Page 55 of 304 FirstFirst ... 54551525354555657585965105155 ... LastLast
Results 541 to 550 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #541
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Hạnh phúc ...bâng khuâng?

    Mai vui chân rảo bước trên đường, chẳng bao lâu đă đến đ̣ Bến Cốc. Cô ngồi nghỉ chờ phà trên bờ sông cao thẳng như bức tường, cúi xuống ngắm nước trong xanh chảy mạnh khiến cái phà ở bên bờ kia chở sang bị trôi giạt măi ra xa, và người lái phải lấy sào đẩy phà lên ngược ḍng nước rất là khó nhọc. Mai ngắm chú lái phà lấy làm thương hại. Khi sang tới bờ bên ḱa cô đưa đăi chú những năm xu tiền đ̣: cô muốn ai ai cũng sung sướng như cô.
    Mới lúc vào truyện thì Mai đang dường như ở trong tâm trạng tuyệt vọng, vậy mà chỉ cần "một thoáng hội ngộ" đã làm cho nàng trở nên hồi sinh?
    Cái mãnh lực gì mà kỳ diệu đến vậy hở hai quan bác?

    Chắc chắn Kiều lúc quay về nhà sau khi gặp Kim Trọng cũng "lâng lâng một niềm vui" trong lòng như Mai ngày ấy.
    Ấy nên cái câu "tình trong như đã ,mặt ngoài còn e" muôn đời không sai!
    Hay còn gọi là "dư âm"?

  2. #542
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Thơ của Người Hà Nội

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Mới lúc vào truyện thì Mai đang dường như ở trong tâm trạng tuyệt vọng, vậy mà chỉ cần "một thoáng hội ngộ" đã làm cho nàng trở nên hồi sinh?
    Cái mãnh lực gì mà kỳ diệu đến vậy hở hai quan bác?

    Chắc chắn Kiều lúc quay về nhà sau khi gặp Kim Trọng cũng "lâng lâng một niềm vui" trong lòng như Mai ngày ấy.
    Ấy nên cái câu "tình trong như đã ,mặt ngoài còn e" muôn đời không sai!
    Hay còn gọi là "dư âm"?


    Lặng Lẽ

    Hồ Dzếnh



    Tôi không chọn nắng, cầu mưa,
    Nhớ người không cứ về trưa hay chiều .
    Tôi yêu v́ nắng cây reo,
    Bướm bay vô cớ, gió vèo tự nhiên.

    Đời t́nh: hoa thắm thêu duyên,
    Tóc mây vắt mộng, mắt huyền gợi mơ .

    Em là "người ấy" hay cô
    Sầu chung duyên kiếp làm thơ, đủ rồi .

    Tôi tin người để tin tôi,
    Để tin tưởng măi rằng đời dễ tin.

    Tôi vui ḷng sống trong im,
    Hồn nương bóng gió, lời chim đến người .

    - Yêu là khó nói cho xuôi,
    Bởi ai hiểu được sao trời lại xanh ?

  3. #543
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Dư Âm

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Mới lúc vào truyện thì Mai đang dường như ở trong tâm trạng tuyệt vọng, vậy mà chỉ cần "một thoáng hội ngộ" đã làm cho nàng trở nên hồi sinh?
    Cái mãnh lực gì mà kỳ diệu đến vậy hở hai quan bác?

    Chắc chắn Kiều lúc quay về nhà sau khi gặp Kim Trọng cũng "lâng lâng một niềm vui" trong lòng như Mai ngày ấy.
    Ấy nên cái câu "tình trong như đã ,mặt ngoài còn e" muôn đời không sai!
    Hay còn gọi là "dư âm"?


    Úi giời ơi,

    "Dì Út" Tiếng Xưa mà góp ý thì phài biết nhá. Từ Hải hay Thúc Sinh vào đây mà đọc thì cứ gọi là say ngất ngư con tàu đi. Bản nhạc Dư Âm đã bất tử trong dòng nhạc quê hương đấy. Đây là lời :

    Đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn d́u muôn tiếng tơ
    Không gian trầm lắng như âu yếm ru ai trong giấc mơ
    Mái tóc nhẹ rung, trăng vờn làn gió
    Yêu ai anh nắn cung đàn đầy vơi đôi mắt xa vời

    Anh yêu tiếng hát êm như lời nguyền đẹp bao ước mơ
    Anh như lầu vắng em như ánh trăng reo muôn ư thơ
    Muốn nói cùng em đôi lời tŕu mến....
    Tim anh băng giá đang ngại ngùng câu năm tháng mong chờ

    Hẹn em từ muôn kiếp trước
    Nhớ em mấy thuở bạc đầu
    Anh đă âu sầu v́ đường tơ vương vấn
    Em để cung đàn đưa anh về đâu ?

    Dư âm tiếng hát reo lên trong ḷng anh bao nhớ nhung
    Đê mê ḷng nhớ đêm qua giấc mơ môi em hé rung
    Anh muốn thành mây nương nhờ làn gió
    Đưa anh tới cơi mơ hồ nào đây muôn kiếp bên nàng ...


    Vạn tuế Hiền Muội Tiếng Xưa

  4. #544
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    NỬA CHỪNG XUÂN - tiếp theo

    Chương III - Bàn Việc Nhà
    Năm giờ chiều, Mai về tới nhà.Người lăo bộc đầu bạc phơ nghe tiếng Mai vội vă ra mở cổng. Con chó xồm trắng đă già yếu cũng chậm chạp bước theo sau, rồi lại gần Mai thong thả ve vẩy cái đuôi lông rụng xơ xác. Mai giơ tay vuốt ve con vật mà bảo người lăo bộc.

    - Tôi đói lắm, ông có ǵ cho tôi ăn không?

    - Thưa cô, tôi đoán thế nào hôm nay cô cũng về, nên tôi đă thổi cơm chờ cô về cùng ăn.

    - Nhưng có ǵ ăn không?

    - Có rau muống với tương.

    - Có muối nữa đấy?

    - Muối th́ bao giờ cũng có.

    - Thế th́ tốt lắm, chúng ta đi dọn cơm ăn cho xong bữa, tôi c̣n câu chuyện cần bàn với ông đây.

    Lăo bộc nghe cô chủ nhỏ muốn bàn việc quan hệ với ḿnh th́ lấy làm cảm động, chân tay run lập cập.

    Cơm nước xong, dưới ánh lù mù ngọn đèn Hoa Kỳ đặt trên ngưỡng cửa, hai người ngồi nói chuyện ở ngoài thềm nhà trên. Mai ngẫm nghĩ đến công việc rất hệ trọng đă dự định nên ngập ngừng chưa dám ngỏ lời cùng người lăo bộc, mà Mai kính mến như một người trong họ. Con chó già năm dưới chân Mai, h́nh như cũng đoán rằng sắp xảy ra sư việc phi thường, đặt mơm lên liếm bàn tay Mai. Trong đêm tối, Mai ngắm cặp mắt sáng sủa của con vật trung thành, tưởng như có long lanh ggiọt lệ th́ lấy làm cảm động vô cùng, cúi xuống th́ thầm, như nói chuyện với một người bạn:

    - Chúng ta sắp sửa phải rời mái nhà này rồi.

    Con vật tuy không hiểu lời chủ, nhưng chắc cũng đoán được chủ đương có điều ǵ lo nghĩ, nên thong thả đặt mơm vào ḷng chủ để tỏ ư an ủi. C̣n người lăo bộc th́ cất giọng run run hỏi Mai:

    - Cô định rời đi đâu vậy?

    - Tôi sắp bán nhà đây, ông Hạnh ạ!

    Ông lăo hốt hoảng lo sợ:

    - Cô bán nhà?

    - Phải, tôi bán. Ông Hạnh ơi, đó cũng là một sự bất đắc dĩ. Ông tính ruộng vườn không c̣n, tiền của cũng không th́ lấy ǵ ăn tiêu mà chả bán nhà?

    - Không được, việc ấy tôi xin cô. Bán nhà đi th́ c̣n đâu là nơi thờ tự cụ Tú. Tôi theo cụ Tú ngày cụ c̣n giàu có, nhờ cụ mà các cháu tôi đều biết dăm ba chữ. Trước khi cụ mất, cụ dối dăng giao cho tôi trông nom cô và cậu Huy. Việc ấy tôi nhất định không để tuỳ ư cô được.

    - Vậy, ông để tôi chết đói hay sao?

    Người lăo bộc cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói:

    - Thế này này, thằng cả nhà tôi đi lính khố đỏ, tôi được làng cấp cho mấy mẫu ruộng. Vậy có lẽ cùng đủ gạo ăn. Chưa cần phải bán nhà.

    Mai cảm động chảy nước mắt, gượng cười đáp lại:

    - Tôi cảm ơn tấm ḷng tốt của ông...Nhưng c̣n việc học của em Huy th́ ông nghĩ sao?

    Người lăo bộc giă đầu suy ngh́ rồi hỏi:

    - Phải có bao nhiều tiền?

    - Ít ra cũng phải mỗi tháng một chục bạc.

    - Thế th́ khó lắm nhỉ?

    - Vậy ta phải liều chứ biết sao. Rồi sau này em Huy làm nên có tiền, ta lại tậu đất, ta lại làm nhà ta hay hay ta lại chuộc lại nhà cũng được.

    Ông lăo Hạnh không trả lời, hai bàn tay ôm trán: ông ta đương cố tưởng tượng ra ở trong trí chất phác cái cảnh gia đ́nh tàn ác, cửa nhà cầm bán. Cái nhà này ông Hanh đă ở hơn hai chục năm nay, từ ngày chưa có Mai và Huy, ông ta thuộc từng cái xà, cái rui, từng chỗ gỗ rác, gỗ mọt, từng viên gạch vỡ, từng gốc tường sứt, bây giờ ông sắp sửa phải rời nó để đi nơi khác, để nhường lại cho người chủ mới, họ đem đồng bạc đến mà cưới, mà chôn biết bao những kỷ niệm của một nhà, biết bao sự vui, sự buồn, sự mừng, sự giận của gần một trăm năm. Cái nhà ấy ông tả ở đă lâu ngày, nên coi như nhà của ḿnh vậy. Nay thấy cô chủ ngỏ lời đem bán đi th́ ông ta bỗng có cảm tưởng bị ức hiếp, bóc lột.

    - Ông Hạnh!

    Lăo bộc nghẹn ngào, cất giọng khàn khàn:

    - Cô bảo ǵ?

    - Ông khóc đấy à? Ông dở hơi lắm. Can chi mà khóc. Nếu ông tĩnh tâm mà nghĩ kế giúp tôi th́ c̣n hơn ngồi mà thương mà tiếc cái nhà này.

    Ông lăo trách Mai:

    - Cô c̣n trẻ người non dạ lắm! Cô tính năm nay tôi ngoài sáu mươi tuổi đầu rồi, chả mấy chốc mà đă xuống lỗ...Rồi khi tôi gặp cụ Tú ở dưới đất, tôi biết ăn nói ra sao?

    Mai gắt:

    - Thôi, ông đừng ngăn tôi nữa, tôi đă quả quyết rồi.

    - C̣n cậu Huy? Việc này tùy ở cậu Huy chứ?

    - Em Huy cũng bằng ḷng rồi. Vậy chỉ nhờ ông có chút việc, ông t́m hộ tôi một người mua nhà.

    - Cô nhất định như thế th́ tùy cô. Nhưng ở làng ta, xem ra không mặt nào có tiền, mà dầu có tiền th́ cũng chả ai nỡ mua nhà của cô.

    - Ở làng ta không có ai th́ ta sang bán cho người làng bên cạnh cũng được. Miễn là ta phải bán thật mau.

    - Nhưng cô cũng phải để thong tha th́ mới bán được giá chứ!

    - Được giá là bao nhiêu?

    - Cả đất lẫn nhà, bán rẻ cũng phải năm sáu trăm bạc.

    - Tôi chỉ cần bán được độ bốn trăm thôi nhưng phải bán ngay.

    - Làm ǵ mà vội vàng thế?

    - Làm ǵ? Không th́ em Huy phải đuổi, không th́...

    Mai nghĩ đến món nợ của Lộc, nhưng cô tự lấy làm thẹn với lương tâm, nên không nói được dứt câu. Mỗi lần cô nhớ đến, muốn nhắn đến người cô gặp trên xe hỏa th́ mặt cô nóng bừng, lưỡi cô díu lại. Lăo bộc nói:

    - Thưa cô không th́ sao nữa?

    - Không có tiền học trả cho em Huy th́ em Huy bị đuổi chứ sao?

    Hai người ngồi cúi mặt nh́n xuống sân suy nghĩ.

    Mảnh trăng thuợng tuần như cặp sừng trâu treo lơ lửng trên nóc nhà hàng xóm trông nhợt nhạt, có vẻ lănh đạm vô t́nh. Tiếng bà chủ nhà láng giềng the thé tính tiền công tát nước với bọn điền tốt ở bên cạnh ngọn đền dầu, ánh sáng lấp loáng qua khe hàng rào tre khô nhắc người lăo bộc nhớ tới cảnh trù phú tấp nập của nhà cụ Tú mươi năm về trước.

    - Thế nào? Ông có t́m ra được ai không?

    - Phải!

    Ông lăo thở dài đáp:

    - Kể khắp vùng này dễ chi có ông Hàn ở làng bên.

    - Vậy được rồi, ta đi ngủ sớm, mai cùng đến nhà ông Hàn nhé?

    Ông lăo lại thở dài, tức tối, thong thả đứng dậy xuống nhà ngang, để mặc cô chủ ở lại với con cho xồm. Mai mỉm cười cúi xuống hai tay ôm lấy đầu con vật rồi ghé vào tai nó nói thầm:

    - Mày có biết không, ta sung suớng lắm!

    Suốt đêm hôm ấy Mai trằn trọc không sao ngủ được, hết nghĩ đến em lại nghĩ đến người gặp gỡ trên xe hỏa. Cô đem trí tưởng tượng ra xếp đặt những cuộc tương lai. Nhiều cuộc đời cô bầy ra tới chỗ khó khăn, nghĩa là tới chỗ mà lương tri của cô cho không thể có được, th́ cô lại mỉm cười xoá bỏ đi để bầy lại cuộc đời khác. Có một điều cô lấy làm bẽn lẽn; những cuộc đời dự định trong mộng tưởng của cô bao giờ cũng dính dáng với người mà cô thầm yêu nhớ.

    Trong khi ấy, ở dưới nhà ngang, ông lăo bộc, cũng đương loay hoay trở ḿnh trên chiếc giường lát nứa tiếng kêu lạt sạt. V́ ông động nhắm mắt, lại thấy cụ Tú Lâm hiện lên đứng trước mặt. Lúc ban ngày mải công việc kia việc nọ, ông không nghĩ tới cụ nên không tưởng tượng ra được h́nh ảnh cụ. Song giữa đêm thanh vắng lại có sự xúc động tới cảm giác, trí năo của ông lăo chất phác làm việc ngấm ngầm ở trong khối năo vẽ ra hệt được cái tướng mạo cụ Tú trong lúc sinh thời. V́ thế ông Hạnh càng tin rằng linh hồn người quá khứ về trách mắng ông ta.

    Ông ta trông thấy rơ ràng cặp mi cau gần giáp nhau, đôi con mắt tṛn xoe nh́n cḥng chọc ông ta. Ông ta trở ḿnh quay vào phía tường lấy hai bàn tay che kín mặt, nhưng vẫn trông thấy cặp mắt trợn ngược dữ tợn...Ông ta lẩm bẩm khấn thầm: "Lạy cụ, việc này thực không phải tự tôi!"

    Tiếng gà nửa đêm trong khắp xóm như tiếng dương gian đến cứu nạn cho ông lăo đương bị làn không khí nặng nề của cơi âm đè nén. Ông ta lóp ngóp dậy thắp ngọn đèn hoa kỳ, và lấy cái điếu cầy ra kéo luôn ba hơi, rồi ông ta để đèn đó ngồi nh́n chứ không dám lên giường ngử nữa.

    Gà gáy sáng lần thứ nhất, ông ta đứng dậy đi lấy gạo thổi cơm th́ gặp Mai cũng đă ra sân rồi. Ông ta lại gần, cất giọng run run bảo Mai:

    - Cô Mai nghĩ kỹ lại xem.

    Mai hơi cau mặt:

    - Tôi nghĩ cả đêm rồi. Bây giờ tôi càng quả quyết lắm.

    Ông lăo ra dáng không bằng ḷng, lẳng lặng xuống bếp. Mai cũng theo xuống để thổi cơm. Trời hăy c̣n tối, ánh lửa vàng thấp thoáng chiếu vào cái đầu bạc phơ của ông lăo già đổi ra sắc hồng hồng. Mai đương ṭ ṃ đứng ngắm nghĩ ngợi, th́ ông lăo ngửng đầu lên đăm đăm nh́n cô chủ rồi lùi lại một bước. Mai kinh hăi hỏi:

    - Ông sao vậy, ông Hạnh?

    Ông Hạnh vừa thở vừa đáp:

    - Trông cô giống cụ Tú quá.

    Mai mỉm cười:

    - Măi bây giờ ông mới biết?

    - Đêm mới rồi, cụ Tú về, tôi trông cũng như cô.

    Mai cười:

    - Tại ông cứ nghĩ đến, nên nằm mộng đấy chứ ǵ.

    - Rơ ràng tôi thức hẳn hoi chứ mộng mị th́ c̣n nói ǵ nữa!

    Mai vẫn cười:

    - Tôi cũng thấy thầy tôi về, ông Hạnh ạ?

    Ông lăo bộc tỏ ư sợ hăi:

    - Thế à? Vậy cô thấy những ǵ? Cô thử kể xem có giống những điều tôi thấy không.

    Mai rất thông minh, biết rằng ông lăo bộc ư tưởng chất phác hay mê tín quỉ thần, nên ngày nghĩ thế nào, đêm mộng đấy thế. Cô liền bịa ra chiêm bao để yên ḷng ông ta. Cô xếp đặt câu chuyện cho có đầu đuôi rồi nói:

    - Tôi thấy cụ về. Cụ tươi cười bảo tôi nên bán nhà để lấy tiền nuôi em Huy ăn học. Rồi cụ lại biến ngay.

    - Thế à? Cô thấy thế à? Tôi th́ tôi thấy cụ về trợn mắt, tôi sợ hăi quá.

    Mai cười:

    - Phải rồi! Cụ giận ông, v́ ông cứ can ngăn không muốn để tôi bán nhà đấy chứ ǵ?...

    - Nếu vậy, ta ăn cơm sớm để đi ngay, v́ từ đây đến làng ông Hàn Thanh đường dài một thôi, mà nếu ta muộn th́ chỉ sợ bà Hàn lại đi coi đồng án rồi th́ nhỡ hết công việc. Mai tỏ ư ngạc nhiên:

    Lăo bộc cười:

    - Nào có thế được! Công việc mua bán ông Hàn giao cả cho bà ba, bà ba mà đi vắng th́ ông Hàn vị tất đă dám cả quyết.

    - Vậy th́ ta ăn cơm mau để đi cho sớm.

    Hết Chương III

  5. #545
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Quote Originally Posted by CảThộn View Post
    Chương III - Bàn Việc Nhà
    ........

    Hết Chương III
    Đợi Cả Thộn posting tiếp sao mà lâu thế.

  6. #546
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Kính gửi ông Quốc Dân và quí vị trong ban Điều Hành

    Quote Originally Posted by Z-28 View Post
    Đợi Cả Thộn posting tiếp sao mà lâu thế.
    Thưa quí ví,
    Hôm nay tôi đọc góp ý của Z-28, đồng thời nhìn xuống thấy BĐH liệt kê các đề tài mà BĐD cho là "tương tự", tất cả đều là chuyện chính trị hiện thời, mục đích hoàn toàn khác xa với chủ đề "Nghe chuyện Hà Nội" mà chi Tigon đã lập ra và tôi góp sức cùng một vài vị khác.
    Mục đích của "Nghe Chuyện Hà Nội " hay "Kể chuyện Saigon" hoàn toàn có tính chất Văn Học Nghệ Thuật, ôn lại những áng văn chương, xem lại những hình ảnh đường xưa, lối cũ thân thương, trong kho tàng văn học nước ta trong các thế hệ tổ phụ, cha anh về trước. Đề tài này xin được coi là phi chính trị, giải trí là rất chính xác.

    Tôi nghĩ vì có sự so sách sai lạc như vậy cho nên Z-28 mới phang câu "Mã tấu VC........mông cổ"
    So sánh lầm nó tai hại như thế đấy.
    Xn quí vị điều chỉnh lại sư so sánh cũ.
    Thân kính
    Cả Thộn.

  7. #547
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Phụ Bản : Biển Mưa



    BIỂN MƯA




    Em đi chơi biển gặp mưa
    Ở nhà nắng gắt.
    Lại thưa gió trời.

    Nắng như đốt cháy hồn người
    Mưa dai dẳng quá
    Như lời trái tim
    Lo rằng mưa ướt áo em
    Lo biển động
    Lại lo đêm sớm về.

    Muốn làm bóng mát chắn che
    Gửi cho em chút nắng hè nơi anh.


    TƯỜNG THỤY

  8. #548
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Lặng Lẽ

    Hồ Dzếnh



    Tôi không chọn nắng, cầu mưa,
    Nhớ người không cứ về trưa hay chiều .
    Tôi yêu v́ nắng cây reo,
    Bướm bay vô cớ, gió vèo tự nhiên.

    Đời t́nh: hoa thắm thêu duyên,
    Tóc mây vắt mộng, mắt huyền gợi mơ .

    Em là "người ấy" hay cô
    Sầu chung duyên kiếp làm thơ, đủ rồi .

    Tôi tin người để tin tôi,
    Để tin tưởng măi rằng đời dễ tin.

    Tôi vui ḷng sống trong im,
    Hồn nương bóng gió, lời chim đến người .

    - Yêu là khó nói cho xuôi,
    Bởi ai hiểu được sao trời lại xanh ?
    Bài thơ mới dễ thương làm sao!
    TX vẫn rất ái mộ nhà thơ người Việt gốc ...bông này.

    Lòng thấy bồi hồi như những ngày còn ngồi trong lớp học mà mắt gởi ngoài khung cửa sổ. Hồn thì lãng bãng bay theo từng cánh giáng tiên quay vòng trong gió , mộng mơ gởi một lời nhắn thầm theo lá bay đến với ai kia, có ta vẫn đợi một lời.... vu vơ!

    Bởi vì người cứ theo đuôi mà cứ ... ngậm hột thị, rõ chán!
    Yêu là khó nói cho xuôi,
    À, ra thế!
    Giờ thì hiểu ra là người không chịu nhả ...hột thị, cho nên "Sầu chung duyên kiếp làm thơ, đủ rồi."
    Hết phim!

  9. #549
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Dư âm bị đổi lời

    Đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn d́u muôn tiếng tơ

    ACE có biết là dân Hà Nội đổi lời câu này như thế nào không ?

    Đi đâu cũng nghe người ta nghêu ngao :" Anh như con chó , em như con mèo , hai con cắn nhau "

    Hay là bài Dứt Đường Tơ : " Khói mây chiều buồn vương theo gió " , người ta hát để chọc ghẹo những phụ nữ theo kiểu Tây phương , cắt cái búi tó sau lưng , uốn quăn mái tóc ngắn : " Tóc em dài sao em không búi , cứ phi-dê cho tốn tiền anh ".

    C̣n nhiều lắm , rất nhiều , không nhớ hết được .

    Tigon

  10. #550
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Quote Originally Posted by CảThộn View Post
    Thưa quí ví,
    Hôm nay tôi đọc góp ý của Z-28, đồng thời nhìn xuống thấy BĐH liệt kê các đề tài mà BĐD cho là "tương tự", tất cả đều là chuyện chính trị hiện thời, mục đích hoàn toàn khác xa với chủ đề "Nghe chuyện Hà Nội" mà chi Tigon đã lập ra và tôi góp sức cùng một vài vị khác.
    Mục đích của "Nghe Chuyện Hà Nội " hay "Kể chuyện Saigon" hoàn toàn có tính chất Văn Học Nghệ Thuật, ôn lại những áng văn chương, xem lại những hình ảnh đường xưa, lối cũ thân thương, trong kho tàng văn học nước ta trong các thế hệ tổ phụ, cha anh về trước. Đề tài này xin được coi là phi chính trị, giải trí là rất chính xác.

    Tôi nghĩ vì có sự so sách sai lạc như vậy cho nên Z-28 mới phang câu "Mã tấu VC........mông cổ"
    So sánh lầm nó tai hại như thế đấy.
    Xn quí vị điều chỉnh lại sư so sánh cũ.
    Thân kính
    Cả Thộn.
    Khổ thế già că rồi cho nên mắt mũi nó kèm nhèm nh́n gà hoá cuốc.

    Chuyện "Nữa Chừng Xuân" tui cũng từng đọc rất lâu, lâu đến nổi ch́m vào dĩ văng và "gió đă cuốn đi". Cho nên thấy anh posted lên đây nên nóng ḷng trông đợi.

    Mổi member có thể kèm theo chử kư cũa ḿnh khi posted bài th́ nó tự động hiện lên. Để khi nào VBulletin có function có thể enable/disable chử kư tuỳ theo từng post th́ tui sẽ ch́u ḷng Cậu Cả nhà tui.

    Sẳn đây xin gửi tặng Cậu Cả bài thơ ...con cóc. Có cáu cũng chịu...

    "Cạnh Cabramatta có cái chợ chiều.
    Cạnh chợ chiều có cây cầu,
    Cạnh cây cầu có Cậu Cả câu cá,
    Cạnh Cậu Cả cũng có cô Cúc câu cá,
    Cậu Cả cua cô Cúc, cô Cúc chịu Cậu Cả, Cậu Cả cưới cô Cúc.
    Cậu Cả cưới cô Cúc chưa chi cái Cậu Cả ...Chết,
    Cô Cúc chữi Cậu Cả "Cưới...cưới chưa có chi că...chưa chịch chịch chi că...c̣n...chết, c̣n cúng."

    Hy dzong được Cậu Cả Thộn cười 1 cái.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 8 users browsing this thread. (0 members and 8 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •