Page 67 of 304 FirstFirst ... 175763646566676869707177117167 ... LastLast
Results 661 to 670 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #661
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    GÁNH HÀNG HOA / Chương X

    -( Post dùm Bác Cả đi nghỉ hè )

    KHỦNG HOẢNG

    Ông Hoạt từ vườn bước vào, nghỉ tay hút điếu thuốc lào. Thấy Liên bơ phờ, ngồi ủ rũ mắt đỏ hoe liền cất tiếng hỏi:

    − Hôm nay mợ giáo không đi bán hoa à?

    Liên chua chát trả lời:

    − Tôi nào có phải là ‘mợ giáo’ đâu mà ông lại gọi thế!

    − Cậu Minh đỗ đạt, trở thành ông giáo th́ mợ chẳng là mợ giáo th́ là ǵ?

    Liên không đáp, đăm đăm nh́n ra sân ngắm cảnh mưa phùn giá rét. Hai cây hoàng-lan cành uốn cong rũ la đà. Tuy giữa buổi quang tạnh nó vẫn cong như thế nhưng hôm nay Liên tưởng như những cành lá chịu sức nặng của hạt mưa xuân lấm tấm đè rũ xuống. Lại có lúc Liên trông như h́nh hai người đàn bà mặc tang-phục, đầu độ mấn, sụt sùi đứng khóc sướt mướt. Cho đến lá cây trúc đào lóng lánh dưới hạt mưa, rung rinh nhởn nhơ với luồng gió lạnh Liên cũng h́nh dung ra là trăm ngh́n con dao sắc nhọn của kẻ bạo tàn.

    Chẳng qua v́ Liên buồn. Đă ṛng ră ba hôm nàng ở trong cảnh cô đơn hiu quạnh. Minh mới khỏi mắt được một tháng mà đă vắng nhà hơn mười lần rồi. Mọi lần, chàng chỉ ‘đi hoang’ chừng một buổi, song vẫn về nhà ngủ. Nhưng lần này là lần đầu tiên Minh đi biệt tăm biệt tích...

    Nghe lời Văn dặn, Liên chỉ dùng lời lẽ dịu dàng, âu yếm khuyên can chồng. Nhưng khi nhận thấy rằng càng can ngăn, Minh càng quá quắt làm tới, nàng đành im lặng mà dùng ḷng nhẫn nại đối phó. Như đa số phụ-nữ Việt-Nam, cái nết phục ṭng đă ăn sâu vào tủy năo của nàng. Nó là một truyền-thống thiêng liêng của dân-tộc được truyền lại từ ngh́n xưa.

    Thấy Liên ngồi lo lắng suy tư, ông Hoạt không đành ḷng, bước lại gần hỏi:

    − Mợ có làm theo cách tôi dặn không?

    − Đă làm rồi, nhưng chẳng thấy ǵ ông ạ!

    − Mợ cho cậu ấy ăn chè đậu xanh mấy lần rồi?

    − Tất cả bốn lần.

    − Có cả nước cam-thảo nữa đấy chứ?

    − Phải, có cả nước cam-thảo.

    − Thế mà không giải được bùa mê cũng lạ!... Vậy th́ chỉ c̣n cách này thôi. Mợ cho cậu ấy ăn bùa mê, như tôi từng đề-nghị... Mợ đă đến hỏi thầy pháp chưa?

    Liên lắc đầu đáp:

    − Tôi không nỡ làm thế. Ăn bùa mê vào nhỡ bị sao th́ tôi sẽ ân hận. Vả lại, nếu chỉ v́ bùa mê mà chồng tôi mới yêu tôi th́ tôi chẳng ham đâu!

    Nghĩ tới lúc mới lấy nhau, hai vợ chồng yêu thương nhau thắm thiết mặn nồng, hết ḷng chiều chuộng nhau mà Liên không khỏi rơi hai hàng lệ.

    Có tiếng chuông của xe đạp Văn ngoài cổng. Liên mừng rỡ, lau vội nước mắt, cố làm cho tươi nét mặt ra sân tiếp đón. Trong lúc cô đơn một ḿnh với niềm đau khổ th́ cho dù một người b́nh thường không quen thân đến viếng thăm cũng là đáng quư huống hồ người ấy là một người bạn thân vốn dĩ được mến phục.

    Đó là trường-hợp của Liên hiện tại.

    Đang lúc nàng buồn v́ chồng v́ ham vui chẳng nghĩ ǵ đến ḿnh th́ được một người như Văn ghé thăm thật là một niềm an ủi lớn lao.

    Từ lâu Liên vẫn quư mến và kính phục Văn cùng với ḷng nghĩa-hiệp của chàng. Văn luôn xả thân, hết ḷng v́ bạn bè. Có thể nói, chàng không những chỉ là bạn tốt, mà c̣n là ân nhân của hai vợ chồng Minh, Liên nữa. Dưới mắt Liên, Văn là một người quân-tử hiếm có trên đời, dù ở bất cứ thời-đại nào.

    Văn vừa dựng xe đạp bên hiên đă lên tiếng hỏi ngay:

    − Anh Minh về chưa chị?

    − Chưa, anh ạ.

    Cả hai người buồn rầu nh́n nhau. Cái nh́n thầm lặng nhưng cũng đựng đầy bao nỗi đau đớn, thương xót. Văn vỗ về, an ủi Liên:

    − Chị cũng chẳng nên buồn mà nghĩ ngợi nhiều làm ǵ. Đấy, rồi chị coi. Nếu quả thật họ mê nhau cũng chẳng bền đâu! Các cô gái giang hồ th́ c̣n chung t́nh được với ai? Mà anh Minh nhà ḿnh cũng lấy tiền đâu mà cung phụng măi được!

    − Ấy, tôi vẫn lo điều này. Nhưng nếu nó ham tiền th́ nói làm ǵ! Nhưng đàng này nó đă chẳng cần tiền mà c̣n chu cấp cho nữa kia!

    Văn chép miệng:

    − Chẳng lẽ anh Minh lại đổ đốn đến thế kia?... Không, chẳng lẽ nào! Tôi biết anh Minh vẫn có tính khảng khái.

    − Th́ anh cứ nh́n đấy! Nhà tôi bây giờ ăn mặc như Tây, sang trọng đến thế nào!

    Văn cười nói:

    − Vậy chị quên rằng mỗi tháng anh ấy kiếm được hơn trăm bạc ư?

    − Dẫu sao th́ nhà tôi cũng chẳng đủ tiền mà bao được một cô gái giang hồ.

    Văn bất chợt nh́n Liên đăm đăm khiến nàng phải ngượng ngùng, quay nh́n lăng ra vườn. Văn gật đầu mấy cái rồi khẽ gọi:

    − Chị ạ.

    − Vâng.

    − Con người ta thường chỉ mê cái hào nhoáng bên ngoài...

    − Th́ xưa nay vẫn thế!

    − V́ sao mà người ta có mới nới cũ? Cũng chỉ v́ cái hào hoáng nḥe nhoẹt đó. Tôi chắc khi nào anh Minh hiểu rơ cái tâm-hồn trống rỗng của cô ả th́ anh ấy sẽ chán ngấy mà thôi!

    Liên thở dài không đáp. Văn lại nói tiếp:

    − Nhưng cái hào nhoáng đó khiến tôi nảy ra một ư tưởng hay hay.

    Liên ngạc-nhiên hỏi:

    − Ư tưởng ǵ thế anh?

    Văn ngần ngừ vài giây rồi mỉm cười nói:

    − Giá chị cũng ăn mặc như thế...

    − Tôi không hiểu!

    − Nghĩa là chị cũng ăn mặc theo lối tân thời.

    Liên dẫy nẩy, xua tay lia lịa:

    − Trời ơi! Tôi chịu thôi!

    − Sao vậy?

    − Ai lại ăn mặc ḷe loẹt như thế bao giờ!

    − Vậy người ta vẫn mặc như thế th́ đă sao?

    − Nhưng tôi quê mùa cục mịch, bắt chước người ta thế nào được! Mấy lại tôi nghèo khó, lấy tiền đâu mà sắm sửa!

    − Đó là chị tưởng thế, nghĩ thế đó thôi, chứ một cái quần lĩnh, một cái ‘san’ mùi, một đôi giầy nhung giá có là bao. C̣n như mái tóc không rẽ giữa mà rẽ lệch sang một bên, hàm răng đen cạo trắng th́ có tốn ǵ?

    − Nhưng người ta sẽ gọi tôi là ‘me tây’ mất, c̣n ǵ!

    Văn cười lăn lộn. Chàng nhỏ nhẹ khuyên:

    − Người ta gọi ǵ th́ kệ người ta! Họ có sống đời chị đâu? Họ có lo ǵ được cho chị đâu? Tôi chắc chỉ trong ṿng mười năm thôi, cả nhà quê cũng sẽ theo lối ăn mặc của thành-thị.

    − Th́ cứ thủng thẳng chờ mười năm nữa cũng được.

    − Không được! Chị cần phải thi-hành ngay cái kế của tôi kia! Về tiền bạc, chị cũng không cần phải lo, v́ tiền nhuận bút của anh ấy trên 100 đồng một tháng th́ làm ǵ không mua nổi mấy thứ đó cho chị dùng. Được, chị cứ để đó cho tôi. Thế nào tôi cũng giúp chị. Một người tốt như chị không khi nào lại bị chồng đối đăi một cách bạc bẽo thế này.

    Ngừng một lúc, Văn lại tiếp:

    − Rồi chị coi! Chị trang-điểm vào thử xem có ăn đứt hết các cô gái giang hồ không!

    Câu nói của Văn như có một mănh-lực, buộc Liên suy nghĩ nhiều về những chuyện đă qua. Điều đầu tiên nàng nhớ lại là niềm thất vọng của Minh lúc trông thấy nàng khi vừa mở mắt ra.

    Mặc dù ngày hôm đó Minh chưa nói hết lời, nhưng ai cũng thừa hiểu rằng ngụ ư chàng muốn nói là Liên già đi, xấu đi nhiều.

    Điều thứ hai nàng nhớ lại làm cho đôi má nàng đỏ ửng là lần đầu tiên gặp nàng, Văn nh́n nàng bằng cặp mắt nồng nàn, thèm muốn. Chính điều đó khiến cho nàng không ít th́ nhiều phải đem ḷng ngờ vực bạn chồng trong ít lâu.

    Rồi đột nhiên một ư tưởng ‘bất chính’ vụt qua trong trí nàng trong chớp nhoáng khiến nàng phải thẹn thùng và hối hận là tại sao lại nghĩ bậy đến thế. Nàng tự hỏi: “Giá như chồng ta là anh Văn?”.


    ( C̣n tiếp...)

  2. #662
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Hôm qua ngồi một ḿnh, nàng đă nghĩ nhiều về câu ấy. Rồi tuy không tự trả lời được, nàng tưởng tượng ra thật lẹ trong đầu cả một đời sung sướng của một cạp vợ chồng biết yêu thương nhau. Nàng tin rằng Văn là một người chồng hoàn hảo và mừng thầm cho người con gái nào lấy được chàng sau này...

    Với nàng, cảnh vợ chồng ḥa thuận thương yêu nhau giờ đây chỉ là một dĩ-văng... Đó là những ngày hạnh-phúc của nàng với Minh trong hai năm qua...

    Thấy Liên im lặng, thỉnh thoảng lại liếc nh́n trộm ḿnh, Văn ngượng nghịu thở dài nhắc lại câu nói của ḿnh:

    − Tôi nghĩ mà thương chị quá!

    − Th́ tôi... tôi cũng thương anh vất vả khó nhọc...

    Câu nói xuất phát từ đôi môi xinh xắn của vợ bạn đối với Văn tự-nhiên chứa chan ư nghĩa huyền bí... âu yếm. H́nh dung tươi tắn của Liên cùng với cảm giác mới mẻ của chàng khi gặp Liên buổi ban đầu vụt trở lại trong tiềm-thức của Văn... Chàng đăm đăm nh́n Liên. Cặp má nàng hây hây đỏ dần. Chung quanh không một ai... Sự yên lặng... Sự cám dỗ... Sự khao khát... Chỉ cần một bước, một lời nói, một cái tắc lưỡi. một cái giơ tay là hai người...

    Một luồng gió lạnh thoảng qua. Văn giật ḿnh như người vừa tỉnh giấc chiêm-bao. Chàng nh́n Liên gật đầu nói:

    − Đó, chị thấy tôi nói có sai đâu! Chị ăn mặc thế này trông thật hay, không chê vào đâu được!

    − Thật hả anh?

    − Tôi dối chị mà làm ǵ.

    Đôi bên lại im lặng. Họ không nói ǵ với nhau cả, mà như nói rất nhiều... Một hồi lâu, Văn mới lên tiếng:

    − Thôi tôi về đây, xin chào chị nhé.

    − Làm ǵ mà anh vội thế?

    − Tôi phải đi đàng này một lát.

    Dứt lời, Văn hấp tấp ra cổng phóng lên xe đạp thật mau. Đến đoạn rẽ ra con đường vào vườn Bách-Thảo, Văn đăng trí không kịp xuống xe để suưt nữa đâm xầm vào cái bực gạch...

    Ngồi một ḿnh trên chiếc ghế dài trong vườn Bách-Thảo, Văn mới nhớ lại cuộc hội kiến của ḿnh với vợ bạn ban năy. Chàng tự cảm thấy ḿnh tầm thường và... khốn nạn làm sao! Chàng giật ḿnh và tỉnh ngộ khi hiểu được là cái tầm thường và cái khốn nạn kia chỉ cần một phút hay một giây ngắn ngủi thôi, là có thể đánh ngă gục ḿnh như chơi! Và giây phút đó chính là sự khác biệt giữa ḷng cao-thượng và hạng vô lại!

    Phải, con người vẫn chỉ là con người! Con người không phải là thần thánh, dù không phải là giống ‘bốn chân’! Đứng trước sắc đẹp dịu dàng âu yếm, bất luận là ai, dù có giáo-dục, căn-bản đạo-đức đến đâu cũng không sao tránh nổi sự rung động, sự thèm muốn khao khát... Nếu cái giây phút oan-nghiệt kia là sự thử thách, xem chúng ta ‘vĩ đại’ đến bậc nào, th́ chính nó cũng lại là điều nhắc nhở cho chúng ta biết rằng: ‘chúng ta vẫn chỉ là con người mà thôi!’.

    Bao nhiêu tư tưởng về luân-lư, triết-lư, đạo-đức, luôn cả thất t́nh lục dục cứ bám xiết lấy Văn, quay cuồng măi trong tâm trí chàng. Rồi Văn bắt đầu lo sợ... Lo sợ cho bạn, cho vợ bạn, và cho cả chính ḿnh, và lo cho t́nh bằng-hữu thiêng liêng kia.

    Làm sao Văn quên được cái cảm-giác dịu hiền, nhẹ nhàng êm ái kia khi chàng đứng trước mặt Liên, một thiếu-phụ trẻ tuổi ngây thơ. Cảm-giác ấy như một làn gió xuân, vẫn man mác trong tâm-hồn chàng. Chàng bỗng cúi mặt xuống, lẩm bẩm tự mắng:

    − “Khốn nạn! Không ngờ ḿnh lại khốn nạn như vậy!”.

    Rồi một cảnh tượng khác hiện ra trong trí chàng. Đó là cảnh đoàn tụ êm ấm của vợ chồng bạn. Cảnh này liệu có làm cho chàng sung sướng hơn cái cảm giác đứng trước mặt ‘cô gái’ xinh đẹp dịu dàng kia không?...

    Văn đi thật mau về nhà, cắp sách vở đến trường. Chàng muốn chăm chú vào việc học để quên đi cái ‘h́nh ảnh kia’, để quên đi sự cám dỗ đang bành trướng càng lúc càng lớn mạnh trong chàng...

    C̣n Liên th́ sau khi Văn đi khỏi nàng vào trong nhà gục đầu xuống bàn khóc nức nở. Bao nhiêu sự việc dồn dập xảy ra quá mau lẹ trong cùng một thời gian hết sức ngắn ngủi! Nàng chỉ biết nàng yêu chồng, luyến tiếc cái chuỗi ngày hạnh-phúc cách đây không lâu. Nàng nhớ lại từng diễn biến, từng mảnh đời... Có một điều nàng lo sợ là không hiể v́ sao cứ mỗi lúc nghĩ đến ḷng tệ bạc của chồng th́ nàng lại nhớ tới ḷng hào-hiệp của Văn. Câu: ‘Giá anh Văn là chồng ta’ cứ theo đuổi, ám ảnh nàng măi làm cho ḷng nàng trở nên cực kỳ mâu-thuẫn...

    Giữa lúc ấy, Liên trông thấy bóng dáng Minh ngoài cổng. Chồng về! Dẫu sao th́ Liên cũng c̣n cảm thấy ḿnh may mắn hơn người thiếu-phụ trong điển-tích ‘Ḥn Vọng Phu’ nhiều. Liên chạy vội vào trong góc để t́m khăn lau nước mắt. Nàng không muốn chồng biết rằng nàng vừa khóc. Hơn nữa, nàng cũng muốn chồng ngắm thấy sự thay đổi về dung-nhan cũng như cách trang-phục tân thời của nàng.

    Liên đon đả chạy ra sân vui vẻ đón chồng coi như không hề có chuyện ǵ xảy ra. Minh mỉm cười gật đầu như chào lại Liên. Nhưng cái cười của Minh khiến cho Liên trở nên nguợng nghịu và lúng túng.

    Đợi măi vẫn không thấy Minh để ư hay b́nh phẩm ǵ đến y-phục của ḿnh, Liên bèn nh́n chồng khen:

    − Ḿnh vận tây trông thật là bảnh.

    Minh khẽ cau mày đáp:

    − Ra đời vận tây gọn và tiện lắm.

    Rồi h́nh như sợ vợ sinh sự với ḿnh, Minh thở dài ngồi phệt xuống ra vẻ mệt nhọc lắm. Nhưng trái với sự suy đoán của Minh, Liên chỉ đến gần hỏi han một cách thật nhỏ nhẹ:

    − Công việc bận lắm phải không ḿnh?

    − Phải, bận lắm!

    Liên chán nản v́ nhận xét thấy chồng như chẳng c̣n chút thiết tha ǵ đến ḿnh nữa, đến nỗi một lời âu yếm vui vẻ chàng cũng chẳng buồn nói. Nhưng nàng vẫn nén ḷng mà giữ bộ mặt tươi tỉnh:

    − Ḿnh ăn cháo đậu xanh không, để em đi nấu.

    − Không.

    Minh từ lúc bước chân về tới nhà vẫn đinh ninh rằng sẽ bị vợ lôi thôi to tiếng hay tệ lắm th́ cũng khóc lóc kêu van. Nhưng thấy Liên vẫn giữ thái-độ b́nh thường, không một lời nặng nề trách móc hay mỉa mai th́ chàng cảm thấy hơi chột dạ. Rồi từ chột dạ trở thành khó chịu, bực tức vô cớ. Chờ măi vẫn không thấy vợ ‘tra-khảo’, Minh mới kể lể:

    − Bấy lâu nay tôi phải ở luôn đằng ṭa soạn.

    Liên vẫn b́nh tĩnh nói:

    − Thế à! Thôi ḿnh chịu khó một tí.

    − Đây, tiền lương họ trả cho đây.

    Dứt lời, Minh mở ví lấy một sấp bạc đưa cho Liên. Liên đón lấy ngồi đếm từng tờ một.

    − Được đến những 50 cơ à?

    − Phải, 50 đấy. Đó là lương trả cho mười ngày bận rộn đến phải ở luôn trong ṭa soạn mà làm việc. Thôi, ḿnh ở nhà. Tôi lại phải trở về ṭa báo làm việc đây!

    Liên đứng ngây người ra không nói được ǵ. Hai giọt nước mắt từ từ lăn xuống cặp má nàng. C̣n Minh th́ ngập ngừng, không dám nh́n thẳng vào mặt vợ, chỉ lặng lẽ mà bước ra sân.

    − Ḿnh!

    Nghe vợ gọi, Minh quay lại:

    − Cái ǵ thế ḿnh?

    Liên cầm số tiền 50 đưa trả lại cho chồng:

    − Ḿnh cầm lấy mà tiêu đi. Em không cần v́ đă có tiền bán hoa.

    Minh từ tốn bảo vợ:

    − Tôi không muốn ḿnh lam lũ.

    − Có ǵ mà lam lũ? Cái nghề của cha mẹ tôi th́ tôi theo chứ sợ ǵ lam lũ!

    Minh lạnh lùng:

    − À, ra thế đấy!

    Dứt lời, Minh tiến bước đi thẳng ra cổng. Liên bỗng nhớ đến lời dặn của Văn là hễ Minh có về th́ cứ ngọt ngào hỏi chuyện chứ đừng bao giờ nhắc đến chuyện lêu lổng của Minh. Nhưng v́ quá căm phẫn nên nàng buộc ḷng phải nói lên một câu đầy mỉa mai. Nhưng khi thấy Minh bỏ đi th́ Liên lại hối hận ngay. Nàng chạy theo, mong giữ được chồng lại. Đang ấp úng chưa biết nói ǵ th́ Minh quay lại hỏi:

    − Lại cái ǵ nữa đây?

    Liên cố dịu giọng bảo chồng:

    − Ḿnh ạ! Hăy ở nhà ăn cơm rồi hẵng đi.

    − Tôi phải đi ngay.

    − Ḿnh sợ muộn à? Hay chúng ta đi ăn cao lâu... Đi ăn cái tiệm hôm ăn mừng ḿnh thi đỗ ấy!

    Minh thở dài ngẫm nghĩ. Lúc bấy giờ chàng mới để ư tới sự thay đổi đột ngột nơi vợ ḿnh: cách ăn mặc theo lối tân thời của nàng. Chàng liếc mắt nh́n Liên, mỉm cười cất tiếng khen:

    − Ḿnh ăn mặc thế này thật dễ coi hơn trước nhiều.

    Liên đỏ mặt sung sướng v́ được chồng khen. Không hiểu v́ sao, Minh lại so sánh Liên với Nhung. Một người đẹp kín đáo và dịu dàng c̣n một người lộng lẫy và rực rỡ. Nhưng suốt một tháng sống với ái t́nh cuồng nhiệt, Minh không c̣n yêu chuộng cái ngây thơ như trước nữa. V́ thế, Minh chỉ nh́n vợ bằng một ánh mắt lănh đạm khiến cho Liên lấy làm tủi thân.

    − Sao tự nhiên ḿnh lại thay đổi cách ăn mặc như thế?

    Liên ngại ngùng, không biết phải nói sao.

    − Vậy chắc ḿnh muốn em ăn mặc như xưa à?

    − Không, ăn mặc thế này hay hơn nhiều chứ!

    − Bởi v́ ḿnh sắp trở thành ông giáo rồi cho nên em cũng phải ráng ăn mặc cho ra ‘bà giáo’ chứ!

    Minh không đáp, cũng chẳng động ḷng trước lời nói của vợ. Chàng lặng lẽ ngắm ra vườn. Liên cũng nh́n theo chỉ giàn hoa móng rồng nói:

    − Này ḿnh ạ. Hễ mỗi lần ngắm cái giàn hoa móng rồng th́ em lại buồn v́ nghĩ tới hồi ḿnh bị bệnh.

    Nhưng lúc này, Minh chẳng c̣n trông thấy ai ngoài Nhung đang cúi xuống luống cúc ngắt hoa. Như cố giữ chồng ở lại thêm được phút nào hay phút đó, Liên lại kiếm chuyện khác hỏi:

    − Lâu nay ḿnh có gặp anh Văn không?

    − Không!

    Liên biết ngay Minh nói dối v́ vừa ban năy Văn có nói với nàng là gặp Minh ở nhà báo. Nghe Liên nhắc đến tên Văn, Minh có vẻ sợ hăi. Nét lo lắng hiện ngay ra mặt chàng. Minh chỉ sợ Văn xuất hiện bất th́nh ĺnh th́ chàng biết ăn nói thế nào trước mặt bạn và vợ. Chàng vội vàng đi ngay, và đi rảo bước thật nhanh trong khi Liên ngây người đứng trông theo...

    Liên chép miệng thở dài, vào vườn ngắt một bó hoa. Dạo trước, khi Minh c̣n đang đi học, bao giờ Liên cũng trang-hoàng trên bàn học của chàng một b́nh hoa tươi. Phải chăng v́ thói quen mà Liên nhớ tới bó hoa? Hay là v́ hôm qua Văn, người bạn tốt, hào hiệp của vợ chồng nàng ngỏ ư yêu hoa?...


    Hết chương 10
    Last edited by Tigon; 30-08-2011 at 04:01 AM.

  3. #663
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Chương XI - Hai cảnh mộng

    Trước tiên, cám ơn chị Tigon đã đăng tiếp trong khi tôi vắng mặt.
    CT



    Ngồi trước lọ hoa, Liên mơ mộng. Đă hơn một tuần nay, Liên thật cô đơn hơn bao giờ hết. Chồng th́ chẳng về, mà Văn th́ cũng chẳng đến. Trong b́nh hoa, nước hầu như đă cạn mà hoa cũng hầu như tàn. Mấy bông cẩm chướng màu đỏ sẫm nay trở nên tím đen. Những lá xanh dài và nhọn đă vằng úa hay khô héo rũ xuống bàn. Hoa thược dược th́ lại càng thảm thương, cái th́ rụng hết cánh chỉ c̣n trơ lại bầu nhụy, cái th́ mềm gẫy gập lại, đài trắng th́ nhợt nhạt nhăn nheo.

    Ngắm hoa tàn, Liên chợt cảm khái. Nàng chợt nghĩ đến tuổi già. Tuổi xuân nay đă gần sang hạ, mà trái tim nàng khô héo phải chăng là v́ thiếu sự yêu đương? Cầm gương tự ngắm chân dung, mắt Liên lóe lên một tia hy-vọng. Không, nàng c̣n trẻ! Nàng không giống như hoa tàn! Và nàng nhớ tới thời kỳ ân ái của đôi vợ chồng son...

    Một buổi chiều xuân, Minh ngồi xem sách... Liên mới đi bán hoa về liền rón rén lại cắm mấy bông hoa vào b́nh. Minh ngước mặt nh́n vợ mỉm cười. Liên sung sướng, ửng hồng đôi má...

    Tuy thời gian chỉ mới hai năm mà Liên nghe chừng như lâu lắm rồi! Linh tính như báo trước cho Liên là thời đó đă đi qua rồi và sẽ không bao giờ c̣n trở lại nữa. Nh́n những cánh hoa sắc hồng tan tác trên mặt bàn, Liên bỗng buông tiếng thở dài.

    Tờ báo nhận được hôm qua vẫn để trên bàn, băng c̣n y nguyên chưa bóc. Thấy buồn, Liên mở ra xem, t́m bài của chồng. Nhưng cũng như kỳ báo trước, chẳng có mọt bài nào kư tên Minh. Liên thắc mắc:

    − Hay chồng ta ốm?

    Liên giật ḿnh khin hăi v́ chợt nghĩ đến một chuyện. Đó là việc mê gái của chồng, mê đến độ không c̣n th́ giờ để viết văn. Khuôn mặt Liên phản chiếu trong gương với cặp mắt ướt nḥa. Liên bỗng cười chua chát lẩm bẩm:

    − Không cần!

    Đoạn nàng đứng phắt dậy vào nhà thay quần áo. Một lát sau khi trở ra, Liên lại là cô hàng hoa như hôm nào với cái khăn vuông và tấm áo tứ thân. Rồi nàng ra làm vườn để cố quên đi bao nhiêu phiền muộn. Quả thật, những bông hoa đủ các màu sắc rực rỡ như vui mừng hớn hở chào mừng và an ủi một người bạn từ thuở xa xưa. Hoa ti-gôn sắc đỏ, sắc hồng, sắc trắng, năm nào cũng vậy. Cứ một mùa tàn lại đến một mùa nở. Nó chẳng giống như ḷng bất trắc của con người. Hoa kim liên sắc vàng tươi như một nụ cười thân yêu. Song Liên chẳng buồn ngắm tới mọi vật, chỉ cặm cụi ngồi xới đất ở các gốc huệ, gốc hồng. Khi tới gần giàn móng rồng, Liên chạnh ḷng nhớ lại thời kỳ Minh mắc bệnh. Nàng ngậm ngùi ứa hai hàng lệ...

    Sáng hôm sau, Liên quyết định sắp quang gánh, đi bán hoa trở lại. Xưa nay tại chợ hàng hoa, Liên vẫn ngồi chung với một người bạn cùng nghề. Hai người biết nhau đă lâu, thân như chị em. Nhưng v́ lâu nay nghỉ việc buôn bán, Liên sợ người bạn không dành chỗ cho ḿnh nữa. V́ vậy, để chắc ăn, Liên t́m tới nhà người bạn gơ cửa. Bên trong có tiếng vọng ra hỏi:

    − Ai đấy?

    − Tôi.

    − Tôi là ai?

    − Liên đây mà.

    Một tràng cười ngạo nghễ vang ra làm Liên luống cuống e ngại, chỉ muốn bỏ chạy ngay về nhà. Nhưng cánh cửa bỗng mở ra rồi một người đàn bà trạc tuổi nàng bước ra.

    − Ḱa, chị Liên. À quên, chào ‘bà giáo’!

    Mặt Liên như nóng bừng lên, nàng ấp úng:

    − Chị... cứ diễu...

    − Ủa! Sao hôm nay bà lại mặc quần áo quê mùa của chúng tôi vậy?

    Liên vừa xấu hổ, vừa tức giận mà không nói được lời nào. Nước mắt nàng cứ chảy quanh măi. Người bạn nh́n thấy vậy bỗng hối hận, ân cần hỏi han như để xin lỗi.

    − Chị định đi bán hoa lại với em đấy ư?

    − Vâng, em muốn đi cùng và ngồi chung với chị như xưa.

    − Phải đấy chị ạ. Nghề của cha ông ḿnh th́ ḿnh phải giữ. Ông ấy có đỗ giáo học cũng mặc ông ấy chứ!

    Nghe bạn nhắc đến chồng, Liên thở dài. Người bạn thấy thương hại nên không nỡ nói tiếp nữa. Trong làng Hữu-Tiệp này, ai c̣n lạ ǵ chuyện mê gái của Minh. Liên bỗng than thở, kể lể:

    − Chị nghĩ xem, học cao đỗ đạt mà làm ǵ! Giỏi để làm ǵ! Cứ như anh chị như thế có sung sướng hơn không? Chồng làm vườn, vợ bán hoa. Vợ chồng cùng một nghề bao giờ cũng vẫn hơn chị ạ!

    − Chị nói cũng phải. Nhưng thật đâu có ai ngờ anh ấy lại tệ hại đến thế!

    Liên buồn rầu đáp:

    − Tôi khổ lắm chị ạ!

    Người bạn an uỉ:

    − Chả nên bận tâm nghĩ ngợi nhiều làm ǵ, chị ạ.

    − Tôi có nghĩ ngợi ǵ đâu? Chị tin tôi đi, từ nay tôi sẽ đi bán hoa với chị lại như thường khi. Nghề bán hoa là nghề ‘cha truyền con nối’ của ḿnh phải không chị?

    Dứt lời, Liên cười lên một tràng sảng khoái, tưởng chừng như đă trút bỏ được hết tất cả những phiền muộn.

    − Phải đấy! Có đi bán hoa th́ mới xứng đáng là con gái trại hàng hoa chứ!

    Hai người cùng nhau cười rồi cùng nhau lên đường. Khi đi ngang qua nhà các đồng-nghiệp, Liên vui vẻ gọi tên từng người. Nhưng phần đông đă sớm đến chợ lúc mặt trời c̣n chưa lên để sửa soạn, bày sẵn cửa hàng trước khi cổng chợ được mở.

    Đến chợ Đồng-Xuân, ai gặp Liên cũng đon đả hỏi thăm. Liên lúng túng ngượng nghịu chẳng biết trả lời làm sao. Thấy vậy, người bạn liền đỡ lời cho nàng:

    − Chị ấy bị ốm...

    − Ốm bệnh ǵ đấy chị?

    − Tôi cảm xoàng thôi. Nay đă khỏi hẳn rồi.

    Khoảng sau trưa, mọt nhóm người gồm hai người đàn bà đi chung với hai người đàn ông đến chợ hỏi mua cam. Hai người đàn bà tóc vấn trần lệch sang một bên, phấn son đầy đủ. Má người nào cũng hồng, chân mi chân mày đều kẻ trông rất ‘đầm’. Hẳn họ thuộc lớp ‘phụ-nữ mới’. C̣n hai người đàn ông th́ đầu bù tóc rối, đi lảo đảo giơ chân múa tay, miệng nói thao thao bất tuyệt. Khi th́ pha tṛ đùa với hai người phụ-nữ đi chung, khi th́ đùa cợt với mấy cô bán hàng. Trông cả hai thật trâng tráo, và tức cười vô cùng. Một người đưa ngón tay trỏ vào dăy hàng hoa ở đàng sau họ.

    − Ồ, hoa! Đến mua đi Mạc!

    − Vâng, phải đấy d́ ạ.

    − Đức ơi! Minh ơi! Lại mà mua hoa đi chứ!

    Nhưng người đàn ông tên Đức c̣n đang ‘tít mắt’ đứng bên cô hàng cam, c̣n người đàn ông tên Minh mồm đang ngồm ngoàm vừa nhai vừa nói nên không ai nghe rơ tiến gọi.

    − Thôi, mặc kệ họ! Ta lại mua hoa đi, Cháu thích hoa lắm.

    Khi hai người phụ-nữ gần đi đến quày ḿnh, Liên nh́n một người như có vẻ quen quen, khẽ quay sang nói với một bạn đồng-nghiệp:

    − Quái lạ! Cái người này h́nh như tôi đă gặp ở đâu rồi nhưng không hiểu sao tự dưng lại quên bẵng mất!

    Người bạn đáp lại:

    − Các cô tây th́ phần nhiều giống nhau cả.

    − Không, thật mà chị! Tôi chắc chắn có gặp ở đâu mà!

    Nhung thấy Liên đăm đăm nh́n ḿnh và th́ thầm to nhỏ với mấy người bán hoa kia liền dừng lại hỏi:

    − Cô có bán hoa không?

    Nghe giọng nói, Liên lại càng thấy quen. Nàng c̣n mải đang lục lọi t́m sâu trong trí óc nên chưa kịp trả lời. Bạn Liên thấy vậy vừa cười vừa nói:

    − Thưa bà, chúng tôi là hàng hoa mà chả bán hoa th́ bán ǵ?

    Người phụ-nữ kia trỏ vào Liên nói:

    − D́ Nhung ơi! D́ trông này! Cô hàng hoa này đẹp không?

    Người phụ-nữ tên Nhung liếc mắt nh́n Liên rồi trầm trồ:

    − Ừ, đẹp lắm đấy! Nhưng giá mà diện bộ áo cánh vào th́ trông c̣n khá hơn, đẹp hơn nhiều nữa, phải không Mạc?

    Nghe họ b́nh-phẩm về nhan sắc của ḿnh rồi cùng nhau cười khúc khích, Liên cảm thấy nóng mặt, gắt lên rằng:

    − Ô hay, mua hoa th́ mua đi chứ!

    Người phụ-nữ tên Mạc khẽ nhếch môi, nhoẻn hàm răng trắng toát nói như trêu chọc:

    − Giời ơi! Bán hàng th́ phải chiều khách, ăn nói nhă nhặn một tí chứ.

    Người phụ-nữ tên Nhung bỗng quay lại đàng sau gọi lớn:

    − Anh Minh ơi! Anh Đức ơi!

    Trông qua phía hàng cam, Liên thấy có bóng dáng đàn ông ‘quen thuộc’. Có lẽ là ‘quá quen’ th́ đúng hơn. Người đó chẳng ai khác hơn là Minh, chồng nàng. Lúc bấy giờ, Liên mới biết người đàn bà tên Nhung kia là một độc giả nữ từng viết thư cho chồng nàng với những lời lẽ t́nh tứ và táo bạo.

    Lúc ấy, tiếng Minh vọng lại lại hỏi:

    − Cái ǵ đấy Nhung?

    − Lại đây mua hoa.

    − Chúng tôi c̣n phải ăn cái đă. Bà muốn mua th́ cứ mua.

    − Vậy mua hoa ǵ?

    − Đă bảo muốn mua ǵ th́ mua mà!

    Mỗi tiếng nói của Minh như một mũi nhọn đâm mạnh vào tim Liên. Nàng đang tan nát cơi ḷng lại nghe tiếng Nhung hỏi:

    − Mua hoa huệ nhé?

    − Đừng! Ruồi nó đến bâu vào th́ khổ cả nút!

    Mạc cười lớn, chêm vào một câu:

    − Nhà bán hoa có khác! Biết rành mạch lắm!

    Nhung chợt quắc mắt lên mắng:

    − Cháu không được hỗn!

    Liên càng nghe càng thấy uất ức. Nhung trỏ vào bó cẩm chướng hất hàm, dáng điệu hách dịch hỏi:

    − Bao nhiêu?

    Thấy Liên mặt màu tái mét không nói được ǵ chỉ ngồi mà vân vê bó hoa, người bạn liền ngẩng lên, thay nàng trả lời:

    − Xin bà năm hào.

    − Ba hào đi!

    − Thôi, xin bán rẻ hầu bà.

    Rồi người bạn nhắc Liên cầm bó hoa trao cho khách hàng. Thật sự bó hoa chỉ đáng có hào rưỡi, nhưng v́ Nhung quen với giá ở hồ Hoàn-Kiếm nên thành ra trả hớ. Mà người bạn của Liên nh́n thấy dáng điệu Nhung và Mạc cũng đáng ghét nên ‘cứa cổ’ được là cứa, không nương tay.

    Nhung móc ví trả tiền. Người bạn đưa tay lấy lẹ đưa về cho Liên. Nhung vừa quay đi th́ Liên ngă ‘quay đơ’ xuống. Các bạn đồng-nghiệp ai nấy đều bỏ dở công việc đang làm xúm lại đỡ nàng dậy hỏi han ầm ỹ. Nghe có tiếng ồn ào ở chỗ Nhung và Mạc, Đức liền cất tiếng gọi:

    − Mạc, cái ǵ thế?

    Mạc nhún vai, lạnh lùng đáp:

    − H́nh như một cô hàng hoa cảm hay trúng gió ǵ đó nên đột nhiên khi không ngă lăn đùng ra.

    Nói dứt lời, nàng lôi Nhung đi, không buồn quay mặt lại. Gặp Đức đang đi tới, Mạc xua tay nói:

    − Về thôi anh Đức! Không phải chuyện ḿnh, để ư đến làm ǵ!

    Nhung có vẻ động ḷng hơn xoay qua nói với Minh:

    − Tội nghiệp, nh́n mà thương hại. Con bé khá trông khá nhất trong bọn hàng hoa đấy!

    Lúc bấy giờ, nhờ ăn xong mấy quả cam nên xem chừng đă giải bớt được nồng độ của rượu, Minh đă hơi tỉnh tỉnh. Chàng ngơ ngác nh́n quanh và lấy làm lạ rằng tại sao ḿnh lại ở trong chợ, mà quang-cảnh th́ thấy rất là quen thuộc. Rồi hai chữ ‘hàng hoa’ được Nhung nhắc đi nhắc lại nhiều lần làm Minh tỉnh hẳn. Chàng giật ḿnh, bỡ ngỡ hỏi:

    − Hàng hoa à?

    Mạc mỉm cười, giọng mỉa mai:

    − Vâng, hàng hoa đấy. Mà hàng hoa th́ có ǵ lạ mà phải hỏi?

    Nhung trừng mắt quát lớn:

    − Mạc!

    Đoạn nàng ghé vào tai Mạc nói khẽ như trách móc:

    − Mày ác lắm, mày biết không!

    Nghe Nhung nói, Mạc chẳng chút động ḷng mà c̣n có vẻ ‘ác hơn’ nữa. Nàng chanh chua nói với vẻ đắc ư, thỏa măn:

    − Cô hàng hoa ngất đi th́ mặc kệ cô ấy, có việc ǵ quan-trọng mà phải để ư tới làm ǵ!

    Minh nói như mê man:

    − Ngấy đi!

    − Vâng, ngất đi. Cô ấy ngất đi rồi th́ chốc nữa cô ấy lại tỉnh... như ở xi-nê-ma ấy mà!

    Nhung giật quả cam trong tay Đứa đưa cho Mạc nói:

    − Này, ăn đi cho giă rượu! May say quá rồi nên chỉ biết nói bậy thôi! Bây giờ th́ đi về!

    Đoàn người kéo nhau rời khỏi chợ. Đức gọi tài-xế taxi lại. Xe hơi lại sát bên thềm mà Minh vẫn c̣n như người không hồn. Chàng ngây người ra ít giây rồi mới chịu theo Nhung, Mạc và Đức lên xe...

    Về đến nhà, Mạc c̣n liến thoắng thuật lại câu chuyện cô hàng hoa cho mọi người nghe làm như chưa ai biết ǵ cả. Đưa tay trỏ vạ Minh đang thiu thỉu ngủ trên chiếc ghế bành dài, Nhung nói với Đức:

    − Con bé nó giống mẹ nó in hệt! Hễ say là trở nên tai ác lạ lùng!

    − Tôi có thấy Mạc yêu quư của tôi ác chút nào đâu!

    − Th́ vợ anh Minh cũng là dân bánh hoa, nó c̣n lạ ǵ nữa! Thế mà đứng trước anh ấy nó cứ gợi măi đến chuyện bán hoa bán quả!

    Đức bưng miệng cười ngặt nghẽo:

    − Thế à? Vậy ‘toa’ (phiên-âm của chữ ‘toi’, tiếng Pháp) có gặp vợ hắn ngồi bán hoa ở chợ không?

    − ‘Moa’ (phiên-âm của chữ ‘moi’ tiếng Pháp) nghi lắm ‘toa’ ạ!

    − ‘Toa’ ngờ ǵ?

    − Không... mà thôi! Xếp câu chuyện ấy qua một bên đi!

    Thật ra ngay lúc mới gặp Liên, Nhung đă ngờ ngợ và đoán ra cô nàng gánh hoa đến nhà ḿnh bán hôm nào. Luôn cả cái nhan sắc của Liên cũng khó mà lầm lẫn được. Đến khi Liên ngất đi th́ Nhung lại càng tin chắc. V́ thế, nàng đă cản không cho Minh và Đức đến gần mà lôi cả đám về nhà sau đó.

    Nh́n Minh mệt mỏi nằm ngủ say li b́, Nhung lắc đầu tỏ vẻ ái ngại. Đức lấy làm lạ hỏi:

    − ‘Toa’ ngờ ǵ vậy?

    − ‘Suỵt’! Để cho anh ấy ngủ!

    Đức buồn rầu nói:

    − Ḿnh yêu hắn đến thế hả?

    Nhung không đáp. Đức định nói tiếp nhưng Nhung đă giơ tay ra hiệu bảo im đi rồi ngồi một ḿnh xuống ghế, vẻ mặt hết sức lạnh lùng. Đức ghé vào tai Nhung th́ thầm:

    − Sao ḿnh nỡ tệ thế?

    Nhung đứng dậy, rón rén ra pḥng ngoài. Bỗng Mạc hấp tấp chạy lên, miệng hớn hở reo lên:

    − D́ ơi! Bó hoa thật kỳ lạ! Lạ lắm! Hay lắm!

    Nhung lại tưởng Mạc sắp sửa gợi chuyện cô nàng bán hoa cốt để làm đau ḷng Minh nên bèn giơ tay tát vào mặt Mạc mọt cái thật nên thân.

    − Ô hay! Sao d́ lại đánh cháu?

    Lôi Mạc xuống nhà, Nhung lộ vẻ giận dữ nói:

    − Đă bảo để yên cho anh ấy ngủ mà mồm cứ hét toáng lên là sao!

    − Nhưng d́ đă bảo với cháu là anh ấy ngủ đâu?

    Nhung gượng cười, nhỏ nhẹ nói:

    − Thôi, d́ xin lỗi.

    Mạc vẫn phụng phịu, tỏ vẻ không bằng ḷng. Thấy thế, Nhung lại gần đưa má ra nói:

    − Th́ đây, cháu tát lại đi cho vừa ḷng.

    Cả Mạc và Đức đều ph́ cười. Đức bỗng đưa tay ôm chầm lấn Nhung toan hôn th́ Nhung tát luông cho chàng ta một cái đau điếng. Đức đứng thừ người ra v́ kinh ngạc. Mạc ‘xí’ một tiếng rồi nói như ‘nguyền rủa’:

    − Đáng kiếp! Có vợ đứng đây mà dám đ̣i hôn d́ vợ. Cho bỏ cái tật!

    Cả ba cùng cười x̣a. Nhung bấy giờ mới hỏi:

    − À... ừ... Hồi năy cháu nói bó hoa kỳ lạ, mà có ǵ kỳ lạ vậy? Lạ ra làm sao?

    − Lạ lắm kia! Lạ ghê gớm lắm kia!

    − Nhưng mà lạ thế nào mới được chứ?

    − Đố d́ đoán được.

    − Thôi, thôi, tao sốt ruột lắm rồi! Mày đừng trêu tao nữa kẻo tao cáu tiết lên lại tát cho mấy cái nữa th́ có nước mà trẹo quai hàm bây giờ!

    Mạc vênh mặt lên, dáng điệu bất cần:

    − Thế th́ thôi vậy!

    − Ơ hay! Con bé này khó bảo nhỉ!

    Đức thấ thế liền pha tṛ, phụ họa:

    − Đừng sợ Mạc, đă có Đức!

    − Thôi, tôi lạy hai cô cậu!

    Mạc cười ‘chiến thắng’:

    − Ừ, có thế chứ!

    − Vậy th́ chuyện ǵ mà lạ thế hả?

    Mạc lấy ra đưa cho Nhung một sấp giấy bạc nói:

    − Ban năy cháu mở gói hoa ra, thấy bên trong có 50 bạc...

    Nhung kinh ngạc hỏi lại:

    − Năm chục bạc?

    Đức cũng sửng sốt hỏi tới hỏi lui:

    − Năm chục bạc? Của ai vậy?

    − Lại c̣n của ai nữa! Của cô hàng bán hoa chứ c̣n của ai vào đây nữa!

    − Cái cô hàng hoa ngất xỉu đó phải không? Thế này th́ lạ lùng lắm nhỉ... bí ẩn quá nhỉ!

    − Hay là cô ta gửi tặng nhà văn-sĩ đấy!

    − Gửi trả lại nó đi d́ ạ!

    Chương XI còn tiếp

  4. #664
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Bác Cả đă về !

    Chào mừng Bác Cả đă về



    Bác Cả ơi ,

    Mấy bà TV yêu cầu Bác cho xem tác phẩm Giông Tố của Vũ Trọng Phụng .

    Bác xem có t́m được không ?

    Tigon
    Last edited by Tigon; 02-09-2011 at 10:08 AM.

  5. #665
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Món điểm tâm đúng là Parisienne quá.

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Chào mừng Bác Cả đă về



    Bác Cả ơi ,

    Mấy bà TV yêu cầu Bác cho xem tác phẩm Giông Tố của Vũ Trọng Phụng .

    Bác xem có t́m được không ?

    Tigon
    Trông thấy là tỉnh ngủ liền. Liền vào web tìm "Giông Tố", Vũ Trọng Phụng có những 67 bài, nhưng tìm hoài không thấy "Giông Tố" đâu sất cả. Thôi thì Chị Tigon hội ý cùng hai sư muội Tiếng Xưa và Gánh Hàng Hoa đi.
    Bi giờ cho CT nhâm nhi cái bánh croissant vàng ửng và ly càphê
    khói bay nghi ngút, tí bơ, cục đường nằm chờ từ nãy đến giờ. Hi hi
    Khẩu vị cùng ngũ quan đã sẵn sàng ứng chiến.
    Muôn vàn cảm tạ mỹ ý, thịnh tình của chị.

  6. #666
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Bác Cả , check email please

    Tigon đă bỏ cái link " Giông Tố " vào email của Bác Cả .

    Tigon

  7. #667
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

  8. #668
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Hì ...hì..
    Đã có ly cà-phê rồi đây, nhưng thèm cái croissant hôm qua cuả chị Tigon cho quá, nhưng một cái croissant chính hiệu cuả Parisienne là ...5 vòng sân Cộng Hoà!!!
    Mình chờ bác Cả dẫn "tour" đi Hà Nội tiếp mà lại nhắc tới Sàigòn!

  9. #669
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Hà lội > Sè Gòn > Huế nữa chứ

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Hì ...hì..
    Đã có ly cà-phê rồi đây, nhưng thèm cái croissant hôm qua cuả chị Tigon cho quá, nhưng một cái croissant chính hiệu cuả Parisienne là ...5 vòng sân Cộng Hoà!!!
    Mình chờ bác Cả dẫn "tour" đi Hà Nội tiếp mà lại nhắc tới Sàigòn!
    Hi hi. Dzui quá đi mất. Phen này độc giả Vietland cứ gọi là đọc thiệt đã à nha. Gánh ... Hàng Hoa còn hai chương rưỡi nữa thì Giông Tố sẽ được trình làng.
    Sau món điểm tâm mí croissant Parisienne, khói ca phê hay còn phảng phất dư vị thì mùi cháo vịt Saigon lại hiện ra như mời, như gọi khách tài hoa.

  10. #670
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    GÁNH HÀNG HOA - tiếp theo

    Chương XI Hai cảnh mộng - tiếp theo

    Nhung cầm xấp tiền, ngồi buồn rầu ngẫm nghĩ. Trong khi đó, Minh phần v́ nhức đầu v́ uống quá nhiều rượu, phần th́ bị cảm xúc quá mạnh nên nằm thiêm thiếp trên ghế bành, đầu gục xuống, gác lên cánh tay. Tiếng cười nói bên tai chàng gnhe mỗi lúc một nhỏ dần...

    Minh thấy ḿnh đến một nơi xa lạ giữa một đám người không quen biết. Đó là một ṭa nhà nguy nga tráng lệ, được kiến thiết và trang trí bằng những kỹ-thuật cực kỳ tinh xảo. Những người ở đấy ai nấy đều là những tay ăn chơi khét tiếng, y-phục sang trọng lộng lẫy... Chủ-nhân là một mỹ-nhân tuyệt đẹp với đôi mắt sáng ngời, đôi môi mỏng đỏ thắm đích thân ra đón tiếp chàng. Minh cúi đầu chào, chủ-nhân đưa tay ra bắt. Những hạt kim cương lóng lánh trên người chủ nhân phản chiếu ánh điện làm Minh chói mắt. Chàng ngồi xuống ghế, loay hoay tự hỏi: “Sao ḿnh lại đến đây?”. Rồi tiếng nhạc du dương êm ái từ đâu vang lên, ru hồn chàng vào cơi mộng xa xôi... Chủ-nhân lên tiếng mời khách sang pḥng khách dự tiệc... Một cảnh tượng ghê tởm như bức tranh sống hiện ra rất rơ ràng trước mắt Minh. Trên một cái bàn dài trải khăn trắng, các món ăn c̣n thừa để lộn xộn cùng với những cánh hoa tan tác. Chỗ th́ rượu chát đổ hoen ố cả khăn bàn như vấy máu; chỗ th́ ly tách úp ngược trên vũng sâm-banh...

    Nh́n vào đám khách, Minh lại càng ghê tởm hơn nữa. Người th́ gục đầu xuống bàn, tóc ḷa x̣a và ướt sũng v́ thấm rượu; người th́ hai tay chống gối, mặt rũ xuống; người th́ nôn mửa; kẻ th́ cười, người th́ khóc... lại c̣n thêm những cặp trai gái quàng lấy vai nhau mà ngủ gục trên lưng ghế...

    Minh tưởng tượng như ḿnh đang ở trong một lâu đài của những người điên. Chàng kinh hăi không biết thế nào mà nói được. Nhưng chàng bỗng ṭ ṃ tiến tới gần mà ngó cho kỹ. Không hiểu sao, một cặp nhân t́nh trong đám trai gái đó là chàng với Nhung. Minh hét lên một tiếng rồi cắm đầu cắm cổ chạy. Lạ lùng thay, tất cả những yến-khách đều đứng dậy đuồi theo chàng. Minh càng chạy mau, họ đuổi càng mau. Minh chạy chạm lại, họ cũng đuổi chậm lại. Minh dừng lại thở dốc nghỉ mệt th́ họ cũng dừng lại...

    Lát sau, ngoái cổ lại nh́n, đám người bỗng biến đi đâu mất cả rồi. Lúc đó, Minh mới cảm thấy nhẹ nhơm được một chút. Tiếng âm nhạc đâu đó như vẫn c̣n văng vẳng bên tai chàng...

    Đảo mắt nh́n quanh, Minh thấy ḿnh đang đứng giữa một vườn hoa muôn sắc. Vạn vật như dần ch́m vào một bầu không khí hoàn toàn im lặng. Tiếng nhạc cũng ngừng hẳn. Cả những con chim bay nhảy trên cây hoàng-lan cũng đều im phăng phắc. Có con trông th́ tưởng chừng như đang hót mà lắng tai nghe th́ chẳng có một âm-thanh nào...

    Những bông hoa huệ trắng mướt rung rinh trên cuống dài và mềm trông như đàn bướm trắng xếp hàng bay lượn đến cuối chân trời xa tắp. Minh vẫn tiếp tục đi măi... Chàng đến một khu vườn chung quanh có giậu nứa đan mắt cáo, ken bằng lá và hoa kim liên. Trong vườn trồng toàn một thứ cẩm chướng đầy đủ các sắc màu. Minh cảm thấy vui sướng. Chàng nở một nụ cười đến ngồi dưới giàn móng rồng... Chàng đưa mắt ngắm th́ vườn hoa vụt biến thành một cảnh tượng khác: cây cối cùng hoa lá đều được nhuộm bởi ánh trăng rằm tươi mát dịu dàng.

    Một luồng gió thoảng qua... Minh quay lại. Liên đứng ngay sau lưng chàng với nét mặt hiền dịu và âu yếm. Chàng nhớ h́nh như đă được thấy qua cảnh này ở đâu... Cả một dĩ-văng như đánh thức chàng dậy, nhưng không hiện rơ đầu đuôi ra sao... Chàng với Liên đi hái hoa. Liên hái rất nhanh và tài t́nh, chỉ trong giây lát đă được một bó đầy đưa tặng chàng. Minh mỉm cười nh́n Liên. Chàng đưa bó hoa lên mũi để thưởng-thức hương hoa tuyệt diệu thơm ngát. Nhưng lạ lùng thay, Minh không ngửi thấy mùi cẩm chướng mà chỉ nhận ra toàn mùi nước hoa linh lan, loại nước hoa Nhung vẫn thường dùng. Minh cau có, vứt bó hoa xuống đất th́ mỗ bông hoa biến thành một người trong đó có Liên ngất xỉu trong ḷng chị em hàng hoa. Minh nhớn nhác nh́n quanh. Vườn hoa đă biến ra cảnh chợ Đồng-Xuân, văng vẳng tiếng van nài cầu cứu pha trộn tiếng cười khanh khách... Minh sợ quá. Chàng cuống quít lên th́ lại có tiếng hổ gầm bên tai...

    Minh kêu lên một tiếng thất thanh. Chàng mở mắt ngồi choàng dậy. Th́ ra chàng vừa trải qua một giấc mộng. Thấy ḿnh vẫn nằm trên chiếc ghế bành, chàng mới tin là ḿnh đă trở về với thực-tại. Dưới nhà, tiếng Mạc cười nắc nẻ. Bên ngoài rơ ràng là tiếng xe hơi vừa nổ máy chạy. Nhung ngồi bên cạnh chàng, sực nức mùi nước hoa linh lan với nét mặt buồn buồn. Một tay Nhung nắm lấy chàng, da thịt nàng vừa mát lại vừa lạnh...

    Minh thở hổn hển hỏi Nhung:

    − Có chuyện ǵ vậy?

    Nhung ghé sát lại đáp:

    − Không có ǵ ḿnh ạ. Nhưng mà ḿnh làm sao thế?

    − Có sao đâu!... Thế tôi ngủ có lâu không?

    Nhung lắc đầu:

    − Độ nửa giờ thôi. Nhưng h́nh như ḿnh có ngủ đâu! Em chỉ nghe ḿnh luôn thở dài và nói mớ luôn miệng.

    − Thế hả? Tôi vừa trải qua một cơn ác mộng... Sợ quá! Mà nghe đâu h́nh như có tiến ô-tô (phiên-âm chữ ‘auto’ từ tiếng Pháp, có nghĩa là xe hơi) cách đây không lâu lắm phải không? Xe nào thế?

    − Xe của anh Đức. Anh ấy về lại đồn điền đấy.

    Minh ngơ ngác như không hiểu. Chàng gặn hỏi:

    − Anh Đức về đồn điền?

    − Ừ! Nhưng mà ḿnh làm sao vậy?

    Minh như người mất trí, khẽ nhếch miệng nở một nụ cười vô nghĩa, không đâu vào đâu.

    − Ḿnh ngồi đây nhé. Để em xuống pha cà-phê ḿnh dùng.

    Nhung xuống bếp rồi, Mạc lại rón rén đi vào. Tưởng Minh c̣n ngủ, nàng không dám đi mạnh sợ phát ra tiếng động mạnh để Nhung lại rầy. Thấy Minh đă thức giấc đang đứng chải đầu trước tủ gương, Mạc cất tiếng cười lanh lảnh. Minh quay lại hỏi:

    − Có ǵ thú mà Mạc lại cười thoải mải thế?

    − Anh đă dậy đấy à? Anh phải biết v́ anh ngủ mà ban năy em phải đ̣n, lănh một cái tát nên thân đấy!

    − Sao vậy?

    − Chả biết tại sao!

    − Nhưng ai tát Mạc thế?

    − Lại c̣n ai? Ngoài d́ Nhung ra c̣n ai nỡ tát em như thế!

    Minh mỉm cười:

    − Khốn nạn! Thật tội nghiệp! Em tôi bé bỏng.

    − Rơ khéo nói lắm! Ai khiến anh thương hại đấy? Có tử tế th́ hôn đền đi!

    Vừa nói dứt lời, Mạc ghé má lại gần mồm Minh. Không đắn đo nghĩ ngợi, Minh đặt môi ḿnh lên má Mạc hôn nhẹ một cái... Đột nhiên, Minh khẽ rùng ḿnh một cái ghê sợ. Cái cảnh xa hoa phù phiếm ê chề trong giấc mộng vừa qua chợt di vụt qua trong trí của chàng...

    − Anh làm sao vậy? Nói anh đừng giận, chứ em trông anh cứ như là người điên vậy!

    Mà Mạc nói cũng chẳng xa sự thật bao nhiêu. Từ h́nh dáng diện mạo cho đến cử chỉ, Minh giống hệt như một người điên vậy. Cặp mắt chàng trợn trừng, như chứa đầy những tư tưởng ghê gớm ở bên trong. Nhưng Mạc không chút sợ sệt, trái lại, nàng cười rất tươi mà bảo Minh:

    − Anh là một con người rất lạ.

    − Có ǵ mà lạ?

    − Anh mù, anh viết văn, anh nghèo mà được d́ em yêu. Tưởng thế cũng đă lạ lùng lắm rồi, nhưng thật chưa thấm vào đâu so với chuyện hôm nay.

    Minh cau mày không hiểu. Mạc lại nói tiếp:

    − Ban năy ḿnh vào chợ, hẳn anh c̣n nhớ?

    − Dĩ nhiên.

    − Một cô hàng hao bị ngất xỉu, chính cái cô bán hoa cho chúng ta ấy! Vừa rồi mở gói hoa ra cắm vào b́nh th́ lạ quá anh ạ!

    − Nhưng mà lạ thế nào mới được chứ?

    − Trong bó hoa có 50 bạc!

    − Năm chục bạc?

    − Vâng, 50 bạc! Chẳng biết là cô hàng hoa có ư gửi tặng anh hay là cô ta vô ư bỏ quên đấy!... Thảo nào lúc ấy em thấy cô ta lúng túng buộc bó hoa lại... Th́ ra cô ta nhét tiền vào giữa mớ lá khúc tần anh ạ.

    Minh chết lặng cả người, không nói nên lời. Mạc lại tiếp tục luyên thuyên không nghỉ:

    − Nếu cô ấy có gửi tặng th́ chỉ có thể là tặng anh mà thôi. Anh Đức th́ quá giàu có rồi, 50 bạc ấy có thấm vào đâu! Mà nếu bảo là tặng chúng tôi th́ lại càng vô lư, chẳng có nghĩa ǵ cả!

    − Đâu? Năm chục bạc ấy cô để ở đâu?

    − Đây! D́ em bảo em giữ đó để trả lại cho cô hàng hoa.

    Mạc đưa xấp bạc cho Minh. Chàng đón lấy vừa đếm, và cũng vừa để xem xét từng tờ. Chàng nhận ngay ra là xấp tiền năm đồng chàng đưa cho Liên hôm nọ. Chàng c̣n nhớ rành mạch bốn tờ bạc mới và sáu tờ cũ. Trong sáu tờ cũ, có một tờ đă rách, gần đứt ra làm đôi. Minh bỏ tiền vào túi áo nói:

    − Thôi cô để việc này cho tôi nhé! Tôi sẽ trả lại cô ấy cho.

    Mạc mỉm cười khi nhớ tới lời Nhung nói: “Vợ anh ấy cũng bán hoa”... Nàng nhí nhảnh hỏi một cách tinh ranh:

    − Anh quen cô hàng hoa đó à?

    − Phải!

    − Thú nhỉ? Mà trông cô ta đẹp lắm anh ạ.

    Minh không để ư ǵ đến câu hỏi của Mạc, chàng lấy mũ đội rồi từ từ bước xuống cầu thang. Mạc chạy theo hỏi:

    − Anh đi đâu đấy? Có phải đi trả lại tiền cho cô hàng hoa đó không?

    − Phải!

    − Nhớ về anh cơm chiều nhé!

    − Được, về chứ!

    Minh đi rồi, Mạc lại đánh phấn trước gương. Bỗng Nhung từ đâu bước vào tay bưng một ly cà-phê. Không thấy Minh đâu, Nhung bèn hỏi:

    − Anh Minh đâu?

    − Không biết d́ ạ.

    − Vậy lúc Mạc lên, anh ấy c̣n ở đây không?

    − C̣n.

    Đặt ly cà-phê xuống bàn, Nhung nh́n bóng Mạc phản chiếu trong gương gườm giọng hỏi:

    − Ắt hẳn mày lại lôi thôi ǵ với anh ấy rồi phải không?

    Mạc quay lại lắc đầu nói:

    − Không! Cháu nào có lôi thôi ǵ đâu!

    Nhung nói như mắng nhiếc:

    − Mày ác lắm kia! Tao c̣n lạ ǵ!

    − Ô hay! Sao d́ cứ mắng cháu hoài vậy? Cháu nào có ác ư ǵ? Cháu chỉ kể chuyện 50 bạc cho anh ấy nghe thôi chứ có làm ǵ đâu!

    − Biết ngay mà! Mày thật ác kinh khủng! Vậy mày có biết anh ấy đi đâu không?

    − Cháu đưa xấp tiền cho anh ấy. Anh ấy bảo anh ấy đi trả lại cô hàng hoa.

    Nhung bỗng chép miệng, lẩm bẩm nói mội ḿnh:

    − Thôi, thế cũng xong!

    Là v́ Nhung yên trí rằng Minh trở lại với Liên. Trong suốt một tuần lễ nay, Nhung nhận thấy tính nết Minh thay đổi hẳn. Chàng không c̣n vui vẻ, đùa giỡn như xưa nữa. Có khi chàng ngồi một ḿnh thừ người ra rồi cất tiếng cười lên thật quái đản, Nhung nghe mà ghê sợ rùng ḿnh.

    Trước kia đọc văn của Minh, Nhung tưởng Minh chỉ có một tâm hồn lăng mạn chứa đầy những sự yêu thương nồng nàn. Nhưng rồi mỗi ngày Nhung một hiểu rơ thêm rằng sự thật hai trái tim của Minh và nàng không thể ḥa chung một nhịp được. Cái lăng mạn của Minh chỉ là cái lăng mạn êm đềm trong sạch khác hẳn với tính yêu đương phóng đăng của Nhung. Hạnh-phúc của Minh chỉ có thể có ở trong một gia đ́nh chất phác mộc mạc.

    Một cảnh êm đềm lại hiện ra trong trí của Nhung. Đó là cảnh một gian nhà tranh có vườn hoa chung quanh... Và Nhung nhớ tới hôm nàng đến thăm Minh. Nàng thầm nghĩ:

    − Địa vị ta không phải ở đấy, mà địa vị chàng không phải ở đây. Tốt hơn hết là mỗi người nên đi một ngả chứ không thể cùng nhau đề huề trên con đường ân ái mă được.

    Nhung mỉm cười. Nàng đứng dậy gọi Mạc. Cô cháu hấp tấp chạy vào. Nhung hỏi:

    − Anh Minh có nói bao giờ về không?

    − Không, d́ ạ.

    − Mạc ạ, d́ chắc cô hàng hoa ngất xỉu đó là Liên.

    − Liên là ai vậy d́?

    − Là vợ anh Minh.

    Mạc ngây thơ cười tủm tỉm:

    − Ồ, vợ anh ấy đẹp quá nhỉ!

    − D́ nghĩ sai đâu. Nếu chẳng phải Liên th́ tại sao anh Minh lại nhận số tiền 50 đó? Chắc là anh Minh viết giấy cho vợ kêu túng nên vợ anh ta gửi cho bằng một cách ‘đặc-biệt’ như thế đấy.

    − Bán hoa thế mà giàu nhỉ!

    − Chứ sao! Cháu không thấy bao nhiêu người bán hoa có xe hơi nhà đi đó sao?

    − Trở lại câu chuyện đi. Thế rồi sao nữa d́ nhỉ?

    Nhung trầm ngâm giây lát rồi tiếp:

    − D́ nghĩ mà thương hại con bé. D́ cháu ḿnh quen chơi bời nên chẳng c̣n tấm ái-t́nh nào là ngây thơ thành-thực nữa. C̣n nó th́ khác. Chỉ nhác thấy chồng đi với gái nó đă tức v́ ghen đến nỗi ngất xỉu đi th́ đủ biết nó yêu chồng nó đến đâu rồi.

    − Có lẽ anh Minh định về lại với vợ phải không d́?

    − D́ cũng mong thế.

    − Ồ, thế th́ sướng lắm nhỉ?

    − Đừng hỗn, Mạc!

    Nhưng Mạc không sợ, nói toạc móng heo:

    − Nói thật d́ đừng giận. Cháu chẳng biết tại sao d́ lại yêu được một người nghèo xác nghèo xơ như vậy!

    − im, Mạc!

    − Biết bao nhiêu người, nay tặng d́ cái nọ, mai tặng cái kia thiếu điều tan gia bại sản v́ d́ th́ d́ lại chẳng coi vào đâu!

    − Đă bảo im mà lại!

    − Cháu phải nói cho d́ biết chứ! Cháu không muốn d́ bất công như vậy!

    − im ngay không tao tát chết bây giờ!

    Mạc phụng phịu, miệng lẩm bẩm bước xuống thang gác...


    Hết chương XI

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 7 users browsing this thread. (0 members and 7 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •