Page 16 of 31 FirstFirst ... 612131415161718192026 ... LastLast
Results 151 to 160 of 304

Thread: Chơi chữ, nói lái và những vần thơ bất hủ trong văn chương Việt Nam.

  1. #151
    Member
    Join Date
    01-06-2011
    Location
    Travel around (English speaking countries only)
    Posts
    1,251
    T.T.Kh với bốn bài thơ t́nh lâm ly bi đát nhảm nhí mà nổi tiếng được v́ người Việt Nam tâm hồn ủy mị cải lương thích những bài hời hợt kiểu vậy :D:D

    Bà Margaret Mitchell với một tác phẩm duy nhất cũng lưu danh thiên cổ.

    Nguyễn Nhược Pháp chết đi khi chưa tṛn ba mười, mà vẫn nổi tiếng với Em Đi Chùa Hương lưu danh thiên cổ.

    Nhắc đến Xuân Diệu, chắc người ta chỉ nhớ đến hai câu "thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt", "c̣n hơn le lói suốt năm canh". Đâu có ư tứ bằng:

    Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chứ đỗ
    Cho ngh́n sau lơ lửng với ngh́n xưa

    của Hồ Dzếnh?

    Xuân Diệu "Thoát Á" kiểu ba rọi, nên thơ của Diệu nó cũng sống cuồng sống vội rất là ba rọi. Nó không có cái lăng mạn dịu dàng liêu trai của Phương Đông. "Buồn xưa Đông Á về muôn phương". Hay "Chiều say nắng con bướm vàng thơ thẩn", "Bên nhà em [hấp hối :D] tiếng dương cầm".

  2. #152
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Đều là các thi gia tuyệt vời

    Quote Originally Posted by ForexNews View Post
    Quên làm sao được thuả ban đầu.
    Một cánh Tigon dạ khắc sâu.
    (Thâm Tâm)

    Và hai câu dưới đây cuả Xuân Diệu:

    Ôi! cái thuả ban đầu lưu luyến ấy.
    Ngàn năm chưa dễ đă ai quên.
    (Xuân Diệu)

    Cả hai bài thơ trên đều nói về thuả ban đầu mới yêu nhau. Nhưng cách diễn tả cuả mỗi người mỗi khác. Chúng ta so sánh thử thơ cuả Xuân Diệu, và thơ cuả Thâm Tâm xem thơ cuả ai uyên bác hơn. Các bác thích thơ cuả ai hơn, và xin cho biết lư do. C̣n bỉ nhân sẽ cho biết lư do vào lúc sau cùng
    Theo thiển ý thơ Thâm Tâm có chiều sâu hơn, trong khi Xuân Diệu có chiều rộng hơn.
    Các Thi gia như Tương Phố, Tương Đàm v.v. đều để lại cho văn học nước nhà những tác phẩm thi văn rất đẹp phản ảnh những tâm hồn rất đẹp.

  3. #153
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by ForexNews View Post
    Quên làm sao được thuả ban đầu.
    Một cánh Tigon dạ khắc sâu.
    (Thâm Tâm)

    Và hai câu dưới đây cuả Xuân Diệu:

    Ôi! cái thuả ban đầu lưu luyến ấy.
    Ngàn năm chưa dễ đă ai quên.
    (Xuân Diệu)

    Cả hai bài thơ trên đều nói về thuả ban đầu mới yêu nhau. Nhưng cách diễn tả cuả mỗi người mỗi khác. Chúng ta so sánh thử thơ cuả Xuân Diệu, và thơ cuả Thâm Tâm xem thơ cuả ai uyên bác hơn.
    Trong phạm vi thơ và nhạc , không thể nói tác giả nào hay hơn , hay tác phẩm nào hay hơn .

    Tất cả những điều này tùy thuộc vào tŕnh độ và tâm t́nh người đọc .

    Thưở nhỏ , ḿnh rất thích thơ Xuân Diệu . Thí dụ mấy câu trong bài "T́nh Thứ Nhất " :

    Thư th́ mỏng như suốt đời mộng ảo .
    T́nh th́ buồn như tất cả chia ly .
    Giấy phong kỹ mang thầm trong túi aó .
    Măi trăm lần viết lại mới đưa đi .

    Ḷng e thẹn cũng theo tờ vụng dại
    Tới bên em , chờ đợi măi không về .
    Em đă xé ḷng non cùng giấy mới ,
    Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê
    .

    Và trong các bài của Thâm Tâm th́ bài Tống biệt hành làm ḿnh rung cảm theo lời thơ :

    Đưa người ta không đưa qua sông
    Sao nghe tiếng sóng ở trong ḷng?
    Bóng chiều không thẫm không vàng vọt
    Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?


    Khi lớn hơn , trưởng thành hơn , bắt đầu làm người yêu của lính , th́ " Truyện Chúng Ḿnh " của Nhất Tuấn thành tập thơ gối đầu .

    Do đó , rất khó mà phê b́nh hay so sánh thơ và nhạc


    Tigon

  4. #154
    Member
    Join Date
    30-08-2010
    Posts
    3,022
    Hiền muội Jackie , Bài Hai Sắc Hoa Tigon nhảm nhí chỗ nào vậy ! Đừng làm Huynh cụt hứng chứ ! Huynh muốn mất hồn ngày hôm nay đấy !

    Thôi để thay đổi không khí , trở lại với chủ đề Vui vẻ giải trí mời các ACE thưởng thức nhạc tuyệt vời :



    Dang dỡ
    -Thơ Thâm Tâm gởi tặng T.T.Kh-

    Khi biết ḷng anh như đă chết
    Mây thôi hồng, và lá cũng thôi xanh
    Màu hoa tươi cũng héo ở trên cành
    Và vũ trụ thảy một màu đen tối

    Anh cố giữ ḷng anh không bối rối
    Để mơ màng tưởng nhớ phút giây xưa
    Em cùng anh sánh gót dưới bóng dừa
    Một đêm trăng sáng trên đường lá đổ

    Em nói những ǵ? Anh c̣n nhớ rơ
    Nhưng làm sao? Anh hiểu tại làm sao?
    Chim muốn bay, cũng giữ chẳng được nào
    T́nh đă chết, có mong ǵ sống lại!

    Anh không trách chi em điều ngang trái
    Anh không buồn số kiếp quá mong manh
    C̣n ǵ đâu khi bướm muốn xa cành,
    Anh cứ tiếc cái ǵ xưa đă chết

    Nhưng anh biết cái ǵ xưa đă chết
    Anh càng buồn, càng muốn kết thành thơ
    Mộng đang xanh, mộng hoá bơ phờ
    Đây bài thơ chót kính dâng tặng Em

    Và thành chúc đời em luôn tươi sáng
    Như mộng kiều đầm ấm tuổi xuân xanh
    Như hương trinh bát ngát ư dịu lành
    Ḥa nhạc mới triều dâng tơ hạnh phúc

    Cuộc ly biệt ngờ đâu vừa đúng lúc
    Ḷng bâng khuâng, bối rối trước khúc quanh
    Đi không đành, mà ở cũng không đành
    Muôn chim Việt hăy về thành Nam cũ

    Chiều nay lạnh, có nhiều sương rơi quá
    Nhưng ḷng anh đă b́nh thản lại rồi
    Hết đau buồn và cảm thấy sục sôi
    Niềm uất hận của một thời lạc lối

    Lấy nghệ thuật làm tṛ hề múa rối
    Đem tài hoa cung phụng sóng mắt huyền
    Để khẩn cầu xin một nụ cười duyên
    Nàng kiều nữ chốn lầu hoa thầm kín

    Trong khi ấy, thanh niên không bịn rịn
    Giă gia đ́nh, trường học để ra đi
    Họa xâm lăng đe dọa ở biên thuỳ
    Kèn gọi lính giục ḷng trai cứu quốc

    Thôi em nhé! Từ đây anh cất bước
    Em yên ḷng vui hưởng cuộc đời vui
    Đừng buồn thương, nhớ tiếc hoặc ngậm ngùi
    Muôn việc thảy đều do nơi số kiếp
    ....




    Last edited by Nguyen Hung Kiet; 14-08-2012 at 11:12 AM.

  5. #155
    Member
    Join Date
    01-06-2011
    Location
    Travel around (English speaking countries only)
    Posts
    1,251
    Ôi, Thâm Tâm với:

    Họa xâm lăng đe dọa ở biên thùy
    Kèn gọi lính giục ḷng trai cứu quốc
    Thôi em nhé từ đây anh cất bước
    Em yên ḷng vui hưởng cuộc đời vui

    Hay:

    Hàm bạnh h́nh đồi lưng cỗi đa
    Tay yếu đan cùng tay mạnh dắt


    T.T.Tk. đă làm tiêu ḷng nam nhi, chẳng khác tiếng nhạc của các Nàng Tiên Heo làm nhăo ḷng Ulysses các chiến sĩ của chàng...

    Thâm Tâm trong thơ trên, phảng phất Đoạn Tuyệt, chàng nàng say đắm yêu nhau:

    Vịnh nhành sương đọng lệ hoa rơi
    Cười nâng tà áo đưa lên gió
    Em bảo hoa kia khóc hộ người
    Rồi bổng ngừng vui cùng lẳng lặng
    Nh́n nhau b́nh thản lúc đi...

    Yêu nhau thế, nhưng tiếng gọi non sông thiêng liêng hơn, chàng ra đi sống kiếp trai hùng, nhưng trong ḷng vẫn quặn thắt h́nh ảnh người xưa:

    Tóc lộng tơi bời gió bốn phương
    Mấy lúc thẫn thờ trông trở lại
    Để ḷng mơ đến bạn quê hương

    Cái ủy mị của T.T.Tk. là cái ủy mị có thể khiến chàng treo cổ hay nhảy cầu mà chết v́ thương nhớ nàng.

    Nên Jackie không thích T.T.Tk. là vậy :D:D:D

  6. #156

    Join Date
    07-11-2011
    Posts
    1,447

    Quên làm sao được thuả ban đầu. Một cánh Tigon dạ khắc sâu. (Thâm Tâm)

    Quote Originally Posted by ForexNews View Post
    Quên làm sao được thuả ban đầu.
    Một cánh Tigon dạ khắc sâu.
    (Thâm Tâm)

    Và hai câu dưới đây cuả Xuân Diệu:

    Ôi! cái thuả ban đầu lưu luyến ấy.
    Ngàn năm chưa dễ đă ai quên.
    (Xuân Diệu)

    Cả hai bài thơ trên đều nói về thuả ban đầu mới yêu nhau. Nhưng cách diễn tả cuả mỗi người mỗi khác. Chúng ta so sánh thử thơ cuả Xuân Diệu, và thơ cuả Thâm Tâm xem thơ cuả ai uyên bác hơn. Các bác thích thơ cuả ai hơn, và xin cho biết lư do. C̣n bỉ nhân sẽ cho biết lư do vào lúc sau cùng
    Xin trả lời các bạn đọc: Van Nương, Jacky, Tigon, NHK...
    Bỉ nhân tôi xin góp ư: Hai câu thơ cuả Xuân Diệu có tính cách ước lệ và trau chuốt quá đáng. Đó là h́nh thức sáo ṃn rập theo khuôn thước cuả Tàu ở những chữ: Ôi! Ngàn năm...Một mối t́nh đầu cho dù có đẹp lắm, th́ người trong cuộc cũng không thể sống tới ngàn năm để hoài niệm, để tưởng nhớ mùi hương!! "Ngàn năm chưa dễ đă ai quên"

    Hai câu thơ cuả Thâm Tâm th́ thuần Việt, không kiểu cách, trau chuốt và ước lệ, đơn giản mà lại trữ t́nh đi sâu vào tâm hồn người thưởng ngoạn hơn. Ngoài ra hai câu thơ đó c̣n có không gian tính để người ta dễ nhớ. Không gian tính ở đây là hoa Tigon, vào muà hoa antigone là một kỷ niệm đi với mối t́nh đầu. Thơ cuả T.T có tính cách chân chất, và giản dị phù hợp với tâm hồn cuả cô gái mới lớn hơn. Xét về h́nh thức th́ cả hai nhà thơ đều xuất sắc, riêng về nội dung sâu sắc, hàm chứa th́ theo thiển ư tôi thích hai câu thơ cuả Thâm Tâm hơn. Nói vậy th́ nói hay và dở c̣n tùy theo cảm nhận riêng cuả từng người như cô Tigon đă nói.
    Last edited by ForexNews; 14-08-2012 at 11:47 AM.

  7. #157

    Join Date
    07-11-2011
    Posts
    1,447
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Trong phạm vi thơ và nhạc , không thể nói tác giả nào hay hơn , hay tác phẩm nào hay hơn .

    Tất cả những điều này tùy thuộc vào tŕnh độ và tâm t́nh người đọc .

    Thưở nhỏ , ḿnh rất thích thơ Xuân Diệu . Thí dụ mấy câu trong bài "T́nh Thứ Nhất " :

    Thư th́ mỏng như suốt đời mộng ảo .
    T́nh th́ buồn như tất cả chia ly .
    Giấy phong kỹ mang thầm trong túi aó .
    Măi trăm lần viết lại mới đưa đi .

    Ḷng e thẹn cũng theo tờ vụng dại
    Tới bên em , chờ đợi măi không về .
    Em đă xé ḷng non cùng giấy mới ,
    Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê
    .

    Và trong các bài của Thâm Tâm th́ bài Tống biệt hành làm ḿnh rung cảm theo lời thơ :

    Đưa người ta không đưa qua sông
    Sao nghe tiếng sóng ở trong ḷng?
    Bóng chiều không thẫm không vàng vọt
    Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?


    Khi lớn hơn , trưởng thành hơn , bắt đầu làm người yêu của lính , th́ " Truyện Chúng Ḿnh " của Nhất Tuấn thành tập thơ gối đầu .

    Do đó , rất khó mà phê b́nh hay so sánh thơ và nhạc


    Tigon
    Đồng ư mấy câu thơ trên cuả Xuân Diệu rất hay mà ngày xưa tôi ưa thích. Thơ XD th́ bóng lộn, cầu kỳ, sang trọng. Sau này khi lớn lên tôi lại thấy không thật. Tôi yêu cái chân thành, mộc mạc cuả thơ Nguyễn Bính cái lăng mạn cuả Hàn mặc Tử..

    Chờ măi anh sang anh chả sang

    Thế mà hôm nọ hát bên làng

    Năm tao bảy tuyết anh ḥ hẹn

    Để cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng

    *

    Ḿnh em lầm lụi trên đường về

    Có ngắn ǵ đâu một dải đê

    Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt

    Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya

    *

    Bữa ấy mưa xuân đă ngại bay

    Hoa xoan đă nát dưới chân giày

    Hội chèo làng Đặng về qua ngơ

    Mẹ bảo: Mùa xuân đă cạn ngày.

    *

    Anh ạ! Mùa xuân đă cạn ngày!

    Bao giờ em mới gặp anh đây?

    Bao giờ hội Đặng đi qua ngơ,

    Để mẹ em rằng: hát tối nay?

    Nguyễn Bính

  8. #158

    Join Date
    07-11-2011
    Posts
    1,447

    Mưa xuân

    Mưa xuân

    Em là con gái trong khung cửi,

    Dệt lụa quanh năm với mẹ già.

    Ḷng trẻ c̣n như cây lụa trắng,

    Mẹ già chưa bán chợ làng xa.

    *

    Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay

    Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy

    Hội chèo làng Đặng đi qua ngơ

    Mẹ bảo: Thôn Đoài hát tối nay.

    *

    Ḷng thấy giăng tơ một mối t́nh

    Em ngừng tay lại giữa thoi xinh

    H́nh như hai má em bừng đỏ

    Có lẽ là em nghĩ đến anh

    *

    Bốn bên hàng xóm đă lên đèn

    Em ngửa bàn tay trước mái hiên

    Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh

    Thế nào anh ấy chẳng sang xem

    *

    Em xin phép mẹ vội vàng đi

    Mẹ bảo: Xem về kể mẹ nghe

    Mưa bụi nên em không ướt áo

    Thôn Đoài cách có một thôi đê

    *

    Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm

    Em mải t́m anh chẳng thiết xem

    Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh

    Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em

    *

    Chờ măi anh sang anh chả sang

    Thế mà hôm nọ hát bên làng

    Năm tao bảy tuyết anh ḥ hẹn

    Để cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng

    *

    Ḿnh em lầm lụi trên đường về

    Có ngắn ǵ đâu một dải đê

    Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt

    Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya

    *

    Bữa ấy mưa xuân đă ngại bay

    Hoa xoan đă nát dưới chân giày

    Hội chèo làng Đặng về qua ngơ

    Mẹ bảo: Mùa xuân đă cạn ngày.

    *

    Anh ạ! Mùa xuân đă cạn ngày!

    Bao giờ em mới gặp anh đây?

    Bao giờ hội Đặng đi qua ngơ,

    Để mẹ em rằng: hát tối nay?

    “Mưa xuân’’ được nhớ đến như một thi phẩm đánh dấu sự xuất hiện của Nguyễn Bính trên văn đàn năm 1936. Hiếm có tác phẩm đầu tay nào như vậy,ngay từ những vần thơ đầu tiên đă đạt đến độ toàn bích và cũng là một biểu tượng cho hồn thơ Nguyễn Bính - mộc mạc, dân dă nhưng vô cùng tinh tế.

    Bài thơ là câu chuyện kể về cô gái quê hẹn ḥ, t́m gặp với chàng trai thôn Đoài trong đêm hát chèo của làng nhưng không thành. Những xôn xang chờ đợi được đáp trả bằng sự lỡ hẹn và h́nh ảnh cô gái buồn tủi trở về trong đêm lạnh. Không chỉ ở đây, mà trong nhiều sáng tác khác, Nguyễn Bính cũng viết nên thơ bắt đầu từ ‘’một cái sự nào đó’’. Bởi thế mà chất tự sự luôn nối ḍng, trải dài trên từng trang thơ của ông.Và tiếng thơ lại được cất lên từ lời kể lệ sự t́nh. Một yếu tố vừa lạ vừa quen làm nên sức hấp dẫn riêng trong thơ Nguyễn Bính.

    ‘’Em là con gái trong khung cửi

    Dệt lụa quanh năm với mẹ già

    Ḷng trẻ c̣n như cây lụa trắng

    Mẹ già chưa bán chợ làng xa’’

    Bài thơ mở ra bằng một khung cảnh êm đềm. Ba chữ “trong khung cửi’’ vẽ ra cả không gian riêng, thế giới riêng của cô gái. Câu thơ thứ hai như là lời tường thuật về cuộc sống hàng ngày êm ả, b́nh yên của cô gái bên mẹ già. “Dệt lụa quanh năm’’ và cứ thế cô gái lớn dần lên bên khung cửi nhỏ. Vẫn nằm trong mạch tự thuật, cách nói ‘’ḷng trẻ c̣n như cây lụa trắng’’là h́nh ảnh so sánh đầy chất phác nhưng vẫn ánh lên niềm tự hào của một tấm ḷng trẻ tinh khôi.

    Cái duyên với mưa xuân đă được trao cho Nguyễn Bính ngay từ những nét bút đầu tiên:

    Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay

    Hoa xoan lớp lớp rụng rơi đầy.

    Hai câu thơ ngắn bảy chữ đủ để Nguyễn Bính nói lên được cảnh sắc đất trời vào xuân ở làng quê Bắc Bộ. Mùa xuân trong ông không phải gợi lên từ sắc đỏ rực rỡ của những cành đào, hay sắc vàng lung linh của hoa mai mà gắn với hoa xoan, một biểu tượng của nông thôn Việt Nam. Mưa xuân đến, không chỉ giăng tơ cho đất trời và những hạt mưa ‘’phơi phới bay’’ kia c̣n giăng tơ cho cả ḷng người. Đất trời vào xuân, và xuân sắc ấy đánh thức xuân t́nh, gọi dậy cả những xốn xang đầu tiên trong ḷng người thiếu nữ. ‘’Bữa ấy’’ là cái mốc của đời người, đưa nhân vật trữ t́nh từ cô bé bên khung cửi lớn bổng lên thành cô gái với những rung động đầu đời.

    Cái dáng vẻ e ấp của cô thôn nữ đă được Nguyễn Bính viết lên bằng những vần thơ hết sức ư nhị, đầy khéo léo:

    Ḷng thấy giăng tơ một mối t́nh

    Em ngừng tay lại giữa thoi xinh

    H́nh như hai mà em bừng đỏ

    Có lẽ là em nghĩ đến anh.

    Từng ḍng thơ chính là tiếng ḷng thổn thức, sự ngập ngừng của tâm hồn lần đầu biết rung động. Những đong đưa rất khẽ của một trái tim mới lớn đă nghiêng bóng soi ḿnh bên vần thơ Nguyễn Bính. Chỉ là ‘’h́nh như’’, “ có lẽ’’ không ồn ào và cũng không quá lớn lao,chỉ là những cảm giác mơ hồ, thoảng qua nhưng rất thật.Từ khung cửi nhỏ ‘’ dệt lụa quanh năm’’ đó,cô bước ra với đất xuân, với trời xuân và cả với những ‘’t́nh xuân’’ vừa chớm nở trong ḷng. Và này đây, cái háo hức, hân hoan khi đêm hội chèo sắp đến.

    ‘’Bốn bên hàng xóm đă lên đèn

    Em ngửa bàn tay trước mái hiên

    Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh

    Thế nào anh ấy chẳng sang xem’’

    Sự tin chắc sẽ gặp được chàng trai ḿnh để ư, đă làm bước chân cô gái nhỏ đến đêm hội vội vàng hơn, và khoảng cách giữa thôn Đông, thôn Đoài dường như so ngắn lại, chỉ ‘’ cách có một thôi đê’’.

    ‘’Em xin phép mẹ vội vàng đi

    Mẹ bảo: xem về kể mẹ nghe

    Mưa bụi nên em không ướt áo

    Thôn Đoài cách có một thôi đê’’

    Đêm hội vui, nhưng cảm giác hạnh phúc được gặp người ḿnh mong chờ c̣n vui hơn thế. Bỏ mặc đêm hội chèo mùa xuân, cô mải miết, hồi hộp ngóng t́m:

    ‘’Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm

    Em mải t́m anh chả thiết xem

    Chắc hẳn đêm nay khung cửi lạnh

    Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em’’

    Đáp lại sự mong ngóng của cô gái là sự lỗi hẹn của chàng trai. Đằng sau tấm ḷng khấp khởi, mừng vui, chờ đợi của cô gái là một cuộc hẹn không thành.

    ‘’Chờ măi anh sang anh chả sang

    Thế mà hôm nọ hát bên làng

    Năm tao bảy tuyết anh ḥ hẹn

    Để cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng’’

    Lời hẹn của đêm hội trước đă gieo hạt mầm hy vọng để cô gái đoán chắc rằng ‘’Thế nào anh ấy chẳng sang xem’’. Sự ḥ hẹn không thành hiện thực đó đă làm uổng cả một đêm hội chèo rộn ră, phụ tấm ḷng hân hoan của người con lại, cả trong phút chốc ‘’mùa xuân cũng nhỡ nhàng’’.

    H́nh ảnh người con gái mang theo cả sự lỗi hẹn trở về trong đêm khuya với bao buồn tủi, đă được Nguyễn Bính khắc họa rất thực và cũng rất thơ:

    Ḿnh em lầm lụi trên đường về

    Có ngắn ǵ đâu một dải đê

    Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt

    Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya

    Bữa ấy mưa xuân đă ngại bay

    Hoa xoan đă nát dưới chân giày

    Hội chèo làng Đặng về qua ngơ

    Mẹ bảo: mùa xuân đă cạn ngày.

    Trái với những mong chờ, những vội vàng, háo hức ban đầu là những tức tưởi, tủi duyên, tủi phận ở hai khổ thơ trên. Cùng một khung cảnh đất trời ấy nhưng phần sau đă tạo ra bức tranh hoàn toàn tương phản. ‘’Một thôi đê’’ nay dài ra theo sự thất vọng là ‘’một dải đê’’. Những hạt mưa phơi phới bay mời gọi cô đến đêm hội, th́ nay khi trở về ‘’áo mỏng che đầu mưa nặng hạt’’. Lỗi hẹn với em, cũng là lỗi hẹn với mùa xuân. Sự lỗi hẹn phụ phàng làm cho khoảng cách giữa thôn Đoài và thôn Đông, giữa anh và em đâu c̣n tính bằng ‘’một thôi đê’’ mà là “mùa xuân đă nhỡ nhàng’’, giờ là khoảng cách của vời vợi xuân qua.

    ‘’Xuân t́nh’’ trong ḷng trái tim vừa mới chớm nở đă vội tàn và xuân sắc kia của đất trời cùng không c̣n thắm, tất cả đă ‘’nhỡ nhàng’’. Cô thôn nữ lại trở về ‘’ trong khung cửi’’, lại về với thế giới con gái của ḿnh,chỉ là thôi không c̣n những xôn xang của lần đầu ḥ hẹn. Thế nhưng hi vọng vẫn chưa ngừng tắt, cô gái như thủ thỉ,tâm t́nh với chàng trai trong mộng, mang theo cả khát khao ḥ hẹn cho những xuân sau.

    Anh ạ! Mùa xuân đă cạn ngày!

    Bao giờ em mới gặp anh đây?

    Bao giờ hội Đặng đi ngang ngơ,

    Để mẹ em rằng: hát tối nay?

    PHAN THẾ CẢI

  9. #159
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Giai Thoại Trác Văn Quân

    Nhận định cuả bác Forexnews thật là thâm thuý, thấu đáo.
    Hoan hô bác .

    Bây giờ xin phép quí vị rẽ ngang một chút xíu nói về

    Giai Thoại Trác Văn Quân
    và Tư Mă Tương Như

    Điển Tích Truyện Kiều - Tràng Khanh.
    Phương Tây có Casanova, có Don Juan., nhưng đào hoa, đa t́nh e c̣n thua xa Tống Ngọc, Tràng Khanh..

    Sớm đưa Tống Ngọc, tối t́m Tràng Khanh.

    Chỉ một khúc nhạc Phượng Cầu trầm tư để "làm vốn" mà Tràng Khanh đă làm rơi rụng biết bao con tim. Tiếng đàn của Kiều cũng nặng u sầu khúc nhạc này:

    Khúc đâu Tư Mă Phượng Cầu
    Nghe ra như oán như sầu phải chăng ?.

    Trường Khanh, tức Tư mă Tương Như có tiếng đàn tuyệt chiêu, đặc biệt là khi gảy khúc Phượng Cầu, trong ḷng thiếu phụ, gái thanh xuân bỗng như sóng trào.

    Thời ấy có nàng Trác Văn Quân thuộc hàng quốc sắc thiên hương, con của tri huyện Thiểm Tây Trác Bá Lộc. Nàng được gă cho thư sinh Vương Hàm Tân, đỗ tú tài rồi nhu(ng vẫn tiếp tục việc bút nghiên. Nửa năm hương lửa đang nồng, Hàm Tân bỗng lâm bạo bệnh từ trần. Nửa đời hồng nhan dang dở. Trong suốt thời gian làm tuần , nàng ngồi rũ rượi bên bàn thờ chồng. Bỗng một đêm, văng vẳng từ bên kia sông, tiếng đàn ai theo với lời ca năo nùng:

    T́nh yêu là mối dây oan
    Hoa tươi nghĩ lúc hoa tàn tủi thân.
    Hoa tàn hoa rụng - Hoa héo đầu cành
    Hận ngày xanh - Tủi ngày xanh
    Kiếp hoa ngắn ngủi
    Mưa gió tan tành
    Nguyệt đan mành
    Hoa tàn tạ
    Cảnh bâng khuâng
    Yêu nhau không trọn
    Đời bạc như vôi
    T́nh xưa ai đă phụ rồi
    Người xưa như thế th́ thôi c̣n ǵ
    Mối t́nh si - lệ lâm ly
    Thà rằng quen biết nhau chi
    Biết nhau như thế ước ǵ mà mong

    Ôi tiếng đàn câu ca như xé tâm can. Trác Văn Quân gọi tỳ nữ Thanh Mai vào thơ pḥng , hỏi:

    - Tiếng đàn của ai bên sông sao nghe buồn bă quá, ḷng ta xao động khôn cùng. Người hăy sang sông t́m thử ai đang réo rắt tiếng tơ trùng này.

    Đêm đă khuya, nhưng may con ánh trăng vằng vặc. Thanh Mai vâng lời chủ, gọi đ̣ sang sông. Cô lái đ̣ giải thích cho Thanh Mai:

    - Có chàng trai từ phương xa đến đây tên là Tư Mă Tương Như Trường Khanh . Chàng có khúc nhạc mê hồn Phượng Cầu Hoàng, đàn bà con gái không sao cưỡng lại sức quyến rũ, mê mẫn khi nghe khúc nhạc này.

    Thanh Mai chỉ hiểu mơ hồ lời giải thích của cô lái đ̣ và t́m đến gần phía trang viên. Bên trong thấp thoáng nhiều bóng hồng đang đùa cợt lả lơi quanh một chàng trai trẻ đẹp. Sửng sờ, cô tỳ nữ bị chôn cứng chân đến gần tảng sáng mới lần bướ ra về, thưa chuyện cho cô chủ:

    - Em đă t́m đến trang viên.. Ở đó có vườn hoa đẹp, có chàng trai tên là Trường Khanh, có tiếng đàn làm mê hoặc đàn bà con gái khắp vùng này.

    Trác Văn Quân bỗng thở dài, nét hoa thêm phần ủ dột, thảo nào, ḷng tạ. Suốt ngày hôm đó, nàng ngồi câm nín bên lan can, vành khăn tang trễ xuống ngang vai, khói hương bàn thờ chồng cũng tắt ngấm. Rồi ngày một ngày hai, tiếng đàn sao im bặt.. Qua đêm thứ ba, Văn Quân không d́m được nỗi ḷng, gọi Thanh Mai vào:

    - Đã hai đêm ta không nghe được tiếng đàn, trong người khó thở. Người hăy t́m đến chàng, trao thư này cho ta. Thanh Mai ngập ngừng can ngăn:

    - Tiểu thư chưa quen biết, sao lại trao thơ cho người ta. Lệnh lang cũng vừa mệnh chung...

    Văn Quân như mất hồn, ừ th́ thôi vậy, nếu người không trao thư cho ta, th́ hăy đưa ta đến t́m gặp người đó . Nói xong. vội vàng Van Quân cởi bỏ tang phục, ăn mặc cực kỳ diêm dúa, kéo xệch Thanh Mai xuống đ̣, sang ngang. Gần đến trang thanh viên, Văn Quân hối hả bước vộị Nhưng khi đến gần, được Thanh Mai chỉ cho trông thấy dung mạo người trong mộng, Văn Quân bỗng thẹn thùng; con người đàn bà đoan chính, một thoáng chốc ... Nàng run rẩy quay gót chạy trở về. Tràng Khanh cũng biết có nguời đang nh́n trộm ḿnh rồi bỏ chạy, nhưng vướng víu các kiều nữ đang quấn chặt lấy ḿnh, nên không theo đuổi kịp. Sau đó, tuy trễ một chuyến đ̣, Tràng Khanh cũng t́m đến được bên ngoài phủ quan, biết ngướ thiếu phụ là Trác Văn Quân, góa phụ trẻ đẹp tuyệt tác trần gian. Tràng Khanh nghĩ, ta sẽ có nàng.

    Trác Văn Quân về đến thơ phong, vất bỏ xiêm ỵ mặc lại tang phục, đến ngồi lặng yên bên bàn thờ chồng. Nửa đêm về sáng, bỗng tiếng đàn lại vọng lên. Ôi nó réo rắt mời gọị Người góa phụ cố bịt kín lấy đôi tai, nhưng âm thanh lại càng xoáy vào hồn. Nàng dẫy dụa trong dằn vặt nhưng thôi ; ánh trăng mờ dần .. nàng thẩn thờ đứng dậy, lại cởi bỏ tang phục, thay đổi xiêm y sặc sỡ, nhanh bước ra bờsông. Khi đă đưa nàng sang bên kia bờ, cô lái đ̣ hỏi:

    - Thưa bà, tiện nữ sẽ đợi đến bao giờ để đưa bà về.

    - Không, đừng hoài công chờ đợi . Ta đă vào khúc Phượng Cầu, e không có ngày trở lại.
    Last edited by Vân Nương; 14-08-2012 at 12:50 PM.

  10. #160
    Member
    Join Date
    30-08-2010
    Posts
    3,022

    Màu máu Tigôn

    Màu máu Tigôn




    Người ta trả lại cánh hoa tàn
    Thôi thế duyên t́nh cũng dở dang!
    Màu máu Tigôn đă biến sắc
    Tim người yêu cũ phủ màu tang!

    K. hỡi! Người yêu của Tôi ơi
    Nào ngờ Em giết chết một đời
    Đời Em đau khổ Em ghi nhớ
    H́nh ảnh Em hoài, măi thế thôi.

    Quên làm sao được thuở ban đầu,
    Một cánh Tigôn dạ khắc sâu
    Một cánh hoa xưa màu hy vọng
    Nay c̣n dư ảnh trái tim đau.

    Anh biết làm sao được hỡi Trời!
    Dứt t́nh bao nỡ, nhớ không thôi!
    Thôi Em hăy giữ cành hoa úa
    Kỷ niệm ngàn năm một cuộc đời.

    Thâm Tâm 1917-1950

    Tủ trận trong kháng chiến chống Pháp 13.8.1950
    .........


    Last edited by Nguyen Hung Kiet; 14-08-2012 at 01:08 PM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Những Chữ Dùng Sai Trong Ngôn Ngữ CSVN
    By Phú Yên in forum Văn Hóa - Nghệ Thuật
    Replies: 5
    Last Post: 15-08-2012, 09:56 AM
  2. Replies: 5
    Last Post: 13-06-2012, 11:28 AM
  3. Phần 2: Những mảng tối trong 'Ngôi nhà Việt'
    By doisoente in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 01-03-2012, 05:29 AM
  4. Replies: 41
    Last Post: 11-08-2011, 08:48 PM
  5. Replies: 7
    Last Post: 18-03-2011, 07:49 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •