Page 11 of 55 FirstFirst ... 78910111213141521 ... LastLast
Results 101 to 110 of 549

Thread: 30 Tháng Tư Trong Ḷng Người Việt Hải Ngoại

  1. #101
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Tiếp theo...

    Nói đến đây ông hơi ngập ngừng chừng một phút rồi mới nói tiếp:

    - Phải đi chớ ở lại đây sao được anh Nghĩa? Tôi vừa mới từ nhà ông Minh về đây. Theo lời ông Minh nói với tôi lúc năy th́ chúng ta coi như đă mất hết rồi không c̣n quyền ǵ nữa hết, anh Nghĩa, kể cả quyền làm chánh trị !…, Ông Minh đă nói thẳng cho tôi như thế. Lúc này th́ ḿnh c̣n ở lại đây để làm ǵ nữa anh Nghĩa?

    Nói tới đây ông sụt sùi và tôi nghe có tiếng khóc nghẹn ngào của ông qua điện thoại. Tôi nghĩ có lẽ ông vừa bực tức ông Minh vừa bực tức v́ một đời ngang dọc của ông coi như bị trói cả hai tay trong lănh vực quân sự lẫn chánh trị .. . . và xúc động thấy ḿnh sắp phải rời khỏi quê hương.

    Không thấy tôi nói ǵ nữa ông nói tiếp:

    - Vậy tôi đi hôm nay nghe, anh cũng nên đi luôn đi, coi chừng đi không kịp nữa đó. Anh Tiên chắc cũng đi sau tôi. C̣n sắp xếp cho anh em Không quân nữa, chắc phải đưa tất cả phi cơ đi cho hết. Thôi anh ở lại đi sau nghe, chúc anh may mắn

    - Xin chúc thiếu tướng và gia đ́nh thượng lộ b́nh an.

    - Cám ơn anh.

    Một lúc sau đó anh Phan Nhật Nam về gặp tôi ở Ban Liên Hợp xác nhận là gia đ́nh ông Kỳ vừa bay ra Hạm Đội 7 bằng trực thăng và anh cũng nhân đó hỏi tôi đă nói ǵ với ông Kỳ làm cho ông khóc vậy? Tôi đáp :

    - Có lẽ ông cảm động trước khi rời kḥi quê hương, và bực tức v́ lời nói của ông Minh Dương chớ tôi th́ không có nói ǵ cả. ?

    Từ sáng sớm hôm nay, căn cứ Không Quân Biên Ḥa được lệnh dời hết về Tân Sơn Nhất tất cả phi cơ các loại, từ phi cơ chiến đấu, vận tải đến trực thăng các loại, tất cả nhân viên phi hành và không phi hành đều lục tục kéo nhau về hết ởđây cho đến gần 7 giờ chiều mà vẫn chưa hết. Người nào có gia đ́nh hay thân nhân ờ vùng Sài G̣n Chợ Lớn Gia định th́ được phép về nhà nhưng toàn bộ vũ khí cá nhân đều phải gởi lại hết ờ Tân Sơn Nhất . Như thế là cả Vùng 3 và Biệt Khu ThủĐô chỉ c̣n có mỗi căn cứ Không quân Tân Sơn Nhất mà thôi.

    6 giờ chiều

    Chúng tôi vào D.A.O. đưa một toán 200 người thuộc gia đ́nh sĩ quan và hạ sĩ quan /Ban Liên Hợp Quân sự ra phi cơ trong chương tŕnh di tản (toán thứ 8).

    Chờ cho phi cơ cất cánh xong (9 giờ) chúng tôi mới trở về lại Ban Liên Hợp, vẫn phải trực như mọi người và mọi đơn vị.

    10 giờ đêm:


    Từ 10 giờ đêm, Bắc Việt bắt đầu pháo kích và bắn hỏa tiễn vào sân bay Tân Sơn Nhất . Ngay ban chiều vào khoảng 7 giờ, họđă cho một loạt tác xạđiều chỉnh vào khu vực sân bay rồi : tất cả 5,6 quả và 2 hỏa tiễn đều rơi vào khu dân cưở xóm Trương minh Giảng và Lăng Cha Cà ở bên ngoài khu vực sân bay. Nhưng từ 10 giờđ êm trở đi th́ tất cả đạn pháo nặng nhẹ từ 130 ly đến bích kích pháo 82 ly và hỏa tiễn đều rơi vào các đường bay, các ụ chứa phi cơ và các kho bom đạn cũng như Bộ chỉ huy các Không Đoàn. Riêng Ban Liên Hợp chúng tôi cũng được hưởng mấy trái hỏa tiễn và đạn pháo 130 ly làm cho 3 dăy nhà bị cháy và gây tử thương vài binh sĩ, làm bị thương một số khác

    Chúng tôi và Đại Tá Ba ra ngoài đường thoát nước lộ thiên bằng xi măng trước văn pḥng nằm tránh đạn. Chiếc xe của tôi đậu cách chỗ nằm của chúng tôi chừng 15 thước bị một mảnh đạn và bốc cháy mà chúng tôi không dám chữa. Từ đó, Bắc Việt pháo kích từng chập từng chập cách nhau chừng 15 phút, đủ loại, không ngừng cho đến sáng hôm sau. Hầu như không có phi cơ quan sát hay tiềm kích nào cất cánh lên được suốt đêm nay, và cũng không nghe thấy có tiếng súng phản pháo nào.


    Riêng trại Davis của hai phái đoàn Cộng Sản, cách văn pḥng chúng tôi chừng 100 thước, th́ không bị một quả đạn nào, tất nhiên đây là vị trí của tiền sát viên Bắc Việt giúp điều chỉnh tác xạ suốt đêm nay thật chính xác, v́ trong 2 năm ở đây họđă nắm rơ từng vị trí trong sân bay nầy rồi !

    Còn tiếp...

  2. #102
    Member vanthanhtrinh's Avatar
    Join Date
    28-01-2011
    Posts
    547

    A few good men.

    Hồi c̣n nhỏ, tôi ở phố Hàng bông Thợ nhuộm,gần chùa Quán sứ và cũng gần cái nhà tù Hỏa ḷ.Chùa Quán sứ đă không c̣n tiếng kinh kệ ngân nga từ lâu lắm.Mẹ tôi cũng đă thôi không đi chùa Quán sứ sau khi sư cụ Lâm qua đời.Hàng tháng Bà đi chùa của sư bà Thái ở măi bên Gia Lâm.Tôi hỏi th́ Mẹ tôi nói không thích đi chùa Quán sứ v́ không muốn nh́n thấy những bộ mặt lạnh lùng trong chùa. Hỏa ḷ,một di tích lịch sữ nơi đây Pháp đă hành h́nh biết bao người yêu nước và cả Cán bộ Công sản nay đă bị phá để xây một khu thương măi .
    Năm lớp 10 tôi học trường Lư thường Kiệt.Sau giờ lên lớp hoặc khi không có tiết học bọn chúng tôi đă nhiều lần rủ nhau đạp xe xuống Thái hà ấp chơi.Nói cho đúng ra là đi ngắm đám con gái ở dưới đó.Tụi nó phải nói đa số là đẹp.Có đứa nói"Tụi con gaí bên đạo đẹp là v́ khi có mang các bà mẹ của họ hay đi nhà thờ cầu nguyện Đức me và các Nữ thánh nên khi đẽ ra th́ tụi nó đẹp".
    Một lần tôi đánh liều đi theo thằng Tuấn vô nhà thờ Nam đồng chơi.Quả thật Đức mẹ và các Nữ thánh đều rất đẹp và hiền.Thằng Tuấn học giỏi nhất lớp nhưng không bao giờ được "Học sinh tiên tiến" v́ nó bên đạo.Đặc biệt là nó không bao giờ nói tục hay chửi thề cũng như không hề nói ngọng "n,l" như bọn tôi.Ngựi bên đạo sống âm thầm kín đáo và chỉ thích quây quần làm ăn với nhau.
    Gần đây đă xăy ra sự cố Ṭa Khâm Sứ và Thái hà rồi Tam ṭa tôi mới biết thêm một điều :Họ biết đoàn kết để tạo sức mạnh.
    Tôi không tin là người theo đạo ở Thái hà có 2,3 vạn.Vậy mà họ đă tập hợp hơn con số đó để cầu nguyện.Tôi không tin số người tập hợp ở Xă Đoài gần nữa triệu,nếu tôi không trông thấy.Mặc kệ Công an,Dân pḥng và Quần chúng "tự phát", sát khí đằng đằng,súng ống gậy gộc trong tay họ vẩn đọc kinh và ca hát.Một h́nh thức biểu t́nh ,thị uy mà chính quyền không làm ǵ được.Tôi thắc mắc v́ sao họ dám làm.Có lẽ họ có ḷng tin rất mạnh.Ḷng tin về việc họ làm:đ̣i lại những ǵ đă mất.Và ḷng tin vào người lănh đạo của họ: Cha cố .Đối với họ những người như Đức Tổng Giám Mục Hà nội và Đức Gíám mục Xă đoài không ai có thể so sánh được.Chính quyền đă phải nhân nhượng ,xuống nước.Lần đầu tiên ở miền Bắc này.Tôi không phải là người bên đạo,nhưng tôi hănh diện v́ người Hà nội bên đạo và Đức Tổng giám mục Hà nội đă dám thách thức chính quyền....
    Năm 1974 tôi đi bộ đội,v́ đă học xong lớp 10 nên được đi học trường sĩ quan Sơn tây.Do t́nh h́nh chiến trường cấp bách nên tôi chỉ học 6 tháng rồi gởi đi B với hàm thiếu úy.Tháng 2/75 tới Huế với bao ngổn ngang th́ đă có lệnh vô Đà nẵng và rồi cứ theo các đoàn quân dồn dập vô thành phố Hồ chí Minh.Nằm trong Tổng cục Hậu cần nên chúng tôi lúc nào cũng đi sau.Tới Sá g̣n chúng tôi đóng quân ở G̣ vấp.Hàng ngày phải kiểm kê không biết cơ man nào là quân trang quân dụng của Ngụy để lại.Có những thứ chưa hề thấy bao giờ.
    Không như cô Dương thu Hương đă ngồi khóc ṛng khi thấy cảnh Sá g̣n hoa lệ và ḿnh đă bị lừa bịp.Tôi chỉ dám tự hỏi tại sao ḿnh phải vô đây,tại sao người dân miền Nam bỏ chạy khi thấy chúng tôi? Khi mới tới Huế và Đà nẵng ,tôi đă nhận ra điều đó,nhưng tôi không khóc.Tôi thu vén những ǵ có giá trị để gởi về Hà nội cho Thầy mẹ tôi một đời gian khó,cơm không bao giờ đủ no,áo không đủ ấm..mà cứ phải cúi đầu ngậm miệng ngợi khen chế độ.Mà lạ thật ,tất cả những ǵ người miền Nam bỏ lại đều vô cùng quư gía đối với người miền Bắc cả.
    Tháng 10 năm 75 chúng tôi chia thành từng tổ để vô ăn ở với dân trong chiến dịch tam cùng.Cùng ăn ,cùng ở,cùng sinh hoạt với dân.Thực chất là để theo dỏi các gia đ́nh Ngụy.
    Tôi và 2 đồng chí nữa vô ở nhà một Trung úy Nguỵ đă đi học tập ở đường Nguyễn huỳnh Đức trong cư xá Kiến thiết.Trong nhà c̣n lại bà vợ trẻ, xinh gái và 2 đứa nhỏ 3 và 5 tuổi.Chúng tôi chỉ tới lúc chiều tối có khi nấu cơm ăn có khi không.Mổi khi chúng tôi tới ,cô chủ nhà kéo 2 đứa con lên gác.Dầu chỉ lưu lại đây chừng 4,5 tháng tôi cũng đủ thời ǵờ để nhận ra sự lương thiện của người miền Nam và đạo đức của người đàn bà c̣n rất trẻ.Dầu phải lần lượt bán đi các thứ trong nhà,cô chủ nhà vẩn đi thăm nuôi ông chồng đang học tập cải tạo và hàng ngày đều dắt con đi nhà thờ.
    Thẩy hoàn cảnh của gia đ́nh cô gái tôi đă cố gắng giúp đở:gạo và các thứ nhu yếu phẩm từ trong tổng kho hậu cần không bao giờ cạn.Điều đắc ư nhất là tôi đă kịp thời khuyên cô ta:"đừng nghe lời dụ dổ của bọn họ mà chết,không đi đâu hết,phải bám Sai g̣n mà sống,đi kinh tế mới là chết".Hể tụi nó tới dục đi Kinh tế mới th́ cứ lấy lư do là có con nhỏ không thể đi được.Để bảo đảm được ở lại Sai g̣n tôi đă kiếm cho cô nàng một chân may vá trong Hơp tác xă mới mở ở phường.Trong sâu kín tâm hồn của một thằng lính trẻ chưa hề biết yêu th́ h́nh bóng người phụ nữ đó đă chiếm trọn,dù là bất xứng :Nàng là một cô gái có học,nói năng ,cử chỉ đều tỏ ra được gíáo dục kỷ lưỡng c̣n tôi chỉ là một anh lính ít học,lớn lên trong một xă hội đầy gian trá lọc lừa.Tôi làm tất cả để hy vọng hàng ngày vẩn c̣n thấy nàng,một ngày kia nàng sẽ để ư đến tôi....Không may chúng tối phải đi K để vận chuyển hàng hoá chiến lợi phẩm từ Cam pu chia về Hà nội.Tôi không bao giờ gặp lại cô gái đó nữa.....
    Sau chiến tranh với Tàu khựa năm 79.Tôi được phục viên về làm thường dân .Mở một tiệm hàn điện ,khí đá,cửa sắt cuộc sống tạm ổn.Từ năm 90 về sau làm ăn khá hơn nhờ kinh tế phát triển,để dành chút ít tiền bạc để cho con cái đi du học nước ngoài ,hi vọng chúng sẽ t́m cách ở lại được để khỏi trở về làm nô lệ cho bọn Tàu khựa nay mai.
    Lê văn Thành.

  3. #103
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Riêng trại Davis của hai phái đoàn Cộng Sản, cách văn pḥng chúng tôi chừng 100 thước, th́ không bị một quả đạn nào, tất nhiên đây là vị trí của tiền sát viên Bắc Việt giúp điều chỉnh tác xạ suốt đêm nay thật chính xác, v́ trong 2 năm ở đây họđă nắm rơ từng vị trí trong sân bay nầy rồi !
    Đọc tới đây càng thấy cái dã man tột cùng cuả bọn ngừơi mang danh "phỏng g..." cuả việt cộng!

    Chúng bất kể thừơng dân hay quân đội và đồng bọn cuả chúng tại trại Davis thì biết rõ tình hình trong phi trường hỗn độn giưã quân và dân lẫn lộn ra sao, thế mà chúng tới tấp pháo kích để giết hại càng nhiều càng tốt ?

    Thật la cay đắng cho VNCH, ai có thể gọi bọn naỳ la "người anh em"???

  4. #104
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Riêng trại Davis của hai phái đoàn Cộng Sản, cách văn pḥng chúng tôi chừng 100 thước, th́ không bị một quả đạn nào, tất nhiên đây là vị trí của tiền sát viên Bắc Việt giúp điều chỉnh tác xạ suốt đêm nay thật chính xác, v́ trong 2 năm ở đây họđă nắm rơ từng vị trí trong sân bay nầy rồi !

    Còn tiếp...
    Đang chờ để xem tiếp..

    Đọc tới đây càng thấy cái dã man tột cùng cuả bọn ngừơi mang danh "phỏng g..." cuả việt cộng!

    Chúng bất kể thừơng dân hay quân đội và đồng bọn cuả chúng tại trại Davis thì biết rõ tình hình trong phi trường hỗn độn giưã quân và dân lẫn lộn ra sao, thế mà chúng tới tấp pháo kích để giết hại càng nhiều càng tốt ?

    Thật la cay đắng cho VNCH, ai có thể gọi bọn naỳ la "người anh em"???
    .

    Ai gọi chúng là "người anh em" vậy ?

    Chúng chính là tội nhân thiên cổ , tội ác của chúng nước Đại Dương cũng không đủ để rửa cho sạch .

    Chỉ có mấy con chuột Vẹm đui -mù - điếc mới không biết , không thấy thôi




    Tigon

  5. #105
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Sách tham khảo

    Quote Originally Posted by DanGong View Post
    Em nghĩ đa số không thực hiểu chế độ CS th́ như thế nào. Nhiều người cứ nghĩ dù sao cũng hoà b́nh, ở lại quê hương vẫn hơn. Ở một thời gian mới té ngửa.
    Sách tham khảo

    VIỆT NAM THƯƠNG TÍN CON TÀU ĐỊNH MỆNH
    Hồi kư của HQ tr/Tá Trần Đ́nh Trụ
    Người đă được chỉ định làm hạm trưởng chiến tàu này lái trở về VN.
    Sách dày hơn 400 trang, đày đủ từng chi tiết nhỏ, xuất bản 1994.
    nhà sách Thiên Nga phát hành tại
    2929-A Milam, Houston, TX 77006 USA .

    Có mặt tai Orote Point lúc mới thấy sự cuồng nộ của nhóm cầm đầu nhóm người muốn trở về VN. NGay cả đến phút chót, ngườn vác hành lư vào hành lang lên tàu, từng người riêng rẽ, được hỏi kín đáo là có muốn đổi ư th́ rẽ vào lối đi nhỏ có an ninh bảo vệ khỏi bi hành hung.v.v.

  6. #106
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Việt cộng và ngày 30/4

    Châu Văn Thịnh



    Nhớ lại những thời gian đầu, hồi c̣n ở trong nước; mỗi năm vào ngày 30/4/1975, giữa lúc quư vị là Quân, Cán, Chính Việt Nam Cộng Ḥa đang c̣n ở trong các trại tù “cải tạo” của bọn Việt cộng, th́ cứ hàng năm đến ngày 30 tháng tư, chúng thường tổ chức “đại lễ chiến thắng” hay “mừng ngày giải phóng”. Trong những cuộc “lễ” như thế, chúng đều dương dương tự đắc, mỗi một tên “cán bộ” tại trại tù, cũng như ở ngoài nhà tù vậy, tất cả bọn chúng đều làm ra vẻ như chính hắn ta là một “anh hùng” thứ thiệt vậy.


    Ở trong nhà tù, th́ bọn công an luôn mồm gọi các tù nhân “cải tạo” là những người “chống lại cách mạng, có tội với nhân dân”, nhưng cái ngược đời, là bọn chúng lúc nào cũng canh giữ tù, và nói rằng: “các cải tạo viên không được đến gần nhân dân”. Tại sao phải như thế ?


    Xin thưa, mặc dầu bọn chúng nói các vị tù “cải tạo” là “có tội với nhân dân”; nhưng mỗi lần nhân dân ở chung quanh trại tù khi bất chợt gặp được quư vị tù “cải tạo” th́ họ đều biểu lộ những tấm ḷng quư mến, sự vui mừng, và nếu có củ khoai, củ sắn, cục đường đen, chút thuốc rê (thuốc để vấn thành điếu), th́ nhân dân sẽ t́m cách dúi vào tay những vị tù “cải tạo”, và những việc làm đó, của “nhân dân” có đôi khi bọn công an bắt được, và buộc tù “cải tạo” phải trả lại, c̣n về phía nhân dân th́ bọn công an gọi cho địa phương “giáo dục” v́ cái “tội” đă giúp đỡ những “ngụy quân, ngụy quyền”.


    Ngày ấy xa rồi, bọn công an nói riêng, và đảng cộng sản Việt Nam nói chung, chúng đều đă biết, đă hiểu người dân của miền Nam tự do, lúc nào cũng gắn bó và quư mến đối với quư vị Quân, Cán Chính Việt Nam Cộng Ḥa. Đặc biệt, riêng đối với các Chiến sĩ Cộng Ḥa, những người lính từng một thời cùng nhau siết chặt t́nh quân dân cá nước. Lúc chiến đấu, người chiến sĩ đă quên ḿnh để bảo vệ đồng bào, bảo vệ tự do, bảo vệ đất nước, khi giặc truy đuổi, giết hại dân lành, th́ người Chiến Sĩ Cộng Ḥa lại tay dắt cụ già, tay bồng trẻ thơ để chạy trốn lũ giặc hung tàn Việt cộng.


    Những h́nh ảnh đẹp và oai hùng của người chiến sĩ Cộng Ḥa đă ghi sâu vào ḷng của người dân miền Nam. Nhưng hôm nay đây, chính những h́nh ảnh của những tên công an ác độc đă và đang ngày đêm ŕnh rập để t́m cách đánh đập, và giết hại đồng bào, như những h́nh ảnh mà mọi người đă nh́n thấy, mà cái câu nói ngày xưa “có tội với nhân dân”, th́ bây đă được chứng minh bằng những tấm h́nh trung thực đó: Chính tập đoàn đảng Cộng sản Việt Nam mới thực sự là có đại tội với nhân dân.


    Trong chúng ta, tôi không hiểu được, có bao nhiêu người đă đau xót khi nh́n thấy những h́nh ảnh nầy. Những h́nh ảnh của ba tên công an đă đánh chết một người dân vô tội, rồi c̣n đứng cả hai chân lên ngực, lên bụng trên xác người đă chết ! Những dấu tích của những trận đ̣n thù đă để lại trên thân thể của trẻ thơ chỉ mới 11 tuổi, những cái chết đau thương khi đă bị những mũi dao đâm - ngoáy ngay vào tim, để lại một đường kính mà người xem phải kinh hoàng, khủng khiếp, những cái chết mà nạn nhân đă bị găy cổ, dập đầu, đă bị nằm phanh thây giữa vùng đất cát cho đồng bào nh́n thấy... !


    Có phải chăng, bọn công an, bọn Việt cộng đă “nhất trí” theo chỉ thị của đảng cộng sản Hà Nội, là phải dùng những cực h́nh man rợ nầy, để trừng phạt tất cả những người dân lương thiện, và là để trấn áp tinh thần đối với những người dân yêu nước, muốn đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền cho mọi người dân cả nước, để làm cho họ phải khiếp sợ, mà không dám đứng lên để đ̣i công lư.


    Nhưng công lư, dù cho có bị đảng cộng sản Việt Nam muốn bóp nghẹt, th́ công lư muôn đời vẫn là công lư, và ngọn đèn công lư nhất định sẽ được soi sáng cho đến tận cùng của những người dân thấp cổ bé họng. Họ, là những người dân đă bị bọn Việt cộng bắt bớ, giam cầm v́ họ đă làm theo lẽ công chính, họ là những người dân đă bị Việt cộng đày đọa xuống dưới địa ngục trần gian, phải sống những cuộc đời đói rách, như ở vào thời thượng cổ. Họ, là những oan hồn uổng tử đă chết tức tưởi dưới những bàn tay độc ác, man rợ của đảng Cộng sản Việt Nam. Họ, những người c̣n sống, là thân nhân của những linh hồn đă bị vùi thây trên rừng, dưới biển. Họ, nhất định sẽ đồng hành cùng với những người dân bất khuất, để cùng “đứng lên tự cứu”, tự cứu lấy chính ḿnh và người thân, tự cứu lấy đồng bào ruột thịt thân yêu, và tự cứu lấy giang san nước Việt; bởi v́, chỉ có chính chúng ta phải tự đứng lên để đ̣i công lư, để đ̣i lại tất cả những ǵ của chúng ta đă bị đảng cộng sản Hà Nội cướp đoạt; và đừng bao giờ mộng du, rồi cứ nghĩ rằng ông Tổng thống của nước này, nước nọ của các cường quốc sẽ giúp chúng ta, bởi v́, các cường quốc chỉ v́ quyền lợi của các cường quốc, c̣n các nước nhược tiểu đă và đang có thể trở thành những món hàng để trao đổi giữa các cường quốc với nhau. Lịch sử đă chứng minh rất rơ ràng về những điều ấy.


    Do vậy, trước khi nói đến những chuyện nhân quyền, nhân ái, nhân đạo của các cường quốc, th́ xin hăy nh́n vào những người dân, của những đứa trẻ da bọc xương, ruồi bu kiến đậu đang nằm thở thoi thóp chờ chết đói, hoặc đă chết đói ở tại các nước Bắc Phi, th́ tất sẽ biết ngay cái gọi là “nhân đạo” của các cường quốc, để hiểu rằng, sở dĩ các cường quốc không cần phải “nhân đạo” với những sắc dân này, v́ họ đă bất hạnh được sinh ra ở những nước không có dầu hỏa, không có những vùng mỏ kim cương, hồng ngọc, không có những địa thế huyết mạch quan trọng như các nước ở quanh khu vực của Thái B́nh Dương, mà trong đó, quan trọng nhất là nước Việt Nam.


    Chính v́ thế, mà chúng ta, tất cả mọi người dân Việt, nếu cùng một ư chí, cùng đứng lên, để làm nên một cuộc cách mạng tại Việt Nam, th́ nhất định các cường quốc sẽ phải ủng hộ chúng ta v́ quyền lợi của của họ. C̣n nếu không, chúng ta v́ ngây thơ, mà nghĩ đến chuyện phải hợp tác với Việt cộng, hay ngồi chung với Việt cộng, để rồi t́m cách khuynh đảo chúng, là những chuyện mộng du, không tưởng, th́ các cường quốc sẽ chỉ v́ quyền lợi, mà bảo vệ quyền lợi trước mắt của họ là bạo quyền Hà Nội.


    Và xin mọi người hăy ghi nhớ, mà đừng quên một bài học đă chất chứa đầy những máu xương và nước mắt nhất, đó là ngày 30/4/1975, là ngày nước Việt Nam Cộng Ḥa đă phải bị rơi vào tay của Việt cộng và Tầu cộng, v́ đó, cũng chính v́ quyền lợi của các cường quốc !


    Ngày 30/4/1975, là Ngày Quốc Hận, không bao giờ được thay đổi với bất kể một từ ngữ nào khác. Việt cộng không hề muốn có những lễ tưởng niệm Quốc Hận 30/4, diễn ra ở bất kể ở một nơi nào trên trái đất này, chính v́ thế, nên chúng đă chỉ thị cho lũ tay sai của chúng đă và đang t́m hết mọi cách để biến ngày Quốc Hận 30/4, trở thành “ngày thuyền nhân - ngày tự do...”. Nhưng nhất định chúng đều phải thất bại, v́ chẳng phải chúng thất bại đối với những người c̣n sống, mà chúng phải thất bại bởi v́ tất cả những oan hồn uổng tử của quư vị Dân, Quân, Cán, Chính Việt Nam Cộng Ḥa từ trong các rừng núi linh thiêng chung quanh các trại tù “cải tạo” từ Nam ra Bắc; đồng thời chúng cũng phải thất bại bởi những hồn oan của những em bé đă chết tức tưởi dưới những bàn tay ác độc của bọn hải tặc Thái Lan, những trẻ thơ với những tấm thân bé bỏng, đôi tay yếu đuối dập dềnh giữa sóng nước đại dương, trước khi làm mồi cho cá mập dưới ḷng biển cả, hoặc trên rừng lúc vượt biên giới để chạy trốn bầy thú dữ Việt cộng.


    Ngày 30 tháng Tư năm nay, năm 2012, nh́n vào những trang báo trong nước, th́ ai cũng thấy, bọn Việt cộng đă không nhắc nhiều đến “ngày đại thắng - ngày giải phóng” như trước đây, mà lại tổ chức rất nhiều đến vô số những chuyến du lịch từ trong nước, và ra những nơi khác như đảo Phú Quốc... đúng vào ngày 30/4/2012, với mục đích chính, là để cho mọi người; mà đặc biệt là đối với người dân của miền Nam - Việt Nam Cộng Ḥa sẽ cứ mải mê vui chơi với những chuyến du lịch mà không c̣n nhớ đến ngày 30/4/1975, ngày đau thương đă tràn ngập, ngày những người Mẹ, người vợ, người con, hoặc anh chị em ... đă phải chịu muôn vàn cay đắng. Họ đă bị bọn Việt cộng cướp đoạt hết tài sản, nhà cửa, kể cả mạng sống của người thân của ḿnh; họ phải băng rừng lội suối để đi thăm chồng, cha,mẹ, anh chị em của họ ở tận những nơi rừng sâu, núi thẳm, từ Nam ra Bắc !


    Những điều mà Việt cộng đang thực hiện đó, đă cho mọi người hiểu được rằng, ba mươi bảy năm qua, cho đến thời điểm này, khi đă xảy ra nhiều “biến cố” như ngoài Bắc, th́ có vụ “cưỡng chế” của gia đ́nh của anh em ông Đoàn Văn Vươn, c̣n trong Nam, th́ có nhạc sĩ trẻ Việt Khang, th́ đảng Cộng sản Việt Nam bỗng thấy bất an, và có nguy cơ sẽ bị toàn dân đứng lên “thế thiên hành đạo”; mà ngay cả trong hàng ngũ “bộ đội nhân dân” cũng là một lực lượng quân đội khiến cho đảng cộng sản phải lo sợ; v́ thế, nên “đang” mới phải mở ra nhiều “đại hội cấp bách” với những lời phát biểu của Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng ... lại càng cho chúng ta hiểu thêm được những sự lo sợ đang tiềm tàng trong cái “đảng” Cộng sản Việt Nam.


    Nhưng có một điều mà đảng cộng sản Hà Nội cần phải biết, là lực lượng “quân đội nhân dân” trên cả nước, những người đang cầm những khẩu súng trong tay, là để bảo vệ đất nước, bảo vệ đồng bào, mà trong đó, có cả những người thân yêu ruột thịt của họ, chứ không phải để bảo vệ cho tập đoàn đảng Cộng sản bạo tàn đang thống trị đất nước bằng bạo lực và sắt máu trên cả ba miền Trung-Nam-Bắc Việt Nam.


    Huntington Beach, CA 92649,

    01/04/2012

    Châu Văn Thịnh


    Posted by Hoàng Bé (81251tlxt@gmail.com )

    D Đ PhungSuXaHoi

  7. #107
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Đêm chôn dầu vượt biển

    “Anh phải bỏ đi, thắp lên ngọn lửa hy vọng. Anh phải bỏ đi để em c̣n sống..”


    Đêm chôn dầu vượt biển


    Châu Đ́nh An - Chúng ta không quên đất nước đau thương của chúng ta, ngày càng tụt hậu về giá trị nhân phẩm. Chúng ta không thể nào quên đất nước thân yêu ngày càng kém cỏi về một xă hội gần như vô cảm, và thế hệ trẻ từ thể chất đến tinh thần bị băng hoại niềm tin

    . Do đâu mà ra nông nổi này, câu trả lời đă quá rơ, đồng bào miền Bắc đă rơ từ năm 1954, đồng bào miền Nam đă rơ từ năm 1975...

    Tôi biết chắc rằng, chúng ta không thể nào quên quê nhà. Cũng như chúng ta không thể mặc áo ấm đi giữa mùa Đông đang khi có bao người giá lạnh…

    *

    Sau khi miền Nam Việt Nam thất thủ 30 tháng Tư 1975, hai miền đất nước dưới sự cai trị theo đường lối quốc hữu hoá các tài sản tư nhân do chế độ cộng sản Việt Nam thực hiện. Ngành dầu khí không c̣n được phép kinh doanh cá thể, tất cả đều tập trung vào sự quản lư của đảng cầm quyền.


    Với một chính sách kinh tế tập trung, sự sản xuất bị ngưng trệ, yếu kém, kèm theo kế hoạch triệt hạ và đánh tư sản, bày ra đổi tiền đang có của miền Nam thành tiền của miền Bắc với số tiền hạn chế, cộng thêm ngăn sông, cấm chợ khắp nơi. Các trại tập trung mệnh danh cải tạo mọc ra nhanh chóng, hằng trăm ngàn quân, cán, chính của miền Nam Việt Nam Cộng Hoà bị bắt đưa vào trại tập trung, đă tạo ra một t́nh cảnh bi thương, đau khổ với không khí ngột ngạt bao trùm cả nước. Rồi chiến tranh biên giới xảy ra với Tàu năm 1978, thêm cuộc chiến tranh với Campuchia khiến cho Việt Nam trong chế độ mới bị thế giới xa lánh, cô lập. Trước t́nh cảnh bi đát này, hằng triệu người đă liều chết vượt biển t́m tự do.


    Nếu nh́n trên bản đồ thế giới, con đường vượt thoát nhiều nhất ra đi là biển Đông và biển Thái Lan, để hi vọng đến Hồng Kông, đến Phi Luật Tân, đến Mă Lai, ngoài ra rất ít người dùng đường bộ đến Thái Lan qua nước Campuchia.


    Do vậy, cuộc hành tŕnh vượt thoát bằng thuyền trên đại dương bao la, đă đánh động lương tri nhân loại. Thống kê cho biết một con số ước đoán có trên 500 ngàn người Việt đă vùi thây dưới ḷng biển sâu trên đường t́m kiếm tự do. Do đâu, mà người dân Việt cầm chắc cái chết trong tay, khi đặt sinh mệnh ḿnh trên những chiếc thuyền con nhỏ bé, hầu mong vượt qua biển cả mênh mông trước ba đào sóng dữ.


    Chính sách kinh tế tập trung trong tay Đảng, do vậy tất cả xăng dầu bị tịch thu và quản lư, các cửa khẩu ra biển bị đặt dưới sự kiểm soát chặt chẽ, ngành ngư nghiệp đánh bắt cá bị quốc doanh và các thuyền bè phải vào cái gọi là hợp tác xă, mỗi lần ngư dân ra biển để đánh bắt cá, phải khai tŕnh và số lượng nhiên liệu được kiểm soát vừa đủ cho thời gian tàu thuyền chạy ra bao nhiêu hải lư, và vừa đủ để chạy trở vào sau bao nhiêu ngày được phép. Việc kiểm soát chặt chẽ này nhằm khống chế sự vượt biển t́m tự do của người dân Việt Nam.


    Tôi đă t́m cách vượt biển sau khi từ trại cải tạo trở về. Vượt biển khó lắm, v́ cần có ít nhất là 3 đến 5 lượng vàng, có chỗ c̣n phải trả cao hơn nữa. Nhưng tôi đă lấy công sức bằng cách t́nh nguyện mua dầu để đổi được chuyến đi. Dầu là nhiên liệu cần thiết cho chuyến hải hành, ít ai dám nhận việc mua dầu, v́ nguy hiểm. Mua từ các tài xế bộ đội cộng sản Bắc Việt, và mua phải vào ban đêm. V́ các tổ hợp có ghe thuyền bị quản lư chặt chẽ, nhưng vẫn có những móc nối để chuyến vượt biển ra đi. Và cần nhất là nhiên liệu, dầu không thể chứa dưới khoang thuyền, v́ ra cửa khẩu sẽ bị kiểm soát t́m thấy và bị bắt ngay, do vậy, dầu phải có và chứa ở một nơi, đó là chôn dưới lớp cát dọc băi biển, và ban đêm, khi tàu ra khơi sẽ quay thuyền ngược lại để đào cát lên, lấy số dầu và ra đi.


    V́ không có vàng, tôi xin nhận làm công mua dầu, gánh dầu ra băi để chôn dấu. Qua sự giới thiệu của một người quen, tôi đến nhà ông Hai Khi, là chủ ghe của một hợp tác xă, v́ bị trưng thu vào hợp tác xă, nhưng chủ ghe vẫn được dùng lại như là công nhân của nhà nước cộng sản để điều hành chiếc ghe đánh cá của ḿnh. Quốc hữu hoá thật tinh vi, v́ đă lấy tài sản của ḿnh, lại c̣n bắt ḿnh phải làm công lại. Ông Hai Khi là dân Nghệ An, di cư vào Nam năm 1954, hành nghề biển cả đời ḿnh. Tôi được ông giao tiền chỉ đủ mua cho từng đêm số dầu cần phải có. Và ông hứa là, tôi sẽ được có mặt trên chiếc ghe của ông khi có đủ dầu.


    Mỗi đêm, tôi nằm thoai thoải dưới quốc lộ 1, (con đường từ Nam ra Bắc) ở làng Hộ Diêm, thị xă Phan Rang Tỉnh Ninh Thuận. Mỗi khi có ánh đèn xe Molotova (loại quân xa của quân đội miền Bắc) chiếu từ xa, là tôi nhảy lên đứng cạnh lề đường, tay đưa can dầu bằng nhựa lên cao, tay kia đưa ống hút dầu vẫy lia lịa để tài xế xe thấy ḿnh muốn mua dầu. Các tài xế cán binh cộng sản rất thích bán dầu để lấy thêm tiền tiêu xài, v́ lương lính của họ rất ít. Dừng lại, nhảy xuống xe họ hét lớn: “tiền đâu”, trao tiền nhanh, họ lấy can đựng dầu đặt xuống đất, thọc ống hút vào b́nh xăng dầu của xe, và tôi kê mồm hút cho dầu chảy vào can đựng. V́ sợ bị bắt gặp, người mua và kẻ bán đều lo sợ, do vậy họ thường hối thúc “nhanh lên, đủ rồi”. Mỗi lần hút dầu từ thùng xe, dầu bắn đầy mặt tôi, áo quần hôi mùi dầu nồng nặc, đă thế dầu c̣n vào cuống họng làm tôi muốn ói mửa, lảo đảo v́ bị nhức đầu.


    Cứ như thế suốt đêm, từ 12 giờ khuya “hành nghề” cho đến 3 giờ sáng, là tôi và một người bạn thân (tên Đại) phải gánh dầu ra băi biển để chôn dấu. Mỗi can dầu chứa được 20 lít, gánh hai can là 40 lít, và hai người gánh được 80 lít cho mỗi đêm. Một chiếc ghe muốn đi từ cửa biển Tân An, Phan Rang đến đảo Palawan Phi Luật Tân, cần phải có đủ 600 lít dầu, và mua khoảng 10 ngày là có đủ dầu để bắt đầu cho chuyến vượt biển. Nhưng bạn ơi! Nhiều lúc mua dầu, chôn dầu xong th́ phải chờ ghe, và xui xẻo, băi dầu của ḿnh bị phát hiện, bị đánh cắp, bị tịch thu. Rồi phải làm lại từ đầu.


    Nhớ lại gánh dầu ra biển, tôi đă phải gánh 40 lít dầu nặng trĩu trên thân thể ốm yếu, c̣m cơi để băng qua một đám ruộng dài. Hộ Diêm là một làng nông, đa phần dân công giáo, và các thửa ruộng nằm sát quốc lộ 1. Tôi phải chật vật, khéo léo để các thùng dầu không bị vỡ mỗi lần té xuống, chỉ v́ đường bờ ruộng quanh co, nhỏ bé, vừa đủ cho một người đi, mà lại đi trong đêm tối đen, thỉnh thoảng bị sụp lỗ ruộng, là cái lỗ thông qua các ruộng lúa với nhau. Con đường ruộng khó đi trong đêm tối, lại phải đi thật nhẹ để không gây tiếng động, v́ sợ bất trắc xảy ra, nếu có ánh đèn pin quét lên là họ sẽ tri hô ḿnh đi ăn trộm lúa, và ḿnh sẽ bị bắt, tống giam trong tù ngục xă hội chủ nghĩa v́ âm mưu vượt biển.


    C̣n tiếp...

  8. #108
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Nhưng cuộc vượt biển lại bất thành, v́ dầu bị ai đó lấy mất. Sau này, tôi được Thái Thu Cúc, một cô bạn gái quen trong các chuyến vượt biển trước bất thành, đă giúp tôi ra đi từ cầu Xóm Bóng Nha Trang ngày 16 tháng 5, 1980.



    Chuyến tàu vượt biển

    Châu Đ́nh An có dấu X đứng giữa tàu. H́nh chụp từ Tàu của Tây Đức Melbourn Express chụp trước khi vớt lên giữa biển khơi. H́nh được Tây Đức tặng cho các thuyền nhân chuyến tàu mang tên 992.


    Ghe vượt biển của tôi được Tàu Melbourn Express của Tây Đức vớt giữa biển khơi sau 3 đêm 4 ngày lênh đênh giữa sóng dữ và suưt ch́m. Họ gửi chúng tôi tạm trú tại trại tị nạn Hồng Kông, chính nơi này, tôi đă viết ca khúc Đêm Chôn Dầu Vượt Biển.


    Sau khi vớt lên trên sân tàu Tây Đức. Châu Đ́nh An dấu X đứng b́a góc trái

    Nhớ lại những lần gánh dầu ra biển, rồi chôn dầu trong đêm tối, bài hát đă trải ḷng: “đêm nay anh gánh dầu ra biển, anh chôn. Anh chôn, chôn hết cả những ǵ của yêu thương. Anh chôn, chôn mối t́nh chúng ḿnh. Gởi lại em, trăm nhớ ngàn thương…”.

    Tôi nghĩ đến Cúc, và viết cho nàng, dù Cúc giúp tôi thành công vượt biển, nhưng Cúc đă không may mắn, nàng kẹt lại từ đó cho đến bây giờ.





    Tháng tư đến mỗi năm, hằng triệu triệu người Việt Nam trong và ngoài nước không thể quên nỗi kinh hoàng, hụt hẫng, đau đớn v́ sự thay đổi tất cả của con người và đất nước chúng ta. Viết bài này hôm nay đă 37 năm trôi qua, đă 37 tháng tư dài trong một đời người.


    Chúng ta không quên đất nước đau thương của chúng ta, ngày càng tụt hậu về giá trị nhân phẩm. Chúng ta không thể nào quên đất nước thân yêu ngày càng kém cỏi về một xă hội gần như vô cảm, và thế hệ trẻ từ thể chất đến tinh thần bị băng hoại niềm tin. Do đâu mà ra nông nổi này, câu trả lời đă quá rơ, đồng bào miền Bắc đă rơ từ năm 1954, đồng bào miền Nam đă rơ từ năm 1975.


    Từ “đêm chôn dầu vượt biển” cho đến bến bờ tự do ngày hôm nay, người Việt hải ngoại lúc nào cũng canh cánh trong ḷng nỗi thương nhớ về non sông, xứ sở ḿnh. 37 năm dài đă ổn định cuộc sống, con cái học thành tài, một thế hệ tiếp nối chuyển ḿnh với biết bao hy sinh, biết bao nỗ lực, kiên nhẫn để vượt qua khó khăn. Chúng ta đă t́m đủ mọi cách để vượt thoát ra khỏi bóng tối chủ nghĩa xă hội, kể cả biết có thể ḿnh phải chết, th́ sẽ có ngày chúng ta trở về với ánh sáng tự do dân chủ thực sự qua nỗ lực t́m đủ mọi cách đấu tranh cho nhân quyền nơi xứ người.


    “Anh phải bỏ đi, thắp lên ngọn lửa hy vọng. Anh phải bỏ đi để em c̣n sống..”


    Dù sao, tôi cũng đă tâm niệm khi viết xuống, để hẹn ngày trở lại của một nước Việt Nam dân chủ, tự do thực sự. Tôi biết chắc rằng, chúng ta không thể nào quên quê nhà. Cũng như chúng ta không thể mặc áo ấm đi giữa mùa Đông đang khi có bao người giá lạnh…


    Ḥ ơi! Tạm biệt nước non..


    Châu Đ́nh An


    http://chaudinhan.net/2012/03/31/dem...-bi%E1%BB%83n/

  9. #109
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Chuyển Đau Thương Thành Vận Hội

    Ngày 30 tháng 4, 1975 đem lại thảm hoạ cho hàng triệu gia đ́nh và mở ra một trang sử đen tối cho dân tộc Việt đă kéo dài 36 năm qua. Hôm nay chúng ta nh́n lại quá khứ để không quên những người đă hy sinh thân mạng cho lư tưởng tự do, để không quên những gian truân của cuộc đời tị nạn, và để không quên gần 90 triệu đồng bào đang ngụp lặn trong một xă hội lạc hậu, bất công, đè nén ở Việt Nam.

    Đồng thời chúng ta cần hướng đến tương lai để t́m lối thoát cho một dân tộc với lịch sử năm ngàn năm hào hùng. Trải qua 36 năm, chỉ là một chớp mắt trên gịng thời gian của lịch sử, tập thể ba triệu người Việt tị nạn đă nhanh chóng gầy dựng lại cuộc sống cá nhân và gia đ́nh, đạt nhiều thành công trong mọi lănh vực, và cống hiến tài năng và trí tuệ cho nhân loại. Đó là niềm hănh diện chung cho cả giống ṇi, là bức tranh tương phản với hiện t́nh ở Việt Nam.

    Thời Pháp thuộc có người muốn canh tân đất nước bằng con đường đào tạo nhân tài. Thật chật vật những nhà yêu nước ấy mới gởi được vài chục người đi Nhật, đi Pháp để rồi mai một dần và cuối cùng chẳng c̣n lại mấy ai. Nay chúng ta có hàng triệu hạt mầm rải khắp thế giới, ở những quốc gia với nền dân chủ tiên tiến nhất, phú cường nhất hoàn cầu. Đó là vận hội lớn cho dân tộc Việt, mà nay đă vượt qua giới hạn của giải đất h́nh cong chữ S. Chúng ta có quyền hy vọng.




    Và chúng ta có trách nhiệm, một trách nhiệm lịch sử, không để lỡ vận hội ngàn năm một thuở này. Chúng ta phải gom góp tất cả tài năng, tất cả vốn liếng, tất cả tâm huyết cho một đại cuộc: bảo đảm dân tộc sinh tồn và phát triển.

    Đúng ngày 30 tháng 4 năm ngoái tôi lên đường chuyển tải “thông điệp hy vọng và trách nhiệm” ấy, nhằm dấy lên một quyết tâm chung nơi những người đồng tâm, đồng chí: tận dụng vận hội này để thăng tiến chính cộng đồng của ḿnh, đóng góp cho xă hội và nhân loại, và thay đổi đất nước Việt Nam.

    Trên con đường rong ruổi 12 tháng qua, nơi nào tôi cũng nhận được sự hưởng ứng đầy phấn khởi, và gặp gỡ những con người với trí tuệ tuyệt vời và tâm hồn c̣n tuyệt vời hơn nữa. Tất cả cùng chung một sở nguyện: dấn thân phục vụ để đưa cộng đồng đi lên, để đóng góp cho đất nước đă cưu mang ḿnh, và để đem lại dân chủ và hạnh phúc cho đồng bào ở Việt Nam. Họ đúng là hào kiệt của cộng đồng, là vốn quư của dân tộc.

    Ngày 2 tháng 7 tới đây hai trăm những con người ấy, từ mọi nẻo đường của đất nước Hoa Kỳ bao la, sẽ hội tụ về thủ đô Hoa Thịnh Đốn để cùng nhau đề ra kế hoạch mười năm thăng tiến cộng đồng một cách đồng loạt trong cả ba lănh vực chính quyền, kinh doanh và xă hội. Cũng tại hội nghị này một số chuyên gia sẽ khởi xướng các công tác nghiên cứu về chính cộng đồng và đào tạo lănh đạo cho thế hệ nối tiếp.

    Chuyến đi khởi đầu ngày 30 tháng 4, một ngày tang thương, sẽ kết thúc với cuộc hội tụ của những người đồng tâm đồng chí vào đúng dịp Lễ Độc Lập của Hoa Kỳ, một ngày trọng đại kỷ niệm sự ra đời của nền dân chủ hùng mạnh nhất thế giới. Ngày khởi đầu và ngày kết thúc hành tŕnh mang một ư nghĩa biểu tượng: những con người đi từ đau thương sẽ cùng đến với nhau trong hào khí để mở ra một thông lộ cho dân tộc trong thiên niên kỷ mới.

    Có vậy, những hy sinh, mất mát và đau thương mới không trở thành lăng phí và vô nghĩa. Từ máu, nước mắt và mồ hôi, dân tộc Việt sẽ lại có vận hội để ngửng cao đầu tiến lên, nối tiếp hành tŕnh năm ngàn năm lịch sử hào hùng của tổ tiên.

    Chúng ta hăy dành ngày 30 tháng 4 để tưởng niệm một quá khứ u uất. Nhưng sang ngày 1 tháng 5, chúng ta hăy cùng hướng về và cùng vun xới cho một tương lai sáng lạn.

    Ts. Nguyễn Đ́nh Thắng

    Posted on Friday, April 29 @ 22:30:15 EDT by ngochuynh

    http://machsong.org/modules.php?name...ticle&sid=2206

  10. #110
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Tưởng Nhớ Chiến sĩ Hải Quân Lê Anh Tuấn



    HQ Thiếu Tá Lê Anh Tuấn


    Những đơn vị Hải Quân cuối cùng của QLVNCH vẫn c̣n tinh thần kỷ luật cao độ đă giúp đỡ dân chúng tận t́nh.

    Trong cuộc triệt thoái từ Vùng I, Vùng II chiến thuật và Sàig̣n hay Phú Quốc, Không một giới chức hay một người dân nào là không ca ngợi sự hy sinh và tinh thần kỷ luật của các thủy thủ đoàn trên các chiến hạm.

    Hơn một trăm ngàn di tản một cách an toàn trên các chiến hạm Hải Quân. Ngày 5 tháng 5 năm 1975, hàng ngàn đồng bào đă cùng thủy thủ đoàn các chiến hạm làm lễ hạ kỳ lần cuối cùng trên một "lănh thổ nối dài" của Việt Nam Cộng Ḥa là các chiến hạm Hải Quân tại vịnh Subic Bay, Phi Luật Tân. Trong buổi lễ hạ kỳ đó, hàng ngàn đồng bào đă cùng khóc với các chiến sĩ Hải Quân. Đó là lần đầu tiên người Việt Nam khóc cho hận mất nước, những tiếng khóc ấy vẫn c̣n kéo dài cho đến ngày nay, hơn hai mươi ba năm sau, trong tâm khảm của tất cả dân Việt.
    Các đơn vị c̣n lại sau cùng của Hải Quân đă hiên ngang chấp nhận cái thách đố nghiệt ngă của cuộc chiến, đi vào đường chết để t́m sự sống. Cả đơn vị chiến đấu như một khối thuần nhất. T́nh đồng đội lúc ấy thể hiện đầy đủ. Sự hy sinh nào cũng đau đớn, nhất là chọn lựa sư hy sinh chính đời sống bản thân ḿnh để bảo toàn danh dự Quân Đội, danh dự đơn vị cùng mạng sống của các chiến hữu thuộc quyền ḿnh. Sự hy sinh đó mới thật là cao cả tột cùng, xứng đáng cho toàn thể chúng ta ghi nhớ.
    Một tấm gương hy sinh dũng liệt của Hải Quân Thiếu Tá Lê Anh Tuấn
    Hải Quân Thiếu Tá Lê Anh Tuấn, sanh năm 1943, con của ông bà Lê Chân. Thiếu Tá Tuấn xuất thân Khóa 14 Sĩ Quan Hải Quân, đă từng phục vụ hầu hết các chiến hạm của Hạm Đội, Duyên Đoàn 27, Duyên Đoàn 23, Pḥng Tâm Lư Chiến Bộ Tư Lệnh Hải Quân, và chức vụ cuối cùng là Chỉ Huy Trưởng Giang Đoàn 43 Ngăn Chặn.
    LƯỠI GƯƠM SẮT KÊ VÀO HỌNG KẺ THÙ
    Trong cuộc chiến lâu dài và đầy gian khổ của chúng ta vừa qua (và hiện vẫn c̣n tiếp tục), đă có biết bao nhiêu chiến hữu có những hành động hào hùng. Tiếc là chúng ta không có khả năng để ghi chép lại được. Tôi cảm thấy có nhiệm vụ phải viết về một người mà tôi hằng quen biết và yêu mến. Người ấy đă có nhiều đức tánh rất đáng ca ngợi, và kết thúc đời ḿnh một cách dũng cảm. Đó là HQ Thiếu Tá Lê Anh Tuấn.
    Tuấn học Khóa 14 Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang. Khi tôi làm Trưởng pḥng Tâm Lư Chiến Bộ Tư Lệnh Hải Quân, và có nhiệm vụ phụ trách giảng dạy về ngành liên hệ của ḿnh cho lớp Tham Mưu Trung Cấp tại Sàig̣n, tôi có biết Tuấn. Tôi c̣n nhớ khi tôi hết giờ thuyết tŕnh, Tuấn t́m đến gặp tôi và nói: "Qua phần tŕnh bày của commandant, th́ ngành CTCT thật là cần thiết, nhưng… theo tôi thấy, h́nh như Quân Đội chúng ta đă không coi vấn đề này như chúng ta quan niệm đâu…" Lời nhận xét của Tuấn làm tôi chú ư đặc biệt. Đặc biệt v́ Tuấn có những nhận xét tinh tế và thẳng thắn, ngoài ra c̣n có lối tŕnh bày khúc chiết và hấp dẫn. Từ đó tôi chú ư đến Tuấn rất nhiều. Và sau này Tuấn đă đồng ư về làm Phó Trưởng Pḥng cho tôi. Mặc dù không ở trong ngành nhiều, Tuấn đă thay tôi điều hành công tác một cách khéo léo và sắc bén. Từ đó chúng tôi có với nhau một thứ t́nh sâu đậm. Lo lắng và để ư đến nhau rất nhiều.
    Suốt hai năm Tuấn phục vụ Bộ Tư Lệnh tại Sàig̣n, hầu như đêm nào Tuấn cũng vào ngủ tại pḥng làm việc. Phần v́ tiện, phần v́ để có th́ giờ giải quyết các vấn đề cần thiết khi tôi vắng mặt, phần v́ Tuấn muốn lợi dụng thời gian ở Sàig̣n để tiếp tục học bên cử nhân Luật Khoa.Và Tuấn đă thành công, trong hai năm vừa làm vừa học, Tuấn đă lấy xong hai chứng chỉ Luật. Đầu năm 1973, v́ nhiều chuyện không được như ư, đặc biệt là có nhiều áp lực từ nhiều phía, tôi làm đơn rời chức vụ để đi học, rồi đi tàu. Tuấn, sau thời gian xử lư Trưởng Pḥng TLC, cũng đă xin đi đơn vị chiến đấu. Trước khi làm đơn xin đi, Tuấn có t́m gặp tôi và cho biết ư định ấy, tôi có hỏi Tuấn:
    - Sao lại đi? Toa ở đây gần hai năm. Đợi một thời gian nữa móc cái Trung Tá nhiệm chức cái đă, đi làm ǵ cho uổng.
    Tuấn cười, nói:
    - Commandant ở chức vụ cao hơn tôi, và đă trên hai năm, rồi cũng phải làm đơn xin đi, ở lại làm ǵ?
    - Cậu khác, tôi khác.
    - Ư Commandant muốn nói về ảnh hưởng của ông anh tôi?
    - Một phần như vậy.
    Tuấn cười, nói:
    - Tất nhiên là nếu tôi nuốn, chắc ông ấy cũng sẽ can thiệp, nhưng thật t́nh tôi không muốn v́ nhiều lẽ:
    Thứ nhất là chưa cần phải phiền đến anh tôi.
    Thứ hai, mặc dù ở Sàig̣n, lại đảm nhiệm chức vụ có cấp số cao, so với anh em khác tôi thấy hơi kỳ….
    Sau lần gặp gỡ ấy, Tuấn xin đi đơn vị tác chiến. Lâu lâu trở lại Sàig̣n công tác, và cũng để lấy bài trên trường Luật, Tuấn thường ghé thăm tôi. Tuấn thường nhắc đến những liên lạc đặc biệt giữa anh và Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam. Có lần Tuấn nói: "Ông tướng Nam lâu lâu lại bay xuống làm ḿnh ngán bỏ mẹ. Nhưng được cái ông ấy giản dị, lại rất hợp với tôi, c̣n độc thân, nên nhiều lúc vui lắm…" Tuấn kể ḷng ṿng nhiều chi tiết giữa cá nhân và công vụ, nhưng tất cả đều toát ra rằng nơi Tuấn đóng là một vị trí quan trọng.
    Tuấn đảm nhiệm chức vụ Chỉ Huy Trưởng Giang Đoàn 43 Ngăn Chặn, đóng chung căn cứ với Giang Đoàn 64 Tuần Thám do Thiếu Tá Vũ - khóa 12 là Chỉ Huy Trưởng. V́ là một "địa điểm yết hầu rất quan trọng" ngăn chặn đường tiếp vận của địch từ vùng Mỏ Vẹt xuống, tiếp tế cho Vùng IV Chiến Thuật, nên địch hầu như lúc nào cũng gây áp lực nặng nề tại đây. Tuấn đă phải đương đầu với nhiều cuộc pháo kích, tấn công thật nặng nề. Và sau đây là một cuộc tấn công được coi là ác liệt nhất, theo lời thuật lại của một số bằng hữu của Tuấn và cả các vị Chỉ Huy trực tiếp của Thiếu Tá Tuấn nữa.
    Khoảng đầu năm 1975, tin t́nh báo cho hay địch có ư định dứt điểm căn cứ Tuyên Nhơn do Thiếu Tá Vũ và Thiếu Tá Tuấn chỉ huy hai Giang Đoàn 64 Tuần Thám và 43 Ngăn Chặn tại đây. Do đó việc tuần tiểu các nhánh sông quanh vùng như kinh Tuyên Nhơn, sông Vàm Cỏ đoạn giữa Mộc Hóa và Tuyên Nhơn càng trở nên cấp thiết. Hàng ngày Tuấn đích thân xuống từng chiến đỉnh xem lại máy tàu, xem lại từng ổ súng và thường cười nói với các anh em đoàn viên: "Không phải tôi nói dọa đâu. Ḿnh cỡi hổ rồi đấy. Phải thận trọng tối đa th́ mới mong có ngày về phép kỳ tới". Và hằng đêm Tuấn vẫn thường thức trắng, vừa học bài vừa sẵn sàng theo dơi mọi hoạt động và sự canh pḥng căn cứ.
    Một đêm, đâu như vào đầu tháng năm 1973, Vũ, vị sĩ quan thâm niên, vắng mặt v́ công vụ, Tuấn đương nhiên phải trông coi cả hai Giang Đoàn. Từ sáng, Đại Tá Thông (đầu bạc), vị chỉ huy trực tiếp của Tuấn, đă duyệt lại t́nh h́nh với Tuấn và nhắc: "Các cậu phải thận trọng tối đa đó nghe". Rồi Phó Đề Đốc Đặng Cao Thăng, với tư cách là Tư Lệnh Hạm Đội Đặc Nhiệm 21, cũng nhắc qua hệ thống âm thoại: "Cẩn thận nghe Tuấn…" Tuấn nghe lệnh chỉ "Dạ" rồi nh́n lên tấm bản đồ trong pḥng Hành Quân. Các vị trí phản pháo đă có sẵn. Các điểm hỏa lực cũng đă được bố trí thật chu đáo. Có điều Tuấn lo là t́nh trạng căng thẳng này kéo dài quá lâu, sợ tinh thần anh em nản và lơ là. V́ thế giữa cái lo lắng cực độ, Tuấn làm ra vẻ cười đùa với các đoàn viên. Buổi chiều Tuấn hay uống bia. Đôi khi xách chai Quân Tiếp Vụ đi ra ụ súng uống với Lính.
    Vào lúc hai giờ sáng, khi cuốn Công Pháp Quốc Tế đang đến chỗ khó, mệt, Tuấn gấp sách lại, đi tiểu, rồi đi một ṿng quanh căn cứ. Cùng lúc ấy Tuấn kêu cho các chiến đỉnh đang đi tuần phải sẵn sàng theo kế hoạch đă ấn định. Tuấn đứng trên nóc lô cốt chính nh́n ra bốn phía. Những hàng đèn vàng, èo uột lấp lánh qua những hàng kẻm gai. Gió thổi mát. Tuấn nh́n qua sông. Mặt sông phẳng lặng. Bên kia bờ sông những lùm cây đen xẫm. Những con đôm đốm loé lên từng đợt. Không hiểu sao Tuấn thấy rờn rợn; Tuấn định thần lại thấy sao đêm nay tĩnh mịch quá. Thiếu hẳn tiếng vạc bay qua bầu trời. Thiếu tiếng chim đêm…. Tất cả như một chờ đợi kinh khiếp sắp xảy ra. Tuấn cho chiếu đèn pha ra ngoài rào. Ánh sáng lóe lên, Tuấn thấy bờ rào phía Bắc căn cứ bọn Cộng phỉ lô nhô, và từng tràng đạn bừng lên từ bốn phía.
    Ngay lúc ấy, hỏa lực của ta chống trả lại ngay, hỏa châu được bắn lên sáng rực bầu trời. Các ổ súng đều vững tay súng. Các chiến đỉnh đi tuần, được lệnh theo kế hoạch nằm im, và bây giờ xả máy về giải vây. Trên hệ thống âm thoại các chiến đỉnh báo cáo đều. Hệ thống báo cáo với thượng cấp cũng được tức thời sử dụng. Tuấn trong phút bùng lên của lửa đạn vẫn thật b́nh tĩnh báo cáo: "Thưa Thẩm Quyền, tôi bị tấn công mănh liệt từ bốn phía, đang phản công, sẽ thông báo sau…".
    Sau đó, đích thân Tuấn đi từ ổ súng để đốc thúc và nhắc nhở: "Không bắn phí đạn. Đợi chúng qua hàng rào thứ nhất, ta dùng ḿn Claymore đă…" Bên ngoài nghe tiếng "xung phong!" Dưới ánh hỏa châu, từng hàng người đen thẫm lấp loáng trong bóng đêm đang lũ lượt tiến vào hàng rào thứ nhất. Tuấn nh́n thấy rơ, và nói: "Bấm nút ḿn". Ầm… Lửa bùng lên quanh đồn, hất đi tất cả những thây người tung tóe. Có những xác vắt vẻo trên hàng kẻm gai. Đợt thứ nhất qua, đợt thứ hai lại như thế. Nhưng địch cậy đông, chúng dùng kèn thúc quân, và từng đợt khác lại tiến lên. Lúc ấy các chiến đỉnh đă về đến nơi. Đại liên 20 ly, 30 ly, 40ly… đủ loại từ mặt sông cày lên, đạn chéo quanh căn cứ. Trong đài chỉ huy, Tuấn châm một điếu thuốc Quân Tiếp Vụ và ra lệnh cho các chiến đỉnh: "Cứ từ từ, bắn từng đợt thôi, đợi tụi nó nhào tới mới khai hỏa."
    Cho đến gần sáng th́ địch dùng hỏa lực từ xa pháo tới ào ạt. Các chiến đỉnh tạm thời phải chạy xa căn cứ tránh đạn. Hỏa lực pḥng thủ chỉ c̣n trông vào các họng súng trong căn cứ. Tuấn nói với các sĩ quan trong pḥng Hành Quân:
    - Thế nào cũng c̣n một đợt nữa, hăy tiết kiệm đạn, cố giữ cho đến sáng.
    Quả như vậy, đợt pháo vừa chấm dứt hàng hàng lớp lớp quỉ đỏ lại nhào vô. Đợt ḿn chót được sử dụng và hàng rào kẻm gai chỉ c̣n lớp chót, dưới ánh hỏa châu quanh đồn la liệt những xác địch quân.
    Cho đến 7 giờ sáng chúng mới rút. Sương c̣n giăng mắc trên mặt sông và đọng ở những lùm cây. Tuấn cầm trên tay ly cà phê nóng, uống từng ngụm nhỏ rồi báo cáo cho thượng cấp:
    - Thưa thẩm quyền, chúng vừa rút. Chi tiết chúng tôi sẽ kiểm điểm và tŕnh thẩm quyền sau.
    Vào khoảng 11 giờ trưa, chiếc trực thăng đưa phái đoàn của thượng cấp tới. Chiến trường c̣n la liệt xác địch cháy cong queo. Một số lớn vũ khí của địch bỏ lai trong đó có một khẩu súng đại bác không giựt loại mới nhất của Trung Cộng lần đầu tiên được ghi nhận tại chiến trường Vùng IV Chiến Thuật. Phó Đề Đốc Đặng Cao Thăng, Đại Tá Thông bước ra khỏi trực thăng, Tuấn đă đứng đó, ánh mắt sáng nhưng không dấu được nét mệt mỏi qua làn kính cận, nhưng dáng điệu vẫn b́nh tĩnh, tự tin. Qua thuyết tŕnh, phái đoàn cho biết theo tin của của pḥng nh́, địch đă tung vào cuộc tấn công với một lực lượng hùng hậu gồm có một Trung Đoàn của Công Trường 5 (Sư Đoàn), hai đơn vị súng nặng quyết san bằng cho được cứ điểm Tuyên Nhơn. Nhưng tất cả đă xảy ra ngoài dự liệu của chúng. So sánh những thiệt hại đôi bên với sự chênh lệch một trên tám, ta đă bẻ găy hoàn toàn ư đồ của chúng.

    Sau chiến tích này, trong một dịp về công tác ở Bộ Tư Lệnh, Tuấn có ghé thăm tôi và kể lại trận chiến, kẻ viết bài này có nói với Tuấn:

    - Theo dơi trận đánh qua Trung tâm Hành quân, toa phản ứng đẹp quá.

    Tuấn cười nói:

    - Tôi đi tiểu đêm, nên phản ứng đúng lúc. Cả hai chúng tôi cùng cười rồi Tuấn nói tiếp. Ông Nam (Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam) có gọi tôi và nói ông chạy cho tôi một chân tỉnh trưởng nào đó….

    - Thế là đeo lon trước tôi.

    - Đâu có, Commandant đeo thực thụ c̣n tôi may ra chỉ nhiệm chức, c̣n việc qua bên hành chánh tôi muốn thư thả để cho xong cái bằng Luật đă, kẻo họ lại bảo ḿnh lấy lon đè nhau
    .
    Đó là lần chót tôi gặp Tuấn. Khi bắt tay từ giă tôi có nói với Tuấn thế này: "Biểu diễn như thế được rồi, nên nghĩ đi ông" "Binh đường khác đi". Tuấn cười đáp "Để từ từ đă". Nh́n mái tóc Tuấn khôn, da mặt xanh tái theo như sách tướng là tướng xấu, nhưng đôi mắt vẫn tinh anh và sáng, tôi cũng yên tâm phần nào.

    Sau đó là những ngày đất nước ch́m ngập trong cơn đổi thay. Gia đ́nh Tuấn di tản được hết qua Hoa Kỳ. Người anh cả của Tuấn là một vị Tướng có nhiều liên hệ với Hải Quân, h́nh như đă có lần trách cứ: "Các Anh khi di tản đă quên thằng Tuấn…". Lời trách cứ ấy đă làm áy náy nhiều người. V́ có tin tàu Tuấn bị B40 bắn ch́m hôm 30-4-1975, Tuấn tử nạn. Nhưng mới đây qua sự tiết lộ của Phó Đề Đốc Đặng Cao Thăng, căn cứ trên lời tường thuật lại của một sĩ quan dưới quyền Tuấn, có mặt trên đoàn tàu của Tuấn, th́ sự việc diễn ra khác hẳn, cái chết của Tuấn rất anh dũng như sau:

    Trong những ngày chót của miền Nam, địch bám sát quanh căn cứ Tuyên Nhơn như đỉa đói, chúng đào hầm quanh đồn hở ra chúng bắn xẻ. Chúng chận cứng kinh Tuyên Nhơn để trong ngoài không tiếp cứu được nhau. Trước t́nh thế ấy, Tuấn vẫn b́nh tĩnh đốc thúc anh em binh sĩ pḥng thủ, đặc biệt là bảo vệ khu gia binh. Chiều 29-4-1975, khi Bộ Tư Lệnh Hải Quân ra lệnh: "Kể từ giờ phút này các anh được quyền tự do quyết định" th́ Tuấn đă cho họp ban Tham Mưu để thảo luận kế hoạch di tản ra biển, rồi sẽ tính. Nửa đêm 29 đoàn chiến đĩnh rời căn cứ Tuyên Nhơn mang theo tất cả gia đ́nh binh sĩ, trong căn cứ đă được gài ḿn và vẫn để đèn nhằm đánh lạc hướng địch.

    Khi đoàn chiến đỉnh rời căn cứ địch bắn theo dữ dội, dưới chiến đĩnh vẫn bắn trả lại lấy lệ và tiếp tục tiến ra sông Vàm Cỏ. Đến khúc quẹo cách vàm kinh Tuyên Nhơn 10 cây số, ḷng sông hẹp, cây cối rậm rạp Tuấn tin chắc bọn quỉ đỏ sẽ phục kích đoàn chiến đĩnh ở đây. Quả đúng vậy, hai chiến đĩnh đi đầu đă bị bắn và bốc cháy sáng cả một khúc sông rồi ch́m lần. Đoàn chiến đĩnh đành tạm giảm máy. Trên đài chỉ huy Tuấn để chiếc radio vặn nhỏ, theo dơi các diễn tiến của Sàig̣n. Tuấn liên lạc với Bộ Chỉ Huy nhưng hệ thống truyền tin đă rối loạn. Tuấn cho lệnh đoàn tiếp tục tiến, lại bị bắn ra như mưa bằng đủ loại súng, trời sáng dần. Rồi lời kêu gọi của Dương Văn Minh và Nguyễn Hữu Hạnh: "Anh em ai ở đâu ở đó để bàn giao cho phía bên kia…"

    Trước t́nh thế đó, trên các chiến đĩnh th́ chi chít những đàn bà, trẻ con liều ra th́ chết hết…. Do đó, Tuấn ra lệnh cho tất cả chiến đĩnh thi hành lệnh của Sàig̣n, ủi băi vào bờ, chiếc soái đỉnh của Tuấn cũng vậy, nhưng khi chiếc soái đỉnh vừa ủi băi th́ cũng là lúc Tuấn dùng súng colt bắn vào đầu tự sát. Tuấn gục ngay trên bàn máu chảy loang cả trên tấm bản đồ hành quân.

    Đă 23 năm qua, giờ thân xác của Hải Quân Thiếu Tá Lê Anh Tuấn đă tan biến vào ḷng đất quê hương. Tôi ngồi lại để ghi những gịng này thay cho cái chào vĩnh biệt một quân nhân quả cảm, bất khuất của Hải Quân Việt Nam, tôi cũng muốn đặc biệt gởi đến tất cả anh em Sĩ quan Hải Quân Khóa 14, các anh cũng nên làm một cái ǵ để cho người anh hùng Lê Anh Tuấn đồng khóa của các anh được nở cụ cười trong ḷng đất mẹ.

    Phan Quân


    http://hqvnch.net/default.asp?id=997&lstid=62

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 10-02-2012, 05:17 AM
  2. Replies: 3
    Last Post: 15-11-2011, 11:27 PM
  3. Replies: 10
    Last Post: 27-10-2011, 08:54 AM
  4. Replies: 2
    Last Post: 23-09-2010, 06:41 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •