Page 30 of 304 FirstFirst ... 202627282930313233344080130 ... LastLast
Results 291 to 300 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #291
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Nữ Danh ca Tâm Vấn là vợ Bác sĩ nguyễn Đan Quế !

    Ba nữ danh ca trong ban , Kim Tước lớn tuổi nhất , nổi tiếng ở Hà Nội từ thập niên 50 cùng thời với Tâm Vấn , Thái Thanh , Thái Hằng , Khánh Ngọc
    Xem tin hôm nay , Tigon mới biết nữ danh ca Tâm Vấn là phu nhân của bác Sĩ Nguyễn Đan Quế

    Bà Tâm Vấn, vợ của BS Quế cho chúng tôi biết t́nh trạng của ông như sau:

    Nghe cuộc nói chuyện của RFA với bà Tâm Vấn

    Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dơi t́nh trạng của BS Nguyễn Đan Quế và thông báo đến quư vị ngay khi có những tin tức mới nhất, xin quư vị đón theo dơi.
    Xin gửi đến Bà Tâm Vấn ḷng mến phục ông bà của chị em chúng tôi .

    Tigon
    Last edited by Tigon; 01-03-2011 at 01:03 AM.

  2. #292
    Thim7CM
    Khách

    Danh Ca với Chiến Sĩ

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Xem tin hôm nay , Tigon mới biết nữ danh ca Tâm Vấn là phu nhân của bác Sĩ Nguyễn Đan Quế



    Xin gửi đến Bà Tâm Vấn ḷng mến phục ông bà của chị em chúng tôi .

    Tigon


    [URL="Nghe cuộc nói chuyện của RFA với bà Tâm Vấn"/URL]
    "Cho hay Danh Sĩ với Giai Nhân, một kiếp hoa nghiêm nặng nợ"
    Danh Ca Kim Tước vốn là phu nhân của một Hải Quân Đại Tá đã từng là giáu trong ban giảng huấn tại Trường HQ Nha Trang.

  3. #293
    Thim7CM
    Khách

    Đính chính typo

    Quote Originally Posted by Thim7CM View Post
    "Cho hay Danh Sĩ với Giai Nhân, một kiếp hoa nghiêm nặng nợ"
    Danh Ca Kim Tước vốn là phu nhân của một Hải Quân Đại Tá đã từng là giáu trong ban giảng huấn tại Trường HQ Nha Trang.
    Xin đính chính, đọc là :
    Cho hay Danh Sĩ với Giai Nhân, một kiếp hoa nghiêm nặng nợ" (*)
    Danh Ca Kim Tước vốn là phu nhân của một Hải Quân Đại Tá đã từng là giáo sư trong ban giảng huấn tại Trường SVSQ/HQ Nha Trang.
    TBCM

    (*) trích trong bài tưa truyện Kiều của Chu Manh Trinh.

  4. #294
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Không ..chờ đươc nưã!

    Xin chị Vân Nương lượng thứ, truyện sắp tới đoạn kết rồi phải không? Chị có làm "xiêng" thì xiêng cho trót nhe chị, poste tiếp dùm đi. Chờ lâu sốt ruột, coi chừng em phải viết "Hồn Bướm Mơ tiên , The sequel" à nhe!
    Thú thật thì tình hình đang "nóng bỏng" khắp nơi, lâu lâu chạy trốn vào thread Hà Nội với Sàigòn cuả chị Tigon để tìm lại những "nét đẹp" vẫn còn hiện hữu trong tâm tưởng chúng ta!

  5. #295
    Vân Nương
    Khách

    Tiếng Xưa thân mến

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Xin chị Vân Nương lượng thứ, truyện sắp tới đoạn kết rồi phải không? Chị có làm "xiêng" thì xiêng cho trót nhe chị, poste tiếp dùm đi. Chờ lâu sốt ruột, coi chừng em phải viết "Hồn Bướm Mơ tiên , The sequel" à nhe!
    Thú thật thì tình hình đang "nóng bỏng" khắp nơi, lâu lâu chạy trốn vào thread Hà Nội với Sàigòn cuả chị Tigon để tìm lại những "nét đẹp" vẫn còn hiện hữu trong tâm tưởng chúng ta!
    Xin đa tạ thịnh tình Tiếng Xưa dành cho chị Tigon và cho tôi.
    Hồn Bướm Mơ Tiên chỉ còn phần thứ XI, tức là phần kết nữa thôi. Mà đoạn kết là tất cả. Ai cũng ngóng chờ...
    Vân biết rằng bên ngoài đang diễn tiến những chuyện nóng bỏng, cho nên VietLand mới lập ra hai tiết mục iải trí là Truyện Hà Nội và Saigon thủa ấy để các chiến sĩ vào giải lao.... như có máy lạnh có thơ, có nhạc, có người kể chuyện ngày xửa ngài xưa...
    Nói đùa cho vui, vân sắp kể nha.....

  6. #296
    Vân Nương
    Khách

    Hồn Bướm Mơ Tiên - phần XI - Kết

    Ánh trăng tháng chạp trong vắt chiếu qua rặng lim um tùm. Mấy cây trầu chung quanh vườn sắn xơ xác cành khô. Luồng gió thoảng qua, lá vàng rơi lác đác...

    Lan ngồi sưởi th́ thầm đọc kinh, thỉnh thoảng lại đặt quyển sách xuống, ngơ ngác nh́n. Tiếng lá rụng trên vườn sắn như có mănh lực khiến Lan ôn lại những mẩu đời kư văng, Lan nhắm mắt, trí lại tưởng tượng ra cái cảnh lá rụng khi sang chùa Long Vân, cái cảnh bên bờ suối mấy gốc thông già gió chiều hiu hắt, lá thông khô, theo ḍng suối trôi đi...

    Lá rụng!

    Từ đó đến nay đă qua sáu tháng. Lan trải bao buồn, nhớ, mừng, lo.

    Trong khoảng mười hôm đầu, Lan ủ rủ âu sầu. Rồi dần dần ngày đêm vui đạo Phật, ḷng cũng nguôi nguôi.

    Tuy những khi chiều tà gió thổi, đêm khuya thức giấc, trăng mọc đầu non, dung nhan người bạn cũng c̣n phảng phất trong tâm hồn, nhưng đạo từ bi vẫn thắng nổi ái t́nh. Chỉ ít lâu là ảnh ai đă mờ hẳn trong trí nghĩ. Rồi buồn nhớ đổi ra mừng vui. Lan hớn hở rằng đă qua được một bước khó khăn trên con đường tu hành.

    Lá rụng!

    Tiếng lá tí tách trên bờ rào khô bỗng gợi tới chuyện cũ đă hầu quên. Lan nghĩ mà lo, lo một ngày kia bí mật của ḿnh sẽ bị khám phá. Biết đâu trong khi vui anh em, chàng chẳng thuật câu chuyện gặp gỡ. Nếu chàng quên, nhưng nào chàng có quên được! Đă có một lần chàng đi xe đạp đến gần chùa, rồi nghỉ ở quán một lúc rồi lại quay xe trở về Bắc. Tuy Lan cho là Vân trông lầm, nhưng tâm trí Lan vẫn th́ thầm với Lan rằng đó là chuyện thực.

    Mặt trời đă xế về tây. Một luồng gió lạnh.

    Lá rụng!

    Lan rùng ḿnh ngơ ngác nh́n quanh, như sợ có người đứng nghe trộm được nhưng ư nghĩ bất chính của ḿnh. Lan cố không tư tưởng nữa, muốn theo gương sư cụ ngồi tĩnh tọa để t́m chân lư.

    Bỗng có một tiếng sột soạt sau lưng. Lan quay lại. Ngọc đương rón rén đi tới. Lan mừng quưnh thốt nhiên kêu rú lên:
    - Ông Ngọc!
    Ngọc khẽ gật, không trả lời. Lan sực tỉnh, bẽn lẽn, trách bạn:
    - Ông đă hứa với tôi rằng ông quên, sao ông c̣n lên?
    Ngọc mỉm cười, đáp:
    - Tôi vẫn cố quên, nhưng nào có quên được!
    Rồi Ngọc buồn rầu, kể lể:
    - Nếu chú thấu nổi đau đớn, khổ sở của tôi th́ chú cũng saÜn ḷng tha thứ cho tôi.
    - Mời ông hăy vào chùa chào cụ, cụ nhắc đến ông luôn... Cụ nhớ ông lắm.
    Ngọc vội gạt:
    - Không, không. Tôi không lên thăm cụ. Tôi chỉ lên thăm chú một lát rồi lại về ngay bây giờ.
    Lan đỏ bừng mặt, Ngọc tưởng Lan xấu hổ, nhưng chính Lan sung sướng quá.
    Ngọc nói tiếp:

    - Tôi lên thăm chú, vẫn biết đối với lời hứa, đối vời lời thề, tôi rất có lỗi, mà nhất đối với đời tu hành của chú, tôi rất là người có tội. Nhưng chắc Phật tổ cũng thấu ḷng chân thành, rơ nỗi đau đớn của tôi mà xá tội cho tôi.

    Lan mắt lờ đờ nh́n phía xa:
    - Nhưng gần tối rồi, ông về bằng ǵ?
    - Tôi về bằng xe đạp. Xe tôi để tựa ngoài hàng rào kia.
    - Nhưng... Từ đây về Bắc cũng đă xa rồi, lại c̣n từ Bắc về đến Hà Nội, ông đạp sao nổi?
    - Cũng phải nổi. Lần này là lần thứ ba rồi, hai lần trước tôi cũng đă lên, nhưng lại về ngay, sợ hăi, không dám vào thăm chú.
    - Giá lần này ông cũng về ngay th́ phải.
    Ngọc không để ư đến câu trả lời của Lan, lại gần đứng tựa vào cây trầu, ngay chỗ Lan ngồi, nh́n Lan, không nói.

    Lá rụng!

    Lan giật ḿnh bảo bạn:
    - Nhỡ cụ biết...

    Ngọc vẫn nh́n Lan, đôi mắt âu yếm, nồng nàn:

    - Cụ biết th́ ta thú tội với cụ là cùng chứ ǵ.

    Lan cười nhạt, nói:
    - Tôi tưởng ông là bậc quân tử đáng kính, đáng tôn. Ai ngờ thắm thoát mới sáu tháng giời, ông đă quên được lời thề.
    Ngọc nghiêm sắc mặt trả lời:
    - Chỉ v́ tôi không quên được lời thề, nên tôi mới khổ. Bản tính con người là quên. Mà muốn đi tới hạnh phúc th́ càng phải quên. Nếu tôi quên được hết, quên lời thề, quên cái đêm trăng rọi trên đồi, quên lời ăn tiếng nói của chú, quên sự gặp gỡ của đôi ta, quên chú, quên hết, th́ đâu đến nổi... Nhưng trái lại, tôi nhớ, tôi tưởng tượng như mọi sự vừa mới xảy ra hôm qua, nào phải chăng tôi sống trong cảnh mộng?

    Lan ngồi nghe, cặp môi hơi hé mỉm cười, mắt lim dim như đương thiu thiu trong giấc mộng.
    Ngọc nói, lời rầu rầu, se sẽ, như người ru em.
    Mặt trời đă gần lặn sau đồi, mặt trời lạnh lẽo mùa đông. Gió chiều thỏang qua.

    Lá rụng!

    Lan mở bừng mắt, thở dài:
    - Không, không bao giờ thế.
    Ngọc vẫn như người mê man, nói luôn:
    - Phải, nào phải đâu tôi sống trong cảnh mộng, sáu tháng tôi ở xa chú, tôi coi như sáu năm...
    Lan giọng hơi run run:
    - Ông điên mất rồi, ông tha lỗi cho tôi, nhưng thực ra ông điên mất rồi, ông nên cưỡi xe đạp trở về ngay không cụ biết th́ bí mật đến tiết lộ mất, v́ ông điên mất rồi.

    Ngọc cười gằn:

    - Tôi về ngay đây, nhưng tôi thú thực với chú rằng không bao giờ trí tôi lại sáng suốt như bây giờ. Những lời tôi nói với chú, tôi nguyện có Phật tổ chứng minh, thật ở tận đáy tâm can mà ra. Tôi vẫn biết ḷng chân thành của tôi không thể cảm được linh hồn chú, nên hôm nay tôi chỉ lên để từ biệt chú một lần cuối cùng mà thôi. Từ nay kẻ bắc người nam, xin khôn gặp mặt nhau nữa.
    Lan hai tay bưng mặt, nước mắt ràn rụa ướt cả vạt áo. Lan cố giữ linh hồn lănh đạm, nhưng chỉ giữ được đến thế.

    - Ngọc vội cúi xuống đỡ tay Lan, kêu van:
    - Ngọc xin lỗi Lan. Đấy Lan nghĩ mà xem. Lan có thể không yêu Ngọc được đâu. Cặp linh hồn đôi ta như một điệu âm nhạc, không cảm động nhau sao được?
    Dưới chân đồi, mấy đứa trẻ mục đồng cưỡi trâu về chuồng, cười đùa vui vẻ. Trên cây trầu, đàn chim sẻ đuổi nhau tiếng kêu chiếp chiếp.

    Lá rụng!

    Lan đứng phắt dậy, khẽ ẩy bạn ra:
    - Không, không bao giờ như thế được!
    Ngọc lắc đầu, thở dài:
    - Tôi thương hại chú quá. Tôi cũng đáng thương, nhưng chú c̣n đáng thương gấp trăm, gấp ngh́n lần. Linh hồn chú bị ái t́nh và tôn giáo, hai bên lôi kéo, mà lạy Trời, lạy Phật, hai cái mănh lực ấy lại tương đương, nên tâm trí chú càng bị thắt chặt vào hai tṛng...

    Lan nhíu đôi lông mày lùi lại một bước:
    Thôi, ông đừng nói nữa, mỗi lời nói của ông như đốt xé ruột gan kẻ tu hành này. Ông nên về ngay đi.
    Ngọc dịu dàng:
    - Vâng th́ tôi về. Xin kính chào chú ở lại nhé.
    Nói xong, Ngọc quay đi. Lan ngồi xuống bưng mặt khóc. Ngọc rón rén trở lại, yên lặng đứng ngắm Lan.
    Mặt trời đă lặn sau dăy đồi tây. Vạn vật nhuộm màu ảm đạm.

    Lá rụng!

    Lan mở choàng mắt, ngơ ngác nh́n. Rồi mỉm cười:
    - Ông vẫn chưa về?
    - Lan coi, Lan đuổi Ngọc về, mà Lan vẫn c̣n mừng Ngọc ở lại. Trí Lan đi một đường, tâm Lan đi một lối. Ngọc thương Lan, Ngọc muốn hy sinh v́ Lan, nhưng chẳng biết xử trí ra sao bây giờ.
    Lan đăm đăm nh́n về phía chùa, se sẽ nói:
    - Quên, phải quên.
    - Nhưng nào quên được?
    - Nếu thế th́ chỉ có một cách bỏ chùa đi trốn.
    Lan sợ Ngọc hiểu lầm, nói tiếp luôn:
    - Bỏ chùa đi trốn, đến tu một chùa khác, một ngôi chùa trên thượng du.
    Ngọc có vẻ sợ hăi, vội gạt:
    - Không nên. Nếu Lan đi th́ Ngọc sẽ chết khô héo mất. Ngọc chẳng dám mơ màng nọ kia, chỉ ao ước thỉnh thoảng lên chùa nh́n thấy mặt Lan đủ rồi. Vậy xin Lan cứ ở đây tu hành, rồi ngày Ngọc được nghỉ, lại cho phép Ngọc phóng xe đạp lên chùa thăm Lan, Lan có ưng như thế không?
    Lan mỉm cười:
    - Nếu được măi như thế?
    - Tôi xin thề với Lan rằng tôi giữ được măi như thế. Tôi xin viện Phật tổ tôi thề với Lan rằng suốt một đời, tôi sẽ chân thành thờ trong tâm trí cái linh hồn dịu dàng của Lan.
    - Thế nghĩa là thế nào?
    - Nghĩa là suốt đời tôi, tôi không lấy ai, chỉ sống trong cái thế giới mộng ảo của cái t́nh lư tưởng, của ái t́nh bất vong bất diệt.
    Lan hai gịng nước mắt đầm đ́a, dịu dàng bảo bạn:
    - Không được. C̣n gia đ́nh ông?
    Ngọc lạnh lùng:

    - Gia đ́nh? Tôi không có gia đ́nh nữa. Đại gia đ́nh của tôi nay là nhân loại, là vũ trụ, mà tiểu gia đ́nh của tôi là... Hai linh hồn đôi ta, ẩn núp dưới bóng từ bi Phật tổ.

    Lan tươi cười, ôn tồn bảo bạn:
    - Tôi không ngờ Phật giáo đă cảm hóa ông đến như thế! Ngọc vui vẻ:
    - Yêu là một luật chung của vạn vật, là bản tính của Phật giáo. Ta yêu nhau, ta yêu nhau trong linh hồn, trong lư tưởng, Phật tổ cũng chẳng cấm đoán đôi ta yêu nhau như thế.
    Lan đưa vạt áo lau nước mắt:
    - Tôi hiểu ông lắm rồi. Tôi xin ông lại nhà kẻo giời sắp tôi.

    Ngọc vui vẻ:
    - Vậy chào Lan ở lại nhé. Ngày khác sẽ gặp nhau...
    Lan nghĩ ngợi nh́n Ngọc, khẽ gật đầu mỉm cười không nói.

    Ngọc từ giă Lan, dắt xe đạp xuống đồi.

    Bây giờ sắc trời d́u dịu, vạn vật như theo tiếng chuông chiều thong thả rời vào quăng êm đềm, tịch mịch.
    Lan đứng chắp tay tụng niệm, mắt lờ đờ nh́n xuống con đường đất quanh co, lượn khúc dưới chân đồi.

    Gió chiều hiu hiu...

    Lá rụng!

    - H Ế T -

  7. #297
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Lá rụng !

    Xem xong câu chuyện , mà tôi hồn như vẫn c̣n ở trên mây ...

    Lá rung ! Chỉ hai chữ nhưng sao mà xúc tác đến thế !

    "Lá rụng !", hai chữ đưa vào phần cuối câu chuyện làm cho ḷng người chơi vơi .

    Lá rụng ! Nhưng t́nh của họ sẽ không bao giờ tàn theo năm tháng !

    Tigon

  8. #298
    Thim7CM
    Khách

    Lá rụng

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Xem xong câu chuyện , mà tôi hồn như vẫn c̣n ở trên mây ...

    Lá rung ! Chỉ hai chữ nhưng sao mà xúc tác đến thế !

    "Lá rụng !", hai chữ đưa vào phần cuối câu chuyện làm cho ḷng người chơi vơi .

    Lá rụng ! Nhưng t́nh của họ sẽ không bao giờ tàn theo năm tháng !

    Tigon
    Lá rụng !

    tiếng chuông ngân
    lòng ai xa vằng
    chơi vơi não nề
    vang rền
    rừng thẳm sơn khê
    Ngọc Lan nở đoá
    nõn nà thiên hương
    Dù chưa
    đá biết
    tuổi vàng.
    Tâm hồn đã tới
    niết bàn
    cùng nhau.
    Ngàn thu
    Lá Rụng
    thưa mau !

  9. #299
    Administrator Thương Dân's Avatar
    Join Date
    30-07-2010
    Posts
    898
    Chào các chị Vân Nương, Thim7CM và Bà Hai Cần Thơ,

    Các chị nên ghi danh làm thành viên đi. Post của chị Thim7CM là post cuối của khách hải ngoại trên diễn đàn rồi đó.

    Các chị xem thông báo về việc ghi danh và đăng bài thảo luận sẽ rơ:

    http://www.vietlandnews.net/forum/sh...o-lu%E1%BA%ADn

    Thân,

    QD

  10. #300
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Bóng Thời Gian

    Chương 1


    Đan Thụy ngồi trước ti vi . Cô hơi ngả người ra sau nh́n lên màn ảnh . Đôi mắt đen láy chợt khép lại như thưởng thức điệu nhạc d́u dặt đầy trữ t́nh.

    Đây là bộ phim ca nhạc cô vừa mượn được của nhỏ bạn . Nó cứ bắt chiều nay phải trả . Nên dù rất buồn ngủ, cô cũng tranh thủ xem cho hết .

    Đan Thụy rất thích những bản t́n ca du dương, lăng mạn . Cô hơi nhắm mắt, nụ cười mơ mộng phảng phất trên đôi môi mọng .

    Ngoài kia mưa lất phất rơi làm không khí lạnh . Thật là một không gian thi vị bay bổng.

    Nhưng Đan Thụy không sống với thế giới của ḿnh được lâu . V́ cửa pḥng bị đẩy cái ào . Rồi Tú Vân nhún nhẩy đi vào . Theo sau là Minh Khoa . Cả hai h́nh như mới ở cửa hàng bách hóa về, v́ trên tay là một lô những goí đồ lỉnh kỉnh .

    Tú Vân quăng tất cả xuống bà . Ngồi tréo chân dựa người ra ghế:

    - Ối, mệt quá trời -

    Rồi, làm như không có mặt Đan Thụy ở đó, cô với tay mở hộp bánh nhai nhóp nhép . Miệng đầy bánh, cô quay lại Minh Khoa

    - Ngồi đây nè anh.

    Đan Thụy ngồi im, không biết phải làm thế nào, cô cắn môi nh́n lên màn h́nh, như không hề quan tâm đến Tú Vân .

    Nhưng cảm thấy sự có mặt của ḿnh ở đây thừa quá, không chịu nổi, cô đứng lên định đi về pḥng . Nhưng Minh Khoa đă khóat tay:

    - Thụy cứ xem tiếp đi, tụi anh quấy rầu quá hả . Hay là ḿnh lên pḥng em đi, để cho Thụy xem phim.

    Tú Vân nhăn mặt:

    - Cái ǵ vậy ? Tại sao tôi phải đi, nhà này của ḿnh mà cũng không được tự do nữa sao -

    Nói rồi cô đứng dậy, ngang nhiên đến tắt máy

    - Ồn quá, chịu không có nổi.

    Môi Đan Thụy run lên v́ tức và v́ muốn khóc . Cô bỏ đi nhanh về pḥng, c̣n nghe loáng thoáng giọng noí trầm trầm của Minh Khoa :

    - Em không nên làm vậy Vân à . Dù sao cũng nên tôn trọng Thụy một chút . Cô bé lớn rồi.

    - Cái ǵ, lại bênh nữa hả . Coi bộ anh sắp phải ḷng con nhỏ rồi đấy . Đi theo nó đi.

    - Em nói bậy ǵ vậy ?

    Rơ ràng là Tú Vân cố ư kiếm chuyện . Đan Thụy đóng dằn cửa pḥng rồi ngồi phịch xuống giường . Ngực cô phập phồng v́ tức . Nhớ lại cử chỉ khiêu khích quá đáng của Tú Vân , tự nhiên cô bật khóc . Khóc ngon lành . Tủi thân và yếu đuối.

    Một lát, cô nguôi dần, sụt sùi . Rồi nín khóc hẳn . Cô qua ngồi trước bàn học, quẹt nước mắt . Và lấy nhật kư ra hư hoáy.

    "Ngày... tháng...

    Chị ta lại kiếm chuyện với ḿnh . Ngang nhiên không cho ḿnh xem tivi, và c̣n bảo anh Khoa đi theo ḿnh di . Ḿnh ghét chị ta, căm thù nhất trên đời . Ḿnh cầu trời có ngày chị ta bị quả báo, phải chịu đựng nỗi khổ như chính chị ta đă gây ra cho ḿnh.

    Ḿnh sẽ tranh thủ t́nh cảm của anh Khoa cho bơ ghét . Để chị ta hiểu thế nào là cảm giác bị bỏ rơi . Tại sao lâu nay ḿnh không nghĩ ra chuyện đó chứ ?

    Ngày mai ḿnh sẽ "cua" anh Khoa . Nhất định là vậy ?...

    Đan Thụy xếp quyển sổ lại . Lại khóc thêm một chập v́ cảm giác tủi thân . Vừa khóc cô vừa cầm tấm h́nh đặt trước mặt, khẽ thốt lên tuyệt vọng:

    - "Mẹ Ơi".

    Hai năm qua rồi, hai năm không có mẹ . Vậy mà Đan Thụy vẫn chưa quen được cảm giác mồ côi . Những lúc bị bà nội và Tú Vân ức hiếp . Cô cứ nghĩ sẽ có mẹ che chở . Rồi sau đó nhận thức mẹ không c̣n, cô lại thấy sợ hăi với nỗi cô đơn khủng khiếp.

    Đan Thụy c̣n nhớ rất rơ cảm giác miễn cưỡng khi lần đầu tiên theo mẹ đến ở nhà này . Ba cô chết khá lâu th́ ông Khôi xuất hiện . Ông và mẹ cô thương nhau rồi sau đó là đám cưới .

    Mẹ cô dẫn theo đứa con riêng về nhà chồng . Thế là một gia đ́nh phức tạp v́ ông Khôi cùng sống với đứa con riêng - Tú Vân - Và với cả một bà già mà Đan Thụy cũng bắt buộc gọi là bà nội.

    Khi c̣n sống cả mẹ cô cũng bị bà nội hà khắc, bị cô con gái riêng chồng chua ngoa soi mói . Tất cả những điều đó ông Khôi đều biết nhưng không bênh vực nổi, v́ ông có ở nhà thường đâu . Vả lại ông chỉ yêu mẹ cô chứ đâu có yêu thương được cô.

    Khi mẹ mất rồi, bà nội và Tú Vân quyết liệt đuổi Đan Thụy đi . Nhưng ông Khôi không chịu, v́ ông thương mẹ cô rất sâu đậm, và v́ trước khi chết, bà bắt ông hứa đi hứa lại là bảo vệ Đan Thụy . Ông không hà khắc với cô v́ lời hứa với người đă chết . Vả lại cô hiền và yếu đuối, ông đâu có nỡ đuổi cô ra đường.

    Vậy là Đan Thụy sống với những người hoàn toàn xa lạ . Không một chút quan hệ huyết thống . Trong khí Tú Vân được nuông chiều, nhung lụa như một tiểu thư, th́ cô thiếu thốn từ tinh thần đến vật chất .

    Đan Thụy cam chịu thiếu thốn, chỉ mong được yên ổn, vậy mà ngay cả điều đó cũng không được . Làm sao cô không thấy khổ.

    Cái may mắn duy nhất ông Khôi ban cho cô là cô c̣n được đi học . Đối với cô vậy là đủ Rồi . Dù sao cô cũng không thấy ḿnh quá bất hạnh.

    Đan Thụy bận bịu suy nghĩ mải miết nên không để ư tiếng gơ cửa nhẹ nhẹ năy giờ . Cho đến khi thấy d́ Ba đứng ngoài cửa sổ . Cô giật bắn ḿnh đưa tay lên chận ngực . Bà giúp việc cười hiền lành:

    - Cô Thụy, sao cô không xuống ăn cơm ?

    - Con quên, tới giờ cơm rồi hả d́ ?

    - Ừ . Thấy lâu quá cô không xuống, nên tôi lên gọi đại . Đừng nói là tôi gọi cô nha . Bà rầy tôi chết . Bà bảo tới giờ không xuống ăn th́ thôi, ở đó mà mời mọc.

    Nói rồi bà đi nhanh xuống nhà . H́nh dung vẻ mặt nặng như ch́ của bà nội . Đan Thụy hết muốn xuống ăn . Nhưng không ăn th́ sẽ bị đói . Và cô cũng không có tiền để ăn quà . Đành trân người chịu đựng vậy.

    Đan Thụy bước xuống pḥng ăn . Người đầu tiên cô thấy là Minh Khoa . Hôm nay anh ở lại ăn cơm, sự có mặt của anh là cả một đặc ân đối với Đan Thụy . Có anh, bà nội bớt soi mói cô hơn . Tú Vân cũng không rảnh mà nói cạnh nói khóe . Được yên thân một buổi ăn là hạnh phúc lắm rồi.

    Thấy cô xuống, mặt Tú Vân thoắt cái trở nên sầm lại . Bà nội khô khan:

    - Đến giờ ăn th́ phải tự động xuống, c̣n đợi người ta mời nữa sao . Nhà này không có mướn thêm người hầu đâu.

    Đan Thụy dạ nhỏ một tiếng rồi khép nép ngồi xuống, ăn nhỏ nhẹ . Cô cúi xuống chén . Như không thấy những cử chỉ săn sóc Tú Vân của Khoa, của bà nội .

    Cả ba người nói chuyện rất thân mật, không ai để ư đến Đan Thụy .

    Khoa gắp miếng thịt bỏ vào chén Tú Vân , giọng âu yếm:

    - Sao năy giờ không chịu ăn ǵ hết vậy ? Từ trưa giờ em cũng có ăn ǵ đâu.

    - Em không đoí.

    Bà nội ngọt ngào:

    - Sao vậy con ? Con bệnh hay là bực ḿnh chuyện ǵ ?

    Mặt Tú Vân vẫn lầm ĺ:

    - Con ra sao th́ kệ con . Người ta đâu thềm biết tới . Nội coi, nhà ḿnh mà ḿnh cũng không được tự do nữa . Muốn làm ǵ cũng phải xin phép bảo sao con không buồn.

    Đan Thụy hiểu Tú Vân muốn ám chỉ chuyện lúc năy, mặt cô nàng cúi gằm xuống . Cô nghe giọng cười âu yếm của Khoa:

    - Anh lỡ lời có chút xíu . Từ chiều giờ anh xin lỗi rồi, c̣n giận hoài sao . Thôi mà bé, ăn giùm anh đi cưng.

    - Em ăn hay không anh quan tâm làm ǵ ?

    - Không quan tâm em th́ anh c̣n lo cho ai khác được . Em phải hiểu, chỉ có em mới là quan trọng với anh . Chịu chưa ?

    Mặt Tú Vân dịu lại . Cái miệng đẹp như hoa cười thỏa măn, kiêu hănh, vẻ kiêu hănh của cô gái được nâng niu chiều chuộng . Nhất là trước mặt Đan Thụy , MK tỏ vẻ coi thường v́ quá tôn trọng cô . Cô không muốn Đan Thụy nhận được sự tội nghiệp từ bất cứ ai . V́ chỉ sự hiện diện của con bé trong nhà là đă đáng ghét rồi.

    Chiều nay đi học về, Đan Thụy thấy trong nhà hơi khác mọi ngày .

    Anh làm vườn đang trang hoàng pḥng khách . Đan Thụy ṭ ṃ nh́n hàng chữ Happy Birthday trên tường . Th́ ra chiều nay là sinh nhật Tú Vân.

    Cô c̣n đứng ngơ ngẩn giữa pḥng th́ bà nội đi ra . Thấy cô bà gọi lại:

    - Ngồi xuống đó cho tôi dặn nè.

    - Dạ.

    Đan Thụy khép nép bước đến salon, ngồi nép một góc nh́n bà nội, bà noí như ra lệnh:

    - Tối nay sinh nhật con Vân, bạn bè nó tới đông lắm . Cô phải xuống lo trà nước . Phải đứng túc trược ở ngoài, nó sai bảo ǵ là làm cho chu đáo . Nghe rơ chưa ?

    - Dạ nghe.

    - Bây giờ lên pḥng coi nó có sai cái ǵ th́ làm . Đi đi.

    - Dạ.

    Cô đứng lên, đi về pḥng cất cặp rồi qua pḥng Tú Vân , rụt rè gơ cửa . Tiếng Tú Vân vọng ra:

    - Vô đi.

    Đan Thụy tần ngần bước vô . Cô khẽ buột miệng một cách thơ ngây:

    - Ồ, đẹp quá.

    Đang ngồi trước gương, Tú Vân quay lại:

    - Cái ǵ đẹp ?

    - Pḥng của chị đẹp quá.

    - Tưởng ǵ.

    Tú Vân cười khẩy . Rồi lại soi ḿnh vào gương, chăm chú tỉa hàng lông mày . Cái cách chiêm ngưỡng của Đan Thụy làm cô khinh bỉ . - "Con nhỏ ngờ nghệch nhà quê thật . Rơ là dân ở rừng ra thành phố ".

    Quả thật, Đan Thụy không tưởng tượng nổi pḥng của Tú Vân đẹp thế . Từ màn cửa đến các vật dụng trang trí đều trang nhă, tuyệt đẹp .

    Cô cũng được một pḥng riêng . Nhưng chỉ là một chiếc giường cá nhân và bàn học gỗ đơn giản . Đồ trang trí duy nhất của cô là chiếc b́nh nhỏ cô xin được của d́ Ba . Mỗi ngày cô hái ít hoa dưới sân lên cắm . Đó là tất cả những ǵ cô có được để tạo cho ḿnh một thế giới riêng mơ mộng.

    - Đứng đó làm ǵ, xuống bếp lấy trái dưa leo lên đây.

    Đan Thụy lại chạy xuống bê'p . Cô biêt'' dưa "là để Tú Vân đắp lên mặt, nên cẩn thận mang cả dao lên . Khi cô vào pḥng th́ Tú Vân đă nằm ngửa ra ghế.

    - Xắt lát mỏng giùm đi.

    Đan Thụy đứng bên cạnh, khéo léo cắt từng miếng thật mỏng đặt lên mặt Tú Vân . Rồi ngồi xuống chờ.

    Tú Vân nằm nhắt mắt thư giăn . Trong khi Đan Thụy ṭ ṃ nh́n các loại hộp mỹ phẩm chất dọc trên bàn phấn . Ước ǵi cô có được cây son th́ thích biết mấy.

    Phục vụ cho Tú Vân xong th́ đă gần sáu giờ . Cô được phép về pḥng ḿnh chờ khách đến .

    Đan Thụy loay hoay một ḿnh trong pḥng .

    Bối rối thật sự, cô không biết phải tặng ǵ cho Tú Vân . Thật sự là cô không có món ǵ có giá trị cả, mà sinh nhật th́ nhất thiết phải có quà . Cô không ngờ nghệch đến mức không hiểu phép lịch sự đó.

    Cuối cùng Đan Thụy hư hoáy làm chiếc hộp nhỏ, rồi xếp chiếc khăn tay bỏ vào, xong cô lấy giấy hoa gói lại . Cô c̣n cẩn thận làm chiếc nơ gài trên hộp .

    Thế là xong . Cuối cùng cô cũng có quà cho Tú Vân . Thật là hănh diện!

    Hết chương 1

    Hoàng Thu Dung

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 11 users browsing this thread. (0 members and 11 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •