Page 7 of 27 FirstFirst ... 3456789101117 ... LastLast
Results 61 to 70 of 265

Thread: ĐOẠN TRƯỜNG AI CÓ QUA CẦU MỚI HAY

  1. #61

    Join Date
    07-11-2011
    Posts
    1,447
    Lấy lời nói cuả tên cao cẩu làm kim chỉ nam th́ c̣n khùng điên hơn thằng cao cẩu mấy ngàn lần..
    Mau mau mà đi bưng bô cho NTP kià, c̣n mấy cái bô đầy nữa. Ở đó mà nói xàm...ông quốc hạnh

  2. #62
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Trong lúc chúng tôi di chuyển giữa ḍng suối th́ nghe thấy những tiếng nổ long trời tỏa sáng cả một vùng trời, cùng những tiếng tiếng súng nổ của địch quân khắp mọi nơi trong rừng núi vang dội xé tan màng đêm bao phủ. Lúc toán leo lên qua khỏi con suối và Trưởng Toán ra lệnh xoá hết mọi dấu vết cho thật cẩn thận, chúng tôi thật cảm kích Binh 1 Hu, mặc dầu bị thưong nặng và mất máu rất nhiều vẫn theo sát anh em không kêu la tiếng nào. Sau đó Trưởng toán cho di chuyển trở lại ngọn đồi lúc chiều chạm súng với Việt Cộng chỉ có khác là phía bên kia đồi, đêm hôm đó trời bắt đầu mưa liên tục, đôi lúc trời tạnh một đôi chút rồi lại mưa tiếp tục.


    Ngày hôm sau toán liên lạc được L19 trên vùng, và Trưởng toán cho biết toán đă cho nổ ống dẫn dầu và ghi dấu tọa độ để tŕnh về Bộ Tư Lệnh Tiền Phương Quân Đoàn 2 và báo cáo một nhân viên toán bị thương nặng xin được triệt xuất, tiền không sát cho biết khi nào thời tiết cho phép sẽ cho máy bay vào vùng ngay tức khắc, biết làm sao hơn đành phải chờ đợi, một ngày rồi lại một ngày mưa tầm tả không dứt, cũng nhờ trời mưa quá lớn nên địch quân không kiếm ra toán và cũng nhờ nưóc mưa mà không c̣n dấu vết của toán nên địch không t́m ra toán trong vùng, chỉ có điều t́nh trạng vết thương của Binh nhất Hu rất là thê thăm nhưng không biết làm sao hơn, lúc đầu c̣n uống thuốc đau nhức sau đó tất cà thuốc không c̣n nữa thậm chí uống sạch cả thuốc ho, thuốc đau bụng và mọi thứ thuốc toán mang theo, tất cả thuốc đều sạch hết.

    Trời th́ vẫn tiếp tục mưa và vết thương nhiễm trùng càng ngày càng nặng thêm, mùi hôi thúi bốc lên và gịi lúc nhúc trong vết thương to gần bằn đầu đủa, sức khỏe Binh 1 Hu càng ngày càng yếu, v́ mất máu rất nhiều nên anh rất khát nước chúng tôi chỉ cho uống cầm hơi và nếu đụng địch lă nước anh sẻ chạy không nổi, Binh 1 Hu luôn cố tránh không bao giờ ngồi trên gió điều đó làm mọi người trong toán thật căm động vô cùng, măi cho đến ngày thứ tám th́ mưa mới ngưng và bầu trời quang đăng, đến trưa L19 và đoàn trực thăng vào vùng triệt xuất toán. Tất cả mọi ngựi về lại hậu cứ an toàn riêng Binh 1 Hu để lại một cánh tay trên núi rừng Tân Cảnh, Dakto.




    Một trong những chuyến công tác khó quên trong đời và luôn ngóng tin Binh 1 Hu người Chiến Sỉ Lôi Hổ, người Sắc Tộc anh hùng bây giờ anh ở nơi đâu ? không biết anh c̣n sống hay chết ? hay đă trở lại vùng núi rừng , quê xưa chốn cũ và nhớ lại một quăng đời thời chinh chiến.




    Hạ Sĩ Đoàn Văn Mạnh
    Toán Hoàng Lôi, Đoàn 2 Sở Liên Lạc Nha Kỹ Thuật / Bộ Tổng Tham Mưu /QLVNCH

    http://nhaytoan.blogspot.com/2009/07...oi-loi-ho.html

  3. #63
    Cao Cầu
    Khách

    Chuyện t́nh trong thời cải tạo: Vẹm Cái mê Giặc lái

    Chuyện t́nh cô Y sĩ công an

    Chu tất Tiến


    Ngày tôi gặp lại Dung ở Bệnh Viện Chợ Rẫy, cô giật ḿnh, lùi lại như nh́n thấy một bóng ma. Khuôn mặt cô tái hẳn đi, cặp môi xinh xinh cong lên, như định thốt lên một tiếng kêu. Chừng vài giây sau, cô định thần lại, nh́n tôi với cặp mắt sâu thẳm. Trên chiếc áo choàng trắng của bệnh viện, và giữa luồng ánh sáng của những ngọn đèn trần, làn da trắng tinh của cô h́nh như trong hơn và mịn màng hơn.

    Tôi cười nhẹ nhàng:

    - Chào Dung! Dung vẫn khỏe chứ?

    Dung không trả lời tôi. Cô vẫn nh́n chăm chăm vào mắt tôi. Một lúc sau, lâu lắm, cô mới thốt lên lời. Giọng cô vẫn nhỏ nhẹ như xưa:

    - Anh mới được về hả?

    Tôi gật đầu và mỉm cười. Nh́n dáng Dung trong chiếc áo choàng trắng tinh ấy, tôi lại bồi hồi nhớ lại những ngày xưa, không, không xưa lắm, mới có hơn ba năm thôi, Hương cũng mặc chiếc áo trắng ấy, màhồn tôi rộn ră, bừng bừng, như muốn bốc cháy.


    Năm ấy, tôi vừa được chuyển trại về K.30 (*). Thật ra, trước khi đổi sang K.30, tôi ở Đội 3, nhà 12, K.4. chỉ cách nhà cũ của tôi một lớp hàng rào mỏng. K.30, là trạm Y Tế của cải tạo, nơi điều trị các người tù bị bệnh nặng, trong đó có Nhạc sĩ N.V.Đ và Bác sĩ T.T.A, tác giả loạt bài nổi tiếng trước 1975 "Lương Tâm của Người Thầy Thuốc". Nhạc sĩ N.V.Đ th́ đă bị sưng tất cả các khớp xương tay và chân, không đi đứng được. Mỗi khi ông muốn đi từ nơi này sang nơi khác, phải nhờ and em cơng. Bác sĩ T.T.A. bị bệnh "đi cầu không người lái", nghĩa là khi nào ông chuyển bụng, th́ tất cả chất thải cứ tự nhiên toát ra ngoài v́ hậu môn ông không c̣n khả năng khép kín. Ông phải dùng một nùi giẻ bện lại, và đóng nút như đóng nút chai, nhưng vẫn không thể kềm được khi ông quá mắc. Chỗ nằm của ông hôi thối kinh khủng, ông không thể múc nước tắm một ḿnh và cũng v́ đă lớn tuổi, lại yếu, nên không làm vệ sinh chung quanh giường của ḿnh. Thỉnh thoảng, bác sĩ Khánh và tôi phải dựng ông đứng dậy, múc nước tắm cho ông và dội giường ông cho trôi phân đi. Ngoài hai nhân vật đặc biệt này là các bệnh nhân kinh niên măn tính. Tôi nhớ có một anh mới phát giác bị phong cùi qua những mảng đen đặc trên mông, vài anh ho lao, một anh bị bệnh vẩy-nến rất nặng. Khi anh vẩy-nến tắm, anh trần truồng ngồi cạnh cái giếng, múc nước dội một ḿnh, v́ lúc anh bước chầm chậm ra giếng, là anh em bỏ vô nhà hết, không ai dám tắm chung với anh, một khối thịt đỏ ửng từ đầu xuống chân, nứt nẻ ngang dọc, ở những khe nứt đó, nước vàng chẩy ra nhễ nhăi.

    Khu K.30 có 4 dẫy nhà, h́nh chữ W, không kể nhà bếp. Ba dẫy h́nh chữ U dành cho bệnh nhân. Dẫy giữa chia làm hai. Một đầu là tủ thuốc chứa đầy Xuyên Tâm Liên, pḥng khám bệnh, và nơi giao ban của các y, bác sĩ quân y cũ chịu trách nhiệm chăm sóc các bệnh nhân với một Đại Úy Y Sĩ Công An của trại tù. Hai phần ba của dẫy này là chỗ ngủ của các y, bác sĩ và ba người chúng tôi, làm các việc linh tinh, như chẻ củi, gánh nước, phụ bếp, và giúp các bệnh nhân tất cả mọi việc mà y, bác sĩ không làm. Lúc tôi tới trại, đă có khoảng hơn 10 bác sĩ, một nha sĩ, một phụ tá nha sĩ. Trong số các bác sĩ điều trị, có Bác sĩ Đ., Y sĩ trưởng Sư đoàn 18, và một vị bác sĩ nguyên là Y Sĩ của Cố Tổng Thống Diệm, sau này thành Thượng Nghị Sĩ. Mỗi buổi sáng, tất cả các y, bác sĩ, nhân viên của K. 30 phải ngồi trên đầu giường của ḿnh và "giao ban" với tay Công An Y Sĩ Trưởng của trại tù, một chức vụ rất lớn, chỉ thua Quản Đốc trại tù, mà có phần hơn, v́ anh này chịu trách nhiệm về sức khỏe củatoàn thể năm K. tù và tất cả các công an coi trại. Anh ta ngồi vào chiếc bàn độc nhất trong pḥng, nghe các y sĩ điều trị báo cáo t́nh h́nh bệnh nhân và cứu xét đề nghị xin chuyển bệnh nhân ra Bệnh Viện ngoài nếu cần cấp cứu. Tuy chức nghiệp chỉ là y sĩ, có tŕnh độ như y tá và đôi khi c̣n thấp hơn y tá của chế độ cũ, nhưng anh này có toàn quyền quyết định trên vấn đề y khoa của các bác sĩ, cũng như có quyền kư giấy cho tù nhân được ra trại dựa trên t́nh trạng sức khỏe. Tôi nhớ có một bệnh nhân, xuất huyết nội, được các bác sĩ đề nghị cho ra ngoài cấp cứu gấp, nhưng tay y sĩ ỷ ḿnh tốt nghiệp Liên Xô, cứ cho là bệnh trĩ, không cần đi đâu, chỉ cho uống thuốc giảm đau, nên bệnh nhân đă chết sau hai ngày quằn quại. Buổi giao ban kế tiếp, anh y sĩ này chỉ nói có một câu đơn giản:

    - Thôi, kỳ này ta mắc khuyết điểm. Kỳ sau khắc phục!

    Thế là một mạng người ra đi, một sĩ quan chết trong tức tưởi chỉ v́ sự phán quyết ấu trĩ của một tay y tá. Chúng tôi ngồi canh xác anh bạn suốt đêm, không cho chuột đến cắn chân, mà nước mắt chẩy lưng tṛng, uất hận ṭan thể cái lũ y sĩ ngu xuẩn kia, cho dù chúng không trực tiếp cầm súng bắn anh em, nhưng cái chết đó cũng là một điều đáng căm thù. Cho đến một ngày, đời tôi có những đổi thay kịch liệt.

    Một buổi sáng chờ đợi giao ban măi không thấy bóng áo vàng của tay Đại Úy cao cao kia, anh em ngồi chờ, bàn tán mông lung. "Có lẽ hắn bị thượng mă phong, chết mẹ nó đêm qua rồi!", bác sĩ Đ. nói đùa. Tất cả hùa theo, cười ầm ĩ.

    Khoảng nửa tiếng sau, bất ngờ nghe bên ngoài có tiếng xôn xao của các anh em trong hai trại kia. Nhóm chúng tôi đứng hẳn dậy, nh́n ra phía cổng vào và bất ngờ nhận thấy người đang tiến tới chỗ giao ban là hai cô công an áo vàng. Một cô cao, một cô thấp. Cô cao trông lạnh lùng, nghiêm khắc trong khi cô thấp đeo kính trắng có vẻ hiền hơn.

    Đang nhớn nhác nh́n ra, chúng tôi không kịp đứng nghiêm lại khi cô cao tới trước bậc thềm, và bước vào trong một cách nhanh nhẹn. Nh́n thấy dáng bộ chúng tôi lu bu, cô cao cảnh cáo liền bằng một giọng Nam Kỳ đặc:

    - Các anh đứng trật tự lại. Anh nào báo cáo th́ báo cáo đi!

    Nghe giọng oai nghiêm của cô, anh Đông là trưởng nhóm y sĩ, vội đứng nghiêm và lập bập báo cáo:

    - Thưa cô...

    Vừa nghe xong hai tiếng "thưa cô", cô cao chỉnh liền:

    - Anh nói cái ǵ? Ai cho anh gọi tôi bằng "cô"? Từ nay, các anh phải "thưa Cán bộ". Nghe rơ chưa? Tôi là Đại Úy Dung, y sĩ trưởng của trại cải tạo này. Tôi thay thế Đại Úy X. đi công tác xa.

    Và, chỉ tay về phía cô thấp, cô Đại Úy giới thiệu:

    - C̣n đây là Y Sĩ Phụng, phụ tá của tôi.

    Anh Đông, người Nam, vốn tính hiền ḥa, nên khi bị "chỉnh" th́ hơi run:

    - Dạ, thưa Cán Bộ, vâng!

    Người y sĩ công an kia nh́n thẳng vào anh Đông, kiêu kỳ:

    - Anh tên ǵ?

    Anh Đông lúng túng thấy rơ:

    - Thưa Cán bộ, tôi là Trương Đông, trưởng nhóm chuyên khoa ở đây.

    Cô cán bộ nh́n lướt qua từng người trong nhóm với cặp mắt vẫn lạnh lùng:

    - C̣n các anh kia, từng người báo cáo đi!

    Lần lượt, các y sĩ và ba tên phục vụ chúng tôi báo cáo tên họ. Nghe qua hết một lần, cô y sĩ cho tất cả ngồi xuống và bắt đầu nghe báo cáo t́nh h́nh từng bệnh nhân, trong khi cô Phụng vẫn đứng gần bên, nh́n chúng tôi một cách lạnh lùng.

    Nghe xong phần báo cáo, hai cô ra lệnh cho tất cả các y sĩ hướng dẫn đến từng giường bệnh nhân, hỏi qua t́nh trạng sức khỏe từng người và ghi ghi chép chép trong sổ tay của các cô. Thái độ của các cô vẫn hoàn toàn băng giá nhưng đă đột nhiên thay đổi khi tới giường của anh N.V.Đ. Nh́n thấy anh ngồi trên giường với hai đầu gối co rút lại, những khớp ngón tay đă sưng to, và cả thân thể gầy ốm, trơ xương, nhưng ánh mắt vẫn hiên ngang, nh́n thẳng vào cô cán bộ công an với một vẻ thách thức, cô Dung bất ngờ chớp mắt lia lịa. Cô hỏi anh, với giọng xúc động:

    - Phải anh là tác giả của các bài ...

    Người nhạc sĩ tài hoa hơi mím môi, trả lời:

    - Phải!

    Cả cô Dung và cô Phụng đều mất đi vẻ lạnh lùng. Hai cô liếc nh́n nhau một thoáng rồi cùng quay lại nh́n người nhạc sĩ. Chừng một phút sau, cô Dung nh́n toán người đi theo sau, nói nhỏ:

    - Thôi, đi!

    Rồi không cần kiểm tra tiếp nữa, cô bảo nhóm y sĩ tiếp tục làm việc, c̣n hai cô ra về. Trên đường đi ra cổng, bóng hai cô chập sát vào nhau, th́ thầm.

    Bọn chúng tôi ở lại, ồn ào, tán phét. Chúng tôi cùng cho rằng hai cô người Sàig̣n, từng nghe nhạc của nhạc sĩ N.V.Đ. nên dù cho là công an, nhưng vẫn chưa quên hết những mộng mơ của những cô gái áo trắng ngày ấy. Tôi quay lại với anh Đ., cười cười:

    - Anh Đ. ơi! Thế là anh sẽ về sớm hơn anh em đấy! Anh cứ tin em đi!

    Anh Đ. chỉ hơi nhếch môi, thái độ thận trọng cố hữu của anh:

    - Không biết đâu, em ạ!

    Tôi vẫn cười:

    - Em biết chắc mà! "Cán bộ" mới nh́n thấy anh là rung rồi! Nhất định sẽ kư giấy cho anh về sớm!

    Anh Đ. vẫn lắc đầu, không có vẻ lạc quan một chút nào:

    - Anh cũng biết mà! Cấp bậc của anh to quá, khó lắm! Dầu cho người ta có nể ḿnh, nhưng c̣n cấp trên. Đâu dễ, em!

    (Điều anh nhận xét "đâu dễ" rất đúng. Cho dù có sự can thiệp của cô Dung để đưa anh ra bệnh viện ngoài đến ba lần, trở đi trở lại măi đến vài năm sau, anh mới được tha về.)

    C̣n nhóm chúng tôi, lúc đầu thấy nữ cán bộ đến quản lư, th́ cũng là lạ, nhưng vẫn cứ đề pḥng từ lời nói đến cử chỉ, không để cho ai có dịp "đ́" ḿnh, nhất là phái nữ. Mỗi ngày, hai cô đều đến một lượt, nghe báo cáo, rồi đi qua từng giường bệnh, xem biểu đồ tiến triển của bệnh nhân, mà quyết định cho ra ngoài điều trị. Khoảng một tháng sau, không thấy cô Phụng đến nữa, chỉ c̣n ḿnh cô Dung. Thái độ của cô dần dần cởi mở hơn, không c̣n hằn học như ngày đầu nữa. Giọng nói của cô cũng dễ nghe. Anh em cũng vui vẻ hơn khi thấy cô không khó khăn như tay Đại Úy trước, hễ thấy ai trở bệnh nặng là cho xe díp tới chở ra bệnh viện bên ngoài ngay. Dĩ nhiên, anh N.V.Đ được ưu tiên ra ngoài ngay. Mỗi lần như vậy, cô ngồi bên cạnh tài xế, dĩ nhiên là một công an. Bệnh nhân nằm cáng, được đặt song song với chiều dài của xe, anh y sĩ trực tiếp coi bệnh nhân th́ cầm hồ sơ, đi theo, ngồi bên cạnh một tay công an khác. Những lần ra ngoài như vậy, người sung sướng nhất là vị y sĩ trực tiếp coi bệnh, đứng chờ sẵn, khi nghe thấy cô ra lệnh:

    - Anh Nhân, lên xe đi với tôi!

    Hoặc anh Phượng, anh Khánh, anh Lộc, tùy theo bệnh nhân nằm nhà nào th́ vị y sĩ trực nhà đó được đi. Đă nhiều năm quanh quẩn trong tù, chỉ nh́n thấy công an hay bộ đội, nay được ra ngoài, hít thở chút không khí tự do, được nh́n thấy "người ta", th́ anh nào cũng thích. Lũ chúng tôi thèm quá chừng, nhưng chỉ biết đứng nh́n bạn ḿnh lên xe.

    Ngay cả anh Đào, nha sĩ, cũng ngẩn ngơ. Rồi chiếc xe chầm chậm lăn bánh qua khỏi những hàng rào kẽm gai chi chít...

    Từ những ngày ấy, liên hệ của các anh y sĩ với cô Dung có phần nhẹ nhàng hơn. Cô không cau có, không ra lệnh như ngày đầu, mà chỉ trao đổi trong phần chuyên môn. Những ǵ cô không hiểu, cô hỏi với sự kính nể, không như anh chàng Đại Úy trước. C̣n tôi, chả cần lưu tâm đến cô, v́ với phận sự một anh hộ lư, một chàng bổ củi, gánh nước, tôi chẳng có lư do ǵ lại gần cô. Cứ sau giờ giao ban, tôi đi một mạch ra giếng, gánh đầy nước vào các thùng đựng nước để nấu cơm, rồi làm mọi công việc linh tinh khác. Tôi cứ ngỡ đời tôi rồi tàn tàn như thế cho đến măn kiếp v́ không hy vọng có ngày về cho đến một hôm...

    Sau khi làm đủ công việc hàng ngày xong, tôi lôi cây đàn ghita ra ngồi bậc cửa, dạo vài cung nhạc và tự dưng trong ḷng buồn bă, nhớ về người vợ hiền đang cực nhọc nơi nào, tôi hát luôn một bài Trịnh Công Sơn. "Vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi..." Hát tới câu này, hồn tôi chùng xuống, tôi lặp đi lặp lại hai ba lần. Nước mắt tôi lăng đăng rơi xuống. Vài giọt rớt trên phím đàn. Nh́n thấy giọt nước làm nḥe thân đàn, tôi lấy ngón tay cố chùi cho khô, rồi đột nhiên linh cảm thấy có ai đang nh́n ḿnh, tôi vội ngước lên và thấy Dung đang đứng đó tự hồi nào. Chắc Dung đă nh́n tôi vừa hát vừa khóc. Cô sững người giây lát và chừng như thấy ḿnh sai lầm, Dung vội quầy quả bước đi. Tôi cũng bối rối, một phần v́ sự ướt lệ của ḿnh, một phần v́ tôi đang ở trần, chỉ mặc mỗi cái quần xà loỏn để làm việc.

    Ngày hôm sau, khi giao ban, tôi ngồi tránh xa chỗ cô, và không liếc cô một lần. H́nh như cô cũng gượng gạo hơn mọi ngày, nên chỉ nói qua loa rồi dọt mất. Thời gian trôi qua, sự việc hôm đó cũng nguôi ngoai. Rồi Tết đến. Theo chỉ thị của cô, anh em phải trang hoàng lại chỗ làm việc cho ra vẻ Tết. Biết tôi có khiếu trang trí, mấy anh y sĩ năn nỉ tôi làm sao cho đẹp. Nổi hứng, tôi đi xin một cái vỏ dừa khô, cưa làm hai, rồi tẩn mẩn dùng dao làm bằng kẽm gai, khắc nổi bên ngoài vỏ dừa h́nh một Ngư Nhân bơi trong một hồ sen. Tôi lấy một cái nắp sắt, cắm mấy cái đầu đinh ngược lên, rồi đốt bao nylông cho nhỏ xuống đầy cái nắp thành một ổ cắm hoa, bỏ trong vỏ dừa. Sau đó, ra ngoài kiếm mấy bông hoa rau muống, hoa dừa, và lá rau dền, tôi cắm một b́nh hoa tṛn trịa, để trên bàn của cô. C̣n trên tường, tôi kiếm giấy nâu đen, cuốn lại thành một cành hoa mai, dán lên tường, sau đó dán thêm vài cánh mai vàng giả, và viết vài chữ thảo "chúc mừng năm mới" bên cạnh. Thế là pḥng họp tự nhiên biến thành... Tết! Được anh em khen ngợi, ḷng tôi cũng vui vui, nhưng không rộn ràng bằng khi cô đến. Nh́n thấy b́nh cắm hoa đơn sơ nhưng rất lạ, cô cầm lên, hơi thất sắc, hỏi:

    - Anh nào làm thế?

    Anh Đông chỉ tay vào tôi ngồi ở cuối hàng. Cô nh́n tôi một lúc lâu, rồi nh́n lên tường, và quay xuống tôi, nói vỏn vẹn hai chữ:

    - Đẹp lắm!

    Sau đó, cô ngồi ngắm nghía b́nh hoa măi đến quên cả tinh thần buổi họp. Anh Đông phải nhắc "Thưa Cán bộ..", cô mới giật ḿnh, trở lại trao đổi với các anh y sĩ. Trước khi đứng dậy, đi về, cô c̣n liếc tôi một lần rồi mới xoay chân.

    Dung vừa ra khỏi cổng, anh Nhân cười hí hí:

    - Thế là T. chết rồi nhé! Cô để ư rồi, là chỉ có mất mạng thôi!

    Cả nhóm cười ồn ào. Tôi chỉ biết nhún vai, cười theo. Trong ḷng tự nhiên xôn xao giây phút. H́nh ảnh nguời con gái Nam Kỳ, (lúc ấy tự nhiên tôi quên mất cô là Đại Úy Công An), có cặp mắt lá răm, làm tôi vương vấn. Nhưng chỉ trong một vài phút, chợt nhớ đến vợ hiền, con thơ, tôi lắc đầu, xua đuổi mấy tư tưởng hắc ám đi và tiếp tục công việc của ḿnh, như không có ǵ xẩy ra. Nhưng thực tế, có chuyện xẩy ra. Ngày kế tiếp, sau buổi họp, cô gọi nhỏ anh Đông lại, nói chi đó, rồi đưa cho anh ta một gói quà. Cô vừa bước ra, anh Đông nói ầm lên:

    - Lại đây! Lại đây! Xem cô tặng quà cho anh T. này!

    Tất cả xô lại. Trong tay anh Đông là một cuốn vở mới tinh, mấy cây bút ch́ mầu, và bút Bic. Anh Đông giơ cao món quà và nói:

    - Những cái này là cô tặng cho anh T. Không ai được đụng tới.

    Anh nói đùa:

    - Ai đụng tới quà của anh T. là vô con-nếch ngồi ngay!

    Mọi người cười ầm ĩ. Anh Nhân lại nhắc lại:

    - Chết T. rồi! Chết T. rồi! Ông liệu hồn đấy!

    Trong nhóm các y sĩ ở bệnh xá, Nhân và tôi là thân nhau nhất. Hai thằng ăn cơm chung với nhau, chiều chiều sau khi ăn cơm, hai thằng hay thả bộ ṿng quanh trại, tâm sự vụn. Tụi tôi hợp nhau không chỉ v́ tính nết mà c̣n v́ t́nh đồng môn nữa. Nhân học trên tôi một lớp, và cũng ở nội trú Đắc Lộ trước khi vào Y khoa. Tối hôm ấy, như thường lệ, hai thằng vừa đi ṿng ṿng vừa nói chuyện. Nhân nửa đùa nửa thật, hỏi tôi:

    -Lỡ ra, em mê ông, cho ông về sớm, bắt ông lấy, th́ ông tính sao?

    Tôi cười hinh hích, đùa lại:

    - Th́ lượm luôn, chứ sao?

    Nhân hỏi tới:

    - C̣n vợ con th́ sao?

    Tôi khựng lại, hết đùa:

    - Nói vậy chứ không phải vậy! Làm sao lấy vợ Công An Cộng Sản? Giỡn mặt với tử thần à?

    Hai thằng cười phá lên. Tưởng đùa cho vui. Làm ǵ có chuyện ái t́nh với người Cộng Sản!

    Mà, nếu tôi đừng đùa thêm nữa, th́ chắc câu chuyện cũng không tiến xa hơn. Nh́n cuốn tập Dung tặng và mớ bút ch́ mầu, tôi không biết xử dụng vào chuyện ǵ cả. Tự nhiên, Nhân nẩy ra ư nghĩ táo bạo, bảo tôi:

    - Ê, sao ông không vẽ cho cô một vài bức tranh, cho cô chết luôn!

    Tôi gật gật:

    - Có lư! Có lư!

    Hôm sau, khi ngồi bên dưới nghe Dung trao đổi với các bạn, tôi ngồi ngắm Dung và vẽ lia lịa, nhưng có thay đổi. Tóc cô Công An th́ ngắn, tôi cho bay lượn lung tung. Áo Dung là bộ quân phục mầu vàng dợn, tôi biến thành áo dài, cho em đi hết lên đồi, lại xuống bờ hồ, rồi thông, rồi hoa, Dung trong cuốn vở của tôi là một thiếu nữ Sàig̣n, một mẫu người của thời đại 75 mà các họa sĩ khác hay vẽ trên các tập nhạc, các cuốn báo tuổi thơ. Tôi vẽ được khoảng 20 tờ, th́ lẳng lặng để trên bàn của Dung, trước giờ giao ban. Khi em bước vào, thấy cuốn tập đă cho tôi lúc trước th́ ngạc nhiên, không mỉm cười chào ai như lệ thường mà mở luôn ra xem. Càng xem, cặp mắt Dung càng mở lớn. Một nụ cười Mona Lisa nở trên môi. Dung coi tới coi lui mấy lần, rồi mới đặt xuống, hỏi cho có lệ:

    - Anh Đông, ai vẽ vậy?

    Anh Đông lấy tay chỉ về phía sau:

    - Thưa cô, anh T. đó ạ!

    (Buổi đầu tiên, Dung bắt mọi người phải gọi cô bằng hai chữ "Cán Bộ", nhưng dần dần, quen thuộc rồi, cô cũng chẳng bắt bẻ, khi có người quên mà gọi bằng chữ "cô". Từ đó, anh em quen luôn, cứ gọi bằng "cô".)

    Dung mỉm cười, nh́n xuống chỗ tôi, nói nhỏ vừa đủ nghe:

    - Cám ơn anh.

    Khi Dung về rồi, cả nhóm xúm lại bàn tán râm ran, vui cười thỏa thích, nhưng không ai đoán được chuyện ǵ sẽ xẩy ra.

    Chuyện xẩy ra lại ngoài ư tưởng tượng của mọi người.

    Vài ngày sau, Bác sĩ T.T.A. trở bệnh nặng, Dung quyết định cứu ông bằng cách cho ông ra bệnh viện ngoài. Đợi cho tôi đặt ông vào cáng xong, Nhân lẳng lặng bước tới, tay ôm xấp hồ sơ bệnh lư, chờ cô nói một câu là leo lên xe, v́ Bác sĩ T.T.A. là bệnh nhân do anh trông coi. Bất ngờ, cô nói với Nhân:

    - Anh Nhân ở lại. Anh T. đi với tôi!

    Nhân chưng hửng, lúng túng giao tập hồ sơ cho tôi, rồi lui lại. Tôi cũng ú ớ, nhưng nh́n vào mắt Dung, thấy đó là một quyết định không thể thay đổi, tôi vừa mừng vừa run, dợm bước lên phía sau cùng với tay công an trẻ, như mọi lần Nhân vẫn ngồi thế. Lại bất ngờ nữa, cô ra lệnh:

    - Anh T. ngồi trên này với tôi!

    Tôi hồi hộp chờ Dung ngồi vào ghế xong, mới dám ké né ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế xe díp vừa đủ cho một bộ mông. Dung xích vô phía trong rồi lôi tôi ngồi sát vào cô và nói:

    - Anh ngồi như thế, th́ xe vừa chạy là đă té nhào!

    Không c̣n cách nào hơn, tôi ngồi sát vào Dung. Hai cặp mông như dính với nhau trong ḷng chiếc ghế. Xe mở máy chạy. Tôi nh́n liếc từ trước ra sau. Tay tài xế cùng với tay công an bảo vệ đều mở trừng mắt nh́n tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng chắc chúng sợ, không dám hó hé, v́ Dung là người coi như có quyền thế nhất ở trại này. Ai dám nói hỗn khi biết rằng ḿnh sẽ có ngày mắc bệnh...

    Trong khi xe c̣n trong ṿng trại, hàng trăm cặp mắt nh́n theo, ngạc nhiên thấy tôi ngồi như ôm lấy cô Đại Úy Y Sĩ trên chiếc díp... Mà h́nh như có ôm thật, v́ chỗ chật quá, nếu tôi không ôm lấy cô, th́ nhất định khi xe cua trái phải, tôi sẽ văng ra khỏi xe ngay.

    Gió ơi là gió! Gió thiên nhiên! Gió Tự do! Lần đầu tiên trong mấy năm trời tù ngục, tôi được ôm sát một người thiếu nữ, không cần biết là công an hay người thường, chỉ cần biết là mùi hương từ thân thể em ngột ngạt mũi tôi, gió thổi tóc em mơn man mặt tôi, mỗi khi xe thắng gấp, môi tôi muốn đụng vào má em, g̣ má hồng hồng con gái... Thân thể hai đứa như áp lấy nhau. Tôi th́ không dám mở miệng trong t́nh huống như vậy, c̣n Dung cũng không nói ǵ nhiều, em đang thưởng thức giây phút êm đềm đó. Chỉ một vài lời trao đổi ngắn ngủi, nhất là có tới bốn cặp mắt, bốn cái tai đang hướng về chúng tôi.

    Chừng khoảng nửa giờ sau, đến cửa bệnh viện, tôi thở ra và cố ngồi dang ra một chút. Xe ngừng lại trước cửa cấp cứu. Một vài cô y tá bước ra, đón bệnh. Tôi xuống trước, bước ra phía sau để chuẩn bị bế Bác Sĩ A. sang giường bệnh. Bất ngờ, khi tôi vừa cúi xuống, tḥ tay vào dưới lưng và mông người bệnh để nhấc ông lên, cái nút bịt hậu môn của ông bật ra... Một ḍng phân nóng phóng vào mắt mũi, đầu tóc tôi... Kinh hoàng! Trong một thoáng, tôi chới với, nhưng v́ đă quen với dơ dáy của tù ngục, nên chỉ vài giây sau, tôi b́nh tĩnh bế ông lên và đặt ông vào chiếc giường của bệnh viện. Đắp chăn cho ông xong, tôi quay lại thấy mấy cô y tá đang đứng mở to mắt kinh hăi nh́n đầu tóc tôi dàn dụa phân, máu, và mủ. Phân đầy mắt, máu đầy tai, mủ nghẹt lỗ mũi. Tôi vẫn tỉnh bơ hỏi chỗ để rửa mặt. Hai ba cô ú ớ chỉ cho tôi cái ṿi nước máy gần đó. Tôi tàn tàn bước đi trong ánh mắt thương cảm của Dung. Em đứng nh́n tôi ngơ ngẩn. Thái độ tự tin của tôi chắc làm tim em rung động thêm một nhịp.

    Rửa ráy tay chân, đầu tóc, và quần áo xong, tôi ngồi ngoài trời, hong người cho khô và chờ em. Măi không thấy em ra, tôi bước vào pḥng khám bệnh, ngồi chờ. Vừa lúc đó, một phụ nữ trẻ tiến đến bàn bác sĩ chẩn bệnh, cởi nút áo ra và xin bác sĩ t́m cách gắn giùm núm vú vào, v́ mới bị ông chồng ghen cắn gần đứt. Núm vú vẫn c̣n ṭng teng chưa rơi xuống. Ông Bác sĩ lắc đầu, cười, và viết giấy cho người kém may này vào pḥng trong, chờ khâu lại. Tôi đang nín cười th́ em bước ra, thấy cảnh ấy, em cũng cười hích hích rồi ra dấu cho tôi rời đi. Đă tưởng là sẽ về trại ngay, nào hay tài xế nghe lệnh của em đưa tôi vào chợ chính của thị xă! Em bảo tôi bước xuống, đi với em vào trong lồng chợ. Hai tay công an th́ ở lại, coi xe! Tôi run run đi cạnh em, bộ quần áo trây di "ngụy" của tôi sóng vai cùng với áo vàng và quân hàm Đại Úy làm hầu như cả chợ xôn xao. Nhưng em cũng tỉnh bơ, dắt tôi, vâng, em nắm tay tôi bước lại quầy bán đường, đậu và mua cho tôi mấy kí đường, mấy kí đậu. Vào thời gian đó, đậu, đường với người tù là vàng, là ngọc, c̣n da thịt đàn bà là chăn, là gối trên chốn thiên đ́nh. Tôi như hoa mắt đi, không nói được lời nào, trong khi em kể tôi nghe đủ thứ chuyện. Từ ngày em c̣n là nữ sinh Gia Long, rồi theo lời anh chị, bỏ vào bưng, đến khi em ra lại thành phố, làm công an, làm y sĩ. Em cứ kể, tôi cứ nghe, thỉnh thoảng chỉ chen vào một lời. "Vâng, thưa chị!"

    Em nhăn mặt:

    - Sao anh cứ gọi em bằng "chị"? Em không thích tiếng đó đâu!

    Tôi ú ớ:

    - Vâng, chị, à... cô..

    Em nguưt tôi một cái muốn xiêu đ́nh, đổ quán:

    -Không được gọi bằng cô luôn!

    Tôi nín lặng, không trả lời. Chừng như thấy bắt bí tôi như vậy đă đủ, em hát nho nhỏ cho tôi nghe về những bản nhạc vàng hồi ấy, em coi trên đời này không có ai, chỉ có em và tôi. Em nói về nhạc sĩ N.V.Đ và những bản nhạc mà em mê mẩn. Em bảo em đă làm mọi phương cách cho anh Đ. về sớm, nhưng v́ lon lá của anh to quá, tới mức Đại Tá lận, nên trên c̣n chần chừ! Ngày cuối trước 30 tháng Tư, anh c̣n là Phụ Tá Tổng Tham Mưu Trưởng! Khó cho em lắm, nhưng em sẽ cố. V́ em cùng với lũ bạn em ở Gia Long là những người mê nhạc anh Đ. Em thuộc mấy bài tủ và thỉnh thoảng, bây giờ, vẫn lén hát một ḿnh.

    Trong khi em nói, th́ người tôi như bay bay. Một phần v́ từ lâu quá rồi, tôi không được thấy.. người ta, không thấy ông già, bà cả, không thấy thiếu nữ ngồi bán bánh bên chợ, không thấy trẻ em cầm mẹt bánh, kẹo chào mời, không thấy nhà cửa, không thấy gió Tự Do, nên người lâng lâng. Một phần nữa là với sức trai nửa chừng xuân, c̣n xung động dữ dội, nên khi đi sát cạnh một thiếu nữ tươi nở, giọng nói ngọt ngào, mơn man bên má, trí tưởng tôi cũng lượn bay mây gió. Tôi quên cả h́nh ảnh vợ, con, quên thân phận tù đầy, quên tất cả. Măi cho đến khi em bảo nhỏ tôi "ḿnh phải về!", tôi mới sực nh́n lại bộ quần áo tù của ḿnh mà thở dài.

    Trên đường về, cũng lại hai thân thể áp sát nhau, nhưng em hay quay sang tôi nhiều hơn làm bộ ngực em đụng chạm nhiều lần vào tay tôi. H́nh như t́nh yêu làm em không c̣n biết e ngại hai cặp mắt cú vọ đàng sau của tay công an bảo vệ...

    Lúc về trại, xuống xe, là đuôi mắt dơi theo nhau măi. Bạn bè rú lên cười khi thấy tôi đi lăng đăng vào trại, hai chân như không chạm đất.

    Anh Đ. chỉ tay vào tôi, nói rất to:

    (c̣n tiếp)

  4. #64
    Cao Cầu
    Khách

    Chuyên t́nh thời cải tao: Vem cái mê Giặc lái

    Chuyện t́nh cô Y sĩ công an

    Chu tất Tiến
    (Tiếp theo)

    - Coi ḱa! CTT đang ngất ngư con tầu đi!

    Tôi cười mím chi, chẵng biết nói ǵ! V́ có ǵ đâu để nói! Một tuần lễ qua đi, tôi dần dần quên Dung v́ làm việc liên tu bất tận. Bất ngờ, một buổi trưa, tay công an trẻ, quản giáo của chúng tôi, bước vào, gọi tôi, nói một câu ngắn gọn:

    - Anh T. lên gặp chị Dung có việc!

    Tôi ngớ ngẩn:

    - Gặp ở đâu?

    Tay công an nhún vai:

    - Cứ đi ra ngoài cổng gác, báo cáo với anh trực là lên gặp Cán Bộ Dung, rồi đi thẳng măi, tới ngă ba, quẹo phải, đi một hồi, thấy một căn nhà, chung quanh có vườn trồng chuối th́ quẹo vào.

    Tôi gật đầu và bước vào trong mặc quần áo. Tay quản giáo chờ tôi ở cổng, dặn thêm lần nữa:

    - Nhớ hễ gặp rào cản th́ cứ nói là gặp cán bộ Dung th́ người ta cho đi!

    Nói xong, hắn bỏ đi, không thèm nh́n lại. Anh Đ. kéo tay tôi lại, cười hí hí:

    - Phen này, có bị mất trinh, th́ nhớ tường tŕnh sự việc, nghe chưa!

    Tôi ráng cười không thành tiếng, mà ḷng hồi hộp kinh khủng. Làm đúng như lời tay quản giáo dặn, tới đâu có rào cản, là tôi chỉ cần nói mấy chữ thần chú kia, là lập tức cổng mở ra ngay, không có một lời thắc mắc. Tên của em nghe vang lừng trong trại rồi. Thật t́nh, tôi không sợ bị kẹt, mà chỉ sợ chính ḿnh! Đầu óc tôi làm việc mâu thuẫn như điên giữa hai tên Thiện và Ác. Tên Thiện cho biết là lên gặp em là chỉ để nói chuyện ái t́nh. Mà nói chuyện ái t́nh giữa một chàng trai ba mươi mấy với một em xấp xỉ ba mươi trong một môi trường khép kín, th́ nhất định là phải tới mục đó. Như thế, th́ tôi phản bội vợ tôi mất rồi. Không lẽ lại bỏ bê người đă mấy năm chịu đựng khốn khổ, thăm nuôi tôi? Không được! Nhưng, ngược lại, tên Ác bảo tôi rằng đây là cơ hội hiếm có để tôi có thể được tha về! Ở tù mút chỉ cà tha, tự do không có, chả biết lúc nào bị "bụp". Lấy vợ Đại Úy Y Sĩ Công An th́ như mặc áo có Hộ tâm Kính bảo vệ rồi, chả đứa nào dám đụng chạm đến ḿnh trong xă hội này! Nhào dô! Em lại đẹp, lại nơn nường, chả đ̣i hỏi điều kiện chi. Nhào dô! Hai tên Thiện và Ác cứ đánh nhau linh tinh làm tôi mệt nhoài.

    Đến chỗ có một căn nhà ba gian, nằm giữa một hàng rào cây trái bao quanh, tôi gần như run bắn người. Phen này chắc chết quá! Thoát không nổi ái t́nh rồi! Tôi lập bập đi vào truớc cửa. Từ trong nhà, trông thấy tôi, Dung nhanh nhẹn bước ra ngay. Trời ơi là trời! Chân tôi như nhũn ra, tim tôi đập mạnh như trống làng, mắt tôi muốn hoa lên. Dung mặc áo choàng bệnh viện trắng xóa, đứng ngay bậc cửa. Ngay phía bên kia tường là một khung cửa sổ mở rộng. Ánh sáng ban trưa chiếu thẳng từ cánh cửa đó vào người Dung, xuyên qua hết, để cho tôi nh́n thấy Dung không mặc đồ lót. Nguyên vẹn thân thể của Dung hiện rơ từng nét, như một thân h́nh Venus đang hiện diện ngay trước mắt tôi, đẹp không thể tả. Tôi run rẩy, chân bước không tới. Dung cười cười:

    - Vào đi, anh! Đừng để ai thấy anh đứng ngoài!

    Lời mời mọc này c̣n làm tôi nổi gai ốc lên nữa. Tôi lập cập bước vào trong. Căn nhà đơn giản, chẳng có ǵ ngoài một chiếc giường đôi, trải chiếu hoa, một tấm chăn để ngay ngắn trên đầu, một cái bàn gỗ làm việc, với gương lược. Một cái tủ đựng đồ dựng cuối pḥng. Một kệ đựng sách. Vài chiếc ghế đẩu. Thế thôi. Không có h́nh "Bác". Không có khẩu hiệu, cờ quạt ǵ cả. Dung chỉ chiếc ghế đẩu cạnh giường, mỉm cười:

    - Anh ngồi đi!

    Tôi lắp bắp:

    - Chị.. chị.. Dung bảo tôi làm ǵ?

    Vẫn nụ cười bí hiểm của Venus, Dung hỏi lại:

    - Anh muốn làm ǵ?

    Tôi đứng lên, đi lanh quanh, không biết làm ǵ, đành tới kệ sách:

    - Dung.. đọc những sách này ư?

    Dung tiến lại gần tôi, đứng ngay sau lưng. Bộ ngực Dung nhọn hoắt áp vào lưng tôi. Hơi thở em nóng bỏng. Dung không nói không rằng, chỉ với tay lấy một cuốn sách trước mắt tôi, làm cho ngực em áp mạnh vào người tôi hơn. Tự nhiên, tôi hốt hoảng, xoay lưng lại, đi vội ra phía sau. Nh́n thấy có một lu nước và một cái gáo, tôi múc vội một gáo, dội ào lên đầu. Cơn nóng trong người của một thanh niên cường tráng hừng hực như một núi lửa. Người tôi căng cứng. Tôi ngước mắt lên trời, cầu Chúa! Lạy Chúa! Cứu con với! Lạy Chúa! Cứu con với! Con sắp chết rồi! Con sắp phạm tội rồi! Con chịu hết nổi! Không c̣n vợ, không có con, chỉ có ái t́nh đang sôi sục trong con! Cứu con với! Ngài ơi!

    Trong lúc tôi lầm bầm cầu nguyện, Dung đứng nh́n tôi, khúc khích cười. Em gọi tôi:

    - Đừng đứng đấy, anh! Lên nhà! Tụi nó thấy..

    Dù biết rằng nhà em ở một chỗ xa đường, và không có tên nào dám láng cháng lại gần nhà Cán bộ Dung, tôi vẫn run run bước lên rồi đi lanh quanh, né em. Dung cứ đi theo tôi như bóng với h́nh, như mèo vờn chuột. Tôi không dám nh́n em, nh́n thân thể em nơn nà, nóng bỏng. Tôi sợ tôi phản bội vợ con. sợ tôi đưa tay ra, kéo Dung lại, không phải kéo, mà là giật, là ném, là gh́ lấy... Trời ơi! Chúa ơi!

    Một lúc lâu sau, dùng hết sức tàn, tôi mới dám nh́n em, thều thào như người sắp chết:

    - Dung... Dung... cho tôi về nhe! Anh em đang chờ!

    Nói một câu vô ư nghĩa như vậy mà cũng làm Dung cười. Nhưng dường như muốn cho cá cắn câu sâu hơn, Dung thả cho tôi về.

    Tôi lại lập cập đi lạc vào đúng trại công an. Hai ba tên nhào ra, hỏi cung, giữ tôi lại một lúc, rồi cũng cho đi.

    Về tới cổng trại, báo cáo cảnh vệ xong, vào đến nơi là một băngba.n bè ập tới, sờ soạng, hỏi thăm ríu rít, rồi cười ầm ĩ. Tôi chỉ cười trừ và lăn lên giường. Muốn xỉu!

    Một tuần sau, em lại cho người gọi tôi lên nữa. Lần này, tôi chuẩn bị sẵn. Vừa vào tới nơi là tôi ra luôn phía sau, cười cười:

    - Để tôi kéo nước giếng cho Dung tắm..

    Nói giỡn cho em vui, nhưng tôi kéo nước thục mạng, nhất định không lên nhà. Em đứng nh́n tôi, thở dài thườn thượt cho đến khi tôi đ̣i về.

    Tṛ chơi mèo chuột này không thể kéo dài. Tôi quyết định dứt khoát. Lần sau, em cho người đưa giấy xuống, viết ngắn gọn: "Anh phải lên ngay. Có chuyện cần giải quyết."

    Đọc xong thư, tôi thẫn thờ, nhưng nghiến răng trả lời tay công an đưa thư:

    - Nhờ anh nói lại với Cán Bộ Dung, hôm nay có vài bệnh nhân cần săn sóc đặc biệt. Ngày khác, tôi xin lên làm việc.

    Thế là tôi thắng. Dung thua. Em giận. Giận điên người. Một tên cải tạo có là quái ǵ mà dám chống lại cả một mời mọc ngon lành như vậy. Làm tàng! Phách! Lối! Em không thèm đến giao ban nữa. Mặc cho bệnh nhân chết rấp đi! Mấy anh y sĩ cuống lên, gửi hết thông điệp này đến thông điệp khác qua tay quản giáo, mời cô xuống gấp, không có anh em đang nguy hiểm. Măi rồi Dung mới tàn tàn xuống, mà xuống không đúng giờ. Không may cho em, vừa bước vào trại bệnh, lại gặp ngay tôi đang đứng săn sóc. Em giật ḿnh, mở lớn mắt nh́n tôi, rồi bước lùi ra sân, không chẩn bệnh nữa! Nhân, bác sĩ trực, hốt hoảng. Tôi cũng hoảng, chạy một mạch ṿng ra đằng trước, chặn Dung lại:

    - Dung!

    Tôi gọi khẩn cấp. Em lờ đi, không nghe. Tôi gọi lần thứ hai:

    - Dung! Cho ...anh nói!

    Nghe tiếng "anh", Dung mới chịu đứng lại, nhưng không nh́n tôi. Không lẽ lại quay mặt em lại giữa chốn đông người, em trở mặt, kêu lính nhốt ḿnh th́ đời tàn, tôi cứ nh́n vào lưng Dung, nói một mạch:

    - Dung, dù sao đi nữa, anh cũng cám ơn Dung. Nhưng có nhiều chuyện không thể nói được trong lúc này. Chỉ xin Dung từ bi, giúp cho anh bạn ra ngoài trị bệnh, không có th́ anh ấy chết mất. Anh cám ơn Dung vô cùng.

    Dung đứng cắn môi suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh:

    - Anh Nhân, đi với tôi, đưa người bệnh ra ngoài.

    Rồi Dung đi thẳng, vẫn không nh́n tôi một lần.

    Giây phút đó, là giây phút cuối cùng tôi c̣n gặp Dung. Em bẽ bàng, em giận tôi kinh hoàng. Em chỉ thỉnh thoảng đến, khi có lời cầu cứu, và khi đến, th́ đứng ở cổng trại, không bước vào.

    Tôi chỉ cười thầm. Cám ơn Chúa, cho con an toàn xa lộ. Những tưởng không c̣n thấy chữ Dung trong tôi nữa. Bất ngờ, vài tháng sau, khi đang đứng làm than, anh em gọi tôi rối rít:

    - Ra đây! Ra đây! Trời đất ơi! Thế là hết rồi nhé!

    Tôi chạy vội ra để nh́n thấy một chiếc Corolla trắng chạy tàn tàn trên con đường cạnh trại. Trên xe là Dung và người tài xế là Th., một thiếu tá, kỹ sư công binh, vừa mới được thả ra hai ngày trước một cách đột ngột! Bạn bè cười ầm:

    - Cái tên kia! Sao dám ngồi vào chỗ của T. hả?

    Anh Đ. vỗ vai tôi, hát ghẹo:

    - Thôi là hết, em đi đường em... ha ha ha...

    Tôi không nói chi, chỉ cười.

    Hôm sau nữa, thấy Th. mang ḥm xiểng đi vào trại, tŕnh diện trạm gác xong, là lê đồ đi đâu đó, chắc là kiếm chỗ ở. Anh ta lấy được em, được thả về, và được làm công nhân viên ngay trong trại tù! Ḷng tôi hơi đau, tiêng tiếc, nhưng rồi tự an ủi. Tái Ông thất mă, chưa chắc ai hên ai xui. Tôi biết Dung v́ muốn trả thù tôi, đă khều tay Th. này, lấy cho bơ ghét!

    Đúng như câu "Tái Ông được ngựa, chưa chắc đă là Hên". Một thời gian sau, không thấy dáng em, mà một cô khác đến tiếp quản. Th. cũng không thấy nữa. Đột nhiên, một chiều, đứng dựa hàng rào nói chơ qua bên kia là bên đi lao động ở Tống Lê Chân mới về, tôi được một anh bạn kể cho tôi nghe một chuyện không thể tưởng tượng được. Đang cuốc đất, bạn tôi thấy ngay anh Trung Tá Công An, Quản Lư Trại Giam của chúng tôi, cũng đang cuốc đất như tù ở bên kia hàng rào tù h́nh sự! Không tin nổi mắt ḿnh, một số bạn chạy ra, hỏi thăm. Anh Trung Tá, trưởng trại tu, bây giờ cũng là Tù, cười cười:

    - Có chi là lạ! Đời mà!

    Sau đó, qua mấy gói thuốc ba số Năm đưa cho tay công an quản giáo, mới được biết là chỉ v́ chịu chơi, nhận làm chứng cho đám cưới của Dung và Th., một tù cải tạo, mà anh Trung Tá này bị lột lon, đi tù chung với đám h́nh sự! C̣n Dung, bị mất Đảng tịch, mất lon Đại Úy, mất chức vụ Y sĩ, bị tống về bệnh viện X., làm y tá thường! Tay Th., chấp nhận bỏ vợ hai con để lấy cô công an thất t́nh, cũng mất việc ngay, bây giờ chắc đang đạp xích lô ná thở!

    Tôi buồn cho Dung, buồn cho một mối t́nh điên, nhưng cũng cảm phục em, đă chấp nhận chơi là chơi hết ḿnh, không biết sợ!

    Ngay sau khi được thả về, đầu năm 1981, tôi đi t́m em ở bệnh viện Chợ Rẫy. Hỏi thăm tên Dung, ai cũng biết. Lên lầu, tôi vào pḥng trực, nhắn cho gặp cô Dung. Và đó, Dung hiện diện, trong tấm áo choàng trắng, run rẩy.

    Tôi cười nhẹ, hỏi thăm Dung vài câu. Em chỉ trả lời vắn tắt, nhưng mắt em càng lúc càng sâu thăm thẳm. Tôi hỏi địa chỉ. Em cho ngay và nói nhỏ:

    - Anh tới trước 7 giờ tối.

    Buổi tối, tôi đến khu Nguyễn Tri Phương, t́m măi mới thấy nhà em. Gơ cửa, em ra mở ngay, vẫn đôi mắt làm tôi xao xuyến. Tôi giơ tay bắt tay Dung, em nắm lấy, không muốn buông. Nếu không có hai đứa nhỏ líu tíu chạy ra, có lẽ bàn tay Dung c̣n nằm trong tay tôi măi. Chỉ vào hai đứa nhỏ, tôi cười:

    - Con của bố Th. phải không?

    Dung không gật, không lắc, chỉ nh́n. Sao mà mắt em sâu hơn tất cả các cặp mắt mà tôi đă gặp. Mắt em chứa cả triệu câu nói, câu hờn, câu trách, câu buồn thảm, thương đau. Nh́n cảnh nhà em, tôi đoán cũng không khá. Vợ y tá, chồng đạp xích lô, có chi mà giầu nổi.

    Trong câu chuyện, Dung chỉ trách tôi có mỗi một câu:

    - Anh độc ác qúa! Em.. thù anh!

    Tôi cúi xuống, nói nhỏ:

    - Tôi.. Anh.. xin lỗi Dung! Ḿnh gặp nhau quá trễ.

    Hai đứa nh́n nhau im lặng. Một giọt nước mắt chợt lăn ra từ khóe mắt em. Ḷng tôi bồi hồi, xao xuyến, cũng như ngày xưa, chỉ muốn ôm em vào ḷng. Nhưng tay tôi vẫn cứng khô. Tôi không thể làm ǵ hơn, ngoài một câu nói vô nghĩa:

    - Dung, đừng khóc. Tôi.. Anh...

    Biết là càng ngồi, nỗi buồn càng sâu, tôi đứng dậy, đi về. Dung không tiễn tôi, chỉ có đôi mắt lá dăm theo tôi đến măi cuối đường.


    Ghi chú: Nhân vật nữ chính vẫn ở Sàig̣n, nên không tiện nêu tên thật. Tên trại Tù cũng không thể kể, chỉ những ai biết K.30 th́ rơ. Bác sĩ Đ. và nhạc sĩ N.V.Đ. vẫn c̣n ở Việt Nam. Các bác sĩ Khánh, Lộc, Đông, đă qua Mỹ, nhưng không biết ở đâu. Nha Sĩ Đào ở Thủ Đô Tị Nạn. Riêng Bác sĩ Nhân đă chết sau mấy lần vượt biên không thành và c̣n bị từ chối đi diện bảo lănh. Vợ anh đă lấy chồng khác, không chịu bảo lănh. Anh mất trước khi có diện H.O.

  5. #65
    Member
    Join Date
    15-08-2010
    Posts
    1,129

    Ḍng họ Kennedy

    Ông Robert "Bobby" Kennedy cũng bị bắn chết lúc mới 42 tuổi. Ông này cũng rất là người rất giỏi: chết lăng xẹt.

    Con trai ông JFK cũng chết v́ chơi máy bay: cũng chết khi c̣n rất trẻ.

    Riêng nhánh ông JFK th́ như tuyệt tự: con trai duy nhất của ông mất khi chưa có con?

    *
    * *

    Công b́nh mà nhận xét th́ các ông Kennedy, ông nào cũng giỏi.

    Chính xác mà nói th́ có nhiều bằng chứng hai cụ Diệm, Nhu bị tụi CIA nó giết hơn là do ông JFK ra lệnh.

  6. #66
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Chuyên t́nh thời cải tao: Vem cái mê Giặc lái
    Những chuyện t́nh : các em Vẹm Cái mê giặc Lái , giặc Dù , giặc biển, giặc Cua Sắt ....xảy ra rất nhiều .

    Thế mới biết : rách rưới , đói khát ...không làm mất đi vẻ hào hoa , anh dũng của các chàng trai Phương Nam .

    Cán ngố làm sao so b́ với các anh được , phải vậy không ?

    Tigon

  7. #67
    Ngụy Tặc
    Khách
    Quote Originally Posted by Viet xưa View Post
    Nói Kennedy "dư sức xách cái mạng ông Nhu tộng vô ḷng xe thiết giáp, bắn bỏ." củng chả sai theo fact

    C̣n có một facts nữa mà ngặc tuỵ đui chưa ngó được cái quả báo nhản tiền thấy liền tại chổ sau 21 ngày anh em họ Ngô bị ám sát là có một lực lượng huyền bí (v́ măi đến ngày nay với sức thông minh của dân trí Mỹ c̣n điều tra chưa biết ai chính thực là kẻ bên trên ra lịnh , trong trường hợp anh em họ Ngộ ít ra cũng biết đồ tể là cha căn chú kiết nào ) chưa xách dép ông Kennedy được, nhưng lực lượng huyền lại dư sức xách cái mạng ông Kennedy tộng vô ḷng xe mui trần, bắn bỏ giũa chốn thanh thiên bạch nhật Dallas .


    Chỉ tiếc là lúc đó không có loại kư giả như Adams chụp được cảnh lừng danh viên đạn đúng lúc (The Second Faction) chui vào năo như cảnh Bẩy lốp văn lém .
    Chính xác.

    Cái này h́nh như trong nhà Phật gọi là "Cộng Nghiệp". Chế độ Kennedy chịu trách nhiệm cung cấp phương tiện cho chế độ Diệm. Do đó, nếu Ngô Đ́nh Diệm gian ác với PG th́ J F Kennedy cũng gánh chung cái ác nghiệp đó. Cũng như trước đây tui từng viết rằng cái miệng mồm bà Nhu đă tuôn ra những lời nói độc địa, vu khống, phỉ báng 1 bậc thánh tăng th́ cái nghiệp ấy nó h́nh thành và thúc đẩy quả báo cũng đến nhanh chóng. Chung chung theo tui th́ bà Nhu có "duyên" đến với ḍng họ Ngô Đ́nh để tiếp tay chất thêm sự căm thù lên anh em nhà Ngô Đ́nh mà thui. Cái chính là nghiệp báo (ở đây là cộng nghiệp) mà ḍng họ Ngô Đ́nh đă gieo rắc từ cái thuở chạy theo ngoại đạo, thực dân chắc là sâu dày lém lém rùi. Cái nghiệp lực nó mượn cái miệng mồm bà Nhu để thúc đầy sự căm ghét anh em nhà Ngô lên chất ngất. Cái nghiệp nó mượn tay chính quyền Mỹ sắp đặt để cái quả báo nhăn tiền hoàn tất chức năng của nó đối với họ Ngô. Và cũng chính cái nghiệp nó mượn cái "lực lượng huyền bí" để hoàn thành quả báo cho nhà Kennedy.

    Dzị thui. Có chi mô mà lạ hỉ?

    Quote Originally Posted by Diêt VC View Post
    Quá báo nhăn tiền đó VX ! luật "nhân quả" ứng ngay hiện kiếp chứ nào đợi đến kiếp sau !

    Kennedy hại anh em ông Diệm bằng những phát đạn.Vay bằng đạn,nên Kennedy phải trả bằng đạn.

    Thằng K.. nô tài nguỵ tặc,cũng thế,nếu nó không biết ngậm cái mồm (nhả cái bô ṭn ten trên mồm) th́ coi chừng nay mai tên K... nô tài này á khẩu đó.Liệu hồn nhé vẹm cống hồ.

    "Lưới trời tuy thưa nhưng lồng lộng"
    Cho đến nay, nếu nh́n lại th́ we h́nh như t́m thấy nhiều điểm chung xảy ra cho 2 ḍng họ Ngô Đ́nh và Kennedy. Điều này càng làm cho tui nghĩ rằng 2 ḍng họ này từng gây nghiệp với nhau nhiều lém lém. Để rùi 2 ḍng họ này tái sinh cùng thời điểm, bị lôi cuốn vào 1 cục diện và cuối cùng là trả nghiệp cùng nhau. Mà noái như ôb cũng đúng. Ông Diệm khoái chơi máy chém với bom đạn th́ lănh đủ cả súng và dao găm.

    Nếu họ được hun đúc cái thiện tri thức của PG th́ may ra họ biết dừng lại việc tạo ác hay tích cực làm điều lành, họa may, cái quả báo nó bị "hoăn thi hành" chăng?. Rất tiếc là họ là những tâm hồn bị nhồi sọ bởi 1 nền tín ngưỡng mà cái "Hội Thánh" của nó có thành tích tạo vô số tội ác cao bằng 7 ngọn núi sừng sững.

    Dzị th́ có chi mà lạ mô?


    Quote Originally Posted by ForexNews View Post
    Kennedy là tên vô lại, bàn tay đă dính máu trong vụ thảm sát anh em ông Diệm, Nhu một cách hèn hạ, th́ làm sao có thể so sánh với tư cách cuả anh em ông Diệm, Nhu được. Gieo gió th́ gặt băo, gieo quả nào th́ được quả đó. Sau khi anh em nhà họ Ngô mất th́ các chính khách trên thế giới biết rằng hành động sai lầm cuả Mỹ thật đáng tiếc. C̣n HCM ngửa mặt lên trời nói rằng Trời đă giúp ta, từ nay chả c̣n ai xứng đáng là đối thủ cuả ta nữa!!!???
    Ngô cũng gieo gió. Kennedy cũng gieo gió. Cho nên chi Ngô gặt băo th́ Kennedy cũng gặt băo. Anh em ông Diệm đối xử với những người đối lập rất hèn hạ cho nên chi bị người ta giết 1 cách "hèn hạ" đó thoai. Nhân quả báo nghiệp cả.
    Ở đời người ta bảo "Vỏ quít dày, móng tay nhọn" hay là "Cao nhân tất hữu cao nhân trị". Anh em ông Diệm vốn quá ngạo mạn. Tưởng bở quyền lực của ḿnh vững chắc. Thuộc quyền của ḿnh sẽ luôn trung thành bởi những bổng lộc anh em ông Diệm ban phát. Nhưng......

    Ông " thiên tài quân sự giỏi nhất Đông Nam Á, tốt nghiệp thủ khoa đại học quân sự Westpoint cuả HK" (theo lời "bưng bô" của Pho-rét Niu-x́) Ngô Đ́nh Nhu khi nghe phong phanh có đảo chánh, ông ta bèn "tương kế tựu kế" lên kế hoạch đảo chánh giả "Bravo I, Bravo II" ǵ ǵ đó để đối phó. Thế mà cuối cùng, 2 anh em bỏ "thành", bỏ quân, chạy thục mạng, chun đầu vô khu ba Tàu mà trốn. Rùi th́....

    Thiên bất dung gian. Tránh trời hong khỏi nắng.

    "thiên tài quân sự giỏi nhất Đông Nam Á, tốt nghiệp thủ khoa đại học quân sự Westpoint cuả HK" răng mà tụi nghiệp rứa hỉ ôb Pho-rét Niu-x́?

  8. #68
    Ngụy Tặc
    Khách
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Những chuyện t́nh : các em Vẹm Cái mê giặc Lái , giặc Dù , giặc biển, giặc Cua Sắt ....xảy ra rất nhiều .

    Thế mới biết : rách rưới , đói khát ...không làm mất đi vẻ hào hoa , anh dũng của các chàng trai Phương Nam .

    Cán ngố làm sao so b́ với các anh được , phải vậy không ?

    Tigon
    Ờ!

    Mà nghe chiện "đi cải tạo" của ông Chu Tất Tiến kể lại cũng thoải mái rứa hỉ. Có ǵ đâu mà mấy ông HO cay cú dữ rứa hè!

  9. #69
    Member
    Join Date
    13-09-2010
    Posts
    386

    )oan truong ai co8 qau cau moi hay.

    Cải tạo hay tù ?

    05 tháng một 2013
    8:49 SA

    "Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại".
    Đụt mẹ mày cứ vào đó thử coi.
    Sẽ ngóp ngoi như một hộp cá mòi.
    Đi ị cũng phải xếp hàng xin phép.

    Đói nhăn răng vẫn hàng ngày lao động.
    Của cải làm ra mà chẳng được ăn.
    Lao động là vinh quang nên mọi thứ chẳng cần ?
    Tiên sư bố chúng bay rõ là đồ ngụy biện.

    Mả tổ nhà bay rặt thứ đồ bịp bợm.
    Đừng để bố nổi sùng hài tội tụi bay.
    Thứ trâng tráo bố láo mặt dầy.
    Đã bán Nước hại Dân còn bày trò trịnh thượng.

    Tội lỗi của bay sách sử nào kể hết.
    Vì nó đã trải dài cả một thế kỷ qua.
    Trời có tru, Đất có diệt cũng chẳng nào ngoa.
    Hãy đợi đấy ắt tới ngày đền tội.
    Peterphu.

  10. #70
    Cao Cầu
    Khách
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Những chuyện t́nh : các em Vẹm Cái mê giặc Lái , giặc Dù , giặc biển, giặc Cua Sắt ....xảy ra rất nhiều .

    Thế mới biết : rách rưới , đói khát ...không làm mất đi vẻ hào hoa , anh dũng của các chàng trai Phương Nam .

    Cán ngố làm sao so b́ với các anh được , phải vậy không ?

    Tigon
    Lính Cọng hoà như chim Anh vũ
    Chú Bộ đội như củ khoai sùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. HY LẠP BẦU THỦ TƯỚNG LÂM THỜI
    By Hắc Y Hiệp Nữ in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 12-11-2011, 01:31 PM
  2. Replies: 16
    Last Post: 03-09-2011, 09:02 AM
  3. Replies: 59
    Last Post: 29-06-2011, 04:26 AM
  4. Replies: 26
    Last Post: 03-05-2011, 02:12 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 22-04-2011, 10:13 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •