Page 215 of 304 FirstFirst ... 115165205211212213214215216217218219225265 ... LastLast
Results 2,141 to 2,150 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #2141
    Tran Truong
    Khách

    Phóng viên Đinh Quang Anh Thái của Việt Tide phỏng vấn Dương Thu Hương ở Paris tháng 3 năm 2006

    Việt Tide: Theo chỗ tôi biết, bà lập gia đ́nh trong giai đoạn chiến tranh và hai con của bà sinh ra ngay tại tiền tuyến; có đúng không ạ ?

    Dương Thu Hương: Vâng, đúng như vậy.

    Việt Tide: Bà có thể cho biết hoàn cảnh sống của hai cháu tại tiền tuyến khi cuộc chiến bắt đầu vào thời điểm khốc liệt năm 1968?

    Dương Thu Hương: Chúng tôi sống như những người nông dân và tất cả mọi người đều chịu sự tàn phá của bom đạn chiến tranh. Thức ăn thức uống vô cùng khan hiếm, thậm chí rau cũng không có. Gạo ở bên kia sông, chỉ v́ mấy cân gạo có thể mất mạng, v́ bom Mỹ ném liên tục. Một điều nữa, ngay trong chiến tranh, năm - bẩy trăm người chết nhưng không bao giờ tin tức được loan báo. V́ tất cả đều chấp nhận cái chết đương nhiên.

    Và không thể loan tin v́ suy nghĩ lúc bấy giờ ta là dân tộc anh hùng chiến thắng tất cả mọi kẻ thù nên không thể cho biết sự tổn thất. Hai con tôi sinh ra trong hoàn cảnh như vậy. Khi chúng nằm ở trong hầm, dưới mặt ván vài gang là nước và rắn ḅ lóp ngóp. Đứa con gái của tôi khi vừa được ba tháng, rắn ngủ ở dưới *** của nó. V́ rắn t́m chỗ ấm mà !

    May mà sáng ra rắn tuồn xuống nước chứ không cắn con bé. Mà đấy là rắn độc. Cho nên mấy ông dân chài sống chung quanh bảo rằng con tôi được thần độ mạng. Tôi tin con người có số thật. Bởi v́ sống dưới bom đạn, đói khát, rắn rết như vậy mà hai đứa con tôi, dù không được tươi da thắm thịt như con cái những người sống trong hoàn cảnh b́nh thường, nhưng chúng cũng không đến nỗi bị què quặt.

    Việt Tide: Khi lớn lên, các cháu có bị ám ảnh bởi hồi ức lúc sống trong chiến tranh bom đạn không ạ ?

    Dương Thu Hương: Trong chiến tranh chúng nó c̣n rất nhỏ cho nên khi lớn lên ấn tượng về cuộc chiến cũng mờ nhạt. Nhưng khi chúng lớn lên th́ chúng chịu một cuộc chiến tranh khác c̣n tàn khốc hơn cuộc chiến thời 1968: mẹ chúng nó làm giặc. Cho nên chúng nó bị nhiều thiệt tḥi lắm.

    Việt Tide: Thưa bà, các cháu bị thiệt tḥi ra sao ạ ?

    Dương Thu Hương: Tôi đă nói rất rơ với các con tôi, rằng con đường làm giặc là phải chịu tất cả mọi khổ đau; cho nên tất cả mọi người trong gia đ́nh, nghĩa là bố tôi, mẹ tôi, anh em tôi và con cái, nếu ai muốn th́ tôi sẵn sàng viết giấy với ṭa án là không có quan hệ với tôi nữa để tránh cho họ khỏi bị di lụy. C̣n nếu những người muốn tiếp tục đứng với tôi th́ phải chấp nhận khổ đau, thua thiệt và không bao giờ được nói với tôi một lời , can thiệp vào việc tôi làm.

    Bởi v́ tôi biết chắc chắn cộng sản sẽ dùng những người thân thuộc để gây sức ép. Nhiều trường hợp đă xẩy ra đối với những người đấu tranh dân chủ tại Việt Nam. Vợ con, anh em của họ bị công an áp lực phải khuyên can họ không được đấu tranh nên một số người đành bỏ cuộc. Bản thân tôi đă lường trước điều đó nên tôi tuyên bố ṣng phẳng rằng, cả tuổi xuân của tôi, tôi đă hy sinh để nuôi con rồi, nên bây giờ tôi an tâm lao vào cuộc chiến chống lại bọn cường quyền.

    Tôi bảo các con tôi có thể về sống với bố của chúng hay với một người mẹ khác. C̣n nếu chọn sống với tôi th́ phải chấp nhận khổ đau, v́ chắc chắn chúng sẽ không có chỗ đứng trong chế độ này. Hai con tôi đứa nào cũng hai bằng đại học nhưng vẫn không có việc làm. Con trai lớn của tôi phải sống bằng tất cả mọi việc, từ bồi bàn cho đến gác cổng ... và bây giờ đi quay phim thuê cho một hăng tư. Cháu gái th́ bán sơn.

    Việt Tide: Các cháu có chia sẻ lư tưởng của mẹ không ?

    Dương Thu Hương: Không! Đối với chúng nó, tôi là một người điên. Nhưng dầu sao chăng nữa th́ cũng là t́nh mẹ con, nhất là tôi đă giao hẹn là nếu chấp nhận tôi th́ không được can ngăn việc tôi làm, nếu can thiệp th́ tôi sẽ cắt đứt ngay tức khắc, thành ra chúng nó đành chấp nhận thôi.

    Việt Tide: Từ một người dấn thân “xẻ Trường Sơn đánh Mỹ”, bây giờ bà trở thành một người làm giặc ngay tại Hà Nội; tại sao vậy, thưa bà ?

    Dương Thu Hương: Câu hỏi của ông vô cùng mâu thuẫn và vô cùng ngớ ngẩn. Tôi là người yêu nước khi tôi tham gia cuộc chiến tranh và đến tận bây giờ tôi vẫn là người yêu nước. V́ thế tôi mới làm giặc. Hai hành động đó (vào tiền tuyến năm 68 và bây giờ làm giặc) thống nhất với nhau.

    Việt Tide: Tư tưởng “làm giặc” của bà nhen nhúm từ lúc nào ?

    Dương Thu Hương: Từ năm 1969. Lúc đó, nếu tôi c̣n chút ảo tưởng nào về chủ nghĩa cộng sản th́ tôi đă trở thành đảng viên rồi. Họ mở rộng cánh cửa mời tôi vào đảng cơ mà. Nhưng v́ tôi được dậy dỗ trong một gia đ́nh lấy đạo đức làm tiêu chuẩn cho nên tôi không thể xếp tôi đứng vào hàng ngũ với những người mà tôi khinh bỉ. Đơn giản như vậy thôi.

    Việt Tide: Bà từng viết rằng, ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi các phụ nữ khác trong đoàn quân của bà trầm trộ trước sự phát triển vật chất của miền Nam th́ bà ngồi khóc trên lề đường Sài G̣n. Bà có thể nhắc lại tâm trạng của bà lúc đó ?

    Dương Thu Hương: (thở dài) Điên rồ th́ tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc th́ tôi có hai lần khóc.

    Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài G̣n năm 1975, trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười th́ tôi lại khóc. V́ tôi thấy tuổi xuân của tôi đă hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp v́ nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà v́ tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy rẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette.

    Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ. Ông Thái đừng quên rằng, ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lư. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. C̣n toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói.

    Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ v́ nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người.
    Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ ..., nếu người ta muốn. Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đă thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải.

    Lần thứ hai tôi khóc là năm 1984 khi tôi đến Mascơva (Moscow). Tất cả những người Việt Nam khác đến đấy đều hớn hở, sung sướng. Riêng tôi th́ nhục nhă không thể tả được. V́ khi ở trong nước, tôi vẫn có ấn tượng dân tộc ḿnh là dân tộc anh hùng và là một dân tộc cũng có được một cuộc sống xứng đáng. Nhưng khi đến Mascơva trong một phái đoàn điện ảnh trẻ th́ tôi mới nh́n thấy ra rằng, người Việt Nam bị khinh bỉ.

    Người Việt Nam đầu đen chỉ xếp hàng trong các đội quân dài dặc các bà già Nga bụng to để mua nồi áp suất, bàn là điện nhằm gởi về nước. Những người bán hàng họ mắng cho như là mắng khỉ ấy. Họ mắng cũng đúng v́ người ḿnh khuân hàng đống nồi, hàng đống sản phẩm của người ta để tuồn về nước. Khi đứng ở khách sạn Pekin nh́n xuống đường, tôi thấy những đoàn đại biểu Việt Nam trong những bộ quần áo complet gớm ghiếc trông như những đàn ḅ đi trong thành phố.

    Tôi hoàn toàn vỡ mộng và tôi khóc. Một nhà văn Nga mắng tôi. Anh ta bảo rằng, “người ta đi Nga người ta sung sướng, c̣n bà th́ tại sao bà lại khóc như cha chết vậy. Sao lại vớ vẩn thế”. Anh ta không biết nỗi đau đớn của tôi khi thấy thân phận của người Việt Nam.


    Còn tiếp ...

  2. #2142
    Tran Truong
    Khách

    Phóng viên Đinh Quang Anh Thái của Việt Tide phỏng vấn Dương Thu Hương ở Paris tháng 3 năm 2006

    Việt Tide: Từ đó bà lao vào cuộc đấu tranh ?

    Dương Thu Hương: Ngày 30 tháng Tư năm 1975 đă là một ngã rẽ trong đời tôi. Đúng ra, ngă rẽ này đă bắt đầu từ năm 1969 khi lần đầu tiên tôi gặp những toán tù binh người miền Nam ở Quảng B́nh. Lúc đó tôi làm công tác ở các binh trạm và những tù binh lần đầu tiên tôi gặp không phải là người Mỹ mà chính là người Việt Nam, cũng đầu đen mắt đen, cũng lùn và da vàng mũi tẹt như tôi, và nói tiếng Việt Nam như tôi.

    Cho nên tôi mới hồ nghi rằng tất cả những điều người ta nói đây là cuộc chiến tranh chống quân xâm lược th́ đó là láo toét. Tuy nhiên v́ lúc đó là chiến tranh và tất cả đều lao vào một guồng máy và bị cỗ xe khổng lồ nó cuốn đi. Cho đến năm 75, với thời gian (giọng ngậm ngùi, xúc động), tất cả mọi ngờ vực trong tôi đă chín mùi. Năm 75, tôi hiểu rằng đây là thời điểm quyết định và là ngă rẽ dứt khoát trong tư tưởng của ḿnh.

    Việt Tide: Nói chuyện với bà, tôi thường nghe bà nhắc đến hai chữ “số phận”. Bà tin số phận như thế nào và bà hiểu hai chữ số phận như thế nào ?

    Dương Thu Hương: (cười thoải mái) Tôi tin số phận theo kiểu của tôi và hiểu số phận theo kiểu một người nhà quê chân đất mắt toét. Đại loại như vậy. C̣n để diễn giải hai chữ số phận trong cuộc phỏng vấn ngắn ngủi này th́ đó là điều bất khả.

    Việt Tide: Xin bà cứ nói chi tiết.

    Dương Thu Hương: (cười to) Tôi nói ví dụ, chúng ta không phải hoàn toàn là những kẻ bất lực nhưng chúng ta cũng không hoàn toàn là những kẻ làm chủ được số phận của ḿnh. Ví dụ như khi tôi ở trong tù năm 91, tôi nghĩ không bao giờ có ngày ra khỏi tù. Nhưng rồi tôi lại thoát nhờ sự can thiệp của những người mà tôi chưa bao giờ biết. Như vậy rơ ràng là có bàn tay của Chúa (nói theo người Thiên Chúa Giáo) và có bàn tay của Giời Phật (nói theo người dân Việt Nam). Đấy là điều khiến tôi tin vào số phận.

    Tôi t́m được chân lư vĩnh hằng trong đạo Phật .

    Việt Tide: Trong cuộc phỏng vấn lần trước, bà có đề cập đến vấn đề số phận; bà có phải là người tin vào tôn giáo không ?

    Dương Thu Hương: Trên phương diện một nhà văn th́ tôi nghĩ rằng tất cả mọi nhà văn đều phải cách xa tất cả các tôn giáo. Bởi v́ người ta có câu là niềm tin cực đoan của một người có thể biến họ thành một con thú dữ. Lịch sử thế giới đă chứng minh điều này. Thí dụ những cuộc Thập Tự Chinh của phương Tây thời xa xưa và bây giờ là các cuộc nổi loạn bạo động của những người Hồi giáo cực đoan khiến người ta run sợ.

    Tôi muốn nhắc lại một sự kiện là vào mùa Đông năm 1994, lúc đó tôi đang ở Pháp, một chiếc máy bay bị không tặc, bị những người Hồi giáo cực đoan cướp. Trên chuyến bay đó từ Pháp đi Algerie có một người làm trong Đại sứ quán của nhà nước cộng sản Việt Nam tại Paris. Ông này đứng lên nói với những tên không tặc rằng, các ông không có quyền bắt tôi v́ tôi là nhân viên ngoại giao, tôi không dây ǵ đến chuyện tôn giáo của các ông.

    Bọn không tặc nói rằng, à thằng này là trí thức, thằng này theo đạo Phật, vậy th́ phải bắn chết nó. Lập tức chúng bắn chết ông này và vất xác ra khỏi cửa máy bay. Bọn không tặc sau đó bị cảnh sát Pháp bắt. Vụ bắn giết đó ám ảnh tôi và khiến tôi ghê sợ những kẻ theo tôn giáo mà cuồng tín bắn chết những người khác tôn giáo của chúng. Thật là khủng khiếp.

    Nhưng v́ lư do riêng biệt trong cuộc đời của tôi khiến tôi rất ngưỡng mộ đạo Phật. Nhưng tôi theo đạo Phật theo cách riêng của tôi. Tôi ngưỡng mộ đạo Phật với đầy đủ những sự suy nghĩ và những sự nghiệm sinh của bản thân tôi.

    Cũng như những đồng bào ở miền Bắc, tôi rất ngưỡng mộ không khí của chùa chiền, nếu không muốn nói là mê cái không khí của chùa chiền. Vào những ngày mùa Thu hoặc mùa Đông không mưa băo, chùa chiền là nơi dân chúng thường đến, không những chỉ để cúng bái, mà c̣n đến để ngoạn cảnh và giải phiền.

    Thế nhưng thực tế cho thấy tất cả chùa chiền ở miền Bắc đều đă bị bộ phận A25 của công an gài sư công an xâm chiếm. Và ở chùa Kim Liên (gần phủ Tây Hồ), tôi đă nh́n thấy một công an giả dạng ni cô đối xử với bà sư cụ ở đó một cách tàn nhẫn. Sự việc này khiến tôi không c̣n hứng thú đi chùa nữa.

    Đối với tôi, đạo Phật không chỉ là một tôn giáo đơn thuần, mà Phật giáo c̣n là một triết lư sống; và tôi t́m được chân lư vĩnh hằng trong tôn giáo và triết lư đó.

    Việt Tide: Bà bắt đầu tin vào đạo Phật từ lúc nào ?


    Còn tiếp ...

  3. #2143
    Tran Truong
    Khách

    Phóng viên Đinh Quang Anh Thái của Việt Tide phỏng vấn Dương Thu Hương ở Paris tháng 3 năm 2006

    Dương Thu Hương: Có lẽ đó là một cái duyên khi tôi đọc tiểu sử của Phật Bà Quan Âm.

    Như tôi được biết, Phật Bà Quan Âm xuất thân là Công chúa nước Sở. Ngài là người thông minh và xinh đẹp. Nhưng Bà không chọn lối sống của các Công chúa khác, nghĩa là thụ động để Vua cha gả cho các viên tướng hoặc là cạnh tranh tài sắc với người khác. Không ít trong các Công chúa đă trở thành các Bà hoàng và vô cùng ác nghiệt lộng hành thao túng quyền năng.

    Nhưng riêng Công chúa nước Sở th́ lại yêu thích đạo Phật, từ chối cuộc sống xa hoa ở hoàng cung và đă đến chùa để tu. Ngài đi đến đâu th́ Vua cha sai binh sĩ đến đó giết hết sư săi và đốt chùa. Ngài di chuyển từ chùa này sang chùa kia th́ lính của triều đ́nh tiếp tục đuổi theo đốt phá chùa chiền, săn đuổi Ngài với mục đích ép Ngài trở về cung. Theo truyền thuyết th́ Ngài đă cưỡi hổ đi về phương Nam và tu tại chùa Hương Tích.

    Có lẽ Bà đă được Trời thương – Phật độ nên thoát khỏi mọi nguy nan ŕnh rập của binh lính triều đ́nh cũng như hổ beo thú dữ để rồi cuối cùng đến được chùa Hương, là một nơi vô cùng thanh tịch, chung quanh toàn rừng mai rừng trúc. Bà tu ở đấy và chiêu nạp được hai đệ tử là Long Nữ Bồ Tát và Thiện Nam Bồ Tát.

    Lịch sử của Bà làm cho tôi rung động một cách sâu sa. Bản thân tôi cũng bị xâu xé giữa hai thế lực, hai sức mạnh đàn áp. Một bên là ḷng hiếu để và một bên là ư nguyện riêng. V́ lúc đó bố tôi bằng mọi giá bắt tôi phải ở lại với người chồng cũ và phải tuân theo nếp sống của người đàn bà trong chế độ phong kiến. Bố tôi thường nói dù chồng tôi có giết tôi th́ tôi cũng phải chịu, và nếu gia đ́nh có một đứa con gái bỏ chồng th́ vô cùng nhục nhă.

    Tôi biết sự ép buộc ấy thật là lạc hậu và ngu ngốc. Nhưng v́ tôi yêu bố tôi cho nên tôi sẵn ḷng quỳ xuống để bố tôi hài ḷng. V́ tôi biết bố tôi là người cổ, bố tôi quan niệm như vậy và ông thương con, cũng như tôi vô cùng thương bố tôi.

    Bài học của Phật Bà Quan Âm mà tôi học được là người ta vẫn có thể bảo vệ con đường của ḿnh mà không phụ ḷng hiếu để. Cho nên tôi vẫn tiếp tục đấu tranh bằng mọi cách nhưng gần 10 năm sau tôi mới ly hôn được để rồi chọn con đường làm giặc theo con đường của tôi. Bây giờ th́ bố tôi không c̣n nữa, và tôi tin rằng ông cụ phải hiểu là tôi là người con hiếu để, mặc dù tôi không theo ư ông cụ. Đối với tôi, lịch sử của Phật Bà Quan Âm đă cứu rỗi linh hồn của tôi.

    Việt Tide: Theo thuyết nhân quả của đạo Phật th́ muốn biết kiếp trước chúng ta đă làm ǵ th́ thử xem kiếp này chúng ta được hưởng ǵ; và muốn biết kiếp sau chúng ta được hưởng ǵ th́ tự hỏi kiếp này chúng ta làm được những ǵ. Bà có tin vào nhân quả không ?

    Dương Thu Hương: Tôi hoàn toàn tin vào thuyết nhân quả. Tôi hoàn toàn tin vào kiếp sau. Tôi vẫn dậy con tôi phải sống cho có trước có sau. Nhiều người yêu cầu tôi phải thế này phải thế khác. Tôi trả lời rằng tôi không phải ǵ cả. Tôi chỉ phải sống đúng với những nguyên tắc đạo đức mà gia đ́nh tôi đă dậy tôi và những nguyên tắc mà tôi học được ở đạo Phật.

    Các con tôi cũng phải theo những nguyên tắc đạo đức đó. Bất luận chúng nó là thường dân hay là người lỗi lạc, tôi đối xử như nhau. Tôi không yêu cầu con cái tôi phải trở thành bác sĩ, tiến sĩ . . . tôi không yêu cầu như thế. Tôi chỉ duy nhất yêu cầu các con tôi sống tử tế; và đối với tôi đạo đức là cốt lơi.

    Việt Tide: Tin vào nhân quả, bà giải thích như thế nào về những họa chung mà dân tộc ḿnh đă phải gánh chịu; và cái nghiệp của từng cá nhân Việt Nam trong nhiều chục năm vừa qua ?

    Dương Thu Hương: Dân tộc chúng ta là một dân tộc đau khổ; và mỗi người phải làm hết sức ḿnh nếu người đó có lương tâm để rút ngắn lại con đường đau khổ đó. Bởi v́ cuộc chiến tranh chống Mỹ đối với tôi là cuộc chiến tranh ngu xuẩn nhất trong lịch sử của người Việt. Không có cuộc chiến tranh nào ngu xuẩn hơn cuộc chiến đó. Và nếu những thế hệ người Việt Nam sau mà muốn rút được những bài học của lịch sử th́ họ phải biết suy nghĩ, biết đào bới và phải dám nh́n vào sự thật.

    Sự thật đó là dân tộc chúng ta đă có lúc ngu dại; và v́ là một nước nhỏ nên bị đưa đẩy giữa hai thế lực; dân tộc chúng ta đă bị kẹp giữa hai toa tầu lịch sử. Điều đó nói ra thật đau ḷng. Nhưng đối với tôi, không c̣n con đường nào khác ngoài con đường nh́n thẳng vào sự thật. Khi một lần nh́n thẳng vào sự thật rồi th́ chúng ta mới tự cứu được. Và đó là điều trong kiếp sinh tồn ngắn ngủi của tôi, tôi có thể làm được tới đâu th́ tôi làm tới đấy.

  4. #2144
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067

    Chuyên gián điệp Hồ quang

    Quote Originally Posted by Tran Truong View Post
    Dương Thu Hương: Có lẽ đó là một cái duyên khi tôi đọc tiểu sử của Phật Bà Quan Âm.

    Như tôi được biết, Phật Bà Quan Âm xuất thân là Công chúa nước Sở. Ngài là người thông minh và xinh đẹp. Nhưng Bà không chọn lối sống của các Công chúa khác, nghĩa là thụ động để Vua cha gả cho các viên tướng hoặc là cạnh tranh tài sắc với người khác. Không ít trong các Công chúa đă trở thành các Bà hoàng và vô cùng ác nghiệt lộng hành thao túng quyền năng.

    Nhưng riêng Công chúa nước Sở th́ lại yêu thích đạo Phật, từ chối cuộc sống xa hoa ở hoàng cung và đă đến chùa để tu. Ngài đi đến đâu th́ Vua cha sai binh sĩ đến đó giết hết sư săi và đốt chùa. Ngài di chuyển từ chùa này sang chùa kia th́ lính của triều đ́nh tiếp tục đuổi theo đốt phá chùa chiền, săn đuổi Ngài với mục đích ép Ngài trở về cung. Theo truyền thuyết th́ Ngài đă cưỡi hổ đi về phương Nam và tu tại chùa Hương Tích.

    Có lẽ Bà đă được Trời thương – Phật độ nên thoát khỏi mọi nguy nan ŕnh rập của binh lính triều đ́nh cũng như hổ beo thú dữ để rồi cuối cùng đến được chùa Hương, là một nơi vô cùng thanh tịch, chung quanh toàn rừng mai rừng trúc. Bà tu ở đấy và chiêu nạp được hai đệ tử là Long Nữ Bồ Tát và Thiện Nam Bồ Tát.

    Lịch sử của Bà làm cho tôi rung động một cách sâu sa. Bản thân tôi cũng bị xâu xé giữa hai thế lực, hai sức mạnh đàn áp. Một bên là ḷng hiếu để và một bên là ư nguyện riêng. V́ lúc đó bố tôi bằng mọi giá bắt tôi phải ở lại với người chồng cũ và phải tuân theo nếp sống của người đàn bà trong chế độ phong kiến. Bố tôi thường nói dù chồng tôi có giết tôi th́ tôi cũng phải chịu, và nếu gia đ́nh có một đứa con gái bỏ chồng th́ vô cùng nhục nhă.

    Tôi biết sự ép buộc ấy thật là lạc hậu và ngu ngốc. Nhưng v́ tôi yêu bố tôi cho nên tôi sẵn ḷng quỳ xuống để bố tôi hài ḷng. V́ tôi biết bố tôi là người cổ, bố tôi quan niệm như vậy và ông thương con, cũng như tôi vô cùng thương bố tôi.

    Bài học của Phật Bà Quan Âm mà tôi học được là người ta vẫn có thể bảo vệ con đường của ḿnh mà không phụ ḷng hiếu để. Cho nên tôi vẫn tiếp tục đấu tranh bằng mọi cách nhưng gần 10 năm sau tôi mới ly hôn được để rồi chọn con đường làm giặc theo con đường của tôi. Bây giờ th́ bố tôi không c̣n nữa, và tôi tin rằng ông cụ phải hiểu là tôi là người con hiếu để, mặc dù tôi không theo ư ông cụ. Đối với tôi, lịch sử của Phật Bà Quan Âm đă cứu rỗi linh hồn của tôi.

    Việt Tide: Theo thuyết nhân quả của đạo Phật th́ muốn biết kiếp trước chúng ta đă làm ǵ th́ thử xem kiếp này chúng ta được hưởng ǵ; và muốn biết kiếp sau chúng ta được hưởng ǵ th́ tự hỏi kiếp này chúng ta làm được những ǵ. Bà có tin vào nhân quả không ?

    Dương Thu Hương: Tôi hoàn toàn tin vào thuyết nhân quả. Tôi hoàn toàn tin vào kiếp sau. Tôi vẫn dậy con tôi phải sống cho có trước có sau. Nhiều người yêu cầu tôi phải thế này phải thế khác. Tôi trả lời rằng tôi không phải ǵ cả. Tôi chỉ phải sống đúng với những nguyên tắc đạo đức mà gia đ́nh tôi đă dậy tôi và những nguyên tắc mà tôi học được ở đạo Phật.

    Các con tôi cũng phải theo những nguyên tắc đạo đức đó. Bất luận chúng nó là thường dân hay là người lỗi lạc, tôi đối xử như nhau. Tôi không yêu cầu con cái tôi phải trở thành bác sĩ, tiến sĩ . . . tôi không yêu cầu như thế. Tôi chỉ duy nhất yêu cầu các con tôi sống tử tế; và đối với tôi đạo đức là cốt lơi.

    Việt Tide: Tin vào nhân quả, bà giải thích như thế nào về những họa chung mà dân tộc ḿnh đă phải gánh chịu; và cái nghiệp của từng cá nhân Việt Nam trong nhiều chục năm vừa qua ?

    Dương Thu Hương: Dân tộc chúng ta là một dân tộc đau khổ; và mỗi người phải làm hết sức ḿnh nếu người đó có lương tâm để rút ngắn lại con đường đau khổ đó. Bởi v́ cuộc chiến tranh chống Mỹ đối với tôi là cuộc chiến tranh ngu xuẩn nhất trong lịch sử của người Việt. Không có cuộc chiến tranh nào ngu xuẩn hơn cuộc chiến đó. Và nếu những thế hệ người Việt Nam sau mà muốn rút được những bài học của lịch sử th́ họ phải biết suy nghĩ, biết đào bới và phải dám nh́n vào sự thật.

    Sự thật đó là dân tộc chúng ta đă có lúc ngu dại; và v́ là một nước nhỏ nên bị đưa đẩy giữa hai thế lực; dân tộc chúng ta đă bị kẹp giữa hai toa tầu lịch sử. Điều đó nói ra thật đau ḷng. Nhưng đối với tôi, không c̣n con đường nào khác ngoài con đường nh́n thẳng vào sự thật. Khi một lần nh́n thẳng vào sự thật rồi th́ chúng ta mới tự cứu được. Và đó là điều trong kiếp sinh tồn ngắn ngủi của tôi, tôi có thể làm được tới đâu th́ tôi làm tới đấy.
    Không biết tới nay 2017, Hai nhân vật cựu CS là Dương thu Hương, và Bùi tín có tin chuyện gián điệp Hồ quang do Mao dựng lên, lừa bịp dân Việt suốt mấy chục năm qua không?

    1/ http://nuocnha.blogspot.com/2016/07/...-chi-minh.html

    2/ http://nuocnha.blogspot.com/2016/07/...y-71-tuoi.html

  5. #2145
    tran truong
    Khách
    Quote Originally Posted by nguoi gia View Post
    Không biết tới nay 2017, Hai nhân vật cựu CS là Dương thu Hương, và Bùi tín có tin chuyện gián điệp Hồ quang do Mao dựng lên, lừa bịp dân Việt suốt mấy chục năm qua không?

    1/ http://nuocnha.blogspot.com/2016/07/...-chi-minh.html

    2/ http://nuocnha.blogspot.com/2016/07/...y-71-tuoi.html

    Theo tôi ,tôi không nghĩ họ tin. Ông Bùi Tín phải mất hơn 10 năm trời , sau những gạn lọc , tìm tòi tin tức ở các thư viện Pháp ; mới có được những bài viết dám đụng chạm ,phê bình về HCM

    Hơn 10 năm mới tẩy rửa ít nhiều những giáo điều ra khỏi não , của một người theo cộng sản tự thưở ban sơ . Thử hỏi bà Dương thu Hương , một người ít tuổi hơn , thì chắc là nhiễm nặng hơn !

    Tuy nhiên , đó chỉ là xét đoán theo lẽ thường tình . Biết đâu , tuổi trẻ tài cao , bà DTH có thể nhận thức sớm hơn ông BT, bà ta bị tù tội , chức tước cũng nhỏ bé so với BT . Tôi thích câu này của bà ta :

    Dương Thu Hương: Dân tộc chúng ta là một dân tộc đau khổ; và mỗi người phải làm hết sức ḿnh nếu người đó có lương tâm để rút ngắn lại con đường đau khổ đó. Bởi v́ cuộc chiến tranh chống Mỹ đối với tôi là cuộc chiến tranh ngu xuẩn nhất trong lịch sử của người Việt. Không có cuộc chiến tranh nào ngu xuẩn hơn cuộc chiến đó. Và nếu những thế hệ người Việt Nam sau mà muốn rút được những bài học của lịch sử th́ họ phải biết suy nghĩ, biết đào bới và phải dám nh́n vào sự thật.

    Người nói được và dám nói ra câu đó , đâu được mấy người ! Ở trong nước có người duy nhất là ông Trần anh Kim , thì đã vào tù lần thứ hai !!!

  6. #2146
    dân say
    Khách
    Quote Originally Posted by tran truong View Post
    ..
    ....
    ... . Tôi thích câu này của bà ta :

    Dương Thu Hương: Dân tộc chúng ta là một dân tộc đau khổ; và mỗi người phải làm hết sức ḿnh nếu người đó có lương tâm để rút ngắn lại con đường đau khổ đó. Bởi v́ cuộc chiến tranh chống Mỹ đối với tôi là cuộc chiến tranh ngu xuẩn nhất trong lịch sử của người Việt. Không có cuộc chiến tranh nào ngu xuẩn hơn cuộc chiến đó. Và nếu những thế hệ người Việt Nam sau mà muốn rút được những bài học của lịch sử th́ họ phải biết suy nghĩ, biết đào bới và phải dám nh́n vào sự thật.

    Người nói được và dám nói ra câu đó , đâu được mấy người ! Ở trong nước có người duy nhất là ông Trần anh Kim , thì đã vào tù lần thứ hai !!!
    DTH hiểu như vậy xem như dân trí cũng đă khai ngộ rồi .

    Một lịch Sử chiến tranh đánh Mỹ rất là ngu ngay cả so với Sử tụi CS Cuban, tụi quân đội Mỹ nó đóng ch́nh ́n ngay trong mảnh đất Guantanamo.



    [/IMG]http://img.giaoduc.net.vn/w500/Uploaded/tuanluc/2014_12_11/211Anhlangduday87531 414976322.jpg[/IMG]

    Y như một miếng cancer Da ở ngay trên thân thể Cuba, thế nhưng Fidel Castro khôn hơn hcm nhiều bậc nào có chủ trương dùng war với Mỹ, đánh đuổi Mỹ dọt ra đâu, chủ trương chưởi bới Mỹ th́ có nhưng war th́ khg , đó là cái khôn so với già hồ rồi đó, vậy mà mấy triệu dân Việt ngày nay (bị trồng nguời 100 năm) c̣n có gu dựng thêm tượng hcm trong nuớc nửa chứ ..hết thuốc chửa thôi. ..Thay v́ lấy ngân sách dựng tượng ông già Ngu đó, xây mấy cây cầu vùng quê hẻo lánh cho mấy em học sinh/hay dân chúng th́ có lư hơn, khỏi có cảnh đu đeo khi đi học thế này :



    Hèn chi có ai đó giả dạng vô shoe "cắc chú 5-SVPK" mà chưởi xỏ, chưởi xéo tụi hậu duệ Một SVPK ngu ngu trong topic này nè:

    http://vietland.net/showthread.php?t=22039&page=94

  7. #2147
    Tran Truong
    Khách

    Phóng viên Đinh Quang Anh Thái của Việt Tide phỏng vấn Dương Thu Hương ở Paris tháng 3 năm 2006

    Việt Tide: Trở lại câu chuyện của chùa Kim Liên, trong một bài viết của bà, bà có đề cập đến một người giả làm ni cô, và người này đă có hành động tàn ác đối với một sư bà chân tu tại chùa. Bà có thể kể lại cho nghe thêm chi tiết được không ạ ?

    Dương Thu Hương: Tôi rất hay đi ngoạn cảnh chùa và chỉ lẳng lặng đi một ḿnh thôi. Chùa đó rất nhỏ, nằm trong lĩnh địa của xă Kim Liên. Đi trên đường xuống phủ Tây Hồ, rẽ xuống cánh đồng lúa th́ chùa Kim Liên nằm phía bên phải. Lúc bấy giờ là cánh đồng lúa nhưng bây giờ đă biến thành những khu nhà ở. Ngôi chùa đó rất nhỏ và tôi thường tṛ chuyện với sư cụ. Sư cụ là người đi tu từ lúc nhỏ, khoảng 5 – 6 tuổi.

    Cuộc đời bà cụ không giống những người khác (t́nh ái lỡ dở hoặc gặp những nỗi khổ đau nên mới vào chùa đi tu); mà bà cụ là người đă có duyên với đạo Phật. Theo tôi th́ cụ là người có chân duyên với đạo Phật ngay từ bé. Những lần trước đến chùa, tôi chỉ nh́n thấy mấy nhà sư do cộng sản đội lốt ở dưới chùa sau thôi.

    Bẵng một thời gian khoảng hơn một năm không lên chùa, hôm đó tôi lên chùa th́ thấy sư cụ nằm ốm trên phản; bên tấm phản là ít thức ăn khô quéo lại. Người đàn bà khoảng tuổi tứ tuần mắt long ṣng sọc , rít lên rằng " sao mày không chết đi cho tao nhờ " . Mụ này là sư giả và do chính hệ thống A25 đào tạo để mà trấn giữ tất cả các chùa chiền và đuổi tất cả các người chân tu ra khỏi chùa. V́ chế độ biết là Phật giáo là một lực lượng đấu tranh cho dân chủ.

    Tôi nghĩ rằng, trong phong trào đấu tranh cho dân chủ hiện nay tại Việt Nam, Phật giáo là một lực lượng lớn. Cho nên những nhà chân tu như ông Thích Thiện Minh mới bị giam giữ cả chục năm và chỉ mới được thả khỏi tù năm ngoái; và cụ Thích Quảng Độ mới bị quản thúc ngặt nghèo đến như vậy. Nếu như Phật giáo không là cái ǵ cả , th́ đảng cộng sản không đến nỗi phải dùng nhiều biện pháp để hăm dọa, kiểm soát và trấn áp như vậy.

    Việt Tide: Có cách nào Phật tử tại Việt Nam nhận chân được vai tṛ của A25 trong công tác tổ chức sư săi giả như bà từng chứng kiến ?

    Dương Thu Hương: Không phải ḿnh tôi chứng kiến và biết vai tṛ của A25. Nếu chỉ ḿnh tôi biết th́ đă không xẩy ra cuộc biểu t́nh của dân chúng tại chùa Láng cách đây vài năm đ̣i đuổi cổ sư rởm để đưa sư thật về chùa. Năm Tết xẩy ra vụ biểu t́nh đó, công an đă bắt giữ hơn 100 người. Thành ra tôi tin rằng không phải chỉ ḿnh tôi nh́n ra sự thật mà nhiều người đă nh́n ra sự thật.

    Nhưng cái nỗi sợ triền miên, cái nỗi sợ bản thể của một dân tộc quen sợ hăi kẻ cầm quyền đă chế ngự dân tộc chúng ta; và chính v́ nỗi sợ đó mà đảng cộng sản, chính quyền cộng sản mới tồn tại tới ngày nay. Nếu một dân tộc can đảm hơn, một dân tộc ư thức được quyền công dân, ư thức được quyền tự do th́ cái nhà nước này xụp đổ tan tành từ lâu rồi.

    Việt Tide: Làm cách nào để đồng bào chúng ta có được tinh thần can đảm đó ?

    Dương Thu Hương: (Cười thoải mái) Một trong những cách là ông và những người đồng nghiệp trong giới truyền thông như ông phải kêu gọi mọi người và những lực lượng đấu tranh cho dân chủ thúc đẩy sự tiến bộ của xă hội bằng cách phổ biến tin tức và kiến thức cho đồng bào.

    Một cách nữa nhưng phải chờ đợi thời gian, bởi v́ phải có thời gian để một dân tôc quá nhiều đau khổ ngửng mặt th́ lúc đấy người ta mới nghĩ đến điều khác. Một dân tộc quá đau khổ th́ khó có nhu cầu dân chủ được. Khi dân tộc khá no đủ th́ lúc đó mới có ư thức về nhân phẩm, ư thức về quyền tự do và từ đó xă hội dân chủ mới có thể h́nh thành.

    Việt Tide: Cuộc Cách Mạng Nhung đă xẩy ra ở Tiệp, rồi cách mạng ở Nga, và gần đây là cuộc Cách Mạng Mầu Da Cam tại Ukraine; phải chăng các dân tộc đó đủ no rồi nên họ mới đứng dậy ?

    Dương Thu Hương: Những dân tộc đó chưa bao giờ đói khổ như người Việt Nam; và họ có một tầng lớp trí thức. Trong khi đó ở xă hội cộng sản Việt Nam và Trung Quốc chưa bao giờ có tầng lớp trí thức. Tất cả đều là viên chức trá h́nh. Tất cả đều là người làm thuê cho đảng và nhà nước cộng sản. Mà đă làm thuê th́ phải sợ chủ. Chủ nó trả tiền lương th́ phải nói theo lời của nó chứ làm sao có tư tưởng tự do, có lớp người tự do.

    Cho nên khi nào một đất nước h́nh thành được một tầng lớp trí thức thực sự, nghĩa là những con người sống độc lập với kẻ cầm quyền về mọi lănh vực, từ kinh tế đến suy nghĩ, th́ lúc đó hạt mầm dân chủ mới có thể nẩy nở được.

    Việt Tide: Bà nghĩ ǵ về những người đang đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam như ông Hoàng Minh Chính, ông Nguyễn Đan Quế, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ B́nh, Lê Chí Quang, Phương Nam Đỗ Nam Hải . . .? Đó có phải là những người trí thức không ?

    Dương Thu Hương: Đó là những nhân cách trí thức. Đấy là những con người đặc biệt. V́ có nhân cách như vậy nên họ phải chịu tù đầy và bị đẩy ra khỏi xă hội. Họ và gia đ́nh họ chịu đựng tất cả đ̣n thù của kẻ cầm quyền. Nhưng những nhân vật cá lẻ đó chưa đủ h́nh thành một tầng lớp trí thức. Phải cần có thời gian để số người có nhân cách như thế nhân lên trở thành một tầng lớp. Lúc đó th́ đất nước mới có thể thay đổi được.

    Việt Tide: Như vậy thời gian sẽ dài ?

    Dương Thu Hương: (tặc lưỡi) Có lẽ.


    Còn tiếp ...

  8. #2148
    Tran Truong
    Khách

    Phóng viên Đinh Quang Anh Thái của Việt Tide phỏng vấn Dương Thu Hương ở Paris tháng 3 năm 2006

    Việt Tide: Lịch sử của dân tộc nào cũng có những đột biến, những ẩn số. Bà có nghĩ là Việt Nam không thoát khỏi tiền lệ đó không ?

    Dương Thu Hương: Tôi cũng cầu Trời khấn Phật cho có đột biến. Đột biến hay không là do Trời Phật quyết định, do Chúa quyết định. Cho nên tôi chỉ có thể với tâm thành cầu nguyện mà thôi. Chúng ta là những con người có những giới hạn của sinh tồn, giới hạn của khả năng. Chúng ta không nên tham vọng quá. Mỗi người có gắng làm hết sức ḿnh trong khoảng ngắn của sinh tồn. Thế là đủ rồi.

    Việt Tide: Sau bao năm tháng tiêu phí tuổi trẻ trong cuộc chiến tranh mà bà bảo là phi lư nhất trong lịch sử dân tộc ḿnh; để rồi sau đó bị chế độ đầy đọa v́ “làm giặc”; bản thân th́ không ai dám liên hệ v́ sợ bị liên lụy; có bao giờ bà chùn bước và muốn buông xuôi không ?

    Dương Thu Hương: (cười mũi) Nếu mà tôi chùn bước, buông xuôi th́ tôi đă chùn bước, buông xuôi từ lâu rồi. Thế nhưng mà bây giờ th́ tôi sẽ buông v́ hiện đang có một lớp khác. Tôi đă nói với Đỗ Nam Hải rằng, tôi già rồi nhá, bây giờ đến lượt các chú cầm cờ. Vả lại tôi là người nhà quê, tôi không biết sử dụng các phương tiện văn minh kỹ thuật mobile phone, ordinateur (computer) như các chú; và tôi là người rừng, khi các chú đánh nhau với cộng sản th́ tôi ở trong rừng tôi ném ra vài cú đá để hiệp đồng tác chiến; bây giờ tôi già rồi, ngọn cờ thuộc về các chú, và thuộc về cả ông nữa đấy ông Thái ạ !

    Việt Tide: Như vậy có nghĩa là bà chuẩn bị nghỉ ngơi ?

    Dương Thu Hương: (cười thoải mái) Tôi 60 tuổi rồi chứ ít ỏi ǵ nữa. Người đàn bà 55 tuổi là đă về hưu rồi. Tôi 60 mới được về hưu là hơi muộn đấy, thưa ông.

    Việt Tide: Bà có thể kể lại diễn tiến lúc bà bị chế độ bắt giam năm 1991.

    Dương Thu Hương: Họ bắt tôi vào tháng Tư năm 1991; và họ thả tôi vào ngày 20 tháng 11 năm đó.

    Việt Tide: Lư do chính họ quy chụp bà là ǵ ạ ?

    Dương Thu Hương: Lư do chính th́ nó có cả một quá tŕnh dài. Năm 1988, trong một hội nghị của " trí thức Hà Nội ", tôi có đọc bài diễn văn với tựa đê là ‘Nhân Cách Trí Thức’. Tại hội nghị đó, ông Nguyễn Văn Linh (Tổng bí thư đảng cộng sản lúc bấy giờ) tỏ ra vô cùng đắc ư với nội dung bài diễn văn của tôi. Ông ta đă ôm hôn tôi thắm thiết và xin bài diễn văn của tôi.

    Sau đó, vào giờ giải lao, người thư kư của ông ta t́m tôi và chuyển đề nghị của ông Linh tặng tôi một căn nhà tiêu chuẩn dành cho cấp bộ trưởng. Người thư kư này c̣n đề nghị tôi tạm im lặng để cho đảng tự cải sửa.

    Tôi trả lời rằng, tất cả những việc tôi làm là v́ dân tộc chứ không phải v́ bản thân tôi; và tôi không giàu có nhưng cũng có một căn nhà đủ để ở. Tôi c̣n nói với ông thư kư của ông Linh rằng, hiện giờ đang có hai vạn giáo viên tiểu học ở Hà Nội không có nhà để ở, cho nên nếu nhà nước có ư định th́ nên phân phối nhà cho hai vạn người đó.

    Một lần khác, nhà thơ Giang Nam lúc đó c̣n sống chuyển lời của ông Nguyễn Văn Linh mời tôi ăn cơm với vợ chồng ông Linh và cô con gái của ông Linh. Giang Nam c̣n bảo là ông Linh nói rằng, dù sao chăng nữa th́ tôi cũng là người mà nhà nước này yêu mến v́ tôi là người t́nh nguyện chống Mỹ và chống Tầu, và đó là điều chứng minh tôi là người hết sức hy sinh để bảo vệ tổ quốc.

    Tôi trả lời thẳng thừng rằng, tôi đă đấu tranh cho tự do dân chủ, tôi chỉ ngồi trên cỏ thôi, nên tôi không chơi với vua quan. Tôi nghĩ rằng những lời phát biểu đó của tôi khiến cho ông Linh phật ḷng. Về phương diện cá nhân th́ hẳn là ông ấy phải phật ḷng, và sau đó th́ ông ấy bị sức ép của cánh bảo thủ, nên ông ấy quay ngoắt lại và ông ta đánh vào các nhà văn mà ông ấy từng khuyến khích họ đừng uốn cong ng̣i bút.

    Với cá nhân tôi th́ ông ta mắng tôi là “con đĩ chống đảng”. Lúc đó tôi nói với một ông trong ban tổ chức đảng rằng, nếu tôi là đĩ th́ may cho cái đảng này; nhưng v́ tôi không đánh đĩ được cho nên tất cả mọi năng lực của tôi đều dồn vào việc ỉa vào mặt đảng.
    Họ đă chửi tôi , như vậy th́ từ giờ trở đi mọi sự đều rơ ràng, không c̣n con đường thứ ba nữa. Nghĩa là tôi dấn thân đến cùng trong mục tiêu đấu tranh cho dân chủ.

    Sau đó tôi viết một loạt bài chỉ trích cái Xă hội Chủ nghĩa này là xă hội nhà thổ và là cái bảng treo đầu dê bán thịt chó; chứ thực chất của nó là sự cướp bóc của một đội ngũ cầm quyền, cướp bóc tài sản của quốc gia, tài sản của dân chúng và tàn phá tài nguyên đất đai của tổ quốc. Tất cả những sự cướp bóc và tàn phá đó là những cái giá mà thế hệ sau phải trả.

    V́ lư do đó, trong một quá tŕnh 2 năm, sự thù oán liên tục chỉ tăng lên giữa tôi và chế độ. Và tháng Tư năm 1991 th́ họ bắt tôi.

  9. #2149
    Tran Truong
    Khách

    Phóng viên Đinh Quang Anh Thái của Việt Tide phỏng vấn Dương Thu Hương ở Paris tháng 3 năm 2006

    Việt Tide: Một ngày trong tù của Dương Thu Hương như thế nào ạ, thưa bà ?

    Dương Thu Hương: Một ngày trong tù th́ phải trả lời hỏi cung của công an. Ba thằng chọi một không chột cũng què. Tất nhiên là họ không đánh đập được tôi. Nói một cách công bằng th́ tôi chửi họ nhiều hơn là họ chửi tôi. V́ như thế nên thần kinh rất căng thẳng. Cho nên lúc vào tù th́ tôi 53 cân và lúc ra khỏi tù tôi chỉ c̣n 37 cân và tóc tôi bạc rất nhiều.

    Thế nhưng tôi vẫn là người nhà quê mà, nhà quê chân đất mắt toét cho nên tôi tin vào những phương cách của bọn nhà quê, tôi tin vào thuốc của lang băm, tôi uống thuốc Ta, tôi tập dưỡng sinh, tôi tập thở nửa tiếng mỗi ngày, trừ những ngày căng thẳng tinh thần quá th́ tôi mới không tập thở. Nhờ vậy mà tôi có thể tiếp tục sống đến ngày nay để giúp con cháu tôi một phần nào đó; một phần rất ít ỏi và đồng thời làm những việc tôi muốn.

    Việt Tide: Chế độ ăn uống trong thời gian bà bị giam cầm ra sao ?

    Dương Thu Hương: Thời của tôi bị giam khác với thời sau này người ta nịnh nót tù nhân. Bây giờ bị bắt, tù chính trị được nằm giường đệm, có TV, có pḥng vệ sinh đàng hoàng và ăn một ngày 50 ngh́n đồng. C̣n thời tôi bị tù th́ họ giam tôi trong một cái góc, nơi từng giam ông Chu Văn Tấn (Thượng tướng của quân đội cộng sản), một ngày ăn 3 ngh́n, vệ sinh là một nhà xí cổ lỗ xĩ cao hơn một thước mà lại không có cửa nên buộc tôi phải đi tiêu đi tiểu vào một cái bô để dưới gầm giường. Nước bị hạn chế nên tôi bị ghẻ. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là găi ghẻ (cười); tức là máu càng chảy ra th́ càng cảm thấy khoái trá (cười).

    Thế nhưng mà chính các cậu lính gác trẻ th́ họ lại dấu diếm ném thuốc bôi ghẻ cho tôi. Lúc nào cũng có một đội gác canh chừng tôi. Nhưng tôi phải thú nhận là trừ một cậu tên là cậu Liên là cháu của Dương Thông (tướng công an của chế độ), c̣n tất cả các cậu khác đều rất tử tế với tôi. Các cậu ấy tử tế một cách dấu diếm. Họ cho tôi thuốc ghẻ và quà một cách lén lút.

    Tôi phải nói một cách công bằng rằng, những người đó bị phân công nhiệm vụ giam giữ tôi nhưng họ rất tử tế với tôi, và sau này, khi tôi ra khỏi tù, họ vẫn gặp tôi – tất nhiên là lén lút. Tôi cũng thẳng thắn với các cậu ấy rằng, chị không thù ghét ǵ các em cả; các em là những đứa trẻ, các em sống trong một chế độ, các em phải theo chế độ đó thôi.

    Tôi cho rằng giữa con người với con người, một khi thù hằn rơi xuống th́ người ta sẽ đối với nhau một cách chân t́nh.

    Việt Tide: Thái độ tử tế của những người công an trông coi trại giam mà bà vừa nói, phải chăng đó là sự biểu lộ kín đáo sự đồng t́nh, thán phục và chia sẻ lư tưởng dân chủ tự do mà bà đeo đuổi ?

    Dương Thu Hương: Có thể. Bởi v́ trong suốt thời gian bị giam, tôi hoàn toàn không biết tư ǵ về tin tức bên ngoài; chính các cậu công an đó cho tôi biết phu nhân Tổng thống Daniel Mitterand sang Việt Nam. Và chính các cậu ấy đưa tờ báo lót trôn cái nồi cơm đưa vào pḥng giam cho tôi. Tờ báo đó đăng tin cuộc đảo chính ở Liên Xô đă thất bại. Ông Thái nên nhớ là khi đảo chính xẩy ra, thái độ của những người hỏi cung tôi hoàn toàn khác.

    Trước đó, họ nói thẳng thừng và độc ác rằng, tôi sẽ bị nghiền nát như tương ớt. Tức là lúc đó họ tin là chế độ cộng sản Liên Xô sẽ được tái lập. Thế nhưng chỉ ba ngày sau thôi, cuộc đảo chính muốn lập lại chế độ cộng sản bị thất bại. Chính sự kiện đó làm thay đổi hoàn toàn thái độ của những người hỏi cung tôi. Tôi nghĩ rằng, nhờ biến cố bên Nga và với sự can thiệp của bà Daniel Mitterand nên tôi mới được thả khỏi tù.

    Tôi c̣n nhớ, khi cuộc đảo chính bên Nga thất bại, thái độ của nhóm hỏi cung tôi hoàn toàn thay đổi; mặt của họ hoàn toàn tái nhợt hẳn đi. Lúc đó tôi cười khẩy vào mặt họ. Tôi bảo, chính phủ của các ông luôn luôn ngu dốt, chưa bao giờ rút được bài học của những sự ngu dốt; ngu dốt muôn thửơ, cho nên chưa chi đă vội vàng đăng rùm beng tiểu sử của những thằng đảo chính.

    Bây giờ đảo chính thất bại th́ ăn nói làm sao với chính phủ nhà người ta. Tóm lại, các ông là cái bọn ngu dốt măn kiếp. Nghe tôi nói thế, cả ba người hỏi cung tôi im thin thít không trả lời ǵ hết. Rơ ràng cuộc đảo chinh thất bại khiến họ nhụt chí hoàn toàn và vô cùng hoang mang. Đó là điều tôi thấy rất rơ trong nhà giam.

    Việt Tide: Bà có được gia đ́nh thăm và tiếp tế thức ăn thuốc men không ?

    Dương Thu Hương: Trong 4 tháng đầu tiên th́ họ cấm nhưng đến tháng thứ 5 th́ họ cho tôi gặp gia đ́nh tôi ở một nơi cách chỗ giam giữ tôi độ 10 cây số. Mỗi lần như thế họ chở tôi đi bằng xe Jeep bịt kín và có công an ngồi hai bên. Tôi biết nơi đó là trụ sở chính của trại giam Thanh Liệt. C̣n họ giam tôi ở một nơi cách đó 10 cây số.

    Việt Tide: Bà có được đọc sách báo trong trại giam không ?

    Dương Thu Hương: Không. Khi bắt tôi, họ nói rằng, tôi được quyền đem theo một trong hai cuốn, hoặc là sách dạy thuốc, hoặc cuốn từ điển; v́ trong tù không có bất cứ loại sách báo nào. V́ tôi không có ư đồ làm thầy thuốc và lúc đó trong nhà có cuốn từ điển Pháp-Việt, nên tôi đem nó vào tù để tự học tiếng Pháp. Trong gia đ́nh tôi th́ mẹ tôi nói được tiếng Pháp, c̣n bố tôi từng làm việc dưới một tầu buôn của Pháp trước thời chiến tranh. Học tiếng Pháp trong tù, tất nhiên là sau những giờ bị hỏi cung và những giờ bắt muỗi, găi ghẻ.

    Việt Tide: Sau khi ra khỏi tù, nghề tay trái của bà là dịch sách tiếng Pháp ra Việt ngữ ?

    Dương Thu Hương: Vâng. Tôi dịch sách báo như một thứ công nhân cọ cầu tiêu hoặc như người làm gỗ làm gạch. Tiền thu nhập rất cỏn con nhưng dù sao cũng thêm thắt vào cuộc sống hàng ngày. Nhờ dịch sách nên tôi có cơ hội rèn luyện tiếng Pháp, v́ tôi tự học tiếng Pháp vào tuổi 50 nên khó khăn vô cùng.

    Việt Tide: Bà là người có nhan sắc, có trí tuệ và rất hóm hỉnh ...

    Dương Thu Hương: ...(cười) À thế à !


    Còn tiếp ...

  10. #2150
    Cổ văn
    Khách
    Quote Originally Posted by Nguyễn Mạnh Quốc View Post
    Xin phép được "nhặt sạn.." trong bài gơ trên # 2135...

    câu .. Cách đây 1 thế kỷ, công nhân Anh cả ngày làm việc không quá 18 giờ ( theo tạp chí........

    .. rồi đến câu ; .. hiện nay, một tuần lễ là 44 giờ ở Liên sô, thuộc loại nhiều giờ nhất thế giới... !

    Xin hỏi ; một ngày làm việc không quá 18 giờ th́ làm sao mà chịu được, mệt chết..c̣n 18 giờ/ 1 tuàn th́ chắc là vừa làm vừa ngủ gật.. cũng cần có thời giờ nào ăn..ngủ và vệ sinh chứ chưa kể " cái giường lắc lư.. 18g X 5 ngày = 90 giờ/tuần lễ... mệt lắm

    Một tuần lễ làm việc 44 giờ chắc là năm ngày 8 giờ thêm sáng thứ bảy;..; 8giof X 5 ngày = 40 giờ + 4 giờ sáng thứ bày = 44 giờ.

    Giờ làm việc thời 1943 - 1963..lao động chân tay và bàn giấy, b́nh thường tuàn lễ có 4 ngày/8 gị = 32 giờ + thứ năm, thứ bảy 4gị X 2 = 8giờ,.....( 32g + 8g )= 40 giờ tuần lễ

    Giờ học của trường học th́ 4 ngày 7gio= 28 giờ + thứ năm, thứ bảy, 4giowf X2 = 8gio . 28g + 8 giờ = 36 giờ

    Cam go nhất là ngành Y.. chúng tôi làm theo cung cách thời biểu 10 ngày, 8 giờ/ ngày X = 80 giờ.. th́ có hai ngày nghỉ trọn ngày chúng tôi không có phân biệt thứ bảy chủ nhật ǵ cả.. Đôi khi gawpj ca khó hay đông khách quá, như làm để cứu mạng sống th́ cứ làm đi rồi chia nhau ,nghỉ bù sau này..
    Theo xă hội chủ nghĩa có câu ; làm theo năng lực mà hưởng theo nhu cầu... Điều này tôi có lẽ; " .. ngu lâu ..!@". Hay là v́ chống đối lại câu này mà trong Mânagement índustriel... họ chia công nhân làm viêc ra làm hai loại; loại theo giờ.. hết 8 giờ quy định là ra về và loai làm theo ticket.. hay kiểm lượng hàng hoàn tất./ perrformance
    Thí dụ ; cứ đếm số tickets rồi căn cứ theo đó trả lương. Lối này vắt kiệt sức lao động hơn.. v́ công nhân phải tận lực làm chứ không tà tà như loại làm đủ 8 giờ bấm thẻ ra vô..
    Đôi hàng thắc mắc... gởi đến người rinh bài về cho Diễn đàn.. Cảm ơn vô cùng ./. nmq
    Co' lẽ thời thế kỷ 18 th́ người Anh phải làm việc 18 tiếng (mười tám) trong 1 ngày , hăy đọc
    https://prezi.com/brxprnssnvbb/life-...-18th-century/

    "...Factories were usually dirty and they could poison a man's lung.
    Back then there were no safety codes that would guarantee safety for the worker, many were hurt by the terrible conditions. What was the factory like? Factory workers would start their day very early, at 5 AM, and they would eventually walk to the factory.
    The workers would then work in textile, coal, steel, and other manufacturer factories for the rest of the day, until 11 PM. ..."

    Từ 5 giờ sáng tới 11 giỡ đêm ...

    "...They only had half an hour to eat breakfast and dinner. Going through a day Due to the fact that the terrible conditions were killing children and women, lawmakers and reformers demanded regulations to help make change.
    1833 Factory Act: Limited the working age and hours for children.
    1842 Mines and Collieries Act: Banned women and children from working in the mines ..."

    Các nhà làm luật và phe cải cách đă đ̣i hỏi phải thay đổi t́nh trạng này

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 2 users browsing this thread. (0 members and 2 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •