Page 10 of 17 FirstFirst ... 67891011121314 ... LastLast
Results 91 to 100 of 163

Thread: Chuyện Bên nhà VN

  1. #91
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Chuyện Bên nhà VN

    Chuyện Bên nhà VN
    “Thượng đế”





    Trước kia, thời kinh tế bao cấp, nhà nước có ǵ cho dân cái nấy. Có cái mà ăn, mà mặc là may lắm rồi. Gạo mốc lẫn bông cỏ, vải thô xám xịt... ai nấy đều hí hửng mà nhận. Thỉnh thoảng một số hàng rót xuống. Người nhiều mà hàng chỉ dăm cái. Tính ra ba người một vỏ xe đạp, bốn người một cái mền, mười hai người một cái b́nh thủy... Cứ có hàng phân phối là hên lắm rồi, mọi người xúm vào bốc thăm. Thật ra người cần th́ không mua được hàng, người mua được hàng th́ nhằm thứ không cần lắm nhưng cũng ráng xí phần v́ có thể mang ra ngoài chợđen bán.



    Khi đó người ta tranh nhau, giành giật đểđược hưởng “tiêu chuẩn”. Hàng hóa quá ít nên dù hàng dở, hàng quá đát, màu sắc kiểu cọ xấu, người mua bỏ tiền ra cũng phải tranh giành cầu cạnh. Những món hàng có giá thuộc về “thủ trưởng” hoặc tuồn bán ra cho con buôn.

    Một bà già nhớ lại:

    - Thời ấy, con gái bách hóa có giá lắm.

    Đúng là thời khó khăn, người được trọng vọng nhất chính là các bà bán hàng ở cửa hàng nhà nước. Nhờ nắm trong tay hàng hóa độc quyền nên bà đầy oai quyền ban phát ân huệ cho mọi người. Quen biết với bà thật là hân hạnh, là “quen lớn”. Khi có mặt hàng mới, các bà được ưu tiên mua “nội bộ”, ra tới cửa hàng th́ mách cho người quen đến hớt trước nên hàng hóa chẳng bao giờ đến được tay đám dân thường khốn khổ không một mối quen biết.

    Bởi thứ ǵ cũng theo kế hoạch nên nhà máy cứ “nhắm mắt” sản xuất theo kế hoạch được giao, không cần biết nhu cầu của xă hội ra sao. Hàng sản xuất xong lại nhắm mắt phân phối chẳng cần biết khách hàng có cần mặt hàng đó không và hàng có đến đúng tay người cần.

    Cũng may từ ngày nền kinh tế thị trường mở cửa, hàng hóa dồi dào hơn, dần dần người bán cần người mua. Khách hàng không cần xin xỏ để được bố thí nữa. Để chứng tỏ sự thay đổi mang tính cách mạng này, một khẩu hiệu quyết liệt được tung ra mọi chỗ đến nỗi trở thành một thành ngữ phổ biến: “Khách hàng là thượng đế”.

    Quả là cuộc cải cách lớn.

    Không c̣n kiểu kế hoạch ngày trước ta sản xuất kệ ta, khách hàng cần thứ ǵ mặc họ. Các nhà máy, công ty, xí nghiệp, cửa hàng... sản xuất, buôn bán theo nhu cầu, theo đơn đặt hàng của thị trường. Khách hàng thực sự là thượng đế bởi thượng đế không chịu móc hầu bao th́ nền kinh tế tŕ trệ ngay.

    Nhất là phần buôn bán trực tiếp phải lo o bế khách dữ lắm.

    Thế là xảy ra cuộc chiến giành giật khách hàng.

    Thêm nữa, dân số ngày càng gia tăng, người khôn kẻ khó. Ai cũng kêu thời buổi giờ sao làm ăn khó quá! Sản xuất bị nước ngoài chèn ép, thôn tính, buôn bán theo kiểu gối đầu, giao hàng trước, thâu tiền sau nên lâu lâu bị giật một lần sập vốn... Cứ buôn bán làm ăn mặt nào kiếm được th́ bao nhiêu người đổ xô nhảy vào. Nên chi chụp được khách thật mừng húm, lo mà túm chặt lấy kẻo con mồi sổng thoát.

    Thật ra, buôn bán lẻ cũng c̣n một số cửa hàng nhà nước sót lại bán hàng đủng đỉnh. Nhân viên bán hàng nhận lương biên chế, không sợ bị đuổi việc, thất nghiệp nên khách muốn mua hàng hay không cũng mặc, nhân viên không cần vồn vă mà cứ thong thả. Ở thời buổi đáng lẽ được săn đón tấp nập th́ cái không khí nhàn hạ khiến khách hàng đụng phải lại đâm ra rụt rè...

    Ngược lại tư nhân sôi nổi mọi cách để hút khách.

    Cửa hàng bán quần áo nói:

    - Chị cứ mặc thử không vừa mai mang tới đổi.

    Nếu người quen có thể mua hàng qua điện thoại, chị bán hàng cho người mang tới nhà. Chị ta kiêm luôn tư vấn khách hàng, mập ốm cao gầy nên mặc kiểu nào. Không thích cho đổi kiểu khác, hàng lỗi cho đổi hàng.

    Cuối buổi chợ, một bà nội trợ đưa trái lựu đă bóc vỏ, bẻ đôi cho cô bán hàng nói chua quá, xin đổi. Cô bán hàng nói đợt này trái nào cũng chua nên sẵn sàng đổi cho bà trái thơm hay lê ki ma thế.

    Quả trứng hư cũng đổi được ngay. Cô bán bánh mời ngọt ngào:

    - Bánh bông lan hôm nay hơi khô, cô đổi bánh chuối. Hôm qua bánh gan hơi nhăo em sẽ báo chủ hàng làm lại.

    “Thượng đế” bây giờ sướng thiệt, có tiền mua tiên cũng được. Chỉ ngồi nhà “a lô” là cơm bưng nước rót tận nhà. Không phải xe xực tắc đi rong mà hàng bún ḅ mở trong hẻm nhỏ, buổi trưa, chủ cho nhân viên chạy xe rong các hẻm chung quanh mời, tô bún để trên khay mang đến nhà nóng bốc khói, một tiếng sau nhân viên quay lại thu tô mới lấy tiền. Mở máy vi tính ra, gơ lóc cóc vài cái là có người khiêng tủ lạnh, cái ti vi... lên tận tầng lầu thứ hai mươi mấy. Bất động sản đóng băng nên chủ đầu tư cho khách hàng ở thử căn hộ chúng cư. Nếu mua rồi không thích th́ trả lại hoặc nhờ công ty t́m người cho thuê giùm...

    Thương hiệu lớn quảng cáo mạnh, cửa hàng đẹp, nhân viên chuyên nghiệp được huấn luyện qua lớp chăm sóc khách hàng. Hàng quán nhỏ không tốn tiền quảng cáo nhưng có nhiều chiêu khác để gom khách.

    Cách thông thường nhất là cho nhân viên đứng dàn xuống đường đợi ai đi qua túm lấy kéo vào. Khách đi bộ th́ nắm tay, nắm áo, khách đi xe th́ giữ lấy đầu xe đẩy quẹo vào. Tóm được khách đẩy lọt cửa hàng là xong. Mua bán được hay không là phần tiếp theo của nhân viên trong tiệm.

    Những khu phố đặc trưng như Nguyễn Trăi, Lê Văn Sỹ chuyên bán hàng thời trang, Tôn Thất Tùng bán máy vi tính, Nguyễn Đ́nh Chiểu tập trung hàng đám cưới... Bán cùng một loại hàng hóa, nên cạnh tranh rất mạnh.

    Mấy tiệm chụp h́nh làm giấy Chứng minh nhân dân liền nhau. Hễ thấy người nào trờ tới ngơ ngác là cửa hàng nhảy ra níu kéo, hai người kẹp chặt khách ở giữa, hoặc giữ chặt xe máy, lôi xềnh xệch vào hàng của ḿnh. Anh nào chậm chân làm mất khách liền bị chủ tiệm cằn nhằn ngay.

    Hàng nào cũng có nhân viên chuyên kéo khách như vậy. Nhiều nhất là hàng ăn, hai tiệm phở gần nhau, chủ cử nhân viên xuống đường đứng sẵn đó ngoắc tay lia lịa vẫy gọi, mời chào, chiếc xe nào vừa rề rề chậm lại là tóm ngay dắt vào băi, không để một người nào lọt qua cửa hàng bên cạnh... rồi đến quần áo, tủ bánh bao nhỏ xíu chỉ ngồi ngoài vỉa hè cũng tích cực đứng vẫy khách từ xa. Thật ra th́ cách này cũng hiệu quả lắm v́ một cô cho biết:

    - Tôi chỉ mới nh́n, chưa quyết định th́ chiếc xe đă bị giằng lấy dắt đi gửi nên thôi vào quán ăn cho rồi.

    Thời buổi người khôn của khó nên trộm đạo cũng lẫn vào đóng vai “thượng đế”. Nhiều đoạn clip quay cảnh thượng đế từ ông già bảy mươi đến em bé lên mười, phụ nữ mang bầu... thó quần áo, laptop, sách... vào túi quần, giỏ xách. V́ vậy nhiều cửa hàng yêu cầu khách phải gửi túi xách vào tủ cá nhân.

    Một cô đến mua hàng tại cửa hàng thời trang đường Nguyễn Trăi. Theo thông lệ, nhân viên yêu cầu cởi áo khoác để vào ngăn tủ có khóa, nhất là trong tiệm có nhiều loại giống chiếc áo và c̣n đắt tiền hơn nên sợ bị tráo hay mất trộm. Cô gái tự ái v́ chiếc áo mắc tiền mua từ ngoại quốc nên ở đây không thể “đụng hàng”. Thế là xảy ra căi cọ giữa hai bên. Cô móc điện thoại méc bạn. Anh bạn nhào đến chẳng hỏi chẳng rằng lấy dao bấm ra đâm loạn xạ nhóm nhân viên làm chết một người và bốn người bị thương.

    Là cửa hàng thời trang nên nhiều khách hàng thuộc nhóm tay chơi, sừng sỏ... Đối lại, nhân viên bán hàng cũng thời trang không kém. Cũng tóc nhuộm xanh đỏ, tai đeo khoen... cũng anh chị dữ lắm mới tỏ đẳng cấp cửa hàng, mới trấn áp được loại khách hàng “chảnh”, ưa gây sự.

    Như trường hợp trên, nhóm nhân viên được giao nhiệm vụ bán hàng, trông coi hàng hóa, nếu khách không gửi đồ dùng trong tủ, lỡ chủ tiệm bắt gặp th́ anh nhân viên bị khiển trách, trừ lương.

    Trấn áp khách hàng quá đà khi nhân viên bảo vệ tự phong cho ḿnh quá nhiều quyền hành. Không ai quên tiệm cơm Minh Đức từng hai lần đánh thực khách vào bệnh viện. Một lần là vợ ông tham tán Việt v́ tội xin đổi đĩa thức ăn và lần thứ hai là ông Việt kiều Hà Lan dám nhờ nhân viên bảo vệ lấy xe giùm, vốn là công việc chính của nhóm bảo vệ. Chuyện này khiến nhiều người tẩy chay tiệm cơm.

    Đó là quán lớn, nổi tiếng, khách Việt kiều và ngoại quốc thường được dẫn đến đây, một quán ăn Việt như kiểu quán Bà Cả Đọi. Huống hồ ở những hàng b́nh dân th́ t́nh trạng c̣n tệ hơn.

    Hà Nội lừng danh với những hàng bún mắng, cháo chửi, ốc lắm mồm. Dù sao tự khách hàng sẵn sàng đến tận nơi nghe chửi xối xả để được ăn bát bún coi là ngon chứ bà quán đâu có ép. Thế mới biết miếng ăn quan trọng nhường nào, đâu phải quá khẩu thành tàn như các cụ xưa vẫn bảo!

    Mặc dù có nhiều thay đổi nhưng nếu khách hàng tưởng ḿnh thực sự là thượng đế th́ chỉ là huyễn hoặc. Bước vào cửa tiệm nhằm lúc cô bán hàng đang ăn quà vặt hay tán gẫu với bạn bè th́ nên biết điều nhẹ nhàng rút lui. Cô bất đắc dĩ đứng lên v́ bị làm phiền. Xem hàng không mua chẳng những bị chửi sa sả mà có khi c̣n bị ăn tát. Những việc này không phải hiếm hoi lâu lâu xảy ra một lần mà đă trở thành những “thương hiệu” đặc biệt của Hà Nội.

    Không kể thói quen đốt vía vẫn c̣n khắp nơi.

    Cho nên khẩu hiệu Khách hàng là thượng đế, xét ra từ hô hào đến thực tế c̣n xa lắm và c̣n tùy thuộc vào dân trí nữa.

    Saigon cô nương

  2. #92
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Chuyện Bên nhà VN

    Chuyện Bên nhà VN
    Giă từ Đoàn Xuân Ngọc


    Đoàn Xuân Ngọc(trái) với Văn Quang 2006

    Thưa bạn đọc,
    Ở vào cái tuổi tôi, cứ vài tuần lại nhận được tin buồn về một người bạn đă “ra đi”. Dù quen thân hay sơ đều thấy nao nao một nỗi ngậm ngùi. Vậy trong bài này, trước hết xin phép bạn đọc cho tôi được gác lại chuyện thời sự vào đoạn sau để được vĩnh biệt một người bạn rất thân của tôi vừa từ trần.
    Đó là ông Đoàn Xuân Ngọc, tục gọi là Ngọc Chả Cá, nhưng trong những loạt bài phóng sự của tôi từ trước những năm 1975 đến sau 75, ông là một nhân vật chính, mang “biệt danh” Ngọc Toét. Lại phải xin nói ngay rằng mắt ông không hề toét, sở dĩ tôi tặng ông cái nick name này v́ ông thường hay dụi mắt mỗi khi cao hứng đấu láo với bạn bè.

    Vả lại cũng để dễ dàng phân biệt với nhiều ông Ngọc khác như Ngọc Khùng, Ngọc Ghẻ...
    Ông Đoàn Xuân Ngọc từ trần tại San Jose vào lúc 0g45 sáng 25/9/2012, hưởng thọ 81 tuổi. Ông sinh vào tháng 9 năm 1932, hơn tôi đúng 1 tuổi, tôi cũng sinh vào tháng 9 nhưng là năm 1933. Ông mất sau khi các con ông và bạn bè tổ chức mừng sinh nhật của ông đúng 1 ngày.
    Nếu bạn đọc đă từng nghe nói đến món ăn rất nổi tiếng là chả cá Hà Nội, th́ đó chính là gia đ́nh ông Ngọc toét đă khai sinh ra cái cửa hàng ấy và nó c̣n tồn tại cho đến ngày nay vẫn ở nơi chốn cũ và vẫn là căn nhà cũ. Hiện nay cửa hàng do người em ông trông coi, vẫn đắt khách và vẫn mang hương vị “ngàn xưa”. Thỉnh thoảng ông Ngọc toét từ Mỹ ghé về “cưỡi ngựa xem... cá thôi”. Hai anh em ông này rất giống nhau, nh́n là biết ngay. Cũng cao cao, gầy gầy, xương xương, mặt cũng hơi dài dài, và... mắt cũng không toét.
    Một điều đáng ngạc nhiên là ông Ngọc sinh trưởng trong “môi trường chả cá”, đúng là “con nhà ṇi” mà không hề biết ăn mắm tôm. Đặc điểm khác là ông không bao giờ tốn tiền đi dancing, không chơi bất cứ thứ “cờ bịch” nào, chỉ lai rai thích nhậu.

    Anh hùng ngơ Chả Cá
    Ông Ngọc nổi danh một thời ở Hà Nội khi c̣n rất trẻ. Khi chưa quen biết ông, tôi nghe thiên hạ đồn rằng hồi Hà Nội c̣n thuộc quyền cai trị của Pháp (vào thập niên 40-50), mấy anh Tây lai, Tây thật, dân học trường Tây hay bắt nạt mấy anh học tṛ Việt. Chúng nó toàn là công tử “nhà mặt phố, bố làm to”, cũng y chang như các con ông cháu cha bây giờ vậy. Có thằng bố là chánh sở mật thám, có thằng là con một chánh sở phủ Toàn Quyền...
    Nhưng có lần chúng chui vào ngơ Chả Cá đánh lộn, ông Ngọc liền cắt tai một thằng Tây con khiến cả bọn từ đó không dám vênh váo ở Hà Nội nữa. Thế là ông thành “anh hùng Ngọc Chả Cá”.
    Cho đến năm 1953, ông được lệnh động viên vào khóa 4 Trường Sĩ Quan Trừ Bị (TSQTB) Thủ Đức. Ông ở Đại Đội 2, tôi ở Đại Đội 3, cách nhau một dăy nhà, giữa khu đó có một băi cỏ, chúng tôi dùng làm sân bóng chuyền. Có những ngày thứ bảy chủ nhật không được đi phép ra Sài G̣n, chúng tôi quần thảo nhau ở băi cỏ cho đỡ buồn. Tôi gặp “người hùng Ngọc Chả Cá” ở đó. Chẳng hiểu sao ông lại khoái tôi, rủ đi lên câu lạc bộ uống bia. Tôi không uống rượu từ nhỏ nên chỉ ngồi nhâm nhi ly cà phê.
    Từ đó chúng tôi thân nhau, ông kể khối chuyện về những ngày thơ ấu. Nét đặc biệt nhất của Ngọc Chả Cá là nói chuyện rất có duyên mà không bao giờ cười. Ông nói thật hay bịa chuyện, nói dóc, chẳng biết đâu mà lần.
    Có lần ông ngồi giữa Brodard với khá đông anh em, ông thản nhiên nói: “Tao mới gặp em ca sĩ XX... em hỏi có biết tại sao mặt em bị rỗ hoa không?” Anh em lắng nghe, ông nói tiếp: “Em kể, tháng trước mới căi nhau với anh Hùng, anh ấy căi hăng quá làm nước bọt bắn vào mặt em, thế là em bị rỗ hoa”. Những câu chuyện “ngất ngưởng” như thế khiến bạn bè rất khoái nghe ông đấu láo.
    Từ đó, tôi lại có thêm một nhân vật phóng sự nữa là ông Hùng Sùi. Thật ra, trong loạt phóng sự của tôi, có 3 nhân vật “trung tâm” là Ngọc Toét, Hùng Sùi và Mai Hắc Lào (đều là bạn thân của tôi), để làm “đối trọng” với 3 nhân vật ấy có 3 nhân vật “dân sự” là Pôn Húc Con, Pôn Húc Bố và bà Phán Phom.

    Trên chuyến tàu ra Bắc
    Tôi nhớ rất rơ, trên chuyến tàu Gascogne chở Sinh viên Sĩ quan (SVSQ) từ Sài G̣n ra Bắc học giai đoạn cuối khóa vào khoảng cuối tháng 3 năm 1954, Đại đội (ĐĐ) tôi và ĐĐ2 học tại Trường Commandos Nord VietNam ở Băi Cháy-Hạ Long; c̣n hai ĐĐ khác học stage ở Đồ Sơn. Ba ngày nằm trên tàu biển, ĐĐ tôi may mắn được nằm ở khoang tàu trên cùng, đỡ bị say sóng. Nhưng ngày 2 buổi đi xuống hầm tàu lấy cơm, vất vả hơn đi hành quân. Phải leo xuống chừng mười cái cầu thang hẹp téo vừa đủ một người đi mới đến bếp. Hàng mấy trăm SVSQ chen chúc nhau, sức yếu, tôi lại chỉ nhờ vào tài “xung phong” của ông Ngọc Chả Cá và ông Hùng mới có cơm ăn.
    Hai tháng ở trường Commandos quả thật gian nan, lúc đó mới biết cái cầu khỉ nguy hiểm như thế nào. Cơm để trên đỉnh núi, đi ca nô ra tập leo núi, không leo được đến đỉnh núi với 1 cái dây duy nhất th́ nhịn đói. C̣n phải học nhiều tṛ nguy hiểm nữa để trở thành một SQ chỉ huy Commandos (hồi đó chưa gọi là Biệt Động Đội). Chúng tôi vẫn sát cánh bên nhau, chia sẻ những khó khăn và cùng tốt nghiệp khóa này.
    Trở lại Trường SQTB, làm lễ măn khóa xong là anh em xa nhau. Ông Ngọc về chiến đấu ở sư đoàn bộ binh, ông Hùng Sùi và Mai Hắc Lào về nhảy dù, tôi về làm huấn luyện viên Trường Comandos từ Băi Cháy mới dọn vào Đồng Đế-Nha Trang (tháng 6-1954). Nhưng lại cái số, chỉ hơn một năm sau, tôi được lệnh về phục vụ tại Nha Chiến Tranh Tâm Lư thuộc Bộ Quốc Pḥng.

    Bài báo duy nhất của Đoàn Xuân Ngọc
    Vào thời kỳ chiến tranh mới bộc phát tại miền Nam Việt Nam (khoảng năm 1960), chưa có nhiều phóng viên nên tôi và anh em trong ṭa soạn mấy tờ báo Quân Đội thường phải đi làm phóng sự chiến trường. Măi sau này, khi chúng tôi huấn luyện được một khóa Phóng Viên Tiền Tuyến, gửi về công tác tại các Sư Đoàn, các anh ấy đều rất xuất sắc, lúc đó tôi mới đỡ phải khăn gói ra máy bay bất cứ khi nào cần.
    Một lần tôi đáp trực thăng xuống mặt trận vùng Đồng Bằng Sông Cửu Long, trên cánh đồng giữa tỉnh Chương Thiện. Chiến trận chưa kết thúc hoàn toàn, đây đó c̣n vương mùi khói súng, thỉnh thoảng c̣n nghe tiếng đạn nổ. Vừa xuống máy bay, đă thấy ông Ngọc toét chạy tới. Tôi hỏi đùa: “Mày đánh trận này sao?”. Ông Ngọc cười ha hả: “Tao đấm chứ không cần đánh”. Sau đó ông tường thuật lại chi tiết trận đánh này, tôi chưa ghi chép xong th́ trực thăng đă cất cánh tới quân khu 4. C̣n một số chi tiết, về đến ṭa soạn, tôi phải điện thoại hỏi lại ông Ngọc. Ông tường thuật, tôi viết bài, sau đó kư tên chung bài “Tường tŕnh của Đoàn Xuân Ngọc và Văn Quang” trên báo Chiến Sĩ Cộng Ḥa.
    Đó là bài báo duy nhất của ông Đoàn Xuân Ngọc.

    Nhân cách đặc biệt của Ngọc Toét
    Tôi phải nói thẳng ra là ông Ngọc có một nhân cách rất đặc biệt “không giống ai”. Ông quen biết nhiều, giao thiệp rộng từ “cánh giang hồ” đến “dân chơi Cầu Ba Cẳng” và cả những vị “ăn trên ngồi trước”. Nhưng với ai ông cũng cư xử giống nhau. Tốt là bạn, xấu là thù, rất rơ rệt, không cần màu mè riêu cua. Vợ một “ông lớn” nói ngang, ông “xạc” ngay tại chỗ. Ông luôn hết ḷng v́ bạn, không nghĩ đến ḿnh. V́ vậy, bạn ông rất nhiều và ai cũng “khoái” ông. Tôi không dùng chữ “quư trọng”, bởi thật sự trong chữ “khoái” có cả ḷng quư trọng rồi. Cái tin ông mất khiến anh em khắp nơi thương tiếc vô cùng, những cú điện thoại, những cái email từ khắp nơi gửi đi, gửi đến tới tấp.
    Mặc dù chúng tôi đều biết ông bị ung thư đến thời kỳ thứ tư. Vài tháng trước, khi điện thoại cho tôi, ông nói tỉnh bơ: “Tao đi khám, bác sĩ không cho thuốc ǵ hết, tao hết thuốc chữa rồi. Gửi lá đu đủ cho tao”.
    Cháu Thanh, con gái ông, về Sài G̣n gặp tôi, mang theo một bao lá đu đủ về Mỹ cho bố. Nhưng có lẽ đă quá muộn. Tôi thường điện thoại hỏi bệnh t́nh ông, ông vừa đeo b́nh oxy vừa trả lời. Có khi khỏe, ông vui như tết. Vẫn cái giọng “giang hồ”, bất cần đời, ông thản nhiên chấp nhận sự “ra đi”. Có lẽ những người bạn tôi, ở vào cái tuổi 80, ai cũng dễ dàng chấp nhận điều không ai tránh khỏi này. Nhưng ở ông sự chấp nhận ấy có vẻ “b́nh thường” như đi shopping.

    Kỷ niệm cuối cùng
    Trước đó một tuần, tôi gửi mail nhờ anh Hồ Đăng Trí sắp về Việt Nam, mua giùm chúng tôi 2 hộp thuốc tim mạch và cũng có lời dặn ḍ rằng nếu anh không lấy tiền, lần sau tôi không dám nhờ anh nữa. Anh Trí vui chuyện nói với ông Ngọc, ông nhất định đ̣i trả tiền 2 hộp thuốc. Ông Ngọc gọi điện thoại cho tôi bắt tôi phải nhận, ông nói “tao sắp đi rồi, c̣n cái ǵ làm được cho mày th́ tao làm”. Buộc tôi phải nhận. Ông linh cảm thấy ngày ra đi của ḿnh nên trước khi Hồ Đăng Trí về Sài G̣n ngày 04 tháng 09, ông nói: “Chắc khi Trí về đến San Jose không c̣n gặp anh nữa đâu”.
    Quả đúng như thế, Trí c̣n ở Sài G̣n, mới 5 giờ sáng đă gọi cho tôi báo tin ông Ngọc mất đêm qua rồi. Tuổi già không ngủ được, tôi thường dậy vào lúc 2, 3 giờ sáng, lúc đó tôi đă nhận được hàng chục cái email báo tin buồn này. Bà xă tôi khóc, tôi ngồi lặng, dù biết trước mọi chuyện sẽ phải đến như thế. Bà xă tôi kể lại là khi ông Ngọc về Sài G̣n ở nhà tôi, ông nói chuyện với một bà cô ở Hà Nội, bà xă tôi thấy ông chảy nước mắt. Bà tự hào rằng: “Anh chơi với ông Ngọc gần hết cuộc đời mà chưa thấy ông Ngọc khóc. Em thấy rồi. Con người t́nh cảm của ông ấy sâu sắc lắm”. Có lẽ v́ thế, ông có những người con trai và con gái ở bên ông rất có hiếu, rất thương bố. Cậu con trai đi làm về là buổi chiều đến tắm cho bố, con gái phục vụ bất cứ thứ ǵ ông cần. Mấy người con ông c̣n ở Việt Nam cũng hết ḷng với bố như vậy.

    Lời hứa năm trước không thực hiện được
    Năm trước, ông về Hà Nội giỗ thân phụ, khi vào Sài G̣n, ông có nhiều bạn bè nhà cao cửa rộng, có ông c̣n có cả khách sạn, mời ông tới ở. Nhưng ông nhất định chui lên căn pḥng nhỏ của tôi, ở chúng cư cùng chúng tôi. Ông chiếm cái bộ salon nhỏ, đồ đạc để đống dưới gầm bàn ăn, tiếp đủ loại khách ở đó, đêm nằm xem ti vi và nói chuyện đời xưa với tôi. Ông coi đó mới chính là cuộc sống của những anh già. Bảy ngày sau, khi ông gọi taxi ra phi trường về Mỹ, hai anh già cầm tay nhau, ông hứa “năm sau tao lại về với mày”.
    Nhưng năm nay... không bao giờ ông Ngọc về lại cái chúng cư nghèo nàn nhỏ hẹp này nữa! Ngọc ơi, ông ra đi có nhớ lời hứa này không? Hay là chúng ta hẹn gặp nhau ở một nơi vĩnh hằng?


    Dân không ngu như các ông tưởng
    Đến đây tôi trở lại với câu chuyện hằng tuần.
    “Một bộ phận không nhỏ doanh nghiệp, người dân chưa có hành động quyết liệt trong việc đấu tranh với các biểu hiện tiêu cực, tham nhũng, ngược lại c̣n đồng t́nh, tiếp tay cho hành vi tiêu cực, tham nhũng để giành được lợi thế trong kinh doanh hoặc được “ưu tiên” giải quyết công việc”.
    Đó là nhận định gần đây nhất, trong buổi báo cáo tại phiên họp của Ủy ban Thường Vụ Quốc hội Việt Nam đầu tuần trước trong báo cáo công tác Pḥng chống tham nhũng năm 2012.
    Nói rơ ràng hơn là nhận định này đổ tội tham nhũng lên đầu dân. Rơ ràng hơn nữa là tại người dân ngu quá nên mới có tham nhũng hoặc không diệt được tham nhũng v́ “mấy anh dân đen”, cứ thích đút tiền cho quan để được giải quyết công việc nhanh chóng, chứ không phải do quan muốn “ăn tiền”. Quả là một nhận định “sâu sắc quái gở”. Có anh dân đen lại thích mang tiền mồ hôi nước mắt –có khi là cả máu– của vợ con ḿnh đi dâng cho người khác. Có là khùng! Ông dân này vào nhà thương điên Biên Ḥa từ lâu rồi.

    Đút lót xong là muốn... chửi
    Xin thưa thật một điều rất thật là anh dân đen đút tiền cho quan có chức có quyền, được một chữ kư xong là anh dân đen muốn chửi thề rồi. Chẳng qua anh ta không dám chửi ở nơi công sở v́ sợ các ông... bỏ tù thôi, chứ về nhà là ông chửi vung thiên địa, chửi với vợ con, chửi với hàng xóm và ông ta sẽ “ghi nhớ đời đời” vụ đút lót này chứ không thể quên. Nhưng ra đường th́ anh dân đen lại sống ngoan ngoăn... dưới pháp luật, dù pháp luật đôi khi vô t́nh với anh ta. Chẳng qua là anh dân đen không dám nói công khai v́ nói công khai th́ anh ta tiêu đời, bởi luật pháp quy định rằng người hối lộ cũng có tội, đi tù như chơi.
    Quy định hiện hành thực chất đặt người đưa hối lộ và nhận hối lộ vào thế cùng thuyền.
    Ông Trần Đức Lượng, Phó Tổng thanh tra Chính phủ, nói rằng: “Thực tế hiện nay có những trường hợp đưa hối lộ do bị gợi ư, ép buộc nhưng v́ sợ ảnh hưởng đến công việc, quyền lợi của ḿnh nên buộc phải chấp nhận. Tuy nhiên, nếu sau đó người đưa hối lộ tố cáo th́ lại có thể bị truy tố v́ tội đưa hối lộ”. Thật ra, người đưa hối lộ hầu hết bị ép buộc chứ chẳng ít có ai tự nguyện, trừ thành phần bị bắt quả tang trộm cướp lừa đảo muốn chạy tội.

    Cái sự đời tṛng tréo
    Mà anh dân đi tù th́ đúng ngày đúng tháng mới được tha, chứ c̣n quan, tiếng là ṭa xử đi tù lâu hơn, tội nặng hơn nhưng thường được giảm án tùm lum, có khi c̣n ra tù trước cả người mang tiền đi hối lộ.
    Ấy cái sự đời nó tṛng tréo như thế nên anh dân không dám ho he. Không dám ho he không có nghĩa là anh ta ngu, càng không có nghĩa là “dân trí kém”. Anh ta biết hết, hiểu hết, ghi nhớ lâu dài, nhưng không nói ra mà thôi. Chẳng tin, thử làm một cuộc khảo sát 100 người dân xem, chắc chắn sẽ được câu trả lời là “bây giờ tham nhũng nhiều quá, đếm không hết, kể không xuể”. Tại sao anh “dân ngu” không nói? C̣n một lư do dễ hiểu nhất là nói ra cũng bằng thừa, nó là thứ chuyện ai cũng biết như “đói phải ăn, khát phải uống” chứ có ǵ lạ đâu.
    Cũng may, ngay sau khi báo cáo đọc, Phó Chủ tịch Quốc hội Huỳnh Ngọc Sơn nói: “Dân không bao giờ muốn bỏ tiền nhà đi đút lót, v́ các ông đ̣i ăn nên dân mới phải đút. Không nên nhận định người dân tiếp tay cho tham nhũng, sẵn sàng bôi trơn. Chỉ v́ các ông tham nhũng buộc người dân đưa hối lộ th́ người dân mới đưa cho ông”.

    Ai được quyền đ̣i hối lộ?
    Một thí dụ cụ thể trong... vô vàn thí dụ, trong tuần này, vụ án vừa được xử tại B́nh Dương: “Thư kư ṭa ṿi tiền người đi kiện”
    Tạ Duy Việt được phân công tham gia vụ xử ông Tống Văn Đoàn (xă Thuận Lợi, huyện Đồng Phú) kiện đ̣i ông Lường Viết Chính (cùng xă) trả nợ 160 triệu đồng. Viên thư kư ṭa này nhiều lần gọi điện thoại yêu cầu ông Đoàn phải “bồi dưỡng” 15 triệu đồng mới can thiệp cho vụ án mau xét xử.
    Ông Đoàn đồng ư đưa 5 triệu đồng nhưng Việt chê ít v́ “cả ê kíp làm việc đâu phải chỉ ḿnh tôi, bao nhiêu đó sao đủ”. Thấy thái độ ṿi vĩnh của Việt quá quắt, nguyên đơn đă tố cáo với nhà chức trách.
    Sáng 22/5, ông Đoàn báo tin lo đă đủ tiền đang sửa xe máy ngay trước cổng ṭa, Việt liền chạy xe ra nhận 15 triệu đồng th́ bị bắt quả tang”.

    Tha bổng cho người tố cáo tham nhũng
    Những sự việc như thế là chuyện quá quen thuộc với người dân. “Cả ê kíp” đều ăn chứ chẳng riêng ǵ anh thư kư c̣m. Nhỏ th́ vài chục triệu đồng, bắt chẹt từ anh khố rách áo ôm, đến lớn th́ vài trăm triệu, vài tỉ đồng là “chuyện tất nhiên”, nhưng hàng trăm vụ mới có một vụ bị lôi ra ánh sáng. Bây giờ đă trở thành quá trắng trợn, quan đ̣i “đúng giá”, dân xin bớt, c̣ kè bớt một thêm hai như hàng tôm hàng cá giữa chợ, liêm sỉ không c̣n chỗ đứng. Người dân bán nhà, bán ruộng “chạy” cho quan ăn. Vậy mà khi tố cáo cũng có tội.
    Cho nên, rất có lư khi ông Huỳnh Ngọc Sơn đề nghị: “Bổ sung quy định xem xét giảm nhẹ trách nhiệm pháp lư đối với người đă đưa hối lộ do bị ép buộc nhưng chủ động khai báo” vào dự án Luật Pḥng chống tham nhũng (sửa đổi).
    Trong trường hợp ở Việt Nam, nạn tham nhũng đă trở thành “đại quốc nạn”, cần phải có một quan niệm về pháp lư rộng răi hơn, phù hợp với t́nh h́nh hiện tại. Người dân sau khi đă đút lót cho quan, tự đứng ra khai báo th́ được tha bổng, miễn truy cứu trách nhiệm h́nh sự. Đó cũng là một cách khuyến khích người dân mạnh dạn tố tham nhũng, đỡ mất công úp mặt vào lu nước chửi thề cho hả dạ, vợ đỡ phải nghe những đêm ông chồng ấm ức không khác nào bị cướp, làm mất hạnh phúc. Nguy hại hơn nữa là ảnh hưởng tới tương lai của các con, bọn trẻ sẽ mang măi bộ mặt xấu xa này của xă hội và có thể chúng sẽ nuôi cái mộng bằng mọi cách để được làm quan, để được ăn hối lộ, như thế tương lai của lớp trẻ sẽ bị đầu độc vô cùng tai hại.

    Lại đến chuyện ông chủ ngân hàng chê dân trí thấp
    Trả lời phỏng vấn của phóng viên báo chí, ngày 25/8 vừa qua, một quan chức ngành ngân hàng nói rằng: “Do dân trí, tập quán ở Việt Nam chưa cao như ở một số nước. Rất nhiều người dân hiện nay đi gửi tiền nhưng cũng không để ư đó là ngân hàng tốt hay xấu. Có khi chỉ v́ ngân hàng này ở ngay đầu ngơ nhà ḿnh nên mang tiền đến gửi cho thuận tiện. Nên cách làm của chúng tôi là tái cấu trúc từ bên trong để ngân hàng lành mạnh lên...”.
    Ông này nói có phần đúng nhưng là đúng với t́nh h́nh ngân hàng cách đây một năm, lúc ngân hàng chưa có “vấn đề ǵ” đáng lo ngại. C̣n sau vụ hàng loạt quan chức có dính líu đến ngân hàng bị điều tra khởi tố th́ người dân khôn hơn nhiều. Người ta đă t́m đến những ngân hàng lớn hơn, vững vàng hơn, có lời hơn để gửi tiền. Phải nói thẳng là người dân c̣n khôn hơn ngân hàng của các ông nữa đấy. Bằng cớ là hiện nay hầu hết các ngân hàng đều có những “chiêu” khuyến măi rất hấp dẫn, ngân hàng lách lăi suất, mời gọi khách hành bằng đủ kiểu kể cả việc gọi điện thoại cho người gửi tiền có số lượng khá lớn từ một vài tỉ trở lên. Người dân không dại ǵ tin ngay vào những lời quảng cáo đường mật này của các ông. Họ c̣n nghe, c̣n nh́n, c̣n so sánh giữa ngân hàng này và ngân hàng khác chán ra rồi mới đem tiền đi gửi. Họ gửi tiền vào những ngân hàng có uy tín, t́nh h́nh tài chính lành mạnh. Tuy nhiên, người dân nào cũng nơm nớp đề pḥng, có “biến chuyển ǵ” là tức tốc đến rút tiền ra ngay, dù anh có “mạnh” tới đâu chăng nữa.
    Đừng tưởng dân ngu hơn các ông.

    Đợi đến bao giờ mới có luật biểu t́nh?
    Một số vị khác đổ cho dân trí thấp cũng không phải là ít. Bên lề phiên họp Quốc hội ngày 17/11/2011, đại biểu Quốc hội Hoàng Hữu Phước khi trả lời báo chí đă nói rằng: “Khi nào tŕnh độ dân trí cao hơn và kinh tế ổn định hơn th́ mới có thể ban hành Luật biểu t́nh”.
    Vậy có phải v́ dân trí thấp mới bầu ông làm đại biểu? Và ông nói đợi khi nào tŕnh độ dân trí cao và kinh tế ổn định mới ban hành luật biểu t́nh th́ đợi đến bao giờ? Năm sau hay 10 năm nữa? Sao ông không nói luôn rằng khi nào dân trí cao mới nói đến chuyện tự do dân chủ? Bởi sẽ có nhiều “kẻ xấu” lợi dụng tự do dân chủ, phản đối linh tinh. C̣n bây giờ, ông cứ ra cái luật nào là người dân cứ cắm đầu thi hành, đừng có lộn xộn v́ dân trí anh c̣n thấp?
    Hàm ư của câu nói này khá rơ ràng nên cũng nhanh chóng vấp phải những phản ứng mạnh mẽ trong dư luận. Ngay chính trên diễn đàn Quốc hội, nhiều đại biểu Quốc hội khác khi thảo luận về vấn đề này đă ủng hộ đề nghị của Chính phủ là cần xây dựng Luật biểu t́nh. Thế th́, hà cớ ǵ đại biểu Hoàng Hữu Phước lại cho rằng, tŕnh độ dân trí Việt Nam chưa cao để xây dựng dự án Luật biểu t́nh? Nếu có luật và áp dụng đúng luật, ít nhất người dân cũng hiểu được biểu t́nh thế nào là đúng luật, biểu t́nh kiểu ǵ th́ bị bỏ tù?
    Đừng đổ tội cho dân trí thấp. Hăy nh́n lại xem ḿnh thấp hay cao hơn dân.

    Văn Quang
    Viết từ Sài G̣n,

  3. #93
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    157

    Gần 200 anh em thương binh ở Hà nội biểu t́nh ở Bờ Hồ


    TIN NÓNG

    9h30’, Tin từ CTV cho biết: “Hiện nay gần 200 anh em thương binh ở Hà nội đang biểu t́nh ở Bờ Hồ phản đối Thành phố và các phường dung túng cho lưu manh côn đồ giả danh thương binh đang hoành hành ở Thủ đô. Hiện tại anh em thương binh chia ra 70 xe đến Văn pḥng chủ tịch nước để kêu cứu.”
    http://www.tintuchangngay.org/2012/1...ng-binh-o.html

  4. #94
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    T́nh yêu kỳ lạ của cha tôi


    (Chuyện kể của cô Nguyễn Thị An Lành, Nghệ An)
    - Đoàn Dự ghi chép



    Kính thưa quư vị độc giả,
    Cách đây không lâu, tôi (Nguyễn Thị An Lành -ĐD) đọc báo, thấy có đăng tin về câu chuyện của chị Nguyễn Thị Phương, người phụ nữ nằm liệt giường suốt 9 năm trời, và anh Trương Văn Chín, một người đàn ông khỏe mạnh b́nh thường, đă v́ t́nh yêu cũng như t́nh thương sâu sắc mà hy sinh cuộc đời, chấp nhận làm chồng của chị mặc dầu chị bị tật nguyền, không có khả năng tự chăm sóc bản thân. Hạnh phúc của họ đă đơm hoa kết trái trong một phép lạ không thể tin nổi. Đó là họ có một đứa con được sinh ra từ t́nh yêu, từ nỗi thống khổ cả về thể xác lẫn tinh thần của người đàn bà bị liệt nửa người, cũng như từ sự hy sinh cao cả của người đàn ông. Có lẽ trời đă thương xót, ban cho họ một thiên thần bé nhỏ để sưởi ấm ḷng họ.
    Tôi đọc và đă khóc rất nhiều. Tôi nghĩ đến mẹ tôi, người đàn bà có số phận hơi giống chị Phương. Mẹ tôi cũng bị liệt nửa người nhưng cuộc đời mẹ tôi h́nh như có phần đau đớn hơn, éo le hơn và “ghềnh thác” hơn. Trước đây, tôi thường nghĩ chuyện của mẹ tôi là một câu chuyện kỳ lạ, hi hữu, khó có thể có một chuyện thứ hai tương tự như vậy trên đời. Nhưng té ra, trong cuộc sống vẫn có những chuyện về t́nh cảm của những con người kỳ lạ, như chuyện anh Trương Văn Chín và chị Nguyễn Thị Phương chẳng hạn.
    Câu chuyện của cha mẹ tôi bắt đầu như thế này:
    Cha và mẹ tôi là bạn học cùng lớp suốt 10 năm học. Ở ngoài Bắc trước đây, học sinh học theo hệ thống 10 năm, tức hết lớp 10 là hết trung học. Sau đó mẹ tôi thi đậu vào đại học c̣n cha tôi th́ đậu vào một trường trung cấp, cả hai đều ở kư túc xá của trường ḿnh trên tỉnh.
    Mẹ tôi kể rằng chuyện t́nh cảm của mẹ lúc c̣n học trung học rất éo le. Ngày ấy, mẹ tôi là bí thư chi đoàn của lớp, vừa học giỏi, vừa hát hay lại vừa xinh đẹp nhất trường. Trong khi đó th́ cha tôi là một học sinh tầm thường trong lớp. Điểm nổi bật nhất của cậu học tṛ này là ít nói, sống khép kín, gần như không được ai biết đến. Oái oăm thay cậu lại thầm yêu mẹ tôi, cô nữ bí thư xuất sắc của lớp. Tuy nhiên, h́nh ảnh chiếm trọn trái tim mẹ tôi không phải cậu học sinh đó mà là ông thầy dạy môn Văn trong lớp, bí thư đoàn trường, trẻ tuổi, đẹp trai, chưa lập gia đ́nh. Thế nên, dù biết “người câm như hến” mang mối t́nh si nhưng mẹ tôi vẫn không để ư đến cậu.
    Mới học lớp 10, tức cuối cấp III, 16 tuổi nhưng mẹ tôi đă lao vào yêu đương, lén lút vụng trộm như con thiêu thân lao đầu vào lửa với ông thầy đẹp trai, nói hay như gió đó. Yêu thầy, mẹ tôi quyết tâm thi đậu vào Đại học Sư Phạm cũng cùng khoa Văn để được bằng thầy. Trong khi đó th́ cậu học sinh “con người ít nói” trong lớp chỉ đậu vào trường Trung cấp Công Nghiệp.



    Mẹ tôi đă yêu hết ḷng nhưng t́nh yêu của mẹ không được đáp ứng chung thủy như mẹ tưởng tượng. Khi mẹ từ trường ĐHSP Vinh, vượt 60km về trường cũ ở nơi quê nhà để báo tin cho ông thầy biết là ḿnh có thai, hậu quả của việc đă quá si mê, vượt rào, ăn cơm trước kẻng, th́ mẹ choáng váng phát hiện ra có một cô nữ bí thư chi đoàn khác cũng trẻ trung, xinh đẹp như mẹ hai năm về trước, đang quấn quưt với thầy bí thư đoàn trường, người yêu của mẹ.
    Mặc dầu choáng váng, điên dại nhưng mẹ tôi vẫn kiên nhẫn chờ cho cuộc ḥ hẹn giữa thầy với cô học tṛ trẻ đẹp kết thúc, để gặp và nói chuyện với thầy về cái thai mà mẹ đang mang trong bụng. Bản chất của vị bí thư đoàn trường đẹp trai, thần tượng của bao nhiêu nữ sinh trong trường đă bộc lộ rơ khi thầy thẳng thừng trả lời: “Em bỏ cái thai đó đi! Cuộc sống c̣n dài, ai biết trước tương lai ra sao mà đă vội nói đến chuyện cưới hỏi, sinh con sinh cái. Anh chưa sẵn sàng cho việc làm chồng làm cha lúc này!”.
    Mẹ đau khổ, thất thểu đón xe trở về trường đại học, nước mắt ḥa với nước mắt.
    Khi chuyến xe đ̣ ban đêm chạy đến gần cầu Bến Thủy, cách trường ĐHSP mấy cây số, mẹ kêu cho xe dừng lại. Mẹ xuống xe, tới đầu cầu và tuyệt vọng với ư nghĩ là phải tự tử, phải chết đi để tránh mọi sự phiền phức. Mẹ - một cô gái mới 18 tuổi - thời của mẹ việc phá thai không phải dễ dàng. Mẹ không biết phá ở đâu và phá bằng cách nào. Ngoài ra, có thai trong khi c̣n đang đi học sẽ bị nhà trường kiểm điểm, kỷ luật, đồng thời cũng là nỗi ô nhục rất lớn cho cả gia đ́nh, họ hàng thân thuộc. Mẹ đă đến bước đường cùng.
    Không kịp nghĩ ǵ nữa, mẹ liều nhắm mắt gieo ḿnh xuống sông trong đêm tăm tối mịt mùng.
    Nhưng số phận không cho phép mẹ trốn chạy nỗi khổ đau dễ dàng như vậy. Lúc mẹ c̣n đang đứng đợi xe đ̣ để trở về trường th́ “người bạn ít nói cùng lớp” trước đây cũng có mặt trên chiếc xe đó. Cậu chỉ đậu vào trường Trung cấp Công nghiệp cách trường ĐHSP của mẹ hơn 3 cây số. Thứ bảy tuần nào cậu cũng đến trước cửa kư túc xá của mẹ để “trồng cây si” cho dẫu biết mẹ đă có người yêu là ông thầy dạy Văn, bí thư đoàn trường, trẻ tuổi, đẹp trai, một trời một vực so với cậu. Mẹ cũng đă nói rơ với cậu rằng giữa cậu với mẹ chỉ là bạn cùng lớp, không có ǵ khác. Mặc, cậu vẫn thầm yêu mẹ, làm như trên đời này ngoài mẹ ra không c̣n một cô gái nào khác chiếm nổi trái tim cậu. Trên chuyến xe khách ấy, cậu nh́n thấy mẹ lên xe với đôi mắt sưng húp v́ khóc nhiều. Nhưng vốn nhút nhát, cậu chỉ lặng lẽ ngồi quan sát từ phía đằng sau. Khi xe chạy đến gần đầu cầu Bến Thủy, thấy mẹ đột ngột kêu xe dừng lại rồi mẹ xuống xe, thậm chí quên cả không xách theo chiếc ba lô nhỏ, hành trang của ḿnh. Cậu rất ngạc nhiên, thoáng suy nghĩ rồi cũng xuống xe, xách hai chiếc ba lô, lẳng lặng đi theo sau.
    Thấy mẹ đứng bất động như pho tượng bên cạnh thành cầu, cậu đoán rằng mẹ có chuyện ǵ buồn lắm nên mới có những cử chỉ lạ lùng như vậy. Trong lúc cậu c̣n đang chần chừ, chưa biết phải giải quyết thế nào th́ mẹ đă gieo ḿnh xuống sông. Cậu kinh hoảng, kêu thét lên và lao tới định níu mẹ lại nhưng không kịp, mẹ đă rơi xuống sông sát với mé cầu.


    (H.2: Cầu Bến Thủy cũ ở Nghệ An)
    Tiếng hô hoán kêu cứu của chàng thanh niên khiến ông lái đ̣ đang gác mái chèo nằm ngủ trên đ̣ ở gần chân cầu. Ông là người chuyên làm việc từ thiện, đă bao năm nay đi vớt xác người chết đuối hoặc người nhảy xuống sông tự tử. Trong đêm tối, phải khó khăn lắm ông và cậu thanh niên mới t́m thấy “xác” của mẹ đang bị mắc ở gần chân cầu. Cái nhảy xuống sông của mẹ sát với đầu cầu đă làm cho mẹ không bị nước cuốn đi nhưng bị đập đầu vào băi đá cạn, khiến mẹ bị liệt năo một thời gian dài.
    Mẹ nằm bệnh viện, bảo lưu kết quả học tập, và người bạn ít nói cùng lớp là kẻ duy nhất ở bên cạnh mẹ khi mẹ đă tới tận cùng của sự khốn khổ. Hôn mê mất hơn một tuần, khi mẹ tỉnh lại th́ thấy người bạn cũ ở bên cạnh như người thân yêu nhất. Cậu kư vào mọi giấy tờ thủ tục để bệnh viện làm phẫu thuật cho mẹ, như một người chồng sắp cưới. Cái thai không giữ được v́ cú va đập quá mạnh.
    Mẹ nằm nhà thương, tương đối đă qua được cơn nguy kịch, qua được ranh giới giữa cái sống và cái chết, bấy giờ cậu mới báo tin cho ông bà ngoại, tức cha mẹ của mẹ ở quê nhà, được biết.
    Không thể nói hết nỗi bàng hoàng của ông bà ngoại khi chứng kiến mẹ bị băng bó, nằm bất động trên giường bệnh, đầu tóc cạo trắng xóa do phải mổ cấp cứu trên đầu. Ông bà ngoại bị sốc và quá đau khổ trước tai nạn của con gái. Sau khi nghe bác sĩ thuật lại toàn bộ sự việc: mẹ bị tai nạn ra sao, nhảy cầu tự tử như thế nào, rồi cái thai trong bụng bị sẩy do cú va đập mạnh. Con gái ông bà có chửa trong khi mới 18 tuổi c̣n đang đi học? Ông bà ngoại không thể giữ b́nh tĩnh được nữa, bèn gặp cậu bạn cùng lớp của mẹ để hỏi cho rơ ràng, v́ lâu nay ông bà biết hai đứa là bạn học chung một lớp. Không ngờ, cậu bạn cúi đầu, nhận hết mọi tội lỗi về ḿnh và thừa nhận chính ḿnh là tác giả cái bào thai trong bụng con gái ông bà, khiến cô phải nhảy cầu tự tử. Ông bà ngoại không c̣n sức để đau khổ được nữa. Bà ngoại chỉ vào mặt cậu, chửi mắng cậu thậm tệ, c̣n ông ngoại th́ làm đơn tố cáo lên trường Trung cấp Công Nghiệp, nơi cậu đang học năm thứ hai để nhà trường đuổi học cậu.
    Sau tai nạn, mẹ bị liệt hai chân, tinh thần dao động nặng. Trước sự oan trái của người bạn cũ, mẹ chỉ biết khóc. Mẹ không thể học tiếp Đại học Sư Phạm được nữa. Giấc mơ t́nh yêu và ước vọng trở thành cô giáo dạy văn cấp III của mẹ đă bị dập tắt phũ phàng. Mẹ đối diện với thực tế bi thảm, không niềm tin, không tương lai và quá đau đớn về sự bội bạc của người yêu, cũng như tuyệt vọng về t́nh trạng sức khỏe của ḿnh. Mẹ giờ đây trở thành con người tàn phế, phải rời giảng đường đại học để được cha mẹ thuê xe chở đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác với hy vọng phục hồi được chức năng đôi chân.
    Mặc dầu ông bà ngoại đă gặp ban giám hiệu trường ĐHSP tŕnh bày hoàn cảnh và xin bảo lưu kết quả học tập của mẹ trong hai năm qua, nhưng mẹ nhất quyết không nghĩ đến việc trở lại giảng đường để tiếp tục giấc mơ trở thành giáo viên cấp III của ḿnh nữa. Mẹ nằm trong bệnh viện, trong những cơn đau đớn cả về thể xác cũng như tinh thần.
    Từ một cô gái sôi nổi, vui tính và nhiều ước mơ, mẹ biến thành một người bị tự ti mặc cảm, luôn luôn nghĩ đến cái chết. Mẹ bám riết lấy ư nghĩ sẽ t́m cách tự tử để kết thúc t́nh trạng chán chường và bi đát đó.
    Khi tất cả bạn bè, người thân của mẹ không c̣n năng lui tới, thăm hỏi, an ủi mẹ được nữa v́ họ phải trở về với công việc học hành hay với đời sống riêng tư, th́ người duy nhất c̣n lại gần gũi với mẹ chỉ là người bạn ít nói ngày xưa. Cậu đă bị đuổi học nên quyết định đi học nghề sửa xe gắn máy. Những lúc rảnh rang, cậu lén đến bệnh viện thăm nom và khuyến khích mẹ, khuyên nhủ mẹ hăy có can đảm vượt qua số phận. Ông bà ngoại vẫn căm ghét cậu, không tha thứ tội lỗi của cậu nên không chấp nhận cho cậu đến chăm sóc mẹ.
    Thấy cậu oan uổng quá, đến lúc này mẹ mới nói với ông bà ngoại tất cả sự thật. Ông bà ngoại lặng người, bàng hoàng trước sự thú nhận của con gái. Nghe xong, ông ngoại khóc và nói với mẹ: “Con ơi, con nợ người ta món nợ quá lớn rồi. C̣n cái tội của cha mẹ th́ không thể nào rửa sạch được!”. Rồi ông ngoại lại khóc, ông đi t́m cậu thanh niên, quỳ xuống trước mặt cậu - một người chỉ đáng tuổi con của ông - để xin cậu tha thứ cho sự hiểu lầm và những thiệt tḥi ông đă gây ra cho cậu. Cậu cuống quít đỡ ông dậy, rồi cả hai cùng khóc. Vốn tính ít lời, cậu chỉ vắn tắt nói với ông ngoại: “Xin cha cho phép con trông nom HT. Con yêu cô ấy lắm!”. Cậu chỉ nói được có vậy và ông ngoại lại khóc nức nở.
    Cậu vừa học nghề vừa làm thêm ở trung tâm sửa chữa xe gắn máy. Cuối ngày, cậu lại vào bệnh viện với mẹ, chăm sóc tận t́nh và chu đáo như một người chồng, đó là điều mà cả mẹ lẫn ông bà ngoại cùng mọi người chung quanh đều rất ngạc nhiên, không thể giải thích được. Một thanh niên lành lặn, đầy sức sống, c̣n độc thân cũng như chưa từng có người yêu theo đúng nghĩa của nó, lại quyết tâm dành hết t́nh yêu cho một cô gái đă tàn phế cả tinh thần lẫn thể xác? Những vết thương ḷng của cô đối với người “thầy” tệ bạc trước đây có thể lành được không? Không ai hiểu nổi tại sao cậu lại quyết định gắn bó cuộc đời ḿnh với người con gái đă yêu người khác như thế.

    Cha mẹ cậu khi biết chuyện này đă phản đối kịch liệt. Ông bà đến tận bệnh viện gặp ông bà ngoại và nói: “Ông bà đau khổ như thế nào về tai nạn của cháu HT th́ đừng bắt chúng tôi phải đau khổ như vậy khi thấy con trai chúng tôi quá mê muội, suốt đời sẽ phải gánh cái gánh nặng v́ cháu HT”.
    Mặc cho cha mẹ ḿnh khóc lóc van xin, thậm chí đe dọa sẽ từ bỏ nếu con trai cứ nhất định gắn bó với đứa con gái tật nguyền trên chiếc xe lăn, cậu vẫn một ḷng, không hề suy suyển.
    Mẹ tôi không chịu nổi sự đàm tiếu của dư luận cũng như phản ứng của phía bên gia đ́nh người con trai, hơn nữa lại bị mặc cảm về sự tàn tật, nên bèn bí mật bỏ nhà ra đi với chiếc xe lăn.
    Không ai có thể h́nh dung được mẹ đă ra đi với t́nh trạng cơ thể như vậy. Mẹ bỏ đi đâu với hai bàn tay trắng và đôi chân tật nguyền, ngay cả vấn đề vệ sinh cá nhân cũng không tự ḿnh lo được?
    Cả nhà bổ đi t́m. Cha tôi - bây giờ tôi dùng tiếng “cha” thay v́ tiếng “cậu” hay tiếng “người thanh niên ấy” xa lạ trước đây - tất tưởi trên những chiếc xe Bắc-Nam để đi t́m mẹ. Tuyệt nhiên không thấy tăm hơi. Cả nhà đă nghĩ đến trường hợp xấu nhất là có thể mẹ đă nhảy xuống con sông nào đó tự tử. Ông bà ngoại tôi đi báo với công an về sự mất tích của mẹ. Cha tôi ngược xuôi sông ng̣i và những nơi cha đoán có thể mẹ đă t́m đến cái chết; cũng không loại trừ khả năng mẹ tá túc ở đâu đó để sống cuộc sống ẩn dật, trốn tránh t́nh cảm của cha cũng như những lời b́nh phẩm của thiên hạ và trốn tránh những dằn vặt trong ḷng.
    Không ai biết được rằng, mẹ đă quen biết một cô cùng cảnh ngộ, đă từng nằm điều trị trong bệnh viện với mẹ, nhờ cô khi về th́ liên hệ giùm với trung tâm khuyết tật ở tận Ban Mê Thuột thuộc tỉnh Đắc Lắc. Khi đă biết rơ t́nh h́nh, mẹ nhờ cô mua vé xe, đưa mẹ lên xe tuyến Bắc-Nam để vào trung tâm dành cho người khuyết tật này. Mẹ muốn đi thật xa để xóa bỏ quá khứ đau buồn đồng thời để cha có cơ hội lập gia đ́nh với người con gái khác, sẽ sống hạnh phúc hơn là sống với mẹ. Mẹ không muốn suốt đời cha phải gánh chịu bất công v́ mẹ.
    Nhưng mẹ đă lầm. T́nh yêu của cha lớn và kỳ lạ hơn mẹ tưởng tượng. Cha đă t́m mẹ ṛng ră suốt hai năm trời. Cứ mấy tháng một lần, khi nào dành dụm được chút tiền lương từ trung tâm sửa chữa xe gắn máy, cha lại xin nghỉ ít lâu để đi t́m mẹ. Cũng may công việc sửa xe gắn máy của cha rất thịnh hành và có thu nhập cao. Cha khéo tay, giỏi nghề nên ngoài việc làm ở trung tâm, cha c̣n có các khách hàng đem xe tới nhà nhờ sửa, nên tiền kiếm được không phải là ít. Tuy nhiên, suốt 2 năm trời, bao nhiêu tiền kiếm được cha tiêu xài vào việc đi t́m mẹ. Không ai giải thích nổi t́nh yêu của cha. Trong trái tim cha chỉ có h́nh bóng của mẹ. Dù hai chân mẹ đă tàn phế, tâm hồn mẹ đă nhàu nát v́ đă trao lầm t́nh cảm cho kẻ bội bạc, nhưng cha vẫn yêu mẹ và chỉ có một h́nh bóng của mẹ mà thôi. Không một trung tâm khuyết tật nào mà cha không tới, hoặc liên lạc bằng thư từ, hay bằng điện thoại, về người con gái bị liệt hai chân tên là HT với địa chỉ, quê quán cụ thể.
    Cuối cùng, có lẽ trời phật cũng thương xót tấm ḷng của cha dành cho mẹ nên đă cho cha gặp được mẹ. Nghe tin mẹ ở trung tâm khuyết tật Ban Mê Thuột, lập tức cha thu xếp vào ngay trong đó.
    Lần đầu tiên sau 2 năm bỏ nhà ra đi, trông thấy cha, mẹ oà lên khóc và gục đầu vào ngực cha. Mẹ không thể hiểu tại sao một con người đă bị tật nguyền v́ lầm lẫn như mẹ lại được hưởng t́nh yêu hiện tại. Người con trai ấy mặc dầu ít nói nhưng đă có mặt bên cạnh mẹ những lúc mẹ đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất và khốn quẫn nhất.
    Cha và mẹ đă có nhau trong hoàn cảnh như vậy sau bao cố gắng t́m kiếm của cha. Để mẹ đỡ bị tự ti, cha trở về nhà thu xếp rồi vào lập nghiệp ở Ban Mê Thuột. Cha xin với trung tâm khuyết tật cho ḿnh mở một cửa tiệm sửa xe nho nhỏ ngay trước cổng trung tâm gần bên lề đường, vừa để kiếm tiền nuôi mẹ vừa để dạy miễn phí nghề sửa xe cho những người trong trung tâm tương đối c̣n khá lành lặn, có thể học được. Việc làm ăn dần dần khấm khá, các cô chú trong trung tâm rất quư mến, coi cha như người thân thiết cùng trong trung tâm mặc dầu cha là “người ngoài”, không bị khuyết tật.
    Quư vị ơi, kể đến đây tôi lại bật khóc. Tôi xúc động như vậy không hiểu quư vị có cho là mau nước mắt hay không? Nhưng sự thật tôi rất kính mến cha tôi. Tôi thường hănh diện với ư nghĩ rằng dù mẹ tôi có lầm lẫn trong thời tuổi trẻ nhưng trời phật đă thương xót, ban cho chúng tôi có một người cha như vậy. Cha mẹ tôi sinh ra tôi và một đứa em trai nữa. Hạnh phúc đă đến với mẹ tôi khi sinh được hai đứa con, một trai một gái. Mặc dầu bị liệt nửa người nhưng khả năng sinh nở của mẹ vẫn b́nh thường. Có thể là do ông trời đă nhón tay làm phúc cho mẹ, để mẹ có được thiên chức của người vợ là sinh được con để bù lại cho t́nh yêu kỳ lạ hết sức rộng lớn của cha. Mẹ không đi lại được, mọi việc vệ sinh cá nhân, rồi mang thai, rồi sinh nở, tất cả đều do cha lo. Chúng tôi sinh ra trong trạm y tế nhưng sau đó cha chăm sóc từ lúc c̣n đỏ hỏn cho đến khi trưởng thành.
    Tuy nhiên, cuộc đời của mẹ chưa hết những phép mầu. Khi tôi lên 5 tuổi, có hai cha con ông cụ lang thuốc người dân tộc thiểu số, t́nh cờ chở nhau đi ngang qua th́ xe bị hỏng, bèn ghé vào cửa hàng của cha để nhờ sửa chữa. Thấy mẹ ngồi trên xe lăn, trong khi chờ đợi, thầy lang bắt mạch giùm rồi nói rằng có thể chữa cho mẹ đi lại được nhưng phải thật kiên tŕ.
    Cha không hy vọng nhiều song vẫn theo cụ vào bản lấy thuốc cho mẹ uống. Sau một năm trời ṛng ră được cụ chữa chạy, mẹ tôi đă đứng dậy và đi lại được, tự làm những việc lặt vặt như vệ sinh cá nhân và đi lại trong nhà. Tuy nhiên, do bị liệt khá lâu nên hai chân của mẹ c̣n yếu, chỉ mới đi lại được khoảng ngắn, nhưng đó cũng là một điều may mắn quá sức tưởng tượng, không c̣n phải lệ thuộc vào chiếc xe lăn nữa. Mẹ rất sung sướng và càng biết ơn cha hơn. Mẹ thường nói cái ơn của cha kiếp này mẹ không trả được.
    Cha mẹ tôi đă sống hạnh phúc bên nhau gần 25 năm nay. Hai chị em tôi đều đă lớn và có công ăn việc làm. Năm nào tết đến, chúng tôi cũng theo cha mẹ về quê ăn tết. Ông bà nội, ông bà ngoại hai bên đă hết phân vân về cuộc hôn nhân của cha mẹ tôi và rất tự hào về sự yêu thương, chăm sóc của cha tôi đối với mẹ tôi.
    Vậy đó, t́nh yêu kỳ lạ của cha tôi là như vậy. Rất nhiều lần tôi tự hỏi trên đời này có bao nhiêu người đàn ông có tấm ḷng rộng mở như cha tôi. Thế nhưng, càng lớn lên, đi làm và tiếp xúc nhiều, tôi hiểu ra rằng trên đời có vô vàn những người tốt. Ḷng tốt ấy có thể bị coi là bất b́nh thường, thậm chí bị chê trách là trái tự nhiên, song nó vẫn xảy ra, và như một phép mầu kỳ diệu, nó mang hạnh phúc đến cho những người kém may mắn, phải không thưa quư vị? -Nguyễn Thị An Lành.

  5. #95
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chuyện Bên nhà VN
    Khi cuộc sống không an toàn, người dân phải tự cứu




    dinh thự của ông Trầm Bê

    Trong thời buổi kinh tế suy thoái, cuộc sống của người dân ngày càng lâm vào cảnh khó khăn. Nhiều người rơi vào t́nh cảnh “hết thuốc chữa”, trắng tay, không t́m được việc làm. Con số biết nói 26.000 doanh nghiệp đóng cửa trong năm nay, kéo theo bao nhiêu hệ lụy? Thanh niên thiếu nữ bỏ quê ra đi bỗng trở nên bơ vơ giữa những thành phố xa lạ đầy cạm bẫy, tất yếu phải dẫn đến cảnh “đói ăn vụng, túng làm liều”. Nạn trộm cắp, cướp giật bất cứ thứ ǵ có thể cướp được của bất cứ ai, từ bà già đến cô gái đeo túi xách trên đường, ai cũng có thể bị cướp giật. Chưa nói đến những toán cướp từ 2-3 tên có tổ chức, có “kế hoạch” cướp tiệm vàng giữa ban ngày, cướp từ ngân hàng ra. Bọn chúng

    ăn mặc rất bảnh bao, com-lê, cravate, xách cặp săm-son-nai cứ như “ông lớn” vào ngân hàng, nhưng thực ra là theo dơi những người đến lănh tiền để cùng đồng bọn, lựa đến nơi thuận tiện là ra tay. Không cần đó là khu vắng vẻ, chúng cướp giữa ngă tư...
    Thôi th́ đủ mọi loại trộm cắp, đủ mọi loại thủ đoạn, có thể nói là “nhiều như rươi”. Nơi nào cũng có, từ khách sạn đến hè phố, từ nơi nhà cao cửa rộng đến con hẻm nghèo. Và trộm cắp ngay cả ở sân vận động được gọi là quốc tế. Trộm cắp ngay trong nhà các đại gia, đại quan.
    Ngay trong tuần này, mời bạn đọc xem hai vụ trộm có thể được coi là... điển h́nh.

    Đại tỉ phú mất sừng tê giác giá 4 tỉ
    Vụ thứ nhất là vụ “đại gia” Trầm Bê bị mất cái sừng tê giác trị giá 4 tỉ đồng vào tối 27/9 vừa qua. Danh tiếng ông Trầm Bê có lẽ nhiều bạn đọc ở nước ngoài đă biết “sơ sơ” qua những tờ báo thích khai thác chuyện bên lề của các đại tỉ phú ở Việt Nam, nhất là sự liên hệ với những ông mới đây bị khởi tố v́ có liên quan đến lũng đoạn các ngân hàng. Ông Trầm Bê đă từng là Chủ tịch HĐQT Ngân hàng Phương Nam và hiện là Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị (HĐQT) Sacombank, một ngân hàng cỡ lớn ở Việt Nam.
    Ông Trầm Bê có một dinh thự rất bề thế tại ấp Vàm Ray, xă Hàm Giang, huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh. Hiện một số hạng mục vẫn đang trong giai đoạn hoàn thành, bên trong trồng rất nhiều cây cảnh hiếm quư. Ông thuê 9 người làm bảo vệ và quét dọn.
    Chiếc sừng tê giác ông để ở nơi chôn cất, thờ cúng tổ tiên. Tối 27/9 vừa qua, người thân của ông Trầm Bê phát giác sừng tê giác không cánh mà bay. Ông chỉ c̣n mỗi cách là đi tŕnh báo với nhà chức trách.
    Tất nhiên, đây là một vụ trộm “quan trọng” chắc chắn có nhiều t́nh tiết thú vị. Nhưng với một đại tỉ phú như ông Trầm Bê th́ mẻ trộm này chẳng thấm vào đâu, như con ḅ rụng sợi lông thôi, chỉ nh́n qua cái “lâu đài t́nh ái” của ông xây dựng ở vùng quê như xă Hàm Giang là đủ biết. Ông mất có mỗi cái sừng trong “kho chôn cất”, như vậy chắc là ông phải có hàng chục, hàng trăm “cái sừng” hay cái ǵ đó đại loại cũng có giá trị như thế. Tâm lư người dân là “xin có lời mừng cho chú trộm thành công trong một phi vụ béo bở, mang về nuôi vợ nuôi con”, không ai tức giận v́ vụ này.
    Nhưng đó là một lời cảnh báo cho những đại gia thích hay không thích khoe của. Có những bà thích đeo hột xoàn to như trái ổi, châu báu trên cổ, vàng ṛng trên tay loảng xoảng như gánh hát rong, có bị cướp cũng là chuyện người dân gọi là “đáng đời”. Nhưng có những ông những bà kín tiếng hơn, chôn vàng, giấu đô la, nhét của vào đủ mọi chỗ trong nhà, kể cả toilet, chuồng heo, ấy thế mà vẫn bị mất. May ra chỉ có gửi tiền ra nước ngoài bằng bất cứ h́nh thức nào, đó là có vẻ an toàn nhất hiện nay. Đại loại như cho con đi du học rồi ở lại Mỹ, Úc, Canada làm việc cho một công ty nào đó làm cái vỏ bọc. Hoặc con cái kết hôn với người nước ngoài gốc Việt (ở đây quen gọi là Việt kiều) và vô số những “chiêu, mánh” khác mà dân thường khó biết được. Mấy đại gia này được cho là “khôn” và cái “khôn” ấy bây giờ đă được nhiều vị “thực hiện nghiêm túc”.
    C̣n một loại khác, mất của nhưng đành im như thóc, cùng lắm là bí mật nhờ điều tra, chứ không dám hé môi, sợ thiên hạ “ḍm ngó”, lôi ra hàng chục thứ tội “làm giàu bất chính” khác. Người dân cho rằng đây cũng là loại “khôn” thứ hai.
    Tôi không biết nên liệt kê vụ mất trộm của ông Trầm Bê thuộc loại dại hay khôn. Bạn đọc vui ḷng nhận định giùm.

    Vài thông tin về ông Trầm Bê
    Theo VietNam Net: “Ông Trầm Bê đă tham gia đầu tư và trở thành thành viên Hội đồng Quản trị của Ngân hàng Phương Nam vào năm 2004. Ông đă lần lượt đưa các con của ḿnh là Trầm Trọng Ngân, Trầm Thuyết Kiều và Trầm Khải Ḥa vào nắm giữ những vị trí quan trọng trong các công ty mà ông đă tham gia đầu tư. Chẳng hạn như ông đưa con trai trưởng Trầm Trọng Ngân lên giữ vị trí Tổng Giám đốc của Công ty Sơn Sơn.
    Từ vị trí là thành viên Hội đồng Quản trị của Ngân hàng Phương Nam, Trầm Bê tiếp tục đưa con gái của ḿnh là bà Trầm Thuyết Kiều vào giữ vị trí Phó Tổng Giám đốc.
    Gần như toàn bộ vị trí lănh đạo chủ chốt của Sacombank đă thay đổi, trong đó có sự góp mặt của ông Trầm Bê, với chức vụ mới là Phó Chủ tịch Hội đồng Quản trị Sacombank sau khi ông rời khỏi ghế Phó Chủ tịch Hội đồng Quản trị Ngân hàng Phương Nam. Và tất nhiên, vẫn với cách làm cũ, ông không quên trám vào chỗ trống đó là con trai ḿnh, Trầm Trọng Ngân, lên giữ chức Phó Chủ tịch thường trực Ngân hàng Phương Nam. Thêm vào đó, Trầm Khải Ḥa cũng là thành viên Hội đồng Quản trị của Sacombank bắt đầu từ tháng 5/2012.
    Ông Trầm Bê lại tiếp tục thành công, ông đầu tư vào những lĩnh vực chủ chốt, nắm quyền sau đó giao quyền lực cho những người thân tín. Có lẽ Trầm Bê là một trong số những doanh nhân chưa gặp phải những thất bại nặng nề trong suốt sự nghiệp của ḿnh. Liệu những bước đi tiếp theo của ông là ǵ? Ông và dàn con cái ông sẽ giàu tiếp, gấp đôi gấp ba hay có “cái ǵ đó” ngáng chân ông sau vụ “tung hê mất cái sừng 4 tỉ” này? Ở Việt Nam khó mà biết chuyện tiếp theo sẽ là ǵ.

    Lộng lẫy như cung điện Sa Hoàng ở Nga
    - Một độc giả, bạn Hoàng Công Nhu, nhận xét trên báo Dân Trí: “Nh́n ngôi dinh thự của ông Trầm Bê cứ ngỡ là cung điện Sa Hoàng ở Nga hồi trước. Đẹp quá, lộng lẫy quá! Và đương nhiên ông sở hữu nhiều đồ dùng có giá trị cao, không những sừng tê giác mà c̣n có cả đồ cổ ấy chứ. Sừng tê giác ở đâu mà ông có, ai bán cho ông? Bấy lâu nay chính quyền và công an địa phương sao không ai nói tới. Giờ đây ḷi ra. Hiệp hội bảo tồn động vật hoang dă đă có văn bản gửi cơ quan công an làm sáng tỏ vụ việc sừng tê giác mất ở nhà ông Trầm Bê là đúng. Phải t́m và điều tra sừng tê giác của ông Trầm Bê có từ đâu, và mua bằng cách nào. Hàng cấm sao người giàu vẫn có để trưng bày?
    - Một bạn đọc khác đă có những kinh nghiệm rất thực tế, bạn KHA viết: “Xét từ bản thân tôi cũng là doanh nhân, kinh doanh trong lănh thổ Việt Nam, nếu chấp hành chỉ cần 80% các quy định của luật pháp th́ cũng chỉ đủ ăn là giỏi. C̣n làm giàu ư? chỉ có vượt rào, chấp nhận có vi phạm luật pháp, đi đêm với quan chức... Vậy những tài sản kếch xù ở đâu ra? Hăy chứng minh tính hợp pháp của những tài sản đó đi. Chưa kể sừng tê giác là quốc tế cấm chứ chả riêng ǵ Việt Nam? Đó là tội h́nh sự rồi.”

    Vụ trộm thứ hai làm nhục quốc thể
    Là người Việt Nam, dù bất cứ ở đâu, chắc phải thấy xấu hổ khi đọc những hàng chữ trên trang mạng của anh Andrew Fitzpatrick, một cây quần vợt quốc tế khi đến Việt Nam biểu diễn. Tay vợt này cho biết anh đă bị mất trộm 1.000 USD tại B́nh Dương và sau đó anh bị sốc khi biết có người đồng tính nḥm trộm trong pḥng tắm tại bể bơi khu thể thao cộng đồng thành phố mới B́nh Dương. Sự việc xảy ra hôm 24/9.
    Trên trang twitter cá nhân, anh viết: Thắng trận đánh đôi và bị sốc trong pḥng tắm. Không biết chuyện ǵ nữa sẽ xảy ra với tôi”.
    Ngay sau khi biết chuyện xảy ra, Andrew Fitzpatrick đă nổi khùng trước hành động mà anh miêu tả là “kinh khủng” và cho biết đă đấm người đồng tính này.
    Giải thích về sự việc, Giám đốc điều hành Men Futures Becamex Lê Việt Cường cho biết Andrew Fitzpatrick đă không trú tại các khách sạn an toàn do ban tổ chức giới thiệu mà tự chọn khách sạn ngoài nên chuyện tay vợt này mất tiền xảy ra ngoài tầm kiểm soát. Bản thân tay vợt này cũng không nhớ mất tiền khi nào và ở đâu.
    Về việc người đồng tính lẻn vào pḥng tắm, ban tổ chức đă báo với công an phường và giao người này cho bên công an xét xử. Ông Cường cho biết sự việc này không nghiêm trọng như tay vợt người Anh mô tả. Phía ban tổ chức cho biết sẽ thông tin đầy đủ đến báo chí sau khi điều tra xong vụ việc.
    Sự việc thế nào mới là nghiêm trọng?
    Chẳng biết ông Lê Việt Cường, Giám đốc điều hành giải quốc tế này, quan niệm sự việc thế nào mới là quan trọng? Có cần phải có súng nổ đoàng đoàng, máu me tung tóe như trong phim bạo lực mới là quan trọng sao? Ông thừa hiểu rằng tay vợt quốc tế Andrew Fitzpatrick sẽ c̣n đi, c̣n đến rất nhiều nước trên thế giới. Ông ta không quên kể chuyện này với bạn bè, đồng nghiệp và những người hâm mộ của ḿnh, kể cả các nhà báo khắp thế giới. Chuyện không chỉ dừng lại ở chỗ “đưa sang CA điều tra xét xử” là xong. Nó liên quan tới nhiều vấn đề về Việt Nam hiện nay. Từ t́nh h́nh an ninh đến giáo dục, đến danh dự của cả một dân tộc. Một anh “biến thái” có thể đàng hoàng chui vào khu dành cho các cây vợt quốc tế để “nh́n trộm”. Ban tổ chức làm ǵ?
    Nếu như vào trường hợp trước đó, cũng vào cuối tháng 9 vừa qua, ngôi sao quần vợt nữ số 1 thế giới Victoria Azarenka đă đến Saigon tham dự giải quần vợt quốc tế Heneiken Stars 2012 cũng bị nh́n trộm th́ sao? Cũng lại không quan trọng và giao cho CA “xử lư”? Một thứ lư luận “cùn” hay có thể gọi là sự “căi chày căi cối ngớ ngẩn” đến thảm hại của người đứng đầu một giải đấu quốc tế!
    Và cho đến nay đă là tháng 10 mà vẫn chưa thấy lời hứa “sẽ thông tin đầy đủ đến báo chí sau khi điều tra xong vụ việc”. Nhưng dù có điều tra ra th́ cái tiếng xấu kía vẫn không thể nào rửa sạch được.
    Cho nên vụ trộm cái sừng 4 tỉ, thật sự không quan trọng bằng vụ trộm 1.000 USD. Liên đoàn quần vợt Việt Nam và trên nữa là Bộ Thông Tin-Văn Hóa-Du Lịch Việt Nam cần phải có thái độ rơ rệt về sự việc này. Một thông tin minh bạch, một h́nh thức xét xử cụ thể, hy vọng bớt được một phần nào tiếng xấu cho người Việt Nam.

    Trộm cắp vặt đă biến thành mối lo lớn
    Nói đến nạn trộm cướp tại Việt Nam lúc này, rất nhiều bạn đọc ở Việt Nam cũng như những bà con, bạn bè tôi từ nước ngoài về Việt Nam đều lo ngại. H́nh ảnh của một Hà Nội “ngàn năm văn vật” và h́nh ảnh của Sài G̣n “ḥn ngọc Viễn Đông” bị bôi đen bởi quá nhiều tệ nạn xă hội. Ở đây, tôi chưa thể kể hết những tệ nạn về văn hóa, về hè phố ḷng lề đường, về những bệnh hoạn của giới trẻ, về những cuộc thi hát xướng, vớ vẩn, về những cặp đổi vợ đổi chồng, về những cái tin “giật gân” như chuyện láo chuyện bịa, đă từng rầm rộ trên các trang báo: “Bố chồng “yêu” con dâu, hai người “dính lẹo” phải đi Bệnh viện cấp cứu”... Toàn là những chuyện suy đồi đạo đức.
    Và những chuyện lớn hơn như chuyện “quy hoạch treo” cả một thế hệ chưa giải tỏa, chuyện “4.000 tỉ đồng xây dựng đập sông Tranh lớn hơn hay 40.000 mạng người lớn hơn?”. Chuyện tại sao người Việt Nam tẩy chay hàng Trung Quốc mà hàng Trung Quốc vẫn tràn ngập thị trường... Những vấn đề đó, tôi xin phân tích vào những số báo sau.
    Trong phạm vi bài này, nhân nói đền vài vụ trộm điển h́nh, tôi chỉ đề cập đến những vụ trộm cắp vặt khiến người dân sống ngay tại hai thành phố lớn nhất nước này lo ngay ngáy từng ngày chưa nói đến khách du lịch. Trong một dịp khác tôi sẽ đề cập đến những “tiếng tăm kinh hoàng” của ngành du lịch Việt Nam khiến du khách khiếp vía, một đi không trở lại.
    Hiện nay, người dân ngoài việc lo “cơm gạo áo tiền”, lo thực phẩm nào cũng có thể có chất độc hại, ăn vào có thể mắc đủ thứ bệnh chết người, nạn trộm cắp đang là mối lo hằng ngày hằng giờ ở khắp mọi nơi, nhất là ở hai thành phố lớn nhất nước.

    Sự khác biệt về nạn trộm cướp giữa Hà Nội và Sài G̣n
    Có người nói những nạn cướp liều lĩnh, dă man thường xảy ra tại Hà Nội như vụ Lê Văn Luyện và những vụ cướp tiệm vàng giữa ban ngày, những vụ giết người cướp của có tổ chức... C̣n ở Sài G̣n, ít có những vụ lớn, nhưng lại nhiều hơn về nạn trộm vặt, cướp cạn xảy ra trên đường phố. Phân tích này có phần đúng nếu nh́n vào hiện tượng “bề ngoài”. Càng về những năm gần đây, nạn trộm cắp vặt, nạn lừa đảo ở Sài G̣n càng gia tăng. Điều đó không khó hiểu. Bởi những người dân từ các tỉnh thành miền Bắc, miền Trung kéo nhau vào miền Nam “nhập cư” hợp pháp và không hợp pháp rất đông, mong “đổi đời” hoặc ít nhất cũng kiếm được một công việc làm ở công ty, xí nghiệp nào đó, cùng lắm là chịu... khó đi bưng bê ở mấy quán ăn, quán cà phê. Cả những chàng trai cô gái hiền lành ở các tỉnh lẻ tại Đồng Bằng Sông Cửu Long cũng kéo về Sài G̣n kiếm việc làm.
    Có lẽ bói măi cũng không ra người dân miền Nam nào ra miền Bắc kiếm ăn, ngoại trừ mấy ông lớn kéo nhau ra ngoài đó cho gần “trung ương” bắt mối làm ăn lớn.
    Thành phần công nhân thất nghiệp hoặc thiếu việc, hầu hết là những người dân lương thiện, nhưng gặp lúc túng bấn quá đành trộm cắp nhỏ, được đồng nào hay đồng ấy. Có anh chị mới hôm qua hiền khô, hôm sau đă phải theo bồ đi trộm cắp hoặc mưu toan với bồ lừa mấy anh ham của lạ, nhưng loại lừa lọc này cũng chỉ là loại “nhát gan”.

    Một kiểu dùng “mỹ nhân kế” ăn khách
    Một thí dụ cụ thể: Vào giữa tháng 9, cô Loan giả vờ gọi nhầm vào số điện thoại của anh Vũ Đ́nh M. (30 tuổi, ở tại quận G̣ Vấp) và “mỹ nhân” chủ động làm quen với M.
    Đêm 23/9, Loan gọi điện thoại và chạy xe máy sang G̣ Vấp đón anh M. về khu vực hầm Thủ Thiêm (quận 2) để tâm sự. Khi đến khu vực cầu Cá Trê 2 (phường An Lợi Đông, quận 2) khá vắng vẻ, có 3 tên là Nam, Tài và Vỹ từ phía sau chạy lên cố t́nh va chạm rồi gây sự, đồng thời “ả” Loan cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Lúc này những tên c̣n lại xông vào đánh hội đồng và cướp tài sản của anh M. gồm 1 ví đựng tiền, có hơn 1 triệu đồng, giấy tờ tùy thân và ba lô đựng máy tính xách tay, máy ảnh digital, 2 chiếc nhẫn vàng... Sau đó nhóm cướp nhí này lên xe tẩu thoát. Nạn nhân M. chỉ c̣n biết đến CA địa phương tŕnh báo. Bạn nào có dịp về Việt Nam nên cẩn thận với những cú điện thoại gọi lầm số trời ơi này.

    Một kiểu vu khống giữa đường để cướp tài sản
    Một người từng chứng kiến một vụ cướp hy hữu ngay gần chân cầu Nguyễn Hữu Cảnh cho biết: “Đang đi đường, tôi thấy một nhóm người cả nam cả nữ bu kín xung quanh một cô gái trẻ, người quát nạt, kẻ định giơ tay đánh và miệng liên tục buông ra đủ câu chửi bới, cho rằng cô gái kia cướp chồng người khác.
    Khi thấy cô gái khóc lóc giải thích, nhóm người này liền xông vào lục túi như thể t́m bằng chứng. Tuy nhiên ngay khi lấy được đồ, bọn chúng nhanh chóng lên xe bỏ chạy. Cô gái và người đi đường, sau một hồi trấn tĩnh mới biết đó là bọn cướp”.
    Gần đây nhất một vụ cướp cạn giữa con đường Nguyễn Hữu Cảnh cũng được một người ghi h́nh lại được: Hai tên cướp đuổi theo hai chiếc xe gắn máy của mộ cô gái và anh bạn trai đang thong dong đi trên đường giữa ban ngày. Đến một đoạn tương đối ít người qua lại, hai tên cướp vọt xe lên, cướp chiếc ba lô đang đeo sau lưng cô gái. Cô gái bị té lăn xuống đường, hai thên cướp lên xe dông mất dạng.
    Những h́nh ảnh ấy thật sự đă làm người dân thành phố khiếp sợ.

    Ra đường phải ngó trước ngó sau, kẻo mất đồ mất mạng
    Những vụ cướp giật, cướp cạn mới thật sự là mối kinh hoàng của hầu hết người dân Sài G̣n lúc này. Một đô thị hiện đại nhất Việt Nam nhưng xung quanh luôn nhiều điều bất trắc. Người dân luôn sống trong nơm nớp lo sợ, đề pḥng, hễ cứ ra đường là phải ngó trước, ngó sau.
    Chia sẻ câu chuyện của chính bản thân ḿnh, ông Tô An cho biết từng bị 2 kẻ cướp giật mất sợi dây chuyền khi đưa con vào Sài G̣n thi đại học. Ông này cho biết: “Chúng lướt qua quá nhanh khiến vài giây sau tôi mới ớ lên được một tiếng... cướp, nhưng đă quá muộn”.
    Anh Thành Dũng nhận định, nạn cướp giật ở Sài G̣n ngày càng nở rộ với mức độ liều lĩnh vô cùng. Bạn thân của anh từng 2 lần bị giật cặp laptop, trong đó có lần bị giật ngay khi đang đi trên vỉa hè. “Bạn tôi khoác laptop đi bộ trên vỉa hè th́ bị 2 tên cướp chồm xe lên rồi rồ ga vọt qua giật mạnh mất chiếc túi”...
    Anh Thành Dũng c̣n nhấn mạnh: “Một quốc gia được biết đến là một trong những nơi b́nh yên mà xảy ra cướp ngày, cướp đêm như vậy th́ quả là xấu hổ. Tệ nạn ấy do đói kém, bần hàn, do con người hay xă hội tạo nên cần phải được ngăn chặn”.

    Thôi th́ đành sống chung với trộm cắp vậy
    Đừng coi cướp giật là tội nhỏ v́ nó tạo ra tâm lư bất an khủng khiếp trong xă hội, bào ṃn niềm tin của người dân vào pháp luật, vô t́nh dung túng cho tội ác hoành hành. Pháp luật không nghiêm khiến xă hội rối loạn về nạn móc túi vặt, cướp cạn... rồi đủ thứ chuyện khác nữa mà hậu quả là nạn nhân mất của, ăn đ̣n và nhiều khi mất mạng.
    Nếu thật sự phải theo dơi, điều tra, bắt hết những tội phạm này th́ dùng toàn bộ lực lượng công an trong toàn quốc cũng chưa chắc đă đủ phục vụ cho công tác này. Chẳng qua “thời thế này nó như vậy”, khó mà diệt hết được nạn trộm cướp để dân yên tâm làm ăn. Nếu pháp luật Việt Nam nặng tay quá với loại trộm vặt, cướp giật này th́... không đủ nhà tù để chứa. Thôi th́ đành “sống chung với lũ” như đă từng phải sống chung với độc quyền, sống chung với tham nhũng, với đủ thứ “văn hóa nham nhở” vậy. Người dân phải tự cứu lấy ḿnh thôi.

    Văn Quang
    Viết từ Sài G̣n, 05/10/2012

  6. #96
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chuyện Bên nhà VN
    Hỗn chiến trên bờ dưới biển - Dân ném đá cảnh sát cơ động

    Bacbaphi (bạn đọc Danlambao)



    - "Hàng trăm ngư dân đổ xô ra băi biển chật cứng ḥ hét, không cho các tàu tiếp tục làm nhiệm vụ thăm ḍ, khảo sát vị trí con tàu đắm. "Cổ vật của làng chài th́ để cho ngư dân làm kiếm miếng cơm chứ Nhà nước không thể lấy đi được", một số ngư dân tuyên bố.

    Chúng ta hăy cùng nhau xem bài viết Dân ném đá cảnh sát, ngăn khai thác 'cổ vật 500 năm' trên VnExpress để thấy rằng người dân Việt Nam hiện nay đă bắt đầu hết c̣n sự sợ hăi chính quyền công an.

    Ngư dân xă B́nh Châu, huyện B́nh Sơn, Quảng Ngăi những ngày qua đă chống đối lại lực lượng công an, những người được chính quyền nhà nước cử ra để bảo vệ một vùng biển được cho là có cổ vật của một chiếc thuyền bị ch́m cách đây 500 năm.

    V́ sao người dân họ lại chống đối:

    Bởi v́ những người dân thuộc vùng biển B́nh Châu Quăng Ngăi từ bao đời nay họ sống bằng nghề đánh cá trên biển, nhưng hiện nay các vùng biển thuộc Hoàng Sa - Trường Sa Việt Nam đă được quản lư bởi Trung Cộng. Khi người dân ra các vùng biển đó đánh cá th́ liên tục bị các tàu "lạ" uy hiếp, đâm ch́m, bắt giam, đ̣i tiền chuộc.

    Nhà nước Việt Nam đă không có những biện pháp hữu hiệu để bảo vệ họ.

    Nhiều tàu cá đă phải nằm bờ, cuộc sống ngư dân ngày càng thêm khó khăn.

    Sau khi ngư dân phát hiện được có cổ vật ở chiếc thuyền bị đắm cách đây 500 năm, th́ nhà nước đă đưa lực lượng công an ra để bảo vệ cái gọi là "cổ vật" quốc gia.

    Đây không phải là lần đầu tiên Việt Nam phát hiện ra cổ vật ở những con tàu bị ch́m, nhưng khi cổ vật được vớt lên được nhân danh bởi những nhà "khảo cổ " và được chở đi, th́ sau đó là biệt vô âm tín.

    "Cổ vật của làng chài th́ để cho ngư dân làm kiếm miếng cơm chứ Nhà nước không thể lấy đi được". Một số ngư dân tuyên bố như vậy.

    Nhắn gửi với những kẻ lănh đạo của cái nước gọi là chxhcn Việt Nam và những công an: Báu vật và cổ vật của quốc gia là tài sản của tiền nhân để lại, cũng như Hoàng Sa và Trường Sa. Chúng bây không lo giữ biển đảo mà lo giữ cổ vật, một khi sự sợ hăi của người dân đối với công anh, nhà nước không c̣n nữa, nó đồng nghĩa với chế độ cộng sản ở Việt Nam đă đến hồi suy tàn. Đó là sự thật chứ không phải chỉ là sự tiên đoán.

    Thế lực thù địch của đảng CSVN hiện nay không phải là một nhóm hay một tổ chức nhỏ mà là hơn 90 triệu người dân Việt nam ở trong nước đó. Liệu mà đối phó.


    Bacbaphi
    danlambaovn.blogspot .com

    *

    Hỗn chiến dưới đáy biển giành 'cổ vật 500 năm'

    Lăo ngư Trương Quang Sở (80 tuổi) cho biết, mới đầu ngư dân ở làng chài vớt được chén bát cổ cách nhà ông chỉ 100 mét, ai cũng bảo đó là lộc biển trời cho. V́ món lợi quá lớn từ cổ vật nên ai nấy đều đổ xô đi trục vớt rồi xảy ra tranh giành, giật giây hơi lặn, chửi nhau ngoài biển náo động cả một vùng. "Mới lộc biển đó mà giờ thành tai họa cho làng chài rồi"

    Trí Tín (VnExpress) - Ngư dân đổ xô lặn gần tàu đắm, giành giật, khiến cổ vật vỡ toác. Các mảnh vỡ trở thành vũ khí cứa vào chân tay nhau ngay dưới đáy biển, làm ít nhất 5 người bị thương.

    Một tuần nay hàng chục công an, bộ đội biên pḥng Quảng Ngăi phải túc trực bảo vệ "kho cổ vật 500 năm". Mặc dù Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch cho phép Quảng Ngăi khai quật khẩn cấp cổ vật dưới con tàu ch́m, song ngành văn hóa tỉnh này vẫn c̣n loay hoay lựa chọn đơn vị trục vớt.


    Lực lượng Biên pḥng Quảng Ngăi lập biên bản xử phạt ngư dân
    v́ hành vi lén lút vào "vùng cấm" trục vớt cổ vật. Ảnh: Trí Tín.

    Đêm 14, rạng sáng 15/9, lợi dụng biển động sóng lớn, năm chiếc tàu cùng hàng chục ngư dân đă vượt qua hàng rào an ninh vào "vùng cấm" để khai thác cổ vật. Cuộc truy bắt kéo dài đến 4h sáng 15/9 t́nh h́nh an ninh mới tạm lắng xuống.

    Một ngày trước, 8 ngư dân ở xă này cũng đánh liều cho hai tàu cá có trang bị thiết bị lặn vào khu vực tàu cổ. Bị kiểm tra, chủ tàu không tŕnh được giấy xuất bến do biên pḥng cấp, trên tàu có nhiều dây hơi, b́nh lặn và một số dụng cụ dùng trục vớt đồ cổ.

    "Do biển động sóng lớn, lợi dụng các tàu, canô của công an, biên pḥng vào bờ núp gió, hàng chục ngư dân đă đưa tàu thuyền đi trục vớt cổ vật. Lực lượng an ninh phờ phạc v́ truy bắt, canh giữ cổ vật thâu đêm suốt sáng", đại diện Công an xă B́nh Châu cho biết.

    Khai nhận với cơ quan chức năng, ông Trần Trung A, chủ 2 tàu cá bị lập biên bản nói: "Chúng tôi lâu nay hành nghề lặn tôm, cá ở vùng biển gần bờ. Những ngày qua nghe bạn chài kháo nhau ṃ cổ vật bán được số tiền lớn nên đánh liều thử vận may, không dè mới lọt vào vùng cấm th́ bị phát hiện. Đồ cổ chưa thấy đâu đă phải tốn tiền nộp phạt".


    Cảnh sát cơ động tỉnh Quảng Ngăi tuần tra bảo vệ nghiêm ngặt "kho cổ vật 500 tuổi". Ảnh: Trí Tín.

    Suốt tuần qua, làng chài Châu Thuận Biển yên b́nh bỗng dưng bị xáo trộn lớn v́ cổ vật được phát hiện dưới con tàu ch́m ở vùng biển này. Hàng trăm ngư dân tạm dừng việc ra khơi đánh bắt thủy sản ở nhà chờ cơ hội trục vớt cổ vật bán kiếm tiền.

    Ngồi trên bờ biển nh́n ra vị trí con tàu ch́m chứa cổ vật, lăo ngư Trương Quang Sở (80 tuổi) cho biết, mới đầu ngư dân ở làng chài vớt được chén bát cổ cách nhà ông chỉ 100 mét, ai cũng bảo đó là lộc biển trời cho. V́ món lợi quá lớn từ cổ vật nên ai nấy đều đổ xô đi trục vớt rồi xảy ra tranh giành, giật giây hơi lặn, chửi nhau ngoài biển náo động cả một vùng. "Mới lộc biển đó mà giờ thành tai họa cho làng chài rồi", lăo ông thở dài.

    Chỉ tay về phía biển, nơi có nhiều canô của cảnh sát giao thông đường thủy, bộ đội biên pḥng bảo vệ "kho cổ vật", ông Vơ Tấn Miên, Trưởng thôn Châu Thuận Biển cho hay, từ ngày cổ vật được phát hiện, ngư dân đổ xô đi lặn trục vớt tranh giành cổ vật đánh nhau khiến ít nhất 5 người bị thương. Người này vừa lấy được, người kia giật lấy khiến cổ vật vỡ toác. Thế là họ dùng những mảnh vỡ làm vũ khí cứa vào tay, chân của nhau ngay dưới đáy biển.

    Ông Miên kể, ba hôm trước có một ngư dân trẻ ở thôn An Hải trong lúc giành giật cổ vật đă bị nhóm ngư dân đập vỡ kính lặn máu chảy lênh láng phải đưa đến trạm y tế xă khâu 3 mũi trên mặt, suưt chút nữa là hỏng cả mắt. "Tụi trẻ trong thôn gọi đây là 'cuộc chiến của người nhái', may mà chưa xảy ra chết người", ông xót xa.


    Ông Phùng Bá Vương, Phó chủ tịch UBND xă B́nh Châu bày tỏ tiếc nuối v́ cổ vật vớt lên bờ nguyên vẹn, song v́ ngư dân giành giật đă vỡ thành nhiều mảnh. Ảnh: Trí Tín.

    Cũng theo ông Miên, do ngư dân dùng xà beng, bay của thợ xây, móc sắt... trục vớt trong t́nh trạng lộn xộn nên rất ít cổ vật lấy lên nguyên vẹn. Cứ 10 cái th́ chỉ lấy được 2 cái nguyên vẹn, c̣n lại bể nát. Người ta đồn thổi làng chài trúng tiền tỷ từ cổ vật, song tiền chưa thấy đâu mà làng quê đă xôn xao, đố kỵ, t́nh nghĩa mất hết v́ tranh giành nhau. Giới buôn đồ cổ khắp nơi đổ về lùng sục rất mất an ninh.

    Theo thống kê của UBND xă B́nh Châu, hiện lực lượng chức năng thu giữ 36 hiện vật gồm tô, dĩa và chén men nâu, men ngọc... nhưng chưa bàn giao cho Bảo tàng Quảng Ngăi. Phó chủ tịch Phùng Bá Vương kể, mấy hôm trước, trong lúc làm thủ tục bàn giao các tô men ngọc, men nâu cho Bảo tàng Quảng Ngăi, bỗng dưng một phụ nữ khóc bù lu, bù loa xông vào pḥng làm việc giật lấy 4 cái tô chạy ra sân của trụ sở. Hậu quả là một chiếc tô men nâu bị bể thành nhiều mảnh.

    Bà này cho rằng, hai con trai của bà lặn thuê trục vớt cổ vật và được chủ tàu trả công bằng 4 cái tô này nên cơ quan chức năng phải trả lại cho gia đ́nh. Chỉ đến khi công an phân tích rơ hành vi trục vớt của hai con trai cũng như việc bà này gây hư hại, làm vỡ cổ vật là vi phạm pháp luật th́ bà ta mới chịu về.

    "Nếu các cơ quan chức năng không sớm tổ chức khai quật cổ vật trong con tàu ch́m th́ thời gian tới t́nh trạng xô xát đánh nhau, tranh giành v́ món lợi cổ vật gây ra án mạng chết người là hoàn toàn có thể xảy ra", ông Vương cảnh báo.

    Trí Tín

    http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2012/...o-vat-500-nam/

    *

    Dân ném đá cảnh sát, ngăn khai thác 'cổ vật 500 năm'

    Trí Tín - Cho rằng, tàu đắm chứa cổ vật ở thôn Châu Thuận Biển là "lộc biển", cả trăm ngư dân đổ ra ngăn cản lực lượng chức năng khảo sát vị trí tàu. Một số người dân c̣n ném đá, đập vỡ kính xe chuyên dụng, làm cảnh sát bị thương.

    Sáng 13/10, trong lúc cơ quan chức năng khảo sát vị trí con tàu đắm chứa cổ vật, hàng chục ngư dân xă B́nh Châu (huyện B́nh Sơn, Quảng Ngăi) bơi ra biển ném đá xua đuổi, làm bị thương cán bộ, chiến sĩ bảo vệ. TS Đoàn Ngọc Khôi, Phó giám đốc Bảo tàng Quảng Ngăi - người trực tiếp chỉ huy khảo sát tàu chứa cổ vật kể lại, trong khi các thợ lặn tập trung thổi, hút cát thăm ḍ con tàu cổ th́ khoảng 60 ngư dân trong bờ bơi vào khu vực khoanh vùng cấm.

    Ngư dân đổ xô ra băi biển ḥ hét, cản trở cơ quan chức năng khảo sát,
    thăm ḍ 'kho cổ vật 500 năm' ở vùng biển B́nh Châu sáng nay. Ảnh: Trí Tín.

    "Lúc đầu họ giả vờ tắm biển, sau đó họ tiến sát vào nơi con tàu cổ chứa cổ vật. Cảnh sát giao thông đường thủy đưa hai ca nô đến nhắc nhở, ngăn chặn th́ bị họ ném đá tới tấp khiến hai chiến sĩ bị thương ở vùng đầu và tay", TS Khôi cho biết.

    T́nh h́nh mất an ninh khiến công việc khảo sát tàu chứa cổ vật phải tạm dừng. TS Khôi đề nghị các tàu nổ máy rời xa vị trí thăm ḍ để đảm bảo an toàn cho các thành viên trên tàu. Với hơn 30 năm từng tham gia khảo sát, khai quật khảo cổ, ông Khôi nói rằng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đau ḷng như thế.

    Ở trên bờ, hàng trăm ngư dân đổ xô ra băi biển chật cứng ḥ hét, không cho các tàu tiếp tục làm nhiệm vụ thăm ḍ, khảo sát vị trí con tàu đắm. "Cổ vật của làng chài th́ để cho ngư dân làm kiếm miếng cơm chứ Nhà nước không thể lấy đi được", một số ngư dân tuyên bố.

    Ngư dân đập vowx kính, móp cửa xe của lực lượng
    cảnh sát cơ động đậu trên băi biển. Ảnh: Trí Tín.

    Sự việc căng thẳng khiến lực lượng cảnh sát cơ động bắt một ngư dân quá khích lên xe. Lập tức, hàng trăm người tập trung lại đập vỡ kính, rồi cùng nhau xô xe chuyên dụng của công an lật nghiêng để ngư dân bị bắt trốn thoát.

    Công an tỉnh Quảng Ngăi đă huy động hàng trăm chiến sĩ cơ động có mặt tại vùng biển B́nh Châu để văn hồi trật tự. Đại tá Nguyễn Thanh Trang, Phó giám đốc công an tỉnh nhấn mạnh, căn cứ vào h́nh ảnh ghi lại được, cơ quan điều tra đang truy bắt những thanh niên quá khích chống đối người thi hành công vụ để xử lư theo quy định của pháp luật.

    "Trước mắt, việc khảo sát, thăm ḍ tàu đắm chứa cổ vật ở vùng biển B́nh Châu phải tạm dừng để ổn định t́nh h́nh an ninh trật tự tại địa phương. Vụ chống đối người thi hành công vụ sáng nay có thể đưa ra khởi tố h́nh sự", đại tá Trang nói.

    Cảnh sát cơ động có mặt tại vùng biển B́nh Châu để văn hồi trật tự. Ảnh: Trí Tín.

    Hiện, công an Quảng Ngăi đă lập trại dă chiến, điều động hàng trăm cán bộ, chiến sĩ cùng với bộ đội biên pḥng túc trực cả ngày lẫn đêm bảo vệ "kho cổ vật". Trong khi đó, hàng trăm ngư dân xă B́nh Châu vẫn "khăng khăng" cho rằng, tàu đắm có chứa cổ vật ở thôn Châu Thuận Biển là "lộc biển" của làng chài nên họ có quyền lặn trục vớt.

    Trước đó, chiều 8/10, tỉnh Quảng Ngăi ban hành quy định khu vực hạn chế hoạt động tạm thời nhằm đảm bảo việc thăm ḍ, khai quật, trục vớt khẩn cấp di sản văn hóa dưới nước (cổ vật quốc gia) tại vùng biển thôn Châu Thuận Biển. Phạm vi hạn chế hoạt động tạm thời có bán kính 70 mét, các tàu Việt Nam và nước ngoài không được ra vào, trú đậu, nuôi trồng, thu mua, chế biến thủy sản... cho đến khi kết thúc thời gian khai quật cổ vật.

    Trí Tín

    http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2012/...o-vat-500-nam/

  7. #97
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chuyện Bên nhà VN
    Dân ném đá cảnh sát, ngăn khai thác 'cổ vật 500 năm'


    Trí Tín



    - Cho rằng, tàu đắm chứa cổ vật ở thôn Châu Thuận Biển là "lộc biển", cả trăm ngư dân đổ ra ngăn cản lực lượng chức năng khảo sát vị trí tàu. Một số người dân c̣n ném đá, đập vỡ kính xe chuyên dụng, làm cảnh sát bị thương.

    Sáng 13/10, trong lúc cơ quan chức năng khảo sát vị trí con tàu đắm chứa cổ vật, hàng chục ngư dân xă B́nh Châu (huyện B́nh Sơn, Quảng Ngăi) bơi ra biển ném đá xua đuổi, làm bị thương cán bộ, chiến sĩ bảo vệ. TS Đoàn Ngọc Khôi, Phó giám đốc Bảo tàng Quảng Ngăi - người trực tiếp chỉ huy khảo sát tàu chứa cổ vật kể lại, trong khi các thợ lặn tập trung thổi, hút cát thăm ḍ con tàu cổ th́ khoảng 60 ngư dân trong bờ bơi vào khu vực khoanh vùng cấm.


    Ngư dân đổ xô ra băi biển ḥ hét, cản trở cơ quan chức năng khảo sát, thăm ḍ 'kho cổ vật 500 năm' ở vùng biển B́nh Châu sáng nay. Ảnh: Trí Tín.

    "Lúc đầu họ giả vờ tắm biển, sau đó họ tiến sát vào nơi con tàu cổ chứa cổ vật. Cảnh sát giao thông đường thủy đưa hai ca nô đến nhắc nhở, ngăn chặn th́ bị họ ném đá tới tấp khiến hai chiến sĩ bị thương ở vùng đầu và tay", TS Khôi cho biết.

    T́nh h́nh mất an ninh khiến công việc khảo sát tàu chứa cổ vật phải tạm dừng. TS Khôi đề nghị các tàu nổ máy rời xa vị trí thăm ḍ để đảm bảo an toàn cho các thành viên trên tàu. Với hơn 30 năm từng tham gia khảo sát, khai quật khảo cổ, ông Khôi nói rằng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đau ḷng như thế.

    Ở trên bờ, hàng trăm ngư dân đổ xô ra băi biển chật cứng ḥ hét, không cho các tàu tiếp tục làm nhiệm vụ thăm ḍ, khảo sát vị trí con tàu đắm. "Cổ vật của làng chài th́ để cho ngư dân làm kiếm miếng cơm chứ Nhà nước không thể lấy đi được", một số ngư dân tuyên bố.

    Ngư dân đập vở kính, móp cửa xe của lực lượng
    cảnh sát cơ động đậu trên băi biển. Ảnh: Trí Tín.

    Sự việc căng thẳng khiến lực lượng cảnh sát cơ động bắt một ngư dân quá khích lên xe. Lập tức, hàng trăm người tập trung lại đập vỡ kính, rồi cùng nhau xô xe chuyên dụng của công an lật nghiêng để ngư dân bị bắt trốn thoát.

    Công an tỉnh Quảng Ngăi đă huy động hàng trăm chiến sĩ cơ động có mặt tại vùng biển B́nh Châu để văn hồi trật tự. Đại tá Nguyễn Thanh Trang, Phó giám đốc công an tỉnh nhấn mạnh, căn cứ vào h́nh ảnh ghi lại được, cơ quan điều tra đang truy bắt những thanh niên quá khích chống đối người thi hành công vụ để xử lư theo quy định của pháp luật.

    "Trước mắt, việc khảo sát, thăm ḍ tàu đắm chứa cổ vật ở vùng biển B́nh Châu phải tạm dừng để ổn định t́nh h́nh an ninh trật tự tại địa phương. Vụ chống đối người thi hành công vụ sáng nay có thể đưa ra khởi tố h́nh sự", đại tá Trang nói.


    Cảnh sát cơ động có mặt tại vùng biển B́nh Châu để văn hồi trật tự. Ảnh: Trí Tín.

    Hiện, công an Quảng Ngăi đă lập trại dă chiến, điều động hàng trăm cán bộ, chiến sĩ cùng với bộ đội biên pḥng túc trực cả ngày lẫn đêm bảo vệ "kho cổ vật". Trong khi đó, hàng trăm ngư dân xă B́nh Châu vẫn "khăng khăng" cho rằng, tàu đắm có chứa cổ vật ở thôn Châu Thuận Biển là "lộc biển" của làng chài nên họ có quyền lặn trục vớt.

    Trước đó, chiều 8/10, tỉnh Quảng Ngăi ban hành quy định khu vực hạn chế hoạt động tạm thời nhằm đảm bảo việc thăm ḍ, khai quật, trục vớt khẩn cấp di sản văn hóa dưới nước (cổ vật quốc gia) tại vùng biển thôn Châu Thuận Biển. Phạm vi hạn chế hoạt động tạm thời có bán kính 70 mét, các tàu Việt Nam và nước ngoài không được ra vào, trú đậu, nuôi trồng, thu mua, chế biến thủy sản... cho đến khi kết thúc thời gian khai quật cổ vật.

    Trí Tín

    http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2012/...o-vat-500-nam/


    Cái cảnh này gọi là; "Cốc ṃ C̣ xơi". Cổ nhân nói chẳng có sai.

    DÂN ĐƯỢC NHỜ G̀ ???

    Đảng Ta muốn nói ǵ ... Th́ nói,
    Đảng Ta muốn làm ǵ ... Th́ làm,
    Nếu Ai là người Việt Nam,
    Nói Đảng xạo, Đảng làm gian..."Tù liền".

    Bắt người đánh đập giam vô tội,
    Đảng nói Công An được toàn quyền,
    Bảo vệ Đảng được b́nh yên,
    Độc tài vơ vét ... Mới nên nỗi này !!!

    Thay mặt Dân, Đảng vay Ngoại Tệ,
    Đảng mang về ... Chia chác giầu sang.
    Dân nghèo vẫn sống lầm than,
    Bệnh không tiền thuốc, khăn tang lệ sầu !!!

    Núi ṃn, sông cạn, tài nguyên kiệt,
    Khắp nơi śnh thối, hỏi c̣n chi,
    Cứ nh́n những bước Đảng đi,
    Bất công đầy dẫy ... Nhờ ǵ Đảng Gian ???

    {QUỐC NẠN THAM NHŨNG + MA TRẬN +BẤT CÔNG} = ĐẢNG TAI LÀM MÉO MÓ THUẦN PHONG MĨ TỤC, LÀM CHO ĐẠO ĐỨC XĂ HỘI BỊ BĂNG HOẠI, ĐẤT NƯỚC MĂI NGHÈO, NHÂN DÂN ĐAU KHỔ & CHẾT OAN ?????

  8. #98
    Member
    Join Date
    05-06-2011
    Posts
    132

    Bao giờ dân tôi mới bớt khổ

    Xin mời xem đoạn youtube dưới đây để xem bọn chính quyền CSVN buôn người như thế nào? các cô gái VN này đang ở bên Nga, hăy so sánh đời sống của các cô ấy và con cháu của đám lănh đạo đảng CSVN?


  9. #99
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chuyện Bên nhà VN
    Văn Quang – Viết từ Sài G̣n (13 tháng 10)
    Đấu tranh cho dân bị lănh “đ̣n thù”




    bản tâm nguyện bị UBND đ̣i gỡ bỏ



    Câu chuyện tôi sắp kể với bạn đọc sau đây chỉ là thứ “chuyện nhỏ tí tẹo ở thôn xóm”, nhưng thật ra nó phản ành t́nh trạng của cả nước. Bởi ở đâu người dân ở bất kỳ nơi nào cũng có thể “lănh cái búa tạ” này của mấy ông ở cái Ủy Ban Nhân Dân (UBND) địa phương. Chuyện xảy ra ngay tại Hà Nội, thủ đô của VN, vậy ở những nơi xa xôi th́ c̣n biết bao chuyện đáng nói hơn nữa. Suy từ chuyện nhỏ tí tẹo này, có thể thấy những nguyện vọng chính đáng của người dân được các cấp chính quyền nhân dân “xử lư” ra sao.


    Hàng trăm gia đ́nh dân phải dùng nước nhiễm độc Asen
    Theo chủ trương của TP Hà Nội, 115 gia đ́nh khu nhà gỗ nguy hiểm phường Chương Dương, quận Hoàn Kiếm đă chuyển về các ṭa nhà tái định cư tại thị trấn Cầu Diễn, huyện Từ Liêm. Nhưng suốt 6 năm qua, hàng trăm người dân vẫn không được hưởng nguồn nước sạch.
    Theo lời của các gia đ́nh dân khu tái định cư B3, B4, B5 thuộc tổ 22 thị trấn Cầu Diễn gửi đến báo chí, cho biết: Hiện 115 gia đ́nh dân, với khoảng 500 người, già trẻ lớn bé, đang phải sống trong những điều kiện thiếu thốn, đặc biệt là nguồn nước hàng ngày bị nhiễm bẩn gấp nhiều lần tiêu chuẩn cho phép. Trong suốt 6 năm qua, đại diện khu dân cư đă nhiều lần gửi đơn thư lên chủ đầu tư, cùng các cơ quan chức năng TP. Hà Nội nhưng đều không được giải quyết những yêu cầu chính đáng.
    Cho đến lúc này, nguồn nước sinh hoạt cung cấp cho các gia đ́nh khu nhà B3, B4, B5 vẫn là nước giếng khoan không được xử lư theo đúng quy chuẩn. Theo kết quả xét nghiệm được anh Lê Trung Kiên cung cấp, ngày 15/5/2012, Pḥng Công nghệ điện hóa môi trường kết luận hàm lượng chất Asen tại khu tái định cư vượt nhiều lần tiêu chuẩn cho phép, vi khuẩn Ecoli vượt xa mức giới hạn cho phép. Hàm lượng chất nitrat là 191,6 trong khi mức cho phép chỉ là 50. Khi t́m hiểu thực tế, trạm nước cung cấp nước sinh hoạt đến các gia đ́nh dân khu tái định cư Cầu Diễn chính là trạm nước do Công ty Cổ phần tư vấn đầu tư xây dựng và phát triển đô thị đầu tư phục vụ cho dự án xây dựng.



    Kêu th́ cứ kêu, sức khỏe con người vẫn bị đầu độc
    Sau khi phát hiện nguồn nước nhiễm độc, đại diện khu dân cư đă nhiều lần gửi đơn kêu cứu đến chủ đầu tư và các cơ quan chức năng đề nghị cung cấp nguồn nước sinh hoạt bảo đảm cho sức khỏe người dân. Ban quản lư khu tái định cư và UBND thị trấn Cầu Diễn đă nhiều lần họp để ghi nhận ư kiến người dân, Công ty nước sạch thành phố cũng cam kết cung cấp nước sạch cho 115 gia đ́nh dân tái định cư Cầu Diễn vào cuối năm 2011. Tuy nhiên, cho đến nay những lời hứa này vẫn chưa thành hiện thực, c̣n sức khỏe của người dân đang bị “đầu độc” hàng ngày.
    Không chỉ ô nhiễm về nguồn nước sinh hoạt, hệ thống thu gom rác thiết kế cho khu nhà B3, B4, B5 cũng là điều khiến cho hàng trăm cư dân lo lắng. Theo ghi nhận thực tế, nhà tái định cư B3 không được thiết kế hệ thống thu gom rác khiến người dân phải tự mang xuống đổ như h́nh ảnh thường thấy ở các khu tập thể cũ có tuổi thọ 20 - 30 năm. Những ṭa nhà được lắp đặt hệ thống lại không có người thu gom thường xuyên khiến không khí luôn trong t́nh trạng ô nhiễm, thậm chí bốc mùi nồng nặc vào các ngày nắng nóng.


    Người kêu cứu bị trả thù
    Ông Hoàng Tiến An, thành viên Tổ bảo vệ dân phố, chính là người đại diện cho dân, đứng tên đơn kêu cứu gửi đến các cơ quan chức năng và báo chí phản ánh nguồn nước bị nhiễm độc cùng những nguy hại vệ sinh môi trường xuất phát từ công tác quản lư kém của chính quyền và chủ đầu tư. Đặc biệt, ông c̣n là người tích cực cung cấp thông tin cho báo chí trong loạt bài viết về sự việc này đồng thời chỉ rơ sự tắc trách, chối bỏ trách nhiệm của Công ty Cổ Phần tư vấn đầu tư xây dựng và Phát triển đô thị Hà Nội.
    Ông An được hầu hết ngưởi dân đánh giá là người tốt bụng, thẳng thắn được bà con lối xóm tôn trọng, ông tham gia tổ bảo vệ dân phố nhiều năm nay. Ông c̣n là người luôn đi đầu trong công tác xă hội của khu dân cư.

    Bỗng dưng bị “đá” ra khỏi tổ bảo vệ
    Khi vấn đề nước sạch đang được cơ quan chức năng giải quyết, ngày 24/9/2012 vùa qua, Chủ tịch UBND thị trấn Cầu Diễn Trần Mạnh Hùng bất ngờ kư quyết định miễn nhiệm số 427/QĐ - UBND đối với vị trí nhân viên Tổ bảo vệ với ông Hoàng Tiến An mà không đưa ra lư do chính đáng.
    Đánh giá về quyết định miễn nhiệm của thị trấn Cầu Diễn đưa ra với ông Hoàng Tiến An, ông Nguyễn Thanh Tự, Trưởng nhà B5 cho rằng đó là việc làm thiếu thuyết phục: “Ai làm cũng có sai sót, nhưng chúng tôi thấy ông An là người có trách nhiệm nhất trong số các thành viên tổ bảo vệ nên việc miễn nhiệm là không thuyết phục. Trong khi đó những vấn đề an sinh cấp thiết như nguồn nước, vệ sinh, thang máy tại các ṭa nhà th́ không được chính quyền giải quyết.
    Tuy khi sau đó, trao đổi với báo chí, ông Nguyễn Văn Hách – Phó Chủ tịch UBND thị trấn Cầu Diễn (huyện Từ Liêm, Hà Nội) có nêu lư do ông An nhiều lần vi phạm quy định trong khu dân cư như… đá bóng dưới ḷng đường!?
    Một nguyên nhân khác rất đáng để dư luận bất b́nh, nghi ngờ về “động cơ” của Quyết định 427. Đó là thời gian qua, ông An đă đại diện cho hàng trăm gai đ́nh dân ṭa nhà B3, B4, B5 và dân cư các khu vực xung quanh thuộc tổ 22 thị trấn Cầu Diễn, huyện Từ Liêm gửi đơn kêu cứu khẩn cấp đến các cơ quan chức năng tŕnh bày về việc Công ty CP Tư vấn đầu tư xây dựng và Phát triển đô thị Hà Nội cung cấp nước nhiễm bẩn cho 115 gia đ́nh.


    Phải chăng đó là “đ̣n thù”, bịt miệng nhân dân
    Những câu hỏi của người dân và báo chí nêu lên với UBND Cầu Diễn:
    - V́ sao một người tốt bụng, được nhân dân tôn trọng, tin cậy và đă tham gia công tác này từ nhiều năm nay lại “bỗng dưng” bị miễn nhiệm đúng vào thời điểm được coi là “nhạy cảm”, khi ông tích cực phản ảnh về t́nh trạng nước ô nhiễm?
    - Có hay không việc UBND Cầu Diễn khó chịu trước những phản ánh chính đáng của nhân dân nên ra “đ̣n thù” và thậm chí, đă bị doanh nghiệp biến thành “công cụ” để “trả thù”, “bịt miệng” công dân?
    - Đặc biệt là cần làm rơ nguyên nhân ông An bị “đ̣n thù” có phải do cung cấp thông tin cho báo chí. Bởi nếu như v́ thông tin cho báo chí mà ông An bị trả thù th́ sự việc không hề đơn giản, nó là tiền đề đặt sự “đối đầu” giữa một bên là chính quyền với một bên là người dân và báo chí.

    Chính quyền không c̣n là của nhân dân nữa
    Hàng trăm ư kiến của người dân bày tỏ sự phẫn nộ về việc này. Xin nêu vài ư kiến tiêu biểu:
    - Bạn Lê Tiến Sỹ bày tỏ: “họ sợ dân nói thẳng nói thật, ông An lại là người như vậy nên họ muốn loại bỏ ông an để họ có thể làm bất cứ điều ǵ họ muốn...”
    - Bạn Huy Hoàng, viện dẫn pháp lư hiện hành, phải khởi tố công ty vi phạm: “Thực tế, ông Hoàng Tiến An là thành viên tổ bảo vệ dân phố lại bị “miễn nhiệm” (tức là cho nghỉ việc) v́ đứng ra bảo vệ cho dân phố. Vậy, xin hỏi chính quyền UBND thị trấn Cầu Diễn là bổ nhiệm thành viên tổ bảo vệ dân phố để làm ǵ, hay là chỉ để bảo vệ chính quyền... doanh nghiệp. Trong trường hợp này, thực tế, chính quyền UBND thị trấn Cầu Diễn không c̣n là chính quyền của nhân dân nữa, mà chính quyền của Doanh nghiệp, thay v́ UBND là UB doanh nghiệp th́ đúng hơn”.
    V́, miễn nhiệm ông An là đồng nghĩa với việc đứng về cái sai của Doanh nghiệp cấp nước, bảo vệ cho Công ty CP Đầu tư xây dựng phát triển đô thị Hà Nội (HACID, số 69 Quán Thánh). Dư luận thật sự bất b́nh với Công ty CP Đầu tư và phát triển đô thị Hà Nội, bởi v́ Công ty này biết nhưng vẫn cung cấp nước nhiễm độc tố (Asen, Nitrat, Ecoli, Colifom...) cho người dân. Đúng lư, họ phải bị khởi tố v́ tội theo điểm c, khoản 1, điều 186 Bộ luật h́nh sự với hành vi “Tội làm lây lan dịch bệnh nguy hiểm cho người”. Cấp nước biết rơ là chứa nguồn bệnh, nguy hiểm, độc hại, nhưng gần 7 năm qua vẫn cấp cho dân ăn uống, gây ra bệnh ung thư, viêm đại tràng, đường ruột... Chúng tôi khẩn thiết đề nghị cơ quan chức năng vào cuộc để làm rơ trách nhiệm của Công ty CP Đầu tư và phát triển đô thị Hà Nội (HACID) và cá nhân liên quan.
    - Bạn Bạch Dương tiên đoán… như thần: “Quá rơ ràng c̣n ǵ. Không những ông An bị miễn nhiệm, mà sau này ông và gia đ́nh sẽ c̣n rắc rối lôi thôi khi có việc ǵ cần giải quyết ở cửa quan. Rơ là “đấu tranh th́... tránh đâu”.
    - Bạn Vũ Anh nêu một thực tế khác: “Một lần xin xác nhận độc thân để lấy vợ mà c̣n phải phong b́ với trưởng thôn ( xóm ) của 1 thôn ( xóm ) ! Việc cỏn con thế c̣n tiền huống chi là những việc lớn!”

    Vâng, chán thật
    Sự “đối đầu” này một cách công khai hay ngấm ngầm đang là một thảm họa của người dân thấp cổ bé miệng ở khắp nơi, chứ chẳng riêng ǵ ở xă Cầu Diễn. Cho nên, nêu lên chuyện này không hề nhỏ. Đôi khi sự “trả thù dân” c̣n thâm độc, tàn ác hơn nhiều dẫn đến đổ máu, khiếu kiện, thù hằn dai dẳng, mà phần thiệt tất nhiên về phía người không có quyền, không có tiền, nhất là không có thân thế với nhà quan. Xin hăy nghe nhận định ngắn gọn của bạn Thanh Long, kết luận về t́nh trạng này ở các địa phưiơng:
    -“Chuyện thường ngày ở huyện đó mà, các bác chính quyền chỉ muốn người dân thấp cổ bé họng đừng có xen vào công việc riêng của chúng tôi. C̣n thuế th́ cứ phải đóng đầy đủ để chúng tôi tiêu sài vào những việc mà người thấp họng bé cổ không cần biết... thật chán!”
    Vâng, chán thật!
    Cần phải có sự thanh tra sâu rộng, phải đi sát với nguyện vọng chính đáng của người dân. Các quan trên đừng đi xe “ô tô con” về địa phương để được đón tiếp linh đ́nh, nghe các cấp dưới kể lể thành tích, quan trên ban vài câu chỉ thị cũ rích ḷng tḥng, sau đó dự liên hoan rồi “dông tuốt”, chẳng hiểu ǵ về dân t́nh khốn khó ra sao. Như thế th́ nguyện vọng chính đáng của người dân chẳng bao giờ được đáp ứng đến nơi đến chốn, mong ǵ có đời sống khá hơn.

    Hăy nh́n cách “phục vụ nhân dân” của một công sở
    Hiện tượng sau đây cũng không phải là “cá biệt”. Nó thường xảy ra ở khá nhiều nơi, chỉ người dân biết, cấp trên không biết hay có biết cũng “đánh chữ đại xá”, nói cho đúng “phe lờ” luôn.
    Chưa hết giờ làm việc nhưng cả Sở Công Thương tỉnh Vĩnh Long vắng hoe. Phần lớn “cán bộ” ở đây đều đang tham dự một buổi nhậu “hoành tráng” với khoảng 20 bàn.
    Khoảng 16 giờ 15 phút ngày 14-9, một số người dân đến làm việc hoặc chứng giấy tờ ở Sở Công Thương tỉnh Vĩnh Long bất ngờ khi thấy các pḥng ban nơi đây khóa cửa im ỉm, cả bảo vệ cũng không có dù chưa hết giờ làm việc (theo quy định giờ làm việc buổi chiều là từ 13-17 giờ).


    Toàn thể “cán bộ” bận đi nhậu
    Thấy sở không bóng người, một người dân tên Châu đến xin giấy tờ đă gọi điện thoại cho cán bộ ở Sở Công thương và được người này hẹn giải quyết công việc vào thứ hai tuần sau. Rất may, ông Châu được hận hạnh gặp được một cán bộ ở sở đi về trong t́nh trạng ngà ngà say cho biết: “Hôm nay, cả cơ quan đi ăn nhậu tại Hội quán Ngân Vinh trên đường Phạm Thái Bường (phường 4, TP Vĩnh Long). Tiệc bắt đầu lúc 15 giờ 30, giờ bọn họ c̣n trong đó”.
    Khi đến quán nhậu Ngân Vinh, th́ được biết đây là tiệc nhậu ăn mừng cuộc chuyển giao chức vụ giữa Giám đốc sở Công thương cũ là ông Hồ Văn Huân và tân Giám đốc Nguyễn Minh Tho. Tiệc tổ chức rất linh đ́nh với khoảng 20 bàn, các khách mời được chiêu đăi toàn bia lon Heineken. Dân đứng ngoài nhỉn.., thèm nhỏ dăi.

    Chức sắc phường ăn nhậu, đánh bạc và đánh lộn ngay tại trụ sở
    Chưa hết, ngày 4-10 vừa qua tại một trụ sở “hoành tráng” của một địa phương khác, các “quan xă” c̣n chơi bạo hơn. Ông Lê Văn Thanh (48 tuổi), Phó chỉ huy quân sự phường Hàm Rồng (TP Thanh Hóa) cho biết, 12h40 ngày 4/10, các cán bộ phường rủ nhau ra quán thịt chó uống rượu. Sau chầu nhậu, ông và một số lănh đạo phường rủ nhau lên pḥng làm việc ở tầng 3 trụ sở ủy ban để đánh bài ăn tiền.
    Buổi “liên hoan” có sự tham gia của ông Dương Tất Thành, Bí thư Đảng ủy; Lương Trí Thanh, Phó Bí thư Đảng ủy phường; Trịnh Xuân Tính, Phó chủ tịch HĐND phường; Lê Văn Quyết, Trưởng quân sự phường; Dương Đ́nh Long, Phó chủ tịch Hội Nông dân; Lê Duy Đạo, Bí thư chi đoàn. Coi như gồm toàn “lănh đạo chóp bu” của phường đều hào hứng góp mặt.

    Theo tố cáo, trong khi chơi, do nghi ngờ ông Thanh "đóng nước" (tức lá góp tiền ăn uống) thiếu, ông Lê Văn Quyết chửi bới và xông vào đánh ông Thanh. Ông Thanh kể. “Tưởng mọi người sẽ can ngăn, ai ngờ ông Thành cùng một số người khác xông vào đánh đấm tôi túi bụi. Bị đánh hội đồng và bất ngờ, tôi không thể chống cự".
    Trận đ̣n hội đồng khiến ông Thanh phải nhập viện với nhiều vết thương trên người. Bà Trần Thị Thanh Hà (vợ ông Thanh) đă gửi đơn tố cáo những người có liên quan, nhờ cơ quan chức năng can thiệp.
    Giải quyết ra sao?
    Ông Dương Đ́nh Huệ, Chủ tịch UBND phường Hàm Rồng cho biết, việc ông Thanh bị đánh tại trụ sở cơ quan là có thật. Phường đă làm báo cáo gửi UBND thành phố và đang giao công an xác minh.
    ông Huệ nói: “Tôi đă chỉ đạo công an phường xác minh, điều tra. Nếu đúng là có chuyện đánh bạc tại trụ sở th́ thật tồi tệ, đặc biệt cán bộ của Ủy ban lại tham gia nữa th́ cần phải xử lư nghiêm”.
    Lại bài ca “sẽ xử lư nghiêm”. Không biết những trụ sở hoành tráng ở địa phương khác, tiền của dân bỏ ra xây dựng cho thật oai, thật đẹp, c̣n có những tṛ giải trí liên hoan nào hấp dẫn hơn thế nữa không?
    Làm quan ở địa phương sướng thật.

    Văn Quang

  10. #100
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Chuyện Bên nhà VN
    Phụ nữ Việt trong nước với chuyện chồng Tây, chồng Ta



    Thưa quư bạn, cách đây khoảng gần một tháng, giới showbiz Việt Nam (giới biểu diễn, show business) bỗng dưng nổi sóng với những so sánh thẳng như ruột ngựa của nữ diễn viên múa người Nhật gốc Việt Michiyo Phạm Ngà về sự khác biệt giữa trai Tây và trai Việt. Theo đó, cô cho rằng đàn ông Tây th́ ga lăng, hiểu biết, tôn trọng phụ nữ, c̣n đàn ông Việt như ếch ngồi đáy giếng và rất vô duyên. Trong đó, đặc biệt cô nhận xét đàn ông Việt non kém, ích kỷ, yếu về mặt sex, khiến quư ông Việt trong nước nhảy đông đổng lên phản đối (ngoại trừ... Đoàn Dự!).


    Thế nhưng, khi hàng loạt “ngôi sao” của showbiz Việt Nam cùng lên xe hoa với trai Tây (Hồng Nhung, Đoan Trang, Thúy Vinh, Thu Minh... nhiều, nhiều lắm) th́ người ta bỗng cảm thấy giật ḿnh.
    Liệu những lời “tiên tri” của Michiyo có phải là tiếng chuông cảnh tỉnh cho đàn ông Việt trong nước hay không? Đâu là nguyên nhân khiến trai Việt bị chê bai và trai Tây được các người đẹp ưa chuộng đến thế? Sau đây chúng ta thử nghe những lời đả kích đàn ông Việt cũng như những lời bênh vực đàn ông Việt. Riêng Đoàn Dự tôi th́ không có ư kiến, bởi v́: thứ nhất, tui “già” rùi, có vợ con rùi, có cả cháu nội nữa, chả “ế” tí nào mà sợ; thứ hai, tui sống về nghề viết văn, không thuộc giới showbiz, nên các ngôi sao ca nhạc, ngôi sao điện ảnh, các gái chân dài, các gái chân ngắn, hay các gái chân chẳng dài mà cũng chẳng ngắn, ở quê hay ở tỉnh, muốn nói ǵ th́ nói, muốn lấy ai th́ lấy, muốn ca tụng ai cũng được, việc đó không liên quan ǵ đến tui. Sau đây xin mời quư bạn coi chơi cho vui, “Lời quê góp nhặt dông dài. Mua vui cũng được một vài trống canh”.



    I. Những người đả kích đàn ông Việt


    Michiyo Phạm Ngà: “Đàn ông Việt như ếch ngồi đáy giếng!”
    Michiyo Phạm Ngà phát biểu trên Internet: “Nói chung th́ đa số đàn ông Tây họ lịch lăm, hiểu biết, quư trọng con người và tôn trọng phụ nữ hơn đàn ông Việt. Đàn ông Việt một số rất ít mới được như Tây, c̣n lại đa số là bảo thủ, ít giao du, ít hiểu biết những sự văn minh của thế giới, mà chỉ giống như lũ trai làng, ếch ngồi đáy giếng, không biết tôn trọng phụ nữ, vô duyên, không khéo léo về mọi mặt!
    “Trai Tây họ thừa yếu tố để thắng trai Việt. Họ nâng niu, quư trọng phụ nữ như bông hoa; c̣n trai Việt th́ chắc sẽ vặt từng cánh hoa, giẫm nát đóa hoa không biết thương tiếc.
    “Trai Việt người th́ lười làm ăn, ở nhà ăn bám; người th́ tối ngày rượu chè, cờ bạc, sống bám váy đàn bà, sống dựa vào vợ. Người giàu có th́ nay em này mai em khác, bỏ vợ bỏ con. Người đẹp trai th́ bất tài vô dụng, người xấu xí mà giàu có th́ khinh người, có tiền là nh́n phụ nữ ai cũng giống như tṛ chơi của họ!
    “Đàn ông Việt được chuyện nọ mất chuyện kia. Tuy không ai có thể đ̣i hỏi sự hoàn hảo, nhưng ít ra mọi thứ cần phải hài ḥa. Đàn ông Việt cần phải nh́n lại ḿnh cả về văn hóa ứng xử, về tŕnh độ học thức, về kỹ năng sống, và phải học cách yêu chiều, tôn trọng phụ nữ.
    “Sẽ đến lúc đàn ông Việt khó lấy được vợ, trừ khi đàn ông Việt ngoài việc lo chú tâm làm ăn, kiếm nhiều tiền, c̣n phải chăm chút thể h́nh chính ḿnh nữa; có đầy đủ kinh tế và sức khỏe, may ra mới lấy được vợ. C̣n nếu không, dần dần phụ nữ Việt Nam - những người cần t́nh yêu, cần sự chăm sóc và tôn trọng, cần quyền b́nh đẳng nam nữ - sẽ đi lấy chồng Tây hết để nhận được sự chiều chuộng trong mọi vấn đề.
    “Bởi lẽ trai Tây đă đi làm kiếm tiền, lo mọi thứ cho gia đ́nh, về nhà họ c̣n chăm con cho vợ, thậm chí c̣n lau dọn nhà cửa cho vợ, giặt giũ nấu ăn cùng vợ; họ cũng lăng mạn, hay tặng hoa và nói lời hay ư đẹp, lịch lăm; chuyện chăn gối th́ mỹ măn, đỉnh điểm. Muốn sống một cuộc sống như thế th́ dẫu có lấy phải một anh Tây nghèo cũng c̣n sướng hơn lấy chồng giàu Việt Nam”.

    Ca sĩ Đoan Trang: “Đàn ông Tây lăng mạn hơn hẳn đàn ông Việt!”
    “Khác với đàn ông Việt, đàn ông Tây biết cách thể hiện t́nh cảm nhiều hơn với người ḿnh yêu. Phụ nữ vốn nhạy cảm, sống thiên về cảm giác; với người làm nghệ thuật th́ nhu cầu tinh thần càng cao, nên tôi thấy đàn ông nước ngoài hơn hẳn đàn ông Việt về sự lăng mạn. Cũng may cái vung đó rất hợp với cái nồi là tôi!”.



    Người mẫu Mai Khôi: “Tôi sẵn sàng theo anh ấy tới chân trời góc bể”
    “Anh ấy là người luôn luôn thể hiện sự yêu thương đúng mực, đúng lúc và có một trái tim ấm áp. Ví dụ như những lúc tôi mệt mỏi, không cần nói anh ấy cũng biết chủ động massage cho tôi. C̣n những cái tỉ mỉ hơn th́ có sống chung mới biết.
    “Lần này tôi gặp được người hợp với ḿnh nhất từ trước tới giờ. Hợp về tất cả mọi thứ. Chưa có một điểm nào không hợp nhau từ thể xác tới tâm hồn. Tôi đang hạnh phúc tràn trề, chỉ muốn hét lên cho toàn thế giới biết là ḿnh đang hạnh phúc.
    “Đó là cảm giác mà ai cũng có khi được yêu một cách trọn vẹn. Thậm chí là tôi đang muốn một đám cưới thật đẹp! Sau này nếu anh ấy phải chuyển công tác sang một nước khác, tôi cũng sẽ đi theo. Tôi sẵn sàng theo người ḿnh yêu tới tận chân trời góc bể”.



    Bà bầu Music-Box Thúy Vinh: “Mong con giống tính quyết đoán, bản lĩnh của bố”
    “Anh ấy tôn trọng công việc của tôi và tôi cũng vậy. Tới gần ngày cưới, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy sẽ sang Việt Nam sống vài năm khi tôi sinh em bé để anh ấy có thể gần gũi vợ và chăm sóc cho con. Tôi biết công việc của anh rất bận rộn, và nếu anh ấy nói ra quyết định này th́ cũng phải trăn trở nhiều lắm. Tôi hạnh phúc v́ ḿnh có một người chồng biết hi sinh v́ gia đ́nh.
    “Tôi hi vọng sau này con tôi sẽ học hỏi từ bố tính quyết đoán, bản lĩnh của một người đàn ông nhưng rất tôn trọng phụ nữ, biết hy sinh cho gia đ́nh và thông cảm với người khác”.



    Ca sĩ Thu Minh: “Anh ấy không thúc ép tôi sinh con”
    “Suy nghĩ của anh ấy khác biệt rất nhiều so với người Việt. Anh ấy cũng không thúc ép tôi phải sinh con. Vấn đề khi tôi yêu anh ấy, tôi nh́n thấy anh ấy đúng là h́nh mẫu người cha của con tôi mà tôi chờ đợi. Người đàn ông ấy làm tôi thấy nhỏ bé khi ở bên cạnh”. (Năm nay đă 35 tuổi, c̣n “cụ ông” người Hà Lan th́ ngoài 50 nhưng trông như người 60, liệu vị đại-ca-sĩ lừng danh với lời tuyên bố “sex là thương hiệu của tôi” và đă hai lần bị phạt v́ ăn mặc hở hang này c̣n có thể sinh con được không?).
    Một người bạn rất thân của Thu Minh cũng là ca sĩ phát biểu:
    “Tôi cảm nhận được t́nh cảm mà anh ấy dành cho Thu Minh là rất sâu sắc. Họ yêu nhau một cách trẻ trung và dễ thương lắm. Trong số những người đàn ông tôi gặp th́ chưa ai tuyệt vời như chồng của Thu Minh. Tôi mừng v́ cô ấy đă t́m được một nửa hoàn hảo ở độ tuổi này. Khi bắt đầu quen Thu Minh, anh ấy không hề biết Thu Minh là người của công chúng. Sau này, khi biết chị là ca sĩ th́ anh mê mẩn giọng hát của chị. Nh́n t́nh yêu của họ mà tôi cũng phát ghen”.

    MC Trấn Thành: “Tôi và đàn ông Việt cần xem lại ḿnh”
    “Phải thẳng thắn thừa nhận rằng, đàn ông Tây đa số họ ga lăng hơn đàn ông Việt. Thành nghĩ, ngay từ khi c̣n nhỏ họ đă được tiếp xúc với nền văn hóa này. Với họ, ra đường là phải ga lăng với phụ nữ. C̣n thực tế, đàn ông Việt ra đường vẫn chưa thấy ga lăng với phụ nữ nhiều, đến khi thấy đàn ông ga lăng với một cô gái nào đó ngoài đường th́ chúng ta nhận ngay ra cô gái “may mắn” đó đẹp hay xấu. Chỉ những người đẹp mới được ga lăng thôi. Điều đó làm tôi thấy buồn. Không chỉ riêng tôi mà một số đàn ông Việt cũng cần phải xem lại ḿnh, phải tự hỏi tại sao các mỹ nhân xinh đẹp nước ḿnh không chọn trai Việt mà lại đua nhau đi lấy chồng ngoại quốc. Bởi chúng ta không đủ độ tin cậy để người ta yên tâm đặt hết niềm tin vào ḿnh.
    “Có thể, chúng ta không có đủ điều kiện để lo cuộc sống sung sướng cho họ, chúng ta không biết cách nhẹ nhàng để chăm sóc họ, chúng ta không chắc chắn có nhiều thời gian ở bên cạnh họ được lâu. Chúng ta không có sự ga lăng, âu yếm, săn sóc hàng ngày đối với họ... Phụ nữ chỉ cần bấy nhiêu đó thôi mà chúng ta không đáp ứng đầy đủ được cho họ th́ buộc họ phải đi t́m những cái mà họ cần ở một nơi mà đàn ông Tây người ta thừa những điều đó.
    “V́ vậy, tôi nghĩ rằng, chúng ta cần xem lại cách đối xử của đàn ông Việt đối với phụ nữ Việt. Khi chúng ta hiểu rơ được những điểm thiếu của đàn ông Việt, chúng ta có thể nâng cao được nhận thức về cách ứng xử văn minh giữa người đàn ông và người phụ nữ. Thành nghĩ, đến lúc đàn ông Việt đă hoàn hảo rồi th́ các cô gái Việt đâu cần mất công đi t́m đàn ông ở những nơi khác làm ǵ? Đàn ông Việt chúng ta nên phấn đấu nhiều hơn nữa để trở thành người đàn ông tài giỏi, có văn hóa ứng xử thật đẹp đối với phụ nữ”.



    Ư kiến của một nữ sinh viên: “ế chồng cũng không lấy đàn ông Việt”!
    “Gửi các anh đàn ông Việt!
    “Lâu lâu tôi lại đọc được trên các trang báo mạng ư kiến đề nghị nên có ngày tôn vinh các đấng mày râu, tôi thấy thú vị quá. Thú vị hơn nữa là thấy một số anh đàn ông so sánh rằng, đàn ông Tây có Father Day, c̣n đàn ông Ta th́ chẳng có ngày ǵ để được tôn vinh. Wow! Cũng đúng thôi, v́ đàn ông Tây họ đàn ông ra đàn ông, c̣n đàn ông Ta th́ ông chả ra ông, bà chả ra bà, tôn vinh cái ǵ? Giá như các anh đề nghị chúng tôi tôn vinh các “xăng pha nhớt” (tức người pê-đê, “lại cái”, tiếng Anh là “gay”.- ĐD) th́ OK ngay, c̣n tôn vinh đàn ông th́ hơi khó, v́ các anh có phải đàn ông đâu mà tôn vinh. Các anh làm sao mà so b́ với đàn ông Tây được? (Em này chắc xấu xí lắm nên mới “mê” đàn ông Tây đến thế. Cứ già và xấu là đi lấy Tây, bởi v́ đàn ông Tây ở bên VN họ không phân biệt được phụ nữ Á đông ai đẹp ai xấu, ai nhiều tuổi, ai ít tuổi. Họ sẵn sàng lấy cả bà lăo đă ngoài 70 tuổi, vừa câm vừa điếc, suốt đêm ngồi đập các cục đá vào nhau cho loé lửa trong Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung nữa.- ĐD).
    “Hồi c̣n là sinh viên, tôi nhớ có lần một cô giáo của tôi có kể, ở bên Đức, đàn ông phải xếp sau cả con chó khi đến những nơi công cộng, như lên tàu xe chẳng hạn. Có nghĩa là, khi đi đến các nơi công cộng, phụ nữ được ưu tiên nhất, kế đến là người già và trẻ em, rồi đến con chó, sau cùng mới đến đàn ông. Ở bên đó, phụ nữ rất được yêu thương và chiều chuộng, ví dụ gặp một phụ nữ nào xách đồ đạc nặng là cánh đàn ông thể hiện ngay sự quan tâm của ḿnh bằng việc xách giùm. Trên xe bus, đàn ông luôn nhường chỗ ngồi cho phụ nữ một cách tự nguyện. C̣n ở nhà, đàn ông Đức không ngại ngần việc rửa chén bát và làm việc nhà, thậm chí cả giặt đồ lót cho vợ nữa.
    “C̣n đàn ông Việt th́ sao? Thu nhập chẳng khấm khá hơn vợ bao nhiêu nhưng lại tự cho ḿnh có nhiều quyền quá. Đi làm về là có quyền đi uống bia, uống rượu, bù khú với bạn bè. Về đến nhà là có quyền ngồi vắt chân chữ ngũ coi tivi, đọc báo và đợi vợ bưng cơm lên ăn. Lên xe bus th́ tranh nhau chỗ ngồi cả với trẻ em, người già và phụ nữ có thai. Tôi đă từng chứng kiến rất nhiều thanh niên to, khỏe, lực lưỡng, nhưng lại “bị mù”, giả như không trông thấy ǵ hết.
    “Tại sao tôi nói như thế? Bởi v́ trên xe bus bao giờ cũng có những tấm bảng ghi là hăy nhường ghế cho người già, trẻ em, phụ nữ có thai. Nhưng không hiểu sao các anh vẫn không thực hiện. Thậm chí, đến khi người phụ xe bus ra hiệu nhắc nhở th́ các anh chửi lại. Vậy thử hỏi các anh văn minh ở đâu mà dám đ̣i hỏi được tôn vinh và yêu cầu có ngày tôn vinh cho đàn ông Việt Nam? Chẳng lẽ lại tôn vinh cái sự: “Hôm nay Mồng 8 Tháng 3. Tôi giặt giùm bà cái áo của tôi” à? Không nên có ngày tôn vinh cho đàn ông Việt Nam v́ các anh không xứng đáng được tôn vinh. (Chú thích: Mồng 8 Tháng 3 là Ngày Phụ nữ, đàn ông tặng quà và làm việc thay cho vợ.- ĐD).
    “Cũng xin nói thật với các anh, là một cô gái sinh ra và lớn lên tại Việt Nam nhưng tôi rất có ác cảm với đàn ông Việt Nam. V́ các anh không chỉ kém thông minh, không lăng mạn mà c̣n rất gia trưởng. Tôi cũng xin tuyên bố luôn, sau này thà tôi ế chồng chứ nhất định không bao giờ lấy đàn ông Việt Nam. Mà chẳng riêng ǵ tôi, rất nhiều cô gái Việt Nam thành đạt cũng lấy chồng Tây đó thôi, và xu thế này sẽ c̣n tiếp tục, tôi tin như thế.
    Kư tên:
    Một nữ sinh viên tốt nghiệp đại học



    II. Những người ủng hộ đàn ông Việt


    Người mẫu Lư Nhă Kỳ: “Trai Tây hay trai Việt không quan trọng!”


    “Trai Tây hay trai Việt đối với tôi không quan trọng. Quốc tịch, màu da, hay cả tài sản... chẳng thể nói lên điều ǵ nếu như không xuất phát từ t́nh yêu. Tôi là người chạy theo tiếng gọi c?a t́nh yêu và yêu điên cuồng. Tôi thấy đàn ông Việt có nhiều người tài giỏi, văn minh, và cũng chiều chuộng phụ nữ lắm chứ! Ở đâu cũng có người này người kia, tốt xấu đều có cả, chính v́ thế chúng ta không nên vơ đũa cả nắm để đánh giá một ?i?u ǵ ta chưa chắc chắn.
    “?àn ông có tốt, có giỏi giang hay không là do s? đánh giá từ người phụ nữ của họ. Tôi không thể đại diện phụ nữ để đánh giá chung v? đàn ông được”.

    Siêu người mẫu Hà Anh: “Trai Tây cũng có người lười biếng”
    “Đối với những người không hiểu nhiều văn hóa phương Tây th́ nghĩ đàn ông Tây rất khác đàn ông Việt bởi v́ họ là “Tây”. Thật ra, đă sống ở bên Pháp và làm việc nhiều với họ, tôi thấy họ cũng như chúng ta mà thôi. Cũng có những người có các điểm mạnh như năng động, tháo vát, am hiểu, tự lập; nhưng cũng có những người lười biếng, sống phụ thuộc vào xă hội.
    “Tuy nhiên, do sự ràng buộc trong gia đ́nh của Việt Nam và các nước phương Tây khác nhau nên đàn ông Tây ít chịu ảnh hưởng của gia đ́nh về t́nh cảm của ḿnh hơn đàn ông Việt. Đối với người Việt Nam, việc được gia đ́nh chấp nhận và đồng t́nh với ḿnh về người yêu của ḿnh là rất quan trọng.
    “Con số phụ nữ Việt lấy chồng Tây hiện nay có thể gọi là nhiều nhưng làm sao có thể so được với số lượng phụ nữ Việt lấy chồng Việt? Tôi nghĩ, do môi trường làm việc của giới showbiz có nhiều cơ hội giao tiếp với các đối tác quốc tế, có nhiều người nước ngoài đến Việt Nam làm việc và sinh sống, từ đó họ t́m hiểu và lấy người Việt Nam, điều đó cũng b́nh thường thôi chứ chẳng phải họ hay ho ǵ đâu. Tôi lấy ví dụ ngược lại, nếu các chàng trai phương Tây yêu và lập gia đ́nh với phụ nữ châu Á, chẳng lẽ phụ nữ phương Tây l?i phải lại nh́n lại chính ḿnh hay sao?”.

    Mai Khôi (sau khi lấy chồng nước ngoài): “Trai Tây nhiều người sex cũng kém lắm!”
    “Tôi nói thẳng rằng quan điểm cho rằng trai Việt “sex” kém hơn trai Tây là rất sai lầm. Bạn không biết chứ trai Tây nhiều người sex cũng kém lắm. Đàn ông Việt không hẳn là dở, không nên vơ đũa cả nắm như thế. Ai bảo cô Michiyo Phạm Ngà gặp xui xẻo, “quơ” phải những chàng trai Việt không tốt nên mới phát ngôn bừa băi như vậy”.



    Hoa hậu Ngọc Diễm: “Đàn ông Việt có sức hút nhất đối với tôi”
    “Có những nguyên tắc của t́nh yêu mà tôi luôn chấp nhận. Ví dụ t́nh yêu không phân biệt tuổi tác, chủng tộc, giàu nghèo, thế nên chuyện người đẹp yêu trai Tây hay yêu trai Việt cũng không có ǵ đáng ngạc nhiên đối với tôi cả. Họ có khó khăn hơn một chút trong việc dung ḥa giữa hai nền văn hóa khác nhau. Nếu t́nh yêu đủ lớn, họ vẫn có thể đến với nhau, xây dựng gia đ́nh như mọi người yêu nhau khác.
    “Riêng tôi, tính đến thời điểm này, tôi chưa có cảm xúc với ai là người nước ngoài. Đàn ông Việt luôn có sức hút với tôi nhất. Tôi yêu mến những người đàn ông Việt thông minh, nhân hậu và có khát vọng sống, có cống hiến nhiều cho xă hội. Tôi cũng dành sự ngưỡng mộ cho những người đàn ông chung thủy nữa. Yêu mến và ngưỡng mộ th́ nói thế thôi chứ khi đă yêu, người ta thường hay bỏ bớt những cái “gạch đầu ḍng”này lắm, nghĩa là sẵn sàng chín bỏ làm mười”.



    Người mẫu Thanh Hằng: “Tôi hợp với người Việt hơn!”
    “Tôi không phải là người nghiên cứu về đàn ông nên không có nhiều kinh nghiệm hay bài học để chia sẻ. Tôi chỉ biết là ở đâu cũng có người nọ người kia. Người thế nào th́ sẽ gặp đối tượng thế nấy mà thôi! Làm sao tôi nhận xét về trường hợp của người khác được. Ai giỏi, ai kém chỉ có người trong cuộc mới biết, nó thuộc về cá nhân”.
    Siêu người mẫu Thanh Hằng cũng khẳng định: “Tôi chỉ quan tâm đến việc tôi có cảm t́nh với ai mà thôi. Tuy nhiên, tôi thấy tôi thích hợp với người Việt hơn v́ có chung cách sống và văn hóa với nhau”.


    Diễn viên danh tiếng Lan Phương: “Ai chê đàn ông Việt là rất ngu xuẩn!”
    “Mỗi người có tính cách và hoàn cảnh khác nhau, v́ vậy khi yêu họ cũng khác nhau. Tôi không lấy chuyện người khác áp đặt vào chuyện của ḿnh. Đấy, sau 9 năm sống với chồng Tây, ca sĩ Phi Thanh Vân đă chua chát thừa nhận ra sự sai lầm của ḿnh và chị ấy nói sẽ lấy chồng Việt.
    “Đàn ông Việt có rất nhiều người tốt, yêu thương và lo lắng hết mực cho gia đ́nh, nhưng cũng có rất nhiều người chẳng được như vậy.
    Khi được phóng viên hỏi có ư kiến cho rằng trai Tây văn minh, giỏi giang, giàu có, biết chiều chuộng phụ nữ; ngược lại, trai Việt như ếch ngồi đáy giếng, kém cỏi, nghèo hèn, vũ phu, do vậy có khả năng sắp tới trai Việt sẽ ế v́ gái Việt đi lấy trai Tây hết, chị nghĩ thế nào? Lan Phương trả lời: “Ư kiến đó thật ngu ngốc. Phương không biết ai nói và không hiểu tại sao họ lại có thể nói như vậy. Phương nghĩ, chính họ mới là ếch ngồi đáy giếng bởi v́ họ chỉ đánh giá con người qua tiếng vọng từ trên thành giếng xuống. Họ thiển cận, vơ đũa cả nắm một cách đáng thương”. “Có nhiều cô gái trong showbiz mong muốn yêu đại gia để được tặng những món quà lớn như nhà lầu, xe hơi, điện thoại di động loại xịn, hàng hiệu..vv. Có bao giờ chị có ư định t́m một đại gia để nhờ vả và dựa dẫm không?”. “Cảm ơn trời phật! Phương chưa đến nỗi phải cố gắng t́m một đại gia để nhờ vả”.



    Phóng viên hỏi: “Diễn viên múa người Nhật gốc Việt Michiyo Phạm Ngà chê đàn ông Việt gia trưởng, non kém về sex, nhưng mới đây lại bỏ ra 2 tỷ đồng để mua quà tặng bạn trai người Việt của ḿnh. Chị thấy hành động của cô ấy thế nào?”. Lan Phương nói: “Phương chẳng biết Phạm Ngà là ai cả và cũng chẳng quan tâm đến cô ấy nói cái ǵ. C̣n việc tặng quà cho bạn trai là chuyện riêng của cô ấy. Có thể bạn trai cô ấy non kém về sex nhưng vẫn có điều ǵ đó khiến cô ấy mê mệt và tặng quà đắt giá như vậy. Cô ấy là diễn viên múa mà giàu có như thế th́ Phương rất ngạc nhiên. Ngoài ra, Phương cũng muốn nói thêm một điều rằng những ai mà có những phát biểu chê bai, dè bỉu đàn ông Việt Nam quả thực là rất lố bịch và ngu xuẩn”.<

    Đoàn Dự ghi chép

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 1
    Last Post: 27-09-2011, 01:31 AM
  2. Replies: 5
    Last Post: 19-07-2011, 07:35 PM
  3. Replies: 0
    Last Post: 02-11-2010, 11:33 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •