Page 84 of 304 FirstFirst ... 347480818283848586878894134184 ... LastLast
Results 831 to 840 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #831
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    "Dòng Sông Định Mệnh" hay lắm lắm, quý vị ơi, đừng bỏ qua.
    Xin chị VN "làm ơn thì làm cho trót" nhe chị, TX đang ngóng những chương kế tiếp.
    Sẽ có lời bàn sau.
    Chuyện thật lý thú về nhiều khía cạnh giưã người và thiên nhiên, tình yêu, tình gia đình, tình yêu nước....

  2. #832
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Hai nhánh sông ngọt ngào

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    "Dòng Sông Định Mệnh" hay lắm lắm, quý vị ơi, đừng bỏ qua.
    Xin chị VN "làm ơn thì làm cho trót" nhe chị, TX đang ngóng những chương kế tiếp.
    Sẽ có lời bàn sau.
    Chuyện thật lý thú về nhiều khía cạnh giưã người và thiên nhiên, tình yêu, tình gia đình, tình yêu nước....
    Vân rất vui đọc được những ḍng trên của Tiếng Xưa. cách đây khoảng 20 năm, Ḍng Sông định Mệnh được tái bản. Ông xă Vân gọi anh bạn mới sang diên đoàn tụ gia đ́nh để thông tin này. Ông bạn ấy dạy triết tại trường Vơ Tánh, Nhatrang trước 1975. Minh và ông xă sửng sốt thấy rằng ông bạn ấy kể ra vanh vách,thuộc ḷng từng ḍng chữ của DSĐM.

    Chắc chi Tigon và các bạn khác cũng "YES" mí Tieng Xưa rồi. hi hi
    VN

  3. #833
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Xin chị VN cứ post cho hết chuyện "Dòng sông định mệnh" đã ạ, TX chưa đươc đoc văn DQS, muốn biết về văn chươgn cuả ông lắm
    Cám ơn chị nhiều!
    TX ơi ,

    Tigon là học tṛ của Thầy Doăn Quốc Sỹ ( trên Đại Học ) , nhưng chữ trả thầy hết rồi .

    Cũng nên đọc lại .

    H́nh như thầy vẫn tại thế , ở đâu bên Houston í.

    Tigon

  4. #834
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Thế th́ trong ấm ngoài êm rồi

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    TX ơi ,

    Tigon là học tṛ của Thầy Doăn Quốc Sỹ ( trên Đại Học ) , nhưng chữ trả thầy hết rồi .

    Cũng nên đọc lại .

    H́nh như thầy vẫn tại thế , ở đâu bên Houston í.

    Tigon
    Thế th́ trong ấm ngoài êm rồi! GS DQS nghiên cứu Thiền lâu rồi, và mức Thiền vào hàng Thượng Thừa rồi đó.

    Bây giờ mơi quí vị cùng chúng tôi thoải mái thưởng thức tiếp vẻ đẹp của ḍng sông :

    chuong V

    HAI NHÁNH SÔNG GẶP GỠ

    Tuy Thiệu thấy ḷng bớt thắc mắc v́ chàng đă biết tự an ủi: "Đau khổ tự nó vô trách nhiệm, điều cần là liệu ḿnh có trưởng thành trong đau khổ không? Nhưng suốt bốn tháng trời liền, Thiệu không dám cầm đến bút sơn. Chàng thêm một cuộc sống hồn nhiên có ư thức mà chưa đạt được.

    Bỗng một ngày kia, phải ngày đó Thiệu nhớ lắm, ngày 15 tháng 9 năm 1954, Lũy - bạn Thiệu - mang lại cho chàng một lá thư. Phong thư này đề theo địa chỉ trường cũ. Trường đă giải tán từ lâu chỉ c̣n Lũy - ông hiệu trưởng cũ - ở lại, v́ một lẽ giản dị trường sở là nhà của Lũy. Nh́n tên người gởi mắt Thiệu sang lên.

    Trời ơi, thơ của chị Hoa!

    Saigon, ngày 12 tháng 9 năm 1954

    Em Thiệu yêu quư của chị,

    Chị chảng hiểu em có c̣n ở địa chỉ cũ không, hay đă lang bạt đi đâu rồi, hay đă… nhưng thôi chị cứ gửi thư này theo địa chỉ cũ. Chị chưa muốn viết ǵ hơn v́ chưa biết số phận lá thưu này ra sao. Nếu cầu Trời, cầu cha mẹ phù hộ mà thư này đến tay em th́ em trả lời chị ngay theo địa chỉ kèm đây. Chị hiện mở hiệu bán sách.

    Chị của em

    Hoa

    Số… đường 20… Saigon

    Đă từ bốn tháng nay Thiệu thấy tâm hồn héo hắt, chàng nghĩ đến màu úa vàng của ruộng mạ gặp kỳ đại hạn, Thiệu chờ mưa, cơn mưa từ đâu tới, cơn mưa như thế nào, chàng không rơ. Lá thư chị Hoa, người chị ưu tư, hiền hậu của Thiệu đă là cơn mưa chờ đợi. Cơn mưa đă đến, cỏ cây hồi sinh

    Và đây là lời noí của một tâm hồn hồi sinh:

    Huế ngày 15 tháng 9 năm 1954

    Chị Hoa yêu quư của em.

    Nhận được thư của chị em quên tuổi chị ạ, em tưởng như ngày nào c̣n bé dại ham ra bến phà, ham leo lên đê chơi để về chị phải giặt quần áo bê bết đât cát của em. Đă có lần chị ủ em vào ḷng và giơ lưng ra che đ̣n cho em. Nhận được thư này chị đừng viết thư cho em nữa, em đương thu xếp mọi công việc để về Saigon ở gần chị.

    Có lẽ em về gặp chị trước khi thư này đến nơi.

    Em của chị

    Thiệu

    Cùng với là thư gởi cho chị Hoa, Thiệu viết một lá thư cho Tạo: Tạo alf người bạn duy nhất của Thiệu ở Saigon mà chàng vẫn thường lien lạc bằng thư. Thiệu quen than Tạo từ thủa chàng tŕnh bày tờ tuần báo của Tạo ở Hà Nội trước thời kháng chiến. Thiệu quư Tạo ở chỗ Tạo có tâm hồn phóng khoáng nghệ sĩ. Tạo c̣n chơi dương cầm khá giỏi, mà Thiệu vốn ưa nghe dương cầm.

    Thiệu c̣n nhớ chiếc "ch́a khóa nghệ thuật" đă mở t́nh than cao quư cho đôi bạn là bản Simple aveu của Francis Thomé. Hôm đó, lần đầu tiên tới nahf Tạo, Thiệu yêu cầu Tạo đàn cho nghe. Tạo liền giới thiệu một bản mà Tạo thích lắm: bản Simple aveu; Tạo cho mở đĩa hát bản T́nh Ca không lời đó - (Romance sans parole) - rồi ngồi vào piano dạo theo. ‎ Ư Tạo muốn dung tiếng violon và tiếng violoncello trong đĩa hát làm cho nổi giai điệu để Thiệu cảm thấy hết cái vẻ đẹp uyển chuyển của nét nhạc. Quả nhiên Thiệu đồng ‎ với Tọa và mê ngay bản nhạc.

    Simple aveu - Thiệu nghĩ thầm - lời thú thật đơn giản, đây dĩ nhiên là lời thú thật t́nh yêu.

    Chàng yêu bản nhạc đến nỗi lần nào đến thăm Tạo, chàng cũng bắt Tạo đàn bài đó cho nghe ít nhất là một lần, rồi chàng nhẩm thuộc, rồi chàng làm lời ca cho bản nhạc - mặc dầu nguyên tác là bản… "t́nh ca không lời!" Lời ca cũng âm thầm cũng réo rắt như nét nhạc:

    Ánh trăng muôn trùng xa… mờ

    Ngàn cây cùng lên tiếng chơi vơi

    Khiến ḷng xao xuyến bâng khuâng

    Hồi tưởng nhớ bao năm…thời thơ ấu

    Êm đầm biết bao nhiêu t́nh thương…buồn…
    . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

    Làm lời xong, hát đi hát lại Thiệu mới giật ḿnh thấy rằng chàng hoàn toàn viết theo tiếng nói của mối t́nh lở dở với Yến:

    Êm đềm biết bao nhiêu t́nh thương…buồn…

    …Khiến ḷng xao xuyến bâng khuâng

    Hồi tưởng nhớ bao năm…thời thơ ấu

    Và mỗi khi ngậm ngùi nhớ đến Yến, Thiệu hát khẽ để tự xoa dịu, tự an ủi, tự vỗ về chính ḿnh. Chàng thấy như chàng vừa là kẻ chèo thuyền vừa là kẻ nằm giữa khoang thuyền để nghe thấy ḿnh trôi nổi b́nh bồng trên từng lớp sóng...từng lớp sống xô rồn của biển cả mênh mông.

    Có lần Tạo bảo Thiệu:

    - Hay là nếu họa sĩ thích nhạc th́ tôi xin dạy.

    Thiệu lắc đầu:

    - Nghe anh chơi rồi giữ lấy âm thanh đó trong ḷng, như thế đẹp hơn nhiều. Anh có biết chuyện người Nhật tấu nhạc tế thần? Họ cầm ống tiêu làm điệu thổi nhưng không thổi thánh tiếng v́ họ e tiếng tiêu thật không thanh khiết bằng tiếng tiêu phát lên tự tâm hồn.

    Tạo lắc đầu:

    - Anh lăng mạn quá lắm!

    Lần này cùng với lá thư gửi cho chị Hoa, Thiệu viết cho Tạo một lá thư yêu cầu bạn t́m ngay công việc cho ḿnh ở Sài G̣n.

    Chị Hoa nhận thư được hai hôm th́ Thiệu lù lù tới.

    Chị Hoa khóc - th́ bao giờ chị chẳng khóc - chị vừa khác vừa nắm lấy tay Thiệu:

    - Giời ơi! Em tôi!

    Biền, ông anh rể, đă bắt tay Thiệu ân cần hỏi han mấy câu về việc đi đường.

    Hai cháu, một gái, một trai c̣n đứng ngơ ngác trên thềm: Trang đă mười hai, năm nay bắt đầu học đệ thất, Thụy lên năm học vỡ ḷng.

    Chị Hoa cố giữ giọng b́nh tĩnh, kể tiếp cho Thiệu hay chú thím Hai có tuổi rồi, không di cư. Chú thím bảo chẳng lẽ đi cả, nên t́nh nguyện ở trông nom mồ mả tổ tiên

    Chị bỗng chăm chú nh́n Thiệu hơn, yên lặng giây lâu mới nói:

    - Em tôi đă hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà… ừ kể ra cùng có già đi một chút nhưng trông vẻ người th́ c̣n y như ngày nào…

    Thiệu cười:

    - Tại em c̣n độc thân, chẳng lo lắng ǵ nên trẻ thôi.

    Chị Hoa lườm:

    - Để rồi chuyến này tôi bắt cậu lấy vợ, không thể lông-bông măi thế được, hư người ra.

    - Vâng, th́ anh chị cưới vợ cho em. Bây giờ em không c̣n đồng xu nào. Tiền máy bay đến đây là em vay của bạn…

    Chị Hoa ngắt lời:

    - Cậu không phải lo điều đó.

    Anh Biền hỏi:

    - Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

    - Em ba mươi hai.

    - Phải - lời chị Hoa - cậu ấy băm hai, tôi băm bẩy, tôi hơn cậu ấy năm tuổi mà.

    Thiệu được chị Hoa cho biết tiểu gia đ́nh anh chị Tín hiện được chia ruộng ở Cái Sắn. Ngày hôm sau, Thiệu cùng chị Hoa đi Cái Sắn. Tiểu gia đ́nh nh Tín đông người hơn. Anh chị Tín đă có bốn cháu cứ một trai lại một gái và tên theo thứ tự sau: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí. Anh chị Tín đều khen Thiệu c̣n trẻ. Riêng Thiệu, chàng nhận thấy cả anh Tín lẫn chị Tín, cả chị Hoa lẫn anh Biền đầu già đi nhiều.

    Ngay chiều hôm ấy chị Hoa trở về Saigon, nhưng Thiệu c̣n ở lại với anh chị Tín đến một tuần sau. Trở về Sài G̣n, Thiệu vừa đặt chân vào hiệu sách, chị Hoa đă rối rít:

    - Không biết có nhà ông nào đến đây t́m cậu mấy bận, dáng băn khoăn, có để lại bức thư này.

    Thiệu đọc thư - thư của Tạo:

    Thiệu mến, nhận được thư cậu đề ngày 15-9-1954 ở Huế, có trả lời ngay nhưng thư quay về với ḍng địa chỉ mới của cậu tại Saigon ghi ở góc phong b́. Chắc là ông chủ nhà mách giúp. Tôi đă đến đây ba lần mà cậu chưa về. Có việc cần tới cậu lắm đấy.

    Thân ái,

    Tạo

    Ngay chiều hôm đó Tạo đến. Đôi bạn chí thiết gặp nhau nói cười bô bô như trong nhà chẳng có ai. Tạo kéo Thiệu đi ăn ở Chợ Lớn. Chiếc xe của Tạo kiểu Fiat Millecento, chỗ ngồi th́ rộng mà dáng th́ xinh. Trong lúc ăn, Tạo kể chuyện vừa xin được giấy phép tuần báo Nguồn Việt, hiện đă có trụ sở riêng cho tờ báo. Tạo muốn Thiệu không những trông nom tŕnh bày tờ báo mà c̣n giữ luôn chân Tổng thư k‎ ṭa soạn. Có chiếc xe 2 chevaux để Thiệu toàn quyền sử dụng.

    Thiệu nhận lời và đến ở ṭa báo ngay. Nguồn Việt số đầu đă kịp ra mắt đúng kỳ hẹn nửa tháng sau.

    Tính ham giao du của Thiệu sau mười năm bị đứt quăng nay được dịp "chồm" dậy. Báo vẫn ra đúng hẹn, tŕnh bày đẹp, nhưng Tạo chỉ có thể "bắt" được Thiệu ở nhà in mà chẳng bao giờ gặp được Thiệu ở ṭa báo. H́nh như Thiệu chỉ tạt về để thu nhặt những thư từ, bản thảo các nơi gửi tới mà người đưa thư đă quẳng bừa băi qua cửa sắt. Tạo biết xe 2 chevaux của Thiệu nhiều khi ngồi lên tới năm sáu "văn nghệ sĩ" để hoặc đi rong phố, hoặc ra tiệm trà đường Catinat, hoặc ra khỏi thành phố tiến về bất cứ một vùng quê nào, một tỉnh nhỏ nào. V́ tiền ét-săng nhất định Thiệu đ̣i trả lấy nên Tạo chịu không thể ước lượng số lí-lô-mét Thiệu đi hàng tháng.

    Một ngày hạn hữu kia, Tạo cùng mấy anh bạn qua ṭa soạn thấy cánh cửa sắt ngỏ.

    Bước qua ngưỡng cửa Tạo gọi:

    - Thiệu có nhà không?

    Thiệu đương gội đầu trong buồng tắm, mắt c̣n nhắm nghiền v́ sợ bọt sà-pḥng lọt vào mà cũng nghển cổ đáp liền:

    - Ờ được, chờ một tí rồi đi. Xong rồi đây!

    Mọi người cười ồ, Tạo lắc đầu:

    - Ḿnh đến thăm nó chứ có đến rủ đi chới đâu mà nó đă nghiễmnhiên ra lệnh: chờ một tí rồi đi.

    Nhưng khi Thiệu ra th́ cả bọn quyết định đi chơi thật.

    Vừa lái xe, Tạo vừa nói:

    - Chính sách Pháp bắt đầu thay đổi ở đây!

    Thiệu hỏi:

    - Thay đổi ǵ?

    - Khá lắm - Tạo đáp - hiện ṭa Đại Sứ Pháp công bố sẵn sàng cấp một số học bổng cho sinh viên qua Pháp học về đủ các ngành: Sư Phạm, Khoa Học, Âm Nhạc, Hội Họa…

    Thiệu ngắt lời:

    - Cả Hội Họa nữa à?

    Tạo gật đầu:

    - Chỉ phải nộp cho ṭa Đại Sứ Pháp hai bức tranh sơn dầu của ḿnh.

    - Sao phải nộp thế?

    - Để họ gửi về Pháp, một hội đồng giám khảo sẽ quyết định sinh viên đó có được nhập học không và nếu có th́ vào năm thứ mấy.

    Thiệu vỗ vào thành xe cuống quưt:

    - Cậu cho tôi về!

    - Về làm ǵ, về lấy hai bức tranh à?

    - Không, về vẽ hai bức tranh.

    Cả xe cười ầm, Tạo điềm nhiên nhận ga cho xe đi nhanh hơn:

    - Thôi hăy đi chơi đă, chẳng mấy khi được gặp cậu thế này.

    Thiệu đành nén sự nóng ḷng sốt ruột và ngồi điềm nhiên như không. Thiệu biết chỉ có cách ấy mới khỏi bị Tạo trêu trả thù. Nhưng sau buổi đi chơi chỉ ba ngày sau Thiệu đă đem đến ṭa Đại Sứ Pháp hai tác phẩm sơn dầu của ḿnh. Khi trở về, yên trí rồi, Thiệu đỗ xe ở góc đường Bonard, vào một tiệm trà giải khát. Lúc trở ra ánh nắng vừa tắt, đường phố về chiều hầu như rộng thêm và hiền ḥa chào đón. Thiệu chưa ra xe vội, chàng rảo theo hè phố. Phía trước và bên trong các cửa hàng đă bật điện. Thiệu qua một vùng ánh sáng nhấp nháy, chàng ngẩng lên th́ thấy giữa khoảng đèn xanh, trắng nhấp nháy đó là h́nh chữ thập đỏ: một hiệu bào chế! Thiệu đưa mắt nh́n vào phía trong: ngồi ở quầy hàng là một người đàn bà đẹp. Đôi mắt chàng thoạt dừng ở bất cứ khuôn mặt đẹp nào.

    Người đàn bà trả tiền lẻ cho khách xong cũng vừa ngẩng lên nh́n ra. Hai đôi mắt gặp nhau, Thiệu có cảm tưởng chàng vừa bị gáo nước lạnh dội lên người và chảng nhanh theo dọc xương sống.

    Chàng thốt gần như reo:

    - Yến!

    - Anh Thiệu!

    Nỗi vui mừng đến bất ngờ quá làm Thiệu lúng túng. Giây lâu Thiệu mới hỏi:

    - Cửa hàng này của chị Yến?

    Yến gật đầu:

    - Vâng, mới khai trương được ba hôm nay. Tôi di cư vào đây đă hai tháng rồi, mất một tháng đi t́m nhà, may mà thuê được căn này.

    - Thế là giỏi lắm đấy! Chị c̣n lạ ǵ hiện giờ Sài G̣n khan nhà đến mực nào!

    - Vâng, quả có thế.

    Thiệu nh́n quanh làm như ngắm nghía, sự thật chàng chẳng ngắm ǵ cả. rồi nói:

    - Rộng đất chứ chị? Rộng lắm!

    Tiếng Yến:

    - Chả rộng đâu anh ạ, mở "Pharmacie" mà thế này gọi là tạm đủ thôi.

    Thể xă giao vấn đáp đó c̣n kéo dài thêm mấy câu nữa. Buồn tẻ v́ bàng hoàng hay v́ bàng hoàng mà buồn tẻ? Mấy lần Thiệu nh́n Yến chăm chú, khi Yến nh́n lại hai người cứ để vậy mà "gặp" nhau trong giây lâu rồi hoặc Thiệu quay đi, hoặc Yến quay đi.

    Măi sau Thiệu mới cất lời hỏi câu đáng lẽ chàng đă phải hỏi từ lâu:

    - Chị Yến được mấy cháu rồi, anh làm việc ở ngay Sài G̣n hay ở lục tỉnh?

    Yến chợt cúi mặt buồn rầu:

    - Cảm ơn anh, tôi được hai cháu; nhà tôi mất đă hai năm nay.

    Thiệu đứng sững nh́n Yến không nói. H́nh như cùng một lúc Thiệu nghĩ đến nhiều điều trái ngược và cũng v́ rất nhiều điều trái ngược đến cùng một lúc nên Thiệu có cảm tưởng là ḿnh chẳng nghĩ ǵ cả,

    Thấy khách tới quầy trả tiền đông, Thiệu cúi chào Yến:

    - Xin phép chị tôi đi, để khi khác thong thả.

    Yến trở lại vui niềm nở:

    - Vâng, lần sau anh đến bất cứ lúc nào tôi cũng có nhiều th́ giờ. Anh nhớ đây là "Pharmacie de garde" nên ngày thường mở cửa từ sáu giờ chiều trở đi, c̣n chủ nhật cùng các ngày lễ th́ mở cửa suốt ngày. Đặc biệt chiều nay tôi phải ngồi quầy thay cho cô "caissière" bị nhức đầu. Xin lỗi anh nhé.

    Ra đến xe, mở cửa vào ngồi trước tay lái rồi Thiệu mới bớt bàng hoàng và ôn lại h́nh ảnh Yến. Thiệu thấy rằng Yến hơi đẫy hơn trước, Yến không cả xinh lẫn đẹp như xưa, Yến là đàn bà, Yến chỉ c̣n đẹp. Nhưng - có lẽ đây là điều đáng buồn cho Thiệu - nếu Yến không c̣n xinh th́ Yến lại đẹp quyến rũ lên bội phần.

    Thiệu đặt tay lên trán nhắm mắt, suy nghĩ rồi tự nhủ thầm:

    - Phải, Yến đẹp quyến rũ lên bội phần thật!

    Chàng về ngay ṭa báo, khóa trái cửa lại, vào buồng nằm. Tâm trí chàng ngột ngạt h́nh ảnh Yến. Chàng biết rằng cả đêm hôm đó chàng sẽ chỉ nghĩ đến Yến. Thốt nhiên ôn câu chuyện cũ nhớ việc Yến lấy chồng mà không phải lấy ḿnh, Thiệu thấy trong cùng thẳm tâm hồn c̣n chút ǵ hờn giận tuy vô l‎ư nhưng rờn rợn có thực.

    Bên ngoài có tiếng cửa xe đóng, rồi Tạo gọi:

    - Thiệu có nhà đấy chứ?

    Thiệu lặng thinh.

    Tiếng Tạo càu nhàu:

    - Quái, xe để trước cửa mà nó đă đi đâu rồi.

    Tiếng một anh bạn khác:

    - Chắc hắn chỉ quanh quẩn gần đây thôi.

    Tạo càng càu nhàu:

    - Có thánh mà hiểu được nó!

    Tiếng máy nổ. Tiếng bánh xe lăn xa dần rồi im lặng. Thiệu nhỏm dậy tắt đèn rồi nằm thảnh thơi để nghĩ đến Yến cùng những kỷ niệm thời thơ ấu bên bờ sông quê hương. Sau cùng Thiệu trở về nghiền ngẫm ư nghĩ: Yến đă là đàn bà, Yến không c̣n xinh, nhưng Yến lại đẹp quyến rũ lên bội phần.

    Thiệu chợp ngủ lúc nào không biết. Trong giấc mơ Thiệu nhớ đến một người đàn bà đẹp trong Đông Chu Liệt Quốc: nàng Tức Vỉ. Nàng Tức Vỉ h́nh như là vợ ông vua Sở nào th́ phải. Mà vua Sở cũng cướp lại nàng từ tay một ông vưa nước nhỏ nào th́ phải. Nàng đẹp lắm, má lúc nào cũng đỏ hồng nên vua Sở gọi yêu nàng là "Đào ḥa phu nhân!" Vẫn trong giấc mơ Thiệu nhất định "Đào ḥa phu nhân" là Yến mà chàng vừa gặp ban chiều, bởi Yến cũng có đôi má ửng hồng như vậy.

    Hôm sau, Thiệu ngồi ở bàn giấy ṭa báo cả ngày. Cũng là vô t́nh Tạo qua ṭa báo hai lần, lần nọ cách lần kia ba tiếng đồng hồ. Tạo trợn tṛn mắt v́ thấy Thiệu vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Khi Tạo vào, Thiệu nhờ chuyển tập bài đến nhà in cho thợ sắp chũ

    - Cậu ốm đấy à? - Tạo hỏi.

    Thiệu lắc đầu:

    - Không!

    - Không đi chơi à?

    - Không!

    Ra đến xe rồi, Tạo c̣n ngoái nh́n Thiệu một lần nữa khẽ chúm môi rồi nhún vai lắc đầu nói thầm:

    - Có mà thánh hiểu được thằng này!

    Buổi chiều Thiệu lái xe lên đườngh Bonard đậu chỗ hôm trước, nhưng khi thủng thỉnh tới gần hiệu bào chế của Yến th́ chàng dừng lại bụng bảo dạ: "Mới hôm qua đến, hôm nay lại đến nữa sao tiện!"

    Thiệu trở về xe. Khi xe qua đấy, nh́n vào, chàng thoáng thấy bóng Yến ở trong xùng, đang xem một đơn thuốc của khách hàng.

    Chiều hôm sau nữa Thiệu cũng đi qua. Ô-tô nối đuôi nhau chiếc nọ sau chiếc kia thành dăy dài. Đèn đỏ ngă tư bật lên đúng lúc xe Thiệu vừa tới xế hiệu bào chế cảu Yến. Thiệu chậc lưỡi lái xe vào sát vỉa hè, mở cửa bước ra, Yến nhận thấy chàng ngay.

    Thiệu chào Yến rồi nói:

    - Chị cho tôi một tube Aspirine.

    Yến chăm chú nh́n Thiệu:

    - Anh bị nhức đầu?

    Thiệu gật đầu liền:

    - Vâng, chả hôm qua tôi thức khuya quá.

    Yến chỉ về phía xe 2 chevaux:

    - Xe của anh?

    Thiệu cười:

    - Của bạn đấy chị ạ.

    Rồi Thiệu vui vẻ kể cho Yến nghe công việc hiện thời chàng làm.

    Chàng kết luận vui hơn:

    - Tôi thực ra là công chưa thành, danh chưa toại, nghèo rớt mùng tơi, nhưng mà thôi, điều đó chẳng đáng kể, miễn là nặng t́nh yêu nghệ thuật và giàu t́nh cảm là được rồi có phải không chị?

    - Anh nói đúng!

    Cả hai cũng cười. Câu chuyện thật đậm đà. Khi đă lên xe ngồi, Thiệu mới sực nhớ ra hai điều cùng đáng trách cả. Điều thứu nhất: chàng quên chưa trả tiền tube Aspirine. Điều thứ hai: cách chàng nói chuyện vui vẻ và tỉnh táo chẳng có vẻ ǵ là một anh nhức đầu sắp phải uống Aspirine.

    Chiều hôm sau, Thiệu đến xin lỗi Yến để trả tiền, Yến gạt đi nhưng Theiẹu không chịu. Chàng nói:

    - Đời tôi c̣n ốm nhiều, chị làm như vậy th́ lần sau tôi không dám đến đây mua thuốc nữa.

    Rồi để lấp câu chuyện, Thiệu chỉ chiếc xe Consul đậu ngay trước cửa:

    - Có phải xe của chị đấy khôgn?

    Yến gật đầu:

    - Vâng, tôi phải có xe để đi lấy hàng cho tiện và c̣n đưa hai cháu đi học nữa.

    - Chị mượn tài xế?

    - Tôi lái lấy anh ạ. Có ǵ đă có garage ngay gần đây.

    Thiệu cười:

    - Trông xe của tôi bên xe chị như cũng một lúc thấy hai vừng trăng: một trăng hạ tuần và một trăng rằm.

    Yến nói:

    - Ấy thế mà tôi thích đi xe 2 chevaux đấy, ngồi bùng nhùng nhưng êm.

    - Nếu vậy mai tôi đến đón chị lại thăm ṭa báo của tôi.

    - Rất hân hạnh!

    - Độ mấy giờ nào?

    - Mười giờ anh nhé!

    - Vâng mười giờ. Nhưng chị nhớ là phải ngồi xe của tôi.

    - Nhất định rồi!

    Mời giờ hôm sau, Thiệu tới đón Yến đến ṭa báo, Yến chăm chú xem tranh của Thiệu treo ở tụng.

    - Chị Yến ạ.

    Yến quay lại.

    Thiệu tiếp:

    - Yến chẳng thể nào hiểu được ngày xưa tôi dă yêu Yến đến mực nào.

    Yến cúi xuống mỉm cười xa xôi.

    Vẫn lời Thiệu tiếp:

    - Cho nên ngày nay gặp Yến, tôi có cảm tưởng gặp lại một người đă nợ ḿnh rất nhiều mà chưa trả ǵ cả.

    Yến cười thành tiếng khẽ:

    - Trời ơi, anh c̣n đ̣i nợ tôi làm ǵ?

    Mặt Yến chợt buồn. Thiệu vội vàng chuyển câu chuyện:

    - Nếu Yến thong thả tôi đưa Yến đi Thủ Dầu Một xem mấy xưởng sơn mài.

    - Vâng đi.

    Suốt dọc đường hai người nói chuyện hiện tại, trao đổi những nét dí dỏm. Câu chuyện vui. Nhưng mỗi khi Thiệu nhắc nhở vài nét dĩ văng, Yến chỉ chớp mắt không trả lời.

    Sau buổi cùng nhau đi chơi, Thiệu được dịp hiểu Yến hơn: ngày nay Yến có cái phóng khoáng của ngừoi chịu ảnh hưởng Tay học và giao thiêọ rộng, lại có cái tế nhị đặc biệt của người miền Bắc.

    Thiệu nhớ đến chuyện "Hằng Nga ngủ trong rừng". Sau giấc ngủ trăm năm đợi Hoàng tử đến, khi nàng Công chúa tỉnh dậy nàng vẫn tươi đẹp như xưa. Thời gian có trôi nhưng sắc đẹp và tuổi trẻ của nàng chỉ ngưng đọng. T́nh của Thiệu đối với Yến cũng chỉ ngưng đọng, nay th́ đă bừng tỉnh để cuồn cuộn dồn như con sông Đuống vẫn cuồn cuộn xô dồn vào những mùa nước lên.

    Cuộc sống cảu Thiệu tuy hồn nhiên nhưng sự thực bên trong chẳng bao giờ Thiệu quên những vết thương cũ: vết thương t́nh đầu tiên với Yến, vết thương xe quê hương lang bạt ở miền Trung, vết thương của kẻ bị lừa trên trường chính trị điên đảo. Những vết thương đó trước đây vẫn âm thầm bỏ ngỏ, kể từ ngày Thiệu nhận được thư của chị Hoa rồi về Saigon, chàng tự coi như đă được băng bó, đến nay gặp Yến, t́nh yêu nồng nàn trở lại, Thiệu chợt thấy được đắm ḿnh trong một ḍng suối thần tiên và các vết thương tâm hồn lành lại như chưa hề bao giờ có.

    Ba hôm sau, Thiệu đến t́m Yến hỏi Yến có bằng ḷng để chàng vẽ cho nàng một bức sơn dầu? Yến vui vẻ ưng thuận. H́nh như lúc nào Yến cũng sẵn sàng ưng thuận một cách trang nhă theo ư chàng đề nghị.

    Thiệu hỏi:

    - Yến định hôm nào bắt đầu?

    Yến đáp:

    - Anh cho ba ngày nữa, v́ mai và mốt hàng về tôi phải cho đi lấy và ghi vào sổ.

    Thiệu tần ngần:

    - Yến nhỉ.

    Vẻ nh́n của Yến cũng bâng khuâng:

    - Dạ?

    - Chúng ḿnh xa nhau đến mười năm rồi!

    - !

    - Ngày nay gặp Yến, cái đam mê mười năm trước cháy lại trong ḷng tôi, Yến ạ. Bắt đền Yến đấy.

    Yến mỉm cười buồn rầu.

    Thiệu tiếp:

    - Cũng là tại cái số tôi không thoát khỏi tay Yến làm khổ.

    Yến nói khẽ:

    - Sao lại khổ?

    - V́ với trạng thái đam mê của tôi th́ mỗi khi yêu, dù được yêu lại, tôi vẫn cảm thấy ḿnh mất mát đi nhiều lắm.

    Yến giữ nguyên nụ cười xa xôi.

    - Đă bao giờ Yến nghĩ đến việc trả món nợ t́nh cảm như núi như non của tôi chăng?

    Yến ngước mắt nh́n Thiệu rồi cúi xuống ngay, nàng đáp:

    - Thôi anh Thiệu ạ!

    Thiệu nh́n Yến chăm chú hơn, mỉm cười. Chàng nghĩ đến mười lăm năm trước đây khi trao bức thư t́nh đầu tiên cho Yến, sau đó Yến trả lời: "Đừng anh Thiệu ạ!" Đến nay trong cảnh tái ngộ "hoa xưa ong cũ mấy phân chung t́nh" Yến lại đáp: "Thôi anh Thiệu ạ!"

    Nhưng rồi Thiệu quyết định ra về. Chàng nghĩ dầu sao cũng là một chuyện quan trọng không nên ép Yến trả lời ngay. C̣n thừa th́ giờ mà!

    Trước khi ra về chàng đổi giọng nói đùa để bầu không khí dễ thở:

    - Tùy ư Yến đấy, nhưng món nợ đó không chạy được đâu, chẳng kiếp này th́ phải trả kiếp sau.

    Thấy Yến ngẩng nh́n, Thiệu tiếp:

    - Thiết tưởng bà nên trả ngay kiếp này đi cho ṣng phẳng!

    Thiệu, Yến nh́n nhau giữ nụ cười im lặng. Cả hai cùng bàng hoàng như đôi trai gái ḥ hẹn và gặp nhau trong một đêm sáng trăng suông.

    Rồi chia tay.

    Ra đến ngoài đường nắng vàng phơi phới. Thiệu có cảm tưởng quanh ḿnh có hàng ngàn vạn những cánh hoa vàng vô h́nh rơi rụng, Thiệu cho xe theo đường qua Cầu Quay sang Khánh Hội mặc dầu chàng chẳng có việc ǵ phải sang Khánh Hội. Nh́n con đường nhựa mịn màng chui qua cầu Mống, Thiệu nghĩ Yến mai đây cũng sẽ nằm nép dưới cánh tay chàng. Khi xe trở về trung tâm điểm chợ Bến Thành, nh́n các ngả đường song song gặp nhau, Thiệu nghĩ đến những ḍng sông đă phân ngành rồi những ngành sông chợt t́m được nhau cất tiếng reo vui trước khi lao ḿnh ôm quyện lấy nhau để hào làm một.

    Het chuong V
    Last edited by Vân Nương; 01-11-2011 at 07:42 AM.

  5. #835
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Giờ Giải lao - Lời bàn : Thần giao cách cảm

    Trong khi Thiệu và Yến tái ngộ, đang đ̣i nợ nhau, nợ t́nh. Rồi Thiêu bâng khuâng, sung sướng dạt dào, loạng quạng lái xe sang vùng Khánh Hội mà chẳng có mục đích ǵ. Th́ trong Sài Gon thủa ấy các bạn post lên h́nh ảnh các con đường Lê Lợi, Hàm Nghi với bến Chương Dương, Bạch Đằng...
    Sao mà ăn khớp với nhau thế nhỉ, hay là có sự đồng bộ, thần giao cách cảm nào chăng?!.

  6. #836
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Ḍng Sông Định Mệnh -Chương VI

    THUYỀN ƠI THUYỀN,
    THUYỀN TRÔI NƠI ĐÂU...


    Phải đợi hai ngày nữa Thiệu mới được gặp Yến để vẽ portrait cho nàng. Hai ngày không gặp nhau-khoảng thời gian dài đằng đẵng. Các cụ ngày xưa bảo : một ngày chẳng gặp coi tày ba thu - "nhất nhật bất kiến như tam thu hề" - kể cũng không ngoa. Câu nói thật gợi cảm, tuy bây giờ đă thành sáo ngữ.

    Trời về chiều, Thiệu bật đèn rồi mở tấm b́a cứng vẫn dùng để cặp giấy croquis; bên trong, cài gọn vào phía góc là tấm h́nh chụp bức họa khỏa thân "Ngọn Nguồn" (La Source) của Ingres. Thiệu đăm chiêu nh́n bức họa với một vẻ thành kính giáo đường. Người trinh nữ có khuôn mặt hiền, đôi mắt xa vời vợi, bộ ngực tṛn trinh bạch, ḍng nước từ b́nh đổ xuống mát rợi như ḍng thời gian một đêm xuân trong đó tơ trăng đan cùng tơ gió để lọc các âm thanh từ hoa lá bốc lên, từ các v́ sao đổ xuống.

    Bên dưới bức "La Source" là sáu hàng chữ nhỏ trích trong bài thơ "Tranh Lơa Thể" của Bích Khê - một thi sĩ tiền chiến:

    Nàng là tuyết hay da nàng tuyết điểm ?

    Nàng là hương hay nhan sắc lên hương?

    Mắt ngời châu rung ánh sáng nghệ thường

    Lệ tích lại sắp tuôn hàng đũa ngọc

    Đêm u huyền ngủ mơ trên mái tóc

    Và chút trăng say đọng ở lằn môi


    Mỗi lần ngắm "La Source " như vậy Thiệu thấy thời gian như ngưng đọng, đúng hơn thời gian nhẹ lướt đi mà chàng không biết.

    Rồi hai ngày qua ... Thiệu đến với Yến lấy croquis để nghiên cứu. Kể ra th́ lấy croquis xong Thiệu có thể căn cứ vào đấy mà vẽ lên vải, nhưng không muốn xa Yến, và cũng muốn cẩn thận lấy ánh sáng cho đúng, chàng mang cả khung vải cùng bút sơn lại vẽ Yến ngay tại chỗ.

    Mỗi lần ngồi chờ Yến sửa soạn, Thiệu mở nh́n bức tranh "La Sorce ". Chàng muốn đắm hồn ḿnh vào một niềm rung cảm cao khiết trước khi thể hiện vẻ đẹp lư tưởng của Yến. Có lần chàng mải ngắm bức tranh xuất thần đến nỗi Yến tiến lại đứng bên lúc nào không biết.

    Về phần Yến th́ sao? Ngay từ buổi đầu tái ngộ. Yến đă biết Thiệu c̣n yêu ḿnh lắm. Nh́n vào gương mặt Thiệu, Yến thường bạo dạn để mặc hồn ḿnh muốn trôi đi đâu th́ đi. Nhiều khi nàng thấy h́nh như ḿnh đắm vào một thế giới huyền ảo nhưng không hôn mê nên khó đánh dấu không gian - tuy rằng mỗi xuân một vẻ. Điều đó gây cho Yến một cảm giác khá phức tạp: nàng vừa sung sướng vừa sầu khổ. Sung sướng v́ tự thấy lạc lơng một cách thân mật vào một t́nh yêu kỳ lạ khiến cho người yêu lẫn người được yêu như cùng chuyển hóa sang một kiếp khác trong đó màu sắc, âm thanh, tâm t́nh thẩy đều thanh tao sáng láng muôn phần. Nhưng đồng thời Yến băn khoăn ngỡ ngàng đến sầu khổ v́ phải tự đặt câu hỏi: "Hay là Thiệu yêu một thần tượng nào qua ḿnh? Sao t́nh yêu thiết tha đằm thắm hồi hộp là vậy mà vẫn giữ bề ngoài trầm lặng."

    Phải, nàng có thể kiêu ngạo với t́nh yêu ấy lắm nhưng chỉ có thể kiêu ngạo như ư muốn khi xứng đáng với nó, thành thử t́nh yêu càng thần thánh bao nhiêu nàng càng phải lớn bằng thần thánh bấy nhiêu. Giả sử - Yến biết lắm- nàng tầm thường th́ chỉ có nàng rơi xuống mà ngẩng lên nh́n chính h́nh ảnh lư tưởng của ḿnh vẫn ṿi vọi trên cao. Chao ôi, Yến tự biết ḿnh chỉ là một người đàn bà, bởi vậy nhiều khi nàng đành phải tránh cái nh́n của Thiệu và muốn kêu lên ảo năo: "Anh Thiệu, Yến không muốn lớn bằng thần thánh, Yến chỉ muốn lớn bằng người! "

    Đă mười ngày qua Thiệu vẽ Yến. Trong khi vẽ, Thiệu nói chuyện vui. Thiệu có nhắc dĩ văng nhưng chỉ nhắc những điểm hài hước. Thiệu kể lại ngày nhảy xuống nước cứu Yến ở bến phà, hỏng cả chiếc áo trúc bâu mới, về nhà nghiến răng chịu đ̣n bên cối xay dưới bếp, xa ... thật xa nhà Yến.

    Nghe chuyện, Yến cười như trẻ thơ, tiếng cười đem thêm ánh sáng xuân t́nh vào hồn Thiệu.

    Thiệu nhắc lại cả lá thư t́nh đầu tiên trao cho Yến, bên dưới những câu lâm li có kín đáo gạch bút ch́ đỏ.

    Vẫn tiếng cười đậm đà của Yến tô điểm cho câu chuyện, nhưng lần này Yến nói thêm:

    - Anh có biết không, bức thư đó tôi giữ măi đến ngày sắp về nhà chồng mới đốt đi.

    Trời, th́ ra Yến có chú ư giữ bức thư! Thiệu toan hỏi v́ sao v́ sao dạo đó Yến lại bảo chàng: "Đừng anh Thiệu ạ!" Nhưng Thiệu nghĩ câu hỏi đó thực là thừa v́ Yến đă giữ thư đó đến ngày cưới kia mà.

    Khi không nói chuyện vui, Thiệu lẳng lặng nh́n Yến rồi nh́n bức tranh, rồi ngọn bút sơn đưa lên đưa xuống thốt tiếng kêu nhè nhẹ trên vải rồi Yến như đến ngồi vào bức tranh ... rồi Thiệu như đi vào tranh ... Nhiều khi Thiệu cất tiếng hát khe khẽ, tiếng hát thoát ra từ cơi vô thức v́ chính Thiệu, Thiệu không ngờ ḿnh hát. Giọng chàng âm thầm lắm th́ phải, chàng hát bản "T́nh Ca Không Lời" Simple Aveu (Lời thú đơn giản)

    Ánh trăng muôn trùng xa mờ

    Ngàn cây cùng lên tiếng chơi vơi

    Khiến ḷng xao xuyến bâng khuâng

    Hồi tưởng nhớ bao năm...

    Thời thơ ấu êm đềm ...

    Biết bao nhiêu t́nh thương ... buồn ...

    Có lần Yến hỏi kếo chàng ra khỏi giấc mơ dĩ văng:

    - Anh Thiệu hát bài ǵ đó?

    Thiệu giật ḿnh thoáng ngơ ngác rồi cười:

    - À, một bản romance sans parole.

    - Ô hay, đă romance sans parole sao c̣n có lời?

    - Lời tôi làm!

    Yến cười lắc đầu:

    - Anh thật lẩm cẩm.

    Đến gần một phút sau Thiệu mới mỉm cười theo:

    - Có lẽ tôi lẩm cẩm thật!

    Rồi hai người nh́n nhau, nụ cười vẫn giữ trên miệng, biết bao nhiêu là thơ, như một tia nắng quái bao dung c̣n dừng lại trên một khoảng đồi dào dạt gió chiều.

    Thiệu dự định vẽ xong, khi trao bức họa cho Yến, Thiệu sẽ nói: "Đây là đồ sính lễ đầu tiên của anh, Yến ạ." Nhưng tới lúc bức họa gần xong Thiệu suy nghĩ lung lắm. Thiệu tự hỏi :đă nên hỏi Yến làm vợ chưa? Không phải Thiệu ngại Yến là gái góa hai con, không phải Thiệu ngại Yến giàu hơn ḿnh nhưng chàng ngại về chính chàng. Thực vậy, tương lai của Thiệu chưa có ǵ bảo đảm. Nghề làm báo ở xứ này đâu phải là một nghề có thể nuôi sống măi măi được người theo đuổi nó. Về kiến thức chuyên môn th́ tuy chàng đă tự học hỏi nhiều về hội họa nhưng sao bằng có trường, có thày, có bạn để thực sự được học hỏi trong một không khí học hỏi thuận tiện. Thiệu chân thành nghĩ rằng ḿnh đă chẳng phải là thần đồng, chẳng phải là hạng người "sinh nhi tri," một khi việc học thiếu căn bản, làm sao tài năng có đà phát triển để tác phẩm đạt tới mức giá trị vĩnh cửu? Vẫn trong suy tư chân thành đó, Thiệu rùng ḿnh nghĩ đến cuộc đời nghệ sĩ của chàng rồi đây sẽ vĩnh viễn chỉ là thứ chim non ra ràng quanh quẩn bên tổ mẹ, lấy ṿm cây làm trời xanh.

    Lần đầu tiên kể từ ngày gặp lại Yến, Thiệu thấy nỗi buồn xâm chiếm cơi ḷng ngay cả khi có Yến trước mặt. Thiệu thấy ḿnh quả là kẻ công chưa thành, danh chưa toại. Điều thắc mắc đó Thiệu cho rằng nếu quả chàng biết tự trọng th́ chàng nên liệu mà tự xử.

    Tự xử? - Làm thế nào cho công thành danh toại bây giờ? Thiệu nghĩ đến hy vọng sẽ được ṭa Đại sứ Pháp cấp học bổng. Chàng sẽ là họa sĩ tốt nghiệp ở trường Mỹ Thuật Ba Lê.

    Nhưng liệu Thiệu có được cấp học bổng? Nếu có, lại một vấn đề mới đặt ra: ít nhất chàng sẽ phải xa Yến hai hoặc ba năm. Với tuổi của chàng, với tuổi của Yến đâu phải chuyện có thể nhẩn nha gối đầu lên thời gian mà chờ đợi xây dựng cuộc đời?

    Yến có thể theo Thiệu sang Pháp? Chẳng nên thế! C̣n cửa hàng, c̣n việc học của hai đứa trẻ. Yêu Yến, nỡ nào bắt Yến phải quyết định nhất đán xô đổ một hiện tại đă thành nề nếp để dấn thân vào một tương lai bấp bênh?

    Hay là ... nếu được cấp học cbổng Thiệu sẽ cấp tốc làm lễ thành hôn với Yến rồi đôi bên hưởng tuần trăng mật trong chừng một hai tháng. Sau đó Thiệu đi, Yến chờ đợi. Xét ra chỉ c̣n có cách đó. Kể ra chẳng lấy ǵ làm êm đẹp lắm nhưng c̣n biết làm sao hơn? Danh dự không cho phép Thiệu cam chịu ở lại nhà, bên một người vợ đă thành đạt.

    Ngày cuối cùng, Yến lo lắng thấy Thiệu đăng trí hẳn. Khi nàng hỏi, Thiệu làm vẻ tươi cười để cải chính, nhưng chỉ mấy phút sau tia nh́n của Thiệu đă lại ch́m đi đâu.

    Rất có thể Yến thoáng ngờ vực Thiệu đương nghĩ đến một bóng đen nào mà Thiệu rắp tâm xây dựng tương lai, v́ suốt trong mười ngày qua tuy câu chuyện có thân mật nhưng không hề thấy Thiệu đá động đến chuyện trăm năm nữa.

    Phút cuối cùng hoàn thành bức họa, Yến mới thấy Thiệu hết vẻ thắc mắc. Chỉ vào bức vẽ, Thiệu nói:

    - Với Yến phải sửa lại câu tục ngữ là "gái hai con trông ṃn con mắt" mới đúng.

    Yến cười:

    - Thôi đi ông, đừng nịnh!

    Thiệu nghiêng đầu nh́n bức tranh rồi tiếp:

    - Kể bức họa thế này là xong nhưng tôi vẫn chưa bằng ḷng màu xanh nhạt ở khoảng trống bên trái phía mái tóc Yến, có lẽ tôi đem về ngày hôm nay để nghiên cứu lại xem nên dùng màu ǵ khác cho thật nổi.

    Yến gật đầu:

    - Phải, anh nên nghiên cứu cho kỹ đi. Bức tranh phải toàn bích mới được!

    Yến cười tiếp liền:

    - Toàn bích theo ư anh chứ c̣n với tôi thế này cũng là toàn bích lắm rồi.

    Thiệu nói:

    - Ngày mai sửa xong tôi sẽ đến đón Yến. Nếu Yến cũng đồng ư, chúng ta sẽ mang tranh về đây tính chuyện treo ở khoảng nào.

    - Thế mai độ mấy giờ anh đến đón tôi?

    - Ba giờ chiều, nhất định đúng ba giờ chiều Yến nhá.

    - Thôi được, cứ giờ đó tôi đến gặp anh!

    - Không được, Yến phải ngồi xe 2 chevaux của tôi.

    - Th́ tôi đi xích lô lại, hay đi chân lại là cùng chứ ǵ.

    - Càng không được! Để Yến ngồi xe 2 chevaux cũng đă là quá lắm rồi. Có những thứ hoa buông rủ ở ngoài hiên làm bạn với sương gió th́ đẹp, như phong lan chẳng hạn: có những thứ hoa cắm trong lọ bầy trên bàn th́ đẹp, như cẩm chướng, glaieul chẳng hạn.Sắc đẹp của Yến thuộc loại hoa nào tôi chưa t́m ra, nhưng phải là thứ hoa mà người ta bọc giấy bóng kính rồi c̣n để trong tủ kính nữa.

    Yến cười khanh khách rồi lắc đầu:

    - Câu nói đó có thể là khen, mà cũng có thể là chê.

    Thiệu cũng cười:

    - Câu đó không khen, mà cũng không chê đâu Yến ạ, câu đó chỉ nói lên một sự thực khách quan.

    Rối hai người chia tay. Thiệu mang bức tranh và các đồ vẽ ra xe.

    Yến hẹn với:

    - Mai ba giờ anh nhé.

    Thiệu đáp:

    - Đúng ba giờ!

    Đôi bên c̣n nh́n nhau một lần nữa. Có lẽ kể từ nay, ngày nào ít nhất hai người cũng nên được nh́n nhau một lần như vậy th́ cuộc sống của ngày đó mới khỏi vô nghĩa.

    Thiệu mang máng nhớ có lần được nghe người thuyền chài kể: đem con cá bể thả vào chậu nước ngọt, cá không chịu được, nhưng chỉ cần múc một th́a nước biển đổ vào là con cá bơi lội thảnh thơi ngay, h́nh như th́a nước biển đem lại ư nghĩa cuộc sống cho cá. Thiệu nghĩ rằng giây phút nhỏ bé trao đổi tia nh́n với Yến cũng là một cách rót th́a nước biển để đem lại ư nghĩa so sánh đó làm ấm ḷng Thiệu nhưng tối đến, khi Thiệu đứng trước giá vẽ nh́n bức tranh sẽ làm đồ "sính lễ " bao điều băn khoăn thắc mắc cũ tuần tự xuất hiện trong trí, y như một cuốn phim đem chiếu lại.

    Kết cục Thiệu nghĩ:

    "Hay là ... nếu được cấp học bổng ḿnh sẽ cấp tốc làm lễ thành hôn với Yến rồi đôi bên hưởng tuần trăng mật trong chừng một, hai tháng. Sau đó ḿnh đi, Yến chờ đợi. Xét ra chỉ c̣n có cách đó; Kể ra chẳng lấy ǵ làm êm đẹp lắm nhưng c̣n biết làm sao hơn?"

    C̣n biết làm sao hơn?

    Câu nói "vô h́nh" đó cứ lẩn quẩn hoài trong trí Thiệu trong khi chàng sửa lại một vài đường, vờn thêm một vài nét và đổi màu xanh nhạt khoảng bên trên mái tóc Yến ra màu tím ngát.

    Tới một giờ khuya Thiệu mới lên giường. Cấp tốc thành hôn ... Hưởng trăng mật ...Thiệu đi.. yến chờ ... C̣n biết làm sao hơn? ...

    Thiệu chập chờn thiếp ngủ mà thấy hồn bồng bềnh như con thuyền, con thuyền xuôi ḍng đấy mà vẫn chẳng biết sẽ trôi về đâu.

    Het chuong VI
    Last edited by Vân Nương; 02-11-2011 at 09:07 AM.

  7. #837
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Quote Originally Posted by Vân Nương View Post
    Trong khi Thiệu và Yến tái ngộ, đang đ̣i nợ nhau, nợ t́nh. Rồi Thiêu bâng khuâng, sung sướng dạt dào, loạng quạng lái xe sang vùng Khánh Hội mà chẳng có mục đích ǵ. Th́ trong Sài Gon thủa ấy các bạn post lên h́nh ảnh các con đường Lê Lợi, Hàm Nghi với bến Chương Dương, Bạch Đằng...
    Sao mà ăn khớp với nhau thế nhỉ, hay là có sự đồng bộ, thần giao cách cảm nào chăng?!.
    HAY QUÁ, HAY QUÁ!
    Không biết nói lời nào cho đủ niềm vui khi đọc chương V cuả DSĐM, các bác ơi!
    Từ cái thơ mộng lẫn "thú đau thương" còn bàng bạc theo Thiệu vào miền Nam nắng mới, bỗng vỡ òa niềm hạnh phúc dạt dào trên mảnh đất Sàigòn đầy ắp tình người, cố nhân hội ngộ trong bối cảnh thanh bình cuả trời Tự Do, còn gì hơn?
    Chị VN ơi, vậy thì mình có thể chú thich hình ảnh minh họa cho chương V này bên thread "SaìGòn thuở ấy" là phải lắm rồi!

    Tiện đây, TX xin góp ít lời về chương I và II, 1. Khúc Quàng Của Ḍng Sông, 2. Con Sông Dài Đi T́m, Ánh Trăng Mười Sáu, trước khi ...quên!

    Phải công nhận là ngòi bút cuả DQS rất hiền hòa, đơn giản và rất lãng mạn. Giòng sông Đuống - mà từng học thuộc lòng trong những bài Địa lý tiểu học - bỗng trở nên như thật quen thuộc với mầu đỏ nước sông, khúc "quành" của giòng sông khuất dần sau lũy tre, bến phà với cây cầu nổi, và cả cái "khoảng hoắm" giưã dòng! Ôi sao mà đáng yêu là vậy những dòng sông quê hương!

    Nói đến sự "yêu trăng" thì Thiệu chỉ thua sau nhà thơ Đỗ Phủ ôm trăng mà ...ngủ luôn dưới dòng nước, chưa thấy ai yêu trăng nhiều đến như Thiệu:

    Rồi những ngày mười sáu tháng Hai, tháng ba, tháng Tư ... hoặc gặp ngày chủ nhật hoặc không, Thiệu đều về làng để ra ngồi trên bờ đê ngắm "trăng của ḿnh".
    Chắc TX cũng phải tìm một dịp để thật sự ngắm ánh trăng và tìm cho ra cái "hương trăng" mà ông cụ thân sinh chắc đã có tâm tìm kiếm - hay đã biết? - khi đặt tên cho TX?

  8. #838
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Hương Trăng

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    HAY QUÁ, HAY QUÁ!
    Không biết nói lời nào cho đủ niềm vui khi đọc chương V cuả DSĐM, các bác ơi!
    Từ cái thơ mộng lẫn "thú đau thương" còn bàng bạc theo Thiệu vào miền Nam nắng mới, bỗng vỡ òa niềm hạnh phúc dạt dào trên mảnh đất Sàigòn đầy ắp tình người, cố nhân hội ngộ trong bối cảnh thanh bình cuả trời Tự Do, còn gì hơn?
    Chị VN ơi, vậy thì mình có thể chú thich hình ảnh minh họa cho chương V này bên thread "SaìGòn thuở ấy" là phải lắm rồi!

    Tiện đây, TX xin góp ít lời về chương I và II, 1. Khúc Quàng Của Ḍng Sông, 2. Con Sông Dài Đi T́m, Ánh Trăng Mười Sáu, trước khi ...quên!

    Phải công nhận là ngòi bút cuả DQS rất hiền hòa, đơn giản và rất lãng mạn. Giòng sông Đuống - mà từng học thuộc lòng trong những bài Địa lý tiểu học - bỗng trở nên như thật quen thuộc với mầu đỏ nước sông, khúc "quành" của giòng sông khuất dần sau lũy tre, bến phà với cây cầu nổi, và cả cái "khoảng hoắm" giưã dòng! Ôi sao mà đáng yêu là vậy những dòng sông quê hương!

    Nói đến sự "yêu trăng" thì Thiệu chỉ thua sau nhà thơ Đỗ Phủ ôm trăng mà ...ngủ luôn dưới dòng nước, chưa thấy ai yêu trăng nhiều đến như Thiệu:



    Chắc TX cũng phải tìm một dịp để thật sự ngắm ánh trăng và tìm cho ra cái "hương trăng" mà ông cụ thân sinh chắc đã có tâm tìm kiếm - hay đã biết? - khi đặt tên cho TX?
    Hay quá!
    Truyện chính đă hay. Lời b́nh càng hay hơn! Đúng là "Thi hứng hội nhân ngâm!"
    Vân xin chép lại bài thơ cổ Thanh B́nh Điệu của Lư Bạch tả tiệc rượu trong buổi hội hoa Thược Dược của Vua Dường với Dương Quí Phi :

    Vân tưởng y thường hoa tưởng dung
    Xuân phong phất hạm lộ hoa nồng
    Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến
    Hội hướng dao-đài nguyệt hạ phùng.

    Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương
    Vân vũ vu sơn uổng đoạn trường
    Tá vấn hán cung thuỳ đắc tự
    Khả liên Phi Yến ỷ tân trang

    Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan
    Thường đác quân vương đái tiếu khan
    Giải thức xuâ n phong vô hạn hận
    Trầm hương đ́nh bắc ỷ lan can.

    *** dich nôm ***

    Mây tưởng áo xiêm hoa tưởng mặt
    Được gió xuân nhan sắc diễm nồng
    Trên Quần Ngọc đă thấy chăng
    Hoặc dao-đài găp dưới trăng ngày nào

    Một cành đỏ tốt hương một khối
    Buồn gió mây trên núi vu sơn
    Hỏi Hán cung đă ai hơn
    Hoạ chăng Phi Yến mới toan sanh cùng

    Khuynh quốc với danh hoa vứa thích
    Đấng quân vương khúc khích vui cười
    Gió xuân xiết nỗi bùi ngùi
    Trầm hương đ́nh bắc dựa ngoài lan can.


    Trần Trong Kim.

    ***

  9. #839
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Ḍng Sông Định Mệnh - Chương VII

    KHÚC QUÀNH CŨ CON SÔNG XƯA




    Bảy giờ sáng hôm sau Thiệu c̣n nằm ngái ngủ trên giường, có tiếng Tạo gọi :

    - Thiệu

    Thiệu tung chăn nhảy xuống đất:

    - Có ta!

    Tḥ tay vào qua cửa sắt bắt tay Thiệu, Tạo nói :

    - Sửa soạn đi nhé , lát nữa cả hai vợ chồng tôi sẽ lại đến. Tôi phải đến trước báo cậu, chẳng có lát nữa không biết đâu mà t́m

    - Đi đâu? --- Thiệu hỏi

    - Hạ hồi phân giải - Tạo đáp, vẻ bí mật

    Thiệu Sửa soạn vừa xong th́ vợ chồng Tạo đến thật, ngoài xe lố nhố những mặt người quen , những mặt vẫn từng xếp chật ních trong xe 2 cheveaux của chàng để đi quanh Sào G̣n hay vượt cầu Quay đi Nhà Bè, vượt cầu Bông đi Biên Ḥa, Thủ Đức.

    Lên xe ngồi giữa các bạn, Thiệu hỏi:

    - Đi đâu thế này?

    Tất cả mọi người không ai biết sẽ đi đâu. Vợ Tạo cười hóm hỉnh. Tạo nhắc lại câu nói bí mật:

    - Hạ hồi phân giải!

    Thấy Thiệu băn khoăn ra mặt, một bạn phải nói:

    - Quái tên Thiệu thích hợp với bạn vô điều kiện và sao lần này thắc mắc dữ.

    Tiếng Tạo ở tay lái chậc lưỡi nói xuống:

    - Có thánh mới hiểu được nó!

    Xe vượt qua cầu Bông, thẳng quốc lộ số 1, rẽ vào đường nhựa nhỏ bên trái.

    Thiệu giật nảy ḿnh:

    - Ấy chết, đi Tây Ninh ah?

    Vợ Tạo cười khanh khách . Tạo điềm nhiên:

    - Th́ đi Tây Ninh chớ sao!

    - Này đừng đùa dai, tôi không đi Tây Ninh đâu!

    Tạo hơi ngoẹo đầu, ghếch khuỷu tay trái lên thành xe , tay phải nhẹ nhàng vặn lái cho xe lượn theo một khúc quành, không nói.

    Thiệu đưa cả than người về phía trước nhắc lại :

    - Này đừng đùa dai, tôi không đi Tây Ninh đâu!

    Vẫn cái giọng điềm nhiên của Tạo làm Thiệu tưởng phát điên lên được :

    - Sao lại không đi Tây Ninh được? Báo mới phát hành hôm qua, chúng ta có thừa th́ giờ mà.

    Vợ Tạo ư chừng thương hại Thiệu nên cố nín cười, mà quay xuống nói:

    - Đùa đấy, anh đừng lo. Chúng ta chỉ đi đến Thủ Dầu Một thôi mà.

    Thiệu thở phào như trút được gánh nặng:

    - Bố láo! Trêu người ta "goài!"

    Cả bon được dịp cười vang.

    Tạo nói - vẫn với Thiệu"’

    - Tâm bệnh của cậu, "thằng này" biết rồi đấy nhé, hôm qua thoáng thấy đứa nào ở hiệu bào chế đường Bonard ra?

    Thiệu cướp lời

    - Sao tôi không thấy cậu?

    Nói xong Thiệu mới biết ḿnh ngây thơ.

    Quả nhiên Tạo đáp:

    - Lúc đó cậu c̣n nh́n thấy ai nữa!

    Tới Thủ Dầu Một xe rẽ ra bờ sông, leo lên một đường đồi gồ ghế, dừng trước một ngôi chùa cỏ kính có sàn gạch, có hồ bán nguyệt thả sen, gần đấy có băi cỏ và rất nhiều cây cổ thụ. Tạo nhảy xuống trước tiên vừa mở ḥm sau xe vừa hô hào mọi người giúp một tay. Có gà quay, có bánh mỳ, có vang, bia đóng hộp. Th́ ra vợ chống Tạo tổ chức "picnic" bất thường để kỷ niệm ngày cưới hai người.

    Lẽ cố nhiên bữa tiệc ngoài trời hôm đó vui lắm và kéo dài bất chấp sự sốt ḷng nóng ruột ngầm của Thiệu.

    Tiệc tan, tuy nhiều lần Thiệu có ư giục khéo mọi người nên về sớm, mà khi Tạo nhả Thiệu ra trước cửa ṭa báo cũng đă 4h chiều rồi. Tất cả các anh em khác c̣n theo Tạo về nhà để nghe Tạo độc tấu dương cầm.

    Thiệu nặng chân ga, chiếc "hai ngựa" lướt veo veo về hướng Bonard.

    Tới nhà Yến, chị hai ra mở cửa nói:

    - Thưa cậu, cô con vừa đi khỏi.

    Cho là có khi Yến đợi ḿnh lâu nên đến ṭa báo t́m. Thiệu quay xe trở về ngay. Không gặp Yến! Nh́n qua cửa sắt cũng chẳng thấy danh thiếp hoặc thư viết, Thiệu đành mở cửa vào ngồi bàn giấy có ư chờ đến 6h30 chiều. Biết là vào giờ này hiệu bào chế của Yến đă mở cửa, Thiệu lái xe đến t́m gặp nàng.

    Yến vừa xem xong đơn thuốc thấy Thiệu đến nàng khẽ làm điệu chào.

    Thiệu đến bên Yến nói khẽ:

    - Bị mắc bận tới tận bây giờ nên 4h tôi mới tới đây, Yến vừa đi khỏi.

    - Tôi đi xi-nê - Yến đáp gọn rồi cúi xuống xem đơn.

    Ngập ngừng một giây rồi Thiệu nói :

    - Yến đương bận, lát nữa tôi đến đây nhé.

    Yến ngẩng lên đáp "Vâng" rồi cúi xuống ngay.

    Tuy c̣n ngờ ngợ nhưng Thiệu cũng mang máng đoán là Yến giận ḿnh. Chàng tự nhận việc để người đàn bà phải ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ trong hoàn cảnh đặc biệt đó kể ra cũng là một lỗi không thể tha thứ. Thiệu nhẩm lựa sâu trong trí lời xin lỗi Yến.

    Hai giờ sau…

    Vừa lái xe sát vỉa hè Thiệu thoáng thấy Yến có ngẩng nh́n rồi vội vă đi vào nhà trong. Lúc đó đă 9h khuya, của hiệu không c̣n khách.

    Lần này Thiệu biết chắc là Yến giận ḿnh.

    Vừa cho xe đi thẳng chàng vừa nghĩ thầm:

    "Thôi để Yến giận qua một đêm cho hả, mai ḿnh đến cười x̣a cũng vừa"

    Thiệu đâu có biết không những Yến giận chàng để nàng ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ, mà Yến c̣n cho rằng nàng đă không nhầm khi trước đây quan sát đôi mắt ch́m đi đâu của Thiệu, nàng ngờ Thiệu nghĩ đến bóng đẹp thanh tân nào mà Thiệu rắp tâm xây dựng tương lai.

    - "Phải, chàng trai ấy cần ǵ ḿnh"

    Câu đó tuy là câu nhủ thầm mà như biến thành băo táp trong tâm hồn Yến. Nếp sống loang-tàng của Thiệu có một vẻ ǵ quyến rũ lắm, Yến lạ ǵ.

    Yến quên hết…quên hết rồi…những lời nói nồng nàn cảm t́nh, những săn sóc kín đáo tế nhị của Thiệu. Theo Yến, đó chỉ là cách thù tạc thường t́nh của bất cứ chàng trai nào đối với người đàn bà có nhan sắc.

    Mười giờ hôm sau Thiệu đến, chị hai mở cửa nói ngay:

    - Thưa cậu, cô con vừa đi khỏi.

    Thiệu đoán rằng Yến đă dặn chị hai nói thế.

    Chàng bắt đầu thấy khó chịu nhưng vẫn c̣n đủ b́nh tĩnh nhận lỗi về phần ḿnh. Dù sao chàng cũng cần phải gặp Yến để nói cho dứt khoát.

    Tám giờ tối hôm đó Thiệu tới hiệu bào chế đi thẳng đến gần Yến và nói ngay, giọng nói cố giữ cho thật êm đềm, b́nh tĩnh và thân mật nữa:

    - Tôi đă sửa xong bức vẽ, Lát chín giờ tôi đến đón Yến xem lại nhé.

    Giọng Yến cũng b́nh tĩnh nhưng không có nụ cười:

    - Cuối tháng nên tôi phải kiểm soát sổ sách không đi được đâu anh ạ.

    - Thôi chào Yến

    - Chào anh.

    Chiếc xe 2 Cheveaux rú máy chồm lên rồi vút thẳng.

    - Coi như là hết--- Thiệu nghĩ vậy.

    Như một sức hút kỳ dị êm ả, Thiệu lái xe tới đường 20.

    Chị Hoa có nhà - Thường th́ bao giờ chị cũng có nhà vào giờ này - cả anh Biền nữa. Trong khi Thiệu bắt tay anh Biền, chị Hoa nói:

    - Gớm cậu vui anh vui em ǵ mà dễ đến hai tháng nay không thấy mặt?

    - Trông nom tờ báo như vậy bận lắm chị ạ.

    Tuy trả lời trôi chảy thế, nhưng trong thâm tâm Thiệu có ngượng với chị. Kể từ ngày làm báo vui anh vui em rồi lại gặp Yến, mọi ư nghĩ của Thiệu đều chảy về Yến như trăm ngàn con sông chảy ra biển. Thiệu sống ngợp trong h́nh ảnh Yến mà quên khuấy hẳn chị. Đến lúc thoáng gợn đổ vỡ, Thiệu mới t́m về nguồn an ủi ở đôi mắt, nụ cười hiền dịu, bao dung của chị. Chàng hỏi anh Biền để quên nơi ḷng dằn vặt:

    - Các cháu đâu hở anh?

    - Các trẻ nhà này bao giờ cũng đi ngủ sớm cậu ạ.

    - Mới có tám giờ ba mươi mà các cháu đă ngủ.

    Chị Hoa nói đỡ chồng:

    - Có khi ngủ từ tám giờ, sáng dậy rất sớm, y như chị em ḿnh ngày xưa cùng Thày Mẹ.

    Khuôn mặt chị Hoa chợt buồn rầu - chắc là v́ chị vừa nhắc đến Thày Mẹ. Chị nh́n Thiệu dịu dàng hơn nữa:

    - Cậu phải nghe chị, đừng có chơi bời, giời bắt tội cha mẹ mất sớm phải tính chuyện lấy vợ đi mới được.

    Thiệu nh́n anh Biền cười rồi mới quay lại nói:

    - Chị khỏi phải căn dặn em điều đó. Th́ chị cứ hỏi vợ cho em đi.

    Cả ba cùng cười. Thiệu nói:

    - Anh chị đi xi-nê với em nhé.

    Biền suy nghĩ một giây rồi đáp:

    - Thôi cám ơn cậu, sổ sách cuối tháng c̣n bề bộn lắm.

    Chị Hoa nói đùa:

    - Bao giờ cậu có ôtô đẹp đă, ô tô làm bằng tôn lợp vải ấy chị chả đi.

    - Được rồi em giận chị, em đi một ḿnh vậy.

    Rồi Thiệu ra đi vui vẻ. Chị Hoa nh́n theo âu yếm.

    Thiệu cho xe đi vào những đường phố lớn và vắng. Chàng đi như vậy khá lâu, chẳng hiểu đă qua những đường nào. Chàng không khỏi thấy chán nản chua chát mỗi lần tự nhắc thầm câu: "Coi là hết! Nhưng chàng cũng phải nhận thầm rằng lúc Yến giận, môi Yến đỏ mọng, khuôn mặt Yến phụng phịu quyến rũ một cách lạ. H́nh ảnh đó tuy đẹp thật, Thiệu vẫn nhất quyết không t́m gặp Yến nữa. Chẳng hiểu v́ sao một sự run rủi huyền bí nào hôm sau Thiệu gặp nhà tư bản đă mua bức tranh "khúc quành của ḍng sông" . Nhà tư bản cho Thiệu biết ông là một trong những người di cư đầu tiên vào Nam và bức tranh "khúc quành của ḍng sông" là một trong những vật đầu tiên ông cho lên xe di cư. Thiệu nhận lời mời đến thăm ông và nhân tiện ngắm lại bức tranh cũ. Thiệu đă ngồi trước bức tranh ấy tới ngót một giờ, tách nước trên bàn để nguội. Chủ nhân ư chừng biết kính trọng sự gặp gỡ của "hai cha con" nên không hề quấy rầy sự yên lặng thần thánh đó.

    Nh́n bức tranh, Thiệu thả cho hồn ch́m vào dĩ văng, chàng như thấy ḿnh trở về làng để cùng Yến leo lên đê nh́n lại khúc quành con sông cũ ngày xưa.!

    Het chuong VII

  10. #840
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Giờ Giải lao : Ai đem nước mắt vào thu

    Thơ Ngô Minh Hằng

    AI ĐEM NƯỚC MẮT VÀO THU

    Mỗi độ vào thu ở xứ người
    Th́ ḷng lữ khách giọt sầu khơi
    Nh́n rừng lá biếc đầy hương sắc
    Lại nhớ quê xưa. Lại ngậm ngùi !

    Thu ở quê tôi lá cũng vàng
    Mây thu lụa bạch, nắng hào quang
    Lá sen ai nhuộm màu trăng sữa
    Mà để hương bay nức địa đàng?

    Thuở ấy đời vui chẳng hận thù
    Ḷng trong như thể nắng đầu thu
    Sương khuya có lạc, rơi trên tóc
    Cũng vọng thầm lên những diễm từ

    Thuở ấy, khi thu má chớm hồng
    Khi môi màu mật, mắt màu nhung
    Là khi người đến và tôi đă
    Tôi đă yêu người rất thủy chung!

    T́nh đă thăng hoa, đă tuyệt vời
    Cho đời tấm tắc thật xinh đôi
    Cho ta, hai trái tim đồng cảm
    Ước cuộc trăm năm đến măn đời

    Nhưng đời tàn nhẫn quá, từ khi
    Trăm nhánh sông chia chẳng hẹn về
    Tôi khóc cho ḿnh, cho vận nước
    Tháng Tư nào tan tác phân ly...

    Từ đấy Thu buồn bởi mất nhau
    Ai đem ly biệt đến tinh cầu ?
    Ai đem nước mắt vào thu để
    Thu đến, hồn thu cũng đớn đau...
    Ngô Minh Hằng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 8 users browsing this thread. (0 members and 8 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •