Khi chĩa cần câu lên, là chiêu Phong suy hoa lạc thuộc kiếm pháp Mê-linh. Lúc giật cần câu bắt Nhất-Bách chính là chiêu Thiên vương xung thiên trong Thiên-vương trượng pháp phái Sài-sơn. Tóm lại, vơ công ngư nhân là vơ công Đại-Việt.
Mỹ-Linh gật đầu:
- Lê trưởng lăo nói đúng. Duy chiêu số ǵ, mà cái phao đập vào phía sau cổ Nhất-Bách, đến nỗi y bất động, tôi chưa hề nghe qua. Bây giờ chúng ta phải đuổi theo bốn người này cứu Đào trưởng lăo.
Lê Đức ngơ ngác:
- Trời đất rộng bao la, biết họ đi phương nào mà đuổi. Hơn nữa chúng ta đang ở trên đất Tống. Quanh vùng này người của Khu-mật viện Tống nhiều như kiến . Chúng ta cứ thủng thẳng, sẽ truy t́m sau.
Chợt Thiệu-Thái nh́n lên không, thấy đôi chim ưng theo dơi Triệu Thành đang bay lượn gần ngay bờ sông. Chàng hỏi Mỹ-Linh:
- Này biểu muội! Em thử đoán, sau khi Triệu Thành với bọn ḿnh rời soái thuyền, t́nh trạng mấy người đó ra sao?
Mỹ-Linh lắc đầu:
- Khó đoán được lắm. Em chỉ biết một điều, những người bị Đỗ phu nhân phóng độc, không biết Lê tiểu thư có cứu được họ không?
Đỗ Lệ-Thanh gật đầu:
- Nếu Hồng-Sơn đại phu hiện diện th́ cứu được. Tuy nhiên, dù không trị, trong ṿng ba năm họ cũng không đến nỗi thiệt mạng. Khi rời thuyền, tiểu tỳ trao cho Đoàn đề đốc chai rượu, gói trong một bao kín, thác rằng đó là mật kế của công chúa. Sau khi bọn Minh-Thiên lên bờ, thuyền trên đường về Đại-Việt hăy mở ra. Trong đó thần có bức thư, nói cho biết rượu có pha thuốc giải.
Thiệu-Thái nhăn mặt:
- Vậy bọn Dư Tĩnh, Địch Thanh, Quách Quỳ phải chịu đau măi hay sao? Tôi nghĩ chúng ta nên t́m chúng, rồi cho thuốc giải, hơn là để chúng đau như vậy.
Đỗ Lệ-Thanh biết ông chủ của ḿnh ḷng dạ lương thuần. Bà cung kính:
- Sau việc ở đây, tiểu tỳ cũng sẽ theo chủ nhân đi Biện-kinh. Tới nơi, tiểu tỳ t́m cách trao thuốc giải cho họ.
Thuyền đă trở về bến chợ. Mỹ-Linh bảo Đỗ Lệ-Thanh:
- Phu nhân với tôi lên bờ, chờ tên Luyện xem y có đến không?
Thiệu-Thái tường thuật vụ tên Luyện giả người coi chợ cho Lê Đức nghe. Y nhăn mặt ngẫm nghĩ:
- Tại trấn này, giáo chúng của ḿnh có hàng ngh́n. Tai mắt khắp nơi. Công chúa để thuộc hạ dọ hỏi tin tức y trước khi lên bờ gặp y.
Lê Đức gơ vào mạn thuyền ba tiếng. Một giáo chúng vào khoanh tay chờ lệnh. Y nói:
- Phiền chú lên mời đạo trưởng đạo Quảng-Đông xuống hầu giáo chủ.
Tên giáo chúng thưa:
- Tŕnh trưởng lăo, đạo trưởng Chu Tấn đă xuống thuyền chờ đón giáo chủ từ hôm qua. V́ chưa có lệnh giáo chủ, nên chưa dám xuất hiện.
- Thuyền của đạo trưởng ở đâu?
Tên giáo chúng chỉ sang con thuyền cực lớn đậu ngay trên bến:
- Thưa con thuyền kia.
- Mời đạo trưởng sang ngay.
- Thưa đạo trưởng bị lên cơn đau đớn cực kỳ, thành ra không ngồi dậy được.
Thiệu-Thái chợt nhớ lại hôm đại hội, c̣n thiếu chưởng quản đạo Quảng-Đông không về dự, thành ra chưa được giải Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng. Chàng vội đứng lên:
- Chúng ta sang đấy trị cho Chu huynh.
Lê Đức vẫy tay, thuyền phu nhổ sào, đẩy con thuyền sang sông, cặp vào con thuyền lớn. Lê Đức nhảy sang trước. Thiệu-Thái, Mỹ-Linh nhảy sang sau. Một viên giáo chúng mở cửa thuyền khoanh tay:
- Thuộc hạ quản huyện đạo Khúc-giang, Thân Minh xin tham kiến giáo chủ cùng trưởng lăo.
Thiệu-Thái vẫy tay:
- Miễn lễ. Phiền Thân huynh đệ đưa tôi vào thăm Chu đạo trưởng.
Thân Minh cúi đầu đi trước. Tới một khoang thuyền lớn, y nói vọng vào:
- Giáo chủ giá lâm.
Cánh cửa mở rộng. Bên trong có ba nữ giáo đồ quỳ gối hành lễ. Cạnh đó, một người râo tóc bạc phơ đang nằm thoi thóp thở. Thiệu-Thái vẫy tay cho Đỗ Lệ-Thanh:
- Phiền phu nhân thăm mạch Chu đạo trưởng dùm.
Đỗ Lệ-Thanh cầm tay Chu Tấn bắt mạch. Lát sau bà nói:
- Tŕnh giáo chủ bệnh của Chu đạo trưởng không có ǵ đáng ngại. Chỉ v́ quá một năm, không nhận được thuốc giải, thành ra độc chất hành hạ mà thôi.
Thiệu-Thái vận khí, vung chưởng vỗ vào đầu Chu Tấn một cái như gió thoảng. Chu Tấn đang rên rỉ, đau đớn. Y kêu lên tiếng kêu ối rồi ngồi bật dậy. Máu mũi y chảy ra xối xả. Một nữ giáo chúng vội trao cho y chiếc khăn lớn. Lạ thay, máu chảy đến đâu, da mặt Chu-Tấn hồng hào tới đó. Khoảng nhai dập miếng trầu, máu không chảy nữa.
Bookmarks