Page 10 of 14 FirstFirst ... 67891011121314 LastLast
Results 91 to 100 of 131

Thread: THUẬN THIÊN DI SỬ

  1. #91
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Sau Đông-Nhật lăo nhân xuất lĩnh giáo chúng lập ra nhà hậu Hán thời Ngũ-quư.
    Trở về Đại-Việt, Nhật-Hồ thu nhận một lúc mười đệ tử, bí mật lập bang. Lăo chia lănh thổ Đại-Việt thành mười vùng, giao cho mười đệ tử phụ trách việc truyền giáo bí mật. Một lần nữa lăo biến đổi Chu-sa ngũ độc chưởng khác đi, thành Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng. Nhật-Hồ lăo nhân chỉ thị cho đệ tử bằng mọi cách xâm nhập vào các đại môn phái, dùng độc chưởng khống chế những nhân vật trong phái, rồi dần dần nắm quyền lănh đạo. Cuối cùng đi đến nắm quyền cai trị toàn quốc như giáo chủ Xích-trà-Luyện.
    Kinh nghiệm về vụ Đông-Nhật lăo nhân phản sư phụ, trong mười đệ tử, lăo truyền cho tất cả bộ Hồng-thiết-kinh. Nhưng lăo giữ lại một phần làm bùa hộ mệnh. Những đệ tử luyên Hồng-thiết công, phải dùng nọc độc của rắn, rết, tằm, nhện, ḅ cạp cho cắn vào tay ḿnh, rồi vận công cho nhập cơ thể. Sau khi thành công, mỗi năm, đến tiết Đông-chí, cần uống một viên thuốc giải trừ. Nếu không sẽ đau đớn, khốn khổ trong bốn mươi chín ngày rồi chết. Ai bị trúng Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng cũng thế. Lăo dạy cho đệ tử chế thuốc giải. Nhưng lăo không dạy đệ tử phép luyện công, để hóa giải toàn bộ chất độc trong người, khỏi uống thuốc mỗi năm.
    Trong các đệ tử lăo, người nào cũng xuất thân lưu manh bậc nhất. Nhưng có ba tên gian xảo nức tiếng tên Vũ Nhất-Trụ, Lê Ba và Hoàng Văn. Ba tên này t́m cách bắt giam lăo, cướp tâm kinh, học phương pháp giải trừ vĩnh viễn độc chất.
    Nhân lăo sủng ái nhất là Nguyễn Chí, định khi sắp chết chỉ định y làm người thừa kế. Lê Ba thấy vậy, t́m cách phao vu Nguyễn Chí sắp phản bang, chạy sang Tây-dương xin giáo chủ Hồng-thiết giáo công nhận. Nhật-Hồ tin thực, cho giam Nguyễn Chí lại, dối rằng y chết rồi. Sau ba năm, lăo thấy chính Lê Ba sai người sang Tây-dương Hồng-thiết quốc, cầu giáo chủ phong ḿnh làm thống lĩnh phía Nam Trung-quốc. Lăo hối hận, vào nhà tù, thả Nguyễn Chí ra. Lăo bị Lê Ba xông thuốc mê, bắt giam.
    Lúc đầu Vũ Nhất-Trụ, Lê Ba, Hoàng Văn tin tưởng giáo chủ Hồng-thiết quốc Tây-vực truyền cho chúng phương pháp giải trừ nọc độc. Không ngờ chính giáo chủ Tây-dương Hồng-thiết quốc cũng bị thất truyền phương pháp này. Ba người nghĩ chỉ có sư phụ là người duy nhất c̣n biết thần công.
    Ba tên ra lệnh cho đệ tử tra khảo Nhật-Hồ để biết phương pháp vận công giải độc. Bị giam, Nhật-Hồ lăo nhân cùng một ḷ độc với nhau, lăo đâu lạ ǵ bọn đệ tử. Lăo biết, nếu lăo khai ra, lập tức chúng giết lăo. Lăo im lặng hơn hai mươi năm liền.
    Bây giờ, th́nh ĺnh lăo hứa truyền tâm pháp đó cho Lê Ba, khiến Nguyễn Chí, Vũ Nhất-Trụ đều kinh ngạc không ít. Lê Ba ngần ngừ một lúc rồi nói vọng vào:
    - Sư phụ, người muốn đệ tử cứu ra, người đọc tâm pháp trước đi.
    Nhật-Hồ hỏi lại:
    - Hoàng Văn đâu? Ta muốn truyền một lúc cho các người.
    - Hoàng Văn hiện vắng mặt.
    Nhật-Hồ nói lớn:
    - Vậy người nghe đây.
    Rồi lăo đọc:
    Nhật-Hồ chu sa chưởng,
    Dĩ độc luyện thần công.
    Công thành tất khí tụ,
    Ngũ độc nhập vào tâm.
    Cứ thế lăo đọc năm mươi câu quyết, rồi nhắc lại:
    - Khi luyện, người phải dùng thang thuốc như sau: Kinh giới một cân, Tía-tô hai cân, Mộc-hương nửa cân, Xạ-hương nửa cân, Pḥng-phong một cân, Ma-ḥang ba cân, Quế-chi hai cân, Gừng tươi hai cân, Cam thảo hai lượng. Tất cả nấu lấy nước cho vào chum. Mỗi ngày ngâm ḿnh trong đó luyện hai giờ. Luyện trong ba ngày, phải thay nước khác. Cứ như thế luyện trong một tháng, sẽ được một thành.
    Thiệu-Thái nghe Nhật-Hồ giảng cho đệ tử, chàng biết ông ta dạy láo. Hôm trước Đỗ Lệ-Thanh cho thang thuốc, cùng phép luyện khác hẳn. Phép giải độc càng phức tạp.
    Lê Ba thúc:
    - C̣n phần sau ra sao?
    - Khi luyện xong phần thứ nhất, cần có người nào nội công cao gấp bội, để tay vào huyệt Bách-hội, đẩy chất độc cho luân lưu khắp cơ thể.
    Lê Ba biết lăo chưa muốn truyền hết, v́ sợ y không buông tha lăo. V́ ham muốn ngôi giáo chủ, y phải tùng quyền. Y suy nghĩ:
    - Suốt hai mươi năm nay, ḿnh đe dọa thế nào, lăo cũng không thuận truyền tâm pháp giải độc, thế mà nay bỗng dưng lăo đồng ư là tại sao?
    Nghĩ một lúc, y hiểu liền:
    - Những lần trước, nếu lăo truyền cho ta. Ta luyện một đoạn, sẽ đ̣i đoạn hai, rồi ba. Nay lăo hứa truyền cho ta ngụ ư rằng: Nếu ta không cứu lăo ra, khi luyên xong đoạn một lăo đă chết đói. V́ vậy bắt buộc ta phải cứu lăo. Ta mà đào đất cứu lăo, khi lăo tự do rồi, liệu lăo có để ta sống không? Được, ta có cách.
    Đă có chủ ư, y nói vọng vào:
    - Sư phụ. Xin chờ một lát, đệ tử sẽ sai người đào đất cứu sư phụ.
    Lát sau có tiếng chân người đi, rồi tiếng cuốc xẻng đụng nhau, rơ ràng nhiều người đang đào đất. Nguyễn Chí lắng tai nghe ngóng, mắt nh́n lên nóc hầm, sau khi t́m ra chỗ người ta đang đào phía trên, y nói thực nhỏ:
    - Sư phụ, chúng đang đào chỗ này.
    Nhật-Hồ lăo nhân nói nhỏ với Thiệu-Thái, Mỹ-Linh:
    - Này cô cậu. Tên Lê Ba là đứa ngu dốt nhất trong đám đệ tử của ta. Nhưng y lại xảo quyệt nhất. Ta đánh lừa để nó đào đất cứu ta. Ta ước lượng khi chúng đào gần tới, sẽ thọc xuống một cái ống, hun khói độc, đợi chúng ta mê man, rồi mới đào tiếp, đem giam chúng ta ở chỗ khác. V́ vậy, ta phải tính trước.
    Lăo chỉ chỗ hầm bị sụt:
    - Chỗ kia tuy sụt, nhưng đất xốp, chúng ta dùng các thanh sắt này đào. Giỏi lắm ba, bốn trượng đến chỗ hầm trống. Khi tên Lê Ba xông thuốc xuống, tưởng chúng ta mê man. Y cho đào nữa, chúng ta đă đi khỏi. Vậy bây giờ chúng ta cùng đào. Hễ chúng ta xong trước, ta thắng chúng. C̣n chúng ta chậm hơn, bị chúng bắt.
    Nhật-Hồ lăo nhân, Nguyễn Chí, Vũ Nhất-Trụ mỗi người cầm một thanh sắt, vận sức, đào đất. Mỹ-Linh, Thiệu-Thái cùng Vũ Thiếu-Nhung, Chu Vân-Nga đứng sau chuyển đất, đá. Cả sáu người công lực đều cao thâm, nên đào rất nhanh. Đào được hơn hai trượng, đất bắt đầu xốp.
    Đang khi bốn người đào, tự nhiên tiếng cuốc xẻng trên trần hầm im bặt, rồi có tiếng b́nh bịch.
    Nguyễn Chí cười:
    - Tên Lê Ba thực khả ố. Quả đúng như sư phụ nói, chúng đang đóng cọc xuống, để xông thuốc mê. Ḿnh phải đào mau.
    Sáu người ra sức đào, nhưng đào thêm hai trượng nữa vẫn chưa thấy khoảng trống. Trong khi đó tiếng đóng cọc mỗi lúc một rơ.
    Vũ Nhất-Trụ lắng tai nghe, rồi lắc đầu:
    - Dường như chúng đóng xuống nhiều ống chứ không phải một đâu.
    Bốn người lại đào được hơn trượng nữa. Bỗng trên nóc hầm có mấy giọt nước chảy xuống, rồi nước túa ào ào như thác đổ.
    Nhật-Hồ lăo nhân kinh hăi:
    - Bọn Lê Ba không hun khói như ta tưởng. Chúng dùng cọc thông nhiều lỗ, rồi xả nước xuống, cho chúng ta chết ngộp. Phải đào cho nhanh.
    Nước ào ào tuôn xuống mỗi lúc một nhiều. Phút chốc đă đến ngang lưng mọi người. Hai con cọp bị ngập nước, chúng gầm lên, dựng đứng thân ḿnh , hai chân trước vin vào tường.
    Nhật-Hồ nói sẽ:
    - Chúng ta phải giả sặc nước.
    Vũ Nhất-Trụ nói lớn:
    - Lê Ba, người xả nước xuống như thế này, sư phụ chết, người hy vọng ǵ học được tâm pháp. Trời ơi, nước tới cổ rồi.
    Lê Ba cười lớn:
    - Đại sư ca ơi! Tiểu đệ nói cho đại sư ca nghe một bí mật. Khi tiểu đệ cùng với đại ca và tứ đệ sang cầu Tây-dương giáo chủ Hồng-Thiết giáo truyền tâm pháp. Giáo chủ biết đại ca bài ngoại, tứ đệ làm gian tế cho triều Tống, v́ vậy người chối rằng tâm pháp đó bị thất truyền. Người âm thầm hứa với tiểu đệ làm sao trừ được đại ca với tứ đệ, người sẽ truyền tâm pháp cho. Tiểu đệ t́m măi không ra dịp. Hôm nay nhân tứ đệ đi với bọn Tống. Đệ vờ đau liệt dường, trao ch́a khóa cho đại ca thăm sư phụ, rồi chôn đại ca cùng sư phụ một thể. May thực, đại ca hành sự đúng như đệ ước đoán. Thôi đại ca ơi, tiểu đệ sẽ đổ thêm nước cho sư phụ, đại ca, cùng ngũ đệ sớm về với tổ tiên Hồng-thiết giáo.
    Đến đó nước lại ào ào tuôn xuống.
    Bẩy người dùng hết sức b́nh sinh đào đất, đào được hơn trượng nữa, th́ nước đă tới ngang cổ. Nước dâng cao, tuy nguy hiểm, nhưng làm cho đất phía trước mềm ra, đào mau hơn.
    Nhất-Trụ tính toán rồi nói:
    - Chỉ c̣n hơn trượng nữa tới chỗ ngă tư hầm. Chúng ta đào mau, chậm trễ, Lê Ba làm sụt hết hầm vô phương thoát nạn.
    Y nói tới đó, bị sặc nước. Trong căn hầm nhỏ, bẩy người với hai con hổ chỉ c̣n chút ít không khí thở. Hai con hổ ngộp thở, chúng rống lên những tiếng kinh khủng.
    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái phải qui tức, để khỏi bị ngộp. Trong lúc choáng váng, đầu óc Mỹ-Linh loé lên một tia sáng: Hôm ở trong hầm đá Cửu-chân, nàng đọc trong bộ Lĩnh-Nam vũ kinh, đoạn nói về Giao-long công của công chúa Gia-hưng Trần Quốc, dậy người ta qui tức, có thể lặn dưới nước hàng giờ. Nàng nhẩm ôn lại, vận khí thử, thấy trong người khoan khoái vô cùng. Nàng ghé tai Thiệu-Thái nói nhỏ:

  2. #92
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    - Anh hít một hơi đầy, dẫn khí về trung đơn điền. Sau đó toả ra khắp chu thân, rồi ngưng thở, dẫn khí đi rất chậm theo ṿng Đại-chu-thiên.
    Thiệu-Thái làm theo, quả nhiên bao nhiêu cái ngộp, khó chịu biến mất.
    Ba thầy tṛ Nhật-Hồ, cùng với Vũ Thiếu-Nhung, Chu Vân-Nga đă bắt đầu ngộp thở. Hai con cọp lăn lộn trong gịng nước một cách tuyệt vọng.
    Một khắc sau, nước ngập kín hầm. Thầy tṛ Nhật-Hồ tuyệt vọng buông các thanh sắt, không đào nữa, ngồi im qui tức.
    Chỉ Thiệu-Thái, Mỹ-Linh vẫn vô sự.
    Nguyên thời Lĩnh-Nam, công chúa Gia-Hưng Trần Quốc lĩnh ấn đại đô đốc, thống lĩnh thủy binh, đă sáng chế ra Giao-long công. Người luyện Giao-long công có thể lặn dưới nước hàng giờ đồng hồ. V́ vậy đạo Giao-long binh của Lĩnh-Nam làm mưa làm gió trong trận Độ-khẩu, Xuyên-khẩu, Động-đ́nh, Nam-hải và Lăng-bạc. Mỹ-Linh học thuộc tâm pháp này trong hầm đá, không ngờ lúc nguy cấp, nàng đem ra áp dụng, lại có kết quả.
    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái thấy thầy tṛ Nhật-Hồ ngộp thở. Hai người cầm thanh sắt đào tiếp. Đào được hơn trượng nữa, khi Thiệu-Thái thọc thanh sắt vào đất, bỗng thấy nhẹ hỗng. Chàng tỉnh ngộ nghĩ thầm:
    - Đă đào tới chỗ hầm trống rồi.
    Chàng cầm thanh sắt quay ít ṿng rồi rút ra. Nước theo lỗ hổng tuôn đi. Mỹ-Linh, Thiệu-Thái chọc thêm mươi lỗ, nước từ từ hạ xuống. Phút chốc chỉ c̣n ngang gối. Hai người đào thêm một lát nữa, lỗ hổng lọt một người chui ra. Không khí ào vào. Hai người hít một hơi, thở phào ra.
    Mỹ-Linh bắt mạch Vũ Thiếu-Nhung, Chu Vân-Nga thấy hai người ngất xỉu, chứ chưa chết. Nàng xem đến thầy tṛ Nhật-Hồ cũng không hơn. Hai con cọp th́ chết từ hồi nào. Nàng bảo Thiệu-Thái:
    - Chúng ta đem thầy tṛ Nhật-Hồ rời khỏi đây tức khắc.
    Trên trần tiếng xẻng cuốc im lặng. Nước vẫn từ trên nóc hầm túa xuống. Biết bọn Lê Ba tiếp tục đổ nước, Thiệu-Thái bàn:
    - Chúng ta giả ngộp nước, nằm đây, chờ bọn Lê Ba đào tới, ta chỗi dậy giết chết chúng cho bơ ghét.
    Mỹ-Linh lắc đầu:
    - Giáo chúng Nhật-Hồ toàn một bọn xảo trá, chúng ta đem xảo trá đấu với chúng th́ thua tiệt. Chi bằng chúng ta tránh chúng đi là hơn. Phàm khi đổ nước, chúng cố đổ cho đầy. Chúng thừa biết rằng nước đầy ắt phía trên ứ lại. Nếu ta để nước tháo đi như thế này, chúng nghi. Chi bằng ta lấp hố cho mau, khi nước đầy hầm, trên mới ứ được.
    Hai người khuân đá, đất lấp hầm. Khoảng hầm sụt dài tới hơn hai trượng, nên khi lấp lại, nước không tràn ra nữa.
    Mỹ-Linh cắp Nhật-Hồ, Thiếu-Nhung, Chu Vân-Nga. Thiệu-Thái cắp Nhất-Trụ, Nguyễn Chí chui ra khỏi chỗ bị đất sụt. Tới ngă tư hầm, có ngọn đèn sáng, Mỹ-Linh nh́n theo ngọn đèn phía trước mà đi.
    Vừa lúc đó, một tiếng ầm vang lên, gió quạt vào mặt hai người. Mỹ-Linh kinh hoảng nh́n lại phía sau, cả quăng hầm nàng vừa đi qua, bị làm cho sập rồi.
    Nàng hô lớn:
    - Chạy mau.
    Qua hai khúc quẹo nữa, đường hầm cụt, có bậc thang leo lên.
    Thiệu-Thái nói nhỏ:
    - Phía trên này có thể là nhà bọn Lê Ba, phải cẩn thận.
    Chàng khẽ đẩy, cánh cửa từ từ mở ra. Chàng leo lên. Th́ ra lại một căn hầm nữa, tối om. Chàng lần ṃ, sờ soạng xung quanh hầm, không có lối thông, hay cửa. Chàng sờ lên trên đầu, không khó nhọc, chàng t́m ra cánh cửa thép.
    Chàng đẩy mạnh, cửa mở ra. Ánh sáng lùa vào, làm chàng lóa mắt. Chàng chui ra khỏi hầm. Mỹ-Linh nhảy theo. Dụi mắt nh́n xung quanh, thấy ḿnh đang ở trong căn pḥng khá lớn. Cửa hầm chính là cái sập gụ lớn, chạm trổ rất công phu. Cạnh sập một cái tủ cánh, bằng gỗ trắc, dường như để quần áo. Ngoài ra không có ǵ khác.
    Mỹ-Linh vận khí để tay vào huyệt Trung-uyển Vũ Thiếu-Nhung. Bà ọc lên một tiếng, mửa nước ra. Đồ chừng bà mửa hết nước rồi, nàng để tay vào huyệt Đản-trung, dồn chân khí sang. Bà hắt hơi một cái mở mắt, ngơ ngác nh́n quanh. Bà ̣a lên khóc.
    Mỹ-Linh nói nhỏ:
    - Nín đi, bá mẫu được cứu sống rồi. Đây vẫn c̣n ở hiểm địa, chớ có lên tiếng.
    Mỹ-Linh lại vận khí chữa chu Chu Vân-Nga.
    Thiệu-Thái định vận công cứu thầy tṛ Nhật-Hồ. Mỹ-Linh cản lại:
    - Thầy tṛ bọn Hồng-quỉ này độc công cực kỳ thâm hậu, chúng mới bị ngộp đây. Để hơn giờ nữa, chúng chưa chết đâu. Cứu tỉnh chúng lại e nguy vô cùng.
    Mỹ-Linh mở cửa pḥng ngủ, trước pḥng, một vườn hoa chia làm bốn khu, trồng toàn một thứ hoa quế. Bốn khu bốn mầu, đỏ, vàng, trắng và hồng nhạt.
    Kư ức Mỹ-Linh thấy khu vườn khá quen thuộc. Dường như nàng đă đến một lần rồi, nay nhất thờ nàng không nhớ ra ở đâu. Bỗng nàng à lên một tiếng: Hồi vương mẫu mới mất, nàng theo Đàm qúi phi đi Cổ-loa chơi. Quí phi dẫn nàng đến nhà quốc cữu Đàm Can. Nay Đàm Can lột mặt nạ thành Vũ Nhất-Trụ. Th́ ra đây là dinh Vũ Nhất-Trụ. Nàng ngạc nhiên vô cùng, không hiểu người nhà Vũ Nhất-Trụ đi đâu vắng?
    Nàng biết nhà Nhất-Trụ không xa chỗ đóng quân của đạo binh Đằng-hải làm bao. Nàng định quay vào, dặn Thiệu-Thái giữ tù nhân, c̣n ḿnh đến đạo Đằng-hải, hỏi mượn xe giải chúng về Thăng-long. Chợt thấy một lăo già đang cầm cái dao cắt hoa ngoài sân.
    Nàng dặn sẽ Thiệu-Thái:
    - Để em bắt sống lăo già này, thẩm vấn t́nh h́nh Nhất-Trụ.
    Vèo một cái, nàng tới bên lăo, rút kiếm chí vào cổ. Dường như lăo không biết vơ công. Lăo thấy một cô gái ướt như chuột, đầu tóc rối bù, dí kiếm vào cổ. Lăo run lật bật:
    - Cô nương là ai, sao lại định giết tiểu nhân?
    - Người trong trang đi đâu cả?
    - Thưa, quốc cữu mới vừa đây xong, không rơ người ở đâu. C̣n phu nhân, với tỳ nữ, đều đi Lộc-hà lễ đền thờ Bắc-b́nh vương.
    - Trong nhà có xe ngựa không?
    - Có, một cỗ lớn, một cỗ nhỏ.
    - Người dẫn ta đi, thắng cỗ lớn ra đây.
    Lăo già kinh sợ, dẫn Mỹ-Linh đi thắng xe, đưa đến trước pḥng ngủ. Mỹ-Linh gọi Thiệu-Thái ra. Thiệu-Thái chất ba thầy tṛ Nhật-Hồ lăo nhân lên xe, rồi bảo Thiếu-Nhung, Vân-Nga:
    - Xin hai vị hăy lên xe, chúng ta phải rời nơi đây khẩn cấp.
    Lăo già làm vườn thấy Vũ-nhất-Trụ đầu tóc tả tơi, người ướt sũng. Lăo kinh khủng, hỏi Mỹ-Linh:
    - Đàm quốc cữu làm sao thế này.
    Mỹ-Linh đáp:
    - Quốc cữu bị gian nhân ám hại, chúng ta đưa người đi cấp cứu. Bây giờ mi đánh xe cho chúng ta về Thăng-long gấp. Ta nhắc lại, nếu người có hành vi ǵ khác, ta giết người liền. Người tên ǵ?
    - Tiểu nhân là Trịnh Đức.
    - Được, đi mau lên.
    Trịnh Đức buông mành che kín xe, rồi ra roi cho hai ngựa chạy. Một lát thành Thăng-long hiện ra phía trước. Trịnh Đức hỏi:
    - Thưa cô nương vào cửa nào?
    - Người cho xe chạy vào cửa Đan-phượng
    Mặt lăo già Đức hơi biến đổi đôi chút. Lăo cho xe chạy qua cửa Quảng-phúc, rồi tới Đại-hưng, tới cửa Đan-phương hiện ra trước mắt. Đến gần cửa Đan-phượng, Mỹ-Linh ra lệnh:
    - Người cho xe vào cửa, rồi quẹo sang trái.
    Lăo Đức kinh hăi:
    - Bên trái là điện Uy-viễn, nơi Khu-mật viện đóng. Xe vào đó ắt tiểu nhân bị chặt đầu.
    Mỹ-Linh quát:
    - Im mồm! Tuân lệnh ngay, bằng không, ta giết liền.
    Xe vào trong thành, quẹo sang trái. Phía tới điện Uy-viễn. Xe chưa tới cung, có hai dũng sĩ cầm bảo đao chặn lại. Mỹ-Linh nhận ra hai vệ sĩ của Khai-Quốc vương. Nàng mở mành ra nói:
    - Anh Quế, anh Nam. B́nh-Dương đây, cho xe vào mau!
    Hai vệ sĩ thấy cô công chúa ngàn vàng, con gái Khai-Thiên vương, con nuôi Khai-Quốc vương, em kết nghĩa của người quản Khu-mật viện Tạ Sơn, mà đầu tóc rối bù, ngồi trong xe, với mấy người quần áo ứơt sũng. Chúng kinh hoảng, vội mở cửa phủ cho xe đi.
    Nam cầm dùi đánh ba tiếng trống.
    Xe vào tới sân trong phủ Uy-viễn. Tạ Sơn đă chạy ra cùng với Ngô Thuần-Trúc theo sau c̣n bốn người, mà nàng nhớ nhung ngày đêm: Tự-Mai, Tôn Đản, Lê Thuận-Tông, Hà Thiện-Lăm. Bé Ngô Thường-kiệt cũng có mặt.
    Tạ Sơn ngoắc tay ra lệnh, ba vơ sĩ ra vác thầy tṛ Nhật-Hồ vào.
    Mỹ-Linh chỉ ba người nói:
    - Ba đại ma đầu của Hồng-thiết giáo. Chúng bị ngộp nước, mau cứu tỉnh. Phải cẩn thận, v́ vơ công chúng rất cao.
    Phủ đệ của Khai-Quốc vương ở điện Giảng-vũ, ngay cạnh điện Uy-viễn. Mỹ-Linh dẫn Vũ Thiếu-Nhung, Chu Vân-Nga, Thiệu-Thái theo ngả sau về phủ Khai-Quốc. Vú Tú thấy Công-chúa, Thế-tử ướt như chuột th́ kinh hoàng. Mỹ-Linh dơ tay vẫy, ư muốn nói: Đừng hỏi lôi thôi.
    Nàng chỉ vào Vũ Thiếu-Nhung, Chu Vân-Nga:
    - Lấy quần áo của tôi cho hai vị này thay. Dẫn hai người đi tắm.
    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái cũng đi tắm rửa. Tắm, thay y phục, trang điểm xong, nàng xuống pḥng ăn. Vú Tú đă dọn cơm lên sẵn.
    Bà nói:
    - Công-chúa có tin mừng.
    Mỹ-Linh hỏi:
    - Tin ǵ đấy vú? Thím hai khỏi bệnh th́ tôi biết rồi.
    - Có người mà Công-chúa đêm nhớ, ngày mong đă về đây.
    - Ai thế vú? Sư phụ ư? Chú hai ư ? Hay chị Bảo-Ḥa chăng?
    Trong tâm Mỹ-Linh chỉ có sư phụ, lúc nào cũng cười tươi như Bố-Đại hoà thượng, mà ḷng nàng tưởng nhớ ngày đêm, sau đó đến Khai-Quốc vương. Ông chú đầy uy quyền, bận rộn tối mắt, nhưng luôn dành cho nàng t́nh yêu vô bờ bến. Chú nàng vừa là bố, vừa là mẹ. Gần đây thêm Bảo-Ḥa, niềm an ủi lớn cho nàng.
    Vú Tú cười, mở cửa, một thiếu phụ, một thiếu nữ chạy vào với hai con chó. Mỹ-Linh mừng quá đứng dậy ôm lấy thiếu phụ:
    - Vú Hậu! Ninh!
    Quả thực nàng cũng thương vú Hậu như thương mẹ. Xa bà đă mấy tháng nay, nàng đinh ninh bà ở Trường-yên. Không biết nay sao cũng về Thăng-long, lại dẫn thên cô em sữa Ninh cùng hai con chó. Nàng ôm chầm lấy vú Hậu, ấp đầu vào ngực vú. Nàng cảm thấy một mùi thơm quen quen từ người vú Hậu, mà từ lâu, nàng ngẫm ra chỉ vú hậu mới có cho nàng. Cả hai cùng rơm rớm nước mắt. Nàng nói:
    - Con thương vú vô cùng.
    Hai hàng nước mắt vú Hậu chảy dài trên má:
    - Tiểu tỳ nhớ Công-chúa quá, nên cùng con Ninh về đây đă hai ngày, mong Công-chúa măi.
    Mỹ-Linh mời vú Hậu, cùng Ninh ngồi. Nàng vuốt ve hai con chó thân yêu, rồi nói:
    - Vú và em Ninh ăn cơm chung với con nghe!
    Thời bấy giờ, tôi tớ nhà b́nh dân cũng không được ngồi ăn cùng chủ. Huống hồ Mỹ-Linh là Công-chúa. Nhưng Mỹ-Linh, ở với Khai-Quốc vương. Vương cho phép bất cứ tôi tớ, tỳ nữ nào, mà chủ nhân mời, đều được ngồi ăn chung. Vú Hậu, Mỹ-Linh cùng ngồi ăn.
    Vũ Thiếu-Nhung nước mắt dàn dụa nói với Mỹ-Linh:
    - Cô nương, ra cô nương là Công-chúa đấy. Tiểu nhân thực vô phép. Tiểu nhân nghĩ ḿnh tội lỗi quá nhiều. Mong rằng Công-chúa rộng dung cho tiểu nhân đến khi gặp lại Hồng-Sơn đại phu. Sau khi nói với người mấy câu, rồi tiểu nhân tự xử, chứ không giám để ô uế đến lưỡi gươm của quan nha.
    Mỹ-Linh vẫy tay:
    - Bá mẫu cùng tiểu nữ vừa chung nhau một hoạn nạn, đừng nói đến cái ǵ khác hơn việc ta lấy ḷng đăi nhau. Ăn xong chúng ta mau thẩm cung bọn Nhật-Hồ. C̣n nhiều người bị chúng giam cầm, cần cứu ra.
    Từ lúc được cứu tỉnh, Chu Vân-Nga không nói một câu. Bây giờ nàng mới lên tiếng:
    - Công-chúa. Ngay khi gặp Công-chúa trong hầm, tôi đă nhận ra Công-chúa. Nhưng Công-chúa không nhận ra tôi. Công-chúa có biết tôi là ai không, mà lại cho tôi ăn cùng mâm. Biết đâu tôi phạm trọng tội th́ sao?
    Mỹ-Linh gắp nhát cá trê rán ḍn, chấm vào bát nước mắm gừng, bỏ cho Chu Vân-Nga:
    - Tôi không cần biết lư lịch chị. Dù chị là quân giặc cướp, chị có tội với luật nước. Dù chị giết người, chị bị kết án tử h́nh. Đối với tôi, chị ở hoàn cảnh đáng thương, đáng xót. Nhan sắc chị thuộc loại hiếm có trên đời, mà bị giam dưới hầm sâu, làm kẻ hầu cho Nguyễn Chí, thực c̣n ǵ đau khổ hơn nữa?. Tôi cứu chị ra, mời chị ăn bữa cơm, rồi bấy giờ chị là ai, có tội hay không sẽ bàn sau. Ăn cơm đi chị.
    Vân-Nga cảm động ̣a lên khóc.
    Luân-lư, luật pháp người Việt ngay từ thời vua Hùng, vua An-Dương, vua Trưng đều coi đức tính trinh-tĩnh của phụ nữ cực kỳ quan trọng. Khi cha mẹ hứa hôn rồi, coi như đă có chồng. Chồng chết phải ở vậy suốt đời dù chưa cưới.
    C̣n những phụ nữ lấy chồng, có mai mối, sau khi lấy chồng chỉ biết có chồng. Lỡ ra bị cưỡng hiếp, phải tự tử để bảo toàn danh tiết. Đến khi vua Ngô Quyền dựng lại chính thống, tạm dùng lại luật Lĩnh-Nam. Trải qua loạn Thập-nhị sứ quân, đất nước ở trong một thời kỳ cực kỳ rối loạn, cho nên khi thống nhất giang sơn, vua ban hành luật nghiêm khắc. Phụ nữ thất tiết, bị xử tử h́nh, không có trường hợp giảm khinh. Vua Lê Đạo-Hành lên ngôi, chưa kịp ban hành luật, vẫn giữ luật cũ.
    Khi vua Lư Thái-Tổ lên ngôi, bấy giờ Nho-giáo đă có chỗ đứng vững trong xă hội. Luật triều Lư đặt cơ sở trên nhân trị của Nho-giáo, thêm một phần ảnh hưởng của Phật-giáo, khép người phụ nữ vào một khuôn khổ luân lư rất khắt khe.
    Chỉ cần người phụ nữ để người đàn ông khác nắm lấy tay, ôm trong tay, hoặc trông thấy bộ phận kín của ḿnh coi như phạm tội bất trinh. C̣n để người khác phạm vào thân thể liệt vào tội ô danh thất tiết. Cả hai tội đều đưa đến h́nh phạt. Nặng nhất bắt đến trước con voi, để nó dùng chân đạp lên người. Đó là tội voi dầy. Thứ đến cho cột chân tay vào bốn con ngựa, rồi đánh cho ngựa chạy ra bốn phía, cơ thể bị xé làm bốn mảnh. Đó là tội ngựa xé.
    Nhẹ hơn nữa, bị xử giảo, tức thắt cổ cho đến chết, hoặc chém đầu. Tất cả ba tội trên, sau khi chết, cơ thể đem ra đồng cho diều hâu, cho quạ ăn thịt. Trường hợp nhẹ nhất, chỉ bị đem ra giữa chợ đánh đ̣n, gọt đầu, lấy vôi bôi lên cho tóc không mọc được nữa, rồi cho xuống bè chuối, thả trôi sông.
    Những h́nh phạt đó, phổ thông đến dân chúng. V́ vậy, cho đến nay, khi người ta nguyền rủa đàn bà, thường dùng câu Con voi dầy, ngựa xé kia hoặc Con diều tha, quạ mổ kia hoặc đồ trôi sông, đ̣n chợ.
    Vũ Thiếu-Nhung, Chu Vân-Nga vốn gái có chồng, bị Hồng-thiết giáo bắt giam, đáng lẽ phải tự tử ngay, để bảo toàn trinh tiết. Nhưng hai người không làm thế, mà cam tâm hầu hạ, cho Nhật-Hồ, Nguyễn Chí dầy ṿ bao năm. Tội quá nặng, không được quyền giảm khinh. Nay họ biết Mỹ-Linh là Công-chúa, chắc chắn đă khinh khiến, kinh tởm, khi biết họ phạm tội. V́ vậy cả hai mới thốt ra lời bi thương. Không ngờ Mỹ-Linh lại lảng ra truyện khác, dùng lời nói êm dịu phủ dụ họ.
    Đúng ra, Mỹ-Linh thẩm vấn hai người đàn bà này trước, rồi giải qua quan tiết độ sứ Thăng-long xử tội, mà nàng cố t́nh lờ đi. Hơn nữa c̣n cho ngồi ăn chung.

  3. #93
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Mỹ-Linh đâu phải không biết tội trạng hai người? Khi nàng được thầy dạy văn giảng về nhân trị, nàng tâm niệm, nếu có dịp, nàng sẽ thử đem đạo đức cảm hoá. Trước đây, khi gặp Đỗ Lệ-Thanh, mụ phạm tội làm gian tế cho Tống, không cần xét xử, đem ra xử lăng tŕ, tức xẻo từng miếng thịt. Hoặc ít ra, Mỹ-Linh cật vấn chi tiết về những tội trạng của mụ. Nhưng nàng lờ đi, v́ vậy Đỗ cảm động, nguyện theo hầu nàng với Thiệu-Thái cả đời. Bây giờ nàng lại áp dụng với Thiếu-Nhung, Vân-Nga. Quả nhiên hữu hiệu.
    Vũ Thiếu-Nhung nhắm mắt hồi tưởng lại thời thơ ấu...
    Quan Tiết-độ sứ tổng trấn kinh thành Trường-yên, Vũ Hoàng-Quân, nguyên xuất thân làm một vơ tướng, có chiến công trong trận đánh Chi-lăng với Tống, được vua Lê Đại-Hành tín cẩn. Vũ tiết độ sứ vốn là đệ tử phái Sài-sơn, sư thúc của Nam-quốc vương Lê Long-Mang. V́ vậy Nam-Quốc vương thường tới dinh Tiết độ sứ chơi, để học hỏi thêm vơ công. Vũ tiết độ sứ chỉ có một con gái duy nhất tên Vũ Thiếu-Nhung. Trời cho tấm nhan dắc diễm lệ, lại giỏi nghề đàn ca. Trong khi Nam-quốc vương ra vào dinh Vũ tiết độ sứ, ông được quen với Thiếu-Nhung.
    Trai tài, gái sắc gặp nhau, họ cảm nhau ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Tin này đồn ra ngoài, vua Lê Đại-Hành sai sứ đến hỏi Thiếu-Nhung, phong làm vương phi Nam-Quốc. Không ngờ trong lễ tấn phong, anh của Nam-Quốc vương là Lê-long-Đĩnh nh́n thấy. Y mê chết lên chết xuống, nhưng chỉ ngậm bồ ḥn, chờ dịp.
    Niên hiệu Ứng-thiên thứ mười hai, đời vua Lê Đại-Hành, nhằm năm Kỷ-tỵ (1005). Khai-Minh vương Lê Long-Đĩnh giết anh, lên làm vua, rồi sai tướng đem quân vào Thanh-hóa bắt Nam-Quốc vương Lê Long-Mang. Mục đích của Long-Đĩnh không phải diệt trừ em, mà bắt Vũ Thiếu-Nhung. Nam-Quốc vương là người bác học đa năng nhất trong các hoàng tử con vua Lê. Nếu Vương mốn làm vua, sĩ dân thiên hạ, không ai mà không vui mừng. Thấy anh gây điều bạo nghịch, Vương đă chán nản thế sự. Đúng lúc ấy, được tin quân Tống chuẩn bị sang đánh.
    Nếu Vương chống cự với anh, tất thắng, rồi nhân đó lên làm vua, hẳn dễ như trở bàn tay. Nhưng Vương sợ rằng giữa lúc hai bên đại chiến, hoặc sau khi một bên thắng, một bên bại, tinh lực kiệt quệ, quân Tống tràn sang, e cái nạn mất nước khó tránh. Vương bèn niêm phong kho lẫm, đêm treo ấn, lẳng lặng dẫn Thiếu-Nhung bỏ đi cùng gia bộc thân tín, khai đất, lập ra Vạn-thảo sơn trang. Vương dấu tên, dấu họ, chỉ dùng danh xưng Hồng-Sơn đại phu.
    Tuy vậy, ngoài gia bộc ra, chỉ có sư phụ đại phu, cùng những người vào vai sư thúc, sư bá biết rơ chân tướng Vương. Vương yêu thương Thiếu-Nhung rất mực. Hai người có với nhau người con gái đầu ḷng tên Thiếu-Mai, người con trai thứ nh́ tên Lê Văn, rồi tai vạ xẩy đến... Nàng bị người ta phóng độc chưởng.
    Đến đây nàng khóc ̣a lên, không dám nghĩ tiếp nữa.
    Vân-Nga cũng ̣a lên khóc theo, nàng nói với Mỹ-Linh:
    - Công chúa! Nếu tôi không phạm tội, tôi là người trên Công-chúa.
    Mỹ-Linh kinh ngạc:
    - Khi mới gặp, nh́n bóng dáng chị quen quá. Tôi không nhớ rơ đă gặp ở đâu.
    - Tôi là thứ phi của Đông-Chinh vương.
    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái kinh hoàng nhớ lại truyện cũ. Năm năm trước đây, Thuận-Thiên hoàng đế tuyển con gái Tiết-độ-sứ Chu Toàn-Minh tên Chu Vân-Nga cho Đông-Chinh vương làm cung phi. Lập-Nguyên hoàng hậu có ư định để nàng sống trong cung ít lâu, rồi sẽ phong làm Vương-phi. Được một năm, Chu Vân-Nga bị mất tích, trong lần về thăm nhà ở vùng Mê-linh. Đông-Chinh vương ra sức t́m ṭi, đều vô hiệu. Hai năm sau, truyện đó ch́m vào dĩ văng. Không ngờ bây giờ Mỹ-Linh t́m ra nàng ở trong đường hầm tại Cổ-loa.
    Mỹ-Linh nghĩ thầm:
    - Chu Vân-Nga tội nặng khó tha thứ. Bà ta được tuyển làm cung phi cho chú nàng là Đông-Chinh vương, thân thể cao quí biết dường nào. Đúng ra nàng ở vai thím ḿnh. Ḿnh với Thiệu-Thái trông thấy phải qú gối hành đại lễ. Không biết sự thực về vụ này ra sao. Ḿnh cứ để Khu-mật-viện làm việc.
    Nàng á lên một tiếng:
    - Th́ ra thím. Thảo nào lúc mới vào hầm, cháu thấy gương mặt thím quen quen. Việc này lớn quá, cháu không có thẩm quyền giải quyết, để ông nội định đoạt. Thôi chúng ta ăn cơm đă.
    Cơm xong, Mỹ-Linh dẫn Thiệu-Thái, Thiếu-Nhung, Vân-Nga sang Khu-mật viện. Nàng thuật sơ lược tất cả những ǵ thấy ở nhà Hoàng Văn cùng các biến chuyển một lượt.
    Ta Sơn nói:
    - Công-chúa thực may mắn, t́m ra tất cả âm mưu của bọn Tống. Nhưng cho đến giờ phút này, sư huynh cũng không biết chủ trương của bọn Hồng-thiết giáo ra sao. Sư huynh đă cho cứu tỉnh, gông ba thầy tṛ Nhật-Hồ rồi.
    Mỹ-Linh nhớ ra điều ǵ:
    - C̣n gă Trịnh Đức, sư huynh giam gă ở đâu?
    Tạ Sơn nói sẽ vào tai nàng:
    - Y vốn người của Khu-mật-viện, cho vào ẩn ở trong phủ Đàm Can. Sư huynh thưởng bạc, truyền trở lại nhà y. C̣n bọn Nhật-Hồ chờ lát nữa ta hỏi cung. Có điều không bao giờ sư huynh ngờ quản gia của phủ Khai-Thiên lại là Hoàng Văn, tên ma đầu đứng hạng ba của Nhật-Hồ lăo nhân. Rồi nữa Đàm Can lại chính thị Vũ Nhất-Trụ. Vụ này thực không nhỏ.
    Thấy vắng bóng Bảo-Ḥa đâu, Thiệu-Thái hỏi:
    - Bảo-Hoà đâu?
    - Các đệ tử Tây-vu tề tựu dự anh hùng đại hội đóng ở ngoài thành, v́ vậy Quận-chúa cũng phải về chầu hầu vua Bà. Vua Bà có chỉ dụ, nếu Thế-tử về, đến chầu hầu ngay.
    Thiệu-Thái là con chí hiếu, nghe chỉ dụ của mẹ, chàng vội đứng lên nói với Mỹ-Linh:
    - Anh phải đi chầu mẹ ngay. Ngày đại hội, chúng ta sẽ gặp nhau.
    Chàng lấy ngựa lên đường.
    Tạ Sơn đứng lên kiểm điểm:
    - Thuận-Thiên cửu hùng, c̣n thiếu Vương-gia, Thanh-Mai, Thanh-Nguyên nữa là đủ. Nào chúng ta thẩm vấn bọn Nhật-Hồ.
    Mọi người vào pḥng thẩm vấn. Tạ Sơn bảo Mỹ-Linh:
    - Công-chúa hiểu rơ nội t́nh bọn chúng. Xin công chúa thẩm vấn th́ hơn. Giữa Công-chúa với sư huynh, có t́nh sư huynh, sư đệ cái ǵ cũng xong hết. Ngặt v́ tên Trương Yên làm quản gia phủ Khai-Thiên. Tên Vũ Nhất-Trụ vai Quốc-cữu. Chức vụ Điện-tiền chỉ huy sứ, quản Khu-mật-viện của sư huynh không đủ uy quyền hỏi cung chúng.
    Tự-Mai không chịu:
    - Sư huynh, em nghĩ khi anh hỏi cung, anh là đại diện của luật pháp, đại diện của Đại-Việt hoàng đế. Ai phạm tội, anh cũng có quyền chấp pháp chứ?
    Lâu ngày không gặp cậu sư đệ bác học, thông minh, Mỹ-Linh nắm lấy tay Tự-Mai, liếc ánh mắt sáng như sao, rồi nở nụ cười:
    - Bộ Quốc-triều h́nh thư có dự trù khoản gọi là Bát nghị, nên anh hai khó ḷng hỏi cung y.
    Tự-Mai, Thuận-Tông, Thiện-Lăm, Tôn Đản nhao nhao lên:
    - Bát nghị là kí ǵ vậy?
    Mỹ-Linh thư thả kể:
    - Từ khi ông nội chị lên làm vua, người ban hành mấy bộ luật tạm thời. Trong đó có bộ Quốc triều h́nh thư. Trong H́nh-thư dự trù trường hợp giảm khinh, gọi là Bát nghị. Bát nghị đă có trong bộ luật thời Lĩnh-Nam, do công chúa Phùng Vĩnh-Hoa sọan. Nay bộ H́nh-thư chỉ chép lại mà thôi.
    Tự-Mai gật gật đầu:
    - Em nghe bố nói một lần, nhưng không rơ cho lắm. Bát nghị nội dung ra sao?
    - Bát nghị bao gồm tám trường hợp được giảm khinh. Những người ở trong trường hợp sau đây, khi phạm tội, sẽ được giảm khinh:
    Một, nghị thân, tức trường hợp thân thuộc trực hệ của Hoàng-đế.
    Hai, nghị cố, tức những người bạn hữu của hoàng đế.
    Ba, nghị hiền. Tức những người nổi tiếng đạo đức, trong nước.
    Bốn, nghị năng. Tức những người tài ba.
    Năm, nghị công. Tức những người có huân công với xă tắc.
    Sáu, nghị quư. Tức những quan lớn. Vơ từ cấp phó tiết độ sứ. Văn từ cấp thái bảo.
    Bẩy, nghị cần. Tức những người nổi tiếng làm việc xiêng năng.
    Tám, nghị bảo. Tức những người giầu có, được đem tiền chuộc tội.
    Nàng nhấn mạnh:
    - Vũ Nhất-Trụ được phong quốc cữu. Y liệt vào hàng Nghị thân. V́ vậy nhị sư huynh không có quyền thẩm cung y. Đúng ra, thân phụ của chị tước Khai-Thiên vương, chị là Quận-chúa ngang vai với Nhất-Trụ. Chị cũng không được hỏi cung y nốt. Nhưng chị được phong Công-chúa, nên cao hơn y một bậc. Chị hiểu rơ vị thế của sư huynh. Dù làm quan lớn đến đâu cũng không thể so sánh với bọn ngoại thích. Chị thấy tên Vũ Nhất-Trụ sinh ra Đàm quí phi, người đang được ông nội sủng ái. Bây giờ ngoài chị ra, chỉ có chú hai mới đủ tư cách thẩm cung y.
    Mỹ-Linh quyết định phải ngồi chấp cung y:
    - Nhật-Hồ vốn sảo trá khôn cùng. Tiểu muội không đủ kinh nghiệm thẩm cung chúng. Sư huynh hỏi cung đi. Tiểu muội góp ư với sư huynh.
    Thị vệ dẫn Nhật-Hồ lăo nhân vào. Mỹ-Linh nhỏ nhẹ:
    - Lăo tiên sinh, người ta sinh ra thọ được bẩy mươi tuổi là hiếm lắm. Nay tiên sinh đă tới trăm tuổi, mà Khu-mật-viện gông lăo tiên sinh như thế này thực không phải. Sở dĩ thị vệ không giám để tiên sinh thư thả v́ vơ công tiên sinh quá cao thâm, nên họ phải làm vậy. Việc này thực bất đắc dĩ. Mong lăo tiên sinh lượng thứ.
    Nhật-Hồ lăo nhân bị giam hai chục năm, mọi biến chuyển, lăo không biết ǵ. Lăo hỏi:
    - Đây thuộc phủ nào? Cô nương cứu ta hai lần, nên dù cô nương giết ta, ta cũng không buồn. Huống hồ cô nương gông ta. Cô nương là ai?
    Mỹ-Linh ra lệnh cho thị vệ:
    - Các người mau tháo gông cho lăo tiên sinh!
    Nhật-Hồ cười ha hả. Tiếng cười của lăo làm mọi người ù tai, chóng mặt. Lăo quát lên một tiếng vung tay mạnh. Hai cái tay gông gẫy rời. Lăo bóp mạnh vào cái gông cổ, gông cũng gẫy nốt. Lăo nói:
    - Lăo phu tưởng cô nương gông lăo phu, lăo phu chịu. Chứ c̣n người khác, gông lăo phu sao được!
    Lăo đến cạnh Vũ Thiếu-Nhung, ngồi bên bà. Bất chấp công đường đông người, lăo cầm tay bà đầy vẻ tŕu mến như một cặp t́nh nhân trẻ.
    Mỹ-Linh thấy Thiếu-Nhung không phản đối, nàng nhăn mặt, tỏ vẻ bực ḿnh. Tuy vậy, nàng vẫn truyền rót nước trà mời lăo uống. Trong ḷng nàng nổi lên cơn băo táp:
    - Như thế Thiếu-Nhung công khai nhận có t́nh ư với lăo, chứ bà đâu có bị ép buộc? Thực bí mật, thực huyền bí. Ḿnh phải điều tra cho ra manh mối mới được.
    Tạ Sơn chỉ Mỹ-Linh:
    - Thưa giáo chủ. Công chúa B́nh-Dương cứu giáo chủ ra. Người muốn giáo chủ trả lời mấy câu. Hiện giáo chủ đang ngồi trong Khu-mật viện Đại-Việt.
    - Th́ ra cô nương là Công-chúa của Lê triều đấy.
    Mỹ-Linh lắc đầu:
    - Lê triều hết số từ mười tám năm rồi. Đương kim thiên tử là Thuận-Thiên hoàng-đế, ông nội tiểu nữ.
    Thấy Nhật-Hồ ngơ ngơ ngác ngác. Tạ Sơn tóm tắt t́nh h́nh hai mươi năm qua cho lăo nghe qua. Chàng tiếp:
    - C̣n Hồng-thiết giáo của tiên sinh công bố rằng tiên sinh qua đời từ hai chục năm trước. Họ xây lăng cho tiên sinh lớn lắm. Mơi ngày có hàng mấy trăm giáo đồ đến lễ tiên sinh đấy. Lê Ba cho phổ biến một di chúc của tiên sinh.
    Mặt Nhật-Hồ tái đi:
    - Láo thực, tôi có viết di chúc bao giờ đâu?
    Tạ Sơn hỏi:
    - Bị tù bấy nhiêu năm. Bây giờ được tự do, tiên sinh định làm ǵ?
    Nhật-Hồ thở dài:
    - Việc đầu tiên lăo phu phải giết chết bọn phản thầy, rồi sau đó chính đốn lại Hồng-thiết giáo.
    Có tiếng Khai-Quốc vương dùng Lăng-không truyền ngữ rót vào tai Tạ Sơn, Mỹ-Linh:
    - Hăy t́m cách phóng thích khéo lăo này, để tự tay lăo giết hết bọn ma đầu. Ḿnh khỏi cần ra tay.
    Tạ Sơn biết Khai-Quốc vương ngồi ở pḥng bên cạnh nghe chấp cung. Chàng yên ḷng tiếp:
    - Người ta nói tiên sinh có mười đại đệ tử, Vậy họ là ai?
    - Lăo phu nhất tâm cứu nước, nên thu dụng, huấn luyện nhiều đệ tử. Nhưng trong đó có mười tên khá nhất. Lăo phu căn cứ vào ai nhập môn trước làm sư huynh. Ai nhập môn sau làm sư đệ. Chứ không căm cứ trên tuổi tác, bản lĩnh. Đại đệ tử của lăo phu tên Vũ Nhất-Trụ, tức Đàm Can như các vị biết. Y đă được bị bắt cùng lăo phu. Về vơ công y cao thâm nhất.
    - Thế tiên sinh giao cho Nhất-Trụ nhiệm vụ ǵ?
    - Y tiềm ẩn ở Hoa-lư, bám sát triều đ́nh. Sau này triều đ́nh thiên đô về Thăng-long, y cũng về theo.
    Mỹ-Linh muốn biết tin Vương mẫu, nàng hỏi:
    - Có phải y tiềm ẩn, khống chế các quan trong triều đ́nh không?
    - Đúng thế!
    Lăo uống một hớp nước trà, rồi nói:
    - Đệ nhị đệ tử tên Đặng Trường. Y tiềm ẩn trong phái Đông-a. Mục đích ăn cắp di thư của phái này. Nhưng vơ công phái Đông-a chép bằng thuật ngữ đặc biệt. Tuy y ăn cắp được, nhưng rút cuộc vẫn như không. Trong các đệ tử của lăo phu, Đặng Trường tên ác độc nhất. Nghe nói dường như y bị bại lộ, bị bắt th́ phải. Hà, công lực của y đâu phai tầm thường, không biết ai mà có bản lĩnh bắt sống y?
    Tự-Mai cười:
    - Lăo tiên sinh bị tù lâu quá thành ra không biết ǵ về sự tiến hoá của vơ học Đại-Việt. Đặng-Trường mưu giết tại hạ, nhưng không thành, y đấu vơ với sư thúc tại hạ, bị người bắt sống.
    Nói rồi Tự-Mai thuật chi tiết diễn biến vụ Đặng Trường cho Nhật-Hồ nghe. Nhật-Hồ lăo nhân nói với Tự-Mai:
    - Trần công tử. Công tử có thể diễn lại một vài chiêu vơ công của Đặng Trường không? Ta không tin y bị bắt dễ dàng như vậy.
    Tự-Mai bảo Mỹ-Linh:
    - Chị Mỹ-Linh. Em làm sư thúc Trần Kiệt, chị làm Đặng Trường, chúng ta thử diễn lại một vài chiêu cho lăo tiền bối thấy.
    Mỹ-Linh diễn lại những chiêu vơ công của Đặng Trường. C̣n Tự-Mai diễn lại những chiêu của Trần Kiệt. Cho đến chiêu cuối cùng, Đặng Trường ngă lăn ra, miệng ri rỉ chảy máu.
    Nhật-Hồ lăo nhân cười:
    - Thiên-trường ngũ kiệt bị Đặng Trường lừa rồi. Nếu y dùng vơ công Hồng-thiết giáo, không dễ ǵ Trần Kiệt thắng nổi. V́ vậy y dùng vơ công Đông-a. Vơ công Đông-a của y là vơ công học lóm, sao bằng bản lĩnh chân thực?
    Tự-Mai kinh ngạc:
    - Tại sao y không dùng vơ công chân thực, để đến nỗi bị bắt?
    Nhật-Hồ vuốt râu lắc đầu:
    - Các vị đây chưa ai hiểu Hồng-thiết giáo cả!
    Mỹ-Linh bật lên tiếng ái chà:
    - Tôi hiểu rồi. Đặng Trường biết rằng tung tích bị lộ. Nếu y dùng bản lĩnh chân thực đấu với sư thúc Trần Kiệt, ắt sư thúc phải dùng hết mười thành công lực. Dù y có thắng, ắt Thiên-trường ngũ kiệt cũng t́m cách bắt y. Bấy giờ, y khó tránh khỏi cái chết. Chi bằng giả thua, để bị bắt. Khi giải giao cho quan nha, y sẽ được đưa về Thăng-long. Trong thời gian đó, y t́m cách vượt ngục, hoặc thông tin cho đồng bọn cứu ra.
    - Đúng thế!
    Tạ Sơn kéo mọi người trở về thực tại:
    - C̣n đệ tử thứ ba của tiên sinh tên ǵ. Hiện y ở đâu?
    - Y có tên là Lê Ba. Xuất thân làm thợ rèn. Y được lăo phu thu làm đệ tử, cho quản trị giáo chúng vùng Thanh-hóa. Y ẩn thân trong phái Sài-sơn, theo dơi Hồng-Sơn đại phu từ lâu. Mục đích ăn cắp di thư Sài-sơn tên Thiên vương mật dụ. Sau cùng khống chế phái này, hầu nắm quyền chưởng môn.
    Vũ Thiếu-Nhung nói với Nhật-Hồ:
    - Anh lầm mất rồi? Trong Vạn-thảo sơn trang, không có ai tên Lê Ba cả. Em đâu có bị Lê Ba bắt giam? Em bị sư thúc Dương Ẩn bắt đấy chứ?
    Bà suưt bị chết ngộp, mới tỉnh nên đầu óc c̣n mơ hồ. Khi ở trong hàm đá, bà đă được biết Lê Ba chính là Dương Ẩn rồi, nhưng bây giờ bà quên mất.
    Bà nói với lăo bằng giọng tha thiết như với người yêu.
    Trong ḷng Thiếu-Nhung nổi lên một cơn băo tố. Suốt bốn năm qua, bà được giam chung với Nhật-Hồ. Một mặt bà phải phục thị lăo như nữ tỳ. Một mặt bà ăn ở với lăo như t́nh nhân. Hàng ngày lăo hút nước tiểu, hàng tháng hút kinh huyết của bà để luyện công. Thế nhưng, những bí ẩn xung quanh bà, lăo không hề hở môi. Hôm nay lăo mới khai ra. Thế mà trong những năm chung sống, bà cứ tưởng lăo thương yêu, sủng ái bà. Nào ngờ lăo dùng bà như một thứ thuốc mà thôi, không t́nh, không nghĩa ǵ cả.
    Nhật-Hồ lăo nhân nh́n Vũ Thiếu-Nhung, lăo vuốt râu cười:
    - Y ẩn vào hang rồng mà dùng tên thực sao được? Y dùng tên giả. Y leo lên tới điạ vị khá cao trong phái Sài-sơn, cao hơn cả Hồng-Sơn đại phu. Trong môn phái, y đóng vai đạo đức, không tranh dành với ai. Nên ai cũng nể y.
    Vũ Thiếu-Nhung bật lên tiếng la lớn:
    - Không lẽ sư thúc Dương Ẩn?
    - Đúng thế.
    Đạo sư Dương Ẩn nổi danh đạo cao, đức trọng trong vơ lâm. Ông thuộc vai sư thúc Hồng-Sơn đại phu. Quanh năm ông đóng cửa luyện vơ, học thuốc cùng các học thuật khác. Ông ta không bao giờ tranh chấp với ai. Đối với đệ tử lớn, nhỏ, ông luôn tỏ vẻ từ ái, nói năng ngọt ngào. Chính Hồng-Sơn đại phu cũng kính nể ông ta bằng một thái độ đặc biệt.
    Vũ-thiếu-Nhung lắc đầu không tin:
    - Khó hiểu quá.
    Nhật-Hồ hừ một tiếng:
    - Có ǵ mà không hiểu. Khi sư phụ Hồng-Sơn qua đời, có hai người tranh chức chưởng môn với Lê Long-Mang. Nhưng Mang được Ẩn trợ giúp, nên thắng hai người kia. Sau khi Long-Mang lên nhậm chức, có lần Ẩn xin được coi cuốn sổ Thiên-vương mật dụ. Nào ngờ Long-Mang tuy nhớ ơn Ẩn, nhưng vẫn không thỏa măn ước vọng của y. Bởi luật lệ phái Sài-sơn, cuốn sổ đó, chỉ chưởng môn mới được coi mà thôi.
    Lăo ngừng lại nh́n Thiếu-Nhung:
    - Cho đến một đêm kia, y nhập mật thất định ăn cắp cuốn sổ đó. Em trông thấy tri hô lên. Y đánh em một chưởng nhẹ vào lưng. Lập tức em đau đớn như xé da, xé thịt. Bấy giờ tiếng la của em làm đệ tử trong phái đến đông bao vây. Y vội bỏ trốn. Từ đấy mỗi ngày em lên cơn một lần, đau đớn kể sao cho siết. Đến đêm thứ ba, Hồng-Sơn về. Y dùng hết khả năng y học cũng không trị được bệnh cho em. Một lần Hồng-sơn đi vắng, có người bịt mặt đến gặp em. Y xưng là người của Hồng-thiết giáo. Y cho biết em bị trúng Chu-sa Nhật-Hồ ngũ độc chưởng. Nếu em chỉ cho y chỗ cất sổ Thiên-vương mật dụ, y sẽ cho em thuốc giải. Em cương quyết từ chối, v́ vậy đau đớn đúng bốn mươi chín ngày, rồi lúc ngất đi. Hồng-Sơn đại phu tưởng em chết, cho liệm vào áo quan. Đêm hôm đó, Lê Ba lén cậy nắp áo quan, đem em ra, thay vào đó bằng con chó bị giết chết, rồi đóng nắp quan tài như cũ.
    Tạ Sơn quay lại hỏi Thiếu-Nhung:
    - Phu nhân! Xin phu nhân cho biết sau đó sự thể ra sao?
    Thiếu-Nhung e thẹn, không muốn nói, nhưng bà biết sự thể không khai không được. V́ người chấp cung bà là chưởng quản Khu-mật-viện, đại diện Đại-Việt hoàng đế. Bà nghĩ thầm:
    - Đằng nào ta cũng ô danh, thất tiết rồi. Ta không c̣n mặt mũi nào về Vạn-thảo nh́n đệ tử nữa. Ta nói thực hết, hầu triều đ́nh tru diệt bọn Hồng-thiết giáo.
    Nghĩ vậy, bà ngửng mặt lên nh́n Mỹ-Linh:
    - Khi tôi đau đớn quá, người mệt lả, thiếp đi. Trong lúc mê mê tỉnh tỉnh, tôi thấy con, đệ tử xúm xít bên cạnh khóc lóc. Sau đó đại phu trở về. Đại phu bắt mạch tôi, lắc đầu nói ǵ, tôi không nghe rơ. Rồi tôi bị khâm liệm, bỏ vào quan tài. Biết ḿnh sắp bị chôn sống, tôi muốn gào thét lên mà mở miệng không ra. Tôi mê đi, khi tỉnh lại,thấy ḿnh đang nằm trên dường. Cạnh dường, một thiếu phụ. Tôi hỏi thiếu phụ, tại sao tôi ở đây, thiếu phụ không trả lời.
    Nhật-Hồ vuốt cḥm râu bạc:
    - Thế sau đó mấy ngày em b́nh phục?
    - Năm ngày sau.
    Mỹ-Linh không muốn cho Thiếu-Nhung phải khai đoạn bị cưỡng dâm trước mặt mọi người. Nàng hỏi Nhật-Hồ:
    - Tiên sinh! Đệ tử thứ tư của tiên sinh tên Hoàng Văn. Đệ tử thứ năm tên Nguyễn Chí. Phải chăng đệ tử thứ sáu tên Đỗ Xích-Thập? Thứ mười tên Hoàng Liên?
    Nhật-Hồ kinh ngạc:
    - Công-chúa, công-chúa biết cả rồi ư?
    Tạ-Sơn mỉm cười:
    - Chúng tôi đang muốn thỉnh tiên sinh về đệ tử thứ bẩy, tám, chín. Từ trước đến giờ Hồng-thiết giáo của tiên sinh hành sự thường bí mật, ít ai biết rơ.
    Nhật-Hồ hỏi ngược lại:
    - Lăo phu có bắt buộc phải khai không? Nếu bắt buộc, hẳn lăo phu đóng vai bị cáo. Lăo phu bị cáo tội ǵ? Xưa nay có ba loại người dù phạm tội nào cũng được tha. Một, sau bẩy mươi tuổi. Hai, sau khi phạm tội mười năm. Ba, không biết mà phạm. Nay lăo phu ở trong cả ba trường hợp. Lăo phu xin từ chối trả lời.
    Đến đó có tiếng n

  4. #94
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Thuận Thiên Di Sử-Cuốn Hạ (3) Hồi 21 :

    Thuận Thiên Di Sử -Cuốn Hạ (3)

    Hồi 21 :

    Mưu Sâu, Chí Cả

    Nguyên Vũ Nhất-Trụ đấu chưởng với Thiệu-Thái. Y dồn độc công hại chàng. Nhưng thiền công của chàng quá cao, thành ra chất độc chạy ngược trở lại người y. Nhật-Hồ lăo nhân dùng tâm pháp trong Hồng-thiết kinh tạm giải cái đau cho y. Nhưng lăo chỉ biết hoá giải chất độc do Hồng-thiết công, chứ không biết hoá giải chất độc do Thiền-công truyền sang. V́ vậy sau đó mấy khắc cơn bệnh tái phát. Thiệu-Thái đă điểm vào mấy huyệt bằng Thiền-công tạm phong bế cho y khỏi đau.
    Bây giờ y bị Tự-Mai khai huyệt, cái đau đớn trở lại. Chịu được một lát, mồ hôi vă ra như tắm, y bật lên tiếng rên. Nhưng y vẫn ngậm miệng. Một lát chịu không nỗi, y lăn lộn mấy ṿng rồi kêu lên:
    - Tôi ... xin... nói..ói...ói.
    - Mi giam vương phi Khai-thiên vương cùng phu nhân Thiên-trường đại hiệp ở đâu?
    - Ở Ngọc-thụy. Lầu Ngọc-lan.
    Mỹ-Linh run lên:
    - Ngọc-thụy ở đâu?
    - Trên băi sông Hồng, trụ sở của Hồng-thiết giáo Thăng-long.
    Câu trả lời của Vũ Nhất-Trụ làm Tạ-Sơn suy nghĩ về những biến cố trước đây. Nếu đúng như lời Nhất-Trụ khai, Hồng-thiết giáo quả có nhiều cơ sở mật ngay trong ḷng Thăng-long. Bởi chủ nhân lầu Ngọc-lan cũng kiêm chủ nhân của tửu lầu Động-đ́nh, nơi ăn chơi bậc nhất đế đô Đại-Việt.
    Ngọc-thụy nằm trên một mỏm sông, nơi giao hội sông Hồng và sông Đuống. Giữa băi Ngọc-thụy có một ngôi dinh thự kiến trúc từ thời vua Đinh. Chủ nhân là thân vương tên Đinh Điền. Khi Lê Hoàn tư thông với thái hậu Dương Vân-Nga. Đinh Điền cùng Nguyễn Bặc đem quân đánh. Giữa lúc trận chiến nghiêng về phía Đinh, Nguyễn th́ hai người bị thái hậu giả gọi vào cung tưởng thưởng, rồi th́nh ĺnh sai vơ sĩ giết chết. Sau đó con cháu Đinh Điền bán dinh thự lại cho một phú gia. Phú gia trồng trong vườn toàn thứ Ngọc-lan, nên đổi thành Ngọc-lan đ́nh. Chủ Ngọc-lan đ́nh hiện thời làm chủ cả tửu lầu Động-đ́nh.
    Thời Lư kinh thành Thăng-long có bốn đại tửu lầu. Một tên Lạc-viên lâu ở phía Bắc hồ Tây, nay thuộc xă Phú-thượng. Một ở phía Nam hồ tên Nguyệt-quang lầu, nay thuộc xă Đông-thái. Một tên Long-biên anh hùng quán ở bờ sông Hồng nay thuộc xă Thanh-lương. Tử lầu thứ tư đặt trên con thuyền cực kỳ lớn, mang tên Động-đ́nh tửu lâu. Thuyền có ba tầng. Tầng trên cùng có năm mươi bàn. Ở giữa đặt một cái đài bằng gỗ cao hơn trượng, để cho ca nhi lên đó đứng hát. Xung quanh đài, một cái quầy, bầy rượu, cây trái. Tầng dưới một nửa dùng làm nhà bếp, một nửa chia thành nhiều pḥng để du khách mua hoa thưởng lăm. Tầng dưới cùng, dùng làm nhà kho, nơi lọc nước, chứa nứơc. Thông thường Tửu-lầu đậu ở băi Ngọc-thụy. Nhưng cũng có khi di chuyển dọc theo sông. Cả hai cơ sở, do một văn nhân tên Trịnh Hồ làm chủ. Năm nay Trịnh Hồ, tuổi đă trên bẩy mươi lăm. Dáng người lăo hơi mập, tóc chỉ mới đốm bạc. Lăo không biết vơ công, nhưng lại giao du với tất cả các vơ phái. Chính phái như Tiêu-sơn, Đông-a, Mê-linh, Sài-sơn, Tản-viên, Tây-vu tuy có chỗ không đồng ư với nhau. Nhưng cùng giống nhau ở chỗ, họ đều là khách của tửu lầu Động-đ́nh. Ngay cả những bang hội, phái vơ nhỏ, hay bọn đầu trộm đuôi cướp, lăo cũng thân quen hết. Lăo lại rất hào phóng. Vơ lâm anh hùng hắc bạch, thiếu tiền, ghé thăm lăo, thế nào lăo cũng tặng cho số bạc lớn. V́ vậy tiếng tăm lăo lừng lẫy.
    Đối với các thân vương, quan lại trong triều, gần như lăo quen biết hết. Lăo nuôi một lúc hơn trăm con gái thực xinh đẹp. Lăo cho các cô mang tên Lan. Lan Thanh, Lan Hồng, Lan Phương, Lan Thúy... V́ vậy khách tiêu dao đặt cho các cô mỹ danh bách lan. Các nàng Lan rất kiêu kỳ. Không phải ai cũng được tiếp. Các nàng chỉ tiếp ba loại người. Thứ nhất phải có chức tước. Văn từ chức thiếu bảo. Vơ từ chức thần tướng. Thứ nh́, phải thuộc giới tao nhân mặc khách, hào hoa phong nhă. Thứ ba phải có điạ vị trong vơ lâm. Hễ không được tiếp th́ thôi. C̣n được tiếp, lại không phải trả tiền. Kể cả tiền cơm rượu.
    Nhất-Trụ quay lại nói với Khai-quốc vương:
    - Vương gia! Nếu vương gia không tưởng đến công lao của lăo phu cũng tưởng đến Tây-cung quí phi... Ối... Ối...
    Khai-quốc vương biết nếu ḿnh can thiệp, khoan thứ cho Vũ Nhất-Trụ hôm nay, e không bao giờ Tạ Sơn dám thẳng tay với bọn phản nghịch. Vương nói với Nhất-Trụ:
    - Cô gia muốn khoan miễn cho tiên sinh. Nhưng ngặt v́ đây thuộc thẩm quyền của Tạ chỉ huy sứ.
    Tạ Sơn là sư đệ của Khai-quốc vương, chàng hiểu sư huynh hơn ai hết. Sư huynh nói vậy như muốn bảo chàng đừng có nể v́. Chàng đưa mắt nh́n sư phụ, chỉ thấy người lơ đăng nh́n mây trắng trôi trên bầu trời xanh ngắt.
    Vương nói với Mỹ-Linh:
    - Phàm làm việc nước, không được vị t́nh riêng. Con gái nhớ không? Chú cho con câu này:
    Thương anh tôi để trong ḷng,
    Việc quan tôi cứ phép công tôi làm.
    Mỹ-Linh được chú cho thêm uy quyền, nàng cương quyết hơn:
    - Quốc cữu c̣n giam ai nữa không?
    - C̣n, nhiều lắm, thần không nhớ rơ hết tên. Xin cứ đến Ngọc-lan đ́nh mà t́m.

  5. #95
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Tạ Sơn đứng dậy, tháo một cái gông bên phải cho Nhất-Trụ.
    Mỹ-Linh tiếp:
    - Quốc cữu vẽ bản đồ Ngọc-lan đ́nh cho Khu-mật-viện. Tôi hứa sẽ tâu lên ông nội giảm khinh cho quốc cữu. Xin quốc cữu vẽ thực đúng cho.
    Nhất-Trụ biết sự thể không đừng được, y cầm bút vẽ chi tiết bản đồ, cùng ghi chú mật hiệu của giáo chúng Hồng-thiết giáo Thăng-long.
    Tự-Mai vận khí điểm vào huyệt Đại-trùy của Nhất-Trụ. Y bớt run rẩy. Nó hỏi tiếp:
    - Tại trụ sở này, thường trực có bao nhiêu giáo chúng?
    Nhất-Trụ rên lên mấy tiếng v́ đau đớn, y run run:
    - Xin cứu cho tôi khỏi đau, tôi mới nói.
    Tạ Sơn vận khí điểm vào huyệt Bách-hội của y rồi hỏi:
    - Hiện ai coi thành bộ Thăng-long?
    - Cửu sư đệ Phạm Hổ.
    - Trưởng lăo Phạm Hổ à? Có phải y là Trịnh Hồ không?
    - Đúng! Y giữ nhiệm vụ rất quan trọng, làm Chấp-pháp vương trong bản giáo.
    Tạ Sơn thẩm vấn thực tỷ mỉ, từng đường, từng ngơ ngách, cùng mật khẩu của giáo chúng Hồng-thiết giáo vùng Thăng-long. Chàng kinh ngạc vô cùng, v́ trụ sở của bọn gian, nằm ngay vùng Ngọc-thụy sát kinh thành Thăng-long, mà Khu-mật-viện không biết th́ c̣n mặt mũi nào nh́n thiên hạ nữa?
    Khi mới lên ngôi vua, Thuận-thiên hoàng đế cho thành lập Khu-mật-viện, đặt trực thuộc hoàng đế. Nhưng trên thực tế do quan Thái-úy, tổng đốc binh mă toàn quốc điều khiển. Khu-mật-viện có ba cơ quan lớn. Một coi về phương lược huấn luyện, hành quân. Cơ quan nay do binh bộ thượng thư đảm trách. Một coi về ngoại giao, nghiên cứu t́nh h́nh nước ngoài do lễ bộ thượng thư phụ trách. Một coi về t́nh báo quốc gia, do quản lĩnh Khu-mật-viện trông coi.
    Trước đây pḥ mă Đào Cam-Mộc làm thái úy, tổng đốc binh mă toàn quốc. Vũ Nhất-Trụ quân hàm phó tiết-độ-sứ giữ chức vụ quản lĩnh Khu-mật-viện. Sau khi con gái Đàm Can tức Vũ Nhất-Trụ tên Đàm Thụy-Châu được tuyển làm quí phi. Y được đặc cách thăng làm thực thụ tiết độ sứ, quân hàm cao bậc nh́ trong hàng vơ quan. Đào Cam-Mộc với tư cách pḥ mă, khai quốc công thần. Quân hàm ông cao hơn Vũ Nhất-Trụ. Trong khi Nhất-Trụ có con gái làm quí phi, thành ra vai vế y cao hơn Đào Cam-Mộc đến hai bậc. Y thường hành sự coi thường lệnh của pḥ mă. Pḥ mă Đào Cam-Mộc tâu xin Thuận-Thiên hoàng đế cách chức y. Nhưng hoàng đế chỉ giảng ḥa rồi bỏ qua.
    Cho đến khi Khai-quốc vương thay thế pḥ mă Đào Cam-Mộc. Vương vốn nhiều mưu trí, nghĩ ra cách tâu xin thăng cấp cho Đàm Can. Quả nhiên Thuận-Thiên hoàng đế thăng y lên làm Đô nguyên soái, tức cấp bậc cao nhất của quan vơ thời Lư. Sau đó vương tâu rằng y có tài văn vơ kiêm toàn, đề bạt cho y kiêm chức quan văn. Y được phong làm thái phó. Đến đó, vương tâu rằng với tài của y, cấp bậc cao nhất trong quân, văn hàm bậc ba, xin giao cho chức vụ quan trọng hơn. Thuận-Thiên hoàng đế phong y làm tổng trấn thành Thăng-long. Tổng trấn Thăng-long thời bấy giờ, coi như chức vụ béo bở, nhiều bổng lộc nhất. Thuận-Thiên hoàng đế nghĩ t́nh y pḥ trợ lúc đầu, không nghi ngờ, chấp thuận ngay. Ngài tưởng như vậy để tỏ ḷng biết ơn y.
    Người ngoài nh́n vào cho rằng y được thăng cấp liên tiếp, nhưng trong ḷng y không vui. V́ chức tổng trấn Thăng-long, sao bằng chức quản lĩnh Khu-mật-viện, kiêm điện tiền chỉ huy sứ? Nhưng y tuyệt không ngờ Khai-quốc vương đẩy y ra. Khai-quốc vương lập tức cử tướng chỉ huy đạo quân Ngự-long tên Tạ Sơn, sư đệ của vương làm quản lĩnh Khu-mật-viện.
    Tạ Sơn xuất thân đệ tử phái Tiêu-Sơn, nơi phát xuất của hoàng đế. Sơn học nghiệp với đại sư Huệ-Sinh, tức sư điệt của hoàng đế. Sư đệ của Khai-quốc vương. Nhờ thế lực sư môn, dù quân hàm của Tạ Sơn tuy nhỏ, nhưng chàng dám làm tất cả mọi truyện, v́ chàng tự tin vào ḷng trung thành của ḿnh với Đại-Việt. Từ lúc ngồi vào chức vụ quản lĩnh Khu-mật viện, điện tiền chỉ huy sứ, chàng cùng Khai-quốc vương thay đổi hoàn toàn hệ thống t́nh báo. Có thể nói, nhất cử, nhất động của triều Tống, Chiêm, Lào, Xiêm, Đại-lư, Chân-lạp, chàng biết hết. Tuy nhiên vẫn c̣n một mớ luộm thuộm, chàng chưa kịp chỉnh lại là vấn đề Hồng-thiết giáo.
    Trong Khu-mật-viện, tàng trữ tài liêu của Hồng-thiết giáo, do... Vũ Nhất-Trụ soạn thảo. Tài liệu đều nói rằng giáo phái này đă cải tà qui chính, không tranh dành quyền với triều đ́nh. Nào Nhật-Hồ lăo nhân qua đời rồi mà dân chúng c̣n thờ kính, th́ Hồng-thiết giáo được ḷng dân, chẳng nên truy lùng giáo chúng.
    Bây giờ nảy ra, y chính là đại đệ tử của Nhật-Hồ lăo nhân, thống lĩnh giáo chúng. V́ vậy những tài liệu của Khu-mật viện về Hồng-thiết giáo không thể có một nét nào tin được.
    Tạ Sơn đă biết trụ sở này rồi. Chàng nói với Khai-quốc vương:
    - Sư huynh, xin sư huynh quyết định.
    Ư Tạ Sơn muốn Khai-quốc vương ban lệnh, v́ hiện thời Nhất-Trụ vẫn c̣n giữ chức tổng trấn Thăng-long. Chàng không thể điều động quân mă trong thành này được. Khai-quốc vương hô:
    - Tất cả qú gối nghe chiếu chỉ.
    Ngoại trừ Huệ-Sinh, sư huynh của hoàng đế. Ông được miễn hết lễ nghi triều đ́nh, mọi người đều qú gối nghe chiếu chỉ. Khai-quốc vương lấy trong bọc ra một trục giấy, vương đọc:
    Thừa thiên hưng vận,
    Đại-Việt hoàng đế chiếu rằng:
    Điện-tiền chỉ huy sứ Tạ Sơn trong năm qua lập được nhiều công trạng chống tế tác ngoại bang. Mới đây lại lập đại công chống phỉ tặc, khám phá ra âm mưu tạo phản. Công ấy thực đáng lao tưởng. Nay đặc cách thăng lên làm Tiết độ sứ, chưởng quản Khu-mật-viện, kiêm tổng trấn Thăng-long.
    Thuận-thiên năm thứ mười bẩy, tháng tám, ngày mồng năm.
    Khâm thử.
    Tạ Sơn hướng về điện Càn-nguyên lạy tạ. Mọi người đều chúc mừng chàng. Chàng nghĩ thầm:
    - Ta tuy có công thực, nhưng sở dĩ được trao chức vụ tín cẩn v́ ta học nghiệp với sư huynh hoàng đế. Ta lại là sư đệ của Khai-quốc vương. Tất cả những ǵ ta có do sư phụ.
    Chàng đến trước sư phụ qú gối:
    - Sư phụ, đệ tử muôn vàn cảm tạ công đức giáo hoá của sư phụ.
    Huệ-Sinh phất tay, không cho chàng qú:
    - Con đang hưởng quả đẹp, hăy cố gieo nhân tốt hơn nữa đi.
    - Đa tạ sư phụ dạy dỗ.
    Vũ Nhất-Trụ nh́n Khai-quốc vương, nghĩ thầm:
    - Hồng-thiết giáo của ta nổi tiếng mưu mẹo, xảo trá, thế mà cũng không qua mặt tên Lư Long-Bồ này. Ta mới bị bắt đây, mà y đă thủ sẵn chiếu chỉ thăng cấp cho Tạ Sơn, lại đề bạt y kiêm tổng trấn Thăng-long, như vậy hoàng đế ắt biết tội ta rồi. Làm sao bây giờ?
    Tôn Đản hỏi Khai-quốc vương:
    - Sư huynh! Sư huynh cũng phong cho bọn em mỗi người một chức đi.
    Khai-quốc vương cười. Ông vỗ vai Tôn Đản:
    - Đản ơi sao dại vậy? Nếu phong chức, bất quá em làm đội trưởng là cùng. Sao bằng để vậy, anh là em. Em là anh, có phải oai không?
    Tôn Đản cười gật đầu.
    Vương tiếp:
    - Bây giờ bàn kế cứu người. Các em tính sao?
    Tạ Sơn phất tay, một viên đô thống ra khỏi pḥng họp, lát sau y mang vào mấy cuốn trục. Tạ Sơn vẫy các sư đệ lại bên chàng, rồi mở cuốn trục ra. Trong cuốn trục vẽ bản đồ khu Bắc hồ Tây. Chàng chỉ lên bản đồ:
    - Đây chúng ta đang ở chỗ này. Ra khỏi thành, chúng ta đi về phía bờ sông Hồng. Qua bến Tiềm-long tới bến Ngoạ-long rồi rẽ vào phường hàng hoa. Qua phường hàng hoa tới phường hàng bát. Phường hàng bát nằm cạnh bờ hồ. Men theo hồ Tây đến bến đ̣ Tứ-liên. Bên kia Tứ-liên thuộc Ngọc-thụy. Tửu lầu Động-đ́nh hiện đậu ở băi Ngọc-thụy.
    Chàng chỉ lên bờ hồ phía Đông:
    - Hiện phía Bằc hồ do chư vị đệ tử phái Sài-sơn về dự lễ, đang đóng ở đây. Chúng ta mang giáp sĩ đến trụ sở của Hồng-thiết giáo thành bộ Thăng-long phải qua bờ phía Đông, nơi phái Sài-sơn cắm trại. Ta sợ, phái này thấy giáp sĩ, lại cho rằng chúng ta đến tấn công họ, e có sự hiểu lầm. C̣n đi ṿng theo phía Tây, ắt gặp chỗ cắm trại của đám họ Nùng. Làm sao bây giờ? Ta muốn mọi việc âm thầm, kín đáo, hơn rầm rộ.
    Hà Thiện-Lăm dơ tay xin nói:
    - Từ khi đức kim thượng ban luật đại xá. Hồng-thiết giáo công khai hoạt động. Bên trong chúng làm bậy. Bên ngoài chúng giả tôn trọng luật pháp. Bây giờ đem quân vây trụ sở của chúng. Chúng sẽ đặt vấn đề, lôi thôi lắm. Thứ nh́ Ngọc-lan, Động-đ́nh được quản trị bới Trịnh Hồ. Bấy lâu nay y giao dịch ban ơn rộng răi khắp triều đ́nh, vơ lâm, danh sĩ. Ta đem quân vây, cứu được người tù đương nhiên không ai nói ǵ. Vạn nhất, không cứu được ai, thực rắc rối to. Phải có kế sách nào vẹn toàn hơn dùng giáp sĩ.
    Lê Thuận-Tông bàn:
    - Đem quân vây Ngọc-lan, Động-đ́nh, làm cỏ bọn chúng, không có ǵ khó. Em đề nghị: Anh hai để bọn em làm. Bọn em âm thầm đột nhập ḍ thám. Lỡ ra chúng khiếu nại, anh bảo việc này do đám trẻ nít phá phách, Khu-mật viện vô trách nhiệm. Nếu cứu được người ra càng tốt. Bằng không cứ để vậy. Đợi đúng lúc bọn Hồng-thiết giáo kéo đại lực lượng dự lễ Bắc-b́nh vương. Trụ sở không c̣n cao thủ. Ta cho người đột nhập cứu ra. Bấy giờ có đủ bằng cớ, ta đem quân vây bắt, không ai nói ǵ được nữa.
    Viên đô thống đề nghị:
    - Theo tiểu tướng, chúng ta nên khẩn cấp tâu lên thiên tử, Khai-thiên vương, báo cho phái Đông-a, Sài-sơn biết, để tất cả cùng ra tay diệt trừ bọn chúng.
    Mỹ-Linh lắc đầu. Nàng đă thấy Vũ Thiếu-Nhung, Chu Vân-Nga, thân tàn, ma dại, chắc chắn vương mẫu cũng như mẹ của Tự-Mai cũng không hơn. Bây giờ tâu lên ông nội, đương nhiên việc giải cứu dễ dàng. Nhưng trước mặt mọi người, vương mẫu nàng thân thể ra thế ấy, e phụ vương nàng khó giữ nổi cái địa vị thái tử. Anh em nàng cũng mất hết địa vị công chúa, thế tử, quận chúa. Hai vị Thái-sơn Bắc-đẩu vơ lâm Tự-An, Hồng-Sơn chắc ǵ đă vui ḷng khi thấy vợ họ bị làm xấu như vậy?
    Tạ Sơn hiểu ư Mỹ-Linh. Chàng gật đầu:
    - Chúng ta cần làm cho bí mật. Bây giờ đă giờ Dậu, trời tối rồi. Chúng ta phải hành sự cho mau. Nếu trễ, e chúng di chuyển tù nhân đi chỗ khác mất. Bọn Tống cũng như bọn Nhật-Hồ đang mưu quấy phá trong ngày giỗ Bắc-b́nh vương. Ta cứu hai vị này ra, làm nhân chứng quan trọng. Sư huynh phải ứng trực, vậy công chúa với Tự-Mai đi được rồi. Nhưng c̣n vấn đề giáp sĩ?
    Tôn Đản cười khúc khích:
    - Em có kế , nhưng phải cho em đi, em mới nói.
    Mỹ-Linh cốc vào đầu Tôn Đản:
    - Em với chị tuy hai, mà một. Bất cứ em muốn ǵ, chị cũng ừ hết. Kế của em ra sao?
    - Này nhé, chúng ta đă có bà Lâm Huệ-Phương cầm ô che nắng che mưa ở phái Sài-Sơn. Bà lại thương yêu chị Mỹ-Linh. Bây giờ chị Mỹ-Linh sắm sửa một lễ tới thăm bà. Việc một công chúa ngàn vàng, có trăm giáp sĩ hộ tống không ai ngạc nhiên ǵ cả. Sau khi thăm bà, ta dẫn giáp sĩ vượt sông bao vây Ngọc-thụy, ắt không ai nghi ngờ. Ngoài ra ta cho thủy quân tuần tiễu trên sông, th́nh ĺnh bao vây tửu lầu Động-đ́nh. Trong khi đó cho một đoàn thị vệ giả làm thực khách lên lầu ăn uống.
    Nghe Tôn Đản hiến kế, Mỹ-Linh mừng lắm, đưa mắt nh́n Khai-quốc vương. Vương vẫy Tôn Đản:
    - Em có nhiều mưu kế hay đấy. Sư huynh đă chuẩn bị hai mâm lễ vật tạ ơn đại phu cứu cháu, mà chưa mang đi. Các em cứ hành sự. Ta ngồi xem.
    Tạ Sơn viết lệnh, sai người đem đi, chỉ lát sau ba viên vơ quan đến tŕnh diện. Viên chỉ huy đội thị vệ tên Hà Việt. Viên chỉ huy thủy đội thị vệ tên Chu Hải. Viên chỉ huy thiết kị tên Nguyễn Duệ.
    Tạ Sơn ra lệnh:
    - Hai vị đội trưởng đem quân theo công chúa thi hành một mật lệnh. Hai vị phải dặn ḍ binh sĩ trong khi đi đường cũng như sau khi chấm dứt nhiệm vụ. Bất cứ ai hở môi tiết lộ ra, tất cả đều bị xử tử, không cần biết ai oan ai không.
    Những viên thị vệ Hoàng-cung, đều có vơ công cao cường, được huấn luyện cực kỳ chu đáo về tác chiến, trinh sát. Theo quan chế nhà Lư, th́ thị vệ lĩnh lương bổng như đội trưởng. Khi về hưu, họ được ngồi ngang với lư trưởng.
    Vua Lư Thái-tổ xuất thân giữ chức Tả thân vệ điện tiền chỉ huy sứ của triều Lê, tức trực tiếp thống lĩnh thị vệ, cấm quân. Chính nhà vua huấn luyện ra đám thị vệ này. Từ ngày Khai-quốc vương giữ chức thái-úy, vương chú tâm đặc biệt đến họ. Hàng ngày cứ một nửa làm việc, một nửa phải luyện vơ, cùng học thêm về trinh sát. Họ tự biết, vị vương gia này rất thương yêu họ, nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc khi họ phạm lỗi. Nay họ nhận lệnh mật khẩn cấp, nên tự biết việc không thể chểnh mảng.
    Tạ Sơn tiếp:
    - Chu Hải dẫn thủy đội xuôi gịng, làm như tuần tiễu, rồi th́nh ĺnh bao vây tửu lầu Động-đ́nh. Tuyệt đối không được khai chiến. Bất cứ ai đến, hay ra khỏi, phải theo dơi. Sau đó cho thuyền tuần tiễu dọc sông. Nhớ coi chừng, đừng ngộ nhận với người của công chúa. Tôi sẽ sai hai chim ưng trên trời tuần tiễu. Nếu có biến cố ǵ, chúng báo cho. Nhất nhất tuân lệnh công chúa.
    Tạ Sơn ra lệnh cho Hà Việt:
    - Anh dẫn trăm thị vệ, giả làm dân chúng, qua sông Hồng, tiến về Ngọc-thụy bao vây mỏm sông, sẵn sàng chờ lệnh công chúa. Mỗi hành động cần cẩn thận, tránh ngộ nhận với vơ lâm.
    Chu Hải hỏi:
    - Hôm nay là ngày tám, sắp đại hội vơ lâm, ắt tửu lầu đông khách lắm. Tôi sợ theo dơi không hết.
    - Tướng quân chỉ theo dơi ở tửu lầu, cùng trên mặt sông thôi. Những thuyền đưa khách từ bờ bên này sang Ngọc-thụy đều là người của ta, không cần theo dơi.
    Tạ Sơn lấy ra một hộp nhỏ, chàng trao cho Hà Việt:
    - Trong hộp này có hơn trăm sợi dây đỏ. Mỗi thị vệ phải thắt một cái dây vào cúc áo cổ, để dễ nhận nhau.
    Chàng bảo Nguyễn Duệ:
    - Người mang đội thiết kị theo hầu công chúa.
    Lư Long ban chỉ thị:
    - Ba vị tướng quân cần án binh bất động, để mặc cho công chúa B́nh-dương hành động. Nhất thiết tránh đổ máu, tránh ồn ào. Càng bí mật càng tốt.
    Chàng bảo Mỹ-Linh:
    - Lần đầu tiên chú cho cháu hành sự một ḿnh. Khi cháu lên đường, chú đă báo cho Thanh-Mai, Bảo-Ḥa, Thiệu-Thái rồi. Nếu ba người có thời giờ, sẽ đến tiếp ứng. Thôi chú chúc cháu may mắn. Nhớ đừng để thua công chúa Gia-hưng Trần Quốc.
    Cháng gọi Tự-Mai đến bên cạnh dặn ḍ nó một lúc lâu. Tự-Mai vỗ ngực:
    - Anh cả yên tâm. Em sẽ làm tṛn bổn phận.
    Mỹ-Linh dẫn Tự-An, Tôn Đản đem theo hai mâm bánh, trái, dẫn trăm thiết kị, xuất ra cửa Tường-phù, men theo bờ sông Hồng mà đi. Đi một lát, trước mặt hiện ra khu trại đóng dọc bờ sông. Ngoài cửa trại canh gác nghiêm mật. Mỹ-Linh lệnh thiết kị dừng lại, rồi sai một cung nữ tới nói với người canh cửa:
    - Xin nhân huynh vào tŕnh với phu nhân Hồng-Sơn đại phu rằng có công chúa B́nh-dương đến dâng lễ tạ.
    Đối với vơ lâm địa vị Hồng-Sơn đại phu cao hơn Mỹ-Linh nhiều. C̣n đối với quan quyền, Hồng-Sơn đại phu chỉ là một thầy thuốc dân gian. Thầy thuốc trị bệnh cho công chúa, sau đó được ban thưởng thực hân hạnh lắm rồi. Thế mà cô cung nữ nói Công chúa dâng lễ tạ như thế tỏ ra coi trọng Hồng-Sơn đại phu cực kỳ.

  6. #96
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Một lát Lâm Huệ-Phương cùng Lê Văn, Thiếu-Mai ra cửa. Mỹ-Linh xuống ngựa nói lớn:
    - Đa tạ đại phu cứu mạng cho sư tỷ Thanh-Mai cùng thế tử Thiệu-Thái. Khai-quốc vương cử tôi tới đây dâng lễ tạ.
    Huệ-Phương tuy thân với Mỹ-Linh, v́ nàng suưt trở thành vương phi Khai-Quốc vương. Vương nuôi Mỹ-Linh làm con. Trong thâm tâm nàng coi Mỹ-Linh như người dưới vai. Nhưng bây giờ giữa chốn ba quân, nàng phải giữ lễ:
    - Đa tạ vương gia. Y đạo Đại-Việt dạy cứu người không đ̣i thù lao. Thực không dám phiền ngọc thể công chúa điện hạ. Kính mời công chúa giá lâm.
    Mỹ-Linh ra lệnh cho Nguyễn-Duệ:
    - Người cùng anh em ở ngoài này.
    Nàng vẫy Tự-Mai, Tôn Đản theo Huệ-Phương vào trong trại. Tới căn lều lớn, Huệ-Phương mời Mỹ-Linh vào. Mỹ-Linh truyền để hai mâm lễ lên bàn, rồi cho cung nữ ra ngoài. Huệ-Phương sai đóng cửa lều lại. Nàng nắm tay Mỹ-Linh:
    - Công chúa! Có việc ǵ đây?
    Mỹ-Linh nghĩ thầm :
    - Chú hai thường nói, Huệ-Phương đáng mặt tri kỷ của chú hai. Bất cứ chú hai làm việc ǵ, nàng cũng hiểu hết. V́ vậy, nàng không khách sáo, hỏi ngay vào vấn đề.
    Mỹ-Linh nói nhỏ:
    - Khu-mật-viện vừa t́m được tung tích bọn Hồng-thiết giáo, v́ vậy chú hai sai tôi đi bắt về. Ngặt v́ trên đường đi, phải qua khu đóng trại của quư phái. Xin phu nhân giúp cho.
    Huệ-Phương cảm động:
    - Đúng ra, triều đ́nh muốn mang quân đi đâu, chúng tôi phải tránh đường. Khu-mật-viện hành động như thế này, thực quá tế nhị. Công chúa cứ việc đem thiết kỵ đi qua, tôi hứa không có ǵ hiểu lầm xẩy ra.
    Tự-Mai hỏi Lê Văn:
    - Sư huynh! Sư bá đâu?
    Lê Văn thấy một thiếu niên tuổi ngang ḿnh, lại gọi ḿnh là sư huynh. Nó bỡ ngỡ hỏi Mỹ-Linh:
    - Bà chị xinh đẹp. Anh này có phải phe đảng bọn phá trời như em không?
    Mỹ-Linh nhoẻn miệng cười, hàm răng nàng trắng đều, ánh mắt long lanh:
    - Cũng con gịng cháu giống như em. Cũng mất mẹ, rồi gặp bà d́ ghẻ vừa ngu vừa đần, vừa ác độc. Bây giờ cũng mới gặp bà kế mẫu đẹp như tiên nga.
    Lê Văn bật cười:
    - À anh tên Tự-Mai đấy hả? Đệ nghe chị Thanh-Mai, Bảo-Ḥa, Mỹ-Linh nói đến anh hoài. Hôm nay mới được thấy dung nhan.
    Lê Văn nắm tay Tự-Mai. Hai thiếu niên ngang tuổi nhau, vốn nghe tiếng nhau, bây giờ mới gặp nhau. Họ thân với nhau ngay.
    Tự-Mai nghĩ đến việc đi cứu mẹ ḿnh, không biết sống chết ra sao. C̣n Lê Văn, mẹ đang ở trong phủ Khai-quốc vương. Nó nhớ đến lúc sắp ra đi, Khai-quốc vương dặn nó một điều quan trọng, nó nói với Lê Văn:
    - Sư huynh! Tôi mới học được thuật cải tử hoàn sinh. Tôi có thể cải tử hoàn sinh cho bất cứ người nào, dù chết lâu hay mới chết. Trong buổi diện kiến, nếu sư huynh muốn tôi hoàn sinh cho ai, tôi sẽ làm.
    Có tiếng trầm trầm:
    - Nếu cháu làm được việc đó th́ cháu là phật bà Quan-âm rồi.
    Hồng-Sơn đại phu vào lều. Mọi người hành lễ. Huệ-Phương chỉ lễ vật:
    - Khai-quốc vương sai công chúa B́nh-dương đến tạ đại phu đấy!
    Hồng-Sơn đại phu vuốt râu cười khoan hoà:
    - Lư Công-Uẩn tài đến đâu ta không biết, nhưng ít ra cũng sinh đươc ba người con đại quí. Một là vợ Đào Cam-Mộc, hai là vợ Thân Thừa-Quí ba là Khai-quốc vương. Người ta thường ca tụng rằng : « Ai chưa gặp Khai-Quốc vương đừng vội xưng anh hùng. » Cứ xét vụ này th́ thấy. Y quả khôn ngoan có thừa. Bất đắc dĩ, ta phải chống đối y thực đáng buồn.
    Đại phu chỉ Tự-Mai:
    - Cháu học được thuật cải tử hoàn sinh ở đâu?
    Tự-Mai nh́n Mỹ-Linh:
    - Chị cháu có thể cải tử hoàn sinh cho người chết oan. C̣n người chết già, cũng bó tay. Khổ một điều, trong đời người chỉ cải tử hoàn sinh cho một hồn. Cháu cũng thế.
    Hồng-Sơn đại phu là người cực kỳ thông minh. Ông thấy lời nói của Tự-Mai như bao hàm những điều bí ẩn ǵ. Trong khi Tự-Mai nói, Mỹ-Linh ngơ ngác như không hiểu. Ông hỏi thẳng Mỹ-Linh:
    - Công chúa! Ai dạy công chúa với Tự-Mai thuật đó?
    Quả nhiên Mỹ-Linh luống cuống. Tự-Mai đáp thay:
    - Sư phụ chúng cháu ẩn trên núi Tản-viên. Lăo nhân gia chưa từng xuất hiện. V́ vậy sư bá không biết đâu.
    Hồng-Sơn đại phu hiểu ngay. Ông nghĩ thầm:
    - Lư Long-Bồ biết ta c̣n phẫn uất vụ vợ ta chết, ta bó tay. Nay dường như y nhờ Tự-Mai nhắn với ta rằng y có thể giải cái uất hận ấy. Nên Mỹ-Linh ngơ ngác quả không sai. Được! Ta thử ḍ xem.
    Ông hỏi Tự-Mai:
    - Ta muốn đánh cuộc với sư huynh cháu. Ta nghĩ, cháu với công chúa không đủ bản lĩnh làm việc đó. Nếu hai cháu làm được, ta chịu tuân theo ba điều do Lư-Long đưa ra. C̣n hai cháu không làm nổi, Ly-Long cũng phải làm ba điều do ta đưa ra.
    Tự-Mai cười:
    - Vâng, cháu sẽ nói với sư huynh.
    Hồng-Sơn đại phu tiếp:
    - Nếu đúng như lời Tự-Mai nói. Hai cháu hoàn sinh cho mẹ Lê Văn, cháu muốn ta phải làm ǵ?
    Mỹ-Linh vốn đọc sách nhiều, nàng nắm lấy cơ hội:
    - Tiểu nữ xin tiên sinh làm cho ba điều, miễn ba điều đó không phạm luật, không hại nước, không trái đạo lư.
    Hồng-Sơn đại phu chỉ tay lên trời:
    - Nếu đúng như thế, lăo phu nguyện tuân mệnh lệnh công chúa.
    Tay ông móc trong túi ra ba tượng Phù-Đổng Thiên-vương nhỏ bằng vàng trao cho Mỹ-Linh:
    - Công chúa cầm lấy, coi như tín vật. Bao giờ công chúa cho ta gặp vợ cũ của ta?
    Mỹ-Linh đáp:
    - Nội trong hai ngày.
    Hồng-Sơn đứng lên tiễn khách.
    Mỹ-Linh, Tự-Mai, Tôn Đản vẫy tay cho Nguyễn Duệ đem thiết kị lên đường. Tới Nhật-tân, Nguyễn Duệ cho quân dàn ra bên bờ sông. C̣n Mỹ-Linh giả trai, cùng Tự-Mai, Tôn Đản đến bến đ̣ Tứ-liên sang sông. Đứng bên bờ sông Hồng nh́n sang bên kia nơi con thuyền dùng làm tửu lầu Động-đ́nh đậu. Mỹ-Linh, Tự-Mai rộn lên trong ḷng. Hai người cùng nghĩ như nhau:
    - Không biết mẹ ta bị giam ở tửu lầu Động-đ́nh hay Ngọc-lan đ́nh?
    Thấy người chèo đ̣ rước khách, trên cúc áo có sợi dây đỏ, biết họ làm việc cho Khu-mật-viện. Mỹ-Linh an tâm.
    Thiếu nữ chèo đ̣ nói bâng quơ:
    - Ai đi đ̣, phải trả tiền bằng hoa lan. Muốn trả mấy bông?
    Tự-Mai nghe mật khẩu, nó biết người đưa đ̣ muốn biết đẳng cấp của ba chị em nó. Nó đáp:
    - Chỉ có ba bông mận mà thôi.
    Mận tiếng Hán-Việt là Lư. Tự-Mai muốn cho họ biết Mỹ-Linh thuộc hoàng thân, quốc thích, so với hoàng đế thuộc đời thứ ba. Cô lái đ̣ mỉm cười, cất tiếng hát véo von. Thuyền ra giữa sông, cô lái đ̣ nói sẽ:
    - Bọn chúng đang ăn uống ở tửu lầu Động-đ́nh, sau đó về Ngọc-lan đ́nh. Phải cẩn thận đấy.
    Thay v́ đưa ba người đến tửu lầu Động-đ́nh, cô đưa đến băi lau sậy cách đó mấy dặm. Cô cất tiếng ngâm sa mạc:
    Hỡi anh đi đường cái quan,
    Dừng chân đứng lại, em than đôi lời.
    Lập tức trong bụi lau có tiếng hú như cú kêu, rồi một người dơ tay vẫy. Cô lái đ̣ nói:
    - Lên bờ đi thôi.
    Mỹ-Linh nhún chân vọt người lên bờ. Tự-Mai, Tôn Đản tung ḿnh theo. Ba người đáp xuống nhẹ nhàng. Người dẫn đường là một thiếu nữ. Cô đưa ra ba bộ quần áo mầu hồng:
    - Ba vị thay quần áo đi, phải giả làm giáo chúng Hồng-thiết giáo mới vào Ngọc-lan đ́nh được. Không biết các vị có công tác ǵ?
    Mỹ-Linh nói nhỏ:
    - Chúng tôi phải cứu tất cả những người bị giam tại Ngọc-lan đ́nh. Trong đó có bao nhiêu người bị tù?
    - Nhiều lắm, nay thêm người tới, mai đem người đi. Ba vị cứu bằng cách nào? Tôi e không dễ đâu. Hiện các đại ma đầu tụ về đây cả. Bản lĩnh chúng cao thâm khôn lường. Tôi không được phép nói truyện với tù nhân, v́ phải có lệnh của Vũ Nhất-Trụ mới được tiếp xúc với những người đó.
    Ba người vào bụi lau thay quần áo. Thiếu nữ dẫn đường cười:
    - Bây giờ các vị tự nhiên vào Ngọc-lan đ́nh. Hồi chiều giáo chúng ở đây bị đưa đi nơi khác, thay thế bằng giáo chúng ở nhiều nơi đến. Nhân lúc hỗn độn, không ai nhận được ai, chúng ta tha hồ tung hoành.
    Thiếu nữ nói:
    - Tôi tên Lan-Hương. C̣n ba vị tên Ngọc-Phúc, Ngọc-Đức, Ngọc-Hiền. Nhớ lấy.
    Bốn người khoan thai theo cổng sau vào trong d́nh Ngọc-lan. Đ́nh Ngọc-lan nằm giữa khu vườn rộng hơn ba mẫu. Trong vườn trồng toàn một thứ lan. Đ́nh chia làm hai ngôi nhà vuông vức, cao ba tầng. Giữa hai ngôi nhà nối với nhau bằng một cây cầu gỗ, trên có lợp ngói xanh. Tường quét vôi trắng. Bốn bên đều có bậc thang lên lầu. Xung quanh lầu chính, có bốn dẫy nhà phụ, mỗi dẫy dài đến mười gian.
    Tên giáo đồ gác cổng thấy Lan-Hương đi với ba người, y hỏi:
    - Lan-Hương! Ba vị này từ đâu tới?
    - Từ Tây-hồ đến thay thế hầu hạ buổi tiệc đêm nay.
    Lan-Hương dẫn ba người vào một căn pḥng thuộc dẫy nhà ngang, rồi đóng cửa lại:
    - Hôm nay mồng tám, giáo chúng kéo nhau ra tửu lầu Động-đ́nh ăn uống. C̣n bọn đại ma đầu sẽ họp ở ngôi nhà bên cạnh đây. Ngôi nhà này có hai đường đi tới. Một đường từ bờ sông vào. Đường này các vị không đi được, v́ chúng canh gác rất cẩn thận. C̣n đường thứ nh́ đi bằng đường hầm từ góc Đông căn đ́nh. Ba vị cần thuộc hết đường đất trong trang mới được.
    Nàng lấy trong ngăn tủ ra tấm bản đồ:
    - Ngọc-lan đ́nh có ba tầng. Tầng dưới gồm pḥng họp rất lớn, và tám pḥng nhỏ. Trên lầu nhất, chỉ có một pḥng họp lớn. Trên lầu hai chia thành nhiều pḥng để cho khách quí tới hành lạc với các Lan nữ. C̣n những bí mật đều ở sâu dưới dất. Trong tám pḥng dưới nhà, đếu có cửa thông với tám đường hầm, đi tám ngả. Các ngả khác tôi cũng không biết rơ. Tôi chỉ biết có ngả Đông, thông sang mật thất, nơi họ luyện công. Khu mật thất này gồm một căn nhà bằng gỗ trắc rất đẹp. Phía trước có cái hồ. Trên hồ tọa lạc căn thủy tạ.
    Mỹ-Linh hỏi:
    - Hiện trong các lầu có ai canh gác không?
    - Không, trụ sở này mật mà lại hở. Mật v́ chứa biết bao trọng yếu của Hồng-thiết giáo. C̣n hở lại dùng vào việc ăn chơi, trác táng. Quan quân ít để ư tới.
    Tự-Mai dặn Lan-Hương:
    - Chị nhớ nhé, lỡ chúng tôi bại lộ, chị chối biến, coi như không biết chúng tôi. Như vậy an ninh cho chị hơn. Thôi chị ở lại.
    Ba người ra khỏi pḥng Lan-Hương, nh́n trước, nh́n sau không có ai, Tự-Mai lao ḿnh vào ngôi nhà thứ nhất. Nó vận sức đẩy cửa. Cánh cửa mở ra. Bên trong, một pḥng khá lớn. Giữa pḥng lấp lánh cái hồ nước rộng đến hơn ba trượng (6m ngày nay). Trong hồ, một ngọn giả sơn cao hơn đầu người. Trên giả sơn có năm sáu con chim đủ loại, phơi khô, trông giống như chim sống.
    Sau cái hồ đến bức b́nh phong bằng gỗ sơn mài khảm xà cừ mai, lan, cúc, trúc. Ngay phía cửa trước, hai tấm da hổ khô, nhồi bông, đặt trong tư thế mằm giống hệt hổ thực.
    Trên tường treo rất nhiều bức danh họa Hoa-Việt. Từ pḥng khách lớn, có tám cái cửa bằng gỗ lim không biết thông ra đâu..
    Tôn Đản bàn:
    - Chúng ta cùng mở cửa Đông đi vào. Như Lan-Hương nói, sau cửa có đường hầm.
    Tự-Mai mở cửa phía Đông. Trong cửa, một căn pḥng, trên tường treo đèn sáng trưng. Giữa pḥng, kê chiếc dường. Cạnh dường để chiếc bàn lớn, và cái tủ.
    Mỹ-Linh chỉ vào tủ:
    - Có thể sau cánh tủ thông với đường hầm.
    Nàng mở tủ. Trong tủ chỉ có mấy bộ quần áo đàn bà, hương thơm bốc ra ngào ngạt. Thất vọng, Mỹ-Linh đóng cửa tủ hỏi Tự-Mai:
    - Em đoán xem hầm ở chỗ nào?
    Tự-Mai qua sát một ṿng, bỗng nó chỉ vào gầm giường:
    - Đây rồi!
    Tay nó lôi tấm thảm dưới gầm giường, để lộ ra một cánh cửa gỗ. Nó cầm khoen cửa kéo lên, dưới khoen lộ ra một đường hầm tối om.
    Rất can đảm, Tôn Đản nói:
    - Để em xuống trước.
    Nói rồi nó chui vào gầm giường. Sau cửa gỗ, có những bậc thang bằng gạch. Đản xuống đến bậc thứ hai mươi, trước mặt nó hiện ra đường hầm vừa một người đi, xây gạch. Mùi ẩm thấp xông lên. Nó lấy trong bọc ra cây bổi, đánh lửa châm vào. Nó lần theo đường hẫm đi về trước khoảng hai mươi trượng, có ngách quẹo sang trái. Nó tiếp tục đi theo đường hầm dài nữa gặp một cái cửa gỗ. Dùng tay kéo mạnh, cửa không mở, nó rút trong bọc ra con dao trủy thủ, cho vào khe cửa nạy mấy cái. Then từ từ lui sang một bên. Nó nẩy ba bốn cái nữa, cánh cửa mở ra. Sau cửa có cầu thang đi lên. Cuối cầu thang,lại một cánh cửa nữa. Nó sẽ đẩy một cái, cánh cửa từ từ mở, ánh sáng lờ mờ chiếu vào.
    Nghe ngóng, không có động tĩnh, nó tắt bổi, chui ra khỏi hầm. Cửa hầm thông với một căn pḥng. Trong pḥng treo một ngọn đèn dầu nhỏ. Nó đóng cửa hầm rồi lần tới cửa pḥng.
    Bên ngoài, ánh trăng sáng vằng vặc như ban ngày. Nó lắng tai, dường như có tiếng thở mạnh, như người ta đang luyện công. Nó ra khỏi căn nhà, núp vào bụi hoa phía trước, nh́n lại: Căn nhà nó vừa ra khỏi, bằng gỗ trắc, mái lợp ngói. Ngôi nhà tuy nhỏ, nhưng kiến trúc rất đẹp. Trong vườn trồng nhiều hoa, hương bốc lên ngào ngạt. Nó nh́n lại hướng cửa đường hầm vừa chui ra, cách đó không xa, chính thị Ngọc-lan đ́nh, đứng sừng sững dưới trăng.
    Nó nhủ thầm:
    - Mới nh́n, Ngọc-lan đ́nh với căn nhà cách nhau bằng hàng rào. Ai cũng tưởng Ngọc-lan đ́nh với căn nhà gỗ thuộc hai chủ khác nhau . Nào ngờ có đường hầm thông sang.

  7. #97
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Lần theo nơi có tiếng thở, nó đi tới. Không mất công, trước mặt nó một cái bàn bằng đá, nằm ngay cạnh bờ ao. Trên bàn, một người đàn bà nằm ngửa, tóc xơa, hai tay nắm lấy cạnh bàn. Người đàn bà gương mặt c̣n rất trẻ, dưới ánh trăng, nó nhận ra người này đẹp không kém ǵ Thanh-Mai. Người đàn bà mặc chiếc áo cánh ngắn trắng, quần lụa đen. Ngực nàng nhô lên thụp xuống theo điệu thở.
    Cạnh bàn, một người đàn ông tóc lốm đốm bạc, quần áo hồng nhạt, ngồi trên ghế nhắm mắt thở hít. Dường như lăo đang luyện công. Hơi thở của lăo dài vô cùng.
    Kư ức giúp Tôn Đản nhớ lại lời Mỹ-Linh thuật rằng bọn Hồng-thiết giáo có lối luyện công rất đặc biệt. Vơ lâm luyện công thường ngồi dưới ánh sáng mặt trời như phái Tản-viên. Luyện dưới nước như phái Cửu-chân. Luyện trước bàn thờ, dưới gốc cây như phái Tiêu-sơn. Luyện trong đêm như phái Mê-linh. C̣n Hồng-thiết giáo luyện công thường ở trong chỗ tối, hoặc dưới ánh trăng.
    Vơ phái khác dùng thuốc, để trợ công. Hồng-thiết giáo hấp tinh khí đàn bà luyện công. Thông thường họ dùng phụ nữ tuổi từ mười lăm tới bốn mươi. Phụ nữ phải xinh đẹp, khoẻ mạnh. Người phụ nữ ấy có thể là vợ, là t́nh nhân, là nàng hầu. Khi họ không thể kiếm ra vợ, t́nh nhân xinh đẹp, họ đi bắt cóc về. V́ vậy Vũ Thiếu-Nhung, Chu Vân-Nga đă bị bắt cho Nhật-Hồ, Nguyễn Chí luyện công. Ngoài lúc họ luyện công, đêm nằm họ ôm người đàn bà ấy mà ngủ, để hấp lấy khí. Người thường, ôm vợ cùng chiều. Bọn Hồng-thiết lại ôm gái nằm ngược chiều mà hấp lấy khí.
    Nó im lặng theo dơi, quên mất cả Mỹ-Linh, Tự-Mai đang chờ nó. Lăo già thở hít mỗi lúc một mau, rồi th́nh ĺnh y đưa hai tay về trước, vận ḱnh lực ra, khiến các ngón tay run run. Bất th́nh ĺnh tay trái y úp lên nhũ hoa phải người con gái. Tay phải y để vào âm hộ nàng. Người con gái run lên bần bật, đầu lắc lư, mặt nhăn nhó, rên lên hừ hừ, miệng nói những âm thanh nho nhỏ, nó nghe không rơ. Thỉnh thoảng nàng uốn cong người lên, dường như không đau đớn ǵ.
    Cứ như vậy kéo dài khoảng ăn một bữa cơm, lăo già, vung tay trái giật mạnh rút quần người con gái, rồi y ghé miệng vài âm hoa nàng mà mút. Người con gái lại bật lên những tiếng rên nho nhỏ. Nó nh́n rơ lăo già nuốt ừng ực, giống như lăo đang uống nước. Tôn Đản chợt hiểu lời Mỹ-Linh thuật: Bọn Hồng-thiết thường hút tinh dịch, hoặc tinh huyết hoặc uống nước tiểu con gái mà luyện công.
    Một lát sau lăo ngừng lại, hỏi người con gái:
    - Sao? Hôm nay em tiểu nhiều đấy chứ?
    Người con gái nhoẻn một nủ cười, ngồi dậy, thỏ thẻ:
    - Th́ em phải nhịn tiểu từ trưa đến giờ, dành cho lăo gia đấy.
    Lăo già ôm nàng vào ḷng.
    Tôn Đản c̣n niên thiếu, truyện t́nh ái tuyệt chưa có ư niệm ǵ. Nó nghĩ:
    - Không biết cô gái kia thuộc giới nào? Chắc cô là nàng hầu lăo này, chứ không phải lăo bắt về, v́ coi bộ cô thoả măn với việc gần gũi lăo.
    Th́nh ĺnh lăo già quát lớn:
    - Ai đó?
    Tôn Đản kinh hoàng, tưởng lăo khám phá ra nó đang ŕnh rập. Nó định bỏ chạy, th́ từ phía trước một người đáp xuống nhẹ nhàng. Người chưa tới y phóng chưởng tấn công lăo già. Chưởng của y cực kỳ hùng hậu, làm Tôn Đản muốn nghẹt thở. Lăo già đẩy thiếu nữ sang bên cạnh. Y vọt người lên cao tránh thế chưởng ác liệt. Người kia chuyển chưởng hướng lên trời, đuổi theo lăo. Từ trên cao, lăo phóng một chưởng vào giữa chưởng của ngừơi kia. B́nh một tiếng, người lăo bay ra xa. Lăo đáp trên ngọn một cây bưởi. Lăo cười nhạt:
    - Bát đệ. Đang đêm bát đệ tới đây có việc ǵ vậy?
    Người kia cười:
    - Đệ đến gặp sư huynh v́ một vài truyện khẩn cấp. Nguy lắm rồi thất sư huynh ơi.
    Tôn Đản tỉnh ngộ:
    - Th́ ra lăo già này là đệ tử thứ bẩy của Nhật-Hồ lăo nhân tên Phạm Trạch. C̣n người mới tới kia chắc tên Lê Đức. Vũ Nhất-Trụ khai rằng Phạm Trạch vốn gốc con nhà quan thời Ngô, có học thức. C̣n Lê Đức nói rất giỏi. Y lại xảo quyệt, thủ đoạn vô cùng.
    Nó tính thầm:
    - Nhật-Hồ có mười đại đệ tử. Nhất-Trụ đứng đầu.Y tức Đàm Can, tàng ẩn giữa triều đ́nh. Đặng Trường thứ nh́, ẩn ở phái Đông-a. Cả hai đă bị bắt. C̣n người thứ ba tên Lê Ba tức Dương Ẩn của phái Sài-sơn. Hoàng Văn đứng thứ tư làm người quản gia phủ Khai-thiên vương. Nguyễn Chí đứng thứ năm, hiện bị Khu-mật-viện giữ. Đỗ Xích-Thập đứng thứ sáu, ẩn trong phái Tản-viên. Thứ chín Phạm Hổ, chủ nhân tửu lầu Động-đ́nh, thứ mười Hoàng-Liên ẩn trong phái Mê-linh, lập ra bang Hoàng-liên-sơn. Bây giờ hai người chót xuất hiện hẳn Phạm Trạch với Lê Đức. Im xem chúng làm ǵ?
    Lê Đức chỉ người con gái hỏi Phạm Trạch:
    - Chúng ta bàn truyện cơ mật, có nên cho nàng nghe không?
    Phạm Trạch nói với người con gái:
    - Em vào nhà nghỉ, để anh nói chuyện với bát đệ một lát.
    Người con gái mỉm cười, lui vào trong nhà. Khi nàng đi qua, Tôn Đản mới nh́n rơ. Nó ước lượng nàng khoảng hơn hai mươi. Nó tự hỏi: Không biết có phải thân mẫu Tự-Mai hay Mỹ-Linh không? Nó suưt bật cười v́ tính lẩm cẩm của ḿnh. V́ người con gái này giỏi lắm hai mươi ba tuổi sao có thể đẻ ra Mỹ-Linh với Tự-Mai?
    Lê Đức đợi cho người con gái vào hẳn nhà, rồi y mới nói:
    - Sư phụ thu mười anh em chúng ta làm đồ đệ, mưu chiếm giang sơn Đại-Việt, lập ra một nước Hồng-thiết giáo. Không may ngũ sư huynh sớm qua đời, rồi tiếp đến sư phụ qui tiên. Trong di chúc sư phụ không dặn ai sẽ kế sư phụ làm giáo chủ, thành ra anh em ḿnh không ai phục ai, chia rẽ mỗi người một phương.
    Tôn Đản cười thầm:
    - Th́ ra Nguyễn Chí bị bắt giam, hai tên này cũng không biết. Nhật-Hồ bị giam cầm, chúng cũng không hay.
    Phạm Trạch cười khành khạch, bây giờ lăo mới quay mặt lại phía Tôn Đản. Tôn Đản suưt bật thành tiếng kêu, v́ trên đời, nó chưa từng thấy ai xấu xa như vậy. Mặt Phạm Trạch vừa nhỏ, vừa đài. Răng nhô ra. Hai mắt hơm vào, khiến người nh́n có cảm tưởng như hai cái hang cua. Da mặt lăo dăn deo như một cúi túi vải, xếp với nhau thành nhiều nếp. Môi lăo vều như hai quả chuối mắn gắn vào miệng:
    - Sư phụ qui tiên, đại ca sẽ đương nhiên thay người đứng đầu.
    - Sư huynh có biết sắp tới ngày anh hùng vơ lâm đại hội không? Năm nay người đứng ra tổ chức là sư thái Tịnh-Tuệ, chưởng môn phái Mê-linh. Sư thái Tịnh-Tuệ vốn người nhà Phật, nên không kỳ thị, viết thư mời tất cả mọi vơ phái, bang hội, về dự. Bản giáo cũng được thư mời. Không biết đại sư huynh định cử ai đi?
    Phạm Trạch cười, hai môi y như hai quả chuối rung động mạnh:
    - Trước đây tuân chỉ dụ của sư phụ, chúng ta mỗi người tiềm ẩn vào một môn phái, thừa thời cơ cướp quyền. Nếu như chúng ta nắm được các môn phái, sẽ có giang sơn nằm trong tay. Bây giờ được thơ mời, th́ chỉ những người không tiềm ẩn mới xuất hiện được.
    Lê Đức thở dài:
    - Từ sau Thập nhị sứ quân, bản giáo lui vào tiềm ẩn, bí mật kết nạp giáo chúng. Đệ nghĩ, anh em chúng ta mau họp nhau, nhân dịp này đồng xuất hiện làm bá chủ vơ lâm cho rồi. Trong anh em chúng ta, chỉ có sư huynh với đệ vốn không tiềm ẩn, chúng ta có thể ra mắt thiên hạ.
    Trạch cười, tiếng cười y ư ứ trong cổ:
    - Đời nào sư huynh để cho chúng ta đại điện bản giáo, như vậy chẳng hoá ra chúng ta thay sư phụ sao? Đợi lát nữa đây, tất cả anh em đều tụ họp, rồi sẽ quyết định.
    - Họp ở đây hay ở bên Ngọc-lan đ́nh?
    Phạm Trạch chỉ ra căn nhà thủy tạ bên bờ ao:
    - Ở căn nhà kia. Ta đă chuẩn bị chu đáo. Bên kia bờ sông Hồng, sông Đuống đều có giáo chúng canh gác. Trên sông, cứ một quăng lại có một con thuyền chài đánh cá làm tai mắt. C̣n về phía Ngọc-lâm, Thượng-cát, mười nhà có đến chín của giáo chúng. Cho nên trong khu vực này không cần lực lượng pḥng thủ.
    Tôn Đản ớn da gà:
    - Cứ như lời tên này nói, chúng canh pḥng cẩn mật đến ba lớp. Vậy không biết ban năy ḿnh vào chúng có biết không? À, phải rồi, chị Lan-Hương chính người của bọn chúng. Nhưng làm việc cho Khu-mật-viện, thành ra đưa bọn ḿnh vào lọt. C̣n đám thị vệ, với thủy quân, không biết Khu-mật-viện có cách nào cho họ khỏi bị chúng nghi ngờ?
    Tôn Đản thấy hai lăo Hồng-thiết giáo bàn truyện, nó nghĩ đến Mỹ-Linh, Tự-Mai, vội lẻn vào trong nhà. Trong lúc vội vàng, nó quên mất thiếu nữ, người t́nh của Phạm-Trạch. Nó vừa định chui xuống hầm, chợt nh́n thấy thiếu nữ nằm trên giừơng. Nhớ lời dặn của Lan-Hương, nó vội chắp tay nhắm mắt, cúi đầu hành lễ.
    Thiếu nữ hỏi:
    - Chú nhỏ kia, lăo gia đă ra lệnh cấm không cho bất cứ người nào ở phía Ngọc-lan đ́nh sang đây. Tại sao chú lại sang? À ta hiểu rồi, chú định trốn phải không?
    Tôn Đản nhảy vèo đến, dí dao vào cổ thiếu nữ:
    - Cô im ngay. Nếu cô la một tiếng, chúng ta cùng chết cả.
    Thiếu nữ run run hỏi:
    - Chú muốn ǵ? Muốn trốn cứ ṿng ra phía đầu nhà mà đi. Nhưng liệu chú có đủ tài bơi qua sông, vượt lưới canh pḥng của mấy chục con thuyền không?
    Thiếu nữ ôn tồn hạ giọng bảo Tôn-Đản:
    - Đóng cửa lại, ta chỉ cho chú đường trốn.
    Tôn Đản đóng cửa lại. Thiếu nữ chỉ xuống đường hầm:
    - Chú theo ta, ta chỉ đường cho mà đi.
    Thiếu nữ cầm cái khoen trên cánh cửa đường hầm kéo lên. Tôn Đản cười:
    - Tưởng ǵ chứ con đường này tôi biết rồi.
    Thiếu nữ vẫn mở cửa đường hầm, tay cầm cây đèn đi trước. Tôn Đản theo sau. Xuống dưới hầm rồi, thiếu nữ bảo Tôn Đản:
    - Tôi biết chú định trốn, ngặt trốn không được. Tôi cũng thế, tôi trốn nhiều lần mà không xong. Vậy tôi giúp chú trốn, nhưng chú phải giúp tôi một việc.
    - Được, tôi sẵn sàng, việc chị nhờ là việc ǵ?
    Thiếu nữ tháo chiếc ṿng ngọc trên tay đeo vào tay Tôn Đản:
    - Nếu chú trốn thoát, chú đến t́m quan đại tướng quân Đinh Thịnh, tổng đốc quân mă phủ Đại-Thông trao cho người, và kể cho người biết t́nh cảnh của ta.
    - Chị tên ǵ? Chị liên quan ǵ với đại tướng? Chị bị bắt vào đây lâu chưa?
    - Không, ta là em gái đại tướng. Ta tên Đinh Mỹ-An. Ta bị giam hai năm rồi.
    - Tôi không phải giáo đồ muốn trốn đi, mà từ ngoài vào t́m cứu hai người đàn bà.
    - Ai thế?
    - Một người tên Triệu liên-Phương, một người tên Cao Huyền-Nga. Chị có biết họ bị giam ở đâu không?
    - Trong này có nhiều đàn bà con gái bị giam. Nhưng trong đường hầm chỉ có ḿnh ta. Bọn con gái ở đây ít được gặp nhau lắm. Có gặp cũng không được nói truyện. Hôm nay các đại lăo trong hội đồng giáo vụ trung ương họp. Sau khi họp, họ đều luyện công. V́ vậy mỗi người dẫn theo một thiếu nữ. Cậu cứ núp trong pḥng ta, sẽ gặp hết. Vậy cậu lên đi, ta sẽ nói với lăo gia rằng cậu mới được lăo Trịnh Hồ sai sang hầu hạ ta. V́ hàng ngày ta đều có hai nam đồng, một tỳ nữ theo hầu. Hôm nay thay người. Người cũ đi rồi mà sao người mới chưa tới.
    Chợt Tôn Đản nghe có tiếng chân người đi, nó ra hiệu im lặng. Một lát tiếng chân hai người tiến lại gần

  8. #98
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Thuận Thiên Di Sử- Hồi 22 :Thiên Niên Hà Thủ Ô

    Thuận Thiên Di Sử----

    Hồi 22 :

    Thiên Niên Hà Thủ Ô

    Nó vội thổi tắt ngọn đèn trên tay thiều nữ. Tiếng chân hai người tới cửa gỗ, rồi im bặt. Trong ánh sáng mờ ảo, thấy bóng dáng hai người, nó suưt bật cười, th́ ra Mỹ-Linh với Tự-Mai. Nó tóm lược mọi truyện kể cho hai người nghe, tay chỉ xuống hầm:
    - Ngoài đó có ǵ lạ không?
    - Không.
    Mỹ-An nói sẽ:
    - Thôi chúng ta lên khỏi hầm.
    Mỹ-An dặn:
    - Cô cậu phải nhớ nhé, khi các đại lăo hội họp, dù chúng ta cũng không được lai văng. Chỉ lúc có lệnh mới được ra. Cô cậu tên ǵ?
    Tự-Mai chỉ giới thiệu:
    - Anh này tên Ngọc-Hiền. Tôi tên Ngọc-Đức. C̣n chị này tên Ngọc-Phúc.
    Ngoài sân vọng vào nhiều tiếng nói lao xao. Trong đó có tiếng rất quen. Mỹ-Linh ớn da gà, v́ chính tiếng nói của Hoàng Văn. Một tiếng nói nữa, nàng nhận ra của Lê Ba. Mỹ-Linh nói nho nhỏ cho Tự-Mai nghe:
    - Phải cẩn thận, tên Hoàng Văn biết mặt chị. Chị phải lánh mặt y, v́ y làm quản gia phủ Khai-thiên vương.
    Có tiếng Phạm Trạch gọi vọng vào:
    - Mỹ-An đâu, ra tiếp khách nào.
    Mỹ-An vội chạy ra. Ngoài Hoàng Văn, Lê Ba c̣n hai người đàn bà tuổi rất trẻ, xinh tươi. Phạm-Trạch chỉ vào thiếu phụ dáng người tha thướt:
    - Đây là phu nhân của tam sư huynh Lê Ba. Tên Xuyên-Thủy.
    Y lại chỉ vào một thiếu nữ hơi đậm đà:
    - Đây phu nhân của tứ sư huynh Hoàng Văn. Tên Thuận-Ngôn. Em thay anh mời hai vị vào nhà uống nước, ăn bánh thưởng trăng.
    Mỹ-An chào hai thiếu phụ. Trong ḷng nàng nổi lên một lớp sóng:
    - Không biết hai người này lư lịch ra sao? Họ thuộc Hồng-thiết giáo t́nh nguyện nguyện dâng hiến cho hai con quỉ hay cũng bị bắt như ḿnh?
    Mỹ-An mời hai người vào nhà. Mỹ-Linh, Tự-Mai, Tôn-Đản vội cúi đầu hành lễ. Vợ Lê-Ba nh́n Mỹ-Linh, nhăn mặt:
    - Cô này là giáo chúng hay tỳ nữ?
    Mỹ-An đáp:
    - Tỳ nữ.
    Xuyên-Thủy nói nhỏ:
    - Em phải cẩn thận đấy. Với nhan sắc của em như thế này, e rằng mấy con quỉ không tha đâu.
    Nghe Xuyên-Thủy nói, Mỹ-Linh biết nàng bị bắt làm cây thuốc, chứ không phải giáo chúng t́nh nguyện. V́ giáo chúng, chẳng bao giờ dám gọi trưởng lăo bằng tiếng con quỷ.
    Mỹ-An pha trà, lấy ra tám hộp bánh mứt mời khách. Mỹ-Linh là công chúa, nàng đă được thưởng thức tất cả mọi thứ bánh ngon, cho nên nh́n qua, nàng biết những thứ bánh Trung-thu này trân quí không kém ǵ trong Hoàng-cung.
    Trong sân lại thêm Đỗ Xích-Thập với Hoàng Liên. Lê Ba hỏi:
    - Cửu đệ thực tệ. Y tổ chức buổi họp hôm nay, mà giờ này y chưa tới. Không biết có ǵ trở ngại không?
    Có tiếng nói vọng lại:
    - Đệ tới đây rồi. Sao tam sư huynh khó khăn với đệ thế?
    Tự-Mai nh́n Phạm Hổ:
    - Cứ như Vũ Nhất-Trụ khai, tên này giả danh Trịnh Hồ, chủ nhân Ngọc-lan đ́nh đây. Nếu bắt được tên này, sẽ biết chỗ giam mẫu thân ta.
    Phạm Hổ vẫy tay, chín thiếu nữ quần áo mầu hồng nhạt, tha thướt, đầu đội mâm, đậy lồng bàn tiến vào sân. Như quen thuộc, chúng theo cây cầu, ra ngôi nhà thủy tạ. Sau khi để các mâm cỗ xuống, họ chia nhau người thắp đèn, người bầy cỗ. Phút chốc cỗ bầy ra làm chín cái bàn khác nhau.
    Phạm Hổ đứng lên nói:
    - Hồi xưa, mỗi lần bầy tiệc Trung-thu, có mười một bàn. Một bàn dành cho sư phụ, mười bàn dành cho anh em chúng ta. Nay sư phụ với ngũù sư huynh qui tiên, chỉ c̣n chín anh em ta. Nghĩ cũng buồn.
    Y tính toán:
    - Tại sao đại sư huynh với nhị sư huynh chưa tới?
    Lê Ba thản nhiên:
    - Không chừng có ǵ trở ngại chăng?
    Nghe Lê Ba nói, Mỹ-Linh rùng ḿnh về sự sảo quyệt của bọn Hồng-thiết giáo. Rơ ràng tên Lê Ba chôn sống Vũ Nhất-Trụ, y cũng biết rơ Đặng Trường bị bắt, thế mà y làm như không biết ǵ.
    Hoàng Liên cất tiếng the thé:
    - Tôi nghe nhị sư huynh bị lộ h́nh tích. Phái Đông-a bắt giao cho Khu-mật-viện. Không biết Khu-mật-viện giam ở đâu?
    Lê Ba cười:
    - Khu-mật viện là nơi làm việc cũ của đại sư huynh. Đại sư huynh chỉ dơ tay một cái, sẽ cứu đươc nhị sư huynh ngay.
    Cả bọn ngồi uống trà nói truyện. Một lát sau, Hoàng Văn lên tiếng:
    - Chiếu giáo qui của sư phu, đại sư huynh, nhị sư huynh đến trễ, chúng ta cứ khai hội. Tam sư huynh có vai vế cao nhất, xin mời lên chủ vị.
    Lê Ba ngồi vào ghế đầu bàn.
    Phạm Hổ đứng lên :
    - Mời các vị nhập tiệc.
    Bẩy người ngồi vào bẩy bàn, c̣n hai bàn dành cho Nhất-Trụ với Đặng Trường vẫn để trống.
    Phạm Hổ cười nói:
    - Trong chúng ta đây ai cũng mang theo thuốc cả. Đêm Trung-thu đẹp thế này, chúng ta mời thuốc cùng dự tiệc, nên chăng?
    Hoàng Liên rít lên:
    - Tiểu muội không mang thuốc theo. Sư huynh kiếm cho muội đi.
    Phạm Hổ vui vẻ:
    - Ǵ chứ thuốc cho muội th́ dễ quá.
    Y cầm dùi gỗ đánh vào cái chiêng một tiếng. Lát sau, từ bên phía Ngọc-lan đ́nh có bốn thanh niên tuổi khoảng hai mươi đi ra. Người nào trông cũng khoẻ mạnh, đẹp đẽ. Bốn người đứng trước Phạm Hổ chờ lệnh.
    Phạm Hổ bảo Hoàng-Liên:
    - Bốn cây thuốc này, sư muội lựa cây nào?
    Hoàng Liên đưa mắt quét qua bốn thanh niên một luợt, rồi mụ kéo một tên ngồi vào ḷng. Mụ ôm thanh niên đó, hôn vào miệng. Thanh niên cũng hai tay ôm lấy cổ mụ. Hôn nhau chán, mụ nói:
    - Đa tạ sư huynh, muội chọn cây thuốc này.
    Phạm Hổ vẫy tay cho ba thanh niên kia lui. Thanh niên ở lại, ngồi bên cạnh Hoàng Liên. Một tay quàng cổ mụ. Một tay sờ soạng vào nhũ hoa, coi như trước mặt không có ai.

  9. #99
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Lê Ba nh́n mụ Hoàng Liên mỉm cười:
    - Sư muội có đói không? Nếu đói xin cứ tự tiện. Trong căn nhà kia có pḥng ăn kín đấy.
    Mụ Hoàng Liên cười tủm tỉm:
    - Tam sư huynh giỏi y lư thực. Sư huynh chỉ nh́n qua, mà biết muội đói. Thú thực, hơn hai ngày qua muội chưa ăn ǵ cả. Xin phép nhé.
    Mỹ-An nói nhỏ vào tai bọn Mỹ-Linh, tay chỉ sang pḥng bên cạnh:
    - Mụ Hoàng Liên cực kỳ ác độc. Ba người mau sang đó núp. Chớ để mụ trông thấy mà mất mạng.
    Bọn Mỹ-Linh vội mở cửa, lánh sang căn pḥng nhỏ, đóng cửa lại.
    Mụ Hoàng Liên vẫy tay. Thanh niên to lớn đứng lên đi với mụ vào căn nhà gỗ. Thấy bọn Mỹ-An ngồi đó, mụ lớn tiếng:
    - Xin ba vị ra ngoài hầu hạ các trưởng lăo, để bần ni luyện công.
    Phạm Hổ gọi vào trong:
    - Mời các cây thuốc quí ra.
    Trong này Mỹ-An, Xuyên-Thủy, Thuận-Ngôn vội bước ra. Phạm Hổ trịnh trọng:
    - Mời các chị ngồi vào với các anh.
    Mỹ-An ngồi vào bàn Phạm Trạch. Xuyên-Thủy ngồi vào bàn Lê Ba. Thuận-Ngôn ngồi vào bàn Hoàng Văn.
    Lúc đầu nghe nói đến thuốc, bọn Tự-Mai không hiểu ǵ cả. Bây giờ chúng mới tỉnh ngộ. Tự-Mai chửi thầm:
    - Th́ ra bọn đàn ông Hồng-thiết giáo dùng thiếu nữ. Bọn đàn bà dùng thanh niên luyện công, v́ vậy chúng gọi là thuốc. Trong bọn này c̣n ba tên Xích-Thập, Lê Đức, Phạm Hổ, chưa có đàn bà, không hiểu thuốc của chúng là ai?
    Thanh niên đi với Hoàng-Liên nhanh nhẹn đóng cửa pḥng lại. Y thổi tắt ngọn đèn, trong pḥng tối om. Có tiếng thanh niên nói:
    - Đệ tử xin hầu trrởng lăo.
    Tiếng mụ Hoàng Liên cười the thé:
    - Giỏi! Người tên ǵ? Bao nhiêu tuổi?
    - Thuộc hạ tên Nguyễn Gia, năm nay hai mươi bốn tuổi.
    - Người đến Ngọc-Lan này lâu chưa?
    - Thưa hai năm rồi.
    - Thôi người phục thị ta đi.
    Bọn Mỹ-Linh, tuổi c̣n nhỏ, tuyệt không có ư niệm ǵ về những truyện dâm đăng. Ba người không hiểu trong bóng tối Nguyễn Gia cho mụ Hoàng Liên ăn cái ǵ? Tại sao ăn lại phải tắt đèn đi? Họ chỉ nghe tiếng mụ rên rỉ, tiếng thở hổn hển, tiếng quần áo sột soạt. Cứ như vậy lâu lắm, mới thấy mụ Hoàng Liên cất tiếng nói:
    - Đốt đèn lên.
    Có tiếng đá lửa chạm vào nhau, rồi ánh sáng ngọn đèn lọt vào căn pḥng nhỏ. Bên ngoài tiếng Phạm Hổ vọng vào:
    - Thế nào? Hoàng muội! Nguyễn Gia cho Hoàng muội ăn có đủ không?
    - Đủ! No ứ hự rồi. Không biết mai này c̣n xử dụng vơ công được không?
    Mụ sóng đôi cùng Nguyễn Gia đi ra. Trong này đám Mỹ-Linh chui khỏi căn pḥng nhỏ, núp sau cửa ḍm.
    Th́nh ĺnh mụ vung tay vỗ lên đầu Nguyễn-Gia một chiêu quyền. Sau tiếng bộp, Nguyễn Gia ḷi mắt, đầu vỡ chết tươi. Mụ rút con dao nhỏ trong bọc, cúi xuống cắt hai quả cật của Nguyễn-Gia, co chân đá xác y bay vào bụi cỏ. Vào nhà thủy tạ mụ trịnh trọng để hai quả cật vào cái đĩa trước mặt, rồi bảo một thiếu nữ đứng hầu:
    - Người lấy cho ta một thang thuốc, như sau:
    Kỷ tử 3 tiền, Thục địa 4 tiền,
    Xuyên khung 2 tiền, Hoài sơn 3 tiền,
    Hà thủ ô 4 tiền, Nhân sâm 1 tiền.
    Ghi chú,
    Đây là thang thuốc cổ. Tôi đă thử nghiệm lại, kết quả tốt, không hại. Phương thuốc dùng để tiềm gà ác (2kg) , thịt dê (2kg), cật dê (4 cái) cho Quư-ông đi vào tuổi trên 50, Quư-bà vào tuổi măn kinh; để phục hồi tuổi xuân. Nhất là Quư-bà khỏi phải uống Hormones khi tuyệt kinh kỳ. Xơi liền 10 kg là... hồn xuân phơi phới phục hồi.
    Tất cỏ bỏ vào một cái bát lớn, cùng với hai quả cật này, chưng cách thủy. Sau khi chưng xong, mang ra đây cho ta ăn.
    Phạm Hổ chỉ chín thiếu nữ đứng hầu:
    - Lục sư huynh, bát sư huynh, lựa lấy một cây thuốc đi chứ?
    Xích-Thập lắc đầu:
    - Những cây thuốc này chạ người quá, dùng lỡ bệnh th́ sao. Cửu đệ kiếm cho mấy cây khác tốt hơn đi.
    Phạm Hổ cười:
    - Cái đó không thiếu. Có điều món ăn ngon thường hay cay. Phải cẩn thận mới được.
    Phạm Hổ cầm dùi gơ năm tiếng chiêng, một thiếu nữ tha thướt từ bên Ngọc-lan bước ra, nước da nàng đen như than. Y kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, giới thiệu:
    - Nàng này tên Sa-ki-Na, gốc người Thiên-trúc, theo cha sang Long-thành buôn bán. Đệ bị chứng đau xương ngang lưng. Người ta nói, gái da đen làm thuốc khỏi bệnh đau lưng, tốt lắm, nên đệ tốn biết bao công phu mới mời được nàng về đây. Chứng đau lưng của đệ gần hết rồi.
    Dưới ánh đèn sáng như ban ngày, tuy ở xa, nhưng bọn Tự-Mai cũng nhận thấy thiều nữ Thiên-trúc đẹp huyền ảo, lạ lùng. Dáng người nàng rong rỏng cao, vai tṛn, lưng ong thắt lại, làm nảy ra bộ ngực căng. Mái tóc dài, đen óng ánh như gịng suối chảy xuống ngang vai. Mũi nàng cao, thẳng, mắt hơi sâu. Vẻ đẹp của nàng như có như không.
    Th́nh ĺnh nàng vung tay tát vào mặt Phạm Hổ một cái. Phạm Hổ, đưa hai ngón tay kẹp cứng bàn tay nàng lại. Sa-ki-Na quát lên:
    - Tên khả ố này, mi đừng ḥng bắt ta hầu hạ mi. Ta thà chết, chứ không chịu để mi đụng vào thân thể.
    Phạm Hổ cười:
    - Nàng là thuốc của ta mấy tháng nay rồi. Bây giờ c̣n chống làm chi?
    Y vận khí vỗ vào vai nàng một cái nhẹ nhàng. Lập tức Sa-ki-Na run người lên, rồi ngồi im.
    Y bảo một thiếu nữ đứng hầu:
    - Hai vị sư huynh của ta chê các cô. Vậy cô đi mời hai cây thuốc thiên niên hà thủ ô và tuyết sâm vạn niên cực trân quí ra cho ta. Ta đăi hai sư huynh một lần.
    Thiếu nữ đi liền. Lê Đức hỏi:
    - Hai cây thuốc nào mà trân quí thế?
    Phạm Hổ trả lời ṿng vo:
    - Lát nữa sư huynh sẽ thấy. Hai cây này khó kiếm trong Đại-Việt đă đành, mà đệ nghĩ khắp thiên hạ cũng không t́m ra hai.
    Khoảng nhai dập miếng trầu, thiếu nữ áo hồng trở lại, dẫn theo hai thiếu phụ. Mới thoáng trông thấy, Tự-Mai run bắn người lên, v́ một trong hai cây thuốc là mẫu thân. Cạnh nó, Mỹ-Linh cũng run lật bật, v́ nàng nhận ra một người là mẫu thân nàng. Khác với những người đàn bà kia, hai bà bị xiềng chân tay bằng những sợi xích sắt, tiếng xích kêu leng keng.
    Tự-Mai, Mỹ-Linh định nhảy ra cứu mẫu thân. Nhưng suy nghĩ lại, cả hai có nhảy ra cũng uổng mạng. Xung quanh đây, thị vệ đă vây kín, việc cứu mẫu thân cũng không khó, đâu cần ra tay vội, có khi làm chết cả mẹ lẫn bản thân ḿnh.
    Tất cả bọn Hồng-thiết giáo đều ngây người ra mà nh́n hai người đàn bà. Phạm Hổ chỉ vào người đàn bà thứ nhất:
    - Đây là Triệu Liên-Phương nữ hiệp, ái đồ của sư thái Tịnh-Tuệ, chưởng môn phái Mê-linh. Trước nàng là vương phi của Lư Phật-Mă tước phong Khai-thiên vương. Sau này nàng cải tà qui chính, gia nhập bản giáo, t́nh nguyện làm thuốc cho các vị trong hội đồng trung ương giáo vụ luyện công. Nàng được phong làm cây thiên niên hà thủ ô. Ai thưởng thức nàng, tóc trắng thành đen. Mắt mờ thành sáng. Trí óc minh mẫn.
    Liên-Phương co gị đá vào mông Phạm Hổ. Y nghiêng ḿnh tránh khỏi, miệng la:
    - Dữ quá. Thuốc này dữ quá!
    Y chỉ vào thiếu phụ thứ nh́:
    - Người này tên Cao Huyền-Nga, đệ tử phái Sài-sơn, trước làm vợ Trần Tự-An. Sau v́ mộ tiếng bản giáo, xin gia nhập, hiến dâng tất cả làm thuốc cho các vị. Bản giáo phong cho tên cây thuốc tuyết sâm vạn niên.
    Đỗ Xích-Thập nắm lấy tay Triệu Liên-Phương:
    - Con mẹ nó thằng chăn trâu Lư Công-Uẩn. V́ nó mà mỗ phải phiêu bạt khốn khổ bao năm. Bây giờ mỗ dùng con dâu nó làm thuốc, luyện công, để ngày mai đánh con bà nó bọn triều Lư.
    Triệu Liên-Phương đưa mắt nh́n Hoàng-Liên, bà đổ oán hờn lên mụ:
    - Hoàng thái sư thúc. Thái sư thúc là đệ nhất cao nhân phái Mê-linh, mà thái sư thúc để cho bọn ma quỉ làm nhục đệ tử bản môn như vậy sao?
    Trong quá khứ, Hoàng Liên từng dan díu với Xích-Thập. Sau này cả hai đều già, mỗi người đi một ngả. Mụ kiếm bọn trai trẻ làm thuốc. Xích-Thập cũng vậy. Mới đây, mụ thưởng thức thanh niên Nguyễn Gia, rồi giết chết, lấy cật ăn sống. Thế nhưng nh́n Liên-Phương đẹp quá, mụ nổi máu ghen lên, phất tay một cái, ḱnh lực mănh liệt đánh vào tay Đỗ Xích-Thập. Xích-Thập vội thu tay lại. Y chửi thề:
    - Mụ ni cô ăn thịt chó, quạ mổ, điều tha. Mụ làm ǵ thế?
    Mụ Hoàng Liên cười the thé:
    - Tên dơ bẩn kia, mi không được đụng đến đồ tôn của lăo ni. Bằng không lăo ni sống chết với mi ngay lập tức. Mi nên biết rằng luật lệ phái Mê-linh từ hồi vua Bà đến giờ, là không bao giờ để người ngoài làm nhục đồng môn. Mai này lăo ni sắp xuất hiện làm tôn sư, mà không bảo vệ đồ tôn, c̣n ra thể thống ǵ nữa?
    Lê Ba an ủi Xích-Thập:
    - Thiếu ǵ cây thuốc khác trẻ hơn. Cây thuốc này đă ba mươi ba tuổi rồi, già như sơ mướp, ích ǵ mà sư đệ phải đụng đến, khiến mụ ni cô kia nổi giận?
    Xích-Thập ṿng tay ôm lấy Cao Huyền-Nga, kéo nàng vào ḷng. Cao Huyền-Nga cựa tay định thoát ra. Nhưng bà bị y ôm cứng, không dẫy được. Y ghé miệng hôn vào môi nàng:
    - Thơm quá, thơm quá.
    Cao Huyền-Nga kêu lên:
    - Sư thúc Dương Ẩn.
    Lê Ba núp trong phái Sài-sơn, ít người biết chân tướng y. Không ngờ Cao Huyền-Nga lại biết tung tích, gọi đúng đạo hiệu y. Y giật ḿnh hỏi:
    - Cô nương là đệ tử của vị nào trong bản phái? Tại sao cô nương biết mặt ta?
    Cao Huyền-Nga bật lên tiếng khóc:
    - Sư thúc tuy qui ẩn, nhưng không thể dấu tung tích được. Ngày giỗ thánh Gióng mười bốn năm trước, sư thúc có tiếp sư phụ đệ tử trong viện Thiên-văn. Bấy giờ đệ tử đi theo hầu sư phụ.

  10. #100
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Lê Ba tỉnh ngộ:
    - Th́ ra người là đệ tử của sư tỷ Hoàng Mai đấy.
    Y nói với Phạm Hổ:
    - Không nên đụng vào người đàn bà này trước mặt ta.
    Phạm Trạch cười rung hai môi quả chuối lên:
    - Này Lê tam sư huynh, thập muội. Phàm luyện công phải dùng đàn bà biết vơ công, tinh khí, tinh huyết, nước tiểu mới tốt. Thế mà cấm đụng vào đệ tử các vơ phái th́ kiếm đâu ra bây giờ? Tôi nghĩ, nếu như hai nàng này thuận dâng hiến cho hai vị Đỗ, Lê hẳn sư huynh, sư muội không cấm cản?
    Lê Ba hiểu ư Phạm Trạch:
    - Dĩ nhiên ta không nói ǵ.
    Phạm Hổ móc trong bọc ra hai viên thuốc đưa cho Xích-Thập:
    - Nhờ sư huynh ra tay cho.
    Xích-Thập búng tay một cái, hai viên thuốc hướng Cao Huyền-Nga, Triệu Liên-Phương, quay thực nhanh, kêu lên tiếng vo vo. Khi tới gần hai người, kêu vù một tiếng rồi vỡ tung ra thành bụi, chụp xuống đầu.
    Mỹ-Linh thấy thủ pháp của Đỗ Xích-Thập, nàng nhủ thầm:
    - Thủ pháp này nguyên của phái Tản-viên thời Lĩnh-nam, do ngài Trần Đại-Sinh chế ra, để trị bệnh. Ḿnh nghe phàm người bị bệnh, dù uống thuốc, dù thoa bóp cũng phải hàng giờ thuốc mới có kềt quả. C̣n lối phóng thuốc này, thấm vào da thịt ngay, chỉ vài khắc sau hiệu nghiệm. Tên Đỗ Xích-Thập là vai sư thúc chưởng môn Đặng Đại-Khê, nên y biết thủ pháp này. Không biết y phóng loại thuốc nào vào vương mẫu ta với Trần phu nhân?
    Trong đầu óc nàng loé lên đoạn Lĩnh-nam vũ kinh chép về thủ pháp này. Nếu luyện tinh thục, nó trở thành một thứ vơ công có sát thủ kinh khiếp. Nàng nhẩm đọc tâm pháp, rồi vận khí, quả nhiên tay nàng rung động mạnh. Không ngờ chân khí của nàng mạnh quá, phát ra tiếng véo. Cũng may từ chỗ nàng núp đến nhà thủy tạ khá xa, nên bọn Hồng-thiết không nghe thấy.
    Bỗng Cao Huyền-Nga rên lên một tiếng, ôm lấy Lê Đức, nàng ngồi vào ḷng y. Hai tay bá cổ y mà hôn vào hai môi y.
    Lê Đức phân trần với Lê Ba:
    - Tam sư huynh, đồ tử của sư huynh ái mộ đệ, chứ đệ không hề cưỡng ép nàng. Sư huynh khỏi bận tâm.
    Bên cạnh, Triệu Liên-Phương cũng ôm lấy Đỗ Xích-Thập trong hoàn cảnh tương tự. Mỹ-Linh kinh ngạc đến đờ người ra. Tôn Đản nói nhỏ:
    - Sư tỷ đừng quên bọn Hồng-thiết giáo chuyên dùng độc. Đỗ Lệ-Thanh nói rằng, mỗi khi họ muốn người con gái nào, chỉ cần cho người con gái ấy uống một viên thuốc, th́ dù gái tơ, dù bà già, dù mệnh phụ cũng cuồng lên như lợn phải nái. Chắc hai bà bị tên Đỗ Xích-Thập phóng thuốc ấy vào người.
    Mỹ-Linh định rút kiếm nhảy ra cứu vương mẫu, chợt có hai tiếng vo vo kêu lên inh tai nhức óc. Nàng đưa mắt nh́n: Từ hai phía bờ ao đối nhau, có hai vật tṛn, to bằng quả cam, lấp lánh như bạc đang quay thực mau, hướng lầu thủy tạ. Bọn Hồng-thiết giáo vội đúng đậy định bắt hai trái đó. Không ngờ hai trái bay đến nhà thủy tạ, tự nhiên đổi chiều bật ra xa, chạm vào nhau đến chát một tiếng. Khói bụi bay mù mịt, bao phủ khắp cả ao, lan đến bờ. Nhà thủy tạ nằm trong vùng khói.
    Lê Ba la lớn:
    - Nguy quá, chạy mau. Xích Trà-Luyện độc khí.
    Xích Trà-Luyện độc khí, một thứ ám khí do giáo chủ Tây-dương Hồng-thiết đời thứ nh́ chế. Loại độc khí này phát ra do một trái cầu. Trong trái cầu chia làm hai ngăn cách biệt với nhau. Một ngăn đựng bột độc, một ngăn đựng rượu. Khi trái độc ném vào đâu, vỏ vỡ tung phát ra tia lửa. Trong khi đó, rượu với bột độc lẫn với nhau, thành một thứ hỗn hợp cháy. Hỗn hợp gặp lửa, lập tức bùng lên, biến thành khói độc, bao trùm trong ṿng đường kính ba trượng (6 mét). Người nào dù công lực cao đến đâu ngửi vào, chân tay mềm nhũn ra như người không biết vơ.
    Loại độc khí Xích Trà-Luyện, chỉ ḿnh Nhật-Hồ lăo nhân biết chế. Trước đây trong thời gian Hồng-thiết giáo tranh giang sơn với Thập-nhị sứ quân, lăo đem ra xử dụng nhiều lần. Mỗi lần như vậy dù vơ lâm cao thủ đến đâu cũng đành bó tay chịu chết. Trong lúc quân hai bên giao tranh, trái độc Xích Trà-Luyện tung ra, đoàn quân bên địch hoàn toàn tê liệt. Cho nên vơ lâm Đại-Việt nghe đến tên đều táng đởm kinh hồn.
    Từ khi Nhật-Hồ lăo nhân bị đệ tử giam, dối rằng lăo chết rồi. Vơ lâm tưởng loại độc khí này tuyệt tích. Nào ngờ, hôm nay giữa lúc các đại ma đầu trong Hồng-thiết giáo họp, lại thấy độc khí Xích Trà-Luyện xuất hiện tấn công.
    Cả bọn vội qui tức, vọt người khỏi nhà thủy tạ vào bờ. Người chạy đầu là Phạm Hổ. Gần đến bờ, th́ ngay đầu cầu có ba người đứng dàn hàng ngang. Một người vung tay phát chiêu. B́nh, b́nh, b́nh. Bọn Lê Ba bị đánh bật tung trở lại thủy các. Tuyệt ở chỗ, tên nào tên ấy rơi ngay vào chỗ chúng ngồi.
    Đúng ra, với bản lĩnh cao thâm vô cùng của chúng, trên thế gian này, dễ ǵ có người chỉ phát hờ một chưởng khiến chúng bay vọt vào như thế. Nguyên chúng thấy độc khí Xích Trà-Luyện, vội qui tức, không thể vận khí được nữa, thành ra chúng trở thành người b́nh thường. Cho nên người kia chỉ phát chiêu nhẹ, khiến chúng bay vọt trở lại. Chúng ngộp thở, qui tức, lại bị đánh văng trở vào, bắt buộc chúng phải hít một hơi. Hơi độc nhập tạng phủ, gân cốt trở thành mềm nhũn, không xử dụng vơ công được, chứ chân tay không bị tê liệt hoàn toàn. Chúng kinh hoảng, ngồi im bất động.
    Bốn người đứng trên bờ cười ha hả, khoan thai theo cầu gỗ vào thủy các. Họ ngồi vào bàn trống của Vũ-nhất-Trụ, Đặng-Trường.
    Tôn Đản hỏi Mỹ-Linh:
    - Bọn nào, mà công lực mạnh đến như vậy? Không lẽ người của Khu-mật-viện?
    Tự-Mai nhăn mặt:
    - Khu-mật-viện không biết xử dụng độc khí Xích Trà-luyện. Cứ chờ xem.
    Một lát sau, khói tan dần, trong ánh sáng lờ mờ, Mỹ-Linh thấy bọn ma đầu, vương mẫu, cùng tất cả mấy cây thuốc đều ngồi ngay ngắn trên ghế, chân tay uể oải như người bệnh. Ba người lạ mặt, tay rót rượu bưng lên uống. Khi khói tan hẳn, Mỹ-Linh nhận ra bốn người là Nhật-Hồ lăo nhân, Vũ Nhất-Trụ, Đặng Trường và Nguyễn Chí.
    Mỹ-Linh kinh ngạc không ít, v́ rơ ràng Vũ Nhất-Trụ, Đặng Trường, Nguyễn Chí bị Khu-mật-viện giam, mà nay sao chúng lại ở đây. Không lẽ chúng vượt ngục? Hay chú nàng thả chúng ra rồi?
    Bọn Lê Ba nhận ra ba người. Y kinh hoàng kêu lên:
    - Sư phụ, nhị sư huynh, ngũ đệ.
    Không ai bảo ai, chúng đều phục xuống đất rập đầu binh binh lạy Nhật-Hồ lăo nhân, rồi phủ phục, không dám đứng dậy nữa.
    Bọn Đỗ Xích-Thập, Phạm Trạch, Lê Đức, Phạm Hổ, Hoàng Liên cùng bật lên tiếng kêu:
    - Sư phụ, ngũ ca. Th́ ra lăo nhân gia vẫn c̣n tại thế.
    Lê Đức liếc nh́n Lê Ba:
    - Cách đây hai mươi năm, tam sư huynh nói rằng lăo nhân gia qui tiên. Rồi làm lễ an táng, xây lăng, tuyên cáo di chúc của sư phụ... th́ ra láo cả!
    Nhật-Hồ cười nhạt:
    - Việc này Đặng Trường đă kể cho ta nghe. Ta cũng c̣n nhớ. Bấy giờ tuổi ta cao, ta sợ chết đi, uổng quá, nên ngày đêm lo luyện công. Hàng ngày ta cũng uống tinh huyết phụ nữ, đến nỗi mê muội không biết ǵ, bị tên Lê Ba nịnh hót, nên tin y, để y hầu hạ bên cạnh. Nhất, nhất bao nhiêu chỉ dụ, ta đều sai y truyền cho bọn mi. Y lợi dụng hoàn cảnh ấy, mưu phản ta, hại ta.
    Lăo chỉ vào Hoàng Văn:
    - Y biết dù có phản ta, cũng không nắm được giáo đồ. Y bàn với Nhất-Trụ và tên này. Y giả lệnh ta phái Đặng Trường đi Trung-Quốc, phái Đỗ Xích-Thập, Lê Đức đi Tây-dương, phái Phạm Hổ, Hoàng Liên đi Chiêm-thành. Trong khi ở nhà, ŕnh lúc ta xuống hầm tha Nguyễn Chí, rồi xông thuốc mê, giam ta. Một mặt y phao ta bị bệnh nặng. Y đem xác chết nào đó hơi giống ta, dối rằng xác ta. Các người đi vắng, khi về th́ y đă chôn ta từ lâu, v́ vậy các người tưởng ta chết thực.
    Rồi lăo tường thuật tiếp đoạn Mỹ-Linh vào cứu lăo với Nguyễn Chí, rồi Vũ Nhất-Trụ bị đánh lừa xuống hầm. Y kéo then cho hầm sập, đổ nước mong lăo chết ngộp như thế nào.
    Bọn Đỗ Xích-Thập, Lê Đức, Hoàng Liên xúm vào chửi mắng Lê Ba.
    Nhật-Hồ lăo nhân móc trong túi ra một b́nh thuốc, đưa cho Nguyễn Chí:
    - Trao thuốc giải cho Xích-Thập.
    Bọn Lê Ba bị trúng độc khí Xích Trà-Luyện, gân cốt rủn ra, không xử dụng vơ công được, chứ không đến nỗi tê liệt hoàn toàn. Nguyễn Chí trao cho Đỗ Xích-Thập một viên thuốc. Y bỏ vào miệng nuốt trửng, hướng vào Nhật-Hồ lăo nhân:
    - Đa ta sư phụ.
    Y rập đầu binh, binh bốn cái liền, rồi đứng dậy, ngồi vào bàn của ḿnh.
    Lê Đức, Phạm Hổ, Hoàng Liên xoè tay ra chờ đợi. Nguyễn Chí đưa mắt nh́n sư phụ. Nhật-Hồ lăo nhân mỉm cười:
    - Trao thuốc giải cho chúng.
    Nguyễn Chí trao thuốc cho ba người. Bọn Lê Đức bỏ thuốc vào miệng nuốt, rồi lay tạ Nhật-Hồ lăo nhân. C̣n lại chỉ có Lê Ba, Hoàng Văn.
    Lê Ba biết nếu không được thuốc giải, th́ trong ṿng ba ngày, công lực mất hết, y lập tức trở thành một người tàn phế. Y nháy mắt cùng Hoàng Văn, hướng Nhật-Hồ lăo nhân rập đầu binh binh:
    - Sư phụ, xin sư phụ mở rộng ḷng như biển, tha cho đệ tử một phen.
    Nhật-Hồ lăo nhân thản nhiên uống rượu.
    Đặng Trường cười nhạt:
    - Lê Ba, người c̣n dám coi ḿnh là đệ tử của sư phụ ư? Người đánh thuốc mê, giam sư phụ dưới hầm sâu hai mươi năm nay. Thế mà người dối rằng sư phụ qua đời. Người c̣n giả di chúc của sư phụ, bắt chúng ta tuân theo. Bây giờ người ǵ để nói không?
    Lê Ba vốn ngu dốt, xảo quyệt, đến nước cùng đường, y nghĩ: Bề ǵ ḿnh cũng chết, th́ ít ra ḿnh lôi kéo thêm mấy người nữa chết theo. Y nói:
    - Sư phụ, thực t́nh đệ tử không muốn phản sư phụ. Đây là do Vũ sư huynh cùng với Hoàng sư đệ bàn với nhau. Đệ tử vô t́nh nghe được, bị Vũ sư huynh ép theo. Mọi việc do đại sư huynh chủ trương hết.
    Đặng Trường cười nhạt:
    - Cứ như mi nói, th́ mi là đứa trung thành hẳn? Thế c̣n việc mi mưu chôn sống sư phụ cùng đại sư huynh với ngũ đệ cũng do ḷng tốt của mi mà ra chăng?
    Từ đầu đến cuối, Nhật-Hồ lăo nhân không nói một câu, bây giờ lăo mới lên tiếng:
    - Nguyễn Chí, việc thẩm cung tội nhân trong hội đồng giáo-vụ trung-ương không thể cho người ngoài biết. Vậy hăy đem những cây thuốc này đi chỗ khác đă.
    Nguyễn Chí móc trong bọc ra mấy viên thuốc. Y kéo hàm từng người trong đám đàn bà, rồi bỏ vào miệng mỗi người một viên thuốc.
    Y hỏi Phạm Hổ:
    - Đám đàn bà này có nguy hiểm chăng? Nên giam lại hay giết đi để trừ hậu hoạn.
    Phạm Hổ chưa kịp trả lời, th́ Nhật-Hồ đưa mắt nh́n qua những cây thuốc. Lăo vuốt râu:
    - Không nên giết. Giết đi thực phí phạm vô ích. Trên thế gian dễ ǵ kiếm được những cây thuốc quí như thế này.
    Phạm Hổ cầm dùi gơ vào chiêng ba tiếng. Lập tức từ phía Ngọc-lan đ́nh một lăo già tiến ra. Lăo nh́n thấy Nhật-Hồ, th́ run run quỳ xuống lạy như tế sao:
    - Lăo... lăo tiên sinh c̣n tại thế ư?
    Giọng nói đầy vẻ thương cảm, kính trọng. Nhật-Hồ lăo nhân vuốt râu cười:
    - Đinh Hiền, ta vẫn c̣n sống.
    Đinh Hiền chạy lại ôm lấy chân Nhật-Hồ lăo nhân mà khóc. Y tỏ ra cảm động thực sự.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. T̉A ÁN XÉT XỬ THEO LUẬT RỪNG !
    By Hải âu in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 12-12-2011, 07:55 PM
  2. NGỤY VĂN THÀ: VÁN BÀI LẬT NGỬA
    By hatka in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 31-07-2011, 07:24 AM
  3. Replies: 3
    Last Post: 26-04-2011, 06:44 AM
  4. ĐỪNG BÔI BÁC CÁC NHÂN VẬT LỊCH SỬ VIỆT NAM
    By chinhnghia in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 48
    Last Post: 10-01-2011, 12:07 PM
  5. PHẬT NGỌC HOÀ B̀NH - PHẬT TỬ BẤT B̀NH.
    By Hoang Le in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 7
    Last Post: 18-10-2010, 02:40 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •