Page 128 of 304 FirstFirst ... 2878118124125126127128129130131132138178228 ... LastLast
Results 1,271 to 1,280 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #1271
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Đèn Đêm THu - Truyện ngắn của Nguyễn Tuân

    H́nh như năm nay thu nó về sớm hơn một kỳ; phải không hở anh Cử? Ông già sáu mươi cài hết hàng khuy hổ phách nơi tà áo chiếc áo lụa Nguyễn tím than đă bợt, ngẩng đầu hỏi người con đang soạn bộ đồ trà. Cậu Cử mở qua loa cuốn lịch, thưa lại:
    - Thưa thầy, lập thu vào ngày mồng một tháng bảy.
    Ông già sáu mươi kêu: "Thảo nào!" và hỏi tiếp:
    - Đến tháng tám này là đúng vào ngày đầy tuổi tôi con bé cháu Tố Tâm đấy nhỉ?
    - Dạ thưa thầy vâng.
    - Một năm đủ mười hai tháng. Lên một, Tố Tâm nó chơi đèn được rồi đấy. Năm nay anh Cử có định bày cỗ cho các cháu chơi tết Trung Thu không?
    Dưới nhà, vọng lên tiếng trẻ khóc bú và tiếng đàn bà ru con. "A ơ... Tâm ơi, Tâm ngủ đi Tâm... Để mợ ra đầm, gánh nước tưới hoa... à ơ...".

    Ông già tỳ cùi tay lên gối xếp da quang dầu, vuốt cḥm râu bạc, nh́n ra cơn heo may lay bức mành, làm gật gù bông cúc nơi chậu cây cảnh ngoài sân. Ông già nét mặt nghiêm trang, bảo cậu Cử:

    - Các con gọi tên con cái, nên gọi cho đúng. Tên cháu bé là Tố Tâm, th́ phải gọi đúng như thế. Sao lại ăn bớt đi mất một chữ. Không thể bảo như thế là tiện là dễ gọi được. Người ngoài người ta cười cho.

    Cậu Cử vội chạy xuống nhà rồi lại chạy lên ngay. Nói tiếp về việc bày cỗ tháng tám, cậu Cử thưa:
    - Đă đến mấy năm nay, nhà ta bỏ mất cái tục lệ ấy. Cứ kể có bày ra lại, nó cũng vui nhà.
    Dưới nhà, lại vẳng đưa lên cái giọng ru con ban năy:
    "à ơ, Tố Tâm thừa chút hương trời... à ơ ư...".
    Ông cụ già bằng ḷng. Người con dâu thứ ở nhà dưới ru trẻ theo cái ư của ông già vừa ngỏ với cậu Cử. Cậu Cử cũng hài ḷng v́ vợ đă tỏ ra là một người thuần thục, biết nghe lời gia huấn. Không những thế, mợ Cử c̣n tỏ ra là người cũng vơ vẽ thi ca nữa. V́ con gái út là một thứ hương thơm bắt được của trời!

    Thằng Ngộ Lang, đứa con đầu ḷng lên bảy tuổi, chạy lên mách với cậu Cử: - "Em Tố Tâm ngủ rồi cậu ạ". Rồi nó leo lên sập, nhảy vào ḷng ông nội, cũng đ̣i uống trà tàu. Cái lối chạy lên làm nũng ông nội như thế, và được ông nội thỏa nhận, thằng Ngộ Lang đă có thói quen. Ông già sáu mươi yêu cháu vô cùng. Có khi ông lại đọc cả thơ chữ Hán để cho đứa trẻ sớm thông minh kia ngồi nhại ḿnh. Nhớ được một hai câu ngũ ngôn ngăn ngắn, nó lại chạy xuống bếp túm dải yếm mẹ và đọc sai gần hết để mợ Cử lại phải ph́ cười chữa lại từng thanh âm một. Từ khi cụ Thượng Nam Ninh không ở chức tổng đốc vùng xuôi, về trí sĩ ở Hà Nội, tại cái nhà ngói chật hẹp phố Hàng Gai này, thằng Ngộ Lang là một cái vườn cảnh cho cụ vui cái thú điền viên. Cụ khen cháu cụ là đĩnh ngộ. Mỗi bữa rượu sớm, mỗi tuần trà trưa, cụ đều cho Ngộ Lang ngồi kèm một bên. Đă mấy mươi lần, vợ chồng nhà Cử hai hết sức van xin ông đừng nuông cháu quá, sợ Ngộ Lang đâm ra hỗn. Cụ Thượng phật ư, bảo dâu và con nếu không để cho cụ như thế th́ cụ vào ở trong huyện Thọ Xương vậy. Vợ chồng cậu Cử không biết làm thế nào, đành cứ phải để Ngộ Lang mặc sức quấy và làm nũng ông nội. Cụ Thượng cười và thôi không dọa vào ở trong huyện Thọ Xương, nơi mà người con trai cả lỵ đă mấy năm nay. Thực thế, cái ư vào ở với cậu Cử cả, giờ là một ông quan lệnh, ư đó chỉ là một lời dọa. Ông lệnh Thọ Xương đă mấy mươi lần đem cả vợ con đến nhà hẹp phố Hàng Gai để rước cụ Thượng vào trong huyện ở cho mát hơn rộng hơn. Cụ Thượng chỉ trả lời ông huyện Thọ Xương:

    - Lần sau, anh được lúc việc quan thanh thản, có ra chơi ngoài phố này với thầy, đừng có nên đem lính ra nhé. ồn lắm. Chúng nó có sinh vào thời vua Lê chúa Trịnh, th́ cho thêm vào cái đám Kiêu binh Tam phủ được đấy. Thầy rất sợ hàng phố người ta nói vào.

    Mấy lần sau ra thăm cha, ông huyện Thọ Xương không dám đem mấy tên lính trọ trẹ ra theo nữa, nhưng đả động đến việc cũ, th́ chỉ thấy cụ Thượng trả lời:

    - Thầy ở đâu th́ cũng thế. Miễn là được tĩnh mạc là hơn cả. Anh cũng rơ cái tính tôi vốn sợ cái bọn lính hầu cận và lại hay tránh sự giao thiệp. Tôi tưởng vào ở tư thất một huyện nha nó phiền nhiễu lắm. Thôi anh cứ để tôi ở ngoài này.

    Ông huyện Thọ Xương biết cha ḿnh có bụng yêu chú Cử em hơn nên kiếm cớ ra như thế, bèn nói dỗi:

    - Dạ, con tưởng hồi trước thầy c̣n ở chức, sự giao thiệp và đưa đón những tạp khách cũng nhiều lắm, và nhiều không kể cho hết được, lại là những cái gai mắt của toán lính hầu cận thầy. Một cái dinh Đốc bố đường, thưa thầy, sai nha không phải là ít. Vậy mà con không thấy thầy phàn nàn bao giờ cả.

    Cụ Thượng hiểu ư, cười:

    - Bởi thế cho nên tôi mới thèm đến sự an nhàn lúc được dưỡng lăo. Vả lại thầy ở ngoài này nó quen đi rồi. Bao giờ anh được lùi về vườn và nếu trời c̣n cho thầy sống một vài giáp nữa, ông con ta sẽ ở chung để sửa sang một cái vườn có đủ hoa bốn mùa. Anh không lo rằng chậm. Thôi, cứ để thầy ở ngoài này.

    Cụ vừa trả lời ông huyện Thọ Xương vừa nh́n ông Cử hai đứng sau người anh, có ư bảo thầm người con thứ rằng: "Bao giờ thầy cũng chỉ muốn ở với con, bởi v́ con có tâm hồn giống như ta". Rồi ngắt sang câu chuyện khác, cụ hỏi:

    - Các anh có nghe thấy ở các phường người ta đồn về cái tin đức Thành Thái ngự du ra khánh thành cầu Bồ Đề với quan Toàn quyền Đô Mỹ ( Paul Doumere) như thế nào không? Chắc ông huyện th́ rơ nhiều hơn là em Cử nó. Mấy nhịp cầu tất cả nhỉ! H́nh như là chín nhịp đấy nhỉ?

    Thường mỗi một lần từ chối lời mời mọc chí t́nh của người con cả, ông già lại có một câu chuyện đánh trống lảng như thế, để giữ lấy ḥa khí trong đám "anh em chúng nó". Cùng là con cả, nhưng cụ Thượng đă thấy rơ ông Cử cả, tức là ông huyện Thọ Xương đương chức kia, là một người có tâm thuật rất hèn kém. Cũng là một giọt máu sinh đôi mà sao ông Cử cả và ông Cử hai không giống nhau lấy mảy may, từ quan niệm nhân sinh cho đến từng cái nhỏ nhặt hàng ngày. Cụ Thượng tin rằng khi cụ trăm tuổi đi rồi th́ ông huyện Thọ Xương dám làm mọi chuyện phương hại đến gia thanh. Cái người ấy, thường cụ vẫn hạ mấy chữ "vô sở bất chí" những lúc nghĩ riêng ḿnh với ḿnh: "Ta nằm xuống, là thằng này sẽ làm mất hết những chính tích hay trong một đời làm quan của ta". Bởi chán về người con lớn đă t́m được lối xuất thân, cụ càng nghĩ mà thương và yêu người con thứ. Cũng là thân danh một ông cử nhân có vợ, có con, mà vẫn c̣n đơn giản như ngày để chỏm. Ông Cử hai có khoa mà không có hoạn, và cái khoa mục ấy giá không nói ra th́ không ai biết. Người có hoa tay, thêm được chút tâm hồn lăng tử, nên ông Cử hai sống cuộc đời ḿnh như người ta chơi chơi vậy thôi. Người ấy, thực là một người không có lấy một giây phút trịnh trọng đối với nhân sinh. Ông ta sinh ra để mà đùa với cuộc sống và bắt đầu từ việc đem ngay cái tài hoa của ḿnh ra mà đùa nhả với sự nghiệp thân thế ḿnh. Hồi cụ Thượng c̣n nhậm ở dưới Sơn Nam hạ, cái gia đ́nh lớn ấy chưa quy về một mối, ông Cử hai quanh năm đi dạy học ở bốn tỉnh tứ chính Đông Nam Đoài Bắc. Không cần phụ huynh học sinh xử hậu hay bạc, không cần địa phương ấy là có đất văn tự hoặc dân ấy là có nếp văn chương muốn cầu học chữ của thầy, có khi tới ở đó ít ngày, ngồi giảng bài chưa ấm pḥng học, ông đă quẩy khăn gói tráp điếu lên đường. Người tuổi tác có hỏi, ông trả lời là v́ cảnh ở đấy không dung được người. "Bực trượng nhân thử nghĩ: cái ǵ mà nước chỉ chảy xiết không bao giờ tụ; cây trồng đến ba năm bói không có quả; ớt nhấm không thấy cay; hoa chỉ có mùi thơm về phần đêm; núi chỉ bằng đầu chứ không có chỏm ngọn, và mây trời không bao giờ hiện đủ năm sắc. Cảnh như thế, tôi ngồi mà làm ǵ. Chữ thánh hiền không phải ở chỗ nào cũng đem bố thí được".

    Ông Cử hai đi dạy học, đă lấy cái việc dạy học làm một mưu hồ khẩu mà y như là đi ngoạn cảnh hoặc là đi dâng hương ở các đền chùa cổ tích. Và những lúc mỏi chân phải ngừng ở lại các thôn ổ, ông lại c̣n thỉnh thoảng ngừng cả cái miệng giảng sách hoặc ngừng chấm nét son lên quyển bài, để đề một bức châm lên lá quạt tặng bạn đồng song, để khắc chữ triện và trạm trổ một ḥn đá xù x́ cho thành một con thạch ấn, để dúng ngón tay trỏ vào chậu mực vẽ một bộ tứ b́nh thủy mặc có h́nh đủ bốn thứ cây cỏ tứ hữu: cúc, trúc, lan, mai, treo chơi trên vách đất quán trọ nơi ngồi dạy học.

    Gần ngày tết nhất, người trưởng tràng lúc thu xong sổ đồng môn, chỉ khổ lên v́ đi t́m thầy. Tết mùng ba, ông Cử hai đă trốn khỏi nhà trọ từ hôm trước để để đi ăn hàn thực và đi hội đạp thanh với các bạn sính làm thơ tức cảnh. Tết Đoan ngũ, ông lên núi hái lá thuốc, những mong được như hai người Lưu Nguyễn ngày xưa gặp tiên. Tết Trung thu ông lên chùa Thầy ngắm trăng Chợ Giời họp trên đỉnh núi Sài Sơn. Gần tết Nguyên đán, nếu chưa về nhà, th́ ông ẩn ở trong một mái đ́nh vắng nào để gọt cho hết một lắp thủy tiên. Cái hành tung của người nghệ sĩ không chịu sống cho người khác và hùa theo với người chung quanh ấy, thực khó mà ḍ hỏi. Lùng t́m cái dấu bàn chân một chính khách thất quốc lúc vượt bể ra ngoài mưu việc lớn, có lẽ c̣n dễ hơn đi đuổi theo ông Cử hai những lúc cái hứng giang hồ ở người ông nổi dậy.

    Từ ngày cụ Thượng nghiêm phụ về trí sĩ ở Hàng Gai, Hà Nội, ông Cử hai không tha phương làm ăn nữa. Ông ở riệt ở nhà chép lại cuốn gia phả, và sao được bao nhiêu pho Kinh mượn trên chùa Trấn Quốc cho cha. Thế rồi mợ Cử sinh thêm được con Tố Tâm. Trước ngày ở cữ Tố Tâm, vườn lan nhà cụ Thượng Nam Ninh ở Hàng Gai nở đều mấy chậu vừa Tiểu Kiều, Đại Kiều. Cụ Thượng cha gọi thế là lan báo hỉ và đặt tên luôn cho cháu gái là Tố Tâm. Mợ Cử hai, thấy chồng không ra mặt bất đắc chí và phẫn uất với buổi giao th́ nữa, chỉ ngày ngày thờ cha già và chơi với Ngộ Lang và Tố Tâm, cũng vui cười hể hả thêm lên. Một hôm Mợ đă dám ru con rất to, như rót vào tai chồng:

    Ba năm lưu lạc giang hồ,
    Một ngày tu lại, cơ đồ vẫn nên.

    Thằng Ngộ Lang và con Tố Tâm ngoan vô cùng. Thằng anh mến con em, nhiều khi cắn cả má em để cho em vừa khóc vừa theo, ồn ào và dễ thương lạ. Con Tố Tâm chưa đầy tuổi tôi, mà má đă lúm đồng tiền, mà mắt đă trong như nước hồ thu. Ngắm con gái, anh hoa sớm lộ ra ngoài, mợ Cử hai có điều ngài ngại. Buồn một cách thoảng qua thôi. Chỉ có một lần thằng Ngộ Lang làm cho mẹ nó buồn sợ hơn hết là một buổi tối, nó vén màn the lên, kéo mẹ nó đến gần cửa song có con tiện, chỉ cho mẹ nó xem một vừng trăng sớm ló bên đầu hồi nhà.

    - Mợ ơi, ra đây mà xem ông giăng.
    - Ông giăng làm sao?
    - Ông giăng đẹp lắm. Có hai cái cánh nhọn.
    - Thế th́ đẹp ǵ. Ông giăng có tṛn th́ mới đẹp chứ!
    - Tṛn cả không đẹp mợ ạ.

    Từ lúc ấy, thằng Ngộ Lang cứ vắt tay lên trán mà ngắm giăng như một người lớn đang suy nghĩ. Mỗi lần mẹ nó bảo bỏ lá màn xuống cho khỏi muỗi th́ nó lại sụt sịt khóc. Và nó cứ vắt tay lên trán nh́n vừng giăng lên mỗi lúc một cao. Ông Cử hai vừa về, nó nhẩy choàng dậy, vui mừng như một người đứng tuổi khi t́m được một tâm hồn bầu bạn, nó lôi tay bố nó xềnh xệch đến chỗ chấn song, chỉ vừng giăng bạc có cánh nhọn và nói:

    - Ban năy ông giăng khéo hơn bây giờ kia cậu ạ. Ngộ Lang nằm chờ măi mà không thấy mây che lấy ông giăng của Ngộ Lang. Thế đêm nay có mây không hở cậu?

    Vợ chồng ông Cử hai nh́n nhau hồi lâu, chốc lại liếc qua Ngộ Lang đứng bần thần bên cửa sổ có ánh giăng xuyên qua. Người vợ h́nh như lấy cặp mắt lo lắng bảo thầm chồng: "Tính di truyền giọt máu nhà lại bắt chúng ta cho ra đời một tên tài tử nữa rồi" để cho người chồng nghĩ thêm rằng: "Đời thằng Ngộ Lang rồi cũng chỉ đến lăng băng mà thôi. Cái vừng giăng lưỡi liềm kia sau này c̣n lôi kéo cái thơ mộng Ngộ Lang kia đi xa lắm. Việc ấy cũng là số mệnh định cả và điềm ra như thế".

    Qua ngày Tết Trung Nguyên, ông Cử hai để tâm vào việc sắm cỗ tết Trung Thu cho hai trẻ Ngộ Lang và Tố Tâm và vợ chồng cũng quên cái việc Ngộ Lang mê cái bóng giăng lưỡi liềm đêm trước.

    Mấy hôm nay, ông Cử hai chạy suốt ngày như một người bận rộn nhiều lắm. Chốc chốc lại tha về mấy cái mai cá mực, hoặc ít mụn nhiễu đủ các màu tươi và bao nhiêu là giấy hàng mă cùng là que nứa và dây lạt. Ông Cử hai, một người tài hoa giang hồ, đến cái tuổi chán sự bay nhảy và đă nghĩ đến chuyện vui cùng gia đ́nh.

    Người ấy đă hồi tâm lại, mong gây cái êm ấm cho gia đ́nh vào một ngày tết của con trẻ. Người ấy đi kiếm các vật liệu để làm cho lũ con một cái đèn xẻ rănh. Từ trước tới giờ cái người ấy có sao Thiên Cơ chiếu vào hoa tay, chỉ đi làm đèn xẻ rănh ở những chỗ đầu sông ngọn nguồn cho các thứ trẻ con thiên hạ, hồ mong trả cái nợ áo cơm đối với những người bao dung ḿnh vào những ngày và tháng bẽ bàng.

    Mấy ngày liền liền, ông Cử hai nghĩ t́m một cái đầu đề mới lạ cho đèn xẻ rănh. Hay là lấy sự tích Tam Quốc ra làm? Không thấy hứng lắm, bởi v́ đă đến ba bốn lần ông mượn tích Tam Quốc rồi. Người ta c̣n nhắc măi đến bây giờ cái đèn xẻ rănh của ông hồi mấy năm về trước, diễn cái tích "Triệt giang pḥ A Đẩu" lúc Triệu Tử Long nhẩy sang thuyền Tôn phu nhân trên sông Ngô, trông cứ như thật. Cái tài làm đèn xẻ rănh của ông được nổi tiếng truyền rộng ra một vùng Kinh Bắc là từ cái đèn "Triệt giang pḥ A Đẩu" ấy. Tác phẩm chỉ độc có một cái ấy, ngày nay ông Cử hai không c̣n nhớ ra được là đă vào tay ai. H́nh hài ông vào hồi ấy cũng c̣n là chuyện bỏ qua, huống hồ chỉ là một công tŕnh tiểu xảo kia! Ai đi nhớ mà làm ǵ!

    Mấy hôm nay ông nghĩ đầu đề làm đèn xẻ rănh cho thằng Ngộ Lang, thực khó hơn là t́m vận thơ gieo cho một bài bát cú phú đắc. Chưa biết nên diễn cái tích ǵ đây! Hết ngày ấy sang ngày khác, ông ngồi bóc sẵn hạt bưởi và chẻ những hạt na ra từng hai mảnh một. Hạt bưởi xâu vào que phơi khô, tức là những cây nến cắm vào đèn giấy cho lũ trẻ con nhà nghèo chơi đêm ngày rằm.

    Cụ Thượng nướng đỏ cái tiêm sắt vào ngọn đèn thổ hà, xiên mũi tiêm nóng vào ḷng mảnh hạt na, hút một điếu thuốc lào, thở khói pháo. Mảnh hạt na vừa tàn th́ tro thuốc nơi nơ điếu cũng vừa tụt gọn vào điếu. Gọn gàng và ngon lành đến thế là cùng. Cụ Thượng hỏi ông Cử hai:

    - Thế anh đă nghĩ làm đèn như thế nào chưa?

    - Con định hỏi lại thầy về cái tích này xem có nên không. Là diễn một tích trong truyện Ngô Việt Xuân Thu, lúc Phạm Lăi đem Tây Phi sang dâng Ngô Phù Sai.

    - ừ, Phạm Lăi gặp Tây Thi giặt lụa ở bến Trữ La, hồi này thú vị đấy. Nhưng anh Cử định diễn từ đoạn nào? Phải làm những quân ǵ? Đừng nên làm nhiều quân lắm. Cái sức luân chuyển của tán đèn đốt lửa chỉ có chừng độ thôi. Nếu dùng nhiều quân quá, sức máy gạt ngang sẽ yếu đi nhiều.

    - Con đă nghĩ rồi. Cái rănh chính để h́nh dung một con sông chảy từ đất Việt sang đất Ngô. ở phía bên phải chiếc đèn, đắp một ḥn núi giả hơi cao. ở rănh phụ ấy đặt một cái máy gạt ăn vào hai h́nh quân Ngô Phù Sai và Ngũ Tử Tư. ở nơi góc bên trái, cũng ở một cái rănh phụ nữa, lại một chiếc máy gạt ăn vào một chiếc thuyền ở trên có h́nh Phạm Lăi ngồi. ở cái rănh chính th́ có chiếc thuyền lớn. Đấy là thuyền Tây Thi tiến Ngô.

    - Thế anh cho các quân ấy chạy và gặp nhau như thế nào?

    Ông Cử hai dúng ngón tay trỏ vào cái đĩa dầm sứ có nước, vẽ xuống mặt án thư mấy h́nh phác họa vị trí của từng quân đèn xẻ rănh.

    - Thưa thầy, khi tán đèn quay, th́ cái thuyền Tây Thi đi từ phía trái sang phải. Khi thuyền gần tới ḥn núi giả, động đến cái máy gạt có cần thép ăn vào hai quân Ngô Phù Sai và Ngũ Tử Tư, th́ hai h́nh này cử động. Ngô Phù Sai sẽ ưỡn ḿnh ra phía sau như là ngắm kỹ nàng Tây Thi ở trong cái thuyền tiến cống đang đi thấu vào bờ cơi nước Ngô. C̣n h́nh Ngũ Tử Tư th́ cử động hai tay như là ôm lấy Ngô Phù Sai, can ngăn không nên thâu nhận lấy cái họa Tây Thi. Về phía bên trái cỗ đèn, khi thuyền Tây Thi vừa lướt qua cái trục máy gạt ở rănh phụ phía trái, th́ chiếc thuyền con có Phạm Lăi lộn ngược đi khuất vào góc đèn. Thầy nghĩ thế nào?

    - Anh dàn quân thông đấy. Thành ra hết bốn quân Tây Thi, Phạm Lăi, Phù Sai, Ngũ Tử Tư, ừ, bốn quân và... hai con thuyền. Chưa lấy ǵ làm nặng quá sức quay của tán đèn. Có thể thêm một quân nữa.

    - ư thầy muốn thêm một quân Thái Tể Bá Hy nữa, thưa thầy phải thế không? Vâng, có cái ông Thái Tể nữa vào nó cũng vui tṛ. Phải thêm một cái gạt nữa cho cái ông nịnh thần vong quốc này. Lúc thuyền Tây Thi đến, trong truyện, chính Thái Tể Bá Hy ra đón Tây Thi, và từ đấy, đă đưa Ngô vào đường diệt vong theo đúng cái kế hoạch của Việt vương Câu Tiễn.

    Cụ Thượng và ông Cử hai ra công làm năm quân ấy cho chiếc đèn xẻ rănh lấy tên là "Ngô vương cự gián nạp Tây Thi".

    Công việc chẳng có ǵ, vậy mà cũng mất đến hơn mười hôm. Ông Cử hai t́m những mẩu nến bạch lạp rất to cháy dở c̣n thừa lại trên đầu các đèn nến thiếc Sông Ngân nơi bàn thờ. Và đi lục lọi thêm những mẩu khác nữa trong tủ để cho nó đủ. Mẩu nến của kỳ giỗ xa xôi sót lại, vẫn chưa mất hết hẳn những giọt nước mắt sáp của những ngày hương đèn năm trước. Ông Cử hai đem đốt chảy và hợp thành được một tảng sáp lớn. Ông chuốt quân đèn xẻ rănh và lấy sáp này làm cốt cho quân. Cũng may mà những mẩu sáp thừa kia đủ dùng, chứ không th́ cũng hơi rầy v́ cái khoản vật liệu này. Độ này nhà túng lắm, mọi việc mua bán đều phải lấy tiết kiệm làm đầu. Đă hay rằng ông huyện Thọ Xương vẫn có đưa ra luôn để đỡ thêm vào việc chi tiêu trong nhà, nhưng ông Cử hai vẫn lấy thế làm phiền.

    Thế là tạm xong được mấy cái cốt h́nh người. Bây giờ mới bắt đầu làm đến đầu người, mặt người. Thằng Ngộ Lang ngồi chồm hổm bên cạnh bố, hỏi luôn miệng:

    - Tai sao cái mặt này cậu để trắng, cái mặt khác lại có hai chấm đỏ, và cái mặt kia cậu lại bôi đỏ hết cả đi?
    Cụ Thượng đang ngồi lựa mụn lụa xanh đỏ bó thành quần áo cho quân sáp, cười và bảo:
    - Cháu đừng có nghịch th́ mới chóng có đèn chơi. Mặt trắng là quan văn. Mặt đỏ là quan vơ. Những người trung thần nghĩa sĩ cũng đều mặt đỏ cả. Người phản nịnh th́ mặt trắng mốc có điểm mấy vệt đỏ nhờ nhờ.

    Ngộ Lang chỉ vào lũ mặt người:
    - Thế ra ông làm cho cháu một cái đèn có cả người nịnh và người trung, quan văn và quan vơ đấy à. Sao ông không cho quân đèn mặt đỏ tất cả đi?

    Ông Cử hai gọt đầu người bằng mai cá mực, để công nhiều nhất khi gọt đến mặt Phạm Lăi và Tây Thi. Nàng Tây Thi tất nhiên phải có khuôn mặt đẹp. Nhưng nghĩ đến cái thú vị của một đời người như lúc Phạm Lăi dám bỏ lại sau ḿnh cả một cái giàu sang nhất nh́ mà đi chu du Ngũ hồ, nghĩ đến phút ấy trong cái sinh b́nh một người xưa, ông Cử hai cũng làm luôn cho Phạm Lăi một cái mặt rất đẹp, cấy vào đấy một bộ râu năm cḥm đen nhánh, Ngộ Lang cũng tỏ ư thích cái đầu Phạm Lăi và cả cái đầu nàng Tây Thi nữa.

    Đèn xẻ rănh đă hoàn thành. Cái tán đèn xẻ rănh to quá. Phải thắp đến mười con bấc nơi đĩa dầu sở, cái sức mạnh của lửa mới quay chạy được tán đèn. Ngày đầu tháng tám, ông Cử hai đem đèn ra thử.

    Có người học tṛ cũ ở Sơn Tây về qua Hà Nội, biết ông Cử hai có con, đem đến biếu thầy học cũ một cái bánh dẻo mặt trăng, mặt bánh to một thước, thế nào lại nhằm ngay vào giữa hôm ông Cử hai thử đèn xẻ rănh. Ông bày đèn ra sân, đốt hết cả mười con bấc cháy sáng. Ông bày luôn ra sân bộ đồ trà, mời cụ Thượng ra ngồi vào cái ghế đẩu đă để sẵn trước đèn. Cụ Thượng ngồi, ăn bánh, uống nước và trịnh trọng như một người được mời tới để định giải thưởng cho đèn xẻ rănh. Rồi cả nhà, mỗi người một miếng, trông vui vẻ lạ. Vui nhất là Ngộ Lang. Cả đến con Tố Tâm bé thế mà cũng ăn được hai mảnh bánh mặt trăng.

    Quân đèn bắt đầu diễn ṿng đầu. Mặt trước đèn có nến soi vào, sáng như một sân khấu rạp tuồng thu bé lại. Thuyền Tây Thi từ từ tiến vào sân khấu. Lúc nàng vào được đến phần ba ḷng sân khấu, lướt qua chiếc thuyền Phạm Lăi, động đến cái máy gạt thứ nhất ở góc trái đèn, th́ thuyền của Phạm Lăi quay vào trong và lẩn mất. Nàng Tây Thi vẫn xuôi trên sông Ngô rồi biến vào nội địa đất Ngô. Cái máy gạt ở góc phải cỗ đèn động đánh xịch một cái nữa, th́ trên ḥn núi giả làm bằng giấy trang kim đốt đen, Ngũ Tử Tư bắt đầu ôm lấy Phù Sai với dáng điệu của người tôi trung hết sức ngăn chúa. Nhưng dưới chân giả sơn, cái người nịnh thần Thái Tể Bá Hy đă đon đả đi gần lại thuyền Tây Thi, giơ tay ra đón lấy. Trên cái núi giấy, hai h́nh tội chúa kia vẫn cử động như ban năy, một người tỏ vẻ can ngăn, một người vùng vằng không chịu nghe. Thuyền Tây Thi dưới này, đi sâu măi vào đất Ngô và khuất hẳn. Vậy là đủ một ṿng đèn xẻ rănh.

    Ngộ Lang nhảy lên mà cười. Cái đèn này là của riêng nó để bày cỗ ngày rằm. Con Tố Tâm khoa măi hai chân và hai tay như muốn sà xuống chỗ đèn sáng. Rồi nó khóc. Mợ Cử hai bảo chồng:

    - Hay là làm cho mỗi đứa một cái. Càng đông đèn, cỗ càng vui. Giữa mâm cỗ, bày một con gà uốn h́nh ông Lă Vọng. Ngộ Lang đă có đèn xẻ rănh. Giờ làm cho con Tố Tâm một chiếc đèn kéo quân, cho nó khác đi.

    Ngay ngày hôm sau ông Cử hai lại túi bụi vào việc làm đèn kéo quân. Ông đă đem một tập sách thơ cũ ra, lột mất mấy cái b́a sơn cậy, cắt b́a ra, ghép hai mảnh b́a làm một, dán lại làm h́nh người, Tố Tâm th́ chỉ chơi đến đèn kéo quân thôi. Nhưng dù sao, ông Cử hai cũng để hết công phu vào việc làm đèn. Chiếc đèn kéo quân của con Tố Tâm, đến hôm bày cỗ rằm, cũng c̣n hơn các bàn cỗ nhà khác ở chỗ nó có những hai chiếc tán kia, mỗi cái tán ăn vào một đĩa đèn, một tán xoay ṿng theo chiều thuận, một tán xoay theo ṿng nghịch. Đèn chạy, hai ṿng quân, một ṿng trẩy đi, một ṿng trẩy về, vui mắt lạ! Lại c̣n đèn cá và thiềm thừ nữa. Mợ Cử hai ngâm sẵn một vại ốc và bửa những quả bưởi rất khéo, cốt giữ nguyên vẹn lần vỏ, trổ vào vỏ những h́nh trám thủng, để hôm sau con nó thắp lên rồi tha hồ mà lăn tṛn cái thứ đèn cù ấy trên mặt đất. Ông Cử hai t́m lên vùng Hồ Tây đặt rượu sen thứ có tăm. Chưa bao giờ cái tết Trung Thu nhà ông nhộn nhịp cả nhà đến như thế.

    Rút từ tập truyện ngắn Vang bóng một thời,
    Nxb Mai Lĩnh, Hà Nội, 1940
    ____________________ ____________________

  2. #1272
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Hà nội bốn mùa; một năm mười hai tháng....

    Chúng ta khen, ngưỡng mộ Hà nội, cũng có thể do ảnh hưởng địa dư, khí hậu thay đổi, có bốn mùa phân biệt rơ ràng.. lại chuyển đổi theo tháng.. cho nên mỗi mùa dài chừng ba tháng...Văn chương B́nh dân cũng đă ghi dấu như sau ;
    ... tháng Giêng là tháng ăn chơi,
    tháng hai ; cờ bạc, tháng ba; hội hè.. ( bánh chôi, bánh chay)
    tháng tư ; đong đậu nấu chè...
    ăn tết Đoan ngọ trở về tháng năm.. (giết sâu bọ..rượu nếp)
    tháng sáu; buôn nhăn bán trăm.. (nhăn Hưng yên )
    tháng bảy ; ngày rằm, xá tội vong nhân.. ( cúng cô hồn )
    tháng tám ; chơi đèn kéo quân.. ( tết Trung thu )
    trở lại tháng chín ; chung chân, buôn hồng.. (hồng/cốm Ṿng)
    .................... .................... .................... .nmq không nhớ hết...... nmq

  3. #1273
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Em còn nhớ ba tháng cuối

    Quote Originally Posted by nguyễn mạnh Quốc View Post
    Chúng ta khen, ngưỡng mộ Hà nội, cũng có thể do ảnh hưởng địa dư, khí hậu thay đổi, có bốn mùa phân biệt rơ ràng.. lại chuyển đổi theo tháng.. cho nên mỗi mùa dài chừng ba tháng...Văn chương B́nh dân cũng đă ghi dấu như sau ;
    ... tháng Giêng là tháng ăn chơi,
    tháng hai ; cờ bạc, tháng ba; hội hè.. ( bánh chôi, bánh chay)
    tháng tư ; đong đậu nấu chè...
    ăn tết Đoan ngọ trở về tháng năm.. (giết sâu bọ..rượu nếp)
    tháng sáu; buôn nhăn bán trăm.. (nhăn Hưng yên )
    tháng bảy ; ngày rằm, xá tội vong nhân.. ( cúng cô hồn )
    tháng tám ; chơi đèn kéo quân.. ( tết Trung thu )
    trở lại tháng chín ; chung chân, buôn hồng.. (hồng/cốm Ṿng)
    .................... .................... .................... .nmq không nhớ hết...... nmq
    Em còn nhớ này bác :
    .....
    Tháng Mười buôn thóc bán bông
    Tháng Một, tháng Chạp nên công hoàn toàn.

    Kính
    Vân Nương

  4. #1274
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Hà nội bốn màu.. một năm mười hai tháng

    Xin cảm ơn t/v Vân Nương..
    tháng mười buôn thóc bán bông.. ( đây là tháng bán bỏng gạo trộn mật )..

    Ngày xưa, thôn xóm bé nhỏ, ai ai cũng đều biết nhau, hàng xóm láng giềng, cái xă hội tuy nghèo, thế nhưng phong cách, ứng xử có vai vế, kẻ trên người dưới phân minh, lễ độ nhất là ǵn giữ được tư cách của con người; liêm sỉ.... c̣n ngày nay... hỡi ôi c̣n đâu một Hà thành thanh lịch, một Hà nội, hay Tràng an thủ đô văn hoá của toàn dân !! nmq

  5. #1275
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Hà Nội ba mươi sáu phố phường

    Quote Originally Posted by nguyễn mạnh Quốc View Post
    Xin cảm ơn t/v Vân Nương..
    tháng mười buôn thóc bán bông.. ( đây là tháng bán bỏng gạo trộn mật )..

    Ngày xưa, thôn xóm bé nhỏ, ai ai cũng đều biết nhau, hàng xóm láng giềng, cái xă hội tuy nghèo, thế nhưng phong cách, ứng xử có vai vế, kẻ trên người dưới phân minh, lễ độ nhất là ǵn giữ được tư cách của con người; liêm sỉ.... c̣n ngày nay... hỡi ôi c̣n đâu một Hà thành thanh lịch, một Hà nội, hay Tràng an thủ đô văn hoá của toàn dân !! nmq
    Kính bác NM Quốc,
    Được bác góp ý khuýên khích, Vân lại thích thú kể chuyện Hà Nội ba mươi sáu phố phường qua ngòi bút cuả nhà văn Thạnh Lam trong TLVĐ. Truyện hôm nay em kể cùng quý vị là " Quà Hà Nội" đây ạ.

    QUÀ HÀ NỘI.

    Quà Hà Nội xưa nay vẫn có tiếng ngon lành và lịch sự. Ở các thôn quê, chút "quà Hà Nội" là của mong đợi, và tỏ được ḷng quư hóa của người cho. Con cháu ngày giỗ ky đưa về dâng cha mẹ, hay các bà mẹ ra tỉnh mua về cho các con, và chồng đi làm Nhà nước ngày nghỉ mua tặng cho cô vợ mới cưới ... Bao nhiêu ư tốt t́nh hay gửi vào trong chút quà nơi đô hội, món quà đem đến cho khắp nơi các vị sành và trang nhă của băm sáu phố phường.

    Hàng Quà Rong

    Người Hà Nội, ăn th́ ngày nào cũng ăn, nhưng thường không để ư. Nếu chúng ta về ở tỉnh nhỏ ít lâu, hay ở ngay Hải Pḥng, Nam Định nữa, chúng ta mới biết quà ở Hà Nội ngon là chừng nào. Cũng là thứ bún chả chẳng hạn, cũng rau ấy, thế mà sao bún chả của Hà Nội ngon và đậm thế, ngon từ cái mùi thơm, từ cái nước chấm ngon đi.

    Trong một ngày, không lúc nào là không có hàng quà. Mỗi giờ là một thứ khác nhau; ăn quà cũng là một nghệ thuật: ăn đúng cái giờ ấy và chọn người bán ấy, mới là người sánh ăn.

    Tang tảng sáng, tiếng bánh Tây đă rao, lẫn với tiếng chổi quét đường. Đó là quà của những người thợ đi làm sớm. Rồi, có từng độ, phố xá vang lên tiếng rao "bánh rán nóng, trinh một, xu đôi" của một lũ trẻ con. Cái bánh rán vừa cứng và xấu, thật làm giảm thanh thế của quà Hà Nội, do một cửa hàng nào đó muốn kiếm lời, cứ muốn bắt thiên hạ ăn bánh rán lúc c̣n ngái ngủ.

    Này đây mới là quà chính tông: bánh cuốn, ăn với chả lợn béo, hay với đậu rán nóng. Nhưng là bánh cuốn Thanh Tŕ mỏng như tờ giấy và trong như lụa. Vị bánh thơm bột mịn và dẻo. Bánh chay th́ thanh đạm, bánh mặn đậm v́ chút mỡ hành. Người bán bánh cuốn Thanh Tŕ đội mẹt và rổ trên đầu, từng tụm năm, bảy người từ phía Ḷ Lợn đi vào trong phố, dáng điệu uyển chuyển và nhanh nhẹn.

    Rồi mùa nực th́ hàng xôi cháo: cháo hoa quánh mùi gạo thơm, xôi nồng mùi gạo nếp. Xôi đậu, xôi lạc, xôi vừng mỡ và dừa. Ở, cái xôi vừng mỡ, nắm từng nắm con, ăn vừa gậy vừa bùi. Mà có đắt ǵ đâu! Ăn một, hai xu là đủ rồi. Mùa rét th́ xôi nóng, hăy c̣n hơi bốc lên như sương mù, ăn vừa nóng người vừa chắc dạ.

    Và có ai ngẫm nghĩ kỹ cái vị hành khô chưng mỡ ở trong bát ngô nếp bung non; hàng gịn và thơm phức, những hạt ngô béo rưới chút nước mỡ trong ... Ngô bung (xôi lúa) th́ có nhiều hàng ngon, nhưng ngon nhất và đậm nhất là ngô bung của một bà già trên Yên Phụ. Cứ mỗi sáng, bà từ ô xuống phố, theo một đường đi nhất định, đă ngoài hai mươi năm nay, để các nhà muốn ăn cứ việc sai người ra đừng chờ. Bà đội thúng ngô, tay thủ vào cái áo cánh bông, và cất lên cái tiếng rao, tựa như không phải tiếng người, một tiếng rao đặc biệt và kỳ lạ: "Eéé ...éc", "Eé ...ééc ...".

    Đối với các bà, các cô đi chợ, cô hàng vải, cô hàng rau v.v ... là những người ưa món quà ǵ vừa rẻ vừa ngon, lại vừa no lâu các cô khó tính, sành ăn và hay xét nét lắm đă có món quà của cô hàng cơm nắm lẳng lơ với hai quang thúng bỏ chùng. Món quà này sạch sẽ và tinh khiết, từ quà cho đến cả quang thúng, cả cô hàng, tóc vấn gọn, áo nâu mới, quần sồi thâm, cô hàng trông cũng ngon mắt như quà của cô vậy.

    Cơm nắm từng nắm dài, to nhỏ có, nằm trên chiếc mẹt phủ tấm vải màu trắng tinh để che ruồi, muỗi. Con dao cắt, sáng như nước, và lưỡi đưa ngọt như đường phèn. Cơm cắt ra từng khoanh, cô hàng lại cẩn thận gọt bỏ lớp ngoài, rồi lại cắt ra từng miếng nhỏ, vuông cạnh và dài, để bày trên đĩa. Cô muốn xơi với thứ ǵ? Với chả mới nhé hay gị lụa mịn màng?

    Các cô vừa ăn vừa nhai nhè nhẹ và thong thả hỏi han thân mật cô hàng: cùng bạn làm ăn cả, một gánh nuôi chồng nuôi con, đóng góp th́ nhiều. Âu cũng là cái phận chứ biết làm thế nào.

    Đối với các bà ăn rở và thích của lạ miếng và độc nữa đă có bà hàng tiết canh và ḷng lợn. Một mâm đầy một bát tiết canh đỏ ối, ng̣ng ngoèo sợi dừa trắng, điểm xanh mấy lá húng tươi. Thế mà họ ăn ngon lành, một lúc hai, ba bát. Rồi đánh thêm một đĩa ḷng vừa dồi, cổ hũ với tràng gịn. Ăn xong quét miệng đứng dậy, bước đi thành chậm chạp.

    Sao bằng ra đầu phố ăn một bát phở bă của anh hàng phở áo cánh trắng, gilet đen, và tóc rẽ mượt? Nồi nước sôi sùng sục, tỏa mùi thơm ra khắp phố. Nếu là gánh phở ngon cả Hà Nội không có đâu làm nhiều, th́ nuớc dùng trong và ngọt, bánh dẻo mà không nát, thịt mỡ gầu gịn chứ không dai, chanh ớt, và hành tây đủ cả. Chả c̣n ǵ ngon hơn bát phở như thế nữa. Ăn xong bát thứ nhất, lại muốn ăn thêm bát thứ hai. Và anh hàng phở chả phải gánh nặng đi đâu cả, chỉ việc đỗ một chỗ nhất định, cũng đủ bán một ngày hai gánh như chơi. Và người hàng phố t́m dấu hiệu để gọi tên anh cho dễ nhớ: anh phở trọc, anh phở Bêrê, anh phở Mũ Dạ, anh phở Cao ... và dặn thằng nhỏ chớ mua hàng khác về "ông không ăn mà chết đ̣n".

    Phở là một thứ quà đặc biệt của Hà Nội, không phải chỉ riêng Hà Nội mới có, nhưng chính là v́ ở Hà Nội mới ngon. Đó là quà tất cả suốt ngày của tất cả các hạng người, nhất là công chức và thợ thuyền. Người ta ăn phở sáng, ăn phở trưa, và ăn phở tối.

    Phở bán gánh có một vị riêng, không giống như phở bán ở hiệu. Các gánh phở có tiếng ở Hà Nội đều được người ta đặt tên và tưởng nhớ: phố Ga, phố Hàng Cót, phố Ô Quan Chưởng, phố Cửa Bắc v.v ...

    Bây giờ nhiều tài năng trẻ trong nghề phở mới nhóm lên và trái lại, những danh vọng cũ trên kia không chắc c̣n giữ được "hương vị xứng kỳ danh" nữa. Có người nào thứ chịu khó đi khảo nếm lại một lượt xem sao? Một ṿng quanh Hà Nội bằng vị phở, chắc có lắm điều mặn, chát, chua, cay đấy.

    Nhưng có một nơi phở rất ngon mà không có ai nghĩ đến và biết đến: ấy là gánh phở trong nhà thương. Trong nhà thương vốn có một bà bán các thứ quà bánh ở một gian hàng dựng dưới bóng cây. Cái quyền bán hàng đó là cái quyền riêng của nhà bà, có từ khi nhà thương mới lập. Bà là người ngoan đạo nên tuy ở địa vị đặc biệt đó bà cũng không bắt bí mọi người và ăn lăi quá đáng. Thức ǵ bán cũng ngon lành, giá cả phải chăng. Nhưng gánh phở của bà th́ tuyệt: bát phở đầy đặn và tươm tất, do hai con gái bà làm, trông thực muốn ăn. Nước th́ trong và lúc nào cũng nóng bỏng, khói lên nghi ngút. Rau thơm tươi, hồ tiêu bắc, giọt chanh cốm gắt, lại điểm thêm một chút cà cuống, thỏang nhẹ như một nghi ngờ. Mà nhân tâm tùy thích, nhà hàng đă khéo chiều: ai muốn ăn mỡ gầu, có, muốn ăn nạc, có, muốn ăn nửa mỡ, nửa nạc, cũng có saÜn sàng.

    Cứ mỗi buổi sáng, từ sáu giờ cho đến bảy giờ, chỉ trong quảng ấy thôi, v́ ngoài giờ gánh phở hết, chung quanh nồi nuớc phở, ta thấy tụm năm tụm ba, các bệnh nhân đàn ông và đàn bà, các bác gác san, các thầy y tá, và cả đến các học sinh trường Thuốc nữa. Chừng ấy người đều hợp ḷng trong sự thưởng thức món quà ngon, nâng cách ăn phở lên đến một nghệ thuật đáng kính.

    Cùng một thứ quà nước và mặn như phở, Hà Nội c̣n có hăng ḿ và mằn thắn. Hai món này chắc hẳn là món ăn của người Tàu, cho nên hễ người Tàu làm th́ ngon hơn, cũng như họ làm ngon nhiều món khác.

    Cái chí của Việt ta cũng khác: món quà bán th́ cứ muốn bán cho rẻ và nhiều, thích thế để xiêu ḷng khách c̣n cái phẩm có tốt hay không, không quan tâm đến. Cho nên bát mằn thắn của người ḿnh th́ có đủ cả rau thơm, xà xíu, đôi khi mấy miếng dồi, và một phần chia tám quả trứng vịt. Mằn thắn th́ làm rất to bột, nặn xuề x̣a để trông càng to hơn, nhưng nhân th́ hết sức kín đáo và nhỏ bé, v́ được một tí thịt chỗ bạc nhạc, mua rẻ của các hàng thịt lậu ôi ở ngoại ô, lúc trút hàng bán rẻ. Nước cũng rất nhiều nữa, dềnh lên như ao sau trận mưa, nhưng nhạt ví như nước bèo. Ấy htế mà tất cả chỉ bán có năm xu. Tưởng đắt hàng là phải.

    Thế mà không: người Hà Nội ăn quà sành, nên khó mà lấy nhiều làm hoa mắt người ta được. Có lẽ người bán nghĩ rằng quà rao là sực tắc, hai thanh tre gơ vào với nhau như tiếng guốc đi của một gái về đêm, mà sực tắc chính là hai tiếng Tàu Thực đắc mà ra. Thực đắc là ăn được, cho nên quà chỉ cốt ăn được, không cốt ǵ ăn ngon.

    Về thức quà này, tôi lại nhớ đến một câu chuyện nhiều ư nghĩa, và có thể làm một bài học hay cho người ḿnh. Trong lúc mọi người bán hàng Việt Nam mỏi vai lê gánh khắp phố ṃn đốt tre v́ tiếng gọi mà vẫn không bán được mấy, th́ bỗng nhiên một hôm ở một phố ở Hà Nội nhỏ hẹp và đông đúc, nẩy ra một chú khách bán hàng rất dở người. Chú ta cũng bán ḿ với mằn thắn, cũng với giá năm xu, nhưng ḿ th́ chỉ có ḿ không và mằn thắn chỉ có mằn thắn trần, đủ mười lăm cái. Nhưng nước rất trong và rất ngọt,ḿ th́ đậm vị và dẻo, mằn thắn th́ bột mềm và mỗi cái có nhân một con tôm. Ăn măi vẫn ngon không thấy chán.

    Bán hàng không cần gánh đi đâu, và cũng không cần ǵ bát. Ai muốn ăn th́ đến hàng mà ăn, ai muốn mua đem bát lại mua, và người nhà mang về, chứ một bậc thang ngắn bác cũng không chịu bước lên. Bác bán hàng cửa quyền như thế, người ta tuy tức v́ cái làm bộ kiêu kỳ của bác, chê v́ quà của bác đắt hơn quà của các hàng thường, nhưng người ta vẫn phải mua, v́ quà của bác ngon. Người mua ngày dần đông: một bác bán không đủ, phải làm hai gánh, rồi ba, rồi bốn, rồi năm sáu. Mỗi gánh bác phải thuê người bán, mỗi tháng công năm đồng. Những người này bèn cách ăn bớt: một lượng bát ḿ bác bán, cứ ba bó ḿ th́ họ lạibớt một; mười lăm cái mằn thắn th́ họ bán có mười hai.

    Nhưng mắc ḷng, hàng bác vẫn bán chạy. Mỗi gánh ít nhất bác cũng được lăi ba đồng một ngày. Sáu gánh vị chi là mười tám, một tháng lăi năm trăm hơn. Sáu tháng sau khi bác ở Hải Pḥng đặt chân lên Hà Nội, bác đă nghiễm nhiên trở nên một người giàu.

    Thế mới biết nghề ǵ là không có lăi, mà cái nghề mà chúng ta tưởng là hèn mọn ấy lại chóng làm người ta giàu hơn chánh vạn nghề khác. Miễn là thức hàng bán xứng với đồng tiền, đừng lừa dối người mua của ngon th́ người ta ăn, đắt rẻ không kỳ quản. Đó là một sự thất giản dị trong nghề buôn bán, mà tiếc thay, nhiều nhà buôn người ḿnh không biết đến, hoặc người ḿnh làm tồi bán rẻ hoặc họ đánh lừa được người muath́ lấy làm sung sướng.

    Tôi quên nói nốt rằng chú khách bán mằn thắn trên kia, giá cứ giữ lối bán gánh như thế th́ không sao. Có tiền, chú lại muốn làm ông chú hiệu chú mở hàng cao lâu to ở phía Mă Mây. Cái chí này th́ không có ǵ đáng trách. Nhưng chú lại muốn giống các chủ khác ở chỗ đánh bạc chú đánh phán thán, rồi chú thua. Ba tháng sau, chú vỡ nợ.

    Nhưng đấy là tại chú, chứ không phải là tại cái cửa hàng của chú, và cái phương pháp bán hàng của chú vẫn giữ nguyên giá trị khiến chúng ta nên theo.

    Sau khi vỡ nợ, tay trắng trở về, chú lại ghé lưng xuống gánh lấy gánh hàng mằn thắn cũ tiếng vẫn rao vàng, và cái miệng vẫn tươi cười như trước Đó là một tấm gương mà chúng ta lại càng nên theo nữa.
    _______________ Hết ----------------------

  6. #1276

    Join Date
    07-11-2011
    Posts
    1,447
    Cô VN có khiếu kể chuyện rất hay. Chưa bao giờ ăn những món ngon vật lạ ở Hà thành mà nghe qua giọng kể đă thèm nhỏ dăi rồi. Có chuyện này muốn hỏi cô VN:

    Thỉnh thoảng ở miền Nam, mẹ tôi có mua bánh đúc về để "tưởng nhớ mùi hương". Loại này thường đặt trên những cái mâm nhỏ, ai mua bao nhiêu th́ họ xẻ ra gócc nhọn như bánh Pizza vậy. Bánh màu trắng đục, có khi điểm thêm vài hạt đậu phọng. Mùi bánh hăng hắc mùi vôi, và chấm với mắm tôm
    Nghe nói ở Hanoi là quư, nhưng mỗi lần ăn vào là tôi xây xẩm mặt mày, v́ chất vôi trong bánh quá nồng. Kể từ đó là tôi chưà không dám ăn. Trộm nghĩ Hanoi 36 phố phường th́ có lẽ món bánh đúc là tệ và vô duyên nhất, rẻ tiền thích hợp cho người lao động, dân nghèo....đúng không cô VN?
    Last edited by ForexNews; 10-11-2012 at 12:19 PM.

  7. #1277
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Dạ. Gần đúng ạ.

    Quote Originally Posted by ForexNews View Post
    Cô VN có khiếu kể chuyện rất hay. Chưa bao giờ ăn những món ngon vật lạ ở Hà thành mà nghe qua giọng kể đă thèm nhỏ dăi rồi. Có chuyện này muốn hỏi cô VN:

    Thỉnh thoảng ở miền Nam, mẹ tôi có mua bánh đúc về để "tưởng nhớ mùi hương". Loại này thường đặt trên những cái mâm nhỏ, ai mua bao nhiêu th́ họ xẻ ra gócc nhọn như bánh Pizza vậy. Bánh màu trắng đục, có khi điểm thêm vài hạt đậu phọng. Mùi bánh hăng hắc mùi vôi, và chấm với mắm tôm
    Nghe nói ở Hanoi là quư, nhưng mỗi lần ăn vào là tôi xây xẩm mặt mày, v́ chất vôi trong bánh quá nồng. Kể từ đó là tôi chưà không dám ăn. Trộm nghĩ Hanoi 36 phố phường th́ có lẽ món bánh đúc là tệ và vô duyên nhất, rẻ tiền thích hợp cho người lao động, dân nghèo....đúng không cô VN?
    Dạ, gần đúng đấy ạ. Chưa đúng hẳn là vì các tiểu thư lầu cao gác tiá, các ông to bà lớn cũng khoái món bánh đúc lắm cơ.
    các bà không phải chuyên gia nấu bánh đúc nên ngâm gạo cho vôi hơi nhiều đấy.
    Để Vân tặng bác các ri xíp py này bác thử, chả có mùi vôi tí nào đâu :

    Bánh Đúc Mặn

    Nguyên Liệu:
    1 bịc bột gạo (1 pound có
    bán sẵn tại chợ Asian)
    6 chén nước lạnh
    1 muỗng canh dầu ăn
    1 muỗng cafe muối
    1 pound tôm tươi (lột vỏ
    lấy chỉ đen ra ) xắt nhỏ
    1 pound thịt nạc xay
    Muối, Tiêu, Đường, Bột Ngọt (optional)
    Dầu Hào

    Nguyên Liệu Làm Nước Mắm:
    1 trái chanh medium size vắt lấy nước, lựa loại chanh màu xanh và mềm mới có nhiều nước
    2 tép tỏi bằm xắt nhỏ
    Vài trái ớt xanh đỏ xắt nhỏ
    4 muỗng canh nước mắm
    4 muỗng canh đường cát trắng
    8 muỗng canh nnước sôi
    **** pha hết vào cái tô để qua một bên

    Cách Nấu Bánh Đúc:
    1. Pha bột với 6 chén nước, 1 muỗng canh dầu ăn và 1 muỗng cafe muối. Lấy đũa khuấy cho bột đều tan trong nước, hết đóng cục là được.
    2. Tôm lột vỏ lấy chỉ đen ra và xắt nhỏ . Ướp với muối, tiêu, đường , bột ngọt (optional). Thịt xay cũng ướp giống như vậy.
    3. Bắc chảo lên bếp đợi chảo thật nóng, phi tỏi cho vàng, đổ thịt và tôm vào xào cho ráo nước. Khi thấy vàng là được, xong rồi thêm 1 muỗng canh dầu hào và hanh lá vào, đảo qua lại cho đều, rắc chút lên và tắt bếp. Để qua một bên.
    4. Bắt nồi lên bếp, đổ nước vào, để cái máng (rack) vào trong nồi , loại máng có chân để kê cái khay, không th́ nước sẽ tràn vào bánh, nếu không có máng có thể xài đỡ cái tô, nếu để tô vào kê th́ múc nước cho đầy trong tô, để tô vào trong nồi nước, sau đó đễ cái dĩa lên trên cho cái tô không bị đảo qua lại, sau đó mới để cái khay lên trên. Xong rồi đậy nắp nồi lại nấu cho nước sôi lên, lấy cái vá (ladle) múc từng vá bột đỗ vào khay và đậy nấp nồi lại hấp. Mỗi vá như vậy hấp 5 phút cho đến khi trừ ra 2" inches để thêm nhân lên trên bánh, sau khi bỏ nhân vào th́ hấp thêm 5 phút nữa. Tắt bếp lấy bánh ra để nguội trước khi dùng. Cắt bánh dầy cỡ 2" inches và cắt chéo 4 - 5" inches hoặc tuỳ ư. Để lên dĩa dùng với nước mắm ớt.
    *****Nếu dùng nồi hấp bánh bao để hấp sẽ tiện lợi hơn.

    Vân Nương chôm trong in tờ nét đấy ạ.

  8. #1278

    Join Date
    07-11-2011
    Posts
    1,447

    Mấy đời bánh đúc có xương? Mấy đời d́ ghẻ có thương con chồng

    Mấy đời bánh đúc có xương? Mấy đời d́ ghẻ có thương con chồng.

    Câu ca dao dân gian lâu đời này coi vậy mà đúng muôn đời.
    Thế mà có một lần trong đời tôi ăn bánh đúc có xương đấy.
    Số là muà cá, gia đ́nh ông Bác tôi thặng dư rất nhiều cá lóc, ăn không hết th́ phơi khô.
    Ông ta bèn cải biên bánh đúc nhân cá lóc rất ngon. Tôi đuơng đê mê với cái mùi vị lạ lùng th́
    đột nhiên cắn vào một cái xương cá. Chuyện lạ và hy hữu đă từng xảy ra lúc tôi c̣n bé.

  9. #1279
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    nghe chuyện Hà nội ; bánh đúc có xương !!

    Cảm ơn t/v Vân Nương và quí Bạn ,
    nmq có lẽ v́ mang trong ḷng nhiều kỷ niệm xưa, cho nên, nay về già, nhất là lúc này, từ khi nhận được tin phải lên bàn giải phẫu.. và những giờ phút đợi chờ đến lượt ḿnh.. Gia đ́nh th́ đă yên bề.. chỉ c̣n lại bao nhiêu kỷ niệm... nằm trên bàn mổ mà tâm thức phiêu du như đi vào vùng trời quá khứ.. Rồi khi tỉnh cơn mê.. được về nhà.. nh́n đàn con trẻ.. tuổi ấu thơ lại len lén t́m về...Hà nội trong tim tôi....
    Đang đề tài về Hà nội.. về bánh đúc mà lan man kể truyện riêng tư, mong quí Bạn bỏ qua cho...
    Bánh đúc, cách nấu, chế biến th́ qua tay t/v Vân Nương quí vị đă có sẵn, bài bản rơ ràng, c̣n đây nmq xin thưa..; bánh đúc có ba loại theo như nmq được ăn qua ;

    một là bánh đúc đổ ra mẹt to, loại này được xắt ra thành từng miếng to nhỏ tuỳ nhu cầu, thường được nấu với lạc,cùi dừa( có phải đây là xương sụn ??) xắt thành miếng mỏng để ăn ; như..
    ăn chấm mắm tôm có đậu phụ rán ḍn kèm theo..hay chấm tương bần ngọt xớt bên cạnh quả ớt chín mọng đỏ au.
    ăn với nộm hoa chuối hột thái mỏng có giá trần, đậu phụ bóp nát.vừng rang chín vàng xay thô... trộn với nước gạo nếp rang..(bánh đúc nộm).
    hay như ăn chay chấm với tương bần ớt quả chín đỏ ..
    Loại thứ hai là đổ ra đĩa nhỏ, dân giả chê là.. như cái lưỡi mèo.. cũng ăn theo cách trên.
    Loại thứ ba là bánh đúc nóng, như bài của t/v Vân Nương đă gơ ở trên.

    C̣n một loại nữa cũng tương tự như bánh đúc, nhưng không có pha vôi.. loại này nồi bánh đúc được giữ thật nóng, (nếu để nguội th́ cũng gần thành bánh..), múc ra bát và được rưới nước mắm ngon, pha nhạt chưng lên với hành lá... trời mùa đông ăn cũng " hết sảy !!"
    Đôi gịng kỷ niệm gởi đến quí Bạn./. nmq

  10. #1280
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Má phính phính thì gọi là má bánh đúc.

    Quote Originally Posted by nguyễn mạnh Quốc View Post
    Cảm ơn t/v Vân Nương và quí Bạn ,
    nmq có lẽ v́ mang trong ḷng nhiều kỷ niệm xưa, cho nên, nay về già, nhất là lúc này, từ khi nhận được tin phải lên bàn giải phẫu.. và những giờ phút đợi chờ đến lượt ḿnh.. Gia đ́nh th́ đă yên bề.. chỉ c̣n lại bao nhiêu kỷ niệm... nằm trên bàn mổ mà tâm thức phiêu du như đi vào vùng trời quá khứ.. Rồi khi tỉnh cơn mê.. được về nhà.. nh́n đàn con trẻ.. tuổi ấu thơ lại len lén t́m về...Hà nội trong tim tôi....
    Đang đề tài về Hà nội.. về bánh đúc mà lan man kể truyện riêng tư, mong quí Bạn bỏ qua cho...
    Bánh đúc, cách nấu, chế biến th́ qua tay t/v Vân Nương quí vị đă có sẵn, bài bản rơ ràng, c̣n đây nmq xin thưa..; bánh đúc có ba loại theo như nmq được ăn qua ;

    một là bánh đúc đổ ra mẹt to, loại này được xắt ra thành từng miếng to nhỏ tuỳ nhu cầu, thường được nấu với lạc,cùi dừa( có phải đây là xương sụn ??) xắt thành miếng mỏng để ăn ; như..
    ăn chấm mắm tôm có đậu phụ rán ḍn kèm theo..hay chấm tương bần ngọt xớt bên cạnh quả ớt chín mọng đỏ au.
    ăn với nộm hoa chuối hột thái mỏng có giá trần, đậu phụ bóp nát.vừng rang chín vàng xay thô... trộn với nước gạo nếp rang..(bánh đúc nộm).
    hay như ăn chay chấm với tương bần ớt quả chín đỏ ..
    Loại thứ hai là đổ ra đĩa nhỏ, dân giả chê là.. như cái lưỡi mèo.. cũng ăn theo cách trên.
    Loại thứ ba là bánh đúc nóng, như bài của t/v Vân Nương đă gơ ở trên.

    C̣n một loại nữa cũng tương tự như bánh đúc, nhưng không có pha vôi.. loại này nồi bánh đúc được giữ thật nóng, (nếu để nguội th́ cũng gần thành bánh..), múc ra bát và được rưới nước mắm ngon, pha nhạt chưng lên với hành lá... trời mùa đông ăn cũng " hết sảy !!"
    Đôi gịng kỷ niệm gởi đến quí Bạn./. nmq
    Cám ơn Bác Quốc rất nhiều.
    Thân kính chúc Bác chóng bình phục và bảo trọng ạ.

    NHững thứ bánh đúc bác kể mới chính là bánh đúc nguyên thủy Hà Nội. Bánh đúc đầy đặn đáng yêu cho nên các chàng trai Bắc Kỳ khi căn míêng bánh đúc lại tưởng tương ra rằng mình đang được "căn" má người yêu. Hi hi. Nếu người yêu cuả chàng có cặp má bầu bĩnh nhu "má bánh đúc" ấy.

    Quà Hà Nội còn nhiều.
    Xin quí vị cho Vân xin kể tiếp ạ :

    Kể về các thứ quà mặn, th́ Hà Nội c̣n nhiều: nào bún riêu, bún chả, thang cuốn, nem chua, nào miến lươn và bún ốc. Mỗi thứ, tất nhiên có một vị riêng, và cả đến mỗi hàng, lại cũng có cái ngon riêng nữa.

    Tôi thích nhất cô hàng bún ốc, không phải v́ món hàng cô tôi thích ăn xin thú thật rằng tôi sợ các bác ốc lắm nhưng tôi thích nh́n người ta ăn, v́ nghe thức quà của cô là cái điểm không thể thiếu được của một cảnh b́nh dân hoạt động trong các ngơ con và trên các bờ hè. Người ta xúm lại ăn quà bún ốc một cách mới ngon lành làm sao! Có ai buổi trưa hay buổi đêm khuya, đi qua các nhà cô đào, và các chị em thanh lâu, thấy họ ăn cái quà ấy một cách chăm chú và tha thiết đến đâu không? Nước ốc chua làm nhăn các nét mặt tàn phần và mệt lả, miếng ớt cay làm xoa xuưt những cặp môi héo hắt, và khiến đôi khi rơ những giọt lệ thật thà hơn cả những giọt lệ t́nh.

    Cô hàng ốc có một cái dụng cụ, một đầu là búa, một đầu là dùi nhọn. Một cái gơ nhẹ, và một cái trở tay, là con ốc nguyên cả ruột đă gọn gàng rơi ḿnh vào bát nước. Cô thoăn thoắt rút ốc không kịp, trông thấy người ta ăn ngon lành, chính cô cũng sinh thèm. Ấy cô có thú thực với tôi như thế.

    Cùng họ nhà bún, riêu cua và thang cuốn vốn là quà sở trường của các bà. (Mà nghiệm ra cái triết lư sâu sắc này: thứ quà nào bán cho các bà bao giờ cũng đắt hàng, v́ hai lẽ: một là v́ các bà nội trợ bao giờ cũng sẵn tiền, hai là các bà ăn quà đă thành tục ngữ, ca dao). Lạ có một điều: nhà ḿnh làm lấy, dù bà vợ khéo tay đến đâu, ăn cũng không thấy ngon bằng mua các hàng rong, nhất là hai thứ thang riêu. Tại sao vậy? Có ai t́m ra cái lẽ triết lư thứ ba không?

    Miến lươn là thức quà ăn bổ âm, nhiều người bảo thế. Đàn ông th́ không hay tin, nhưng đàn bà th́ dễ tin lắm. Thế cho nên đă thấy nhiều ông chồng không thích ăn lươn, mà vẫn bị các bà vợ ép cho ăn dù tiền các bà ấy trả lấy. T́nh nghĩa đằm thắm của vợ chồng đôi khi có thể lấy nhiều ít miến lươn mà đo được.

    Ấy, suưt nữa đi khỏi các thứ quà cốt bún, mà tôi quên không nói đến thứ quà bún quan trọng và đặc điểm nhất của Hà Nội băm sáu phố phường: đó là thức quà bún chả.

    Phải, cái thức quà tầm thường đó, sáu tỉnh đường trong, bốn tỉnh đường ngoài, chẳng có đâu ngon bằng kinh đô. Ai cũng phải công nhận như thế, hay ít ra những người sành thưởng thức. Một ông đồ cuồng chữ ở nhà quê, một hôm khăn gói, ô lên Hà Nội, đă phải ứng khẩu đặt hai câu thơ như thế này, khi ngửi thấy mùi khói chả:

    Ngàn năm bửu vật đất Thăng Long
    Bún chả là đây có phải không?

    Mà cảm hứng thế th́ chí phải. Khi ngồi cuống chiều gió, đói bụng mà đón lấy cái khói chả thơm, th́ ngài dễ thành thi sĩ lắm. Khói lam cuộn như sương mờ ở sườn núi, giọt mỡ chả xèo trên than hồng như một tiếng thở dài và tiếng quạt khẽ đập như cành cây rung động, quà bún chả có nhiều cái quyến rũ đáng gọi là mê hồn, nếu không là mê bụng.

    Những thứ rất là tầm thường, rất là giản dị mà đi gần nhau sao lại sinh ra được mùi vị riêng như thế? Ai là người đầu tiên đă nghĩ ra bún chả? Người đó đáng được chúng ta nhớ ơn và kính trọng ngang, hay là hơn với người tạo nên được tác phẩm văn chương ... Có lẽ người kia c̣n làm ít cho nhân loại hơn là người này nữa. Tiếc thay tên người tài tử đó thất truyền, để không liệt kê vào cái sổ vàng của những danh nhân "thực vi đạo".

    Thứ bún để ăn bún chả, sợi mành và cuộn từng lá mỏng, khác với các thứ bún thường. Chả phải thịt ba chỉ, mà phải dùng cặp tre tươi nướng mới ngon. Quái, sao cái nước chấm của các hàng bún chả hàng ngon thế! Có lẽ là họ dùng nước mắm hạng vừa, nghĩa là không quá chua, cho nên thành ngon chăng? Nước chấm ấy mà điểm thêm mấy giọt chanh vào th́ tuyệt: có thể thấm nhuần cả bún, cả rau, cả chả mà không mặn, không gắt như nước chấm của nhà.

    Nhưng bún chả Hà Nội đặc biệt có lẽ v́ cái rau húng Láng. V́ chỉ có rau húng ở Láng là có mùi vị húng, đem trồng chỗ đất khác, sớm chậm cũng đổi ra mùi bạc hà Viết đến đây tôi lại nhớ đến bác Tú Mỡ thường mời bạn hữu ăn và thường khoe ḿnh là ẩn dật ngay trong rừng húng Thế cho nên bún chả th́ phải là bún chả Hà Nội mới đủ vị cho người thưởng thức và phải là bún chả xưa vẫn ngồi trước đến Bạch Mă, Hàng Buồm, mới là bán hàng ngon. (Tất nhiên có nhiều các hàng khác ở phố cũng ngon chẳng kém, nhưng tiếng tăm chưa nổi đó thôi). '

    Thạch Lam kể trong truyện "Các món ăn Ha Nội"
    ____________________ ____________________
    Last edited by Vân Nương; 11-11-2012 at 08:00 AM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 8 users browsing this thread. (0 members and 8 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •