sao lúc đó em không nói với anh ?

    - Em nghĩ nói ra anh cũng không thể giúp được . Với lại xảy ra chuyện buổi chiều mưa hôm đó , em đâu c̣n tâm trí để thích cái ǵ nữa.

    Khoa im lặng nghe như có lỗi . Rồi anh nói nhỏ :

    - Em kể tiếp đi.

    - Cũng không có ǵ . Nhưng mấy lúc ở nhà một ḿnh , em hay tưởng tượng đến cuộc sống vui vẻ của bạn bè . C̣n em th́ là con chim giam ḿnh trong chiếc lồng.

    - Cho nên em cảm thấy tù túng . V́ không gian anh tạo cho em chật hẹp quá.

    - Không phải . Em nghĩ ḿnh đă được một chiếc lồng êm ái . Vậy th́ tại sao không bằng ḷng với nó . Gạt bỏ những mơ ước viễn vong . Như vậy em sẽ hạnh phúc hơn.

    Khoa nằm ngă xuống gối , vẻ mặt đăm chiêu :

    - Có lẽ anh đă sai lầm , anh đă trói buộc em sớm quá.

    Đan Thụy nằm nép vào anh :

    - Nhưng hoàn cảnh của em lúc đó đâu có giải quyết khác được.

    Cô ngước lên nh́n Khoa , mắt như long lanh hơn :

    - Khoa này , em nghĩ tại sao ḿnh không có con đi . Có một đứa bé để lo cho nó , em nghĩ cũng thích lắm.

    - Nhưng em c̣n trẻ lắm . 18 tuổi chưa phải là tuổi lư tưởng để có con đâu . Anh muốn em sống thoải mái một thời gian nữa . Với lại chờ lúc kinh tế vững vàng nữa , lúc ấy có bao nhiêu con cũng được.

    - Kinh tế như thế này em thấy được rồi.

    - Nhưng chỉ đủ để hai đứa sống thoải mái . Có con rồi mọi việc sẽ không đơn giản như em nghĩ đâu . Tại em chưa h́nh dung đó thôi.

    Đan Thụy chớp mắt thở dài :

    - Anh làm em thấy cuộc sống phức tạp quá.

    Khoa tư lự :

    - Chuyện kinh tế th́ chỉ là một trong nhiều lư do . Thật t́nh tư tưởng của em là anh không yên tâm . Anh hỏi thật , có khi nào em có ư nghĩ bay ra khỏi chiếc lồng của em không ?

    - Không , Không khi nào em nhĩ như vậy . Với lại em đă thuộc về anh rồi.

    - Nhưng anh đâu có giữ được tư tưởng của em . Em làm anh thấy không yên tâm Thụy ạ.

    Đan Thụy chợt ngẩng mặt lên , vẻ láu lỉnh :

    - Đấy , dụ cho em nói ra rồi lại trách móc em . Mai mốt không bị anh dỗ ngọt nữa đâu . Không nói chuyện này nữa nghe . Nói chuyện khác.

    - Chuyện ǵ ?

    Đan Thụy choàng tay qua cổ Khoa , nói ŕ rầ vào tai anh :

    - Em yêu anh kinh khủng luôn.

    - Thật không ?

    Khoa vừa nói vừa đẩy Đan Thụy nằm xuống . Anh chống tay nằm nghiêng nh́n cô . Từ phía trên nh́n xuống , hàng mi cong của Đan Thụy trông như cánh bướm chấp chới . Muôn thuở cái đẹp đó vẫn làm anh rung động như cảm giác đầu tiên . Bất giác anh cúi xuống :

    - Mỗi lần nh́n em là tim anh cứ đập mạnh . Sao kỳ vậy hả ?

    Đan Thụy nhắm mắt không trả lời . Khoa ngẩng đầu lên , vẻ mặt ngây ngất của Đan Thụy gợi trong ḷng anh cảm giác chiến thắng . Hài ḷng và tràn ngập sung sướng , anh cúi xuống hôn cô rồi th́ thầm :

    - Đdến giờ rồi , ở nhà đừng buồn nghe . Chiều nay anh về sớm đưa em đi chơi.

    Đan Thụy ôm chiếc gối , mắt vẫn nhắm tít :

    - Em buồn ngủ quá.

    Khi Khoa tha đồ xong th́ cô đă ngủ ngon lành . Khoa mỉm cười nh́n khuôn mặt thơ ngây của cô trên gối , vẻ mặt thật trong sáng dễ thương . Anh cuối xuống tát nhẹ cô rồi ra ngoài khép cửa lại.

    Anh đến công ty khoảng 15 phút th́ Tú Vân gọi điện cho anh . Giọng cô de `dặt :

    - Em gọi thế này có là phiền anh không ?

    - Không có ǵ . Nhưng có chuyện ǵ không ?

    - À … không có ǵ đâu . Nhưng cô ấy có nói ǵ không ?

    - Thật ra tôi không kể ǵ với Đan Thụy . Tôi quên mất rồi.

    Tú Vân im lắng một lát rồi hỏi với giọng rất lạ :

    - Như vậy là Đan Thụy không biét em đến thăm anh à ?

    - Không . Nhưng có ǵ vậy Vân ?

    - À , không có ǵ . Em sơ là phiền Đan Thụy , bây giờ biết cổ không buồn là em yên tâm rồi . Thôi em cúp nghe . À quên , c̣ chuyện này nữa.

    Cô dừng lại một chút , ngập ngừng :

    - Ngày mai đám giỗ mẹ em , nếu được anh ghé qua chơi.

    Khoa “à” lên một tiếng ngạc nhiên :

    - Anh quên mất . Thật là bậy quá . Tất nhiên anh phải đến rồi . Nếu em không nhắc th́ anh có lỗi rồi . Mai anh đến.

    - Anh đến vào buổi chiều nhé . Chiều em mời bạn bè họp mặt . Toàn là bạn củ của ḿnh . Em sợ Đan hụy không hoà hợp được.

    Cô nói lửng lơ :

    - Thôi tùy anh quyết định nhé !

    - Đdược rồi . Mai thế nào anh cũng đến.

    - Bai nghe anh Khoa.

    Cô gát máy rồi , Khoa c̣n dứng yên suy nghĩ . Anh hiểu Tú Vân không muốn có mặt Đan Thụy . Tất nhiên đó là tâm lư b́nh thường thôi , điều đó anh thông cảm nhưng không quan tâm lắm . Anh chỉ nghĩ xem Đan Thụy có thích hợp khi đến đó không . Cô đă sống ở đó rất lâu . Đám giỗ bà Khôi mà tránh mặt th́ thật kỳ . Nhưng nếu đến , cách đối xử lạnh nhạt của mọi người sẽ làm cô bị tổn thương . Không bao giờ anh muốn như vậy.

    Anh quyết định không nói ǵ với Đan Thụy . Suy cho cùng , đó đâu phải là chuyện lễ nghĩa mà bắt buộc phải tuân theo . Thậm chí cô không nên có mặt th́ hay hơn . C̣n anh ? Dù không c̣n quan hệ với Tú Vân , nhưng anh c̣n mối quan hệ không thể cắt được với bạn bè . Và trên hết cô và anh đă quen nhau đến 10 năm , c̣n có sợi dây ràng buột giữa gia đ́nh , anh không thể cắt đứt vô t́nh như vậy.

    Trưa hôm sau , trước khi đi làm , Khoa báo với Đan Thụy buổi chiều anh có hẹn với bạn bè . Anh đến công ty là việc đến 5 giờ rồi đến thẳng nhà Tú Vân.

    Khách đến chưa nhiều , chỉ lác đác vài người ngồi chơi bài ở salon . Tú Vân đón Khoa với vẻ vui mừng quá mức . Cử chỉ đó làm Khoa thấy cảm động . Anh không nhập bọn với bạn bè , mà ngồi riêng với Tú Vân ở một góc . Cô ngồi cạnh anh mắt chớp chớp như vô cùng xúc động.

    - Lâu lắm mới trở lại đây , anh thấy có ǵ khác không ?

    Khoa mỉm cười , nói nửa đùa nửa thật :

    - Tôi thấy mọi thứ vẩn b́nh thường , chỉ có chủ nhân của nó là thay đổi chút Ít.

    - Em thay đổi ấy à ? Xấu đi phải không ?

    - Không phải , ư tôi muốn nói Vân có vẻ dễ chịu hơn . Thật là một bà chủ nhà hiền hoà mến khách.

    Tú Vân cười nhẹ :

    - Anh mỉa em đó hả ?

    Khoa lắc đầu :

    - Không , tôi nói rất thật.

    Mắt Tú Vân lại chớp nhanh :

    - Nếu ngày trước em thế này th́ em đă không mất anh phải không ?

    Khoa im lặng hơi lâu , rồi buông một tiếng thở dài :

    - Xin lổi.

    Tú Vân hơi ngẩng mặt lên , mỉm cười như cố dằn xúc động :

    - Ôi ! sao em nói chuyện điên khùng quá . Đáng lẽ em không nên nhắc đến chuyện đó nữa làm anh mất vui.

    Khoa không trả lời , câu nói của cô làm anh không thể không suy nghĩ . Tú Vân sợ làm anh mất vui . Thật là lạ . Từ đó đến giờ cô có cần biết đến tâm trạng anh ra sao đâu . Con gái thật khó hiểu . Cái ǵ vuột khỏi tầm tay mới chịu quay lại trân trọng , nhưng như vậy cũng đâu được . Nếu ngày trước cô hiền ḥa thế này th́ có lẽ Đan Thụy đă không khổ đau tả tơi . Thật đáng tiếc !

    Mải suy nghĩ , Khoa không thấy Tú Vân nh́n anh mải miết . cô nói như rụt rè :

    - H́nh như em làm anh khó chịu phải không ?

    - Không đâu , tôi chỉ thấy lạ một chút . Có bạn đến ḱa . Vân ra tiếp đi.

    Tú Vân đứng dậy . Ngoài cửa là một tốp người đi vào , cười nói ồn ào . Tú Vân đón mấy gói quà một cách vui vẻ.

    - Vô nhà đi quí vị . Nảy giờ chỉ chờ quí vị thôi đó.

    Thấy Khoa , vài người đi về phía anh , nháy mắt :

    - Tưởng mày lặn khỏi đây luôn rồi chứ . Không ngờ cũng c̣n nặng t́nh bạn bè . Một lát phải phạt vài ly mới được.

    Trọng Đan cười to :

    - Thằng Khoa phải để tao chơi với nó . Tụi bâ đứng ngoài ủng hộ thôi.

    Khoa hất đầu lên :

    - OK , chiều nay là phải chơi tới bến . Thằng nào giữ kẻ là cho về hưu đó nhé.

    - Hoan hô . Chà , có vợ rồi mà c̣n chịu chơi dữ ta . Nhất mày đó Khoa.

    Mọi người ngồi vào bàn , cười nói ăn uống . Không khí vẫn náo nhiệt như trước kia . Vẫn như không có ai thay đổi . Vẫn nói năng bạt mạng bốp trời . Chỉ thiếu có nhảy nhót v́ đây là đám giỗ . Nhưng vui th́ vẫn vui.

    Chưa bao giờ Tú Vân chiều chuộng Khoa đến như vậy . Ân cần tha thiết đến như vậy . Rơ ràng là đối với cô chiều nay , Khoa mới là trọng tâm . c̣n bạn bè chỉ là sự góp mặt không đáng kể . Điều đó làm anh không thể không cảm động.

    Đến tối mọi người mới ra về . Tú Vân chỉ đi miết theo Khoa ra cổng :

    - Tôi nay anh có thấy vui không ?

    Khoa đă hơi say , anh cười như hưng phấn :

    - Tất nhiên là vui chứ . Lâu rồi mới gặp lại bạn bè , không vui sao được ?

    - Vậy mai mốt sinh nhật em anh tới nữa nghe.

    - Tất nhiên rồi . Thôi Vân vô đi , tôi về nghe.

    Anh dắt xe ra đường . Tú Vân vẩn đứng yên nh́n theo cho đế khi bóng anh mất hút . Cô c̣n đang ngẩn ngơ th́ tie6'ng Trọng Đan vang lên phía sau :

    - Công nhận bà đóng kịch quá xuất sắc . Chiều chuộng hết ư , đố tên con trai nào mà không cảm động.

    Tú Vân không trả lời , lặng thinh quay vào nhà . Cô nói tên Đan cũng không hiểu . Thái độ vừa rồi của cô thuyệt nhiên không có ǵ là kịch , mà đó là t́nh cảm thật . Cô say mê Khoa và qụy lụy Khoa . Cái ǵ mất đi rồi mới thấy quí . Ngày trước cô không hề sợ mất Khoa nên bắt anh chiều chuộng . Bây giờ muốn giành lại anh , tự nhiên cô phải khác đi chứ.

    Trọng Đan thọc tay trong túi quần , lững thững đi cạnh Tú Vân :

    - Sao lúc nảy bà không t́m cách giữ hắn lại . Khờ quá ! Có cơ hội ngàn vàng mà để vuột cha nó rồi.

    Tú Vân quay lại , nhướng mắt :

    - Đdược không ? Dễ ǵ ảnh chịu.

    - Không lẽ bà không có cách thuyết phục . Lúc nảy tôi cố ư ép cho hắn uống say để bà dễ ra tay . Ai ngờ bà kém thông minh đến vậy.

    Tú Vân thừ người ra , tiếc ngẩn tiếc ngơ :

    - Sao lúc nảy ông không nói . Tức thật , dễ ǵ rủ ảnh tới nữa . Thật tức ông quá.

    Đan phẩy tay :

    - Thôi dẹp đi . Không lúc này th́ c̣n lúc khác . Tôi cá với bà nếu có bạn bè đông đủ là hắn tới liền.

    - Sợ con Thụy không cho đi.

    - Nếu Đan Thụy không cho đi th́ hồi chiều hắn không tới đây đâu . Hắn coi vợ như là trời mà . Th́ ra Đan Thụy cũng biết điều đấy chứ.

    Câu nói của Trọng Đan là Tú Vân nghe đau nhói . Cô không chịu nổi cách yêu chiều vợ của Khoa , tự nhiên cô gắt lên :

    - Sao anh biết ảnh coi vợ là trời ?

    - Ê , đừng ghen bà chị . Ghen cũng không được ǵ đâu.

    Chợt nhớ ra , mắt cô sáng lên :

    - Ông nói ảnh mê vợ hả ? Không dám đâu . Hôm nọ tôi đến công ty rủ ảnh đi uống cà phê . chuyện đó ảnh đâu có kể lại với con nhỏ . Đấy , mê khỉ Ǵ !

    Trọng Đan có vẻ chú ư :

    - Đdan Thụy không biết mấy chuyện đó à ?

    - Tất nhiên.

    - Tên này không thành thật tí nào . Trong khi Đan Thụy không giấu hắn chuyện ǵ hết , c̣n hắn th́ chuyện lớn như vậy cũng giấu biến . Láu cá thật ! Ê , bà Vân.

    - Cái ǵ ?

    - Hắn không kể với vợ nghĩa là hắn có t́nh ư ǵ đó . Tấn công tiếp đi.

    - Dĩ nhiên

    Trọng Đan lẩm bẩm :

    - Tội nghiệp Đan Thụy , khờ quá !

    Chuyện Khoa không thành thật với Đan Thụy là hắn thấy khó chịu . Cô trung thành với một người lừa dối ḿnh . Trong khi hắn thật ḷng đến vậy mà vẩn là người thua cuộc . Đau thật !

    Het chuong 12
    Hoang Thu Dung

  2. #332
    Member
    Join Date
    13-03-2011
    Posts
    153

    Đáp lời kêu gọi của cô Tigon, "cựu trai Hà Lội" góp "chiện"

    Tui sanh ra tại Hà Lội vào một ngày không biết trời đẹp hay xấu, v́ khi vừa chui ra đời vào năm 1944, tui chưa có một nhăn quan về trời đất. Nhà tui lúc đó là số 188 Quai Guillemoto. Bên kia đường lả đê sông Hồng có rất nhiều ổ dế mèn để bọn con nít chúng tôi tha hồ đào bới và tổ chức đấu dế. Xuôi phía nam là Nhà Máy Nước Đá. Ngược phía bắc là bót Hàng Đậu, rôi lên cầu Long Biên.
    Các bạn sẽ théc méc là sao tôi lại nói giọng Nam Kỳ! Đơn giản vỉ mới 10 tuồi tui đă theo gia đ́nh dông tuốt dzô đất Sè G̣ng và ở miết cho tới 1980. V́ vậy cả mấy chục năm theo học các cấp, ăn cơm gạo miền Nam, sống cạnh bàn bè và hàng xóm người miền Nam nên tôi đă biến thành một chàng trai Nam Kỳ từ lúc nào tôi không nhớ rơ. Lớn lên lại kư bản án chung thân với một cô bạn học Nam Kỳ 100% nên tôi lại càng bị Nam Kỳ
    hóa tới mức cao nhất.
    Thôi hén! Bi giờ tiếp tục "lói chiện Hà Lội". Một năm, sau khi tôi ra đời th́
    anh Nhật lùn đá đít anh Pháp mũi lơ. Chỉ mấy tháng sau "Cắt Mạng théng
    Tém" nhưng chẳng bao giờ tui "ke" cả. Cứ tiêp tục "đá dế" cho tới 5 tuổi mới đi học tại trường Hàng Vôi, mẹ tui nói là trường Jean Dupuis cũ. V́ thế kỷ niện của tui về nơi "chôn nhau cắt rún" chẳng có bao nhiêu, trừ một
    "biến cố" mà tui được anh Hai kể nhiều lầ khiến tui nhớ mải. Đó là khi bọn
    Tàu Phù vào tước khí giới quân Nhật.
    Như trên đă nói, gần nhà tui là nhà máy Nước Đá. Quân Nhật đồn trú ở đó
    Ngày giao khí giới cho quân Tàu Phù, 2 bên xếp hàng ngang dài đối diện với nhau. Bất th́nh ĺnh toán quân Nhật đồng loạt hét lớn lên theo kiều Samurai và đưa súng ra phía trước. Quân Tàu Phù, có lẽ không hiểu ất giáp ǵ, tưởng Nhật tấn công, nên bỏ chạy như ong vỡ tổ. Báo hại cấp chỉ huy của Nhật phải xin lỗi và giải thích nên quân tàu Phù mới dám trở lại nhận vũ khí.
    Thôi hén! Tạm dừng. Nếu cô Tigon và các bạn chiệu thi sẽ viết tiếp. Hổng chiệu th́ thôi.
    Vĩnh Phan

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Rất tiếc là Mẹ Tigon đă mất . Chứ nếu nh́n lại được nhôi Thánh Đường Phùng Khoang như thế này , bà Cụ sẽ khóc v́ nhớ kỷ niệm , và nhất là nhớ Bà Ngoại .

    Không biết hàng cây nhăn hai bên hông nhà thờ c̣n hay bị phá đi rồi , trong h́nh nh́n không rơ .

    Mấy đứa em th́ toàn sống ở Hà Nội , chẳng mấy khi Mẹ hay Ngoại cho chúng theo về quê , nên khi mang mấy tấm h́nh của Lệ Nga khoe tụi nó , đứa nào cũng bảo " chả nhớ ǵ cả " , làm ḿnh cụt hứng .

    Không biết cái bảng màu vàng , chữ đỏ ở trước cổng nhà thờ , đề chữ ǵ thế nhỉ ?

    Tigon

    ( Mời các ông tham gia kể chuyện Hà Nội đi chứ ? Các ông Trường Bưởi Chu Văn An ngày xưa đâu hết rồi ? Không lẽ cả cái VL này không có đến 1 ông gốc Hà Nội ? )

  3. #333
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Chào đón anh "Nam kỳ" kể ...chiện Hà lội xưa

    Origianlly posted by Vinh Phan:ăn cơm gạo miền Nam, sống cạnh bàn bè và hàng xóm người miền Nam nên tôi đă biến thành một chàng trai Nam Kỳ từ lúc nào tôi không nhớ rơ. Lớn lên lại kư bản án chung thân với một cô bạn học Nam Kỳ 100% nên tôi lại càng bị Nam Kỳ
    Cám ơn bác Vinh đã cho một cái ..."break", lại đươc nghe "chiện" Hà lội!
    TX đây được sinh ra tận trong trời Sàigòn, cũng ăn cơm miền Nam, gá nghiã với một anh Nam cờ quốc, nhưng càng ...lớn tuổi, càng thấy cái gốc bắc kỳ nó ...đặc thêm, là sao nhỉ?
    Chắc tại bác Vinh thích lang bạt kỳ hồ nên bỏ rơi cái "gốc" lại miền Bắc mất tiêu luôn, bây giờ ...lục lại ở đâu ngoài cái thread này cuả chị Tigon, phải không?
    Thôi thì "bác cùng chúng ..em" đi tìm kỷ niệm xưa nhe bác Vinh?
    Em chỉ xin nghe ...ké thôi.

  4. #334
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Thiếm Bảy Cà Mâu

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Cám ơn bác Vinh đã cho một cái ..."break", lại đươc nghe "chiện" Hà lội!
    TX đây được sinh ra tận trong trời Sàigòn, cũng ăn cơm miền Nam, gá nghiã với một anh Nam cờ quốc, nhưng càng ...lớn tuổi, càng thấy cái gốc bắc kỳ nó ...đặc thêm, là sao nhỉ?
    Chắc tại bác Vinh thích lang bạt kỳ hồ nên bỏ rơi cái "gốc" lại miền Bắc mất tiêu luôn, bây giờ ...lục lại ở đâu ngoài cái thread này cuả chị Tigon, phải không?
    Thôi thì "bác cùng chúng ..em" đi tìm kỷ niệm xưa nhe bác Vinh?
    Em chỉ xin nghe ...ké thôi.
    Thế quí dzị còn nhớ Thím 7CM không? Dân Hà Lội chính gốc bà lang trọc đấy nhá. Cũng lang bạc kỳ hồ ri cư dzô nam xuống mãi tận Rạch Sỏi, Cà Mau, kết tóc xe tơ mí anh Bảy. Từ đấy ăn phở mà không có giá sống là không đươc . Chị mê Ảnh chì vì món cá lóc nướng trui trong Nam. Ảnh nướng khéo lắm. Ăn xong chị ấy khen : "THấy anh bồ hôi nhễ nhại nướng cá... em thương!!!"
    Còn ảnh thì Ảnh mê chỉ vì cái Ruyên thì nhìêu đã đành, nhưng cũng ghiền món rau muống lụộc chấm tương nữa cơ; món bún chả thì nhất định phải có món rau, trong đó rau muống chẻ là không thể thiếu .
    Bởi vậy mới có nhạc sĩ sáng tác ra khúc hát "tình bắc duyên Nam" là thế.
    "Nghe chiện Hà Lội" cứ gọi là trường thiên bất tận. Hì hì.
    Last edited by CảThộn; 13-03-2011 at 09:56 PM.

  5. #335
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    T̀NH BẮC DUYÊN NAM

    Đọc góp ư của anh Vinh , Tigon chợt nhớ tới câu chuyện " T́nh Bắc Duyên Nam " của một cô giáo bạn .

    Hồi mới ra trường , v́ không có gốc để bám , dù để che , nên chúng tôi
    ba đứa bắt đầu " sự nghiệp " tại một miền hoàn toàn xa lạ .

    Cô Giáo tỉnh lẻ , cô thế giữa chợ đời , dù không dạy chung trường , chúng tôi vẫn thuê chung nhà để bảo vệ và nương tựa lẫn nhau .

    Ba đưa : 2 Bắc , 1 Nam đă có những kỷ niệm không thể quên trong 3 năm chung sống .

    Tigon là người đầu tiên " bỏ cuộc chơi " , theo chồng về Saigon .

    Trở lại chuyện t́nh Bắc duyên Nam : cô bạn miền Nam , gốc Gịng Ông Tố là mẫu người thật thà , dễ tin .Chỉ tội cái là lười biếng trong việc bếp núc .

    Chúng tôi thay phiên mỗi đứa nấu cơm một ngày . Chỉ cơm chiều , v́ giờ dạy ban ngày khác nhau , nên ăn riêng .

    Cũng nhờ sống chung với cô bạn Nam , hai đứa con gái H à Nội học được những món ngon của người Nam , như canh chua + cá kho tộ , thịt heo kho ăn với dưa rau muống ....C̣n con nhỏ Nam rất thích món bún riêu cua , hặc canh cua nấu rau của Bắc Kỳ .Nhưng nó chẳng bao giờ phụ tụi
    tôi làm bếp. Nó nói :" Bắc kỳ tụi bay xạo lắm , tao có ế chồng cũng không thèm con trai Bắc ".

    Thế rồi một hôm , nó hỏi cách chuẩn bị cua để nấu bún riêu . con nhỏ Bắc kia bảo nó làm sạch cua , giă nhỏ rồi bỏ vào nồi , cho nước vừa đủ rồi nấu. Đầu tuần trở lại . gặp tụi tôi nó mặt mày xưng xỉa , không thèm nói tiếng nào .Biết là có chuyện , nhưng không ai ngờ lại nghiêm trọng đến thế . Măi sau này , khi bớt giận , nó mới kể :

    Trên chuyến xe đ̣ về Saigon , nó nhiều lần vô t́nh ( hay anh chàng kia cố ư ? ) gặp một thanh niên . Sau một thời gian quen biết , anh chàng muốn đến nhà thăm . Dĩ nhiên là nó phải xuống bếp , nấu một món đặc biệt của Bắc K ỳ , mà nó nghĩ anh chàng sẽ ngạc nhiên và thích thú . Quư vị biết không , anh chàng đó gốc Bắc Kỳ Di Cư , thứ dân mà ngày trước nó nhất quyết không thèm quen . Kết quả của món bún riêu là : ngạc nhiên th́ có , thích thú th́ ...không .

    Có điều tụi tôi đỡ ân hận là : Hai người đó đă song ca bản T́nh Bắc Duyên Nam , và trước ngày 30/04/75 , họ có về saigon thăm tôi , tay dắt tay bồng , một trai và baby gái .


    tigon

  6. #336
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Break time - đấu hót

    Bây giờ có thêm anh Nam Kỳ gốc Bắc Vinh Phan góp chiện thì hết sẩy rồi đó nghe các bạn. Sơ sơ đã có bốn tay. Câu chiện trở nên nổ như pháo ran. Ta cứ để độc giả ngong ngóng chờ chương thứ 13 xem diễn tiến thế nào ư ?. Cô ả Tú Vân trước sao chanh chua trịch thượng đến thế, mà nay lại cứ nhũn ra. Độc giả đang hồi hộp lo cho Khoa bị mắc mưu Tứ Vân. Sao cái anh chàng Khoa "nông cạn" thế nhỉ...
    không suy đoán lý do Tú Vân thay đổi thái độ, tính nết ...

    Chị Tigon ơi, kể tiếp đi nha chị. Từ nay Thộn sẽ đóng vai Mao tôn Cương bàn góp sau mối chương. Chị chịu không?

  7. #337
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 13

    Khoa bước vào pḥng giám đốc , không thấy ông Vương đâu , chỉ có hai vị khách lạ mặt đang ngồi trong pḥng , vẻ mặt lạnh như tiền . Thấy anh , ông khách mập mạp lên tiếng.

    - Đi làm giờ này là hơi trể đó chú em . Công ty này làm ăn như vậy thảo nào …

    Khoa mỉm cười lịch sự :

    - Xin lổi hai vị chờ giám đốc có chuyện ǵ ? Tôi có thể giải quyết thay ông ấy.

    Ông khách có tướng tá tṛn như hột mít nh́n Khoa từ đầu đến chân , rồi cười khẩy :

    - Chú em làm cái ǵ ở đây vậy ?

    - Tôi làm trợ lư cho ông Vương.

    - Trợ lư hả ? Thế ông ta thiếu nợ ngân hàng cả tỉ đồng , chú em biết không ?

    Khoa đứng yên , cái tin làm anh cảm thấy bàng hoàng , linh tính làm anh hiểu sự có mặt của hai vị khách là điều bất thường . Tuy vậy , phong cách xă giao quen thuộc vẩn không mất đi , anh điềm đạm :

    - Xin lổi , hai vị có thể cho biết quí danh ?

    Người đàn ông gầy c̣m lên tiếng :

    - Cứ nói với giám đốc của chú em là có anh Hai Lư tới thăm . Nói như vậy là hắn biết rồi . Tự hắn sẽ vác xác tới t́m chúng tôi thôi.

    Ông ta quay qua ông mập :

    - Về thôi , nhắn như vậy là đủ rồi . Tôi ghét chờ đợi lắm.

    Cả hai đi ra cửa , không thèm chào Khoa một tiếng . Anh đứng tựa bàn nh́n theo họ , suy nghĩ căng thẳng . Có ngốc đến mấy anh cũng đoán được họ là chủ nợ của ông Vương . Nhưng chủ nợ của ông Vương phải thân hành đến t́m khi nghe tên th́ quả là không b́nh thường rồi.

    Khoa ngồi phịch xuống bàn , ôm đầu suy nghĩ . Hai ngày nay giám đốc không đế công ty . Mọi chuyện đều do anh đứng ra giải quyết . Anh không thấy có ǵ bất thường v́ thỉnh thoảng ông Vương cũng đi nước ngoài như vậy , nhưng bây giờ th́ …

    Khoa chợt lạnh người . Nếu ông Vương vở nợ bỏ trốn , th́ số phận anh sẽ ra sao ? Tất cả vốn liếng Khoa đă đổ vào cổ phần của công ty . Công ty sụp đổ th́ sự nghiệp anh cũng bị chôn vùi theo . Anh t́m đâu ra chổ làm mới có vị trí vửng vàng và thu nhập cao như ở đây . Nghĩ đến chuyện phải t́m chổ làm mới với vị trí khiêm tốn và đồng lương chỉ vừa đủ sống . Anh thấy xuống tinh thần khủng khiếp.

    Anh ngẩn đầu lên , bấm số máy nhà ông Vương chờ thật lâu vẩn không có ai nhất máy . Anh gọi số di động th́ máy đă bị khoá . Anh chán nản ngồi ngửa ra ghế , bất động.

    Chiều xuống lúc nào anh vẩn không hay . Khi anh nhận ra th́ trời đă tối . Anh đứng dậy đi xuống nhà dưới , các nhân viên đă về hết , chỉ có anh là người sau cùng . Anh lặng lẽ khoá cửa rồi ra sân lấy xe về nhà.

    Đan Thụy ngồi ở cửa sổ , mắt miết nh́n ra cổng . Thấy Khoa về , cô chạy ra cười hớn hở :

    - Sao anh về trể vậy ? Nảy giờ em sợ quá . Em nghĩ đủ thứ chuyện luôn.

    Anh cười nhẹ :

    - Em nghĩ cái ǵ vậy ? Tưởng tượng anh bị xe tông hay nằm bệnh viện phải không ?

    Cô níu tay anh , nhăn mặt :

    - Nói bậy quá hà !

    Cả hai vào nhà . Đan Thụy âu yếm cởi áo cho Khoa , ríu rít đủ chuyện . Anh nghe mà tâm trí để đâu đâu . Nổi lo làm anh chưa đủ b́nh tỉnh trấn áp những suy nghĩ rối rắm . Chợt nhơ ra , anh vội mặt áo vào :

    - Em ở nhà nghe . Anh đo công chuyện một chút.

    Mặt Đan Thụy có vẻ thất vọng , cô gật đầu một cách Ỉu x́u . Vẻ mặt cô làm Khoa thấy tội nghiệp . Nhưng anh không c̣n tâm trí để dỗ dành . Anh hôn nhẹ cô , rồi hấp tấp ra sân lấy xe . phóng nhanh đến nhà ông Vương.

    Cửa trong và cổng đều khoá . Người hàng xóm bảo gia đ́nh ổng đóng cửa mấy hôm nay , nhưng không biết đi đâu.

    Khoa chán nản quay về nhà . Anh quăng ch́a khóa xuống bàn lẳng lặng nằm dài ra salon , nhắm mắt suy nghĩ.

    Đan Thụy ngồi dưới gạch , rụt rè để tay trên ngực Khoa :

    - Anh làm sao vậy , nói với em đi . Nảy giờ anh làm em sợ quá.

    Khoa mở mắt . Anh kéo cô ngồi lên cạnh ḿnh :

    - Anh đang gặp rắc rối . Ông giám đốc vở nợ bỏ trốn rồi . Nhân viên trong công ty chưa ai biết , anh cũng chưa biết giải quyết ra sao vói họ nửa.

    Mắt Đan Thụy tṛn xoe sợ hăi . Cô hiểu chuyện một cách nhanh chóng . Điều đó làm cô thấy bất an và cứ im lặng nh́n Khoa.

    Anh cố mỉm cười với cô :

    - Em sợ lắm phải không ? Em nghĩ ǵ vậy ?

    Đan Thụy nói khẽ :

    - Như vậy là tiền của ḿnh cũng bị mất rồi.

    - Em lo lắm hả ?

    - Mai mốt ḿnh sẽ không có tiền sống phải không anh ?

    Khoa tránh không nh́n cô :

    - Không đến nổi như vậy đâu . Anh sẽ t́m chổ khác làm . Có điều nó không được như ở đây.

    - Có được không anh ?

    - Đdược chứ , thành phố này thiếu ǵ chổ làm.

    Đan Thụy cười lên , nụ cười thật vô tư :

    - Như vậy tḥ có ǵ đâu mà anh lo . Không làm được chổ này th́ ḿnh t́m chổ khác . C̣n mất tiền này th́ ḿnh sẽ làm ra tiền khác.

    Thấy mặt Khoa vẩn cứ đăm đăm . cô nhéo mủi anh , nủng nịu :

    - Cười lên đi mà, mặt anh mà không cười là xấu lắm . Không cười em không chịu đâu.

    Cô áp mặt lên mặt Khoa , vừa hôm vừa cắn . Cử chỉ trẻ con của cô làm Khoa thấy dịu lại . Anh nắm tay cô đưa lên môi :

    - Em có biết ḿnh mất số tiền lớn lắm không . Anh đă định đến lúc nào đó đủ vốn , anh sẽ mở một công ty độc lập do ḿnh làm chủ . Bây giờ th́ cơ hội đó mất rồi . Anh vẩn phải đi làm cho người khác , Thậm chí thu nhập c̣n tệ hơn . Em có biết chồng em sẽ thất cơ lỡ vận không ?

    - Biết , nhưng em thấy ḿnh cũng đâu bị chết đói . Chỉ cần đủ tiền sống là được rồi . Với lại em sợ anh làm giám đốc lắm . Người ta bảo giám đốc có đia. vị th́ sẽ đâm ra ăn chơi , bồ bịch tùm lum , em sợ anh như vậy lắm.

    - Đdừng có nh́n gần như vậy Thụy.

    Đan Thụy hỉnh mủi lên :

    - Không , em nh́n xa đấy chứ ! Em xem báo thấy nhiều chuyện như vậy rồi . Nếu phải chọn lựa th́ em thích để anh nghèo hơn . Như vậy anh vỉnh viển là của em.

    Khoa nhướng mắt , lắc đầu nh́n cô . Đan Thụy dặt ngón tay lên miện không cho anh nói rồi lại huyên thuyên :

    - Với em , chỉ cần một căn nhà nhỏ , một người chồng lúc nào cũng yêu em và kinh tế vừa phải . Đấy , bao nhiêu đó là đủ . Với lại em thấy chạy theo tiền biết bao nhiêu cho đủ.

    Khoa gỏ Nhẹ lên mủi cô :

    - Em có biết vơ của một giám đốc và vợ của một kỷ sư gía trị khác nhau xa lắm không ?

    - Với em th́ vợ của ai cũng là b́nh đẳng . C̣n người khác nghĩ ḿnh ra sao em không cần . Em nói thật đấy.

    - Em c̣n nghĩ ǵ nửa không ? ở đâu em có những tư tưởng đó vậy ?

    - Em đọc báo đấy.

    - Chà , nếu không có chuyện này chắc chẳng bao giờ anh hiểu được quan niệm của em . Em nghĩ như người lớn vậy . Lạ thật !

    - Lạ cái ǵ kia ?

    - Bởi v́ anh quen nghĩ em là con nít chứ sao ?

    - Thế em là người lớn anh có thích không ?

    - Em thế nào anh củng thích cả.

    Đan Thụy ngả đầu xuống ngực Khoa . cười láu lỉnh :

    - Mai mốt anh đừng nghĩ em là con nít nửa nghe . Em tự ái lắm . Con nít hay bị người ta khi dễ.

    Khoa bật cười :

    - Sao vậy ?

    - Em không nói cụ thể . Nhưng lúc ở nhà chị Vân , em có cảm giác như vậy.

    - Này , đừng bao giờ em nghĩ đến chuyện củ nửa được không ? Anh muốn em hoàn toàn vui vẻ khi sống với anh . Cũng như anh luôn cố gắng làm cho hai đứa hạnh phúc . Em cứ buồn làm sao anh yên tâm.

    Đan Thụy ngước lên . Khoa thấy gương mặt cô thật trong sáng , thanh thản . Cô cười vô tư :

    - Em quên chuyện đó rồi . Bây giờ em chỉ c̣n có nghĩ về anh thôi.

    - Nghĩ về một ông chồng sắp thất nghiệp , có làm em thấy nặng nề không ?

    - Không , ngược lại em thấy yên ổn.

    Khoa bật cười :

    - Em thật là khác người , em làm anh tức cười quá.

    Đan Thụy cùng cười theo anh . Nụ cười là Khoa quên đi nổi lo cứ trỉu nặng ḷng anh từ chiều đến giờ . Đan Thụy có thái độ thật lạ . Cô phản ứng ngoài sự tưởng tượng của anh . Cô không biết lựa lời an ủi động viên như cách người ta vẩn làm đối với những người thất bại . Nhưng ư nghĩ b́nh dị chững chạc của cô lại làm anh nhẹ nhàng . Cô làm cho anh thấy mọi chuyện chẳng có ǵ nặng nề lắm . ngược lại , thất bại của anh vô t́nh đem lại sự hạnh phúc yên ổn của tinh thần . Có người vợ như Đan Thụy chắc chỉ được một vài người như anh mà thôi

    Het chuong 13
    Hoang Thu Dung

  8. #338
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 14

    Một tuần sau th́ Khoa thôi không đến công ty nữa . Nhân viên cũng tự động gỉai tán . Khoa chán nản quá nên không quan tâm đến sự tan ră của nó ra sao nữa . Anh chỉ nhờ bạn bè giới thiệu chổ làm mới hợp với chuyên môn của ḿnh.

    Một tháng sau anh vào làm cho một công ty Nam Triều Tiên . Ngay từ ngày đầu anh đă thấy trước ḿnh sẽ không thể dừng chân ở đây lâu . V́ vị Giám Đốc Triều Tiên này xem ra thật khó chịu . Vừa phóng vấn xong ông ta đă yêu cầu Khoa đến làm ngay vào buổi chiều . Ba n đầu Khoa không hiểu v́ sao . Nhưng một người bạn nói cho anh biết v́ đây là ngày đầu tháng , ông ta không muốn mất một buổi tiền lương nào . Nghe xong Khoa kinh ngạc đến mức miển b́nh luận , anh không nén được một nụ cười khinh bỉ , nhưng vẫn không phản đối.

    Điều làm anh bực nhất là ngôn ngữ bất đồng giữa anh và ông giám đốc . Các nhân viên trong công ty làm việc lâu năm nên hiểu được , nhưng Khoa th́ không . Anh nói tiếng Anh rất chuẩn . C̣n ông ta th́ nói tiếng bồi đến mức nghe không hiểu ra làm sao cả . Những lúc như vậy , ông ta khoa tay bực bội ra mặt , làm Khoa cũng tư ái đến nổi nóng.

    Trưa nay ông giám đốc cứ đưa anh đi giao máy cho một công ty khác. Khoa xua tay “ no, no” một tràng , anh bảo rằng đó không phải là công việc của một kỹ sư có chuyên môn như anh . Thế là ông ta kinh ngạc nổi giận ầm Ỉ , thậm chí mắng anh là đồ con ḅ . Khoa giận điên người định mắng cho ông ta một trận . Nhưng Hưng đă khéo léo ra hiệu cho anh im lặng.

    - Tính ông ta là vậy , ở đây ai cũng nhẩn nhịn để có việc làm , mày hiểu không ? đừng có đem nề nếp của công ty cũ áp dụng ở đây . Ở đó mày có quyền hành . Nhưng ở đây ḿnh là nhân viên như nhau . Nếu mày cự lại ông ta th́ tao cũng sẽ bị ảnh hưởng . Không lẽ mày muốn tao với mày thất nghiệp cho có bạn hả . Tao c̣n vợ con nữa Khoa ạ.

    Nói xong , Hưng quay qua ông giám đốc nói một tràng tiếng Anh bồi . Anh phải thuyết phục thật lâu mới làm ông ta nguôi giận.

    Cuối cùng Khoa cũng phải đồng ư đi giao máy . Anh thấy tự ái ghê gớm . Nếu không sợ làm ảnh hưởng đến Hưng , có lẽ anh sẽ chống đối tới cùng . Dù sao Hưng cũng là người giới thiệu anh vào công ty . Anh đâu có nỡ để hắn bị vạ lây.

    Lúc này tinh thần Khoa xuống thấp hơn bao giờ hết , anh không thể sống an phận như Đan Thụy muốn . Anh đă ở vị trí cao cho nên khi rơi xuống anh không chịu đựng được cảm giác thất chí , hận đời . Nhất là không khí căng thẳng trong công ty làm thần kinh anh quá mệt mỏi.

    Trưa anh c̣n ở lại công ty làm cho xong chương tŕnh th́ Tú Vân chợt đẩy cửa bước vào . Khoa ngẩn lên nh́n , kinh ngạc đến sửng sốt khi thấy cô . Anh vội tắt máy đứng dậy lôi cô ra cửa :

    - Làm sao Vân biết tôi ở đây ? Ḿnh ra quán cà phê đi.

    Tú Vân ngoan ngoản đi theo anh :

    - Anh đừng lo , em biết giờ đây không có ai nên mới dám đến . Em không làm ảnh hưởng đến anh đâu.

    Ca/ hai vào quán cà phê sát bên công ty . Khoa im lặng rút thuốc châm lửa . Tú Vân nói nhỏ nhẹ :

    - Sao công ty anh vỡ nợ mà anh không nói với em ?

    - Nói ra cũng không có Ích ǵ.

    - Hôm đó em đến t́m anh mới biết . Lúc đó em không biết kiếm anh ở đâu , đến nhà anh th́ không tiện . May là hôm qua gặp anh Hưng em mới biết.

    Khoa vẫn im lặng hút thuốc . Tú Vân nói như cảm thông :

    - Làm ở đây anh chán lắm phải không ? Em nghe anh Hưng nói . Vả lại anh quen sai khiến nhân viên , bây giờ bị sai khiến làm sao anh chịu được.

    Khoa lầm ĺ :

    - Tôi c̣n phải lo cho vợ . Nhịn nhục cũng không sao.

    - Em biết . Nhưng bắt một người kiêu hảnh như anh bị trói buộc tay chân th́ nặng nề quá.

    Khoa khoát tay :

    - Đừng nói chuyện đó nữa . Vân t́m có chuyện ǵ không ?

    Tú Vân lôi trong xắc tay một tấm thiệp đặt trước mặt Khoa . Anh cầm lên xem.

    - Sinh nhật Vân hả ? Xin lỗi , tôi quên mất.

    - Nhưng anh sẽ tới chứ ?

    Khoa bỏ tấm thiệp vào túi áo , buông thỏng :

    - Tôi chưa biết.

    Giọng Tú Vân như van nài :

    - Em biết anh sợ Đan Thụy buồn phải không ? Nhưng em xin anh , dành cho em một buổi tối đâu có ǵ là quá đáng . Anh cho Đan Thụy cả một đời , cho em một buổi tối với bạn bè mà anh tiếc sao ?

    - Không đâu Vân ạ , ḿnh nên xem như bạn b́nh thường , thỉnh thoảng gặp nhau nói chuyện cho vui thôi . Vợ tôi biết tôi đến đó chắc chắn cổ sẽ không vui đâu.

    - Nhưng anh đâu phải đến v́ một ḿnh em . Em mời anh với tư cách một người bạn như bao nhiêu bạn bè khác . Không lẽ anh không đến chơi với nhóm bạn củ một chút sao ?

    Khoa ngồi im một lát , rồi nói lấp lửng :

    - Thôi được . Tôi sẽ nghĩ lại.

    - Hứa với em một tiếng đi anh . Nếu không có anh , em biết trả lời sao với tụi nó.

    Khoa quấy nhẹ ly cà phê , nheo mắt :

    - Tôi quan trọng đến vậy sao ?

    - Anh quan trọng với bạn bè và với em . Hai cái đó ngang nhau.

    Anh rít một hơi thuốc , tư lự :

    - Có lẽ trong mắt cô tôi vẫn c̣n là người thành dạt . Nhưng bây giờ th́ khác rồi . đừng ảo tưởng về tôi như vậy.

    Tú Vân nói giản dị :

    - Bao giờ anh cũng là thần tượng của em.

    Khoa hơi cúi mặt giấu kín cảm gíac tự tin thỏa mản . Tú Vân đă khơi gợi cho anh niềm an ủi ảo tưởng về sự thành dạt của ḿnh , điều đó làm anh thấy biết ơn cô.

    Cô nhắc lại :

    - Anh nhất định phải đến với em . Không có anh th́ buổi tối đó em sẽ thấy không có ư nghĩa ǵ nữa.

    Cô nh́n đồng hồ rồi đứng lên :

    - Em về nghe . Anh vô làm tiếp đi.

    Tú Vân đứng dậy ra dắt xe . Cô nhấn ga , chiếc xe lướt đi một cách nhẹ nhàng . Khoa vẫn ngồi yên trong quán nh́n theo cô . Tự nhiên anh cũng có cảm giác một chút êm đềm trong ḷng . Như ấn tượng cô để lại , một cảm giác êm dịu thoải mái mà lúc sau này anh không t́m thấy.

    Nhưng nghĩ đến Đan Thụy , Khoa gạt bỏ ư nghĩ đến dự sinh nhật cô . Anh không nỡ giấu giếm Đan Thụy v́ biết trong sâu thẳ Tâm hồn cô , nhà của Tú Vân là địa ngục đen tối ma cô cố quên đi . Đan Thụy đă sợ nó th́ lẽ nào anh tiếp tục tới đó t́m thú vui riêng ḿnh.

    Khoa quyết định không nghĩ tới buổi sinh nhật nữa . Vậy nhưng Tú Vân th́ không để anh quên . Trưa thứ bẩy , khi Khoa chuẩn bị về th́ cô gọi điện thoại đến :

    - Alô , anh Khoa phải không ?

    - Tôi đây . Có chuyện ǵ không Vân ?

    - Em gọi để nhắc anh chiều nay nhớ đến . Đừng để bạn bè chờ anh đó.

    Khoa thở dài :

    - Vân cứ vui với bạn đi , đừng chờ tôi . Chiều nay có thể tôi bận.

    - Em không tin đâu . Dù anh không đến em vẫn bắt mọi người chờ , anh đừng nói ǵ nữa , em không nghe đâu.

    Nói rồi cô gác máy . Khoa đứng yên , rồi khẽ nhún vai khó xử . Tú Vân làm anh phân vân không dứt khoát được . Rồi chiều nay sẽ hay vậy.

    Cả buổi trưa anh ở nhà với Đan Thụy , xem phim và nói chuyện phiếm . Ngồi trước màn h́nh mà anh nghĩ lan man đi đâu . Cảm giác chán nản xâm chiếm anh . Nếu tối nay không đến cuộc vui đó , anh sẽ trăi qua buổi tối chán phèo , rồi đi ngủ . Rồi tiếp tục đến một ngày chủ nhật b́nh lặng và đi làm việc . Cuộc sống lê thê thế này anh chán lắm rồi.

    Trước đây với vị trí trợ lư giám đốc , Khoa có dịp giao thiệp rộng răi với những buổi tiệc , những cuộc họp mặt bận rộn . Anh yêu thích cuộc sống đó . Bây giờ th́ tất cả không c̣n nữa . Cảm giác sống ṃn mỏi thiếu vắng sự sôi động là anh thấy ḿnh mất hết sinh khí , và anh không chịu nổi điều đó.

    H́nh dung gặp lại bạn bè , với cười đùa nhảy nhót kéo dài . Khoa thấy giam ḿnh trong nhà vô vị quá . Anh muốn đến Tú Vân không phải v́ cô mà v́ được có bạn , sống qua những giờ phút vui vẻ . Cái đó có ǵ là không đúng.

    Khoa đứng lên , đến ngồi bên Đan Thụy choàng tay qua vai cô :

    - Tôi nay anh có hẹn với mấy người bạn , có thể về hơi khuya . Em ngủ trước đừng chờ anh nghe.

    - Anh đi nữa hả ?

    Đan Thụy ngước lên , có vẻ thất vọng , nhưng không nói ǵ . Cô buồn buồn :

    - Anh cố gắng về sớm với em nghe.

    Khoa cúi xuống vỗ nhẹ mặt cô :

    - Đừng buồn nghe cưng . Em xem phim khuya rồi ngủ là vừa . Đừng chờ anh nhé.

    Anh vào pḥng thay áo , rồi dắt xe ra sân . Anh ghé một tiệm trên đường mua quà và đến nhà Tú Vân.

    Trong nhà vẳng ra tiếng nhạc và tiếng cười ồn ào . H́nh như anh là người đến sau cùng . Vừa dựng xe xong , Khoa đă thấy Tú Vân chạy ào ra . Hôm nay cô mặc chiếc đầm màu nhạt , mềm mại và quyến rủ kỳ lạ . Dù không cố ư nh́n , anh vẫn nhận ra tối nay cô thật đẹp , thật duyên dáng uyển chuyển . Cô gây cho người đối diện cảm giác nửa gần nửa xa , tạo một ấn tượng tuyệt vời khiến người ta khó quên.

    Tú Vân vịn cổ xe , nói như muốn khóc :

    - Nảy giờ em chờ anh , nếu anh không đến là em thất vọng lắm.

    Khoa mỉm cười , đặt gói quà vào tay cô :

    - Chúc sinh nhật vui vẻ.

    - Chúc anh cũng vui vẻ.

    Cô cười rạng rỡ nắm tay kéo Khoa vào nhà . Trọng Đan dang ngồi ở góc pḥng , đứng dậy hô lớn :

    - Đề nghị quí vị vỗ tay mừng con người chủ nhân mong đợi đă đến.

    Tất cả ngoái đầu ra cửa , rồi cười ầm lên :

    - Hoan hô ông bạn chịu chơi của chúng ta.

    - Hoan hô !

    - Thế mới là Minh Khoa chứ . Có vợ th́ có vợ , chơi th́ cứ chơi.

    - Ai như tên Hưng vậy , nó muốn tu th́ cứ để nó tu . Mặc nó.

    Mọi người đứng quanh bàn . Rượu được rót tràn cả mổi ly , rồi tất cả nâng ly lên.

    - Chúc mừng sinh nhật.

    - Mừng châu về hợp phố.

    Tú Vân đứng cạnh Khoa , quay lại nh́n anh cười tươi tắn . Khoa cũng cười với cô , anh có cảm giác tất cả đều như xưa . Vẫn là cuộc sống vui vẻ vô tư như anh chưa hề trải qua thất bại . Cảm giác đó làm anh phấn chấn lên . Anh chạm ly với Tú Vân , rồi uống cạn ly của ḿnh.

    Tú Vân ngồi cạnh anh ở đầu bàn , cười nói dịu dàng và âu yếm gắp thức ăn cho anh . Cô gây cho anh cảm giác chúa tể như tối nay anh mới là nhân vật chính . Điều đó mơn trớn sự kiêu hảnh ngạo mạn trong tâm thức anh , và anh thấy tối nay cô thật đáng yêu

    Buổi tiệc tàn là bắt đầu một tiếc mục mới . Nhạc nổi lên giần giật như cuốn chân . Tất cả đúng lên , túa ra giữa pḥng khách . Rất tự nhiên , Tú Vân đặt tay lên vai Khoa . Như thế giữa cô với anh chưa hề có một khoảng cách . Cô gục đầu lên vai anh , lim dim mắt bước theo điệu nhạc . Khoa cũng ôm choàng lưng cô . Hơi rượu là anh cảm thấy lâng lâng đầu óc chếch choáng như ngây như say . Anh ôm gọn tấm thân mềm mại của cô . Ấn tượng cô vừa xa vừa gần làm anh háo hức muốn khám phá t́m kiếm . Như cô là một Tú Vân quen thuộc , thoắt trở nên xa lạ , rồi cũng trở lại gần gủi . Tự nhiên anh thấy thèm được hôn cô kỳ lạ.

    Hai người cứ d́u nhau hết bản này đến bản khác . T́nh cảm mỗi lúc một dâng đầy da diết và lăng mạn . Cả hai không nh́n thấy Trọng Đan ra hiệu cho bạn bè lặng lẽ ra về . Bỏ mặc họ Ở góc pḥng tối mờ mờ với tiếng nhạc d́u dặt . Rồi Tú Vân khẽ liếc ra ngoài , thấy không c̣n có ai , cô nhón chân lên hôn Khoa . Cô nói thật t́nh tứ :

    - Em yêu anh . Vẫn c̣n yêu anh , không bao giờ quên anh được.

    Câu nói thủ thỉ như đốt cháy trái tim anh . Khoa cúi xuống ôm gh́ lấy cô , hôn đắm đuối . Anh ngước lên nh́n xung quanh . Pḥng khách vắng ngắt như đồng t́nh với những ham muốn mù quáng . Bất giác anh bồng xốc Tú Vân lên . Cô nh́n vào cánh cửa ở cuối pḥng khách . Anh dùng chân đá cửa , bước vào trong …

    Sáng hôm sau thức dậy , Khoa thấy mệt và nhức đầu kinh khủng . Anh chống tay ngồi lên , sửng sốt khi thấy Tú Vân nằm bên cạnh . Cô vẫn ngủ ngon lành.

    Khoa đứng xuống đất , vội vả mặc đồ . Cả giác nặng nề trỉu nặng trong ḷng anh khi nhớ đến mọi chuyện đêm qua . Anh định đi ra khỏi pḥng th́ Tú Vân chợt mở mắt . Cô gọi khẽ :

    - Anh Khoa.

    Khoa dừng lại , dựa tường nh́n cô . Tú Vân ngồi lên :

    - Anh về sao . Ở lại với em chút đi.

    Anh ngồi phịch xuống ghế , hai tay ôm đầu chán ngán . Đó là cảm giác tự chán ḿnh . Anh không hiểu sao ḿnh có thể hành động như vậy . Đan Thụy có lổi ǵ chứ !

    Tú Vân đến cạnh Khoa , vịn tay lên vai anh :

    - Anh nghĩ ǵ vậy ? Anh sợ Đan Thụy biết phải không ?

    Khoa lắc đầu không muốn trả lời . Tú Vân vuốt ve khuôn mặt anh :

    - Em sẽ không để nó biết đâu . Anh đừng lo . Tính nó ngây thơ dễ tin lắm . Anh có thể giải thích với nó tối qua anh ở nhà người bạn . Bảo đảm nó sẽ tin anh mà.

    Khoa giữ tay cô lại , ngẩng mặt lên :

    - Đêm qua cả hai chúng ta đă làm chuyện không nên . Tôi thật là thằng tồi không ra ǵ . Lổi là ở tôi . Mai mốt chúng ta đừng nên gặp nhau nữa Vân ạ.

    - Không có lổi . Lổi là tại em đă không kềm chế v́ em yêu anh.

    - Đừng nói chuyện đó . Đừng bao giờ nhắc đến nữa . Quên đi Vân ạ . Tôi thành thật xin lổi về chuyện đêm qua . Mong là từ đây về sau ḿnh đừng sai lầm nữa.

    Tú Vân lắc mạnh đầu . Cô ôm choàng qua cổ Khoa :

    - Không , đừng tránh em như vậy . Em xin anh , mai mốt đừng tránh em , em …

    Khoa gỡ tay Tú Vân ra , rồi đứng dậy :

    - Quên tôi đi Vân ạ ! Tôi về.

    Mặc Tú Vân đứng lặng nh́n theo , anh bước nhanh ra ngoài . Những bước đi như trốn chạy.

    Đan Thụy đón anh bằng vẻ mặt bơ phờ . Vẻ mặt như một lời kết tội Khoa . Anh kéo cô vào ḷng :

    - Sao mặt em xanh vậy ? Em lo cho anh phải không ?

    - Đêm qua em không ngủ được . Em thức suốt đêm sợ đủ thứ . Mà cũng không biết anh đâu để t́m . Em khổ sở quá.

    Khoa vuốt tóc cô , áp mặt vào mặt cô , giọng hối hận sâu xa :

    - Anh xin lổi . Mai mốt anh sẽ không để em chờ như vậy đâu.

    Đan Thụy ngước lên :

    - Nhưng đêm qua anh ở đâu vậy ? Sao không về nhà với em ? Ở nhà một ḿnh em sợ quá /

    Khoa quay chổ khác , không dám nh́n cô :

    - Anh ở chơi nhà thằng bạn , mải nói chuyện nên không hay đă khuya . Cuối cùng phải ở lại đó ngủ.

    Đan Thụy không hỏi ǵ nữa . Cô tin ngay , tin một cách thành thật . Thái độ của cô là Khoa thấy nhẹ ḷng . Anh hôn cô thật lâu , thật dịu dàng như ngàn lần xin lổi.

    Cử chỉ của anh làm Đan Thụy cảm động . Cô nghĩ anh hối hận v́ đă để cô ở nhà một ḿnh . Cô yên tâm rằng sau này sẽ không có lần thứ hai nữa . Thật ra anh có làm ǵ quá đáng đâu.

    Cả ngày chủ nhật anh không đi đâu , chỉ quanh quẩn bên cô , săn sóc chiều chuộng đến từng cử chỉ nhỏ . Đến mức cô cứ ngạc nhiên tự hỏi v́ sao anh ân cần đến vậy.

    Hôm sau Khoa lại nhận điên thoại của Tú Vân ở công ty . Vừa nghe tiếng cô , anh đă ngắt lời :

    - Xin lổi , đang giờ làm việc nên không thể nói chuyện lâu . Từ đây về sau đừng gọi cho tôi như vậy, Vân ạ.

    - Anh Khoa , đừng trách em như vậy . Em chỉ muốn hỏi anh về nhà có rắc rối ǵ không thôi.

    - Dĩ nhiên tôi có cách nói để vợ tôi yên tâm . Nhưng từ đây về sau chúng ta đừng sai lầm như vậy nữa.

    Nói xong anh bỏ máy xuống lầm ĺ trở về bàn làm việc của ḿnh . Anh ch́m đắm trong mớ tâm trạng nặng nề không lối thoát . Mà cũng không t́m cách lư giải nó . Chỉ biết rằng công việc anh và Tú Vân làm là nổi ám ảnh đen tối . Anh muốn thoát ra lập tức đồng thời cũng hiểu ḿnh ., không cách ǵ thoát được.



    Het chuong 14
    Hoang Thu Dung

  9. #339
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    CHỒNG NAM VỢ BẮC.

    Nguyễn Thị Thanh Dương

    Tôi lấy vacation nghỉ ở nhà 3 ngày để dưỡng sức v́ bị cảm từ mấy ngày trước. Ba ngày ở nhà tôi tha hồ ngủ muộn dậy trễ và lên net vui chơi với bạn bè. Có nhóm bạn bè cùng lớp thời trung học là thân nhất, chúng tôi gặp nhau hàng ngày, ngoài thông tin liên hệ tới trường cũ bạn xưa nếu có, hầu hết chúng tôi hỏi thăm nhau, kể chuyện ḿnh, chuyện đời và vui đùa qua lại. Thời buổi thông tin điện tử vừa nhanh vừa tiện lợi.

    Sáng hôm nay chúng tôi có đề tài “Kiếp sau tôi sẽ thay chồng, đổi vợ không?” nhiều bạn hăng hái trả lời sẽ lấy chồng khác, vợ khác để …thay đổi không khí, bạn Nguyễn Trung Trực đă xuất thần làm ngay 2 câu thơ dù cả đời chẳng làm thơ bao giờ:

    “Một kiếp đă oải lắm rồi,

    Lấy thêm kiếp nữa đời tôi c̣n ǵ?”

    Và một bạn khác cũng đồng t́nh:

    “ Một kiếp đă chán thấy bà,

    Lấy thêm kiếp nữa chắc là tiêu luôn”

    Nhưng vài người quyết chí kiếp sau sẽ lấy lại người phối ngẫu hiện tại của ḿnh. Tôi cũng thế, sẽ lấy lại người chồng Nam Kỳ hiền lành đă dám kết duyên cùng tôi cô em Bắc Kỳ chanh chua đanh đá.

    Ngày xưa anh Bông quen tôi đúng là duyên kỳ ngộ, không t́m nhau mà gặp nhau. Anh hay đến thăm một người bạn ở cùng xóm tôi, lần nào anh cũng gặp tôi đang ngồi ăn bún riêu x́ xụp ở đầu con hẻm. Nhờ tật ăn hàng thường xuyên ấy mà anh nhớ mặt tôi và ṭ ṃ làm quen. Khi đă quen nhau anh chọc quê tôi:

    - Xóm này có nhiều con hẻm giống nhau, nhưng nhờ có em ngồi ăn bún riêu nên anh biết chắc ḿnh không lộn.

    Tôi đă bẻn lẻn và chọc lại anh:

    - Tại em thích ăn bún riêu cua với rau kinh giới, nên thành ghiền luôn. Hôm nào em nghỉ ăn bún riêu cho anh đi lạc sang ngơ hẻm khác cho biết thân..

    Quê anh Bông ở Cần Thơ gạo trắng nước trong, ruộng vườn bát ngát, cây trái xum xuê, anh là công tử miệt vườn của xứ Tây Đô.

    Mẹ tôi không tán thành cho tôi kết duyên với anh, bà thành kiến với trai miền Nam, chỉ thích ăn nhậu, sinh ra đánh vợ đánh con và nhất là tiêu xài hoang phí, không biết pḥng xa cho tương lai, lấy nó th́ đời con nghèo mạt rệp, hạnh phúc chẳng dài lâu. Thà tôi lấy người miền Trung, xứ khô cằn sỏi đá nhưng sản xuất ra nhiều nhân tài, chịu thương chịu khó làm ăn và căn cơ tằn tiện …cao tay hơn cả dân miền Bắc th́ bà yên chí đời tôi ấm no, hay tôi lấy đồng hương miền Bắc th́ tốt nhất v́ giống nhau mọi thứ, sẽ thông cảm nhau.

    Nhưng mẹ tôi đâu biết rằng tôi đă “kết” anh Bông rồi, nghe anh tả vườn trái cây nhà anh tôi đă mê tơi, chỉ mong được về quê anh trèo hái trái cây và ăn cho thỏa thích, những trái mận, trái soài ngọt lịm ngon lành, mà dù có chua th́ chấm muối ớt cũng ngon luôn.. C̣n chuyện tính t́nh th́ tùy từng người, chứ đâu phải trai miền Nam nào cũng hư như mẹ tôi nghĩ.

    Tôi đă hứa với mẹ:

    - Mẹ yên tâm, anh ấy là dân Cần Thơ hay bất cứ vùng Nam Kỳ Lục tỉnh nào, hay dân miệt vườn Nam bộ Hốc Môn Bà Điểm 18 thôn vườn trầu đi chăng nữa mà vào tay con, con sẽ huấn luyện thành Bắc Kỳ nhà ḿnh ngay.

    Cuối cùng mẹ tôi cũng phải đồng ư, bà lo âu dặn ḍ:

    - Vậy con phải học làm ruộng, làm vườn mà gánh vác giang sơn nhà chồng.

    Tôi yêu vườn ruộng nhà anh, tôi yêu anh, dù trước đó những đồng hương Cần Thơ của anh đă lừa đảo tôi hai cú thật đẹp..

    Sau năm 1975 có lần mẹ tôi sai tôi đi Cần Thơ thăm một gia đ́nh họ hàng làm ăn ở đó. Khi về tôi có ghé chợ tại bến Ninh Kiều để mua trái cây về Sài G̣n làm qùa. Tôi đă chọn lựa kỹ từng qủa soài, một chục soài 14 qủa, ( người miền Nam hào phóng thế đấy, đă gọi là “một chục” đáng lẽ ra là 10 mà thành 14) Bà bán hàng để vào túi giấy ngay trước mắt tôi. Vậy mà bà phù phép sao đó về nhà đếm lại chỉ có 12 qủa mà lại có mấy qủa soài hư. Tôi vừa tức giận vừa…kinh ngạc bái phục bà bán hàng soài sát đất. Hay là bà đă tốt nghiệp nghề ảo thuật trước khi ra chợ bán hàng ?

    Chưa hết, khi ra bến xe đ̣ về Sá G̣n, thấy pḥng bán vé đông nghẹt người, tôi biết sức ḿnh không chen lấn nổi với người ta, đành t́m mua vé chợ đen, th́ có một anh lơ xe túm áo tôi mời mọc lên xe với gía cả đắt gấp đôi gía chính thức. Tôi đồng ư miễn là khỏi bon chen và được về sớm, anh hướng dẫn tôi lên xe ngồi xong đ̣i tôi trả tiền để anh c̣n chạy đi kiếm thêm những khách khác cho mau đủ chuyến.

    Tôi trả tiền và thong thả ngồi ngắm thiên hạ đang lu bu ngoài bến xe mà thương cho họ, thà chịu hi sinh tốn thêm tiền như tôi cho khỏe tấm thân.

    Khi hành khách đă đầy và xe bắt đầu chạy th́ một anh lơ xe khác đến thu tiền từng người. Tô mới giật ḿnh biết ḿnh đă bị lừa, anh lơ xe lúc năy là tên lưu manh lường gạt nào đó, anh lơ xe này mới là thật. Thế là tôi lại phải trả tiền xe gía chợ đen thêm một lần nữa.

    Mẹ tôi qúa lo xa, v́ vợ chồng tôi sống ở Sài G̣n, tôi không phải làm ruộng làm vườn, nhưng quản lư một anh chồng Nam Kỳ theo …truyền thống Bắc Kỳ nhà ḿnh, theo đúng ư ḿnh cũng vất vả lắm.

    Mẹ tôi nói linh qúa, anh Bông vừa ăn xài rộng răi vừa thích nhậu nhẹt lu bù.

    Mới lấy nhau tôi đă thấy làn ranh Nam Bắc ngay trong nhà ḿnh, trong cách ăn uống, cách suy nghĩ và trong từng lời ăn tiếng nói của hai vợ chồng. Bố mẹ tôi người Bắc, di cư vào Nam lại sống trong khu xóm toàn người Bắc, nên tôi vẫn nguyên vẹn là con gái Bắc cả từ ăn nói đến cách sống ở đời.

    Bài học vỡ ḷng tôi dậy anh là dẫn anh vào bếp chỉ từng món một:

    - Anh ơi, đây là cái “ bát” và cái “th́a”, anh đừng gọi là cái “chén” và cái “muỗng” nữa nhé.

    Anh nhanh nhẩu:

    - Biết rồi, c̣n cái “gía” múc canh kia kêu là cái “môi” chứ ǵ?

    Tôi không hài ḷng:

    - Đấy, sao anh lại nói tiếng Nam “kêu là” phải “gọi là” như tiếng Bắc em chứ. Em đă nói rồi, hai vợ chồng sống chung cả đời với nhau dưới một mái nhà th́ phải cùng một thứ ngôn ngữ cho đồng điệu mà, đơn giản chỉ v́ thế thôi, chứ em không ghét bỏ ǵ tiếng miền Nam của anh đâu. Nhưng dù sao tiếng miền Bắc cũng …dễ thương hơn, thí dụ chiếc thuyền c̣n được đưa vào thơ vào nhạc, “thuyền t́nh” chứ ai nói “ghe t́nh” bao giờ. “Đi về” mà anh nói “Đi d́a” hay “tấm màn cửa” anh nói “tấm màng cửa” là sai lỗi chính tả đấy.

    Anh Bông khiêm nhường chịu thua:

    - Anh đồng ư là anh và em sẽ xài chung, à quên…sẽ dùng chung tiếng Bắc cho hoà hợp như t́nh yêu của chúng ḿnh đă ḥa hợp, cho dù em có thiên vị tiếng Bắc của em rơ ràng.

    Ngoài việc dậy tiếng Bắc cho chồng, tôi c̣n sửa đổi anh bản tính ăn tiêu phong lưu, rộng răi như đa số những người miền Nam sinh ra ở nơi chốn vốn được đất trời ưu đăi, ruộng vườn tươi tốt, nhiều sông rạch, nhiều cá nhiều tôm, huống chi anh lại là con nhà giàu được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ.

    Dần dần công tử Tây Đô của tôi cũng đă dùng quen nhiều từ miền Bắc và ăn được những món Bắc, tôi khỏi phải làm thực đơn phân loại hai miền Bắc Nam như hồi mới lấy nhau nữa.

    Cái màn “cai rượu” cho anh mới là khó. Ban đầu tôi ra chỉ thị:

    - Anh chỉ được phép uống rượu bia khi xă giao thôi nhé. Em không thích đàn ông có mùi rượu đâu.

    Rồi tôi lườm, tôi nguưt mỗi khi thấy anh uống rượu, nên anh cũng giảm được đôi chút. Để nhắc nhở chồng, tôi dán một tờ giấy với hàng chữ viết to bằng mực đỏ: “ Uống rượu vợ bớt yêu”, nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy.

    Tôi tăng cường thêm một khẩu hiệu khác mạnh mẽ hơn: “ Uống rượu sẽ mất vợ”

    Lần này anh Bông tức tốc hỏi tôi ngay:

    - Em sẽ bỏ anh hả?

    - Không bao giờ, em vẫn yêu anh suốt đời. Anh bỏ em th́ có, v́ nếu anh không nghe em bỏ rượu th́ một ngày nào đó anh say xỉn không trúng gío ở ngoài quán hay lề đường chết bất tử th́ cũng sơ gan, ung thư gan mà chết sớm, em sẽ ôm trọn gia tài anh để lại và đi lấy chồng khác ráng chịu.

    Thế là anh Bông bớt rượu và bỏ rượu hẳn. Không biết v́ anh sợ mất vợ hay sợ mất gia tài?

    Khi gia đ́nh tôi được bảo lănh sang định cư ở Mỹ, ḍng máu Nam kỳ xả láng của anh Bông lại ngóc dậy, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

    Anh đi shopping trong mall mua quần áo, đồ dùng toàn là đồ hiệu đắt tiền, c̣n đi làm anh cũng lười không muốn mang gỉo đồ ăn theo, sáng sớm anh ghé tiệm mua điểm tâm cà phê trước khi vào hăng, trưa th́ anh chạy xe ra ăn ngoài v..v…

    Một lần nữa tôi lại phải uốn nắn, sửa đổi cho anh. Tôi ra kế hoạch:

    - Anh ơi, ḿnh phải sống tiết kiệm để dành tiền mua nhà.

    Anh cằn nhằn:

    - Mới xong kế hoạch mua xe bây giờ đến mua nhà…

    Tôi kế hoạch tiếp:

    - C̣n nữa, xong mua nhà tới để dành tiền cho hai con vào đại học.

    Anh thảng thốt đến nỗi quên phéng tiếng miền Bắc của vợ, mà xổ nguyên một câu miền Nam quen thuộc:

    - Trời đất qủy thần thiên địa ơi, hết kế hoạch này tới kế hoạch kia, em giống cộng sản Việt Nam y chang hà, lúc nào cũng chỉ tiêu và kế hoạch làm cho dân t́nh lầm than. Lấy vợ Bắc Kỳ cứ tưởng măi măi là cô em Bắc Kỳ dễ thương, ai dè em lo xa, tằn tiện, bóc lột đời anh không ngừng nghỉ.

    Đợi anh nguôi ngoai cơn “sốc” tôi “khiếu nại” anh đă dùng tiếng miền Nam, là đi sai đường hướng thuận ḥa của hai vợ chồng, và anh đă phải học thuộc câu thảng thốt bằng tiếng miền Bắc là: “Ối giời cao đất dầy ôi” thay v́ “ Trời đất qủy thần thiên địa ơi”.

    Anh hứa lần sau nếu đụng chuyện anh sẽ xử dụng câu này.

    Đấy, anh chồng Nam kỳ của tôi hiền lành và dễ bảo như thế, kiếp sau tôi không lấy anh th́ cũng phí. Chỉ lo là kiếp sau anh Bông …có chịu lấy tôi nữa hay không mà thôi.

    ******************** *

    Buổi trưa tôi lại vào email của nhóm bạn học, lần này đọc được hai hung tin một lúc.

    Một người bạn bên Việt Nam mới bị đụng xe chết tốt, và một người bạn ở Mỹ th́ bị stroke đang nằm hôn mê trong bệnh viện.

    Chúng tôi nhào nháo hỏi thăm nhau những tin tức liên quan đến hai người bạn đồng môn bất hạnh này và bàn xa tán gần đến cuộc sống vô thường ngắn ngủi, chẳng biết sống chết lúc nào.

    Người nọ khuyên người kia hăy lo hưởng thụ cuộc đời, của cải vật chất chỉ là bọt bèo, hăy thương yêu vợ, chồng ḿnh thêm nữa. Ai cũng biết thế, nhưng cuộc sống luôn có những điều để người ta phải lo toan, tính toán.

    Hôm nọ tôi mới bị cảm mà đă thấy mệt mỏi chán đời. Lúc ấy tiền bạc, món ăn ngon, niềm vui thú nào cũng đều vô nghĩa. Vậy tại sao tôi không hưởng những thứ ấy khi đang khỏe mạnh, yêu đời.

    Tôi nhớ măi câu chồng tôi đă thảng thốt kêu lên “ Trời đất qủy thần thiên địa ơi” suốt nhiều năm nay, bỗng thấy ân hận và thương anh Bông qúa. Hai con đă học đại học xong rồi, tôi lại đề ra chỉ tiêu chắt chiu để dành tiền mai mốt…cho cháu nội cháu ngoại. Lo toan như tôi th́ kéo dài đến cả kiếp sau cũng chưa hết.

    Hôm nay tôi sẽ thay đổi chính ḿnh, một cuộc thay đổi quy mô và bất ngờ cho chồng tôi ngạc nhiên và sung sướng.

    Ngay chiều nay tôi sẽ không thèm nấu cơm, chốc anh đi làm về tôi sẽ rủ anh đi nhà hàng, chiêu đăi anh những món ngon và đắt tiền nhất để đánh dấu một cách sống khác, một bước ngoặt trên con đường đời của một đôi vợ chồng hạnh phúc.

    Anh vừa bước chân vào cửa tôi đă hớn hở xông ra ôm chầm lấy anh, nũng nịu:

    - Welcome anh đă đi làm “d́a”.

    Anh Bông ngạc nhiên chất vấn và chỉnh tôi:

    - Sao em lại nói tiếng miền Nam sai lỗi chính tả thế? Ừ, anh đă đi làm về.

    Tôi dịu dàng hơn bao giờ:

    - Hôm nay em thích tiếng miền Nam của anh mà. Em biết là tiếng miền nào cũng có cái dễ thương của nó, ngay cả tiếng miền Trung nặng nề khó nghe, khó hiểu.

    - Nhưng sao em lại welcome anh? Em lịch sự bất ngờ thế? một ngày anh đi làm về như mọi ngày.

    Tôi nghiêm chỉnh nói:

    - Em chờ anh về để thông báo một tin rất vui là bắt đầu từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ chi tiêu thoải mái, không phải hà tiện để dành tiền theo bất cứ kế hoạch nào nữa. Nhân dịp em vừa nghe tin hai người bạn gặp nạn, em sợ cuộc đời bất trắc, kiếp người c̣n phù du nói chi là tiền bạc. Chúng ta hăy vui hưởng cuộc sống ngay khi c̣n khỏe mạnh anh ạ, nhà cửa, xe cộ trả hết sạch sẽ rồi, tiền bạc trong 401K và trong bank của hai vợ chồng ḿnh khá nhiều v́ dành dụm suốt nhiều năm nay. Chúng ta sẽ mua xe đẹp, loại đắt tiền, sẽ sắm quần áo xịn, sẽ đi du lịch đó đây mỗi năm, và chốc nữa đây vợ chồng ḿnh sẽ đi ăn tiệm anh nhé. Mai sau về ǵa chúng ḿnh đều có tiền retire, lo ǵ.

    Nói xong tôi nh́n anh với vẻ ban ơn huệ, như một cai tù độ lượng vừa phóng thích cho một tù nhân mang án tù vô hạn định, tưởng anh sẽ mừng vui và hét lên thỏa thích khi được trở về bản chất Nam Kỳ của chính ḿnh v́ bao nhiêu năm nay anh đă sống theo cách sống Bắc Kỳ của tôi, theo sự quản lư của tôi. Nhưng tôi kinh ngạc qúa, anh thảng thốt lên một tràng với những từ miền Bắc rất chuẩn:

    - Ối giời cao đất dầy ôi, em đang tỉnh hay mê? sao em liều và to gan thế? Sao bỗng dưng em rửng mỡ đ̣i tiêu xài hoang phí thế? Khi mà trước đây anh tiêu xài hoang phí em đă điên tiết lên cấm cản anh. Em có biết là nước Mỹ đang nợ ngập đầu ngập cổ không? ngân sách chính phủ Mỹ càng ngày càng eo hẹp, đang phải cắt xén bớt tiền phúc lợi của người ǵa, người về hưu không? Người ta c̣n tiên đoán rằng chẳng bao lâu nữa chính phủ sẽ không có đủ tiền trả cho những người hưu trí nữa đấy. Nên dù chúng ta không phải lo cho con cái nữa, nhưng vẫn phải sống căn cơ, dành dụm tiền để sau này về ǵa có mà chi tiêu, ở Mỹ điều kiện khoa học, y tế cao chúng ta sẽ sống lâu, sống thọ lắm. Không ai thương ḿnh bằng chính ḿnh đâu em.

    Th́ ra suốt mấy chục năm sống bên nhau, bây giờ anh đă lo xa, tính toán hơn cả dân Bắc Kỳ thứ thật là tôi đang đứng trước mặt anh. Mẹ tôi ở dưới suối vàng chắc cũng đang mỉm cười măn nguyện?

    Tôi c̣n đang ngẩn ngơ không ngờ người chồng Nam Kỳ của tôi đă bị tôi Bắc Kỳ hóa nhuần nhuyễn đến thế th́ anh ân cần và rất rành rẽ nói:

    - Em ra nấu cơm đi trong lúc anh tắm rửa thay quần áo. Hôm qua món cà pháo om với b́ lợn, với đậu phụ rắc tía tô anh thích lắm, ăn được mấy bát cơm. Hôm nay em làm món cá rán và món nộm rau muống trộn với thịt ba chỉ, tôm, khế, rau răm và vừng em nhé. Việc ǵ đi ăn nhà hàng cho tốn tiền và làm sao có món Bắc Kỳ ngon như của em cơ chứ.

    Nguyễn Thị Thanh Dương

    ( March- 2011)


    * Copy trong mạng Trưng Vương để tặng Anh Vinh , và các anh đang có " cô em Bắc Kỳ nho nhỏ "

    Tigon

  10. #340
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    BÓNG THỜI GIAN / Chương 15

    Đan Thụy bước ra cửa . Cô mở to mắt nh́n khi thấy người khách không mời mà đến là Trọng Đan . Cô luống cuống đứng yên , không biết phải làm thế nào . Trọng Đan tự nhiên như ở nhà ḿnh , anh chủ động ngồi xuống ghế , đồng thời kéo ghế cho cô :

    - Thụy ngồi xuống đi.

    Đan Thụy vẩn đứng yên :

    - Anh tới đây có chuyện ǵ ?

    - Tất nhiên là có chuyện . Nhưng Thụy ngồi xuống đi.

    - Anh Khoa không thích anh tới đây đâu.

    Trọng Đan bật cười nghiêng ngửa như nghe một câu nói khôi hài :

    - Đĩ nhiên là chồng cô không muốn tôi tới đây rồi . Càng không hài ḷng chút nào nếu tôi giúp vợ hắn hiểu những bí mật của hắn.

    Đan Thụy không trả lời , cô chiếu đôi mắt thiếu thiện cảm nh́n hắn . Trọng Đan không cười nữa , hắn giữ vẻ mặt thật nghiêm trang :

    - Tôi biết từ đó giờ cô luôn có ấn tượng xấu về tôi . Nhưng thật ra tôi có làm ǵ đâu . Ngoài sự thô bạo lần đầu tiên đó ra . Tôi luôn đối xử Tốt với cô kia mà . Bỏ những thành kiến về tôi đi Thụy . Sao không xem tôi như một người bạn , có phải hay hơn không ?

    - Chắc hắn anh Khoa không thích tôi kết bạn với anh đâu.

    - Cô thật là một mẩu phụ nữ chung thủy , tuyệt đối sống cho chồng . Nhưng cô có tự hỏi Khoa , nó có xứng với sự tin tưởng của cô không ? Cô bị lừa dối thật là ngọt ngào.

    - Anh nói bậy ǵ đấy ?

    - Không , tôi không nói bậy . Chỉ có cô là quá ư khờ khạo . Khờ đến mức ngu ngốc.

    Đan Thụy không trả lời hắn . Chỉ im lặng nh́n . Vẻ mặt đề pḥng và ác cảm . Trọng Đan biết có nói ǵ cô cũng không tin . Hắn đành vào đề bằng cách khác . Hắn lẳng lặng lấy xấp h́nh trong túi ra , trải từng tấm lên bàn.

    Đó là những kiểu h́nh hắn chụp Khoa và Tú Vân trong đêm sinh nhật . Hắn im lặng quan sát phản ứng của cô . Đan Thụy mở lớn mắt chăm bẵm từng kiểu . Cả người cô run bắn lên . Cô không nói một tiếng , cũng không khóc chỉ đứng lặng bất động rồi khụy xuống nền gạch.

    Trọng Đan đứng bật dậy . Hắn xô ghế lao về phía Đan Thụy đỡ cô lên . Cả người cô mềm nhủn lạnh giá . Hắn mạnh dạn bồng cô đặt vào ghế sô pha , rồi qú xuống bên cạnh :

    - B́nh tỉnh đi Thụy . Cô làm sao vậy ? Tôi đưa cô đến bác sĩ nghe.

    Đan Thụy lắc đầu , vẫn không nói một tiếng . Cô bị chấn động đến mức rả rời từng tế bào thần kinh . Cô không ư thức được ǵ ngoài cảm giác đau đớn xé nát trái tim và bật khóc nức nở.

    - Vậy là họ vẩn yêu nhau . Ảnh dối gạt tôi , xem thường tôi . Tôi biết phải làm sao đây ?

    Trọng Đan im lặng nh́n Đan Thụy . Hắn không ngờ cô phản ứng nhẹ nhàng như vậy . Chỉ có nước mắt chứ không có la hét phẩn nộ . Tự nhiên hắn nhớ lại buổi tối Tú Vân hành hạ cô . Cả hai phản ứng thật khác nhau . Thật kỳ lạ , hắn bỗng thấy yếu đuối đến nao ḷng . H́nh như lần đầu tiên trong đời hắn thật sự thương xót người khác.

    Quả thật là lần đầu tiên hắn thấy có một phụ nữ yếu đuối nhẩn nhịn và hoàn toàn hiền lành . Hiền đến mức không thể là mối đe dọa cho ai , đến mức là người khác mủi ḷng tội nghiệp . C̣n hắn th́ … suy nghĩ cho cùng hắn đâu phải là người sắt đá . Có điều trái tim thành thật của hắn bị che khuất bởi những hành động đểu gỉa nên khó ai có thể nhận ra . Nhất là Đan Thụy.

    Cô vẫn giấu mặt trong cánh tay , khóc run cả người . Trọng Đan ngồi im nh́n cô khóc . Cuối cùng chịu không nổi , hắn nói thật dịu dàng :

    - Nín đi Thụy . Thấy cô khóc như vậy tôi khổ tâm quá . Cô phải b́nh tỉnh để đối phó với hoàn cảnh chứ.

    Đan Thụy buông tay xuống :

    - Tôi tự hiểu ḿnh lắm . Tôi không có quyền cấm đoán họ đến với nhau , v́ suy cho cùng tôi vẩn là người đến sau . Vẩn thua thiệt so với chị Vân , tôi biết phải làm sao đây.

    - Khờ quá vậy Thụy . Cô có quyền của người vợ mà.

    - Quyền hành đó có sử dụng với anh Khoa được không ? Anh biết đó , tôi không thể làm ầm Ỉ như chị Vân được , huống ǵ là cấm đoán . Ảnh c̣n thương chị Vân th́ cưới tôi làm ǵ , rồi bây giờ đẩy tôi vào hoàn cảnh phủ phàng thế này . Ôi , tôi không muốn sống nửa.

    Trọng Đan hoảng lên :

    - Đdừng có ư nghĩ như vậy Thụy . Thật ra họ không xứng đáng để cô thất vọng vậy đâu . Tại sao cô không cứng rắn lên , chủ động chia tay với Khoa để t́m hạnh phúc khác.

    Đan Thụy không trả lời , chỉ khóc . Nước mắt ràn rụa trên mặt . Trọng Đan nh́n đôi mắt đẹp nảo nùng của cô , hắn thấy tim đập loạn trong lồng ngực . Hắn không kềm được ư muốn nắm tay cô :

    - Cô cứ nghĩ Khoa là tất cả của đời cô . Nhưng bây giờ khác rồi . Hắn không thể thật ḷng với cô . Đừng quên hắn với Tú Vân yêu nhau đă 10 năm . T́nh cảm đó mọc rễ trong tiềm thức hai người rồi , bỏ nhau đâu có được.

    Câu nói đó của hắn làm Đan Thụy thêm chết điếng trong ḷng . Cô gục đầu xuống tay khóc như mưa như gío . Trọng Đan nói nhanh :

    - Cô hăy tập quen với tư tưởng Khoa chưa phải là tất cả của cô đi . Tại sao không chịu nh́n lại tôi , nh́n lại t́nh cảm của tôi dành cho cô . Nó sâu sắc và nguyên vẹn hơn Khoa nhiều.

    Đan Thụy nín khóc , ngước mắt nh́n Trọng Đan :

    - Trong lúc này mà anh c̣n đùa được sao ?

    - Không hề đùa , tuyệt nhiên tôi không có ư nghĩa đó . Tin tôi đi Thụy.

    Chợt nhận ra tay ḿnh nằm trong tay hắn , Đan Thụy rút nhanh tay ra :

    - Nếu anh nghĩ tôi yếu hèn đến mức bám vào anh khi bị bỏ rơi th́ không phải đâu . Tôi không đến nổi nhu nhược vậy đâu . Anh đừng có nói nữa.

    - Tôi không nghĩ cô nhu nhược , nhưng cô hăy nghĩ đến t́nh cảm của tôi.

    Đan Thụy nín thinh không trả Lời . Một lát sau cô nh́n hắn , giọng nghẹn đi v́ nước mắt :

    - Cám ơn anh đă cho tôi biết chuyện này . Bây giờ anh về đi.

    Trọng Đan lắc đầu . Hắn kiên nhẩn ngồ thuyết phục cô . Đan Thụy vẩn một mực nín lặng . Cuối cùng hắn đứng dậy thất thểu đi ra cửa.

    Một lát sau , Khoa về đến . Nh́n mấy tấm h́nh c̣n rơi văi dưới đất , anh nhặt lên xem rồi bàng hoàng đứng chết sửng nh́n Đan Thụy . Cô vẫn ngồi gục đầu trong tay , lặng lẽ khóc.

    Khoa bước nhanh đến trước mặt cô :

    - Ở đâu em có mấy h́nh này vậy Thụy . Nói với anh đi , ai đưa cho em ?

    Đan Thụy nói mà không ngẩng lên :

    - Anh không muốn em biết phải không ? V́ như vậy làm anh khó xử phải không ?

    Khoa lắc mạnh đầu , nhăn mặt khổ sở :

    - Làm sao em có mấy tấm h́nh này , ai đưa cho em vậy Thụy ?

    - Anh biết để màm ǵ ? Để cho người ta một bài học v́ đă nói thật hay sao ?

    Khoa không trả lời . Anh nheo mắt hằn học , răng nghiến lại :

    - Thằng Đan phải không ? Em nói đi.

    Thấy cô vẫn im lặng , Khoa đứng phắt dậy , mắt quắt lên :

    - Thằng bạn khốn nạn . Anh sẽ không tha cho nó đâu.

    Đan Thụy không trả lời . Cô đứng dậy bỏ vào pḥng . Khoa gọi lại :

    - Thụy.

    Nhưng cô không trả Lời , vẫn tiếp tục bỏ đi . Khoa phóng theo giữ tay cô lại :

    - Nghe anh gỉai thích đi Thụy . Thật ra chuyện không ghê gớm như em tưởng đâu.

    Đan Thụy rút nhanh tay ra , vùng chạy vào pḥng . Cô nằm xuống gường , vùi mặt trong gối như cố tránh mặt Khoa . Anh thở Dài , rồi tháo giày quăng vào góc tường , để nguyên quần áo lên gường ngồi cạnh cô :

    - Anh biết như vậy là có lỗi với em . Nhưng anh thề đây là lần cuối cùng c̣n gặp cô ta . Tin anh đi Thụy , chuyện không như em tưởng tượng đâu.

    Thấy Đan Thụy không nói , anh nghiêng đầu nh́n cô . Đan Thụy càng ấn mặt sâu xuống gối . Anh kiên quyết lật cô nằm ngửa ra.

    - Nghe anh nói đi Thụy . Em phải để anh gỉai thích chứ.

    Cô cố vùng vẩy thoát khỏi anh . Nhưng không được . Cô bịt tai lại giấu mặt xuống gường . Khoa nhất định không chịu thua . Anh gỡ tay cô ra :

    - Em nghĩ đi , em có tránh anh suốt đời được không ? Cũng không thể Không sống với anh . Vậy th́ em trốn tránh anh làm ǵ ? Sao không chịu nghe anh giải thích.

    - Tôi không đủ can đảm nghe nữa . Bao nhiêu đầy cũng ghê gớm lắm rồi . Cũng làm tôi kinh sợ lắm rồi . Anh đừng có đụng vào tôi nữa.

    - Em muốn anh thế nào cũng được . Nhưng xin em , để anh nói hết đi rồi hành tội anh bao nhiêu cũng được.

    Được buông ra , Đan Thụy lách ḿnh nép sát tường , lấy gối che mặt lại như không muốn nghe . Khoa nói một cách biết lỗi :

    - Thật ra anh không đến đó v́ cô ta . Nhưng anh cần có bạn bè . Em biết đó , cuộc sống của anh bây giờ chán chường thế nào . Chỉ Biết nhẫn nhục làm việc để kiếm tiền . Lâu lâu có cuộc vui với bạn bè cũng như một sự Giải trí không hơn không kém . Em có hiểu cho anh không ?

    Thấy cô không trả lời , anh nói tiếp :

    - Anh công nhận hôm đó anh uống nhiều quá nên không làm chủ được ḿnh . Anh đă … anh đă làm như vậy . Nhưng anh xin em , đừng ghê sợ anh như một tên hủi . Anh biết em đau khổ lắm.

    - …

    - Nghe anh nói không Thụy.

    Khoa định lấy chiếc gối , nhưng Đan Thụy càng gh́ chặt lại và một mực úp mặt vào đó trốn . Anh thở dài chịu thua , nhưng cũng cố thuyết phục :

    - Sau đêm đó anh không hề gặp lại Tú Vân nữa , cùng không tiếp điện thoại của cô ta . Anh hối hận và tự dằn vặt ḿnh không ít . Nhiều lúc muốn thú nhận với em , nhưng sợ em buồn anh lại không đủ can đảm.

    - …

    - Em nghĩ ǵ vậy Thụy ? Nói với anh một tiếng đi , anh xin em mà.

    - …

    - Không lẽ em nhất định không nói chuyện với anh sao ? Em định trừng phạt anh đến khi nào ?

    Vẫn không nghe Đan Thụy trả lời , Khoa lắc đầu chán nản . Chịu thua ! Không ngờ Đan Thụy sắt đá đến vậy . Nảy giờ anh năn nỉ cả tiếng vẫn không lay chuyển được cô . Khoa không biết cô khép kín với anh đến chừng nào . Chẳng thà nghe mắng nhiếc la hét , điều đó có khó chịu nhưng vẫn ngh́n lần dễ thở hơn thai độ Kín như bưng của cô . Anh thật sự hoang mang không biết cô nghĩ ǵ ?

    Khoa nh́n đồng hồ . Đến giờ đi làm rồi . Anh không muốn đến công ty chút nào . Nhưng không thể Không làm ǵ được . Anh ngán phải đụng chạm với ông giám đốc khó tính lắm rồi.

    Anh đứng dậy , cố nói vớt theo thêm vài câu :

    - Anh biết em giận anh ghe ^ gớm lắm . Nhưng anh biết lỗi rồi . Tha cho anh một lần đi Thụy.

    Thấy cô cứ một mực nín lặng . Khoa thở hắc ra , ngán ngẩm . Anh đành ra sân lấy xe đến công ty.

    Khoa đi rồi , Đan Thụy thẩn thờ buông gối xuống . Cảm giác tuyệt vọng làm cô lại muốn khóc . Cô nhớ lúc trước khi thấy Khoa chăm sóc Tú Vân cô đă đau đớn muốn chết đi cho rồi . Nhưng bây giờ th́ cái đau đớn lúc đó vẫn c̣n quá nhẹ So với bây giờ . Bây giờ là cảm giác bất lực và căm giận . Chỉ cần h́nh dung anh với Tú Vân t́nh tứ là ḷng cô đă tan nát rồi.

    Huống ǵ cô không c̣n tin Khoa nửa . Hôm ấy anh đă lừa dối cô một cách thản nhiên như vậy . Làm sao cô dám tin anh sẽ không tiếp tục lừa dối.

    Bây giờ Đan Thụy mới thấm thía những ǵ Trọng Đan nói . Họ yêu nhau đă 10 năm , t́nh cảm đó đă mọc rễ trong tiềm thức rồi . Họ Đâu dễ ǵ bỏ nhau được.

    Cô hận Khoa vô cùng . Nếu không bỏ Tú Vân được th́ cưới cô làm chi . Anh quân tử nửa vời nên làm cô dở khóc dở cười . Cô không thể V́ một lần anh có lổi mà chia tay , nhưng sống với một người mà không dám tin t́nh cảm trọn vẹn của người đó th́ làm sao thanh thản được.

    Het' chuong 15
    Hoang Thu Dung

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 14 users browsing this thread. (0 members and 14 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •