Page 26 of 304 FirstFirst ... 162223242526272829303676126 ... LastLast
Results 251 to 260 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #251
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Lại ...cái tật trớt qwớt không chừa

    Quote Originally Posted by Cốm View Post
    Anenf đâu rồi cho hỏi, cốm có phải là cơm nếp dẹp gói lá chuối không ?
    Cốm ăn với dừa nạo và muối vừng đúng không ?
    Cốm này là ném về "cốm dẹp" miền Nam, cũng là một loại nếp non, trộn với dừa nạo, đường, và chút mè cho thơm. Món này bình dân, không như bánh cốm này cưới cuả ngừơi Bắc. Đủ chưa? Đọc xong thì phải biết tự ..."tư duy" chứ!
    Lại còn có thói "kẻ cả", hỏi ngừơi ta thì "gọi" ra hỏi, chứ không biết phép lich sự tối thiểu là "Xin hỏi", sơ giao thôi chứ nào phải hàng cha chú?
    Cái này thì đáng cho ăn "CỐM DẬP".
    Last edited by Tiếng Xưa; 17-02-2011 at 01:08 AM.

  2. #252
    Thim7CM
    Khách

    Lại thơ với Nguyên Sa

    Thơ nhạc Nguyên Sa

    Người ta đọc thơ Nguyên Sa cho nhau nghe như đọc những giáo điều t́nh yêu, để thấy cuộc đời dễ thương hơn, t́nh thơ mộng hơn…
    Nhắc đến Nguyên Sa là người ta lại nhớ đến những câu thơ :
    Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn.
    Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh,

    hoặc
    Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc.
    Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường

    hoặc
    Vẫn hỏi ḷng ḿnh là hương cốm.
    Chả biết tay ai làm lá sen.

    Biết bao nhiêu thế hệ đă yêu thơ Nguyên Sa.

    Trịnh Gia Mỹ, một học tṛ của ông và cô cũng là một nhà thơ, đă viết: Có thể nói thơ t́nh Nguyên Sa có nhiều người đọc nhất, có nhiều người thuộc nhất. Nhiều thế hệ đă đọc thơ ông và sẽ đọc thơ ông.” Vâng, người ta đă chép thơ Nguyên Sa tặng nhau để thay lời tỏ t́nh. Người ta đọc thơ Nguyên Sa cho nhau nghe như đọc những giáo điều t́nh yêu, để thấy cuộc đời dễ thương hơn, t́nh thơ mộng hơn…

    Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng?
    Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay
    Trời nắng ngạt ngào... tôi ở lại đây
    Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng

    Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám?
    Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba
    Tôi phải van lơn, ngoan nhé đừng ngờ
    Tôi phải dỗ như là tôi đă lớn

    Người con gái ấy trong thơ là cô bé Trịnh Thuư Nga, sau này là người bạn đời của thi sĩ Nguyên Sa. Hai người từng du học bên Pháp. Khi trở về Sài G̣n, hai ông bà vừa được mời dạy tại các trường Trung học công lập và điều hành trường Trung học tư thục Văn học và Văn Khôi.

    “Nga”, bài thơ mà thi sĩ đă ghi trong Hồi kư “là bài thơ và cuộc đời mà ông cực kỳ yêu mến”. Xin trích đoạn:

    Và em sẽ cười phải không em
    Em sẽ không buồn như một con chó ốm
    Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
    Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se ḿnh
    Để anh giận sao chả là nước biển...
    Thi sĩ Nguyên Sa, Hà Nội 1948 và Nga, Hà Nội 1952

    Trong cái khí hậu mênh mang thơ tiền chiến lúc bấy giờ, với một ngôn ngữ rất… đời thường đưa vào thơ như thế/ nhưng vẫn được giới trẻ thời ấy chấp nhận v́ những h́nh ảnh tinh nghịch, dí dỏm trong thơ trở nên rất dễ thương.

    H́nh ảnh Nga gần như tràn ngập trong tất cả những bài thơ t́nh của Nguyên Sa… Không có ǵ là lạ v́ người thiếu nữ dễ thương duyên dáng tên Nga sau này là người bạn đời của thi sĩ là một nữ giáo sư rất đẹp, ai đă từng được học với cô đều yêu quư kính trọng vô cùng…

    Vâng, thơ Nguyên Sa, nói như nhà văn nhà thơ Bùi Bảo Trúc th́ “đang từ cái thế giới tiền chiến “em đẹp bàn tay ngón thon thon”,
    đang Đinh Hùng “mắt xanh lả bóng chiều hoang dại”,
    đang Quang Dũng “em đi áo mỏng buông hờn tủi”,
    đang Huy Cận “em ơi hăy ngủ anh hầu quạt đây”…
    th́ người ta lại dẫn con chó ốm, con mèo ngái ngủ, con cá ươn vào đ̣i nhập cuộc chơi.

    Cái vé vào cửa kỳ lạ đó vẫn đẩy được cánh cửa khép kín của thơ Việt Nam cho người thanh niên trẻ ấy bước vào. Mặc dầu đi với chàng ta là tả ngạn sông Seine, là vườn Lục Xâm Bảo mùa xuân, là những quán ca phê lề đường của thủ đô ánh sáng, là những hơi thở của Prevert, của Apollinaire… Chàng tuổi trẻ đó đưa cho người đọc h́nh ảnh thơ không giống bất cứ một thứ ước lệ nào dùng trước đó. "Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm".

    Nguyên Sa đem ngay được cái mới của đôi mắt nh́n từ sân trường Sorbonne, của ḍng sông mà Apollinaire nói đến rất nhiều, của những góc đường Prevert đă đứng nh́n ra những đại lộ, công viên mùa thu hay dưới trận mưa hạnh phúc.

    Những cánh rừng quên mất mặt xuân
    Những chân nai đi t́m tay cỏ biếc
    Những mắt sóng vỡ trên thung lũng biển
    Những đảo buồn ch́m trong im lặng xanh
    Những thuyền sao chạy lạc trong đêm
    Hăy cám ơn nụ cười và đôi mắt

    Nguyên Sa đă cho thơ một đời sống mới

    Trang sức bằng nụ cười ph́ nhiêu
    Nhẩy bằng chân chim trên gịng suối cạn
    Ấy là em trên đường đi buổi sáng
    Trăng ở trên môi và gió ở trong hồn

    Những màu áo vàng, áo xanh, áo tím, và ngay cả đôi găng tay che nắng làn da nữ sinh Sài G̣n cũng thấp thoáng trong thơ… Thơ của ông được tuổi trẻ miền Nam đón nhận ngay lập tức. Một thế hệ mới không c̣n phải nhờ những bài thơ tiền chiến nói hộ ḷng ḿnh. Họ có Nguyên Sa giúp họ tỏ t́nh với sân trường, “với thơ học tṛ anh chất lại thành non/với tay trắng anh vào thơ diễm tuyệt”.

    Rồi có cả những bài thơ ư từ táo bạo rất bất ngờ như bài thơ có tựa là Bất Ngờ sau đây…

    Đêm mưa có chỗ bất ngờ
    Chỗ thêm ấm áp chỗ thờ phượng nhau
    Mai về mẹ hỏi đi đâu
    Đắp chăn chùm kín ngang đầu nghe em
    Thiên đường có chỗ màu đen
    Anh nằm nghe thấy vẫn c̣n tiếng mưa
    Tiếng trời gơ nhịp tiếng trưa
    Tiếng cho sâu thẳm tiếng khuya tuyệt vời

  3. #253
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Mấy ông Hà Nội khéo nịnh vợ ?

    " Người con gái ấy trong thơ là cô bé Trịnh Thuư Nga, sau này là người bạn đời của thi sĩ Nguyên Sa. Hai người từng du học bên Pháp. Khi trở về Sài G̣n, hai ông bà vừa được mời dạy tại các trường Trung học công lập và điều hành trường Trung học tư thục Văn học và Văn Khôi.

    “Nga”, bài thơ mà thi sĩ đă ghi trong Hồi kư “là bài thơ và cuộc đời mà ông cực kỳ yêu mến”. Xin trích đoạn:

    Và em sẽ cười phải không em
    Em sẽ không buồn như một con chó ốm
    Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
    Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se ḿnh
    Để anh giận sao chả là nước biển...
    Thi sĩ Nguyên Sa, Hà Nội 1948 và Nga, Hà Nội 1952"

    Trong lớp Tigon ngày xưa cũng có một người đẹp tên Trịnh Thuư Nga , hiện là CPA ở Cali , nhưng chắc không phải là cô Nga của Nguyên Sa đâu .

    "Em sẽ không buồn như một con chó ốm
    Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
    Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se ḿnh "

    Gớm , ông thí sĩ này sao khéo nịnh bà xă vậy ?

    Thi sĩ , Bác Sĩ , Họa Sĩ Mùi Quế Bồng ở đây cũng có người đẹp Trưng Vương ( tuyệt đẹp ) là Đan Kim Tâm ( con gái nhạc sĩ Đan Thọ ), BS Bồng cũng biết nịnh vợ lắm , thơ và tranh vẽ của ông lúc nào cũng phảng phất h́nh bóng Đan Kim Tâm .

    Không biết Thi Sĩ Nhất Tuấn có bài thơ nào nịnh Bà xă là Trưng Vương Oanh không nhỉ , post lên đây cho bà con thưởng thức với ?

    Tigon

  4. #254
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Thơ... "Tặng vợ", "nịnh" hồi nào???

    Originally posted by Tigon: Không biết Thi Sĩ Nhất Tuấn có bài thơ nào nịnh Bà xă là Trưng Vương Oanh không nhỉ , post lên đây cho bà con thưởng thức với ?
    Em đoán là thi sĩ Nhất Tuấn có cả khối bài thơ "tặng vợ" (thơ tặng vợ thì dĩ nhiên là phải "nịnh vợ" rồi, nhưng mình lich sự goị là thơ "Tặng vợ" nghe cho nó đỡ ...tủi các đấng nam nhi, chị Tigon nhé!), em biết một bài cuả thi sĩ NT, cũng có hơi hướm "nịnh" chút đỉnh.

    HAI SỢI TÓC
    Thơ Nhất Tuấn

    Tóc hai sợi buộc chúng mình
    Vẫn thơ vẫn nhạc.. vẫn tình thiết tha
    Hát chung một bản tình ca

    Của anh mãi mãi..
    Anh là cuả em

    Huyền cầm thánh thót từng đêm
    Thơ bay với nhạc vút lên đỉnh trời

    Vào thiền còn mắt ai cười
    Trong mơ còn vẳng tiếng người Trưng Vương
    Last edited by Tiếng Xưa; 17-02-2011 at 12:15 AM.

  5. #255
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Thêm Một Bài Thơ " Tặng Vợ "

    Bài thơ đôi dép


    Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
    Là bài thơ anh kể về đôi dép
    Khi nỗi nhớ ở trong ḷng da diết
    Những vật tầm thường cũng viết thành thơ


    Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
    Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
    Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
    Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau


    Cùng bước cùng ṃn không kẻ thấp người cao
    Cùng chia sẻ sức người chà đạp
    Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
    Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia


    Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
    Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
    Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
    Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


    Cũng như ḿnh trong những phút vắng nhau
    Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
    Dẫu bên cạnh đă có người thay thế
    Mà trong ḷng nỗi nhớ cứ chênh vênh


    Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
    Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
    Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
    Lối đi nào cũng có mặt có đôi


    Không thiếu nhau trên những bước đường đời
    Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
    Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
    Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung


    Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
    Sẽ dừng lại khi chỉ c̣n một chiếc
    Chỉ c̣n một là không c̣n ǵ hết
    Nếu không t́m được chiếc thứ hai kia


    Cuộc đời ta măi măi chẳng xa ĺa
    Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
    Hay cố lê bên những ǵ phế thải
    Sống âm thầm nơi xó góc tối đen


    Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
    Chiếc c̣n lại cũng ra đi vĩnh viễn
    Ngày ra đi không một người đưa tiễn
    Nhưng vui ḷng v́ gặp lại chiếc kia


    Một nơi xa hai chiếc chẳng chia ĺa
    V́ đă thoát khỏi cảnh đời ô trọc
    Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
    Bước song hành một dạ đến ngàn thu

    Cảm động chưa ?
    Thấy hay quá nên Tigon trộm khiêng về từ trang mạng " Phu Nhân HQ "

    Tigon

  6. #256
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Gửi Anh Đẹp Trai Buồn

    Thread này Tigon mở ra để người Hà Nội và những người muốn t́m hiểu về Hà Nội vào xem và góp ư .

    Mấy bài sau này của anh lạc đề quá rồi .

    Xin anh để ư chút

    Tigon

  7. #257
    Thim7CM
    Khách

    Hồn Bướm Mơ Tiên - phần I

    Quí vị ơi,
    Bây gìơ là tháng giêng, tết nhất xong cả rồi, ngày rộng tháng dài. BCM xin kể lại Hồn Bướm Mơ Tiên, câu chuyện mà các chàng sói biển là đẹp nhất trên trần đời trong bài Hoa Biển ấy nha :

    Hồn Bướm Mơ Tiên

    Khái Hưng
    ____________________ ____________________ Phần Một
    ____________________ ____________________
    Trên con đường Bắc Ninh Đông Triều chiếc ô xe ô tô hàng bon bon chạy. Bỗng một người hành khách vận âu phục tḥ đầu ra cửa ngơ ngác nh́n rồi kêu:
    - Cho tôi xuống đây!
    Sau một tiếng c̣i lanh lănh, xe từ từ đỗ. Người hành khách xuống xe, đi rẽ sang tay phải theo con đường đất gồ ghề, cong queo.

    Tuy lúc đó đă vào quăng năm giờ chiều, mà lửa tháng năm hăy c̣n gay gắt. Mặt trời xiên ánh sáng xuống cái lạch nước phía bên đường, rồi phản chiếu lên, khiến người lữ hành phải đội nghiêng cái mũ dạ về bên trái để che cho khỏi chói mắt.

    Hai bên đường, lúa chiêm vàng ối. Từng bọn vừa đàn ông, đàn bà, con gái, cúi khom lưng cầm liềm nhỏ cắt lúa trông dáng vội vàng chăm chỉ lắm, như sợ trời sắp tối không đủ thời giờ mà gặt xong thửa ruộng. Một bọn nữa phần đông lực lượng, người th́ lấy sức rít dây lạt bó các lượm lúa lại thành từng bó, người th́ cắm đ̣n sóc xuống đất đứng bắt chéo chân, nh́n vơ vẫn.

    Trong một thửa ruộng ngay sát chân đồi, một đám hơn mười người con gái, công việc đă xong, ngồi nghỉ trên những bó lúa xếp thành từng đống ở bên vệ đường để chờ bọn đàn ông trở lại gánh nốt.

    Thấy người lữ hành một cô trỏ bạn:
    - Chị em ôi, nhà tôi đă về kia ḱa...
    Mọi người cười rộ. Một cô nữa hát ví:
    Hỡi anh đi đường cái quan
    Dừng chân đứng lại em than vài nhời
    Đi đâu vội mấy anh ôi?
    Công việc đă có chị tôi ở nhà.
    Các cô vỗ tay, cười rũ rượi. Lữ khách như đă biết tiếng con gái vùng Bắc đáo để, cắm đầu rảo bước trên đường, không ngảnh cổ lại. Th́ cô hát ví lại đứng dậy như muốn chạy đuổi theo và gọi:
    - Này anh, anh đưa va li đây em xách cho. Khốn nạn, thương hại! Nhà tôi đi đường mệt nhọc, mồ hôi, mồ kê thế kia ḱa...
    Lữ khách đi đă xa, c̣n nghe văng vẳng sau lưng câu hát ghẹo:
    Anh về kẻo tối, anh ơi, Kẻo bác mẹ mắng rằng tôi dỗ dành.
    Qua cánh đồng lúa, lữ khách đi vào một con đường tối, giữa hai đồi cây cối um tùm. Đường đă gồ ghề lại phải lên dốc, nên lữ khách mệt nhoài, đặt va li xuống, ngồi thở.

    Lúc bấy giờ, ở vườn sắn bên đồi một chú tiểu quần nâu áo nâu, chân đi đôi dép quai ngang sơ sài, đầu đội cái thúng đầy sắn, đương lần từng bước leo xuống con đường hẻm. Thốt gặp người lại, chú bẽn lẽn, hai má đỏ bừng. Có lẽ v́ chú tu hành ở vùng quê, không trông thấy người vận tây mấy khi, nên chú sợ hăi chăng?
    Người kia thấy chú giật lùi lại một bước, th́ mỉm cười ngả mũ chào, rồi hỏi:
    - Thưa chú, chú làm ơn bảo giùm cho từ đây vào chùa Long Giáng đường c̣n xa hay gần?
    Chú tiểu ṭ ṃ nh́n lữ khách, hỏi lại:
    - Thưa ông, ông có phải là ông Ngọc không?
    - Vâng chính phải tôi là Ngọc, nhưng sao chú biết?
    Chú tiểu hai má càng đỏ ửng, cúi đầu trả lời:
    - Thưa ông, v́ mấy hôm nay cụ thường nhắc đến ông, cụ nói ông sắp lên chơi văn cảnh chùa.
    - Vậy ra chú cũng ở chùa Long Giáng?
    - Vâng.
    - Thế chú cũng về chùa?
    - Vâng.
    - Gần đến nơi chưa, chú?
    - Đi hết con đường đồi này th́ trông thấy chùa.
    Ngọc đứng dậy xách va li nói:
    - Vậy ta cùng về chùa?
    Ngọc đi bên cạnh chú tiểu liếc mắt nh́n trộm, nghĩ thầm:
    "Quái lạ! Sao ở vùng nhà quê lại có người đẹp trai đến thế, nước da trắng mát, tiếng nói dịu dàng trong trẻo như tiếng con gái."
    Rồi chàng quay lại hỏi chú tiểu:
    - Chú tu ở chùa này từ bao lâu?
    - Thưa ông, mới hơn hai năm nay.
    Chú tiểu chừng muốn đổi sang câu chuyện khác thốt nhiên hỏi Ngọc:
    - Thưa ông, ông là cháu cụ Long Giáng tôi?
    - Phải.
    - Cháu gọi bằng bác.
    - Phải.
    - Ông học trường Canh Nông?
    - Phải, chú biết tường tận lắm nhỉ?
    Chú tiểu cười gượng:
    - Ấy, cụ tôi vẫn nói chuyện đến ông luôn.
    Lúc hai người ở con đường hẻm đi ra, th́ mặt trời đă khuất sau đồi. Gió chiều hây hẩy đă mát, mùa lúa chín bốc lên thơm phức, khiến Ngọc ngắm cảnh nơi thôn dă êm đềm, trong ḷng xiết bao t́nh cảm.
    Chú tu ở vùng này thú nhỉ?
    - Thưa ông, đă xa nơi trần tục mà mến cảnh chiền am th́ không c̣n lấy ǵ làm vui thú nữa.z Nghe câu nói có vẻ con nhà có học, Ngọc mỉm cười hỏi chú tiểu:
    - Chú biết chữ nào?
    - Vâng, nhờ ơn cụ dạy bảo, tôi cũng vơ vẽ đọc được kinh kệ.
    - Thế th́ đi tu sướng lắm, chú ạ. Có cảnh đẹp... Lại có sách kinh phật mà đọc để quên cuộc đời náo nhiệt phiền phức... Hay tôi xin phép cụ ở lại chùa, tu với chú nhé?
    Chú tiểu quay mặt nh́n sang phía bên đường rồi giơ tay trỏ bảo Ngọc, như muốn nói lảng:
    - Thưa ông, chùa Long Giáng kia rồi.
    Hai người đứng lại ngắm chùa. Lưng chừng một trái đồi cao, mái ngói mốc rêu chen lẫn trong đám cây rậm rịt, bốn góc gác chuông vượt lên trên từng lá xanh um.
    - Chùa đẹp quá, chú nhỉ?
    - Vâng, Long Giáng là một danh lam thắng cảnh ở vùng Bắc. Cụ tôi thường thuật cho tôi nghe rằng chùa này dựng lên đời Lư Nhân Tôn. Trước chỉ là một cái am nhỏ lợp gianh, sau v́ có một bà công chúa đơn xin nương nhờ cửa Phật, nên nhà vua mới sửa sang nguy nga như thế. Câu chuyện thụ pháp của công chúa thực tỏ ra rằng phép Phật huyền diệu biết bao.
    Chú làm ơn kể lại cho tôi nghe có được không?
    - Vâng, tôi xin thuật hầu ông nghe những lời cụ tôi đă kể. Chắc ông cũng biết đức Thái Tổ nhà Lư, khi c̣n hàn vi, nhờ đạo Phật rất nhiều nên lúc Ngài lên ngôi rồi, Ngài dốc ḷng chăm chỉ sửa sang các chùa chiền. Đến đức Nhân Tôn v́ bận việc chinh phục Chiêm Thành và chống chọi với nước Tàu nên trễ năi đạo Phật.
    "Ngọc Hoàng Thượng đế muốn giúp nhà vua tỉnh ngộ, liền cho một nàng tiên nga giáng thế đầu thai, tức là Văn Khôi công chúa. Công chúa nhan sắc diễm lệ một thời, nhưng khi lớn lên, chỉ ngày đêm học đạo tu hành. Sau v́ nhà vua cố ư kén pḥ mă, công chúa liền đương đêm lẻn bước trốn đi, nhờ có các thần tiên đưa đường tới nơi này xin thụ pháp đức Cao Huyền ḥa thượng.

    "Về sau có thám tử báo tin, đức vua mấy phen cho quan quân đến chùa đón công chúa về triều. Công chúa nhất định không nghe. Nhà vua nổi giận, truyền quan quân phóng hỏa đốt chùa. Ngọn lửa vừa nhóm, bổng một con rồng vàng hiện lên phun nước tắt ngay. V́ thế chùa này mới lấy tên Long Giáng từ thuở ấy. Nhà vua nghe tin cả sợ. Từ đó Ngài dốc ḷng tin theo phép mầu nhiệm của đức Thích Ca Mâu Ni và lập tức cho sửa sang chùa để công chúa ở lại tu hành. Chùa này v́ thế bắt đầu trùng tu từ thời ấy, đă bao phen tu bổ lại, nhưng kiểu chùa vẫn y nguyên như cũ.
    Ngọc mỉm cười:
    - Chú biết rộng lắm nhỉ?
    Chú tiểu cúi mặt nh́n xuống đất, se sẽ đáp:
    - Thưa ông, đấy là cụ tôi kể cho nghe, tôi chỉ thuật lại mà thôi.
    - Nhưng chú thuật khéo lắm. Lại thêm chú có cái giọng dịu dàng êm ái quá.
    Lần này là lần thứ ba, chú tiểu nói lảng:
    - Chết chửa, đi măi. Nay đến phiên tôi thỉnh chuông. Ta đi thôi, không về trễ cụ quở...
    - Ở chùa không c̣n ai?
    - Có chú Mộc nhưng nay đến phiên tôi.
    - Cụ chưa thấy chú về, chắc cũng bảo chú Mộc đánh chuông thay chứ ǵ?
    Nói dứt thời th́ ngẫu nhiên chuông đâu như đáp lại, khoan thai dơng dạc buông tiếng. Ngọc mỉm cười:

    - Đấy, chú coi, tôi nói có sai đâu.
    Phía tây, sau dăy đồi cỏ biếc, sắc trời đỏ ửng, lấp loáng qua các khe đám lá xanh đen. Mái chùa rêu phong đă lẫn màu cùng đất, cùng cây, cùng cỏ. Khỏanh khắc, mấy bức tường và mấy cái cột gạch quét vôi chỉ c̣n lờ mờ in h́nh trong cảnh nhuộm đồng một màu tím thẩm.
    Trong làng không khí yên tĩnh, tiếng chuông thong thả ngân nga như đem mùi thiền làm tăng vẻ đẹp cảnh thiên nhiên. Lá cây rung động, ngọi khói thướt tha, bông lúa sột soạt, như cảm tiếng gọi của Mâu Ni muốn theo về nơi hư không tịch mịch.

    Ngọc liếc mắt nh́n chú tiểu, thấy chú vừa đi, miệng vừa lâm râm cầu nguyện, nét mặt có vẻ mặt tưởng trầm tư.
    Cái buồn rất hay lây. Đi cùng đường với một người, h́nh dung cho chí tâm hồn phải đều nhuộm một vẻ ủ ê chán ngán, Ngọc cảm thấy trong ḷng nảy ra mối sầu vẫn vơ, man mác và đoái nghĩ tới cảnh náo nhiệt phiền phức ở Hà Thành.
    Nhưng tuổi thanh niên dễ buồn mà cũng dễ vui. Lúc ấy lên đồi, đường đi khấp khểnh, đá sỏi th́ trơn, lại thêm trời nhá nhem sắp tối, nên Ngọc trượt chân suưt ngă, văng cái va li xuống sườn đồi. Chú tiểu vội kêu:
    - Chết chửa! Ông có can ǵ không?
    - Không.
    Ngọc toan trèo xuống dốc nhặt va li th́ chú tiểu đă vội đặt thúng sắn, thoăn thoắt chạy xách lên.
    - Cảm ơn chú.
    Hai người cười ồ. Chú tiểu nói:
    - Ông nên cẩn thận, gần đến chùa rồi có cái giếng cạn ở bên đường khéo mà ngă xuống đấy th́ khốn. Để tôi đi trước dẫn đường cho.
    - Cảm ơn chú. À quên, tôi chưa hỏi tên chú ǵ?
    - Tôi là Lan.
    Rồi chú trỏ tay bảo Ngọc:
    - Tam quan đây rồi.
    Tam quan chùa Long Giáng cũng như nhiều tam quan các chùa vùng Bắc, cách kiến trúc rất sơ sài. Trông như cái quán, có ba gian hẹp, trên nóc làm dô lên một cái mái nhỏ giống hệt cái miếu con. Vả tam quan không có cánh cửa mà h́nh như chỉ một cảnh để bài trí cho đẹp mắt chứ không dùng để ra vào. V́ thế tam quan xây ngay trên sườn đồi đứng thẳng như bức tường không ai leo lên được. C̣n ra vào đă có cái cổng con.
    Chú tiểu Lan đưa Ngọc đi qua một cái vườn sắn, rồi ṿng quanh một bức tường hoa. Một người điền tốt, cởi trần, quần nâu ống xoắn lên qua gối ở trong bếp chạy ra. Anh ta chưa kịp trông thấy Ngọc, vội vă gắt với chú tiểu:
    - Ḱa chú Lan, cụ vừa quở chú đấy.
    - Cụ đâu?
    - Cụ đương làm lễ ở trên chùa. Sao hôm nay chú về muộn thế?
    Chú tiểu vừa nói vừa trỏ Ngọc đứng cách đấy mấy bước:

    - Tôi gặp ông Ngọc là cháu cụ đến văn cảnh chùa nên đi hơi chậm, chú bảo chú Mộc lấy gạo tám thổi cơm nhé, để ông Ngọc xơi cơm.
    Ngọc đỡ lời:
    Thôi đi, chú cho tự nhiên, tôi ăn cùng một thứ cơm với các chú cũng được mà.
    Anh điền tốt cười:
    - Thưa ông, chúng tôi ăn cơm hẩm với dưa xơi sao được.
    Chú tiểu Lan mỉm cười:
    Vâng, ông nói rất phải. Đă đến cảnh chùa th́ cũng phải ăn kham khổ. Trước cụ tôi cũng chỉ xơi cơm hẩm. Mấy năm nay, v́ cụ tuổi tác, yếu đuối mà xơi mỗi bữa có một chén, nên nhà chùa cấy riêng một mẩu tám để cụ dùng. Nhưng mời ông hăy vào nghỉ trong nhà tổ để đợi cụ xuống.

    Ngọc theo chú tiểu đi vào một ṭa nhà gỗ thấp lợp ngói, bên trong bày trí rất sơ sài. Ở gian giữa sau cái bệ đất trên giải chiếc chiếu đă cũ là bàn thờ Tổ đặt trong một cái hậu cung xây thùng ra như cái miếu. Ngọc vén bức màn vải tây đỏ lên thấy bày xếp hàng đến hai chục pho tượng, liền hỏi chú tiểu:
    - Đây là các vị sư tổ có phải không, chú?
    Không nghe tiếng trả lời, Ngọc quay lại th́ chú tiểu đă đi từ bao giờ. Ngồi đợi một lúc lâu, Ngọc vẫn không thấy ai ra vào.
    Trời dần dần tối. Một lát sau, trông không rơ các thứ bày trong nữa. Lại thêm ngoài sân lờ mờ có bóng trăng, nên ở chỗ tối nh́n ra, thấy như ḿnh ngồi trong một cái hang sâu vậy.
    Ngọc vừa mệt, vừa khát đương mong có người nào để xin chén nước th́ qua cái giại che hiên thấp thoáng có ánh đèn từ dưới bếp đi lên. Rồi tiếng người nói:

    - Này chú Mộc, tôi đă bạch cụ rồi. Cụ sắp xuống đấy. À, trong khi tôi bận làm đèn th́ chú đă lấy nước để ông Ngọc rửa mặt chưa?
    Tiếng trả lời:
    - Chưa, tôi đang bận giă vừng.
    - Thế bà Hộ đâu? Nhưng thôi, tôi đem đèn lên rồi tôi lấy cũng được.
    Chú Lan bước vào. Cây đèn dầu quả h́nh búp măng chiếu sáng lên, mặt chú trông càng xinh lắm. Ngọc ngắm chú lại tưởng đến bức tranh người con gái Nhật cầm chiếc đèn xếp của họa sĩ Ung đang mang to. Nụ cười tự nhiên trở trên môi Ngọc khiến chú tiểu ngước mắt trông thấy, ngượng nghịu lúng túng, đặt cây đèn xuống thư rồi vội bước ra ngoài.
    - Này chú Lan, chú làm ơn cho tôi xin ấm nước nhé.
    Chú tiểu, chân trong chân ngoài quay cổ lại trả lời:
    - Vâng, mời ông ngồi chơi, rồi lát nữa xuống nhà trai xơi nước và xơi cơm.
    - Th́ chú đi đâu vội thế? Hăy vào đây tôi hỏi câu chuyện đă.
    Chú Lan ngần ngừ bước vào:
    - Thưa ông, đây là nhà tổ; sư Tổ thụ trai, nghĩa là xơi cơm ở buồng bên. C̣n khách thập phương th́ xơi cơm nước ở nhà trai, cũng như nhà khách của các ông.
    - Phải đấy, chú giảng nghĩa cho tôi biết ít nhiều phong tục nhà chùa. Này chú, ở nhà Tổ th́ thờ các sư Tổ, nhưng hai gian bên cạnh này thờ ai thế?

    - Đấy là các hậu. Nghĩa là những người không có thừa tự, bầu hậu ở chùa th́ nhà chùa cúng cho.
    Có tiếng guốc lộp cộp ở ngoài hiên. Ngọc nh́n ra: Một vị ḥa thượng ḿnh mặt áo vải nâu rộng, chân đi đôi guốc gốc tre già, tay chống cái gậy trúc, ung dung bước vào.
    Ngọc đứng dậy chấp tay vái:
    - Lạy bác ạ.
    - Cháu đấy à? Cháu đă được nghỉ hè rồi?
    - Vâng.
    - Me cháu được mạnh chứ?
    - Cảm ơn bác, me cháu nhờ giời vẫn mạnh.
    Chú Lan nghe Ngọc nói, tủm tỉm cười, đi ra. Mấy phút sau chú bưng lên thau nước, Ngọc trông thấy vội vàng đứng ra hiên:
    - Cám ơn chú, chú để đấy cho tôi.
    Sư cụ nói tiếp:
    - Sao không lấy ghế đẩu? Chú không thấy thầy ấy vận quần áo tây à?
    Ngọc đỡ lời:
    - Được, bác để mặc cháu.
    Rồi trỏ vào cái khăn mặt vải ta nhuộm màu nâu c̣n mới, hỏi chú tiểu:
    - Khăn của chú đấy chứ, chú Lan?
    - Thưa ông, khăn mới lấy ở ḥm ra đấy ạ.
    Sư cụ mắng:
    - Sao không lấy khăn mặc bông để thầy ấy dùng?
    Rồi quay lại hỏi Ngọc:
    - Cháu mới đến nhà chùa mà đă biết tên chú ấy là Lan?
    - Thưa bác, cháu gặp chú Lan hỏi chuyện nên biết.
    Lúc đó Ngọc lại thấy chú tiểu cười. Liền hỏi thầm:
    - Sao chú cười tôi?
    Lan khẽ đáp:
    - V́ thấy ông xưng cụ là bác. Ông nên bạch cụ. Đă xuất gia tu hành th́ người nhà dẫu thân đến đâu cũng không nhận được họ.
    Ngọc mỉm cười:
    - Thế à? Cảm ơn chú, nhé. Xưa nay tôi không hỏi tường tận nên không biết.
    Một lát, chú Mộc lên mời Ngọc xuống nhà trai ăn cơm. Ngọc đứng lên xin phép sư cụ rồi theo chú tiểu đi qua sân, tới một nếp nhà ngang dài đến mười gian, nhưng chỉ để ba gian làm nhà tiếp khách thập phương, c̣n th́ ngăn ra từng buồng làm pḥng ngủ. Ở đây bài trí có phần lịch sự hơn ở nhà Tổ: gian giữa, giáp cái sạp gỗ mít, kê một cái bàn, và đôi tràng kỷ lim lâu ngày đă đen bóng. Trên xà treo một cái đèn ba giây, có chụp thủy tinh men trắng. Hai bên kê sát từ tường ra tới gưỡng cửa ba bộ ghế ngựa quang dầu ghép liền với nhau.

    Ngọc nhác nh́n mâm cơm đặt trên bàn mủm mỉm cười. Buổi tối thấy nhà chùa có vẻ náo nhiệt, nhộn nhịp, kẻ lên người xuống, lách cách bát đĩa, nồi mâm, chàng vẫn tưởng các chú tiểu sửa soạn một bữa tiệc sang để thết khách quư. Ai ngờ trên chiếc mâm gỗ vuông chỉ lỏng chỏng có đĩa dưa, đĩa cà và đĩa muối vừng.
    Lúc đó chú Lan bưng lên một bát đậu phụng kho tương, khói bay nghi ngút. Chú hơi cau mặt, hỏi chú Mộc:
    - Sao chú không bảo bà Hộ rán đậu?
    - Dầu lạc hết rồi, mai mới mua được.
    Chú Lan quay lại nói với Ngọc:
    - Thưa ông, bữa nay ông hăy xơi tạm. Nếu mai ông muốn dùng cơm mặn, xin bảo bà Hộ làm riêng để ông dùng.
    Ngọc tươi cười đáp:
    - Cảm ơn chú, nhưng tôi thích ăn cơm chay.
    - Ông quen ăn mặn nên dùng vài bữa cho biết mùi, chứ ông ăn măi cơm chay thế nào được.
    - Được chứ. Bên tây cũng có người chỉ ăn rau cùng hoa quả quanh năm mà lại khỏe mạnh hơn là ăn thịt.
    - Thế à, thưa ông? Nếu vậy càng hay.
    - Không những tôi thích ăn chay, tôi lại muốn xin phép cụ được cùng ăn với hai chú cho vui.
    Chú Lan cười:
    - Thế không được.
    - Sao vậy? Tôi chỉ muốn nếm mọi sự tham khổ của đạo Phật, v́ tôi thấy tôi yêu đạo Phật lắm, nhất từ ngày tôi bị....
    Nói đến đấy, Ngọc ngừng ngay lại. Suưt nữa chàng đem chuyện riêng của ḿnh ra thổ lộ với chú tiểu. Ngọc không hiểu v́ đâu lúc mới gặp chú Lan chàng đă có ḷng quyến luyến, và, như người gặp bạn thân, muốn đem hết những sự đau đớn phiền muộn của ḿnh cùng chú chia xẻ.
    Ngọc ngồi âm thầm nghĩ ngợi, h́nh như đương ôn lại một quăng đời dĩ văng th́ chú Lan đă xới bát cơm đặt lên mâm, nói:
    - Mời ông xơi cơm.
    - Cảm ơn chú. Sao chú bảo tôi không thể ngồi ăn với các chú được?
    - Thưa ông, có hai cớ: một là, như thế người ta cười, hai là, chúng ta đă tu hành, th́ không phải ăn kham khổ, mà lại không được ngồi cùng mâm với...
    - Với người trần tục, phải không?
    - Nghĩa là người không tu hành. Như đến mai có dọn cơm ông ngồi xơi hầu cụ cũng phải bưng hai mâm, chứ không được ngồi cùng mâm với cụ.
    - Lạ nhỉ? Nhưng nếu như tôi cũng đi tu th́ được chứ?
    Chú Lan mỉm cười:
    - Vâng, nếu ông thụ giới, nhưng khi nào ông lên chức sư cụ th́ mới được, nghĩa là ít ra cũng ba mươi năm nữa.
    Lúc đó nghe có tiếng mơ. Chú Lan vội vàng chạy lên nhà tổ. Ngọc cũng bắt đầu ăn cơm. Quay ra phía bên thấy chú Mộc đứng khoanh tay, Ngọc liền hỏi:
    - Sao chú Lan nghe tiếng mơ lại chạy hấp tấp đi đâu thế?
    - Bẩm, sư tổ gọi.
    - Cụ gơ mơ gọi à?

    - Vâng. Nếu có hiệu lệnh mà không thưa khiến cụ đánh đến tiếng thứ tư th́ chúng tôi phải ra ngay sân qú để chịu tội.
    - Luật nhà chùa uy nghiêm nhỉ?
    - Chả cứ chúng tôi, đến sư bác, sư ông cũng vậy. Năm ngoái sư ông đến đây cũng quỳ đến nửa ngày.
    - Thế à? Vậy bây giờ sư ông đâu?
    - Bẩm, cụ cho đi trụ tŕ ở chùa gần đây.
    - Vậy ở đây chỉ có chú với chú Lan?
    - Vâng.
    - Chắc rồi hai chú cũng lên sư bác chứ ǵ?
    - Thưa ông, tôi th́ c̣n lâu lắm. Nhưng chú Lan rất sáng dạ. Mới thụ giới hai năm nay kinh kệ đă thông lắm. Có lẽ ít nữa thế nào cũng được lên sư bác.
    - Bẩm nghe đâu chú ấy ở Ninh B́nh, cha mẹ mất cả.
    - Nhưng ḱa, sao chú không đi ăn cơm?
    - Thưa ông, ở chùa chỉ ăn có hai bữa, một bữa sáng sớm, một bữa đúng ngọ.
    - Thế không đói à?
    - Khổ hạnh lâu ngày quen đi chứ. Chính phép nhà chùa, th́ chỉ dùng được một bữa cơm trưa mà thôi.
    - Nhưng tối chắc đó chỉ là luật pháp nhà chùa, đă dễ ai tuân theo.
    - Ấy, những người không tu hành vẫn đều tưởng thế. Có người lại ngờ chúng tôi ăn thịt, ăn cá nữa, nhưng chẳng bao giờ có thế. Nhất là ở đây sư tổ tôi lại nghiêm giới lắm. Sai một tí là cụ phạt ngay.
    Ngọc phần th́ đói, phần th́ cơm chay lạ miệng, nên ăn ngon lắm. Chàng nghĩ bụng: cứ bảo ở chùa kham khổ, nhưng đậu, vừng cùng dưa, cà chẳng kém ǵ thịt cá. Tự nhiên trong trí Ngọc nẩy sinh ra cái ư tưởng muốn xa lánh chốn phồn hoa.
    Ngoài sân ánh trăng chiếu lờ mờ, rặng tường hoa lồng bóng xuống lối đi lát gạch, mấy cây đại không lá ẻo lả, uốn thân trong vườn sân um tươi. Vạn vật có vẻ dịu dàng như muôn màu thiền êm đềm tịch mịch....
    (Còn tiếp)

  8. #258
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Văn phong thật trong sáng

    Cám ơn chị 7CM post truyện này cho ACE đọc hết tháng ...Giêng, nghe chị?
    Có một điều hay là ở mỗi lứa tuổi, sự rung cảm cũng như nhận thưc về một quyển sách có sự khác biệt thật lạ. Ngày còn bé thì đọc...rau ráu cho hết truyện để đoc quyển khác - "trẻ người" nó thế đấy! - dù là cũng nhận biết cốt truyện hay, lời văn thật lôi cuốn - "cuốn" cái ào! Một đêm ngốn một quyển như chơi -
    Bây giờ đọc thì lại từ từ, như sợ bỏ xót cái cảnh vật đang diễn ra, như muốn chính mình ngửi đựơc mùi "lúa chín", được leo lên con dốc sỏi, dừng chân ngắm ngôi chùa mờ ảo trong buổi chiều tàn...
    Xa xôi lắm mà lại nghe thân thiết vô cùng! Đó có phải gọi là KÝ ỨC?

  9. #259
    Vân Nương
    Khách

    Tiếng Xưa ngọt và trong như tiếng chuông chùa Long Giáng trong truyện

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Cám ơn chị 7CM post truyện này cho ACE đọc hết tháng ...Giêng, nghe chị?
    Có một điều hay là ở mỗi lứa tuổi, sự rung cảm cũng như nhận thưc về một quyển sách có sự khác biệt thật lạ. Ngày còn bé thì đọc...rau ráu cho hết truyện để đoc quyển khác - "trẻ người" nó thế đấy! - dù là cũng nhận biết cốt truyện hay, lời văn thật lôi cuốn - "cuốn" cái ào! Một đêm ngốn một quyển như chơi -
    Bây giờ đọc thì lại từ từ, như sợ bỏ xót cái cảnh vật đang diễn ra, như muốn chính mình ngửi đựơc mùi "lúa chín", được leo lên con dốc sỏi, dừng chân ngắm ngôi chùa mờ ảo trong buổi chiều tàn...
    Xa xôi lắm mà lại nghe thân thiết vô cùng! Đó có phải gọi là KÝ ỨC?
    Lời bình của chị Tiếng-Xưa ngọt như nước giếng, trong như tiếng chuông chùa mà chính tay chú tiểu Lan thỉnh, và đẹp như những bài thơ chị Tigon góp ý trên kia.
    Kể và nghe chuyện xưa mà lại như kể chuỵên bây giờ.
    Ngày xưa là mộng
    Bây giờ trong mơ...

  10. #260
    Vân Nương
    Khách

    Hồn Bướm Mơ Tiên Phần II

    Kính thưa quí vị,
    Hình như phần II, chị BCM đã post ở mục nào đó rồi. Như Vân xin post lại để vị nào chưa xem thi xem và giữ cho truyện được liên tục ạ.

    Hồn Bướm Mơ Tiên – Phần II
    Tác gỉa Khái Hưng
    ------
    Sáng hôm sau, Ngọc đương ngủ say, bỗng tiếng chuông chùa inh ỏi đánh thức. Ngọc giật ḿnh, mở choàng mắt, ngơ ngác, không nhớ ḿnh nằm ở đâu. Thấy chú tiểu Mộc bưng đặt thau nước trên chiếc ghế đẩu, Ngọc chợt nhớ ra và hỏi:
    - Mấy giờ rồi chú?
    - Thưa ông, vào khỏang cuối giờ dần, sang đầu giờ măo.
    Ngọc nghe nói, mỉm cười, súng sính bộ quần áo "pijama" ra hiên rửa mặt. Trong vườn trước sân, các lá sắn h́nh hoa thị c̣n đọng giọt sương lóng lánh. Dưới chân đồi một ḍng nước bạc thấp thoáng lượn trong sương mù.
    Mặc xong quần áo, Ngọc vội vàng lên chùa.
    Trên chiếc bục gỗ, trải chiếu đậu, sư cụ ngồi tụng kinh, mắt đâm đâm nh́n thẳng vào quyển sách có chữ to đặt trên cái kỷ nhỏ gỗ mộc. Tay phải sư cụ gơ mơ như để chấm câu, cứ đọc bốn chữ lại đánh một tiếng. Tay trái sư cụ đặt trên quyển Kinh, thỉnh thoảng lại rời trang giấy, nhắc chiếc dùi gơ vào thành cái chuông con h́nh dáng như cái lon sành.
    Sư cụ có vẻ tôn nghiêm lắm. Bao nhiêu tâm trí thu cả vào quyển Kinh, không hề thấy cụ liếc mắt ra chỗ khác. Các pho tượng ngồi trên bệ gạch như đương lắng tai nghe, có vẻ trầm tư mặc tưởng.
    Tiếng kinh du dương, mùi trầm ngào ngạt, Ngọc tưởng tượng sống trong một thế giới khác, thế giới mộng ảo thần tiên... Bỗng một tiếng chuông. Ngọc giật ḿnh ngỏanh lại. Theo tiếng ngân, chàng lần tới một cái bậc gạch bên tả, rón rén lần từng bước leo lên cái gác chuông con. Tới bận thượng cùng, vừa nhô đầu lên, chàng nghe có tiếng "đà Phật" rồi kế tiếp một tiếng chuông. Ngước mắt nh́n, chàng gặp chú Lan tay cầm chiếc vỗ gỗ.

    Thấy Ngọc, Lan hơi đỏ má, mỉm cười ngả đầu chào.

    Đôi bạn mới gặp nhau hôm qua nay đă như có chiều thân mật. Song chú tiểu vẫn chăm chú vào phận sự: đọc đứt một câu lại đánh chuông. Những câu niệm Phật ấy dần dần ngắn bớt, và những tiếng chuông kế tiếp một lúc một thêm gần nhau cho tới khi đổ hồi.

    Ngọc đứng chờ đến mười lăm phút cho chú tiểu đánh xong hồi chuông cuối cùng, đặt vồ xuống gác.
    - Sao chú phải cầu kinh thế mới đánh được chuông?
    Lan cười:
    - Đánh chuông phải đọc thần chú, chứ.
    - Thần chú! Hay nhỉ?
    - Nghĩa là mười câu niệm Phật, ba hồi, một trăm hăm ba tiếng.
    - Vậy nhớ được cũng khó lắm nhỉ?
    - Phải học thuộc ḷng chứ.
    - Những ba hồi, một trăm hăm ba tiếng! Thảo nào măi bây giờ mới dứt hồi. Tiếng chuông thứ nhất của chú làm tôi thức giấc. tôi tiếc quá, v́ đương giở cái chiêm bao.
    Lan dịu dàng hỏi:
    - Thưa ông, chiêm bao lành hay dữ?

    - Chiêm bao thú lắm. Tôi thấy tôi đi với một người sư trẻ tuổi, chỉ vào trạc tuổi chú mày mà thôi. Chúng tôi đi trên con đường quanh co ngoắt ngoéo, ở giữa hai trái đồi. Cây cối um tùm, ánh trăng chiếu sáng qua những khe lá, bóng in xuống đất như gấm như hoa. Một lát sau chúng tôi đến một cảnh bồng lai. Dưới chân một ngọn núi, ḍng nước chảy róc rách như tiếng gơ mơ, tên cành, chim hót véo con, bên ḿnh, ai cười khanh khách. Tôi quay đầu lại, th́ lạ quá! Bạn tôi đă biến thành một trang tuyệt thế giai nhân... Ấy chính lúc đó, tiếng chuông của chú làm tôi thức giấc.
    Chú Lan bẽn lẽn:
    - Mộng mị của ông đầu Ngô, ḿnh Sở đến buồn cười!
    - Lạ nhất là người con gái ấy lại là chú.
    Chú tiểu hai má ửng đỏ. Chú cười sằn sặc như muốn giấu hổ thẹn rồi đáp lại:
    - Nam mô A di đà Phật! Kẻ đă quả quyết xuất gia tu hành th́ trai cũng thế mà gái cũng thế, có khác chi. Vậy bây giờ giá đức Thích già có dùng phép mầu nhiệm bắt tiểu này hóa ra làm gái, cũng không có ǵ thay đổi cả, kia mà. Tôi c̣n nhớ một hôm sư tổ giảng sự tích Phật, có dạy rằng:
    "Phật b́nh sinh đối với đàn bà, con gái vẫn có bụng nghi ngờ, cho rằng bọn họ không những không đủ tư cách để tu hành được trọn vẹn mà lại thường làm sự ngăn trở sự tu hành của những kẻ thành tâm mộ đạo. Cho nên ngài thường dạy các môn đồ đối đăi với đàn bà con gái rất nên cẩn thận, phải xa lánh họ và ra công ngăn ngừa cho khỏi mắc vào lưới dục t́nh."
    Sư tổ lại theo gương Phật mà dạy chúng tôi rằng: "Đối với đàn bà con gái phải coi họ như mẹ ḿnh, khi họ hơn tuổi, hay bằng tuổi ḿnh, và nếu họ kém tuổi ḿnh th́ nên coi em ruột ḿnh, lúc nào cũng phải yên tâm yên trí như thế mới mong tránh được sự cám dỗ."

    Tôi đă hết sức luyện tâm trí tôi được như lời sư tổ dạy, nên tôi coi đàn ông hay đàn bà không khác nhau chút nào, và ví phỏng bây giờ tôi hóa ra làm con gái, tôi cũng không biết là trai hay gái, chỉ nhớ rằng ḿnh là người xuất gia tu hành mà thôi."

    Ngọc ngờ Lan là gái, nên bịa đặt ra câu chuyện chiêm bao để ḍ ư tứ. Khi nghe Lan cố lấy giọng tự nhiên, diễn lời Phật dạy, Ngọc lại càng ngờ lắm. Chàng vừa cười vừa bảo chú tiểu:

    - Chú cứ dốc ḷng cầu nguyện được căi nam vi nữ đi, đức Thích già sẽ chuẩn y cho sự ước vọng của chú được thành sự thật đấy.
    Lan có vẻ ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên hỏi Ngọc:
    - Đời nay có thể có bậc Quan Âm Thị Kính không nhỉ?
    Ngọc ngơ ngác hỏi lại:
    - Thị Kính là ai thế, chú?
    Lan mỉm cười:
    - Vậy ra về đạo Phật ông kém cỏi lắm nhỉ? Thế mà muốn đi tu sao được! Bà Thị Kính tức Quan Âm, là một người Triều Tiên cải dạng nam trang để xuất gia đầu Phật...Chắc nay trong đám phụ nữ chả ai có gan dám cải dạng như thế.
    Ngọc ngẩn người ra, nghĩ vơ nghĩ vẫn có ư buồn rầu. Quay lại th́ Lan đă bước xuống thang.
    - Chú xuống đấy à?
    Vâng, tôi đi thắp hương.
    ( Hết phần II)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 4 users browsing this thread. (0 members and 4 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •